-
Chương 2774-2775
Chương 2774: Phàn sư huynh của Đại Diễn giáo.
Ngô Bình hỏi Liễu Mỵ: “Người ngoài có thể vào được thánh cảnh Đại Diễn không?”
“Mặc dù thánh cảnh Đại Diễn bị Đại Diễn giáo khống chế nhưng họ lại không kiểm soát chặt, vì không có ai có thể sống sót ra khỏi đó”. Cô ta nói đến đây thì kinh ngạc nhìn sang Ngô Bình: “Lẽ nào công tử muốn đến thánh cảnh Đại Diễn sao?”
Ngô Bình cười, nói: “Tôi muốn vào xem thử, rốt cuộc bên trong có gì thần bí mà lại có thể có được bảo bối từ việc hiến tế”.
Liễu Mỵ vội nói: “Công tử, nơi đó thật sự rất nguy hiểm, tốt hơn đừng nên đi”.
Ngô Bình không nói thêm gì nữa, cậu nghĩ đến thân phận đặc biệt của Liễu Mỵ thì hỏi: “Cô Liễu, từ nhỏ đến lớn, cô có điểm gì đặc biệt không?”
Liễu Mỵ ngây ra, nói: “Điểm đặc biệt sao? Hình như từ nhỏ đến lớn tôi luôn rất may mắn. Lúc tôi ba tuổi, anh trai dắt tôi đi cào vé đổi thưởng, không ngờ tôi đã cào trúng mấy trăm ngàn. Sau đó tôi mua vé số mấy lần cũng đều trúng hết, nhiều nhất trúng được ba trăm bảy mươi triệu, rần rần một thời. Còn nữa, những thứ mà tôi muốn có thì đều có được, cứ như nó tự động tìm đến tôi vậy”.
Ngô Bình càng khẳng định cô ta chính là một trong số những người đẹp trong sách hơn.
Lúc hai người họ đang nói chuyện thì bỗng có một người từ trên trời đáp xuống, xuất hiện trong sân. Đó là một nam tu, anh ta vừa xuất hiện thì lâu chủ của Quân Tử Lâu, Phương Quân Tử liền chặn đường.
“Này anh bạn, Quân Tử Lâu là chỗ riêng tư, mời anh đi cho”.
Người đó liếc mắt, lạnh lùng nói: “Gì mà Quân Tử Lâu, có biết tôi là ai không?”
Liễu Mỵ và Ngô Bình nghe ồn ào thì ra ngoài. Ngô Bình nhìn ra thì thấy người đó tầm chưa đến ba mươi tuổi, mặc bộ đồ màu đỏ, tóc tai rối bời, chiếc cằm dài cùng đôi mắt hí, mặt trắng, không râu, khiến người ta có cảm giác rất lạnh lùng.
Liễu Mỵ nhìn thấy anh ta thì kinh ngạc, nói: “Phàn sư huynh, sao anh lại đến đây?”
Vị Phàn sư huynh đó nhìn Liễu Mỵ chằm chằm, giận dữ nói: “Liễu Mỵ, em to gan lắm, dám hẹn hò riêng với nam tu ở bên ngoài, không sợ trưởng lão Ti Luật trị tội sao?”
Liễu Mỵ ngơ ngác, vội giải thích: “Phàn sư huynh, tôi đến đây để mời Ngô công tử giúp đỡ…”
Người đó vốn không hề nghe giải thích, nghiêm nghị nói: “Liễu Mỵ, lập tức đi theo tôi, nếu không sẽ xử lý theo giáo quy”.
Phương Quân Tử không thể kìm nén cơn giận trong lòng được nữa, lạnh lùng nói: “Người của Đại Diễn giáo cũng có thể ngông cuồng ở đây sao? Cút ra ngoài đi”.
Anh ta vừa dứt lời thì một luồng uy áp đáng sợ giữ chặt lấy đối phương, vị Phàn sư huynh đó giận dữ đáp với vẻ mặt không cảm xúc: “Hỗn xược”.
Sau lưng anh ta xuất hiện một chiếc bóng khổng lồ, đen như mực, trong bóng đen đó có vô số những cánh tay trắng bệch, mỗi cánh tay đều có một con mắt kỳ quái trong lòng bàn tay.
Những con mắt trên những cánh tay đó liền hướng hết về phía Phương Quân Tử. Mặt Phương Quân Tử tối sầm, dường như có một luồng sức mạnh kỳ quái đang muốn nuốt chửng anh ta.
“Lôi”.
Phương Quân Tử bình thản, thốt ra một chữ, sấm sét liền vang lên xung quanh, đánh tan sức mạnh kỳ lạ đó, đồng thời có mấy tia chớp to bằng cánh tay cũng đánh trúng bóng đen đó.
Bóng đen méo mó, sau đó không ngừng thu nhỏ lại, cuối cùng thì quay lại trong cơ thể của Phàn sư huynh. Mấy tia khói đen bốc lên trên đỉnh đầu anh ta, anh ta phun ra một ngụm máu đen, sau đó nhìn Phương Quân Tử chằm chằm.
Phương Quân Tử nói với vẻ mặt không cảm xúc: “Lôi thuật của tôi có khả năng sát thương thần hồn, tốt nhất anh nên về nghỉ ngơi đi, nếu không sẽ phải tự gánh hậu quả”.
Phàn sư huynh nhìn Ngô Bình, lạnh lùng nói: “Anh có ý đồ xấu với thánh nữ của Đại Diễn giáo thì chết chắc rồi”.
Ngô Bình không làm gì cả, chỉ nói với Liễu Mỵ mấy câu mà đã bị uy hiếp như thế rồi, cậu cười khẩy, bước đến trước mặt Phàn sư huynh, đưa tay lên tát cho anh ta một bạt tai.
Bạt tai đó đánh quá đỉnh, Phàn sư huynh không kịp né, mặt ăn nguyên một tát.
“Anh là cái thá gì mà cũng dám hống hách trước mặt tôi?
Cái tát đó khiến Phàn sư huynh tái mặt, lảo đảo, gần như ngất xỉu.
Phương Quân Tử giật mình, cảm giác nếu đổi lại là mình thì cũng không tránh được cái tát lúc nãy của Ngô Bình. Hình như khi cậu tát cái tát đó, trời đất cũng tối sầm lại, cứ như có một ngọn núi lớn đè xuống, khiến người ta phải thấy tuyệt vọng.
“Anh…”, Phàn sư huynh vừa kinh ngạc vừa tức giận, phun ra một miệng vừa răng vừa máu.
Phàn sư huynh thấy mình không thể kiếm chát được gì ở chỗ này thì giậm chân, bay khỏi Quân Tử Lâu.
Phương Quân Tử vội xin lỗi Ngô Bình: “Ngô công tử, thật sự xin lỗi, là chúng tôi làm việc chưa chu đáo”.
Ngô Bình khá thích cách hành xử lúc nãy của Phương Quân Tử, cậu nói: “Chuyện này không liên quan đến Quân Tử Lâu, tôi sẽ xử lý”.
Phương Quân Tử cười, nói: “Người lúc nãy tên là Phàn Thăng, là đệ tử tinh anh của Đại Diễn giáo”.
Liễu Mỵ giật mình: “Phương lâu chủ cũng quen anh ấy sao?”
Phương Quân Tử : “Mấy ngày trước anh ta từng đến đây, vì vậy tôi biết anh ta”.
Liễu Mỵ bất ngờ: “Anh ấy đến làm gì?”
Phương Quân Tử cười, nói: “Chúng tôi phải giữ bí mật chuyện của khách hàng”.
Ngô Bình là người thông minh cỡ nào, cậu suy nghĩ rồi hỏi: “Là Long Khiếu Thiên đúng không?”
Phương Quân Tử cười và không nói gì, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Liễu Mỵ liền hiểu ra, chuyện gia đình mình gặp rắc rối có đến tám phần là có liên quan đến Phàn Thăng, nhưng tại sao anh ta phải làm như thế?
Ngô Bình hỏi: “Cô Liễu, Phàn Thăng đó có gốc gác thế nào?”
Liễu Mỵ: “Bố anh ấy là trưởng lão của Đại Diễn giáo, mặc dù tư chất của anh ấy bình thường nhưng lại có rất nhiều tài nguyên, vì vậy tu vi rất cao. Trong tay anh ấy còn có hai pháp bảo của thánh cảnh Đại Diễn”.
Ngô Bình: “Vậy có phải anh ta có ý với cô Liễu không?”
Liễu Mỵ nhìn xuống, nói: “Anh ấy từng nói thích tôi, muốn tôi làm người yêu của anh ấy, sau này anh ấy sẽ nghĩ cách gỡ bỏ thân phận thánh nữ của tôi”.
Ngô Bình gật đầu: “Vậy thì đúng rồi. Chắc gần đây anh ta luôn theo dõi cô, việc anh trai cô gặp rắc rối có đến tám chín phần là có liên quan đến anh ta. Chắc anh ta muốn gây rắc rối cho cô, sau đó vào thời khắc quan trọng nhất sẽ đứng ra giúp cô giải quyết. Chỉ là không ngờ lại có người giúp cô giải quyết rắc rối rồi”.
Liễu Mỵ nghe Ngô Bình nói thì vừa bất ngờ vừa tức giận, nói: “Tên Phàn Thăng này thật quá đáng ghét”.
Ngô Bình: “Anh ta lập mưu không thành công, xấu hổ quá hóa giận, nên mới chạy đến gây rắc rối cho cô”.
Liễu Mỵ thở dài: “Tôi gặp phải người thế này đúng là xui xẻo”.
Ngô Bình: “Sau này ở Đại Diễn giáo, chắc chắn anh ta sẽ còn gây rắc rối cho cô nữa, vì vậy lúc nãy tôi đã dùng cấm chế trên người anh ta. Sau một khoảng thời gian, anh ta sẽ vô cùng đau đớn, cơ thể thối rữa, đến lúc đó, cô hãy cho anh ta một viên đan dược, uống xong thì có thể khỏe được mười ngày, sau mười ngày sẽ lại tiếp tục đau đớn”.
Liễu Mỵ tròn mắt, trong lòng càng cảm thấy khâm phục Ngô Bình hơn.
Phương Quân Tử cười, nói: “Ngô công tử, tôi có một đề nghị”.
Ngô Bình: “Mời nói”.
Phương Quân Tử nói: “Nghe nói công tử luyện đan ở đây, không biết đan dược của công tử có thể bán qua tay Quân Tử Lâu không?”
Ngô Bình hứng thú: “Quân Tử Lâu cũng bán đan dược sao?”
Phương Quân Tử cười, nói: “Việc làm ăn của Quân Tử Lâu rất đa dạng, bán đấu giá là một trong số đó. Ngoài ra chúng tôi còn giúp khách hàng thu thập tin tức, chẳng hạn như công tử muốn tìm một người, nhưng lại không tìm được, vậy thì giao cho chúng tôi làm. Hoặc công tử cần một loại dược liệu nhưng lại không mua được, cũng có thể tìm đến chúng tôi”.
Lúc này Ngô Bình mới biết Quân Tử Lâu này nên buôn bán tin tức thì mới phải, cậu gật đầu, nói: “Trong tay tôi vẫn còn một viên Bát Môn Kim Thủy Đan, có thể gửi bán ở đây”.
Mắt Phương Quân Tử sáng lên, anh ta nói: “Công tử yên tâm, chúng tôi sẽ dùng hình thức đấu giá, bán với giá khiến công tử hài lòng”.
Ngô Bình cũng chỉ ước chừng giá trị của Bát Môn Kim Thủy Đan, cậu cũng rất muốn biết viên đan này có thể bán được giá bao nhiêu ở buổi đấu giá, thế nên cậu hỏi: “Khi nào đấu giá bắt đầu?”
Chương 2775: Đứng về phía nhà họ Cổ
Phương Quân Tử: “Tối nay có một cuộc đấu giá”.
Ngô Bình rất hứng thú với đấu giá bèn hỏi: “Buổi đấu giá tối nay có những bảo vật nào thế?”
Phương Quân Tử lập tức lấy một danh sách đấu giá ra nói: “Cậu cứ xem qua”.
Ngô Bình liếc mắt nhìn, không có món đồ nào khiến cậu cảm thấy hứng thú, cậu gật đầu: “Vậy tối nay đấu giá đi”.
Phương Quân Tử cười nói: “Bát Môn Kim Thủy Đan nhất định sẽ trở thành bảo vật áp chót tối nay”.
Ngô Bình: “Buổi tối tôi lại đến, việc còn lại đành nhờ lâu chủ Phương rồi”.
Cậu và Liễu Mỵ chào Phương Quân Tử, Ngô Bình đến thôn Lục Gia. Mấy ngày nay cậu còn phải sẽ hướng dẫn Lục Tinh Sương và Cổ Thanh Liên tu luyện.
Về đến thôn Lục Gia, Ngô Bình mới biệt Cổ Thanh Liên không có ở đó, hỏi ra thì được biết Cổ Thanh Liên có việc gấp phải về nhà họ Cổ vào nửa tiếng trước.
“Có chuyện gì gấp đến thế?”, Ngô Bình cảm thấy không yên tâm, thế là gọi cho Cổ Thanh Liên.
Cổ Thanh Liên ở đầu bên kia điện thoại thấp giọng nói: “Em có thể đến đây một chuyến không? Muốn nhờ em giúp một chuyện”.
Ngô Bình cười nói: “Không thành vấn đề, chuyện của chị cũng là chuyện của em”.
Cổ Thanh Liên hơi ngại nói: “Bố chị có ý muốn nói cho bên ngoài biết em là con rể của nhà họ Cổ, đồng thời công khai thân phận của em”.
Ngô Bình biết chắc chắn là đứa con rể nhà họ Âm đã đến, hơn nữa muốn ra tay chống lại nhà họ Cổ. Nhà họ Cổ vì sợ hãi nên muốn mượn thế lực của cậu để trấn áp con rể nhà họ Âm.
Suy xét một lúc, cậu nói: “Chuyện nhỏ, em lập tức đến đó”.
Lúc này người nhà họ Cổ đang tập trung lại với nhau, gia chủ Cổ Linh Đàm và những người quan trọng trong gia đình như Cổ Kiếm Nam đều ở đây.
Cổ Linh Đàm thi thoảng nhìn Cổ Thanh Liên, cuối cùng hỏi: “Thanh Liên, cậu Ngô có đồng ý giúp chúng ta không?”
Cô của Cổ Thanh Liên – Cổ Hồng Ngọc đã thay đổi cách nhìn, bà ta nói: “Gia chủ yên tâm, cậu Ngô rất thích Thanh Liên, chắc chắn sẽ giúp chúng ta”.
Cổ Thanh Liên nhìn bố mình – Cổ Kiếm Nam rồi nói: “Mọi người yên tâm, con đã liên lạc với Ngô Bình, cậu ấy sẽ đến ngay”.
Lúc này có người vội vàng chạy vào báo: “Cậu Bạch đến”.
Cổ Linh Đàm hỏi: “Cậu Bạch nào thế?”
“Hắn là người đến cùng với Âm Ngọc Quỳnh đấy”.
Nghe thế, Cổ Hồng Ngọc thở dài: “Con rể nhà họ Âm đến tận cửa rồi”.
“Ầm!”
Cánh cửa nhà họ Cổ bị một lực khá mạnh đá văng ra, tấm cửa văng ra thành vô số mảnh, những cây lớn và hòn non bộ trong sân bị đập nát, thậm chí có một số còn bay vào trong phòng khách, đập nát cửa sổ.
Cổ Kiếm Nam lập tức lao ra khỏi sân thì nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ màu vàng dẫn theo một người phụ nữ sải bước đi vào. Người đàn ông mặc đồ vàng tỏ vẻ tự cao tự đại, hắn nhìn đám người Cổ Kiếm Nam, lạnh lùng hỏi: “Ai là gia chủ nhà họ Cổ?”
Cổ Linh Đàm bước ra, trầm giọng nói: “Là tôi, cậu là ai, tại sao lại xông vào nhà họ Cổ?”
Người đàn ông hừ một tiếng, nói: “Tôi họ Bạch, Bạch Kinh Vũ, đệ tử xuất sắc của Thần Lan Tông”.
“Cậu Bạch đến nhà họ Cổ có chuyện gì sao?”, Cổ Linh Đàm biết rõ nhưng vẫn hỏi.
Bạch Kinh Vũ lạnh nhạt nói: “Tôi nghe bố vợ tôi nói, nhà họ Cổ các ông tìm được một chỗ dựa rồi chèn ép nhà họ Âm. Tôi thân là con rể nhà họ Âm, dĩ nhiên không thể đứng ngoài nhìn”.
“Cậu muốn thế nào?”, Cổ Kiếm Nam cao giọng hỏi.
Bạch Kinh Vũ liếc mắt qua nhìn Cổ Thanh Liên, Cổ Thanh Liên cực kỳ xinh đẹp, hai mắt hắn sáng lên nói: “Vị này là Cổ Thanh Liên - người phụ nữ xinh đẹp nhất nhà họ Cổ nhỉ? Tôi đang chuẩn bị cưới thêm một cô vợ nhỏ, cô ta đi theo tôi đi”.
Đối phương nói không hề kiêng kỵ ai, Cổ Thanh Liên bước ra nói: “Tôi khuyên anh Bạch về ngay, nhà họ Cổ tôi không phải người anh có thể chọc vào”.
Vừa nghe thế, Bạch Kinh Vũ sửng sốt, Âm Ngọc Quỳnh bật cười, nhưng tiếng cười lại đầy vẻ giễu cợt: “Cổ Thanh Liên, cô cho rằng tôi không biết thân phận của người đó sao? Tôi đã nghe ngóng trước rồi, đệ tử chân truyền Liên Sơn Tông, tôi nói đúng chứ?”
Đúng thật là Ngô Bình từng có thân phận, nhưng cô ta không biết, bây giờ Ngô Bình không chỉ là đệ tử của Liên Sơn Tông, mà còn là đệ tử nòng cốt của Thái Hoàng Giáo, và là đệ tử xuất sắc của Chí Tôn Kiếm Đường.
Cổ Thanh Liên cười ẩn ý nhìn cô ta: “Tin tức của anh cũng không đúng lắm nhỉ”.
Âm Ngọc Quỳnh nhíu mày: “Ý cô là sao? Lẽ nào tôi nói không đúng à?”
Cổ Thanh Liên lười nói nhiều với cô ta: “Vẫn là câu nói đó, bây giờ các người đi vẫn còn kịp”.
Cô ta biết rõ Ngô Bình mạnh thế nào, ở trước mặt Ngô Bình, Bạch Kinh Vũ này chẳng là cái gì cả.
Bạch Kinh Vũ bị thái độ của Cố Thanh Liên chọc tức, nghiêm mặt nói: “Con đê tiện này hỗn láo!”, nói rồi, hai chân hắn trượt sát đất, thoáng chốc đã đến trước mặt Cổ Thanh Liên, vươn tay bóp lấy cần cổ xinh đẹp của cô ta.
Ngay khi Bạch Kinh Vũ vừa ra tay, Cổ Thanh Liên cũng cử động, bàn tay vung lên đánh vào cổ tay Bạch Kinh Vũ. Hắn hừ một tiếng, mấy vết máu xuất hiện trên cổ tay hắn, đồng thời một luồng sức mạnh hung hãn xuyên thấu vào tận xương tủy, khiến cả người hắn đau nhức.
“Cô dùng cái gì vậy?”, Bạch Kinh Vũ vội lùi về sau, mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Cổ Thanh Liên thi triển truyền thừa của nhà họ Cổ, hơn nữa những truyền thừa này được Ngô Bình hoàn thiện bằng cách sử dụng gương Lăng Thiên, là một công pháp rất mạnh. Ngoài ra, Cổ Thanh Liên đã mở đạo mạch, sử dụng thần lô, thực lực tăng lên rất nhiều, đến mức cao thủ như Bạch Kinh Vũ bị trúng đòn.
Cổ Thanh Liên nói: “Tôi dùng công pháp của nhà họ Cổ”.
Bạch Kinh Vũ hừ một tiếng: “Một gia tộc thế tục nhỏ bé mà lại dám ra tay với đệ tử xuất sắc của đại tông, tôi lập tức thông báo trong tông môn, phái cao thủ đến tiêu diệt các cô. Đến lúc đó, cả tông môn của các cô sẽ không còn ai còn sống”.
“Bản lĩnh nói khoác của anh còn mạnh hơn thực lực của anh đấy”, Ngô Bình bỗng xuất hiện ở trước cổng.
Nhìn thấy anh, người nhà họ Cổ thở phào, Cổ Thanh Liên bước đến nói: “Ngô Bình”.
Sau đó cô ta chỉ vào Bạch Kinh Vũ, nũng nịu nói: “Anh ta muốn bắt em đi làm vợ nhỏ cho anh ta”.
Ngô Bình nhìn Bạch Kinh Vũ, lạnh nhạt nói: “Anh muốn cưới bạn gái tôi?”
Ngô Bình vừa xuất hiện, Bạch Kinh Vũ đã cảm nhận được một luồng khí tức mạnh mẽ và khí phách siêu phàm, đây không phải là thứ mà đệ tử tông môn bình thường có thể sở hữu.
Đáy lòng hắn chùng xuống, cao giọng nói: “Anh là ai?”
Cổ Thanh Liên kiêu ngạo nói: “Cũng chẳng phải nhân vật tầm cỡ gì, anh ấy chỉ là một đệ tử nòng cốt bình thường của Thái Hoàng Giáo thôi”.
Vừa nghe đến ba chữ “Thái Hoàng Giáo”, đôi chân của Bạch Kinh Vũ đã mềm nhũn, cộng thêm tin tức đệ tử nòng cốt này, sắc mặt hắn thay đổi, vội cúi đầu chào Ngô Bình: “Tôi vừa rồi đã đắc tội, xin anh lượng thứ”.
Trước mặt các đại giáo, nhất là một sự thế lực siêu cấp có các cao thủ cấp Hỗn Độn như Thái Hoàng Giáo, tông môn chẳng là gì, cũng không thể đắc tội được, thế nên Bạch Kinh Vũ lập tức nhượng bộ.
Ngô Bình mặc kệ hắn, xoay người hỏi Cổ Kiếm Nam: “Bác Cổ, thế lực của nhà họ Âm ở tỉnh thế nào?”
Cổ Kiếm Nam biết rất rõ điều này, nói: “Nhà họ Âm kiểm soát rất nhiều việc kinh doanh, một số băng nhóm cũng bị họ khống chế. Có thể nói, thế lực của nhà họ Âm trong tỉnh đã vượt qua nhà họ Cổ”.
Ngô Bình gật đầu, sau đó nhìn Bạch Kinh Vũ nói: “Tôi cho anh ba ngày, anh phải thuyết phục nhà họ Âm bỏ hết tài sản, cút ra khỏi tỉnh. Nếu anh không làm được, tôi sẽ đánh chết anh”.
Nói đến hai chữ “đánh chết”, cả người Bạch Kinh Vũ run lên.
Ngô Bình hỏi Liễu Mỵ: “Người ngoài có thể vào được thánh cảnh Đại Diễn không?”
“Mặc dù thánh cảnh Đại Diễn bị Đại Diễn giáo khống chế nhưng họ lại không kiểm soát chặt, vì không có ai có thể sống sót ra khỏi đó”. Cô ta nói đến đây thì kinh ngạc nhìn sang Ngô Bình: “Lẽ nào công tử muốn đến thánh cảnh Đại Diễn sao?”
Ngô Bình cười, nói: “Tôi muốn vào xem thử, rốt cuộc bên trong có gì thần bí mà lại có thể có được bảo bối từ việc hiến tế”.
Liễu Mỵ vội nói: “Công tử, nơi đó thật sự rất nguy hiểm, tốt hơn đừng nên đi”.
Ngô Bình không nói thêm gì nữa, cậu nghĩ đến thân phận đặc biệt của Liễu Mỵ thì hỏi: “Cô Liễu, từ nhỏ đến lớn, cô có điểm gì đặc biệt không?”
Liễu Mỵ ngây ra, nói: “Điểm đặc biệt sao? Hình như từ nhỏ đến lớn tôi luôn rất may mắn. Lúc tôi ba tuổi, anh trai dắt tôi đi cào vé đổi thưởng, không ngờ tôi đã cào trúng mấy trăm ngàn. Sau đó tôi mua vé số mấy lần cũng đều trúng hết, nhiều nhất trúng được ba trăm bảy mươi triệu, rần rần một thời. Còn nữa, những thứ mà tôi muốn có thì đều có được, cứ như nó tự động tìm đến tôi vậy”.
Ngô Bình càng khẳng định cô ta chính là một trong số những người đẹp trong sách hơn.
Lúc hai người họ đang nói chuyện thì bỗng có một người từ trên trời đáp xuống, xuất hiện trong sân. Đó là một nam tu, anh ta vừa xuất hiện thì lâu chủ của Quân Tử Lâu, Phương Quân Tử liền chặn đường.
“Này anh bạn, Quân Tử Lâu là chỗ riêng tư, mời anh đi cho”.
Người đó liếc mắt, lạnh lùng nói: “Gì mà Quân Tử Lâu, có biết tôi là ai không?”
Liễu Mỵ và Ngô Bình nghe ồn ào thì ra ngoài. Ngô Bình nhìn ra thì thấy người đó tầm chưa đến ba mươi tuổi, mặc bộ đồ màu đỏ, tóc tai rối bời, chiếc cằm dài cùng đôi mắt hí, mặt trắng, không râu, khiến người ta có cảm giác rất lạnh lùng.
Liễu Mỵ nhìn thấy anh ta thì kinh ngạc, nói: “Phàn sư huynh, sao anh lại đến đây?”
Vị Phàn sư huynh đó nhìn Liễu Mỵ chằm chằm, giận dữ nói: “Liễu Mỵ, em to gan lắm, dám hẹn hò riêng với nam tu ở bên ngoài, không sợ trưởng lão Ti Luật trị tội sao?”
Liễu Mỵ ngơ ngác, vội giải thích: “Phàn sư huynh, tôi đến đây để mời Ngô công tử giúp đỡ…”
Người đó vốn không hề nghe giải thích, nghiêm nghị nói: “Liễu Mỵ, lập tức đi theo tôi, nếu không sẽ xử lý theo giáo quy”.
Phương Quân Tử không thể kìm nén cơn giận trong lòng được nữa, lạnh lùng nói: “Người của Đại Diễn giáo cũng có thể ngông cuồng ở đây sao? Cút ra ngoài đi”.
Anh ta vừa dứt lời thì một luồng uy áp đáng sợ giữ chặt lấy đối phương, vị Phàn sư huynh đó giận dữ đáp với vẻ mặt không cảm xúc: “Hỗn xược”.
Sau lưng anh ta xuất hiện một chiếc bóng khổng lồ, đen như mực, trong bóng đen đó có vô số những cánh tay trắng bệch, mỗi cánh tay đều có một con mắt kỳ quái trong lòng bàn tay.
Những con mắt trên những cánh tay đó liền hướng hết về phía Phương Quân Tử. Mặt Phương Quân Tử tối sầm, dường như có một luồng sức mạnh kỳ quái đang muốn nuốt chửng anh ta.
“Lôi”.
Phương Quân Tử bình thản, thốt ra một chữ, sấm sét liền vang lên xung quanh, đánh tan sức mạnh kỳ lạ đó, đồng thời có mấy tia chớp to bằng cánh tay cũng đánh trúng bóng đen đó.
Bóng đen méo mó, sau đó không ngừng thu nhỏ lại, cuối cùng thì quay lại trong cơ thể của Phàn sư huynh. Mấy tia khói đen bốc lên trên đỉnh đầu anh ta, anh ta phun ra một ngụm máu đen, sau đó nhìn Phương Quân Tử chằm chằm.
Phương Quân Tử nói với vẻ mặt không cảm xúc: “Lôi thuật của tôi có khả năng sát thương thần hồn, tốt nhất anh nên về nghỉ ngơi đi, nếu không sẽ phải tự gánh hậu quả”.
Phàn sư huynh nhìn Ngô Bình, lạnh lùng nói: “Anh có ý đồ xấu với thánh nữ của Đại Diễn giáo thì chết chắc rồi”.
Ngô Bình không làm gì cả, chỉ nói với Liễu Mỵ mấy câu mà đã bị uy hiếp như thế rồi, cậu cười khẩy, bước đến trước mặt Phàn sư huynh, đưa tay lên tát cho anh ta một bạt tai.
Bạt tai đó đánh quá đỉnh, Phàn sư huynh không kịp né, mặt ăn nguyên một tát.
“Anh là cái thá gì mà cũng dám hống hách trước mặt tôi?
Cái tát đó khiến Phàn sư huynh tái mặt, lảo đảo, gần như ngất xỉu.
Phương Quân Tử giật mình, cảm giác nếu đổi lại là mình thì cũng không tránh được cái tát lúc nãy của Ngô Bình. Hình như khi cậu tát cái tát đó, trời đất cũng tối sầm lại, cứ như có một ngọn núi lớn đè xuống, khiến người ta phải thấy tuyệt vọng.
“Anh…”, Phàn sư huynh vừa kinh ngạc vừa tức giận, phun ra một miệng vừa răng vừa máu.
Phàn sư huynh thấy mình không thể kiếm chát được gì ở chỗ này thì giậm chân, bay khỏi Quân Tử Lâu.
Phương Quân Tử vội xin lỗi Ngô Bình: “Ngô công tử, thật sự xin lỗi, là chúng tôi làm việc chưa chu đáo”.
Ngô Bình khá thích cách hành xử lúc nãy của Phương Quân Tử, cậu nói: “Chuyện này không liên quan đến Quân Tử Lâu, tôi sẽ xử lý”.
Phương Quân Tử cười, nói: “Người lúc nãy tên là Phàn Thăng, là đệ tử tinh anh của Đại Diễn giáo”.
Liễu Mỵ giật mình: “Phương lâu chủ cũng quen anh ấy sao?”
Phương Quân Tử : “Mấy ngày trước anh ta từng đến đây, vì vậy tôi biết anh ta”.
Liễu Mỵ bất ngờ: “Anh ấy đến làm gì?”
Phương Quân Tử cười, nói: “Chúng tôi phải giữ bí mật chuyện của khách hàng”.
Ngô Bình là người thông minh cỡ nào, cậu suy nghĩ rồi hỏi: “Là Long Khiếu Thiên đúng không?”
Phương Quân Tử cười và không nói gì, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Liễu Mỵ liền hiểu ra, chuyện gia đình mình gặp rắc rối có đến tám phần là có liên quan đến Phàn Thăng, nhưng tại sao anh ta phải làm như thế?
Ngô Bình hỏi: “Cô Liễu, Phàn Thăng đó có gốc gác thế nào?”
Liễu Mỵ: “Bố anh ấy là trưởng lão của Đại Diễn giáo, mặc dù tư chất của anh ấy bình thường nhưng lại có rất nhiều tài nguyên, vì vậy tu vi rất cao. Trong tay anh ấy còn có hai pháp bảo của thánh cảnh Đại Diễn”.
Ngô Bình: “Vậy có phải anh ta có ý với cô Liễu không?”
Liễu Mỵ nhìn xuống, nói: “Anh ấy từng nói thích tôi, muốn tôi làm người yêu của anh ấy, sau này anh ấy sẽ nghĩ cách gỡ bỏ thân phận thánh nữ của tôi”.
Ngô Bình gật đầu: “Vậy thì đúng rồi. Chắc gần đây anh ta luôn theo dõi cô, việc anh trai cô gặp rắc rối có đến tám chín phần là có liên quan đến anh ta. Chắc anh ta muốn gây rắc rối cho cô, sau đó vào thời khắc quan trọng nhất sẽ đứng ra giúp cô giải quyết. Chỉ là không ngờ lại có người giúp cô giải quyết rắc rối rồi”.
Liễu Mỵ nghe Ngô Bình nói thì vừa bất ngờ vừa tức giận, nói: “Tên Phàn Thăng này thật quá đáng ghét”.
Ngô Bình: “Anh ta lập mưu không thành công, xấu hổ quá hóa giận, nên mới chạy đến gây rắc rối cho cô”.
Liễu Mỵ thở dài: “Tôi gặp phải người thế này đúng là xui xẻo”.
Ngô Bình: “Sau này ở Đại Diễn giáo, chắc chắn anh ta sẽ còn gây rắc rối cho cô nữa, vì vậy lúc nãy tôi đã dùng cấm chế trên người anh ta. Sau một khoảng thời gian, anh ta sẽ vô cùng đau đớn, cơ thể thối rữa, đến lúc đó, cô hãy cho anh ta một viên đan dược, uống xong thì có thể khỏe được mười ngày, sau mười ngày sẽ lại tiếp tục đau đớn”.
Liễu Mỵ tròn mắt, trong lòng càng cảm thấy khâm phục Ngô Bình hơn.
Phương Quân Tử cười, nói: “Ngô công tử, tôi có một đề nghị”.
Ngô Bình: “Mời nói”.
Phương Quân Tử nói: “Nghe nói công tử luyện đan ở đây, không biết đan dược của công tử có thể bán qua tay Quân Tử Lâu không?”
Ngô Bình hứng thú: “Quân Tử Lâu cũng bán đan dược sao?”
Phương Quân Tử cười, nói: “Việc làm ăn của Quân Tử Lâu rất đa dạng, bán đấu giá là một trong số đó. Ngoài ra chúng tôi còn giúp khách hàng thu thập tin tức, chẳng hạn như công tử muốn tìm một người, nhưng lại không tìm được, vậy thì giao cho chúng tôi làm. Hoặc công tử cần một loại dược liệu nhưng lại không mua được, cũng có thể tìm đến chúng tôi”.
Lúc này Ngô Bình mới biết Quân Tử Lâu này nên buôn bán tin tức thì mới phải, cậu gật đầu, nói: “Trong tay tôi vẫn còn một viên Bát Môn Kim Thủy Đan, có thể gửi bán ở đây”.
Mắt Phương Quân Tử sáng lên, anh ta nói: “Công tử yên tâm, chúng tôi sẽ dùng hình thức đấu giá, bán với giá khiến công tử hài lòng”.
Ngô Bình cũng chỉ ước chừng giá trị của Bát Môn Kim Thủy Đan, cậu cũng rất muốn biết viên đan này có thể bán được giá bao nhiêu ở buổi đấu giá, thế nên cậu hỏi: “Khi nào đấu giá bắt đầu?”
Chương 2775: Đứng về phía nhà họ Cổ
Phương Quân Tử: “Tối nay có một cuộc đấu giá”.
Ngô Bình rất hứng thú với đấu giá bèn hỏi: “Buổi đấu giá tối nay có những bảo vật nào thế?”
Phương Quân Tử lập tức lấy một danh sách đấu giá ra nói: “Cậu cứ xem qua”.
Ngô Bình liếc mắt nhìn, không có món đồ nào khiến cậu cảm thấy hứng thú, cậu gật đầu: “Vậy tối nay đấu giá đi”.
Phương Quân Tử cười nói: “Bát Môn Kim Thủy Đan nhất định sẽ trở thành bảo vật áp chót tối nay”.
Ngô Bình: “Buổi tối tôi lại đến, việc còn lại đành nhờ lâu chủ Phương rồi”.
Cậu và Liễu Mỵ chào Phương Quân Tử, Ngô Bình đến thôn Lục Gia. Mấy ngày nay cậu còn phải sẽ hướng dẫn Lục Tinh Sương và Cổ Thanh Liên tu luyện.
Về đến thôn Lục Gia, Ngô Bình mới biệt Cổ Thanh Liên không có ở đó, hỏi ra thì được biết Cổ Thanh Liên có việc gấp phải về nhà họ Cổ vào nửa tiếng trước.
“Có chuyện gì gấp đến thế?”, Ngô Bình cảm thấy không yên tâm, thế là gọi cho Cổ Thanh Liên.
Cổ Thanh Liên ở đầu bên kia điện thoại thấp giọng nói: “Em có thể đến đây một chuyến không? Muốn nhờ em giúp một chuyện”.
Ngô Bình cười nói: “Không thành vấn đề, chuyện của chị cũng là chuyện của em”.
Cổ Thanh Liên hơi ngại nói: “Bố chị có ý muốn nói cho bên ngoài biết em là con rể của nhà họ Cổ, đồng thời công khai thân phận của em”.
Ngô Bình biết chắc chắn là đứa con rể nhà họ Âm đã đến, hơn nữa muốn ra tay chống lại nhà họ Cổ. Nhà họ Cổ vì sợ hãi nên muốn mượn thế lực của cậu để trấn áp con rể nhà họ Âm.
Suy xét một lúc, cậu nói: “Chuyện nhỏ, em lập tức đến đó”.
Lúc này người nhà họ Cổ đang tập trung lại với nhau, gia chủ Cổ Linh Đàm và những người quan trọng trong gia đình như Cổ Kiếm Nam đều ở đây.
Cổ Linh Đàm thi thoảng nhìn Cổ Thanh Liên, cuối cùng hỏi: “Thanh Liên, cậu Ngô có đồng ý giúp chúng ta không?”
Cô của Cổ Thanh Liên – Cổ Hồng Ngọc đã thay đổi cách nhìn, bà ta nói: “Gia chủ yên tâm, cậu Ngô rất thích Thanh Liên, chắc chắn sẽ giúp chúng ta”.
Cổ Thanh Liên nhìn bố mình – Cổ Kiếm Nam rồi nói: “Mọi người yên tâm, con đã liên lạc với Ngô Bình, cậu ấy sẽ đến ngay”.
Lúc này có người vội vàng chạy vào báo: “Cậu Bạch đến”.
Cổ Linh Đàm hỏi: “Cậu Bạch nào thế?”
“Hắn là người đến cùng với Âm Ngọc Quỳnh đấy”.
Nghe thế, Cổ Hồng Ngọc thở dài: “Con rể nhà họ Âm đến tận cửa rồi”.
“Ầm!”
Cánh cửa nhà họ Cổ bị một lực khá mạnh đá văng ra, tấm cửa văng ra thành vô số mảnh, những cây lớn và hòn non bộ trong sân bị đập nát, thậm chí có một số còn bay vào trong phòng khách, đập nát cửa sổ.
Cổ Kiếm Nam lập tức lao ra khỏi sân thì nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ màu vàng dẫn theo một người phụ nữ sải bước đi vào. Người đàn ông mặc đồ vàng tỏ vẻ tự cao tự đại, hắn nhìn đám người Cổ Kiếm Nam, lạnh lùng hỏi: “Ai là gia chủ nhà họ Cổ?”
Cổ Linh Đàm bước ra, trầm giọng nói: “Là tôi, cậu là ai, tại sao lại xông vào nhà họ Cổ?”
Người đàn ông hừ một tiếng, nói: “Tôi họ Bạch, Bạch Kinh Vũ, đệ tử xuất sắc của Thần Lan Tông”.
“Cậu Bạch đến nhà họ Cổ có chuyện gì sao?”, Cổ Linh Đàm biết rõ nhưng vẫn hỏi.
Bạch Kinh Vũ lạnh nhạt nói: “Tôi nghe bố vợ tôi nói, nhà họ Cổ các ông tìm được một chỗ dựa rồi chèn ép nhà họ Âm. Tôi thân là con rể nhà họ Âm, dĩ nhiên không thể đứng ngoài nhìn”.
“Cậu muốn thế nào?”, Cổ Kiếm Nam cao giọng hỏi.
Bạch Kinh Vũ liếc mắt qua nhìn Cổ Thanh Liên, Cổ Thanh Liên cực kỳ xinh đẹp, hai mắt hắn sáng lên nói: “Vị này là Cổ Thanh Liên - người phụ nữ xinh đẹp nhất nhà họ Cổ nhỉ? Tôi đang chuẩn bị cưới thêm một cô vợ nhỏ, cô ta đi theo tôi đi”.
Đối phương nói không hề kiêng kỵ ai, Cổ Thanh Liên bước ra nói: “Tôi khuyên anh Bạch về ngay, nhà họ Cổ tôi không phải người anh có thể chọc vào”.
Vừa nghe thế, Bạch Kinh Vũ sửng sốt, Âm Ngọc Quỳnh bật cười, nhưng tiếng cười lại đầy vẻ giễu cợt: “Cổ Thanh Liên, cô cho rằng tôi không biết thân phận của người đó sao? Tôi đã nghe ngóng trước rồi, đệ tử chân truyền Liên Sơn Tông, tôi nói đúng chứ?”
Đúng thật là Ngô Bình từng có thân phận, nhưng cô ta không biết, bây giờ Ngô Bình không chỉ là đệ tử của Liên Sơn Tông, mà còn là đệ tử nòng cốt của Thái Hoàng Giáo, và là đệ tử xuất sắc của Chí Tôn Kiếm Đường.
Cổ Thanh Liên cười ẩn ý nhìn cô ta: “Tin tức của anh cũng không đúng lắm nhỉ”.
Âm Ngọc Quỳnh nhíu mày: “Ý cô là sao? Lẽ nào tôi nói không đúng à?”
Cổ Thanh Liên lười nói nhiều với cô ta: “Vẫn là câu nói đó, bây giờ các người đi vẫn còn kịp”.
Cô ta biết rõ Ngô Bình mạnh thế nào, ở trước mặt Ngô Bình, Bạch Kinh Vũ này chẳng là cái gì cả.
Bạch Kinh Vũ bị thái độ của Cố Thanh Liên chọc tức, nghiêm mặt nói: “Con đê tiện này hỗn láo!”, nói rồi, hai chân hắn trượt sát đất, thoáng chốc đã đến trước mặt Cổ Thanh Liên, vươn tay bóp lấy cần cổ xinh đẹp của cô ta.
Ngay khi Bạch Kinh Vũ vừa ra tay, Cổ Thanh Liên cũng cử động, bàn tay vung lên đánh vào cổ tay Bạch Kinh Vũ. Hắn hừ một tiếng, mấy vết máu xuất hiện trên cổ tay hắn, đồng thời một luồng sức mạnh hung hãn xuyên thấu vào tận xương tủy, khiến cả người hắn đau nhức.
“Cô dùng cái gì vậy?”, Bạch Kinh Vũ vội lùi về sau, mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Cổ Thanh Liên thi triển truyền thừa của nhà họ Cổ, hơn nữa những truyền thừa này được Ngô Bình hoàn thiện bằng cách sử dụng gương Lăng Thiên, là một công pháp rất mạnh. Ngoài ra, Cổ Thanh Liên đã mở đạo mạch, sử dụng thần lô, thực lực tăng lên rất nhiều, đến mức cao thủ như Bạch Kinh Vũ bị trúng đòn.
Cổ Thanh Liên nói: “Tôi dùng công pháp của nhà họ Cổ”.
Bạch Kinh Vũ hừ một tiếng: “Một gia tộc thế tục nhỏ bé mà lại dám ra tay với đệ tử xuất sắc của đại tông, tôi lập tức thông báo trong tông môn, phái cao thủ đến tiêu diệt các cô. Đến lúc đó, cả tông môn của các cô sẽ không còn ai còn sống”.
“Bản lĩnh nói khoác của anh còn mạnh hơn thực lực của anh đấy”, Ngô Bình bỗng xuất hiện ở trước cổng.
Nhìn thấy anh, người nhà họ Cổ thở phào, Cổ Thanh Liên bước đến nói: “Ngô Bình”.
Sau đó cô ta chỉ vào Bạch Kinh Vũ, nũng nịu nói: “Anh ta muốn bắt em đi làm vợ nhỏ cho anh ta”.
Ngô Bình nhìn Bạch Kinh Vũ, lạnh nhạt nói: “Anh muốn cưới bạn gái tôi?”
Ngô Bình vừa xuất hiện, Bạch Kinh Vũ đã cảm nhận được một luồng khí tức mạnh mẽ và khí phách siêu phàm, đây không phải là thứ mà đệ tử tông môn bình thường có thể sở hữu.
Đáy lòng hắn chùng xuống, cao giọng nói: “Anh là ai?”
Cổ Thanh Liên kiêu ngạo nói: “Cũng chẳng phải nhân vật tầm cỡ gì, anh ấy chỉ là một đệ tử nòng cốt bình thường của Thái Hoàng Giáo thôi”.
Vừa nghe đến ba chữ “Thái Hoàng Giáo”, đôi chân của Bạch Kinh Vũ đã mềm nhũn, cộng thêm tin tức đệ tử nòng cốt này, sắc mặt hắn thay đổi, vội cúi đầu chào Ngô Bình: “Tôi vừa rồi đã đắc tội, xin anh lượng thứ”.
Trước mặt các đại giáo, nhất là một sự thế lực siêu cấp có các cao thủ cấp Hỗn Độn như Thái Hoàng Giáo, tông môn chẳng là gì, cũng không thể đắc tội được, thế nên Bạch Kinh Vũ lập tức nhượng bộ.
Ngô Bình mặc kệ hắn, xoay người hỏi Cổ Kiếm Nam: “Bác Cổ, thế lực của nhà họ Âm ở tỉnh thế nào?”
Cổ Kiếm Nam biết rất rõ điều này, nói: “Nhà họ Âm kiểm soát rất nhiều việc kinh doanh, một số băng nhóm cũng bị họ khống chế. Có thể nói, thế lực của nhà họ Âm trong tỉnh đã vượt qua nhà họ Cổ”.
Ngô Bình gật đầu, sau đó nhìn Bạch Kinh Vũ nói: “Tôi cho anh ba ngày, anh phải thuyết phục nhà họ Âm bỏ hết tài sản, cút ra khỏi tỉnh. Nếu anh không làm được, tôi sẽ đánh chết anh”.
Nói đến hai chữ “đánh chết”, cả người Bạch Kinh Vũ run lên.
Bình luận facebook