-
Chương 2776-2777
Chương 2776: Thiên Kiêu Đan tuyệt phẩm
“Đúng vậy, tôi nhất định sẽ khuyên răn”. Anh ta vội nói.
Từ sớm Âm Ngọc Quỳnh đã ngây ra, cô ta nghĩ hết mọi cách để được gả cho vị đệ tử tinh anh này là vì muốn anh ta trút giận thay cho nhà họ Âm, nhưng có thế nào cô ta cũng không ngờ được vị trí của Ngô Bình không phải là vị trí mà Bạch Kinh Vũ có thể với tới. Lúc này cô ta không những không thể trút giận thay cho người nhà mà ngược lại còn phải trả giá rất đắt, mắt cô ta tối sầm, cô ta ngất lịm đi.
Bạch Kinh Vũ không dám nói thêm, chỉ bế Âm Ngọc Quỳnh lên và nhanh chóng rời khỏi nhà họ Cổ.
Sau khi Bạch Kinh Vũ rời đi, Cổ Linh Đàm vội nói: “Ngô công tử, lần này thật sự rất cảm ơn công tử”.
Ngô Bình: “Chuyện nhỏ mà. Nếu sau này có chuyện tương tự xảy ra thì cứ nói tên của tôi ra”.
Cổ Linh Đàm vui mừng, cảm ơn rối rít.
Sau đó, Ngô Bình được Cổ Kiếm Nam mời vào nhà, cười, nói: “Ngô công tử, nhà họ Âm sẽ ngoan ngoãn giao hết sản nghiệp ra và rời khỏi thành phố sao?”
Ngô Bình nói: “Nếu Bạch Kinh Vũ không điên thì nhất định anh ta sẽ ép nhà họ Âm đồng ý”.
Cổ Thanh Liên: “Nhưng ngộ nhỡ anh ta bỏ trốn thì sao?”
Ngô Bình lắc đầu: “Anh ta sẽ không trốn đâu, tôi biết thân phận của anh ta, anh ta cũng biết thân phận của tôi”.
Cổ Kiếm Nam: “Sau này nhà họ Cổ có công tử làm chỗ dựa thì những kẻ gây rối sẽ không còn dám có ý đồ với chúng tôi nữa”.
Ngô Bình: “Căn cơ của nhà họ Cổ ở thế tục, có thể từ từ bồi dưỡng nhân tài”.
Cổ Kiếm Nam thở dài: “Bồi dưỡng nhân tài khó lắm, bao nhiêu năm rồi mà nhà họ Cổ cũng không có được mấy người cho ra hồn, chỉ có Thanh Liên là tạm được thôi”.
Ngô Bình nghĩ đến việc kính Lăng Thiên trong tay mình có nguồn gốc ở chỗ này thì suy nghĩ một lúc rồi nói: “Một gia tộc chỉ cần có được hai nhân vật nổi trội thì gia tộc đó sẽ có thể mạnh lên. Thế này đi, tôi tặng bác hai viên Thiên Kiêu Đan, dùng loại đan dược này có thể bồi dưỡng được một nhân tài ở thế tục. Đương nhiên, sau cùng người đó có thể trưởng thành không thì phải xem vận may và tạo hóa của người đó”.
Cổ Kiếm Nam vừa bất ngờ vừa vui mừng: “Thiên Kiêu Đan?”
Ngô Bình gật đầu: “Đan dược này rất nổi tiếng, nhưng lại có rất ít thầy luyện đan có thể luyện được nó. Dù cho có đi nữa thì phẩm chất đan luyện được cũng rất bình thường”.
Trước đây lúc Từ Quảng Hạ đến đã tiện thể giao số đan dược mình tìm được cho cậu. Ngô Bình đã nói cho anh ta biết chỉ cần tìm đủ dược liệu thì sẽ luyện Thiên Kiên Đan cho anh ta. Đồng thời cậu cũng hứa với Lâm Kiếm Phong sẽ tặng anh ta một viên Thiên Kiêu Đan. Lần này cậu vừa hay luyện được mấy mẻ nên đã tặng chúng cho ba người họ.
Lúc này, Liễu Mỵ đang đợi bên ngoài cũng vào nhà.
Cổ Thanh Liên nhìn thấy cô gái xinh đẹp này thì có cảm giác bị đe dọa, hỏi: “Em trai, đây là?”
Ngô Bình nói: “Liễu Mỵ, một người bạn mới quen. Liễu Mỵ, đây là Cổ Thanh Liên…”
“Tôi là bạn gái của Ngô Bình”. Ngô Bình vẫn chưa giới thiệu hết thì Cổ Thanh Liên đã nói giúp cậu.
Ngô Bình không phủ nhận, Liễu Mỵ cũng không nghĩ gì, chỉ là bạn gái thôi mà, có gì hay đâu, dù sao thì bạn gái cũng có thể đổi mà.
“Chào chị Cổ”. Cô ta chỉ cười.
Ngô Bình có thể cảm nhận được hai cô gái đang thầm khích nhau, cậu liền nói: “Tôi vào luyện vài lò đan dược, hai người nói chuyện đi”.
Cậu tự nhốt mình trong phòng, để hai cô gái ở lại bên ngoài.
Hai người họ im lặng một lúc thì Cổ Thanh Liên nói: “Cô Liễu là thánh nữ của Đại Diễn giáo sao?”
Cổ Thanh Liên có nghe sơ về thân phận của Liễu Mỵ.
Liễu Mỵ buồn bã đáp: “Đúng vậy”.
Cổ Thanh Liên: “Hèn gì cô lại xinh đẹp như thế, nghe nói thánh nữ đều rất đẹp. Hơn nữa tôi còn nghe nói cuối cùng thánh nữ của Đại Diễn giáo sẽ bị hiến tế hoặc đưa vào thánh cảnh làm vật hi sinh”.
Liễu Mỵ ngẩng đầu lên, bình thản đáp: “Vì vậy trước lúc đó tôi muốn liều một phen”.
Cổ Thanh Liên nhìn cô ta chằm chằm, hỏi: “Liều thế nào?”
Liễu Mỵ nói: “Nếu có một người đàn ông yêu tôi đủ nhiều và bằng lòng nỗ lực vì tôi, có lẽ tôi có thể thoát khỏi bể khổ”.
Cổ Thanh Liên ngoảnh đầu đi, bình thản đáp: “Cô hi vọng Ngô Bình sẽ là người đó sao?”
Liễu Mỵ thản nhiên đáp: “Trực giác của tôi trước giờ luôn rất chuẩn, anh ấy chính là chân mệnh thiên tử của tôi. Trước khi gặp anh ấy tôi đã gặp rất nhiều nam tu ưu tú trong đó cũng có một số người có cách giúp tôi thoát khỏi thân phận thánh nữ nhưng tôi đều không đồng ý, vì tôi cảm thấy người đàn ông có thể giải cứu cho tôi vẫn chưa xuất hiện. Mãi cho đến khi tôi gặp được Ngô Bình”.
Cổ Thanh Liên cười lạnh lùng: “Cô tin vào trực giác đến vậy sao? Biết đâu anh ấy không hề yêu cô”.
Liễu Mỵ cười, nói: “Dù bây giờ không yêu thì sau này cũng sẽ yêu. Con người tôi không dám tự tin về chuyện khác nhưng việc khiến cho một người đàn ông yêu mình thì lại là chuyện không thể nào đơn giản hơn”.
Cổ Thanh Liên chau mày: “Ồ?”
Liễu Mỵ: “Thể chất của tôi là thể chất của Thiên Mi. Thật không dám giấu, đến cả mấy trưởng lão cố vấn của Đại Diễn giáo cũng thầm cho người chuyển lời đến tôi, chỉ cần tôi chịu gả cho họ thì họ sẽ giúp tôi thoát khỏi trói buộc của thân phận thánh nữ”.
Cổ Thanh Liên hừm một tiếng: “Ngô Bình không phải là một người đàn ông bình thường, sao có thể bị thu hút bởi một thân xác xinh đẹp chứ”.
Liễu Mỵ bật cười: “Tôi cảm thấy cô đã bắt đầu căng thẳng, điều này chứng tỏ tôi đã đúng”.
Cổ Thanh Liên bình thản nói: “Tôi chẳng có gì phải căng thẳng cả. Mặc dù tôi và anh ấy quen nhau đã lâu nhưng tôi cũng không chắc có thể giữ được trái tim của anh ấy. Anh ấy là thần long trên trời, sẽ có một ngày bay lên chín tầng mây, đến lúc đó chỉ có người có thể theo chân được anh ấy mới có thể đi cùng anh ấy xa hơn”.
Liễu Mỵ tắt nụ cười, thở dài: “Không sai. Nếu chúng ta không đủ mạnh và ưu tú thì cũng không cách nào cùng anh ấy trải nghiệm nhiều thứ tuyệt vời hơn”.
Lúc này Ngô Bình đã dồn tâm sức cho việc luyện đan, bắt đầu luyện Thiên Kiêu Đan.
Trong ký ức của cậu có cách luyện chế Thiên Kiêu Đan, vì vậy luyện lò đầu tiên đã rất thuận lợi. Lò này cậu luyện được bốn viên đan dược, hơn nữa tất cả đều là thượng thượng phẩm.
Lò thứ hai được năm viên đan dược, đều là đan cực phẩm.
Lò cuối cùng cậu đã thử dùng sức mạnh Cửu Dương Hóa Cấm, luyện được năm viên Thiên Kiêu Đan tuyệt phẩm.
Cậu luyện xong đan dược thì đã là hoàng hôn. Cậu đẩy cửa bước ra, hai cô gái đồng thời đứng dậy, đồng loạt lên tiếng.
“Em trai, sao rồi?”
“Công tử, thành công chưa?”
Ngô Bình cười, nói: “Vận may không tồi”.
Cậu lấy ra hai viên Thiên Kiêu Đan tuyệt phẩm, tặng cho Cổ Thanh Liên và Liễu Mỵ mỗi người một viên rồi nói: “Mặc dù đan dược này không bằng Bát Môn Kim Thủy Đan hoàn chỉnh nhưng hiệu quả của nó cũng không khác mấy”.
Liễu Mỵ vui mừng: “Công tử, quý giá thế này, Liễu Mỵ không có gì để báo đáp”.
Ngô Bình: “Đừng khách sáo, lát nữa còn phải nhờ cô giúp tôi vào thánh cảnh Đại Diễn mà”.
Liễu Mỵ gật đầu: “Không thành vấn đề”.
Cổ Thanh Liên nhìn viên đan dược, kinh ngạc nói: “Tiểu đệ, viên đan dược này trông thật hoàn mỹ, là đan dược cực phẩm sao?”
Ngô Bình: “Đan dược tuyệt phẩm, thuộc loại tuyệt bản đấy. Trong thiên hạ không có người thứ hai có thể luyện được một viên đan dược giống hệt như vậy đâu”.
Đan dược cực phẩm có thể giới hạn các loại thuốc trong khuôn khổ, luyện đan dược đến mức tinh tế nhất, đạt đến hiệu quả tuyệt vời nhất. Còn đan dược tuyệt phẩm là thứ được thăng hoa từ cơ sở của đan dược cực phẩm, tạo nên dược lực cực kỳ mạnh, những dược lực dư này sẽ nâng hiệu quả của đan dược lên hẳn ba cấp.
Vì vậy mỗi viên đan dược tuyệt phẩm đều là sản phẩm duy nhất của thầy luyện đan, bất cứ thầy luyện đan nào cũng không bắt chước được.
Chương 2777: Một viên cũng khó có được
Đôi mắt xinh đẹp của Cổ Thanh Liên sáng lên, cô ta nói: “Tuyệt phẩm đan dược, em trai, cậu thật là quá lợi hại”. Cô ta vừa nói vừa ôm lấy cổ Ngô Bình, hôn lên má cậu một cái thật mạnh.
Ngô Bình bối rối, cậu biết Cổ Thanh Liên đang diễn cho Liễu Mỵ xem nên nói: “Tối nay Quân Tử Lâu bán đấu giá đan dược mà tôi luyện chế, tôi sẽ đưa qua đó thêm một viên Thiên Kiêu Đan tuyệt phẩm nữa”.
Hai cô gái vui vẻ theo cùng, thế là cả ba người cùng đến Quân Tử Lâu.
Giờ Ngô Bình đã là khách quý của Quân Tử Lâu, cậu vừa đến thì đã được tiếp đãi nồng nhiệt, được sắp xếp chỗ ngồi gần bục đấu giá ở hội trường đấu giá.
Cuộc đấu giá được tổ chức ở một sảnh khá rộng, ít nhất cũng có một ngàn người tham gia. Có điều không khí cực kỳ yên tĩnh, không ai nói chuyện với nhau, hơn nữa phần lớn đều đeo mặt nạ.
Cổ Thanh Liên: “Những người này đeo mặt nạ là vì không muốn người khác biết được thân phận của Âm mình sao?”
Ngô Bình từng tham gia hội đấu giá nên nói: “Những mặt nạ đó có thể che giấu khí tức của người đeo, trước giờ giới tu hành luôn là cá lớn nuốt cá bé, đeo mặt nạ vào thì vừa có thể giữ kín thân phận vừa có thể tạo cảm giác thần bí. Dù gì thì cũng không có ai biết được đằng sau mỗi tấm mặt nạ là một cao thủ như thế nào”.
Thời gian không còn sớm nữa, mười phút sau, cuộc đấu giá bắt đầu, Phương Quân Tử đích thân chủ trì. Sau khi không khí được làm nóng thì cuối cùng Bát Môn Kim Thủy Đan của Ngô Bình cũng được ra mắt.
Vì những người tham gia đều có thể biết trước được thông tin nên hơn một nửa những người có mặt ở hiện trường đến tham gia là vì Bát Môn Kim Thủy Đan.
Phương Quân Tử đặt đan dược trên lòng bàn tay, trên mặt viên đan dược đó có tám phù văn lơ lửng, toát ra hàng ngàn ánh sáng với màu sắc khác nhau, không gian xung quanh sân khấu không ngừng xuất hiện những đóa hoa sen màu trắng, tỏa hương thơm ngát.
Mọi người đều tròn mắt, có người còn kích động đến mức run lên.
“Chắc đây là Bát Môn Kim Thủy Đan hoàn chỉnh. Chẳng phải nói không còn ai trên đời có thể luyện được nữa sao?”
“Tôi mà có được viên đan dược này thì nhất định sẽ có thể cãi lại mệnh trời, theo con đường của Thiên Kiêu”.
Phương Quân Tử nhìn quanh và rất hài lòng với phản ứng của mọi người, nói: “Các vị đều biết hiện tại Bát Môn Kim Thủy Đan tốt nhất trên thị trường chỉ có bốn công dụng, hơn nữa người ngoài rất khó tìm được. Còn viên đan dược trong tay tôi đây là viên Bát Môn Kim Thủy Đan hoàn chính với tám công dụng. Đan dược tám công dụng không chỉ có hiệu quả gấp đôi loại bốn công dụng mà là gấp mấy chục lần, mấy trăm lần. Hơn nữa, đan dược này là đan dược cực phẩm, hiếm có trên đời”.
Hội trường lập tức nhốn nháo lên, mọi người đều háo hức muốn mua viên đan dược này nhưng Phương Quân Tử lại cứ muốn nhem thèm mọi người, nói: “Chỉ có khách quý của Quân Tử Lâu mới được đấu giá viên đan dược này”.
Anh ta vừa dứt lời thì lập tức có không ít người trong đám đông nổi giận, phần lớn trong số họ đều không phải khách quý của Quân Tử Lâu, lần này chủ yếu đến để đấu giá thôi.
Phương Quân Tử: “Các vị, sau này lâu của chúng tôi sẽ còn tiếp tục ra mắt những đan dược quý giá hơn, hi vọng mọi người ngồi ở đây nhanh chân gia nhập Quân Tử Lâu của chúng tôi”.
Liễu Mỵ nói: “Vị Phương lâu chủ này cũng thật biết tận dụng thời cơ, sau chuyện này, nhất định số lượng thành viên của Quân Tử Lâu sẽ tăng lên rất nhiều”.
Ngô Bình: “Quân Tử Lâu là nơi mua bán thông tin, người càng nhiều thì tin tức sẽ càng nhạy, sức ảnh hưởng cũng sẽ càng lớn”.
Cuối cùng thì Phương Quân Tử cũng tuyên bố giá: “Cực phẩm Bát Môn Kim Thủy Đan có giá khởi điểm là bốn trăm triệu tiền Đại Đạo, mỗi lần ra giá không được ít hơn năm mươi triệu tiền Đại Đạo”.
Đấy đúng là giá động trời, dù những người đến tham gia đã có chuẩn bị nhưng lúc này cũng không khỏi giật mình. Bốn trăm triệu tiền Đại Đạo đó, phần lớn trong số họ tích góp cả đời cũng không có được nhiều tiền như vậy.
Nhưng trong số những người tham gia cũng không thiếu những người có thực lực, họ nhanh chóng ra giá.
“Bốn trăm triệu”.
“Bốn trăm năm mươi triệu”. Nhưng lập tức có người ra giá cao hơn.
“Năm trăm triệu”.
Liễu Mỵ thấy giá ngày một cao thì than thở: “Thầy luyện đan dễ kiếm tiền thật. Công tử, lát về tôi sẽ giúp anh thu thập dược liệu để luyện Bát Môn Kim Thủy Đan”.
Ngô Bình biết dược liệu của Bát Môn Kim Thủy Đan rất khó tìm nên cười, nói: “Vậy thì cảm ơn cô nhiều”.
Cổ Thanh Liên: “Em trai, nhất định là viên Bát Môn Kim Thủy Đan này sẽ thu hút sự chú ý của rất nhiều thế lực, nhất định họ sẽ đến tìm cậu”.
Ngô Bình bình thản đáp: “Thầy luyện đan không sợ nổi tiếng, danh tiếng càng lớn thì người khác càng tôn trọng chị”.
Liễu Mỵ: “Vậy công tử đi lấy thân phận thầy luyện đan đi”.
Ngô Bình cũng biết thầy luyện đan phân thành thầy luyện đan Bạch Đỉnh, Hoàng Đỉnh, Thanh Đỉnh, Tử Đỉnh và sẽ dựa vào số lượng đỉnh để đánh giá cấp luyện đan.
Chẳng hạn có thầy luyện đan có ba Thanh Đỉnh, cũng có thầy luyện đan có sáu Tử Đỉnh, thậm chí là thầy luyện đan có mười Tử Đỉnh.
“Ừm, có cơ hội tôi có thể đi thử xem”.
Lúc này giá của Bát Môn Kim Thủy Đan đã lên đến chín trăm năm mươi triệu, nhưng vẫn chưa kết thúc, cuối cùng có người ra giá một tỷ tiền Đại Đạo.
Đấy đã là giá trên trời rồi, cuối cùng hội trường cũng không còn người tranh giành nữa, đan dược được một tu sĩ mua lại với giá mười tỷ tiền Đại Đạo.
Vốn dĩ mọi người tưởng đâu những gì đặc sắc đã kết thúc nhưng không ngờ sau mấy vật phẩm đấu giá thì Phương Quân Tử lại lấy ra một viên đan dược khiến mọi người phải bất ngờ.
“Mọi người, đây là tuyệt phẩm đan dược, Thiên Kiêu Đan”.
“Tuyệt phẩm là gì? Mỗi loại đan dược tuyệt phẩm đều là duy nhất, không cách nào mô phỏng, không cách nào bị vượt mặt. Xét về mức độ quý hiếm thì nó gấp đan dược cực phẩm cả chục lần đến trăm lần. Chắc mọi người cũng từng nghe đến danh tiếng của Thiên Kiêu Đan, thường thì ai có được Thiên Kiêu Đan cũng đều cất kỹ, tuyệt đối không bán ra ngoài. Vận may của các vị không tồi, tôi quen được một thầy luyện đan, sau nhiều lần khẩn cầu mới xin được một viên Thiên Kiêu Đan tuyệt phẩm. Lúc nãy có người bỏ lỡ mất Bát Môn Kim Thủy Đan, nhưng không sao cả, hiệu quả của Thiên Kiêu Đan này tuyệt đối không thấp hơn Bát Môn Kim Thủy Đan”.
Hội trường nhốn nháo, mắt ai nấy cũng sáng rỡ lên.
“Thiên Kiêu Đan tuyệt phẩm, giá khởi điểm là ba trăm triệu tiền Đại Đạo, mỗi lần ra giá không được thấp hơn hai mươi ngàn”.
Mọi người lập tức bắt đầu tranh nhau ra giá, giá cả rất nhanh được đẩy lên năm trăm triệu, sau đó là sáu trăm triệu rồi bảy trăm triệu.
Cuối cùng viên đan dược đã được một người mua lại với giá tám trăm tám mươi triệu.
Mười lăm phút sau, cuộc đấu giá kết thúc, Ngô Bình được Phương Quân Tử mời đến phòng khách và giao cho một tỷ tám mươi triệu tiền Đại Đạo.
Ngô Bình cười, hỏi: “Không có hoa hồng sao?”
Phương Quân Tử cười, nói: “Quân Tử Lâu đấu giá không cần hoa hồng, sau này công tử có bất cứ đan dược gì đều có thể đem đến đây đấu giá”.
Ngô Bình gật đầu, nói: “OK”.
Phương Quân Tử: “Công tử luyện đan dược nhất định là cần đến dược liệu, Quân Tử Lâu bằng lòng giúp đỡ”.
Ngô Bình bất ngờ: “Chỗ các anh cũng có dược liệu sao?”
Phương Quân Tử cười, nói: “Hôm qua tôi đã liên lạc với tổng bộ, hiện tại đã thu thập được bốn nhóm dược liệu luyện chế Bát Môn Kim Thủy Đan”.
Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Tôi sẽ lấy bốn phần dược liệu đó, để đền đáp, tôi sẽ cho các anh một viên Bát Môn Kim Thủy Đan”.
Mặc dù giá của bốn phần dược liệu đó cao nhưng cũng không thể nào vượt được con số năm trăm triệu tiền Đại Đạo. Ngô Bình dùng một viên Bát Môn Kim Thủy Đan để đổi thì đã để Quân Tử Lâu hời rồi.
Phương Quân Tử vui mừng: “Cảm ơn công tử, sau này chúng tôi sẽ còn thu thập thêm nhiều dược liệu nữa, công tử có gì cần thì có thể báo cho tôi biết”.
Ngô Bình lấy được dược liệu thì quay về thôn họ Lục, chuẩn bị luyện một mẻ Bát Môn Kim Thủy Đan, tiện thể bứt phá cảnh giới Thần Cung Trúc Cơ luôn.
“Đúng vậy, tôi nhất định sẽ khuyên răn”. Anh ta vội nói.
Từ sớm Âm Ngọc Quỳnh đã ngây ra, cô ta nghĩ hết mọi cách để được gả cho vị đệ tử tinh anh này là vì muốn anh ta trút giận thay cho nhà họ Âm, nhưng có thế nào cô ta cũng không ngờ được vị trí của Ngô Bình không phải là vị trí mà Bạch Kinh Vũ có thể với tới. Lúc này cô ta không những không thể trút giận thay cho người nhà mà ngược lại còn phải trả giá rất đắt, mắt cô ta tối sầm, cô ta ngất lịm đi.
Bạch Kinh Vũ không dám nói thêm, chỉ bế Âm Ngọc Quỳnh lên và nhanh chóng rời khỏi nhà họ Cổ.
Sau khi Bạch Kinh Vũ rời đi, Cổ Linh Đàm vội nói: “Ngô công tử, lần này thật sự rất cảm ơn công tử”.
Ngô Bình: “Chuyện nhỏ mà. Nếu sau này có chuyện tương tự xảy ra thì cứ nói tên của tôi ra”.
Cổ Linh Đàm vui mừng, cảm ơn rối rít.
Sau đó, Ngô Bình được Cổ Kiếm Nam mời vào nhà, cười, nói: “Ngô công tử, nhà họ Âm sẽ ngoan ngoãn giao hết sản nghiệp ra và rời khỏi thành phố sao?”
Ngô Bình nói: “Nếu Bạch Kinh Vũ không điên thì nhất định anh ta sẽ ép nhà họ Âm đồng ý”.
Cổ Thanh Liên: “Nhưng ngộ nhỡ anh ta bỏ trốn thì sao?”
Ngô Bình lắc đầu: “Anh ta sẽ không trốn đâu, tôi biết thân phận của anh ta, anh ta cũng biết thân phận của tôi”.
Cổ Kiếm Nam: “Sau này nhà họ Cổ có công tử làm chỗ dựa thì những kẻ gây rối sẽ không còn dám có ý đồ với chúng tôi nữa”.
Ngô Bình: “Căn cơ của nhà họ Cổ ở thế tục, có thể từ từ bồi dưỡng nhân tài”.
Cổ Kiếm Nam thở dài: “Bồi dưỡng nhân tài khó lắm, bao nhiêu năm rồi mà nhà họ Cổ cũng không có được mấy người cho ra hồn, chỉ có Thanh Liên là tạm được thôi”.
Ngô Bình nghĩ đến việc kính Lăng Thiên trong tay mình có nguồn gốc ở chỗ này thì suy nghĩ một lúc rồi nói: “Một gia tộc chỉ cần có được hai nhân vật nổi trội thì gia tộc đó sẽ có thể mạnh lên. Thế này đi, tôi tặng bác hai viên Thiên Kiêu Đan, dùng loại đan dược này có thể bồi dưỡng được một nhân tài ở thế tục. Đương nhiên, sau cùng người đó có thể trưởng thành không thì phải xem vận may và tạo hóa của người đó”.
Cổ Kiếm Nam vừa bất ngờ vừa vui mừng: “Thiên Kiêu Đan?”
Ngô Bình gật đầu: “Đan dược này rất nổi tiếng, nhưng lại có rất ít thầy luyện đan có thể luyện được nó. Dù cho có đi nữa thì phẩm chất đan luyện được cũng rất bình thường”.
Trước đây lúc Từ Quảng Hạ đến đã tiện thể giao số đan dược mình tìm được cho cậu. Ngô Bình đã nói cho anh ta biết chỉ cần tìm đủ dược liệu thì sẽ luyện Thiên Kiên Đan cho anh ta. Đồng thời cậu cũng hứa với Lâm Kiếm Phong sẽ tặng anh ta một viên Thiên Kiêu Đan. Lần này cậu vừa hay luyện được mấy mẻ nên đã tặng chúng cho ba người họ.
Lúc này, Liễu Mỵ đang đợi bên ngoài cũng vào nhà.
Cổ Thanh Liên nhìn thấy cô gái xinh đẹp này thì có cảm giác bị đe dọa, hỏi: “Em trai, đây là?”
Ngô Bình nói: “Liễu Mỵ, một người bạn mới quen. Liễu Mỵ, đây là Cổ Thanh Liên…”
“Tôi là bạn gái của Ngô Bình”. Ngô Bình vẫn chưa giới thiệu hết thì Cổ Thanh Liên đã nói giúp cậu.
Ngô Bình không phủ nhận, Liễu Mỵ cũng không nghĩ gì, chỉ là bạn gái thôi mà, có gì hay đâu, dù sao thì bạn gái cũng có thể đổi mà.
“Chào chị Cổ”. Cô ta chỉ cười.
Ngô Bình có thể cảm nhận được hai cô gái đang thầm khích nhau, cậu liền nói: “Tôi vào luyện vài lò đan dược, hai người nói chuyện đi”.
Cậu tự nhốt mình trong phòng, để hai cô gái ở lại bên ngoài.
Hai người họ im lặng một lúc thì Cổ Thanh Liên nói: “Cô Liễu là thánh nữ của Đại Diễn giáo sao?”
Cổ Thanh Liên có nghe sơ về thân phận của Liễu Mỵ.
Liễu Mỵ buồn bã đáp: “Đúng vậy”.
Cổ Thanh Liên: “Hèn gì cô lại xinh đẹp như thế, nghe nói thánh nữ đều rất đẹp. Hơn nữa tôi còn nghe nói cuối cùng thánh nữ của Đại Diễn giáo sẽ bị hiến tế hoặc đưa vào thánh cảnh làm vật hi sinh”.
Liễu Mỵ ngẩng đầu lên, bình thản đáp: “Vì vậy trước lúc đó tôi muốn liều một phen”.
Cổ Thanh Liên nhìn cô ta chằm chằm, hỏi: “Liều thế nào?”
Liễu Mỵ nói: “Nếu có một người đàn ông yêu tôi đủ nhiều và bằng lòng nỗ lực vì tôi, có lẽ tôi có thể thoát khỏi bể khổ”.
Cổ Thanh Liên ngoảnh đầu đi, bình thản đáp: “Cô hi vọng Ngô Bình sẽ là người đó sao?”
Liễu Mỵ thản nhiên đáp: “Trực giác của tôi trước giờ luôn rất chuẩn, anh ấy chính là chân mệnh thiên tử của tôi. Trước khi gặp anh ấy tôi đã gặp rất nhiều nam tu ưu tú trong đó cũng có một số người có cách giúp tôi thoát khỏi thân phận thánh nữ nhưng tôi đều không đồng ý, vì tôi cảm thấy người đàn ông có thể giải cứu cho tôi vẫn chưa xuất hiện. Mãi cho đến khi tôi gặp được Ngô Bình”.
Cổ Thanh Liên cười lạnh lùng: “Cô tin vào trực giác đến vậy sao? Biết đâu anh ấy không hề yêu cô”.
Liễu Mỵ cười, nói: “Dù bây giờ không yêu thì sau này cũng sẽ yêu. Con người tôi không dám tự tin về chuyện khác nhưng việc khiến cho một người đàn ông yêu mình thì lại là chuyện không thể nào đơn giản hơn”.
Cổ Thanh Liên chau mày: “Ồ?”
Liễu Mỵ: “Thể chất của tôi là thể chất của Thiên Mi. Thật không dám giấu, đến cả mấy trưởng lão cố vấn của Đại Diễn giáo cũng thầm cho người chuyển lời đến tôi, chỉ cần tôi chịu gả cho họ thì họ sẽ giúp tôi thoát khỏi trói buộc của thân phận thánh nữ”.
Cổ Thanh Liên hừm một tiếng: “Ngô Bình không phải là một người đàn ông bình thường, sao có thể bị thu hút bởi một thân xác xinh đẹp chứ”.
Liễu Mỵ bật cười: “Tôi cảm thấy cô đã bắt đầu căng thẳng, điều này chứng tỏ tôi đã đúng”.
Cổ Thanh Liên bình thản nói: “Tôi chẳng có gì phải căng thẳng cả. Mặc dù tôi và anh ấy quen nhau đã lâu nhưng tôi cũng không chắc có thể giữ được trái tim của anh ấy. Anh ấy là thần long trên trời, sẽ có một ngày bay lên chín tầng mây, đến lúc đó chỉ có người có thể theo chân được anh ấy mới có thể đi cùng anh ấy xa hơn”.
Liễu Mỵ tắt nụ cười, thở dài: “Không sai. Nếu chúng ta không đủ mạnh và ưu tú thì cũng không cách nào cùng anh ấy trải nghiệm nhiều thứ tuyệt vời hơn”.
Lúc này Ngô Bình đã dồn tâm sức cho việc luyện đan, bắt đầu luyện Thiên Kiêu Đan.
Trong ký ức của cậu có cách luyện chế Thiên Kiêu Đan, vì vậy luyện lò đầu tiên đã rất thuận lợi. Lò này cậu luyện được bốn viên đan dược, hơn nữa tất cả đều là thượng thượng phẩm.
Lò thứ hai được năm viên đan dược, đều là đan cực phẩm.
Lò cuối cùng cậu đã thử dùng sức mạnh Cửu Dương Hóa Cấm, luyện được năm viên Thiên Kiêu Đan tuyệt phẩm.
Cậu luyện xong đan dược thì đã là hoàng hôn. Cậu đẩy cửa bước ra, hai cô gái đồng thời đứng dậy, đồng loạt lên tiếng.
“Em trai, sao rồi?”
“Công tử, thành công chưa?”
Ngô Bình cười, nói: “Vận may không tồi”.
Cậu lấy ra hai viên Thiên Kiêu Đan tuyệt phẩm, tặng cho Cổ Thanh Liên và Liễu Mỵ mỗi người một viên rồi nói: “Mặc dù đan dược này không bằng Bát Môn Kim Thủy Đan hoàn chỉnh nhưng hiệu quả của nó cũng không khác mấy”.
Liễu Mỵ vui mừng: “Công tử, quý giá thế này, Liễu Mỵ không có gì để báo đáp”.
Ngô Bình: “Đừng khách sáo, lát nữa còn phải nhờ cô giúp tôi vào thánh cảnh Đại Diễn mà”.
Liễu Mỵ gật đầu: “Không thành vấn đề”.
Cổ Thanh Liên nhìn viên đan dược, kinh ngạc nói: “Tiểu đệ, viên đan dược này trông thật hoàn mỹ, là đan dược cực phẩm sao?”
Ngô Bình: “Đan dược tuyệt phẩm, thuộc loại tuyệt bản đấy. Trong thiên hạ không có người thứ hai có thể luyện được một viên đan dược giống hệt như vậy đâu”.
Đan dược cực phẩm có thể giới hạn các loại thuốc trong khuôn khổ, luyện đan dược đến mức tinh tế nhất, đạt đến hiệu quả tuyệt vời nhất. Còn đan dược tuyệt phẩm là thứ được thăng hoa từ cơ sở của đan dược cực phẩm, tạo nên dược lực cực kỳ mạnh, những dược lực dư này sẽ nâng hiệu quả của đan dược lên hẳn ba cấp.
Vì vậy mỗi viên đan dược tuyệt phẩm đều là sản phẩm duy nhất của thầy luyện đan, bất cứ thầy luyện đan nào cũng không bắt chước được.
Chương 2777: Một viên cũng khó có được
Đôi mắt xinh đẹp của Cổ Thanh Liên sáng lên, cô ta nói: “Tuyệt phẩm đan dược, em trai, cậu thật là quá lợi hại”. Cô ta vừa nói vừa ôm lấy cổ Ngô Bình, hôn lên má cậu một cái thật mạnh.
Ngô Bình bối rối, cậu biết Cổ Thanh Liên đang diễn cho Liễu Mỵ xem nên nói: “Tối nay Quân Tử Lâu bán đấu giá đan dược mà tôi luyện chế, tôi sẽ đưa qua đó thêm một viên Thiên Kiêu Đan tuyệt phẩm nữa”.
Hai cô gái vui vẻ theo cùng, thế là cả ba người cùng đến Quân Tử Lâu.
Giờ Ngô Bình đã là khách quý của Quân Tử Lâu, cậu vừa đến thì đã được tiếp đãi nồng nhiệt, được sắp xếp chỗ ngồi gần bục đấu giá ở hội trường đấu giá.
Cuộc đấu giá được tổ chức ở một sảnh khá rộng, ít nhất cũng có một ngàn người tham gia. Có điều không khí cực kỳ yên tĩnh, không ai nói chuyện với nhau, hơn nữa phần lớn đều đeo mặt nạ.
Cổ Thanh Liên: “Những người này đeo mặt nạ là vì không muốn người khác biết được thân phận của Âm mình sao?”
Ngô Bình từng tham gia hội đấu giá nên nói: “Những mặt nạ đó có thể che giấu khí tức của người đeo, trước giờ giới tu hành luôn là cá lớn nuốt cá bé, đeo mặt nạ vào thì vừa có thể giữ kín thân phận vừa có thể tạo cảm giác thần bí. Dù gì thì cũng không có ai biết được đằng sau mỗi tấm mặt nạ là một cao thủ như thế nào”.
Thời gian không còn sớm nữa, mười phút sau, cuộc đấu giá bắt đầu, Phương Quân Tử đích thân chủ trì. Sau khi không khí được làm nóng thì cuối cùng Bát Môn Kim Thủy Đan của Ngô Bình cũng được ra mắt.
Vì những người tham gia đều có thể biết trước được thông tin nên hơn một nửa những người có mặt ở hiện trường đến tham gia là vì Bát Môn Kim Thủy Đan.
Phương Quân Tử đặt đan dược trên lòng bàn tay, trên mặt viên đan dược đó có tám phù văn lơ lửng, toát ra hàng ngàn ánh sáng với màu sắc khác nhau, không gian xung quanh sân khấu không ngừng xuất hiện những đóa hoa sen màu trắng, tỏa hương thơm ngát.
Mọi người đều tròn mắt, có người còn kích động đến mức run lên.
“Chắc đây là Bát Môn Kim Thủy Đan hoàn chỉnh. Chẳng phải nói không còn ai trên đời có thể luyện được nữa sao?”
“Tôi mà có được viên đan dược này thì nhất định sẽ có thể cãi lại mệnh trời, theo con đường của Thiên Kiêu”.
Phương Quân Tử nhìn quanh và rất hài lòng với phản ứng của mọi người, nói: “Các vị đều biết hiện tại Bát Môn Kim Thủy Đan tốt nhất trên thị trường chỉ có bốn công dụng, hơn nữa người ngoài rất khó tìm được. Còn viên đan dược trong tay tôi đây là viên Bát Môn Kim Thủy Đan hoàn chính với tám công dụng. Đan dược tám công dụng không chỉ có hiệu quả gấp đôi loại bốn công dụng mà là gấp mấy chục lần, mấy trăm lần. Hơn nữa, đan dược này là đan dược cực phẩm, hiếm có trên đời”.
Hội trường lập tức nhốn nháo lên, mọi người đều háo hức muốn mua viên đan dược này nhưng Phương Quân Tử lại cứ muốn nhem thèm mọi người, nói: “Chỉ có khách quý của Quân Tử Lâu mới được đấu giá viên đan dược này”.
Anh ta vừa dứt lời thì lập tức có không ít người trong đám đông nổi giận, phần lớn trong số họ đều không phải khách quý của Quân Tử Lâu, lần này chủ yếu đến để đấu giá thôi.
Phương Quân Tử: “Các vị, sau này lâu của chúng tôi sẽ còn tiếp tục ra mắt những đan dược quý giá hơn, hi vọng mọi người ngồi ở đây nhanh chân gia nhập Quân Tử Lâu của chúng tôi”.
Liễu Mỵ nói: “Vị Phương lâu chủ này cũng thật biết tận dụng thời cơ, sau chuyện này, nhất định số lượng thành viên của Quân Tử Lâu sẽ tăng lên rất nhiều”.
Ngô Bình: “Quân Tử Lâu là nơi mua bán thông tin, người càng nhiều thì tin tức sẽ càng nhạy, sức ảnh hưởng cũng sẽ càng lớn”.
Cuối cùng thì Phương Quân Tử cũng tuyên bố giá: “Cực phẩm Bát Môn Kim Thủy Đan có giá khởi điểm là bốn trăm triệu tiền Đại Đạo, mỗi lần ra giá không được ít hơn năm mươi triệu tiền Đại Đạo”.
Đấy đúng là giá động trời, dù những người đến tham gia đã có chuẩn bị nhưng lúc này cũng không khỏi giật mình. Bốn trăm triệu tiền Đại Đạo đó, phần lớn trong số họ tích góp cả đời cũng không có được nhiều tiền như vậy.
Nhưng trong số những người tham gia cũng không thiếu những người có thực lực, họ nhanh chóng ra giá.
“Bốn trăm triệu”.
“Bốn trăm năm mươi triệu”. Nhưng lập tức có người ra giá cao hơn.
“Năm trăm triệu”.
Liễu Mỵ thấy giá ngày một cao thì than thở: “Thầy luyện đan dễ kiếm tiền thật. Công tử, lát về tôi sẽ giúp anh thu thập dược liệu để luyện Bát Môn Kim Thủy Đan”.
Ngô Bình biết dược liệu của Bát Môn Kim Thủy Đan rất khó tìm nên cười, nói: “Vậy thì cảm ơn cô nhiều”.
Cổ Thanh Liên: “Em trai, nhất định là viên Bát Môn Kim Thủy Đan này sẽ thu hút sự chú ý của rất nhiều thế lực, nhất định họ sẽ đến tìm cậu”.
Ngô Bình bình thản đáp: “Thầy luyện đan không sợ nổi tiếng, danh tiếng càng lớn thì người khác càng tôn trọng chị”.
Liễu Mỵ: “Vậy công tử đi lấy thân phận thầy luyện đan đi”.
Ngô Bình cũng biết thầy luyện đan phân thành thầy luyện đan Bạch Đỉnh, Hoàng Đỉnh, Thanh Đỉnh, Tử Đỉnh và sẽ dựa vào số lượng đỉnh để đánh giá cấp luyện đan.
Chẳng hạn có thầy luyện đan có ba Thanh Đỉnh, cũng có thầy luyện đan có sáu Tử Đỉnh, thậm chí là thầy luyện đan có mười Tử Đỉnh.
“Ừm, có cơ hội tôi có thể đi thử xem”.
Lúc này giá của Bát Môn Kim Thủy Đan đã lên đến chín trăm năm mươi triệu, nhưng vẫn chưa kết thúc, cuối cùng có người ra giá một tỷ tiền Đại Đạo.
Đấy đã là giá trên trời rồi, cuối cùng hội trường cũng không còn người tranh giành nữa, đan dược được một tu sĩ mua lại với giá mười tỷ tiền Đại Đạo.
Vốn dĩ mọi người tưởng đâu những gì đặc sắc đã kết thúc nhưng không ngờ sau mấy vật phẩm đấu giá thì Phương Quân Tử lại lấy ra một viên đan dược khiến mọi người phải bất ngờ.
“Mọi người, đây là tuyệt phẩm đan dược, Thiên Kiêu Đan”.
“Tuyệt phẩm là gì? Mỗi loại đan dược tuyệt phẩm đều là duy nhất, không cách nào mô phỏng, không cách nào bị vượt mặt. Xét về mức độ quý hiếm thì nó gấp đan dược cực phẩm cả chục lần đến trăm lần. Chắc mọi người cũng từng nghe đến danh tiếng của Thiên Kiêu Đan, thường thì ai có được Thiên Kiêu Đan cũng đều cất kỹ, tuyệt đối không bán ra ngoài. Vận may của các vị không tồi, tôi quen được một thầy luyện đan, sau nhiều lần khẩn cầu mới xin được một viên Thiên Kiêu Đan tuyệt phẩm. Lúc nãy có người bỏ lỡ mất Bát Môn Kim Thủy Đan, nhưng không sao cả, hiệu quả của Thiên Kiêu Đan này tuyệt đối không thấp hơn Bát Môn Kim Thủy Đan”.
Hội trường nhốn nháo, mắt ai nấy cũng sáng rỡ lên.
“Thiên Kiêu Đan tuyệt phẩm, giá khởi điểm là ba trăm triệu tiền Đại Đạo, mỗi lần ra giá không được thấp hơn hai mươi ngàn”.
Mọi người lập tức bắt đầu tranh nhau ra giá, giá cả rất nhanh được đẩy lên năm trăm triệu, sau đó là sáu trăm triệu rồi bảy trăm triệu.
Cuối cùng viên đan dược đã được một người mua lại với giá tám trăm tám mươi triệu.
Mười lăm phút sau, cuộc đấu giá kết thúc, Ngô Bình được Phương Quân Tử mời đến phòng khách và giao cho một tỷ tám mươi triệu tiền Đại Đạo.
Ngô Bình cười, hỏi: “Không có hoa hồng sao?”
Phương Quân Tử cười, nói: “Quân Tử Lâu đấu giá không cần hoa hồng, sau này công tử có bất cứ đan dược gì đều có thể đem đến đây đấu giá”.
Ngô Bình gật đầu, nói: “OK”.
Phương Quân Tử: “Công tử luyện đan dược nhất định là cần đến dược liệu, Quân Tử Lâu bằng lòng giúp đỡ”.
Ngô Bình bất ngờ: “Chỗ các anh cũng có dược liệu sao?”
Phương Quân Tử cười, nói: “Hôm qua tôi đã liên lạc với tổng bộ, hiện tại đã thu thập được bốn nhóm dược liệu luyện chế Bát Môn Kim Thủy Đan”.
Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Tôi sẽ lấy bốn phần dược liệu đó, để đền đáp, tôi sẽ cho các anh một viên Bát Môn Kim Thủy Đan”.
Mặc dù giá của bốn phần dược liệu đó cao nhưng cũng không thể nào vượt được con số năm trăm triệu tiền Đại Đạo. Ngô Bình dùng một viên Bát Môn Kim Thủy Đan để đổi thì đã để Quân Tử Lâu hời rồi.
Phương Quân Tử vui mừng: “Cảm ơn công tử, sau này chúng tôi sẽ còn thu thập thêm nhiều dược liệu nữa, công tử có gì cần thì có thể báo cho tôi biết”.
Ngô Bình lấy được dược liệu thì quay về thôn họ Lục, chuẩn bị luyện một mẻ Bát Môn Kim Thủy Đan, tiện thể bứt phá cảnh giới Thần Cung Trúc Cơ luôn.