Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21-25
Chương 21: Không qua khỏi tối nay!
Vệ Thanh Ảnh đỏ hoe mắt đứng ngoài phòng cấp cứu, trông thấy cứu tinh là Ngô Bình đã đến, cô ấy vội nói: “Anh Ngô, xin anh hãy cứu ông ngoại tôi!”
Cô ấy vừa nói dứt câu thì cửa phòng cấp cứu đã mở, một bác sĩ mướt mát mồ hôi đi ra với vẻ rất mệt mỏi.
“Bác sĩ, ông ngoại tôi không sao chứ?”, Vệ Thanh Ảnh hỏi ngay.
Bác sĩ lắc đầu: “Tình hình không khả quan, khoảng xuất huyết trong quá rộng, giờ chúng tôi chỉ đang cầm cự thôi, nhưng không dám khẳng định bệnh nhân có thể qua khỏi tối nay. Giờ tôi phải đi hội chẩn, sau đó tôi sẽ thông báo tiếp cho cô”.
Sau đó, có thêm vài bác sĩ khác cũng đi ra, xem ra phẫu thuật đã xong, Phùng Tử Tường tạm thời giữ được tính mạng.
Vệ Thanh Ảnh thất thần, định mở cửa vào thăm ông ngoại mình, nhưng đã bị y tá cản lại: “Bây giờ chưa thể thăm nom được, phiền chị chờ ở bên ngoài”.
Ngô Bình đứng ở cửa nhìn vào bên trong, anh phát hiện Phùng Tử Tường vẫn nằm trên bàn phẫu thuật, trên đầu bị đục một cái lỗ, người cắm đầy dây dợ lằng nhằng, tình trạng có vẻ không khả quan.
Anh nhìn xuyên vào cơ thể ông ấy để tìm nguyên nhân phát bệnh. Một lát sau, anh phát hiện có độc tố trong máu của ông ấy, con mắt xuyên thấu của anh có thể phân tích các loại dược tính nên anh có thể kết luận ngay đó là một loại chất độc. Chính chất độc này đã khiến Phùng Tử Tường bị xuất huyết não.
Ngô Bình nổi giận rồi kéo Vệ Thanh Anh sang một bên để hỏi: “Giờ tôi sẽ kê cho cô một thang thuốc, cô phải cho người sắc ngay, ngoài ra tôi phải được vào bên trong, không là không cứu được ông ngoại cô đâu”.
Vệ Thanh Ảnh không hề nghi ngờ tài y học của Ngô Bình, cô ấy gật mạnh đầu nói: “Được, để tôi đi nói chuyện với bác sĩ”.
Nhưng cô ấy vừa định đi vào phòng làm việc của bác sĩ thì một người đàn ông trung niên chợt đi tới hỏi: “Thanh Ảnh, cháu đi đâu đấy?”
Người đàn ông đó mặc một bộ đồ đắt tiền, trên tay còn đeo một chiếc đồng hồ hàng hiệu, song khí chất lại gian ác, khiến người ta có cảm giác không thoải mái.
Vệ Thanh Ảnh đáp: “Cậu ơi, đây là thần y Ngô - người đã cứu ông lúc ở trên tàu đấy ạ. Giờ cháu đi bảo với bác sĩ để cho anh ấy vào trong khám cho ông ngoại”.
“Vớ vẩn!”, người đàn ông đó sầm mặt nói: “Thanh Ảnh, cháu đâu còn nhỏ nữa mà sao suy nghĩ nông cạn thế? Lời nói của một tên lang băm mà cháu cũng tin, nhỡ sự liều lĩnh của cháu khiến bệnh của ông nặng thêm thì cháu có chịu trách nhiệm được không?”
Vệ Thanh Ảnh cuống lên nói: “Cậu ơi, thần y Ngô thật sự rất giỏi…”
“Đủ rồi!”, người đàn ông lập tức cắt ngang lời Vệ Thanh Ảnh: “Tóm lại là cháu đuổi cậu ta đi ngay, ở đây chỉ cần bác sĩ chuyên ngành thôi”.
Ngô Bình nhìn cậu của Vệ Thanh Ảnh rồi thi triển con mắt xuyên thấu thì thấy ông ta có vẻ căm ghét mình, nhưng anh và ông ta nào có quen biết nhau đâu?
Vệ Thanh Ảnh lúng túng rồi vội xin lỗi Ngô Bình: “Anh Ngô, thật sự xin lỗi anh”.
“Không sao!”, Ngô Bình bình tĩnh nói: “Nếu nơi này không chào đón tôi thì tôi về đây!”
Dứt lời, anh quay người bỏ đi, song Vệ Thanh Ảnh lại đuổi theo ngay.
Ngô Bình rẽ vào hành lang rồi nhỏ giọng nói: “Cô hãy nghĩ cách để cậu cô và y tá trực đi đâu đó, tôi sẽ tranh thủ lẻn vào trong. Theo tôi thấy, có khả năng ông ngoại cô bị trúng độc”.
Trúng độc? Vệ Thanh Ảnh sững người rồi rơi vào trầm tư, sau đó ra sức gật đầu: “Được, tôi sẽ đi làm ngay! Tất cả trông cậy hết vào anh Ngô!”
Vệ Thanh Ảnh đi rồi, Ngô Bình chờ thêm một lúc. Bấy giờ, anh đã hiểu chuyện Phùng Tử Tường trúng độc chắc chắn có vấn đề, nhưng chuyện này không liên quan đến anh, anh chỉ cần cứu người thôi là được.
Khoảng một phút sau, anh mới ló người ra thì quả nhiên không còn thấy ai nữa, anh nhanh chóng lách người rồi lẻn vào phòng cấp cứu.
Phùng Tử Tường đang nằm trên giường phẫu thuật, người ngợm cắm đầy dây dợ, hơi thở thì yếu ớt.
Ngô Bình liếc nhìn rồi ngẫm nghĩ một lát, sau đó anh lấy mười mấy cái kim châm cứu ra rồi lần lượt cắm vào đầu của ông ấy, cùng lúc đó còn truyền chân khí vào để tăng thêm sức sống cho Phùng Tử Tường.
Khoảng nửa tiếng sau, Ngô Bình chợt nghe thấy tiếng bước chân, anh ngoảnh lại nhìn thì thấy Vệ Thanh Ảnh đã đến và bưng trên tay một chén thuốc nóng hổi.
Ngô Bình nhanh chóng mở cửa rồi giơ tay nhận lấy bát thuốc: “Cô canh ngoài này nhé!”
Vệ Thanh Ảnh gật đầu rồi đứng trông coi bên ngoài, nếu y tá quay lại thì cô sẽ nghĩ cách để cầm chân cho Ngô Bình làm nốt việc.
Sau khi kiểm tra bát thuốc xong, Ngô Bình lập tức cho Phùng Tử Tường uống. Lúc này, ông ấy không thể tự uống được, nhưng việc này không khó với Ngô Bình, anh chỉ cần dùng chân khí là có thể cho ông ấy uống thuốc dễ dàng.
Uống thuốc xong, kết hợp với hiệu quả châm cứu, Phùng Tử Tường đã chầm chậm khôi phục lại ý thức, ông ấy mở mắt ra thì nhìn thấy Ngô Bình: “Chàng trai, lại là cậu cứu tôi à?”
Ngô Bình nhìn ông ấy: “Có người hạ độc ông đấy, tôi đã giải độc cho ông rồi. Nhưng tình trạng bây giờ không khả quan lắm, ông cần nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa”.
Có người hạ độc ông ấy ư? Ánh mắt Phùng Tử Tường xẹt qua một tia kinh ngạc, phức tạp xen lẫn với căm phẫn, ông ấy nhắm mắt lại nói: “Cảm ơn cậu, cậu đã cứu tôi hai lần rồi. Phiền cậu gọi Thanh Ảnh vào đây, tôi có chuyện cần nói với con bé”.
Ngô Bình gật đầu, anh ra mở cửa rồi vỗ vai Vệ Thanh Ảnh bảo cô ấy vào trong, còn anh thì chờ bên ngoài.
Không lâu sau, cậu của Vệ Thanh Ảnh lại xuất hiện, ông ta nhìn thấy Ngô Bình thì quát lớn: “Sao cậu vẫn ở đây? Mau biến đi, không tôi báo cảnh sát đấy!”
“Khỏi!”, Ngô Bình thờ ơ nói: “Ông Phùng đã tỉnh lại rồi!”
Chương 22: Cô gái ở tầng trên
Cậu Vệ Thanh Ảnh tỏ vẻ ngạc nhiên và hoảng loạn, ông ta mở cửa phòng cấp cứu ra rồi gào lên: “Bố, bố tỉnh rồi ạ?”
Phùng Tử Tường đang nói chuyện gì đó với Vệ Thanh Ảnh, thấy con trai mình đi vào một cái thì lập tức lảng sang chuyện khác: “Bố không sao, Kiến Thành, con cứ ra ngoài đi!”
Phùng Kiến Thành ngẩn ra, song không dám cãi lời bố mình nên lập tức đi ra ngoài với vẻ bực dọc.
Thấy Ngô Bình vẫn đứng bên ngoài, ông ta cố nặn ra một nụ cười rồi nói: “Thần y Ngô, ban nãy tôi đã hiểu lầm cậu, xin lỗi nhé!”
“Không có gì, chỉ cần ông trả thêm tiền chữa bệnh là được”, Ngô Bình thờ ơ nói.
Phùng Kiến Thành có vẻ lo lắng, không lâu sau, ông ta đã đi xa ra rồi gọi điện thoại.
Năm phút sau, Vệ Thanh Ảnh đã đi ra ngoài rồi cúi gập người với Ngô Bình: “Cảm ơn anh Ngô, ông ngoại tôi có cần ở lại viện không?”
Ngô Bình: “Có chứ, nên chọn một phòng bệnh chất lượng cao, mấy ngày tới, tôi sẽ đến chữa trị cho ông ấy”.
“Được, tôi sẽ đi thu xếp ngay!”, cô ấy nhanh chóng cho người đi đặt phòng bệnh và thông báo tình hình với bác sĩ.
Sau khi các bác sĩ quay lại thì ai nấy đều có vẻ ngạc nhiên, sao bệnh nhân có thể tỉnh lại được? Hơn nữa, mọi chỉ số đều đã bình thường?
Ngô Bình không rảnh để giải thích với họ, anh đi cùng Phùng Tử Tường vào phòng bệnh rồi kê một thang thuốc, bảo người đi mua. Các phương thuốc trong đây đều khá đắt, có loại còn đến cả trăm năm tuổi.
Nhưng với nhà họ Phùng giàu nứt đố đổ vách mà nói thì không thành vấn đề, chưa tới một tiếng sau, họ đã mua đủ rồi, sau đó đích thân Vệ Thanh Ảnh đã sắc thuốc cho ông ngoại mình.
Lúc này, trời đã tối. Ngô Bình châm cứu truyền chân khí cho Phùng Tử Tường một lần nữa để giúp ông ấy điều hoà cơ thể. Đến mười giờ tối, sau khi uống thêm bát thuốc thứ hai, Phùng Tử Tường đã hồi phục được tám mươi phần trăm, ông ấy có thể ngồi dậy và trò chuyện với mọi người.
“Thanh Ảnh, cháu hãy viết một tấm chi phiếu một triệu cho cậu Ngô”, Phùng Tử Tường nói: “Mong cậu nhận chút lòng thành của tôi, bao giờ tôi khoẻ lại, tôi sẽ hậu tạ cậu tiếp”.
Chữa bệnh kiếm tiền là chuyện hết sức bình thường, Ngô Bình không khách sáo mà giơ tay ra nhận tấm chi phiếu ngay: “Tối nay ông hãy cố nghỉ ngơi thật tốt, mai tôi lại tới”.
Vệ Thanh Ảnh tiễn Ngô Bình ra ngoài, sau đó bảo tài xế đưa anh về khách sạn Thiên Long.
Sau khi về khách sạn, Ngô Bình đã gọi điện về nhà để thông báo hôm nay không về. Sau mấy ngày điều trị, tế bào ung thư của mẹ anh đã được ức chế, không cần phải điều trị hàng ngày nữa, cách vài ba hôm châm cứu một lần cũng được.
Ngô Bình vừa ngắt máy thì đã nghe thấy tiếng hét thất thanh của cô gái ở tầng trên. Anh giật mình rồi ngửa cổ lên nhìn thì thấy người đẹp mặc đồ tập yoga lúc chiều đang bị một gã đàn ông say sỉn đè xuống sàn.
Người đàn ông cao lớn đó đang xé rách quần áo của cô gái một cách thô bạo.
“Hỏng rồi!”, thấy người đẹp bị người ta khống chế, Ngô Bình nổi giận rồi trèo ra ngoài cửa sổ, anh bám tay vào tường rồi bật người lên cao cả mấy mét, sau đó đã bám được vào cửa sổ của phòng ở tầng trên rồi đáp đất nhẹ nhàng như một con mèo.
Ngô Bình lặng lẽ xuất hiện nên người đàn ông thô lỗ kia không hề phát hiện ra, anh đi chầm chậm tới rồi giơ tay điểm huyệt vào lưng gã, người đàn ông lập tức dừng hình rồi ngã lăn ra đất.
Cô gái vốn đang vô cùng tuyệt vọng khi mảnh vải cuối cùng trên người mình chuẩn bị bay màu nốt thì chợt có một người thanh niên xuất hiện, sau đó đẩy ngã gã thô lỗ kia xuống sàn.
Ngô Bình ngoảnh lại nói: “Mặc đồ vào đi!”
Quần áo trên người cô gái đã bị xé rách gần hết, chỉ còn lại bộ đồ nội y bên trong, cô ấy vội vàng vơ một chiếc thảm gần đó choàng lên người rồi rớm nước mắt nói: “Cảm ơn anh!”
Bấy giờ, Ngô Bình mới quay người lại, anh nhìn gã đàn ông ở dưới đất rồi hỏi: “Anh ta là ai? Có cần tôi báo cảnh sát giúp không?”
Cô gái cúi đầu xuống: “Không cần đâu, anh ta là sếp của tôi”.
Ngô Bình cau mày: “Cô bị anh ta cưỡng bức như thế mà không báo cảnh sát thì kiểu gì cũng có lần sau tiếp đấy”.
Cô gái chợt che miệng khóc: “Tôi cũng không còn cách nào khác! Mẹ tôi cần thay thận, mà tôi lại không có tiền, tôi không muốn mẹ rời xa mình nên đã mượn tiền của anh ta. Anh ta hẹn tôi đến khách sạn này, không ngờ…”
Ngô Bình thở dài, đúng là một cô gái dại dột.
Cô gái lau nước mắt rồi chợt hỏi: “Anh… sao anh vào được đây?”
Ngô Bình không trả lời mà ho khan một tiếng: “Cửa phòng cô không khoá, tôi nghe thấy có tiếng la hét ở bên trong nên mới vào xem sao”.
Cô gái tỏ vẻ nghi hoặc, vì cô ấy nhớ là mình đã khoá cửa rồi.
Ngô Bình nói tiếp: “Sếp cô làm như vậy thì tôi khuyên cô nên nghỉ việc đi”.
Cô gái lắc đầu: “Bây giờ, tôi đang rất cần tiền, nếu nghỉ việc thì tôi lấy đâu ra tiền cho mẹ chữa bệnh”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi là bác sĩ nên chắc sẽ giúp được cho cô đấy. Giờ thế này đi, tôi ở ngay tầng dưới thôi, sáng mai cô hãy dẫn mẹ cô tới gặp tôi”.
Cô gái ngẩn ra hỏi: “Anh là bác sĩ ư?”
Ngô Bình đáp: “Ừ, vì thế tôi có thể giúp cô”.
Sau đó, Ngô Bình ngồi xổm xuống rồi giơ tay tát vài cái vào mặt của gã đàn ông kia, gã dần tỉnh lại nhưng không thể cử động.
Gã hoảng hốt nhìn Ngô Bình: “Cậu là ai? Cậu định làm gì?”
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Dám động vào bạn gái của tôi, có phải anh chán sống rồi không?”
“Không không!”, gã đàn ông tái mặt rồi chối bay chối biến.
“Không? Thế tự cô ấy xé rách quần áo của mình à?”, Ngô Bình cười lạnh: “Tôi nói cho anh biết, tôi đã lắp camera trong phòng rồi, anh chối cũng không sao, giờ tôi sẽ báo cảnh sát. Với tội danh này thì chắc anh được ăn cơm nhà nước nuôi ba năm đấy”.
Gã đàn ông hoảng loạn nói: “Đừng đừng, cậu em, tôi sai rồi, tôi nhất thời hồ đồ, xin cậu tha cho tôi, tôi sẽ đền tiền”.
Ngô Bình nhìn cô gái thì thấy cô ấy vẫn ngồi ngây ra tại chỗ, không biết phải nói gì.
Ngô Bình vỗ vào mặt gã đàn ông rồi nói: “Ai thèm mấy đồng tiền dơ bẩn của anh hả! Nhớ cho kỹ đây, trả tiền lương cho bạn gái tôi đi, cô ấy sẽ nghỉ việc luôn, nghe rõ chưa?”
“Rồi, tôi rõ rồi”, gã đàn ông vội đáp.
Ngô Bình đập vào người đàn ông một cái là gã có thể cử động lại ngay. Như được đại xá, gã cắm đầu chạy vì sợ Ngô Bình đổi ý.
Cô gái quấn người trong chiếc thảm rồi cắn môi nói: “Cảm ơn anh, không có anh thì tôi không biết sẽ như thế nào nữa”.
Ngô Bình nói: “Tôi không quấy rầy cô nữa, nghỉ ngơi đi”, dứt lời, anh bỏ đi.
“Khoan đã!”, cô gái chợt gọi Ngô Bình lại: “Anh tên là gì? Tôi có thể xin số điện thoại của anh được không?”
Ngô Bình đáp: “Tôi là Ngô Bình”, sau đó anh đã cho cô ấy số điện thoại.
Cô gái lưu số rồi nói: “Anh Ngô, tôi là Lâm Băng Tiên”.
Tiếng anh Ngô đầy dịu dàng của cô gái khiến Ngô Bình suýt có suy nghĩ muốn làm bậy, vì thế anh đẩy cửa đi về luôn.
Ngô Bình đi thang máy xuống tầng của mình, sau đó anh ngẩng đầu lên nhìn qua trần nhà thì thấy Lâm Băng Tiên đang ngồi ngây ngẩn trên sofa, như thể đang thấy tương lai mờ mịt.
Vài phút sau, cô ấy mới đi tắm, sau đó mặc đồ rồi rời khỏi khách sạn.
Không còn người đẹp để ngắm nữa, Ngô Bình thấy chán nên quyết định tịnh tâm để tu luyện Thiên Địa Huyền Hoàng Quyết. Hiện giờ, anh đang ở cảnh giới Luyện Khí, chân khí đã đả thông hai mươi kinh mạch rồi, anh chuẩn bị đả thông kinh mạch cấp hai.
Hệ thống kinh mạch cấp hai rất nhỏ, chúng nối liền tim, xương cốt và da thịt, chỉ cần đả thông được thì anh sẽ có sự thay đổi lớn.
Chương 23: Bệnh này chữa được!
Nhưng đả thông được kinh mạch cấp hai rất khó, nếu là một người tu hành bình thường thì cũng phải mất từ vài năm hay thậm chí là mười mấy năm mới hoàn thành xong được một cánh tay.
May là Ngô Bình không phải người tu hành bình thường, anh có đôi mắt xuyên thấu nên có thể nhìn thấy từng đường kinh mạch cực nhỏ trong cơ thể nên hiệu quả nhanh hơn gấp nhiều lần.
Bây giờ, Ngô Bình sẽ bắt đầu từ cánh tay phải trước. Anh đoán chắc mình phải mất một tuần để đả thông kinh mạch cấp hai ở cánh tay này.
Nghĩ sau này mình sẽ luyện được một cánh tay kỳ lân, Ngô Bình thấy hơi là lạ, nhưng vẫn tập trung tu luyện.
Ngày hôm say, Ngô Bình ngủ dậy tắm rửa xong thì chuông cửa reo vang. Anh ra mở cửa thì thấy Lâm Băng Tiên cùng một người phụ nữ trung niên xinh đẹp khác xuất hiện trước cửa nhà mình.
Người phụ nữ ấy trông chỉ như mới ngoài ba mươi, độ tuổi chín nhất. Nhưng trông dáng vẻ ốm yếu cùng gương mặt tái nhợt của bà ấy, Ngô Bình đoán chắc bà ấy cũng phải hơn bốn mươi rồi.
Lâm Băng Tiên vội nói: “Anh Ngô, đây là mẹ em”.
Người phụ nữ trung niên khẽ gật đầu với Ngô Bình: “Cậu Ngô, cảm ơn cậu hôm qua đã cứu Băng Tiên nhà tôi”.
Ngô Bình đáp: “Không có gì đâu ạ, mời hai người vào!”
Hai mẹ con Lâm Băng Tiên đi vào phòng khách, Ngô Bình đi pha trà. Anh liếc nhìn mẹ của Lâm Băng Tiên thì thấy hai quả thận của bà ấy đều đã suy kiệt, phải dựa vào việc lọc thận để giữ lại mạng sống. Nhưng dẫu sao hiệu quả từ việc lọc thận cũng không thể so với thận thật được, về lâu về dài, cơ thể của bà ấy cũng sẽ bị nhiễm độc.
“Anh Ngô, bệnh của mẹ em rất nặng rồi, bác sĩ kiến nghị nên thay thận”, Lâm Băng Tiên nhẹ giọng nói.
Ngô Bình không nói gì, anh suy nghĩ cách chữa trị. Không phải anh không chữa được bệnh cho mẹ của Lâm Băng Tiên, nhưng sẽ mất rất nhiều thời gian, hơn nữa còn phải châm cứu khắp người của bà ấy, như vậy thì sẽ hơi xấu hổ.
Thấy Ngô Bình im lặng, Lâm Băng Tiên thở dài nói: “Thật ra em cũng đoán được là bệnh của mẹ mình không thể chữa khỏi được”.
“Chữa được!”, thấy vẻ đáng thương của Lâm Băng Tiên, Ngô Bình cảm thông nói: “Chỉ có điều sẽ hơi mất thời gian, khoảng một tháng đấy. Hơn nữa, trong thời gian đó còn phải dùng nhiều dược liệu đắt tiền, khéo còn tốn nhiều tiền hơn cả thay thận mất”.
Lâm Băng Tiên nghe thấy Ngô Bình nói có thể chữa khỏi bệnh cho mẹ mình thì lập tức quỳ xuống rồi cầu xin: “Anh Ngô, chỉ cần anh có thể chữa khỏi bệnh cho mẹ em, em làm trâu làm ngựa để báo đáp anh cũng được”.
“Cô đứng dậy đi!”, Ngô Bình đỡ Lâm Băng Tiên dậy rồi nói: “Chuyện tiền nong thì cô không phải lo đâu, tôi sẽ cố chọn những dược liệu rẻ nhất”.
Mẹ Lâm Băng Tiên thở dài nói: “Phiền cậu Ngô rồi, Mỹ Kiều tôi cảm kích vô cùng”.
Qua câu nói đó, Ngô Bình biết mẹ Lâm Băng Tiên tên là Lâm Mỹ Kiều, một bà mẹ đơn thân đã vất vả nuôi Lâm Băng Tiên khôn lớn nên người. Tốt nghiệp cấp ba xong, Lâm Băng Tiên đã ra ngoài làm việc để giảm bớt gánh nặng kinh tế cho mẹ mình. Nhưng trời khéo trêu ngươi, hai năm trước, Lâm Mỹ Kiều chợt mắc bệnh nan y, cả hai quả thận đều hỏng cả.
Bây giờ, gánh nặng của cả nhà đều dồn xuống vai một mình Lâm Băng Tiên. Nhưng dù có mệt đến mấy thì cô ấy vẫn phải cắn răng chịu đựng, vì Lâm Mỹ Kiều là người thân duy nhất của cô ấy.
Ngô Bình rất thương hai mẹ con Lâm Băng Tiên, anh châm cứu cho Lâm Mỹ Kiều và truyền chân khí vào thận của bà ấy, sau đó bảo bà ấy sang một phòng khác nghỉ ngơi và dặn Lâm Băng Tiên chăm sóc mẹ mình.
Lâm Mỹ Kiều vừa về phòng được một lúc thì Nhậm Thiên Thắng đã gọi tới. Ông ấy bảo một lát nữa sẽ cho người mang mấy bộ đồ đến cho Ngô Bình, bảo anh chuẩn bị một chút, nửa tiếng nữa sẽ gặp con gái ông ấy ở quán cà phê trên tầng năm.
Ngô Bình không nghĩ lại phiền phức như vậy, nhưng anh đã nhận lời với người ta rồi thì phải làm thôi.
Một lát sau, có một cô gái xinh đẹp tóc ngắn ăn mặc sành điệu tới, cô ấy tươi cười nói: “Anh Ngô, tôi kiếm được mấy bộ này, anh mặc thử đi xem hợp bộ nào”.
Ngô Bình có thể thấy cô gái này rấy chuyên nghiệp, chắc là trợ lý chuyên lo việc riêng cho Nhậm Thiên Thắng nên khá am hiểu về thời trang.
Cô ấy lấy một chiếc áo sơ mi trắng ra cho Ngô Bình thay, sau đó đến những bộ đồ khác, cuối cùng đã chọn một cái áo vest thoải mái màu tím nhạt kết hợp với một chiếc quần màu xám.
Sau đó, cô gái lại lôi ra mấy cái hộp có khuyên tai, nhẫn và đồng hồ cùng các món đồ sa sỉ phẩm khác, cô ấy lại chọn cho Ngô Bình một chiếc đồng hồ màu vàng và một chiếc vòng cổ màu trắng.
Tiếp nữa là tới giày da, cà vạt… tính sơ sơ thì những thứ Ngô Bình đeo và mặc trên người phải có tổng giá hai đến ba triệu, đây là lần đầu tiên Ngô Bình trải nghiệm cảm giác ăn mặc như người giàu có.
Khi anh thay đồ xong, cô gái xinh đẹp tóc ngắn cười nói: “Anh Ngô đẹp trai quá, tôi thấy được rồi đấy, à quên để tôi chỉnh lại đầu tóc cho anh”.
Cuối cùng cũng xong, Ngô Bình đứng trước gương, cảm giác mình như biến thành một người khác.
Chương 24: Thể chất thuần hàn trăm năm mới gặp
Cô gái tóc ngắn cầm một tập tài liệu đưa cho Ngô Bình: “Anh Ngô, đây là thông tin của cô chủ nhà tôi và nội dung mà anh cần phải nói chuyện với cô ấy lần này, anh cứ nhớ qua qua thôi là được”.
Ngô Bình nhìn thấy bức ảnh của một cô gái với đôi mắt lạnh lùng, tóc ngắn, mặc đồ công sở màu trắng, cô ấy cho người nhìn cảm giác là một cô gái trưởng thành và đơn giản. Song, trái ngược với gương mặt xinh đẹp không chỗ chê là vóc dáng gầy gò, ngực còn nhỏ hơn Lâm Băng Tiên một size.
Cô gái đẹp này là bệnh nhân mà anh sắp gặp, cô ấy tên là Nhậm San San - con gái của Nhậm Thiên Thắng. Trông cô ấy rất có khí chất, thật sự phù hợp với đặc điểm của một loại thể chất đặc biệt nào đó.
Trong tài liệu về cô ấy có viết lần này, Ngô Bình sẽ gặp Nhậm San San với tư cách là một khách hàng lớn, anh vẫn được dùng tên thât của mình, còn nội dung nói chuyện với cô ấy thì cực kỳ đơn giản, xem ra anh chỉ có vài phút để chẩn đoán bệnh của cô gái này thôi.
Đọc sơ qua xong, Ngô Bình gật đầu: “Ừm”.
“Được, mời anh Ngô đi theo tôi”.
Cô gái tóc ngắn đi trước dẫn đường cho Ngô Bình đi tới quán cà phê trên tầng năm. Đây là một quán cà phê mang phong cách cổ điển, không quá đông người, chỗ của anh ở trong một phòng riêng, xung quanh có đầy hoa thuỷ tiên.
Lúc này, có một cô gái tóc dài đang ngồi đánh đàn, tạo ra những nhịp điệu du dương.
Ngô Bình liếc mắc nhìn menu thì thấy giá một tách cà phê ở đây lên đến mấy trăm, anh đã chọn loại đắt nhất để uống thử, quả nhiên mùi vị rất ngon.
Sau khi chờ khoảng mười phút, một bóng dáng màu trắng đã bước tới, theo ảnh thì đó chính là Nhậm San San.
Cô ấy cầm một tập tài liệu rồi mỉm cười: “Chào giám đốc Ngô!”
Ngô Bình đứng dậy rồi mỉm cười chào lại: “Chào giám đốc Nhậm!”
“Mời ngồi!”
Nhậm San San nhanh nhẹn ngồi xuống rồi bỏ tập tài liệu lên bàn, sau đó cười nói: “Anh Ngô, đây là kế hoạch của chúng tôi, mời anh xem”.
Ngô Bình không xem vì anh chẳng hiểu gì cả, nên đành cười nói: “Cô Nhậm vội gì chứ, tôi thấy sắc mặt cô không được tốt, có phải thấy không khoẻ ở đâu không?”
Nhậm San San ngẩn ra rồi đáp: “Không, tôi vẫn bình thường”.
Ngô Bình mượn cớ đó để quan sát Nhậm San San thì phát hiện trên làn da của cô ấy có phủ một lớp sương bàng bạc.
“Quả nhiên là thể chất thuần hàn, bảo sao mà không gần đàn ông được”, Ngô Bình nghĩ thầm.
Anh không giấu giếm nữa mà nói thật luôn: “Tôi là bác sĩ mà bố cô mời tới, bây giờ tôi đã biết tình trạng bệnh của cô rồi, cô có muốn biết không?”
Nhậm San San lập tức nổi giận rồi nói: “Tôi rất bình thường, không cần khám xét gì hết!”
Dứt lời, cô ấy đứng dậy định bỏ đi.
Ngô Bình: “Thật ra không phải cô ghét đàn ông, mà là ghét cơ thể của họ. Tôi có cách để chữa khỏi căn bệnh nghiện sạch sẽ của cô, cô cứ suy nghĩ đi rồi gọi cho tôi”.
Song, Nhậm San San vẫn đi thẳng mà không thèm ngoái đầu lại.
Cô ấy vừa đi thì Nhậm Thiên Thắng đã gọi tới để hỏi thăm tình hình, Ngô Bình cũng nói thật luôn.
Nhậm Thiên Thắng vừa nghe Ngô Bình nói có cách chữa bệnh cho con gái mình thì lập tức mừng quýnh rồi liên tục nhờ Ngô Bình giúp con gái mình, ông ấy sẽ cố gắng thuyết phục Nhậm San San.
Vài phút sau, cô gái xinh đẹp tóc ngắn lại xuất hiện rồi đưa một tấm chi phiếu ba trăm nghìn cho Ngô Bình và nói là tiền công hôm nay.
Ngô Bình không khách sáo nên nhận ngay rồi rời đi, còn đồ trên người anh thì đương nhiên cũng phải trả lại.
Sau khi Ngô Bình quay lại thì Lâm Băng Tiên đang ngồi chờ anh ở phòng khách.
Ngô Bình: “Hôm nay, tôi phải về huyện Minh Dương một chuyến, hai mẹ con cô cứ ở lại đây, bao giờ về tôi lại châm cứu cho mẹ cô tiếp”.
Lâm Băng Tiên vội nói: “Không cần đâu ạ, tiền phòng ở đây cao lắm, mẹ con em sẽ về nhà, khi nào anh Ngô về thì gọi cho em là được ạ”.
“Không sao, có người thanh toán rồi, hai mẹ con cô cứ ở đi”, sau đó, Ngô Bình thu dọn đồ đạc, dặn dò thêm vài câu rồi đi.
Trước khi đi, anh đảo đến bệnh viện kiểm tra cho Phùng Tử Tường một chút, ông ấy đã khoẻ hơn, xuất huyết trong cũng đã xử lý hết, nhưng khối u vẫn ở đó, muốn trị khỏi nó thì cần uống thuốc trong một thời gian dài.
Vệ Thanh Ảnh luôn túc trực ở bệnh viện, cô ấy vội hỏi: “Anh Ngô, ông ngoại tôi sao rồi?”
“Hai đến ba hôm nữa là làm phẫu thuật tiếp được, kể cả không phẫu thuật nữa cùng được, nhưng phải uống thuốc tôi kê nhé, phải uống liên tục trong ba tháng đấy”.
Vệ Thanh Ảnh và Phùng Tử Tường đưa mắt nhìn nhau, Phùng Tử Tường nói: “Cậu Ngô, tôi tin cậu, chúng tôi sẽ chọn cách uống thuốc”.
Chương 25: Mua dược liệu quý
Ngô Bình: “Uống thuốc thì có hiệu quả khá chậm nhưng ít nguy hiểm hơn phẫu thuât. Giờ tôi sẽ kê đơn, mỗi ngày ít nhất phải uống một lần nhé!”
Ngô Bình kê đơn xong thì đi luôn, Vệ Thanh Ảnh tiễn anh ra ngoài cổng.
“Đã điều tra ra người hạ độc chưa?”, trên đường đi, Ngô Bình tiện miệng hỏi.
Vệ Thanh Ảnh gật đầu: “Tra ra rồi, nhưng ông tôi đang buồn”.
Ngô Bình: “Cô Vệ nên biết cách bảo vệ bản thân, nếu cần thì cứ đến tìm tôi hoặc gọi điện cũng được, tôi sẽ đến ngay”.
“Cảm ơn anh!”, Vệ Thanh Ảnh thật lòng nói.
Cô ấy cho một chiếc xe đưa Ngô Bình đến bến xe. Hôm nay, anh buộc phải về nhà, bệnh ung thư dạ dày của mẹ anh cần được điều trị tiếp, không thể để cách lần điều trị trước quá lâu được.
Khi anh về đến nhà thì đã là buổi chiều. Vừa vào phòng khách, anh đã nhìn thấy Chu Thanh Nghiên đang ngồi học toán với Ngô Mi.
“Anh Ngô”, Chu Thanh Nghiên mỉm cười rồi đứng dậy chào Ngô Bình.
Ngô Mi nói: “Anh, chị Nghiên đến giúp em làm bài tập”.
Bấy giờ, Ngô Bình mới nhớ Chu Thanh Nghiên từng nói cô ấy có thể dạy kèm môn toán cho Ngô Mi nên vội nói: “Cô Chu, phiền cô rồi!”
Chu Thanh Nghiên nói: “Anh Ngô đừng khách sáo, sau này anh cứ gọi tôi là Thanh Nghiên thôi”.
Sau đó, cô ấy nói tiếp: “Tôi đã nhờ hiệu trường xếp lớp mới cho Ngô Mi rồi, vài hôm nữa là em ấy có thể đi học bình thường. Dù môn toán quan trọng, nhưng các tiết học khác cũng không thể lơ là được”.
Trương Lệ bước ra rồi cười nói: “Tiểu Bình, Thanh Nghiên tốt lắm, con phải tranh thủ cơ hội đi”.
Ngô Bình làm ngơ rồi nói: “Mẹ mau đi nấu cơm đi, con đói lắm rồi”.
“Ừ, mẹ đi làm ngay đây”, Trương Lệ mỉm cười rồi đi vào bếp.
Ngô Bình hỏi Chu Thanh Nghiên: “Thanh Nghiên, ở huyện mình có nơi nào bán dược liệu quý không?”
Chu Thanh Nghiên suy nghĩ một lát rồi đáp: “Tôi cũng không rõ lắm, nhưng ở tỉnh thì có đấy, anh ngô định mua dược liệu gì?”
Ngô Bình: “Toàn là các dược liệu quý trên 150 tuổi ấy”.
Chu Thanh Nghiên gật đầu: “Tôi sẽ về hỏi giúp anh, nhưng chắc giá sẽ cao lắm đấy, ít cũng phải từ một triệu trở lên”.
Ngô Bình thấy hơi đau đầu, hai mẹ con Lâm Băng Tiên chắc không có nhiều tiền như vậy. Nhưng anh là bác sĩ, không thể thấy chết mà không cứu được. Do dự một lát, anh nói: “Chỉ cần dưới hai triệu thì cô cứ mua cho tôi nhé”.
Dạo này, thu nhập của anh khá ổn, nhà họ Chu trả năm trăm nghìn, Nhậm Thiên Thắng trả Ba trăm nghìn, nhà họ Vệ trả một triệu, cộng với tiền tiết kiệm của anh nữa thì anh cũng có khoảng hai triệu rồi.
Dù giá như vậy là hơi cao, song vẫn kinh tế hơn thay thận. Với trình độ y học hiện giờ, bệnh nhân thay thận chẳng những phải uống thuốc kháng sinh một thời gian dài, mà cũng khó duy trì sự sống trong năm đến mười năm.
Lâm Mỹ Kiều mới hơn bốn mươi, chắc hẳn bà ấy không muốn đối mặt với một tương lai như vậy.
Chu Thanh Nghiên gật đầu: “Được, nhất định tôi sẽ tìm giúp anh”.
Chu Thanh Nghiên vừa giúp Ngô Mi đổi lớp, vừa dạy kèm thêm, điều này khiến Ngô Bình thấy rất cảm kích, anh nói: “Ăn cơm xong, tôi đến nhà cô nhé”.
Chu Thanh Nghiên biết Ngô Bình định đến hướng dẫn ông mình tu hành, cô ấy mừng rõ rồi nói: “Vâng!”
Khi cơm tối được dọn lên, Ngô Bình chưa kịp động đũa thì Lư Tuấn Phi đã gửi tin nhắn đến thông báo nhà họ Đường đã cho người đến sơn trang Thái Khang để kiểm tra, mọi việc rất thuận lời, hai bên hẹn ngày mai sẽ ký hợp đồng.
Sau khi ký hợp đồng xong, nhà họ Đường sẽ đầu tư hai tỷ, sau đó bán sơn trang ấy trên danh nghĩa của mình. Với tầm ảnh hưởng của nhà họ thì chắc chắn khả năng tiêu thụ không thành vấn đề.
Nghe thấy thế, Ngô Bình cũng mừng cho bạn mình, vậy là tên này vẫn có thể làm cậu ấm tiếp rồi.
Cùng lúc đó, tại nhà họ Đường ở Vân Kinh.
Đường Minh Huy cười lớn nhìn con gái cưng nhà mình rồi nói: “Tử Di, con giỏi lắm, thế mà có thể giải quyết được vấn đề của sơn trang Thái Khang. Chờ khi nào ký hợp đồng xong, chúng ta có thể kiếm được một tỷ đấy”.
Đường Tử Di hừ một tiếng: “Bố nên đề phòng bà nội, đừng để lộ tin này vội, không họ lại phá mình đấy”.
Đường Minh Huy: “Con yên tâm, hai tỷ ấy là bố vay bạn bè đấy, không động đến một đồng nào của nhà họ Đường đâu”.
Đường Tử Di gật đầu: “Bố, bao giờ ký hợp đồng với nhà họ Lư xong, chúng ta đến Đổ Thạch Thành đi, con sẽ giới thiệu bạn con cho bố”.
Đường Minh Huy sáng mắt lên: “Cái cậu Ngô Bình đấy hả? Được được, bố cũng muốn gặp cậu ấy lắm”.
Đường Tử Di nói: “Vậy chốt ngày kia đi nhé, sáng sớm ngày kia nha bố”.
Đường Minh Huy đáp: “Tử Di, lần trước con bảo cậu ấy rất giỏi võ đúng không?”
Đường Tử Di gật đầu: “Vâng, giỏi lắm luôn ấy. À, hôm ấy đi, bố nhớ gọi cả chú Thất nữa nhé, chú ấy là đệ tử tục gia của Đại Thiềm Tự, hơn nữa còn được coi là cao thủ thứ ba ở Vân Kinh, để chú ấy đánh giá hộ con”.
Đường Minh Huy gật đầu: “Được!”
Vệ Thanh Ảnh đỏ hoe mắt đứng ngoài phòng cấp cứu, trông thấy cứu tinh là Ngô Bình đã đến, cô ấy vội nói: “Anh Ngô, xin anh hãy cứu ông ngoại tôi!”
Cô ấy vừa nói dứt câu thì cửa phòng cấp cứu đã mở, một bác sĩ mướt mát mồ hôi đi ra với vẻ rất mệt mỏi.
“Bác sĩ, ông ngoại tôi không sao chứ?”, Vệ Thanh Ảnh hỏi ngay.
Bác sĩ lắc đầu: “Tình hình không khả quan, khoảng xuất huyết trong quá rộng, giờ chúng tôi chỉ đang cầm cự thôi, nhưng không dám khẳng định bệnh nhân có thể qua khỏi tối nay. Giờ tôi phải đi hội chẩn, sau đó tôi sẽ thông báo tiếp cho cô”.
Sau đó, có thêm vài bác sĩ khác cũng đi ra, xem ra phẫu thuật đã xong, Phùng Tử Tường tạm thời giữ được tính mạng.
Vệ Thanh Ảnh thất thần, định mở cửa vào thăm ông ngoại mình, nhưng đã bị y tá cản lại: “Bây giờ chưa thể thăm nom được, phiền chị chờ ở bên ngoài”.
Ngô Bình đứng ở cửa nhìn vào bên trong, anh phát hiện Phùng Tử Tường vẫn nằm trên bàn phẫu thuật, trên đầu bị đục một cái lỗ, người cắm đầy dây dợ lằng nhằng, tình trạng có vẻ không khả quan.
Anh nhìn xuyên vào cơ thể ông ấy để tìm nguyên nhân phát bệnh. Một lát sau, anh phát hiện có độc tố trong máu của ông ấy, con mắt xuyên thấu của anh có thể phân tích các loại dược tính nên anh có thể kết luận ngay đó là một loại chất độc. Chính chất độc này đã khiến Phùng Tử Tường bị xuất huyết não.
Ngô Bình nổi giận rồi kéo Vệ Thanh Anh sang một bên để hỏi: “Giờ tôi sẽ kê cho cô một thang thuốc, cô phải cho người sắc ngay, ngoài ra tôi phải được vào bên trong, không là không cứu được ông ngoại cô đâu”.
Vệ Thanh Ảnh không hề nghi ngờ tài y học của Ngô Bình, cô ấy gật mạnh đầu nói: “Được, để tôi đi nói chuyện với bác sĩ”.
Nhưng cô ấy vừa định đi vào phòng làm việc của bác sĩ thì một người đàn ông trung niên chợt đi tới hỏi: “Thanh Ảnh, cháu đi đâu đấy?”
Người đàn ông đó mặc một bộ đồ đắt tiền, trên tay còn đeo một chiếc đồng hồ hàng hiệu, song khí chất lại gian ác, khiến người ta có cảm giác không thoải mái.
Vệ Thanh Ảnh đáp: “Cậu ơi, đây là thần y Ngô - người đã cứu ông lúc ở trên tàu đấy ạ. Giờ cháu đi bảo với bác sĩ để cho anh ấy vào trong khám cho ông ngoại”.
“Vớ vẩn!”, người đàn ông đó sầm mặt nói: “Thanh Ảnh, cháu đâu còn nhỏ nữa mà sao suy nghĩ nông cạn thế? Lời nói của một tên lang băm mà cháu cũng tin, nhỡ sự liều lĩnh của cháu khiến bệnh của ông nặng thêm thì cháu có chịu trách nhiệm được không?”
Vệ Thanh Ảnh cuống lên nói: “Cậu ơi, thần y Ngô thật sự rất giỏi…”
“Đủ rồi!”, người đàn ông lập tức cắt ngang lời Vệ Thanh Ảnh: “Tóm lại là cháu đuổi cậu ta đi ngay, ở đây chỉ cần bác sĩ chuyên ngành thôi”.
Ngô Bình nhìn cậu của Vệ Thanh Ảnh rồi thi triển con mắt xuyên thấu thì thấy ông ta có vẻ căm ghét mình, nhưng anh và ông ta nào có quen biết nhau đâu?
Vệ Thanh Ảnh lúng túng rồi vội xin lỗi Ngô Bình: “Anh Ngô, thật sự xin lỗi anh”.
“Không sao!”, Ngô Bình bình tĩnh nói: “Nếu nơi này không chào đón tôi thì tôi về đây!”
Dứt lời, anh quay người bỏ đi, song Vệ Thanh Ảnh lại đuổi theo ngay.
Ngô Bình rẽ vào hành lang rồi nhỏ giọng nói: “Cô hãy nghĩ cách để cậu cô và y tá trực đi đâu đó, tôi sẽ tranh thủ lẻn vào trong. Theo tôi thấy, có khả năng ông ngoại cô bị trúng độc”.
Trúng độc? Vệ Thanh Ảnh sững người rồi rơi vào trầm tư, sau đó ra sức gật đầu: “Được, tôi sẽ đi làm ngay! Tất cả trông cậy hết vào anh Ngô!”
Vệ Thanh Ảnh đi rồi, Ngô Bình chờ thêm một lúc. Bấy giờ, anh đã hiểu chuyện Phùng Tử Tường trúng độc chắc chắn có vấn đề, nhưng chuyện này không liên quan đến anh, anh chỉ cần cứu người thôi là được.
Khoảng một phút sau, anh mới ló người ra thì quả nhiên không còn thấy ai nữa, anh nhanh chóng lách người rồi lẻn vào phòng cấp cứu.
Phùng Tử Tường đang nằm trên giường phẫu thuật, người ngợm cắm đầy dây dợ, hơi thở thì yếu ớt.
Ngô Bình liếc nhìn rồi ngẫm nghĩ một lát, sau đó anh lấy mười mấy cái kim châm cứu ra rồi lần lượt cắm vào đầu của ông ấy, cùng lúc đó còn truyền chân khí vào để tăng thêm sức sống cho Phùng Tử Tường.
Khoảng nửa tiếng sau, Ngô Bình chợt nghe thấy tiếng bước chân, anh ngoảnh lại nhìn thì thấy Vệ Thanh Ảnh đã đến và bưng trên tay một chén thuốc nóng hổi.
Ngô Bình nhanh chóng mở cửa rồi giơ tay nhận lấy bát thuốc: “Cô canh ngoài này nhé!”
Vệ Thanh Ảnh gật đầu rồi đứng trông coi bên ngoài, nếu y tá quay lại thì cô sẽ nghĩ cách để cầm chân cho Ngô Bình làm nốt việc.
Sau khi kiểm tra bát thuốc xong, Ngô Bình lập tức cho Phùng Tử Tường uống. Lúc này, ông ấy không thể tự uống được, nhưng việc này không khó với Ngô Bình, anh chỉ cần dùng chân khí là có thể cho ông ấy uống thuốc dễ dàng.
Uống thuốc xong, kết hợp với hiệu quả châm cứu, Phùng Tử Tường đã chầm chậm khôi phục lại ý thức, ông ấy mở mắt ra thì nhìn thấy Ngô Bình: “Chàng trai, lại là cậu cứu tôi à?”
Ngô Bình nhìn ông ấy: “Có người hạ độc ông đấy, tôi đã giải độc cho ông rồi. Nhưng tình trạng bây giờ không khả quan lắm, ông cần nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa”.
Có người hạ độc ông ấy ư? Ánh mắt Phùng Tử Tường xẹt qua một tia kinh ngạc, phức tạp xen lẫn với căm phẫn, ông ấy nhắm mắt lại nói: “Cảm ơn cậu, cậu đã cứu tôi hai lần rồi. Phiền cậu gọi Thanh Ảnh vào đây, tôi có chuyện cần nói với con bé”.
Ngô Bình gật đầu, anh ra mở cửa rồi vỗ vai Vệ Thanh Ảnh bảo cô ấy vào trong, còn anh thì chờ bên ngoài.
Không lâu sau, cậu của Vệ Thanh Ảnh lại xuất hiện, ông ta nhìn thấy Ngô Bình thì quát lớn: “Sao cậu vẫn ở đây? Mau biến đi, không tôi báo cảnh sát đấy!”
“Khỏi!”, Ngô Bình thờ ơ nói: “Ông Phùng đã tỉnh lại rồi!”
Chương 22: Cô gái ở tầng trên
Cậu Vệ Thanh Ảnh tỏ vẻ ngạc nhiên và hoảng loạn, ông ta mở cửa phòng cấp cứu ra rồi gào lên: “Bố, bố tỉnh rồi ạ?”
Phùng Tử Tường đang nói chuyện gì đó với Vệ Thanh Ảnh, thấy con trai mình đi vào một cái thì lập tức lảng sang chuyện khác: “Bố không sao, Kiến Thành, con cứ ra ngoài đi!”
Phùng Kiến Thành ngẩn ra, song không dám cãi lời bố mình nên lập tức đi ra ngoài với vẻ bực dọc.
Thấy Ngô Bình vẫn đứng bên ngoài, ông ta cố nặn ra một nụ cười rồi nói: “Thần y Ngô, ban nãy tôi đã hiểu lầm cậu, xin lỗi nhé!”
“Không có gì, chỉ cần ông trả thêm tiền chữa bệnh là được”, Ngô Bình thờ ơ nói.
Phùng Kiến Thành có vẻ lo lắng, không lâu sau, ông ta đã đi xa ra rồi gọi điện thoại.
Năm phút sau, Vệ Thanh Ảnh đã đi ra ngoài rồi cúi gập người với Ngô Bình: “Cảm ơn anh Ngô, ông ngoại tôi có cần ở lại viện không?”
Ngô Bình: “Có chứ, nên chọn một phòng bệnh chất lượng cao, mấy ngày tới, tôi sẽ đến chữa trị cho ông ấy”.
“Được, tôi sẽ đi thu xếp ngay!”, cô ấy nhanh chóng cho người đi đặt phòng bệnh và thông báo tình hình với bác sĩ.
Sau khi các bác sĩ quay lại thì ai nấy đều có vẻ ngạc nhiên, sao bệnh nhân có thể tỉnh lại được? Hơn nữa, mọi chỉ số đều đã bình thường?
Ngô Bình không rảnh để giải thích với họ, anh đi cùng Phùng Tử Tường vào phòng bệnh rồi kê một thang thuốc, bảo người đi mua. Các phương thuốc trong đây đều khá đắt, có loại còn đến cả trăm năm tuổi.
Nhưng với nhà họ Phùng giàu nứt đố đổ vách mà nói thì không thành vấn đề, chưa tới một tiếng sau, họ đã mua đủ rồi, sau đó đích thân Vệ Thanh Ảnh đã sắc thuốc cho ông ngoại mình.
Lúc này, trời đã tối. Ngô Bình châm cứu truyền chân khí cho Phùng Tử Tường một lần nữa để giúp ông ấy điều hoà cơ thể. Đến mười giờ tối, sau khi uống thêm bát thuốc thứ hai, Phùng Tử Tường đã hồi phục được tám mươi phần trăm, ông ấy có thể ngồi dậy và trò chuyện với mọi người.
“Thanh Ảnh, cháu hãy viết một tấm chi phiếu một triệu cho cậu Ngô”, Phùng Tử Tường nói: “Mong cậu nhận chút lòng thành của tôi, bao giờ tôi khoẻ lại, tôi sẽ hậu tạ cậu tiếp”.
Chữa bệnh kiếm tiền là chuyện hết sức bình thường, Ngô Bình không khách sáo mà giơ tay ra nhận tấm chi phiếu ngay: “Tối nay ông hãy cố nghỉ ngơi thật tốt, mai tôi lại tới”.
Vệ Thanh Ảnh tiễn Ngô Bình ra ngoài, sau đó bảo tài xế đưa anh về khách sạn Thiên Long.
Sau khi về khách sạn, Ngô Bình đã gọi điện về nhà để thông báo hôm nay không về. Sau mấy ngày điều trị, tế bào ung thư của mẹ anh đã được ức chế, không cần phải điều trị hàng ngày nữa, cách vài ba hôm châm cứu một lần cũng được.
Ngô Bình vừa ngắt máy thì đã nghe thấy tiếng hét thất thanh của cô gái ở tầng trên. Anh giật mình rồi ngửa cổ lên nhìn thì thấy người đẹp mặc đồ tập yoga lúc chiều đang bị một gã đàn ông say sỉn đè xuống sàn.
Người đàn ông cao lớn đó đang xé rách quần áo của cô gái một cách thô bạo.
“Hỏng rồi!”, thấy người đẹp bị người ta khống chế, Ngô Bình nổi giận rồi trèo ra ngoài cửa sổ, anh bám tay vào tường rồi bật người lên cao cả mấy mét, sau đó đã bám được vào cửa sổ của phòng ở tầng trên rồi đáp đất nhẹ nhàng như một con mèo.
Ngô Bình lặng lẽ xuất hiện nên người đàn ông thô lỗ kia không hề phát hiện ra, anh đi chầm chậm tới rồi giơ tay điểm huyệt vào lưng gã, người đàn ông lập tức dừng hình rồi ngã lăn ra đất.
Cô gái vốn đang vô cùng tuyệt vọng khi mảnh vải cuối cùng trên người mình chuẩn bị bay màu nốt thì chợt có một người thanh niên xuất hiện, sau đó đẩy ngã gã thô lỗ kia xuống sàn.
Ngô Bình ngoảnh lại nói: “Mặc đồ vào đi!”
Quần áo trên người cô gái đã bị xé rách gần hết, chỉ còn lại bộ đồ nội y bên trong, cô ấy vội vàng vơ một chiếc thảm gần đó choàng lên người rồi rớm nước mắt nói: “Cảm ơn anh!”
Bấy giờ, Ngô Bình mới quay người lại, anh nhìn gã đàn ông ở dưới đất rồi hỏi: “Anh ta là ai? Có cần tôi báo cảnh sát giúp không?”
Cô gái cúi đầu xuống: “Không cần đâu, anh ta là sếp của tôi”.
Ngô Bình cau mày: “Cô bị anh ta cưỡng bức như thế mà không báo cảnh sát thì kiểu gì cũng có lần sau tiếp đấy”.
Cô gái chợt che miệng khóc: “Tôi cũng không còn cách nào khác! Mẹ tôi cần thay thận, mà tôi lại không có tiền, tôi không muốn mẹ rời xa mình nên đã mượn tiền của anh ta. Anh ta hẹn tôi đến khách sạn này, không ngờ…”
Ngô Bình thở dài, đúng là một cô gái dại dột.
Cô gái lau nước mắt rồi chợt hỏi: “Anh… sao anh vào được đây?”
Ngô Bình không trả lời mà ho khan một tiếng: “Cửa phòng cô không khoá, tôi nghe thấy có tiếng la hét ở bên trong nên mới vào xem sao”.
Cô gái tỏ vẻ nghi hoặc, vì cô ấy nhớ là mình đã khoá cửa rồi.
Ngô Bình nói tiếp: “Sếp cô làm như vậy thì tôi khuyên cô nên nghỉ việc đi”.
Cô gái lắc đầu: “Bây giờ, tôi đang rất cần tiền, nếu nghỉ việc thì tôi lấy đâu ra tiền cho mẹ chữa bệnh”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi là bác sĩ nên chắc sẽ giúp được cho cô đấy. Giờ thế này đi, tôi ở ngay tầng dưới thôi, sáng mai cô hãy dẫn mẹ cô tới gặp tôi”.
Cô gái ngẩn ra hỏi: “Anh là bác sĩ ư?”
Ngô Bình đáp: “Ừ, vì thế tôi có thể giúp cô”.
Sau đó, Ngô Bình ngồi xổm xuống rồi giơ tay tát vài cái vào mặt của gã đàn ông kia, gã dần tỉnh lại nhưng không thể cử động.
Gã hoảng hốt nhìn Ngô Bình: “Cậu là ai? Cậu định làm gì?”
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Dám động vào bạn gái của tôi, có phải anh chán sống rồi không?”
“Không không!”, gã đàn ông tái mặt rồi chối bay chối biến.
“Không? Thế tự cô ấy xé rách quần áo của mình à?”, Ngô Bình cười lạnh: “Tôi nói cho anh biết, tôi đã lắp camera trong phòng rồi, anh chối cũng không sao, giờ tôi sẽ báo cảnh sát. Với tội danh này thì chắc anh được ăn cơm nhà nước nuôi ba năm đấy”.
Gã đàn ông hoảng loạn nói: “Đừng đừng, cậu em, tôi sai rồi, tôi nhất thời hồ đồ, xin cậu tha cho tôi, tôi sẽ đền tiền”.
Ngô Bình nhìn cô gái thì thấy cô ấy vẫn ngồi ngây ra tại chỗ, không biết phải nói gì.
Ngô Bình vỗ vào mặt gã đàn ông rồi nói: “Ai thèm mấy đồng tiền dơ bẩn của anh hả! Nhớ cho kỹ đây, trả tiền lương cho bạn gái tôi đi, cô ấy sẽ nghỉ việc luôn, nghe rõ chưa?”
“Rồi, tôi rõ rồi”, gã đàn ông vội đáp.
Ngô Bình đập vào người đàn ông một cái là gã có thể cử động lại ngay. Như được đại xá, gã cắm đầu chạy vì sợ Ngô Bình đổi ý.
Cô gái quấn người trong chiếc thảm rồi cắn môi nói: “Cảm ơn anh, không có anh thì tôi không biết sẽ như thế nào nữa”.
Ngô Bình nói: “Tôi không quấy rầy cô nữa, nghỉ ngơi đi”, dứt lời, anh bỏ đi.
“Khoan đã!”, cô gái chợt gọi Ngô Bình lại: “Anh tên là gì? Tôi có thể xin số điện thoại của anh được không?”
Ngô Bình đáp: “Tôi là Ngô Bình”, sau đó anh đã cho cô ấy số điện thoại.
Cô gái lưu số rồi nói: “Anh Ngô, tôi là Lâm Băng Tiên”.
Tiếng anh Ngô đầy dịu dàng của cô gái khiến Ngô Bình suýt có suy nghĩ muốn làm bậy, vì thế anh đẩy cửa đi về luôn.
Ngô Bình đi thang máy xuống tầng của mình, sau đó anh ngẩng đầu lên nhìn qua trần nhà thì thấy Lâm Băng Tiên đang ngồi ngây ngẩn trên sofa, như thể đang thấy tương lai mờ mịt.
Vài phút sau, cô ấy mới đi tắm, sau đó mặc đồ rồi rời khỏi khách sạn.
Không còn người đẹp để ngắm nữa, Ngô Bình thấy chán nên quyết định tịnh tâm để tu luyện Thiên Địa Huyền Hoàng Quyết. Hiện giờ, anh đang ở cảnh giới Luyện Khí, chân khí đã đả thông hai mươi kinh mạch rồi, anh chuẩn bị đả thông kinh mạch cấp hai.
Hệ thống kinh mạch cấp hai rất nhỏ, chúng nối liền tim, xương cốt và da thịt, chỉ cần đả thông được thì anh sẽ có sự thay đổi lớn.
Chương 23: Bệnh này chữa được!
Nhưng đả thông được kinh mạch cấp hai rất khó, nếu là một người tu hành bình thường thì cũng phải mất từ vài năm hay thậm chí là mười mấy năm mới hoàn thành xong được một cánh tay.
May là Ngô Bình không phải người tu hành bình thường, anh có đôi mắt xuyên thấu nên có thể nhìn thấy từng đường kinh mạch cực nhỏ trong cơ thể nên hiệu quả nhanh hơn gấp nhiều lần.
Bây giờ, Ngô Bình sẽ bắt đầu từ cánh tay phải trước. Anh đoán chắc mình phải mất một tuần để đả thông kinh mạch cấp hai ở cánh tay này.
Nghĩ sau này mình sẽ luyện được một cánh tay kỳ lân, Ngô Bình thấy hơi là lạ, nhưng vẫn tập trung tu luyện.
Ngày hôm say, Ngô Bình ngủ dậy tắm rửa xong thì chuông cửa reo vang. Anh ra mở cửa thì thấy Lâm Băng Tiên cùng một người phụ nữ trung niên xinh đẹp khác xuất hiện trước cửa nhà mình.
Người phụ nữ ấy trông chỉ như mới ngoài ba mươi, độ tuổi chín nhất. Nhưng trông dáng vẻ ốm yếu cùng gương mặt tái nhợt của bà ấy, Ngô Bình đoán chắc bà ấy cũng phải hơn bốn mươi rồi.
Lâm Băng Tiên vội nói: “Anh Ngô, đây là mẹ em”.
Người phụ nữ trung niên khẽ gật đầu với Ngô Bình: “Cậu Ngô, cảm ơn cậu hôm qua đã cứu Băng Tiên nhà tôi”.
Ngô Bình đáp: “Không có gì đâu ạ, mời hai người vào!”
Hai mẹ con Lâm Băng Tiên đi vào phòng khách, Ngô Bình đi pha trà. Anh liếc nhìn mẹ của Lâm Băng Tiên thì thấy hai quả thận của bà ấy đều đã suy kiệt, phải dựa vào việc lọc thận để giữ lại mạng sống. Nhưng dẫu sao hiệu quả từ việc lọc thận cũng không thể so với thận thật được, về lâu về dài, cơ thể của bà ấy cũng sẽ bị nhiễm độc.
“Anh Ngô, bệnh của mẹ em rất nặng rồi, bác sĩ kiến nghị nên thay thận”, Lâm Băng Tiên nhẹ giọng nói.
Ngô Bình không nói gì, anh suy nghĩ cách chữa trị. Không phải anh không chữa được bệnh cho mẹ của Lâm Băng Tiên, nhưng sẽ mất rất nhiều thời gian, hơn nữa còn phải châm cứu khắp người của bà ấy, như vậy thì sẽ hơi xấu hổ.
Thấy Ngô Bình im lặng, Lâm Băng Tiên thở dài nói: “Thật ra em cũng đoán được là bệnh của mẹ mình không thể chữa khỏi được”.
“Chữa được!”, thấy vẻ đáng thương của Lâm Băng Tiên, Ngô Bình cảm thông nói: “Chỉ có điều sẽ hơi mất thời gian, khoảng một tháng đấy. Hơn nữa, trong thời gian đó còn phải dùng nhiều dược liệu đắt tiền, khéo còn tốn nhiều tiền hơn cả thay thận mất”.
Lâm Băng Tiên nghe thấy Ngô Bình nói có thể chữa khỏi bệnh cho mẹ mình thì lập tức quỳ xuống rồi cầu xin: “Anh Ngô, chỉ cần anh có thể chữa khỏi bệnh cho mẹ em, em làm trâu làm ngựa để báo đáp anh cũng được”.
“Cô đứng dậy đi!”, Ngô Bình đỡ Lâm Băng Tiên dậy rồi nói: “Chuyện tiền nong thì cô không phải lo đâu, tôi sẽ cố chọn những dược liệu rẻ nhất”.
Mẹ Lâm Băng Tiên thở dài nói: “Phiền cậu Ngô rồi, Mỹ Kiều tôi cảm kích vô cùng”.
Qua câu nói đó, Ngô Bình biết mẹ Lâm Băng Tiên tên là Lâm Mỹ Kiều, một bà mẹ đơn thân đã vất vả nuôi Lâm Băng Tiên khôn lớn nên người. Tốt nghiệp cấp ba xong, Lâm Băng Tiên đã ra ngoài làm việc để giảm bớt gánh nặng kinh tế cho mẹ mình. Nhưng trời khéo trêu ngươi, hai năm trước, Lâm Mỹ Kiều chợt mắc bệnh nan y, cả hai quả thận đều hỏng cả.
Bây giờ, gánh nặng của cả nhà đều dồn xuống vai một mình Lâm Băng Tiên. Nhưng dù có mệt đến mấy thì cô ấy vẫn phải cắn răng chịu đựng, vì Lâm Mỹ Kiều là người thân duy nhất của cô ấy.
Ngô Bình rất thương hai mẹ con Lâm Băng Tiên, anh châm cứu cho Lâm Mỹ Kiều và truyền chân khí vào thận của bà ấy, sau đó bảo bà ấy sang một phòng khác nghỉ ngơi và dặn Lâm Băng Tiên chăm sóc mẹ mình.
Lâm Mỹ Kiều vừa về phòng được một lúc thì Nhậm Thiên Thắng đã gọi tới. Ông ấy bảo một lát nữa sẽ cho người mang mấy bộ đồ đến cho Ngô Bình, bảo anh chuẩn bị một chút, nửa tiếng nữa sẽ gặp con gái ông ấy ở quán cà phê trên tầng năm.
Ngô Bình không nghĩ lại phiền phức như vậy, nhưng anh đã nhận lời với người ta rồi thì phải làm thôi.
Một lát sau, có một cô gái xinh đẹp tóc ngắn ăn mặc sành điệu tới, cô ấy tươi cười nói: “Anh Ngô, tôi kiếm được mấy bộ này, anh mặc thử đi xem hợp bộ nào”.
Ngô Bình có thể thấy cô gái này rấy chuyên nghiệp, chắc là trợ lý chuyên lo việc riêng cho Nhậm Thiên Thắng nên khá am hiểu về thời trang.
Cô ấy lấy một chiếc áo sơ mi trắng ra cho Ngô Bình thay, sau đó đến những bộ đồ khác, cuối cùng đã chọn một cái áo vest thoải mái màu tím nhạt kết hợp với một chiếc quần màu xám.
Sau đó, cô gái lại lôi ra mấy cái hộp có khuyên tai, nhẫn và đồng hồ cùng các món đồ sa sỉ phẩm khác, cô ấy lại chọn cho Ngô Bình một chiếc đồng hồ màu vàng và một chiếc vòng cổ màu trắng.
Tiếp nữa là tới giày da, cà vạt… tính sơ sơ thì những thứ Ngô Bình đeo và mặc trên người phải có tổng giá hai đến ba triệu, đây là lần đầu tiên Ngô Bình trải nghiệm cảm giác ăn mặc như người giàu có.
Khi anh thay đồ xong, cô gái xinh đẹp tóc ngắn cười nói: “Anh Ngô đẹp trai quá, tôi thấy được rồi đấy, à quên để tôi chỉnh lại đầu tóc cho anh”.
Cuối cùng cũng xong, Ngô Bình đứng trước gương, cảm giác mình như biến thành một người khác.
Chương 24: Thể chất thuần hàn trăm năm mới gặp
Cô gái tóc ngắn cầm một tập tài liệu đưa cho Ngô Bình: “Anh Ngô, đây là thông tin của cô chủ nhà tôi và nội dung mà anh cần phải nói chuyện với cô ấy lần này, anh cứ nhớ qua qua thôi là được”.
Ngô Bình nhìn thấy bức ảnh của một cô gái với đôi mắt lạnh lùng, tóc ngắn, mặc đồ công sở màu trắng, cô ấy cho người nhìn cảm giác là một cô gái trưởng thành và đơn giản. Song, trái ngược với gương mặt xinh đẹp không chỗ chê là vóc dáng gầy gò, ngực còn nhỏ hơn Lâm Băng Tiên một size.
Cô gái đẹp này là bệnh nhân mà anh sắp gặp, cô ấy tên là Nhậm San San - con gái của Nhậm Thiên Thắng. Trông cô ấy rất có khí chất, thật sự phù hợp với đặc điểm của một loại thể chất đặc biệt nào đó.
Trong tài liệu về cô ấy có viết lần này, Ngô Bình sẽ gặp Nhậm San San với tư cách là một khách hàng lớn, anh vẫn được dùng tên thât của mình, còn nội dung nói chuyện với cô ấy thì cực kỳ đơn giản, xem ra anh chỉ có vài phút để chẩn đoán bệnh của cô gái này thôi.
Đọc sơ qua xong, Ngô Bình gật đầu: “Ừm”.
“Được, mời anh Ngô đi theo tôi”.
Cô gái tóc ngắn đi trước dẫn đường cho Ngô Bình đi tới quán cà phê trên tầng năm. Đây là một quán cà phê mang phong cách cổ điển, không quá đông người, chỗ của anh ở trong một phòng riêng, xung quanh có đầy hoa thuỷ tiên.
Lúc này, có một cô gái tóc dài đang ngồi đánh đàn, tạo ra những nhịp điệu du dương.
Ngô Bình liếc mắc nhìn menu thì thấy giá một tách cà phê ở đây lên đến mấy trăm, anh đã chọn loại đắt nhất để uống thử, quả nhiên mùi vị rất ngon.
Sau khi chờ khoảng mười phút, một bóng dáng màu trắng đã bước tới, theo ảnh thì đó chính là Nhậm San San.
Cô ấy cầm một tập tài liệu rồi mỉm cười: “Chào giám đốc Ngô!”
Ngô Bình đứng dậy rồi mỉm cười chào lại: “Chào giám đốc Nhậm!”
“Mời ngồi!”
Nhậm San San nhanh nhẹn ngồi xuống rồi bỏ tập tài liệu lên bàn, sau đó cười nói: “Anh Ngô, đây là kế hoạch của chúng tôi, mời anh xem”.
Ngô Bình không xem vì anh chẳng hiểu gì cả, nên đành cười nói: “Cô Nhậm vội gì chứ, tôi thấy sắc mặt cô không được tốt, có phải thấy không khoẻ ở đâu không?”
Nhậm San San ngẩn ra rồi đáp: “Không, tôi vẫn bình thường”.
Ngô Bình mượn cớ đó để quan sát Nhậm San San thì phát hiện trên làn da của cô ấy có phủ một lớp sương bàng bạc.
“Quả nhiên là thể chất thuần hàn, bảo sao mà không gần đàn ông được”, Ngô Bình nghĩ thầm.
Anh không giấu giếm nữa mà nói thật luôn: “Tôi là bác sĩ mà bố cô mời tới, bây giờ tôi đã biết tình trạng bệnh của cô rồi, cô có muốn biết không?”
Nhậm San San lập tức nổi giận rồi nói: “Tôi rất bình thường, không cần khám xét gì hết!”
Dứt lời, cô ấy đứng dậy định bỏ đi.
Ngô Bình: “Thật ra không phải cô ghét đàn ông, mà là ghét cơ thể của họ. Tôi có cách để chữa khỏi căn bệnh nghiện sạch sẽ của cô, cô cứ suy nghĩ đi rồi gọi cho tôi”.
Song, Nhậm San San vẫn đi thẳng mà không thèm ngoái đầu lại.
Cô ấy vừa đi thì Nhậm Thiên Thắng đã gọi tới để hỏi thăm tình hình, Ngô Bình cũng nói thật luôn.
Nhậm Thiên Thắng vừa nghe Ngô Bình nói có cách chữa bệnh cho con gái mình thì lập tức mừng quýnh rồi liên tục nhờ Ngô Bình giúp con gái mình, ông ấy sẽ cố gắng thuyết phục Nhậm San San.
Vài phút sau, cô gái xinh đẹp tóc ngắn lại xuất hiện rồi đưa một tấm chi phiếu ba trăm nghìn cho Ngô Bình và nói là tiền công hôm nay.
Ngô Bình không khách sáo nên nhận ngay rồi rời đi, còn đồ trên người anh thì đương nhiên cũng phải trả lại.
Sau khi Ngô Bình quay lại thì Lâm Băng Tiên đang ngồi chờ anh ở phòng khách.
Ngô Bình: “Hôm nay, tôi phải về huyện Minh Dương một chuyến, hai mẹ con cô cứ ở lại đây, bao giờ về tôi lại châm cứu cho mẹ cô tiếp”.
Lâm Băng Tiên vội nói: “Không cần đâu ạ, tiền phòng ở đây cao lắm, mẹ con em sẽ về nhà, khi nào anh Ngô về thì gọi cho em là được ạ”.
“Không sao, có người thanh toán rồi, hai mẹ con cô cứ ở đi”, sau đó, Ngô Bình thu dọn đồ đạc, dặn dò thêm vài câu rồi đi.
Trước khi đi, anh đảo đến bệnh viện kiểm tra cho Phùng Tử Tường một chút, ông ấy đã khoẻ hơn, xuất huyết trong cũng đã xử lý hết, nhưng khối u vẫn ở đó, muốn trị khỏi nó thì cần uống thuốc trong một thời gian dài.
Vệ Thanh Ảnh luôn túc trực ở bệnh viện, cô ấy vội hỏi: “Anh Ngô, ông ngoại tôi sao rồi?”
“Hai đến ba hôm nữa là làm phẫu thuật tiếp được, kể cả không phẫu thuật nữa cùng được, nhưng phải uống thuốc tôi kê nhé, phải uống liên tục trong ba tháng đấy”.
Vệ Thanh Ảnh và Phùng Tử Tường đưa mắt nhìn nhau, Phùng Tử Tường nói: “Cậu Ngô, tôi tin cậu, chúng tôi sẽ chọn cách uống thuốc”.
Chương 25: Mua dược liệu quý
Ngô Bình: “Uống thuốc thì có hiệu quả khá chậm nhưng ít nguy hiểm hơn phẫu thuât. Giờ tôi sẽ kê đơn, mỗi ngày ít nhất phải uống một lần nhé!”
Ngô Bình kê đơn xong thì đi luôn, Vệ Thanh Ảnh tiễn anh ra ngoài cổng.
“Đã điều tra ra người hạ độc chưa?”, trên đường đi, Ngô Bình tiện miệng hỏi.
Vệ Thanh Ảnh gật đầu: “Tra ra rồi, nhưng ông tôi đang buồn”.
Ngô Bình: “Cô Vệ nên biết cách bảo vệ bản thân, nếu cần thì cứ đến tìm tôi hoặc gọi điện cũng được, tôi sẽ đến ngay”.
“Cảm ơn anh!”, Vệ Thanh Ảnh thật lòng nói.
Cô ấy cho một chiếc xe đưa Ngô Bình đến bến xe. Hôm nay, anh buộc phải về nhà, bệnh ung thư dạ dày của mẹ anh cần được điều trị tiếp, không thể để cách lần điều trị trước quá lâu được.
Khi anh về đến nhà thì đã là buổi chiều. Vừa vào phòng khách, anh đã nhìn thấy Chu Thanh Nghiên đang ngồi học toán với Ngô Mi.
“Anh Ngô”, Chu Thanh Nghiên mỉm cười rồi đứng dậy chào Ngô Bình.
Ngô Mi nói: “Anh, chị Nghiên đến giúp em làm bài tập”.
Bấy giờ, Ngô Bình mới nhớ Chu Thanh Nghiên từng nói cô ấy có thể dạy kèm môn toán cho Ngô Mi nên vội nói: “Cô Chu, phiền cô rồi!”
Chu Thanh Nghiên nói: “Anh Ngô đừng khách sáo, sau này anh cứ gọi tôi là Thanh Nghiên thôi”.
Sau đó, cô ấy nói tiếp: “Tôi đã nhờ hiệu trường xếp lớp mới cho Ngô Mi rồi, vài hôm nữa là em ấy có thể đi học bình thường. Dù môn toán quan trọng, nhưng các tiết học khác cũng không thể lơ là được”.
Trương Lệ bước ra rồi cười nói: “Tiểu Bình, Thanh Nghiên tốt lắm, con phải tranh thủ cơ hội đi”.
Ngô Bình làm ngơ rồi nói: “Mẹ mau đi nấu cơm đi, con đói lắm rồi”.
“Ừ, mẹ đi làm ngay đây”, Trương Lệ mỉm cười rồi đi vào bếp.
Ngô Bình hỏi Chu Thanh Nghiên: “Thanh Nghiên, ở huyện mình có nơi nào bán dược liệu quý không?”
Chu Thanh Nghiên suy nghĩ một lát rồi đáp: “Tôi cũng không rõ lắm, nhưng ở tỉnh thì có đấy, anh ngô định mua dược liệu gì?”
Ngô Bình: “Toàn là các dược liệu quý trên 150 tuổi ấy”.
Chu Thanh Nghiên gật đầu: “Tôi sẽ về hỏi giúp anh, nhưng chắc giá sẽ cao lắm đấy, ít cũng phải từ một triệu trở lên”.
Ngô Bình thấy hơi đau đầu, hai mẹ con Lâm Băng Tiên chắc không có nhiều tiền như vậy. Nhưng anh là bác sĩ, không thể thấy chết mà không cứu được. Do dự một lát, anh nói: “Chỉ cần dưới hai triệu thì cô cứ mua cho tôi nhé”.
Dạo này, thu nhập của anh khá ổn, nhà họ Chu trả năm trăm nghìn, Nhậm Thiên Thắng trả Ba trăm nghìn, nhà họ Vệ trả một triệu, cộng với tiền tiết kiệm của anh nữa thì anh cũng có khoảng hai triệu rồi.
Dù giá như vậy là hơi cao, song vẫn kinh tế hơn thay thận. Với trình độ y học hiện giờ, bệnh nhân thay thận chẳng những phải uống thuốc kháng sinh một thời gian dài, mà cũng khó duy trì sự sống trong năm đến mười năm.
Lâm Mỹ Kiều mới hơn bốn mươi, chắc hẳn bà ấy không muốn đối mặt với một tương lai như vậy.
Chu Thanh Nghiên gật đầu: “Được, nhất định tôi sẽ tìm giúp anh”.
Chu Thanh Nghiên vừa giúp Ngô Mi đổi lớp, vừa dạy kèm thêm, điều này khiến Ngô Bình thấy rất cảm kích, anh nói: “Ăn cơm xong, tôi đến nhà cô nhé”.
Chu Thanh Nghiên biết Ngô Bình định đến hướng dẫn ông mình tu hành, cô ấy mừng rõ rồi nói: “Vâng!”
Khi cơm tối được dọn lên, Ngô Bình chưa kịp động đũa thì Lư Tuấn Phi đã gửi tin nhắn đến thông báo nhà họ Đường đã cho người đến sơn trang Thái Khang để kiểm tra, mọi việc rất thuận lời, hai bên hẹn ngày mai sẽ ký hợp đồng.
Sau khi ký hợp đồng xong, nhà họ Đường sẽ đầu tư hai tỷ, sau đó bán sơn trang ấy trên danh nghĩa của mình. Với tầm ảnh hưởng của nhà họ thì chắc chắn khả năng tiêu thụ không thành vấn đề.
Nghe thấy thế, Ngô Bình cũng mừng cho bạn mình, vậy là tên này vẫn có thể làm cậu ấm tiếp rồi.
Cùng lúc đó, tại nhà họ Đường ở Vân Kinh.
Đường Minh Huy cười lớn nhìn con gái cưng nhà mình rồi nói: “Tử Di, con giỏi lắm, thế mà có thể giải quyết được vấn đề của sơn trang Thái Khang. Chờ khi nào ký hợp đồng xong, chúng ta có thể kiếm được một tỷ đấy”.
Đường Tử Di hừ một tiếng: “Bố nên đề phòng bà nội, đừng để lộ tin này vội, không họ lại phá mình đấy”.
Đường Minh Huy: “Con yên tâm, hai tỷ ấy là bố vay bạn bè đấy, không động đến một đồng nào của nhà họ Đường đâu”.
Đường Tử Di gật đầu: “Bố, bao giờ ký hợp đồng với nhà họ Lư xong, chúng ta đến Đổ Thạch Thành đi, con sẽ giới thiệu bạn con cho bố”.
Đường Minh Huy sáng mắt lên: “Cái cậu Ngô Bình đấy hả? Được được, bố cũng muốn gặp cậu ấy lắm”.
Đường Tử Di nói: “Vậy chốt ngày kia đi nhé, sáng sớm ngày kia nha bố”.
Đường Minh Huy đáp: “Tử Di, lần trước con bảo cậu ấy rất giỏi võ đúng không?”
Đường Tử Di gật đầu: “Vâng, giỏi lắm luôn ấy. À, hôm ấy đi, bố nhớ gọi cả chú Thất nữa nhé, chú ấy là đệ tử tục gia của Đại Thiềm Tự, hơn nữa còn được coi là cao thủ thứ ba ở Vân Kinh, để chú ấy đánh giá hộ con”.
Đường Minh Huy gật đầu: “Được!”
Bình luận facebook