Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26-30
Chương 26: Sát thủ xuất hiện
Quay lại nhà Ngô Bình, sau khi cơm nước xong, anh đi cùng Chu Thanh Nghiên đến ngôi biệt thự đó. Chu Viễn Sơn vừa nhận được tin thì đã chờ sẵn ở nhà, xe của hai người đi vào một cái là ông ấy đã ra đón rồi.
“Cậu Ngô, cậu vất vả rồi!”, nói rồi, ông ấy đích thân mở cửa xe cho Ngô Bình.
Ngô Bình cười nói: “Ông Chu đừng khách sáo, Thanh Nghiên là bạn của tôi, tôi rất vui khi được giúp ông”.
Chu Viễn Sơn mời Ngô Bình vào phòng khách rồi nói: “Cậu Ngô, lần trước cậu nói có thể chỉ cho tôi tiến vào cảnh giới Khí, không biết tôi có nhiều cơ hội không?”
Ngô Bình bình thản đáp: “Có tôi giúp thì đương nhiên chắc chắn ông sẽ đột phá được”.
Ngô Bình ra hiệu cho Chu Viễn Sơn ngồi xuống rồi nói: “Cảnh giới Khí cần ngưng tụ chân khí trong cơ thể, ông đã làm được điều ấy lâu rồi, nhưng chưa làm đúng cách thôi”.
Dứt lời, anh chợt tung một chưởng vào đầu Chu Viễn Sơn, một luồng nhiệt nóng như theo hai mạch Nhâm Đốc của ông ấy truyền ra ngoài.
“Tập trung tinh thần, quan sát khí mạch, tuần hoàn quỹ đạo vi mô”, nói rồi, Ngô Bình lại giơ tay điểm vào hông của Chu Viễn Sơn liên tục mười mấy lần, để giúp ông ấy thiết lập tuần hoàn chân khí.
Có Ngô Bình giúp, Chu Viễn Sơn nhanh chóng trấn tĩnh. Ông ấy có thể cảm nhận được khí tức đang vận chuyển rồi xoay tròn ở hai mạch Nhâm Đốc ngày một mạnh hơn.
Ngô Bình ra hiệu cho Chu Thanh Nghiên đi ra ngoài, khi hai người đi ra ngoài sân, anh hỏi: “Chiêu thức mà cô từng tu luyện lần trước là học của ai thế?”
Chu Thanh Nghiên: “Đó là công pháp mà tổ tiên nhà tôi truyền lại, một bộ Tiểu Thiên Tinh Chưởng, một bộ Kim Long Quyền. Ông tôi đang luyện Kim Long Quyền, còn tôi thì tu luyện Tiểu Thiên Tinh Chưởng”.
Ngô Bình: “Nói vậy thì nhà họ Chu của cô là gia tộc võ thuật à?”
Chu Thanh Nghiên cười đáp: “Chưa được như thế đâu, chỉ là được truyền thừa một chút từ tổ tiên thôi”.
Ngô Bình và Chu Thanh Nghiên đã thân hơn một chút nên anh nói: “Chắc chắn nhà cô cũng có chút quyền thế, không thì sao hiệu trưởng cũng phải nghe lời răm rắp như thế”.
Chu Thanh Nghiên mỉm cười: “Bố tôi là chủ tịch thành phố, các chú bác thì cũng có chút tiếng tăm ở tỉnh, ông nội tôi ngày xưa kinh doanh hai nhà máy hoá chất với mấy trạm thuỷ điện”.
Ngô Bình cười nói: “Một mình ông Chu mà gánh vác lắm việc thế thì cũng mệt phết nhỉ!”
Chu Thanh Nghiên: “Ông tôi không ngồi yên một chỗ được. Ba năm trước, ông tôi và mấy nhà khoa học hợp tác với nhau, dùng kỹ thuật tưới tiêu thành công trồng được cây hoa quả và rau ở sa mạc rồi đấy”.
Hai người nhàn nhã tán ngẫu, đột nhiên có hai tia sáng loé lên ánh lên người Chu Thanh Nghiên và Ngô Bình. Đây là tia sáng từ đao kiếm, chúng lao tới rất nhanh, nhưng mắt của Ngô Bình vẫn bắt kịp quỹ đạo của chúng.
Ngô Bình lập tức lách người, đồng thời lao về phía Chu Thanh Nghiên. Tốc độ của anh rất nhanh, Chu Thanh Nghiên chỉ kịp hô lên một tiếng thì hai người đã lăn xuống đất rồi.
Cùng lúc đó, hai con dao ấy đã xượt qua áo của họ rồi cắm phựt vào cái cột ở đằng sau.
Ngô Bình lập tức nhìn về phía vườn hoa, mắt anh rất nhanh, hơn nữa còn có thể nhìn xuyên qua cây cối rậm rạp vào bóng tối, anh nhìn thấy một người mặc đồ đen đang chuẩn bị phi tiếp con dao thứ ba đi.
Ngô Bình im lặng rồi nhặt một cục đá to như quả trứng gà ở dưới đất lên rồi ném về phía đó, cục đá bay đi với tiếng vun vút rồi đập mạnh vào đầu người đó.
“Hự!”
Cục đá đã trúng vào mắt bên trái của người đó, vành mắt rách ra, một cơn đau truyền tới khiến hắn ngất xỉu.
Ngô Bình đảo mắt nhìn quanh, không thấy sát thủ nào khác nữa thì mới thở phào một hơi rồi kéo Chu Thanh Nghiên dậy.
Ban nãy, Ngô Bình lao tới quá nhanh nên đã đè lên ngực của Chu Thanh Nghiên đau điếng, cô ấy vừa kinh hãi vừa xấu hổ: “Anh Ngô, anh không sao chứ?”
Ngô Bình lắc đầu rồi cau mày hỏi: “Nhà cô có kẻ thù à?”
Chu Thanh Nghiên nghệt mặt ra đáp: “Chắc không đâu, sao lại có sát thủ nhắm vào chúng ta được nhỉ, hơn nữa còn định giết cả anh nữa”.
Ngô Bình đi vào phòng khách trước, thấy Chu Viễn Sơn vẫn đang đột phá mà không hề hấn gì. Ngay sau đó, anh đi tới cạnh người mặc đồ đen đang hôn mê rồi giơ tay vỗ vào mặt hắn, người đó mới dần tỉnh lại.
Vừa tỉnh lại, người đó đã gào thét đau đớn, mắt trái bị chọc thủng, làm một nửa bên mặt lún xuống, đau không thể tả.
“Mày là ai? Tại sao lại định giết bọn tao?”, Ngô Bình hỏi với vẻ lạnh lùng.
Người áo đen cười nham nhở: “Tránh được dao của tao chứng tỏ mạng mày lớn đấy! Nhưng chúng mày không thoát được đâu”.
Hắn vừa nói dứt câu, Ngô Bình đã lấy kim châm cứu ra rồi cắm lên đầu hắn. Người đó lập tức trợn trừng mắt như bị khống chế, hỏi gì phải đáp nấy.
Ngô Bình hỏi lại: “Mày là ai?”
“Tôi là Từ Đao, người trong giang hồ gọi là Truy Hồn Phi Đao”, hắn ngẩn ra rồi thành thật đáp.
“Ai sai mày giết bọn tao?”
“Là mệnh lệnh của Bỉ Ngạn, họ bảo tôi giết Chu Viễn Sớn, tôi thấy hai người vướng víu nên mới định xử lý trước”.
“Bỉ Ngạn kia là gì?”
“Là một tổ chức sát thủ, tôi là một thành viên trong số đó”.
“Mày có biết ai trả tiền để lấy mạng Chu Viễn Sơn không?”
“Không, tôi chỉ nhận lệnh thôi”.
Ngô Bình cau mày: “Lần này ám sát thất bại, Bỉ Ngạn còn cử sát thủ tới nữa không?”
“Có, khi nào hoàn thành nhiệm vụ mới thôi”, Từ Đao trả lời: “Trừ khi người thuê bảo dừng”.
Ngô Bình còn định hỏi tiếp, nhưng mặt Từ Đao đã tái mét rồi chầm chậm nhắm mắt lại, hắn đã chết.
Ban nãy, Ngô Bình dùng lực quá mạnh nên khiến hắn bị xuất huyết trong, có thể cầm cự đến lúc này là quá giỏi rồi.
Ngô Bình cau mày nhìn xác chết, vừa rồi anh căng thẳng quá nên xuống tay hơi mạnh, chứ anh không muốn giết người, hi vọng sẽ không làm sao.
Anh từng là người vào tù ra tội nên rất ngại phạm pháp, nhưng nghĩ lại thì anh đang phòng vệ chính đáng đấy chứ.
Đúng lúc này, Chu Viễn Sơn chợt hét lên trong phòng khách, nghe thấy thế, Ngô Bình biết ông ấy đã đột phá rồi.
Quả nhiên, không lâu sau, Chu Viễn Sơn đã đi ra rồi cười nói: “Cậu Ngô, tôi đột phá rồi, tôi sẽ không bao giờ quên đại ân đại đức của cậu”.
Chương 27: Hương khói đều đặn, hoè có linh thức
Sau đó, ông ấy phát hiện có thi thể nằm trên mặt đất, gương mặt biến sắc ngay, “Chuyện gì thế này?”
Chu Thanh Nghiên vội vàng thuật lại chuyện vừa rồi, đoạn nói, “Nếu không nhờ có anh Ngô ở đây thì chúng ta đã chết rồi, ông nội cũng sẽ bị kẻ đó hại chết”.
Chu Viễn Sơn sa sầm mặt, đoạn bảo, “Chuyện này cứ để ông xử lý. Hai người đừng can dự vào”.
Rồi ông ấy chắp tay với Ngô Bình, “Cậu Ngô à, tôi tạm thời giao Thanh Nghiên cho cậu chăm sóc nhé. Tối nay các cậu hãy rời khỏi đây. Chờ mọi chuyện giải quyết xong, tôi sẽ nhắn con bé về nhà”.
Quan sát vẻ mặt và giọng điệu của Chu Viễn Sơn, Ngô Bình biết chuyện này rất nghiêm trọng. Có điều anh là người ngoài, không tiện hỏi nhiều, bèn đáp, “Được, bây giờ chúng tôi sẽ đi ngay”.
Chu Thanh Nghiên lo lắng vô cùng, “Ông nội ơi, có phải có chuyện gì không ạ? Cháu không đi đâu, cháu muốn ở lại”.
Chu Viễn Sơn cười nói, “Không có gì đâu. Ông sợ sát thủ lại đến đây, cháu sẽ gặp nguy hiểm. Cháu yên tâm, bây giờ ông nội đã đạt đến cảnh giới Khí rồi. Có sát thủ nào giết được ông nữa chứ? Mau đi đi. Một khi có tin tức, ông sẽ báo cho cháu biết”.
Thái độ Chu Viễn Sơn rất kiên quyết, Chu Thanh Nghiên cũng không thể trái lời. Cô ấy lái ô tô, cùng Ngô Bình rời khỏi đó.
Nhà họ Chu rất giàu có. Chiếc xe của Chu Thanh Nghiên là S5 nhập khẩu trị giá mấy trăm nghìn tệ, có thể tăng tốc lên một trăm ki-lô-mét trên giờ chỉ trong bốn giây. Ô tô có màu xanh nước biển, rất có cảm giác thể thao.
Từ bé, Ngô Bình đã mê ô tô. Trước đây nhà anh có một chiếc ô tô nội địa, nhưng đã bán đi sau khi bố qua đời. Nhìn thấy một chiếc xe tốt như vậy, anh cảm thấy ngứa tay lắm, bèn bảo Chu Thanh Nghiên ngồi ghế phó lái, để anh cầm vô lăng.
Ngay khi ô tô phóng trên đường, anh vừa đạp ga một cái đã có cảm giác lưng ngả mạnh về phía sau. Xe rất bám đường, khi rẽ mang lại cho người ta sự tự tin rất lớn.
Anh vừa lái xe vừa nói, “Tối nay ở nhà tôi nhé”.
Lần trước Đường Tử Di ở nhà anh, mẹ đã dọn dẹp sẵn một phòng, đúng lúc có thể cho Chu Thanh Nghiên vào ở.
Chu Thanh Nghiên khẽ gật đầu, “Vậy làm phiền anh nhé. Vừa khéo, tôi có thể phụ đạo cho Tiểu Mi”.
Ngô Bình tò mò hỏi, “Cô chưa có việc làm à?”
Chu Thanh Nghiên cười nói, “Bây giờ tôi đang làm việc tự do. Ngoại trừ học võ, tôi còn thích vẽ tranh, chuẩn bị tổ chức triển lãm tranh của riêng mình vào năm sau”.
Ngô Bình thầm cảm thán, cuộc sống của người giàu quả là khác hẳn. Vào cái tuổi này, chắc hẳn anh đang tìm việc làm để kiếm tiền.
Xe chạy đến nhà họ Ngô, đỗ lại dưới gốc hoè già. Trước cây hoè để đầy bát hương, xem ra hôm nay có nhiều người đến thắp hương cho cây hoè lắm. Anh thầm cảm thấy buồn cười.
Trương Lệ đang ngồi dưới cây hoè, tán gẫu cùng hàng xóm. Vừa thấy Ngô Bình và Chu Thanh Nghiên trở về, hàng xóm đã không ngớt lời ngợi khen, “Khá đấy Tiểu Bình, có bạn gái xinh đẹp như vậy, không định giới thiệu với mấy thím à?”
Ngô Bình vội đáp, “Thím Lý à, đây là bạn cháu thôi, không phải là bạn gái đâu. Mọi người cứ trò chuyện nhé, cháu vào nhà đây”.
Chu Thanh Nghiên đỏ mặt, vội vàng theo sau Ngô Bình.
Không còn sớm nữa, Ngô Bình châm cứu cho mẹ xong thì đợi bà đi ngủ, sau đó mới sang xoa bóp đầu cho Ngô Mi đến tận không giờ.
Chu Thanh Nghiên đã nghỉ ngơi rồi. Anh lại ra gốc cây hoè, chuẩn bị luyện tĩnh công. Tĩnh công là công phu tập hít vào thở ra, thường tập luyện khi đứng trước cây cối.
Hoè cổ thụ nhà Ngô Bình có một nửa mọc trên tường, nghe nói được trồng bởi ông nội của ông nội Ngô Bình, đã hơn một trăm tuổi rồi. Cành lá sum sê, mỗi khi nở hoa, hương thơm của hoa hoè có thể bay xa đến mấy dặm.
Ngô Bình đứng đối diện cây hoè, đưa hai lòng bàn tay lên trước ngực, đứng yên, hít thở đều đặn.Lúc này tâm của anh rất tĩnh, không lo không nghĩ.
Luyện được chừng nửa giờ, lòng anh thoáng xao động. Một cô gái lạ xuất hiện trong thức hải, không rõ dung mạo thế nào, chỉ thấy một chiếc váy màu lục rất tao nhã.
Cô gái nọ cúi đầu chào anh, “Cảm ơn cậu chủ đã giúp em mở linh thức và mang hương khói đến”.
Ngô Bình ngẩn ra, “Mở linh thức? Cô là ai?”
Cô gái đáp, “Em là linh thức của cây hoè này ạ”.
Tuy rất kinh ngạc nhưng Ngô Bình không thấy sợ. Thiên Địa Huyền Hoàng quyết có ghi chép rằng, cây cối sống lâu năm có cơ hội biến thành tinh linh, cũng không có gì kỳ lạ.
“Cô là linh thức của cây hoè? Cô tìm tôi có việc gì à?”, anh hỏi.
Cô gái nói, “Cảm ơn cậu chủ đã ngăn cản người ngoài làm hại đến em, nói em là hoè tiên, để em nhận được nhiều hương khói. Chính nhờ số hương hoả ấy, em mới chính thức ngưng tụ thành linh thức”.
Ngô Bình hỏi, “Cô bảo hương khói của bọn họ đã giúp cô à?”
“Phải, thưa cậu chủ. Sau này em sẽ là tinh linh bảo vệ nhà họ Ngô. Cậu chủ có bất cứ yêu cầu gì, cứ nói với cây hoè, em sẽ dốc sức giúp đỡ ạ”.
Dứt lời, bóng dáng đối phương đã biến mất. Ngô Bình lập tức mở choàng mắt. Anh quan sát cây hoè già, thấy có một tầng ánh sáng trắng mờ mờ phủ quanh bề mặt, khá giống linh khí. Cây hoè này quả nhiên đã khác hẳn lúc trước!
Anh đi đến trước cây hoè, vừa vỗ nhẹ lên thân cây vừa nói, “Không ngờ còn có thể sinh ra linh thức. Tốt lắm, cố gắng tu hành, bảo vệ nhà họ Ngô của tôi nhé”.
Quá nửa đêm, Ngô Bình về phòng, đả thông kinh lạc cấp hai, đến tận khi trời hửng sáng mới chợp mắt một lúc.
Anh bị đánh thức bởi âm thanh gõ cửa. Tiếng gõ cửa rất lớn, còn có tiếng ai hét lên, “Mở cửa, mau mở cửa ra!”
Ngô Bình vội vã thay đồ rồi bước ra sân. Cùng lúc ấy, Trương Lệ mở cửa ra, một đám người mặc đồng phục cảnh sát liền xông vào.
“Đây là nhà Ngô Bình?”
Trương Lệ nghe tim mình đánh “thịch” một cái. Bà nói, “Phải, các anh tìm Tiểu Bình sao?”
Một tên cảnh sát cười khẩy, “Ngô Bình phạm tội rồi, bảo anh ta ra đây”.
Ngô Bình cười nhạt, “Tôi phạm tội gì?”
Tên cảnh sát nọ không nói hai lời, lập tức phất tay, “Còng tay anh ta lại!”
Ngô Bình lùi lại một bước, cười nói, “Cho tôi năm phút, tôi muốn gọi hai cuộc điện thoại”.
Anh biết, có ai đó đang giở trò với mình.
Tên cảnh sát lạnh lùng nói, “Cho anh ba phút”.
Ngô Bình gật đầu. Cú điện thoại thứ nhất,, anh gọi cho Đường Tử Di. Nhà họ Đường là một trong bốn gia tộc lớn, còn đang cần đến anh, chắc chắn họ sẽ giúp anh.
Cú điện thoại thứ hai, Ngô Bình gọi cho một người tên Lý Quảng Long, còn được giới anh chị gọi là “anh Long”. Trước đây Lý Quảng Long từng đến nhà giam nhờ anh khám bệnh, khí thế oai phong lắm, Lý Thịnh Quốc gặp người này thì ngoan ngoãn vô cùng.
Có điều, sau khi Ngô Bình trị được bệnh lâu năm cho Lý Quảng Long, đối phương lập tức nhìn anh bằng con mắt khác. Lý Quảng Long gọi Ngô Bình là “em trai”, còn bảo là nếu sau này anh gặp rắc rối ở tỉnh K thì cứ việc nhờ vả.
Sau khi hai người họ bắt máy, anh lập tức thuật lại tình hình một cách nhanh chóng.
Anh vừa gọi xong, Chu Thanh Nghiên cũng bước ra. Cô ấy hỏi, “Anh Ngô à, chuyện gì vậy?”
Ngô Bình đáp, “Thanh Nghiên à, có lẽ có ai đó đang chơi tôi. Cô nhờ bố cô điều tra nhé”.
Chu Thanh Nghiên gật đầu, “Anh cứ yên tâm!”
Sau đó, Ngô Bình bị còng tay và đưa lên xe. Xe bóp còi rồi phóng đi.
Ngồi trên xe, Ngô Bình bỗng cảm thấy có gì không ổn. Tuy đám cảnh sát này mặc đồng phục, nhưng ánh mắt của bọn chúng rất bất thiện, toát ra vẻ độc ác, chẳng giống người của chính phủ chút nào. Lẽ nào là giả mạo?
Nghĩ đến khả năng này, anh thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần không phải là người của chính phủ chơi anh, thì không có gì phải sợ cả.
“Các anh thuộc sở nào thế?”, Ngô Bình hỏi.
Một trong số chúng lạnh lùng đáp, “Đừng hỏi những chuyện không nên hỏi. Đến nơi khắc biết!”
Ô tô chạy được một đoạn thì lái vào một con đường vắng vẻ. Chẳng bao lâu sau, xe đã chạy vào một nhà xưởng. Nhà xưởng rộng lớn này đã ngừng hoạt động, không có lấy một bóng người, yên ắng vô cùng.
Xe đã dừng lại, có kẻ đẩy Ngô Bình xuống xe. Đối diện anh là một nhà xưởng rộng rãi, có một người đàn ông rất sắc bén đang ngồi bên trong, nom ông ta khá tiều tuỵ, cứ như ba ngày rồi không ngủ vậy. Đó chính là Tống Hồng Bân.
Vừa nhìn thấy Tống Hồng Bân, Ngô Bình đã hiểu ngay mọi chuyện. Chú thuật của anh hiệu nghiệm rồi!
“Tống Hồng Bân, là ông!”, anh nhìn kẻ thù trân trân, gằn từng chữ một.
Tống Hồng Bân nhìn chằm chằm vào Ngô Bình, “Oắt con! Hôm đó cậu nói cậu nguyền rủa tôi mãi mãi gặp ác mộng, sống không bằng chết, tôi không nhớ sai chứ?”
Ngô Bình cười toét miệng, “Đúng vậy. Tôi nguyền rủa ông đấy! Sao hả, lương tâm cắn rứt, bắt đầu gặp ác mộng thật rồi à?”
Tống Hồng Bân đứng phắt dậy, gầm lên, “Đánh nó đi, đánh đến chết!”
Bọn cảnh sát giả mạo lập tức nhào đến Ngô Bình. Nhưng Ngô Bình làm sao để chúng tiếp cận kia chứ? Anh giãy tay một cái đã khiến còng tay đứt ra, hai cánh tay vung ra một cái đã khiến bốn tên vừa đến gần mình văng ra xa mấy mét!
Bốn tên đó ngã xuống đất và nôn ra một ngụm máu tươi, không động đậy nổi. Những người còn lại đều giật nảy mình, vội vã lùi về sau như gặp ma.
Tống Hồng Bân sửng sốt, sao Ngô Bình lại mạnh như vậy chứ?
Ngô Bình bẻ tay, còng tay đã đứt ra, bị anh vứt xuống đất như vứt rác. Anh bắt đầu đi chầm chậm về phía Tống Hồng Bân. Anh tiến một bước, Tống Hồng Bân lùi một bước.
Nhưng đúng lúc này, có một người xuất hiện sau lưng anh. Người này chừng ba mươi tuổi, để đầu trọc, cao gần mét chín, cánh tay còn to còn bắp đùi của người khác, cả người toả ra nguồn sức mạnh như chực nổ tung.
Chương 29: Tôi tự giải quyết
Tống Hồng Bân lập tức có thêm dũng khí, sau đó chỉ vào Ngô Bình nói: “Đánh chết nó đi!”
Tên đầu trọc cất giọng cười dữ tợn, hai nắm đấm va vào nhau vang lên âm thanh chói tai, tên kia nhìn chằm chằm vào Ngô Bình rồi nói: “Thằng kia, mày cũng giỏi đánh đấm quá nhỉ! Hay đấy! Càng mạnh thì Kim Bưu tao đây càng thích”.
Ngô Bình thờ ơ nói: “Mấy cái trò võ mèo này của anh không đánh lại tôi được đâu, tôi khuyên anh rút lui đi, đây là chuyện giữa tôi và Tống Hồng Bân, không liên quan đến người ngoài”.
Kim Bưu bật cười quái gở: “Không đánh lại mày ư? Tiếp chiêu của ông đây!”
Gã còn chưa nói hết câu thì đã tung ngay một nắm đấm ra, cánh tay của Kim Bưu rất dài, lực thì khoẻ, nếu bị đánh trúng thì người có sức trâu bò đến mấy cũng gục ngay.
Ngô Bình đã luyện Ngũ Long Thánh Quyền được hơn một năm, anh lập tức giơ tay lên thật nhanh theo bản năng, để tung một quyền vào điểm yếu trên tay của Kim Bưu.
Hai quyền va chạm vang lên một tiếng “rắc”, tay Kim Bưu đã bị gãy rồi buông thõng.
Gã gào thét điên cuồng rồi ôm tay lùi lại, mặt thì tái nhợt, mồ hôi lạnh túa ra.
Ngô Bình nhân cơ hội đó đá gã bay đi, sau đó bước tới cạnh Tống Hồng Bân rồi lạnh giọng hỏi: “Ông vừa muốn đánh chết tôi đúng không?”
Tống Hồng Bân sợ đến mức mặt trắng bệch, chân ông ta mềm nhũn rồi ngồi xuống ghế, run rẩy nói: “Sao mày có thể giỏi như vậy được?”
Ngô Bình nhìn thẳng vào ông ta: “Ngày xưa, con trai ông là Tống Thế Kim đã đâm chết bố tôi, nhà ông chẳng được một câu xin lỗi thì thôi, còn thay đen đổi trắng, thuê người chịu tội thay cho con trai ông! Còn thằng đó thì vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật!”
Tống Hồng Bân nói ngay: “Ngô Bình, đúng là nhà chúng tôi đã sai, nhưng Thế Kim cũng không cố ý làm vậy…”
“Thế nào là không cố ý?”, Ngô Bình cười lạnh hỏi tiếp: “Sau đó, ông đã cho người ngăn cản tôi điều tra sự việc, còn dùng dao chém tôi, thế mà là không cố ý à?”
Tống Hồng Bân không còn gì để chối nữa, bèn run giọng nói: “Ngô Bình, cậu đừng có làm bậy! Chủ tịch huyện là anh em kết nghĩa với tôi, nhà mẹ vợ tôi là nhà họ Cung ở tỉnh! Nếu cậu dám làm gì tôi thì họ không tha cho cậu đây!”
Ngô Bình mỉm cười đầy sâu xa: “Làm bậy? Đương nhiên tôi sẽ không làm vậy! Ngô Bình tôi là người tuân thủ pháp luật. Dù ông có cho người bắt cóc tôi thì tôi cũng không làm gì ông đâu”.
Tống Hồng Bân: “Cậu không giết tôi ư?”
“Giết người thì phải đi tù nên tôi không làm thế đâu”, Ngô Bình cười nói: “Nhưng ác giả thì ác báo, kiểu gì ông cũng sống không được mà chết cũng không xong”.
Dứt lời, anh vỗ vào vai của Tống Hồng Bân rồi nhìn sâu vào mắt ông ta, sau đó quay người bỏ đi.
Mọi người ở đó đều nghệt mặt ra, người này giỏi võ như vậy mà lại tha cho họ ư?
“Ông chủ, ông không sao chứ?”, đám kia lập tức xúm lại.
“Rặt một lũ ăn hại! Biến hết đi!”, Tống Hồng Bân gào lên, ánh mắt xẹt qua tia sát ý: “Ngô Bình, mày chứ chờ đấy thằng khốn, tao không tha cho mày đâu”.
Tống Hồng Bân không phải kẻ ngốc, ông ta có thể nhìn thấy thù hận trong mắt Ngô Bình, nhất định anh sẽ báo thù nên ông ta phải chuẩn bị trước.
Đúng lúc này, những người động tay chân với Ngô Bình chợt thấy ống quần mình nóng lên, họ cúi xuống nhìn thì thấy toàn nước vàng khè dưới đất, là nước tiểu của họ.
Tống Hồng Bân cũng vậy, ông ta cũng tiểu tiện mất kiểm soát mà không hề biết gì. Mặt Tống Hồng Bân lập tức nhăn như đít khỉ, lẽ nào ông ta trúng kế gì rồi ư?
Họ đâu biết rằng trong lúc đánh nhau ban nãy, Ngô Bình đã thi triển Ngũ Độc Âm Thủ, chính là chiêu mà anh đã dùng với hai kẻ bắt cóc Ngô Mi.
Tống Hồng Bân ngày càng thấy lo lắng rồi hét lên: “Mau, đi về thôi!”
Lúc này, Ngô Bình đã đi trên đường lớn rồi. Giữa đường, anh nhận được điện thoại của Lý Quảng Long và Đường Tử Di. Hai người này đúng là siêu thật, mới đó mà đã tra ra được chuyện này do Tống Hồng Bân làm rồi.
Lý Quảng Long nói: “Chú em, Tống Hồng Bân ấy cũng xoàng thôi, nhưng mẹ vợ ông ta thì không đơn giản đâu, là người của nhà họ Cung ở tỉnh đấy, thế lực của nhà họ cũng gớm phết”.
Ngô Bình: “Anh Long, tự tôi có thể xử lý chuyện này được”.
Lý Quảng Long: “Chú em phải cẩn thận đấy, có gì thì cứ ới anh nhé”.
Đường Tử Di nhắc nhở thêm: “Anh Ngô, Tống Hồng Bân ấy là đại gia ở huyện Minh Dương, ông ta quen nhiều người trong giang hồ lắm. Dù anh có võ nghệ cao cường, nhưng cũng không được sơ suất. Nếu không cần thiết thì tạm thời, anh đừng giở mặt với ông ta”.
Ngô Bình: “Yên tâm, tôi biết cân nhắc mà”.
Chương 30: Các cấp trong tu hành
Sau khi Ngô Bình về nhà, Trương Lệ lo lắng nãy giờ mới yên tâm, Chu Thanh Nghiên thì vẫn rất bình tĩnh vì đã biết tài năng của Ngô Bình.
“Anh Ngô, tôi đã nhờ bố tôi hỏi về chuyện này rồi, chắc không lâu nữa sẽ có đáp án thôi”.
Ngô Bình xua tay: “Cảm ơn cô, nhưng chuyện này dừng ở đây thôi, tự tôi giải quyết được”.
Chu Thanh Nghiên cười nói: “Vâng!”
Bọn họ trở ra phòng khách, nhớ lại lời của Đường Tử Di, Ngô Bình hỏi: “Thanh Nghiên, cô có biết phân chia cảnh giới của võ thuật hiện giờ không?”
Chu Thanh Nghiên cười đáp: “Từ nhỏ tôi đã học võ rồi nên cũng biết một chút. Cảnh giới của võ thuật hiện giờ được chia thành cảnh giới Lực, cảnh giới Khí, cảnh giới Thần, cảnh giới Tiên Thiên, Cảnh giới Vương và cảnh giới Thánh”.
“Cảnh giới Lực là rèn luyện sức khoẻ, cảnh giới Khí là luyện khí, cảnh giới Thần là luyện thần, cảnh giới Thiên Thiên là luyện ý, cảnh giới Vương là luyện hình, cảnh giới Thánh là luyện tâm. Nghe nói trên cảnh giới Thánh còn có cảnh giới Tiên Lưu, nhưng đó chỉ là truyền thuyết thôi”.
Ngô Bình thầm nghĩ, cảnh giới Lực, Khí và Thần hình như tương đương với cảnh giới Hoàng của Thiên Địa Huyền Hoàng Quyết. Còn cảnh giới Vương và Thánh thì tương đương với cảnh giới Huyền chăng?
Anh hỏi tiếp: “Nói vậy thì có cao thủ cảnh giới Thần ư?”
Chu Thanh Nghiên đáp: “Đến cảnh giới Thần thì đã lên cấp tông sư rồi. Cao thủ ở cấp này không nhiều đâu, địa vị của họ trong giới giang hồ rất cao. Còn ai đạt đến cảnh giới Tiên Thiên và cảnh giới Vương thì được gọi là đại tông sư Tiên Thiên và Võ vương rồi, những người này tôi chỉ được nghe kể thôi, chứ chưa gặp bao giờ. Nghe nói, Võ vương là cao thủ cấp quốc gia, thuộc hàng đại sát khí rồi. Một khi họ phải ra tay thì đều là chuyện cực kỳ hệ trọng”.
“Cuối cùng là cảnh giới Thánh thì được gọi là Võ thánh. Các Võ thánh có chỉ số IQ cực cao, họ là vũ khí hạng nặng của quốc gia, kiểu như vũ khí hạt nhân luôn ấy, cả nước chỉ có vài người thôi, hình như họ đều đang trấn thủ ở Thiên Kinh”.
Ngô Bình thầm thấy kinh ngạc, không ngờ trên đời lại có cao thủ cảnh giới Huyền, xem ra chút tu vi ít ỏi của anh chưa là gì rồi.
Chu Thanh Nghiên khẽ thở dài: “Thật ra dù võ thuật có giỏi đến mấy thì cũng không phải đối thủ của vũ khí, cho nên còn mấy ai thích học võ nữa đâu”.
Ngô Bình nói: “Chưa hẳn, tu vi mà cao thì khó mà bị đạn bắn bị thương được”.
Chu Thanh Nghiên: “Thế thì ít nhất cũng phải là tông sư cảnh giới Thần, nhưng đâu phải ai cũng tu luyện được”.
Nói đến đây, cô ấy chợt nhớ ra điều gì đó: “Anh Ngô, dược liệu mà anh cần đang trên đường về rồi”.
Ngô Bình hỏi ngay: “Bao nhiêu tiền thế?”
Chu Thanh Nghiên cười đáp: “Giá hữu nghị thôi, một triệu mốt!”
Ngô Bình thở phào một hơi: “May không quá hai triệu”.
Chu Thanh Nghiên: “Tôi tặng anh luôn nên không cần trả tiền đâu”.
Ngô Bình nghiêm mặt nói: “Cô tìm mua giúp tôi là tôi cảm kích lắm rồi, sao lại lấy không của cô được nữa?”
Chu Thanh Nghiên vội nói: “Anh Ngô, anh giúp ông nội tôi đột phá, lại cứu mạng tôi nên tôi chỉ muốn cảm ơn anh thôi”.
Ngô Bình nhìn cô ấy rồi nói: “Tôi giúp cô là vì coi cô là bạn, chứ không phải vì tiền. Không lẽ cô nghĩ một triệu có thể mua được một cao thủ cảnh giới Khí sao?”
Chu Thanh Nghiên cuống quýt nói: “Anh Ngô, tôi không có ý đó đâu, tôi…”
Cô ấy sốt sắng đến độ vành mắt đỏ hoe, Ngô Bình không đành lòng nên nói: “Tôi biết cô chỉ nghĩ đơn giản là cảm ơn tôi thôi, nhưng không cần câu nệ vậy đâu!”
Chu Thanh Nghiên gật đầu: “Được, là lỗi của tôi, anh Ngô đừng giận nhé!”
Ngô Bình vui vẻ nói: “Tôi giận gì đâu, nhưng nếu chúng ta đã là bạn thì cô đừng khách sáo với tôi như thế”.
Chu Thanh Nghiên mềm lòng, cô ấy là một người có chỉ số EQ rất cao nên biết ngay Ngô Bình là người trọng tình cảm, vì thế mỉm cười nói: “Anh Ngô, vậy sau này tôi sẽ không khách sáo với anh nữa, mà sẽ nhờ anh thật nhiều việc”.
Ngô Bình: “Cứ tự nhiên, đã là bạn bè thì tôi không ngại phiền phức đâu”.
Ngô Bình lập tức lấy một triệu mốt ra đưa cho Chu Thanh Nghiên, đây không phải một khoản tiền nhỏ nên anh đang thấy hơi xót của.
Nửa tiếng sau, cây dược liệu đã về đến nơi, người bán đã cử người ship nhanh đến. Ngô Bình mở hộp ra kiểm tra hàng thì thấy là cây dược liệu lên đến 140-150 tuổi, anh rất hài lòng.
Nhận hàng xong, anh lại đưa cho người giao hàng thêm một đơn thuốc để người đó tìm giúp rồi mang đến đây, vì đó đều là các dược liệu hiếm.
Đối phương là người trong ngành nên nhìn cái là biết ngay: “Anh Ngô yên tâm, muộn nhất là chiều mai, tôi sẽ giao hàng đến cho anh”.
Giữa trưa, Đường Tử Di lại gọi điện tới, nhà họ đã ký hợp đồng với nhà họ Lư. Cô ấy bảo Ngô Bình đến Vân Kinh một chuyến rồi buổi chiều cùng đến Đổ Thạch Thành.
Ngô Bình lập tức lái chiếc S5 của Chu Thanh Nghiên đến Vân Kinh. Đổ Thạch Thành nằm ở một nơi khá hẻo lánh, nếu ngồi tàu cao tốc đến đó thì phải mất hơn một tiếng đồng hồ, cho nên đi ô tô sẽ nhanh hơn.
Ngô Bình đã nghe nói đến Đổ Thạch Thành lâu rồi, hình như nơi đó được các thương nhân buôn ngọc chung tay xây dựng, diện tích lên đến hơn năm nghìn mẫu, mức tiêu thụ hàng năm hơn trăm tỷ, lợi nhuận thì khỏi phải bàn.
Quay lại nhà Ngô Bình, sau khi cơm nước xong, anh đi cùng Chu Thanh Nghiên đến ngôi biệt thự đó. Chu Viễn Sơn vừa nhận được tin thì đã chờ sẵn ở nhà, xe của hai người đi vào một cái là ông ấy đã ra đón rồi.
“Cậu Ngô, cậu vất vả rồi!”, nói rồi, ông ấy đích thân mở cửa xe cho Ngô Bình.
Ngô Bình cười nói: “Ông Chu đừng khách sáo, Thanh Nghiên là bạn của tôi, tôi rất vui khi được giúp ông”.
Chu Viễn Sơn mời Ngô Bình vào phòng khách rồi nói: “Cậu Ngô, lần trước cậu nói có thể chỉ cho tôi tiến vào cảnh giới Khí, không biết tôi có nhiều cơ hội không?”
Ngô Bình bình thản đáp: “Có tôi giúp thì đương nhiên chắc chắn ông sẽ đột phá được”.
Ngô Bình ra hiệu cho Chu Viễn Sơn ngồi xuống rồi nói: “Cảnh giới Khí cần ngưng tụ chân khí trong cơ thể, ông đã làm được điều ấy lâu rồi, nhưng chưa làm đúng cách thôi”.
Dứt lời, anh chợt tung một chưởng vào đầu Chu Viễn Sơn, một luồng nhiệt nóng như theo hai mạch Nhâm Đốc của ông ấy truyền ra ngoài.
“Tập trung tinh thần, quan sát khí mạch, tuần hoàn quỹ đạo vi mô”, nói rồi, Ngô Bình lại giơ tay điểm vào hông của Chu Viễn Sơn liên tục mười mấy lần, để giúp ông ấy thiết lập tuần hoàn chân khí.
Có Ngô Bình giúp, Chu Viễn Sơn nhanh chóng trấn tĩnh. Ông ấy có thể cảm nhận được khí tức đang vận chuyển rồi xoay tròn ở hai mạch Nhâm Đốc ngày một mạnh hơn.
Ngô Bình ra hiệu cho Chu Thanh Nghiên đi ra ngoài, khi hai người đi ra ngoài sân, anh hỏi: “Chiêu thức mà cô từng tu luyện lần trước là học của ai thế?”
Chu Thanh Nghiên: “Đó là công pháp mà tổ tiên nhà tôi truyền lại, một bộ Tiểu Thiên Tinh Chưởng, một bộ Kim Long Quyền. Ông tôi đang luyện Kim Long Quyền, còn tôi thì tu luyện Tiểu Thiên Tinh Chưởng”.
Ngô Bình: “Nói vậy thì nhà họ Chu của cô là gia tộc võ thuật à?”
Chu Thanh Nghiên cười đáp: “Chưa được như thế đâu, chỉ là được truyền thừa một chút từ tổ tiên thôi”.
Ngô Bình và Chu Thanh Nghiên đã thân hơn một chút nên anh nói: “Chắc chắn nhà cô cũng có chút quyền thế, không thì sao hiệu trưởng cũng phải nghe lời răm rắp như thế”.
Chu Thanh Nghiên mỉm cười: “Bố tôi là chủ tịch thành phố, các chú bác thì cũng có chút tiếng tăm ở tỉnh, ông nội tôi ngày xưa kinh doanh hai nhà máy hoá chất với mấy trạm thuỷ điện”.
Ngô Bình cười nói: “Một mình ông Chu mà gánh vác lắm việc thế thì cũng mệt phết nhỉ!”
Chu Thanh Nghiên: “Ông tôi không ngồi yên một chỗ được. Ba năm trước, ông tôi và mấy nhà khoa học hợp tác với nhau, dùng kỹ thuật tưới tiêu thành công trồng được cây hoa quả và rau ở sa mạc rồi đấy”.
Hai người nhàn nhã tán ngẫu, đột nhiên có hai tia sáng loé lên ánh lên người Chu Thanh Nghiên và Ngô Bình. Đây là tia sáng từ đao kiếm, chúng lao tới rất nhanh, nhưng mắt của Ngô Bình vẫn bắt kịp quỹ đạo của chúng.
Ngô Bình lập tức lách người, đồng thời lao về phía Chu Thanh Nghiên. Tốc độ của anh rất nhanh, Chu Thanh Nghiên chỉ kịp hô lên một tiếng thì hai người đã lăn xuống đất rồi.
Cùng lúc đó, hai con dao ấy đã xượt qua áo của họ rồi cắm phựt vào cái cột ở đằng sau.
Ngô Bình lập tức nhìn về phía vườn hoa, mắt anh rất nhanh, hơn nữa còn có thể nhìn xuyên qua cây cối rậm rạp vào bóng tối, anh nhìn thấy một người mặc đồ đen đang chuẩn bị phi tiếp con dao thứ ba đi.
Ngô Bình im lặng rồi nhặt một cục đá to như quả trứng gà ở dưới đất lên rồi ném về phía đó, cục đá bay đi với tiếng vun vút rồi đập mạnh vào đầu người đó.
“Hự!”
Cục đá đã trúng vào mắt bên trái của người đó, vành mắt rách ra, một cơn đau truyền tới khiến hắn ngất xỉu.
Ngô Bình đảo mắt nhìn quanh, không thấy sát thủ nào khác nữa thì mới thở phào một hơi rồi kéo Chu Thanh Nghiên dậy.
Ban nãy, Ngô Bình lao tới quá nhanh nên đã đè lên ngực của Chu Thanh Nghiên đau điếng, cô ấy vừa kinh hãi vừa xấu hổ: “Anh Ngô, anh không sao chứ?”
Ngô Bình lắc đầu rồi cau mày hỏi: “Nhà cô có kẻ thù à?”
Chu Thanh Nghiên nghệt mặt ra đáp: “Chắc không đâu, sao lại có sát thủ nhắm vào chúng ta được nhỉ, hơn nữa còn định giết cả anh nữa”.
Ngô Bình đi vào phòng khách trước, thấy Chu Viễn Sơn vẫn đang đột phá mà không hề hấn gì. Ngay sau đó, anh đi tới cạnh người mặc đồ đen đang hôn mê rồi giơ tay vỗ vào mặt hắn, người đó mới dần tỉnh lại.
Vừa tỉnh lại, người đó đã gào thét đau đớn, mắt trái bị chọc thủng, làm một nửa bên mặt lún xuống, đau không thể tả.
“Mày là ai? Tại sao lại định giết bọn tao?”, Ngô Bình hỏi với vẻ lạnh lùng.
Người áo đen cười nham nhở: “Tránh được dao của tao chứng tỏ mạng mày lớn đấy! Nhưng chúng mày không thoát được đâu”.
Hắn vừa nói dứt câu, Ngô Bình đã lấy kim châm cứu ra rồi cắm lên đầu hắn. Người đó lập tức trợn trừng mắt như bị khống chế, hỏi gì phải đáp nấy.
Ngô Bình hỏi lại: “Mày là ai?”
“Tôi là Từ Đao, người trong giang hồ gọi là Truy Hồn Phi Đao”, hắn ngẩn ra rồi thành thật đáp.
“Ai sai mày giết bọn tao?”
“Là mệnh lệnh của Bỉ Ngạn, họ bảo tôi giết Chu Viễn Sớn, tôi thấy hai người vướng víu nên mới định xử lý trước”.
“Bỉ Ngạn kia là gì?”
“Là một tổ chức sát thủ, tôi là một thành viên trong số đó”.
“Mày có biết ai trả tiền để lấy mạng Chu Viễn Sơn không?”
“Không, tôi chỉ nhận lệnh thôi”.
Ngô Bình cau mày: “Lần này ám sát thất bại, Bỉ Ngạn còn cử sát thủ tới nữa không?”
“Có, khi nào hoàn thành nhiệm vụ mới thôi”, Từ Đao trả lời: “Trừ khi người thuê bảo dừng”.
Ngô Bình còn định hỏi tiếp, nhưng mặt Từ Đao đã tái mét rồi chầm chậm nhắm mắt lại, hắn đã chết.
Ban nãy, Ngô Bình dùng lực quá mạnh nên khiến hắn bị xuất huyết trong, có thể cầm cự đến lúc này là quá giỏi rồi.
Ngô Bình cau mày nhìn xác chết, vừa rồi anh căng thẳng quá nên xuống tay hơi mạnh, chứ anh không muốn giết người, hi vọng sẽ không làm sao.
Anh từng là người vào tù ra tội nên rất ngại phạm pháp, nhưng nghĩ lại thì anh đang phòng vệ chính đáng đấy chứ.
Đúng lúc này, Chu Viễn Sơn chợt hét lên trong phòng khách, nghe thấy thế, Ngô Bình biết ông ấy đã đột phá rồi.
Quả nhiên, không lâu sau, Chu Viễn Sơn đã đi ra rồi cười nói: “Cậu Ngô, tôi đột phá rồi, tôi sẽ không bao giờ quên đại ân đại đức của cậu”.
Chương 27: Hương khói đều đặn, hoè có linh thức
Sau đó, ông ấy phát hiện có thi thể nằm trên mặt đất, gương mặt biến sắc ngay, “Chuyện gì thế này?”
Chu Thanh Nghiên vội vàng thuật lại chuyện vừa rồi, đoạn nói, “Nếu không nhờ có anh Ngô ở đây thì chúng ta đã chết rồi, ông nội cũng sẽ bị kẻ đó hại chết”.
Chu Viễn Sơn sa sầm mặt, đoạn bảo, “Chuyện này cứ để ông xử lý. Hai người đừng can dự vào”.
Rồi ông ấy chắp tay với Ngô Bình, “Cậu Ngô à, tôi tạm thời giao Thanh Nghiên cho cậu chăm sóc nhé. Tối nay các cậu hãy rời khỏi đây. Chờ mọi chuyện giải quyết xong, tôi sẽ nhắn con bé về nhà”.
Quan sát vẻ mặt và giọng điệu của Chu Viễn Sơn, Ngô Bình biết chuyện này rất nghiêm trọng. Có điều anh là người ngoài, không tiện hỏi nhiều, bèn đáp, “Được, bây giờ chúng tôi sẽ đi ngay”.
Chu Thanh Nghiên lo lắng vô cùng, “Ông nội ơi, có phải có chuyện gì không ạ? Cháu không đi đâu, cháu muốn ở lại”.
Chu Viễn Sơn cười nói, “Không có gì đâu. Ông sợ sát thủ lại đến đây, cháu sẽ gặp nguy hiểm. Cháu yên tâm, bây giờ ông nội đã đạt đến cảnh giới Khí rồi. Có sát thủ nào giết được ông nữa chứ? Mau đi đi. Một khi có tin tức, ông sẽ báo cho cháu biết”.
Thái độ Chu Viễn Sơn rất kiên quyết, Chu Thanh Nghiên cũng không thể trái lời. Cô ấy lái ô tô, cùng Ngô Bình rời khỏi đó.
Nhà họ Chu rất giàu có. Chiếc xe của Chu Thanh Nghiên là S5 nhập khẩu trị giá mấy trăm nghìn tệ, có thể tăng tốc lên một trăm ki-lô-mét trên giờ chỉ trong bốn giây. Ô tô có màu xanh nước biển, rất có cảm giác thể thao.
Từ bé, Ngô Bình đã mê ô tô. Trước đây nhà anh có một chiếc ô tô nội địa, nhưng đã bán đi sau khi bố qua đời. Nhìn thấy một chiếc xe tốt như vậy, anh cảm thấy ngứa tay lắm, bèn bảo Chu Thanh Nghiên ngồi ghế phó lái, để anh cầm vô lăng.
Ngay khi ô tô phóng trên đường, anh vừa đạp ga một cái đã có cảm giác lưng ngả mạnh về phía sau. Xe rất bám đường, khi rẽ mang lại cho người ta sự tự tin rất lớn.
Anh vừa lái xe vừa nói, “Tối nay ở nhà tôi nhé”.
Lần trước Đường Tử Di ở nhà anh, mẹ đã dọn dẹp sẵn một phòng, đúng lúc có thể cho Chu Thanh Nghiên vào ở.
Chu Thanh Nghiên khẽ gật đầu, “Vậy làm phiền anh nhé. Vừa khéo, tôi có thể phụ đạo cho Tiểu Mi”.
Ngô Bình tò mò hỏi, “Cô chưa có việc làm à?”
Chu Thanh Nghiên cười nói, “Bây giờ tôi đang làm việc tự do. Ngoại trừ học võ, tôi còn thích vẽ tranh, chuẩn bị tổ chức triển lãm tranh của riêng mình vào năm sau”.
Ngô Bình thầm cảm thán, cuộc sống của người giàu quả là khác hẳn. Vào cái tuổi này, chắc hẳn anh đang tìm việc làm để kiếm tiền.
Xe chạy đến nhà họ Ngô, đỗ lại dưới gốc hoè già. Trước cây hoè để đầy bát hương, xem ra hôm nay có nhiều người đến thắp hương cho cây hoè lắm. Anh thầm cảm thấy buồn cười.
Trương Lệ đang ngồi dưới cây hoè, tán gẫu cùng hàng xóm. Vừa thấy Ngô Bình và Chu Thanh Nghiên trở về, hàng xóm đã không ngớt lời ngợi khen, “Khá đấy Tiểu Bình, có bạn gái xinh đẹp như vậy, không định giới thiệu với mấy thím à?”
Ngô Bình vội đáp, “Thím Lý à, đây là bạn cháu thôi, không phải là bạn gái đâu. Mọi người cứ trò chuyện nhé, cháu vào nhà đây”.
Chu Thanh Nghiên đỏ mặt, vội vàng theo sau Ngô Bình.
Không còn sớm nữa, Ngô Bình châm cứu cho mẹ xong thì đợi bà đi ngủ, sau đó mới sang xoa bóp đầu cho Ngô Mi đến tận không giờ.
Chu Thanh Nghiên đã nghỉ ngơi rồi. Anh lại ra gốc cây hoè, chuẩn bị luyện tĩnh công. Tĩnh công là công phu tập hít vào thở ra, thường tập luyện khi đứng trước cây cối.
Hoè cổ thụ nhà Ngô Bình có một nửa mọc trên tường, nghe nói được trồng bởi ông nội của ông nội Ngô Bình, đã hơn một trăm tuổi rồi. Cành lá sum sê, mỗi khi nở hoa, hương thơm của hoa hoè có thể bay xa đến mấy dặm.
Ngô Bình đứng đối diện cây hoè, đưa hai lòng bàn tay lên trước ngực, đứng yên, hít thở đều đặn.Lúc này tâm của anh rất tĩnh, không lo không nghĩ.
Luyện được chừng nửa giờ, lòng anh thoáng xao động. Một cô gái lạ xuất hiện trong thức hải, không rõ dung mạo thế nào, chỉ thấy một chiếc váy màu lục rất tao nhã.
Cô gái nọ cúi đầu chào anh, “Cảm ơn cậu chủ đã giúp em mở linh thức và mang hương khói đến”.
Ngô Bình ngẩn ra, “Mở linh thức? Cô là ai?”
Cô gái đáp, “Em là linh thức của cây hoè này ạ”.
Tuy rất kinh ngạc nhưng Ngô Bình không thấy sợ. Thiên Địa Huyền Hoàng quyết có ghi chép rằng, cây cối sống lâu năm có cơ hội biến thành tinh linh, cũng không có gì kỳ lạ.
“Cô là linh thức của cây hoè? Cô tìm tôi có việc gì à?”, anh hỏi.
Cô gái nói, “Cảm ơn cậu chủ đã ngăn cản người ngoài làm hại đến em, nói em là hoè tiên, để em nhận được nhiều hương khói. Chính nhờ số hương hoả ấy, em mới chính thức ngưng tụ thành linh thức”.
Ngô Bình hỏi, “Cô bảo hương khói của bọn họ đã giúp cô à?”
“Phải, thưa cậu chủ. Sau này em sẽ là tinh linh bảo vệ nhà họ Ngô. Cậu chủ có bất cứ yêu cầu gì, cứ nói với cây hoè, em sẽ dốc sức giúp đỡ ạ”.
Dứt lời, bóng dáng đối phương đã biến mất. Ngô Bình lập tức mở choàng mắt. Anh quan sát cây hoè già, thấy có một tầng ánh sáng trắng mờ mờ phủ quanh bề mặt, khá giống linh khí. Cây hoè này quả nhiên đã khác hẳn lúc trước!
Anh đi đến trước cây hoè, vừa vỗ nhẹ lên thân cây vừa nói, “Không ngờ còn có thể sinh ra linh thức. Tốt lắm, cố gắng tu hành, bảo vệ nhà họ Ngô của tôi nhé”.
Quá nửa đêm, Ngô Bình về phòng, đả thông kinh lạc cấp hai, đến tận khi trời hửng sáng mới chợp mắt một lúc.
Anh bị đánh thức bởi âm thanh gõ cửa. Tiếng gõ cửa rất lớn, còn có tiếng ai hét lên, “Mở cửa, mau mở cửa ra!”
Ngô Bình vội vã thay đồ rồi bước ra sân. Cùng lúc ấy, Trương Lệ mở cửa ra, một đám người mặc đồng phục cảnh sát liền xông vào.
“Đây là nhà Ngô Bình?”
Trương Lệ nghe tim mình đánh “thịch” một cái. Bà nói, “Phải, các anh tìm Tiểu Bình sao?”
Một tên cảnh sát cười khẩy, “Ngô Bình phạm tội rồi, bảo anh ta ra đây”.
Ngô Bình cười nhạt, “Tôi phạm tội gì?”
Tên cảnh sát nọ không nói hai lời, lập tức phất tay, “Còng tay anh ta lại!”
Ngô Bình lùi lại một bước, cười nói, “Cho tôi năm phút, tôi muốn gọi hai cuộc điện thoại”.
Anh biết, có ai đó đang giở trò với mình.
Tên cảnh sát lạnh lùng nói, “Cho anh ba phút”.
Ngô Bình gật đầu. Cú điện thoại thứ nhất,, anh gọi cho Đường Tử Di. Nhà họ Đường là một trong bốn gia tộc lớn, còn đang cần đến anh, chắc chắn họ sẽ giúp anh.
Cú điện thoại thứ hai, Ngô Bình gọi cho một người tên Lý Quảng Long, còn được giới anh chị gọi là “anh Long”. Trước đây Lý Quảng Long từng đến nhà giam nhờ anh khám bệnh, khí thế oai phong lắm, Lý Thịnh Quốc gặp người này thì ngoan ngoãn vô cùng.
Có điều, sau khi Ngô Bình trị được bệnh lâu năm cho Lý Quảng Long, đối phương lập tức nhìn anh bằng con mắt khác. Lý Quảng Long gọi Ngô Bình là “em trai”, còn bảo là nếu sau này anh gặp rắc rối ở tỉnh K thì cứ việc nhờ vả.
Sau khi hai người họ bắt máy, anh lập tức thuật lại tình hình một cách nhanh chóng.
Anh vừa gọi xong, Chu Thanh Nghiên cũng bước ra. Cô ấy hỏi, “Anh Ngô à, chuyện gì vậy?”
Ngô Bình đáp, “Thanh Nghiên à, có lẽ có ai đó đang chơi tôi. Cô nhờ bố cô điều tra nhé”.
Chu Thanh Nghiên gật đầu, “Anh cứ yên tâm!”
Sau đó, Ngô Bình bị còng tay và đưa lên xe. Xe bóp còi rồi phóng đi.
Ngồi trên xe, Ngô Bình bỗng cảm thấy có gì không ổn. Tuy đám cảnh sát này mặc đồng phục, nhưng ánh mắt của bọn chúng rất bất thiện, toát ra vẻ độc ác, chẳng giống người của chính phủ chút nào. Lẽ nào là giả mạo?
Nghĩ đến khả năng này, anh thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần không phải là người của chính phủ chơi anh, thì không có gì phải sợ cả.
“Các anh thuộc sở nào thế?”, Ngô Bình hỏi.
Một trong số chúng lạnh lùng đáp, “Đừng hỏi những chuyện không nên hỏi. Đến nơi khắc biết!”
Ô tô chạy được một đoạn thì lái vào một con đường vắng vẻ. Chẳng bao lâu sau, xe đã chạy vào một nhà xưởng. Nhà xưởng rộng lớn này đã ngừng hoạt động, không có lấy một bóng người, yên ắng vô cùng.
Xe đã dừng lại, có kẻ đẩy Ngô Bình xuống xe. Đối diện anh là một nhà xưởng rộng rãi, có một người đàn ông rất sắc bén đang ngồi bên trong, nom ông ta khá tiều tuỵ, cứ như ba ngày rồi không ngủ vậy. Đó chính là Tống Hồng Bân.
Vừa nhìn thấy Tống Hồng Bân, Ngô Bình đã hiểu ngay mọi chuyện. Chú thuật của anh hiệu nghiệm rồi!
“Tống Hồng Bân, là ông!”, anh nhìn kẻ thù trân trân, gằn từng chữ một.
Tống Hồng Bân nhìn chằm chằm vào Ngô Bình, “Oắt con! Hôm đó cậu nói cậu nguyền rủa tôi mãi mãi gặp ác mộng, sống không bằng chết, tôi không nhớ sai chứ?”
Ngô Bình cười toét miệng, “Đúng vậy. Tôi nguyền rủa ông đấy! Sao hả, lương tâm cắn rứt, bắt đầu gặp ác mộng thật rồi à?”
Tống Hồng Bân đứng phắt dậy, gầm lên, “Đánh nó đi, đánh đến chết!”
Bọn cảnh sát giả mạo lập tức nhào đến Ngô Bình. Nhưng Ngô Bình làm sao để chúng tiếp cận kia chứ? Anh giãy tay một cái đã khiến còng tay đứt ra, hai cánh tay vung ra một cái đã khiến bốn tên vừa đến gần mình văng ra xa mấy mét!
Bốn tên đó ngã xuống đất và nôn ra một ngụm máu tươi, không động đậy nổi. Những người còn lại đều giật nảy mình, vội vã lùi về sau như gặp ma.
Tống Hồng Bân sửng sốt, sao Ngô Bình lại mạnh như vậy chứ?
Ngô Bình bẻ tay, còng tay đã đứt ra, bị anh vứt xuống đất như vứt rác. Anh bắt đầu đi chầm chậm về phía Tống Hồng Bân. Anh tiến một bước, Tống Hồng Bân lùi một bước.
Nhưng đúng lúc này, có một người xuất hiện sau lưng anh. Người này chừng ba mươi tuổi, để đầu trọc, cao gần mét chín, cánh tay còn to còn bắp đùi của người khác, cả người toả ra nguồn sức mạnh như chực nổ tung.
Chương 29: Tôi tự giải quyết
Tống Hồng Bân lập tức có thêm dũng khí, sau đó chỉ vào Ngô Bình nói: “Đánh chết nó đi!”
Tên đầu trọc cất giọng cười dữ tợn, hai nắm đấm va vào nhau vang lên âm thanh chói tai, tên kia nhìn chằm chằm vào Ngô Bình rồi nói: “Thằng kia, mày cũng giỏi đánh đấm quá nhỉ! Hay đấy! Càng mạnh thì Kim Bưu tao đây càng thích”.
Ngô Bình thờ ơ nói: “Mấy cái trò võ mèo này của anh không đánh lại tôi được đâu, tôi khuyên anh rút lui đi, đây là chuyện giữa tôi và Tống Hồng Bân, không liên quan đến người ngoài”.
Kim Bưu bật cười quái gở: “Không đánh lại mày ư? Tiếp chiêu của ông đây!”
Gã còn chưa nói hết câu thì đã tung ngay một nắm đấm ra, cánh tay của Kim Bưu rất dài, lực thì khoẻ, nếu bị đánh trúng thì người có sức trâu bò đến mấy cũng gục ngay.
Ngô Bình đã luyện Ngũ Long Thánh Quyền được hơn một năm, anh lập tức giơ tay lên thật nhanh theo bản năng, để tung một quyền vào điểm yếu trên tay của Kim Bưu.
Hai quyền va chạm vang lên một tiếng “rắc”, tay Kim Bưu đã bị gãy rồi buông thõng.
Gã gào thét điên cuồng rồi ôm tay lùi lại, mặt thì tái nhợt, mồ hôi lạnh túa ra.
Ngô Bình nhân cơ hội đó đá gã bay đi, sau đó bước tới cạnh Tống Hồng Bân rồi lạnh giọng hỏi: “Ông vừa muốn đánh chết tôi đúng không?”
Tống Hồng Bân sợ đến mức mặt trắng bệch, chân ông ta mềm nhũn rồi ngồi xuống ghế, run rẩy nói: “Sao mày có thể giỏi như vậy được?”
Ngô Bình nhìn thẳng vào ông ta: “Ngày xưa, con trai ông là Tống Thế Kim đã đâm chết bố tôi, nhà ông chẳng được một câu xin lỗi thì thôi, còn thay đen đổi trắng, thuê người chịu tội thay cho con trai ông! Còn thằng đó thì vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật!”
Tống Hồng Bân nói ngay: “Ngô Bình, đúng là nhà chúng tôi đã sai, nhưng Thế Kim cũng không cố ý làm vậy…”
“Thế nào là không cố ý?”, Ngô Bình cười lạnh hỏi tiếp: “Sau đó, ông đã cho người ngăn cản tôi điều tra sự việc, còn dùng dao chém tôi, thế mà là không cố ý à?”
Tống Hồng Bân không còn gì để chối nữa, bèn run giọng nói: “Ngô Bình, cậu đừng có làm bậy! Chủ tịch huyện là anh em kết nghĩa với tôi, nhà mẹ vợ tôi là nhà họ Cung ở tỉnh! Nếu cậu dám làm gì tôi thì họ không tha cho cậu đây!”
Ngô Bình mỉm cười đầy sâu xa: “Làm bậy? Đương nhiên tôi sẽ không làm vậy! Ngô Bình tôi là người tuân thủ pháp luật. Dù ông có cho người bắt cóc tôi thì tôi cũng không làm gì ông đâu”.
Tống Hồng Bân: “Cậu không giết tôi ư?”
“Giết người thì phải đi tù nên tôi không làm thế đâu”, Ngô Bình cười nói: “Nhưng ác giả thì ác báo, kiểu gì ông cũng sống không được mà chết cũng không xong”.
Dứt lời, anh vỗ vào vai của Tống Hồng Bân rồi nhìn sâu vào mắt ông ta, sau đó quay người bỏ đi.
Mọi người ở đó đều nghệt mặt ra, người này giỏi võ như vậy mà lại tha cho họ ư?
“Ông chủ, ông không sao chứ?”, đám kia lập tức xúm lại.
“Rặt một lũ ăn hại! Biến hết đi!”, Tống Hồng Bân gào lên, ánh mắt xẹt qua tia sát ý: “Ngô Bình, mày chứ chờ đấy thằng khốn, tao không tha cho mày đâu”.
Tống Hồng Bân không phải kẻ ngốc, ông ta có thể nhìn thấy thù hận trong mắt Ngô Bình, nhất định anh sẽ báo thù nên ông ta phải chuẩn bị trước.
Đúng lúc này, những người động tay chân với Ngô Bình chợt thấy ống quần mình nóng lên, họ cúi xuống nhìn thì thấy toàn nước vàng khè dưới đất, là nước tiểu của họ.
Tống Hồng Bân cũng vậy, ông ta cũng tiểu tiện mất kiểm soát mà không hề biết gì. Mặt Tống Hồng Bân lập tức nhăn như đít khỉ, lẽ nào ông ta trúng kế gì rồi ư?
Họ đâu biết rằng trong lúc đánh nhau ban nãy, Ngô Bình đã thi triển Ngũ Độc Âm Thủ, chính là chiêu mà anh đã dùng với hai kẻ bắt cóc Ngô Mi.
Tống Hồng Bân ngày càng thấy lo lắng rồi hét lên: “Mau, đi về thôi!”
Lúc này, Ngô Bình đã đi trên đường lớn rồi. Giữa đường, anh nhận được điện thoại của Lý Quảng Long và Đường Tử Di. Hai người này đúng là siêu thật, mới đó mà đã tra ra được chuyện này do Tống Hồng Bân làm rồi.
Lý Quảng Long nói: “Chú em, Tống Hồng Bân ấy cũng xoàng thôi, nhưng mẹ vợ ông ta thì không đơn giản đâu, là người của nhà họ Cung ở tỉnh đấy, thế lực của nhà họ cũng gớm phết”.
Ngô Bình: “Anh Long, tự tôi có thể xử lý chuyện này được”.
Lý Quảng Long: “Chú em phải cẩn thận đấy, có gì thì cứ ới anh nhé”.
Đường Tử Di nhắc nhở thêm: “Anh Ngô, Tống Hồng Bân ấy là đại gia ở huyện Minh Dương, ông ta quen nhiều người trong giang hồ lắm. Dù anh có võ nghệ cao cường, nhưng cũng không được sơ suất. Nếu không cần thiết thì tạm thời, anh đừng giở mặt với ông ta”.
Ngô Bình: “Yên tâm, tôi biết cân nhắc mà”.
Chương 30: Các cấp trong tu hành
Sau khi Ngô Bình về nhà, Trương Lệ lo lắng nãy giờ mới yên tâm, Chu Thanh Nghiên thì vẫn rất bình tĩnh vì đã biết tài năng của Ngô Bình.
“Anh Ngô, tôi đã nhờ bố tôi hỏi về chuyện này rồi, chắc không lâu nữa sẽ có đáp án thôi”.
Ngô Bình xua tay: “Cảm ơn cô, nhưng chuyện này dừng ở đây thôi, tự tôi giải quyết được”.
Chu Thanh Nghiên cười nói: “Vâng!”
Bọn họ trở ra phòng khách, nhớ lại lời của Đường Tử Di, Ngô Bình hỏi: “Thanh Nghiên, cô có biết phân chia cảnh giới của võ thuật hiện giờ không?”
Chu Thanh Nghiên cười đáp: “Từ nhỏ tôi đã học võ rồi nên cũng biết một chút. Cảnh giới của võ thuật hiện giờ được chia thành cảnh giới Lực, cảnh giới Khí, cảnh giới Thần, cảnh giới Tiên Thiên, Cảnh giới Vương và cảnh giới Thánh”.
“Cảnh giới Lực là rèn luyện sức khoẻ, cảnh giới Khí là luyện khí, cảnh giới Thần là luyện thần, cảnh giới Thiên Thiên là luyện ý, cảnh giới Vương là luyện hình, cảnh giới Thánh là luyện tâm. Nghe nói trên cảnh giới Thánh còn có cảnh giới Tiên Lưu, nhưng đó chỉ là truyền thuyết thôi”.
Ngô Bình thầm nghĩ, cảnh giới Lực, Khí và Thần hình như tương đương với cảnh giới Hoàng của Thiên Địa Huyền Hoàng Quyết. Còn cảnh giới Vương và Thánh thì tương đương với cảnh giới Huyền chăng?
Anh hỏi tiếp: “Nói vậy thì có cao thủ cảnh giới Thần ư?”
Chu Thanh Nghiên đáp: “Đến cảnh giới Thần thì đã lên cấp tông sư rồi. Cao thủ ở cấp này không nhiều đâu, địa vị của họ trong giới giang hồ rất cao. Còn ai đạt đến cảnh giới Tiên Thiên và cảnh giới Vương thì được gọi là đại tông sư Tiên Thiên và Võ vương rồi, những người này tôi chỉ được nghe kể thôi, chứ chưa gặp bao giờ. Nghe nói, Võ vương là cao thủ cấp quốc gia, thuộc hàng đại sát khí rồi. Một khi họ phải ra tay thì đều là chuyện cực kỳ hệ trọng”.
“Cuối cùng là cảnh giới Thánh thì được gọi là Võ thánh. Các Võ thánh có chỉ số IQ cực cao, họ là vũ khí hạng nặng của quốc gia, kiểu như vũ khí hạt nhân luôn ấy, cả nước chỉ có vài người thôi, hình như họ đều đang trấn thủ ở Thiên Kinh”.
Ngô Bình thầm thấy kinh ngạc, không ngờ trên đời lại có cao thủ cảnh giới Huyền, xem ra chút tu vi ít ỏi của anh chưa là gì rồi.
Chu Thanh Nghiên khẽ thở dài: “Thật ra dù võ thuật có giỏi đến mấy thì cũng không phải đối thủ của vũ khí, cho nên còn mấy ai thích học võ nữa đâu”.
Ngô Bình nói: “Chưa hẳn, tu vi mà cao thì khó mà bị đạn bắn bị thương được”.
Chu Thanh Nghiên: “Thế thì ít nhất cũng phải là tông sư cảnh giới Thần, nhưng đâu phải ai cũng tu luyện được”.
Nói đến đây, cô ấy chợt nhớ ra điều gì đó: “Anh Ngô, dược liệu mà anh cần đang trên đường về rồi”.
Ngô Bình hỏi ngay: “Bao nhiêu tiền thế?”
Chu Thanh Nghiên cười đáp: “Giá hữu nghị thôi, một triệu mốt!”
Ngô Bình thở phào một hơi: “May không quá hai triệu”.
Chu Thanh Nghiên: “Tôi tặng anh luôn nên không cần trả tiền đâu”.
Ngô Bình nghiêm mặt nói: “Cô tìm mua giúp tôi là tôi cảm kích lắm rồi, sao lại lấy không của cô được nữa?”
Chu Thanh Nghiên vội nói: “Anh Ngô, anh giúp ông nội tôi đột phá, lại cứu mạng tôi nên tôi chỉ muốn cảm ơn anh thôi”.
Ngô Bình nhìn cô ấy rồi nói: “Tôi giúp cô là vì coi cô là bạn, chứ không phải vì tiền. Không lẽ cô nghĩ một triệu có thể mua được một cao thủ cảnh giới Khí sao?”
Chu Thanh Nghiên cuống quýt nói: “Anh Ngô, tôi không có ý đó đâu, tôi…”
Cô ấy sốt sắng đến độ vành mắt đỏ hoe, Ngô Bình không đành lòng nên nói: “Tôi biết cô chỉ nghĩ đơn giản là cảm ơn tôi thôi, nhưng không cần câu nệ vậy đâu!”
Chu Thanh Nghiên gật đầu: “Được, là lỗi của tôi, anh Ngô đừng giận nhé!”
Ngô Bình vui vẻ nói: “Tôi giận gì đâu, nhưng nếu chúng ta đã là bạn thì cô đừng khách sáo với tôi như thế”.
Chu Thanh Nghiên mềm lòng, cô ấy là một người có chỉ số EQ rất cao nên biết ngay Ngô Bình là người trọng tình cảm, vì thế mỉm cười nói: “Anh Ngô, vậy sau này tôi sẽ không khách sáo với anh nữa, mà sẽ nhờ anh thật nhiều việc”.
Ngô Bình: “Cứ tự nhiên, đã là bạn bè thì tôi không ngại phiền phức đâu”.
Ngô Bình lập tức lấy một triệu mốt ra đưa cho Chu Thanh Nghiên, đây không phải một khoản tiền nhỏ nên anh đang thấy hơi xót của.
Nửa tiếng sau, cây dược liệu đã về đến nơi, người bán đã cử người ship nhanh đến. Ngô Bình mở hộp ra kiểm tra hàng thì thấy là cây dược liệu lên đến 140-150 tuổi, anh rất hài lòng.
Nhận hàng xong, anh lại đưa cho người giao hàng thêm một đơn thuốc để người đó tìm giúp rồi mang đến đây, vì đó đều là các dược liệu hiếm.
Đối phương là người trong ngành nên nhìn cái là biết ngay: “Anh Ngô yên tâm, muộn nhất là chiều mai, tôi sẽ giao hàng đến cho anh”.
Giữa trưa, Đường Tử Di lại gọi điện tới, nhà họ đã ký hợp đồng với nhà họ Lư. Cô ấy bảo Ngô Bình đến Vân Kinh một chuyến rồi buổi chiều cùng đến Đổ Thạch Thành.
Ngô Bình lập tức lái chiếc S5 của Chu Thanh Nghiên đến Vân Kinh. Đổ Thạch Thành nằm ở một nơi khá hẻo lánh, nếu ngồi tàu cao tốc đến đó thì phải mất hơn một tiếng đồng hồ, cho nên đi ô tô sẽ nhanh hơn.
Ngô Bình đã nghe nói đến Đổ Thạch Thành lâu rồi, hình như nơi đó được các thương nhân buôn ngọc chung tay xây dựng, diện tích lên đến hơn năm nghìn mẫu, mức tiêu thụ hàng năm hơn trăm tỷ, lợi nhuận thì khỏi phải bàn.
Bình luận facebook