-
Chương 2804-2805
Chương 2804: Tìm con gái về
Đường Tứ Trấn cười hỏi: “Thắng Nhi, lợi nhuận của ngành hóa chất quả thực không cao. Nhưng cháu phải biết nhà họ Đường chúng ta khởi nghiệp từ ngành hóa chất, từ trên xuống dưới trong ngàn, chúng ta đều có phần. Cháu chỉ nhìn thấy tỷ suất lợi nhuận của một phần, nhưng lại không thấy lợi nhuận của toàn bộ chuỗi công nghiệp hóa chất của nhà họ Đường”.
“Chẳng hạn như nhập khẩu dầu thô ở thượng nguồn, đồn điền, hầm mỏ đều là những lĩnh vực có tỷ suất lợi nhuận cao. Ở hạ nguồn, dệt nhuộm, sơn, nhựa kỹ thuật của chúng ta đều có tỷ suất lợi nhuận hơn ba mươi phần trăm. Nếu chúng ta bỏ đi phần giữa, các ngành công nghiệp ở hai đầu của chúng ta sẽ bị ảnh hưởng”.
Đường Thắng cười nói: “Vẫn là ông nội suy nghĩ chu toàn. Nhưng dự án gần đây cháu nghiên cứu quả thật rất có tương lai…”
Người nhà họ Đường đều có đầu óc kinh doanh, vừa ăn vừa bàn bạc.
Tuyết Vũ nhìn bố mẹ mình, thanh niên có lẽ là em trai mình, ánh mắt đầy vẻ hâm mộ.
Nhìn một lúc, Ngô Bình kéo Tuyết Vũ rời đi.
Đến một mái nhà gần đó, Ngô Bình nói: “Cô nghĩ xong chưa, có muốn nhận họ không?”
Tuyết Vũ lắc đầu: “Tôi không biết”.
Ngô Bình: “Chắc chắn trong lòng cô muốn biết tại sao lúc đầu họ lại đưa cô vào Đạo Quan, đúng chứ?”
Tuyết Vũ thở dài: “Không hỏi kỹ, tôi không quyết tâm được”.
Ngô Bình nói: “Chuyện này thì dễ, đợi họ ngủ rồi, tôi đi hỏi giúp cô”.
Mắt Tuyết Vũ sáng lên: “Có thể hỏi được sao?”
“Chắc chắn có thể”.
Hai người dứt khoát tìm một nơi yên tĩnh để ngồi thiền tu hành, đến hơn hai giờ sáng, sau khi người nhà họ Đường đã ngủ say, Ngô Bình mới đến phòng vợ chồng Đường Ngạo Long, sau đó thi triển mộng cảnh Huyền Thiên.
Đường Ngạo Long nằm mơ, trong mơ ông ta nhìn thấy đứa con gái thất lạc nhiều năm của mình. Người ông ta nhìn thấy chính là Tuyết Vũ.
Đường Ngạo Long giơ tay ra xoa mặt Tuyết Vũ, yêu thương hỏi: “Con gái, mấy năm nay con sống tốt không?”
Tuyết Vũ nhìn ông ta hỏi: “Bố, tại sao lúc trước lại bỏ rơi con?”
Đường Ngạo Long sửng sốt, vội nói: “Con gái, đó không phải là bỏ rơi. Là vì số mệnh của con khắc ông nội, cho nên ông nội không cho phép con ở nhà. Bố không còn cách nào khác, đành phải gửi con đến chỗ dì con. Nhưng lúc con vừa mới bảy tháng tuổi, dì bế con đi chơi, kết quả lại bị người ta bắt đi. Sau này bố dùng hết sức lực đi tìm, nhưng có thế nào cũng không tìm được. Bé cưng, con gái ngoan, rốt cuộc con đã đi đâu?”
Ngô Bình hỏi rõ tình hình đã xảy ra lúc đó, lập tức đi ra khỏi mộng cảnh.
Sau đó cậu lại kéo mẹ Tuyết Vũ vào mộng cảnh, bà ta cũng nói y hệt Đường Ngạo Long.
Nhưng Ngô Bình cứ cảm thấy không yên tâm, dứt khoát kéo Đường Tứ Trấn vào mộng cảnh.
Trong giấc mơ, Đường Tứ Trấn nhìn thấy cháu gái, sắc mặt khó coi nói: “Sao lại quay về? Chẳng phải tôi đã sai người ném xuống sông rồi sao? Cô còn sống à?”
Tuyết Vũ trợn to mắt nhìn ông nội của mình, là ông ta bảo người ném mình đi?
“Sao ông lại muốn vứt bỏ tôi?”, Tuyết Vũ tức giận hỏi.
Đường Tứ Trấn hừ một tiếng: “Tôi biết một vị đại sư, người đó nói mệnh của cô và tôi khắc nhau. Nếu cô không chết thì sẽ khắc chết ông nội là tôi đây. Nhà họ Đường không thể không có tôi, tôi có thể chỉ hy sinh cô vì nhà họ Đường”.
Ngô Bình lập tức hiểu ra tiền căn hậu quả của chuyện này, cậu phản đối sự cay độc của Đường Tứ Trấn.
Tuyết Vũ khóc như mưa, Ngô Bình chỉ đành dẫn cô ta ra khỏi mộng cảnh Huyền Thiên, quay lại hiện thực.
“Thì ra tôi bị ông nội ruột của mình vứt bỏ”, Tuyết Vũ nhìn biệt thự xa hoa phía trước, ánh mắt hơi lạnh lùng.
Ngô Bình an ủi: “Nhưng ít nhất bố mẹ cô không bỏ rơi cô, họ luôn cố gắng tìm cô. Chuyện này cũng là do Đường Tứ Trấn giấu không nói cho hai vợ chồng họ biết”.
Tuyết Vũ nghĩ đến biểu hiện của bố mẹ mình trước mặt Đường Tứ Trấn trong bữa tối trước đó, cô ta bỗng nói: “Anh Ngô, tôi muốn đưa bố mẹ tôi rời khỏi tập đoàn Đường Thị”.
Ngô Bình nhìn ta cô nói: “Tuyết Vũ, bố mẹ, em trai, em gái cô chưa chắc đã chịu từ bỏ cuộc sống hiện tại, trừ khi cô có thể cho họ thứ gì đó tốt hơn”.
Tuyết Vũ: “Đúng thật là tôi phải cho họ cuộc sống tốt hơn. Là người tu hành, kiếm tiền quá dễ”.
Ngô Bình biết cô ta đang suy nghĩ gì, nói: “Tuyết Vũ, cô không cần kiếm tiền, cô chỉ cần có một thân phận cao quý, mọi việc sẽ được giải quyết”.
Tuyết Vũ sửng sốt hỏi: “Thân phận thế nào?”
Ngô Bình: “Bắt đầu từ bây giờ, cô chính là đệ tử chân truyền của Thái Giáo Hoàng”.
Tuyết Vũ cười khổ: “Nhưng tôi không phải”.
Ngô Bình nhìn cô ta: “Tôi nói phải là phải, tôi vẫn có chút mặt mũi ở Thái Giáo Hoàng đấy. Hơn nữa chẳng phải cô vẫn còn có tôi đây sao?”
Tuyết Vũ đỏ mặt: “Vậy tôi nói, anh là bạn trai tôi”.
Ngô Bình cười nói: “Anh vốn dĩ là bạn trai em mà”.
Trời đã không còn sớm, hai người tìm khách sạn gần đó.
Sáng sớm hôm sau, Ngô Bình gọi vào số điện thoại của Đường Ngạo Long. Hôm qua cậu đã hỏi rõ một ít thông tin về Đường Ngạo Long, trong đó có số điện thoại của ông ta.
Đường Ngạo Long đang chuẩn bị ra ngoài, thấy số điện thoại lạ để thư ký nghe máy.
“Cho hỏi ai vậy ạ?”
Ngô Bình: “Bảo Đường Ngạo Long bắt máy”.
Thư ký nói: “Xin lỗi anh, hãy báo tên của anh cho tôi biết”.
Ngô Bình: “Nói cho Đường Ngạo Long biết, con gái của ông ta đang ở cạnh tôi”.
Thư ký giật mình, vô thức nghĩ cô chủ nhà họ Đường bị bắt cóc, cô ta lập tức đưa điện thoại cho Đường Ngạo Long nói: “Sếp, người bên đó nói cô Đường đang ở chỗ hắn”.
Cô chủ? Đường Ngạo Long nhìn cô con gái nhỏ mười ba tuổi đang ngồi cách đó không xa, ông ta ngờ vực nhận lấy điện, hỏi: “Cậu là ai?”
Ngô Bình “Ông Đường, hôm qua ông nằm mơ thấy gặp được đứa con gái thất lạc nhiều năm của mình, ông còn nhớ không?”
Đường Ngạo Long cực kỳ ngạc nhiên, giấc mộng này cứ như thật, dĩ nhiên ký ức của ông ta vẫn còn mới.
“Sao cậu biết?”, ông ta lớn giọng nói.
Ngô Bình: “Muốn biết nguyên nhân à? Tôi đợi ông ở sảnh khách sạn Phú Lệ”, nói rồi cậu cúp máy.
Đường Ngạo Long sửng sốt, sau đó nói với vợ mình là Chu Tinh: “Tinh, em đến một nơi với anh, ở gần đây thôi”.
Khách sạn Phú Lệ nằm gần khu biệt thự xa hoa, là một trong những khách sạn xa hoa nhất Tiên Kinh, một đêm ở đây ít nhất là mười đến hai mươi ngàn.
Xung quanh khách sạn Phú Lệ khá thoải mái, tiền sảnh được trang trí như một khu vườn Giang Nam. Ngô Bình và Tuyết Vũ đang vừa uống trà vừa trò chuyện về những trải nghiệm ở Tống Quốc bên cạnh một hòn non bộ.
Mười mấy phút sau, một đôi vợ chồng khoảng bốn mươi tuổi đi đến, chính là Đường Ngạo Long và Chu Tinh.
Đường Ngạo Long lướt mắt nhìn, nhanh chóng nhìn thấy Tuyết Vũ, ông ta run lên, đứng sững tại đó.
Chu Tinh nhìn theo ánh mắt ông ta, cũng thấy một cô gái xinh đẹp và một người đàn ông cao lớn đẹp trai, hỏi: “Anh Long, họ có phải là người chúng ta muốn gặp không?”
Đường Ngạo Long khẽ gật đầu, nắm tay vợ đi đến, ông ta hỏi Ngô Bình: “Là cậu tìm tôi à?”
Ngô Bình đứng dậy bắt tay ông ta: “Mời ông Đường ngồi, tôi họ Ngô, tên là Ngô Bình”.
Đường Ngạo Long hơi cúi người: “Cậu Ngô, đây là Chu Tinh, vợ tôi”.
“Bà Chu, mời bà ngồi”.
Chu Tinh ngồi xuống, mắt không rời khỏi Tuyết Vũ, càng nhìn càng cảm thấy thân thiết, bà ta hỏi: “Cô gái, cô tên gì thế?”
Tuyết Vũ nhìn bố mẹ đang ở gần mình, trong mắt đầy sương mù, cô ta khẽ nói: “Tôi tên là Tuyết Vũ”.
Chương 2805: Chân tướng bị vứt bỏ
Chu Tinh không kiềm được, kéo lấy tay Tuyết Vũ, nước mắt chẳng hiểu vì sao cứ chảy dài, nói: “Kỳ lạ thật, tôi nhìn thấy cô thì có cảm giác rất thân thiết, cứ như kiếp trước chúng ta từng là người thân vậy”.
Đường Ngạo Long run người, giờ thì ông ta đã biết cô gái này chính là cô con gái thất lạc nhiều năm của mình.
“Cậu Ngô, có thể cho tôi biết chuyện này là thế nào không?”
Ngô Bình cười, nói: “Ông Đường, bà Đường, đây là cô Tuyết Vũ, là cô con gái thất lạc đã nhiều năm của hai người”.
Cậu vừa dứt lời thì Chu Tinh liền ngây ra, bà ta nhìn Ngô Bình: “Cậu nói gì kia? Cô ấy là con gái của tôi sao?”
Tuyết Vũ khóc như mưa, khẽ gọi: “Mẹ, con là con gái của mẹ đây”.
Cô ta nói xong thì lấy tấm ảnh chụp lúc mình được hơn bảy tháng từ trong túi ra, tấm ảnh đó được Tuyệt Trần của đạo quan cất giữ, mãi đến gần đây mới giao cho Tuyết Vũ.
Hai vợ chồng cầm tấm ảnh, vừa nhìn là nhận ra ngay đấy là con gái mình lúc còn nhỏ, hai người lập tức ôm lấy Tuyết Vũ, cả nhà ba người òa khóc.
Sau khi tâm trạng của họ bình tĩnh lại, Ngô Bình nói: “Ông Đường có biết tại sao năm xưa Tuyết Vũ lại bị lạc không?”
Đường Ngạo Long liền nhìn sang Ngô Bình, ánh mắt thoáng nét lạnh lùng: “Cậu Ngô biết sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Người bỏ rơi Tuyết Vũ là ông nội của cô ấy, Đường Tứ Trấn”.
Đường Ngạo Long nghe như sét đánh ngang tai, người đờ ra.
Chu Tinh thì giận dữ nói: “Đường Tứ Trấn, không ngờ ông ta lại bỏ rơi con gái tôi, thật quá nhẫn tâm”.
Đường Ngạo Long cũng nghiến răng nói: “Bát tự của con gái chúng tôi và ông ấy xung khắc, vì vậy ông ấy mới muốn bỏ rơi cháu ruột của mình”.
Chu Tinh nhìn chồng mình chằm chằm nói: “Anh Long, bao năm nay, quy mô của tập đoàn Đường Thị mở rộng gấp mười lần, công lao của anh là lớn nhất trong số tất cả mọi người. Nhưng bố lại để anh cả nắm giữ công ty, việc gì cũng nhằm vào anh. Anh Long, bây giờ anh biết vì sao rồi chứ?”
Đường Ngạo Long nhắm mắt, nói: “Vì con gái chúng ta nên ông ấy không hề thích đứa con trai như anh”.
“Trong lòng ông ấy luôn xem gia đình chúng ta là cái gai, cùng là cháu nhưng con trai của anh cả vừa sinh ra đã có cổ phần, còn con gái của chúng ta thì sao? Ngoài mặt ông ấy giữ Tiểu Tinh ở bên cạnh nhưng thực tế là muốn kiểm soát Tiểu Tinh, không để thằng bé cạnh tranh với anh họ của mình”.
Tuyết Vũ rất vui khi thấy phản ứng của bố mẹ, nếu bố mẹ cô ta làm ngơ với chuyện này thì nhất định cô ta sẽ bỏ đi.
“Con gái ngoan, sau này nhất định bố mẹ sẽ bảo vệ tốt cho con, sẽ không có ai có thể làm hại con nữa”.
Ngô Bình cười, nói: “Ông Đường, Tuyết Vũ không phải người bình thường, ông có biết Thái Hoàng đại giáo ở tiên giới không?”
Đường Ngạo Long là một thành viên của Đường Thị, đương nhiên có hiểu biết rất rộng, thậm chí còn kết giao được với một số người tu hành. Ông ta liền đáp: “Nghe nói Thái Hoàng đại giáo là thế lực mạnh nhất ở tiên giới, một số tông phái lớn cũng không thể so bì được
Ngô Bình nói: “Tuyết Vũ là đệ tử chân truyền của Thái Hoàng giáo, vì vậy người thường đều không dám ức hiếp cô ấy”.
Đường Ngạo Long run lên, nói với vẻ đầy kiêu ngạo và tự hào: “Đệ tử chân truyền sao?”
Ông ta nhìn sang con gái mình: “Cục cưng, chuyện này là thật sao?”
Tuyết Vũ cười và gật đầu. Đường Ngạo Long cười to “haha”, nói: “Tốt quá rồi, con gái ngoan, cục cưng ngoan, con đúng là làm cho bố mẹ được nở mày nở mặt”.
Chu Tinh hỏi Ngô Bình: “Cậu Ngô, có phải thân phận này của con gái chúng tôi rất cao quý không?”
Ngô Bình hỏi: “Mặc dù một số tài phạt của nước Tống trông có vẻ rất hào nhoáng nhưng chỉ cần Tuyết Vũ muốn thì cô ấy có thể tiêu diệt nhà tài phạt mạnh nhất chỉ trong một đêm”.
Đường Ngạo Long cười, nói: “Đương nhiên rồi, năm xưa, sở dĩ một hoàng tử của triều Tống tự dưng phát điên là do đã đắc tội với một đệ tử của đại tông. Sau khi chuyện này xảy ra, hoàng gia phái người đi điều tra nhưng cuối cùng lại không điều tra được gì”.
Chu Tinh cười, nói: “Cậu Ngô, cậu quen biết với con gái chúng tôi, chắc hẳn cũng là một nhân vật rất ghê gớm”.
Tuyết Vũ cười rồi nói: “Anh ấy là đệ tử nòng cốt của Thái Hoàng giáo”.
Đường Ngạo Long ngây ra: “Đệ tử nòng cốt sao? Đấy là đệ tử có cấp bậc thế nào?”
Dù sao thì ông ta cũng là một người phàm nên chỉ mới nghe nói sơ về tình hình của giới Chân Tu chứ chưa hiểu nhiều.
Tuyết Vũ giải thích: “Cấp trên đệ tử chân truyền là đệ tử tinh anh, người tài trong lớp đệ tử tinh anh mới tính vào đệ tử nòng cốt. Nghe tên thôi cũng đoán được sau này đệ tử nòng cốt sẽ trở thành thành viên nòng cốt của đại giáo, chẳng hạn như trưởng lão cố vấn, giáo chủ hay phó giáo chủ”.
Đương Ngạo Long rất bất ngờ, ông ta bất giác ngồi thẳng dậy, vội nói: “Cậu Ngô, thật vinh hạnh quá”.
Ngô Bình cười, nói: “Tuyết Vũ là bạn gái của tôi, chuyện của cô ấy cũng là chuyện của tôi”.
Đường Ngạo Long và Chu Tinh nhìn vào mắt nhau, cả hai đều nhìn thấy được niềm vui từ ánh mắt của đối phương.
Ngô Bình: “Tuyết Vũ, từ từ nói chuyện với bố mẹ em đi. Anh qua bên kia ngồi”.
Cậu biết con người nhất thời rất khó tiếp nhận được bố mẹ thất lạc từ lâu, Tuyết Vũ cần thời gian làm quen.
Thế là cậu tránh sang một bên, lướt điện thoại xem tin tức.
Cậu vừa xem thì đã gặp trúng ngay một bài đăng có liên quan đến mình. Nội dung của bài đăng nói về việc cậu khởi xướng xây dựng trung tâm chữa trị cho bệnh nhi.
Hiện tại dưới trướng của Từ Thiện Đường ở Giang Nam có năm trung tâm điều trị, tổng cộng có hơn mười ngàn giường bệnh, mỗi tháng đều có thể chữa trị được cho hơn mười ngàn bệnh nhân. Dự tính năm nay có thể trị được một trăm ba mươi ngàn bệnh nhân. Đương nhiên, Từ Thiện Đường cũng vì chuyện này mà đã bỏ ra số tiền rất lớn, dự tính tiền đầu tư năm nay lên đến một trăm hai mươi tỷ.
Nhưng cùng lúc đó cũng có người phê bình trung tâm điều trị bệnh nhi, nói rằng trung tâm từ chối tiếp nhận những người bệnh có hoàn cảnh khó khăn, khiến họ chết trong khách sạn.
Ngô Bình nhìn thấy bài viết đó thì chau mày, mặc dù giường bệnh ở trung tâm không đủ nhưng khi gặp trường hợp bệnh nguy hiểm thì tại sao lại thấy chết không cứu chứ?
Cậu lại xem bài biết của một số người khác, có người bảo thật ra trung tâm nhi không phải miễn phí, muốn được điều trị ở đó thì phải trả trước một phần tiền điều trị, số tiền này ít nhất cũng ba bốn mươi ngàn, nhiều cũng đến mấy trăm ngàn.
Ngô Bình nhìn thấy mấy bài viết đó thì tức điên, mấy người này thật to gan.
Cậu lập tức kiểm tra trung tâm điều trị xảy ra sự cố và phát hiện trung tâm này nằm ở Hỏa Thành của Giang Nam.
Kinh tế ở Hỏa Thành không được phát triển nhưng lại rất đông dân, Hỏa Thành có tám huyện, hai quận và một thành phố với hơn ba ngàn hộ dân, là thành phố đông dân nhất Giang Nam. Sở dĩ trung tâm điều trị được đặt ở Hỏa Thành cũng là vì lý do này.
Ngô Bình nhắn tin cho Tuyết Vũ, sau đó biến mất khỏi chỗ ngồi, tiến thẳng đến Hỏa Thành.
Trung tâm điều trị bệnh nhi Hỏa Thành, Từ Thiện Đường Giang Nam, Hỏa Thành.
Lúc này ở cổng trung tâm điều trị có rất nhiều phụ huynh dẫn theo con cái xếp hàng chờ.
Ngô Bình cố tình đi về phía đám đông, cậu nhìn thấy một bé gái, nửa khuôn mặt bên phải rất đáng yêu với đôi mắt lanh lợi. Nhưng nửa khuôn mặt bên trái lại có một khối u rất to, khiến nửa khuôn mặt của cô bé bị biến dạng hoàn toàn, trông có vẻ rất đáng sợ.
Bên cạnh cô bé có một người phụ nữ tiều tụy, tầm ba mươi tuổi, nhưng mặt mày buồn bã.
“Mẹ ơi, con đau quá!”. Cô bé khẽ nói, nửa bên mặt của cô bé sưng to nên nói không rõ chữ”.
Người phụ nữ ôm cô bé vào lòng: “Nhan Nhan ngoan, ở đây có bác sĩ giỏi nhất, nhất định ông ấy sẽ chữa khỏi cho Nhan Nhan. Nhan Nhan đáng yêu thế này, nhất định ông trời sẽ phù hộ cho con”.
Ngô Bình ngồi bên cạnh một lúc rồi hỏi: “Chị ơi, cháu bé bị bệnh gì thế?”
Người phụ nữ thở dài, nói: “Là u ác tính, phát triển rất nhanh. Bệnh viện ở địa phương chúng tôi không chữa được, chúng tôi chỉ đành đến đây thử vận may”.
Bên cạnh cô ta có một người đàn ông trung niên không ngừng quan sát xung quanh, lúc này gã bỗng hỏi: “Cô em, có người quen không?”
Người phụ nữ ngơ ngác hỏi: “Người quen gì cơ?”
Đường Tứ Trấn cười hỏi: “Thắng Nhi, lợi nhuận của ngành hóa chất quả thực không cao. Nhưng cháu phải biết nhà họ Đường chúng ta khởi nghiệp từ ngành hóa chất, từ trên xuống dưới trong ngàn, chúng ta đều có phần. Cháu chỉ nhìn thấy tỷ suất lợi nhuận của một phần, nhưng lại không thấy lợi nhuận của toàn bộ chuỗi công nghiệp hóa chất của nhà họ Đường”.
“Chẳng hạn như nhập khẩu dầu thô ở thượng nguồn, đồn điền, hầm mỏ đều là những lĩnh vực có tỷ suất lợi nhuận cao. Ở hạ nguồn, dệt nhuộm, sơn, nhựa kỹ thuật của chúng ta đều có tỷ suất lợi nhuận hơn ba mươi phần trăm. Nếu chúng ta bỏ đi phần giữa, các ngành công nghiệp ở hai đầu của chúng ta sẽ bị ảnh hưởng”.
Đường Thắng cười nói: “Vẫn là ông nội suy nghĩ chu toàn. Nhưng dự án gần đây cháu nghiên cứu quả thật rất có tương lai…”
Người nhà họ Đường đều có đầu óc kinh doanh, vừa ăn vừa bàn bạc.
Tuyết Vũ nhìn bố mẹ mình, thanh niên có lẽ là em trai mình, ánh mắt đầy vẻ hâm mộ.
Nhìn một lúc, Ngô Bình kéo Tuyết Vũ rời đi.
Đến một mái nhà gần đó, Ngô Bình nói: “Cô nghĩ xong chưa, có muốn nhận họ không?”
Tuyết Vũ lắc đầu: “Tôi không biết”.
Ngô Bình: “Chắc chắn trong lòng cô muốn biết tại sao lúc đầu họ lại đưa cô vào Đạo Quan, đúng chứ?”
Tuyết Vũ thở dài: “Không hỏi kỹ, tôi không quyết tâm được”.
Ngô Bình nói: “Chuyện này thì dễ, đợi họ ngủ rồi, tôi đi hỏi giúp cô”.
Mắt Tuyết Vũ sáng lên: “Có thể hỏi được sao?”
“Chắc chắn có thể”.
Hai người dứt khoát tìm một nơi yên tĩnh để ngồi thiền tu hành, đến hơn hai giờ sáng, sau khi người nhà họ Đường đã ngủ say, Ngô Bình mới đến phòng vợ chồng Đường Ngạo Long, sau đó thi triển mộng cảnh Huyền Thiên.
Đường Ngạo Long nằm mơ, trong mơ ông ta nhìn thấy đứa con gái thất lạc nhiều năm của mình. Người ông ta nhìn thấy chính là Tuyết Vũ.
Đường Ngạo Long giơ tay ra xoa mặt Tuyết Vũ, yêu thương hỏi: “Con gái, mấy năm nay con sống tốt không?”
Tuyết Vũ nhìn ông ta hỏi: “Bố, tại sao lúc trước lại bỏ rơi con?”
Đường Ngạo Long sửng sốt, vội nói: “Con gái, đó không phải là bỏ rơi. Là vì số mệnh của con khắc ông nội, cho nên ông nội không cho phép con ở nhà. Bố không còn cách nào khác, đành phải gửi con đến chỗ dì con. Nhưng lúc con vừa mới bảy tháng tuổi, dì bế con đi chơi, kết quả lại bị người ta bắt đi. Sau này bố dùng hết sức lực đi tìm, nhưng có thế nào cũng không tìm được. Bé cưng, con gái ngoan, rốt cuộc con đã đi đâu?”
Ngô Bình hỏi rõ tình hình đã xảy ra lúc đó, lập tức đi ra khỏi mộng cảnh.
Sau đó cậu lại kéo mẹ Tuyết Vũ vào mộng cảnh, bà ta cũng nói y hệt Đường Ngạo Long.
Nhưng Ngô Bình cứ cảm thấy không yên tâm, dứt khoát kéo Đường Tứ Trấn vào mộng cảnh.
Trong giấc mơ, Đường Tứ Trấn nhìn thấy cháu gái, sắc mặt khó coi nói: “Sao lại quay về? Chẳng phải tôi đã sai người ném xuống sông rồi sao? Cô còn sống à?”
Tuyết Vũ trợn to mắt nhìn ông nội của mình, là ông ta bảo người ném mình đi?
“Sao ông lại muốn vứt bỏ tôi?”, Tuyết Vũ tức giận hỏi.
Đường Tứ Trấn hừ một tiếng: “Tôi biết một vị đại sư, người đó nói mệnh của cô và tôi khắc nhau. Nếu cô không chết thì sẽ khắc chết ông nội là tôi đây. Nhà họ Đường không thể không có tôi, tôi có thể chỉ hy sinh cô vì nhà họ Đường”.
Ngô Bình lập tức hiểu ra tiền căn hậu quả của chuyện này, cậu phản đối sự cay độc của Đường Tứ Trấn.
Tuyết Vũ khóc như mưa, Ngô Bình chỉ đành dẫn cô ta ra khỏi mộng cảnh Huyền Thiên, quay lại hiện thực.
“Thì ra tôi bị ông nội ruột của mình vứt bỏ”, Tuyết Vũ nhìn biệt thự xa hoa phía trước, ánh mắt hơi lạnh lùng.
Ngô Bình an ủi: “Nhưng ít nhất bố mẹ cô không bỏ rơi cô, họ luôn cố gắng tìm cô. Chuyện này cũng là do Đường Tứ Trấn giấu không nói cho hai vợ chồng họ biết”.
Tuyết Vũ nghĩ đến biểu hiện của bố mẹ mình trước mặt Đường Tứ Trấn trong bữa tối trước đó, cô ta bỗng nói: “Anh Ngô, tôi muốn đưa bố mẹ tôi rời khỏi tập đoàn Đường Thị”.
Ngô Bình nhìn ta cô nói: “Tuyết Vũ, bố mẹ, em trai, em gái cô chưa chắc đã chịu từ bỏ cuộc sống hiện tại, trừ khi cô có thể cho họ thứ gì đó tốt hơn”.
Tuyết Vũ: “Đúng thật là tôi phải cho họ cuộc sống tốt hơn. Là người tu hành, kiếm tiền quá dễ”.
Ngô Bình biết cô ta đang suy nghĩ gì, nói: “Tuyết Vũ, cô không cần kiếm tiền, cô chỉ cần có một thân phận cao quý, mọi việc sẽ được giải quyết”.
Tuyết Vũ sửng sốt hỏi: “Thân phận thế nào?”
Ngô Bình: “Bắt đầu từ bây giờ, cô chính là đệ tử chân truyền của Thái Giáo Hoàng”.
Tuyết Vũ cười khổ: “Nhưng tôi không phải”.
Ngô Bình nhìn cô ta: “Tôi nói phải là phải, tôi vẫn có chút mặt mũi ở Thái Giáo Hoàng đấy. Hơn nữa chẳng phải cô vẫn còn có tôi đây sao?”
Tuyết Vũ đỏ mặt: “Vậy tôi nói, anh là bạn trai tôi”.
Ngô Bình cười nói: “Anh vốn dĩ là bạn trai em mà”.
Trời đã không còn sớm, hai người tìm khách sạn gần đó.
Sáng sớm hôm sau, Ngô Bình gọi vào số điện thoại của Đường Ngạo Long. Hôm qua cậu đã hỏi rõ một ít thông tin về Đường Ngạo Long, trong đó có số điện thoại của ông ta.
Đường Ngạo Long đang chuẩn bị ra ngoài, thấy số điện thoại lạ để thư ký nghe máy.
“Cho hỏi ai vậy ạ?”
Ngô Bình: “Bảo Đường Ngạo Long bắt máy”.
Thư ký nói: “Xin lỗi anh, hãy báo tên của anh cho tôi biết”.
Ngô Bình: “Nói cho Đường Ngạo Long biết, con gái của ông ta đang ở cạnh tôi”.
Thư ký giật mình, vô thức nghĩ cô chủ nhà họ Đường bị bắt cóc, cô ta lập tức đưa điện thoại cho Đường Ngạo Long nói: “Sếp, người bên đó nói cô Đường đang ở chỗ hắn”.
Cô chủ? Đường Ngạo Long nhìn cô con gái nhỏ mười ba tuổi đang ngồi cách đó không xa, ông ta ngờ vực nhận lấy điện, hỏi: “Cậu là ai?”
Ngô Bình “Ông Đường, hôm qua ông nằm mơ thấy gặp được đứa con gái thất lạc nhiều năm của mình, ông còn nhớ không?”
Đường Ngạo Long cực kỳ ngạc nhiên, giấc mộng này cứ như thật, dĩ nhiên ký ức của ông ta vẫn còn mới.
“Sao cậu biết?”, ông ta lớn giọng nói.
Ngô Bình: “Muốn biết nguyên nhân à? Tôi đợi ông ở sảnh khách sạn Phú Lệ”, nói rồi cậu cúp máy.
Đường Ngạo Long sửng sốt, sau đó nói với vợ mình là Chu Tinh: “Tinh, em đến một nơi với anh, ở gần đây thôi”.
Khách sạn Phú Lệ nằm gần khu biệt thự xa hoa, là một trong những khách sạn xa hoa nhất Tiên Kinh, một đêm ở đây ít nhất là mười đến hai mươi ngàn.
Xung quanh khách sạn Phú Lệ khá thoải mái, tiền sảnh được trang trí như một khu vườn Giang Nam. Ngô Bình và Tuyết Vũ đang vừa uống trà vừa trò chuyện về những trải nghiệm ở Tống Quốc bên cạnh một hòn non bộ.
Mười mấy phút sau, một đôi vợ chồng khoảng bốn mươi tuổi đi đến, chính là Đường Ngạo Long và Chu Tinh.
Đường Ngạo Long lướt mắt nhìn, nhanh chóng nhìn thấy Tuyết Vũ, ông ta run lên, đứng sững tại đó.
Chu Tinh nhìn theo ánh mắt ông ta, cũng thấy một cô gái xinh đẹp và một người đàn ông cao lớn đẹp trai, hỏi: “Anh Long, họ có phải là người chúng ta muốn gặp không?”
Đường Ngạo Long khẽ gật đầu, nắm tay vợ đi đến, ông ta hỏi Ngô Bình: “Là cậu tìm tôi à?”
Ngô Bình đứng dậy bắt tay ông ta: “Mời ông Đường ngồi, tôi họ Ngô, tên là Ngô Bình”.
Đường Ngạo Long hơi cúi người: “Cậu Ngô, đây là Chu Tinh, vợ tôi”.
“Bà Chu, mời bà ngồi”.
Chu Tinh ngồi xuống, mắt không rời khỏi Tuyết Vũ, càng nhìn càng cảm thấy thân thiết, bà ta hỏi: “Cô gái, cô tên gì thế?”
Tuyết Vũ nhìn bố mẹ đang ở gần mình, trong mắt đầy sương mù, cô ta khẽ nói: “Tôi tên là Tuyết Vũ”.
Chương 2805: Chân tướng bị vứt bỏ
Chu Tinh không kiềm được, kéo lấy tay Tuyết Vũ, nước mắt chẳng hiểu vì sao cứ chảy dài, nói: “Kỳ lạ thật, tôi nhìn thấy cô thì có cảm giác rất thân thiết, cứ như kiếp trước chúng ta từng là người thân vậy”.
Đường Ngạo Long run người, giờ thì ông ta đã biết cô gái này chính là cô con gái thất lạc nhiều năm của mình.
“Cậu Ngô, có thể cho tôi biết chuyện này là thế nào không?”
Ngô Bình cười, nói: “Ông Đường, bà Đường, đây là cô Tuyết Vũ, là cô con gái thất lạc đã nhiều năm của hai người”.
Cậu vừa dứt lời thì Chu Tinh liền ngây ra, bà ta nhìn Ngô Bình: “Cậu nói gì kia? Cô ấy là con gái của tôi sao?”
Tuyết Vũ khóc như mưa, khẽ gọi: “Mẹ, con là con gái của mẹ đây”.
Cô ta nói xong thì lấy tấm ảnh chụp lúc mình được hơn bảy tháng từ trong túi ra, tấm ảnh đó được Tuyệt Trần của đạo quan cất giữ, mãi đến gần đây mới giao cho Tuyết Vũ.
Hai vợ chồng cầm tấm ảnh, vừa nhìn là nhận ra ngay đấy là con gái mình lúc còn nhỏ, hai người lập tức ôm lấy Tuyết Vũ, cả nhà ba người òa khóc.
Sau khi tâm trạng của họ bình tĩnh lại, Ngô Bình nói: “Ông Đường có biết tại sao năm xưa Tuyết Vũ lại bị lạc không?”
Đường Ngạo Long liền nhìn sang Ngô Bình, ánh mắt thoáng nét lạnh lùng: “Cậu Ngô biết sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Người bỏ rơi Tuyết Vũ là ông nội của cô ấy, Đường Tứ Trấn”.
Đường Ngạo Long nghe như sét đánh ngang tai, người đờ ra.
Chu Tinh thì giận dữ nói: “Đường Tứ Trấn, không ngờ ông ta lại bỏ rơi con gái tôi, thật quá nhẫn tâm”.
Đường Ngạo Long cũng nghiến răng nói: “Bát tự của con gái chúng tôi và ông ấy xung khắc, vì vậy ông ấy mới muốn bỏ rơi cháu ruột của mình”.
Chu Tinh nhìn chồng mình chằm chằm nói: “Anh Long, bao năm nay, quy mô của tập đoàn Đường Thị mở rộng gấp mười lần, công lao của anh là lớn nhất trong số tất cả mọi người. Nhưng bố lại để anh cả nắm giữ công ty, việc gì cũng nhằm vào anh. Anh Long, bây giờ anh biết vì sao rồi chứ?”
Đường Ngạo Long nhắm mắt, nói: “Vì con gái chúng ta nên ông ấy không hề thích đứa con trai như anh”.
“Trong lòng ông ấy luôn xem gia đình chúng ta là cái gai, cùng là cháu nhưng con trai của anh cả vừa sinh ra đã có cổ phần, còn con gái của chúng ta thì sao? Ngoài mặt ông ấy giữ Tiểu Tinh ở bên cạnh nhưng thực tế là muốn kiểm soát Tiểu Tinh, không để thằng bé cạnh tranh với anh họ của mình”.
Tuyết Vũ rất vui khi thấy phản ứng của bố mẹ, nếu bố mẹ cô ta làm ngơ với chuyện này thì nhất định cô ta sẽ bỏ đi.
“Con gái ngoan, sau này nhất định bố mẹ sẽ bảo vệ tốt cho con, sẽ không có ai có thể làm hại con nữa”.
Ngô Bình cười, nói: “Ông Đường, Tuyết Vũ không phải người bình thường, ông có biết Thái Hoàng đại giáo ở tiên giới không?”
Đường Ngạo Long là một thành viên của Đường Thị, đương nhiên có hiểu biết rất rộng, thậm chí còn kết giao được với một số người tu hành. Ông ta liền đáp: “Nghe nói Thái Hoàng đại giáo là thế lực mạnh nhất ở tiên giới, một số tông phái lớn cũng không thể so bì được
Ngô Bình nói: “Tuyết Vũ là đệ tử chân truyền của Thái Hoàng giáo, vì vậy người thường đều không dám ức hiếp cô ấy”.
Đường Ngạo Long run lên, nói với vẻ đầy kiêu ngạo và tự hào: “Đệ tử chân truyền sao?”
Ông ta nhìn sang con gái mình: “Cục cưng, chuyện này là thật sao?”
Tuyết Vũ cười và gật đầu. Đường Ngạo Long cười to “haha”, nói: “Tốt quá rồi, con gái ngoan, cục cưng ngoan, con đúng là làm cho bố mẹ được nở mày nở mặt”.
Chu Tinh hỏi Ngô Bình: “Cậu Ngô, có phải thân phận này của con gái chúng tôi rất cao quý không?”
Ngô Bình hỏi: “Mặc dù một số tài phạt của nước Tống trông có vẻ rất hào nhoáng nhưng chỉ cần Tuyết Vũ muốn thì cô ấy có thể tiêu diệt nhà tài phạt mạnh nhất chỉ trong một đêm”.
Đường Ngạo Long cười, nói: “Đương nhiên rồi, năm xưa, sở dĩ một hoàng tử của triều Tống tự dưng phát điên là do đã đắc tội với một đệ tử của đại tông. Sau khi chuyện này xảy ra, hoàng gia phái người đi điều tra nhưng cuối cùng lại không điều tra được gì”.
Chu Tinh cười, nói: “Cậu Ngô, cậu quen biết với con gái chúng tôi, chắc hẳn cũng là một nhân vật rất ghê gớm”.
Tuyết Vũ cười rồi nói: “Anh ấy là đệ tử nòng cốt của Thái Hoàng giáo”.
Đường Ngạo Long ngây ra: “Đệ tử nòng cốt sao? Đấy là đệ tử có cấp bậc thế nào?”
Dù sao thì ông ta cũng là một người phàm nên chỉ mới nghe nói sơ về tình hình của giới Chân Tu chứ chưa hiểu nhiều.
Tuyết Vũ giải thích: “Cấp trên đệ tử chân truyền là đệ tử tinh anh, người tài trong lớp đệ tử tinh anh mới tính vào đệ tử nòng cốt. Nghe tên thôi cũng đoán được sau này đệ tử nòng cốt sẽ trở thành thành viên nòng cốt của đại giáo, chẳng hạn như trưởng lão cố vấn, giáo chủ hay phó giáo chủ”.
Đương Ngạo Long rất bất ngờ, ông ta bất giác ngồi thẳng dậy, vội nói: “Cậu Ngô, thật vinh hạnh quá”.
Ngô Bình cười, nói: “Tuyết Vũ là bạn gái của tôi, chuyện của cô ấy cũng là chuyện của tôi”.
Đường Ngạo Long và Chu Tinh nhìn vào mắt nhau, cả hai đều nhìn thấy được niềm vui từ ánh mắt của đối phương.
Ngô Bình: “Tuyết Vũ, từ từ nói chuyện với bố mẹ em đi. Anh qua bên kia ngồi”.
Cậu biết con người nhất thời rất khó tiếp nhận được bố mẹ thất lạc từ lâu, Tuyết Vũ cần thời gian làm quen.
Thế là cậu tránh sang một bên, lướt điện thoại xem tin tức.
Cậu vừa xem thì đã gặp trúng ngay một bài đăng có liên quan đến mình. Nội dung của bài đăng nói về việc cậu khởi xướng xây dựng trung tâm chữa trị cho bệnh nhi.
Hiện tại dưới trướng của Từ Thiện Đường ở Giang Nam có năm trung tâm điều trị, tổng cộng có hơn mười ngàn giường bệnh, mỗi tháng đều có thể chữa trị được cho hơn mười ngàn bệnh nhân. Dự tính năm nay có thể trị được một trăm ba mươi ngàn bệnh nhân. Đương nhiên, Từ Thiện Đường cũng vì chuyện này mà đã bỏ ra số tiền rất lớn, dự tính tiền đầu tư năm nay lên đến một trăm hai mươi tỷ.
Nhưng cùng lúc đó cũng có người phê bình trung tâm điều trị bệnh nhi, nói rằng trung tâm từ chối tiếp nhận những người bệnh có hoàn cảnh khó khăn, khiến họ chết trong khách sạn.
Ngô Bình nhìn thấy bài viết đó thì chau mày, mặc dù giường bệnh ở trung tâm không đủ nhưng khi gặp trường hợp bệnh nguy hiểm thì tại sao lại thấy chết không cứu chứ?
Cậu lại xem bài biết của một số người khác, có người bảo thật ra trung tâm nhi không phải miễn phí, muốn được điều trị ở đó thì phải trả trước một phần tiền điều trị, số tiền này ít nhất cũng ba bốn mươi ngàn, nhiều cũng đến mấy trăm ngàn.
Ngô Bình nhìn thấy mấy bài viết đó thì tức điên, mấy người này thật to gan.
Cậu lập tức kiểm tra trung tâm điều trị xảy ra sự cố và phát hiện trung tâm này nằm ở Hỏa Thành của Giang Nam.
Kinh tế ở Hỏa Thành không được phát triển nhưng lại rất đông dân, Hỏa Thành có tám huyện, hai quận và một thành phố với hơn ba ngàn hộ dân, là thành phố đông dân nhất Giang Nam. Sở dĩ trung tâm điều trị được đặt ở Hỏa Thành cũng là vì lý do này.
Ngô Bình nhắn tin cho Tuyết Vũ, sau đó biến mất khỏi chỗ ngồi, tiến thẳng đến Hỏa Thành.
Trung tâm điều trị bệnh nhi Hỏa Thành, Từ Thiện Đường Giang Nam, Hỏa Thành.
Lúc này ở cổng trung tâm điều trị có rất nhiều phụ huynh dẫn theo con cái xếp hàng chờ.
Ngô Bình cố tình đi về phía đám đông, cậu nhìn thấy một bé gái, nửa khuôn mặt bên phải rất đáng yêu với đôi mắt lanh lợi. Nhưng nửa khuôn mặt bên trái lại có một khối u rất to, khiến nửa khuôn mặt của cô bé bị biến dạng hoàn toàn, trông có vẻ rất đáng sợ.
Bên cạnh cô bé có một người phụ nữ tiều tụy, tầm ba mươi tuổi, nhưng mặt mày buồn bã.
“Mẹ ơi, con đau quá!”. Cô bé khẽ nói, nửa bên mặt của cô bé sưng to nên nói không rõ chữ”.
Người phụ nữ ôm cô bé vào lòng: “Nhan Nhan ngoan, ở đây có bác sĩ giỏi nhất, nhất định ông ấy sẽ chữa khỏi cho Nhan Nhan. Nhan Nhan đáng yêu thế này, nhất định ông trời sẽ phù hộ cho con”.
Ngô Bình ngồi bên cạnh một lúc rồi hỏi: “Chị ơi, cháu bé bị bệnh gì thế?”
Người phụ nữ thở dài, nói: “Là u ác tính, phát triển rất nhanh. Bệnh viện ở địa phương chúng tôi không chữa được, chúng tôi chỉ đành đến đây thử vận may”.
Bên cạnh cô ta có một người đàn ông trung niên không ngừng quan sát xung quanh, lúc này gã bỗng hỏi: “Cô em, có người quen không?”
Người phụ nữ ngơ ngác hỏi: “Người quen gì cơ?”
Bình luận facebook