-
Chương 2806-2807
Chương 2806: Sự phản công của Đường Ngạo Long
Người đàn ông hạ giọng hỏi: “Cô ở đây xếp hàng bao lâu rồi?”
Người phụ nữ nói: “Đã ba ngày rồi, nghe nói còn hơn ba nghìn số thứ tự nữa. Tôi cũng hiểu được, vì dù gì thì cũng có quá nhiều người cần được giúp đỡ, chúng tôi đến trễ thì chỉ có thể xếp hàng thôi”.
Người đàn ông: “Nhưng nếu như cô có người quen thì sẽ không cần phải xếp hàng nữa, có thể làm phẫu thuật trong vòng một tuần. Bệnh của con cô không nhẹ đâu, trị càng sớm càng tốt”.
Người phụ nữ liền hỏi: “Vậy anh có quen ai không?”
Người đàn ông nhìn ngang nhìn dọc rồi nói lí nhí: “Bạn tôi ở trong đó, trường hợp của cô chỉ cần nộp tám mươi nghìn tệ thì đảm bảo trong vòng một tuần sẽ được điều trị”.
Người phụ nữ vô cùng ngạc nhiên nhưng đồng thời cũng rất khó xử: “Anh à, con tôi bị bệnh nên từ lâu nhà tôi đã không còn tiền nữa rồi”.
Người đàn ông nói: “Cô em à, đã là ung thư thì có ai không phải tiêu mấy trăm tệ đâu, thậm chí có khi còn trên cả triệu, hơn nữa, còn chưa chắc có thể trị khỏi. Bây giờ nộp tám mươi nghìn tệ, sau đó thì không cần phải nộp thêm tiền điều trị gì nữa, vậy là cô đã lời to rồi”.
Người phụ nữ suy nghĩ một lát rồi nói: “Anh à, tôi nghĩ nếu trung tâm điều trị đã miễn phí thì nên là một cơ quan có nguyên tắc và có lương tâm”.
Người đàn ông trừng mắt: “Cô em, cô tưởng tôi là lừa đảo sao? Vậy thế này được không, tôi giúp cô lấy được số nhỏ hơn, chừng nào lấy được rồi cô đưa tiền cho tôi”.
Ngô Bình liền bước qua, cười, nói: “Tôi là cậu của bé, để tôi đưa tám mươi nghìn tệ”.
Người đàn ông mỉm cười: “Vẫn là cậu thương cháu, người anh em hãy đi theo tôi”.
Người phụ nữ ngây ra, cô ấy muốn hỏi gì đó nhưng Ngô Bình dùng ánh mắt ra dấu, không cho nói.
Thế là người đàn ông đưa Ngô Bình đến văn phòng ở phía sau, có một cô gái mập đang ngồi bên trong, có vẻ như ít nhất cũng hơn tám mươi ký, không cao lắm, như một quả bóng tròn.
Cô gái nhai kẹo cao su, nói với vẻ lười nhác: “Nộp tám mươi nghìn tệ thì nhập viện trong vòng một tuần, một trăm hai mươi nghìn tệ thì nhập viện trong vòng ba ngày, hai trăm nghìn thì nhập viện ngay trong ngày, anh muốn loại nào?”
Ngô Bình nói: “Số nhập viện ngay trong ngày”.
Người phụ nữ đưa cho Ngô Bình một mảnh giấy, nói: “Chuyển tiền đi”.
Ngô Bình liếc sơ, nhận ra đấy là tài khoản cá nhân nên hỏi: “Các người không lừa tôi đấy chứ? Ngộ nhỡ tôi chuyển tiền nhưng các người không đưa số cho tôi thì sao?”
Cô gái trừng mắt: “Nói gì thế? Tôi là nhân viên chính thức của bệnh viện đó”.
Ngô Bình: “Vậy cho tôi xem thẻ nhân viên của cô đi”.
Cô gái lấy thẻ từ trong túi ra, nói: “Nhìn thấy chưa? Tôi là hộ lý ở đây, quản lý của trung tâm là bác cả của tôi”.
Ngô Bình liếc nhìn rồi chuyển ngay hai trăm nghìn.
Cô gái đưa cho cậu một mẩu giấy màu hồng, bên trên viết “005” rồi nói: “Đến thẳng cửa sổ làm thủ tục nhập viện đi”.
Ngô Bình nhận lấy mẩu giấy, nhanh chân quay lại chỗ cô bé đó, đưa mẩu giấy cho người phụ nữ, nói: “Chị, đi làm thủ tục nhập viện đi”.
“Chuyện này…”. Người phụ nữ vô cùng bất ngờ, sau đó định quỳ xuống cảm ơn Ngô Bình.
Ngô Bình đỡ cô ta: “Chị, đi làm thủ tục nhập viện trước đi, có chuyện gì thì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào, đây là số điện thoại của tôi”.
Cậu để lại số điện thoại rồi bỏ đi.
Người phụ nữ dắt theo con gái đi làm thủ tục nhập viện, mẩu giấy nhỏ xíu mà lại rất có tác dụng, bác sĩ làm thủ tục nhập viện nhìn thấy thì liền giúp họ xử lý ngay.
Nửa tiếng sau, cô bé đã được vào phòng bệnh, hơn nữa còn có bác sĩ đến thăm bệnh, chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật sau đó.
Ngô Bình quan sát toàn bộ quá trình, cậu nhìn thấy những chuyện đó thì mắt liền đằng đằng sát khí.
Cậu đến thẳng phòng làm việc của giám đốc, lúc này giám đốc đang luyện chữ, chữ của ông ta viết rất đẹp, khi đó ông ta đang viết chữ “thiện”.
“Anh làm gì đó?”. Mấy bảo vệ trước cửa muốn chặn Ngô Bình lại nhưng vừa hành động thì đã cứng đơ người.
“Toang”.
Ngô Bình đạp tung cửa, giám đốc ngồi bên trong giật mình, ngẩng đầu lên, hỏi: “Cậu là ai?”
Ông ta vừa nói dứt chữ “ai” thì liền ngây ra, sao trông người này quen đến thế? Ông ta nhìn kỹ lại thì tái mặt, vội nói: “Cậu là cậu Ngô sao?”
Ảnh của Ngô Bình treo ở trong văn phòng của ông ta, vì vậy ông ta lập tức nhận ra cậu.
Ngô Bình nhìn ông ta chằm chằm, hỏi: “Ông là giám đốc ở đây sao?”
Vị giám đốc đó cao to mập trắng, ông ta vội đáp: “Đúng vậy, tôi là giám đốc của trung tâm điều trị, Trương Lập Bân”.
Ngô Bình: “Trung tâm điều trị có người ngang nhiên bán số thứ tự, ông có biết chuyện này không?”
Trương Lập Bân ngớ người, vội nói: “Cậu Ngô nghe ai nói chuyện này thế? Trung tâm chúng ta quản lý nghiêm ngặt, tuyệt đối không thể nào có chuyện thế này xảy ra”.
Ngô Bình cười khẩy: “Chắc chắn không thể nào sao? Tôi tận mắt nhìn thấy, đích thân trải nghiệm, ông hãy nói thật đi, nếu không tôi sẽ để ông phải hối hận vì đã đến với thế giới này”.
Trương Lập Bân toát mồ hôi lạnh đầy trán, nói: “Cậu Ngô, Trương Lập Bân tôi thề với trời, tôi không làm chuyện gì có lỗi với lương tâm và với trung tâm cả”.
Ngô Bình vung tay, Trương Lập Bân liền vào trong Huyền Thiên Mộng Cảnh của cậu. Trong ảo cảnh, Trương Lập Bân thảng thốt, không ngờ ông ta chưa làm chuyện gì trái với lương tri cả.
Sau đó, cậu thu lại Huyền Thiên Mộng Cảnh rồi nói: “Ông đã vượt qua được thử thách, bây giờ ông hãy lập tức điều tra chuyện này, tôi sẽ cho ông manh mối”.
Trương Lập Bân biết rõ được sự tình thì sắc mặt trở nên rất khó coi, thật ra ông ta cũng có cảm giác nghi ngờ về chuyện này, cũng từng điều tra nhưng lại không phát hiện được điều gì.
Ông ta lập tức nói: “Cậu Ngô yên tâm, tôi sẽ lập tức đi điều tra rõ ràng”.
Ngô Bình: “Tôi tin ông, điều tra xong thì gọi cho tôi”.
“Vâng”.
Ngô Bình giải quyết xong chuyện bên này thì lại quay về sảnh khách sạn.
Có điều, cả nhà ba người của Tuyết Vũ đã không còn ở đó nữa, cậu hỏi thăm thì mới biết họ đang ở nhà hàng.
Ngô Bình đến nhà hàng, thấy có thêm hai người nữa bên cạnh Tuyết Vũ, đó là em trai và em gái của Tuyết Vũ. Em trai là Đường Thắng, hai mươi mốt tuổi, em gái là Đường Quả, mười ba tuổi.
Họ cười nói vui vẻ với nhau, có thể thấy quan hệ giữa họ rất tốt.
“Cậu Ngô”. Đường Ngạo Long nhìn thấy Ngô Bình thì liền đứng dậy.
Ngô Bình cười, nói: “Cả nhà ông đã đoàn tụ, tiếp theo đây có dự định gì không?”
Đường Ngạo Long mím chặt môi một lúc rồi nói: “Cậu Ngô, cậu có thể diễn một vở kịch với chúng tôi không?”
Ngô Bình: “Ồ, ông muốn tôi làm gì?”
Đường Ngạo Long: “Trong bữa tiệc gia đình của nhà họ Đường chúng tôi vào tối nay, tất cả các cổ đông của tập đoàn Đường Thị đều sẽ có mặt, đến lúc đó, tôi hi vọng Cậu Ngô có thể dẫn Tuyết Vũ đến, nói rõ thân phận của con bé”.
Ngô Bình cười, nói: “Ông muốn dựa thế của tôi sao?”
Đường Ngạo Long gật đầu: “Bố tôi có lỗi với Tuyết Vũ, bao nhiêu năm nay ông ấy cũng không chịu giao quyền cho tôi, hôm nay, tôi muốn nhân cơ hội lấy lại quyền quản lý tập đoàn Đường Thị, để ông ấy về nghỉ hưu”.
Ngô Bình: “Ông tự tin không?”
Đường Ngạo Long: “Nhà họ Đường của chúng tôi nắm bốn mươi mốt phần trăm cổ phần của tập đoàn Đường Thị, còn năm mươi chín phần trăm cổ phần nằm trong tay các cổ đông lớn. Chỉ cần tôi có được sự ủng hộ của họ thì sẽ có thể được chọn làm chủ tịch”.
Ngô Bình suy nghĩ rồi gật đầu đồng ý: “Được, đến lúc đó tôi sẽ lấy ít đan dược tặng cho các cổ đông”.
Đường Ngạo Long vui mừng: “Cảm ơn cậu Ngô”.
Ngô Bình cười, nói: “Sau này chú Đường cứ gọi cháu là Tiểu Ngô đi”.
Đường Ngạo Long cười: “Ừm, vậy chú không khách sáo nữa. Tiểu Ngô, đan dược mà cháu nói có tác dụng gì?”
Ngô Bình: “Người bình thường uống nó thì ít nhất có thể sống đến một trăm tuổi, hơn nữa còn rất hiếm khi bị bệnh”.
Mắt Đường Ngạo Long sáng lên, ông ta nói: “Nếu tặng đan dược như thế thì các cổ đông đều sẽ cam tâm tình nguyện đứng về phía chú rồi”.
Chương 2807: Đại hội cổ đông
Đường Ngạo Long bị chèn ép nhiều năm, con gái ruột bị bố mình bỏ rơi, bây giờ ông ta muốn chiến đấu hết mình, mượn xuất thân của con gái mình để khống chế tập đoàn Đường thị hoàn toàn. Ông ta biết rất rõ tài phiệt hoàn toàn không đáng được nhắc đến trước mặt đệ tử của đại giáo, huống gì đối với những người ủng hộ của tập đoàn Đường Thị, ai là người đứng đầu tập đoàn Đường Thị thì có gì khác biệt? Chỉ cần họ có thể nhận được phần lợi ích đáng được hưởng của mình thì sẽ không có ai đứng lên phản đối Đường Ngạo Long.
Chẳng lâu sau Đường Ngạo Long đã rời đi, quay về chuẩn bị chuyện buổi tối.
Ngô Bình ở trong khách sạn đợi tin tức của trung tâm trị liệu, khoảng hơn năm giờ chiều, Trương Lập Bân gọi đến.
“Cậu Ngô, đã điều tra rõ ràng rồi. Là con trai và con dâu tôi giấu tôi làm những chuyện đó”.
Giọng ông ta hơi khàn, có thể thấy được sự bàng hoàng và thất vọng của ông ta: “Thật xin lỗi! Tôi không ngờ chính người thân của tôi lại làm như vậy với trung tâm điều trị, xin lỗi cậu. Tôi đã báo cảnh sát rồi, chúng sẽ thành thật thú nhận tội ác của mình”.
Ngô Bình im lặng một lúc mới hỏi: “Họ nhận tiền của bao nhiêu người rồi, tổng cộng nhận được bao nhiêu?”
Trương Lập Bân buồn bã nói: “Tôi kiểm tra tài khoản của chúng, nhận được năm... tổng cộng hơn năm mươi bảy triệu”.
Ngô Bình cười nhạo: “Hơn năm mươi triệu? Con trai ông làm gì thế, anh ta không có đủ tiền tiêu sao?”
Trương Lập Bân thở dài: “Con trai tôi được tôi giao phụ trách một số công việc đơn giản trong trung tâm điều trị. Nó không có năng lực, tôi không ngờ nó lại làm được chuyện như vậy”.
Ngô Bình: “Người làm sai thì phải trả giá. Dù ông không làm nhưng người thân của ông có liên quan, không thể thoát khỏi trách nhiệm. Từ giờ trở đi, vị trí giám đốc trung tâm điều trị sẽ tạm thời do phó giám đốc đảm nhận, ông về nhà nghỉ ngơi vài ngày, chờ kết quả xử lý tiếp theo”.
“Ừ, cảm ơn cậu Ngô”, Trương Lập Bân nghẹn ngào nói.
Mặc dù Ngô Bình biết Trương Lập Bân là người làm rất tốt, nhưng xảy ra chuyện như vậy, cậu không thể nương tay mềm lòng.
Sau đó cậu gọi bảo Âu Dương Chí Viễn cử đoàn giám sát tiến hành kiểm tra công khai và bí mật tất cả các trung tâm điều trị, ngăn chặn những sự việc tương tự tái diễn. Đồng thời tổ chức họp báo công bố kết quả điều tra, xử lý cho cơ quan điều tra cho công chúng và hoàn trả gấp đôi số tiền điều trị cho những người đã trả tiền điều trị khám bệnh.
Âu Dương Chí Viễn làm việc cực kỳ hiệu quả, bảy giờ tối hôm đó, ông ta tổ chức họp báo tại trung tâm thể thao tỉnh, phóng viên truyền thông khắp cả nước đã đến sau khi biết tin, hàng ngàn người cũng phát sóng trực tiếp buổi họp báo.
Âu Dương Chí Viễn trả lời các câu hỏi của phóng viên.
“Ông Âu Dương, tôi là phóng viên báo Cuộc sống thành thị, cho hỏi tổ chức từ thiện đã có scandal, ông có suy nghĩ gì?”
Âu Dương Chí Viễn buồn bã nói: “Vô cùng xin lỗi vì đã để chuyện này xảy ra. Trung tâm điều trị được một vị có tấm lòng nhân ái quyên góp toàn bộ tài chính, vốn đầu tư hàng năm lên đến hàng trăm tỷ, chỉ là được vận hành dưới danh nghĩa của Từ Thiện Đường. Về vấn đề này, chúng tôi thấy rất có lỗi với vị đó, cũng có lỗi với những người bị tước đi cơ hội để nhận từ thiện. Vì thế, chúng tôi đã cử một đội kiểm tra, giám sát chuyên nghiệp đến nhiều tổ chức từ thiện lớn trong cả năm để tiến hành kiểm tra và rà soát lại mọi thứ, kiên quyết chấm dứt những việc tương tự”.
“Ông Âu Dương, người quyên góp hàng trăm tỷ mà ông nói đó là ai thế, có tiện tiết lộ không?”
Âu Dương Chí Viễn nói: “Có thể nói! Cậu ấy là Ngô Bình, người một lòng muốn làm từ thiện. Cậu Ngô là một nhân tài, là cử nhân năm sao tốt nghiệp học viện Quân sự Hoàng Gia. Cậu ấy cực kỳ thông minh, bắt đầu lập nghiệp từ lúc mười mấy tuổi, số tiền kiếm được đều được dùng làm từ thiện”.
Sau đó, ông ta cũng đưa ảnh của Ngô Bình lên màn hình lớn. Buổi họp báo này ông ta đã được sự cho phép của Ngô Bình để tiết lộ danh tính của cậu.
Ngô Bình làm thế là muốn tạo dựng quy trình từ thiện cho riêng mình, tăng công đức, không ngừng làm tăng tầm ảnh hưởng của mình trong việc từ thiện.
Đồng thời, các phương tiện truyền thông lớn cũng liên tục đăng tải những hình ảnh và việc làm của Ngô Bình lên các trang web và đài truyền hình lớn. Chẳng mấy chốc Ngô Bình đã trở thành người làm từ thiện được nhiều người biết đến.
Lúc này Ngô Bình cảm thấy bia công đức trong đầu mình có sự thay đổi.
Trước đó con số trên bia công đức của Ngô Bình là hơn năm mươi sáu triệu. Nhưng sau khi buổi họp báo được mở thì cậu nhận ra con số trên đó liên tục tăng lên.
Từ năm mươi sáu triệu tăng lên hơn một trăm triệu, sau đó hai trăm triệu, ba trăm triệu, cuối cùng nhảy vọt lên đến hơn tám trăm năm mươi triệu.
“Xem ra chỉ có để người khác biết là ai đã giúp đỡ, sau đó cảm thấy biết ơn, như thế mới có thể đạt được công đức tương ứng “, cậu thầm phân tích.
Chẳng mấy chốc đã đến giờ ăn tối của nhà họ Đường, trong sân nhà họ Đường đầy sắp xe hơi sang trọng, tất cả cổ đông có tiếng của tập đoàn Đường Thị đều có mặt.
Tối nay không chỉ là bữa cơm gia đình, mà còn là cuộc bầu chọn chủ tịch mới. Nếu không có gì bất ngờ thì Đường Tứ Trấn vẫn sẽ là chủ tịch, dù sao ông ta cũng đã ngồi ở vị trí này nhiều năm, không ai có thể thay thế ông ta được.
Có hơn ba mươi cổ đông đang ngồi vào một chiếc bàn dài hình bầu dục cực lớn, Đường Tứ Trấn ngồi vị trí đầu, nhìn mọi người rồi mỉm cười nói: “Các cổ đông thân mến, hôm nay là tiệc gia đình, mọi người cứ uống trà trước, tiện thể chọn ra chủ tịch cho nhiệm kỳ kế tiếp. Tôi đã lớn tuổi, nếu trong lòng mọi người có ứng cử viên tốt hơn thì có thể đề cử”.
Đường Tứ Trấn ngoài miệng thì nói thế, nhưng ông ta không ngờ một cổ đông lớn trong đám người lập tức nói: “Vẫn là ông Đường có khí phách, biết nhường lại vị trí cho người xứng đáng hơn. Nhưng cho dù có chọn người khác làm chủ tịch, tôi nghĩ cũng phải chọn người nhà họ Đường, dù sao tập đoàn chúng ta cũng là tập đoàn Đường Thị”.
Vừa nghe nói thế, rất nhiều cổ đông đều sửng sốt, Đường Tứ Trấn cũng sửng sốt, ông ta nhìn vị cổ đông lớn, ngờ vực hỏi: “Anh Chu, anh nói thế này là có ý gì? Sao tôi nghe không hiểu gì thế? Người nhà họ Đường ông nói là ai?”
Ông chủ Chu này có sức ảnh hưởng rất lớn ở Tống Quốc, ông ta cười nói: “Tất nhiên là con trai Đường Ngạo Long của ông rồi”.
Nghe ông ta nói vậy, Đường Tứ Trấn không khỏi nhìn con trai Đường Ngạo Long đang đứng bên cạnh mình, Đường Ngạo Long không nhìn ông ta mà cười nói: “Chú Chu, con còn trẻ, kiến thức nông cạn, e là không thể làm được”.
Ông chủ Chu cười nói: “Sao không được chứ? Chú xem trọng cháu lắm”.
Ngay lúc này Ngô Bình và Tuyết Vũ bước vào, nhìn thấy hai người lạ mặt đi vào, Đường Ngạo Quốc nhíu mày hỏi: “Hai người là ai?”
Vệ sĩ của nhà họ Đường đang định bước tới thì bị Đường Ngạo Long ngăn lại, nói: “Hai người là con gái của tôi và chồng sắp cưới của nó đấy”.
Nghe đến đây, Đường Tứ Trấn và Đường Ngạo Quốc đều ngây người, con gái?
Tuyết Vũ đi đến cạnh Đường Ngạo Long, Đường Ngạo Long tự hào nói: “Để tôi giới thiệu, đây là con gái tôi, Tuyết Vũ”.
Mọi người nhốn nháo bàn tán, sao lại có thêm một đứa con gái nữa vậy?
Đường Ngạo Long nói tiếp: “Con gái tôi thất lạc hai mươi năm, tôi mới tìm được nó về”.
Nghe thế, Đường Tứ Trấn biến sắc, là nó! Đứa cháu gái bị ông ta vứt bỏ, nó vẫn chưa chết.
Ông chủ Chu vỗ tay, cười nói: “Chúc mừng Ngạo Long, cuối cùng cũng đoàn tụ với con gái”.
Đường Ngạo Long mỉm cười nói: “Cảm ơn chú Chu. Tuyết Vũ rất xuất sắc, bây giờ nó là đệ tử chân truyền của Thái Giáo Hoàng – đại giáo ở Tiên Giới”.
Gì cơ? Đệ tử chân truyền!
Người đàn ông hạ giọng hỏi: “Cô ở đây xếp hàng bao lâu rồi?”
Người phụ nữ nói: “Đã ba ngày rồi, nghe nói còn hơn ba nghìn số thứ tự nữa. Tôi cũng hiểu được, vì dù gì thì cũng có quá nhiều người cần được giúp đỡ, chúng tôi đến trễ thì chỉ có thể xếp hàng thôi”.
Người đàn ông: “Nhưng nếu như cô có người quen thì sẽ không cần phải xếp hàng nữa, có thể làm phẫu thuật trong vòng một tuần. Bệnh của con cô không nhẹ đâu, trị càng sớm càng tốt”.
Người phụ nữ liền hỏi: “Vậy anh có quen ai không?”
Người đàn ông nhìn ngang nhìn dọc rồi nói lí nhí: “Bạn tôi ở trong đó, trường hợp của cô chỉ cần nộp tám mươi nghìn tệ thì đảm bảo trong vòng một tuần sẽ được điều trị”.
Người phụ nữ vô cùng ngạc nhiên nhưng đồng thời cũng rất khó xử: “Anh à, con tôi bị bệnh nên từ lâu nhà tôi đã không còn tiền nữa rồi”.
Người đàn ông nói: “Cô em à, đã là ung thư thì có ai không phải tiêu mấy trăm tệ đâu, thậm chí có khi còn trên cả triệu, hơn nữa, còn chưa chắc có thể trị khỏi. Bây giờ nộp tám mươi nghìn tệ, sau đó thì không cần phải nộp thêm tiền điều trị gì nữa, vậy là cô đã lời to rồi”.
Người phụ nữ suy nghĩ một lát rồi nói: “Anh à, tôi nghĩ nếu trung tâm điều trị đã miễn phí thì nên là một cơ quan có nguyên tắc và có lương tâm”.
Người đàn ông trừng mắt: “Cô em, cô tưởng tôi là lừa đảo sao? Vậy thế này được không, tôi giúp cô lấy được số nhỏ hơn, chừng nào lấy được rồi cô đưa tiền cho tôi”.
Ngô Bình liền bước qua, cười, nói: “Tôi là cậu của bé, để tôi đưa tám mươi nghìn tệ”.
Người đàn ông mỉm cười: “Vẫn là cậu thương cháu, người anh em hãy đi theo tôi”.
Người phụ nữ ngây ra, cô ấy muốn hỏi gì đó nhưng Ngô Bình dùng ánh mắt ra dấu, không cho nói.
Thế là người đàn ông đưa Ngô Bình đến văn phòng ở phía sau, có một cô gái mập đang ngồi bên trong, có vẻ như ít nhất cũng hơn tám mươi ký, không cao lắm, như một quả bóng tròn.
Cô gái nhai kẹo cao su, nói với vẻ lười nhác: “Nộp tám mươi nghìn tệ thì nhập viện trong vòng một tuần, một trăm hai mươi nghìn tệ thì nhập viện trong vòng ba ngày, hai trăm nghìn thì nhập viện ngay trong ngày, anh muốn loại nào?”
Ngô Bình nói: “Số nhập viện ngay trong ngày”.
Người phụ nữ đưa cho Ngô Bình một mảnh giấy, nói: “Chuyển tiền đi”.
Ngô Bình liếc sơ, nhận ra đấy là tài khoản cá nhân nên hỏi: “Các người không lừa tôi đấy chứ? Ngộ nhỡ tôi chuyển tiền nhưng các người không đưa số cho tôi thì sao?”
Cô gái trừng mắt: “Nói gì thế? Tôi là nhân viên chính thức của bệnh viện đó”.
Ngô Bình: “Vậy cho tôi xem thẻ nhân viên của cô đi”.
Cô gái lấy thẻ từ trong túi ra, nói: “Nhìn thấy chưa? Tôi là hộ lý ở đây, quản lý của trung tâm là bác cả của tôi”.
Ngô Bình liếc nhìn rồi chuyển ngay hai trăm nghìn.
Cô gái đưa cho cậu một mẩu giấy màu hồng, bên trên viết “005” rồi nói: “Đến thẳng cửa sổ làm thủ tục nhập viện đi”.
Ngô Bình nhận lấy mẩu giấy, nhanh chân quay lại chỗ cô bé đó, đưa mẩu giấy cho người phụ nữ, nói: “Chị, đi làm thủ tục nhập viện đi”.
“Chuyện này…”. Người phụ nữ vô cùng bất ngờ, sau đó định quỳ xuống cảm ơn Ngô Bình.
Ngô Bình đỡ cô ta: “Chị, đi làm thủ tục nhập viện trước đi, có chuyện gì thì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào, đây là số điện thoại của tôi”.
Cậu để lại số điện thoại rồi bỏ đi.
Người phụ nữ dắt theo con gái đi làm thủ tục nhập viện, mẩu giấy nhỏ xíu mà lại rất có tác dụng, bác sĩ làm thủ tục nhập viện nhìn thấy thì liền giúp họ xử lý ngay.
Nửa tiếng sau, cô bé đã được vào phòng bệnh, hơn nữa còn có bác sĩ đến thăm bệnh, chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật sau đó.
Ngô Bình quan sát toàn bộ quá trình, cậu nhìn thấy những chuyện đó thì mắt liền đằng đằng sát khí.
Cậu đến thẳng phòng làm việc của giám đốc, lúc này giám đốc đang luyện chữ, chữ của ông ta viết rất đẹp, khi đó ông ta đang viết chữ “thiện”.
“Anh làm gì đó?”. Mấy bảo vệ trước cửa muốn chặn Ngô Bình lại nhưng vừa hành động thì đã cứng đơ người.
“Toang”.
Ngô Bình đạp tung cửa, giám đốc ngồi bên trong giật mình, ngẩng đầu lên, hỏi: “Cậu là ai?”
Ông ta vừa nói dứt chữ “ai” thì liền ngây ra, sao trông người này quen đến thế? Ông ta nhìn kỹ lại thì tái mặt, vội nói: “Cậu là cậu Ngô sao?”
Ảnh của Ngô Bình treo ở trong văn phòng của ông ta, vì vậy ông ta lập tức nhận ra cậu.
Ngô Bình nhìn ông ta chằm chằm, hỏi: “Ông là giám đốc ở đây sao?”
Vị giám đốc đó cao to mập trắng, ông ta vội đáp: “Đúng vậy, tôi là giám đốc của trung tâm điều trị, Trương Lập Bân”.
Ngô Bình: “Trung tâm điều trị có người ngang nhiên bán số thứ tự, ông có biết chuyện này không?”
Trương Lập Bân ngớ người, vội nói: “Cậu Ngô nghe ai nói chuyện này thế? Trung tâm chúng ta quản lý nghiêm ngặt, tuyệt đối không thể nào có chuyện thế này xảy ra”.
Ngô Bình cười khẩy: “Chắc chắn không thể nào sao? Tôi tận mắt nhìn thấy, đích thân trải nghiệm, ông hãy nói thật đi, nếu không tôi sẽ để ông phải hối hận vì đã đến với thế giới này”.
Trương Lập Bân toát mồ hôi lạnh đầy trán, nói: “Cậu Ngô, Trương Lập Bân tôi thề với trời, tôi không làm chuyện gì có lỗi với lương tâm và với trung tâm cả”.
Ngô Bình vung tay, Trương Lập Bân liền vào trong Huyền Thiên Mộng Cảnh của cậu. Trong ảo cảnh, Trương Lập Bân thảng thốt, không ngờ ông ta chưa làm chuyện gì trái với lương tri cả.
Sau đó, cậu thu lại Huyền Thiên Mộng Cảnh rồi nói: “Ông đã vượt qua được thử thách, bây giờ ông hãy lập tức điều tra chuyện này, tôi sẽ cho ông manh mối”.
Trương Lập Bân biết rõ được sự tình thì sắc mặt trở nên rất khó coi, thật ra ông ta cũng có cảm giác nghi ngờ về chuyện này, cũng từng điều tra nhưng lại không phát hiện được điều gì.
Ông ta lập tức nói: “Cậu Ngô yên tâm, tôi sẽ lập tức đi điều tra rõ ràng”.
Ngô Bình: “Tôi tin ông, điều tra xong thì gọi cho tôi”.
“Vâng”.
Ngô Bình giải quyết xong chuyện bên này thì lại quay về sảnh khách sạn.
Có điều, cả nhà ba người của Tuyết Vũ đã không còn ở đó nữa, cậu hỏi thăm thì mới biết họ đang ở nhà hàng.
Ngô Bình đến nhà hàng, thấy có thêm hai người nữa bên cạnh Tuyết Vũ, đó là em trai và em gái của Tuyết Vũ. Em trai là Đường Thắng, hai mươi mốt tuổi, em gái là Đường Quả, mười ba tuổi.
Họ cười nói vui vẻ với nhau, có thể thấy quan hệ giữa họ rất tốt.
“Cậu Ngô”. Đường Ngạo Long nhìn thấy Ngô Bình thì liền đứng dậy.
Ngô Bình cười, nói: “Cả nhà ông đã đoàn tụ, tiếp theo đây có dự định gì không?”
Đường Ngạo Long mím chặt môi một lúc rồi nói: “Cậu Ngô, cậu có thể diễn một vở kịch với chúng tôi không?”
Ngô Bình: “Ồ, ông muốn tôi làm gì?”
Đường Ngạo Long: “Trong bữa tiệc gia đình của nhà họ Đường chúng tôi vào tối nay, tất cả các cổ đông của tập đoàn Đường Thị đều sẽ có mặt, đến lúc đó, tôi hi vọng Cậu Ngô có thể dẫn Tuyết Vũ đến, nói rõ thân phận của con bé”.
Ngô Bình cười, nói: “Ông muốn dựa thế của tôi sao?”
Đường Ngạo Long gật đầu: “Bố tôi có lỗi với Tuyết Vũ, bao nhiêu năm nay ông ấy cũng không chịu giao quyền cho tôi, hôm nay, tôi muốn nhân cơ hội lấy lại quyền quản lý tập đoàn Đường Thị, để ông ấy về nghỉ hưu”.
Ngô Bình: “Ông tự tin không?”
Đường Ngạo Long: “Nhà họ Đường của chúng tôi nắm bốn mươi mốt phần trăm cổ phần của tập đoàn Đường Thị, còn năm mươi chín phần trăm cổ phần nằm trong tay các cổ đông lớn. Chỉ cần tôi có được sự ủng hộ của họ thì sẽ có thể được chọn làm chủ tịch”.
Ngô Bình suy nghĩ rồi gật đầu đồng ý: “Được, đến lúc đó tôi sẽ lấy ít đan dược tặng cho các cổ đông”.
Đường Ngạo Long vui mừng: “Cảm ơn cậu Ngô”.
Ngô Bình cười, nói: “Sau này chú Đường cứ gọi cháu là Tiểu Ngô đi”.
Đường Ngạo Long cười: “Ừm, vậy chú không khách sáo nữa. Tiểu Ngô, đan dược mà cháu nói có tác dụng gì?”
Ngô Bình: “Người bình thường uống nó thì ít nhất có thể sống đến một trăm tuổi, hơn nữa còn rất hiếm khi bị bệnh”.
Mắt Đường Ngạo Long sáng lên, ông ta nói: “Nếu tặng đan dược như thế thì các cổ đông đều sẽ cam tâm tình nguyện đứng về phía chú rồi”.
Chương 2807: Đại hội cổ đông
Đường Ngạo Long bị chèn ép nhiều năm, con gái ruột bị bố mình bỏ rơi, bây giờ ông ta muốn chiến đấu hết mình, mượn xuất thân của con gái mình để khống chế tập đoàn Đường thị hoàn toàn. Ông ta biết rất rõ tài phiệt hoàn toàn không đáng được nhắc đến trước mặt đệ tử của đại giáo, huống gì đối với những người ủng hộ của tập đoàn Đường Thị, ai là người đứng đầu tập đoàn Đường Thị thì có gì khác biệt? Chỉ cần họ có thể nhận được phần lợi ích đáng được hưởng của mình thì sẽ không có ai đứng lên phản đối Đường Ngạo Long.
Chẳng lâu sau Đường Ngạo Long đã rời đi, quay về chuẩn bị chuyện buổi tối.
Ngô Bình ở trong khách sạn đợi tin tức của trung tâm trị liệu, khoảng hơn năm giờ chiều, Trương Lập Bân gọi đến.
“Cậu Ngô, đã điều tra rõ ràng rồi. Là con trai và con dâu tôi giấu tôi làm những chuyện đó”.
Giọng ông ta hơi khàn, có thể thấy được sự bàng hoàng và thất vọng của ông ta: “Thật xin lỗi! Tôi không ngờ chính người thân của tôi lại làm như vậy với trung tâm điều trị, xin lỗi cậu. Tôi đã báo cảnh sát rồi, chúng sẽ thành thật thú nhận tội ác của mình”.
Ngô Bình im lặng một lúc mới hỏi: “Họ nhận tiền của bao nhiêu người rồi, tổng cộng nhận được bao nhiêu?”
Trương Lập Bân buồn bã nói: “Tôi kiểm tra tài khoản của chúng, nhận được năm... tổng cộng hơn năm mươi bảy triệu”.
Ngô Bình cười nhạo: “Hơn năm mươi triệu? Con trai ông làm gì thế, anh ta không có đủ tiền tiêu sao?”
Trương Lập Bân thở dài: “Con trai tôi được tôi giao phụ trách một số công việc đơn giản trong trung tâm điều trị. Nó không có năng lực, tôi không ngờ nó lại làm được chuyện như vậy”.
Ngô Bình: “Người làm sai thì phải trả giá. Dù ông không làm nhưng người thân của ông có liên quan, không thể thoát khỏi trách nhiệm. Từ giờ trở đi, vị trí giám đốc trung tâm điều trị sẽ tạm thời do phó giám đốc đảm nhận, ông về nhà nghỉ ngơi vài ngày, chờ kết quả xử lý tiếp theo”.
“Ừ, cảm ơn cậu Ngô”, Trương Lập Bân nghẹn ngào nói.
Mặc dù Ngô Bình biết Trương Lập Bân là người làm rất tốt, nhưng xảy ra chuyện như vậy, cậu không thể nương tay mềm lòng.
Sau đó cậu gọi bảo Âu Dương Chí Viễn cử đoàn giám sát tiến hành kiểm tra công khai và bí mật tất cả các trung tâm điều trị, ngăn chặn những sự việc tương tự tái diễn. Đồng thời tổ chức họp báo công bố kết quả điều tra, xử lý cho cơ quan điều tra cho công chúng và hoàn trả gấp đôi số tiền điều trị cho những người đã trả tiền điều trị khám bệnh.
Âu Dương Chí Viễn làm việc cực kỳ hiệu quả, bảy giờ tối hôm đó, ông ta tổ chức họp báo tại trung tâm thể thao tỉnh, phóng viên truyền thông khắp cả nước đã đến sau khi biết tin, hàng ngàn người cũng phát sóng trực tiếp buổi họp báo.
Âu Dương Chí Viễn trả lời các câu hỏi của phóng viên.
“Ông Âu Dương, tôi là phóng viên báo Cuộc sống thành thị, cho hỏi tổ chức từ thiện đã có scandal, ông có suy nghĩ gì?”
Âu Dương Chí Viễn buồn bã nói: “Vô cùng xin lỗi vì đã để chuyện này xảy ra. Trung tâm điều trị được một vị có tấm lòng nhân ái quyên góp toàn bộ tài chính, vốn đầu tư hàng năm lên đến hàng trăm tỷ, chỉ là được vận hành dưới danh nghĩa của Từ Thiện Đường. Về vấn đề này, chúng tôi thấy rất có lỗi với vị đó, cũng có lỗi với những người bị tước đi cơ hội để nhận từ thiện. Vì thế, chúng tôi đã cử một đội kiểm tra, giám sát chuyên nghiệp đến nhiều tổ chức từ thiện lớn trong cả năm để tiến hành kiểm tra và rà soát lại mọi thứ, kiên quyết chấm dứt những việc tương tự”.
“Ông Âu Dương, người quyên góp hàng trăm tỷ mà ông nói đó là ai thế, có tiện tiết lộ không?”
Âu Dương Chí Viễn nói: “Có thể nói! Cậu ấy là Ngô Bình, người một lòng muốn làm từ thiện. Cậu Ngô là một nhân tài, là cử nhân năm sao tốt nghiệp học viện Quân sự Hoàng Gia. Cậu ấy cực kỳ thông minh, bắt đầu lập nghiệp từ lúc mười mấy tuổi, số tiền kiếm được đều được dùng làm từ thiện”.
Sau đó, ông ta cũng đưa ảnh của Ngô Bình lên màn hình lớn. Buổi họp báo này ông ta đã được sự cho phép của Ngô Bình để tiết lộ danh tính của cậu.
Ngô Bình làm thế là muốn tạo dựng quy trình từ thiện cho riêng mình, tăng công đức, không ngừng làm tăng tầm ảnh hưởng của mình trong việc từ thiện.
Đồng thời, các phương tiện truyền thông lớn cũng liên tục đăng tải những hình ảnh và việc làm của Ngô Bình lên các trang web và đài truyền hình lớn. Chẳng mấy chốc Ngô Bình đã trở thành người làm từ thiện được nhiều người biết đến.
Lúc này Ngô Bình cảm thấy bia công đức trong đầu mình có sự thay đổi.
Trước đó con số trên bia công đức của Ngô Bình là hơn năm mươi sáu triệu. Nhưng sau khi buổi họp báo được mở thì cậu nhận ra con số trên đó liên tục tăng lên.
Từ năm mươi sáu triệu tăng lên hơn một trăm triệu, sau đó hai trăm triệu, ba trăm triệu, cuối cùng nhảy vọt lên đến hơn tám trăm năm mươi triệu.
“Xem ra chỉ có để người khác biết là ai đã giúp đỡ, sau đó cảm thấy biết ơn, như thế mới có thể đạt được công đức tương ứng “, cậu thầm phân tích.
Chẳng mấy chốc đã đến giờ ăn tối của nhà họ Đường, trong sân nhà họ Đường đầy sắp xe hơi sang trọng, tất cả cổ đông có tiếng của tập đoàn Đường Thị đều có mặt.
Tối nay không chỉ là bữa cơm gia đình, mà còn là cuộc bầu chọn chủ tịch mới. Nếu không có gì bất ngờ thì Đường Tứ Trấn vẫn sẽ là chủ tịch, dù sao ông ta cũng đã ngồi ở vị trí này nhiều năm, không ai có thể thay thế ông ta được.
Có hơn ba mươi cổ đông đang ngồi vào một chiếc bàn dài hình bầu dục cực lớn, Đường Tứ Trấn ngồi vị trí đầu, nhìn mọi người rồi mỉm cười nói: “Các cổ đông thân mến, hôm nay là tiệc gia đình, mọi người cứ uống trà trước, tiện thể chọn ra chủ tịch cho nhiệm kỳ kế tiếp. Tôi đã lớn tuổi, nếu trong lòng mọi người có ứng cử viên tốt hơn thì có thể đề cử”.
Đường Tứ Trấn ngoài miệng thì nói thế, nhưng ông ta không ngờ một cổ đông lớn trong đám người lập tức nói: “Vẫn là ông Đường có khí phách, biết nhường lại vị trí cho người xứng đáng hơn. Nhưng cho dù có chọn người khác làm chủ tịch, tôi nghĩ cũng phải chọn người nhà họ Đường, dù sao tập đoàn chúng ta cũng là tập đoàn Đường Thị”.
Vừa nghe nói thế, rất nhiều cổ đông đều sửng sốt, Đường Tứ Trấn cũng sửng sốt, ông ta nhìn vị cổ đông lớn, ngờ vực hỏi: “Anh Chu, anh nói thế này là có ý gì? Sao tôi nghe không hiểu gì thế? Người nhà họ Đường ông nói là ai?”
Ông chủ Chu này có sức ảnh hưởng rất lớn ở Tống Quốc, ông ta cười nói: “Tất nhiên là con trai Đường Ngạo Long của ông rồi”.
Nghe ông ta nói vậy, Đường Tứ Trấn không khỏi nhìn con trai Đường Ngạo Long đang đứng bên cạnh mình, Đường Ngạo Long không nhìn ông ta mà cười nói: “Chú Chu, con còn trẻ, kiến thức nông cạn, e là không thể làm được”.
Ông chủ Chu cười nói: “Sao không được chứ? Chú xem trọng cháu lắm”.
Ngay lúc này Ngô Bình và Tuyết Vũ bước vào, nhìn thấy hai người lạ mặt đi vào, Đường Ngạo Quốc nhíu mày hỏi: “Hai người là ai?”
Vệ sĩ của nhà họ Đường đang định bước tới thì bị Đường Ngạo Long ngăn lại, nói: “Hai người là con gái của tôi và chồng sắp cưới của nó đấy”.
Nghe đến đây, Đường Tứ Trấn và Đường Ngạo Quốc đều ngây người, con gái?
Tuyết Vũ đi đến cạnh Đường Ngạo Long, Đường Ngạo Long tự hào nói: “Để tôi giới thiệu, đây là con gái tôi, Tuyết Vũ”.
Mọi người nhốn nháo bàn tán, sao lại có thêm một đứa con gái nữa vậy?
Đường Ngạo Long nói tiếp: “Con gái tôi thất lạc hai mươi năm, tôi mới tìm được nó về”.
Nghe thế, Đường Tứ Trấn biến sắc, là nó! Đứa cháu gái bị ông ta vứt bỏ, nó vẫn chưa chết.
Ông chủ Chu vỗ tay, cười nói: “Chúc mừng Ngạo Long, cuối cùng cũng đoàn tụ với con gái”.
Đường Ngạo Long mỉm cười nói: “Cảm ơn chú Chu. Tuyết Vũ rất xuất sắc, bây giờ nó là đệ tử chân truyền của Thái Giáo Hoàng – đại giáo ở Tiên Giới”.
Gì cơ? Đệ tử chân truyền!
Bình luận facebook