-
Chương 2823: Tranh đoạt Vương Tọa
Mắt thấy thân thể cậu sắp bị tiêu diệt, kén sáng chứa hạt giống cấm kỵ đang thai nghén bỗng tỏa ra một luồng sức mạnh thần bí, luồng sức mạnh này đi đến đâu thì thân thể đang suy sụp của Ngô Bình lập tức khôi phục ngay. Kiếm khí khi tiếp xúc luồng sức mạnh này, cũng trở nên mềm mỏng hơn rất nhiều, không còn phá hoại mọi thứ nữa.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cũng không biết đã qua bao lâu, cảm giác đau đớn dần biến mất. Ngô Bình cảm giác kiếm khí đang thay đổi thân thể và linh hồn cậu, khi quá trình thay đổi đến một bước nhất định, trong đầu cậu bỗng có tiếng động vang lên, kiếm khí tiến vào trong thân thể bỗng chốc có trật tự, bọn chúng mở ra một không gian trong ngực Ngô Bình, sau đó một Vương Tọa khổng lồ đã xuất hiện!
Nhìn thấy Vương Tọa, Ngô Bình chợt giật mình trong lòng, thời không này chẳng phải có thể dùng cho Thần Cung thứ hay sao?
Nghĩ đến đây, cậu lập tức làm ngay. Trong không gian địa hỏa phong thủy biến đổi, trong hoàn cảnh đơn điệu xuất hiện một khoảng đất và khoảng không lớn, sau đó một cung điện khổng lồ xuất hiện, Kiếm Đạo Vương Tạo cũng bao trùm lấy nó bên trong.
Cùng lúc đó, bóng của Ngô Bình cũng xuất hiện bên trong, ngồi ngay ngắn trên Vương Tọa Kiếm Đạo! Bỗng nhiên, kiến thức kiếm đạo còn huyền ảo hơn cả Vô Thượng Kiếm Khúc xuất hiện trong đầu cậu, lúc này cậu mới biết, muốn nắm giữ toàn bộ Vô Thượng Kiếm Khúc, còn phải đi một đoạn đường dài nữa!
Luồng sáng vàng bỗng biến mất, kết giới Kiếm Đạo xung quanh cũng không thấy đâu. Ngô Bình lập tức độn thuật rời khỏi nơi này, mau chóng quay về bên cạnh sư tôn.
Mọi người đều cảm nhận được sự thay đổi của kết giới Kiếm Đạo, thấy Ngô Bình bình an quay về, gần như trăm miệng một lời hỏi cậu: “Sao rồi?”
Ngô Bình khẽ cười: “Vận may con không tệ, có được Vương Tọa Kiếm Đạo rồi”.
Thẩm Huyền Tông hít sâu một hơi: “Mau quay về Chí Tôn Kiếm Đường!”
Hồng Liên Kiếm Tôn vung tay, một luồng kiếm quang bao phủ hai người, quay về Chí Tôn Kiếm Đường với tốc độ nhanh nhanh!
Sau khi Ngô Bình rời đi, Thẩm Huyền Tông cười lớn ha ha: “Ngô Bình có được Vương Tọa, sau này sẽ là đệ nhất Kiếm Đạo rồi. Tiếp tới, chúng ta phải bắt tay chuẩn bị thành lập Kiếm Tông Đệ Nhất rồi!”
Lại nói đến Hồng Liên Kiếm Tôn hộ tống Ngô Bình quay về Kiếm Đường, bà ấy nói: “Ngô Bình, cậu quay về Tử Long Phong tu luyện một thời gian trước, đợi bên ngoài bình lặng rồi tính tiếp”.
Ngô Bình biết là Hồng Liên Kiếm Tôn đang bảo vệ mình, cậu gật đầu: “Vâng”.
Quay về Tử Long Kiếm, Ngô Bình ngồi xếp bằng, dùng hết sức mình lĩnh ngộ truyền thừa trong Vương Tọa Kiếm Đạo.
Tin tức Vương Tọa Kiếm Đạo được đệ nhất Kiếm Bảng là Ngô Bình đoạt được cũng mau chóng truyền đi khắp Vạn Kiếm Tiên Giới, Chí Tôn Kiếm Đường lập tức náo nhiệt hẳn lên, không ít người đến thăm hỏi, muốn gặp mặt Ngô Bình một lần. Thậm chí còn có người đưa ra cái giá trên trời, muốn mua lại Vương Tọa Kiếm Đạo trong tay Ngô Bình. Thế nhưng, những người này đều bị Chí Tôn Kiếm Đường đẩy đi cả rồi.
Chớp mắt đã trôi qua nửa tháng, lĩnh ngộ của Ngô Bình đã gần đến hồi kết, mà tin tức về Vương Tọa Kiếm Đạo ở bên ngoài cũng đã dần lắng xuống, náo nhiệt cũng đã qua.
Hôm nay, cậu đang chuẩn bị đi dạo hít thở không khí, vừa mở cửa ra đã thấy Thu Sinh đứng ngoài cửa với vẻ mặt u buồn.
Cậu hỏi: “Thu Sinh, anh có chuyện gì sao?”
Thu Sinh thấy Ngô Bình ra ngoài, vội vàng thở phào nhẹ nhõm, nói: “Cậu Ngô, mấy hôm trước Tử Họa quay về thượng viện gặp đồng môn, kết quả bị một nam đệ tử theo đuổi cô ấy không thành lại dây dưa, còn động tay đọng chân với cô ấy. Tử Họa lo lắng, đã ra tay khiến nam tu đó bị thương. Nam tu đó là cháu trai của một vị trưởng lão ở thượng viện, vị trưởng lão kia tức giận bèn nhốt Tử Họa vào trong nhà lao. Tôi đi nghe ngóng thử thì nam tu kia đưa ra điều kiện, để Tử Hạo làm đạo lữ của anh ta, nếu không sẽ phế bỏ tu vi của cô ấy, sau đó sẽ trục xuất khỏi Chí Tôn Kiếm Đường!”
Ngô Bình nhíu mày, Tử Họa là người của Tử Long Phong, tuy thân phận hạ nân, nhưng đánh chó phải ngó mặt chủ, trưởng lão thượng viện này lại dám tùy ý động đến người của cậu như vậy, chuyện này không đơn giản!
Cậu nói: “Tôi biết rồi”.
Ngô Bình cũng không đến thượng viện ngay, cậu vẫn chưa quen với Chí Tôn Kiếm Đường, vì vậy đến tìm Nhan Vũ Sương trước.
Ngô Bình đến khiến Nhan Vũ Sương vừa kinh ngạc vừa vui mừng, cô ta cười nói: “Cậu Ngô, tôi đi tìm anh hai lần, nhưng anh đều đóng cửa, nên tôi không làm phiền anh nữa”.
“Vũ Sương, tôi có vài chuyện mời nhờ cô chỉ giáo”. Cậu cười nói: “Có thời gian không?”
Nhan Vũ Sương vội vàng gật đầu: “Đương nhiên có thời gian, chỉ giáo thì không dám nhận, tôi biết gì sẽ nói hết cho anh”.
Ngô Bình: “Thượng viện có bao nhiêu đệ tử, người quản lý thượng viện là ai?”
Nhan Vũ Sương cười nói: “Cậu Ngô hỏi đúng người rồi, từ đầu tôi đã là đệ tử của thượng viện rồi, sống ở đó cũng hơn nửa năm”.
Cô ta nói với Ngô Bình, thượng viện có đến mấy nghìn đệ tử. Mấy đệ tử này đều đến từ các tông môn lớn nhỏ khắp Vạn Kiếm Tiên Giới, cùng với một bộ phận là đệ tử và con cháu của các trưởng lão Chí Tôn Kiếm Đường. Trưởng lão quản lý thượng viện gọi là trưởng lão Thượng Viện, quyền lực trong tay lớn nhất trong số các trưởng lão là trưởng lão Thủ Tịch, mọi chuyện lớn nhỏ trong thượng viện về cơ bản đều do trưởng lão Thủ Tịch quyết định. Hiện tại, trưởng lão Thủ Tịch tên là Mộ Dung Tập, Mộ Dung Tập là thành viên của một nhà Mộ Dung, một trong bảy thế gia lớn. Nhà Mộ Dung có sức ảnh hưởng rất lớn với toàn bộ Chí Tôn Kiếm Đường này.
Nghe thấy cô ta nhắc đến thế gia, Ngô Bình nhớ đến Tư Thanh Sơn, bèn hỏi: “Vũ Sương, trong bảy thế gia lớn, có phải còn có nhà họ Tư không?”
Nhan Vũ Sương cười nói: “Đương nhiên rồi. Lão tổ nhà họ Tư Vô Lượng Kiếm Tôn chính là một trong tứ đại kiếm tổ của Vạn Kiếm Tiên giới, còn là người thành lập chính của Chí Tôn Kiếm Đường nữa. Để mà nói chính xác thì nhà họ Tư trong bảy thế gia lớn thì xếp trong ba nhà đứng đầu”.
Ngô Bình khá bất ngờ: “Chỉ xếp trong ba nhà đứng đầu thôi sao? Tôi còn tưởng, với sức ảnh hưởng của Vô Lượng Kiếm Tôn thì nhà họ Tư trở thành thế gia đệ nhất rồi”.
Nhan Vũ Sương vội lắc đầu: “Vô Lượng Kiếm Tôn đương nhiên có sức ảnh hưởng lớn, nhưng ông ấy mãi vẫn không có người kế thừa. Người nhà họ Tư hiện tại, thật ra là con nuôi mà Kiếm Tôn đã nhận nuôi năm trăm năm trước. Có thể bởi vì không phải huyết mạch của Kiếm Tôn nên nhà họ Tư mãi vẫn không sinh ra được nhiều thiên kiêu, vì vậy tuy tổ tiên dư dả, nhưng cuối cùng cũng bị đẩy vào thế dưới trong bảy thế gia lớn. Đương nhiên, đồ tử đồ tôn của Vô Lượng Kiếm Tôn rất nhiều, bọn họ dù ít dù nhiều cũng sẽ nguyện ý giúp nhà họ Tư. Nếu không có mấy người này giúp đỡ thì nhà họ Tư muốn bước vào trong bảy thế gia lớn cũng khó”.
Ngô Bình không ngờ, tiên tổ nhà họ Tư lại chỉ là con nuôi của Vô Lượng Kiếm Tôn.
Nói đến đây, Nhan Vũ Sương thấp giọng nói: “Cậu Ngô, tôi nghe nói thật ra Vô Lượng Kiếm Tôn có một người con gái, nhưng sau này không biết vì sao lại mất tích, bên ngoài có đủ kiểu suy đoán”.
Ngô Bình: “Vũ Sương, hôm nay trưởng lão thượng viện đã bắt một nha hoàn của tôi, chuyện này khiến tôi cảm thấy rất kỳ lạ”.
Nhan Vũ Sương ngây người, cô ta hỏi: “Có phải là sư muội Tử Họa đánh Mộ Dung Chấn bị thương mà bị nhốt vào nhà lao không?”
Ngô Bình cười nói: “Cô cũng nghe rồi sao?”
Nhan Vũ Sương: “Tôi biết chuyện này, nhưng không biết Tử Họa là nha hoàn của cậu Ngô”.
Vẻ mặt cô ta cũng nghi hoặc, lầm bầm nói: “Kỳ lạ. Cậu Ngô là đệ nhất Kiếm Bảng, là người được chọn có được Vương Tọa Kiếm Đạo, nhà Mộ Dung thân là một trong bảy thế gia lớn, cho dù thế nào cũng không nên đắc tội với cậu Ngô mới đúng”.
Ngô Bình: “Vì vậy tôi mới cảm thấy kỳ lạ. Vũ Sương, cô cảm thấy mục đích của nhà Mộ Dung làm vậy là gì?”
Nhan Vũ Sương là cô gái thông minh, cô ta đảo mắt, bất giác căm hận nói: “Nhà Mộ Dung này đúng là vô sỉ, vậy mà lại nghĩ ra cách như vậy!”
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cũng không biết đã qua bao lâu, cảm giác đau đớn dần biến mất. Ngô Bình cảm giác kiếm khí đang thay đổi thân thể và linh hồn cậu, khi quá trình thay đổi đến một bước nhất định, trong đầu cậu bỗng có tiếng động vang lên, kiếm khí tiến vào trong thân thể bỗng chốc có trật tự, bọn chúng mở ra một không gian trong ngực Ngô Bình, sau đó một Vương Tọa khổng lồ đã xuất hiện!
Nhìn thấy Vương Tọa, Ngô Bình chợt giật mình trong lòng, thời không này chẳng phải có thể dùng cho Thần Cung thứ hay sao?
Nghĩ đến đây, cậu lập tức làm ngay. Trong không gian địa hỏa phong thủy biến đổi, trong hoàn cảnh đơn điệu xuất hiện một khoảng đất và khoảng không lớn, sau đó một cung điện khổng lồ xuất hiện, Kiếm Đạo Vương Tạo cũng bao trùm lấy nó bên trong.
Cùng lúc đó, bóng của Ngô Bình cũng xuất hiện bên trong, ngồi ngay ngắn trên Vương Tọa Kiếm Đạo! Bỗng nhiên, kiến thức kiếm đạo còn huyền ảo hơn cả Vô Thượng Kiếm Khúc xuất hiện trong đầu cậu, lúc này cậu mới biết, muốn nắm giữ toàn bộ Vô Thượng Kiếm Khúc, còn phải đi một đoạn đường dài nữa!
Luồng sáng vàng bỗng biến mất, kết giới Kiếm Đạo xung quanh cũng không thấy đâu. Ngô Bình lập tức độn thuật rời khỏi nơi này, mau chóng quay về bên cạnh sư tôn.
Mọi người đều cảm nhận được sự thay đổi của kết giới Kiếm Đạo, thấy Ngô Bình bình an quay về, gần như trăm miệng một lời hỏi cậu: “Sao rồi?”
Ngô Bình khẽ cười: “Vận may con không tệ, có được Vương Tọa Kiếm Đạo rồi”.
Thẩm Huyền Tông hít sâu một hơi: “Mau quay về Chí Tôn Kiếm Đường!”
Hồng Liên Kiếm Tôn vung tay, một luồng kiếm quang bao phủ hai người, quay về Chí Tôn Kiếm Đường với tốc độ nhanh nhanh!
Sau khi Ngô Bình rời đi, Thẩm Huyền Tông cười lớn ha ha: “Ngô Bình có được Vương Tọa, sau này sẽ là đệ nhất Kiếm Đạo rồi. Tiếp tới, chúng ta phải bắt tay chuẩn bị thành lập Kiếm Tông Đệ Nhất rồi!”
Lại nói đến Hồng Liên Kiếm Tôn hộ tống Ngô Bình quay về Kiếm Đường, bà ấy nói: “Ngô Bình, cậu quay về Tử Long Phong tu luyện một thời gian trước, đợi bên ngoài bình lặng rồi tính tiếp”.
Ngô Bình biết là Hồng Liên Kiếm Tôn đang bảo vệ mình, cậu gật đầu: “Vâng”.
Quay về Tử Long Kiếm, Ngô Bình ngồi xếp bằng, dùng hết sức mình lĩnh ngộ truyền thừa trong Vương Tọa Kiếm Đạo.
Tin tức Vương Tọa Kiếm Đạo được đệ nhất Kiếm Bảng là Ngô Bình đoạt được cũng mau chóng truyền đi khắp Vạn Kiếm Tiên Giới, Chí Tôn Kiếm Đường lập tức náo nhiệt hẳn lên, không ít người đến thăm hỏi, muốn gặp mặt Ngô Bình một lần. Thậm chí còn có người đưa ra cái giá trên trời, muốn mua lại Vương Tọa Kiếm Đạo trong tay Ngô Bình. Thế nhưng, những người này đều bị Chí Tôn Kiếm Đường đẩy đi cả rồi.
Chớp mắt đã trôi qua nửa tháng, lĩnh ngộ của Ngô Bình đã gần đến hồi kết, mà tin tức về Vương Tọa Kiếm Đạo ở bên ngoài cũng đã dần lắng xuống, náo nhiệt cũng đã qua.
Hôm nay, cậu đang chuẩn bị đi dạo hít thở không khí, vừa mở cửa ra đã thấy Thu Sinh đứng ngoài cửa với vẻ mặt u buồn.
Cậu hỏi: “Thu Sinh, anh có chuyện gì sao?”
Thu Sinh thấy Ngô Bình ra ngoài, vội vàng thở phào nhẹ nhõm, nói: “Cậu Ngô, mấy hôm trước Tử Họa quay về thượng viện gặp đồng môn, kết quả bị một nam đệ tử theo đuổi cô ấy không thành lại dây dưa, còn động tay đọng chân với cô ấy. Tử Họa lo lắng, đã ra tay khiến nam tu đó bị thương. Nam tu đó là cháu trai của một vị trưởng lão ở thượng viện, vị trưởng lão kia tức giận bèn nhốt Tử Họa vào trong nhà lao. Tôi đi nghe ngóng thử thì nam tu kia đưa ra điều kiện, để Tử Hạo làm đạo lữ của anh ta, nếu không sẽ phế bỏ tu vi của cô ấy, sau đó sẽ trục xuất khỏi Chí Tôn Kiếm Đường!”
Ngô Bình nhíu mày, Tử Họa là người của Tử Long Phong, tuy thân phận hạ nân, nhưng đánh chó phải ngó mặt chủ, trưởng lão thượng viện này lại dám tùy ý động đến người của cậu như vậy, chuyện này không đơn giản!
Cậu nói: “Tôi biết rồi”.
Ngô Bình cũng không đến thượng viện ngay, cậu vẫn chưa quen với Chí Tôn Kiếm Đường, vì vậy đến tìm Nhan Vũ Sương trước.
Ngô Bình đến khiến Nhan Vũ Sương vừa kinh ngạc vừa vui mừng, cô ta cười nói: “Cậu Ngô, tôi đi tìm anh hai lần, nhưng anh đều đóng cửa, nên tôi không làm phiền anh nữa”.
“Vũ Sương, tôi có vài chuyện mời nhờ cô chỉ giáo”. Cậu cười nói: “Có thời gian không?”
Nhan Vũ Sương vội vàng gật đầu: “Đương nhiên có thời gian, chỉ giáo thì không dám nhận, tôi biết gì sẽ nói hết cho anh”.
Ngô Bình: “Thượng viện có bao nhiêu đệ tử, người quản lý thượng viện là ai?”
Nhan Vũ Sương cười nói: “Cậu Ngô hỏi đúng người rồi, từ đầu tôi đã là đệ tử của thượng viện rồi, sống ở đó cũng hơn nửa năm”.
Cô ta nói với Ngô Bình, thượng viện có đến mấy nghìn đệ tử. Mấy đệ tử này đều đến từ các tông môn lớn nhỏ khắp Vạn Kiếm Tiên Giới, cùng với một bộ phận là đệ tử và con cháu của các trưởng lão Chí Tôn Kiếm Đường. Trưởng lão quản lý thượng viện gọi là trưởng lão Thượng Viện, quyền lực trong tay lớn nhất trong số các trưởng lão là trưởng lão Thủ Tịch, mọi chuyện lớn nhỏ trong thượng viện về cơ bản đều do trưởng lão Thủ Tịch quyết định. Hiện tại, trưởng lão Thủ Tịch tên là Mộ Dung Tập, Mộ Dung Tập là thành viên của một nhà Mộ Dung, một trong bảy thế gia lớn. Nhà Mộ Dung có sức ảnh hưởng rất lớn với toàn bộ Chí Tôn Kiếm Đường này.
Nghe thấy cô ta nhắc đến thế gia, Ngô Bình nhớ đến Tư Thanh Sơn, bèn hỏi: “Vũ Sương, trong bảy thế gia lớn, có phải còn có nhà họ Tư không?”
Nhan Vũ Sương cười nói: “Đương nhiên rồi. Lão tổ nhà họ Tư Vô Lượng Kiếm Tôn chính là một trong tứ đại kiếm tổ của Vạn Kiếm Tiên giới, còn là người thành lập chính của Chí Tôn Kiếm Đường nữa. Để mà nói chính xác thì nhà họ Tư trong bảy thế gia lớn thì xếp trong ba nhà đứng đầu”.
Ngô Bình khá bất ngờ: “Chỉ xếp trong ba nhà đứng đầu thôi sao? Tôi còn tưởng, với sức ảnh hưởng của Vô Lượng Kiếm Tôn thì nhà họ Tư trở thành thế gia đệ nhất rồi”.
Nhan Vũ Sương vội lắc đầu: “Vô Lượng Kiếm Tôn đương nhiên có sức ảnh hưởng lớn, nhưng ông ấy mãi vẫn không có người kế thừa. Người nhà họ Tư hiện tại, thật ra là con nuôi mà Kiếm Tôn đã nhận nuôi năm trăm năm trước. Có thể bởi vì không phải huyết mạch của Kiếm Tôn nên nhà họ Tư mãi vẫn không sinh ra được nhiều thiên kiêu, vì vậy tuy tổ tiên dư dả, nhưng cuối cùng cũng bị đẩy vào thế dưới trong bảy thế gia lớn. Đương nhiên, đồ tử đồ tôn của Vô Lượng Kiếm Tôn rất nhiều, bọn họ dù ít dù nhiều cũng sẽ nguyện ý giúp nhà họ Tư. Nếu không có mấy người này giúp đỡ thì nhà họ Tư muốn bước vào trong bảy thế gia lớn cũng khó”.
Ngô Bình không ngờ, tiên tổ nhà họ Tư lại chỉ là con nuôi của Vô Lượng Kiếm Tôn.
Nói đến đây, Nhan Vũ Sương thấp giọng nói: “Cậu Ngô, tôi nghe nói thật ra Vô Lượng Kiếm Tôn có một người con gái, nhưng sau này không biết vì sao lại mất tích, bên ngoài có đủ kiểu suy đoán”.
Ngô Bình: “Vũ Sương, hôm nay trưởng lão thượng viện đã bắt một nha hoàn của tôi, chuyện này khiến tôi cảm thấy rất kỳ lạ”.
Nhan Vũ Sương ngây người, cô ta hỏi: “Có phải là sư muội Tử Họa đánh Mộ Dung Chấn bị thương mà bị nhốt vào nhà lao không?”
Ngô Bình cười nói: “Cô cũng nghe rồi sao?”
Nhan Vũ Sương: “Tôi biết chuyện này, nhưng không biết Tử Họa là nha hoàn của cậu Ngô”.
Vẻ mặt cô ta cũng nghi hoặc, lầm bầm nói: “Kỳ lạ. Cậu Ngô là đệ nhất Kiếm Bảng, là người được chọn có được Vương Tọa Kiếm Đạo, nhà Mộ Dung thân là một trong bảy thế gia lớn, cho dù thế nào cũng không nên đắc tội với cậu Ngô mới đúng”.
Ngô Bình: “Vì vậy tôi mới cảm thấy kỳ lạ. Vũ Sương, cô cảm thấy mục đích của nhà Mộ Dung làm vậy là gì?”
Nhan Vũ Sương là cô gái thông minh, cô ta đảo mắt, bất giác căm hận nói: “Nhà Mộ Dung này đúng là vô sỉ, vậy mà lại nghĩ ra cách như vậy!”
Bình luận facebook