-
Chương 2824: Cấm kỵ chi đan
Ngô Bình cảm thấy rất kỳ lạ, hỏi cô ta: “Vũ Sương, cái gì vô sỉ?”
Nhan Vũ Sương cúi đầu, nói: “Địa vị thân phận anh bây giờ là miếng bánh thơm, tất cả thế lực Chí Tôn Kiếm Đường đều sẽ cố gắng lôi kéo!”
Ngô Bình ngạc nhiên: “Ý cô nói, nhà Mộ Dung làm như vậy là vì muốn mượn sức tôi sao?”
Nhan Vũ Sương thở dài: “Mấy ngày trước, Mộ Dung Băng đột nhiên vào thượng viện. Cô ta là đệ tử tinh anh, bình thường thì không thể vào được thượng viện. Cô ta làm như vậy, tất nhiên là đã chuẩn bị trước, đợi anh chui đầu vào thôi”.
Ngô Bình bất giác bật cười: “Tôi thì có gì để lôi kéo chứ?”
Nhan Vũ Sương vừa nhìn đã nhìn thấy kế sách của nhà Mộ Dung, cô ta nói: “Bọn họ đã tính toán anh nhất định sẽ tìm đến bọn họ đòi người, đến lúc đó nhà Mộ Dung sẽ thuận nước đẩy thuyền, để Mộ Dung Băng tiếp xúc với cậu Ngô. Cứ vậy, chẳng phải cô ta sẽ có cơ hội tiếp cận với anh rồi sao?”
Ngô Bình xoa mũi: “Tôi đáng đến vậy sao?”
Nhan Vũ Sương cười khổ: “Đừng nói là Mộ Dung Băng, ngay cả rất nhiều cô gái trẻ chưa gả đều động lòng cả đấy”.
Ngô Bình ho khan một tiếng, nói: “Nếu nhà Mộ Dung cũng không có ác ý thì chuyện này cũng dễ giải quyết”.
Nhan Vũ Sương lại nói: “Cậu Ngô, bảy thế gia lớn chắc chắn sẽ tự tung ra các chiêu khác nhau để kéo anh về phe. Tuy tôi không hiểu quyền mưu, nhưng cũng biết trong bảy thế gia lớn này, anh chỉ cần quan tâm đến hai nhà trong đó”.
Ngô Bình: “Ồ, hai nhà nào?”
Nhan Vũ Sương lại nói một lượt, cô ta nói cho Ngô Bình, trong bảy thế gia lớn chỉ có nhà họ Lôi và nhà họ Trương mới là gia tộc thật sự nắm gia mạch máu Chí Tôn Kiếm Đường. Đương nhiên, ngoài nhà họ Lôi và nhà họ Trương, còn có Vô Lượng Kiếm Cung, đồ tôn đồ tư của Vô Lượng Kiếm Tôn tuy rải rác, khả năng tập trung lại cũng kém một chút nhưng thực lực tổng thể lại là mạnh nhất. Ví dụ như, những người duy trì nhà họ Tư cũng chỉ có một phần nhỏ trong nhóm người này, nhưng vẫn đưa được nhà họ Tư vào trong bảy thế gia lớn.
Ngô Bình: “Tôi nghe nói Chí Tôn Kiếm Đường nắm giữ tài nguyên của Vạn Kiếm Tiên Giới nhiều nhất, những tài nguyên này được phân chia thế nào?”
Nhan Vũ Sương: “Bên dưới bảy thế gia lớn và Vô Lượng Kiếm Cung, hoặc ít hoặc nhiều đều kiểm soát một vài tông môn giáo phái, những thế lực này lấy được tài nguyên thì đều phải giao lại một phần lớn cho bọn họ”.
Nói đến đây cô ta bỗng cười nói: “Đương nhiên, tài nguyên nhiều nhất vẫn thuộc về toàn bộ Chí Tôn Kiếm Đường. Ví dụ như cậu Ngô hiện tại là tinh anh cấp ba, tài nguyên lấy được xem như cũng khá nhiều”.
Bước tiếp theo, Ngô Bình chuẩn bị tiến đến đệ tử truyền thừa, vì thế lại hỏi: “Đệ tử truyền thừa có thể lấy được bao nhiêu tài nguyên?”
Nhan Vũ Sương nói: “Tài nguyên mà Vạn Kiếm Tiên Giới cho đệ tử tinh anh cũng giống nhau là đều dùng Tiền đại đạo. Nếu là đệ tử truyền thừa thì sẽ dùng “khố phiếu”“.
“Khố phiếu là gì?”, Ngô Bình chưa từng nghe đến bao giờ, vội hỏi.
Nhan Vũ Sương cười nói: “Những món bảo vật quý giá của thập đại Tiên Giới đều cất giữ trong “tiên khố”. Tiên khố tích lũy qua vô số năm, đồ vật bên trong nhiều không kể xiết, hơn nữa có không ít những món dị bảo quý hiếm! Nhưng, đồ đạc trong tiên khố không thể dùng tiền mua được, chỉ có thể dùng khố phiếu để đổi. Trong thập đại Tiên Giới, các thế lực có tư cách lấy được khố phiếu rất ít, tổng cộng cũng chỉ có mười mấy nhà”.
Ngô Bình bỗng nhớ đến Thái Hoàng Giáo, Thái Hoàng Giáo dường như không có tư cách giành được khố phiếu!
Vì thế cậu lại hỏi: “Một tấm khố phiếu có thể đổi được bao nhiêu món đồ?”
Nhan Vũ Sương cười nói: “Nghe nói khố phiếu có nhiều mệnh giá khác nhau, nhưng phát cho đệ tử thì đều là mệnh giá một nghìn. Có người từng tính thử, một khố phiếu mệnh giá một nghìn, sức mua cũng tương đương với bốn triệu tám trăm nghìn Tiền đại đạo”.
Ngô Bình cười nói: “Nói vậy, một khố phiếu tương đương với bốn triệu tám trăm nghìn tiền đại đạo”.
“Kiểu so sánh này cũng không có ý nghĩa gì. Dù sao những thứ mà khố phiếu mua được, Đạo Đạo Tệ không thể mua được. Những đồ vật như vậy thì đều rất quý giá, nếu lấy ra đem bán đấu giá, giá cả có thể phải lên gấp mấy lần, thậm chí gấp chục lần. Nếu tính như vậy thì giá trị của một khố phiếu mệnh giá năm trăm thực sự có thể lên đến hàng chục triệu tiền đại đạo”.
Ngô Bình hỏi vấn đề muốn hỏi nhất: “Mỗi năm đệ tử truyền thừa có thể có được bao nhiêu khố phiếu?”
Nhan Vũ Sương nói: “Những chuyện này đều được viết trong điều lệ, mỗi năm đệ tử huyền quang nhận năm trăm triệu tấm khố phiếu; đệ tử hổ tuyền nhận hai tỷ khố phiếu; đệ tử long uyên nhận mười tỷ khố phiếu”.
Ngô Bình rất kinh ngạc, một tấm khố phiếu mệnh giá một nghìn, trị giá mấy chục triệu Tiền đại đạo, sức mua của mười tỷ khố phiếu, há chẳng phải là một con số khổng lồ sao?
“Chí Tôn Kiếm Đường có nhiều khố phiếu như vậy sao?”. Cậu bất giác có chút lo lắng.
Nhan Vũ Sương cười nói: “Từ trước đến nay cũng chưa từng xuất hiện đệ tử long uyên, đương nhiên cũng không cần lo lắng. Nhưng cho dù có xuất hiện một vị long uyên, thì với tích lũy hàng nghìn năm như Chí Tôn Kiếm Đường, chắc chắn cũng trả được”.
Hỏi han Nhan Vũ Sương rồi Ngô Bình lập tức đến thượng viện.
Tên gọi đầy đủ của thượng viện là thượng viện Chí Tôn Kiếm Đường, gọi ngắn gọn là thượng viện. Đệ tử ở đây là nhóm xuất sắc nhất dưới đệ tử chân tuyền, vì vậy số lượng không nhiều. Tổng số đệ tử của thượng viện cũng chỉ chừng sau bảy nghìn người. Mỗi năm, thượng viện sẽ có khoảng một đến hai trăm đệ tử nỗ lực cố gắng thăng cấp lên đệ tử chân truyền.
Đệ tử chân truyền có thể tu luyện công pháp thực sự, có được nhiều tài nguyên hơn, vì vậy tu hành cũng thuận lợi hơn, đệ tử ưu tú nhất trong đó còn được các trưởng lão công nhận, thu nhận làm đệ tử thân truyền.
Ngô Bình là đệ tử tinh anh, đệ nhất Kiếm Bảng, là người có được Kiếm Đạo Vương Tọa, những hào quang này khiến cậu càng chói mắt rực rỡ.
Chuyện này còn thuận lợi hơn so với tưởng tượng, Ngô Bình vừa đến thượng viện thì có một cô gái mặc đồ đỏ xuất hiện nghênh đón, cười nói: “Cậu Ngô đại giá quang lâm, thượng viện cũng được vẻ vang thay!”
Ngô Bình quan sát cô gái áo đổ, vẻ ngoài tuyệt thế, môi đỏ mày lá liễu, da dẻ như ngọc, tóc dài như thác, vẻ ngoài không hề kém Nhan Vũ Sương, hơn nữa khí chất còn cao hơn một bậc.
Cậu đoán cô gái này chính là Mộ Dung Băng.
“Làm phiền rồi, xin hỏi cô là?”
“Tôi là Mộ Dung Băng”. Cô gái cười nói: “Cậu Ngô đến thượng viện có chuyện gì sao?”
Ngô Bình nói thẳng vào vấn đề: “Bên cạnh tôi có một nha hoàn tên Tử Họa. Cô ấy phạm lỗi sai, bị trưởng lão thượng viện nhốt trong nhà lao. Tôi nghe nói, có nam đệ tử đe dọa cô ấy, nếu không chịu gả cho anh ta thì sẽ phế bỏ tu vi đuổi xuống núi”.
Mộ Dung Băng có vẻ kinh ngạc: “Có chuyện này sao? Xin cậu Ngô cứ yên tâm, tôi lập tức cử người điều tra ngay!”
Ngô Bình: “Làm phiền rồi”.
“Cậu Ngô danh chấn thiên hạ, có thể đến thượng viện là vinh hạnh của các trưởng lão và đệ tử, mời cậu Ngô vào trong viện ngồi uống chén trà”.
Ngô Bình khẽ gật đầu: “Làm phiên cô Mộ Dung rồi”.
Mộ Dung Băng đưa Ngô Bình đến một viện nhỏ yên tĩnh nho nhã, trong viện có trồng mấy loại hoa, trước cửa còn có một con mèo trắng như tuyết.
Trong viện nhỏ chỉ có Ngô Bình và Mộ Dung Băng, sau khi vào sân viện, Mộ Dung Băng khẽ cười, nói: “Cậu Ngô đợi một lát, một lát nữa Tử Họa có thể đến rồi”.
Ngô Bình: “Đa tạ”.
Trong lúc hai người chờ đợi thì nói chuyện mấy câu, Ngô Bình phát hiện trong góc phòng có đặt một lò luyện đan. Lò luyện đan có một luồng khí cổ xưa, hình bát giác, bốn chân, bề mặt có những ký tự kỳ lạ, vẻ ngoài và kết cấu đều khác với những loại lò luyện đan mà Ngô Bình biết.
Ánh mắt cậu nhìn vào lò luyện đan, cũng không dời đi, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc.
Mộ Dung Băng cười hỏi: “Cậu Ngô biết vật này sao?”
Ngô Bình: “Đây có lẽ là lò luyện đan, nhưng so với những lò luyện đan mà tôi biết thì không giống. Cô Mộ Dung biết lai lịch lò luyện đan nào sao?”
Mộ Dung Băng nói: “Đây là do cha tôi tìm được trên tiên thị từ xưa, lúc đó cũng không tốn bao nhiêu tiền, chỉ là cảm thấy nó khá kỳ lạ, có thể là đồ cổ, sau này cha tôi tìm cao nhân đến xem, nói có khả năng là đồ vật của Thánh Cổ Đại Lục”.
Ngô Bình giật mình: “Thì ra là lò luyện đan của Thánh Cổ Đại Lục!”. Cậu bất giác đi về phía lò luyện đan.
Nhan Vũ Sương cúi đầu, nói: “Địa vị thân phận anh bây giờ là miếng bánh thơm, tất cả thế lực Chí Tôn Kiếm Đường đều sẽ cố gắng lôi kéo!”
Ngô Bình ngạc nhiên: “Ý cô nói, nhà Mộ Dung làm như vậy là vì muốn mượn sức tôi sao?”
Nhan Vũ Sương thở dài: “Mấy ngày trước, Mộ Dung Băng đột nhiên vào thượng viện. Cô ta là đệ tử tinh anh, bình thường thì không thể vào được thượng viện. Cô ta làm như vậy, tất nhiên là đã chuẩn bị trước, đợi anh chui đầu vào thôi”.
Ngô Bình bất giác bật cười: “Tôi thì có gì để lôi kéo chứ?”
Nhan Vũ Sương vừa nhìn đã nhìn thấy kế sách của nhà Mộ Dung, cô ta nói: “Bọn họ đã tính toán anh nhất định sẽ tìm đến bọn họ đòi người, đến lúc đó nhà Mộ Dung sẽ thuận nước đẩy thuyền, để Mộ Dung Băng tiếp xúc với cậu Ngô. Cứ vậy, chẳng phải cô ta sẽ có cơ hội tiếp cận với anh rồi sao?”
Ngô Bình xoa mũi: “Tôi đáng đến vậy sao?”
Nhan Vũ Sương cười khổ: “Đừng nói là Mộ Dung Băng, ngay cả rất nhiều cô gái trẻ chưa gả đều động lòng cả đấy”.
Ngô Bình ho khan một tiếng, nói: “Nếu nhà Mộ Dung cũng không có ác ý thì chuyện này cũng dễ giải quyết”.
Nhan Vũ Sương lại nói: “Cậu Ngô, bảy thế gia lớn chắc chắn sẽ tự tung ra các chiêu khác nhau để kéo anh về phe. Tuy tôi không hiểu quyền mưu, nhưng cũng biết trong bảy thế gia lớn này, anh chỉ cần quan tâm đến hai nhà trong đó”.
Ngô Bình: “Ồ, hai nhà nào?”
Nhan Vũ Sương lại nói một lượt, cô ta nói cho Ngô Bình, trong bảy thế gia lớn chỉ có nhà họ Lôi và nhà họ Trương mới là gia tộc thật sự nắm gia mạch máu Chí Tôn Kiếm Đường. Đương nhiên, ngoài nhà họ Lôi và nhà họ Trương, còn có Vô Lượng Kiếm Cung, đồ tôn đồ tư của Vô Lượng Kiếm Tôn tuy rải rác, khả năng tập trung lại cũng kém một chút nhưng thực lực tổng thể lại là mạnh nhất. Ví dụ như, những người duy trì nhà họ Tư cũng chỉ có một phần nhỏ trong nhóm người này, nhưng vẫn đưa được nhà họ Tư vào trong bảy thế gia lớn.
Ngô Bình: “Tôi nghe nói Chí Tôn Kiếm Đường nắm giữ tài nguyên của Vạn Kiếm Tiên Giới nhiều nhất, những tài nguyên này được phân chia thế nào?”
Nhan Vũ Sương: “Bên dưới bảy thế gia lớn và Vô Lượng Kiếm Cung, hoặc ít hoặc nhiều đều kiểm soát một vài tông môn giáo phái, những thế lực này lấy được tài nguyên thì đều phải giao lại một phần lớn cho bọn họ”.
Nói đến đây cô ta bỗng cười nói: “Đương nhiên, tài nguyên nhiều nhất vẫn thuộc về toàn bộ Chí Tôn Kiếm Đường. Ví dụ như cậu Ngô hiện tại là tinh anh cấp ba, tài nguyên lấy được xem như cũng khá nhiều”.
Bước tiếp theo, Ngô Bình chuẩn bị tiến đến đệ tử truyền thừa, vì thế lại hỏi: “Đệ tử truyền thừa có thể lấy được bao nhiêu tài nguyên?”
Nhan Vũ Sương nói: “Tài nguyên mà Vạn Kiếm Tiên Giới cho đệ tử tinh anh cũng giống nhau là đều dùng Tiền đại đạo. Nếu là đệ tử truyền thừa thì sẽ dùng “khố phiếu”“.
“Khố phiếu là gì?”, Ngô Bình chưa từng nghe đến bao giờ, vội hỏi.
Nhan Vũ Sương cười nói: “Những món bảo vật quý giá của thập đại Tiên Giới đều cất giữ trong “tiên khố”. Tiên khố tích lũy qua vô số năm, đồ vật bên trong nhiều không kể xiết, hơn nữa có không ít những món dị bảo quý hiếm! Nhưng, đồ đạc trong tiên khố không thể dùng tiền mua được, chỉ có thể dùng khố phiếu để đổi. Trong thập đại Tiên Giới, các thế lực có tư cách lấy được khố phiếu rất ít, tổng cộng cũng chỉ có mười mấy nhà”.
Ngô Bình bỗng nhớ đến Thái Hoàng Giáo, Thái Hoàng Giáo dường như không có tư cách giành được khố phiếu!
Vì thế cậu lại hỏi: “Một tấm khố phiếu có thể đổi được bao nhiêu món đồ?”
Nhan Vũ Sương cười nói: “Nghe nói khố phiếu có nhiều mệnh giá khác nhau, nhưng phát cho đệ tử thì đều là mệnh giá một nghìn. Có người từng tính thử, một khố phiếu mệnh giá một nghìn, sức mua cũng tương đương với bốn triệu tám trăm nghìn Tiền đại đạo”.
Ngô Bình cười nói: “Nói vậy, một khố phiếu tương đương với bốn triệu tám trăm nghìn tiền đại đạo”.
“Kiểu so sánh này cũng không có ý nghĩa gì. Dù sao những thứ mà khố phiếu mua được, Đạo Đạo Tệ không thể mua được. Những đồ vật như vậy thì đều rất quý giá, nếu lấy ra đem bán đấu giá, giá cả có thể phải lên gấp mấy lần, thậm chí gấp chục lần. Nếu tính như vậy thì giá trị của một khố phiếu mệnh giá năm trăm thực sự có thể lên đến hàng chục triệu tiền đại đạo”.
Ngô Bình hỏi vấn đề muốn hỏi nhất: “Mỗi năm đệ tử truyền thừa có thể có được bao nhiêu khố phiếu?”
Nhan Vũ Sương nói: “Những chuyện này đều được viết trong điều lệ, mỗi năm đệ tử huyền quang nhận năm trăm triệu tấm khố phiếu; đệ tử hổ tuyền nhận hai tỷ khố phiếu; đệ tử long uyên nhận mười tỷ khố phiếu”.
Ngô Bình rất kinh ngạc, một tấm khố phiếu mệnh giá một nghìn, trị giá mấy chục triệu Tiền đại đạo, sức mua của mười tỷ khố phiếu, há chẳng phải là một con số khổng lồ sao?
“Chí Tôn Kiếm Đường có nhiều khố phiếu như vậy sao?”. Cậu bất giác có chút lo lắng.
Nhan Vũ Sương cười nói: “Từ trước đến nay cũng chưa từng xuất hiện đệ tử long uyên, đương nhiên cũng không cần lo lắng. Nhưng cho dù có xuất hiện một vị long uyên, thì với tích lũy hàng nghìn năm như Chí Tôn Kiếm Đường, chắc chắn cũng trả được”.
Hỏi han Nhan Vũ Sương rồi Ngô Bình lập tức đến thượng viện.
Tên gọi đầy đủ của thượng viện là thượng viện Chí Tôn Kiếm Đường, gọi ngắn gọn là thượng viện. Đệ tử ở đây là nhóm xuất sắc nhất dưới đệ tử chân tuyền, vì vậy số lượng không nhiều. Tổng số đệ tử của thượng viện cũng chỉ chừng sau bảy nghìn người. Mỗi năm, thượng viện sẽ có khoảng một đến hai trăm đệ tử nỗ lực cố gắng thăng cấp lên đệ tử chân truyền.
Đệ tử chân truyền có thể tu luyện công pháp thực sự, có được nhiều tài nguyên hơn, vì vậy tu hành cũng thuận lợi hơn, đệ tử ưu tú nhất trong đó còn được các trưởng lão công nhận, thu nhận làm đệ tử thân truyền.
Ngô Bình là đệ tử tinh anh, đệ nhất Kiếm Bảng, là người có được Kiếm Đạo Vương Tọa, những hào quang này khiến cậu càng chói mắt rực rỡ.
Chuyện này còn thuận lợi hơn so với tưởng tượng, Ngô Bình vừa đến thượng viện thì có một cô gái mặc đồ đỏ xuất hiện nghênh đón, cười nói: “Cậu Ngô đại giá quang lâm, thượng viện cũng được vẻ vang thay!”
Ngô Bình quan sát cô gái áo đổ, vẻ ngoài tuyệt thế, môi đỏ mày lá liễu, da dẻ như ngọc, tóc dài như thác, vẻ ngoài không hề kém Nhan Vũ Sương, hơn nữa khí chất còn cao hơn một bậc.
Cậu đoán cô gái này chính là Mộ Dung Băng.
“Làm phiền rồi, xin hỏi cô là?”
“Tôi là Mộ Dung Băng”. Cô gái cười nói: “Cậu Ngô đến thượng viện có chuyện gì sao?”
Ngô Bình nói thẳng vào vấn đề: “Bên cạnh tôi có một nha hoàn tên Tử Họa. Cô ấy phạm lỗi sai, bị trưởng lão thượng viện nhốt trong nhà lao. Tôi nghe nói, có nam đệ tử đe dọa cô ấy, nếu không chịu gả cho anh ta thì sẽ phế bỏ tu vi đuổi xuống núi”.
Mộ Dung Băng có vẻ kinh ngạc: “Có chuyện này sao? Xin cậu Ngô cứ yên tâm, tôi lập tức cử người điều tra ngay!”
Ngô Bình: “Làm phiền rồi”.
“Cậu Ngô danh chấn thiên hạ, có thể đến thượng viện là vinh hạnh của các trưởng lão và đệ tử, mời cậu Ngô vào trong viện ngồi uống chén trà”.
Ngô Bình khẽ gật đầu: “Làm phiên cô Mộ Dung rồi”.
Mộ Dung Băng đưa Ngô Bình đến một viện nhỏ yên tĩnh nho nhã, trong viện có trồng mấy loại hoa, trước cửa còn có một con mèo trắng như tuyết.
Trong viện nhỏ chỉ có Ngô Bình và Mộ Dung Băng, sau khi vào sân viện, Mộ Dung Băng khẽ cười, nói: “Cậu Ngô đợi một lát, một lát nữa Tử Họa có thể đến rồi”.
Ngô Bình: “Đa tạ”.
Trong lúc hai người chờ đợi thì nói chuyện mấy câu, Ngô Bình phát hiện trong góc phòng có đặt một lò luyện đan. Lò luyện đan có một luồng khí cổ xưa, hình bát giác, bốn chân, bề mặt có những ký tự kỳ lạ, vẻ ngoài và kết cấu đều khác với những loại lò luyện đan mà Ngô Bình biết.
Ánh mắt cậu nhìn vào lò luyện đan, cũng không dời đi, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc.
Mộ Dung Băng cười hỏi: “Cậu Ngô biết vật này sao?”
Ngô Bình: “Đây có lẽ là lò luyện đan, nhưng so với những lò luyện đan mà tôi biết thì không giống. Cô Mộ Dung biết lai lịch lò luyện đan nào sao?”
Mộ Dung Băng nói: “Đây là do cha tôi tìm được trên tiên thị từ xưa, lúc đó cũng không tốn bao nhiêu tiền, chỉ là cảm thấy nó khá kỳ lạ, có thể là đồ cổ, sau này cha tôi tìm cao nhân đến xem, nói có khả năng là đồ vật của Thánh Cổ Đại Lục”.
Ngô Bình giật mình: “Thì ra là lò luyện đan của Thánh Cổ Đại Lục!”. Cậu bất giác đi về phía lò luyện đan.
Bình luận facebook