-
Chương 2849-2850
Chương 2849: Nhân danh Nhân Tộc
Ngô Bình thản nhiên nói: “Chuyện này cũng không kỳ quái, thời kỳ nhân loại mạnh mẽ, cũng không phải họ cũng ăn thịt các sinh linh khác sao? Thế giới này không có biện pháp bảo vệ động vật, cá lớn nuốt cá bé, kẻ mạnh thì sống”.
Thanh Ngưu: “Công tử đang muốn hỏi đến chuyện ở nơi này?”
Thanh Ngưu hỏi phục vụ: “Tộc Đầu Hổ này có tu vi cao nhất là cỡ nào?”
Phục vụ suy nghĩ một lát, nói: “Từng có một cường giả Thất Biến của nhân tộc đi ám sát cường giả của Tộc Đầu Hổ, cuối cùng bị thương nặng nên rút lui”.
Thanh Ngưu: “Có thể đánh cho cường giả Thất Biến bị thương thì thực lực ít nhất cũng phải cỡ Bát Biến”.
Nguyên Anh Thượng Cửu Biến, nhìn tên là biết có chín lần dị biến, mỗi lần dị biến đều có phương hướng khác nhau, cấp bậc dị biến cũng khác nhau. Nhưng trên cơ bản, thì số lần dị biến càng nhiều, thì thực lực của tu sĩ càng mạnh.
Thật ra Cửu Biến không chỉ có tu sĩ Nhân Tộc, nhìn ra toàn bộ Thánh Cổ Đại Lục, gần như tất cả các tộc đều có cùng giai đoạn tu hành Cửu Biến. Chẳng qua là so với Cửu Biến của Nhân Tộc, thì các dị tộc khác lại tập trung hơn, ví dụ như biến đổi về thể chất, sức mạnh, tốc độ vân vân.
Cường giả Nhân tộc Thất Biến nhìn chung cũng không yếu, nhưng thực tế thì sức chiến đấu ra sao thì phải nhìn vào khác biệt của mỗi người. Dị biến mạnh mẽ, cho dù có là dị biến thế nào cũng có thể đánh chết tu sĩ Cửu Biến. Mà dị biến yếu kém, cho dù có là Cửu Biến cũng chả có uy lực gì.
Cho nên, để phân biệt Cửu Biến có mạnh hay không, Cửu Biến được chia ra làm Hạ Cửu Biến, Trung Cửu Biến, Thượng Cửu Biến, Địa Cửu Biến, Thiên Cửu Biến. Nhưng hầu hết tu sĩ đều chỉ có thể là Hạ Cửu Biến hoặc là kém hơn. Kém Biến thậm chí còn yếu hơn Hạ Cửu Biến, thậm chí sẽ càng ngày càng yếu đi, cho nên bị coi là dị biến thất bại.
Tu sĩ có thể thành Trung Cửu Biến chỉ có hai phần trăm tu sĩ; Thượng Cửu Biến tu sĩ lại càng nhỏ hơn, một phần triệu mới có một! Còn về Địa Cửu Biến và Thiên Cửu Biến, là một phần tỷ mới có một, khó càng thêm khó!
Nói chung, khi nói về chuyện một tu sĩ là dị biến bao nhiêu, thường sẽ đề cập đến cấp bậc dị biến của hắn, như Hạ Tam Biến, Thượng Tam Biến hoặc là Địa Tam Biến.
“Trung Bát Biến cường giả, anh Ngưu có thể đối phó được chứ?”
Thanh Ngưu: “Không thành vấn đề. Cho dù là Thượng Bát Biến, tôi vẫn có thể giết được. Chỉ là Tộc Đầu Hổ không phải chỉ có một hai người, muốn đuổi bọn họ đi chỉ sợ là không dễ dàng gì”.
Ngô Bình: “Vậy thì đánh du kích, hôm nay giết một tên, ngày mai giết một tên, tôi xem bọn họ có thể duy trì được bao lâu”.
Nói đến đây, phục vụ nghe được dụng ý của Ngô Bình, cậu ta lập tức có vẻ kích động, nói: “Công tử thật sự muốn giết Đầu Hồ tộc sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Thân là một phần của Nhân Tộc, nhìn đồng loại của mình trở thành đồ ăn, sao tôi có thể ngồi xem mà mặc kệ được”.
Phục vụ quỳ xuống đất, phát ra một tiếng “cộp”, dập đầu với Ngô Bình: “Ngô công tử, tiểu nhân nguyện ý đi theo công tử bất kể nơi nào, làm trâu làm ngựa!”
Ngô Bình đỡ cậu ta dậy, hỏi: “Tộc Đầu Hổ từng làm tổn thương cậu?”
Vẻ mặt cậu phục vụ oán hận, nói: “Anh trai và vợ tôi đều bị bắt đi làm nô lệ”.
Ngô Bình: “Tộc Đầu Hổ muốn nô lệ nhân loại làm gì?”
Phục vụ: “Thế giới này rất lớn, Tộc Đầu Hổ cũng cần khai thác mỏ, làm ruộng, xây nhà vân vân, sau khi nô lệ Nhân Tộc đến đó, cái gì cũng làm, mà người của Tộc Đầu Hổ lại ngồi mát ăn bát vàng”.
“Tộc Đầu Hổ khống chế bao nhiêu nô lệ Nhân tộc?”
“Ít nhất cũng mấy trăm vạn nô lệ, hơn nữa đều là tuổi trẻ khỏe mạnh. Thế nhưng, làm nô lệ cho Tộc Đầu Hổ phải làm việc cường độ cao, gần như mỗi tháng đều có mấy vạn người mệt chết bệnh chết, cho nên Tộc Đầu Hổ liên tục bổ sung nô lệ mới”.
“Tộc Đầu Hổ ở đâu?”
“Ở thành Tinh Nguyệt”. Phục vụ nói: “Nơi đó từng là thành trì Nhân Vương tọa trấn, sau đó đã bị Tộc Đầu Hổ chiếm”.
“Loại tình huống như thế này, Nhân Vương ở nơi khác không quản đến sao?”
Phục vụ lắc đầu: “Mỗi Nhân Vương có địa bàn của mình, địa phương quá xa ngoài tầm với. Cho dù là Chúa Tể, cũng không có khả năng can thiệp đến mấy chuyện nhỏ nhặt này”.
Ngô Bình nhíu mày: “Mấy trăm vạn nô lệ, hơn một tỷ nhân sinh sống trong nước sôi lửa bỏng, đây không phải là chuyện nhỏ. Tôi nhân danh Nhân Tộc, dốc toàn lực tiêu diệt Tộc Đầu Hổ!”, cậu nhắm mắt lại, tinh thần tiến vào Huyền Thiên Mộng Cảnh, bên trong lấy ra Cấm Kỵ Thuật Pháp, Bát Kiếm Trọng Sơn.
Cậu đã tu luyện bốn loại Cấm Kỵ Thuật Pháp, ba loại Thánh Giai Thuật Pháp, một loại Thiên Giai Thuật Pháp! Cấm thuật vốn rất mạnh, hơn nữa Thánh Phẩm Pháp Tắc và Thiên Phẩm Pháp Tắc được thêm vào, khiến cho uy lực lại càng thêm khủng bố.
Ba loại Thánh Giai Thuật Pháp gồm: Định Quang Trảm, Vô Gian Thủ, Thiên Huyễn Trảm, cùng với Thiên Giai Thuật Pháp Tam Thế Trảm!
Ba loại thuật pháp này của Ngô Bình đều được dung nhập không ngừng vào Vô Thượng Kiếm Điển. Theo sự hiểu biết về Vương Tọa Kiếm Đạo của cậu càng tăng, thì kiếm pháp của cậu cũng không ngừng lớn mạnh, vạn vật vạn pháp đều trở thành kiếm.
Tất nhiên, không cần thuật pháp, kiếm thuật của cậu cũng đã kinh người rồi.
Rất nhanh, cậu đứng dậy đi vào bên trong phố, phía sau cậu hiện lên tám cây kiếm khổng lồ, cậu thử thi triển Bát Kiếm Trọng Sơn.
Trước đây khi cậu thi triển Thất Kiếm Trọng Sơn ở sau núi, thì cả người đều không còn chút sức nào, bây giờ tu vị của cậu đã có tiến bộ, Bí Thần mạnh mẽ, muốn thử dùng Bát Kiếm Trọng Sơn.
Tám cây kiếm vừa hiện ra, thiên địa biến sắc, mây trời cuồn cuộn. Sau khi lấy đà, cậu chén ra một nhát, một đường kiếm quang kinh thiên xông lên chín tầng trời, chém ra một cái khe đen nhánh.
Một kiếm này, kinh động tám phương, quỷ thần kinh hãi, cao thủ của tộc Đầu Hổ đều nhìn về phía nơi này.
Chém ra một kiếm này, Ngô Bình cũng không cảm thấy quá mức suy yếu, hiện tại cậu biết thực lực của mình đã mạnh hơn rất nhiều so với khi tu luyện Thất Kiếm Trọng Sơn.
Thanh Ngưu không khỏi tán thưởng: “Tôi vẫn đánh giá thấp thực lực của công tử. Chỉ bằng một kiếm này, thì ngay cả tu sĩ Thượng Bát Biến cũng chưa chắc đã có thể tiếp được!”
Nửa giờ sau, một đám cao thủ tộc Đầu Hổ đuổi đến, ước chừng có cỡ trăm người. Đám tộc Đầu Hổ này đều mang theo sát khí, trong đó có cao thủ cấp dị biến!
Xác chết của mấy tên tộc Đầu Hổ vẫn còn ở đầu đường. Đám tộc Đầu Hổ này thấy tộc nhân bị giết, một đám hổ gầm lên liên tục, một tên lông tóc màu tím dẫn đầu đám tộc Đầu Hổ, hắn lạnh giọng, hỏi: “Là ai giết đồng bào của tộc ta? Ra đây nhận lấy cái chết!”
Ngô Bình đứng dậy, tay cậu cầm Bạch Hổ tiên kiếm, nhàn nhạt nói: “Ta không vừa mắt mấy tên hổ yêu này, nên tiện tay giết. Các ngươi muốn báo thù sao? Muốn báo thù, thì đi theo ta!”
Nói xong, cậu lập tức bay đến nơi hoang vắng. Dẫu sao chỗ này cũng là nơi đông đúc Nhân Tộc cư trú, lỡ như xung đột, rất dễ ảnh hưởng đến người vô tội, cho nên cậu muốn tìm một nơi hoang dã.
Cao thủ tộc Đầu Hổ lập tức đuổi theo, Thanh Ngưu cũng đứng dậy ngay sau đó.
Sau khi bay ngàn dặm, Ngô Bình dừng ở trước một bãi đá, cách đó không xa là một con sông lớn cuồn cuộn, xung quanh hoang vắng. Ở Thánh Cổ Đại Lục, nơi giống thế này có rất nhiều.
Nhóm tộc Đầu Hổ lần lượt rơi xuống, nhìn chằm chằm Ngô Bình. Tộc Đầu Hổ lông tím kia lạnh lùng nói: “Nhân loại hèn hạ, lá gan của ngươi không nhỏ, ta sẽ ăn sống ngươi từ từ, để ngươi cảm thấy vô cùng đau đớn!”
Ngô Bình: “Trùng hợp, ta vẫn chưa từng ăn thịt đầu hổ, không biết là so với thịt đầu heo thì cái nào ngon hơn?”
“Chết đi!”. Tộc Đầu Hổ lông tím rống to một tiếng, lập tức nhào tới phía Ngô Bình. Trong tay hắn nắm một thanh Tử Kim Bát Giác Chùy, một đầu nối với dây xích thật dài. Người chưa đến, mà bát giác chùy đã đập mạnh đến hướng của Ngô Bình.
Ngô Bình vậy mà duỗi tay tiếp được, sau đó đánh trả ngược lại hướng của chùy bát giác. Hắn dùng, chính là Tiếp Dẫn Thần Công.
Bát giác chùy đánh trả lại gấp mấy lần tốc độ vung ra, cao thủ Tộc Đầu Hổ lông tím dùng hết sức kéo dây xích, muốn khống chế chùy bát giác. Nhưng sức quá lớn, lại mang theo kinh lực quỷ dị. Hắn không giữ chặt, cả người đều bị bay đi.
Ngay khi thân thể của tộc Đầu Hổ bay lên, trong nháy mắt, Ngô Bình chém ra một kiếm, chính là Ngũ Kiếm Trọng Sơn. Cậu dùng Không Gian Pháp Tắc, một kiếm này vừa ra, đã đánh vào đỉnh đầu của đối phương, đánh mạnh xuống.
Tộc Đầu Hổ kia gầm một tiếng, quanh thân có một đường kim quang, kim quang này tựa như bài từ Vạn Pháp Diệu Dụng, còn có năng lực phòng ngự rất mạnh. Cũng may kiếm thuật của Ngô Bình mạnh mẽ lại phức tạp, không chỉ đơn thuần là pháp thuật, cho nên, sau một tiếng vang lớn, kim quang từ tiếng hổ gầm bị phá huỷ.
Sau đó, tên tộc Đầu Hổ kia kêu thảm một tiếng, bị một kiếm chém thành hai nửa!
Chương 2850: Chợ nô lệ
Sau khi giết chết tên tộc Đầu Hổ, trong nháy mắt, Ngô Bình cảm nhận được trong hư không có một luồng sức mạnh huyền diệu, thẩm thấu thâm nhập vào thân thể của cậu thông qua lỗ chân lông. Luồng năng lượng đó ngưng tụ thành một cái bóng có hình đầu mãnh hổ ở Cấm Thần bên trong cơ thể.
Ngô Bình biết, đây là Nhân Tộc Cấm Kỵ của mình đang cắn nuốt luồng sức mạnh cấm kỵ bị pha loãng trong huyết mạch của tộc Đầu Hổ. Giống như khi tự thức tỉnh cấm kỵ của bản thân thì có thể gia tăng sức mạnh thông qua cách cắn nuốt cấm kỵ khác. Cậu không nghĩ đến, bên trong huyết mạch của tộc Đầu Hổ này thế mà lại có Sức mạnh cấm kỵ. Chuyện này chứng tỏ trong các vị tổ tiên của tộc Đầu Hổ, có một vị cường giả đã mở ra cấm kỵ của bản thân, cũng truyền thừa lại loại Huyết Mạch Cấm Kỵ này xuống cho con cháu.
Nói như thế, chỉ có cấm kỵ vô cùng mạnh mẽ mới có thể truyền lại cho con cháu thông qua huyết mạch. Loại truyền thừa này, cùng loại với vương tộc, nhưng hậu thế muốn kích hoạt hoàn toàn sức mạnh của huyết mạch cũng không dễ dàng gì.
Những tên tộc Đầu Hổ kia nhìn thấy như thế cũng vô cùng kinh hãi, rống giận mà lao về phía Ngô Bình. Nhưng mà thực lực chả bọn họ đều không bằng đồng bạn đã chết, thân hình của Ngô Bình biến mất, từng đường kiếm quang cắt lung tung lên bãi đá. Thế nhưng chỉ một lát sau, nhưng tên tộc Đầu Hổ ở đây đều bị Ngô Bình chém chết, Cấm Thần lại hấp thu thêm càng nhiều Sức mạnh cấm kỵ.
Sau khi giết chết đám tộc Đầu Hổ này, Ngô Bình nói Liễu Mị đi lấy đồ ở trên người đám tộc Đầu Hổ. Trên người của mỗi tên đều có một cái nhẫn trữ vật, bên trong đó chứa không ít đồ vật, chắc chắn là có thứ gì đó đáng tiền.
Liễu Mị: "Anh Bình, bước tiếp theo làm sao bây giờ?"
Sau khi thân thiết với Ngô Bình được một khoảng thời gian, Liễu Mị đã sửa miệng gọi Ngô Bình là "anh", trong lời nói tràn đầy sự thân mật.
"Đuổi giết mấy tên tộc Đầu Hổ đơn độc!"
Cứ như vậy, trong mấy ngày liên tiếp, mấy người Ngô Bình đều mai phục tại nơi mà Nhân tộc tụ tập. Những chỗ đó, là nơi mà gần như tộc Đầu Hổ phải đến để càn quét mỗi ngày, một khi gặp phải, Ngô Bình sẽ lập tức giết chết bọn chúng.
Trong mấy ngày, Ngô Bình đã giết hơn một ngàn tên Đầu Hồ tộc, sức mạnh cấm kỵ được hấp thụ càng ngày càng nhiều, cuối cùng thế mà lại hình thành một vầng sáng ở phía sau Cấm Thần. Vầng sáng này gọi là Cấm Hoàn! Mỗi khi Cấm Thần hấp thụ thêm một loại sức mạnh cấm kỵ, thì sẽ ngưng thụ thành một Cấm Hoàn. Sau khi Cấm Hoàn đã đủ mạnh rồi, thì có thể hoá thành Cấm Thuật!
Một lượng lớn người trong tộc bị giết, tộc trưởng tộc Đầu Hổ vô cùng giận dữ, xuất động rất nhiều cao thủ đi tuần tra các nơi. Nhưng mà, những cao thủ được phái ra, đều bị giết chết không thương tiếc.
Đến ngày thứ mười, Ngô Bình đã giết trên chục nghìn tên tộc Đầu Hổ, trên Cấm Hoàn xuất hiện Phù Văn Cấm Kỵ, chuyện này cho thấy cậu đã có thể tu luyện Cấm Thuật thông qua Cấm Hoàn!
Lúc này, nhóm người ở phía trên của tộc Đầu Hổ cuối cùng cũng không ngồi yên nổi, phái ra một lượng lớn cao thủ, đi khắp nơi đuổi bắt cậu.
Ngô Bình vì để dễ bề che giấu, cậu đã bảo Thanh Ngưu và Liễu Mị ẩn thân ở bên trong phố, một mình cậu đi giết chóc khắp nơi. Lúc này, cậu thúc giục hơi thở Cấm Hoàn, phía sau sẽ lập tức xuất hiện hình ảnh một con mãnh hổ gào thét điên cuồng, chuyện này cho thấy cậu đã nắm giữ được cấm thuật của tộc Đầu Hổ. Vì thế, cậu lắc mình biến hoá, hoá thành một tên tộc Đầu Hổ”., bắt đầu táo bạo trắng trợn mà tiến vào hàng ngũ bên trong của một số đội ngũ của tộc Đầu Hổ, sau đó đại khai sát giới.
Một tháng sau, số lượng người của tộc Đầu Hổ mà Ngô Bình chém giết đã lên đến năm chục nghìn tên! Trong khoảng thời gian này, có vài lần cậu bị cao thủ của tộc Đầu Hổ vây khốn, nhưng lần nào cũng có thể chạy thoát được, còn có thể giết ngược lại rất nhiều cao thủ của tộc Đầu Hổ.
Hôm nay, Ngô Bình giết một tên có thân phận khá cao trong quý tộc của tộc Đầu Hổ. Giết nhiều như thế, cậu cũng có một số hiểu biết nhất định về Đầu Hổ tốc, tộc Đầu Hổ dựa theo huyết mạch để thiết lập cấp bậc, sức mạnh cấm kỵ trong huyết mạch càng mạnh, thì cấp bậc cũng sẽ càng cao. Cậu giết hơn năm mươi nghìn tên tộc Đầu Hổ, hấp thu sức mạnh cấm kỵ bên trong huyết mạch của chúng, bây giờ sức mạnh cấm kỵ phóng ra bên ngoài vô cùng mạnh mẽ, đã thuộc về giai cấp quý tộc trong tộc Đầu Hổ! Vì thế, cậu lập tức dùng thân phận của tên quý tộc kia, tiến vào bên trong thành Tinh Nguyệt.
Quy mô của thành Tinh Nguyệt còn rộng hơn cả thành Mộng Hoa, lúc này có thể nhìn thấy ở trên đường cái đang có một lượng lớn Nhân Tộc. Chỉ là, những Nhân Tộc đơ đều là nô lệ của tộc Đầu Hổ. Chỉ là, giữa nô lệ và nô lệ có chút khác nhau, có một số nô lệ đã hoàn toàn bị nô lệ hoá, trở thành chó săn đồng loã với người của tộc Đầu Hổ, là phản đồ của Nhân Tộc.
Vừa đến trên đường, Ngô Bình đã lập tức nhìn thấy một nô lệ tay cầm roi, đang ra sức đánh lên lưng của một nô lệ khác đang vác nặng, cũng lớn giọng quát mắng: "Nhanh lên một chút! Nếu lát nữa mà muộn thì chủ tử sẽ lột da các ngươi!"
Vài người nô lệ ở phía trước cho dù giận vẫn không dám nói gì, chỉ có thể cắn răng đi trước. Những thứ bọn họ vác vô cùng nặng, căn bản không thể có cách nào đi nhanh được.
Ngô Bình tức giận, cố ý đụng vào tên nô lệ đang cầm roi kia, hất hắn ra xa mấy thước, cú va chạm này, khiến gân cốt toàn thân hắn bị gãy hết một nửa, phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Ngô Bình cả giận nói: "Cẩu nô, dám chắn đường của đại gia!". Cậy đi lên phía trước, một chân đạp vỡ xương chậu của tên kia, đau đến mức tên phản đồ này hôn mê. Loại nô lệ này không còn giá trị gì nữa, kết cục chỉ có chờ chết.
Nô lệ nhân loại nhìn thấy cảnh như thế cũng không hề phản ứng gì cả, vẫn nên làm gì thì cứ làm.
Sau khi đi một vòng, Ngô Bình mới phát hiện, bên trong tộc Đầu Hổ cũng có thể mua bán nô lệ. Nô lệ Nhân Tộc bình thường có thể bán một trăm nghìn linh thù một người, sức khoẻ tốt một chút có thể bán mấy trăm nghìn, thậm chí là trên triệu linh thù.
Rất nhanh cậu đã đến một chỗ chợ nô lệ, ít thì mười mấy nô lệ, nhiều thì trên một trăm nô lệ đặt chung với nhau. Các nô lệ được niêm yết giá rõ ràng, tất cả bọn họ đều quỳ trên mặt đất, chấp nhận số mệnh bị buôn đi bán lại.
Mấy ngày này, cậu đã giết không ít tên tộc Đầu Hổ, lấy được tiền ở trên người bọn họ, lúc này lại vừa cần để mua nô lệ Nhân Tộc. Toàn bộ chợ nô lệ, có một trăm mấy chục nghìn nô lệ bị bán, cậu mua một lúc hơn năm mươi nghìn nô lệ, cũng đưa bọn họ vào bên trong nô giới do tộc Đầu Hổ chế tạo ra. Không gian bên trong nô giới rất lớn, có thể giam giữ đồng thời cũng vận chuyển một lượng lớn vật sống.
Năm chục nghìn nô lệ, mất vài tỷ linh thù, nhưng chút tiền ấy cũng không là gì đối với Ngô Bình. Cậu biết không thể mua quá nhiều, nếu không, một khi bên trong thành thiếu nô lệ, Đầu Hồ tộc sẽ tiếp tục ra ngoài bắt Nhân Tộc làm nô lệ.
Hơn năm chục nghìn người cần đồ ăn thức uống và quần áo mặc, Ngô Bình không có cách nào để luôn giữ họ ở bên mình, cho nên đưa những người này đến ngoại ô cách nơi đây vạn dặm. Bên trong tòa thành này có Nhân Vương tọa trấn, những người này có thể sinh hoạt ở gần đó, ít nhất cũng có thể sống sót.
Thế nhưng, những người này không một xu dính túi, Ngô Bình lại phát cho mỗi người một trăm nghìn linh thù dùng để mua nhà mua đất, bắt đầu cuộc sống một lần nữa. May là có Thanh Ngưu và Liễu Mị trợ giúp, nếu không chỉ có một mình cậu lo liệu thì cũng không thể nào làm được nhiều việc.
Ngày hôm sau, Ngô Bình đi vào thành Tinh Nguyệt một lần nữa, cậu vừa mới bước vào thành, thì có khí tức cường đại khóa chặt cậu. Cậu dùng bước, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy có ba tên cao thủ tộc Đầu Hổ bay từ trên trời xuống, vây cậu ở chính giữa.
“Ranh con nhân loại! Lá gan của ngươi không nhỏ, dám giả mạo tộc nhân của ta! Người đã giết hại tộc nhân của ta trong hơn một tháng nay chính là ngươi đúng không?”. Một kẻ tộc Đầu Hổ lông vàng kim lạnh giọng hỏi.
Ngô Bình biết đối phương sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện ra tung tích của mình, cậu cũng không hoảng loạn, lạnh nhạt nói: “Các ngươi quá ngu xuẩn, ta đã giết cả trăm nghìn tộc Đầu Hổ”, các ngươi mới tìm được ta, ta thật sự rất thất vọng”.
Một tên tộc Đầu Hổ lông xanh khác giận dữ nói: “Ngươi sẽ chết thật thảm!”
“Ầm!”
Không gian xung quanh Ngô Bình trở nên vặn vẹo, có hơn một ngàn bóng của mãnh hổ xuất hiện, cũng đồng thời phát ra tiếng hồ gầm. Mỗi một cái miệng của từng con hổ đều phóng ra một tia sáng, tập trung bắn về phía Ngô Bình.
Ngô Bình cười lạnh, kích hoạt Cấm Hoàn, bên ngoài cơ thể cũng xuất hiện mãnh hổ, mãnh hổ gào thét điên cuồng một tiếng, bên ngoài cơ thể Ngô Bình hình thành một cái chuông vàng thật lớn, giữ cậu ở bên trong đó! Bên ngoài chuông vàng hiện ra Phù Văn Cấm Kỵ, phù văn và chuông vàng xoay tròn. Chuông vàng xoay tròn thì Cấm Thần của Ngô Bình đang ngồi xếp bằng phát ra thần quang sáng rực rỡ!
“Ầm!”
Chuông vàng ngân lên, cùng với tiếng mãnh hổ gào thét điên cuồng, toàn bộ ánh sáng vàng của tộc Đầu Hổ phát ra vặn vẹo, sụp đổ, sau đó bị Cấm Thần hấp thu, luyện hóa!
Ngô Bình thản nhiên nói: “Chuyện này cũng không kỳ quái, thời kỳ nhân loại mạnh mẽ, cũng không phải họ cũng ăn thịt các sinh linh khác sao? Thế giới này không có biện pháp bảo vệ động vật, cá lớn nuốt cá bé, kẻ mạnh thì sống”.
Thanh Ngưu: “Công tử đang muốn hỏi đến chuyện ở nơi này?”
Thanh Ngưu hỏi phục vụ: “Tộc Đầu Hổ này có tu vi cao nhất là cỡ nào?”
Phục vụ suy nghĩ một lát, nói: “Từng có một cường giả Thất Biến của nhân tộc đi ám sát cường giả của Tộc Đầu Hổ, cuối cùng bị thương nặng nên rút lui”.
Thanh Ngưu: “Có thể đánh cho cường giả Thất Biến bị thương thì thực lực ít nhất cũng phải cỡ Bát Biến”.
Nguyên Anh Thượng Cửu Biến, nhìn tên là biết có chín lần dị biến, mỗi lần dị biến đều có phương hướng khác nhau, cấp bậc dị biến cũng khác nhau. Nhưng trên cơ bản, thì số lần dị biến càng nhiều, thì thực lực của tu sĩ càng mạnh.
Thật ra Cửu Biến không chỉ có tu sĩ Nhân Tộc, nhìn ra toàn bộ Thánh Cổ Đại Lục, gần như tất cả các tộc đều có cùng giai đoạn tu hành Cửu Biến. Chẳng qua là so với Cửu Biến của Nhân Tộc, thì các dị tộc khác lại tập trung hơn, ví dụ như biến đổi về thể chất, sức mạnh, tốc độ vân vân.
Cường giả Nhân tộc Thất Biến nhìn chung cũng không yếu, nhưng thực tế thì sức chiến đấu ra sao thì phải nhìn vào khác biệt của mỗi người. Dị biến mạnh mẽ, cho dù có là dị biến thế nào cũng có thể đánh chết tu sĩ Cửu Biến. Mà dị biến yếu kém, cho dù có là Cửu Biến cũng chả có uy lực gì.
Cho nên, để phân biệt Cửu Biến có mạnh hay không, Cửu Biến được chia ra làm Hạ Cửu Biến, Trung Cửu Biến, Thượng Cửu Biến, Địa Cửu Biến, Thiên Cửu Biến. Nhưng hầu hết tu sĩ đều chỉ có thể là Hạ Cửu Biến hoặc là kém hơn. Kém Biến thậm chí còn yếu hơn Hạ Cửu Biến, thậm chí sẽ càng ngày càng yếu đi, cho nên bị coi là dị biến thất bại.
Tu sĩ có thể thành Trung Cửu Biến chỉ có hai phần trăm tu sĩ; Thượng Cửu Biến tu sĩ lại càng nhỏ hơn, một phần triệu mới có một! Còn về Địa Cửu Biến và Thiên Cửu Biến, là một phần tỷ mới có một, khó càng thêm khó!
Nói chung, khi nói về chuyện một tu sĩ là dị biến bao nhiêu, thường sẽ đề cập đến cấp bậc dị biến của hắn, như Hạ Tam Biến, Thượng Tam Biến hoặc là Địa Tam Biến.
“Trung Bát Biến cường giả, anh Ngưu có thể đối phó được chứ?”
Thanh Ngưu: “Không thành vấn đề. Cho dù là Thượng Bát Biến, tôi vẫn có thể giết được. Chỉ là Tộc Đầu Hổ không phải chỉ có một hai người, muốn đuổi bọn họ đi chỉ sợ là không dễ dàng gì”.
Ngô Bình: “Vậy thì đánh du kích, hôm nay giết một tên, ngày mai giết một tên, tôi xem bọn họ có thể duy trì được bao lâu”.
Nói đến đây, phục vụ nghe được dụng ý của Ngô Bình, cậu ta lập tức có vẻ kích động, nói: “Công tử thật sự muốn giết Đầu Hồ tộc sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Thân là một phần của Nhân Tộc, nhìn đồng loại của mình trở thành đồ ăn, sao tôi có thể ngồi xem mà mặc kệ được”.
Phục vụ quỳ xuống đất, phát ra một tiếng “cộp”, dập đầu với Ngô Bình: “Ngô công tử, tiểu nhân nguyện ý đi theo công tử bất kể nơi nào, làm trâu làm ngựa!”
Ngô Bình đỡ cậu ta dậy, hỏi: “Tộc Đầu Hổ từng làm tổn thương cậu?”
Vẻ mặt cậu phục vụ oán hận, nói: “Anh trai và vợ tôi đều bị bắt đi làm nô lệ”.
Ngô Bình: “Tộc Đầu Hổ muốn nô lệ nhân loại làm gì?”
Phục vụ: “Thế giới này rất lớn, Tộc Đầu Hổ cũng cần khai thác mỏ, làm ruộng, xây nhà vân vân, sau khi nô lệ Nhân Tộc đến đó, cái gì cũng làm, mà người của Tộc Đầu Hổ lại ngồi mát ăn bát vàng”.
“Tộc Đầu Hổ khống chế bao nhiêu nô lệ Nhân tộc?”
“Ít nhất cũng mấy trăm vạn nô lệ, hơn nữa đều là tuổi trẻ khỏe mạnh. Thế nhưng, làm nô lệ cho Tộc Đầu Hổ phải làm việc cường độ cao, gần như mỗi tháng đều có mấy vạn người mệt chết bệnh chết, cho nên Tộc Đầu Hổ liên tục bổ sung nô lệ mới”.
“Tộc Đầu Hổ ở đâu?”
“Ở thành Tinh Nguyệt”. Phục vụ nói: “Nơi đó từng là thành trì Nhân Vương tọa trấn, sau đó đã bị Tộc Đầu Hổ chiếm”.
“Loại tình huống như thế này, Nhân Vương ở nơi khác không quản đến sao?”
Phục vụ lắc đầu: “Mỗi Nhân Vương có địa bàn của mình, địa phương quá xa ngoài tầm với. Cho dù là Chúa Tể, cũng không có khả năng can thiệp đến mấy chuyện nhỏ nhặt này”.
Ngô Bình nhíu mày: “Mấy trăm vạn nô lệ, hơn một tỷ nhân sinh sống trong nước sôi lửa bỏng, đây không phải là chuyện nhỏ. Tôi nhân danh Nhân Tộc, dốc toàn lực tiêu diệt Tộc Đầu Hổ!”, cậu nhắm mắt lại, tinh thần tiến vào Huyền Thiên Mộng Cảnh, bên trong lấy ra Cấm Kỵ Thuật Pháp, Bát Kiếm Trọng Sơn.
Cậu đã tu luyện bốn loại Cấm Kỵ Thuật Pháp, ba loại Thánh Giai Thuật Pháp, một loại Thiên Giai Thuật Pháp! Cấm thuật vốn rất mạnh, hơn nữa Thánh Phẩm Pháp Tắc và Thiên Phẩm Pháp Tắc được thêm vào, khiến cho uy lực lại càng thêm khủng bố.
Ba loại Thánh Giai Thuật Pháp gồm: Định Quang Trảm, Vô Gian Thủ, Thiên Huyễn Trảm, cùng với Thiên Giai Thuật Pháp Tam Thế Trảm!
Ba loại thuật pháp này của Ngô Bình đều được dung nhập không ngừng vào Vô Thượng Kiếm Điển. Theo sự hiểu biết về Vương Tọa Kiếm Đạo của cậu càng tăng, thì kiếm pháp của cậu cũng không ngừng lớn mạnh, vạn vật vạn pháp đều trở thành kiếm.
Tất nhiên, không cần thuật pháp, kiếm thuật của cậu cũng đã kinh người rồi.
Rất nhanh, cậu đứng dậy đi vào bên trong phố, phía sau cậu hiện lên tám cây kiếm khổng lồ, cậu thử thi triển Bát Kiếm Trọng Sơn.
Trước đây khi cậu thi triển Thất Kiếm Trọng Sơn ở sau núi, thì cả người đều không còn chút sức nào, bây giờ tu vị của cậu đã có tiến bộ, Bí Thần mạnh mẽ, muốn thử dùng Bát Kiếm Trọng Sơn.
Tám cây kiếm vừa hiện ra, thiên địa biến sắc, mây trời cuồn cuộn. Sau khi lấy đà, cậu chén ra một nhát, một đường kiếm quang kinh thiên xông lên chín tầng trời, chém ra một cái khe đen nhánh.
Một kiếm này, kinh động tám phương, quỷ thần kinh hãi, cao thủ của tộc Đầu Hổ đều nhìn về phía nơi này.
Chém ra một kiếm này, Ngô Bình cũng không cảm thấy quá mức suy yếu, hiện tại cậu biết thực lực của mình đã mạnh hơn rất nhiều so với khi tu luyện Thất Kiếm Trọng Sơn.
Thanh Ngưu không khỏi tán thưởng: “Tôi vẫn đánh giá thấp thực lực của công tử. Chỉ bằng một kiếm này, thì ngay cả tu sĩ Thượng Bát Biến cũng chưa chắc đã có thể tiếp được!”
Nửa giờ sau, một đám cao thủ tộc Đầu Hổ đuổi đến, ước chừng có cỡ trăm người. Đám tộc Đầu Hổ này đều mang theo sát khí, trong đó có cao thủ cấp dị biến!
Xác chết của mấy tên tộc Đầu Hổ vẫn còn ở đầu đường. Đám tộc Đầu Hổ này thấy tộc nhân bị giết, một đám hổ gầm lên liên tục, một tên lông tóc màu tím dẫn đầu đám tộc Đầu Hổ, hắn lạnh giọng, hỏi: “Là ai giết đồng bào của tộc ta? Ra đây nhận lấy cái chết!”
Ngô Bình đứng dậy, tay cậu cầm Bạch Hổ tiên kiếm, nhàn nhạt nói: “Ta không vừa mắt mấy tên hổ yêu này, nên tiện tay giết. Các ngươi muốn báo thù sao? Muốn báo thù, thì đi theo ta!”
Nói xong, cậu lập tức bay đến nơi hoang vắng. Dẫu sao chỗ này cũng là nơi đông đúc Nhân Tộc cư trú, lỡ như xung đột, rất dễ ảnh hưởng đến người vô tội, cho nên cậu muốn tìm một nơi hoang dã.
Cao thủ tộc Đầu Hổ lập tức đuổi theo, Thanh Ngưu cũng đứng dậy ngay sau đó.
Sau khi bay ngàn dặm, Ngô Bình dừng ở trước một bãi đá, cách đó không xa là một con sông lớn cuồn cuộn, xung quanh hoang vắng. Ở Thánh Cổ Đại Lục, nơi giống thế này có rất nhiều.
Nhóm tộc Đầu Hổ lần lượt rơi xuống, nhìn chằm chằm Ngô Bình. Tộc Đầu Hổ lông tím kia lạnh lùng nói: “Nhân loại hèn hạ, lá gan của ngươi không nhỏ, ta sẽ ăn sống ngươi từ từ, để ngươi cảm thấy vô cùng đau đớn!”
Ngô Bình: “Trùng hợp, ta vẫn chưa từng ăn thịt đầu hổ, không biết là so với thịt đầu heo thì cái nào ngon hơn?”
“Chết đi!”. Tộc Đầu Hổ lông tím rống to một tiếng, lập tức nhào tới phía Ngô Bình. Trong tay hắn nắm một thanh Tử Kim Bát Giác Chùy, một đầu nối với dây xích thật dài. Người chưa đến, mà bát giác chùy đã đập mạnh đến hướng của Ngô Bình.
Ngô Bình vậy mà duỗi tay tiếp được, sau đó đánh trả ngược lại hướng của chùy bát giác. Hắn dùng, chính là Tiếp Dẫn Thần Công.
Bát giác chùy đánh trả lại gấp mấy lần tốc độ vung ra, cao thủ Tộc Đầu Hổ lông tím dùng hết sức kéo dây xích, muốn khống chế chùy bát giác. Nhưng sức quá lớn, lại mang theo kinh lực quỷ dị. Hắn không giữ chặt, cả người đều bị bay đi.
Ngay khi thân thể của tộc Đầu Hổ bay lên, trong nháy mắt, Ngô Bình chém ra một kiếm, chính là Ngũ Kiếm Trọng Sơn. Cậu dùng Không Gian Pháp Tắc, một kiếm này vừa ra, đã đánh vào đỉnh đầu của đối phương, đánh mạnh xuống.
Tộc Đầu Hổ kia gầm một tiếng, quanh thân có một đường kim quang, kim quang này tựa như bài từ Vạn Pháp Diệu Dụng, còn có năng lực phòng ngự rất mạnh. Cũng may kiếm thuật của Ngô Bình mạnh mẽ lại phức tạp, không chỉ đơn thuần là pháp thuật, cho nên, sau một tiếng vang lớn, kim quang từ tiếng hổ gầm bị phá huỷ.
Sau đó, tên tộc Đầu Hổ kia kêu thảm một tiếng, bị một kiếm chém thành hai nửa!
Chương 2850: Chợ nô lệ
Sau khi giết chết tên tộc Đầu Hổ, trong nháy mắt, Ngô Bình cảm nhận được trong hư không có một luồng sức mạnh huyền diệu, thẩm thấu thâm nhập vào thân thể của cậu thông qua lỗ chân lông. Luồng năng lượng đó ngưng tụ thành một cái bóng có hình đầu mãnh hổ ở Cấm Thần bên trong cơ thể.
Ngô Bình biết, đây là Nhân Tộc Cấm Kỵ của mình đang cắn nuốt luồng sức mạnh cấm kỵ bị pha loãng trong huyết mạch của tộc Đầu Hổ. Giống như khi tự thức tỉnh cấm kỵ của bản thân thì có thể gia tăng sức mạnh thông qua cách cắn nuốt cấm kỵ khác. Cậu không nghĩ đến, bên trong huyết mạch của tộc Đầu Hổ này thế mà lại có Sức mạnh cấm kỵ. Chuyện này chứng tỏ trong các vị tổ tiên của tộc Đầu Hổ, có một vị cường giả đã mở ra cấm kỵ của bản thân, cũng truyền thừa lại loại Huyết Mạch Cấm Kỵ này xuống cho con cháu.
Nói như thế, chỉ có cấm kỵ vô cùng mạnh mẽ mới có thể truyền lại cho con cháu thông qua huyết mạch. Loại truyền thừa này, cùng loại với vương tộc, nhưng hậu thế muốn kích hoạt hoàn toàn sức mạnh của huyết mạch cũng không dễ dàng gì.
Những tên tộc Đầu Hổ kia nhìn thấy như thế cũng vô cùng kinh hãi, rống giận mà lao về phía Ngô Bình. Nhưng mà thực lực chả bọn họ đều không bằng đồng bạn đã chết, thân hình của Ngô Bình biến mất, từng đường kiếm quang cắt lung tung lên bãi đá. Thế nhưng chỉ một lát sau, nhưng tên tộc Đầu Hổ ở đây đều bị Ngô Bình chém chết, Cấm Thần lại hấp thu thêm càng nhiều Sức mạnh cấm kỵ.
Sau khi giết chết đám tộc Đầu Hổ này, Ngô Bình nói Liễu Mị đi lấy đồ ở trên người đám tộc Đầu Hổ. Trên người của mỗi tên đều có một cái nhẫn trữ vật, bên trong đó chứa không ít đồ vật, chắc chắn là có thứ gì đó đáng tiền.
Liễu Mị: "Anh Bình, bước tiếp theo làm sao bây giờ?"
Sau khi thân thiết với Ngô Bình được một khoảng thời gian, Liễu Mị đã sửa miệng gọi Ngô Bình là "anh", trong lời nói tràn đầy sự thân mật.
"Đuổi giết mấy tên tộc Đầu Hổ đơn độc!"
Cứ như vậy, trong mấy ngày liên tiếp, mấy người Ngô Bình đều mai phục tại nơi mà Nhân tộc tụ tập. Những chỗ đó, là nơi mà gần như tộc Đầu Hổ phải đến để càn quét mỗi ngày, một khi gặp phải, Ngô Bình sẽ lập tức giết chết bọn chúng.
Trong mấy ngày, Ngô Bình đã giết hơn một ngàn tên Đầu Hồ tộc, sức mạnh cấm kỵ được hấp thụ càng ngày càng nhiều, cuối cùng thế mà lại hình thành một vầng sáng ở phía sau Cấm Thần. Vầng sáng này gọi là Cấm Hoàn! Mỗi khi Cấm Thần hấp thụ thêm một loại sức mạnh cấm kỵ, thì sẽ ngưng thụ thành một Cấm Hoàn. Sau khi Cấm Hoàn đã đủ mạnh rồi, thì có thể hoá thành Cấm Thuật!
Một lượng lớn người trong tộc bị giết, tộc trưởng tộc Đầu Hổ vô cùng giận dữ, xuất động rất nhiều cao thủ đi tuần tra các nơi. Nhưng mà, những cao thủ được phái ra, đều bị giết chết không thương tiếc.
Đến ngày thứ mười, Ngô Bình đã giết trên chục nghìn tên tộc Đầu Hổ, trên Cấm Hoàn xuất hiện Phù Văn Cấm Kỵ, chuyện này cho thấy cậu đã có thể tu luyện Cấm Thuật thông qua Cấm Hoàn!
Lúc này, nhóm người ở phía trên của tộc Đầu Hổ cuối cùng cũng không ngồi yên nổi, phái ra một lượng lớn cao thủ, đi khắp nơi đuổi bắt cậu.
Ngô Bình vì để dễ bề che giấu, cậu đã bảo Thanh Ngưu và Liễu Mị ẩn thân ở bên trong phố, một mình cậu đi giết chóc khắp nơi. Lúc này, cậu thúc giục hơi thở Cấm Hoàn, phía sau sẽ lập tức xuất hiện hình ảnh một con mãnh hổ gào thét điên cuồng, chuyện này cho thấy cậu đã nắm giữ được cấm thuật của tộc Đầu Hổ. Vì thế, cậu lắc mình biến hoá, hoá thành một tên tộc Đầu Hổ”., bắt đầu táo bạo trắng trợn mà tiến vào hàng ngũ bên trong của một số đội ngũ của tộc Đầu Hổ, sau đó đại khai sát giới.
Một tháng sau, số lượng người của tộc Đầu Hổ mà Ngô Bình chém giết đã lên đến năm chục nghìn tên! Trong khoảng thời gian này, có vài lần cậu bị cao thủ của tộc Đầu Hổ vây khốn, nhưng lần nào cũng có thể chạy thoát được, còn có thể giết ngược lại rất nhiều cao thủ của tộc Đầu Hổ.
Hôm nay, Ngô Bình giết một tên có thân phận khá cao trong quý tộc của tộc Đầu Hổ. Giết nhiều như thế, cậu cũng có một số hiểu biết nhất định về Đầu Hổ tốc, tộc Đầu Hổ dựa theo huyết mạch để thiết lập cấp bậc, sức mạnh cấm kỵ trong huyết mạch càng mạnh, thì cấp bậc cũng sẽ càng cao. Cậu giết hơn năm mươi nghìn tên tộc Đầu Hổ, hấp thu sức mạnh cấm kỵ bên trong huyết mạch của chúng, bây giờ sức mạnh cấm kỵ phóng ra bên ngoài vô cùng mạnh mẽ, đã thuộc về giai cấp quý tộc trong tộc Đầu Hổ! Vì thế, cậu lập tức dùng thân phận của tên quý tộc kia, tiến vào bên trong thành Tinh Nguyệt.
Quy mô của thành Tinh Nguyệt còn rộng hơn cả thành Mộng Hoa, lúc này có thể nhìn thấy ở trên đường cái đang có một lượng lớn Nhân Tộc. Chỉ là, những Nhân Tộc đơ đều là nô lệ của tộc Đầu Hổ. Chỉ là, giữa nô lệ và nô lệ có chút khác nhau, có một số nô lệ đã hoàn toàn bị nô lệ hoá, trở thành chó săn đồng loã với người của tộc Đầu Hổ, là phản đồ của Nhân Tộc.
Vừa đến trên đường, Ngô Bình đã lập tức nhìn thấy một nô lệ tay cầm roi, đang ra sức đánh lên lưng của một nô lệ khác đang vác nặng, cũng lớn giọng quát mắng: "Nhanh lên một chút! Nếu lát nữa mà muộn thì chủ tử sẽ lột da các ngươi!"
Vài người nô lệ ở phía trước cho dù giận vẫn không dám nói gì, chỉ có thể cắn răng đi trước. Những thứ bọn họ vác vô cùng nặng, căn bản không thể có cách nào đi nhanh được.
Ngô Bình tức giận, cố ý đụng vào tên nô lệ đang cầm roi kia, hất hắn ra xa mấy thước, cú va chạm này, khiến gân cốt toàn thân hắn bị gãy hết một nửa, phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Ngô Bình cả giận nói: "Cẩu nô, dám chắn đường của đại gia!". Cậy đi lên phía trước, một chân đạp vỡ xương chậu của tên kia, đau đến mức tên phản đồ này hôn mê. Loại nô lệ này không còn giá trị gì nữa, kết cục chỉ có chờ chết.
Nô lệ nhân loại nhìn thấy cảnh như thế cũng không hề phản ứng gì cả, vẫn nên làm gì thì cứ làm.
Sau khi đi một vòng, Ngô Bình mới phát hiện, bên trong tộc Đầu Hổ cũng có thể mua bán nô lệ. Nô lệ Nhân Tộc bình thường có thể bán một trăm nghìn linh thù một người, sức khoẻ tốt một chút có thể bán mấy trăm nghìn, thậm chí là trên triệu linh thù.
Rất nhanh cậu đã đến một chỗ chợ nô lệ, ít thì mười mấy nô lệ, nhiều thì trên một trăm nô lệ đặt chung với nhau. Các nô lệ được niêm yết giá rõ ràng, tất cả bọn họ đều quỳ trên mặt đất, chấp nhận số mệnh bị buôn đi bán lại.
Mấy ngày này, cậu đã giết không ít tên tộc Đầu Hổ, lấy được tiền ở trên người bọn họ, lúc này lại vừa cần để mua nô lệ Nhân Tộc. Toàn bộ chợ nô lệ, có một trăm mấy chục nghìn nô lệ bị bán, cậu mua một lúc hơn năm mươi nghìn nô lệ, cũng đưa bọn họ vào bên trong nô giới do tộc Đầu Hổ chế tạo ra. Không gian bên trong nô giới rất lớn, có thể giam giữ đồng thời cũng vận chuyển một lượng lớn vật sống.
Năm chục nghìn nô lệ, mất vài tỷ linh thù, nhưng chút tiền ấy cũng không là gì đối với Ngô Bình. Cậu biết không thể mua quá nhiều, nếu không, một khi bên trong thành thiếu nô lệ, Đầu Hồ tộc sẽ tiếp tục ra ngoài bắt Nhân Tộc làm nô lệ.
Hơn năm chục nghìn người cần đồ ăn thức uống và quần áo mặc, Ngô Bình không có cách nào để luôn giữ họ ở bên mình, cho nên đưa những người này đến ngoại ô cách nơi đây vạn dặm. Bên trong tòa thành này có Nhân Vương tọa trấn, những người này có thể sinh hoạt ở gần đó, ít nhất cũng có thể sống sót.
Thế nhưng, những người này không một xu dính túi, Ngô Bình lại phát cho mỗi người một trăm nghìn linh thù dùng để mua nhà mua đất, bắt đầu cuộc sống một lần nữa. May là có Thanh Ngưu và Liễu Mị trợ giúp, nếu không chỉ có một mình cậu lo liệu thì cũng không thể nào làm được nhiều việc.
Ngày hôm sau, Ngô Bình đi vào thành Tinh Nguyệt một lần nữa, cậu vừa mới bước vào thành, thì có khí tức cường đại khóa chặt cậu. Cậu dùng bước, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy có ba tên cao thủ tộc Đầu Hổ bay từ trên trời xuống, vây cậu ở chính giữa.
“Ranh con nhân loại! Lá gan của ngươi không nhỏ, dám giả mạo tộc nhân của ta! Người đã giết hại tộc nhân của ta trong hơn một tháng nay chính là ngươi đúng không?”. Một kẻ tộc Đầu Hổ lông vàng kim lạnh giọng hỏi.
Ngô Bình biết đối phương sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện ra tung tích của mình, cậu cũng không hoảng loạn, lạnh nhạt nói: “Các ngươi quá ngu xuẩn, ta đã giết cả trăm nghìn tộc Đầu Hổ”, các ngươi mới tìm được ta, ta thật sự rất thất vọng”.
Một tên tộc Đầu Hổ lông xanh khác giận dữ nói: “Ngươi sẽ chết thật thảm!”
“Ầm!”
Không gian xung quanh Ngô Bình trở nên vặn vẹo, có hơn một ngàn bóng của mãnh hổ xuất hiện, cũng đồng thời phát ra tiếng hồ gầm. Mỗi một cái miệng của từng con hổ đều phóng ra một tia sáng, tập trung bắn về phía Ngô Bình.
Ngô Bình cười lạnh, kích hoạt Cấm Hoàn, bên ngoài cơ thể cũng xuất hiện mãnh hổ, mãnh hổ gào thét điên cuồng một tiếng, bên ngoài cơ thể Ngô Bình hình thành một cái chuông vàng thật lớn, giữ cậu ở bên trong đó! Bên ngoài chuông vàng hiện ra Phù Văn Cấm Kỵ, phù văn và chuông vàng xoay tròn. Chuông vàng xoay tròn thì Cấm Thần của Ngô Bình đang ngồi xếp bằng phát ra thần quang sáng rực rỡ!
“Ầm!”
Chuông vàng ngân lên, cùng với tiếng mãnh hổ gào thét điên cuồng, toàn bộ ánh sáng vàng của tộc Đầu Hổ phát ra vặn vẹo, sụp đổ, sau đó bị Cấm Thần hấp thu, luyện hóa!
Bình luận facebook