-
Chương 2851: Một người áp chế một tộc
Thứ Ngô Bình thi triển chính là một loại Thuật Pháp Cấm Kỵ, tên là Hổ Khiếu Kim Chung Tráo! Thuật pháp này được cậu dung hợp Cấm Thuật của tộc Đầu Hổ với một loại Thánh Phẩm Pháp Tắc tạo ra, đồng thời, cũng thêm Tiếp Dẫn Thần Công và Phản Kích Chi Kiếm! Sau hơn một tháng, hơn phân nửa thời gian cậu đều luyện Hổ Khiếu Kim Chung Tráo, bây giờ đã hoàn thiện nó!
Hồ Khiếu Kim Chung Tráo vừa ra, trận pháp sát phạt do tộc Đầu Hổ bày ra đã mất đi hiệu lực trong nháy mắt, Ngô Bình biến mất tại chỗ, một đường kiếm quang nhàn nhạt vẽ ra một vòng tròn thật lớn, xuyên qua thân thể của ba gã cao thủ tộc Đầu Hổ.
“Phụt phụt phụt!”
Ba vị cao thủ chết ngay lập tức dưới đường kiếm tuyệt thế của Ngô Bình, Sức mạnh cấm kỵ mạnh mẽ tràn vào bên trong Cấm Thần của Ngô Bình, làm phù văn trên Cấm Hoàn lại càng sáng thêm.
Sau khi ám sát ba đại cao thủ, Ngô Bình lập tức rời khỏi hiện trường. Sau khi cậu rời đi không lâu, lại có rất nhiều cao thủ đuổi đến, truy kích bốn phía.
Ngô Bình cố ý đi vòng quanh thành, chờ tộc Đầu Hổ đến thật gần, thì lập tức chém giết. Như thế, cậu lại giết liên tiếp hơn chục cao thủ của tộc Đầu Hổ.
“Đáng chết!”
Cuối cùng, người mạnh nhất của tộc Đầu Hổ phẫn nộ, một bóng dáng mãnh hổ cao ngàn trượng xuất hiện ở trên trời cao, nhìn xuống sông nước vạn dặm.
Ngô Bình đang bay đột nhiên dừng lại, cậu ngẩng đầu nhìn về phía mãnh hổ cao ngàn trượng kia, trong mắt tràn đầy sự khiêu khích.
“Ta là thiên kiêu của Nhân Tộc, Ngô Bình! Bản công tử không giết người vô danh, hãy xưng tên ra!”
Giọng nói kia như tiếng sấm cuồn cuộn, vang vọng đại địa: “Tộc Đầu Hổ, Hổ Tương! Tiểu bối mau chịu chết đi! Tê Thiên Hổ Trảo!”
Sau một tiếng gầm giận dữ, một cái móng hổ cực lớn lao từ trên không trung xuống đánh tới, hướng đến phía Ngô Bình. Móng hổ còn ở trên trời cao, mặt đất xung quanh Ngô Bình đã bị nứt ra, không gian trong phạm vi trăm dặm bắt đầu vặn vẹo! Một luồng Sức mạnh cấm kỵ khóa chặt lấy Ngô Bình. Nhìn ra được, huyết mạch của tên cao thủ tộc Đầu Hổ này rất dày, có được Sức mạnh cấm kỵ hoàn chỉnh!
“Cửu Dương Hoá Cấm!”
“Cửu Cung Bát Quái!”
“Cửu Kiếm Trọng Sơn!”
“Tuyệt Thế Nhất Kiếm!”
Trong nháy mắt, hơi thở của Ngô Bình dâng trào, dưới chân hiện lên Cửu Cung Bát Quái đồ, ở trên còn có bóng của chín cây cự kiếm. Hơn một tháng này, cậu vẫn luôn tìm hiểu về kiếm đạo vương tọa, hoàn thiện Cửu Cung Bát Quái, tìm hiểu Cửu Kiếm Trọng Sơn.
Giờ khắc này, cậu không giữ lại bất cứ thứ gì, tung ra chiêu mạnh nhất!
Cửu Cung Bát Quái đồ cực lớn bay lên trời, ở giữa xuất hiện một đường kiếm quang kinh thiên, chém về phía trời cao, va chạm cực mạnh với móng hổ.
“Ầm!”
Một kiếm này cắt đứt thời gian, chia đôi bầu trời, vô cùng sắc bén, vô địch!
Móng hổ bị chém thành hai đoạn, sau đó hóa thành cơn mưa ánh sáng rồi tiêu tán. Kiếm quang khủng bố vô địch tiếp tục chém giết, giết cả bóng mãnh hổ trong không gian!
“Rào!”
Một tiếng hổ gầm cùng với một tiếng hét thảm thiết vang lên. Trên bầu trời, một cái đầu hổ khổng lồ rơi xuống, đập mạnh xuống mặt đất. Sức mạnh cấm kỵ nồng đậm, mạnh mẽ cuồn cuộn tiến vào trong Cấm Thần của Ngô Bình.
“Phụt!”
Ngô Bình phun ra một ngụm máu tươi, thân thể lung lay sắp ngã. Một chiêu này, cậu đã dùng toàn lực để ứng phó, không hề giữ lại gì, nên thể năng và tinh thần đều tiêu hao hoàn toàn không còn một chút gì.
Thanh Ngưu xuất hiện ở bên cạnh, đỡ lấy Ngô Bình, biến mất trong nháy mắt.
Nô lệ nhân loại trong thành Tinh Nguyệt ngơ ngác nhìn lên trời cao. Tên thiên kiêu Nhân Tộc kia thắng! Một kiếm của hắn chém đầu đệ nhất cao thủ của tộc Đầu Hổ, Hổ Tương!
Tức khắc, mọi người đều hoan hô. Cùng với đó, người của tộc Đầu Hổ đều kinh ngạc không thể tin được, cùng với cảm giác sợ hãi mãnh liệt ập đến! Thủ lĩnh mạnh nhất đã chết, còn ai có thể bảo hộ cho bọn họ?
Ở một trấn nhỏ, lúc này Ngô Bình đang nằm trên giường, Liễu Mị lấy một ít đan dược cho cậu ăn.
Thanh Ngưu: “Một kiếm kia của công tử, kinh thiên địa, doạ quỷ thần, thiên hạ vô song!”
Ngô Bình lười biếng hỏi: “Tộc Đầu Hổ không đuổi theo sao?”
Thanh Ngưu cười lạnh: “Bọn họ dám sao? Chỉ sợ là bọn họ đã bị doạ cho mất mật!”
Ngô Bình gật gật đầu, nói: “Chờ tôi khoẻ hơn một chút thì chúng ta đi thành Tinh Nguyệt”.
Liễu Mị lắp bắp kinh hãi: “Anh Bình, anh còn yếu như vậy, sao lại còn phải đi về đó?”
Ngô Bình: “Tôi muốn nhân cơ hội này đuổi tộc Đầu Hổ đi. Nếu bọn họ không đi, tôi sẽ giết sạch hết tộc Đầu Hổ bọn họ!”
Thanh Ngưu nói: “Công tử, cậu có nghĩ đến sau khi đoạt được thành Tinh Nguyệt rồi, sẽ do ai toạ trấn không?”
Ngô Bình suy tư một lát, nói: “Tôi thật sự không thể toạ trấn ở thành Tinh Nguyệt quá lâu. Thế nhưng tôi có thể bày ra Cấm Kỵ Sát Trận ở đây. Sát trận này thì chỉ có Nhân Tộc mới có thể đi vào, nếu là dị tộc thì sẽ diệt sạch toàn bộ!”
Hai mắt Thanh Ngưu sáng ngời: “Công tử có được Nhân Tộc Cấm Kỵ, đúng là có thể bày được Cấm Kỵ Sát Trận như thế!”
Ngô Bình: “Vạn Kiếm Tổ Sư tặng tôi ba lá bùa Vạn Kiếm Trảm Sát, tôi có thể mượn sức mạnh của ba lá bùa này, bày ra Vạn Kiếm Sát Trận, từ đó tăng lên uy lực của Cấm Trận”.
Liễu Mị không hiểu nhiều về Cấm Kỵ Sát Trận, cô hỏi: “Anh Bình, sau khi bày đại trận ra, có phải sẽ yếu dần theo thời gian hay không?”
Ngô Bình cười nói: “Đại Trận Cấm Kỵ không giống với trận pháp bình thường, một khi Đại Trận Cấm Kỵ được bày ra thì nơi đó sẽ là Cấm Kỵ, ngược lại lại tẩm bổ cho bản thân trận pháp. Nói cách khác, Đại Trận Cấm Kỵ tồn tại càng lâu thì uy lực càng mạnh!”
Liễu Mị vô cùng kinh ngạc: “Hoá ra còn có thể như thế!”
Thanh Ngưu: “Nếu thời gian đủ lâu, thì uy lực của Đại Trận Cấm Kỵ sẽ tăng lên vô hạn cho đến khi nó lột xác”.
Ngô Bình gật đầu: “Không sai. Ngay cả ba lá bùa Vạn Kiếm Trảm Sát cũng có thể được tẩm bổ, không ngừng mạnh lên, đây là chỗ huyền diệu của Đại Trận Cấm Kỵ”.
Ngô Bình nghỉ ngơi chỉnh đốn ở trấn nhỏ nửa ngày, chờ khi thực lực khôi phục được một chút thì lại xuất hiện ở thành Tinh Nguyệt một lần nữa.
Lúc này, cậu đang bay lơ lửng trên đầu tường, lạnh giọng nói: “Tộc Đầu Hổ nghe đây! Hạn cho các người trong một canh giờ đi ra khỏi vạn dặm thành Tinh Nguyệt! Nếu không làm theo, ta sẽ tiêu diệt tộc Đầu Hổ!”
Giọng nói của Ngô Bình tràn ngập sát khí. Có một số cao thủ có thực lực chỉ sau Hổ Tương không phục, phóng ra địch ý.
Năm giác quan của Ngô Bình nhạy bén, lập tức thi triển Cấm Thần thứ hai. Cấm Thần này có một loại năng lực đặc thù, vô song quyết đấu!
Cấm Thần trợn mắt, bắn ra hai đường kin quang, bao lấy một cao thủ của tộc Đầu Hổ.
Trong đầu đối phương vang lên một giọng nói máy móc lạnh lùng: “Khóa mục tiêu, vô song quyết đấu!”
Tên cao thủ của tộc Đầu Hổ biến sắc, vừa muốn há miệng, thực lực của hắn ta đã bị áp chế đến ngang với Ngô Bình, cũng chính là cấp Nguyên Anh sơ kỳ.
Sau đó, hắn ta lập tức nhìn thấy một đường kiếm quang bay đến, hoàn toàn không kịp phản ứng thì đầu đã bay lên, trong nháy mắt đã bị chém chết!
“Còn ai không phục?”. Khí tức của Ngô Bình càng khiến cho người ta sợ hãi thêm, Khí Tức Cấm Kỵ được mở ra toàn bộ, áp chế tộc Đầu Hổ!
Ai lại muốn đi tìm chết? Những người khác đều cúi đầu.
Một lát sau, một người cấp trên của tộc Đầu Hổ lớn tiếng nói: “Thiên Kiêu Nhân Tộc, bọn ta tình nguyện chịu thua, nhưng mong cho bọn ta thêm chút thời gian”.
Ngô Bình: “Tất cả các vật trong thành, bao gồm cả nô lệ, các người không thể mang đi. Thời gian vẫn như cũ, một canh giờ!”
Vị cấp trên của tộc Đầu Hổ tức giận nói: “Thiên Kiêu Nhân Tộc, đừng có khinh tộc ta quá đáng! Tộc của ta có hơn mấy triệu tộc nhân tại đây!”
Trên mặt Ngô Bình không có biểu cảm gì, vung tay lên, một lá bùa Vạn Kiếm Trảm Sát xuất hiện trong không trung.
Lá bùa này do chính Vạn Kiếm Tổ Sư ban tặng, lập tức phong ra Khí Tức Hỗn Độn, khí tức này mạnh mẽ, giống như uy áp của chúa tể!
“Uy áp của Chúa Tể!”. Cấp trên của tộc Đầu Hổ biến sắc, rầm một tiếng lập tức quỳ xuống, run rẩy nói: “Bọn ta lập tức rút lui khỏi tòa thành này!”
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Nhẫn trữ vật của các người đều phải để lại hết, không được mang đi bất kỳ cái nào! Nếu không, ta sẽ kích hoạt lá bùa này, diệt toàn tộc các người!”
Đối mặt với thực lực tuyệt đối ở trước mặt, tộc Đầu Hổ lựa chọn phục tùng, bọn họ rời khỏi cửa thành theo thứ tự, mỗi người khi rời đi đều sẽ giao ra nhẫn trữ vật của mình.
Thanh Ngưu đứng ở đó, cho dù một tên tộc Đầu Hổ lén giấu giếm vật gì thì đều không thể gạt được đôi mắt của hắn.
Rất nhanh, hơn triệu tên tộc Đầu Hổ đã xếp thành mấy chục đội ngũ, nối đuôi nhau mà đi. Chưa đến một canh giờ, tất cả tộc Đầu Hổ đều đã bị đuổi đi xa, còn sót lại trong thành đều là nô lệ trước đây.
Ngô Bình cao giọng tuyên bố: “Từ giờ trở đi, Ngô Bình tôi chính là thành chủ của thành Tinh Nguyệt!”
Hồ Khiếu Kim Chung Tráo vừa ra, trận pháp sát phạt do tộc Đầu Hổ bày ra đã mất đi hiệu lực trong nháy mắt, Ngô Bình biến mất tại chỗ, một đường kiếm quang nhàn nhạt vẽ ra một vòng tròn thật lớn, xuyên qua thân thể của ba gã cao thủ tộc Đầu Hổ.
“Phụt phụt phụt!”
Ba vị cao thủ chết ngay lập tức dưới đường kiếm tuyệt thế của Ngô Bình, Sức mạnh cấm kỵ mạnh mẽ tràn vào bên trong Cấm Thần của Ngô Bình, làm phù văn trên Cấm Hoàn lại càng sáng thêm.
Sau khi ám sát ba đại cao thủ, Ngô Bình lập tức rời khỏi hiện trường. Sau khi cậu rời đi không lâu, lại có rất nhiều cao thủ đuổi đến, truy kích bốn phía.
Ngô Bình cố ý đi vòng quanh thành, chờ tộc Đầu Hổ đến thật gần, thì lập tức chém giết. Như thế, cậu lại giết liên tiếp hơn chục cao thủ của tộc Đầu Hổ.
“Đáng chết!”
Cuối cùng, người mạnh nhất của tộc Đầu Hổ phẫn nộ, một bóng dáng mãnh hổ cao ngàn trượng xuất hiện ở trên trời cao, nhìn xuống sông nước vạn dặm.
Ngô Bình đang bay đột nhiên dừng lại, cậu ngẩng đầu nhìn về phía mãnh hổ cao ngàn trượng kia, trong mắt tràn đầy sự khiêu khích.
“Ta là thiên kiêu của Nhân Tộc, Ngô Bình! Bản công tử không giết người vô danh, hãy xưng tên ra!”
Giọng nói kia như tiếng sấm cuồn cuộn, vang vọng đại địa: “Tộc Đầu Hổ, Hổ Tương! Tiểu bối mau chịu chết đi! Tê Thiên Hổ Trảo!”
Sau một tiếng gầm giận dữ, một cái móng hổ cực lớn lao từ trên không trung xuống đánh tới, hướng đến phía Ngô Bình. Móng hổ còn ở trên trời cao, mặt đất xung quanh Ngô Bình đã bị nứt ra, không gian trong phạm vi trăm dặm bắt đầu vặn vẹo! Một luồng Sức mạnh cấm kỵ khóa chặt lấy Ngô Bình. Nhìn ra được, huyết mạch của tên cao thủ tộc Đầu Hổ này rất dày, có được Sức mạnh cấm kỵ hoàn chỉnh!
“Cửu Dương Hoá Cấm!”
“Cửu Cung Bát Quái!”
“Cửu Kiếm Trọng Sơn!”
“Tuyệt Thế Nhất Kiếm!”
Trong nháy mắt, hơi thở của Ngô Bình dâng trào, dưới chân hiện lên Cửu Cung Bát Quái đồ, ở trên còn có bóng của chín cây cự kiếm. Hơn một tháng này, cậu vẫn luôn tìm hiểu về kiếm đạo vương tọa, hoàn thiện Cửu Cung Bát Quái, tìm hiểu Cửu Kiếm Trọng Sơn.
Giờ khắc này, cậu không giữ lại bất cứ thứ gì, tung ra chiêu mạnh nhất!
Cửu Cung Bát Quái đồ cực lớn bay lên trời, ở giữa xuất hiện một đường kiếm quang kinh thiên, chém về phía trời cao, va chạm cực mạnh với móng hổ.
“Ầm!”
Một kiếm này cắt đứt thời gian, chia đôi bầu trời, vô cùng sắc bén, vô địch!
Móng hổ bị chém thành hai đoạn, sau đó hóa thành cơn mưa ánh sáng rồi tiêu tán. Kiếm quang khủng bố vô địch tiếp tục chém giết, giết cả bóng mãnh hổ trong không gian!
“Rào!”
Một tiếng hổ gầm cùng với một tiếng hét thảm thiết vang lên. Trên bầu trời, một cái đầu hổ khổng lồ rơi xuống, đập mạnh xuống mặt đất. Sức mạnh cấm kỵ nồng đậm, mạnh mẽ cuồn cuộn tiến vào trong Cấm Thần của Ngô Bình.
“Phụt!”
Ngô Bình phun ra một ngụm máu tươi, thân thể lung lay sắp ngã. Một chiêu này, cậu đã dùng toàn lực để ứng phó, không hề giữ lại gì, nên thể năng và tinh thần đều tiêu hao hoàn toàn không còn một chút gì.
Thanh Ngưu xuất hiện ở bên cạnh, đỡ lấy Ngô Bình, biến mất trong nháy mắt.
Nô lệ nhân loại trong thành Tinh Nguyệt ngơ ngác nhìn lên trời cao. Tên thiên kiêu Nhân Tộc kia thắng! Một kiếm của hắn chém đầu đệ nhất cao thủ của tộc Đầu Hổ, Hổ Tương!
Tức khắc, mọi người đều hoan hô. Cùng với đó, người của tộc Đầu Hổ đều kinh ngạc không thể tin được, cùng với cảm giác sợ hãi mãnh liệt ập đến! Thủ lĩnh mạnh nhất đã chết, còn ai có thể bảo hộ cho bọn họ?
Ở một trấn nhỏ, lúc này Ngô Bình đang nằm trên giường, Liễu Mị lấy một ít đan dược cho cậu ăn.
Thanh Ngưu: “Một kiếm kia của công tử, kinh thiên địa, doạ quỷ thần, thiên hạ vô song!”
Ngô Bình lười biếng hỏi: “Tộc Đầu Hổ không đuổi theo sao?”
Thanh Ngưu cười lạnh: “Bọn họ dám sao? Chỉ sợ là bọn họ đã bị doạ cho mất mật!”
Ngô Bình gật gật đầu, nói: “Chờ tôi khoẻ hơn một chút thì chúng ta đi thành Tinh Nguyệt”.
Liễu Mị lắp bắp kinh hãi: “Anh Bình, anh còn yếu như vậy, sao lại còn phải đi về đó?”
Ngô Bình: “Tôi muốn nhân cơ hội này đuổi tộc Đầu Hổ đi. Nếu bọn họ không đi, tôi sẽ giết sạch hết tộc Đầu Hổ bọn họ!”
Thanh Ngưu nói: “Công tử, cậu có nghĩ đến sau khi đoạt được thành Tinh Nguyệt rồi, sẽ do ai toạ trấn không?”
Ngô Bình suy tư một lát, nói: “Tôi thật sự không thể toạ trấn ở thành Tinh Nguyệt quá lâu. Thế nhưng tôi có thể bày ra Cấm Kỵ Sát Trận ở đây. Sát trận này thì chỉ có Nhân Tộc mới có thể đi vào, nếu là dị tộc thì sẽ diệt sạch toàn bộ!”
Hai mắt Thanh Ngưu sáng ngời: “Công tử có được Nhân Tộc Cấm Kỵ, đúng là có thể bày được Cấm Kỵ Sát Trận như thế!”
Ngô Bình: “Vạn Kiếm Tổ Sư tặng tôi ba lá bùa Vạn Kiếm Trảm Sát, tôi có thể mượn sức mạnh của ba lá bùa này, bày ra Vạn Kiếm Sát Trận, từ đó tăng lên uy lực của Cấm Trận”.
Liễu Mị không hiểu nhiều về Cấm Kỵ Sát Trận, cô hỏi: “Anh Bình, sau khi bày đại trận ra, có phải sẽ yếu dần theo thời gian hay không?”
Ngô Bình cười nói: “Đại Trận Cấm Kỵ không giống với trận pháp bình thường, một khi Đại Trận Cấm Kỵ được bày ra thì nơi đó sẽ là Cấm Kỵ, ngược lại lại tẩm bổ cho bản thân trận pháp. Nói cách khác, Đại Trận Cấm Kỵ tồn tại càng lâu thì uy lực càng mạnh!”
Liễu Mị vô cùng kinh ngạc: “Hoá ra còn có thể như thế!”
Thanh Ngưu: “Nếu thời gian đủ lâu, thì uy lực của Đại Trận Cấm Kỵ sẽ tăng lên vô hạn cho đến khi nó lột xác”.
Ngô Bình gật đầu: “Không sai. Ngay cả ba lá bùa Vạn Kiếm Trảm Sát cũng có thể được tẩm bổ, không ngừng mạnh lên, đây là chỗ huyền diệu của Đại Trận Cấm Kỵ”.
Ngô Bình nghỉ ngơi chỉnh đốn ở trấn nhỏ nửa ngày, chờ khi thực lực khôi phục được một chút thì lại xuất hiện ở thành Tinh Nguyệt một lần nữa.
Lúc này, cậu đang bay lơ lửng trên đầu tường, lạnh giọng nói: “Tộc Đầu Hổ nghe đây! Hạn cho các người trong một canh giờ đi ra khỏi vạn dặm thành Tinh Nguyệt! Nếu không làm theo, ta sẽ tiêu diệt tộc Đầu Hổ!”
Giọng nói của Ngô Bình tràn ngập sát khí. Có một số cao thủ có thực lực chỉ sau Hổ Tương không phục, phóng ra địch ý.
Năm giác quan của Ngô Bình nhạy bén, lập tức thi triển Cấm Thần thứ hai. Cấm Thần này có một loại năng lực đặc thù, vô song quyết đấu!
Cấm Thần trợn mắt, bắn ra hai đường kin quang, bao lấy một cao thủ của tộc Đầu Hổ.
Trong đầu đối phương vang lên một giọng nói máy móc lạnh lùng: “Khóa mục tiêu, vô song quyết đấu!”
Tên cao thủ của tộc Đầu Hổ biến sắc, vừa muốn há miệng, thực lực của hắn ta đã bị áp chế đến ngang với Ngô Bình, cũng chính là cấp Nguyên Anh sơ kỳ.
Sau đó, hắn ta lập tức nhìn thấy một đường kiếm quang bay đến, hoàn toàn không kịp phản ứng thì đầu đã bay lên, trong nháy mắt đã bị chém chết!
“Còn ai không phục?”. Khí tức của Ngô Bình càng khiến cho người ta sợ hãi thêm, Khí Tức Cấm Kỵ được mở ra toàn bộ, áp chế tộc Đầu Hổ!
Ai lại muốn đi tìm chết? Những người khác đều cúi đầu.
Một lát sau, một người cấp trên của tộc Đầu Hổ lớn tiếng nói: “Thiên Kiêu Nhân Tộc, bọn ta tình nguyện chịu thua, nhưng mong cho bọn ta thêm chút thời gian”.
Ngô Bình: “Tất cả các vật trong thành, bao gồm cả nô lệ, các người không thể mang đi. Thời gian vẫn như cũ, một canh giờ!”
Vị cấp trên của tộc Đầu Hổ tức giận nói: “Thiên Kiêu Nhân Tộc, đừng có khinh tộc ta quá đáng! Tộc của ta có hơn mấy triệu tộc nhân tại đây!”
Trên mặt Ngô Bình không có biểu cảm gì, vung tay lên, một lá bùa Vạn Kiếm Trảm Sát xuất hiện trong không trung.
Lá bùa này do chính Vạn Kiếm Tổ Sư ban tặng, lập tức phong ra Khí Tức Hỗn Độn, khí tức này mạnh mẽ, giống như uy áp của chúa tể!
“Uy áp của Chúa Tể!”. Cấp trên của tộc Đầu Hổ biến sắc, rầm một tiếng lập tức quỳ xuống, run rẩy nói: “Bọn ta lập tức rút lui khỏi tòa thành này!”
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Nhẫn trữ vật của các người đều phải để lại hết, không được mang đi bất kỳ cái nào! Nếu không, ta sẽ kích hoạt lá bùa này, diệt toàn tộc các người!”
Đối mặt với thực lực tuyệt đối ở trước mặt, tộc Đầu Hổ lựa chọn phục tùng, bọn họ rời khỏi cửa thành theo thứ tự, mỗi người khi rời đi đều sẽ giao ra nhẫn trữ vật của mình.
Thanh Ngưu đứng ở đó, cho dù một tên tộc Đầu Hổ lén giấu giếm vật gì thì đều không thể gạt được đôi mắt của hắn.
Rất nhanh, hơn triệu tên tộc Đầu Hổ đã xếp thành mấy chục đội ngũ, nối đuôi nhau mà đi. Chưa đến một canh giờ, tất cả tộc Đầu Hổ đều đã bị đuổi đi xa, còn sót lại trong thành đều là nô lệ trước đây.
Ngô Bình cao giọng tuyên bố: “Từ giờ trở đi, Ngô Bình tôi chính là thành chủ của thành Tinh Nguyệt!”
Bình luận facebook