-
Chương 2857: Đệ nhất sát thần của Nhân Tộc
Dược lão cũng lộ ra một nụ cười tươi, nói: “Thánh Hoàng ở thế hệ trước cũng đã mở được thánh mạch. Nhưng mà, Huyền Mạch không nhiều bằng Tiểu Ngô, chỉ có tám cái”.
Trần Hoài Long: “Huyền Mạch là Thần Mạch, Thánh Mạch trong Quân Mạch, Thần Mạch càng nhiều thì Quân Mạch mới càng mạnh. Tiểu Bình, đến đây, để ta nhìn một cái”.
Ông ấy duỗi tay đè lên mạch môn của Ngô Bình, một luồng sức mạnh huyền diệu thấm vào trong đó. Một lát sau, ông ấy kinh ngạc kêu lên một tiếng: “Trong Thánh Mạch của cậu là cái gì?”
Hóa ra, ông ấy cảm nhận được sự tồn tại của Tháp Thiên Mệnh và Cửu Liên Đài!
Ngô Bình gãi gãi đầu: “học sinh vô tình có được một món đồ, có khả năng là Cấm Kỵ Tối Cao!”
Trần Hoài Long là Dược lão liếc nhìn nhau, cả hai đều ngây người, hơn nửa ngày cũng chưa bình tĩnh.
Trần Hoài Long cảm khái, nói: “Cấm Kỵ Tối Cao trấn áp Thánh Mạch, loại tình huống này, ta chưa từng nghe nói đến!”
Dược lão cười nói: “Bằng không thì, sao thành tích của cậu ta lại có thể vượt qua được Thánh Hoàng khi còn trẻ?”
Trần Hoài Long trầm ngâm một lát, nói với Dược lão: “Dược lão, chuyện này chỉ có ông và ta biết được, không nên nói cho người thứ ba. Sau này, Tiểu Bình sẽ đi theo ông học luyện đan”.
Chín trưởng của học viện, đều là người mạnh nhất trong các lĩnh vực, như Dược lão, chính là người đứng đầu trong việc luyện đan ở Thánh Cổ Đại Lục, trình độ luyện đan của ông ấy, trong thiên hạ này không ai sánh bằng.
Nghe được viện trưởng muốn giao Ngô Bình cho mình, Dược lão vô cùng vui vẻ, nói: “Mong viện trưởng yên tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc cho Tiểu Bình thật tốt”.
Trần Hoài Long hỏi Ngô Bình: “Tiểu Bình à, ta nghe người ở thành Mộng Hoa nói cậu cũng có luyện đan?”
Hai mắt Dược lão sáng lên, có cảm giác như đã nhặt được báu vật.
Ngô Bình cười nói: “Có biết một chút”.
Dược lão nói: “Tiểu Bình, cậu có nguyện ý làm đệ tử của ta không?”
Ngô Bình vội vàng nói: “Tội nguyện ý!”
Ở học viện, ở trên học sinh còn có một thân phận khác, đó chính là đệ tử được một số đại nhân vật thu nhận. Đệ tử có được tài nguyên càng nhiều thì thân phận càng cao, không phải là đệ tử bình thường có thể so sánh được.
Trần Hoài Long: “Tiểu Bình, cậu đi với Dược lão về Vườn thuốc đi, trước tiên nghỉ ngơi cho thật tốt”.
Hai người lui ra, Dược lão đưa Ngô Bình đi đến một viện. Cửa viện nhìn rất đơn giản, nhìn qua cực kỳ bình thường. Thế nhưng, sau khi đẩy cửa viện ra, Ngô Bình lại thấy được một khoảng không gian rộng lớn, bên trong trồng đầy các loại cây thuốc dược liệu, còn có mấy tòa nhà lớn lớn bé bé.
Dược lão: “Tiểu Bình, nơi này chính là Vườn thuốc. Trước mắt thì Vườn thuốc có hơn một ngàn người, trong đó hơn năm trăm người là học sinh. Sau này, con giúp vi sư dạy cho bọn họ luyện đan”.
Luyện đan là chuyện Ngô Bình yêu thích, cậu hỏi: “Sư phụ, thứ con học ở Tiên Giới có hơi khác so với luyện đan ở Thánh Cổ Đại Lục”.
“Khác nhau thì đúng là có. Nhưng trăm sông đổ về một biển”.
Hai người đi vào trong một tòa nhà nhỏ ba tầng, ở trước tiểu lâu có một khoảng sân rộng, hơn mười người học sinh đang chế tác dược liệu ở trong viện. Dược liệu khác nhau, cần phải có phương pháp áp dụng khác nhau, do đó kiến thức ở nơi này rộng lớn cực kỳ.
Nhìn thấy Dược lão, các học sinh đều lần lượt gật đầu: “Dược lão”.
Dược lão đáp một tiếng, sau đó gọi Ngô Bình lên lầu ba. Trên lầu ba bày bảy lò luyện đan và lò thuốc, các lò thuốc luyện đan khác nhau thích hợp để luyện chế các loại đan khác nhau.
“Nơi này của ta có mấy phương thuốc, con nhìn xem có thể luyện chế được hay không”. Dược lão nói, ông ấy không rõ được trình độ luyện đan của Ngô Bình, muốn thông qua mấy phương thuốc này để quan sát vị đệ tử mới thu nhận một chút.
Ngô Bình gật đầu, cậu nhanh chóng nhìn lướt qua mấy phương thuốc một lần, sau đó thử luyện chế loại đan dược thứ nhất, loại này gọi là Tụ Bí Đan, có thể giúp tu sĩ nhẹ nhàng khống chế được bí lực cấp cao, là một loại đan dược cấp năm khá thường dùng, độ khó trong việc luyện chế cũng ở mức bình thường.
Ngô Bình chọn một lò luyện đan, sau đó rửa lò, đốt lửa, cho thêm thuốc, động tác liền mạch lưu loát. Qua khoảng 15-30 phút, lò đan mở ra, có bảy viên đan dược.
Dược lão cầm lấy đan dược vừa luyện xong, là đan dược thượng phẩm, vốn đã không tồi. Nhưng ông ấy cũng không vừa lòng mà nói: “Tiểu Bình, kỹ thuật luyện đan của con rất tốt, nhưng có một số chỗ có thể cải thiện thêm”. Ông ấy giải thích một cách tỉ mỉ, Ngô Bình cần thận cân nhắc.
Sau khi nghe xong lời của Dược lão, trong lòng Ngô Bình vô cùng bội phục, cậu cảm giác được trình độ luyện đan của Dược lão chắc chắn cao hơn cậu. Hơn nữa, ý nghĩa của việc luyện đan ở Thánh Cổ Đại Lục khác với Tiên Giới, mỗi một câu của ông ấy, đều có thể dẫn dắt Ngô Bình.
Ngô Bình nghe xong, lập tức dùng các biện pháp cải tiến để luyện chế ra lò Tụ Bí Đan thứ hai. Hiệu quả ngay lập tức, lò này luyện ra được tám viên đan dược, phẩm chất của đan dược cũng đã lên đến tuyệt phẩm!
Nhìn thấy Ngô Bình vẫn cần phải học hỏi nhiều hơn, thiên phú siêu phàm, Dược lão vô cùng vui vẻ. Tuy rằng ông ấy có rất nhiều tài năng, nhưng vẫn chưa thể tìm được truyền nhân. Dẫu sao việc luyện đan cũng cần có thiên phú, nếu không có thiên phú thì có cố gắng như thế nào cũng không thể được. Cho đến hôm nay, cuối cùng ông ấy cũng tìm một người có thể kế thừa được y bát của ông ấy!
Dược lão nhìn Ngô Bình, càng nhìn lại càng ưng, yêu cầu Ngô Bình tiếp tục luyện chế đan dược khác, ông ấy không hề giữ lại thứ gì mà chỉ điểm toàn bộ, lấy một thân bản lĩnh ra dốc túi tương thụ.
Học sinh trong viện nhìn thấy Dược lão mang đến một người, đi vào rồi vẫn chưa hề đi ra thì đều không khỏi tò mò.
“Người đó là ai thế, nhìn quần áo của cậu ta không giống học sinh mới tới, chẳng lẽ Dược lão đã tìm được đồng tử luyện đan mới?”
“Không phải đồng tử luyện đan, tuổi cậu ta cũng không còn nhỏ nữa, có thể là tạp dịch”. Một học sinh khác nói ra phán đoán của mình.
Sau khi luyện chế mấy loại đan dược, Dược lão lấy ra vài quyển sách trong tàng thư, để Ngô Bình đọc. Những cuốn sách này vô cùng quý giá, là tổng kết tâm huyết của các đan dược sư, nếu Ngô Bình không phải đệ tử của Dược lão, căn bản không có khả năng chạm vào nó.
Nhìn đọc được một lúc, Ngô Bình nghĩ đến Liễu Mị và Thanh Ngưu, lập tức rời Vườn thuốc tìm bọn họ.
Thanh Ngưu và Liễu Mị đang đợi Ngô Bình ở một quán trọ. Nghe nói cậu trở thành đệ tử của Dược lão, Thanh Ngưu vô cùng hâm mộ, nói: “Đại danh của Dược lão vang vọng khắp các tộc. Cho dù ông ấy đi đến nơi nào, đều sẽ được người ta tôn trọng như khách quý”.
Tuy rằng Ngô Bình đã bái Dược lão làm sư phụ, nhưng cậu cũng không biết về Dược lão cho lắm, vì thế hỏi: “Anh Ngưu cũng biết Dược lão sao?”
Thanh Ngưu: “Có rất nhiều cường giả ở Thánh Cổ Đại Lục, nhưng nếu nói về chuyện luyện đan, mạnh nhất vẫn là Nhân Tộc. Còn người như Dược lão, chính là một tồn tại nghịch thiên. Đan dược mà ông ấy luyện chế, ngay cả những kẻ đứng đầu dị tộc cũng muốn mua”.
Lúc này Ngô Bình mới biết, sư phụ của mình lại nổi tiếng đến như thế.
Cậu hỏi Liễu Mị: “Liễu Mị, cô có kế hoạch gì không?”
Liễu Mị nói: “Tôi nghĩ, không biết với thành tích của mình có cơ hội vào được học viện hay không”.
Ngô Bình: “Không sao, tôi đi nói với viện trưởng Trần một câu, chắc hẳn ông ấy sẽ đồng ý”.
Thanh Ngưu ngây dại, hỏi: “Công tử từng gặp viện trưởng Trần?”
Ngô Bình gật đầu: “Ừ, đã từng gặp, người cũng dễ nói chuyện”.
Biểu cảm của Thanh Ngưu kỳ quái, nói: “Đệ nhất sát thần của Nhân Tộc, công tử cho rằng ông ta dễ nói chuyện sao?”
Ngô Bình ngây dại: “Đệ nhất sát thần của Nhân Tộc?”
Thanh Ngưu: “Tuy Trần Hoài Long bị trọng thương, nhưng khi ông ta không bị thương thì thật sự chính là đệ nhất sát thần của Nhân Tộc. Năm đó, ông ta chỉ có một thân một mình, mà chiến một trận đã giết chết ba thượng thần!”
Lúc này Ngô Bình mới biết, hóa ra Trần Hoài Long chính là vị Chúa Tể bị thương kia! Trước mắt, Nhân Tộc chỉ có ba vị chúa tể, một người bị trấn áp, một người vì tuổi già mà suy yếu, một người lại bị trọng thương!
Thanh Ngưu tiếp tục nói: “Khi Trần Hoài Long chém giết ba vị Thượng Thần, có một vị thần đã nguyền rủa ông ta. Khi đối phương chết đã hạ lời nguyền lên người Trần Hoài Long, dẫn đến ông ta luôn phải chịu đau đớn vô tận, cảm giác cũng bị chai mòn theo thời gian”.
Ngô Bình: “Loại nguyền rủa này không có biện pháp xoá bỏ sao?”
Thanh Ngưu lắc đầu: “Thượng Thần không giống với người bình thường, đương nhiên cũng sẽ không dễ dàng giải trừ”.
Anh ta tiếp tục nói: “Công tử gặp được Trần Hoài Long, chỉ là gặp được một phân thân của Chúa Tể. Trần Hoài Long thật sự đang tọa trấn tại Ly Đô. Tuy là nói bị thương, nhưng Thần Tộc vẫn luôn vô cùng kiêng kỵ Trần Hoài Long. Chỉ cần một ngày ông ta chưa chết thì Thần Tộc sẽ không dám tấn công vào Ly Đô!”
Trần Hoài Long: “Huyền Mạch là Thần Mạch, Thánh Mạch trong Quân Mạch, Thần Mạch càng nhiều thì Quân Mạch mới càng mạnh. Tiểu Bình, đến đây, để ta nhìn một cái”.
Ông ấy duỗi tay đè lên mạch môn của Ngô Bình, một luồng sức mạnh huyền diệu thấm vào trong đó. Một lát sau, ông ấy kinh ngạc kêu lên một tiếng: “Trong Thánh Mạch của cậu là cái gì?”
Hóa ra, ông ấy cảm nhận được sự tồn tại của Tháp Thiên Mệnh và Cửu Liên Đài!
Ngô Bình gãi gãi đầu: “học sinh vô tình có được một món đồ, có khả năng là Cấm Kỵ Tối Cao!”
Trần Hoài Long là Dược lão liếc nhìn nhau, cả hai đều ngây người, hơn nửa ngày cũng chưa bình tĩnh.
Trần Hoài Long cảm khái, nói: “Cấm Kỵ Tối Cao trấn áp Thánh Mạch, loại tình huống này, ta chưa từng nghe nói đến!”
Dược lão cười nói: “Bằng không thì, sao thành tích của cậu ta lại có thể vượt qua được Thánh Hoàng khi còn trẻ?”
Trần Hoài Long trầm ngâm một lát, nói với Dược lão: “Dược lão, chuyện này chỉ có ông và ta biết được, không nên nói cho người thứ ba. Sau này, Tiểu Bình sẽ đi theo ông học luyện đan”.
Chín trưởng của học viện, đều là người mạnh nhất trong các lĩnh vực, như Dược lão, chính là người đứng đầu trong việc luyện đan ở Thánh Cổ Đại Lục, trình độ luyện đan của ông ấy, trong thiên hạ này không ai sánh bằng.
Nghe được viện trưởng muốn giao Ngô Bình cho mình, Dược lão vô cùng vui vẻ, nói: “Mong viện trưởng yên tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc cho Tiểu Bình thật tốt”.
Trần Hoài Long hỏi Ngô Bình: “Tiểu Bình à, ta nghe người ở thành Mộng Hoa nói cậu cũng có luyện đan?”
Hai mắt Dược lão sáng lên, có cảm giác như đã nhặt được báu vật.
Ngô Bình cười nói: “Có biết một chút”.
Dược lão nói: “Tiểu Bình, cậu có nguyện ý làm đệ tử của ta không?”
Ngô Bình vội vàng nói: “Tội nguyện ý!”
Ở học viện, ở trên học sinh còn có một thân phận khác, đó chính là đệ tử được một số đại nhân vật thu nhận. Đệ tử có được tài nguyên càng nhiều thì thân phận càng cao, không phải là đệ tử bình thường có thể so sánh được.
Trần Hoài Long: “Tiểu Bình, cậu đi với Dược lão về Vườn thuốc đi, trước tiên nghỉ ngơi cho thật tốt”.
Hai người lui ra, Dược lão đưa Ngô Bình đi đến một viện. Cửa viện nhìn rất đơn giản, nhìn qua cực kỳ bình thường. Thế nhưng, sau khi đẩy cửa viện ra, Ngô Bình lại thấy được một khoảng không gian rộng lớn, bên trong trồng đầy các loại cây thuốc dược liệu, còn có mấy tòa nhà lớn lớn bé bé.
Dược lão: “Tiểu Bình, nơi này chính là Vườn thuốc. Trước mắt thì Vườn thuốc có hơn một ngàn người, trong đó hơn năm trăm người là học sinh. Sau này, con giúp vi sư dạy cho bọn họ luyện đan”.
Luyện đan là chuyện Ngô Bình yêu thích, cậu hỏi: “Sư phụ, thứ con học ở Tiên Giới có hơi khác so với luyện đan ở Thánh Cổ Đại Lục”.
“Khác nhau thì đúng là có. Nhưng trăm sông đổ về một biển”.
Hai người đi vào trong một tòa nhà nhỏ ba tầng, ở trước tiểu lâu có một khoảng sân rộng, hơn mười người học sinh đang chế tác dược liệu ở trong viện. Dược liệu khác nhau, cần phải có phương pháp áp dụng khác nhau, do đó kiến thức ở nơi này rộng lớn cực kỳ.
Nhìn thấy Dược lão, các học sinh đều lần lượt gật đầu: “Dược lão”.
Dược lão đáp một tiếng, sau đó gọi Ngô Bình lên lầu ba. Trên lầu ba bày bảy lò luyện đan và lò thuốc, các lò thuốc luyện đan khác nhau thích hợp để luyện chế các loại đan khác nhau.
“Nơi này của ta có mấy phương thuốc, con nhìn xem có thể luyện chế được hay không”. Dược lão nói, ông ấy không rõ được trình độ luyện đan của Ngô Bình, muốn thông qua mấy phương thuốc này để quan sát vị đệ tử mới thu nhận một chút.
Ngô Bình gật đầu, cậu nhanh chóng nhìn lướt qua mấy phương thuốc một lần, sau đó thử luyện chế loại đan dược thứ nhất, loại này gọi là Tụ Bí Đan, có thể giúp tu sĩ nhẹ nhàng khống chế được bí lực cấp cao, là một loại đan dược cấp năm khá thường dùng, độ khó trong việc luyện chế cũng ở mức bình thường.
Ngô Bình chọn một lò luyện đan, sau đó rửa lò, đốt lửa, cho thêm thuốc, động tác liền mạch lưu loát. Qua khoảng 15-30 phút, lò đan mở ra, có bảy viên đan dược.
Dược lão cầm lấy đan dược vừa luyện xong, là đan dược thượng phẩm, vốn đã không tồi. Nhưng ông ấy cũng không vừa lòng mà nói: “Tiểu Bình, kỹ thuật luyện đan của con rất tốt, nhưng có một số chỗ có thể cải thiện thêm”. Ông ấy giải thích một cách tỉ mỉ, Ngô Bình cần thận cân nhắc.
Sau khi nghe xong lời của Dược lão, trong lòng Ngô Bình vô cùng bội phục, cậu cảm giác được trình độ luyện đan của Dược lão chắc chắn cao hơn cậu. Hơn nữa, ý nghĩa của việc luyện đan ở Thánh Cổ Đại Lục khác với Tiên Giới, mỗi một câu của ông ấy, đều có thể dẫn dắt Ngô Bình.
Ngô Bình nghe xong, lập tức dùng các biện pháp cải tiến để luyện chế ra lò Tụ Bí Đan thứ hai. Hiệu quả ngay lập tức, lò này luyện ra được tám viên đan dược, phẩm chất của đan dược cũng đã lên đến tuyệt phẩm!
Nhìn thấy Ngô Bình vẫn cần phải học hỏi nhiều hơn, thiên phú siêu phàm, Dược lão vô cùng vui vẻ. Tuy rằng ông ấy có rất nhiều tài năng, nhưng vẫn chưa thể tìm được truyền nhân. Dẫu sao việc luyện đan cũng cần có thiên phú, nếu không có thiên phú thì có cố gắng như thế nào cũng không thể được. Cho đến hôm nay, cuối cùng ông ấy cũng tìm một người có thể kế thừa được y bát của ông ấy!
Dược lão nhìn Ngô Bình, càng nhìn lại càng ưng, yêu cầu Ngô Bình tiếp tục luyện chế đan dược khác, ông ấy không hề giữ lại thứ gì mà chỉ điểm toàn bộ, lấy một thân bản lĩnh ra dốc túi tương thụ.
Học sinh trong viện nhìn thấy Dược lão mang đến một người, đi vào rồi vẫn chưa hề đi ra thì đều không khỏi tò mò.
“Người đó là ai thế, nhìn quần áo của cậu ta không giống học sinh mới tới, chẳng lẽ Dược lão đã tìm được đồng tử luyện đan mới?”
“Không phải đồng tử luyện đan, tuổi cậu ta cũng không còn nhỏ nữa, có thể là tạp dịch”. Một học sinh khác nói ra phán đoán của mình.
Sau khi luyện chế mấy loại đan dược, Dược lão lấy ra vài quyển sách trong tàng thư, để Ngô Bình đọc. Những cuốn sách này vô cùng quý giá, là tổng kết tâm huyết của các đan dược sư, nếu Ngô Bình không phải đệ tử của Dược lão, căn bản không có khả năng chạm vào nó.
Nhìn đọc được một lúc, Ngô Bình nghĩ đến Liễu Mị và Thanh Ngưu, lập tức rời Vườn thuốc tìm bọn họ.
Thanh Ngưu và Liễu Mị đang đợi Ngô Bình ở một quán trọ. Nghe nói cậu trở thành đệ tử của Dược lão, Thanh Ngưu vô cùng hâm mộ, nói: “Đại danh của Dược lão vang vọng khắp các tộc. Cho dù ông ấy đi đến nơi nào, đều sẽ được người ta tôn trọng như khách quý”.
Tuy rằng Ngô Bình đã bái Dược lão làm sư phụ, nhưng cậu cũng không biết về Dược lão cho lắm, vì thế hỏi: “Anh Ngưu cũng biết Dược lão sao?”
Thanh Ngưu: “Có rất nhiều cường giả ở Thánh Cổ Đại Lục, nhưng nếu nói về chuyện luyện đan, mạnh nhất vẫn là Nhân Tộc. Còn người như Dược lão, chính là một tồn tại nghịch thiên. Đan dược mà ông ấy luyện chế, ngay cả những kẻ đứng đầu dị tộc cũng muốn mua”.
Lúc này Ngô Bình mới biết, sư phụ của mình lại nổi tiếng đến như thế.
Cậu hỏi Liễu Mị: “Liễu Mị, cô có kế hoạch gì không?”
Liễu Mị nói: “Tôi nghĩ, không biết với thành tích của mình có cơ hội vào được học viện hay không”.
Ngô Bình: “Không sao, tôi đi nói với viện trưởng Trần một câu, chắc hẳn ông ấy sẽ đồng ý”.
Thanh Ngưu ngây dại, hỏi: “Công tử từng gặp viện trưởng Trần?”
Ngô Bình gật đầu: “Ừ, đã từng gặp, người cũng dễ nói chuyện”.
Biểu cảm của Thanh Ngưu kỳ quái, nói: “Đệ nhất sát thần của Nhân Tộc, công tử cho rằng ông ta dễ nói chuyện sao?”
Ngô Bình ngây dại: “Đệ nhất sát thần của Nhân Tộc?”
Thanh Ngưu: “Tuy Trần Hoài Long bị trọng thương, nhưng khi ông ta không bị thương thì thật sự chính là đệ nhất sát thần của Nhân Tộc. Năm đó, ông ta chỉ có một thân một mình, mà chiến một trận đã giết chết ba thượng thần!”
Lúc này Ngô Bình mới biết, hóa ra Trần Hoài Long chính là vị Chúa Tể bị thương kia! Trước mắt, Nhân Tộc chỉ có ba vị chúa tể, một người bị trấn áp, một người vì tuổi già mà suy yếu, một người lại bị trọng thương!
Thanh Ngưu tiếp tục nói: “Khi Trần Hoài Long chém giết ba vị Thượng Thần, có một vị thần đã nguyền rủa ông ta. Khi đối phương chết đã hạ lời nguyền lên người Trần Hoài Long, dẫn đến ông ta luôn phải chịu đau đớn vô tận, cảm giác cũng bị chai mòn theo thời gian”.
Ngô Bình: “Loại nguyền rủa này không có biện pháp xoá bỏ sao?”
Thanh Ngưu lắc đầu: “Thượng Thần không giống với người bình thường, đương nhiên cũng sẽ không dễ dàng giải trừ”.
Anh ta tiếp tục nói: “Công tử gặp được Trần Hoài Long, chỉ là gặp được một phân thân của Chúa Tể. Trần Hoài Long thật sự đang tọa trấn tại Ly Đô. Tuy là nói bị thương, nhưng Thần Tộc vẫn luôn vô cùng kiêng kỵ Trần Hoài Long. Chỉ cần một ngày ông ta chưa chết thì Thần Tộc sẽ không dám tấn công vào Ly Đô!”
Bình luận facebook