-
Chương 2854-2856
Chương 2854: Học viện Kim Long
Ngô Bình nhìn về phía người trung niên, người này mặc một bộ áo bào màu xám, quanh thân toát ra khí chất kinh người.
“Tôi là người phụ trách bài thi, Chu Huyền Đan”.
Ngô Bình: “Có thể nghe ra được giọng nói này chính là Chu tiền bối”.
Chu Huyền Đan: “Đại hội tuyển chọn còn một tháng nữa mới kết thúc, theo lý thuyết thì hẳn nên chờ đến sau khi kết thúc mới chọn ra một trăm người cao nhất. Thế nhưng, cậu là người đầu tiên có được điểm tuyệt đối, nếu cậu đến học viện thì nhất định sẽ được nhận trước”.
Ngô Bình: “Lần này chỉ có một mình tôi đạt điểm tuyệt đối sao?”
“Đương nhiên, dù sao muốn đạt được điểm tuyệt đối cũng rất khó”. Chu Huyền Đan cười nói: “Hơn nữa, tôi cũng là người đã từng học ở Học viện Kim Long. Nếu cậu đồng ý, tôi có thể đưa cậu đi đến Học viện Kim Long trước. Ở đó, cậu còn phải vượt qua bài thi mới có thể trở thành học sinh chính thức của Học viện”.
Ngô Bình ôm quyền nói: “Vậy thì làm phiền Chu tiền bối”.
Sau đó, cậu nói: “Tôi còn một người bạn, không biết bài kiểm tra của cô ấy đã kết thúc chưa?”
“Tên người đó là gì?”, Chu Huyền Đan nói.
“Liễu Mị”.
Chu Huyền Đan gật đầu: “Cô ấy cũng đã hoàn thành bài thi, tổng điểm là một trăm tám mươi bảy. Điểm này cũng coi như không tồi, có cơ hội tiến vào top một trăm”.
Ngô Bình nghĩ thầm nếu Liễu Mị có thể bước vào top một trăm, thì cũng không tồi, lập tức hỏi: “Người thứ một trăm trong cuộc Đại hội tuyển chọn lần trước đạt được bao nhiêu điểm?”
Chu Huyền Đan: “Một trăm bảy mươi chín điểm, cho nên tôi nói cô ấy có cơ hội”.
Sau đó, Ngô Bình tìm được Thanh Ngưu và Liễu Mị, nói hai người đi đến nhà trọ chờ tin, còn cậu thì đi cùng với Chu Huyền Đan đến Học viện Kim Long.
Học viện Kim Long, là một trong bốn Học viện lớn, có truyền thừa cổ đại hùng mạnh, có không ít Chúa Tể và Nhân Vương, cũng có không ít Chúa Tể và Nhân Vương từng học ở đó.
Học viện Kim Long được hoạch định và thành lập bởi Thánh Hoàng đầu tiên trong lịch sử, bên trong cũng có lưu lại một ít truyền thừa của vị Thánh Hoàng kia.
Trong toàn bộ lịch sử Thánh Cổ Đại Lục, Nhân Tộc chỉ xuất hiện hai vị Thánh Hoàng chân chính. Từ khi vị Thánh Hoàng thứ hai qua đời đến nay cũng đã hơn ba mươi bảy nghìn năm, trong khoảng thời gian này vẫn không xuất hiện một vị Thánh Hoàng nào khác, chuyện này cũng dẫn đến trong việc cạnh tranh, Nhân Tộc càng ngày càng thua kém so với vạn tộc khác.
Trong bốn học viện lớn, chỉ có hai Học viện là do chính Thánh Hoàng sáng lập, một cái là Học viện Kim Long, một cái khác chính là Học viện Bạch Hổ. Còn hai học viện khác đều do Bán Thánh Hoàng thành lập, thua một nửa so với Thánh Hoàng chân chính.
Ở cổng lớn của Học viện Kim Long, Chu Huyền Đan xuất hiện cùng Ngô Bình. Trước cửa có hai người mặc áo giáp, cầm binh khí, ngăn Chu Huyền Đan lại, hỏi: “Có chuyện gì?”
Chu Huyền Đan ôm quyền nói: “Người bên cạnh tôi, là người được điểm tuyệt đối trong Đại hội tuyển chọn. Viện trưởng từng nói, nếu có người đạt điểm tuyệt đối thì đưa đến học viện trước”.
Hai người này gật đầu: “Được, mời vào”.
Chu Huyền Đan vô cùng quen thuộc với Học viện, rất nhanh ông đã đi đến một tòa nhà bát giác. Sau khi tiến vào trong phòng khách, ông mời Ngô Bình ngồi xuống, bản thân đi đến bên cạnh nấu nước pha trà.
Cũng không có người khác đến đây, trong phòng khách chỉ có hai người.
Đợi hơn mười phút, vẫn không có ai tới, Ngô Bình hỏi: “Chu tiền bối, chúng ta còn phải đợi bao lâu nữa?”
Chu Huyền Đan cười nói: “Chỗ này là nơi viện trưởng chiêu đãi khách, chúng ta vừa đến thì ông ấy đã biết. Chắc hẳn ông ấy đang bận việc, rất nhanh sẽ đến đây”.
Ngô Bình biết rất ít về Học viện, lập tức đi thỉnh giáo, dò hỏi trong học viện có thể học được cái gì.
Chu Huyền Đan từng là học sinh trong học viện nên biết rất nhiều. Ông nói cho Ngô Bình biết, sứ mệnh của Học viện Kim Long chính là truyền thừa của Nhân Tộc, chỉ cần ở Học viện một ngày, là Nhân Tộc lập tức có cơ hội ra đời một Chúa Tể mới, thậm chí là một Thánh Hoàng mới! Ngô Bình ở chỗ này, có thể học được rất nhiều thứ, không chỉ giới hạn trong truyền thừa của Thánh Hoàng, mà còn có công pháp, tri thức ghê gớm nhất trong lịch sử của Nhân Tộc.
Ngô Bình hỏi một vấn đề cậu tương đối quan tâm: “Học viện Kim Long sẽ cung cấp tài nguyên tu hành cho các học sinh sao?”
chu Huyền Đan cười nói: “Đương nhiên. Ở trong học viện, chỉ cần cậu đủ ưu tú, muốn có được bao nhiêu tài nguyên thì có bấy nhiêu tài nguyên”.
Trong lúc hai người đang nói chuyện phiếm, một ông già mũm mĩm với bộ râu trắng bước vào, vóc dáng của ông ấy không cao, mặc một bộ áo bào rộng màu trắng, trên mặt nở nụ cười.
Ông ấy vừa bước vào, đã giữ chặt tay Ngô Bình, coi Ngô Bình như báu vật, nói: “Nhóc con, không tồi nha, đã rất nhiều năm rồi chưa có người có điểm tuyệt đối. Ta ngẫm lại, người có điểm tuyệt đối cuối cùng là học sinh của Học viện Bạch Hổ. Hừ, nhóm lão già kia kiêu ngạo không thôi, cứ vài hôm lại đến khoe khoang với ta. Hiện tại tốt rồi, Kim Long Học viện bây giờ cũng có người đạt được điểm tuyệt đối!”
Ông ấy dùng sức vỗ vỗ bả vai Ngô Bình, Ngô Bình cảm nhận được một luồng sức mạnh cực lớn áp xuống, khiến cơ thể của cậu không khỏi cúi thấp xuống.
Chu Huyền Đan vội vàng cúi đầu: “Viện trưởng!”
Sau đó, ông giới thiệu với Ngô Bình: “Cậu Ngô, vị này chính là viện trưởng của Học viện Kim Long, Trần Hoài Long. Viện trưởng Trần đã điều hành Học viện Kim Long tám trăm năm, thành tựu bây giờ có lợi ích đến mấy ngàn năm…”
Trần Hoài Long cắt ngang lời ông nói, ông ấy nắm tay Ngô Bình không chịu buông, cười ha ha, hỏi: “Cậu là Ngô Bình, ừm, tên không tồi, năm nay bao lớn rồi?”
“Mười tám tuổi”. Ngô Bình trả lời.
Trần Hoài Long càng ngày càng cười tươi, liên tục nói được, bắt đầu hỏi thăm về xuất thân, lai lịch của Ngô Bình. Ngô Bình chỉ nói mình đến từ thành Mộng Hoa.
“Thành Mộng Hoa, ta biết, nơi đó có một vị Nhân Vương mới ra đời, Mộng Phi Hùng”. Viện trưởng nói: “Tiểu Ngô à, cậu mới đến học viện của bọn ta, dựa theo quy củ, cần phải tiến hành thi. Nhưng mà cậu yên tâm, chỉ cần cậu thi thật tốt, có thể vào trong top một trăm thì có thể có thưởng!”
Vừa nghe nói còn có thưởng, hai mắt Ngô Bình sáng lên: “Viện trưởng, khen thưởng cái gì?”
Trần Hoài Long cười “ha ha”: “Còn phải xem thứ hạng của cậu. Trong lịch sử, khen thưởng trong top năm mươi khác với khen thưởng trong top ba mươi”.
Chu Huyền Đan nói: “Cậu Ngô là người được điểm tuyệt đối, nhất định có thể lưu danh sử sách”.
Trần Hoài Long: “Khó mà nói được. Dẫu sao thi của học viện có khác biệt rất lớn so với ba bài thi kia, giới hạn cũng cao hơn nhiều”.
Ngữ khí của ông ấy vừa thay đổi: “Thế nhưng, lão phu vẫn rất xem trọng Tiểu Ngô cậu. Đệ tử của Học viện Bạch Hổ hình như cũng chỉ có mười chín tuổi, cậu cần phải nỗ lực một chút mới có thể đánh bại được cô ấy”.
Ngô Bình: “Vâng, học sinh nhất định sẽ nỗ lực”.
Trần Hoài Long: “Được rồi. Tiểu Chu, ông dẫn cậu ấy đi tham gia thi đi, thi xong thì quay lại nơi này”.
Chu Huyền Đan đưa Ngô Bình đến điểm thi, trên đường đi ông cười nói: “Viện trưởng nhất định sẽ phái người mời viện trưởng của Học viện Bạch Hổ đến”.
Ngô Bình khó hiểu: “Vì sao lại mời vào lúc này?”
Chu Huyền Đan nói: “Viện trưởng rất coi trọng cậu, ông ấy cho rằng thành tích thi của cậu nhất định sẽ vô cùng cao nên cũng có cơ hội vượt qua vị kia ở Học viện Bạch Hổ”.
Ngô Bình: “Viện trưởng nói thành tích lịch sử, là lịch sử của Học viện Kim Long sao?”
Chu Huyền Đan gật đầu: “Không sai. Nhưng cho dù là xếp hạng của Học viện Kim Long trong lịch sử hay là xếp hạng của Học viện Bạch Hổ trong lịch sử đều có thứ hạng không chênh nhau lắm”.
“Thành tích của vị đạt điểm tối đa của Học viện Bạch Hổ trong lịch sử là bao nhiêu?”, Ngô Bình hỏi.
“Hạng năm mươi mốt. Tuy rằng không thể đi vào top ba mươi, nhưng thành tích như thế đã là vô cùng kinh người. Dẫu sao từ khi thành lập Học viện đến nay, đã được mấy vạn năm. Đừng nói là hạng năm mươi mốt, có thể vào được trong top một ngàn đã được gọi là Tuyệt Thế Thiên Kiêu”.
“Nội dung thi là gì?”
Chu Huyền Đan: “Nội dung của mỗi lần thi đều khác nhau, nhưng đại khái là chia thành mấy dạng dưới đây. Đầu tiên là năng lực học tập, trong thời gian quy định, học được một số thứ thâm ảo. Mục thi thứ nhất có ba cơ hội để học, cậu nhất định phải nắm chắc, nỗ lực học, dốc toàn lực tìm hiểu. Sau mỗi lần học thì là kiểm tra, điểm cao nhất là năm mươi điểm, điểm tối đa của ba lần là một trăm năm mươi. Trong lịch sử, từng có người đạt được điểm cao nhất!”
“Người đó là ai?”, Ngô Bình thật sự cảm thấy hứng thú.
Chương 2855: Cuộc thi của học viện
“Hạng mục thứ 2 là nghị lực, thiên phú của một người cũng không đủ làm nên sự thành công nếu không có nghị lực. Điểm nghị lực đạt được khoảng 100, điểm cao nhất trong lịch sử cũng là 100”.
“Mục thứ 3 là kiểm tra mệnh vận. Người tu hành không có tư chất thì không được, trong lịch sử có không biết bao nhiêu thiên kiêu đã như ngôi sao chổi loé lên rồi biến mất. Vậy nên mục này cũng rất quan trọng, tổng điểm 100”.
“Mục thứ 4 là tiềm lực của một người. Có vài thiên kiêu trông phi thường nhưng đó là khi tiềm lực đã khai phá ra toàn bộ, đã đạt tới giới hạn. Còn có người dù tư chất không quá tốt nhưng tiềm lực đó chỉ mới khai phá một chút, khi được khai phá toàn bộ thì sẽ trở thành thiên tài có một không hai. Tiềm lực này có điểm cao nhất là 150!”
“Bốn mục có tổng điểm 500, trong lịch sử thì người đạt hạng 50 có tổng điểm là 262; thứ 30 là 399 điểm; thứ 20 được 418; đứng hạng 10 là 437 điểm!”
“Còn hạng 1?”, Ngô Bình hỏi.
Chu Huyền Đan nở nụ cười: “Người đứng hạng 1 chính là Thánh Hoàng đời thứ hai! Ông ấy đạt được tới 489 điểm, vượt xa người đứng hạng hai chỉ có 456 điểm!”
Ngô Bình có chút ngạc nhiên: “Hoá ra vị Thánh Hoàng thứ hai bước ra từ đây!”
“Đúng vậy, năm đó ông ấy là thiên kiêu đứng đầu, hai mươi đã tiến vào cấp bậc Chúa tể, trở thành Chúa tể của một phương. Trong thời đại kia, ông ấy còn có thể áp chế vài lão già sống dai đương thời”.
Ông dừng một chút rồi nói tiếp: “Học viện Bạch Hổ hiện tại là do Thánh Hoàng thứ hai sáng lập!”
Ngô Bình: “Nhân tộc đang thiếu Thánh Hoàng thì dị tộc đã có bao nhiêu Thánh Hoàng?”
Chu Huyền Đan: “Trong dị tộc, nhân vật có thể sánh vai với Thánh Hoàng cũng không nhiều, trong cả Thánh Cổ Đại Lục cũng chỉ có nhiêu đó người. Thật ra Nhân tộc mới có một vị Chúa tể mới, hiện đã có ba vị Chúa tể, người thì già, người bị thương, không hề có người thừa kế!”
Trong lúc đang nói chuyện, Ngô Bình đã đến điện tiến hành cuộc thi học viện.
Chu Huyền Đan dừng trước cửa điện, nói với Ngô Bình: “Cậu Ngô, chúc cậu sẽ vang danh sử sách!”
Ngô Bình đẩy cửa vào, trong điện đã có một ông lão áo xám đứng đợi sẵn, mặt mũi vô cùng hiền từ.
“Chàng trai, hoan nghênh tiến vào cuộc thi của học viện Kim Long, đầu tiên là hạng mục thứ nhất!”, ông lão áo xám vung tay, trước mặt Ngô Bình hiện ra một quyển sách.
Ngô Bình nhận lấy, phát hiện bên trong ghi chép vài cách tu hành và những cách minh tưởng. Có thể nhìn ra là một vị thiên tài có suy nghĩ rất đặc biệt.
Ông lão nói: “Cậu có thể học thuộc quyển sách trong hai tiếng thì sẽ đạt được 100!”
Ngô Bình ngồi xếp bằng, tỉ mỉ nghiên cứu, cậu phát hiện những ý tưởng rải rác của người này đã bước đầu hình thành một hệ thống tu hành. Nói cách khác thì cuốn sách này có thể suy diễn ra một công pháp đầy đủ.
Cửu Cung Bát Quái trong cơ thể vận chuyển, đồng thời, vô số tri thức ào ào bay vào trong đầu. Một tiếng sau, trong đầu cậu đã có một bộ công pháp đang bắt đầu được diễn luyện.
Thông qua diễn luyện, cậu phát hiện công pháp này còn vài khiếm khuyết, vì vậy cậu đã cải tiến lại, qua thêm 15 phút, công pháp đã hoàn thiện.
Ông lão áo xám nãy giờ vẫn luôn để ý Ngô Bình, cười hỏi: “Đã thuộc rồi sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Thuộc rồi!”
Ông lão gật đầu: “Tốt, giờ trình bày cho ta xem!”
Ngô Bình thi triển ra một bộ quyền pháp, một bộ kiếm pháp, khi đang thể hiện, quanh người cậu có sấm sét nổ vang, sức mạnh kỳ lạ truyền vào không khí tạo thành một loại từ trường. Trong trong từ trường này, thực lực và khả năng phản ứng của cậu cũng tăng mạnh, kẻ thù cũng bị ảnh hưởng. Dưới sự ảnh hưởng của từ trường, kẻ thù chỉ có thể phát huy được 40% thực lực, mà cậu lại có thể đánh ra 150%.
Ông lão vô cùng hài lòng: “Không tệ, nếu không phải chỉ có thể cho 100, ta rất muốn cho cậu luôn 200 điểm! Tiếp theo cậu hãy học tiếp cái này”.
Ngay lúc này, ông ấy lại ném cho Ngô Bình một quyển sách, chữ bên trang sách đều là chữ viết tay, hiện ra sự cổ xưa và kỳ ảo.
Mở sách, hai mắt Ngô Bình sáng lên, không nhịn được mà hỏi: “Đây là một tuyệt học! Tiền bối, thần thông này do ai sáng tạo vậy ạ?”
Ông lão cười nói: “Đây là do Thánh Hoàng tạo ra trong khi cảm thán về đời người. Trong những người từng học nó, chỉ có một người học được, đa phần đều thất bại hoặc chỉ có thể học được phần ngoài hay 3-40%”.
Ngô Bình biết đây không chỉ là cuộc thi mà còn là một cơ hội hiếm có để tăng thực lực, hiện tại cậu cố gắng tìm hiểu hết sức có thể, thời hạn là bốn tiếng đồng hồ.
Cậu cố gắng hết sức, chưa tới hai tiếng là đã hiểu đại khái tuyệt học này.
Quyển sách tuyệt học này tên là Chân Hư Kinh, một khi thi triển thì sẽ phù hợp với quy luật thiên đạo, đa phần chiêu thức đánh ra không có lực sát thương, đây được gọi là Hư lực. Thân xác như tiến vào một chiều không gian khác, không thể đụng vào nhưng cứ cách vài giây, chiêu thức sẽ tự động bộc phát ra lực sát thương đáng sợ.
Khi mới bắt đầu tu luyện, Ngô Bình không hề tìm được bí quyết tu luyện, đặc biệt là giai đoạn Hư lực, đưa cơ thể vào chiều không gian khác, cho tới khi đã trôi qua một tiếng, cậu mới tìm được điểm đột phá. Cậu phát hiện, nếu muốn vào chiều không gian khác thì phải tìm cho được lỗ thủng vũ trụ, mà lỗ thủng nằm trên Thiên Cơ Đồ.
Thiên Cơ Đồ là thứ cậu có được trong động phủ, bên trên có chín điểm thiên cơ, hiện tại cậu phát hiện trong Chân Hư Kinh có che giấu thiên cơ, đối chiếu hai bên, trong đầu cậu xuất hiện Thiên Cơ Đồ, bên trên có những đường cong đang vặn vẹo chuyển động, khi mượn dùng kinh văn này thì cậu nhanh chóng nắm giữ cách che giấu cơ thể, mà sau Hư lực là giai đoạn Súc lực.
Lại qua 15 phút, cơ thể của cậu Ngô Bình dần trở nên trong suốt, sau đó, một quyền được đánh ra, sức mạnh long trời lở đất, không gian chung quanh cũng bị một quyền đánh nát, biến thành một đống hỗn loạn.
Khoảng một tiếng sau, Ngô Bình đã tu luyện xong Chân Hư Kinh, hơi thở trở nên huyền diệu khó lường.
Ông lão vuốt râu mỉm cười: “Không tệ, lần này vẫn cho cậu 100!”
Sau đó ông ấy lại ném cho Ngô Bình một bức tranh, mở bức tranh ra thì thấy bên trên là hình ảnh một thanh niên mặc áo trắng phấp phới, tay trái cầm kiếm, chĩa lên trời xanh.
Ngô Bình nhìn thoáng qua, cảm thấy bức hoạ này không đơn giản, bên trong có ẩn chứa sự huyền diệu.
Ông lão: “Bức tranh này do Thánh Hoàng vẽ lúc tuổi già, bên trong có chứa vài tư tưởng của ông, mỗi khi có người nghiên cứu bức tranh, mỗi người sẽ học được những thứ khác nhau. Dù cậu học được gì từ đây, ta vẫn cho cậu 100 điểm, lần này học không bị hạn chế thời gian”.
Nhận ra mức độ khó khăn của bức tranh cực cao, Ngô Bình đặt nó trước mặt, nhìn chằm chằm, bắt đầu nghiền ngẫm.
Nhìn hồi lâu, Ngô Bình cảm thấy thanh niên trong bức tranh cử động, có điều động tác rất chậm rãi, thong thả, ngay cả Ngô Bình cũng không nhận ra.
Vì thế cậu nhìn chăm chú, mắt cũng không nháy, thời gian trôi qua từng giây từng phút, trời nhanh chóng tối xuống. Vì quá tập trung, tinh thần Ngô Bình tiến vào một cảnh giới huyền diệu, giống với Mộng Thiên Huyền Cảnh của cậu.
Lúc này đây, Ngô Bình cảm giác động tác của thanh niên cũng trở nên nhanh chóng hơn, tốc độ tương đương với người bình thường, tay hắn cầm trường kiếm, làm ra động tác đâm, chọt, mỗi một chiêu đều rất xuất sắc, hợp với đại đạo.
Chương 2856: Người duy nhất vượt qua Thánh Hoàng trong lịch sử
Chỉ một động tác đã khiến toàn thân Ngô Bình khó chịu, cậu hộc ra ngụm máu, rắn răng thúc giục sức mạnh cấm kỵ, truyền khắp toàn thân rồi mới đỡ hơn một chút,
Tiếp theo là động tác thứ hai, thứ ba... chàng trai trong bức tranh đánh ra 24 động tác, Ngô Bình vẫn kiên trì xem hết.
Chàng trai làm xong 24 động tác thì cười với Ngô Bình, sau đó mọi thứ yên tĩnh trở lại, chàng trai khôi phục lại thành bức tranh.
Ngô Bình nhắm mắt, 24 động tác không ngừng được diễn luyện trong Huyền Thiên Mộng Cảnh. Tục ngữ đã nói, đọc sách trăm lần, tự khắc hiểu nghĩa. Ngô Bình khổ luyện ba vạn lần trong Huyền Thiên Mộng Cảnh, mỗi khi luyện một lần, cậu lại hiểu một chút.
Chờ khi cậu mở mắt ra, ông lão đã vội hỏi: “Có thu hoạch được gì không?”
Ngô Bình hỏi: “Tiền bối, trước kia, những người quan sát đều học được gì?”
Ông lão cười đáp: “Có người học được công pháp, cũng có người học được võ kỹ hoặc tìm hiểu ra thần thông!”
Ngô Bình nói: “Ta học được một bộ kiếm pháp!”
Ông lão gật đầu: “Kiếm pháp cũng tốt, có thể thi triển cho ta xem không!”
Ngô Bình đứng lên, cầm lấy Bạch Hổ Tiên Kiếm, kiếm qua loé lên, không trung đều là bóng kiếm, mỗi một bóng kiếm đều rất chân thật, có sức sát thương mạnh.
Ông lão hít sâu một hỏi: “Kiếm pháp này của cậu rất giống thứ mà Thánh Hoàng tu luyện – kiếm pháp Thiên Ảnh. Kiếm pháp này là bộ kiếm pháp khó nhất của học viện Kim Long, đến nay chỉ có một người học thành!”
Sau đó ông ấy cười nói: “Lần này vẫn là 100!”.
Ra khỏi hang, Ngô Bình được ông lão đưa tới một không gian được tạo từ đồng đen, ông ấy nói: “Kế tiếp sẽ tiến hành hai hạng mục để thử nghị lực của cậu!”
Nói xong, trong không gian tràn đầy sương mù, Ngô Bình nhanh chóng rơi vào ảo cảnh. Trong ảo cảnh, cậu trải qua 300 năm, trong 300 năm này, cậu chỉ làm một việc cực khổ và nhàm chán là cầm một cây gậy sắt khổng lồ mỗi ngày mài ở chân núi.
Cứ như vậy, Ngô Bình ở trong ảo cảnh, mài gậy suốt 300 năm.
Khi sương mù tan đi, ông lão cực kỳ hài lòng: “Không tệ, cậu có thể kiên trì tới cuối, nghị lực cho cậu điểm cao nhất!”
Suy nghĩ vẫn còn kẹt trong ảo cảnh 300 năm nên ánh mắt Ngô Bình có chút đờ đẫn, cậu hỏi: “Tiếp theo là thử thách gì?”
”Mệnh vận!”, ông lão cười nói.
Dứt lời, trước mặt họ xuất hiện một cánh cửa, cửa mở để lộ một con đường.
Ông lão giải thích: “Cậu đi theo con đường này, qua 30 ngã ba. Ở mỗi ngã ba như thế đều sẽ nối thẳng tới một mục tiêu. Mục tiêu khác nhau, toàn bộ đều có ban thưởng. Nhưng ban thưởng giá trị nhất thì chỉ có một, lấy được thứ giá trị nhất mới lấy được 100 điểm!”
Ngô Bình biết thử thách này chỉ để kiểm tra mức độ may mắn, 60 ngã ba thì xác suất cũng phải cỡ 1/10 tỷ, tỷ lệ thành công cực nhỏ.
Cậu không nói gì, nhấc chân tiến vào thì thấy ngã rẽ đầu tiên, một cái chỉ hướng bên trái, còn lại thì quẹo phải. Cậu chọn bằng cảm giác, quẹo phải. Cứ vậy, đi một bước là gặp một lựa chọn, Ngô Bình chọn hết theo cảm giác.
Cuối cùng, khi tới cái ngã rẽ thứ 60, lần này cậu chọn bên trái, vừa vào thì trước mặt đã hiện ra một căn phòng, trong phòng đặt một cái bàn, trên bàn lại là một cái hộp đồng đen.
Cậu mở hộp, bên trong là một chiếc nhẫn toả ra hơi thở thần thánh, mắt Ngô Bình sáng lên, tay cầm lấy nhẫn.
Sau đó, ông lão lại xuất hiện cách đó không xa, cười tươi như hoa: “Cậu Ngô, cậu đã lấy được phần thưởng cao nhất, bên trong là một món quà mà Thánh Hoàng để lại cho cậu, từ xưa tới nay, cậu là người duy nhất đạt điểm tối đa!”
Ngô Bình nhớ điểm cao nhất thử thách này là 89, là Thánh Hoàng đời thứ hai, cậu ngơ ngác: “Năm đó Thánh Hoàng cũng không lấy được phần thưởng cao nhất này à?”
Ông lão lắc đầu cười nói: “Không có, nhưng Thánh Hoàng cũng nhận được phần thưởng quý giá thứ hai là một thanh kiếm do Thánh Hoàng đời trước chế tạo”.
Ngô Bình nhìn thoáng qua chiếc nhẫn, bên trong có vài thứ. Cậu không xem kỹ mà cất đi luôn: “Thử thách tiếp theo ở đâu?”
Ông lão: “Hạng mục thứ tử là kiểm tra tiềm lực, cũng tiến hành ở đây!”
Ông ta vừa dứt lời, trên trời có tia sáng vàng phóng xuống, nó bao phủ toàn thân Ngô Bình. Ánh sáng vàng này có thể kiểm tra tiềm lực của người thử thách.
Qua một phút, khi ánh sáng tan đi, trên người Ngô Bình vẫn còn vài tia sáng, toả ra hào quang rực rỡ.
Ông lão hài lòng gật đầu: “365 sợi vàng, tiềm lực của cậu còn nhiều lắm, tối đa!”
“Tiền bối, sợi vàng càng nhiều thì tiềm lực càng lớn à?”
Ông lão gật đầu: “Phải, mỗi một sợi vàng đều tương đương tiềm lực còn có thể tăng thêm một nửa, năm đó Thánh Hoàng cũng chỉ có 360 cái mà thôi!”
Ngô Bình chớp mắt: “Vậy ta vẫn được tối đa điểm nhỉ!”
Ông lão cười: “Thành tích của cậu sẽ được giữ bí mật, chỉ có tầng lớp quản lý trung tâm của học viện biết mà thôi. Bên ngoài chỉ thông báo cậu đạt được 400 điểm, nhưng cậu đã có phần thưởng cao nhất, có thêm gấp hai phần thưởng khác!”
Ngô Bình: “Tiền bối, tại sao phải giữ bí mật?”
Ông lão thở dài: “Nhân tộc yếu thế, làm vậy để bảo vậy cậu. Nếu dị tộc biết cậu lấy được điểm tối đa thì sẽ tìm cách diệt trừ cậu!”
Ngô Bình gật đầu: “Ta đã rõ, còn chưa hỏi thăm thân phận của tiền bối?”
Ông lão vẫn cười: “Lão phu là một trong chín trưởng lão của học viện – Dược lão!”
Ngô Bình nghe người ta nói, bên dưới viện trưởng còn chín trưởng lão, dưới chín trưởng lão là 24 hiền giả, dưới hiền giả là 72 đại phu.
Cậu vội chắp tay hành lễ: “
Dược lão nói: “Công tử chính là niềm hi vọng kế tiếp của tộc ta! Kế tiếp học viện Kim Long sẽ dùng hết khả năng bồi dưỡng, giúp cậu nhanh chóng trở thành Chúa tể, thậm chí là Thánh Hoàng!”
Sau đó, ông ấy dẫn Ngô Bình quay lại sảnh chính.
Viện trưởng Trần Hoài Long đang ngồi trong sảnh, viện trưởng học viện Bạch Hổ thì không có ở đó, rõ ràng kế hoạch đã thay đổi. trước đây ông ấy coi Ngô Bình là thiên tài, muốn khoe cho Bạch Hổ thấy nhưng hiện tại, khi biết Ngô Bình không chỉ là thiên tài bình thường thì lại che giấu thực lực của cậu.
Trần Hoài Long vui ra mặt, ông ấy hỏi Ngô Bình: “Tiểu Bình, thi thố vất vả lắm nhỉ? Đây là trà Ngũ Hành Phong!”
Ông ấy tự rót cho Ngô Bình một ly, Dược lão ngửi thử thì hai mắt sáng lên: “Viện trưởng, trà này ít nhất cũng đã có niên đại 50 năm, ông lại chịu lấy ra đãi cỡ đấy!”
Trần Hoài Long nói: “Tiểu Bình xuất sắc như thế, ta phải cho cậu ấy nếm thử!”, ông ấy đổi giọng gọi là Tiểu Bình chứ không gọi Tiểu Ngô nữa.
Dược lão tự mình rót trà thì bị viện trưởng cản lại, nghiêm mặt nói: “Dược lão, thường ngày ông ăn nhiều đan dược như vậy, ta thấy là đừng nên uống, coi chừng tốt quá hoá lốp!”
Dược lão trợn trừng nhìn viện trưởng, vẫn bủn xỉn như vậy.
Ngô Bình bưng ly nhấp một ngụm, vị ngọt, năm loại khí tức tiên thiên ngũ hành toả ra làm cậu thoải mái, đây là trà ngon.
Trần Hoài Long: “Tiểu Bình, cậu đến từ Tiên giới à?”
Hiển nhiên, thành tích nghịch thiên của Ngô Bình làm Trần Hoài Long điều tra thân phận của cậu, phái người tới Hoa Thành tìm hiểu.
Ngô Bình biết nên cũng gật đầu: “Đệ tử tới đây qua Thánh Môn!”
“Thánh xúc của cậu tiến hành ở tiên giới à?”, Trần Hoài Long hỏi.
Ngô Bình nói: “Đúng vậy!”
Dược lão có hứng thú hỏi: “Vậy cậu mở mấy đạo mạch rồi?”
Viện trưởng và Dược lão đều vểnh tai lên nghe, họ vô cùng để ý việc Ngô Bình đã mở được bao nhiêu đạo mạch.
Ngô Bình đáp: “Mười hai, trong đó có hai cái là thánh mạch, mười cái còn lại là huyền mạch!”
“Hai thánh mạch?”, Trần Hoài Long mở to mắt rồi cười: “Đúng là kỳ diệu!”
Ngô Bình nhìn về phía người trung niên, người này mặc một bộ áo bào màu xám, quanh thân toát ra khí chất kinh người.
“Tôi là người phụ trách bài thi, Chu Huyền Đan”.
Ngô Bình: “Có thể nghe ra được giọng nói này chính là Chu tiền bối”.
Chu Huyền Đan: “Đại hội tuyển chọn còn một tháng nữa mới kết thúc, theo lý thuyết thì hẳn nên chờ đến sau khi kết thúc mới chọn ra một trăm người cao nhất. Thế nhưng, cậu là người đầu tiên có được điểm tuyệt đối, nếu cậu đến học viện thì nhất định sẽ được nhận trước”.
Ngô Bình: “Lần này chỉ có một mình tôi đạt điểm tuyệt đối sao?”
“Đương nhiên, dù sao muốn đạt được điểm tuyệt đối cũng rất khó”. Chu Huyền Đan cười nói: “Hơn nữa, tôi cũng là người đã từng học ở Học viện Kim Long. Nếu cậu đồng ý, tôi có thể đưa cậu đi đến Học viện Kim Long trước. Ở đó, cậu còn phải vượt qua bài thi mới có thể trở thành học sinh chính thức của Học viện”.
Ngô Bình ôm quyền nói: “Vậy thì làm phiền Chu tiền bối”.
Sau đó, cậu nói: “Tôi còn một người bạn, không biết bài kiểm tra của cô ấy đã kết thúc chưa?”
“Tên người đó là gì?”, Chu Huyền Đan nói.
“Liễu Mị”.
Chu Huyền Đan gật đầu: “Cô ấy cũng đã hoàn thành bài thi, tổng điểm là một trăm tám mươi bảy. Điểm này cũng coi như không tồi, có cơ hội tiến vào top một trăm”.
Ngô Bình nghĩ thầm nếu Liễu Mị có thể bước vào top một trăm, thì cũng không tồi, lập tức hỏi: “Người thứ một trăm trong cuộc Đại hội tuyển chọn lần trước đạt được bao nhiêu điểm?”
Chu Huyền Đan: “Một trăm bảy mươi chín điểm, cho nên tôi nói cô ấy có cơ hội”.
Sau đó, Ngô Bình tìm được Thanh Ngưu và Liễu Mị, nói hai người đi đến nhà trọ chờ tin, còn cậu thì đi cùng với Chu Huyền Đan đến Học viện Kim Long.
Học viện Kim Long, là một trong bốn Học viện lớn, có truyền thừa cổ đại hùng mạnh, có không ít Chúa Tể và Nhân Vương, cũng có không ít Chúa Tể và Nhân Vương từng học ở đó.
Học viện Kim Long được hoạch định và thành lập bởi Thánh Hoàng đầu tiên trong lịch sử, bên trong cũng có lưu lại một ít truyền thừa của vị Thánh Hoàng kia.
Trong toàn bộ lịch sử Thánh Cổ Đại Lục, Nhân Tộc chỉ xuất hiện hai vị Thánh Hoàng chân chính. Từ khi vị Thánh Hoàng thứ hai qua đời đến nay cũng đã hơn ba mươi bảy nghìn năm, trong khoảng thời gian này vẫn không xuất hiện một vị Thánh Hoàng nào khác, chuyện này cũng dẫn đến trong việc cạnh tranh, Nhân Tộc càng ngày càng thua kém so với vạn tộc khác.
Trong bốn học viện lớn, chỉ có hai Học viện là do chính Thánh Hoàng sáng lập, một cái là Học viện Kim Long, một cái khác chính là Học viện Bạch Hổ. Còn hai học viện khác đều do Bán Thánh Hoàng thành lập, thua một nửa so với Thánh Hoàng chân chính.
Ở cổng lớn của Học viện Kim Long, Chu Huyền Đan xuất hiện cùng Ngô Bình. Trước cửa có hai người mặc áo giáp, cầm binh khí, ngăn Chu Huyền Đan lại, hỏi: “Có chuyện gì?”
Chu Huyền Đan ôm quyền nói: “Người bên cạnh tôi, là người được điểm tuyệt đối trong Đại hội tuyển chọn. Viện trưởng từng nói, nếu có người đạt điểm tuyệt đối thì đưa đến học viện trước”.
Hai người này gật đầu: “Được, mời vào”.
Chu Huyền Đan vô cùng quen thuộc với Học viện, rất nhanh ông đã đi đến một tòa nhà bát giác. Sau khi tiến vào trong phòng khách, ông mời Ngô Bình ngồi xuống, bản thân đi đến bên cạnh nấu nước pha trà.
Cũng không có người khác đến đây, trong phòng khách chỉ có hai người.
Đợi hơn mười phút, vẫn không có ai tới, Ngô Bình hỏi: “Chu tiền bối, chúng ta còn phải đợi bao lâu nữa?”
Chu Huyền Đan cười nói: “Chỗ này là nơi viện trưởng chiêu đãi khách, chúng ta vừa đến thì ông ấy đã biết. Chắc hẳn ông ấy đang bận việc, rất nhanh sẽ đến đây”.
Ngô Bình biết rất ít về Học viện, lập tức đi thỉnh giáo, dò hỏi trong học viện có thể học được cái gì.
Chu Huyền Đan từng là học sinh trong học viện nên biết rất nhiều. Ông nói cho Ngô Bình biết, sứ mệnh của Học viện Kim Long chính là truyền thừa của Nhân Tộc, chỉ cần ở Học viện một ngày, là Nhân Tộc lập tức có cơ hội ra đời một Chúa Tể mới, thậm chí là một Thánh Hoàng mới! Ngô Bình ở chỗ này, có thể học được rất nhiều thứ, không chỉ giới hạn trong truyền thừa của Thánh Hoàng, mà còn có công pháp, tri thức ghê gớm nhất trong lịch sử của Nhân Tộc.
Ngô Bình hỏi một vấn đề cậu tương đối quan tâm: “Học viện Kim Long sẽ cung cấp tài nguyên tu hành cho các học sinh sao?”
chu Huyền Đan cười nói: “Đương nhiên. Ở trong học viện, chỉ cần cậu đủ ưu tú, muốn có được bao nhiêu tài nguyên thì có bấy nhiêu tài nguyên”.
Trong lúc hai người đang nói chuyện phiếm, một ông già mũm mĩm với bộ râu trắng bước vào, vóc dáng của ông ấy không cao, mặc một bộ áo bào rộng màu trắng, trên mặt nở nụ cười.
Ông ấy vừa bước vào, đã giữ chặt tay Ngô Bình, coi Ngô Bình như báu vật, nói: “Nhóc con, không tồi nha, đã rất nhiều năm rồi chưa có người có điểm tuyệt đối. Ta ngẫm lại, người có điểm tuyệt đối cuối cùng là học sinh của Học viện Bạch Hổ. Hừ, nhóm lão già kia kiêu ngạo không thôi, cứ vài hôm lại đến khoe khoang với ta. Hiện tại tốt rồi, Kim Long Học viện bây giờ cũng có người đạt được điểm tuyệt đối!”
Ông ấy dùng sức vỗ vỗ bả vai Ngô Bình, Ngô Bình cảm nhận được một luồng sức mạnh cực lớn áp xuống, khiến cơ thể của cậu không khỏi cúi thấp xuống.
Chu Huyền Đan vội vàng cúi đầu: “Viện trưởng!”
Sau đó, ông giới thiệu với Ngô Bình: “Cậu Ngô, vị này chính là viện trưởng của Học viện Kim Long, Trần Hoài Long. Viện trưởng Trần đã điều hành Học viện Kim Long tám trăm năm, thành tựu bây giờ có lợi ích đến mấy ngàn năm…”
Trần Hoài Long cắt ngang lời ông nói, ông ấy nắm tay Ngô Bình không chịu buông, cười ha ha, hỏi: “Cậu là Ngô Bình, ừm, tên không tồi, năm nay bao lớn rồi?”
“Mười tám tuổi”. Ngô Bình trả lời.
Trần Hoài Long càng ngày càng cười tươi, liên tục nói được, bắt đầu hỏi thăm về xuất thân, lai lịch của Ngô Bình. Ngô Bình chỉ nói mình đến từ thành Mộng Hoa.
“Thành Mộng Hoa, ta biết, nơi đó có một vị Nhân Vương mới ra đời, Mộng Phi Hùng”. Viện trưởng nói: “Tiểu Ngô à, cậu mới đến học viện của bọn ta, dựa theo quy củ, cần phải tiến hành thi. Nhưng mà cậu yên tâm, chỉ cần cậu thi thật tốt, có thể vào trong top một trăm thì có thể có thưởng!”
Vừa nghe nói còn có thưởng, hai mắt Ngô Bình sáng lên: “Viện trưởng, khen thưởng cái gì?”
Trần Hoài Long cười “ha ha”: “Còn phải xem thứ hạng của cậu. Trong lịch sử, khen thưởng trong top năm mươi khác với khen thưởng trong top ba mươi”.
Chu Huyền Đan nói: “Cậu Ngô là người được điểm tuyệt đối, nhất định có thể lưu danh sử sách”.
Trần Hoài Long: “Khó mà nói được. Dẫu sao thi của học viện có khác biệt rất lớn so với ba bài thi kia, giới hạn cũng cao hơn nhiều”.
Ngữ khí của ông ấy vừa thay đổi: “Thế nhưng, lão phu vẫn rất xem trọng Tiểu Ngô cậu. Đệ tử của Học viện Bạch Hổ hình như cũng chỉ có mười chín tuổi, cậu cần phải nỗ lực một chút mới có thể đánh bại được cô ấy”.
Ngô Bình: “Vâng, học sinh nhất định sẽ nỗ lực”.
Trần Hoài Long: “Được rồi. Tiểu Chu, ông dẫn cậu ấy đi tham gia thi đi, thi xong thì quay lại nơi này”.
Chu Huyền Đan đưa Ngô Bình đến điểm thi, trên đường đi ông cười nói: “Viện trưởng nhất định sẽ phái người mời viện trưởng của Học viện Bạch Hổ đến”.
Ngô Bình khó hiểu: “Vì sao lại mời vào lúc này?”
Chu Huyền Đan nói: “Viện trưởng rất coi trọng cậu, ông ấy cho rằng thành tích thi của cậu nhất định sẽ vô cùng cao nên cũng có cơ hội vượt qua vị kia ở Học viện Bạch Hổ”.
Ngô Bình: “Viện trưởng nói thành tích lịch sử, là lịch sử của Học viện Kim Long sao?”
Chu Huyền Đan gật đầu: “Không sai. Nhưng cho dù là xếp hạng của Học viện Kim Long trong lịch sử hay là xếp hạng của Học viện Bạch Hổ trong lịch sử đều có thứ hạng không chênh nhau lắm”.
“Thành tích của vị đạt điểm tối đa của Học viện Bạch Hổ trong lịch sử là bao nhiêu?”, Ngô Bình hỏi.
“Hạng năm mươi mốt. Tuy rằng không thể đi vào top ba mươi, nhưng thành tích như thế đã là vô cùng kinh người. Dẫu sao từ khi thành lập Học viện đến nay, đã được mấy vạn năm. Đừng nói là hạng năm mươi mốt, có thể vào được trong top một ngàn đã được gọi là Tuyệt Thế Thiên Kiêu”.
“Nội dung thi là gì?”
Chu Huyền Đan: “Nội dung của mỗi lần thi đều khác nhau, nhưng đại khái là chia thành mấy dạng dưới đây. Đầu tiên là năng lực học tập, trong thời gian quy định, học được một số thứ thâm ảo. Mục thi thứ nhất có ba cơ hội để học, cậu nhất định phải nắm chắc, nỗ lực học, dốc toàn lực tìm hiểu. Sau mỗi lần học thì là kiểm tra, điểm cao nhất là năm mươi điểm, điểm tối đa của ba lần là một trăm năm mươi. Trong lịch sử, từng có người đạt được điểm cao nhất!”
“Người đó là ai?”, Ngô Bình thật sự cảm thấy hứng thú.
Chương 2855: Cuộc thi của học viện
“Hạng mục thứ 2 là nghị lực, thiên phú của một người cũng không đủ làm nên sự thành công nếu không có nghị lực. Điểm nghị lực đạt được khoảng 100, điểm cao nhất trong lịch sử cũng là 100”.
“Mục thứ 3 là kiểm tra mệnh vận. Người tu hành không có tư chất thì không được, trong lịch sử có không biết bao nhiêu thiên kiêu đã như ngôi sao chổi loé lên rồi biến mất. Vậy nên mục này cũng rất quan trọng, tổng điểm 100”.
“Mục thứ 4 là tiềm lực của một người. Có vài thiên kiêu trông phi thường nhưng đó là khi tiềm lực đã khai phá ra toàn bộ, đã đạt tới giới hạn. Còn có người dù tư chất không quá tốt nhưng tiềm lực đó chỉ mới khai phá một chút, khi được khai phá toàn bộ thì sẽ trở thành thiên tài có một không hai. Tiềm lực này có điểm cao nhất là 150!”
“Bốn mục có tổng điểm 500, trong lịch sử thì người đạt hạng 50 có tổng điểm là 262; thứ 30 là 399 điểm; thứ 20 được 418; đứng hạng 10 là 437 điểm!”
“Còn hạng 1?”, Ngô Bình hỏi.
Chu Huyền Đan nở nụ cười: “Người đứng hạng 1 chính là Thánh Hoàng đời thứ hai! Ông ấy đạt được tới 489 điểm, vượt xa người đứng hạng hai chỉ có 456 điểm!”
Ngô Bình có chút ngạc nhiên: “Hoá ra vị Thánh Hoàng thứ hai bước ra từ đây!”
“Đúng vậy, năm đó ông ấy là thiên kiêu đứng đầu, hai mươi đã tiến vào cấp bậc Chúa tể, trở thành Chúa tể của một phương. Trong thời đại kia, ông ấy còn có thể áp chế vài lão già sống dai đương thời”.
Ông dừng một chút rồi nói tiếp: “Học viện Bạch Hổ hiện tại là do Thánh Hoàng thứ hai sáng lập!”
Ngô Bình: “Nhân tộc đang thiếu Thánh Hoàng thì dị tộc đã có bao nhiêu Thánh Hoàng?”
Chu Huyền Đan: “Trong dị tộc, nhân vật có thể sánh vai với Thánh Hoàng cũng không nhiều, trong cả Thánh Cổ Đại Lục cũng chỉ có nhiêu đó người. Thật ra Nhân tộc mới có một vị Chúa tể mới, hiện đã có ba vị Chúa tể, người thì già, người bị thương, không hề có người thừa kế!”
Trong lúc đang nói chuyện, Ngô Bình đã đến điện tiến hành cuộc thi học viện.
Chu Huyền Đan dừng trước cửa điện, nói với Ngô Bình: “Cậu Ngô, chúc cậu sẽ vang danh sử sách!”
Ngô Bình đẩy cửa vào, trong điện đã có một ông lão áo xám đứng đợi sẵn, mặt mũi vô cùng hiền từ.
“Chàng trai, hoan nghênh tiến vào cuộc thi của học viện Kim Long, đầu tiên là hạng mục thứ nhất!”, ông lão áo xám vung tay, trước mặt Ngô Bình hiện ra một quyển sách.
Ngô Bình nhận lấy, phát hiện bên trong ghi chép vài cách tu hành và những cách minh tưởng. Có thể nhìn ra là một vị thiên tài có suy nghĩ rất đặc biệt.
Ông lão nói: “Cậu có thể học thuộc quyển sách trong hai tiếng thì sẽ đạt được 100!”
Ngô Bình ngồi xếp bằng, tỉ mỉ nghiên cứu, cậu phát hiện những ý tưởng rải rác của người này đã bước đầu hình thành một hệ thống tu hành. Nói cách khác thì cuốn sách này có thể suy diễn ra một công pháp đầy đủ.
Cửu Cung Bát Quái trong cơ thể vận chuyển, đồng thời, vô số tri thức ào ào bay vào trong đầu. Một tiếng sau, trong đầu cậu đã có một bộ công pháp đang bắt đầu được diễn luyện.
Thông qua diễn luyện, cậu phát hiện công pháp này còn vài khiếm khuyết, vì vậy cậu đã cải tiến lại, qua thêm 15 phút, công pháp đã hoàn thiện.
Ông lão áo xám nãy giờ vẫn luôn để ý Ngô Bình, cười hỏi: “Đã thuộc rồi sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Thuộc rồi!”
Ông lão gật đầu: “Tốt, giờ trình bày cho ta xem!”
Ngô Bình thi triển ra một bộ quyền pháp, một bộ kiếm pháp, khi đang thể hiện, quanh người cậu có sấm sét nổ vang, sức mạnh kỳ lạ truyền vào không khí tạo thành một loại từ trường. Trong trong từ trường này, thực lực và khả năng phản ứng của cậu cũng tăng mạnh, kẻ thù cũng bị ảnh hưởng. Dưới sự ảnh hưởng của từ trường, kẻ thù chỉ có thể phát huy được 40% thực lực, mà cậu lại có thể đánh ra 150%.
Ông lão vô cùng hài lòng: “Không tệ, nếu không phải chỉ có thể cho 100, ta rất muốn cho cậu luôn 200 điểm! Tiếp theo cậu hãy học tiếp cái này”.
Ngay lúc này, ông ấy lại ném cho Ngô Bình một quyển sách, chữ bên trang sách đều là chữ viết tay, hiện ra sự cổ xưa và kỳ ảo.
Mở sách, hai mắt Ngô Bình sáng lên, không nhịn được mà hỏi: “Đây là một tuyệt học! Tiền bối, thần thông này do ai sáng tạo vậy ạ?”
Ông lão cười nói: “Đây là do Thánh Hoàng tạo ra trong khi cảm thán về đời người. Trong những người từng học nó, chỉ có một người học được, đa phần đều thất bại hoặc chỉ có thể học được phần ngoài hay 3-40%”.
Ngô Bình biết đây không chỉ là cuộc thi mà còn là một cơ hội hiếm có để tăng thực lực, hiện tại cậu cố gắng tìm hiểu hết sức có thể, thời hạn là bốn tiếng đồng hồ.
Cậu cố gắng hết sức, chưa tới hai tiếng là đã hiểu đại khái tuyệt học này.
Quyển sách tuyệt học này tên là Chân Hư Kinh, một khi thi triển thì sẽ phù hợp với quy luật thiên đạo, đa phần chiêu thức đánh ra không có lực sát thương, đây được gọi là Hư lực. Thân xác như tiến vào một chiều không gian khác, không thể đụng vào nhưng cứ cách vài giây, chiêu thức sẽ tự động bộc phát ra lực sát thương đáng sợ.
Khi mới bắt đầu tu luyện, Ngô Bình không hề tìm được bí quyết tu luyện, đặc biệt là giai đoạn Hư lực, đưa cơ thể vào chiều không gian khác, cho tới khi đã trôi qua một tiếng, cậu mới tìm được điểm đột phá. Cậu phát hiện, nếu muốn vào chiều không gian khác thì phải tìm cho được lỗ thủng vũ trụ, mà lỗ thủng nằm trên Thiên Cơ Đồ.
Thiên Cơ Đồ là thứ cậu có được trong động phủ, bên trên có chín điểm thiên cơ, hiện tại cậu phát hiện trong Chân Hư Kinh có che giấu thiên cơ, đối chiếu hai bên, trong đầu cậu xuất hiện Thiên Cơ Đồ, bên trên có những đường cong đang vặn vẹo chuyển động, khi mượn dùng kinh văn này thì cậu nhanh chóng nắm giữ cách che giấu cơ thể, mà sau Hư lực là giai đoạn Súc lực.
Lại qua 15 phút, cơ thể của cậu Ngô Bình dần trở nên trong suốt, sau đó, một quyền được đánh ra, sức mạnh long trời lở đất, không gian chung quanh cũng bị một quyền đánh nát, biến thành một đống hỗn loạn.
Khoảng một tiếng sau, Ngô Bình đã tu luyện xong Chân Hư Kinh, hơi thở trở nên huyền diệu khó lường.
Ông lão vuốt râu mỉm cười: “Không tệ, lần này vẫn cho cậu 100!”
Sau đó ông ấy lại ném cho Ngô Bình một bức tranh, mở bức tranh ra thì thấy bên trên là hình ảnh một thanh niên mặc áo trắng phấp phới, tay trái cầm kiếm, chĩa lên trời xanh.
Ngô Bình nhìn thoáng qua, cảm thấy bức hoạ này không đơn giản, bên trong có ẩn chứa sự huyền diệu.
Ông lão: “Bức tranh này do Thánh Hoàng vẽ lúc tuổi già, bên trong có chứa vài tư tưởng của ông, mỗi khi có người nghiên cứu bức tranh, mỗi người sẽ học được những thứ khác nhau. Dù cậu học được gì từ đây, ta vẫn cho cậu 100 điểm, lần này học không bị hạn chế thời gian”.
Nhận ra mức độ khó khăn của bức tranh cực cao, Ngô Bình đặt nó trước mặt, nhìn chằm chằm, bắt đầu nghiền ngẫm.
Nhìn hồi lâu, Ngô Bình cảm thấy thanh niên trong bức tranh cử động, có điều động tác rất chậm rãi, thong thả, ngay cả Ngô Bình cũng không nhận ra.
Vì thế cậu nhìn chăm chú, mắt cũng không nháy, thời gian trôi qua từng giây từng phút, trời nhanh chóng tối xuống. Vì quá tập trung, tinh thần Ngô Bình tiến vào một cảnh giới huyền diệu, giống với Mộng Thiên Huyền Cảnh của cậu.
Lúc này đây, Ngô Bình cảm giác động tác của thanh niên cũng trở nên nhanh chóng hơn, tốc độ tương đương với người bình thường, tay hắn cầm trường kiếm, làm ra động tác đâm, chọt, mỗi một chiêu đều rất xuất sắc, hợp với đại đạo.
Chương 2856: Người duy nhất vượt qua Thánh Hoàng trong lịch sử
Chỉ một động tác đã khiến toàn thân Ngô Bình khó chịu, cậu hộc ra ngụm máu, rắn răng thúc giục sức mạnh cấm kỵ, truyền khắp toàn thân rồi mới đỡ hơn một chút,
Tiếp theo là động tác thứ hai, thứ ba... chàng trai trong bức tranh đánh ra 24 động tác, Ngô Bình vẫn kiên trì xem hết.
Chàng trai làm xong 24 động tác thì cười với Ngô Bình, sau đó mọi thứ yên tĩnh trở lại, chàng trai khôi phục lại thành bức tranh.
Ngô Bình nhắm mắt, 24 động tác không ngừng được diễn luyện trong Huyền Thiên Mộng Cảnh. Tục ngữ đã nói, đọc sách trăm lần, tự khắc hiểu nghĩa. Ngô Bình khổ luyện ba vạn lần trong Huyền Thiên Mộng Cảnh, mỗi khi luyện một lần, cậu lại hiểu một chút.
Chờ khi cậu mở mắt ra, ông lão đã vội hỏi: “Có thu hoạch được gì không?”
Ngô Bình hỏi: “Tiền bối, trước kia, những người quan sát đều học được gì?”
Ông lão cười đáp: “Có người học được công pháp, cũng có người học được võ kỹ hoặc tìm hiểu ra thần thông!”
Ngô Bình nói: “Ta học được một bộ kiếm pháp!”
Ông lão gật đầu: “Kiếm pháp cũng tốt, có thể thi triển cho ta xem không!”
Ngô Bình đứng lên, cầm lấy Bạch Hổ Tiên Kiếm, kiếm qua loé lên, không trung đều là bóng kiếm, mỗi một bóng kiếm đều rất chân thật, có sức sát thương mạnh.
Ông lão hít sâu một hỏi: “Kiếm pháp này của cậu rất giống thứ mà Thánh Hoàng tu luyện – kiếm pháp Thiên Ảnh. Kiếm pháp này là bộ kiếm pháp khó nhất của học viện Kim Long, đến nay chỉ có một người học thành!”
Sau đó ông ấy cười nói: “Lần này vẫn là 100!”.
Ra khỏi hang, Ngô Bình được ông lão đưa tới một không gian được tạo từ đồng đen, ông ấy nói: “Kế tiếp sẽ tiến hành hai hạng mục để thử nghị lực của cậu!”
Nói xong, trong không gian tràn đầy sương mù, Ngô Bình nhanh chóng rơi vào ảo cảnh. Trong ảo cảnh, cậu trải qua 300 năm, trong 300 năm này, cậu chỉ làm một việc cực khổ và nhàm chán là cầm một cây gậy sắt khổng lồ mỗi ngày mài ở chân núi.
Cứ như vậy, Ngô Bình ở trong ảo cảnh, mài gậy suốt 300 năm.
Khi sương mù tan đi, ông lão cực kỳ hài lòng: “Không tệ, cậu có thể kiên trì tới cuối, nghị lực cho cậu điểm cao nhất!”
Suy nghĩ vẫn còn kẹt trong ảo cảnh 300 năm nên ánh mắt Ngô Bình có chút đờ đẫn, cậu hỏi: “Tiếp theo là thử thách gì?”
”Mệnh vận!”, ông lão cười nói.
Dứt lời, trước mặt họ xuất hiện một cánh cửa, cửa mở để lộ một con đường.
Ông lão giải thích: “Cậu đi theo con đường này, qua 30 ngã ba. Ở mỗi ngã ba như thế đều sẽ nối thẳng tới một mục tiêu. Mục tiêu khác nhau, toàn bộ đều có ban thưởng. Nhưng ban thưởng giá trị nhất thì chỉ có một, lấy được thứ giá trị nhất mới lấy được 100 điểm!”
Ngô Bình biết thử thách này chỉ để kiểm tra mức độ may mắn, 60 ngã ba thì xác suất cũng phải cỡ 1/10 tỷ, tỷ lệ thành công cực nhỏ.
Cậu không nói gì, nhấc chân tiến vào thì thấy ngã rẽ đầu tiên, một cái chỉ hướng bên trái, còn lại thì quẹo phải. Cậu chọn bằng cảm giác, quẹo phải. Cứ vậy, đi một bước là gặp một lựa chọn, Ngô Bình chọn hết theo cảm giác.
Cuối cùng, khi tới cái ngã rẽ thứ 60, lần này cậu chọn bên trái, vừa vào thì trước mặt đã hiện ra một căn phòng, trong phòng đặt một cái bàn, trên bàn lại là một cái hộp đồng đen.
Cậu mở hộp, bên trong là một chiếc nhẫn toả ra hơi thở thần thánh, mắt Ngô Bình sáng lên, tay cầm lấy nhẫn.
Sau đó, ông lão lại xuất hiện cách đó không xa, cười tươi như hoa: “Cậu Ngô, cậu đã lấy được phần thưởng cao nhất, bên trong là một món quà mà Thánh Hoàng để lại cho cậu, từ xưa tới nay, cậu là người duy nhất đạt điểm tối đa!”
Ngô Bình nhớ điểm cao nhất thử thách này là 89, là Thánh Hoàng đời thứ hai, cậu ngơ ngác: “Năm đó Thánh Hoàng cũng không lấy được phần thưởng cao nhất này à?”
Ông lão lắc đầu cười nói: “Không có, nhưng Thánh Hoàng cũng nhận được phần thưởng quý giá thứ hai là một thanh kiếm do Thánh Hoàng đời trước chế tạo”.
Ngô Bình nhìn thoáng qua chiếc nhẫn, bên trong có vài thứ. Cậu không xem kỹ mà cất đi luôn: “Thử thách tiếp theo ở đâu?”
Ông lão: “Hạng mục thứ tử là kiểm tra tiềm lực, cũng tiến hành ở đây!”
Ông ta vừa dứt lời, trên trời có tia sáng vàng phóng xuống, nó bao phủ toàn thân Ngô Bình. Ánh sáng vàng này có thể kiểm tra tiềm lực của người thử thách.
Qua một phút, khi ánh sáng tan đi, trên người Ngô Bình vẫn còn vài tia sáng, toả ra hào quang rực rỡ.
Ông lão hài lòng gật đầu: “365 sợi vàng, tiềm lực của cậu còn nhiều lắm, tối đa!”
“Tiền bối, sợi vàng càng nhiều thì tiềm lực càng lớn à?”
Ông lão gật đầu: “Phải, mỗi một sợi vàng đều tương đương tiềm lực còn có thể tăng thêm một nửa, năm đó Thánh Hoàng cũng chỉ có 360 cái mà thôi!”
Ngô Bình chớp mắt: “Vậy ta vẫn được tối đa điểm nhỉ!”
Ông lão cười: “Thành tích của cậu sẽ được giữ bí mật, chỉ có tầng lớp quản lý trung tâm của học viện biết mà thôi. Bên ngoài chỉ thông báo cậu đạt được 400 điểm, nhưng cậu đã có phần thưởng cao nhất, có thêm gấp hai phần thưởng khác!”
Ngô Bình: “Tiền bối, tại sao phải giữ bí mật?”
Ông lão thở dài: “Nhân tộc yếu thế, làm vậy để bảo vậy cậu. Nếu dị tộc biết cậu lấy được điểm tối đa thì sẽ tìm cách diệt trừ cậu!”
Ngô Bình gật đầu: “Ta đã rõ, còn chưa hỏi thăm thân phận của tiền bối?”
Ông lão vẫn cười: “Lão phu là một trong chín trưởng lão của học viện – Dược lão!”
Ngô Bình nghe người ta nói, bên dưới viện trưởng còn chín trưởng lão, dưới chín trưởng lão là 24 hiền giả, dưới hiền giả là 72 đại phu.
Cậu vội chắp tay hành lễ: “
Dược lão nói: “Công tử chính là niềm hi vọng kế tiếp của tộc ta! Kế tiếp học viện Kim Long sẽ dùng hết khả năng bồi dưỡng, giúp cậu nhanh chóng trở thành Chúa tể, thậm chí là Thánh Hoàng!”
Sau đó, ông ấy dẫn Ngô Bình quay lại sảnh chính.
Viện trưởng Trần Hoài Long đang ngồi trong sảnh, viện trưởng học viện Bạch Hổ thì không có ở đó, rõ ràng kế hoạch đã thay đổi. trước đây ông ấy coi Ngô Bình là thiên tài, muốn khoe cho Bạch Hổ thấy nhưng hiện tại, khi biết Ngô Bình không chỉ là thiên tài bình thường thì lại che giấu thực lực của cậu.
Trần Hoài Long vui ra mặt, ông ấy hỏi Ngô Bình: “Tiểu Bình, thi thố vất vả lắm nhỉ? Đây là trà Ngũ Hành Phong!”
Ông ấy tự rót cho Ngô Bình một ly, Dược lão ngửi thử thì hai mắt sáng lên: “Viện trưởng, trà này ít nhất cũng đã có niên đại 50 năm, ông lại chịu lấy ra đãi cỡ đấy!”
Trần Hoài Long nói: “Tiểu Bình xuất sắc như thế, ta phải cho cậu ấy nếm thử!”, ông ấy đổi giọng gọi là Tiểu Bình chứ không gọi Tiểu Ngô nữa.
Dược lão tự mình rót trà thì bị viện trưởng cản lại, nghiêm mặt nói: “Dược lão, thường ngày ông ăn nhiều đan dược như vậy, ta thấy là đừng nên uống, coi chừng tốt quá hoá lốp!”
Dược lão trợn trừng nhìn viện trưởng, vẫn bủn xỉn như vậy.
Ngô Bình bưng ly nhấp một ngụm, vị ngọt, năm loại khí tức tiên thiên ngũ hành toả ra làm cậu thoải mái, đây là trà ngon.
Trần Hoài Long: “Tiểu Bình, cậu đến từ Tiên giới à?”
Hiển nhiên, thành tích nghịch thiên của Ngô Bình làm Trần Hoài Long điều tra thân phận của cậu, phái người tới Hoa Thành tìm hiểu.
Ngô Bình biết nên cũng gật đầu: “Đệ tử tới đây qua Thánh Môn!”
“Thánh xúc của cậu tiến hành ở tiên giới à?”, Trần Hoài Long hỏi.
Ngô Bình nói: “Đúng vậy!”
Dược lão có hứng thú hỏi: “Vậy cậu mở mấy đạo mạch rồi?”
Viện trưởng và Dược lão đều vểnh tai lên nghe, họ vô cùng để ý việc Ngô Bình đã mở được bao nhiêu đạo mạch.
Ngô Bình đáp: “Mười hai, trong đó có hai cái là thánh mạch, mười cái còn lại là huyền mạch!”
“Hai thánh mạch?”, Trần Hoài Long mở to mắt rồi cười: “Đúng là kỳ diệu!”
Bình luận facebook