-
Chương 2863: Cấm Thiên thần công
Ngô Bình: “Truyền thừa của Tam Thánh là cái gì?”
Phương Lập: “Tam Thánh Tông có một quy tắc, bất luận là kẻ nào, chỉ cần có thể tu luyện được những gì Tam Thánh để lại, là có thể kế thừa lại tài nguyên và truyền thừa của bọn họ”.
Sau đó ông giải thích ngắn gọn một chút, hóa ra, ba vị Thánh Nhân sáng lập ra Tam Thánh Tông trong thời gian không có Thánh Hoàng, vì thế căn cứ vào truyền thừa của Thánh Hoàng, bọn họ dùng hết cả đời sáng tạo ra một loại tuyệt kỹ công pháp chưa từng có từ trước đến nay, nhưng công pháp này đòi hỏi người tu hành cực cao, cho dù con cháu và truyền nhân của bọn họ cũng không thể đạt được yêu cầu.
Vì thế, ba vị Thánh Nhân đã lập ra Tam Thánh Tông, với mục đích là tìm kiếm Thiên Kiêu có tư chất thích hợp có thể tu luyện loại công pháp này. Tuy nhiên, đã trôi qua hàng vạn năm, Tam Thánh Tông đã trải qua vô số vị tông chủ cùng với vô số đệ tử thiên tài, vậy mà lại không thể tìm ra được một vị có thể chân chính tu luyện được công pháp này. Chỉ vì, tuyệt học của Tam Thánh quá khó khăn, trước đó từng có một vị Tuyệt Thế Thiên Kiêu tu luyện thử, nhưng ba năm cũng không có kết quả. Sau đó, người kia đã trở thành một vị Chúa Tể cường đại.
Ngô Bình: “Ngay cả tư chất của Chúa Tể cũng không thể tu luyện, công pháp này cũng khó khăn quá rồi”.
Phương Lập: “Nhưng chủ nhân, thành tích của cậu ở Học viện cũng không kém gì Thánh Hoàng!”
Ngô Bình nghĩ một hồi, hỏi ông: “Tôi có thể đi bất cứ lúc nào?”
Phương Lập: “Con người của Phương Tất Viễn rất giỏi dùng thủ đoạn mượn sức người khác, chủ nhân chỉ cần đưa ra chuyện này, hắn nhất định sẽ mời chủ nhân đi thử một chút”.
“Bộ công pháp này tên gì?”, cậu hỏi.
“Cấm Thiên Thần Công!”. Phương Lập nói: “Một khi luyện thành công công pháp này, là có thể có được sức mạnh mà chỉ Thánh Hoàng mới có thể thức tỉnh, sức mạnh của Cấm Thiên!”
Ngô Bình cảm thấy không thể tưởng tượng được: “Người tu vi thấp có thể tu luyện được sức mạnh Cấm Thiên sao?”
Phương Lập: “Tam Thánh Tổ Sư đã vất vả sáng lập ra thần công này, đã nói lên một chuyện nhất định sẽ có người tu luyện được nó. Nói trắng ra là, Cấm Thiên Thần Công là công pháp nghịch thiên dùng để bồi dưỡng Thánh Hoàng tương lai”.
Ngô Bình suy tư một lát, nói với Phương Tất Viễn: “Nghe nói Tam Thánh Tông có Thánh Nhân để lại công pháp, trên vạn năm vẫn chưa có người tu luyện thành công, chuyện này có đúng không?”
Phương Tất Viễn cười nói: “Đúng thật là có loại công pháp này! Thật ra thường có Thiên Kiêu của các tông môn khác đi luyện thử, chỉ là chưa từng có ai tu luyện thành công”.
Hắn ta lại nói: “Nhưng Ngô công tử cậu đây chính là đệ tử Học viện, nói không chừng có thể đánh vỡ cục diện này. Không biết Ngô công tử có hứng thú đi Tam Thánh Tông của ta thử một lần?”
Ngô Bình: “Có thể sao?”
Phương Tất Viễn cười “ha ha”: “Đương nhiên là có thể. Đệ tử ngoại tông muốn tìm hiểu công pháp của Tam Thánh Tông của ta đều phải giao nộp một số tiền. Nhưng Ngô công tử là khách quý, có thể miễn phí”.
Du Thành Ngô cũng cười nói: “Không sai, nếu cậu em Ngô đi, thật sự khiến cho người ta mong chờ”.
Hắn đập bàn một cái: “Chúng ta đi ngay bây giờ đi, Du trưởng lão, nhờ ông dẫn đường”.
Cứ như thế, đoàn người rời vương cung, đi đến Tam Thánh Tông. Tam Thánh Tông nhờ một ít truyền thừa và tài nguyên mà Tam Thánh để lại, cùng với ảnh hưởng cực lớn của truyền thừa của Tam Thánh, vẫn luôn phát triển mạnh mẽ, cho đến hôm nay đã trở thành một đại tông môn có trên vạn danh đệ tử các cấp. Người Tam Thánh Tông tuy không tu luyện được Cấm Thiên Thần Công, nhưng các công pháp khác của Tam Thánh Tông đều rất mạnh mẽ.
Trước một cung điện khổng lồ của Tam Thánh Tông, có thể nhìn thấy được có người đi vào, cũng có người ủ rũ cụp đuôi mà đi ra. Những người đó đều là Thiên Kiêu đến từ khắp nơi trên Thánh Cổ Đại Lục, bọn họ đều muốn thử một lần. Dẫu sao, lỡ như thành công thì sao?
Phương Tất Viễn cười nói: “Ngô công tử, cậu xem những người này, đều là Thiên Kiêu từ khắp các nơi. Trong số những người bọn họ, có người vì để tạo điều kiện cho việc tìm hiểu tuyệt học, bọn họ thậm chí còn gia nhập Tam Thánh Tông, trở thành đệ tử của tông ta”.
Ngô Bình gật đầu: “Tuyệt học ở bên trong điện sao?”
Phương Tất Viễn: “Ở ngay trong viện, mời công tử!”
Ngô Bình đi vào bên trong, chờ đến khi cậu vào đại điện, Du Thành Ngô cảm khái nói: “Mặc kệ là thành công hay là không thành công, tương lai cậu em Ngô có thể trở thành Thiên Kiêu, thành tựu cũng sẽ hơn cả ta!”
Phương Tất Viễn: “Nhân Vương đang nói đến thân phận của cậu ta, đệ tử Học viện?”
Du Thành Ngô lắc đầu: “Ta có thể cảm nhận được một loại khí chất độc đáo từ trên người cậu ta. Hơn nữa cậu ta chiến đấu bảo vệ thành Mộng Hoa, lấy sức của một mình cậu ta, giết lui được hai đại dị tộc. Phải biết là, trong dị tộc có không ít cường giả Cửu Biến, nhưng bọn họ không hề có biện pháp gì với cậu ta, ngược lại lại bị giết không ít. Năng lực như thế, khi ta còn trẻ cũng không bì kịp cậu ta”.
Hai mắt Phương Tất Viễn phát sáng, hắn ta quyết định nhất định phải nịnh bợ Ngô Bình thật tốt, sau này Tam Thánh Tông muốn mua đan dược quý hiếm có thể dễ dàng hơn rất nhiều!
Lại nói đến Ngô Bình, sau khi vào trong điện, thì thấy một bức tường ngọc đặt ở giữa, tường ngọc cao hai mươi mét, dài trăm mét, bên trên có khắc họa rất nhiều hình người và vật, còn có một lượng lớn văn tự.
Ngôn ngữ của văn tự tối nghĩa, xem một lần căn bản khó có thể hiểu được đàn có ý gì, chỉ có nhìn kỹ lần hai mới có thể hiểu được một chút. Nhưng sau khi xem lại mấy lần, lại cảm thấy lúc trước hình như đã hiểu sai.
Cứ như thế, tất cả mọi người đều lâm vào trong một vòng lặp vô tận, lĩnh hội không ngừng, càng hiểu thì lại càng cách mục tiêu càng xa.
Ngô Bình nhìn văn tự và hình ảnh đó, cũng cảm thấy nó vô cùng khó. Sau khi nghiên cứu chưa đến một phút, trong đầu đột nhiên lại hiện lên một lượng lớn ký ức, ký ức này đa phần đến từ thế giới duy độ thấp, nhưng chúng lại có trợ giúp rất lớn trong việc lý giải Cấm Thiên Thần Công cho Ngô Bình.
Trong đầu cậu chợt lóe lên một ý tưởng, trong thời gian rất nhanh đã hiểu được ý nghĩa của đoạn đầu tiên. Ý nghĩa của đoạn văn tự này chính là, vạn vật trong thế giới, từ lớn như sao trời, đến nhỏ như các hạt cơ bản, đều bị ảnh hưởng bởi một loại sức mạnh thần kỳ ảnh hưởng, loại sức mạnh này, vô cùng huyền diệu, thuộc về lĩnh vực Thần, căn cơ Thiên Đạo, gọi là Thiên Cấm. Thiên Cấm không phải thứ mà Nhân Tộc có khả năng lĩnh ngộ được. Bởi vì bắt đầu từ lúc ban đầu, Nhân Tộc đã thiếu đi những điều kiện cơ bản để cảm thụ và lý giải được loại sức mạnh này.
Cũng giống như sóng vô tuyến, phải có thiết bị như ăng ten để thì mới có thể thu được tín hiệu vô tuyến. Nhân Tộc, lại không có bất kỳ thiết bị điện tử, mà loại sức mạnh thần kỳ ảnh hưởng đến vạn vật, chính là sóng điện.
Ngô Bình cũng là Nhân Tộc, cậu cũng khuyết thiếu năng lực hiểu được sóng điện. Trong mắt cậu, những thứ mà văn tự biểu đạt ra, giống như một con kiến đang nghe giáo sư giảng bài, thậm chí còn tệ hơn cả việc đàn gảy tai trâu. Nhưng Ngô Bình lại có thể dựa vào tri thức khác, gián tiếp cảm nhận được loại sức mạnh này. Tuy rằng loại cảm giác này vô cùng mỏng manh, không đến được một phần ngàn!
Nhưng mà, một khi cảm nhận được luồng sức mạnh này, cơ thể cậu sẽ sinh ra biến hóa huyền diệu, trở nên dễ dàng cảm ứng và hấp thụ luồng sức mạnh kia hơn, sau đó từ từ tăng sức cảm thụ không ngừng, tăng lên ba phần ngàn, năm phần ngàn, một phần trăm!
Đoạn văn tự thứ nhất là đoạn khó hiểu nhất, nếu đoạn thứ nhất không thể lĩnh ngộ được thì sau đó sẽ không thể nào hiểu được. Đồng thời, một khi lĩnh ngộ được đoạn thứ nhất rồi, thì những đoạn sau cũng không dễ dàng đến như vậy.
Vì thế, Ngô Bình lại nhìn về phía đoạn văn tự thứ hai, cùng với hình ảnh trên đó.
Thời gian trôi qua rất nhanh, sau ba tiếng, Ngô Bình đã xem xong đoạn văn tự cuối cùng, cũng đã đi đến phía cuối cùng của tường ngọc.
Lúc này, ở phía trước có vài người đến tìm hiểu nhìn về phía cậu, một nam tu khinh thường nói: “Ở đoạn trước nhìn không hiểu, lại ép mình xem nội dung ở phía sau, ngu xuẩn!”
Ngô Bình không để ý đến hắn ta, mà đi đến ngọc đài ở bên cạnh tường ngọc. Trên ngọc đài, có một quả cầu bằng ngọc lơ lửng giữa không trung, là vật dùng để kiểm tra. Nếu ai có thể cảm nhận được Thiên Cấm, thì có thể khởi động Cấm Lực, kích hoạt quả cầu bằng ngọc. Đáng tiếc, từ xưa đến nay, qua vô số mùa trăng, chưa hề có ai kích hoạt thành công nó.
Nhìn thấy Ngô Bình còn đi đến hướng ngọc đài, người kia đàn giễu cợt lại cười lạnh: “Thế nào, còn muốn chạm vào Cấm Thiên Nghi? Si tâm vọng tưởng!”
Hắn ta vừa dứt lời, tay phải của Ngô Bình đã ấn lên phía trên quả cầu bằng ngọc, sức mạnh Cấm Thiên mỏng manh dũng mãnh chui vào trong đó, quả cầu bằng ngọc bỗng nhiên phát ra kim quang sáng ngời. Kim quang bao bọc lấy Ngô Bình, ngọc đài hạ xuống, xuất hiện một cánh cửa lớn cổ xưa, Ngô Bình hơi mỉm cười, lập tức đi vào đó.
Phương Lập: “Tam Thánh Tông có một quy tắc, bất luận là kẻ nào, chỉ cần có thể tu luyện được những gì Tam Thánh để lại, là có thể kế thừa lại tài nguyên và truyền thừa của bọn họ”.
Sau đó ông giải thích ngắn gọn một chút, hóa ra, ba vị Thánh Nhân sáng lập ra Tam Thánh Tông trong thời gian không có Thánh Hoàng, vì thế căn cứ vào truyền thừa của Thánh Hoàng, bọn họ dùng hết cả đời sáng tạo ra một loại tuyệt kỹ công pháp chưa từng có từ trước đến nay, nhưng công pháp này đòi hỏi người tu hành cực cao, cho dù con cháu và truyền nhân của bọn họ cũng không thể đạt được yêu cầu.
Vì thế, ba vị Thánh Nhân đã lập ra Tam Thánh Tông, với mục đích là tìm kiếm Thiên Kiêu có tư chất thích hợp có thể tu luyện loại công pháp này. Tuy nhiên, đã trôi qua hàng vạn năm, Tam Thánh Tông đã trải qua vô số vị tông chủ cùng với vô số đệ tử thiên tài, vậy mà lại không thể tìm ra được một vị có thể chân chính tu luyện được công pháp này. Chỉ vì, tuyệt học của Tam Thánh quá khó khăn, trước đó từng có một vị Tuyệt Thế Thiên Kiêu tu luyện thử, nhưng ba năm cũng không có kết quả. Sau đó, người kia đã trở thành một vị Chúa Tể cường đại.
Ngô Bình: “Ngay cả tư chất của Chúa Tể cũng không thể tu luyện, công pháp này cũng khó khăn quá rồi”.
Phương Lập: “Nhưng chủ nhân, thành tích của cậu ở Học viện cũng không kém gì Thánh Hoàng!”
Ngô Bình nghĩ một hồi, hỏi ông: “Tôi có thể đi bất cứ lúc nào?”
Phương Lập: “Con người của Phương Tất Viễn rất giỏi dùng thủ đoạn mượn sức người khác, chủ nhân chỉ cần đưa ra chuyện này, hắn nhất định sẽ mời chủ nhân đi thử một chút”.
“Bộ công pháp này tên gì?”, cậu hỏi.
“Cấm Thiên Thần Công!”. Phương Lập nói: “Một khi luyện thành công công pháp này, là có thể có được sức mạnh mà chỉ Thánh Hoàng mới có thể thức tỉnh, sức mạnh của Cấm Thiên!”
Ngô Bình cảm thấy không thể tưởng tượng được: “Người tu vi thấp có thể tu luyện được sức mạnh Cấm Thiên sao?”
Phương Lập: “Tam Thánh Tổ Sư đã vất vả sáng lập ra thần công này, đã nói lên một chuyện nhất định sẽ có người tu luyện được nó. Nói trắng ra là, Cấm Thiên Thần Công là công pháp nghịch thiên dùng để bồi dưỡng Thánh Hoàng tương lai”.
Ngô Bình suy tư một lát, nói với Phương Tất Viễn: “Nghe nói Tam Thánh Tông có Thánh Nhân để lại công pháp, trên vạn năm vẫn chưa có người tu luyện thành công, chuyện này có đúng không?”
Phương Tất Viễn cười nói: “Đúng thật là có loại công pháp này! Thật ra thường có Thiên Kiêu của các tông môn khác đi luyện thử, chỉ là chưa từng có ai tu luyện thành công”.
Hắn ta lại nói: “Nhưng Ngô công tử cậu đây chính là đệ tử Học viện, nói không chừng có thể đánh vỡ cục diện này. Không biết Ngô công tử có hứng thú đi Tam Thánh Tông của ta thử một lần?”
Ngô Bình: “Có thể sao?”
Phương Tất Viễn cười “ha ha”: “Đương nhiên là có thể. Đệ tử ngoại tông muốn tìm hiểu công pháp của Tam Thánh Tông của ta đều phải giao nộp một số tiền. Nhưng Ngô công tử là khách quý, có thể miễn phí”.
Du Thành Ngô cũng cười nói: “Không sai, nếu cậu em Ngô đi, thật sự khiến cho người ta mong chờ”.
Hắn đập bàn một cái: “Chúng ta đi ngay bây giờ đi, Du trưởng lão, nhờ ông dẫn đường”.
Cứ như thế, đoàn người rời vương cung, đi đến Tam Thánh Tông. Tam Thánh Tông nhờ một ít truyền thừa và tài nguyên mà Tam Thánh để lại, cùng với ảnh hưởng cực lớn của truyền thừa của Tam Thánh, vẫn luôn phát triển mạnh mẽ, cho đến hôm nay đã trở thành một đại tông môn có trên vạn danh đệ tử các cấp. Người Tam Thánh Tông tuy không tu luyện được Cấm Thiên Thần Công, nhưng các công pháp khác của Tam Thánh Tông đều rất mạnh mẽ.
Trước một cung điện khổng lồ của Tam Thánh Tông, có thể nhìn thấy được có người đi vào, cũng có người ủ rũ cụp đuôi mà đi ra. Những người đó đều là Thiên Kiêu đến từ khắp nơi trên Thánh Cổ Đại Lục, bọn họ đều muốn thử một lần. Dẫu sao, lỡ như thành công thì sao?
Phương Tất Viễn cười nói: “Ngô công tử, cậu xem những người này, đều là Thiên Kiêu từ khắp các nơi. Trong số những người bọn họ, có người vì để tạo điều kiện cho việc tìm hiểu tuyệt học, bọn họ thậm chí còn gia nhập Tam Thánh Tông, trở thành đệ tử của tông ta”.
Ngô Bình gật đầu: “Tuyệt học ở bên trong điện sao?”
Phương Tất Viễn: “Ở ngay trong viện, mời công tử!”
Ngô Bình đi vào bên trong, chờ đến khi cậu vào đại điện, Du Thành Ngô cảm khái nói: “Mặc kệ là thành công hay là không thành công, tương lai cậu em Ngô có thể trở thành Thiên Kiêu, thành tựu cũng sẽ hơn cả ta!”
Phương Tất Viễn: “Nhân Vương đang nói đến thân phận của cậu ta, đệ tử Học viện?”
Du Thành Ngô lắc đầu: “Ta có thể cảm nhận được một loại khí chất độc đáo từ trên người cậu ta. Hơn nữa cậu ta chiến đấu bảo vệ thành Mộng Hoa, lấy sức của một mình cậu ta, giết lui được hai đại dị tộc. Phải biết là, trong dị tộc có không ít cường giả Cửu Biến, nhưng bọn họ không hề có biện pháp gì với cậu ta, ngược lại lại bị giết không ít. Năng lực như thế, khi ta còn trẻ cũng không bì kịp cậu ta”.
Hai mắt Phương Tất Viễn phát sáng, hắn ta quyết định nhất định phải nịnh bợ Ngô Bình thật tốt, sau này Tam Thánh Tông muốn mua đan dược quý hiếm có thể dễ dàng hơn rất nhiều!
Lại nói đến Ngô Bình, sau khi vào trong điện, thì thấy một bức tường ngọc đặt ở giữa, tường ngọc cao hai mươi mét, dài trăm mét, bên trên có khắc họa rất nhiều hình người và vật, còn có một lượng lớn văn tự.
Ngôn ngữ của văn tự tối nghĩa, xem một lần căn bản khó có thể hiểu được đàn có ý gì, chỉ có nhìn kỹ lần hai mới có thể hiểu được một chút. Nhưng sau khi xem lại mấy lần, lại cảm thấy lúc trước hình như đã hiểu sai.
Cứ như thế, tất cả mọi người đều lâm vào trong một vòng lặp vô tận, lĩnh hội không ngừng, càng hiểu thì lại càng cách mục tiêu càng xa.
Ngô Bình nhìn văn tự và hình ảnh đó, cũng cảm thấy nó vô cùng khó. Sau khi nghiên cứu chưa đến một phút, trong đầu đột nhiên lại hiện lên một lượng lớn ký ức, ký ức này đa phần đến từ thế giới duy độ thấp, nhưng chúng lại có trợ giúp rất lớn trong việc lý giải Cấm Thiên Thần Công cho Ngô Bình.
Trong đầu cậu chợt lóe lên một ý tưởng, trong thời gian rất nhanh đã hiểu được ý nghĩa của đoạn đầu tiên. Ý nghĩa của đoạn văn tự này chính là, vạn vật trong thế giới, từ lớn như sao trời, đến nhỏ như các hạt cơ bản, đều bị ảnh hưởng bởi một loại sức mạnh thần kỳ ảnh hưởng, loại sức mạnh này, vô cùng huyền diệu, thuộc về lĩnh vực Thần, căn cơ Thiên Đạo, gọi là Thiên Cấm. Thiên Cấm không phải thứ mà Nhân Tộc có khả năng lĩnh ngộ được. Bởi vì bắt đầu từ lúc ban đầu, Nhân Tộc đã thiếu đi những điều kiện cơ bản để cảm thụ và lý giải được loại sức mạnh này.
Cũng giống như sóng vô tuyến, phải có thiết bị như ăng ten để thì mới có thể thu được tín hiệu vô tuyến. Nhân Tộc, lại không có bất kỳ thiết bị điện tử, mà loại sức mạnh thần kỳ ảnh hưởng đến vạn vật, chính là sóng điện.
Ngô Bình cũng là Nhân Tộc, cậu cũng khuyết thiếu năng lực hiểu được sóng điện. Trong mắt cậu, những thứ mà văn tự biểu đạt ra, giống như một con kiến đang nghe giáo sư giảng bài, thậm chí còn tệ hơn cả việc đàn gảy tai trâu. Nhưng Ngô Bình lại có thể dựa vào tri thức khác, gián tiếp cảm nhận được loại sức mạnh này. Tuy rằng loại cảm giác này vô cùng mỏng manh, không đến được một phần ngàn!
Nhưng mà, một khi cảm nhận được luồng sức mạnh này, cơ thể cậu sẽ sinh ra biến hóa huyền diệu, trở nên dễ dàng cảm ứng và hấp thụ luồng sức mạnh kia hơn, sau đó từ từ tăng sức cảm thụ không ngừng, tăng lên ba phần ngàn, năm phần ngàn, một phần trăm!
Đoạn văn tự thứ nhất là đoạn khó hiểu nhất, nếu đoạn thứ nhất không thể lĩnh ngộ được thì sau đó sẽ không thể nào hiểu được. Đồng thời, một khi lĩnh ngộ được đoạn thứ nhất rồi, thì những đoạn sau cũng không dễ dàng đến như vậy.
Vì thế, Ngô Bình lại nhìn về phía đoạn văn tự thứ hai, cùng với hình ảnh trên đó.
Thời gian trôi qua rất nhanh, sau ba tiếng, Ngô Bình đã xem xong đoạn văn tự cuối cùng, cũng đã đi đến phía cuối cùng của tường ngọc.
Lúc này, ở phía trước có vài người đến tìm hiểu nhìn về phía cậu, một nam tu khinh thường nói: “Ở đoạn trước nhìn không hiểu, lại ép mình xem nội dung ở phía sau, ngu xuẩn!”
Ngô Bình không để ý đến hắn ta, mà đi đến ngọc đài ở bên cạnh tường ngọc. Trên ngọc đài, có một quả cầu bằng ngọc lơ lửng giữa không trung, là vật dùng để kiểm tra. Nếu ai có thể cảm nhận được Thiên Cấm, thì có thể khởi động Cấm Lực, kích hoạt quả cầu bằng ngọc. Đáng tiếc, từ xưa đến nay, qua vô số mùa trăng, chưa hề có ai kích hoạt thành công nó.
Nhìn thấy Ngô Bình còn đi đến hướng ngọc đài, người kia đàn giễu cợt lại cười lạnh: “Thế nào, còn muốn chạm vào Cấm Thiên Nghi? Si tâm vọng tưởng!”
Hắn ta vừa dứt lời, tay phải của Ngô Bình đã ấn lên phía trên quả cầu bằng ngọc, sức mạnh Cấm Thiên mỏng manh dũng mãnh chui vào trong đó, quả cầu bằng ngọc bỗng nhiên phát ra kim quang sáng ngời. Kim quang bao bọc lấy Ngô Bình, ngọc đài hạ xuống, xuất hiện một cánh cửa lớn cổ xưa, Ngô Bình hơi mỉm cười, lập tức đi vào đó.
Bình luận facebook