-
Chương 2864-2867
Chương 2864: Tam Thánh ban thưởng
Kẻ trào phúng tức khắc ngẩn ra: “Chuyện gì xảy ra thế? Chẳng lẽ cậu ta đã tìm hiểu xong? Không thể nào! Mấy chục nghìn năm nay không có ai thành công, tại sao cậu ta có thể thành công? Cậu ta là ai?”
Những người còn lại cũng ngơ ngác, có kẻ la hét xong ra ngoài: “Thành công, có người lĩnh ngộ xong truyền thừa rồi!”
Lời này vừa được nói ra, Nhân Vương và đám người Phương Tất Viễn giật mình lao vào trong đại điện, mà Ngô Bình thì lại chẳng hề nhìn họ.
Nhân Vương Du Thành Ngô túm lấy một người, lớn tiếng hỏi: ”Ai đã mở cánh cửa này?”
Người nọ ngơ ngác: “Là một công tử mặc áo choàng màu lam!”
Phương Tất Viễn sợ điếng người: ”Là cậu ta, là Ngô công tử! Cậu ta lĩnh ngộ được rồi!”
Phương Lập cũng theo vào, nhìn cánh cửa mỉm cười, ông ta biết Ngô Bình sẽ thành công mà!
Du Thành Ngô: “Có biết sau cánh cửa này là gì không?”
Trong mắt Phương Tất Viễn đều là sự hâm mộ: “Là tài nguyên cho Tam Thánh lưu lại với Cấm Thiên thần công!”
Du Thành Ngô cười ha hả: “Cậu em Ngô đúng là làm cho người ta kinh ngạc!”
Lúc này Ngô Bình đã tiến vào cánh cửa không gian, cậu thấy ba bóng người đang đứng cách đó không xa, nhìn cậu mỉm cười.
Cậu biết ba người này là ba vị Thánh Nhân của Tam Thánh Tông. Cậu vội hành lễ: “Vãn bối ra mắt Thánh Nhân!”
Người đứng giữa lên tiếng: “Ba người chúng ta nghiên cứu bút ký của Thánh Hoàng, tu luyện công pháp của Thánh Hoàng, biết sức mạnh của Thánh Hoàng không phải là thứ đơn giản, ba người chúng ta cho rằng ban đầu có cơ hội tìm hiểu, thêm việc tu vi thấp nên lại càng dễ tìm hiểu!”
Thánh Nhân bên trái nói: “Cậu có thể tới đây thì chứng tỏ có thể cảm ứng được sức mạnh Cấm Thiên! Hiện tại chúng ta sẽ truyền cho cậu Cấm Thiên thần công đầy đủ, coi như tặng luôn tài sản tích luỹ cả đời của ba người chúng ta, mong là cậu có thể trở thành Đại Thánh Hoàng mới nhất!”
Dứt lời, ba Thánh Nhân hoá thành ba tia thánh quang, lao vào trong đầu Ngô Bình. Một giây sau, trong đầu Ngô Bình có thêm rất nhiều tin tức, trong đó có nội dung Cấm Thiên thần công, cũng có bút ký và công pháp tu luyện của Thánh Hoàng.
Ngay sau đó, một chiếc nhẫn xuất hiện trong tay Ngô Bình, cậu mở ra xem thì thấy trong nhẫn có lượng lớn thánh thù, có chừng khoảng nghìn tỷ. Ngoài ra còn có ba món thánh khí, theo thứ tự là một thanh kiếm, một cái thuẫn và một cây thương. Ba món thánh khí đều là do Thánh Vương luyện chế, là thánh khí cấp Chúa tể, uy lực tất nhiên không phải chuyện đùa.
Ngoại trừ thánh khí còn có tám miếng thánh phù, cũng là do Thánh Vương luyện chế, bùa chú cấp Chúa tể, có tác dụng to lớn.
Ngoài những thứ này, thứ thu hút Ngô Bình nhất là một bộ sách cổ, phóng ra hơi thở Thánh Hoàng mãnh liệt. Cuốn sách này là di vật của Thánh Hoàng, uy lực vô song, chỉ có khi nắm giữ sức mạnh Cấm Thiên mới có thể học tập nội dung bên trong.
Ngô Bình biết những thứ này không tầm thường, lập tức cất đi, sau đó cúi đầu với không khí coi như cảm ơn truyền thừa của Tam Thánh.
Sau đó cậu ra khỏi cánh cửa, xuất hiện trước mặt mọi người.
Thấy Ngô Bình đi ra, Du Thành Ngô cười to: “Cậu em, chúc mừng cậu nhận được truyền thừa!”
Phương Tất Viễn vội nói: “Cậu Ngô, Tam Thánh Tông do Tam Thánh sáng lập, cậu đã tìm hiểu được tuyệt học của Tam Thánh thì nên ở lại đây một thời gian!”
Phương Lập hiểu tính em họ mình nên truyền âm: “Chủ nhân, trong lòng Phương Tất Viễn không yên, hắn giữ cậu lại nhất định có âm mưu!”
“Không sao, tôi cũng muốn xem thử ông ta có mưu đồ gì!”
Lúc này Ngô Bình cười nói: “Trưởng lão nói đúng, tôi sẽ ở lại Tam Thánh Tông một khoảng thời gian!”
Phương Tất Viễn mừng rỡ: “Đó là vinh hạnh của Tam Thánh Tông!”
Du Thành Ngô cười nói: “Cậu em ở lại cũng tốt, tôi sẽ thường xuyên tới tìm cậu!”
Sau đó Du Thành Ngô cũng rời đi, Ngô Bình và Phương Lập ở lại Tam Thánh Tông.
Ngô Bình được sắp xếp ở trong một đình viện yên tĩnh, còn có hai tỳ nữ phục vụ.
Lúc này Ngô Bình còn chưa hoàn toàn thấu hiểu Cấm Thiên thần công, cậu định mượn dùng cơ hội này để tu luyện.
Tin có người đã lĩnh ngộ được Cấm Thiên thần công truyền đi nhanh như gió, không chỉ Nhân Vương các nơi bị kinh động mà ngay cả mấy vị Chúa tể cũng sai người tới hỏi về Ngô Bình.
Hai ngày liên tục, Phương Tất Viễn cũng không tới quấy rầy Ngô Bình, tới sáng ngày thứ ba, hắn ta mới tới cầu kiến.
Vừa thấy mặt, hắn ta đã cười nói: “Cậu Ngô, mấy người đứng đầu Tam Thánh Tông đã bàn bạc, quyết định đề cử cậu lên làm tông chủ!”
Tin tức này làm Ngô Bình thấy bất ngờ, đề cử mình làm tông chủ?
Phương Lập nghe xong thì đoán ra mục đích của đối phương: “Chủ nhân, Phương Tất Viễn còn chưa thể hoàn toàn kiểm soát Tam Thánh Tông, hắn làm vậy là để mượn dùng sức ảnh hưởng của chủ nhân nhằm trở thành kẻ nắm quyền của Tam Thánh Tông, sau đó hắn sẽ đối phó chủ nhân!”
Ngô Bình: “Ông nghĩ tôi nên làm sao?”
Phương Lập: “Đồng ý với hắn!”
Ngô Bình: “Sau đó?”
Phương Lập: “Chủ nhân thành tông chủ rồi có thể đề bạt tôi, tôi từng ở Tam Thánh Tông nhiều năm, cũng coi như là người có địa vị ngày xưa. Có tôi, chủ nhân có thể dễ dàng nắm giữ tông môn, bài trừ đám Phương Tất Viễn ra ngoài!”
Ngô Bình: “Không cần phiền toái như vậy, tôi trở thành tông chủ rồi sẽ trực tiếp bãi nhiệm chức vụ của ông ta rồi chuyển sang cho ông!”
Phương Lập: “Làm vậy sẽ dễ khiến lòng người bất an. Tam Thánh Tông có căn cơ thâm sâu, trong tông có nhiều cao thủ, chủ nhân nên mượn dùng năng lực của họ!”
Ngô Bình: “Phương trưởng lão, tôi chỉ là người ngoài, có lẽ không nên làm tông chủ của các người?”
Phương Tất Viễn cười nói: “Công tử, cậu là thiên tài lĩnh ngộ Cấm Thiên thần công, tương lai không chừng sẽ trở thành Chúa tể. Cậu làm tông chủ thì ai cũng chịu phục. Còn nữa, năm trưởng lão nghị sự chúng ta đều là chẳng ai nể ai, vậy nên vị trí tông chủ mới để trống nhiều năm!”
Ngô Bình: “Vậy cũng được, tạm thời tôi thử vậy!”
Phương Tất Viễn mừng rỡ: “Mời tông chủ!”
Ngô Bình được mời tới một đại điện, trong đại điện có hơn 30 trưởng lão đang ngồi, ngay cả Du Thành Ngô cũng có mặt. Họ thấy Ngô Bình tới thì đứng lên chào hỏi.
Phương Tất Viễn: “Cậu Ngô, để tôi giới thiệu một chút, bốn người này là trưởng lão nghị sự của Tam Thánh Tông giống ta. Chuyện lớn của tông đều do năm người chúng ta quyết định, dưới chúng ta là 12 vị thượng trưởng lão, bản thân từng người đều phụ trách vài công việc cụ thể!”
Phương Tất Viễn giới thiệu từng người với Ngô Bình, những trưởng lão nghị sự này có tu vi Hiền giả, thượng trưởng lão thì có Hiền giả lẫn Cửu biến. Thực lực tổng thể của Tam Thánh Tông mạnh hơn bên Nhân Vương một chút.
Ngô Bình có thể nhìn ra được những trưởng lão này rất kính trọng mình, coi mình là truyền nhân của Tam Thánh, trong lòng đánh giá cao về cậu nên bằng lòng đề cử cậu lên làm tông chủ.
Du Thành Ngô cũng cười: “Tông chủ, nói nữa thì ta cũng là đệ tử của Tam Thánh Tông, chuyện của tông môn cũng là chuyện của ta!”
Ngô Bình gật đầu: “Anh Du, tôi đây từ chối thì bất kính!”
Cứ vậy, Ngô Bình chấp nhận đề nghị của mọi người, trở thành tông chủ sau mấy trăm năm để trống của Tam Thánh Tông.
“Tham kiến tông chủ!”
Phương Tất Viễn là người đầu tiên quỳ xuống, sau đó tất cả đều đồng loạt quỳ xuống, chính thức hành lễ với tông chủ.
Rồi các vị trưởng lão tiến lên báo cáo tình hình, họ phụ trách những lĩnh lực khác nhau, khi ai báo cáo, Ngô Bình cũng đều nghe cẩn thận.
Sau khi nghe xong, cậu nói: “Các vị trưởng lão, bên cạnh ta có một người, hẳn ai cũng biết!”
Phương Lập đứng lên, vẻ ngoài của ông ta thay đổi, biến thành dáng vẻ trước khi chết.
Thấy Phương Lập, mọi người giật thót: “Phương trưởng lão!”
Chương 2865: Kẻ thù đền tội
Thời đó, Phương Lập cũng là một trưởng lão nghị sự. Nhưng mà sau đó đột nhiên mất tích, cả tông đều cử ra rất nhiều người điều tra. Đáng tiếc, họ vẫn không nhận lại kết quả gì.
Phương Lập nhẹ nhàng gật đầu, đảo mắt nhìn vài vị trưởng lão nghị sự nói: “Chúng ta đã lâu rồi không gặp nhỉ u trưởng lão, Mã trưởng lão, Điều trưởng lão, Tôn trưởng lão!”
Mấy vị trưởng lão nghị sự nhìn thấy thế tưởng mình đang mơ hỏi: “Mấy năm qua, ông đã đi đâu đấy Phương trưởng lão?”
Phương Lập dừng ánh nhìn Phương Tất Viễn, nghiến răng nói: “Thời đó ta sắp đột phá, nhưng tất cả bị Phương Tất Viễn là em họ của ta làm hại đến mức thân tử đạo tiêu. Cũng may ta còn may mắn có cơ duyên tình cờ bước vào Tiên giới, chứ không đã là người chết từ lâu rồi!”
Phương Tất Viễn nhìn Phương Lập giật mình, vẻ mặt cũng trắng bệch đến xấu xí. Vài giây sau đó, hắn ta mới thốt lên chất giọng âm u của mình: “Ông có gì để chứng minh, bản thân là Phương Lập không?”
Phương Lập nghe thế chẳng chút hốt hoảng, nói: “Muốn ta chứng minh thân phận thì quá dễ”.
Ông ta chỉ vào cây cột trong điện nói: “Ta đã sai người sơn cây cột này, bên trên có một hàng chữ do trẻ con viết. Đó là tác phẩm do cháu trai của Mã trưởng lão tạo nên”.
Mã trưởng lão là một ông lão râu bạc trắng, nhưng hình như ông ta cũng không biết có chuyện này. Vì vậy, sau khi ông ta nghe Phương Lập nói xong vội vàng vung tay lên. Nước sơn trên cây cột cũng bong ra từng mảng, để lộ một hàng chữ.
Cháu trai của Mã trưởng lão đam mê thơ từ và rất thích viết chữ, vậy nên ông ta vừa liếc đã nhận ra ngay. Ông ta vừa thấy hàng chữ này, đã thốt lên: “Đây chính là tác phải mà cháu trai của ta đã để lại!”
Phương Lập lại nhìn vào một người khác: “Chắc Nam trưởng lão còn nhớ, hồi đó chúng ta cùng đuổi giết một cường giả dị tộc, rồi ta chắn cho ông một đao chứ?”
Nam trưởng lão là người có râu đen mặt tròn, đôi mắt to tròn. Ông ta nghe vậy lập tức gật đầu, nói: “Đúng vậy! Nhất đao kia chém trúng vai trái của anh Phương, mà cũng may có bảo giáp hộ thân nên không nặng lắm”.
Phương lập lại nhìn Tôn trưởng lão nói: “Ngày con của Tôn trưởng thành thân, ta đã đưa lễ vật đến. Người ngoài không biết, nhưng chắc ông nhớ rõ nhỉ”.
Tôn trưởng lão gật nhẹ đầu: “Đương nhiên”.
Phương Lập nói tiếp: “Đó là một quyển kiếm phổ, do ta nhận được bằng dịp tình cờ. Một vị cổ thánh sáng chế ra quyển sách này, uy lực vô cùng mạnh mẽ”.
Tôn trưởng lão lập tức trả lời: “Đúng vậy!”
Phương Tất Viễn hừ lạnh châm biếm: “Chỉ có mấy chuyện này thôi, không thể nào chứng minh ông là Phương Lập được. Có thể do ông đã hại chết Phương Lập, hút lấy ký ức của ông ta!”
Phương Lập cười lạnh cãi lại: “Tuy có thể hút ký ức của người khác, nhưng dấu vết thần hồn không thể nào hấp thụ được. Tam Thánh Tông có hồn đèn của ta, cầm đèn đế đây!”
Tôn trưởng lão lập tức cử người đi làm: “Mau cầm hồn đen của Phương Lập trưởng lão đến đây!”
Trong Tam Thánh Tông, cứ nhân vật nào quan trọng thì có một chén hồn đèn. Hồi đó, Phương Lập gặp chuyện nên hồn đèn đã có hiện tượng gần như sắp tắt trụi, nhưng nó vẫn đốt ánh sáng loe loét. Nếu hồn đèn gặp lại chủ nhân, nó có thể thắp lửa lên lần nữa, tuy vậy chỉ có người thật mới có thể giúp hồn đèn của bản thân bùng lửa lại.
Vẻ mặt của Phương Tất Viễn tái mét đi, biết vậy nhưng ông ta cũng không thể cản lại.
Không bao lâu sau, có người bưng một chén hồn đèn đến. Chén hồn đèn kia chỉ nhỏ bằng hạt gạo, ánh sáng mờ nhạt đi chút chẻo, chứng minh chủ nhân của hồn đèn đang ở trong tình thế rất nguy hiểm và có thể bỏ mạng bất cứ lúc nào.
Phương Lập đến chỗ hồn đèn, thần niệm quẩn quanh trên ngọn tim đèn. Ngọn lửa đang cháy loe lói lập tức bùng lên cao nửa thước, nở rộ chói lóa.
“Chính xác rồi, ông là Phương trưởng lão!”, Tất cả các trưởng lão đồng thanh reo lên.
Phương Tất Viễn ngược lại, lạnh lùng nói: “Mấy năm nay Phương Lập ông đã tự ý rời khỏi Tam Thánh Tông một mình, vậy cuối cùng ông đi đâu?”
Phương Lập cười khinh hỏi lại: “Chẳng lẽ, ta đi đâu Phương Tất Viễn ngươi không biết à? Lúc trước, ngươi canh me ám sát ta để cướp lấy công pháp Thần Hữu Thánh vào lúc ta yếu ớt nhất. Cũng may ta dùng cách thoát khỏi đó, chứ không đã bị chết oan lâu rồi!”
Phương Tất Viễn vẫn cứng cổ: “Thế ông nói vậy, ông có bằng chứng không?”
Phương Lập lạnh lùng cảnh cáo: “Đến bây giờ rồi, Phương Tất Viễn nhà ngươi còn chối phăng đi à?”
“Ông rời đi lâu lắm rồi, nên không còn là trưởng lão nghị sự nữa đâu Phương Lập! Thay vào đó, ta mới là người đó đấy!”, Phương Tất Viễn lạnh lùng nói.
Sau đó, hắn ta nói với vài vị nghị sự trưởng: “Các vị trưởng lão, ta thấy Phương Lập này có công pháp. Chi bằng, chúng ta hợp sức bắt đối phương lại rồi hỏi nhặt được công pháp ở đâu, trong hoàn cảnh thế nào?”
Ngô Bình nói: “Phương Tất Viễn đã lập kế, hại trưởng lão nghị sự. Còn không mau nhận tội làm đúng theo pháp luật à?”
Du Thành Ngô lập tức bực giọng khi thấy Ngô Bình vẫn giữ vững lập trường của mình: “Bổn vương ở đây, ngươi dám làm càn à Phương Tất Viễn!”
Các trưởng lão nghị sự biết rất rõ về con đường phát triển của Ngô Bình rất rộng lớn, có thể làm Chúa tể trong tương lai, thậm chí, là Thánh Hoàng. Người như vậy trên thế giới còn đáng quý hơn công pháp mạnh mẽ! Bởi vậy dù là chuyện riêng hay chung, họ sẽ đứng nép bên cạnh Ngô Bình, giữ vững sự trung lập của mình
Tôn trưởng lão nói: “Phương Tất Viễn, ông có biết tội!”
Nam trưởng lão: “Phương Tất Viễn, bây giờ ông nhận tội thì còn đường sống!”
Điền trưởng lão: “Không sao, Phương Tất Viễn, nể tình đồng môn nhiều năm, tôi có thể cầu xin tông chủ cho ông, nhưng phải phối hợp mới được!”
u trưởng lão cũng nói như thế.
Thấy mọi người, ngay cả tông chủ cũng đối đầu với mình, Phương Tất Viễn cười lớn: “Cùng lắm thì tôi rời Tam Thánh Tông thôi, các người có thể làm khó được tôi sao?”
Ngô Bình duỗi tay lấy ra một thánh phù Chúa tể, giao cho Mã trưởng lão, trầm giọng nói: “Mã trưởng lão, bắt lấy Phương Tất Viễn!”
Thực lực của Mã trưởng lão xấp xỉ Phương Tất Viễn, trong tay có thêm tấm bùa Chúa tể này thì thực lực hoàn toàn đè ép đối phương.
“Vâng!”
Nhận lấy tấm bùa, Mã trưởng lão lập tức kích hoạt tấm bùa, quanh thân toả ra hào quang, đằng sau xuất hiện ảo ảnh Chúa tể, khí thế đáng sợ, khiến mọi người cứng đờ.
Phương Tất Viễn lộ ra vẻ sợ hãi, tức giận nói: “Dám vận dụng bùa Thánh Vương à! Ta cũng có!”
Dưới chân hắn ta đột nhiên xuất hiện quầng sáng, ánh sáng bao phủ hắn ta, muốn thoát khỏi hiện trường nhưng Mã trưởng lão đột nhiên đánh ra một tia sáng.
Tia sáng nổ tung, Phương Tất Viễn phun ra máu, cánh tay trái bị nổ tan tành.
Mã trưởng lão lạnh lùng nói: “Phương Tất Viễn, lá bùa kia của ông là do bán bộ Thánh Vương luyện chế, sao có thể so với sát phù Chúa tể chân chính? Quỳ xuống!”
Ông ta vừa dứt lời, sát khí đáng sợ toả ra, sắc mặt Phương Tất Viễn tái nhợt, hắn ta nhìn Ngô Bình: “Tông chủ, từ ban đầu ta đã rất ủng hộ tông chủ!”
Phương Lập lạnh lùng: “Phương Tất Viễn, tông chủ là chủ nhân mà ta đã nhận ở tiên giới, tài năng của cậu ấy vượt ngoài tưởng tượng của ông!”
Phương Tất Viễn phun ra một một hơi rồi cúi đầu. Du Thành Ngô ném ra sợi dây thừng, trói chặt Phương Tất Viễn.
Điền trưởng lão: “Phương Tất Viễn tàn hại trưởng lão nghị sự, tội ác tày trời, nên giết, toàn bộ gia sản đều thuộc về trưởng lão Phương Lập coi như bồi thường!”
Nghe thế, Phương Tất Viễn nhắm mắt.
Ngô Bình: “Các vị, Phương Tất Viễn bị trừng phạt đúng tội nhưng thế lực quá lớn, sau đó còn cần các vị trưởng lão phối hợp. Đồng thời ta cũng đề nghị để Phương Lập khôi phục chức trưởng lão nghị sự!”
Mọi người tất nhiên cũng đồng ý, vì thế Phương Lập lại thành trưởng lão nghị sự.
Kế tiếp mọi việc cũng trở nên dễ dàng hơn nhiều, các vị trưởng lão cùng nhau quyết định.
Ngô Bình tới một khu phòng ở rất lớn, đây là nơi sinh sống nhiều năm của các tông chủ, mà mấy trăm năm đã không có ai ở nhưng nó vẫn thường được quét tước cẩn thận, hoàn cảnh không tệ.
Theo truyền thừa của Tam Thánh, khi Tam Thánh Tông mới thành lập thì đã bày ra một đại trận gọi là Cấm Thiên đại trận. Đại trận này mà được kích hoạt thì không chỉ phát huy năng lực phòng ngự mạnh mẽ mà còn hấp thu cả sức mạnh cấm thiên của trời đất, trợ giúp Ngô Bình tu hành.
Vì thế Ngô Bình đã ra lệnh, sai người mở ra Cấm Thiên đại trận, còn cậu cố gắng tu luyện Cấm Thiên thần công.
Cấm Thiên đại trận được mở ra, Ngô Bình tức khắc cảm thấy sức mạnh Cấm Thiên từ bốn phương tám hướng hội tụ về phía mình, độ dày tăng lên gấp vạn lần.
Chương 2866: Thánh Kiếp Đan
Ngô Bình lập tức cảm nhận được nguồn sức mạnh cấm thiên đang ồ ạt đổ vào cơ thể mình, cậu bắt đầu tham lam hút lấy sức mạnh cấm thiên này. Thậm chí, ngay cả hai Đại Cấm Thần cũng bắt đầu hấp thu.
Do sức mạnh cấm thiên đã tăng lên gấp mười nghìn lần rồi, cho nên tốc độ hấp thụ nó vào cơ thể cũng tăng cao gấp mấy nghìn lần. Trong khi sức mạnh cấm thiên trong cơ thể của cậu đã đủ nhiều, thế chất của Ngô Bình bắt đầu thay đổi. Nhờ đó mà cơ thể của cậu, dễ dàng thích nghi với sức mạnh cấm thiên hơn.
Trước đây, cậu chỉ có thể cảm nhận được hai phần sức mạnh cấm thiên, chứ không phải là toàn bộ. Bây giờ, thế chất đã tăng cao lên nên, dần dần cậu đã cảm nhận được 3, 5, 8 phần… Tốc độ tăng một cách thật thần kỳ!
Sau ba ngày, thể chất của Ngô Bình đã thay đổi rất nhiều. Dù là cơ thể cậu hay là Cấm Thần, tất cả đều tràn đầy sức mạnh cấm thiên. Đồng thời, cậu cũng đã lĩnh ngộ được hai phần về sức mạnh này, nhờ đó bây giờ cậu có thể sử dụng hết năng lực ghê gớm của sức mạnh cấm thiên!
Sau ba ngày, Phương Lập cũng đã hoàn thành xong việc nhận chức vụ trưởng lão nghị sự, thay thế vị trí của Phương Tất Viễn mãi mãi. Ngược lại, cuối cùng ông ta không giết Phương Tất Viễn, chỉ phế tu vi của hắn ta đi và giam suốt đời. Còn những đời sau của Phương Tất Viễn, cũng là thành viên của Phương gia, cho nên Phương Lập chỉ tịch thu tài sản và đuổi khỏi Phương Thị.
Hôm nay, Phương Lập đến đây để chào hỏi.
“Bây giờ, chủ nhân đã là tông chủ của Tam Thánh Tông. Tuy chủ nhân được cấm thiên Thần Công đã đủ tư cách ngồi ở vị trí đó rồi, nhưng nếu cậu muốn các trưởng lão và đệ tử dưới trướng phục thì vẫn phải tích chút công đức”.
Ngô Bình biết, Phương Lập khuyên như thế thì chắc chắn đã chuẩn bị trước một kế hoạch rất hay rồi. Nên cậu cười nói: “Ông nói xem, tôi nên làm gì?”
Phương Lập thưa: “Chuyện đáng tiếc duy nhất của Tam Thánh Tông là, chưa từng xuất hiện hiện Thánh Nhân trong tông. Nếu chủ nhân có thể dạy dỗ, đào tạo ra một Thánh Nhân thì lúc đó Tam Thánh Tông đã có thể trở thành tông lớn và có sức ảnh hưởng mạnh mẽ hơn!”
Ngô Bình gật đầu: “Nhưng muốn đạt được Thánh Nhân rất khó khăn, vậy lão Phương ông có chắc chắn về kế hoạch này không?”
Phương Lập lắc đầu: “Khoảng cách cảnh giới của tôi với Thánh Cảnh còn khá xa, bây giờ người thích hợp nhất chỉ có Mã trưởng lão. Năm đó, tư chất của Mã trưởng lão đã vượt qua tôi rồi nhưng ông ta chỉ thiết cơ hội để thể hiện. Vậy nên, cơ hội này cũng nhờ chủ nhân cho ông ta”.
Ngô Bình hỏi lại: “Cơ hội gì?”
Phương Lập lại nói: “Từ Hiền Giả tăng lên Thánh Nhân phải nhận một lần Thánh Kiếp. Thánh Kiếp vô cùng nguy hiểm, có thể nói rằng có chín đường chết mà chỉ có một con đường sống. Tôi thấy Mã trưởng lão cũng có chút cơ hội thành công, nhưng ông ta cũng chỉ mới ba, bốn phần. Thế nên ông ta vẫn luôn không dám đột phá lên cánh cửa kia, bởi vì ông ta sợ Thánh Kiếp”.
Ngô Bình hiểu được ý của cậu, hỏi lại: “Ông đang hy vọng tôi có thể giúp ông ta loại bỏ nỗi sợ hãi đó à?”
Phương Lập gật đầu nói: “Chủ nhân đại khí vận phù hộ nên con đường tương lai sẽ rất sáng lạng”.
Ngô Bình suy nghĩ lại bật cười nói: “Ông có nói nữa, cũng chả có tác dụng gì nhiều. Tôi sẽ luyện thêm một loại đan nữa, để giúp ông ta vượt qua kiếp nạn này”.
Phương Lập sợ hãi lắp bắp hỏi: “Chủ nhân có thể luyện ra đan dược chống đỡ được Thánh Kiếp sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Tôi biết có một loại tên là Thánh Kiếp Đan, nhưng bây giờ tôi không thể luyện được, cần đến phải thỉnh giáo sư phụ của tôi trước đã. Theo lời kể lại của một vị tiền bối, thì Thánh Kiếp Đan có thể đỡ được Thánh Kiếp. Có nó rồi, người Thánh Kiếp sẽ được tăng cao khả năng sống soát hơn”.
Phương Lập nghe thế sốc không nói thành lời, một lát mới lẩm bẩm: “Nếu như đan đó ra đời, thì Thánh Nhân của Nhân tộc sẽ tăng lên thật nhiều chỉ trong một đoạn thời gian thôi đấy chủ nhân!”
Ngô Bình gật đầu: “Đúng vậy, nhưng muốn luyện cái đan này cần có sức mạnh riêng biệt như sức mạnh cấm thiên. Tuy thế giới này từng xuất hiện Thánh Hoàng, chỉ là tiếc thay hai vị đó không phải Đan sư, nên loại đang này vẫn luôn tồn tại trong lời bàn tán thôi”.
Phương Lập mừng rỡ đến mức tốc độ đập của tim cũng tăng nhanh hơn, ông ta hỏi tiếp: “Vậy cơ hội luyện thành công loại đan dược này lớn bao nhiêu thưa chủ nhân?”
Ngô Bình cười nói: “Chuyện có luyện thành công hay không không quan trọng, chỉ là không biết có đạt hiệu quả như ý mình muốn không thôi. Được rồi, đoạn thời gian sắp tới đừng làm phiền tôi. Tôi sẽ ở đây tu luyện một thời gian rồi quay về học viện để nghiên cứu chế tạo loại đan này. Còn chuyện Thánh Kiếp Đan, ông nhớ không được nói cho người ngoài nghe”.
Phương Lập vội vàng nói: “Vâng!”
Ngô Bình tiếp tục mượn đại trận cấm thiên để tu luyện, trận này tiêu hao tài nguyên vô kể. Chỉ vận khí trong một canh giờ thôi, Ngô Bình đã phải tiêu trên chục tỷ thánh thù, tính ra một ngày cậu phải dùng hơn một trăm tỷ thánh thù đấy.
May là cậu có một ít tiền dư, thêm vào đó nguồn lực hùng hậu từ Tam Thánh Tông. Vả lại, cậu vừa mới cướp nhà của Phương Tất Viễn, tính ra số tiền trong đó cũng đủ cho cậu tiêu một đoạn thời gian nữa.
Đảo mắt đã hơn một tháng trôi qua, dưới sự cải tạo của sức mạnh cấm thiên, cơ thể Ngô Bình đã hiểu biết về nó được chín phần. Cấp bậc này đã đủ cho cậu thử luyện Thánh Kiếp Đan!
Trong thời gian tu luyện một tháng vừa qua, cậu cũng đã tu luyện được một ít chiêu thức tuyệt thế do Thành Hoàng còn để lại.
Hôm nay cậu và vài người trưởng lão nghị sự gặp mặt rồi lại quay về học viện.
Tại học viện Kim Long, vườn thuốc.
Từ ngày Ngô Bình rời đi đã hơn một tháng rồi, Dược Lão không tìm thấy ai giúp ông ta dạy giùm nên tâm trạng vô cùng khó chịu. Mỗi ngày, ông ta đến lớp học lại mắng chửi học trò.
Dược Lão vừa nhìn Ngô Bình quay về mà hai mắt tỏa sáng, cười nói: “Cuối cùng Tiểu Bình cũng quay về rồi. Chuyến đi lần này của con, thu hoạch gì vậy?”
Ngô Bình gật đầu rồi kể về Tam Thánh Tông. Dược Lão gật đầu, sau khi nghe xong rồi hứng thú nói: “Tốt lắm, ta cũng biết về bộ Cấm Thiên Thần Công, nhưng hơn mười nghìn năm qua đi rồi chẳng ai luyện thành công nó. Mà con thành công được, đúng là không hổ đệ tử của ta”.
Ngô Bình nói: “Con muốn thử luyện Thánh Kiếp Đan. Nhưng sự hiểu biết của con về đan dược còn thấy, nên cần sư phụ giúp đỡ”.
Dược Lão vừa nghe xong đã run lên, đương nhiên ông ta biết về Thánh Kiếp Đan và thậm chí trước đây, ông ta cũng đã thử luyện rất nhiều lần mà, mỗi lần đều thất bại, Người nào muốn luyện loại đan này ra thì cần phải đạt cấp Thánh Hoàng mới kiểm soát được sức mạnh cấm thiên.
“Sức mạnh cấm thiên mà con đang nắm giữ là bao nhiêu?”
Ngô Bình bật cười: “Sức mạnh cấm thiên là do Thiên Cấm phóng ra ngoài, tạm thời con chỉ có thể hiểu được chín phần. Nhưng con không giống Thánh Hoàng, bởi vì khi ta sử dụng đầy đủ Thiên Cấm, thì lại không bị ảnh hưởng. Con đã tự hỏi rất lâu, luyện Thánh Kiếp Đan khó nhất chỗ nào, sau đó mới biết người luyện phải lợi dụng tính chất nghịch chuyển của Thiên Cấm Đan để luyện ra đan dược có phẩm chất cao nhất và đạt đến hiệu quả ngoài sức tưởng tượng”.
Dược Lão nghe vậy rất hài lòng, gật đầu nói: “Đúng rồi! Thánh Kiếp Đan được xếp vào loại đan dược nghịch thiên, một khi nó xuất hiện sẽ ảnh hưởng đến cả Nhân tộc. Nhưng người nào muốn luyện ra Thiên Cấm đan, phải cần một sức mạnh khác người. Khi Thánh Hoàng còn sống, loại đan này vẫn chưa được cấu tứ rõ ràng, nên nó vẫn luôn không thành công”.
Dược Lão ngừng lại rồi cười ha hả, nhưng trong lòng vẫn tự an ủi rằng: “Chuyện Thánh Kiếp Đan là việc quan trọng, nên chúng ta đừng nói cho người ngoài ra. Bây giờ, con hãy luyện ra đan trước đi, khi thành công rồi thì ta và ngươi sẽ được nổi tiếng trong sách sử, được mọi hậu nhân tôn thờ!”
Ngô Bình bật cười nói: “Trình độ của đệ tử có hạn, cần phải nhờ sư phụ giúp đỡ mới xong”.
Dược Lão gật đầu: “Không sao hết, ta ở bên cạnh hỗ trợ, con nhất định sẽ thành công!”
Đan dược này có ý nghĩa vô cùng quan trọng, nên Dược Lão cực kỳ để ý. Đầu tiên, ông ta chỉ dạy Ngô Bình luyện chế mười mấy lần, khi Ngô Bình đã hoàn toàn quen với kỹ năng luyện chế, thậm chí còn đưa ra một ít ý kiến sáng tạo để cải thiện quá trình luyện đan.
Sau ba ngày trải qua nhiều lần thử nghiệm, Ngô Bình chính thức bắt đầu luyện lô Thánh Kiếp Đan đầu tiên.
Quá trình luyện chế thì cậu đã sớm nắm rõ như lòng bàn tay. Bây giờ, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng là, mượn dừng Thiên Cấm, để đan dược bắt đầu quá trình lột xác, cuối cùng nâng cao phẩm chất.
Bước này thì cậu đã diễn luyện trong Huyền Thiên Mộng Cảnh không biết bao nhiêu lần. Hai tay cậu chưởng ra, sức mạnh cấm thiên cuồn cuộn truyền vào lò đan, từ đó tạo thành một thời không tách biệt giữa bên trong lò đan với môi trường bên ngoài.
Trong không gian đó, sức mạnh huyền diệu đang run lên. Đan dược bên trong cũng bắt đầu biển đổi, quá trình không thể quá ngắn và cũng không quá dài, nếu không sẽ là tốt quá hoá lốp.
Ngô Bình vô cùng chăm chú, trích ra một phần sức mạnh cấm thiên mà cậu cho rằng thích hợp. Ngay lập tức, lò đan nhanh chóng biến đổi, môi trường thay đổi cũng đẩy quá trình lột xác tới cực hạn nhưng nó vẫn chưa hoàn toàn ổn định.
“Ầm!”
Cậu đánh một chưởng vào lò đan, ngay lập tức một viên đan màu tím bay lên trời, lớp ngoài có chấm vài tầng hào quang chói lóa. Viên đan vừa ra đã tạo thành sấm sét ngay trên không trung, bầu trời lập tức bị tia chớp phủ kín, nổ từng đợt khủng bố xuống đất.
Chương 2867: Mỹ nhân kiếp
“Đan kiếp thánh cấp!”, thấy cảnh này, Dược lão thở nhẹ nhõm, vui vẻ ra mặt, ông ta biết Ngô Bình đã thành công.
Răng rắc!
Đan dược bay lên, sấm sét đánh trúng, dược tính trong đan dược xảy ra thay đổi, tạo ra phản ứng huyền diệu rồi dần ổn định.
Sau khi bị sét đánh ba lần, ánh sáng tan đi, đan dược biến thành hoa văn màu tím huyền diệu và phức tạp rồi từ từ rơi xuống.
Ngô Bình đón lấy đan dược, nhìn lại thì cảm giác nó nhẹ bẫng, bên trong có hơi thở quen thuộc, đó là sức mạnh cấm thiên.
Dược lão mở to mắt, nhìn chằm chằm đan dược, cười nói: “Thượng phẩm, ít nhất cũng phải là cấp bậc thượng phẩm!”
Ngô Bình nháy mắt: “Sư phụ, để con tìm người dùng thử?”
Dược lão nghĩ ngợi rồi nói: “Thứ tốt không thể để người ngoài hưởng, trong học viện có không ít Hiền giả, người có tư chất tốt nhất là Thần Nguyệt!”
Ngô Bình: “Thần Nguyệt là ai?”
“Là một nữ anh tài, trở thành Hiền vương khi còn trẻ nhưng sau Thánh Nhân quá khó, người này luôn không thể đảm bảo mình thành công, mấy năm nay không ngừng gia tăng thực lực, có Thánh Kiếp Đan này thì ta nghĩ sẽ thành công đột phá!”
Ngô Bình gật đầu: “Người như thế dùng là tốt nhất!”
Dược lão: “Ta và cha của Thần Nguyệt có vai vế tương đương, quan hệ không tệ, tí con bé tới thì con phải gọi một tiếng chị đó”.
Ngô Bình giật mình: “Sư phụ muốn con cho cô ấy sao?”
Dược lão: “Vớ vẩn, đây là ân nghĩa lớn, tất nhiên ta phải để con làm. Một lão già như ta thì cần gì chứ!”
Nói xong ông ta để lại Ngô Bình đang ngẩn ngơ rồi rời đi.
Không tới năm phút, bên ngoài truyền tới một âm thanh vui sướng: “Bác Dược có ở đây không ạ?”
Ngô Bình: “Sư phụ tôi không có đây, là chị Thần Nguyệt à? Mời vào!”
Người bên ngoài im lặng rồi nói: “Là tôi!”, sau đó một cô gái xinh đẹp tiến vào. Mặt như hoa, mi như vẽ, da thịt trắng ngần, mịn màng, trong sáng như sương. Trên cằm có nốt ruồi mỹ nhân, tay ngọc thon dài, cô mặc chiếc váy dài màu đỏ, trên tóc đeo trang sức ngọc trai, vẻ ngoài yểu điệu.
Thấy cô vào, Ngô Bình ngẩn ngơ, người này cũng là một trong những mỹ nhân trong Mỹ Nhân Đồ! Cậu không ngờ người trong Thập Mỹ Đồ lại xuất hiện ở Thánh Cổ đại lục.
Thần Nguyệt hiển nhiên cũng đã biết thân phận của Ngô Bình, vội hành lễ: “Ngô công tử!”
Ngô Bình cười nói: “Chị không cần câu nệ!”
Thần Nguyệt: “Bác Dược cho người gọi tôi tới, nói có chuyện quan trọng!”
Ngô Bình gật đầu: “Tôi được sư phụ giúp đỡ luyện ra một viên đan dược, nó có lợi cho việc thăng cấp lên Thánh Nhân. Sư phụ nói chị Thần Nguyệt đang cần đột phá nên muốn tôi tặng đan dược này cho chị!”
Thần Nguyệt cũng không biết được sự thần kỳ của đan dược nhưng nghe Ngô Bình nói vậy thì cũng vui vẻ: “Cảm ơn bác Dược đã nhớ tới tôi, cũng cảm ơn ý tốt của cậu!”
Ngô Bình lấy ra đan dược, dùng hai tay giao cho cô: “Chị có thể ăn luôn để cảm nhận hiệu quả của nó, sau đó báo cho tôi biết cảm giác thế nào. Nếu có thiếu sót, sau này tôi còn tiếp tục cải tiến!”
Mặt Thần Nguyệt đỏ ửng, như nhớ tới gì đó mới gật đầu: “Được!”
Cô nhận lấy đan dược, bỏ vào trong miệng. Đan dược vào bụng là biến thành năng lượng, trong bụng cô có thể một trận pháp chứa đựng thiên cấm.
Cảm nhận được năng lượng kia, Thần Nguyệt chợt có cảm giác mãnh liệt là mình sắp đột phá, hơn nữa quá trình cũng khá thuận lợi, ít nhất cũng có thể thành công 90%.
“Cái này...”, cô vừa mừng vừa sợ, không kịp nói nhiều: “Cậu Ngô, tôi phải đi đột phá đây!”
Hai mắt Ngô Bình sáng lên: “Ở đây luôn được không?”
Thần Nguyệt lắc đầu: “Uy lực của thánh kiếp quá khủng bố, tôi phải tới Thánh Kiếp Cốc!”
“Được, tôi và chị qua đó!”, Ngô Bình lập tức nói.
Hai người tới một sơn cốc, Ngô Bình ngồi trên một đỉnh núi quan sát, Thần Nguyệt thì ngồi xếp bằng trên một cái đài bằng ngọc.
Không lâu sau, trên bầu trời xuất hiện ba tia thần quang, trong tia sáng có ba màu sắc, gió đen, sét tím, lửa đỏ. Ba loại kiếp lực này đều chứa sức sát thương cực lớn.
Ngọn lửa màu đỏ giáng xuống trước, nhiệt độ cực cao, có thể thiêu toàn bộ thành tro, không gian bị đốt thủng, tạo thành lỗ đen.
Tay trái Thần Nguyệt đặt trước ngực, tay phải chĩa lên trời, một tia thần quang trải rộng trên đỉnh đầu hoá thành đoá hoa sen, tia sáng kích hoạt, bảo vệ Thần Nguyệt bên dưới.
Ngọn lửa tiếp xúc với hoa sen thì biến thành khói đen rồi tan đi, trên đoá sen có thêm sức mạnh cấm thiên, nó tăng cường năng lực đối kháng với ngọn lửa lên gấp bội.
Ngọn lửa kết thúc thì là hàng tỷ ngọn gió quét qua với tốc độ cực nhanh, tia sáng bên ngoài hoa sen vỡ nát.
Tay Thần Nguyệt bấm quyết, bên dưới hoa sen mọc ra rễ, đâm sâu xuống đất, vô số khí tức trong đất tuôn ra, ngăn lại toàn bộ.
Lúc này tia sét tím cũng giáng xuống, một âm thanh vang lên, khí tức đất bị đánh tan, cánh hoa sen cũng mất một nửa, hào quang ảm đạm.
Ngô Bình không nhịn được mà lo lắng thay đối phương nhưng Thần Nguyệt vẫn nghiêm túc, tay ngọc lại bấm quyết, hoa sen tan đi, một sợi dây leo khổng lồ màu xanh xuất hiện rồi ngày càng dài, biến thành một con rồng màu xanh cao vạn trượng, đón đỡ tia sét màu tím.
Bùm!
Sau vụ nổ, con rồng bốc cháy, tiếng rồng ngâm vang lên, rồi dây leo rút đi, biến mất tăm. Trên bầu trời, kiếp vân lại không biến mất, một cái lỗ đen to xuất hiện, bên trong truyền ra âm thanh quỷ đi, đánh về phía Thần Nguyệt.
Âm thanh như nguyền rủa nhưng nó còn huyền ảo, cao cấp hơn nguyền rủa, nó là một loại sức mạnh nào đó. Sức mạnh này khó mà đề phòng nhưng Thần Nguyệt đã ăn Thánh Kiếp Đan, sức mạnh huyền diệu ngưng tụ thành một tầng phòng ngự bên ngoài thân cô, chặn lại âm thanh đáng sợ kia.
Lỗ đen biến mất, một tia sáng vàng giáng xuống đỉnh đầu Thần Nguyệt. Vì ngày này, Thần Nguyệt đã chuẩn bị rất lâu, hiện cô đang chắp tay trước ngực, trên đầu có một đại trận, trong trận có mười vạn ký hiệu không ngừng tổ hợp và biến hoá, rõ ràng đã hút ánh sáng vào đó, biến thành thánh quang ôn hoà toả ra.
Đắm chìm trong thánh quang, cơ thể Thần Nguyệt bắt đầu xảy ra thay đổi, hơi thở thần thánh xuất hiện, bao phủ toàn thân cô.
Chẳng biết là từ lúc nào, tia sáng biến mất, lỗ đen cũng biến mất, bầu trời khôi phục bình thường. Mà từ trong thánh quang của Thần Nguyệt truyền ra âm thanh Thần Nguyệt đang ngân nga, cực kỳ dễ nghe.
Lúc này, trong tai Ngô Bình vang lên giọng nói của Dược lão: “Đây là kiếp cuối cùng của Thần Nguyệt, Huyền Nữ Kiếp. Tên ngốc này, con còn chờ gì nữa mà không vào?”
Ngô Bình trợn mắt há mồm, cậu từ nghe về Huyền Nữ Kiếp từ Mộc Băng Thiền, nó kích phát bản năng lẫn khát vọng trong lòng nữ tu. Hiện tại, nữ tu phải tìm một người đàn ông giúp mình vượt qua kiếp nạn này. Quá trình này sẽ làm huyết mạch của hai bên trao đổi hoà vào nhau, từ đó lấy thừa bù thiếu, tạo thành hai bên cùng có lợi.
Sư phụ muốn mình ngủ người đẹp mới gặp này sao...
Cậu đang suy nghĩ thì một cánh tay đã đẩy cậu đi, người Ngô Bình lao thẳng vào trong thánh quang, mắt dính lên một thứ mềm mại.
Dược lão cười, xung quanh đã bị ông ta bày trận, mấy thanh niên biết tin đều muốn chạy tới để trở thành người đàn ông của Thần Nguyệt, vì như thế sẽ rất có lợi về sau.
Tiếc là họ không vào được, đều bị chặn ở ngoài, hơn nữa Ngô Bình đã rơi vào vòng tay mỹ nhân.
Kẻ trào phúng tức khắc ngẩn ra: “Chuyện gì xảy ra thế? Chẳng lẽ cậu ta đã tìm hiểu xong? Không thể nào! Mấy chục nghìn năm nay không có ai thành công, tại sao cậu ta có thể thành công? Cậu ta là ai?”
Những người còn lại cũng ngơ ngác, có kẻ la hét xong ra ngoài: “Thành công, có người lĩnh ngộ xong truyền thừa rồi!”
Lời này vừa được nói ra, Nhân Vương và đám người Phương Tất Viễn giật mình lao vào trong đại điện, mà Ngô Bình thì lại chẳng hề nhìn họ.
Nhân Vương Du Thành Ngô túm lấy một người, lớn tiếng hỏi: ”Ai đã mở cánh cửa này?”
Người nọ ngơ ngác: “Là một công tử mặc áo choàng màu lam!”
Phương Tất Viễn sợ điếng người: ”Là cậu ta, là Ngô công tử! Cậu ta lĩnh ngộ được rồi!”
Phương Lập cũng theo vào, nhìn cánh cửa mỉm cười, ông ta biết Ngô Bình sẽ thành công mà!
Du Thành Ngô: “Có biết sau cánh cửa này là gì không?”
Trong mắt Phương Tất Viễn đều là sự hâm mộ: “Là tài nguyên cho Tam Thánh lưu lại với Cấm Thiên thần công!”
Du Thành Ngô cười ha hả: “Cậu em Ngô đúng là làm cho người ta kinh ngạc!”
Lúc này Ngô Bình đã tiến vào cánh cửa không gian, cậu thấy ba bóng người đang đứng cách đó không xa, nhìn cậu mỉm cười.
Cậu biết ba người này là ba vị Thánh Nhân của Tam Thánh Tông. Cậu vội hành lễ: “Vãn bối ra mắt Thánh Nhân!”
Người đứng giữa lên tiếng: “Ba người chúng ta nghiên cứu bút ký của Thánh Hoàng, tu luyện công pháp của Thánh Hoàng, biết sức mạnh của Thánh Hoàng không phải là thứ đơn giản, ba người chúng ta cho rằng ban đầu có cơ hội tìm hiểu, thêm việc tu vi thấp nên lại càng dễ tìm hiểu!”
Thánh Nhân bên trái nói: “Cậu có thể tới đây thì chứng tỏ có thể cảm ứng được sức mạnh Cấm Thiên! Hiện tại chúng ta sẽ truyền cho cậu Cấm Thiên thần công đầy đủ, coi như tặng luôn tài sản tích luỹ cả đời của ba người chúng ta, mong là cậu có thể trở thành Đại Thánh Hoàng mới nhất!”
Dứt lời, ba Thánh Nhân hoá thành ba tia thánh quang, lao vào trong đầu Ngô Bình. Một giây sau, trong đầu Ngô Bình có thêm rất nhiều tin tức, trong đó có nội dung Cấm Thiên thần công, cũng có bút ký và công pháp tu luyện của Thánh Hoàng.
Ngay sau đó, một chiếc nhẫn xuất hiện trong tay Ngô Bình, cậu mở ra xem thì thấy trong nhẫn có lượng lớn thánh thù, có chừng khoảng nghìn tỷ. Ngoài ra còn có ba món thánh khí, theo thứ tự là một thanh kiếm, một cái thuẫn và một cây thương. Ba món thánh khí đều là do Thánh Vương luyện chế, là thánh khí cấp Chúa tể, uy lực tất nhiên không phải chuyện đùa.
Ngoại trừ thánh khí còn có tám miếng thánh phù, cũng là do Thánh Vương luyện chế, bùa chú cấp Chúa tể, có tác dụng to lớn.
Ngoài những thứ này, thứ thu hút Ngô Bình nhất là một bộ sách cổ, phóng ra hơi thở Thánh Hoàng mãnh liệt. Cuốn sách này là di vật của Thánh Hoàng, uy lực vô song, chỉ có khi nắm giữ sức mạnh Cấm Thiên mới có thể học tập nội dung bên trong.
Ngô Bình biết những thứ này không tầm thường, lập tức cất đi, sau đó cúi đầu với không khí coi như cảm ơn truyền thừa của Tam Thánh.
Sau đó cậu ra khỏi cánh cửa, xuất hiện trước mặt mọi người.
Thấy Ngô Bình đi ra, Du Thành Ngô cười to: “Cậu em, chúc mừng cậu nhận được truyền thừa!”
Phương Tất Viễn vội nói: “Cậu Ngô, Tam Thánh Tông do Tam Thánh sáng lập, cậu đã tìm hiểu được tuyệt học của Tam Thánh thì nên ở lại đây một thời gian!”
Phương Lập hiểu tính em họ mình nên truyền âm: “Chủ nhân, trong lòng Phương Tất Viễn không yên, hắn giữ cậu lại nhất định có âm mưu!”
“Không sao, tôi cũng muốn xem thử ông ta có mưu đồ gì!”
Lúc này Ngô Bình cười nói: “Trưởng lão nói đúng, tôi sẽ ở lại Tam Thánh Tông một khoảng thời gian!”
Phương Tất Viễn mừng rỡ: “Đó là vinh hạnh của Tam Thánh Tông!”
Du Thành Ngô cười nói: “Cậu em ở lại cũng tốt, tôi sẽ thường xuyên tới tìm cậu!”
Sau đó Du Thành Ngô cũng rời đi, Ngô Bình và Phương Lập ở lại Tam Thánh Tông.
Ngô Bình được sắp xếp ở trong một đình viện yên tĩnh, còn có hai tỳ nữ phục vụ.
Lúc này Ngô Bình còn chưa hoàn toàn thấu hiểu Cấm Thiên thần công, cậu định mượn dùng cơ hội này để tu luyện.
Tin có người đã lĩnh ngộ được Cấm Thiên thần công truyền đi nhanh như gió, không chỉ Nhân Vương các nơi bị kinh động mà ngay cả mấy vị Chúa tể cũng sai người tới hỏi về Ngô Bình.
Hai ngày liên tục, Phương Tất Viễn cũng không tới quấy rầy Ngô Bình, tới sáng ngày thứ ba, hắn ta mới tới cầu kiến.
Vừa thấy mặt, hắn ta đã cười nói: “Cậu Ngô, mấy người đứng đầu Tam Thánh Tông đã bàn bạc, quyết định đề cử cậu lên làm tông chủ!”
Tin tức này làm Ngô Bình thấy bất ngờ, đề cử mình làm tông chủ?
Phương Lập nghe xong thì đoán ra mục đích của đối phương: “Chủ nhân, Phương Tất Viễn còn chưa thể hoàn toàn kiểm soát Tam Thánh Tông, hắn làm vậy là để mượn dùng sức ảnh hưởng của chủ nhân nhằm trở thành kẻ nắm quyền của Tam Thánh Tông, sau đó hắn sẽ đối phó chủ nhân!”
Ngô Bình: “Ông nghĩ tôi nên làm sao?”
Phương Lập: “Đồng ý với hắn!”
Ngô Bình: “Sau đó?”
Phương Lập: “Chủ nhân thành tông chủ rồi có thể đề bạt tôi, tôi từng ở Tam Thánh Tông nhiều năm, cũng coi như là người có địa vị ngày xưa. Có tôi, chủ nhân có thể dễ dàng nắm giữ tông môn, bài trừ đám Phương Tất Viễn ra ngoài!”
Ngô Bình: “Không cần phiền toái như vậy, tôi trở thành tông chủ rồi sẽ trực tiếp bãi nhiệm chức vụ của ông ta rồi chuyển sang cho ông!”
Phương Lập: “Làm vậy sẽ dễ khiến lòng người bất an. Tam Thánh Tông có căn cơ thâm sâu, trong tông có nhiều cao thủ, chủ nhân nên mượn dùng năng lực của họ!”
Ngô Bình: “Phương trưởng lão, tôi chỉ là người ngoài, có lẽ không nên làm tông chủ của các người?”
Phương Tất Viễn cười nói: “Công tử, cậu là thiên tài lĩnh ngộ Cấm Thiên thần công, tương lai không chừng sẽ trở thành Chúa tể. Cậu làm tông chủ thì ai cũng chịu phục. Còn nữa, năm trưởng lão nghị sự chúng ta đều là chẳng ai nể ai, vậy nên vị trí tông chủ mới để trống nhiều năm!”
Ngô Bình: “Vậy cũng được, tạm thời tôi thử vậy!”
Phương Tất Viễn mừng rỡ: “Mời tông chủ!”
Ngô Bình được mời tới một đại điện, trong đại điện có hơn 30 trưởng lão đang ngồi, ngay cả Du Thành Ngô cũng có mặt. Họ thấy Ngô Bình tới thì đứng lên chào hỏi.
Phương Tất Viễn: “Cậu Ngô, để tôi giới thiệu một chút, bốn người này là trưởng lão nghị sự của Tam Thánh Tông giống ta. Chuyện lớn của tông đều do năm người chúng ta quyết định, dưới chúng ta là 12 vị thượng trưởng lão, bản thân từng người đều phụ trách vài công việc cụ thể!”
Phương Tất Viễn giới thiệu từng người với Ngô Bình, những trưởng lão nghị sự này có tu vi Hiền giả, thượng trưởng lão thì có Hiền giả lẫn Cửu biến. Thực lực tổng thể của Tam Thánh Tông mạnh hơn bên Nhân Vương một chút.
Ngô Bình có thể nhìn ra được những trưởng lão này rất kính trọng mình, coi mình là truyền nhân của Tam Thánh, trong lòng đánh giá cao về cậu nên bằng lòng đề cử cậu lên làm tông chủ.
Du Thành Ngô cũng cười: “Tông chủ, nói nữa thì ta cũng là đệ tử của Tam Thánh Tông, chuyện của tông môn cũng là chuyện của ta!”
Ngô Bình gật đầu: “Anh Du, tôi đây từ chối thì bất kính!”
Cứ vậy, Ngô Bình chấp nhận đề nghị của mọi người, trở thành tông chủ sau mấy trăm năm để trống của Tam Thánh Tông.
“Tham kiến tông chủ!”
Phương Tất Viễn là người đầu tiên quỳ xuống, sau đó tất cả đều đồng loạt quỳ xuống, chính thức hành lễ với tông chủ.
Rồi các vị trưởng lão tiến lên báo cáo tình hình, họ phụ trách những lĩnh lực khác nhau, khi ai báo cáo, Ngô Bình cũng đều nghe cẩn thận.
Sau khi nghe xong, cậu nói: “Các vị trưởng lão, bên cạnh ta có một người, hẳn ai cũng biết!”
Phương Lập đứng lên, vẻ ngoài của ông ta thay đổi, biến thành dáng vẻ trước khi chết.
Thấy Phương Lập, mọi người giật thót: “Phương trưởng lão!”
Chương 2865: Kẻ thù đền tội
Thời đó, Phương Lập cũng là một trưởng lão nghị sự. Nhưng mà sau đó đột nhiên mất tích, cả tông đều cử ra rất nhiều người điều tra. Đáng tiếc, họ vẫn không nhận lại kết quả gì.
Phương Lập nhẹ nhàng gật đầu, đảo mắt nhìn vài vị trưởng lão nghị sự nói: “Chúng ta đã lâu rồi không gặp nhỉ u trưởng lão, Mã trưởng lão, Điều trưởng lão, Tôn trưởng lão!”
Mấy vị trưởng lão nghị sự nhìn thấy thế tưởng mình đang mơ hỏi: “Mấy năm qua, ông đã đi đâu đấy Phương trưởng lão?”
Phương Lập dừng ánh nhìn Phương Tất Viễn, nghiến răng nói: “Thời đó ta sắp đột phá, nhưng tất cả bị Phương Tất Viễn là em họ của ta làm hại đến mức thân tử đạo tiêu. Cũng may ta còn may mắn có cơ duyên tình cờ bước vào Tiên giới, chứ không đã là người chết từ lâu rồi!”
Phương Tất Viễn nhìn Phương Lập giật mình, vẻ mặt cũng trắng bệch đến xấu xí. Vài giây sau đó, hắn ta mới thốt lên chất giọng âm u của mình: “Ông có gì để chứng minh, bản thân là Phương Lập không?”
Phương Lập nghe thế chẳng chút hốt hoảng, nói: “Muốn ta chứng minh thân phận thì quá dễ”.
Ông ta chỉ vào cây cột trong điện nói: “Ta đã sai người sơn cây cột này, bên trên có một hàng chữ do trẻ con viết. Đó là tác phẩm do cháu trai của Mã trưởng lão tạo nên”.
Mã trưởng lão là một ông lão râu bạc trắng, nhưng hình như ông ta cũng không biết có chuyện này. Vì vậy, sau khi ông ta nghe Phương Lập nói xong vội vàng vung tay lên. Nước sơn trên cây cột cũng bong ra từng mảng, để lộ một hàng chữ.
Cháu trai của Mã trưởng lão đam mê thơ từ và rất thích viết chữ, vậy nên ông ta vừa liếc đã nhận ra ngay. Ông ta vừa thấy hàng chữ này, đã thốt lên: “Đây chính là tác phải mà cháu trai của ta đã để lại!”
Phương Lập lại nhìn vào một người khác: “Chắc Nam trưởng lão còn nhớ, hồi đó chúng ta cùng đuổi giết một cường giả dị tộc, rồi ta chắn cho ông một đao chứ?”
Nam trưởng lão là người có râu đen mặt tròn, đôi mắt to tròn. Ông ta nghe vậy lập tức gật đầu, nói: “Đúng vậy! Nhất đao kia chém trúng vai trái của anh Phương, mà cũng may có bảo giáp hộ thân nên không nặng lắm”.
Phương lập lại nhìn Tôn trưởng lão nói: “Ngày con của Tôn trưởng thành thân, ta đã đưa lễ vật đến. Người ngoài không biết, nhưng chắc ông nhớ rõ nhỉ”.
Tôn trưởng lão gật nhẹ đầu: “Đương nhiên”.
Phương Lập nói tiếp: “Đó là một quyển kiếm phổ, do ta nhận được bằng dịp tình cờ. Một vị cổ thánh sáng chế ra quyển sách này, uy lực vô cùng mạnh mẽ”.
Tôn trưởng lão lập tức trả lời: “Đúng vậy!”
Phương Tất Viễn hừ lạnh châm biếm: “Chỉ có mấy chuyện này thôi, không thể nào chứng minh ông là Phương Lập được. Có thể do ông đã hại chết Phương Lập, hút lấy ký ức của ông ta!”
Phương Lập cười lạnh cãi lại: “Tuy có thể hút ký ức của người khác, nhưng dấu vết thần hồn không thể nào hấp thụ được. Tam Thánh Tông có hồn đèn của ta, cầm đèn đế đây!”
Tôn trưởng lão lập tức cử người đi làm: “Mau cầm hồn đen của Phương Lập trưởng lão đến đây!”
Trong Tam Thánh Tông, cứ nhân vật nào quan trọng thì có một chén hồn đèn. Hồi đó, Phương Lập gặp chuyện nên hồn đèn đã có hiện tượng gần như sắp tắt trụi, nhưng nó vẫn đốt ánh sáng loe loét. Nếu hồn đèn gặp lại chủ nhân, nó có thể thắp lửa lên lần nữa, tuy vậy chỉ có người thật mới có thể giúp hồn đèn của bản thân bùng lửa lại.
Vẻ mặt của Phương Tất Viễn tái mét đi, biết vậy nhưng ông ta cũng không thể cản lại.
Không bao lâu sau, có người bưng một chén hồn đèn đến. Chén hồn đèn kia chỉ nhỏ bằng hạt gạo, ánh sáng mờ nhạt đi chút chẻo, chứng minh chủ nhân của hồn đèn đang ở trong tình thế rất nguy hiểm và có thể bỏ mạng bất cứ lúc nào.
Phương Lập đến chỗ hồn đèn, thần niệm quẩn quanh trên ngọn tim đèn. Ngọn lửa đang cháy loe lói lập tức bùng lên cao nửa thước, nở rộ chói lóa.
“Chính xác rồi, ông là Phương trưởng lão!”, Tất cả các trưởng lão đồng thanh reo lên.
Phương Tất Viễn ngược lại, lạnh lùng nói: “Mấy năm nay Phương Lập ông đã tự ý rời khỏi Tam Thánh Tông một mình, vậy cuối cùng ông đi đâu?”
Phương Lập cười khinh hỏi lại: “Chẳng lẽ, ta đi đâu Phương Tất Viễn ngươi không biết à? Lúc trước, ngươi canh me ám sát ta để cướp lấy công pháp Thần Hữu Thánh vào lúc ta yếu ớt nhất. Cũng may ta dùng cách thoát khỏi đó, chứ không đã bị chết oan lâu rồi!”
Phương Tất Viễn vẫn cứng cổ: “Thế ông nói vậy, ông có bằng chứng không?”
Phương Lập lạnh lùng cảnh cáo: “Đến bây giờ rồi, Phương Tất Viễn nhà ngươi còn chối phăng đi à?”
“Ông rời đi lâu lắm rồi, nên không còn là trưởng lão nghị sự nữa đâu Phương Lập! Thay vào đó, ta mới là người đó đấy!”, Phương Tất Viễn lạnh lùng nói.
Sau đó, hắn ta nói với vài vị nghị sự trưởng: “Các vị trưởng lão, ta thấy Phương Lập này có công pháp. Chi bằng, chúng ta hợp sức bắt đối phương lại rồi hỏi nhặt được công pháp ở đâu, trong hoàn cảnh thế nào?”
Ngô Bình nói: “Phương Tất Viễn đã lập kế, hại trưởng lão nghị sự. Còn không mau nhận tội làm đúng theo pháp luật à?”
Du Thành Ngô lập tức bực giọng khi thấy Ngô Bình vẫn giữ vững lập trường của mình: “Bổn vương ở đây, ngươi dám làm càn à Phương Tất Viễn!”
Các trưởng lão nghị sự biết rất rõ về con đường phát triển của Ngô Bình rất rộng lớn, có thể làm Chúa tể trong tương lai, thậm chí, là Thánh Hoàng. Người như vậy trên thế giới còn đáng quý hơn công pháp mạnh mẽ! Bởi vậy dù là chuyện riêng hay chung, họ sẽ đứng nép bên cạnh Ngô Bình, giữ vững sự trung lập của mình
Tôn trưởng lão nói: “Phương Tất Viễn, ông có biết tội!”
Nam trưởng lão: “Phương Tất Viễn, bây giờ ông nhận tội thì còn đường sống!”
Điền trưởng lão: “Không sao, Phương Tất Viễn, nể tình đồng môn nhiều năm, tôi có thể cầu xin tông chủ cho ông, nhưng phải phối hợp mới được!”
u trưởng lão cũng nói như thế.
Thấy mọi người, ngay cả tông chủ cũng đối đầu với mình, Phương Tất Viễn cười lớn: “Cùng lắm thì tôi rời Tam Thánh Tông thôi, các người có thể làm khó được tôi sao?”
Ngô Bình duỗi tay lấy ra một thánh phù Chúa tể, giao cho Mã trưởng lão, trầm giọng nói: “Mã trưởng lão, bắt lấy Phương Tất Viễn!”
Thực lực của Mã trưởng lão xấp xỉ Phương Tất Viễn, trong tay có thêm tấm bùa Chúa tể này thì thực lực hoàn toàn đè ép đối phương.
“Vâng!”
Nhận lấy tấm bùa, Mã trưởng lão lập tức kích hoạt tấm bùa, quanh thân toả ra hào quang, đằng sau xuất hiện ảo ảnh Chúa tể, khí thế đáng sợ, khiến mọi người cứng đờ.
Phương Tất Viễn lộ ra vẻ sợ hãi, tức giận nói: “Dám vận dụng bùa Thánh Vương à! Ta cũng có!”
Dưới chân hắn ta đột nhiên xuất hiện quầng sáng, ánh sáng bao phủ hắn ta, muốn thoát khỏi hiện trường nhưng Mã trưởng lão đột nhiên đánh ra một tia sáng.
Tia sáng nổ tung, Phương Tất Viễn phun ra máu, cánh tay trái bị nổ tan tành.
Mã trưởng lão lạnh lùng nói: “Phương Tất Viễn, lá bùa kia của ông là do bán bộ Thánh Vương luyện chế, sao có thể so với sát phù Chúa tể chân chính? Quỳ xuống!”
Ông ta vừa dứt lời, sát khí đáng sợ toả ra, sắc mặt Phương Tất Viễn tái nhợt, hắn ta nhìn Ngô Bình: “Tông chủ, từ ban đầu ta đã rất ủng hộ tông chủ!”
Phương Lập lạnh lùng: “Phương Tất Viễn, tông chủ là chủ nhân mà ta đã nhận ở tiên giới, tài năng của cậu ấy vượt ngoài tưởng tượng của ông!”
Phương Tất Viễn phun ra một một hơi rồi cúi đầu. Du Thành Ngô ném ra sợi dây thừng, trói chặt Phương Tất Viễn.
Điền trưởng lão: “Phương Tất Viễn tàn hại trưởng lão nghị sự, tội ác tày trời, nên giết, toàn bộ gia sản đều thuộc về trưởng lão Phương Lập coi như bồi thường!”
Nghe thế, Phương Tất Viễn nhắm mắt.
Ngô Bình: “Các vị, Phương Tất Viễn bị trừng phạt đúng tội nhưng thế lực quá lớn, sau đó còn cần các vị trưởng lão phối hợp. Đồng thời ta cũng đề nghị để Phương Lập khôi phục chức trưởng lão nghị sự!”
Mọi người tất nhiên cũng đồng ý, vì thế Phương Lập lại thành trưởng lão nghị sự.
Kế tiếp mọi việc cũng trở nên dễ dàng hơn nhiều, các vị trưởng lão cùng nhau quyết định.
Ngô Bình tới một khu phòng ở rất lớn, đây là nơi sinh sống nhiều năm của các tông chủ, mà mấy trăm năm đã không có ai ở nhưng nó vẫn thường được quét tước cẩn thận, hoàn cảnh không tệ.
Theo truyền thừa của Tam Thánh, khi Tam Thánh Tông mới thành lập thì đã bày ra một đại trận gọi là Cấm Thiên đại trận. Đại trận này mà được kích hoạt thì không chỉ phát huy năng lực phòng ngự mạnh mẽ mà còn hấp thu cả sức mạnh cấm thiên của trời đất, trợ giúp Ngô Bình tu hành.
Vì thế Ngô Bình đã ra lệnh, sai người mở ra Cấm Thiên đại trận, còn cậu cố gắng tu luyện Cấm Thiên thần công.
Cấm Thiên đại trận được mở ra, Ngô Bình tức khắc cảm thấy sức mạnh Cấm Thiên từ bốn phương tám hướng hội tụ về phía mình, độ dày tăng lên gấp vạn lần.
Chương 2866: Thánh Kiếp Đan
Ngô Bình lập tức cảm nhận được nguồn sức mạnh cấm thiên đang ồ ạt đổ vào cơ thể mình, cậu bắt đầu tham lam hút lấy sức mạnh cấm thiên này. Thậm chí, ngay cả hai Đại Cấm Thần cũng bắt đầu hấp thu.
Do sức mạnh cấm thiên đã tăng lên gấp mười nghìn lần rồi, cho nên tốc độ hấp thụ nó vào cơ thể cũng tăng cao gấp mấy nghìn lần. Trong khi sức mạnh cấm thiên trong cơ thể của cậu đã đủ nhiều, thế chất của Ngô Bình bắt đầu thay đổi. Nhờ đó mà cơ thể của cậu, dễ dàng thích nghi với sức mạnh cấm thiên hơn.
Trước đây, cậu chỉ có thể cảm nhận được hai phần sức mạnh cấm thiên, chứ không phải là toàn bộ. Bây giờ, thế chất đã tăng cao lên nên, dần dần cậu đã cảm nhận được 3, 5, 8 phần… Tốc độ tăng một cách thật thần kỳ!
Sau ba ngày, thể chất của Ngô Bình đã thay đổi rất nhiều. Dù là cơ thể cậu hay là Cấm Thần, tất cả đều tràn đầy sức mạnh cấm thiên. Đồng thời, cậu cũng đã lĩnh ngộ được hai phần về sức mạnh này, nhờ đó bây giờ cậu có thể sử dụng hết năng lực ghê gớm của sức mạnh cấm thiên!
Sau ba ngày, Phương Lập cũng đã hoàn thành xong việc nhận chức vụ trưởng lão nghị sự, thay thế vị trí của Phương Tất Viễn mãi mãi. Ngược lại, cuối cùng ông ta không giết Phương Tất Viễn, chỉ phế tu vi của hắn ta đi và giam suốt đời. Còn những đời sau của Phương Tất Viễn, cũng là thành viên của Phương gia, cho nên Phương Lập chỉ tịch thu tài sản và đuổi khỏi Phương Thị.
Hôm nay, Phương Lập đến đây để chào hỏi.
“Bây giờ, chủ nhân đã là tông chủ của Tam Thánh Tông. Tuy chủ nhân được cấm thiên Thần Công đã đủ tư cách ngồi ở vị trí đó rồi, nhưng nếu cậu muốn các trưởng lão và đệ tử dưới trướng phục thì vẫn phải tích chút công đức”.
Ngô Bình biết, Phương Lập khuyên như thế thì chắc chắn đã chuẩn bị trước một kế hoạch rất hay rồi. Nên cậu cười nói: “Ông nói xem, tôi nên làm gì?”
Phương Lập thưa: “Chuyện đáng tiếc duy nhất của Tam Thánh Tông là, chưa từng xuất hiện hiện Thánh Nhân trong tông. Nếu chủ nhân có thể dạy dỗ, đào tạo ra một Thánh Nhân thì lúc đó Tam Thánh Tông đã có thể trở thành tông lớn và có sức ảnh hưởng mạnh mẽ hơn!”
Ngô Bình gật đầu: “Nhưng muốn đạt được Thánh Nhân rất khó khăn, vậy lão Phương ông có chắc chắn về kế hoạch này không?”
Phương Lập lắc đầu: “Khoảng cách cảnh giới của tôi với Thánh Cảnh còn khá xa, bây giờ người thích hợp nhất chỉ có Mã trưởng lão. Năm đó, tư chất của Mã trưởng lão đã vượt qua tôi rồi nhưng ông ta chỉ thiết cơ hội để thể hiện. Vậy nên, cơ hội này cũng nhờ chủ nhân cho ông ta”.
Ngô Bình hỏi lại: “Cơ hội gì?”
Phương Lập lại nói: “Từ Hiền Giả tăng lên Thánh Nhân phải nhận một lần Thánh Kiếp. Thánh Kiếp vô cùng nguy hiểm, có thể nói rằng có chín đường chết mà chỉ có một con đường sống. Tôi thấy Mã trưởng lão cũng có chút cơ hội thành công, nhưng ông ta cũng chỉ mới ba, bốn phần. Thế nên ông ta vẫn luôn không dám đột phá lên cánh cửa kia, bởi vì ông ta sợ Thánh Kiếp”.
Ngô Bình hiểu được ý của cậu, hỏi lại: “Ông đang hy vọng tôi có thể giúp ông ta loại bỏ nỗi sợ hãi đó à?”
Phương Lập gật đầu nói: “Chủ nhân đại khí vận phù hộ nên con đường tương lai sẽ rất sáng lạng”.
Ngô Bình suy nghĩ lại bật cười nói: “Ông có nói nữa, cũng chả có tác dụng gì nhiều. Tôi sẽ luyện thêm một loại đan nữa, để giúp ông ta vượt qua kiếp nạn này”.
Phương Lập sợ hãi lắp bắp hỏi: “Chủ nhân có thể luyện ra đan dược chống đỡ được Thánh Kiếp sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Tôi biết có một loại tên là Thánh Kiếp Đan, nhưng bây giờ tôi không thể luyện được, cần đến phải thỉnh giáo sư phụ của tôi trước đã. Theo lời kể lại của một vị tiền bối, thì Thánh Kiếp Đan có thể đỡ được Thánh Kiếp. Có nó rồi, người Thánh Kiếp sẽ được tăng cao khả năng sống soát hơn”.
Phương Lập nghe thế sốc không nói thành lời, một lát mới lẩm bẩm: “Nếu như đan đó ra đời, thì Thánh Nhân của Nhân tộc sẽ tăng lên thật nhiều chỉ trong một đoạn thời gian thôi đấy chủ nhân!”
Ngô Bình gật đầu: “Đúng vậy, nhưng muốn luyện cái đan này cần có sức mạnh riêng biệt như sức mạnh cấm thiên. Tuy thế giới này từng xuất hiện Thánh Hoàng, chỉ là tiếc thay hai vị đó không phải Đan sư, nên loại đang này vẫn luôn tồn tại trong lời bàn tán thôi”.
Phương Lập mừng rỡ đến mức tốc độ đập của tim cũng tăng nhanh hơn, ông ta hỏi tiếp: “Vậy cơ hội luyện thành công loại đan dược này lớn bao nhiêu thưa chủ nhân?”
Ngô Bình cười nói: “Chuyện có luyện thành công hay không không quan trọng, chỉ là không biết có đạt hiệu quả như ý mình muốn không thôi. Được rồi, đoạn thời gian sắp tới đừng làm phiền tôi. Tôi sẽ ở đây tu luyện một thời gian rồi quay về học viện để nghiên cứu chế tạo loại đan này. Còn chuyện Thánh Kiếp Đan, ông nhớ không được nói cho người ngoài nghe”.
Phương Lập vội vàng nói: “Vâng!”
Ngô Bình tiếp tục mượn đại trận cấm thiên để tu luyện, trận này tiêu hao tài nguyên vô kể. Chỉ vận khí trong một canh giờ thôi, Ngô Bình đã phải tiêu trên chục tỷ thánh thù, tính ra một ngày cậu phải dùng hơn một trăm tỷ thánh thù đấy.
May là cậu có một ít tiền dư, thêm vào đó nguồn lực hùng hậu từ Tam Thánh Tông. Vả lại, cậu vừa mới cướp nhà của Phương Tất Viễn, tính ra số tiền trong đó cũng đủ cho cậu tiêu một đoạn thời gian nữa.
Đảo mắt đã hơn một tháng trôi qua, dưới sự cải tạo của sức mạnh cấm thiên, cơ thể Ngô Bình đã hiểu biết về nó được chín phần. Cấp bậc này đã đủ cho cậu thử luyện Thánh Kiếp Đan!
Trong thời gian tu luyện một tháng vừa qua, cậu cũng đã tu luyện được một ít chiêu thức tuyệt thế do Thành Hoàng còn để lại.
Hôm nay cậu và vài người trưởng lão nghị sự gặp mặt rồi lại quay về học viện.
Tại học viện Kim Long, vườn thuốc.
Từ ngày Ngô Bình rời đi đã hơn một tháng rồi, Dược Lão không tìm thấy ai giúp ông ta dạy giùm nên tâm trạng vô cùng khó chịu. Mỗi ngày, ông ta đến lớp học lại mắng chửi học trò.
Dược Lão vừa nhìn Ngô Bình quay về mà hai mắt tỏa sáng, cười nói: “Cuối cùng Tiểu Bình cũng quay về rồi. Chuyến đi lần này của con, thu hoạch gì vậy?”
Ngô Bình gật đầu rồi kể về Tam Thánh Tông. Dược Lão gật đầu, sau khi nghe xong rồi hứng thú nói: “Tốt lắm, ta cũng biết về bộ Cấm Thiên Thần Công, nhưng hơn mười nghìn năm qua đi rồi chẳng ai luyện thành công nó. Mà con thành công được, đúng là không hổ đệ tử của ta”.
Ngô Bình nói: “Con muốn thử luyện Thánh Kiếp Đan. Nhưng sự hiểu biết của con về đan dược còn thấy, nên cần sư phụ giúp đỡ”.
Dược Lão vừa nghe xong đã run lên, đương nhiên ông ta biết về Thánh Kiếp Đan và thậm chí trước đây, ông ta cũng đã thử luyện rất nhiều lần mà, mỗi lần đều thất bại, Người nào muốn luyện loại đan này ra thì cần phải đạt cấp Thánh Hoàng mới kiểm soát được sức mạnh cấm thiên.
“Sức mạnh cấm thiên mà con đang nắm giữ là bao nhiêu?”
Ngô Bình bật cười: “Sức mạnh cấm thiên là do Thiên Cấm phóng ra ngoài, tạm thời con chỉ có thể hiểu được chín phần. Nhưng con không giống Thánh Hoàng, bởi vì khi ta sử dụng đầy đủ Thiên Cấm, thì lại không bị ảnh hưởng. Con đã tự hỏi rất lâu, luyện Thánh Kiếp Đan khó nhất chỗ nào, sau đó mới biết người luyện phải lợi dụng tính chất nghịch chuyển của Thiên Cấm Đan để luyện ra đan dược có phẩm chất cao nhất và đạt đến hiệu quả ngoài sức tưởng tượng”.
Dược Lão nghe vậy rất hài lòng, gật đầu nói: “Đúng rồi! Thánh Kiếp Đan được xếp vào loại đan dược nghịch thiên, một khi nó xuất hiện sẽ ảnh hưởng đến cả Nhân tộc. Nhưng người nào muốn luyện ra Thiên Cấm đan, phải cần một sức mạnh khác người. Khi Thánh Hoàng còn sống, loại đan này vẫn chưa được cấu tứ rõ ràng, nên nó vẫn luôn không thành công”.
Dược Lão ngừng lại rồi cười ha hả, nhưng trong lòng vẫn tự an ủi rằng: “Chuyện Thánh Kiếp Đan là việc quan trọng, nên chúng ta đừng nói cho người ngoài ra. Bây giờ, con hãy luyện ra đan trước đi, khi thành công rồi thì ta và ngươi sẽ được nổi tiếng trong sách sử, được mọi hậu nhân tôn thờ!”
Ngô Bình bật cười nói: “Trình độ của đệ tử có hạn, cần phải nhờ sư phụ giúp đỡ mới xong”.
Dược Lão gật đầu: “Không sao hết, ta ở bên cạnh hỗ trợ, con nhất định sẽ thành công!”
Đan dược này có ý nghĩa vô cùng quan trọng, nên Dược Lão cực kỳ để ý. Đầu tiên, ông ta chỉ dạy Ngô Bình luyện chế mười mấy lần, khi Ngô Bình đã hoàn toàn quen với kỹ năng luyện chế, thậm chí còn đưa ra một ít ý kiến sáng tạo để cải thiện quá trình luyện đan.
Sau ba ngày trải qua nhiều lần thử nghiệm, Ngô Bình chính thức bắt đầu luyện lô Thánh Kiếp Đan đầu tiên.
Quá trình luyện chế thì cậu đã sớm nắm rõ như lòng bàn tay. Bây giờ, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng là, mượn dừng Thiên Cấm, để đan dược bắt đầu quá trình lột xác, cuối cùng nâng cao phẩm chất.
Bước này thì cậu đã diễn luyện trong Huyền Thiên Mộng Cảnh không biết bao nhiêu lần. Hai tay cậu chưởng ra, sức mạnh cấm thiên cuồn cuộn truyền vào lò đan, từ đó tạo thành một thời không tách biệt giữa bên trong lò đan với môi trường bên ngoài.
Trong không gian đó, sức mạnh huyền diệu đang run lên. Đan dược bên trong cũng bắt đầu biển đổi, quá trình không thể quá ngắn và cũng không quá dài, nếu không sẽ là tốt quá hoá lốp.
Ngô Bình vô cùng chăm chú, trích ra một phần sức mạnh cấm thiên mà cậu cho rằng thích hợp. Ngay lập tức, lò đan nhanh chóng biến đổi, môi trường thay đổi cũng đẩy quá trình lột xác tới cực hạn nhưng nó vẫn chưa hoàn toàn ổn định.
“Ầm!”
Cậu đánh một chưởng vào lò đan, ngay lập tức một viên đan màu tím bay lên trời, lớp ngoài có chấm vài tầng hào quang chói lóa. Viên đan vừa ra đã tạo thành sấm sét ngay trên không trung, bầu trời lập tức bị tia chớp phủ kín, nổ từng đợt khủng bố xuống đất.
Chương 2867: Mỹ nhân kiếp
“Đan kiếp thánh cấp!”, thấy cảnh này, Dược lão thở nhẹ nhõm, vui vẻ ra mặt, ông ta biết Ngô Bình đã thành công.
Răng rắc!
Đan dược bay lên, sấm sét đánh trúng, dược tính trong đan dược xảy ra thay đổi, tạo ra phản ứng huyền diệu rồi dần ổn định.
Sau khi bị sét đánh ba lần, ánh sáng tan đi, đan dược biến thành hoa văn màu tím huyền diệu và phức tạp rồi từ từ rơi xuống.
Ngô Bình đón lấy đan dược, nhìn lại thì cảm giác nó nhẹ bẫng, bên trong có hơi thở quen thuộc, đó là sức mạnh cấm thiên.
Dược lão mở to mắt, nhìn chằm chằm đan dược, cười nói: “Thượng phẩm, ít nhất cũng phải là cấp bậc thượng phẩm!”
Ngô Bình nháy mắt: “Sư phụ, để con tìm người dùng thử?”
Dược lão nghĩ ngợi rồi nói: “Thứ tốt không thể để người ngoài hưởng, trong học viện có không ít Hiền giả, người có tư chất tốt nhất là Thần Nguyệt!”
Ngô Bình: “Thần Nguyệt là ai?”
“Là một nữ anh tài, trở thành Hiền vương khi còn trẻ nhưng sau Thánh Nhân quá khó, người này luôn không thể đảm bảo mình thành công, mấy năm nay không ngừng gia tăng thực lực, có Thánh Kiếp Đan này thì ta nghĩ sẽ thành công đột phá!”
Ngô Bình gật đầu: “Người như thế dùng là tốt nhất!”
Dược lão: “Ta và cha của Thần Nguyệt có vai vế tương đương, quan hệ không tệ, tí con bé tới thì con phải gọi một tiếng chị đó”.
Ngô Bình giật mình: “Sư phụ muốn con cho cô ấy sao?”
Dược lão: “Vớ vẩn, đây là ân nghĩa lớn, tất nhiên ta phải để con làm. Một lão già như ta thì cần gì chứ!”
Nói xong ông ta để lại Ngô Bình đang ngẩn ngơ rồi rời đi.
Không tới năm phút, bên ngoài truyền tới một âm thanh vui sướng: “Bác Dược có ở đây không ạ?”
Ngô Bình: “Sư phụ tôi không có đây, là chị Thần Nguyệt à? Mời vào!”
Người bên ngoài im lặng rồi nói: “Là tôi!”, sau đó một cô gái xinh đẹp tiến vào. Mặt như hoa, mi như vẽ, da thịt trắng ngần, mịn màng, trong sáng như sương. Trên cằm có nốt ruồi mỹ nhân, tay ngọc thon dài, cô mặc chiếc váy dài màu đỏ, trên tóc đeo trang sức ngọc trai, vẻ ngoài yểu điệu.
Thấy cô vào, Ngô Bình ngẩn ngơ, người này cũng là một trong những mỹ nhân trong Mỹ Nhân Đồ! Cậu không ngờ người trong Thập Mỹ Đồ lại xuất hiện ở Thánh Cổ đại lục.
Thần Nguyệt hiển nhiên cũng đã biết thân phận của Ngô Bình, vội hành lễ: “Ngô công tử!”
Ngô Bình cười nói: “Chị không cần câu nệ!”
Thần Nguyệt: “Bác Dược cho người gọi tôi tới, nói có chuyện quan trọng!”
Ngô Bình gật đầu: “Tôi được sư phụ giúp đỡ luyện ra một viên đan dược, nó có lợi cho việc thăng cấp lên Thánh Nhân. Sư phụ nói chị Thần Nguyệt đang cần đột phá nên muốn tôi tặng đan dược này cho chị!”
Thần Nguyệt cũng không biết được sự thần kỳ của đan dược nhưng nghe Ngô Bình nói vậy thì cũng vui vẻ: “Cảm ơn bác Dược đã nhớ tới tôi, cũng cảm ơn ý tốt của cậu!”
Ngô Bình lấy ra đan dược, dùng hai tay giao cho cô: “Chị có thể ăn luôn để cảm nhận hiệu quả của nó, sau đó báo cho tôi biết cảm giác thế nào. Nếu có thiếu sót, sau này tôi còn tiếp tục cải tiến!”
Mặt Thần Nguyệt đỏ ửng, như nhớ tới gì đó mới gật đầu: “Được!”
Cô nhận lấy đan dược, bỏ vào trong miệng. Đan dược vào bụng là biến thành năng lượng, trong bụng cô có thể một trận pháp chứa đựng thiên cấm.
Cảm nhận được năng lượng kia, Thần Nguyệt chợt có cảm giác mãnh liệt là mình sắp đột phá, hơn nữa quá trình cũng khá thuận lợi, ít nhất cũng có thể thành công 90%.
“Cái này...”, cô vừa mừng vừa sợ, không kịp nói nhiều: “Cậu Ngô, tôi phải đi đột phá đây!”
Hai mắt Ngô Bình sáng lên: “Ở đây luôn được không?”
Thần Nguyệt lắc đầu: “Uy lực của thánh kiếp quá khủng bố, tôi phải tới Thánh Kiếp Cốc!”
“Được, tôi và chị qua đó!”, Ngô Bình lập tức nói.
Hai người tới một sơn cốc, Ngô Bình ngồi trên một đỉnh núi quan sát, Thần Nguyệt thì ngồi xếp bằng trên một cái đài bằng ngọc.
Không lâu sau, trên bầu trời xuất hiện ba tia thần quang, trong tia sáng có ba màu sắc, gió đen, sét tím, lửa đỏ. Ba loại kiếp lực này đều chứa sức sát thương cực lớn.
Ngọn lửa màu đỏ giáng xuống trước, nhiệt độ cực cao, có thể thiêu toàn bộ thành tro, không gian bị đốt thủng, tạo thành lỗ đen.
Tay trái Thần Nguyệt đặt trước ngực, tay phải chĩa lên trời, một tia thần quang trải rộng trên đỉnh đầu hoá thành đoá hoa sen, tia sáng kích hoạt, bảo vệ Thần Nguyệt bên dưới.
Ngọn lửa tiếp xúc với hoa sen thì biến thành khói đen rồi tan đi, trên đoá sen có thêm sức mạnh cấm thiên, nó tăng cường năng lực đối kháng với ngọn lửa lên gấp bội.
Ngọn lửa kết thúc thì là hàng tỷ ngọn gió quét qua với tốc độ cực nhanh, tia sáng bên ngoài hoa sen vỡ nát.
Tay Thần Nguyệt bấm quyết, bên dưới hoa sen mọc ra rễ, đâm sâu xuống đất, vô số khí tức trong đất tuôn ra, ngăn lại toàn bộ.
Lúc này tia sét tím cũng giáng xuống, một âm thanh vang lên, khí tức đất bị đánh tan, cánh hoa sen cũng mất một nửa, hào quang ảm đạm.
Ngô Bình không nhịn được mà lo lắng thay đối phương nhưng Thần Nguyệt vẫn nghiêm túc, tay ngọc lại bấm quyết, hoa sen tan đi, một sợi dây leo khổng lồ màu xanh xuất hiện rồi ngày càng dài, biến thành một con rồng màu xanh cao vạn trượng, đón đỡ tia sét màu tím.
Bùm!
Sau vụ nổ, con rồng bốc cháy, tiếng rồng ngâm vang lên, rồi dây leo rút đi, biến mất tăm. Trên bầu trời, kiếp vân lại không biến mất, một cái lỗ đen to xuất hiện, bên trong truyền ra âm thanh quỷ đi, đánh về phía Thần Nguyệt.
Âm thanh như nguyền rủa nhưng nó còn huyền ảo, cao cấp hơn nguyền rủa, nó là một loại sức mạnh nào đó. Sức mạnh này khó mà đề phòng nhưng Thần Nguyệt đã ăn Thánh Kiếp Đan, sức mạnh huyền diệu ngưng tụ thành một tầng phòng ngự bên ngoài thân cô, chặn lại âm thanh đáng sợ kia.
Lỗ đen biến mất, một tia sáng vàng giáng xuống đỉnh đầu Thần Nguyệt. Vì ngày này, Thần Nguyệt đã chuẩn bị rất lâu, hiện cô đang chắp tay trước ngực, trên đầu có một đại trận, trong trận có mười vạn ký hiệu không ngừng tổ hợp và biến hoá, rõ ràng đã hút ánh sáng vào đó, biến thành thánh quang ôn hoà toả ra.
Đắm chìm trong thánh quang, cơ thể Thần Nguyệt bắt đầu xảy ra thay đổi, hơi thở thần thánh xuất hiện, bao phủ toàn thân cô.
Chẳng biết là từ lúc nào, tia sáng biến mất, lỗ đen cũng biến mất, bầu trời khôi phục bình thường. Mà từ trong thánh quang của Thần Nguyệt truyền ra âm thanh Thần Nguyệt đang ngân nga, cực kỳ dễ nghe.
Lúc này, trong tai Ngô Bình vang lên giọng nói của Dược lão: “Đây là kiếp cuối cùng của Thần Nguyệt, Huyền Nữ Kiếp. Tên ngốc này, con còn chờ gì nữa mà không vào?”
Ngô Bình trợn mắt há mồm, cậu từ nghe về Huyền Nữ Kiếp từ Mộc Băng Thiền, nó kích phát bản năng lẫn khát vọng trong lòng nữ tu. Hiện tại, nữ tu phải tìm một người đàn ông giúp mình vượt qua kiếp nạn này. Quá trình này sẽ làm huyết mạch của hai bên trao đổi hoà vào nhau, từ đó lấy thừa bù thiếu, tạo thành hai bên cùng có lợi.
Sư phụ muốn mình ngủ người đẹp mới gặp này sao...
Cậu đang suy nghĩ thì một cánh tay đã đẩy cậu đi, người Ngô Bình lao thẳng vào trong thánh quang, mắt dính lên một thứ mềm mại.
Dược lão cười, xung quanh đã bị ông ta bày trận, mấy thanh niên biết tin đều muốn chạy tới để trở thành người đàn ông của Thần Nguyệt, vì như thế sẽ rất có lợi về sau.
Tiếc là họ không vào được, đều bị chặn ở ngoài, hơn nữa Ngô Bình đã rơi vào vòng tay mỹ nhân.
Bình luận facebook