-
Chương 2897-2900
Chương 2897: Đầu tư cho chiến tranh
Nhìn trận sấm sét khủng bố này, tướng sĩ xung quanh đều trợn tròn mắt. Bọn họ có thể chắc chắn rằng sấm sét như thế có thể đánh chết bọn họ!
Sau đó Ngô Bình lại phóng ra một lá Hỏa Long Phù, lập tức có hai con hỏa long xuất hiện, một đỏ một tím, chúng nó bay lơ lửng trên không trung, liên tục phun ra những quả cầu lửa xuống dưới đất. Cầu lửa vừa rơi xuống đất đã nổ tung ngay lập tức, lực sát thương cũng đáng sợ không kém!
Lý Thần Đồ lập tức hỏi: “Ngô công tử, Lôi Kích Phù và Hỏa Long Phù này giá có cao không?”
Ngô Bình hỏi: “Tiền bối, phù chú tương tự thế này ở Thánh Cổ Đại Lục bán với giá bao nhiêu?”
Lý Thần Đồ: “Hình như khoảng cỡ mấy chục triệu thánh thù”.
Ngô Bình gật đầu: “Vậy thì mười triệu thánh thù một cái, tiền bối muốn bao nhiêu ta có thể đưa bấy nhiêu”.
Hai mắt Lý Thần Đồ sáng lên, nói: “Nếu lần này chúng ta có thể đánh bại được đại quân của tộc người khổng lồ và Tộc Xích Long, thì chúng ta có thể phản công, chiếm được hang ổ của Tộc Xích Long! Đến lúc đó, tiền không là vấn đề. Như vậy đi, chuẩn bị trước cho ta 50 nghìn Lôi Kích Phù, 50 nghìn Hỏa Long Phù!”
Ngô Bình: “Tiền bối, Chấn Hồn Phù và Độc Hỏa phù cũng không tồi, lấy mỗi cái số lượng 50 nghìn luôn không?”
Bốn loại phù, mỗi cái 50 nghìn, cộng lại là 200 nghìn, tổng giá trị là hai ngàn tỷ thánh thù!
Lý Thần Đồ hắng giọng, nói: “Tiểu Ngô à, có thể thiếu được không? Chờ sau khi đánh xong trận này, ta sẽ mang tiền đến trả cho cậu”.
Hiện tại ông ấy vừa mới trở thành Chúa Tể Đông Đô, còn chưa thu tiền thuế, cho nên thật sự không có bao nhiêu tiền để đưa cho Ngô Bình.
Ngô Bình cười nói: “Tiền bối, người đang nói gì thế, đồ thì cứ dùng trước, khi nào có tiền rồi thì có thể đưa”.
Lý Thần Đồ vô cùng vui vẻ, cười to ha ha: “Được! Có 200 nghìn đạo phù này, ta sẽ dạy cho tộc người khổng lồ và Tộc Xích Long một bài học, để bọn họ có đi mà không có về!”
Chuyện chọn lựa cửa hàng được Ngô Bình tạm gác sang một bên, anh chuẩn bị trở về Tiên Giới một chuyến, đi đến Tiên Khố mua một ít đạo phù. Trong tay của anh, còn hơn mười tỷ kho phiếu, cũng đủ để dùng.
Nhờ sự giúp đỡ của Thánh Môn, rất nhanh anh đã trở về Tiên Giới, bắt đầu mua một lượng lớn Lôi Kích Phù, Hỏa Long Phù vân vân. Loại đạo phù này có giá không cao, mười mấy hai mươi kho phiếu giá trị một ngàn là có thể mua được một cái!
Cuối cùng, Ngô Bình mua 100 nghìn Chấn Hồn Phù, 100 nghìn Hỏa Long Phù, 100 nghìn Độc Hỏa Phù, 100 nghìn Lôi Kích Phù, nhưng cũng chỉ tốn mấy triệu kho phiếu.
Sau đó, anh lại mua 1 triệu đạo Phi Kiếm Phù. Phi Kiếm Phù này, có thể sử dụng tối đa được mười lần, uy lực của nó tương đương với kiếm quang mà cao thủ Đạo Cảnh ở hậu kỳ đánh ra. Thế nhưng, giá trị của Phi Kiếm Phù tương đối cao, 1 triệu đạo Phi Kiếm Phù tốn hết sáu trăm triệu kho phiếu của anh.
Ngoại trừ bùa chú ra, còn có pháp khi. Trong Tiên Khố, còn có một lượng lớn pháp khí Đạo Cảnh, đao, thương, kiếm, kích cái gì cần cũng có cả, giá cả cũng không cao lắm. Cuối cùng, anh chọn ra 100 nghìn món pháp khí, lại tốn thêm một tỷ ba trăm triệu kho phiếu.
Cuối cùng, Ngô Bình lại mua thêm 50 nghìn con rối chiến tranh! Những con rối chiến tranh này, thân cao vài chục trượng, ba đầu sáu tay, tay cầm hai thanh trường đao, hai thanh trường kiếm, hai cái lang nha bổng, là vũ khí sắc bén để xông vào chiến đấu!
Giá cả của con rối chiến tranh tương đối cao, một con có giá cũng phải 100 nghìn kho phiếu, tương đương với bốn trăm tám mươi tỷ đại đạo tệ! 50 nghìn con rối chiến tranh, tốn hết của ông ấy năm tỷ kho phiếu!
Cuối cùng, Ngô Bình lại mua thêm 10 nghìn tiên đạo đại pháo. Tiên đạo đại pháo đều có Tiên Đạo Sát Trận, chỉ cầm bỏ thánh thù hoặc đại đạo tệ vào là có thể bắn ra lửa đạn có sức sát thương cực lớn!
Đương nhiên, Tiên Đạo Đại Pháo vô cùng quý, mỗi cái Tiên Đạo Đại Pháo có giá 500 nghìn kho phiếu, 10 nghìn cái có giá năm tỷ!
Lần mua sắm này, Ngô Bình đã tiêu gần hết số kho phiếu trong tay rồi mới quay về Đông Đô.
Vừa mới trở về, anh đã cho Lý Thần Đồ xem những con rối chiến tranh. Trải qua một phen đánh giá, Lý Thần Đồ cho rằng sức chiến đấu của con rối chiến tranh khoảng giữa Thánh Nhân và Đại Thánh. Thế nhưng, con rối chiến tranh không biết mệt, lại có khả năng phòng ngự kinh người, cho nên sức chiến đấu của nó càng có thể kéo dài.
Thấy được uy lực của con rối chiến tranh, hai mắt Lý Thần Đồ sáng lên, ông ấy hỏi: “Ngô công tử, loại con rối chiến tranh này, cậu có bao nhiêu”.
Ngô Bình cười nói: “Còn xem tiền bối cân bao nhiêu”.
“Giá cả thế nào?”
Ngô Bình: “Một trăm tỷ thánh thù một con”.
Ngô Bình đã tính thử, với sức mua của thánh thù thì gấp khoảng năm mươi lần đại đạo tệ. Một con rối chiến tranh có giá khoảng cỡ năm trăm tỷ đại đạo tệ, cũng tức là có giá mười tỷ thánh thù. Hiện tại cậu ra giá một trăm tỷ cũng không tính là cao, dẫu sao đồ vật trong Tiên Khố rẻ hơn so với bên ngoài nhiều.
Lý Thần Đồ đi đi lại lại tại chỗ mấy bước, cắn răng nói: “Cho ta một ngàn con! Thế nhưng hiện giờ lại không có tiền, cho nên số tiền này đành nợ trước”.
Một ngàn con chính là một trăm tỷ thánh thù, nhiều tiền như thế, Lý Thần Đồ cần phải suy nghĩ kỹ.
Ngô Bình cũng không lo lắng về chuyện này, anh hỏi: “Tiền bối, địa bàn của Tộc Xích Long lớn cỡ nào?”
Hiện tại anh cung cấp vũ khí cho Lý Thần Đồ, giống như một khoảng đầu tư, cho nên anh vô cùng quan tâm đến tình huống của Tộc Xích Long.
Lý Thần Đồ nói: “Địa bàn của Tộc Xích Long ở hướng đông bắc, lãnh thổ của bọn họ dài tám vạn bốn ngàn dặm, từ nam xuống bắc rộng sáu vạn bảy ngàn dặm. Trong lãnh thổ của Tộc Xích Long có rất nhiều Hoàng Long Tinh, Xích Long Quả, Kim Cương Mộc, Ngũ Hành Thần Thủy, mỗi một thứ đều cực kỳ quý hiếm. Như Hoàng Long Tinh, có thể phóng ra sức mạnh Hoàng Long, Thần Tộc có nhu cầu sở hữu thứ này vô cùng cao. Trên thị trường, một miếng Hoàng Long Tinh có giá cũng phải mấy triệu thánh thù, có phẩm chất cao thì có giá mấy chục triệu thánh thù. Hay như Xích Kinh Quả, đó là một thứ mà sau khi ăn xong là có thể có được sức mạnh của huyết mạch Xích Long, Tộc Xích Long được ra đời như thế. Một quả Xích Long Quả cũng có thể bán được ít nhất một triệu thánh thù!”
Hai mắt của Ngô Bình sáng lên, nói: “Tiền bối. Ta có thể không cần tiền, có thể cho đại quân Đông Đô vũ khí và bùa chú, con rối chiên tranh, Tiên Đạo Đại Pháo không giới hạn”.
Lý Thần Đồ nhìn Ngô Bình, ông ấy đã sống mấy ngàn năm, đã sớm thành tinh, cười hỏi: “Vậy cậu muốn cái gì?”
Ngô Bình: “Ta muốn lãnh thổ của Tộc Xích Long, quyền sở hữu tài nguyên, khai thác và kinh doanh, hạn mười năm. Trong vòng mười năm, tài nguyên khai thác đều thuộc về ta, tài nguyên mậu dịch cũng do ta quản lý”.
Lý Thần Đồ trầm mặc, ông ấy biết rõ giá trị của quyền khai thác và kinh doanh nơi này trong mười năm, hỏi: “Cậu có bao nhiêu con rối chiến tranh?”
Ngô Bình cười nói: “50 nghìn con. Nếu không đủ, ta có thể lấy thêm. Ngoài ra, còn có 1 triệu Phi Kiếm Phù, 100 nghìn món pháp khí, 10 nghìn Tiên Đạo Đại Pháo!”
Lý Thần Đồ cười khổ: “Nhiều thứ như thế, nếu mà đưa tiền, chỉ sợ cả đời này của ta cũng không trả nổi”.
Sau đó ông ấy cười ha ha: “Được! Nếu sau này đánh được Tộc Xích Long, tài nguyên khai thác và kinh doanh đều cho cậu hết! Nhưng nếu cậu muốn làm gì cũng phải chuẩn bị cho chuyện tệ nhất, nếu như không đánh được, ta không trả nổi nhiều tiền như vậy đâu”.
Ngô Bình cười nói: “Cho dù có không thành công, thì cũng có thể khiến cho Tộc Xích Long và tộc người khổng lồ chịu tổn thất lớn, đáng giá!”
Lý Thần Đồ gật đầu, nói: “Được, mấy ngày này, cậu giúp ta hướng dẫn người bên dưới cách sử dụng mấy thứ này. Tất cả đều phải tiến hành trong bí mật!”
Cứ như thế, Ngô Bình ở lại Đông Đô một ngày, hướng dẫn cách sử dụng con rối, Tiên Đạo Đại Pháp vân vân cho đám võ tướng, xong rồi mới trở về lại Đan Bảo Các.
Qua nhiều ngày cải tạo, tầng một và tầng hai của Đa Bảo Các đã có thể kinh doanh, gần như có thể sẵn sàng khai trương. Sáng hôm nay, Đa Bảo Các chính thức khai trương!
Chương 2898: Đa Bảo Các khai trương
Trước đây anh đã mua rất nhiều món từ Tiên Khố và cửa hàng công đức, bây giờ toàn bộ những thứ đó được bày biện ở tầng một và tầng hai, triễn làm cho tân khách xem.
Lý Thái Nhất, Lý Dật, Lý Dược Sư, Lý Tinh Kiếm đều bị gọi đến giúp đỡ, tạm thời đảm nhận vai trò phục vụ.
Trước khi khai trương, Chúa Tể Thuần Vu Cự Tử đã phái người đưa đến một cái biển hiệu do đích thân ông ta biết, trên đó viết ba chữ màu vàng lớn trên nền đỏ “Đa Bảo Các”, bên cạnh đó còn có chữ ký nhỏ của ông ta và con dấu.
Rất nhanh, trước cửa đã vang lên tiếng chiêng trống, pháo rung trời, viện trưởng Trần Hoài Long đưa thêm một nhóm đại nhân vật đến chúc mừng, Dược Lão cũng ở trong số đó. Sau đó còn có một số Cổ Thánh và Đại Thánh mà Ngô Bình kết bạn được ở buổi mừng thọ của Chúa Tể. Sau đó Lý Thần Đồ cũng đến, hắn cũng đưa theo không ít bằng hữu, có hơn mười vị Cổ Thánh, bảy tám vị Đại Thánh.
Người đến cuối cùng chính là Thuần Vu Cự Tử, ông ta đưa con trai Thuần Vu Uy đi đến chúc mừng, cũng chuẩn bị một phần quà hậu hĩnh.
Có rất nhiều người đến xem náo nhiệt, Tam Đại Chúa Tể cũng đích thân đến, đây chính là sự việc rầm rộ chưa từng có, tất cả những người có uy tín đều đến nơi này cả, toàn bộ phố đều bị vây chật như nêm! Có một số người, rõ ràng là không có giao tình gì với Ngô Bình nhưng vẫn đi chúc mừng, đưa một ít lễ vật. Trong mắt bọn họ, hôm nay nếu có thể dạo ở Đa Bảo Các một vòng thì cũng là vinh quang lớn lao! Dẫu sao, nơi này có đến ba vị chúa tể!
Ba người Trần Hoài Long, Thuần Vu Cự Tử, Lý Thần Đồ đi đến tầng một tham quan, ở tầng một đều bài trí một số dược liệu trân quý, đan dược. Thậm chí Ngô Bình còn đặt U Hoàng Kính ở trên quầy triển lãm!
Nhóm Chúa Tể đều rất bận, nói mấy câu, đi vòng quanh lầu dưới rồi lần lượt cáo từ, nhóm Đại Thánh và Cổ Thánh bị hấp dẫn, có người trả tiền ngay tại chỗ để mua đồ. Bởi vì người ta là khách, cộng thêm hôm nay là ngày khai trương đầu tiên, nên Ngô Bình lấy giá theo giá gốc.
Phương Lập cũng có mặt ở đây, gần đây hắn vẫn luôn ở chỗ Tam Thánh Môn, biết Ngô Bình đã khai trương Đa Bảo Cát, lập tức dừng việc đang làm, đưa theo mấy người thân tín đến đây hỗ trợ.
Tin tức Đa Bảo Các mời ba vị Chúa Tể đã truyền đi khắp Kim Đô, thậm chí là còn xa hơn, càng ngày càng có nhiều người chạy đến Đa Bảo Các, có rất nhiều người, thậm chí còn thông qua Truyền Tống Trận mà đến.
Ngô Bình tự mình phụ trách Đa Bảo Các, bất cứ thứ gì bán hết, anh đều sẽ bổ sung kịp thời.
Buổi chiều, lầu 3 cũng đã trang hoàng gần xong, Ngô Bình lập tức bày hàng hóa lên tầng ba, chính thử mở cửa cho quần chúng tham quan.
Bởi vì đồ của anh, đều là thương phẩm quý hiếm, như linh dược cấp hai mươi, đan dược cấp hai mươi, pháp khi cấp Chúa Tể, lấy đại một món ra cũng có thể khiến cho người ta phải khiếp sợ.
Đến khi trời tối, Triệu Vân Cơ tính thử, doanh số bán hàng của Đa Bảo Các đã đạt hơn bảy trăm năm mươi tỷ thánh thù trong một ngày!
Buổi tối, Đa Bảo Các đóng cửa. Ngô Bình sai người gọi hai bàn rượu và đồ ăn để chiêu đãi mọi người.
“Vân Cơ, Lão Phương, Đa Bảo Các ở Kim Đô bên này đành nhờ hai người trông giúp. Ngày mai tôi đi Đông Đô, chuẩn bị mở thêm một chi nhánh ở bên kia”.
Lý Dật: “Ba, con đi chung giúp ba!”
Ngô Bình: “Tạm thời thì không cần, mấy đứa tu luyện cho tốt đi, khi nào đạt đến Cửu Biến Cảnh, khi nào mới có thể rời khỏi Thư Viện”.
Phương Lập: “Chủ nhân, sao lại đi Đông Đô gấp như thế?”
Ngô Bình: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì, tộc người khổng lồ và Tộc Xích Long sắp tấn công Đông Đô. Đông Đô sẽ dùng toàn lực phản công, tiêu diệt Tộc Xích Long. Đến lúc đó, tôi sẽ chiếm lấy lãnh thổ và tài nguyên mà Tộc Xích Long sở hữu”.
Phương Lập vô cùng ngạc nhiên: “Tài nguyên bọn họ sở hữu? Theo tôi biết về Tộc Xích Long, thì đó chính là một đại tộc, có lãnh thổ rất lớn, hơn nữa bên trong lãnh thổ còn có rất nhiều tài nguyên quý hiếm!”
Ngô Bình: “Tôi đánh cược lần này có thể tiêu diệt Tộc Xích Long”.
Hai mắt Phương Lập sáng lên, nói: “Chủ nhân, lần này nếu thành đại sự, tài nguyên bên trong Tộc Xích Long sẽ mang đến tiền lời ít nhất cũng phải gấp một trăm lần số tiền đầu tư ban đầu!”
Ngô Bình: “Lão Phương, nếu chuyện này thành công, tôi còn cần ông tìm một người thay tôi làm việc”. Đại quân Đông Đô nếu có thể chiếm được địa bàn của Tộc Xích Long, Ngô Bình cần có nhân thủ không chế tài nguyên địa phương ngay lập tức, chuyện này yêu cầu một lượng lớn nhân thủ.
Phương Lập Đạo: “Chủ nhân yên tâm, đến lúc đó Tam Thánh Tông đều sẽ phục vụ ngài!”
Ngô Bình gật đầu: “Được, bây giờ ông chuẩn bị đi, chọn lựa một nhóm người đáng tin cậy”.
Một đêm không nói chuyện.
Buổi sáng hôm sau, Ngô Bình đã ở lại Đa Bảo Các để bổ sung vật tư, buổi chiều lập tức đi đến Đông Đô, mua cửa hàng mà mình đã chọn lúc trước, Lý Thần Đồ bảo Quách Tử Kiếm tìm người giúp trang hoàng.
Thời gian tiếp theo, thỉnh thoảng Ngô Bình sẽ đến quản lý Đa Bảo Các, còn phần lớn thời gian đều sẽ tu luyện ở chỗ phủ Chúa Tể.
Trước đây, anh tu luyện đạo đồ hóa hình, Thất Tinh Trảm Đạo Đồ, Cửu Cung Thiên Cơ Đồ, Thiên Tiên Bát Quái Đồ đều được luyện hóa hình thành công, lúc này anh lại tiếp tục luyện hóa Cửu Dương Hóa Cấm Đồ thành một sợi dây thừng vàng kim, sợi dây thừng này khi sử dụng, có thể khống chế được Cấm Kỵ.
Sau Hóa Hình Cảnh, là Pháp Thân Cảnh. Pháp Thân, chính là phải dùng Thiên Địa Pháp Tắc rèn luyện thân thể, khiến cho thân thể không chỉ đơn thuần là cơ thể bằng xương bằng thịt, mà là một món pháp bảo! Pháp bảo có thể thông qua minh khắc trận pháp, được tế luyện không ngừng mà tăng lên uy lực, pháp thân cũng có thể!
Thế nhưng, muốn tu luyện Pháp Thân Cảnh vô cùng khó khăn, từ xưa đến này, đa số tu sĩ chỉ lướt qua cảnh giới này rồi ngưng. Trên thực tế, rèn luyện pháp thân có Cửu Chuyển, nhưng người tu luyện mới đạt Nhất Chuyển đã thỏa mãn. Chỉ sợ là pháp thân vừa chuyển, nguy hiếm cũng vô cùng cao, người tu luyện có một nửa nguy cơ là biến thành người tàn phế! Nếu đến pháp thân nhị chuyển, có tám phần là bị tàn tật thậm chí là tử vong; pháp thân tam chuyển thì tỷ lệ tử vong đã là hơn ba mươi phần trăm, tỷ lệ thương tật là sáu mươi phần trăm! Pháp thân tứ cảnh thì tỉ lệ tử vong là bốn mươi phần trăm! Hơn nữa, càng về sau, tỉ lệ tử vong càng cao. Chuyện này dẫn đến, người có thể đạt đến pháp thân cửu chuyển cực kỳ ít, chỉ có vài vị Thánh Hoàng là từng vượt qua được. Những người đạt đến pháp thân bát chuyển cũng là lông phượng sừng lân, từ xưa đến nay không được đến mười người.
Trước mắt, Ngô Bình bắt đầu từ pháp thân nhất chuyển. Pháp thân nhất chuyển, là muốn hấp thu sức mạnh của Thiên Địa Pháp Tắc. Mỗi người sẽ có một cách lợi dụng pháp tắc khác nhau, có người dùng Hạ Phẩm Pháp Tắc, cũng có người lợi dụng Trung Phẩm Pháp Tắc để rèn luyện thân thể. Pháp tắc có phẩm chất càng cao, thì hiệu quả rèn luyện sẽ càng tốt hơn.
Ngô Bình cố gắng đưa Thiên Địa Pháp Tắc dẫn vào bên trong cơ thể, chuyện này đối với người khác mà nói là chuyện vô cùng nguy hiểm, nhưng với anh thì lại không có gì khó khăn. Cấm Thần của anh cắn nuốt Thiên Phẩm Phát Tắc, vì thế anh có thể khống chế Thiên Phẩm Pháp Tắc một cách thuần thục.
Rất nhanh, Cấm Thần đã phóng ra một sợi pháp tắc, thẩm thấu đến bên trong da thịt. Pháp Tắc ở trong da thịt chấn động, Ngô Bình cảm thấy có một loại cảm giác tê dại, sau đó cảm giác này lại càng ngày càng thêm mãnh liệt.
Mười lăm phút sau, cảm giác tê dại biến thành đau nhức, Ngô Bình cắn răng kiên trì, sau đó lại dung nhập thêm càng nhiều pháp tắc!
Cơ thể của Ngô Bình từng được Cửu Liên Đài và Tháp Thiên Mệnh rèn luyện, thừa nhận sức mạnh cực lớn, cho nên pháp tắc rèn luyện cũng dần dần tăng mạnh lên. Một canh giờ sau, trong từ tế bào và làn da của Ngô Bình đều được rót đầy pháp tắc, cũng từ từ ngưng tụ thành pháp cầu! Chuyện này cho thấy, anh đã hoàn thành được pháp thân nhất chuyển!
Chương 2899: Người khổng lồ Cổ Thiên Binh
Phân thân vừa cử động, Ngô Bình lại dẫn càng nhiều pháp lực vào trong gân cốt. Quá trình này diễn ra khá giống với lúc pháp thân vừa di chuyển, chỉ khác mỗi việc đau đớn hơn thôi. Vả lại, chuyện này có nguy cơ sẽ làm xương vỡ vụn và cơ bắp cũng hòa tan, cũng may thể chất của anh khỏe mạnh nên mấy chuyện đó không xảy ra.
Khoảng hai canh giờ sau, mỗi một tế bào trong da thịt và gân cốt của Ngô Bình đã ngưng tụ ra một pháp cầu, chứng mình anh đã hoàn thành Pháp Thân Nhị Chuyển rồi!
Tiếp theo đây là Pháp Thân Tam Chuyển. Pháp Thân Tam Chuyển là quá trình phải dùng pháp lực luyện với nội tạng và máu, nên chắc chắn giai đoạn này sẽ càng thêm gian nan hơn. Ngô Bình mất năm canh giờ mới hoàn thành Pháp Thân Tam Chuyển, cũng may mọi thứ đều khá thuận lợi.
Anh muốn tiếp tục luyện Pháp Thân Tứ Chuyển, lại nghe tiếng kèn vang lên. Anh lập tức đi đến cửa chính phía đông của Đông Đô, đập vào mắt anh là Lý Thần Đồ đã dẫn theo một đám người đứng trên đầu thành nhìn về hướng đông từ lâu.
Ở hướng đông, một trận bùi mịt mù cuồn cuộn trỗi dậy cách đó hơn vài trăm dặm, đại quân dị tộc đang đến gần cửa đông này.
Lý Thần Đồ thấy Ngô Bình đến lập tức giải thích: “Cuối cùng bọn chúng đến rồi đấy! Thám Báo đến đây báo cáo lại rằng Tộc Xích Long đã điều động một trăm năm mươi vạn đại quân, người khổng lồ tộc điều động năm mươi vạn đại quân đến!”
Ngô Bình: “Thưa tiền bối, ta nguyện kề vai sát cánh cùng mọi người chiến đấu!”
Lý Thần Đồ gật gật đầu: “Tốt, cậu đã khá quen thuộc với mấy vũ khí kia rồi nên chuyện này giao cho ngươi sắp xếp!”
Ngô Bình lập tức sai người kéo năm nghìn Tiên Đạo Đại Pháo đặt ở trước cửa, trên tường thành. Tường thành có Đông Đô đã rất lâu đời, nơi này có bốn tầng pháo, mỗi cái pháo đều có thể đặt vào một cửa Tiên Đạo Đại Pháp.
Những Tiên Đạo Đại Pháo này đều có thể sử dụng tiền đại đạo hoặc Thánh thù để châm ngòi, mỗi phút có thể bắn một pháo.
Bên cạnh mỗi một cửa đại pháp có năm người phụ trách, mỗi người đều có một pháp khí và hai mươi Sát Phù do Ngô Bình phát cho!
Ngay lúc Ngô Băc chuẩn bị xong, Lý Thần Đồ cũng bay lên trời. Sau lưng ông ấy có mấy chục vạn Đại Thánh, Cổ Thánh, Thánh Nhân, Hiền Giả. Cửu Biến cường giả tạo thành một đại quân, kết thành Bát Quái Sát Trận!
Lý Thần Đồ mượn Ký Sinh Cấm Kỵ của Ngô Bình, lập tức liên kết nhóm người thành một. Dưới chân của ông ấy xuất hiện một cái bàn bát quái khổng lồ, vầng sáng tỏa ra vạn trượng. Cùng lúc đó, trong tay Lý Thần Đồ xuất hiện thêm một thanh bảo kiếm, kiếm này là bảo kiếm do Thánh Hoàng tặng cho ông ấy. Nó có tên là Trảm Thần!
Tốc độ của đại quân kẻ địch xâm chiếm rất nhanh, chẳng bao lâu đại quân năm mươi vạn người khổng lồ tộc đã dẫn đến dưới thành!
Ngô Bình nhìn thấy những người khổng lồ này đều cao hơn mười mét, tất cả đều cầm vũ khí hạng nặng. Vả lại, chúng còn khoác bộ giáp nặng, trông giống như một dòng lũ bằng sắt ào đến! Thêm vào đó người khổng lồ tộc cũng đã chiến thuật của mình, hơi thở của họ hợp làm một, ngưng tụ thành một cái khiên màu bạc cực to trước mặt, trên cái khiên đó lại bốc lên ngọn lửa màu trắng bạc!
Trong người khổng lồ tộc có một người cao hơn hai mươi mét, hắn ta đang khiêng một thanh đao dài, cười to khà khà, nói: “Cuối cùng Lý Thần Đồ nhà ngươi cũng lên được chức Chúa Tể rồi! Hôm nay, ngô muốn xem ngươi có thể thủ được Đông Đô không!”
Lý Thần Đồ cũng quen mặt với kẻ kia, ông ấy gằn giọng nói: “Cổ Thiên Binh, nếu ngươi không muốn tộc người khổng lồ bị diệt sạch thì lui về ngay, ta có thể xem mọi chuyện chưa có gì xảy ra!”
Cổ Thiên Bình bật cười to ha hả, chế nhạo: “Lý Thần Đồ à, lần này ta đến đây còn cầm theo “Oanh Thiên Nhận” đao đấy. Năm đó, nó chém chết Chúa Tể Nhân Tộc các ngươi, làm thương đến cả Thánh Hoàng Nhân Tộc kia kìa. Không biết người đỡ được bao nhiêu nhát của Oanh Thiên Nhận đạo nhỉ?”
Lý Thần Đồ lạnh lùng nói: “Nếu ngươi đã muốn chết đến thế, thì đến đây!”
“Ầm ầm!”
Ngay lập tức đại quân mấy chục vạn núp sau lưng ông ấy xuất hiện, ông ấy thúc giục Bát Quái Sát Trận, vô số sát ý nhanh chóng hội tụ vào trên Trảm Thần kiếm mà ông ấy đang cầm. Trường kiếm của ông ấy vừa vung lên, một đường sáng chói mắt sắc bén như một ngọn núi vững chãi chém mạnh về đoàn binh người khổng lồ!
Cổ Thiên Binh thấy thế cũng lập tức sử dụng trường đao đang cầm, nhưng chưa mượn sức mạnh của năm mươi vạn người khổng lồ. Hắn ta chỉ dùng sức mạnh của bản thân và sức mạnh chất chứa trong Oanh Thiên Nhận đao để đánh lại!
Cùng lúc đó, một đường sáng từ nhát chém của đao cũng nhắm vào giữa không trung đánh mạnh vào nhát chém của Ngô Bình.
“Răng rắc!”
Không trung vỡ vụn tạo thành một cái hang đen ngòm, nhát đao kia đang cọ sát bắn ra tia lửa ngày càng lùi lại và yếu đi, ngược lại nhát chém kia càng có uy lực tiếp tục chém thẳng vào tấm khiên màu bạc bên dưới! Trong một tiếng vang lên, tấm khiên màu bạc kia bị chém dập nát, mấy chục vạn người khổng lồ tộc cũng theo đó mà chết hơn một nửa!
Ngô Bình thấy cơ hội đã đến, lập tức gào lên: “Tất cả đại pháo nhắm chuẩn vào khu vực màu hồng, chuẩn bị… Bắn!”
Lúc này, anh rút ra Gương U Hoàng, một ánh sáng màu hồng xuất hiện trong đám quân địch. Ánh sáng màu hồng này chiếu đến đâu, người khổng lồ tộc lập tức yếu ớt, độ phòng ngự cũng giảm đi!
Ngay lập tức, năm ngàn cửa Đại Pháo đồng loạt bắn ra, nhắm thẳng vào trong vòng tròn của ánh sáng màu hồng đang chiếu rọi. Những chỗ này người tộc khổng lồ đã yếu rồi, hiện giờ bị năm ngàn cửa đại pháo đổ ập đến lập tức máu thịt bay tung tóe, khóc thét từng trận.
Sau khi bắn hết một vòng, hơn một vạn quân sĩ người khổng lồ bị ánh sáng màu hồng khoanh tròn đã chết hơn một nữa, còn tên nào không chết cũng bị thương nặng!
Thoáng chốc, toàn bộ quân đội người khổng lồ rơi vào rối loạn, các quân sĩ đứng xung quanh gần khu vực ánh sáng màu hồng vội vàng né đi, sợ bản thân bị ai đó liên lụy mấy nả.
Cổ Thiên Binh vừa ngạc nhiên vừa giận, hắn ta không ngờ đao Oanh Thiên Nhận của mình không thể đỡ được tấn công của Lý Thần Đồ. Hắn ta tức giận gầm lên, tấn công lại lần nữa!
Trong lúc để Tiên Đạo Đại Pháo nghỉ ngơi, Ngô Bình đã chuyển Gương U Hoàng đi, ánh sáng của kính rọi vào một khu vực khác của quân người khổng lồ. Quân đội trong vòng ánh sáng đó cũng yếu ớt đi, có một vài người khổng lồ không chịu nỗi mà mềm cả chân ngã ngồi trên mặt đất.
“Hỏa Long Phù, bắn!”
Ngay tức thì một vạn đường lửa bay lên không trung, hóa thành hai vạn con rồng lửa, những con rồng lửa này tự bay uốn lượn trong không trung rồi nhắm vào khu vực có ánh sáng màu hồng rọi xuống mà phun ra quả cầu lửa thiêu cháy đám quân người khổng lồ thành đống thịt nhão. Còn bọn chúng chỉ có cách hoảng sợ, kêu rên thảm thiết liên hồi.
“Kích Lôi Phù, bắn!”
Ngô Bình lại ra lệnh, 10 nghìn Kích Lôi Phù phát ra, mười mấy vạn đường sấm oanh tạc tạo thành một vòng tổn hại cho quân địch. Lúc này, một vạn quân người khổng lồ bị ánh sáng màu hồng bao phủ đã gần như cháy đen, còn lại vài người chưa chết cũng đã đánh mất sức chiến đấu.
Ngay sau đó, Ngô Bình lại di chuyển Gương U Hoàng lần thứ ba, ánh sáng kính chuyển đến khu vực khác. Anh lại lạnh lùng nói: “Phi Kiếm Phù, bắn!”
Số lượng Phi Kiếm Phù nhiều vô cỡ, họ không thiếu nên tướng sĩ thủ thành cũng là người cầm Phi Kiếm Phù nhiều nhất. Ngô Bình vừa ra lệnh, lập tức mười vạn đường sáng của kiếm phóng lên, rồi chỉa thẳng mũi vào trong khu vực màu hồng lao đến!
“Độc Hỏa Phù, bắn!”
Theo sau đó, lại có một vạn Đạo Độc Hỏa Phù rớt xuống. Độc Hỏa này chứa chất độc kịch tính nhất, nó chỉ cần thiêu trúng người nào, nạn nhân sẽ cảm thấy đau đớn vô cùng, ngay cả xương cốt cũng có thể bị thiêu thành tro!
Qua hai đợt tấn công, khu vực chứa người khổng lồ đã sớm bị đánh thành máu thịt chia lìa rải rác khắp nơi, tả tơi thảm thiết không thể nào chết thêm được nữa, ngay cả một kẻ sống cũng không có!
Cổ Thiên Binh nhìn Nhân tộc tấn công ba đợt liên tục đã làm tổn thấy mấy vạn đại quân của tộc người khổng lồ, hắn ta vừa ngạc nhiên vừa giận dữ gầm lên: “Tộc Xích Long, chúng ta còn đang đợi cái gì?”
Lúc này, một trăm năm mươi vạn đại quân Tộc Xích Long cũng chạy đến. Họ cầm theo khí giới công thành, nên phóng đến trước tường thành ngay.
Ngô Bình phát hiện những khí giới công thành này rất hiện đại, anh tò mò nói to: “Con rối chiến tranh, ra phá hư khí giới của đối phương cho ra. Tấn công!”
Ngay lập tức, năm ngàn con rối chiến tranh nhảy từ tường thành xuống, vọt thẳng đến các khí giới công thành đối diện với chúng ta. Trong người mỗi con rối đều giấu một tu sĩ Nhân tộc, họ sẽ là những người kiểm soát con rối. Vóc dáng của con rối chiến tranh rất to lớn, chỉ cần một đập từ binh khí trong tay bọn chúng đã đủ vỡ nát những cái khí giới công thành kia, khiến quân địch không cách nào sử dụng được nữa.
Nhưng chiến trận của đại quân Tộc Xích Long rất mạnh, khí tức của một trăm vạn đại quân nối thành một, ngưng tụ thành một con rồng khổng lồ màu đỏ đậm. Con rồng kia vừa xuất hiện, đã gào rú vang trời.
Lý Thần Đồ biết không đánh chết con rồng đỏ này, thì gậy này sẽ không đánh được, ông ấy lập tức sử dụng kiếm chém về phía Xích Long. Một nhát chém kiếm lóe lên, con rồng khổng lồ gào lên ngay sau đó, đầu nó bị chặt đứt! Dù sao bên đội tộc Xích Long không có ai đủ cấp Chúa Tể để dẫn đầu, nên không một ai bảo vệ được chiến trận cho họ. Nó cũng trở thành nhược điểm chí mạng.
Ngô Bình nhận thấy cơ hội đã đến, ngay khi đầu rồng vừa rơi xuống, anh dịch chuyển tọa độ của ánh sáng kính sang đại quân Tộc Xích Long. Đúng lúc này, Tiên Đạo Đại Pháo đã lạnh rồi.
Ngô Bình lập tức chiếu Gương U Hoàng vào Tộc Xích Long, lạnh lùng nói: “Tiên Đạo Đại Pháo, bắn!”
Ngay tức thì, quân Tộc Xích Long bị lửa đạo bao trùm, mà sức phòng ngự của tộc này không bằng cả tộc người khổng lồ. Cho nên, chỉ thoắt cái người ngã ngựa đổ, chết thảm thương vong tan tác!
Chương 2900: Trở thành đại địa chủ
Bên kia, Cổ Thiên Binh cũng dốc toàn lực tấn công. Hắn bay lên trời, nắm đao bằng hai tay rồi bổ mạnh xuống Lý Thần Đồ.
Lý Thần Đồ nhờ Bát Quái Sát Trận mà sức mạnh tăng lên gấp bội, thậm chứ có thể thi triển rất nhiều chiêu trò ví dụ như là đánh rớt một phần sức mạnh của kẻ địch rồi mới tấn công lại. Lúc này, ông ấy chỉ vung Trảm Thần kiếm lên, Oanh Thiên Nhận đao lập tức bay khỏi tay. Cổ Thiên Binh cũng la lên đau đớn vì gân tay đã bị nứt vỡ!
Lý Thần Đồ không chần chừ, dứt khoát chém thêm một nhát nữa cắt đứt cánh tay của Cổ Thiên Binh. Cố Thiên Binh hét lên vì đau đớn: “Rút!”
Cổ Thiên Binh là thủ lĩnh của tộc người khổng lồ, nên khi hắn đã thấy sợ hãi thì đám tộc phía dưới cũng bắt đầu giảm sức mạnh chiến đấu đi. Lý Thần Đồ chỉ giả vờ đuổi theo để đuổi giết tận cùng một đoạn, lập tức sau đầu đánh vào chỗ Tộc Xích Long.
Lý Thần Đồ vừa tham gia vào đợt tấn công lập tức, Tộc Xích Long không thể nào chống đỡ nổi nữa. Cộng với việc đại quân Tộc Xích Long liên tục bị Sát Phù và con rối chiến tranh tấn công, cả thế trận đều rơi vào trong hỗn loạn, chết thương rất thảm thương!
“Phi Kiếm Phù, bắn!”
“Kích Lôi Phù, bắn!”
“Độc Hỏa Phù, bắn!”
“Hỏa Long Phù, bắn!”
“Tất cả các con rối chiến tranh nghe lệnh ta, tấn công tổng thể!”
Bên này, Ngô Bình dốc toàn sức tấn công. Mấy vạn quân trông coi trong thành cũng sục sôi chí khí, họ cầm pháp khí Đạo Cảnh, đồng loạt gầm lên nói giết đại quân Tộc Xích Long.
Lý Thần Đô đã chiếm ưu thế tuyệt đối, chỉ cần một nhát kiếm đã có thể đánh chết hơn một vạn dị tộc, cứ thế mười mấy nhát chém liên tiếp Tộc Xích Long lập tức không còn sức nào để chống trả.
Ngay sau đó, Lý Thần Đồ đã tìm thấy thủ lĩnh Tộc Xích Long. Ông ấy bổ một nhát kiếm xuống giết kẻ đó, đại quân Xích Long như rắn mất đầu đã hỗn loạn, giờ càng rối loạn hơn.
Ngô Bình thấy thế trận trước mắt đã quyết được kết quả, lập tức cầm Bạch Hổ Tiên kiếm cũng xuống gia nhập giết quân địch. Anh sử dụng Thiên Ảnh Kiếm Pháp, liên tục
Thoắt cái, trong vòng mười đến một trăm dặm đều là ảnh kiếm của anh, ảnh kiếm bắt đầu tung hoành khiến đầu và thân của đám đại quân Tộc Xích Long chia làm hai, đứt tay đứt chân!
Lý Thần Đồ thấy kiếm pháp của Ngô Bình, lập tức gật gù tán thưởng rồi cười ha hả đồng ý, cách xuất kiếm cũng sắc bén hơn trước rồi.
“Thu lại, mau rút lui!”
Trong đại quân Tộc Xích Long vang lên tiếng quát to của quan chỉ huy, hơn một trăm vạn quân Xích Long còn sống sót lập tức bỏ tất cả, liều mạng trốn ra sau.
Đám người Lý Thần Đồ và Ngô Bình rất thong dong, vừa đuổi vừa giết. Một đường truy đuổi, họ đã đuổi Tộc Xích Long vào biên giới!
Có một tòa thành xuất hiện đằng trước không xa, đó là thành Tây Định của Tộc Xích Long. Đại quân Xích Long bại trận, vừa thấy thành đã vội vàng nhảy vào trong thành, nhưng thủ thành Tộc Xích Long thấy đại quân Nhân tộc đuổi giết đằng sau nên nhắm mắt làm ngơ, đóng chặt cửa thành nhốt mấy chục vạn đại quân Tộc Xích Long ở ngoài thành!
Thoáng chốc Lý Thần Đồ bay lên giữa không trung, gằn giọng nói: “Nếu muốn sống thì đầu hàng, nếu không kiếm trong tay ngô đây sẽ chặt ngươi thành thịt nát!”
Những quân Tộc Xích Long thấy cửa thành trước đã đóng chặt, vừa quay đầu lại thấy đại quân Nhân tộc đang đuổi đến đây với sát khí ngập trời và Bát Quái Sát Trận làm bọn chúng sợ hãi mất mật. Ngay lập tức, trong đại quân có rất nhiều người quỳ xuống, cầu xin Lý Thần Đồ đừng giết mình.
Đám dị tộc thấy một vài người đầu hàng, lập tức cũng xôn xao quỳ xuống. Cuối cùng, chỉ còn lại lác đác vài người thì hầu như toàn bộ Tộc Xích Long đều quỳ xuống đầu hàng.
Những kẻ không đầu hàng, Ngô Bình không nương tay mà vung Bạch Hổ Tiên kiếm lên chặt đầu và người của họ làm hai, giết sạch!
Lý Thần Đồ lập tức sử dụng Cấm Kỵ Ký Sinh, phóng ra hàng tỉ sợi tơ lập tức kiểm soát được hơn tám mươi vạn đại quân Tộc Xích Long. Cơ thể của quân lính Xích Long run lên, sau đó không kiểm soát được rồi trở thành một bộ phận trong Bát Quái Sát Trận.
Có được hơn tám mươi vạn Tộc Xích Long gia nhập, sức mạnh của Bát Quái Sát Trận lập tức mạnh thêm mấy lần. Lý Thần Đồ chém một kiếm xuống, đại trận mạnh mẽ đang phòng thủ ở tường thành lập tức bị chém nát. Nhờ đó, cửa chính của thành cũng vỡ vụn, đại quân Nhân tộc lập tức nhào vào.
Trong một ngày, Nhân tộc phá được thành Tây Định, bắt năm mươi vạn quân trông giữ và hơn ngàn vạn danh Tộc Xích Long làm tù binh!
Một khi cửa phụ phía tây Tộc Xích Long của thành Tây Định khi bị phá, có thế giúp cho đại quân Nhân tộc tiến quân thần tốc đánh thẳng vào giữa trọng tâm Tộc Xích Long!
Lúc này số lượng tù bị bị bắt được là hơn một trăm hai mươi vạn. Lý Thần Đồ lập tức đưa một trăm hai mươi vạn quân sĩ vào trong kiểm soát của Cấm Kỵ Ký Sinh để họ trở thành binh lính cấm kỵ!
Bước tiếp theo, Lý Thần Đồ ra lệnh Ngô Bình trấn giữ thành Tây Định, còn ông ấy sẽ tiếp tục cử ba mươi vạn đại quân Nhân tộc, một trăm hai mươi vạn lính Xích Long đi về hướng đông. Cùng trưa hôm đó, khai phá ra tòa thành lớn thứ hai, là thành Kim Ngô!
Trong thành Kim Ngô có bảy mươi lăm vạn quân Xích Long trông giữ đầu hàng, hài ngàn bốn trăm vạn người Tộc Xích Long trở thành nô lệ!
Sau khi Lý Thần Đô nắm được thành Kim Ngô trong tay, mới cho đại quân nghỉ ngơi. Cùng lúc đó, Nhân tộc ở Kim Đô cũng bắt đầu chia ra dời vào thành Tây Định và Kim Ngô. Mỗi Nhân Tộc được thu hai người Tộc Xích Long làm nô lệ miễn phí! Đương nhiên, nếu có người chịu bỏ tiền thì sẽ có thể mua thêm một vài người nữa.
Ngô Bình cử người phụ trách sắp xếp chỗ ở, rồi sao người kiểm kê số lượng nô lệ Nhân tộc trong thành và làm danh sách chủ nô của Tộc Xích Long ra đây. Thì ra ngay từ đầu, nơi này cũng là địa bàn của Nhân tộc sau đó bị Tộc Xích Long chiếm đóng, do đó mà thời gian qua Nhân tộc trở thành nô lệ của Tộc Xích Long. Nếu số lượng nô lệ Nhân tộc ở trong thành Tây Định đã cao hơn ba nghìn vạn, vậy chứng tỏ còn rất nhiều nô lệ ở ngoài thành không đếm xuể.
Tính sơ qua, nếu dùng thành Tây Định làm khu vực trung tâm, thì hiện tại họ có hơn ba trăm năm mươi triệu nô lệ từ Nhân tộc. Chuyện phiền toái nhất là phải sắp xếp chỗ ở cho họ lần nữa, nhưng mà cũng may Đông Đô đã phải một số lượng lớn người đến giúp đỡ, nên chuyện này cứ giao cho họ xử lý.
Những nô lệ của Nhân tộc này sống rất khốn khổ, thường ngày họ làm trâu làm ngựa không tính thậm chí còn có thể bị Tộc Xích Long ăn tươi theo sở thích bọn chúng. Tộc Xích Long thích đứa bé từ ba tuổi đến năm tuổi của Nhân tộc, mỗi năm trong biên giới Tộc Xích Long đều có hơn một nghìn vạn nô lệ từ Nhân tộc bị chúng ăn hoặc giết.
Ngô Bình dạo một vòng gần thành Tây Định, anh mới phát hiện từ ngàn dặm xung quanh tường thành này có mảnh ruộng rộng lớn cực kỳ tốt, phía tây là một vùng thảo nguyên để chăn nuôi. Sau khi anh đi nghe ngóng mới biết, những nơi đó từng là nơi sáng xuất lúa gạo và trái cây của Nhân tộc rất nổi tiếng.
Anh đang thưởng thức không gian và hình ảnh tự nhiên, thì Lý Thần Đồ đột ngột xuất hiện đứng bên cạnh anh cười nói: “Cậu xem mảnh ruộng to lớn, xanh ươm thẳng tắp kia, có thể nuôi ít nhất một tỷ Nhân tộc sống đấy! Từ giờ trở đi, nơi đó sẽ chăn nuôi dê bò ngựa, những sản phẩm do đồng ruộng sản xuất ra đều sẽ thuộc sở hữu của cậu!”
Ngô Bình bất ngờ, lúc này anh mới nhớ đến lời hứa lúc đó. Anh sẽ chiếm hữu tài nguyên trên địa bàn Tộc Xích Long mười năm! Anh cười khổ nói: “Tiền bối này, ta không đủ sức quản lý nhiều đồng ruộng như vậy đâu”.
Lý Thần Đồ: “Cậu không cần quản lý, mỗi năm thu thuế định kỳ là được rồi. Tộc Xích Long bắt rất nhiều Nhân tộc làm nô lệ, từ này về sau họ sẽ quản lý chăn nuôi và chăm sóc ruộng ở đây”.
Ngô Bình chớp chớp mắt khó hiểu: “Chẳng phải theo ý của tiền bối, ta đã trở thành một địa chủ lớn nhất thành rồi sao?”
Lý Thần Đồ: “Ta kiến nghị cậu lấy sáu, còn lại để họ lấy bốn. Họ đã làm rất nhiều đời nô lệ rồi, cuộc sống cũng rất khổ”.
Ngô Bình gật đầu: “Vậy ta cứ lấy năm thôi, mọi người đều được một nửa. Sau mười năm, ta sẽ đưa ruộng và đồng cỏ cho họ luôn”.
Lý Thần Đồ vui mừng nói: “Vậy ta thay họ cảm ơn Ngô công tử!”
Ngô Bình bật cười ha hả nói: “Chuyện nhỏ mà, phải rồi tiền bối. Thành Kim Ngô bên kia ra sao rồi?”
Lý Thần Đồ: “Ta đến gặp cậu là muốn nói chuyện thành Kim Ngô đây. Bên cạnh thành Kim Ngô có một ngọn núi Kim Cương, trên núi có rất nhiều cây Kim Cương rậm rạp và dư thừa. Ta đã cử người kiểm soát núi Kim Cương, cậu có thể đến xem”.
Theo lời hứa, thì Ngô Bình sẽ sở hữu toàn bộ khối lượng cây Kim Cương trong mười năm. Anh gật đầu nói: “Tốt, đi xem!”
Núi Kim Cương rộng ba ngàn dặm, những tảng đá trên núi này vô cùng cứng ngay cả đao chém vào cũng không thể để dấu vết gì trên đó, nên gọi là đá Kim Cương. Trên núi Kim Cương có một loại cây Kim Cương mọc rậm rạp và dư thừa, loài cây này sinh trưởng rất chậm, ba ngàn năm mới có thể trưởng thành. Một số ít khác, còn phải một vạn năm mới trưởng thành nổi. Trong cây Kim Cương chứa thần lực Kim Cương, có thể dùng nó rèn chuôi kiếm, chuôi đao, cáng thương, thân cung và những vụ khí khác, nó sẽ giúp độ sát thương của vũ khí tăng lên mạnh nhất có thể!
Một thanh kiếm bình thường mà có thể trang bị được một chuôi kiếm bằng cây Kim Cương này, nó sẽ lập tức trở thành cây kiếm thần sắc bén, chém sắt như chém bùn. Chuyện này dẫn đến cây Kim Cương trở nên quý hiếm, chuôi kiếm làm bằng cây Kim Cương nặng tầm một khối cũng có giá bán đắt đến mấy trăm nghìn thánh thù rồi.Nếu là cây Kim Cương cực phẩm thì giá cả còn có thể đạt đến mười triệu thánh thù!
Nhìn trận sấm sét khủng bố này, tướng sĩ xung quanh đều trợn tròn mắt. Bọn họ có thể chắc chắn rằng sấm sét như thế có thể đánh chết bọn họ!
Sau đó Ngô Bình lại phóng ra một lá Hỏa Long Phù, lập tức có hai con hỏa long xuất hiện, một đỏ một tím, chúng nó bay lơ lửng trên không trung, liên tục phun ra những quả cầu lửa xuống dưới đất. Cầu lửa vừa rơi xuống đất đã nổ tung ngay lập tức, lực sát thương cũng đáng sợ không kém!
Lý Thần Đồ lập tức hỏi: “Ngô công tử, Lôi Kích Phù và Hỏa Long Phù này giá có cao không?”
Ngô Bình hỏi: “Tiền bối, phù chú tương tự thế này ở Thánh Cổ Đại Lục bán với giá bao nhiêu?”
Lý Thần Đồ: “Hình như khoảng cỡ mấy chục triệu thánh thù”.
Ngô Bình gật đầu: “Vậy thì mười triệu thánh thù một cái, tiền bối muốn bao nhiêu ta có thể đưa bấy nhiêu”.
Hai mắt Lý Thần Đồ sáng lên, nói: “Nếu lần này chúng ta có thể đánh bại được đại quân của tộc người khổng lồ và Tộc Xích Long, thì chúng ta có thể phản công, chiếm được hang ổ của Tộc Xích Long! Đến lúc đó, tiền không là vấn đề. Như vậy đi, chuẩn bị trước cho ta 50 nghìn Lôi Kích Phù, 50 nghìn Hỏa Long Phù!”
Ngô Bình: “Tiền bối, Chấn Hồn Phù và Độc Hỏa phù cũng không tồi, lấy mỗi cái số lượng 50 nghìn luôn không?”
Bốn loại phù, mỗi cái 50 nghìn, cộng lại là 200 nghìn, tổng giá trị là hai ngàn tỷ thánh thù!
Lý Thần Đồ hắng giọng, nói: “Tiểu Ngô à, có thể thiếu được không? Chờ sau khi đánh xong trận này, ta sẽ mang tiền đến trả cho cậu”.
Hiện tại ông ấy vừa mới trở thành Chúa Tể Đông Đô, còn chưa thu tiền thuế, cho nên thật sự không có bao nhiêu tiền để đưa cho Ngô Bình.
Ngô Bình cười nói: “Tiền bối, người đang nói gì thế, đồ thì cứ dùng trước, khi nào có tiền rồi thì có thể đưa”.
Lý Thần Đồ vô cùng vui vẻ, cười to ha ha: “Được! Có 200 nghìn đạo phù này, ta sẽ dạy cho tộc người khổng lồ và Tộc Xích Long một bài học, để bọn họ có đi mà không có về!”
Chuyện chọn lựa cửa hàng được Ngô Bình tạm gác sang một bên, anh chuẩn bị trở về Tiên Giới một chuyến, đi đến Tiên Khố mua một ít đạo phù. Trong tay của anh, còn hơn mười tỷ kho phiếu, cũng đủ để dùng.
Nhờ sự giúp đỡ của Thánh Môn, rất nhanh anh đã trở về Tiên Giới, bắt đầu mua một lượng lớn Lôi Kích Phù, Hỏa Long Phù vân vân. Loại đạo phù này có giá không cao, mười mấy hai mươi kho phiếu giá trị một ngàn là có thể mua được một cái!
Cuối cùng, Ngô Bình mua 100 nghìn Chấn Hồn Phù, 100 nghìn Hỏa Long Phù, 100 nghìn Độc Hỏa Phù, 100 nghìn Lôi Kích Phù, nhưng cũng chỉ tốn mấy triệu kho phiếu.
Sau đó, anh lại mua 1 triệu đạo Phi Kiếm Phù. Phi Kiếm Phù này, có thể sử dụng tối đa được mười lần, uy lực của nó tương đương với kiếm quang mà cao thủ Đạo Cảnh ở hậu kỳ đánh ra. Thế nhưng, giá trị của Phi Kiếm Phù tương đối cao, 1 triệu đạo Phi Kiếm Phù tốn hết sáu trăm triệu kho phiếu của anh.
Ngoại trừ bùa chú ra, còn có pháp khi. Trong Tiên Khố, còn có một lượng lớn pháp khí Đạo Cảnh, đao, thương, kiếm, kích cái gì cần cũng có cả, giá cả cũng không cao lắm. Cuối cùng, anh chọn ra 100 nghìn món pháp khí, lại tốn thêm một tỷ ba trăm triệu kho phiếu.
Cuối cùng, Ngô Bình lại mua thêm 50 nghìn con rối chiến tranh! Những con rối chiến tranh này, thân cao vài chục trượng, ba đầu sáu tay, tay cầm hai thanh trường đao, hai thanh trường kiếm, hai cái lang nha bổng, là vũ khí sắc bén để xông vào chiến đấu!
Giá cả của con rối chiến tranh tương đối cao, một con có giá cũng phải 100 nghìn kho phiếu, tương đương với bốn trăm tám mươi tỷ đại đạo tệ! 50 nghìn con rối chiến tranh, tốn hết của ông ấy năm tỷ kho phiếu!
Cuối cùng, Ngô Bình lại mua thêm 10 nghìn tiên đạo đại pháo. Tiên đạo đại pháo đều có Tiên Đạo Sát Trận, chỉ cầm bỏ thánh thù hoặc đại đạo tệ vào là có thể bắn ra lửa đạn có sức sát thương cực lớn!
Đương nhiên, Tiên Đạo Đại Pháo vô cùng quý, mỗi cái Tiên Đạo Đại Pháo có giá 500 nghìn kho phiếu, 10 nghìn cái có giá năm tỷ!
Lần mua sắm này, Ngô Bình đã tiêu gần hết số kho phiếu trong tay rồi mới quay về Đông Đô.
Vừa mới trở về, anh đã cho Lý Thần Đồ xem những con rối chiến tranh. Trải qua một phen đánh giá, Lý Thần Đồ cho rằng sức chiến đấu của con rối chiến tranh khoảng giữa Thánh Nhân và Đại Thánh. Thế nhưng, con rối chiến tranh không biết mệt, lại có khả năng phòng ngự kinh người, cho nên sức chiến đấu của nó càng có thể kéo dài.
Thấy được uy lực của con rối chiến tranh, hai mắt Lý Thần Đồ sáng lên, ông ấy hỏi: “Ngô công tử, loại con rối chiến tranh này, cậu có bao nhiêu”.
Ngô Bình cười nói: “Còn xem tiền bối cân bao nhiêu”.
“Giá cả thế nào?”
Ngô Bình: “Một trăm tỷ thánh thù một con”.
Ngô Bình đã tính thử, với sức mua của thánh thù thì gấp khoảng năm mươi lần đại đạo tệ. Một con rối chiến tranh có giá khoảng cỡ năm trăm tỷ đại đạo tệ, cũng tức là có giá mười tỷ thánh thù. Hiện tại cậu ra giá một trăm tỷ cũng không tính là cao, dẫu sao đồ vật trong Tiên Khố rẻ hơn so với bên ngoài nhiều.
Lý Thần Đồ đi đi lại lại tại chỗ mấy bước, cắn răng nói: “Cho ta một ngàn con! Thế nhưng hiện giờ lại không có tiền, cho nên số tiền này đành nợ trước”.
Một ngàn con chính là một trăm tỷ thánh thù, nhiều tiền như thế, Lý Thần Đồ cần phải suy nghĩ kỹ.
Ngô Bình cũng không lo lắng về chuyện này, anh hỏi: “Tiền bối, địa bàn của Tộc Xích Long lớn cỡ nào?”
Hiện tại anh cung cấp vũ khí cho Lý Thần Đồ, giống như một khoảng đầu tư, cho nên anh vô cùng quan tâm đến tình huống của Tộc Xích Long.
Lý Thần Đồ nói: “Địa bàn của Tộc Xích Long ở hướng đông bắc, lãnh thổ của bọn họ dài tám vạn bốn ngàn dặm, từ nam xuống bắc rộng sáu vạn bảy ngàn dặm. Trong lãnh thổ của Tộc Xích Long có rất nhiều Hoàng Long Tinh, Xích Long Quả, Kim Cương Mộc, Ngũ Hành Thần Thủy, mỗi một thứ đều cực kỳ quý hiếm. Như Hoàng Long Tinh, có thể phóng ra sức mạnh Hoàng Long, Thần Tộc có nhu cầu sở hữu thứ này vô cùng cao. Trên thị trường, một miếng Hoàng Long Tinh có giá cũng phải mấy triệu thánh thù, có phẩm chất cao thì có giá mấy chục triệu thánh thù. Hay như Xích Kinh Quả, đó là một thứ mà sau khi ăn xong là có thể có được sức mạnh của huyết mạch Xích Long, Tộc Xích Long được ra đời như thế. Một quả Xích Long Quả cũng có thể bán được ít nhất một triệu thánh thù!”
Hai mắt của Ngô Bình sáng lên, nói: “Tiền bối. Ta có thể không cần tiền, có thể cho đại quân Đông Đô vũ khí và bùa chú, con rối chiên tranh, Tiên Đạo Đại Pháo không giới hạn”.
Lý Thần Đồ nhìn Ngô Bình, ông ấy đã sống mấy ngàn năm, đã sớm thành tinh, cười hỏi: “Vậy cậu muốn cái gì?”
Ngô Bình: “Ta muốn lãnh thổ của Tộc Xích Long, quyền sở hữu tài nguyên, khai thác và kinh doanh, hạn mười năm. Trong vòng mười năm, tài nguyên khai thác đều thuộc về ta, tài nguyên mậu dịch cũng do ta quản lý”.
Lý Thần Đồ trầm mặc, ông ấy biết rõ giá trị của quyền khai thác và kinh doanh nơi này trong mười năm, hỏi: “Cậu có bao nhiêu con rối chiến tranh?”
Ngô Bình cười nói: “50 nghìn con. Nếu không đủ, ta có thể lấy thêm. Ngoài ra, còn có 1 triệu Phi Kiếm Phù, 100 nghìn món pháp khí, 10 nghìn Tiên Đạo Đại Pháo!”
Lý Thần Đồ cười khổ: “Nhiều thứ như thế, nếu mà đưa tiền, chỉ sợ cả đời này của ta cũng không trả nổi”.
Sau đó ông ấy cười ha ha: “Được! Nếu sau này đánh được Tộc Xích Long, tài nguyên khai thác và kinh doanh đều cho cậu hết! Nhưng nếu cậu muốn làm gì cũng phải chuẩn bị cho chuyện tệ nhất, nếu như không đánh được, ta không trả nổi nhiều tiền như vậy đâu”.
Ngô Bình cười nói: “Cho dù có không thành công, thì cũng có thể khiến cho Tộc Xích Long và tộc người khổng lồ chịu tổn thất lớn, đáng giá!”
Lý Thần Đồ gật đầu, nói: “Được, mấy ngày này, cậu giúp ta hướng dẫn người bên dưới cách sử dụng mấy thứ này. Tất cả đều phải tiến hành trong bí mật!”
Cứ như thế, Ngô Bình ở lại Đông Đô một ngày, hướng dẫn cách sử dụng con rối, Tiên Đạo Đại Pháp vân vân cho đám võ tướng, xong rồi mới trở về lại Đan Bảo Các.
Qua nhiều ngày cải tạo, tầng một và tầng hai của Đa Bảo Các đã có thể kinh doanh, gần như có thể sẵn sàng khai trương. Sáng hôm nay, Đa Bảo Các chính thức khai trương!
Chương 2898: Đa Bảo Các khai trương
Trước đây anh đã mua rất nhiều món từ Tiên Khố và cửa hàng công đức, bây giờ toàn bộ những thứ đó được bày biện ở tầng một và tầng hai, triễn làm cho tân khách xem.
Lý Thái Nhất, Lý Dật, Lý Dược Sư, Lý Tinh Kiếm đều bị gọi đến giúp đỡ, tạm thời đảm nhận vai trò phục vụ.
Trước khi khai trương, Chúa Tể Thuần Vu Cự Tử đã phái người đưa đến một cái biển hiệu do đích thân ông ta biết, trên đó viết ba chữ màu vàng lớn trên nền đỏ “Đa Bảo Các”, bên cạnh đó còn có chữ ký nhỏ của ông ta và con dấu.
Rất nhanh, trước cửa đã vang lên tiếng chiêng trống, pháo rung trời, viện trưởng Trần Hoài Long đưa thêm một nhóm đại nhân vật đến chúc mừng, Dược Lão cũng ở trong số đó. Sau đó còn có một số Cổ Thánh và Đại Thánh mà Ngô Bình kết bạn được ở buổi mừng thọ của Chúa Tể. Sau đó Lý Thần Đồ cũng đến, hắn cũng đưa theo không ít bằng hữu, có hơn mười vị Cổ Thánh, bảy tám vị Đại Thánh.
Người đến cuối cùng chính là Thuần Vu Cự Tử, ông ta đưa con trai Thuần Vu Uy đi đến chúc mừng, cũng chuẩn bị một phần quà hậu hĩnh.
Có rất nhiều người đến xem náo nhiệt, Tam Đại Chúa Tể cũng đích thân đến, đây chính là sự việc rầm rộ chưa từng có, tất cả những người có uy tín đều đến nơi này cả, toàn bộ phố đều bị vây chật như nêm! Có một số người, rõ ràng là không có giao tình gì với Ngô Bình nhưng vẫn đi chúc mừng, đưa một ít lễ vật. Trong mắt bọn họ, hôm nay nếu có thể dạo ở Đa Bảo Các một vòng thì cũng là vinh quang lớn lao! Dẫu sao, nơi này có đến ba vị chúa tể!
Ba người Trần Hoài Long, Thuần Vu Cự Tử, Lý Thần Đồ đi đến tầng một tham quan, ở tầng một đều bài trí một số dược liệu trân quý, đan dược. Thậm chí Ngô Bình còn đặt U Hoàng Kính ở trên quầy triển lãm!
Nhóm Chúa Tể đều rất bận, nói mấy câu, đi vòng quanh lầu dưới rồi lần lượt cáo từ, nhóm Đại Thánh và Cổ Thánh bị hấp dẫn, có người trả tiền ngay tại chỗ để mua đồ. Bởi vì người ta là khách, cộng thêm hôm nay là ngày khai trương đầu tiên, nên Ngô Bình lấy giá theo giá gốc.
Phương Lập cũng có mặt ở đây, gần đây hắn vẫn luôn ở chỗ Tam Thánh Môn, biết Ngô Bình đã khai trương Đa Bảo Cát, lập tức dừng việc đang làm, đưa theo mấy người thân tín đến đây hỗ trợ.
Tin tức Đa Bảo Các mời ba vị Chúa Tể đã truyền đi khắp Kim Đô, thậm chí là còn xa hơn, càng ngày càng có nhiều người chạy đến Đa Bảo Các, có rất nhiều người, thậm chí còn thông qua Truyền Tống Trận mà đến.
Ngô Bình tự mình phụ trách Đa Bảo Các, bất cứ thứ gì bán hết, anh đều sẽ bổ sung kịp thời.
Buổi chiều, lầu 3 cũng đã trang hoàng gần xong, Ngô Bình lập tức bày hàng hóa lên tầng ba, chính thử mở cửa cho quần chúng tham quan.
Bởi vì đồ của anh, đều là thương phẩm quý hiếm, như linh dược cấp hai mươi, đan dược cấp hai mươi, pháp khi cấp Chúa Tể, lấy đại một món ra cũng có thể khiến cho người ta phải khiếp sợ.
Đến khi trời tối, Triệu Vân Cơ tính thử, doanh số bán hàng của Đa Bảo Các đã đạt hơn bảy trăm năm mươi tỷ thánh thù trong một ngày!
Buổi tối, Đa Bảo Các đóng cửa. Ngô Bình sai người gọi hai bàn rượu và đồ ăn để chiêu đãi mọi người.
“Vân Cơ, Lão Phương, Đa Bảo Các ở Kim Đô bên này đành nhờ hai người trông giúp. Ngày mai tôi đi Đông Đô, chuẩn bị mở thêm một chi nhánh ở bên kia”.
Lý Dật: “Ba, con đi chung giúp ba!”
Ngô Bình: “Tạm thời thì không cần, mấy đứa tu luyện cho tốt đi, khi nào đạt đến Cửu Biến Cảnh, khi nào mới có thể rời khỏi Thư Viện”.
Phương Lập: “Chủ nhân, sao lại đi Đông Đô gấp như thế?”
Ngô Bình: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì, tộc người khổng lồ và Tộc Xích Long sắp tấn công Đông Đô. Đông Đô sẽ dùng toàn lực phản công, tiêu diệt Tộc Xích Long. Đến lúc đó, tôi sẽ chiếm lấy lãnh thổ và tài nguyên mà Tộc Xích Long sở hữu”.
Phương Lập vô cùng ngạc nhiên: “Tài nguyên bọn họ sở hữu? Theo tôi biết về Tộc Xích Long, thì đó chính là một đại tộc, có lãnh thổ rất lớn, hơn nữa bên trong lãnh thổ còn có rất nhiều tài nguyên quý hiếm!”
Ngô Bình: “Tôi đánh cược lần này có thể tiêu diệt Tộc Xích Long”.
Hai mắt Phương Lập sáng lên, nói: “Chủ nhân, lần này nếu thành đại sự, tài nguyên bên trong Tộc Xích Long sẽ mang đến tiền lời ít nhất cũng phải gấp một trăm lần số tiền đầu tư ban đầu!”
Ngô Bình: “Lão Phương, nếu chuyện này thành công, tôi còn cần ông tìm một người thay tôi làm việc”. Đại quân Đông Đô nếu có thể chiếm được địa bàn của Tộc Xích Long, Ngô Bình cần có nhân thủ không chế tài nguyên địa phương ngay lập tức, chuyện này yêu cầu một lượng lớn nhân thủ.
Phương Lập Đạo: “Chủ nhân yên tâm, đến lúc đó Tam Thánh Tông đều sẽ phục vụ ngài!”
Ngô Bình gật đầu: “Được, bây giờ ông chuẩn bị đi, chọn lựa một nhóm người đáng tin cậy”.
Một đêm không nói chuyện.
Buổi sáng hôm sau, Ngô Bình đã ở lại Đa Bảo Các để bổ sung vật tư, buổi chiều lập tức đi đến Đông Đô, mua cửa hàng mà mình đã chọn lúc trước, Lý Thần Đồ bảo Quách Tử Kiếm tìm người giúp trang hoàng.
Thời gian tiếp theo, thỉnh thoảng Ngô Bình sẽ đến quản lý Đa Bảo Các, còn phần lớn thời gian đều sẽ tu luyện ở chỗ phủ Chúa Tể.
Trước đây, anh tu luyện đạo đồ hóa hình, Thất Tinh Trảm Đạo Đồ, Cửu Cung Thiên Cơ Đồ, Thiên Tiên Bát Quái Đồ đều được luyện hóa hình thành công, lúc này anh lại tiếp tục luyện hóa Cửu Dương Hóa Cấm Đồ thành một sợi dây thừng vàng kim, sợi dây thừng này khi sử dụng, có thể khống chế được Cấm Kỵ.
Sau Hóa Hình Cảnh, là Pháp Thân Cảnh. Pháp Thân, chính là phải dùng Thiên Địa Pháp Tắc rèn luyện thân thể, khiến cho thân thể không chỉ đơn thuần là cơ thể bằng xương bằng thịt, mà là một món pháp bảo! Pháp bảo có thể thông qua minh khắc trận pháp, được tế luyện không ngừng mà tăng lên uy lực, pháp thân cũng có thể!
Thế nhưng, muốn tu luyện Pháp Thân Cảnh vô cùng khó khăn, từ xưa đến này, đa số tu sĩ chỉ lướt qua cảnh giới này rồi ngưng. Trên thực tế, rèn luyện pháp thân có Cửu Chuyển, nhưng người tu luyện mới đạt Nhất Chuyển đã thỏa mãn. Chỉ sợ là pháp thân vừa chuyển, nguy hiếm cũng vô cùng cao, người tu luyện có một nửa nguy cơ là biến thành người tàn phế! Nếu đến pháp thân nhị chuyển, có tám phần là bị tàn tật thậm chí là tử vong; pháp thân tam chuyển thì tỷ lệ tử vong đã là hơn ba mươi phần trăm, tỷ lệ thương tật là sáu mươi phần trăm! Pháp thân tứ cảnh thì tỉ lệ tử vong là bốn mươi phần trăm! Hơn nữa, càng về sau, tỉ lệ tử vong càng cao. Chuyện này dẫn đến, người có thể đạt đến pháp thân cửu chuyển cực kỳ ít, chỉ có vài vị Thánh Hoàng là từng vượt qua được. Những người đạt đến pháp thân bát chuyển cũng là lông phượng sừng lân, từ xưa đến nay không được đến mười người.
Trước mắt, Ngô Bình bắt đầu từ pháp thân nhất chuyển. Pháp thân nhất chuyển, là muốn hấp thu sức mạnh của Thiên Địa Pháp Tắc. Mỗi người sẽ có một cách lợi dụng pháp tắc khác nhau, có người dùng Hạ Phẩm Pháp Tắc, cũng có người lợi dụng Trung Phẩm Pháp Tắc để rèn luyện thân thể. Pháp tắc có phẩm chất càng cao, thì hiệu quả rèn luyện sẽ càng tốt hơn.
Ngô Bình cố gắng đưa Thiên Địa Pháp Tắc dẫn vào bên trong cơ thể, chuyện này đối với người khác mà nói là chuyện vô cùng nguy hiểm, nhưng với anh thì lại không có gì khó khăn. Cấm Thần của anh cắn nuốt Thiên Phẩm Phát Tắc, vì thế anh có thể khống chế Thiên Phẩm Pháp Tắc một cách thuần thục.
Rất nhanh, Cấm Thần đã phóng ra một sợi pháp tắc, thẩm thấu đến bên trong da thịt. Pháp Tắc ở trong da thịt chấn động, Ngô Bình cảm thấy có một loại cảm giác tê dại, sau đó cảm giác này lại càng ngày càng thêm mãnh liệt.
Mười lăm phút sau, cảm giác tê dại biến thành đau nhức, Ngô Bình cắn răng kiên trì, sau đó lại dung nhập thêm càng nhiều pháp tắc!
Cơ thể của Ngô Bình từng được Cửu Liên Đài và Tháp Thiên Mệnh rèn luyện, thừa nhận sức mạnh cực lớn, cho nên pháp tắc rèn luyện cũng dần dần tăng mạnh lên. Một canh giờ sau, trong từ tế bào và làn da của Ngô Bình đều được rót đầy pháp tắc, cũng từ từ ngưng tụ thành pháp cầu! Chuyện này cho thấy, anh đã hoàn thành được pháp thân nhất chuyển!
Chương 2899: Người khổng lồ Cổ Thiên Binh
Phân thân vừa cử động, Ngô Bình lại dẫn càng nhiều pháp lực vào trong gân cốt. Quá trình này diễn ra khá giống với lúc pháp thân vừa di chuyển, chỉ khác mỗi việc đau đớn hơn thôi. Vả lại, chuyện này có nguy cơ sẽ làm xương vỡ vụn và cơ bắp cũng hòa tan, cũng may thể chất của anh khỏe mạnh nên mấy chuyện đó không xảy ra.
Khoảng hai canh giờ sau, mỗi một tế bào trong da thịt và gân cốt của Ngô Bình đã ngưng tụ ra một pháp cầu, chứng mình anh đã hoàn thành Pháp Thân Nhị Chuyển rồi!
Tiếp theo đây là Pháp Thân Tam Chuyển. Pháp Thân Tam Chuyển là quá trình phải dùng pháp lực luyện với nội tạng và máu, nên chắc chắn giai đoạn này sẽ càng thêm gian nan hơn. Ngô Bình mất năm canh giờ mới hoàn thành Pháp Thân Tam Chuyển, cũng may mọi thứ đều khá thuận lợi.
Anh muốn tiếp tục luyện Pháp Thân Tứ Chuyển, lại nghe tiếng kèn vang lên. Anh lập tức đi đến cửa chính phía đông của Đông Đô, đập vào mắt anh là Lý Thần Đồ đã dẫn theo một đám người đứng trên đầu thành nhìn về hướng đông từ lâu.
Ở hướng đông, một trận bùi mịt mù cuồn cuộn trỗi dậy cách đó hơn vài trăm dặm, đại quân dị tộc đang đến gần cửa đông này.
Lý Thần Đồ thấy Ngô Bình đến lập tức giải thích: “Cuối cùng bọn chúng đến rồi đấy! Thám Báo đến đây báo cáo lại rằng Tộc Xích Long đã điều động một trăm năm mươi vạn đại quân, người khổng lồ tộc điều động năm mươi vạn đại quân đến!”
Ngô Bình: “Thưa tiền bối, ta nguyện kề vai sát cánh cùng mọi người chiến đấu!”
Lý Thần Đồ gật gật đầu: “Tốt, cậu đã khá quen thuộc với mấy vũ khí kia rồi nên chuyện này giao cho ngươi sắp xếp!”
Ngô Bình lập tức sai người kéo năm nghìn Tiên Đạo Đại Pháo đặt ở trước cửa, trên tường thành. Tường thành có Đông Đô đã rất lâu đời, nơi này có bốn tầng pháo, mỗi cái pháo đều có thể đặt vào một cửa Tiên Đạo Đại Pháp.
Những Tiên Đạo Đại Pháo này đều có thể sử dụng tiền đại đạo hoặc Thánh thù để châm ngòi, mỗi phút có thể bắn một pháo.
Bên cạnh mỗi một cửa đại pháp có năm người phụ trách, mỗi người đều có một pháp khí và hai mươi Sát Phù do Ngô Bình phát cho!
Ngay lúc Ngô Băc chuẩn bị xong, Lý Thần Đồ cũng bay lên trời. Sau lưng ông ấy có mấy chục vạn Đại Thánh, Cổ Thánh, Thánh Nhân, Hiền Giả. Cửu Biến cường giả tạo thành một đại quân, kết thành Bát Quái Sát Trận!
Lý Thần Đồ mượn Ký Sinh Cấm Kỵ của Ngô Bình, lập tức liên kết nhóm người thành một. Dưới chân của ông ấy xuất hiện một cái bàn bát quái khổng lồ, vầng sáng tỏa ra vạn trượng. Cùng lúc đó, trong tay Lý Thần Đồ xuất hiện thêm một thanh bảo kiếm, kiếm này là bảo kiếm do Thánh Hoàng tặng cho ông ấy. Nó có tên là Trảm Thần!
Tốc độ của đại quân kẻ địch xâm chiếm rất nhanh, chẳng bao lâu đại quân năm mươi vạn người khổng lồ tộc đã dẫn đến dưới thành!
Ngô Bình nhìn thấy những người khổng lồ này đều cao hơn mười mét, tất cả đều cầm vũ khí hạng nặng. Vả lại, chúng còn khoác bộ giáp nặng, trông giống như một dòng lũ bằng sắt ào đến! Thêm vào đó người khổng lồ tộc cũng đã chiến thuật của mình, hơi thở của họ hợp làm một, ngưng tụ thành một cái khiên màu bạc cực to trước mặt, trên cái khiên đó lại bốc lên ngọn lửa màu trắng bạc!
Trong người khổng lồ tộc có một người cao hơn hai mươi mét, hắn ta đang khiêng một thanh đao dài, cười to khà khà, nói: “Cuối cùng Lý Thần Đồ nhà ngươi cũng lên được chức Chúa Tể rồi! Hôm nay, ngô muốn xem ngươi có thể thủ được Đông Đô không!”
Lý Thần Đồ cũng quen mặt với kẻ kia, ông ấy gằn giọng nói: “Cổ Thiên Binh, nếu ngươi không muốn tộc người khổng lồ bị diệt sạch thì lui về ngay, ta có thể xem mọi chuyện chưa có gì xảy ra!”
Cổ Thiên Bình bật cười to ha hả, chế nhạo: “Lý Thần Đồ à, lần này ta đến đây còn cầm theo “Oanh Thiên Nhận” đao đấy. Năm đó, nó chém chết Chúa Tể Nhân Tộc các ngươi, làm thương đến cả Thánh Hoàng Nhân Tộc kia kìa. Không biết người đỡ được bao nhiêu nhát của Oanh Thiên Nhận đạo nhỉ?”
Lý Thần Đồ lạnh lùng nói: “Nếu ngươi đã muốn chết đến thế, thì đến đây!”
“Ầm ầm!”
Ngay lập tức đại quân mấy chục vạn núp sau lưng ông ấy xuất hiện, ông ấy thúc giục Bát Quái Sát Trận, vô số sát ý nhanh chóng hội tụ vào trên Trảm Thần kiếm mà ông ấy đang cầm. Trường kiếm của ông ấy vừa vung lên, một đường sáng chói mắt sắc bén như một ngọn núi vững chãi chém mạnh về đoàn binh người khổng lồ!
Cổ Thiên Binh thấy thế cũng lập tức sử dụng trường đao đang cầm, nhưng chưa mượn sức mạnh của năm mươi vạn người khổng lồ. Hắn ta chỉ dùng sức mạnh của bản thân và sức mạnh chất chứa trong Oanh Thiên Nhận đao để đánh lại!
Cùng lúc đó, một đường sáng từ nhát chém của đao cũng nhắm vào giữa không trung đánh mạnh vào nhát chém của Ngô Bình.
“Răng rắc!”
Không trung vỡ vụn tạo thành một cái hang đen ngòm, nhát đao kia đang cọ sát bắn ra tia lửa ngày càng lùi lại và yếu đi, ngược lại nhát chém kia càng có uy lực tiếp tục chém thẳng vào tấm khiên màu bạc bên dưới! Trong một tiếng vang lên, tấm khiên màu bạc kia bị chém dập nát, mấy chục vạn người khổng lồ tộc cũng theo đó mà chết hơn một nửa!
Ngô Bình thấy cơ hội đã đến, lập tức gào lên: “Tất cả đại pháo nhắm chuẩn vào khu vực màu hồng, chuẩn bị… Bắn!”
Lúc này, anh rút ra Gương U Hoàng, một ánh sáng màu hồng xuất hiện trong đám quân địch. Ánh sáng màu hồng này chiếu đến đâu, người khổng lồ tộc lập tức yếu ớt, độ phòng ngự cũng giảm đi!
Ngay lập tức, năm ngàn cửa Đại Pháo đồng loạt bắn ra, nhắm thẳng vào trong vòng tròn của ánh sáng màu hồng đang chiếu rọi. Những chỗ này người tộc khổng lồ đã yếu rồi, hiện giờ bị năm ngàn cửa đại pháo đổ ập đến lập tức máu thịt bay tung tóe, khóc thét từng trận.
Sau khi bắn hết một vòng, hơn một vạn quân sĩ người khổng lồ bị ánh sáng màu hồng khoanh tròn đã chết hơn một nữa, còn tên nào không chết cũng bị thương nặng!
Thoáng chốc, toàn bộ quân đội người khổng lồ rơi vào rối loạn, các quân sĩ đứng xung quanh gần khu vực ánh sáng màu hồng vội vàng né đi, sợ bản thân bị ai đó liên lụy mấy nả.
Cổ Thiên Binh vừa ngạc nhiên vừa giận, hắn ta không ngờ đao Oanh Thiên Nhận của mình không thể đỡ được tấn công của Lý Thần Đồ. Hắn ta tức giận gầm lên, tấn công lại lần nữa!
Trong lúc để Tiên Đạo Đại Pháo nghỉ ngơi, Ngô Bình đã chuyển Gương U Hoàng đi, ánh sáng của kính rọi vào một khu vực khác của quân người khổng lồ. Quân đội trong vòng ánh sáng đó cũng yếu ớt đi, có một vài người khổng lồ không chịu nỗi mà mềm cả chân ngã ngồi trên mặt đất.
“Hỏa Long Phù, bắn!”
Ngay tức thì một vạn đường lửa bay lên không trung, hóa thành hai vạn con rồng lửa, những con rồng lửa này tự bay uốn lượn trong không trung rồi nhắm vào khu vực có ánh sáng màu hồng rọi xuống mà phun ra quả cầu lửa thiêu cháy đám quân người khổng lồ thành đống thịt nhão. Còn bọn chúng chỉ có cách hoảng sợ, kêu rên thảm thiết liên hồi.
“Kích Lôi Phù, bắn!”
Ngô Bình lại ra lệnh, 10 nghìn Kích Lôi Phù phát ra, mười mấy vạn đường sấm oanh tạc tạo thành một vòng tổn hại cho quân địch. Lúc này, một vạn quân người khổng lồ bị ánh sáng màu hồng bao phủ đã gần như cháy đen, còn lại vài người chưa chết cũng đã đánh mất sức chiến đấu.
Ngay sau đó, Ngô Bình lại di chuyển Gương U Hoàng lần thứ ba, ánh sáng kính chuyển đến khu vực khác. Anh lại lạnh lùng nói: “Phi Kiếm Phù, bắn!”
Số lượng Phi Kiếm Phù nhiều vô cỡ, họ không thiếu nên tướng sĩ thủ thành cũng là người cầm Phi Kiếm Phù nhiều nhất. Ngô Bình vừa ra lệnh, lập tức mười vạn đường sáng của kiếm phóng lên, rồi chỉa thẳng mũi vào trong khu vực màu hồng lao đến!
“Độc Hỏa Phù, bắn!”
Theo sau đó, lại có một vạn Đạo Độc Hỏa Phù rớt xuống. Độc Hỏa này chứa chất độc kịch tính nhất, nó chỉ cần thiêu trúng người nào, nạn nhân sẽ cảm thấy đau đớn vô cùng, ngay cả xương cốt cũng có thể bị thiêu thành tro!
Qua hai đợt tấn công, khu vực chứa người khổng lồ đã sớm bị đánh thành máu thịt chia lìa rải rác khắp nơi, tả tơi thảm thiết không thể nào chết thêm được nữa, ngay cả một kẻ sống cũng không có!
Cổ Thiên Binh nhìn Nhân tộc tấn công ba đợt liên tục đã làm tổn thấy mấy vạn đại quân của tộc người khổng lồ, hắn ta vừa ngạc nhiên vừa giận dữ gầm lên: “Tộc Xích Long, chúng ta còn đang đợi cái gì?”
Lúc này, một trăm năm mươi vạn đại quân Tộc Xích Long cũng chạy đến. Họ cầm theo khí giới công thành, nên phóng đến trước tường thành ngay.
Ngô Bình phát hiện những khí giới công thành này rất hiện đại, anh tò mò nói to: “Con rối chiến tranh, ra phá hư khí giới của đối phương cho ra. Tấn công!”
Ngay lập tức, năm ngàn con rối chiến tranh nhảy từ tường thành xuống, vọt thẳng đến các khí giới công thành đối diện với chúng ta. Trong người mỗi con rối đều giấu một tu sĩ Nhân tộc, họ sẽ là những người kiểm soát con rối. Vóc dáng của con rối chiến tranh rất to lớn, chỉ cần một đập từ binh khí trong tay bọn chúng đã đủ vỡ nát những cái khí giới công thành kia, khiến quân địch không cách nào sử dụng được nữa.
Nhưng chiến trận của đại quân Tộc Xích Long rất mạnh, khí tức của một trăm vạn đại quân nối thành một, ngưng tụ thành một con rồng khổng lồ màu đỏ đậm. Con rồng kia vừa xuất hiện, đã gào rú vang trời.
Lý Thần Đồ biết không đánh chết con rồng đỏ này, thì gậy này sẽ không đánh được, ông ấy lập tức sử dụng kiếm chém về phía Xích Long. Một nhát chém kiếm lóe lên, con rồng khổng lồ gào lên ngay sau đó, đầu nó bị chặt đứt! Dù sao bên đội tộc Xích Long không có ai đủ cấp Chúa Tể để dẫn đầu, nên không một ai bảo vệ được chiến trận cho họ. Nó cũng trở thành nhược điểm chí mạng.
Ngô Bình nhận thấy cơ hội đã đến, ngay khi đầu rồng vừa rơi xuống, anh dịch chuyển tọa độ của ánh sáng kính sang đại quân Tộc Xích Long. Đúng lúc này, Tiên Đạo Đại Pháo đã lạnh rồi.
Ngô Bình lập tức chiếu Gương U Hoàng vào Tộc Xích Long, lạnh lùng nói: “Tiên Đạo Đại Pháo, bắn!”
Ngay tức thì, quân Tộc Xích Long bị lửa đạo bao trùm, mà sức phòng ngự của tộc này không bằng cả tộc người khổng lồ. Cho nên, chỉ thoắt cái người ngã ngựa đổ, chết thảm thương vong tan tác!
Chương 2900: Trở thành đại địa chủ
Bên kia, Cổ Thiên Binh cũng dốc toàn lực tấn công. Hắn bay lên trời, nắm đao bằng hai tay rồi bổ mạnh xuống Lý Thần Đồ.
Lý Thần Đồ nhờ Bát Quái Sát Trận mà sức mạnh tăng lên gấp bội, thậm chứ có thể thi triển rất nhiều chiêu trò ví dụ như là đánh rớt một phần sức mạnh của kẻ địch rồi mới tấn công lại. Lúc này, ông ấy chỉ vung Trảm Thần kiếm lên, Oanh Thiên Nhận đao lập tức bay khỏi tay. Cổ Thiên Binh cũng la lên đau đớn vì gân tay đã bị nứt vỡ!
Lý Thần Đồ không chần chừ, dứt khoát chém thêm một nhát nữa cắt đứt cánh tay của Cổ Thiên Binh. Cố Thiên Binh hét lên vì đau đớn: “Rút!”
Cổ Thiên Binh là thủ lĩnh của tộc người khổng lồ, nên khi hắn đã thấy sợ hãi thì đám tộc phía dưới cũng bắt đầu giảm sức mạnh chiến đấu đi. Lý Thần Đồ chỉ giả vờ đuổi theo để đuổi giết tận cùng một đoạn, lập tức sau đầu đánh vào chỗ Tộc Xích Long.
Lý Thần Đồ vừa tham gia vào đợt tấn công lập tức, Tộc Xích Long không thể nào chống đỡ nổi nữa. Cộng với việc đại quân Tộc Xích Long liên tục bị Sát Phù và con rối chiến tranh tấn công, cả thế trận đều rơi vào trong hỗn loạn, chết thương rất thảm thương!
“Phi Kiếm Phù, bắn!”
“Kích Lôi Phù, bắn!”
“Độc Hỏa Phù, bắn!”
“Hỏa Long Phù, bắn!”
“Tất cả các con rối chiến tranh nghe lệnh ta, tấn công tổng thể!”
Bên này, Ngô Bình dốc toàn sức tấn công. Mấy vạn quân trông coi trong thành cũng sục sôi chí khí, họ cầm pháp khí Đạo Cảnh, đồng loạt gầm lên nói giết đại quân Tộc Xích Long.
Lý Thần Đô đã chiếm ưu thế tuyệt đối, chỉ cần một nhát kiếm đã có thể đánh chết hơn một vạn dị tộc, cứ thế mười mấy nhát chém liên tiếp Tộc Xích Long lập tức không còn sức nào để chống trả.
Ngay sau đó, Lý Thần Đồ đã tìm thấy thủ lĩnh Tộc Xích Long. Ông ấy bổ một nhát kiếm xuống giết kẻ đó, đại quân Xích Long như rắn mất đầu đã hỗn loạn, giờ càng rối loạn hơn.
Ngô Bình thấy thế trận trước mắt đã quyết được kết quả, lập tức cầm Bạch Hổ Tiên kiếm cũng xuống gia nhập giết quân địch. Anh sử dụng Thiên Ảnh Kiếm Pháp, liên tục
Thoắt cái, trong vòng mười đến một trăm dặm đều là ảnh kiếm của anh, ảnh kiếm bắt đầu tung hoành khiến đầu và thân của đám đại quân Tộc Xích Long chia làm hai, đứt tay đứt chân!
Lý Thần Đồ thấy kiếm pháp của Ngô Bình, lập tức gật gù tán thưởng rồi cười ha hả đồng ý, cách xuất kiếm cũng sắc bén hơn trước rồi.
“Thu lại, mau rút lui!”
Trong đại quân Tộc Xích Long vang lên tiếng quát to của quan chỉ huy, hơn một trăm vạn quân Xích Long còn sống sót lập tức bỏ tất cả, liều mạng trốn ra sau.
Đám người Lý Thần Đồ và Ngô Bình rất thong dong, vừa đuổi vừa giết. Một đường truy đuổi, họ đã đuổi Tộc Xích Long vào biên giới!
Có một tòa thành xuất hiện đằng trước không xa, đó là thành Tây Định của Tộc Xích Long. Đại quân Xích Long bại trận, vừa thấy thành đã vội vàng nhảy vào trong thành, nhưng thủ thành Tộc Xích Long thấy đại quân Nhân tộc đuổi giết đằng sau nên nhắm mắt làm ngơ, đóng chặt cửa thành nhốt mấy chục vạn đại quân Tộc Xích Long ở ngoài thành!
Thoáng chốc Lý Thần Đồ bay lên giữa không trung, gằn giọng nói: “Nếu muốn sống thì đầu hàng, nếu không kiếm trong tay ngô đây sẽ chặt ngươi thành thịt nát!”
Những quân Tộc Xích Long thấy cửa thành trước đã đóng chặt, vừa quay đầu lại thấy đại quân Nhân tộc đang đuổi đến đây với sát khí ngập trời và Bát Quái Sát Trận làm bọn chúng sợ hãi mất mật. Ngay lập tức, trong đại quân có rất nhiều người quỳ xuống, cầu xin Lý Thần Đồ đừng giết mình.
Đám dị tộc thấy một vài người đầu hàng, lập tức cũng xôn xao quỳ xuống. Cuối cùng, chỉ còn lại lác đác vài người thì hầu như toàn bộ Tộc Xích Long đều quỳ xuống đầu hàng.
Những kẻ không đầu hàng, Ngô Bình không nương tay mà vung Bạch Hổ Tiên kiếm lên chặt đầu và người của họ làm hai, giết sạch!
Lý Thần Đồ lập tức sử dụng Cấm Kỵ Ký Sinh, phóng ra hàng tỉ sợi tơ lập tức kiểm soát được hơn tám mươi vạn đại quân Tộc Xích Long. Cơ thể của quân lính Xích Long run lên, sau đó không kiểm soát được rồi trở thành một bộ phận trong Bát Quái Sát Trận.
Có được hơn tám mươi vạn Tộc Xích Long gia nhập, sức mạnh của Bát Quái Sát Trận lập tức mạnh thêm mấy lần. Lý Thần Đồ chém một kiếm xuống, đại trận mạnh mẽ đang phòng thủ ở tường thành lập tức bị chém nát. Nhờ đó, cửa chính của thành cũng vỡ vụn, đại quân Nhân tộc lập tức nhào vào.
Trong một ngày, Nhân tộc phá được thành Tây Định, bắt năm mươi vạn quân trông giữ và hơn ngàn vạn danh Tộc Xích Long làm tù binh!
Một khi cửa phụ phía tây Tộc Xích Long của thành Tây Định khi bị phá, có thế giúp cho đại quân Nhân tộc tiến quân thần tốc đánh thẳng vào giữa trọng tâm Tộc Xích Long!
Lúc này số lượng tù bị bị bắt được là hơn một trăm hai mươi vạn. Lý Thần Đồ lập tức đưa một trăm hai mươi vạn quân sĩ vào trong kiểm soát của Cấm Kỵ Ký Sinh để họ trở thành binh lính cấm kỵ!
Bước tiếp theo, Lý Thần Đồ ra lệnh Ngô Bình trấn giữ thành Tây Định, còn ông ấy sẽ tiếp tục cử ba mươi vạn đại quân Nhân tộc, một trăm hai mươi vạn lính Xích Long đi về hướng đông. Cùng trưa hôm đó, khai phá ra tòa thành lớn thứ hai, là thành Kim Ngô!
Trong thành Kim Ngô có bảy mươi lăm vạn quân Xích Long trông giữ đầu hàng, hài ngàn bốn trăm vạn người Tộc Xích Long trở thành nô lệ!
Sau khi Lý Thần Đô nắm được thành Kim Ngô trong tay, mới cho đại quân nghỉ ngơi. Cùng lúc đó, Nhân tộc ở Kim Đô cũng bắt đầu chia ra dời vào thành Tây Định và Kim Ngô. Mỗi Nhân Tộc được thu hai người Tộc Xích Long làm nô lệ miễn phí! Đương nhiên, nếu có người chịu bỏ tiền thì sẽ có thể mua thêm một vài người nữa.
Ngô Bình cử người phụ trách sắp xếp chỗ ở, rồi sao người kiểm kê số lượng nô lệ Nhân tộc trong thành và làm danh sách chủ nô của Tộc Xích Long ra đây. Thì ra ngay từ đầu, nơi này cũng là địa bàn của Nhân tộc sau đó bị Tộc Xích Long chiếm đóng, do đó mà thời gian qua Nhân tộc trở thành nô lệ của Tộc Xích Long. Nếu số lượng nô lệ Nhân tộc ở trong thành Tây Định đã cao hơn ba nghìn vạn, vậy chứng tỏ còn rất nhiều nô lệ ở ngoài thành không đếm xuể.
Tính sơ qua, nếu dùng thành Tây Định làm khu vực trung tâm, thì hiện tại họ có hơn ba trăm năm mươi triệu nô lệ từ Nhân tộc. Chuyện phiền toái nhất là phải sắp xếp chỗ ở cho họ lần nữa, nhưng mà cũng may Đông Đô đã phải một số lượng lớn người đến giúp đỡ, nên chuyện này cứ giao cho họ xử lý.
Những nô lệ của Nhân tộc này sống rất khốn khổ, thường ngày họ làm trâu làm ngựa không tính thậm chí còn có thể bị Tộc Xích Long ăn tươi theo sở thích bọn chúng. Tộc Xích Long thích đứa bé từ ba tuổi đến năm tuổi của Nhân tộc, mỗi năm trong biên giới Tộc Xích Long đều có hơn một nghìn vạn nô lệ từ Nhân tộc bị chúng ăn hoặc giết.
Ngô Bình dạo một vòng gần thành Tây Định, anh mới phát hiện từ ngàn dặm xung quanh tường thành này có mảnh ruộng rộng lớn cực kỳ tốt, phía tây là một vùng thảo nguyên để chăn nuôi. Sau khi anh đi nghe ngóng mới biết, những nơi đó từng là nơi sáng xuất lúa gạo và trái cây của Nhân tộc rất nổi tiếng.
Anh đang thưởng thức không gian và hình ảnh tự nhiên, thì Lý Thần Đồ đột ngột xuất hiện đứng bên cạnh anh cười nói: “Cậu xem mảnh ruộng to lớn, xanh ươm thẳng tắp kia, có thể nuôi ít nhất một tỷ Nhân tộc sống đấy! Từ giờ trở đi, nơi đó sẽ chăn nuôi dê bò ngựa, những sản phẩm do đồng ruộng sản xuất ra đều sẽ thuộc sở hữu của cậu!”
Ngô Bình bất ngờ, lúc này anh mới nhớ đến lời hứa lúc đó. Anh sẽ chiếm hữu tài nguyên trên địa bàn Tộc Xích Long mười năm! Anh cười khổ nói: “Tiền bối này, ta không đủ sức quản lý nhiều đồng ruộng như vậy đâu”.
Lý Thần Đồ: “Cậu không cần quản lý, mỗi năm thu thuế định kỳ là được rồi. Tộc Xích Long bắt rất nhiều Nhân tộc làm nô lệ, từ này về sau họ sẽ quản lý chăn nuôi và chăm sóc ruộng ở đây”.
Ngô Bình chớp chớp mắt khó hiểu: “Chẳng phải theo ý của tiền bối, ta đã trở thành một địa chủ lớn nhất thành rồi sao?”
Lý Thần Đồ: “Ta kiến nghị cậu lấy sáu, còn lại để họ lấy bốn. Họ đã làm rất nhiều đời nô lệ rồi, cuộc sống cũng rất khổ”.
Ngô Bình gật đầu: “Vậy ta cứ lấy năm thôi, mọi người đều được một nửa. Sau mười năm, ta sẽ đưa ruộng và đồng cỏ cho họ luôn”.
Lý Thần Đồ vui mừng nói: “Vậy ta thay họ cảm ơn Ngô công tử!”
Ngô Bình bật cười ha hả nói: “Chuyện nhỏ mà, phải rồi tiền bối. Thành Kim Ngô bên kia ra sao rồi?”
Lý Thần Đồ: “Ta đến gặp cậu là muốn nói chuyện thành Kim Ngô đây. Bên cạnh thành Kim Ngô có một ngọn núi Kim Cương, trên núi có rất nhiều cây Kim Cương rậm rạp và dư thừa. Ta đã cử người kiểm soát núi Kim Cương, cậu có thể đến xem”.
Theo lời hứa, thì Ngô Bình sẽ sở hữu toàn bộ khối lượng cây Kim Cương trong mười năm. Anh gật đầu nói: “Tốt, đi xem!”
Núi Kim Cương rộng ba ngàn dặm, những tảng đá trên núi này vô cùng cứng ngay cả đao chém vào cũng không thể để dấu vết gì trên đó, nên gọi là đá Kim Cương. Trên núi Kim Cương có một loại cây Kim Cương mọc rậm rạp và dư thừa, loài cây này sinh trưởng rất chậm, ba ngàn năm mới có thể trưởng thành. Một số ít khác, còn phải một vạn năm mới trưởng thành nổi. Trong cây Kim Cương chứa thần lực Kim Cương, có thể dùng nó rèn chuôi kiếm, chuôi đao, cáng thương, thân cung và những vụ khí khác, nó sẽ giúp độ sát thương của vũ khí tăng lên mạnh nhất có thể!
Một thanh kiếm bình thường mà có thể trang bị được một chuôi kiếm bằng cây Kim Cương này, nó sẽ lập tức trở thành cây kiếm thần sắc bén, chém sắt như chém bùn. Chuyện này dẫn đến cây Kim Cương trở nên quý hiếm, chuôi kiếm làm bằng cây Kim Cương nặng tầm một khối cũng có giá bán đắt đến mấy trăm nghìn thánh thù rồi.Nếu là cây Kim Cương cực phẩm thì giá cả còn có thể đạt đến mười triệu thánh thù!
Bình luận facebook