• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Thần Y Trở Lại (4 Viewers)

  • Chương 2889-2893

Chương 2889: Đan dược nho nhỏ, ảnh hưởng to lớn

Dược lão: “Chúa tể Kim Đô có mấy trăm nặm thọ mệnh, nếu trong thời gian đó không sinh ra được Chúa tể mới, tình huống sẽ trở nên phiền phức!”

Ngô Bình hỏi: “Chúa tể Thánh Cổ đại lục có thể sống bao lâu?”

Dược lão: “Cấp bậc Chúa tể có một chút thực lực nghịch chuyển thiên đạo nên thường xuyên bị thiên đạo áp chế, sống rất mệt. Điều này sẽ gây ra việc Chúa tể sống lâu cũng không thể thành Thánh Nhân, trong Thánh Nhân có không ít người sống trên vạn năm, được gọi là Cổ Thánh, nhưng Chúa tể chỉ có thể sống mấy nghìn năm”.

Trong lòng Ngô Bình suy nghĩ: “Sư phụ, nói cách khác thì nếu không bị thiên đạo áp chế, Chúa tể có thể sống rất lâu?”

“Đó là đương nhiên!”, Dược lão nói: “Vi sư cũng là cảnh giới Thánh Nhân, cũng biết rõ sự mạnh mẽ của Thánh Vương. Nếu không có thiên đạo áp chế, Thánh Vương sống được mấy vạn năm!”

“Sư phụ, con tu luyện Cấm Thiên Thần Công, có thể nắm giữ một phần sức mạnh cấm thiên. Theo lý thuyết, sức mạnh cấm thiên có thể giảm bớt sự áp chế của thiên đạo đối với Chúa tể!”, Ngô Bình đột nhiên nói.

Dược lão lắp bắp: “Con nói vậy thì đúng là nên thử!”

Ngô Bình: “Sức mạnh cấm thiên này thì con đã tìm hiểu được 90%, nếu có thể tìm hiểu trọn vẹn thì có thể thử một lần!”

Dược lão vội hỏi: “Khi nào mới trọn vẹn?”

Ngô Bình cười nói: “Sư phụ, cấm kỵ của con đã đạt tới cửu trọng cấm, thuộc về cấm bậc đại thiên cấm kỵ. Theo lý, hẳn là con có thể tìm hiểu toàn diện!”

Trong mắt anh, trọng tâm của sức mạnh cấm thiên cũng là một loại cấm kỵ, hoàn toàn có thể tìm hiểu sức mạnh cấm thiên. Hơn nữa, một khi thành công, cấm kỵ của anh cũng thăng một bậc.

Dược lão gật đầu: “Việc này thì không vội, con cứ từ từ tìm hiểu!”

Mấy ngày kế tiếp Ngô Bình lại luyện chế vài đan dược mới, cũng sáng chế ra một loại đan cấm kỵ là Cấm Thiên đan.

Cấm Thiên đan là đan dược do anh dựa vào sức mạnh cấm thiên và dược liệu cấm kỵ để chế. Ăn nó vào thì trong cơ thể hình thành pháp trận cấm thiên, pháp trận này có thể đối kháng với sự áp chế của thiên đạo. Nói cách khác, nếu Chúa tể ăn vào thì có thể giảm bớt áp chế của thiên đạo.

Ngô Bình đưa đan cho Dược lão xem xét, ông vô cùng kích động: “Kỳ diệu quá! Có Cấm Thiên đan này, Chúa tể kia có thể sống lâu thêm vài trăm năm!”

Ngô Bình: “Sau này còn có thể cải tiến!”

Dược lão: “Nào, đi gặp viện trưởng!”

Ông muốn đích thân đưa đan này tới tay Trần Hoài Long để ông ấy xem, để cho ông ấy thử hiệu quả.

Trần Hoài Long đang ngồi bên hồ câu cá, trong miệng nhai gì đó. Thân là viện trưởng học viện Kim Long, thường ngày ông ấy rất nhàn nhã, việc lớn nhỏ gì cũng đã chuyên gia phụ trách.

“Lão Dược, Tiểu Bình, mời ngồi!”, Trần Hoài Long nhiệt tình đưa hạt dưa cho hai người.

Dược lão: “Viện trưởng, Tiểu Bình vừa luyện chế một lò đan dược, ông thử hiệu quả xem!”

Ông không nói rõ công dụng, chỉ đưa đan cho Trần Hoài Long.

Trần Hoài Long cười ha ha, nhìn thoáng qua đan dược rồi nụ cười biến mất. Quan sát một lát, ông ấy nghiêm túc hỏi: “Đây là đan dược gì?”

“Cấm Thiên đan!”, Ngô Bình giải thích: “Có thể giảm bớt sự áp chế của thiên đạo đối với cường giả cấp Chúa tể!”

“Có thể giảm bao nhiêu?”, Trần Hoài Long hỏi dồn.

Ngô Bình: “Có thể giảm 95% để áp chế. Nhưng viên đan này chỉ có hiệu quả trong ba năm, ba năm sau cần dùng viên thứ hai”.

Trần Hoài Long cười to: “Thật thần kỳ! Có viên thuốc này, đám đồ cổ kia có thể đột phá rồi!”

Dược lão gật đầu: “Đúng vậy!”

Ngô Bình nghe không hiểu mà hỏi: “Sư phụ, đồ cổ gì?”

Dược lão: “Có vài Cổ Thánh tu vi đạt tới Đại Thánh Cảnh, hơn nữa có cơ hội thăng lên Thánh Vương. Nhưng vì Thánh Vương thì sẽ bị thiên đạo áp chế, vậy nên họ cố tình áp chế tu vi, chần chừ không đột phá. Trừ phi Chúa tể hiện tại ngã xuống, thì họ mới đột phá để thay thế!”, Ngô Bình hiểu ý Dược lão, những Cổ Thánh kia vì sống lâu nên cố tình không đột phá.

Anh hỏi: “Sư phụ, Nhân tộc làm vậy là để giữ thực lực à?”

Trần Hoài Long: “Chúa tể sống lâu cũng chỉ được mấy nghìn năm nhưng Đại Thánh có thể sống trên vạn năm. Nếu tất cả Đại Thánh đều đột phá thành Thánh Vương thì họ đều sẽ có thể chết trong mấy nghìn năm do thất bại!”

Ngô Bình tò mò: “Đương thời có bao nhiêu Đại Thánh có thể đột phá?”

“Khả năng thì có 11 người!”, Trần Hoài Long cười nói: “Hiện tại có đan dược này, họ không cần áp chế tu vi nữa”.

Ông ấy hỏi Ngô Bình: “Loại đan dược này còn có thể tăng thêm hiệu quả không?”

Ngô Bình gật đầu: “Sau này sẽ tốt hơn”.

“Tốt!”, hai mắt Trần Hoài Long toả sáng: “Để ta thử một chút!”

Trần Hoài Long đột nhiên biến mất, chỉ qua một phút sau thì xuất hiện lần nữa, lúc này ông ấy vô cùng vui vẻ: “Đúng vậy, ăn đan dược này vào thì có thể chắn 90% áp chế của thiên đạo!”

Ngô Bình không ngờ đan này lại hiệu quả như vậy, anh gật đầu: “Viện trưởng, có thể để con cảm nhận trực quan sự tổn thương của thiên tạo đối với Chúa tể không?”

Trần Hoài Long gật đầu, tay vỗ vai Ngô Bình: “Vậy để cho con cảm nhận áp lực từ thiên đạo một chút!”

Vừa dứt lời, khi tức toàn thân Ngô Bình ngưng tụ, cảm giác sát khí trong trời đất vô cùng tận không ngừng tụ về phía anh, anh dùng hết sức để chống lại nhưng vẫn phun ra búng máu tươi.

Trần Hoài Long vội nói: “Cảm thấy thế nào?”

Ngô Bình cười khổ: “Nếu chịu toàn bộ sự thương tổn từ thiên đạo, con sẽ bị trọng thương!”

Trần Hoài Long gật đầu: “Cho nên những người kia tình nguyện dừng ở Đại Thánh Cảnh, chứ không muốn thành Thánh Vương”.

“Vì sao cảnh giới Chúa tể phải bị thiên đạo thương tổn?”, Ngô Bình hỏi.

Trần Hoài Long: “Thánh Vương có địa vị gần với thiên đạo nhưng không thể hoàn toàn thay thế, bởi vậy thiên đạo nào có thể dung thứ. Trừ phi thăng lên Thánh Hoàng, vượt qua hẳn thiên đạo”.

Ông ấy vỗ vai Ngô Bình: “Tiểu Bình, con luyện chế đan này nhiều một chút. Những tên đồ cổ kia làm rất trầm ổn, chắc chắn muốn gặp con một lần”.

Ngô Bình nháy mắt: “Viện trưởng, những vị kia bao nhiêu tuổi rồi?”

Trần Hoài Long: “Ít nhất cũng mấy nghìn, tuổi đều lớn hơn ta không ít. Những người này đa phần đều rảnh rỗi, đầu óc không bình thường, con gặp cũng đừng quá khách khí!”

Trong lúc họ nói chuyện, một người đàn ông cao lớn xuất hiện, bên hông đeo đao giết heo, quần áo vải xám vấy mỡ, trong tay cầm theo một con heo đã làm thịt.

Người đặt heo lên bàn, cười toe toét: “Nếm thử đi!”

Trần Hoài Long ghét bỏ nhìn thịt heo: “Giết heo làm gì ai muốn ăn heo nhà ông, mau đem về đi!”

Người đàn ông cao lớn mặt đầy râu, da đen nhẻm, cười nói: “Ta trần sơ rồi, ăn ngon lắm, ông nếm thử đi!”

Nhìn người nọ, Dược lão rất khách sáo, chắp tay hành lễ: “Ra mắt Đại Thánh!”

Người đàn ông cao lớn: “Tiểu Trần nói có luyện được một đan dược áp chế được thiên đạo, là ngươi sao?”

Dược lão: “Là đồ đệ Ngô Bình của ta!”

Đồ tể đánh giá Ngô Bình, đột nhiên cảm thán: “Còn trẻ như vậy mà luyện chế ra đan dược thần kỳ như thế, đúng là hậu sinh khả uý!”

Trần Hoài Long hỏi: “Giết heo, họ bảo ông tới à?”
Chương 2890: Lý Thần Đồ

Đồ tể gật đầu: “Mọi người bảo ta tới xem thử, thuận tiện hỏi thăm!”

Trần Hoài Long: “Ông muốn hỏi gì?”

Đồ tể hỏi Ngô Bình: “Ngô đan sư, đan dược này thì cậu luyện được bao nhiêu một năm?”

Ngô Bình: “Nếu cần thì mấy nghìn viên cũng không có vấn đề, chỉ cần nguyên liệu đầy đủ!”

Đồ tể tiếp tục hỏi: “Tư chất của cậu thế nào?”

Dược lão nói: “Cậu ấy tu luyện Cấm Thiên thần công, có sức mạnh cấm thiên, có tiềm năng trở thành Thánh Hoàng!”

Đồ tể gật đầu, sau đó nói với Trần Hoài Long: “Chúng ta thương lượng một chút, tạm thời ta sẽ thử trước, thăng lên Chúa tể. Dù sao nếu bỗng chốc xuất hiện quá nhiều Chúa tể thì các thế lực sẽ nâng cao sự cảnh giác!”

Trần Hoài Long: “Ừ, cũng tốt, cứ vài năm ra một Chúa tể là được!”

Đồ tể lấy ra một tấm bùa ngọc đưa cho Ngô Bình, cười nói: “Ngô đan sư, sau này nhớ thường xuyên liên lạc với chúng ta!”, nói xong thì xoay người rời đi.

Dược lão hỏi: “Viện trưởng, người này muốn tới phía đông à?”

Trần Hoài Long gật đầu: “Phía đông thiếu một vị Chúa tể, hắn đi vừa lúc!”

Ngô Bình: “Sư phụ, vị vừa rồi là Đại Thánh à?”

Dược lão nói: “Ừ, cường giả đứng đầu dưới Thánh Hoàng- Lý Thần Đồ là ông ta!”

Hai mắt Ngô Bình sáng lên: “Đại Thánh mà có tên này chắc ông ấy đánh nhau rất giỏi!”

Trần Hoài Long: “Tuổi hắn còn lớn hơn ta, có thể đột phá sớm nhưng vì tránh cho nhân tộc không có người kế thừa, hắn chỉ có thể áp chế tu vi!”

Ngô Bình: “Viện trưởng, người trẻ hơn sao không đột phá?”

Trần Hoài Long cười nói: “Ta thăng cấp Chúa tể thì vị Chúa tể kia mới chết trận, ta cũng thay vào vị trí đó!”

Ngô Bình: “Nói vậy thì ba vị Chúa tể hiện tại là Nhân tộc cố ý sắp xếp như thế?”

Trần Hoài Long gật đầu: “Chúng ta đã bói toán, kết quả là dùng cục diện ba Chúa tể để giữ vững Nhân tộc!”

Dược lão: “Nhân tộc đã vạn năm không có Thánh Hoàng, vì vậy mọi người phải đề phòng trường hợp tệ nhất, không thể không làm vậy!”

Trần Hoài Long: “Tiểu Bình, ta cảm thấy con thay đổi rất nhiều, càng có khí tượng của vương giả. Con phải cố gắng tu luyện, mau chóng đột phá!”

Sau khi gặp Trần Hoài Long, Ngô Bình về dược viên tiếp tục luyện đan và tu luyện.

Trước đó anh đã hoàn thành cảnh giới Thần Môn, kế tiếp phải đột phá cảnh giới khác với Thần Thông của Tiên giới. Thần Thông của Tiên giới nằm sau Thần Môn là cảnh giới Vạn Tương và Đại Thần Kiếp.

Thánh Cổ đại lục bên này, sau Thần Môn còn có hai cảnh giới là Hoá Hình và Pháp Thân, sau đó mới là Đại Thần Kiếp.

Cảnh giới Hoá Hình là phải tự mình tu hành đạo đồ, hiển hoá thành hình. Ví dụ, Ngô Bình tu luyện Thất Tinh Trảm Đạo Đồ, muốn sáng tạo ra một hình tượng Thất Tinh Trảm Đạo, từ ảo hoá thành thật, được gọi là đạo hình. Nhân bí đồ càng mạnh thì đạo hình ngưng tụ càng lợi hại.

Lúc này, trong lòng Ngô Bình đã có hình tượng Thất Tinh Trảm Đạo Đồ, anh chuẩn bị tu luyện ra hai kiếm cuối cùng của Trảm Đạo Thập Tam Kiếm, sau này có thể ngưng tụ đạo hình Thất Tinh Trảm Đạo Đồ.

Anh tu luyện kiếm thứ 12 rất thuận lợi, một thanh kiếm khổng lồ nhanh chóng hiện ra sau lưng anh.

Kiếm thứ 12 của Trảm Đạo Thập Tam Kiếm là một thanh kiếm lớn đen như mực, phóng ra sức mạnh u ám. Sức mạnh này có thể đánh tan hết sức mạnh sức sống của đối thủ trong tích tắc, giết ngay lập tức.

Kiếm thứ 12, Ngô Bình cũng không cảm thấy quá sức nên tiếp tục tu luyện kiếm thứ 13. Đây là một thanh kiếm thuỷ tinh bảy màu, kiếm này có khả năng làm cho vạn vật yên tĩnh, là thanh kiếm tĩnh mịch.

13 thanh kiếm lớn xuất hiện sau lưng Ngô Bình, sau đó chúng gộp lại thành một thanh trường kiếm, phóng ra hào quang rực rỡ. Trong cơ thể Ngô Bình có Thất Tinh Trảm Đạo Đồ, chứa sức mạnh chấn động, sau đó phóng thích năng lượng huyền diệu, truyền vào trong thanh kiếm rực rỡ kia. Trường kiếm rực rỡ vốn là vật vô hình nhưng có được sức mạnh này rồi thì hình ảnh dần chuyển hoá thành thực.

Ngô Bình cầm kiếm, cảm giác như nó là một phần của mình, chỉ là biến thành hình thanh kiếm thôi. Thú vị hơn là kiếm này xuất hiện thì như có thể hấp thu vô hạn sức mạnh của anh. Mà anh cũng có thể muộn dùng nó để chém ra một kiếm. Thậm chí khi tu luyện vài loại thần thông thì có thể thông qua kiếm này để phóng thích.

Anh có thể không ngừng truyền năng lượng vào kiếm, phóng thích bất cứ lúc nào để tạo thành đòn chí mạng cho đối thủ.

Ngưng tụ đạo hình thứ nhất, Ngô Bình lại ngưng tụ là Tiên Thiên Bát Quái Đồ. Tiên Thiên Bát Quái Đồ bị anh biến thành một đại trận, Tiên Thiên Bát Quái trận.

Tiên Thiên Bát Quái trận được tạo từ 8 lá cờ, khi dùng chỉ cần ném lên không trung là chúng tự kết trận.

Kế tiếp là Cửu Cung Thiên Cơ Đồ, Ngô Bình biến thành chín đồng tiền, chỉ cần quăng ra là, phối hợp với Tiên Thiên Bát Quái trận sẽ tạo thành Cửu Cung Bát Quái đại trận.

Mỗi ngày Ngô Bình luyện đan và tu luyện, đảo mắt đã hơn nửa tháng. Một ngày này, Thần Nguyệt tới chơi, thấy mặt là đã nói: “Thiếu gia nhà anh gây hoạ rồi đó!”

Trong khoảng thời gian Ngô Bình bế quan thì đã nhờ Thần Nguyệt trông nom mấy người Lý Thái Nhất, đừng để họ gặp rắc rồi, không ngờ vẫn xảy ra chuyện.

Anh lắc đầu: “Ai gây rắc rối rồi?”

Thần Nguyệt: “Lý Thái Nhất tu hành trong Kiếm Cốc, kết lại xảy ra xung đột với người khác, làm bị thương một học sinh. Học sinh kia lại có lai lịch không nhỏ, cha là cháu của Chúa tể tại Kim Đô, có chút thế lực”.

Ngô Bình gọi Lý Thái Nhất, nhanh chóng Lý Thái Nhất đã xuất hiện. Trên tay có vết thương, mặt cũng xanh tím cả mảng.

Ngô Bình nhíu mày, con mình thế nào, anh rõ ràng nhất, tu vi không yếu, thực lực đã là Đạo Cảnh, sao lại bị đánh thành thế này?

“Chuyện gì xảy ra?”, anh hỏi.

Lý Thái Nhất: “Bố, họ bắt nạt con gái, con thấy thì nói vài câu, kết quả là đánh nhau. Họ không phải đối thủ của con, tìm người ngoài tới chặn đường. Nhưng bố yên tâm, con cũng không chịu thịt, đánh bị thương không ít!”

Ngô Bình hỏi: “Vậy chuyện này vẫn chưa kết thúc đúng không?”

Lý Thái Nhất gãi đầu: “Có vẻ đối phương không phục, sau đó còn muốn đánh!”

Ngô Bình nhíu mày: “Vậy đánh tới đánh lui bao giờ mới xong? Học viện Kim Long có đài ân oán mà, sao không giải quyết một lần, đỡ phải phiền phức!”

Lý Thái Nhất nháy mắt: “Con có thể đi sao?”

Đài ân oán là nơi được đừng để đề phòng đánh nhau trong học viện. Người thua sau này không được tìm người thắng gây chuyện, nếu không học viện sẽ để ý.

Ngô Bình cũng không để bụng chuyện này, vì vậy định để Lý Thái Nhất tự giải quyết.

“Đương nhiên có thể!”, Ngô Bình nói: “Đi xuống đi!”

Lý Thái Nhất cười: “Tốt quá, con sẽ nhanh chóng giải quyết!”

Lý Thái Nhất đi xa, Thần Nguyệt cười khổ: “Sao anh làm cha mà còn bốc đồng hơn con trai vậy? Không phải tôi nói bối cảnh đối phương không đơn giản à?”

Ngô Bình không cho là đúng: “Vậy đã sao? Họ hàng Chúa tể rồi, không có gì đáng sợ!”, nếu xét mạng lưới quan hệ, anh không thua ai ở Kim Đô.

Thần Nguyệt bất đắc dĩ nói: “Đại ân oán là không màng sống chết, chúng ta qua đó xem thử đi!”

Ngô Bình không quá coi trọng, trong lòng vẫn quan tâm con trai nên gật đầu.

Nửa giờ sau, trên võ đài sau núi của học viện vây đầy người, Lý Dược Sư, Lý Dật này nọ đều đứng vây quanh cổ vũ.

Ngô Bình cũng đứng trong đám đông, nhìn thoáng qua học sinh đối diện Lý Thái Nhất, nhíu mày nói: “Trên người kẻ này có hơi thở cấm kỵ!”
Chương 2891: Việc gì cũng có nguyên nhân.

Lý Thái Nhất đứng trên võ đài, toả ra phong phạm tông sư. Kẻ đối diện hừ lạnh một tiếng: “Lý Thái Nhất, ta biết cha ngươi là Ngô Bình, đệ tử Dược lão nhưng thế đã sao? Hôm nay ta muốn đánh chết ngươi trước mặt mọi người!”

Lý Thái Nhất không hề sợ hãi: “Chu Bàng, là bắt nạt phụ nữ, muốn ngủ con người ta, ta chỉ ngăn cản ngươi làm việc ác mà ngươi lại muốn đánh chết ta! Hừ, cha ta đã nói, với kẻ không chịu nói lý lẽ thì dùng nắm đấm để nói!”

Người tên Chu Bàng phóng thích ra sức mạnh cấm kỵ, hoá ra hắn có pháp khí cấm kỵ. Pháp khí này bay lên không, hoá thành một con mắt, nhìn chằm chằm Lý Thái Nhất.

Lý Thái Nhất không hề lo lắng, lấy ra một tấm bùa do Ngô Bình luyện chế cho mình, cũng là bùa cấm kỵ. Bùa bay lên không trung, tạo thành ánh sáng, con mắt nổ tung rồi biến thành tia sáng rơi lại vào người Chu Bàng.

Chu Bàng hét thảm một tiếng, toàn thân bốc lên ngọn lửa màu đen, bên trong cũng phát ra tiếng hét thê lương. Hoá ra ngọn lửa này đang thiêu đốt sinh mệnh của đối phương, cháy càng lâu thì đối phương càng yếu mà quá trình vô cùng đau đớn.

“To gan!”

Trong đám đông, một người đàn ông trung niên phóng lên trời, giơ tay chưởng vào Lý Thái Nhất. Nhìn hơi thở của người này thì tuyệt đối là cao thủ Nhân Vương, sức mạnh dồn hết và Lý Thái Nhất, định đánh chết ngay tại chỗ.

Bốp!

Bất chợt, một bóng người lao lên võ đài, là Ngô Bình, anh tung chưởng đánh bay người kia, đối phương rên lên một tiếng bay xa, rơi xuống đất rồi phun ra búng máu. Xem ra một chưởng kia của Ngô Bình đã đánh gã trọng thương.

Ngô Bình thản nhiên nói: “Trẻ con đánh nhau, người lớn ra tay có vẻ không thích hợp lắm nhỉ?”

Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm Ngô Bình, trong mắt tràn ngập sự kiêng dè, trầm giọng hỏi: “Ngươi là phụ huynh của Lý Thái Nhất?”

Ngô Bình cười nói: “Ta là cha của hắn, Lý Huyền Bình!”

Người đàn ông trung niên hít sâu một hơi: “Con ngươi làm bị thương con ta, trong tình thế cấp bách ta mới ra tay!”

Ngô Bình nhìn thoáng qua Chu Bàng đang la hét, vung tay, ngọn lửa biến mất: “Sau này nhớ dạy dỗ con cho đàng hoàng!”

Người đàn ông trung niên nhìn Ngô Bình, không nói gì, mà dẫn Chu Bàng rời đi.

Lý Thái Nhất cũng nhảy xuống: “Cha, vậy thì hời cho hắn quá! Nhiều cô gái bị hắn ức hiếp lắm, tên Chu Bàng này có tiếng xấu lan xa!”

Ngô Bình bất ngờ: “Hắn làm nhiều như vậy mà không ai quan tâm sao?”

Lý Thái Nhất: “Gia tộc của hắn lớn mạnh, người khác nào dám quan tâm. Con chỉ nói một câu, hắn đã muốn đánh chết con, đừng nói gì người khác!”

Bất kỳ nơi nào cũng có cường quyền, không hề có công bằng, Ngô Bình cũng không ngạc nhiên, anh cũng không có nhiều hơi sức để bênh vực kẻ yếu như thế. Việc này liên quan tới Lý Thái Nhất nên anh phải làm cho rõ.

Anh gọi mấy người còn lại tới trước mặt: “Mấy ngày nay cha bế quan, đừng gây chuyện!”

“Thái Nhất, con cẩn thận một chút. Việc này con làm dứt khoát, đắc tội đối phương, nhà họ Chu sẽ không từ bỏ ý đồ!”

Lý Thái Nhất: “Anh Huy, nhà này có gì đặc biệt không?”

Người này thấp giọng nói: “Thái Nhất, nhà họ Chu lũng đoạn buôn bán dược liệu. Hơn nữa còn có quan hệ với một người cháu của Chúa tể, tôi lo cháu của Chúa tể sẽ ra mặt cho họ!”

Nghe nói nhà họ Chu lũng đoạn việc buôn bán dược liệu, Ngô Bình đột nhiên thấy chuyện này không đơn giản, hắn để mấy người Lý Thái Nhất về trước, sau đó dạo một vòng mấy nơi bán thuốc tại Kim Đô.

Sau đó anh phát hiện một sự kiện, dược liệu ở Kim Đô đều do người nhà họ Chu kinh doanh, điều này khiến giá dược liệu bên này mắc hơn nơi khác.

Không chỉ vậy, nhà họ Chu cũng bắt tay vào thị trường đan dược, đi qua hai cửa hàng, chỉ thấy đan dược có phẩm chất bình thường, thiếu đan dược tốt. Mặt khác, nhà họ Chu khá có sức ảnh hưởng trong thị trường đan dược, nhưng lại không thể lũng đoạn.

Rất nhanh, Ngô Bình phát hiện một cửa hàng tên Thần Đan Các, anh có hơi bất ngờ, chẳng lẽ mình mở từ thành Mộng Hoa đã tới nơi này rồi? Vì vậy anh đi vào, phát hiện nhân viên không nhận ra mình nhưng đan dược bên trong đúng là do anh chọn ra từ tiên khố. Bảng hiệu bên này cũng ghi anh là đệ tử của Dược lão học viện Kim Long, là một thầy luyện đan rất giống.

Ngô Bình hỏi chưởng quầy: “Ông chủ của các vị đâu?”

Chưởng quầy là một người trung niên, cười nói: “Ông chủ không ở đây, quý khách muốn mua gì?”

Ngô Bình hỏi: “Người phụ trách cửa hàng này là ai?”

Chưởng quầy cười nói: “Quý khách có chuyện gì, xin cứ nói với ta!”

Ngô Bình không muốn nhiều lời, liên lạc với Triệu Vân Cơ.

“Vân Cơ, bây giờ cô đang ở đây?”, Ngô Bình hỏi.

Triệu Vân Cơ cười nói: “Anh đoán xem!”

Ngô Bình: “Cô đang ở Kim Đô à?”

Triệu Vân Cơ cười: “Đúng thế, tôi đến mấy tháng rồi. Trước đó còn tới học viện tìm anh mà anh không ở, tôi đang ở trong một cửa hàng Thần Đan Các!”

Ngô Bình: “Tôi đang ở Thần Đan Các Kim Đô!”

“Thật sao? Anh đến khi nào? Chờ tôi một lát, tôi tới ngay!”

Triệu Vân Cơ tốn 15 phút là đã đến nơi, trong tay cầm vài xấp giấy tờ, hình như mới bàn chuyện làm ăn với người khác.

“Vân Cơ, Thần Đan Các ở đây làm ăn được không?”

Triệu Vân Cơ: “Rất tốt, nơi này là Kim Đô, là nơi tập trung của người giàu, so với nơi nhỏ như thành Mộng Hoa thì phồn hoa hơn gấp nghìn lần. Hàng tồn anh để lại trước đó sắp bán sạch rồi, chuẩn bị tìm anh bổ sung!”

Ngô Bình: “Trong khoảng thời gian này có ai tìm cô không?”

Triệu Vân Cơ gật đầu: “Quản gia nhà họ Chu tìm tôi, muốn hợp tác nhưng tôi không liên lạc với anh được nên bảo để bàn sau!”

Ngô Bình: “Nhà họ Chu đã biết quan hệ giữa tôi và Thần Đan Các!”

Triệu Vân Cơ: “Đương nhiên là biết, anh là chiêu pr của Thần Đan Các mà!”

Ngô Bình gật đầu, trước đó anh trở lại tiên giới, anh mua sắm vài loại đan, vừa lúc giao cho Triệu Vân Cơ.

Sau đó anh kể chuyện xảy ra hôm nay: “Tôi hoài nghi Chu Bàng kia cố tình ra tay quá đáng, sau đó dùng nó để uy hiếp tôi. Chỉ là họ không ngờ chúng ta có thực lực vượt xa họ, thành ra họ chịu thiệt!”

Triệu Vân Cơ là cô gái thông minh, cô nhăn mày: “Nói vậy thì Thần Đan Các xuất hiện ảnh hưởng tới thu nhập của nhà họ Chu nên muốn đối phó chúng ta?”

Ngô Bình: “Hình như có chỗ dựa lớn nên không coi ai ra gì!”

Triệu Vân Cơ nhẹ nhàng thở dài: “Chuyện này là tôi thiếu suy xét, đáng lẽ tôi nên chờ anh về!”

Ngô Bình: “Cha của Chu Bàng là cháu của Chúa tể, quan hệ này không xa. Ngày mai là lễ mừng thọ của Chúa tể, vừa hay tôi giải quyết luôn!”

Triệu Vân Cơ: “Tuy tôi tới Kim Đô không lâu nhưng cảm thấy tình hình ở đây khá giống nước Tống, thế lực địa phương rắc rối khó gỡ, muốn thay đổi quan niệm của họ còn khó hơn lên trời!”

Ngô Bình: “Cô nói chuyện này không dễ giải quyết?

Triệu Vân Cơ: “Đúng vậy, Chúa tể là bầu trời của Kim Đô, mọi người và mọi thế lực xoay quanh Chúa tể. Nói cách khác, sợ là trừ Chúa tể, họ không sợ ai đâu!”
Chương 2892: Đan được chúc thọ

Ngô Bình nhíu mày: “Vân Cơ, có kiến nghị gì không?”

Triệu Vân Cơ: “Cho nên, gốc rễ là ở chỗ của Chúa Tể, chỉ cần để cho người ở Kim Đô biết được, danh tiếng có ngài có thể kinh động đến Chúa Tể, thì bọn họ cũng không dám dễ dàng đắc tội với chúng ta”.

“Kinh động đến Chúa Tể à?”, Ngô Bình suy nghĩ, nói: “Vậy chọn một cửa hàng lớn hơn nữa đi, lại khai trương thêm lần nữa”.

Triệu Vân Cơ cười nói: “Sau đó thì sao?”

Ngô Bình: “Trong thời này, không phải có ba vị Chúa Tể sao? Trong đó có một vị bị dị tộc trấn áp, cứ mời hết hai vị kia đến, cắt băng khai trương cho Thần Đan Các!”

Triệu Vân Cơ kinh ngạc: “Có thể mời được cả hai vị Chúa Tể sao?”

Ngô Bình cười nói: “Hẳn là có thể. Nếu mà kịp thời gian, tôi sẽ mời thêm một vị Chúa Tể mới nhậm chức, Lý Thần Đồ”.

Triệu Vân Cơ hít sâu một hơi, nói: “Nếu có ba vị Chúa Tể đến, sau này cửa hàng chúng ta có thể mở ở bất cứ nơi nào!”

Ngô Bình: “Vân Cơ, trong hai ngày này đi ra ngoài chọn một cửa hiệu mới ở mặt tiền, đừng sợ lớn, càng lớn càng tốt, càng đắt càng tốt”.

Triệu Vân Cơ gật đầu thật mạnh: “Tôi biết rồi!”

Cùng ngày hôm đó, Ngô Bình lại trở về Tiên Giới một chuyến, mua sắm rất nhiều các loại đan dược, pháp khí ở trong Tiên Khố. Sau này anh muốn mở cửa hàng, không chỉ bán đan dược mà còn bán những thứ khác.

Ngô Bình không chỉ mua ở Tiên Khố, mà còn mua không ít thứ từ cửa hàng công đức, giao tất cả cho Triệu Vân Cơ. Bởi vì bán nhiều thứ, không chỉ có bán một mình đan dược, nên Thần Đan Các cũng sửa tên lại thành Đa Bảo Các.

Ngày tiếp theo, Ngô Bình và Dược Lão cùng nhau đi đến phủ của Chúa Tể, mừng ngày sinh của Chúa Tể. Thân phận của Dược Lão tôn quý, không chỉ là một trong chín người ở học viện, mà còn là người đứng đầu trong các luyện đan sư, cho nên được mời đến bàn của khách quý.

Vì Ngô Bình đi cùng Dược Lão, cho nên anh ngồi ở bên cạnh ông. Khách ngồi ở bàn khách quý, đều là những nhân vật nổi bật có uy tín danh dự của Nhân Tộc, trong số đó có không ít Đại Thánh, Cổ Thánh, Thánh Nhân. Những Vương Đô không có tư cách ngồi ở chỗ này, nên được an bài đến phòng khác.

Cho dù có ở trong một đám người toàn Thánh Nhân và Cổ Thánh, địa vị của Dược Lão vẫn không hề giống người thường, người xung quanh lần lượt tiến lên chào hỏi.

Mỗi khi Dược Lão gặp được người quen, đều nhất định sẽ giới thiệu đệ tử của mình, công bố trình độ luyện đan của anh không hề dưới mình. Những người này đều biết Dược Lão lúc nói chuyện rất ít khi khoa trương, không lẽ trình độ luyện đan của người thanh niên này thật sự cao như vậy sao?

Dược Lão hiểu được tâm tư của mấy người này, ông nói với Ngô Bình: “Đồ đệ, lấy Thần Chủng Đan mà con luyện chế ra đây, cho các vị tiền bối nhìn thử xem”.

Thần Chủng Đan là đan dược do Ngô Bình nghiên cứu chế tạo, có thể tăng cường tỷ lệ sống sót của hạt giống Cấm Kỵ, nó không được coi là loại đan dược cao cấp gì, nhưng giá trị thì không thể nào đo được. Dẫu sao, một tu sĩ có thể có được bao nhiêu thành tựu lớn, vậy thì phải xem người đó có thể thức tỉnh được Cấm Kỵ hay không và Cấm Kỵ thức tỉnh mạnh được cỡ nào.

Người đang ngồi ở đây, trên cơ bản đều là cường giả Thánh Cảnh, lúc trước bọn họ cũng đã thức tỉnh được Cấm Kỵ. Trên thực tế, có thể thức tỉnh được Cấm Kỵ chính là điều kiện tất yếu của Thánh Cảnh, nếu như không có Cấm Kỵ, thì cuộc đời này gần như không có cơ hội trở thành Thánh Nhân.

Ngô Bình lấy ra mấy viên đan dược, chia cho người xung quanh nhìn xem. Những người đó quan sát một lúc, ai nấy cũng đều lộ ra vẻ kinh hãi.

“Đan sư Tiểu Ngô, viên đan này có diệu dụng gì?”. Có người hỏi.

Ngô Bình giải thích: “Thần Chủng Đan có thể giúp tu sĩ thức tỉnh hạt giống Cấm Kỵ, đồng thời cũng tăng được khả năng sống sót của hạt giống Cấm Kỵ”.

Một người khác hỏi: “Một người bình thường không thể tự thức tỉnh hạt giống Cấm Kỵ của bản thân mình. Nếu người đó ăn vào viên đan dược này, vậy thì có bao nhiêu cơ hội thức tỉnh được hạt giống Cấm Kỵ?”

Ngô Bình: “Đại khái là có khoảng 25 phần trăm. Mỗi hai mươi người thì có năm người có thể thức tỉnh. Mà trong số những người thức tỉnh hạt giống Cấm Kỵ, thì có khoảng bốn mươi phần trăm có được cơ hội sống sót”.

Tất cả mọi người đều chấn động, bởi vì dựa theo lời của Ngô Bình, thì chỉ cần ăn vào viên đan này, thì như vậy trong mười người thường, thì sẽ có một người có thể ngưng tụ được Hoạt Chủng!

Phải biết là, nếu như bình thường, tu sĩ Trúc Cơ tam giai khi thức tỉnh hạt giống Cấm Kỵ cũng chỉ có xác suất là một phần mười ngàn! Mà trong số những người thức tỉnh hạt giống Cấm Kỵ đó, có khả năng sống không đến một phần ngàn! Nói cách khác, khi không dùng Thần Chủng Đan, mấy chục triệu tu sĩ tam giai Trúc Cơ, mới có thể sinh ra được một tu sĩ Hoạt Chủng! Mà Ngô Bình, chỉ cần mười viên Thần Chủng Đan, là có thể bồi dưỡng ra được một tu sĩ Hoạt Chủng!

“Đan sư Tiểu Ngô, loại đan này, ta có thể mua một ít không?”. Một vị Cổ Thánh lập tức dò hỏi. Gia tộc của ông ta rất lớn, có không ít hậu thế, ông ta hy vọng trong số hậu nhân của mình, có thể có nhiều tu sĩ Hoạt Chủng một chút.

Ngô Bình cười nói: “Đan dược dùng để luyện chế Thần Chủng Đan hữu hạn, trước mắt vẫn chưa có biện pháp luyện chế theo đợt. Thế nhưng ta có thể cho các vị tiền bối đang ngồi ở đây mỗi người mười viên”.

Mọi người vui mừng khôn xiết, liên tục nói câu cảm tạ. Phải biết là hậu bối con cháu của bọn họ là tu sĩ có tư chất không hề bình thường, cho dù có tư chất thường thường cũng đều không tồi, chỉ cần ăn một viên, là có cơ hội rất lớn có thể thức tỉnh hạt giống Cấm Kỵ!

Lúc này, mọi người đều đã biết được đan đạo của Ngô Bình không hề tầm thường, chỉ sợ đúng như Dược Lão nói, trình độ luyện đan của cậu đệ tử này thật sự không hề dưới ông!

Ngô Bình nhân cơ hội nói: “Các vị tiền bối, vãn bối có mở một tiệm Đa Bảo Các ở Kim Đô, ở đó thường xuyên bán đan dược do ta luyện chế ra. Nếu giai đoạn đầu các vị có yêu cầu gì, thì có thể đến Đa Bảo Các để nhìn thử xem, có lẽ sẽ có món mà các vị cần”.

Mọi người đều gật đầu, nói nếu có thời gian nhất định sẽ đến đó.

Rất nhanh đã đến giờ làm tiệc mừng thọ, những tấm bình phong ngăn cách ngoại giới cũng đã được gỡ bỏ, không gian lập tức trở nên lớn hơn.

Cách đó không xa, Chúa Tể Kim Đô đang ngồi ngay ngắn phía trên bảo tọa, con cháu và đệ tử đang đứng bên người ông ta. Nhìn thấy vị Chúa Tể này, Ngô Bình có thể cảm nhận được khí tức cường hãn của ông ta, loại khí tức này nếu ở Tiên Giới, nhất định là cường giả Hỗn Độn!

Vị Chúa Tể Kim Đô này, đã sống hơn hai ngàn tuổi, tên là Thuần Vu Cự Tử. Thuần Vu Cự Tử hiển nhiên chưa từng dùng Cấm Thiên Đan, bởi vì thế, ông ta hy vọng Ngô Bình có thể tự mình giao Cấm Thiên Đan vào trong tay vị lão Chúa Tể này.

Trên mặt Thuần Vu Cự Tử, đã có dấu vết già cả rõ ràng, đầu tóc ông ta bạc trắng, mặc một cái áo choàng lớn dệt bằng chỉ vàng, hai mắt híp lại, nở một nụ cười hiền từ với mọi người.

Thuần Vu Cự Tử cười nói: “Các vị lão hữu, có thể gặp lại mọi người, trong lòng ta cảm thấy rất an ủi”.

Cổ Thánh Nhân bên cạnh Ngô Bình đều vô cùng cảm kích, đồng loạt nói: “Thuần Vu lão đệ, chờ ngài ba ngàn tuổi, bọn ta sẽ còn đến đây chúc thọ cho ngài!”

Dược Lão nói với Ngô Bình: “Tiểu Bắc, một hồi nữa con đi lên thay mặt cho vi sư. Những cái khác không cần phải đưa, chỉ cần đưa một viên Cấm Thiên Đan!”

Ngô Bình cười nói: “Sư phụ, có Cấm Thiên Đan, thì Chúa Tể Thuần Vu có thể sống được bao lâu?”

Dược Lão: “Cỡ mấy trăm năm, như thế đã là tốt rồi, ông ta sẽ cảm kích con”.

Lúc này, mọi người lần lượt dâng thọ lễ lên. Xếp hạng của Dược Lão tương đối cao, nên rất nhanh đã đến lượt Ngô Bình, trưởng tử Thuần Vu Cự Tử là một vị Đại Thánh Cảnh cường giả nói: “Học viện Kim Long, Dược Lão dâng lễ một viên đan dược!”

Ngô Bình cầm đan dược, đưa đến trước mặt Thuần Vu Cự Tử, cung kính nói: “Vãn bối thay mặt cho gia sư, chúc mừng Chúa Tể thiên thu vạn đại, thọ ngang trời đất”.

Thuần Vu Cự Tử cười nói: “Để ta xem Dược Lão tặng ta đan dược gì”. Mỗi lần mừng thọ, thứ ông ta nhớ thương nhất chính là thọ lễ của Dược Lão, năm nay cũng không ngoại lệ.

Khi ông ta đang mở hộp đan dược ra, nhìn thấy bên trong là Cấm Thiên Đan, sau khi cảm nhận được khí tức huyền diệu bên trong nó, cơ thể có hơi chấn động.

Thuần Vu Cự Tử nhìn chằm chằm vào Cấm Thiên Đan vài giây, sau đó nuốt xuống trực tiếp, rồi nhắm mắt lại. Tất cả mọi người đều ngơ ngác, Chúa Tể gấp đến như thế sao, sao lại ăn nó ngay lập tức?

Thọ lễ thế này, đặc biệt lại còn do đại nhân vật như Dược Lão đưa đến, người bình thường sẽ đặt lên bàn để nhìn một thời gian, còn ăn trực tiếp như thế này, là lần đầu tiên!

Tất cả mọi người đều nín thở, ánh mắt tập trung toàn bộ ở trên người của Thuần Vu Cự Tử, muốn biết rốt cuộc đan dược này có chỗ nào đặc biệt mà lại khiến một vị Chúa Tể không màng hình tượng cũng muốn nuốt nó ngay lập tức!
Chương 2893: Cửa hàng đường phố

Thuần Vu Cự Tử cảm thụ một lát, trên mặt dần dần toát ra vẻ mặt vui mừng như điên, ông ta bắt lấy Ngô Bình, cười nói: “Ta đã đi tìm Viện Trưởng vài lần, nhưng vẫn không thể nhìn thấy cậu. Ngô công tử không hổ là đệ tử của Dược Lão, đan đạo thật sự khiến người ta bội phục!”

Ngô Bình cười nói: “Thuần Vu tiền bối, đan dược này của ta dùng có tốt không?”

Thuần Vu Cự Tử cười ha ha: “Loại đan này, sau này phải làm phiền công tử.

Ngô Bình nói: “Tiền bối, vãn bối muốn mở một cửa hàng ở Kim Đô, bán một chút đan dược pháp khí, mấy món linh tinh. Nếu ngài có thời gian, tới lúc đó có thể mời ngày đến quán, cũng cho quán mới được hưởng một chút danh tiếng của ngài”.

Thuần Vu Cự Tử vội vàng hỏi: “A, cửa hàng tên gì thế! Ta nhất định sẽ đến đó!”

Ngô Bình: “Cửa hàng mới gọi là Đa Bảo Các, ngày mốt sẽ mở cửa, đến lúc đó vãn bối nhất định sẽ chờ tiền bối đại giá”.

Thuần Vu Cự Tử cười ha ha: “Được được!”

Sau khi tặng đan dược, Ngô Bình lập tức lui ra. Trong đám người, cha của Chu Bàng - Chu Kỳ An thấy cảnh này, sắc mặt trở nên khó coi vô cùng. Ông ta không hề nghĩ đến, Chúa Tể thế mà sẽ đích thân đi đến cửa hàng của Ngô Bình! Loại chuyện này, chính là chuyện mà ông ta vô cùng mơ ước. Năm đó, ông ta khai trương cửa hàng Chu Gia, thậm chí cũng chưa từng dám mời Chúa Tể ra mặt, càng miễn bàn đến chuyện đi đến tận cửa!

“Cái mà hắn tặng cho Chúa Tể, rốt cuộc là loại đan dược gì?”, Chu Kỳ An thất kinh.

Sau khi Ngô Bình trở lại chỗ ngồi, những người còn lại cũng lần lượt dâng thọ lễ lên, đến phiên Chu Kỳ An thì đã hơn một nửa số người.

Dược Lão cười nói: “Con muốn mở cửa hàng sao?”

Ở trong mắt Dược Lão, mở cửa hàng gì đó không phải là công việc đàng hoàng, dẫu sao có chuyện gì có thể quan trọng hơn luyện đan được cơ chứ?

Ngô Bình: “Sư phụ, con chuẩn bị mở rộng kinh doanh Đa Bảo Các lên, sau này còn mở thêm nhiều chi nhánh nữa, như vậy có thể thúc đẩy việc giao lưu trao đổi tài nguyên của Tiên Giới và Thánh Cổ Đại Lục”.

Dược Lão: “Ừm, thời trẻ đúng là có không ít người đã đi Tiên Giới. Nếu có cơ hội, vi sư cũng phải đi đến đó xem”.

Sau khi kết thúc tiệc mừng thọ, Ngô Bình tạm biệt mọi người. Anh vừa mới ra khỏi cổng, đã cảm giác được có người đang đuổi theo phía sau mình.

“Ngô công tử!”

Ngô Bình dừng bước, sau đó thấy được Chu Kỳ An.

Trên mặt Chu Kỳ An lộ ra nụ cười, nói: “Ngô công tử, có thể nói chuyện một chút được không?”

Người này, lúc trước còn tính kế mình, tính kế Lý Thái Nhất, Ngô Bình đương nhiên không muốn cho gã mặt tốt, anh lạnh lùng nói: “Ta rất bận, ông có chuyện thì cứ nói”.

Chu Kỳ An nhíu mày, tuy là nói Ngô Bình là người đưa đan dược hôm nay, khiến cho Chúa Tể xem trọng, nhưng nói thế nào thì gã cũng là thân thích của Chúa Tể, đánh gãy xương vẫn còn dính gân. Người này sao lại có thể vô lễ với mình như thế!

Sắc mặt của gã cũng trở nên lạnh lùng, lạnh giọng nói: “Ngô công tử, ta có ý nhắc nhở cậu. Ta mặc kệ là cậu muốn mở cửa hàng gì, nhưng mà kinh doanh đan dược và dược liệu ở Kim Đô thì cậu không được động vào!”

Ngô Bình cười ha ha: “Ông không cho ta động vào, ta càng muốn động”.

Chu Kỳ An giận dữ, trầm giọng nói: “Ngô công tử, cậu cho rằng chuyện kinh doanh dược liệu và đan dược đều chỉ do một mình ta làm sao? Nói thật cho cậu biết, những món đó đều do Nhị Gia quản cả!”

Nhị Gia mà gã nói, chính là con thứ của Chúa Tể, Thuần Vu Uy. Ở trên tiệc mừng thọ, Ngô Bình đã gặp Thuần Vu Uy, đối phương là một người có tướng mạo văn nhã, hắn còn kính rượu với Ngô Bình và Dược Lão, không nghĩ đến, hắn lại là người khống chế chuyện kinh doanh dược liệu và đan dược.

Ngô Bình nhíu mày: “Hóa ra là Thuần Vu Uy, vậy thì để hắn tự mình nói với ta”. Nói xong, gã xoay người rời đi.

Sắc mặt Chu Kỳ An khó coi, lạnh giọng nói: “Thật đúng là cái thứ không biết sống chết! Chuyện kinh doanh của Thuần Vu ở Kim Đô đều đã hơn một ngàn năm, gã vậy mà dám nhảy ra đoạt chén cơm!”

Ngô Bình trở lại Thần Đan Các, Triệu Vân Cơ đang chờ anh về, hỏi: “Thế nào rồi?”

Ngô Bình nói: “Bây giờ ta mới biết được, người khiến cho dược liệu và đan dược bị lũng đoạn chính là con thứ của Chúa Tể, Thuần Vu Uy”.

Triệu Vân Cơ cũng không hề cảm thấy ngạc nhiên: “Xem ra, Chu Kỳ An này chỉ là một quân cờ bị đẩy lên phía trước, Loại gia tộc ngàn năm như thế này, kinh doanh ở Kim Đô hơn một ngàn năm, bánh kem lợi ích đều được phân ra từ sớm rồi. Hiện tại chúng ta ngáng một chân, chẳng khác nào đàn tuyên chiến với những người được hưởng lợi đó”.

Ngô Bình: “Ở phía Tiên Giới bên kia sắp hình thành một Đại Tiên Giới. Trước đó, chúng ta cần phải phát triển kinh doanh, xúc tiến hai bên giao lưu tài nguyên”.

Triệu Vân Cơ: “Nói vậy, chúng ta nhất định phải bồi dưỡng thêm một ít người hữu dụng”.

Ngô Bình: “Vân Cơ, sau này cô phụ trách chuyện kinh doanh của Kim Đô, nhân tiện đưa thêm một ít người ra. Không bao lâu nữa chúng ta sẽ phải mở cửa hàng thứ hai thứ ba”.

Triệu Vân Cơ: “Nhưng phía của Thuần Vu Uy nhất định sẽ tạo áp lực cho chúng ta”.

Ngô Bình cười lạnh: “Gã mạnh đến đâu cũng chỉ là con của Chúa Tể, ngay cả cha của gã còn phải cho tôi mặt mũi, gã thì có là cái gì?”

Triệu Vân Cơ vô cùng kinh ngạc, hỏi: “Anh Bình, chuyện này là sao?”

Ngô Bình kể lại chuyện của Cấm Thiên Đan, Triệu Vân Cơ vô cùng khiếp sợ: “Cấm Thiên Đan có thể tăng thọ mệnh của Chúa Tể!”

Ngô Bình gật đầu: “Chúa Tể chịu áp chế của Thiên Đạo, cho nên chỉ có thể sống mấy ngàn năm. Cấm Thiên Đan, có thể hạ thấp thương tổn của Thiên Đạo đối với Chúa Tể đến mức cực đại, từ đó nâng cao thọ mệnh của Chúa Tể lên. Mấy ngày nữa, sẽ có một vị Chúa Tể mới ở Thánh Cổ Đại Lục”.

Triệu Vân Cơ cảm thấy không thể tưởng tượng được, nói: “Anh Bình, không ngờ được đan dược mà anh luyện chế, lại có kỳ hiệu như thế!”

Ngô Bình: “Là vì tôi nắm giữ Cấm Thiên Chi Lực, trước kia chỉ có Thánh Hoàng mới có thể nắm giữ được loại sức mạnh này”.

Triệu Vân Cơ vô cùng cao hứng, cười nói: “Lúc trước tôi cũng không rõ, bây giờ, tôi không hề sợ Thuần Vu Uy và nhà họ Chu! Anh Bình, đi, chúng ta đi đến cửa hàng mới xem thử”.

Hóa ra, cô đã tìm được một cửa hàng mới, hơn nữa đã thỏa thuận với chủ nhân của cửa hàng.

Vì thế, hai người đi đến một con phố phồn hoa ở Kim Đô, phố Thiên Bảo. Phố Thiên Bảo là một dãy phố hình tròn, dãy cửa hàng ở giữa có vị trí tốt nhất. Đặc biệt là những hàng đầu ở phía hai đầu của con phố, ba mặt tiền, thuộc về vua cửa hàng phố Thiên Bảo!

Lúc này, Ngô Bình đi đến cửa hàng ở phía cực đông. Cửa hàng này có tám tầng, vốn được chia làm hai, phía nam bán đan dược, phía Bắc bán dược liệu, ở tầng cao nhất thì đổi thành quán trà. Cửa hàng giống như thế này, đều có tiền thuê vô cùng cao, ông chủ cũng sẽ không bán ra dễ dàng. Thế nhưng, giá mà Triệu Vân Cơ đưa ra vô cùng cao, ông chủ cũng phải động tâm.

Đứng trước cửa hàng, Ngô Bình vô cùng vừa lòng với mặt tiền của cửa hiệu, cười nói: “Nơi này chắc hẳn là một cửa hàng phồn hoa nhất ở Kim Đô. Đối phương ra giá bao nhiêu?”

Triệu Vân Cơ nói: “Cửa hàng ba mặt tiền, tổng cộng tám tầng, mỗi tầng hai ngàn bốn trăm mét vuông, diện tích kinh doanh khoảng hai mươi ngàn mét vuông. Đối phương ra giá bốn mươi tỷ hoàng thù!”

Hai trăm hoàng thù đổi thành một thánh thù, bốn mươi tỷ hoàng thù, chính là hai trăm triệu thánh thù, đây chắc chắn là một cái giá trên trời. Phải biết là, một tòa nhà ở thành Mộng Hoa cũng chỉ mới có mười mấy vạn thánh thù thôi.

Ngô Bình cau mày: “Bốn mươi tỷ cũng không phải là rẻ. Nếu mà thuê, thì tiền thuê một năm là bao nhiêu?”

“Nếu thuê thì phải trả trước ba năm, mỗi năm sáu trăm triệu hoàng thù”.

Ngô Bình: “Nói như vậy, vẫn là thuê có lời”.

Triệu Văn Cơ: “Nhưng mà, cửa hàng này từ khi xây từ ba trăm năm trước đến nay, mỗi năm đều tăng tiền thuê lên. Tôi có hỏi thăm một chút, ba trăm năm trước, cửa hàng này chỉ có tiền thuê hơn hai mươi triệu hoàng thù”.

Ngô Bình gật đầu: “Được”.

Hai người đi vào trong cửa hàng, ông chủ cửa hàng luôn chờ bọn họ. Thấy Triệu Vân Cơ đến, một người đàn ông gầy lùn tiến lên đón, cười nói: “Cô Triệu, hai người đã thương lượng rồi sao?”

Ngô Bình biết người này chính là ông chủ, cười hỏi: “Ông chủ, giá cả có thể bàn lại không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom