• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Thần Y Trở Lại (4 Viewers)

  • Chương 306-310

Chương 306: Gia nhập Thiên Long

Ngô Bình nhìn lướt qua, nói: "Anh không cần phải cho tôi xem cái này".

Đoàn Long nói: "Cần đấy. Trên đời này thứ khó lường nhất chính là lòng người, nhưng tôi làm việc lúc nào cũng có giới hạn của mình, tôi sẽ không hại anh em của mình. Mời cậu xem tiếp".

Ngô Bình xem tiếp, anh nhìn thấy một thứ rất đáng kinh ngạc.

Họ đi vào ngôi mộ làm kinh động đến thiên thi. Thiên thi mặc trang phục hoàng đế, hành động nhanh như chớp. Nó đánh bay Đoàn Long trước rồi bắt đầu tàn sát. Hiện trường toàn những tiếng kêu thảm thiết, máu thịt bay tứ tung, thảm không nỡ nhìn.

Có thể nhìn thấy sau khi Đoàn Long đáp đất liền uống một thứ, sau đó toàn thân đen sì, cơ thể cứng ngắc.

Nhìn đến đây, Ngô Bình hỏi: "Anh uống gì vậy?"

Sắc mặt Đoàn Long rất lạnh nhạt, anh ta nói: "Dầu thi. Uống dầu thi xong thì toàn thân tôi sẽ tỏa ra mùi xác chết, thiên thi sẽ coi tôi là đồng loại, không tấn công tôi".

Khựng lại một chút rồi Đoàn Long nói tiếp: "Với khả năng của tôi thì hoàn toàn không phải đối thủ của thiên thi, chỉ có cách này mới có thể sống tiếp. Tất nhiên cậu có thể coi như tôi hèn nhát, tham sống sợ chết".

Ngô Bình liền hiểu vì sao thiên thi lại không tấn công Đoàn Long nữa.

Sau đó thì người quay video cũng bị thiên thi giết chết, máy quay rơi xuống đất, chỉ có thể quay được một ít. Nhưng Ngô Bình không cần xem tiếp nữa, anh có thể kết luận Đoàn Long không giết hại đồng đội của mình.

Anh trả điện thoại cho đối phương, nâng ly rượu lên: "Người đã chết rồi, đừng quá đau lòng, tôi kính anh Đoàn một ly".

Hai người liên tiếp cạn ba ly, Đoàn Long cười nói: "Còn nữa, cảm ơn cậu đã không giết tôi ngày hôm nay", đây là lần thứ hai anh ta nói điều này.

Ngô Bình khựng lại, nói: "Ồ? Tại sao tôi phải giết anh Đoàn?"

Đoàn Long nói: "Tôi hiểu rõ Diệp Thiên Tông là người thế nào. Lúc đó chắc chắn ông ta đã khuyên anh hãy nhân cơ hội giết tôi".

Ngô Bình mỉm cười: "Anh Đoàn nghĩ nhiều rồi, không có chuyện đó".

Đoàn Long bật cười lớn: "Nhưng dù thế nào tôi cũng phải cảm ơn cậu".

Hai người uống rất nhiều rượu, hai vò rượu hết veo mà họ không hề say.

Đột nhiên Đoàn Long cười nói: "Tôi xin mời cậu Ngô gia nhập Thiên Long chúng tôi một lần nữa".

Ngô Bình im lặng một lúc rồi nói: "Vì sao anh Đoàn lại cứ muốn tôi gia nhập Thiên Long?"

Đoàn Long nói: "Y thuật của cậu khiến tôi kính phục, Thiên Long chúng tôi chiến đấu ở tuyến đầu, tử vong hay bị thương là chuyện thường thấy. Có cậu ở đó có thể chữa trị cho những anh em liều chết bảo vệ đất nước".

Ngô Bình hơi động lòng: "Ồ? Thiên Long thường chiến đấu với bên ngoài sao?"

Đoàn Long gật đầu: "Thế giới này không yên bình như vẻ bề ngoài. Thần Võ Ti phụ trách trong nước, Thiên Long phụ trách ngoài nước, chúng tôi còn ở tuyến đầu, hơn nữa còn đảm nhận nhiệm vụ tác chiến ở nước ngoài".

Ngô Bình vô cùng nể phục, nói: "Mọi người đã vất vả rồi. Tôi tình nguyện gia nhập Thiên Long".

Đoàn Long rất mừng: "Tốt! Thiên Long có 10 đội hành động, tôi có thể để cậu làm đội trưởng".

Ngô Bình liền hỏi tình hình của những đội tác chiến này, mười đội lần lượt phụ trách những khu vực Đông Doanh, Bán Đảo, La Sát, Ấn Địa, Mễ Quốc và bán đảo Trung Nam.

Anh suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi mong rằng có thể gia nhập đội Đông Doanh".

Đoàn Lăng sững ra, nói: "Cậu Ngô, không giấu gì cậu, đội hành động Đông Doanh là một trong những đội nguy hiểm nhất, vì người Đông Doanh có âm mưu xâm lược chúng ta, thường có những hành động nham hiểm, cậu chắc chắn muốn tiếp quản đội hành động Đông Doanh không?"

Ngô Bình gật đầu: "Chắc chắn".

Đoàn Long cười nói: "Được, tôi sẽ giao đội Đông Doanh cho cậu. Nhiệm vụ của cậu sẽ không mâu thuẫn với Thần Võ Ti đâu. Ngoài ra thì cậu sẽ có quân hàm đại tá".

Đại tá bằng với cấp chính sư, là chức vụ cao nhất.

"Có ba đãi ngộ, một là lương của cậu ở Thiên Long hàng năm sẽ khoảng 30 triệu tệ, chưa tính tiền thưởng; hai là tiền thưởng quân hàm của cậu mỗi tháng là 12 nghìn tệ, có thêm tiền phụ cấp; ba là nếu nhận việc thêm thì cậu kiếm được bao nhiêu là tùy vào năng lực".

Ngô Bình nói: "Vậy cũng khá tốt".

"Còn nữa, phiên hiệu của đội Đông Doanh là Hắc Thạch, sau này cậu chính là đội trưởng của Hắc Thạch. Cậu có thể tự chọn nơi đóng quân của của Hắc Thạch, không bị hạn chế, biên chế nhân lực hiện nay cậu có thể chọn để lại những người nào, sau này tôi sẽ cho người bàn bạc với cậu sau".

Ngô Bình nói: "Được".

Uống rượu xong, cũng thuyết phục thành công Ngô Bình gia nhập Thiên Long, Đoàn Long đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, không lâu sau liền ra về. Sau khi tiễn Đoàn Long, ba người Tống Tiểu Nương cũng quay về báo cáo, Thiên Diện Thái Tuế đã được giao cho cấp trên.

Ngô Bình liền bảo người đi chuẩn bị cơm rượu mời nhóm Tống Tiểu Nương ăn cơm. Họ đã bận rộn suốt một ngày một đêm, đến giờ vẫn còn chưa ăn gì.

Ngay lúc này, Đường Băng Vân gọi điện cho anh.

"Có rảnh không?", cô ấy hỏi, giọng điệu rất nhẹ nhàng.

"Rảnh, nghe nói Đường môn các người cũng tới núi Tiên Hạc rồi", anh nói.

Đường Băng Vân nói: "Tôi đang ở huyện Minh Dương".

Ngô Bình nói: "Vậy sao? Nếu mọi người tiện thì tới chỗ tôi đi, ở đây tôi có cơm có rượu, còn có chỗ nghỉ ngơi".

"Được, vậy chúng tôi không khách sáo nhé".

Nửa tiếng sau, hai chiếc xe đi vào căn biệt thự số một ở Đông Hồ, chính là nhóm Đường Băng Vân.

Vừa thấy Đường Băng Vân là Ngô Bình đã kinh ngạc, cô ấy đã bị thương, cả cánh tay trái rũ xuống, vết thương rất sâu, máu nhiễm đỏ cả băng gạc. Hoa Hồng, Khả Ái, King Kong, Huyết Đao đằng sau cô ấy đều bị thương.

"Đánh nhau với ai vậy?", anh vội mời họ vào nhà, bảo Chu Vĩ đi lấy hòm thuốc tới.

Đường Băng Vân rất bĩnh tĩnh, nói: "Không sao cả, không may mắn nên chạm phải kẻ thù ở núi Tiên Hạc".

"Ai vậy?", Ngô Bình hỏi.

"Hắc Liên, đó là một tổ chức sát thủ, họ luôn cạnh tranh với tổ chức sát thủ Đường môn chúng tôi", Đường Băng Vân nói: "Tuy chúng tôi bị thương nhưng bên đối phương cũng có ba người chết, không lỗ".

Ngô Bình liền lắc đầu, anh dùng dao găm rạch băng gạc ra, bắt đầu xử lý miệng vết thương cho Đường Băng Vân. Vết thương này có độc, hơn nữa còn cắt đứt hai mạch máu khá lớn, hai sợi gân cũng bị cắt đứt, dây thần kinh chính cũng bị đứt.

Đường Băng Vân bề ngoài thì bình tĩnh, thực ra trong lòng rất phiền muộn. Cánh tay của cô ấy coi như đã bị tàn phế, nhiều chiêu thức phức tạp dùng nhiều sức sau này e là không thể dùng nữa.

Ngô Bình kiểm tra một lúc rồi mở hòm thuốc ra, bắt đầu tiến hành tiểu phẫu cho cô ấy. Trong hòm có những cây kim mảnh nhất thế giới, đây là những thứ Ngô Bình thu thập được nhờ danh nghĩa Thần Võ Ti, đường kính chỉ có 10 mi-li-mét, chỉ phẫu thuật cũng chỉ có 3 mi-li-mét.

Anh dùng hai cái kẹp phẫu thuật, nhanh chóng khâu vết thương lại dưới sự phối hợp của thị lực và nhãn lực mạnh mẽ. Huyết quản nhỏ xíu, anh khâu cả trăm nhát, hơn nữa chỉ dùng chưa đến một phút.

Vì khâu quá tốt nên máu còn không bị chảy ra ngoài. Tất nhiên anh đã dùng chân khí vàng kim để gia tăng tốc độ hồi phục cho Đường Băng Vân.

Tiếp đó anh lại khâu lại các gân, dây thần kinh và cơ bắp. Đặc biệt là khâu dây thần kinh, anh dùng nhãn lực chuẩn xác để nối lại, để tránh di chứng về sau.

Cuối cùng anh khâu da lại, đường kim cực mảnh đó khiến Đường Băng Vân vô cùng nể phục, cô ấy không khỏi nói: "Thủ pháp của anh tuyệt thật, học của ai vậy?"

Ngô Bình trợn mắt với cô ấy: "Tôi là tiến sĩ ngành Y của đại học Thanh Hoa đấy, vết thương của cô chẳng nhằm nhò gì với tôi đâu".

Nói xong anh liền cắt đứt chỉ, lại châm kim cho cô ấy, bôi thuốc anh chế, nói: "Hãy nghỉ ngơi đi, trong vòng ba ngày không được dùng võ".

Đường Băng Vân hừ một tiếng: "Có tác dụng gì chứ? Dù sao cánh tay này cũng bị phế một nửa rồi".

"Vớ vẩn! Tôi đây đã ra tay thì sao nó lại phế được? Tôi bảo đảm nếu trong ba ngày cô không cử động lung tung thì sẽ như chưa hề bị thương vậy", Ngô Bình nói.
Chương 307: Hợp tác với đội Ma Ám

Đường Băng Vân sững sờ: "Hệt như chưa hề bị thương sao? Anh không lừa tôi chứ?"

Ngô Bình cười lạnh: "Ngốc ngếch!"

Đường Băng Vân tức tối: "Anh nói ai ngốc ngếch?"

Khả Ái khụ một tiếng, nói: "Anh Ngô, em cũng bị thương rồi, anh mau giúp em chữa thương với".

Vết thương của Khả Ái khá nghiêm trọng, sau lưng bị rạch một nhát. Tuy không ở chỗ hiểm nhưng phổi đã bị thương, hơn nữa còn bị đứt một mạch máu, tình trạng xuất huyết trong rất nghiêm trọng.

Anh chữa thương cho mọi người, đến tận tối mới xong. Anh bảo người chuẩn bị đồ ăn để mời đám sát thần này.

Đường Băng Vân có thể cảm nhận vết thương đang hồi phục rất nhanh, vô cùng cảm kích Ngô Bình nhưng lại cứng miệng, nói: "Ở cái chỗ hẻo lánh này quả thực chẳng có chỗ gì chơi cả".

Ngô Bình nói: "Đúng, chỗ chúng tôi khỉ ho cò gáy, thế nên về sau cô đừng có tới đấy nhé".

Đường Băng Vân ăn cơm bằng tay không bị thương, miệng dính toàn mỡ, nói: "Anh nghĩ tôi muốn đến sao? Nghe nói ở đây có tiên phủ nên tôi mới đến xem thôi".

Ngô Bình nói: "Đi uổng phí một chuyến rồi đúng không? Tiên phủ biến mất mà còn bị thương nữa".

Đường Băng Vân nhìn anh: "Tôi nghe nói người của Thần Võ Ti cũng đến, anh có tham gia không?"

Ngô Bình gật đầu: "Tiên phủ đó là nơi truyền thừa của Chân Dương tông, tiếc là tôi không may mắn, tay trắng ra về".

Đường Băng Vân tò mò nói: "Vậy thì lạ thật, là thần linh và Trương Huyền Thanh ngày xưa sao?"

Ngô Bình nói: "Đó là chuyện từ rất nhiều năm trước. Tôi ngờ rằng hoặc là họ chết trong đó, hoặc là đã đột phá Địa Tiên hậu kỳ, đến Chân Dương tông báo danh rồi".

Đường Băng Vân liền thấy hứng thú: "Đến Địa Tiên hậu kỳ là có thể đến Chân Dương tông báo danh sao?"

Ngô Bình gật đầu: "Có đường hầm riêng, sau khi tu vi đạt đến mức độ đó thì có thể đi qua đó đến Chân Dương tông".

Đường Băng Vân khẽ thở dài: "Lúc nào tôi mới có thể trở thành Địa Tiên đây!"

Ngô Bình rót một ly rượu cho cô ấy, cười nói: "Tôi muốn bàn bạc với cô một chuyện".

Đường Băng Vân cảnh giác ngay: "Chuyện gì?"

Ngô Bình cười nói: "Tôi vừa gia nhập Thiên Long, các cô có muốn gia nhập không?"

Đường Băng Vân cười lạnh: "Anh đang nằm mơ đấy à? Lính đánh thuê chúng tôi đang làm ăn ngon nghẻ, tự dựng chạy đến Thiên Long làm cái gì?"

Ngô Bình nói rất nghiêm túc: "Dù mọi người có mạnh đến đâu thì cũng chỉ là đại diện cho Đường môn. Thiên Long lại khác, nó đại diện cho cả một quốc gia".

Đường Băng Vân bật cười: "Được đấy, tôi có thể gia nhập Thiên Long, nhưng anh phải gia nhập nhóm lính đánh thuê Ma Ám của tôi".

"Được, thành giao!", Ngô Bình suy nghĩ một lúc rồi đồng ý ngay.

Đường Băng Vân sững ra: "Quyết định nhanh như vậy sao?"

Ngô Bình nói: "Gia nhập đội của cô tôi cũng không lỗ, còn có thể chia hoa hồng, tại sao lại không chứ?"

Nói xong anh liền phát hiện mấy người Khả Ái đều nhìn anh bằng ánh mắt kỳ lạ, anh liền hỏi: "Tại sao lại nhìn tôi với ánh mắt như vậy?"

Hoa Hồng khẽ thở dài, nói: "Chúng tôi vừa nhận một nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm, đó là thám hiểm lăng mộ của một vị Khalip của đế quốc Ả Rập".

Ngô Bình chớp mắt: "Trong lăng mộ có thứ gì quan trọng sao?"

Hoa Hồng gật đầu: "Có, là truyền thừa của văn minh Tiên quốc. Nghe nói ngày xưa đế quốc Ả Rập phất lên có liên quan đến truyền thừa văn mình này".

Ngô Bình thở dài: "Thế nên lăng mộ này vô cùng nguy hiểm sao?"

Đường Băng Vân nói: "Sao thế, anh sợ à?"

Ngô Bình cười lạnh: "Chẳng lẽ cô không sợ sao?"

Đường Băng Vân im lặng, một lúc sau liền nói: "Tiền thuê một tỷ đô la Mỹ, còn thêm cả một số thứ trong lăng mộ nữa".

Ngô Bình sững ra: "Hào phóng thế sao? Đối phương là ai vậy?"

Đường Băng Vân nói: "Một tù trưởng giàu có của nước Ả Rập, có tài sản hai mươi tỷ đô la Mỹ".

Ngô Bình cắn mạnh một miếng thức ăn, nói: "Trời!"

Đường Băng Vân nói: "Có rất nhiều món bảo vật quý giá được chôn cùng vị khalip đó, ngay cả quan tài cũng được làm bằng vàng. Nếu lần này thành công thì đủ để chúng tôi sống cả ba năm".

Khả Ái cười nói: "Hơn nữa vị tù trưởng đó có dã tâm rất lớn, nếu lần này thành công thì có thể người đó sẽ thuê đội Ma Ám để hỗ trợ người đó lên ngôi vị quốc vương".

Ngô Bình hỏi: "Vậy lính đánh thuê kiếm được nhiều không?"

"Không kiếm được nhiều, vì có rất nhiều khoản cần chi". Đường Băng Vân nói: "Lợi nhuận năm ngoái chỉ có năm trăm triệu đô la Mỹ, còn không nhiều bằng tiền nhiệm vụ của chúng tôi. Nhưng nếu có thể hoàn thành nhiệm vụ của tù trưởng này thì mỗi năm ít nhất có thể kiếm được hai tỷ đô la Mỹ".

Ngô Bình nói: "Lúc nào hành động?"

"Một tháng sau, trong khoảng thời gian này phải chuẩn bị đầy đủ", Đường Băng Vân nói.

Ngô Bình gật đầu: "Cũng được, gần đây tôi quá nhiều việc, cũng vừa hay thả lỏng một chút".

Đã tối nên nhóm của Đường Băng Vân ở lại căn biệt thự.

Sáng hôm sau mấy người đó liền tạm biệt ra về, nói rằng phải quay về Đường môn.

Sau khi tiễn họ, Ngô Bình liền bắt đầu kế hạch nắm giữ giới võ lâm của thành phố Vân Đỉnh. Nhưng Từ Quý Phi nói Vân Đỉnh có một thế lực thần bí, anh vẫn chưa rõ lắm, định tới thành phố Vân Đỉnh xem thế nào.

Buổi trưa, Ngô Mi và Trương Lệ đi tỉnh đã quay về, sau khi cùng ăn cơm thì anh cùng Hoàng Tử Cường lái xe đến thành phố Vân Đỉnh.

Thành phố Vân Đỉnh là thành phố cấp trên của huyện Minh Dương, bên dưới còn có bốn khu, ba huyện và một thành phố, tổng cộng có hơn tám triệu dân, là một thành phố lớn.

Khoảng thời gian trước, thị trường thành phố Vân Đỉnh là Chu Truyền Võ đã được điều lên tỉnh nhậm chức, hiện nay thị trưởng mới vừa lên chức, đang chuẩn bị thể hiện năng lực.

Hoàng Tử Cường lái xe, Ngô Bình hỏi anh ta: "Tử Cường, anh biết gì về giới võ lâm thành phố Vân Đỉnh?"

Hoàng Tử Cường suy nghĩ một lát, nói: "Cậu chủ, thành phố Vân Đỉnh không có nhiều nhân vật lợi hại, trừ Ngô Hữu Tuyền thì chỉ còn một người tên là Ma Đô, hai người đều là cao thủ cảnh giới Khí".

Ngô Bình nói: "Nhưng tôi nghe nói thành phố Vân Đỉnh còn có một thế lực thần bí nữa, anh có biết không?"

Hoàng Tử Cường nói: "Ý cậu chủ nói nhà họ Chương sao?"

"Nhà họ Chương rất thần bí sao?"

Hoàng Tử Cường do dự một lúc, nói: "Nếu nói thần bí thì cũng không hẳn. Nhà họ Chương làm nông, bao thầu đất rồi làm ruộng ở ngoại ô, làm một nông trại lớn. Xung quanh có rất nhiều nhà nông đều tới nông trại làm công, còn học thêm một ít quyền cước của chủ nông trại".

"Nhưng có một lần, một cao thủ cảnh giới Khí từ thành phố Vân Đỉnh tới, vì uống say nên đã phát điên trong quán cơm, đánh cho mấy người bị thương, không ai có thể khống chế kẻ đó. Một đệ tử của nhà họ Chương đi ngang qua, chỉ tung một chiêu đã đánh ngã cao thủ uống say đó, chuyện này làm kinh động giới võ lâm của thành phố Vân Đỉnh. Từ đó về sau, các cao thủ trong tỉnh đến thăm nhà họ Chương, nhưng đều rất bí mật, không ai biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng kể từ đó, giới bên ngoài đều đồn nhà họ Chương thâm sâu khó lường, cao thủ nhiều như mây".

Anh ta khựng lại một chút rồi nói: "Tôi nghe một người bạn trong giang hồ nói, nhà họ Chương có thể có cao thủ Tiên Thiên trần giữ".

Ngô Bình nhướng mày: "Cao thủ Tiên Thiên sao?"

Hoàng Tử Cường nói: "Chỉ là đoán thôi, nhưng tôi cảm thấy nhà họ Chương chắc chắn không đơn giản, vì trong số những người đến thăm có mấy cao thủ Tiên Thiên".

Ngô Bình liền hiểu, Ngô Hữu Tuyền và Ma Đô đều chẳng đáng là gì, kẻ có sức ảnh hưởng nhất ở thành phố Vân Đỉnh chính là nhà họ Chương.

Nghĩ vậy anh liền nói: "Tử Cường, chúng ta đến nhà họ Chương một chuyến".

Hoàng Tử Cường rất kinh ngạc: "Cậu chủ, chúng ta đột nhiên qua đó không được ổn lắm đâu. Hay là để tôi nhờ bạn làm người trung gian nhé?"

Ngô Bình phất tay: "Không cần, cứ lái xe đến thẳng đó đi, tôi muốn gặp gia chủ nhà họ Chương".

Anh đã có thể đoán ra, nhà họ Chương là một thế gia võ lâm sống ẩn dật ngay trong thành phố lớn.
Chương 308: Giữa đường gặp kẻ xấu

Xe đi vào khu vực thành phố Vân Đỉnh, có thể cảm nhận được nơi này phồn hoa hơn hẳn huyện Minh Dương. Ở huyện, trong số ba mươi cái xe chưa chắc đã có một chiếc siêu xe. Nhưng ở thành phố Vân Đỉnh gần như là siêu xe đầy đường, Hoàng Tử Cường mới lái có một đoạn mà Ngô Bình đã nhìn thấy bảy tám chiếc xe hơi có giá trị hàng triệu tệ trở lên.

Thành phố Vân Đỉnh rất gần tỉnh, nếu đi đường thẳng chỉ có một trăm ki-lô-mét, thế nên nhờ vào ưu thế về con đường và vị trí mà nơi đây là mạch giao kinh tế của tỉnh K. Nơi đây có nền kinh tế phát triển, dân kinh doanh lên đến hàng trăm nghìn người.

Khi xe đi tới lối qua đường, Hoàng Tử Cường liền dừng xe cho hàng người bên trái đi qua. Trong hàng người có phụ nữ có thai, có người già và trẻ nhỏ, đi khá chậm.

Lúc này đằng sau có một chiếc xe BMW bấm còi, tiếng còi inh ỏi khiến Hoàng Tử Cường nhíu mày. 5 giây trôi qua, một tài xế đi xuống từ chiếc xe đằng sau, anh ta gõ cửa kính xe Ngô Bình.

Hoàng Tử Cường hạ kính xe xuống, đối phương hung hăng nói: "Dừng xe cái quái gì hả? Không biết lái xe à? Đồ khốn!"

Người này khoảng 37, 38 tuổi, mặt mày dữ tợn, trông rất hung hăng, ăn nói thô tục. Hoàng Tử Cường lại tính nóng nảy, liền giơ tay ra rồi tát lên mặt hắn ta.

Bị tát một cái, hắn ta sững ra rồi điên lên, phất tay với chiếc xe đằng sau: "Xuống xe, làm việc!"

Ba người đi xuống chiếc xe đó, sau đó liền đá vào xe Ngô Bình. Chiếc xe MPV bị đánh lõm cả vào, đèn xe bị nát, gương chiếu hậu cũng bị đánh bay.

Hoàng Tử Cường định xuống xe dạy cho mấy tên này một bài học thì Ngô Bình gọi lại, anh lạnh nhạt nói: "Cứ để chúng đập, báo cảnh sát đi".

Hoàng Tử Cường gật đầu sau đó liền gọi điện báo cảnh sát. Tên đàn ông hung ác kia đã lấy gậy bóng chày ra bắt đầu đập cửa kính, cửa xe liền vỡ tung.

"Ra đây!", hắn ta gào lớn, nhưng Hoàng Tử Cường và Ngô Bình vẫn không động đậy, đợi cảnh sát đến.

Mười phút sau, xe đã bị đánh nát tới nỗi không ra hình dạng thì còi cảnh sát mới vang lên, hai chiếc xe cảnh sát dừng cạnh đó.

Tám viên cảnh sát xuống xe, đi tới hỏi tình hình.

Đám người đó lại không sợ chút nào, thậm chí còn huênh hoang hơn vừa nãy.

Lúc này Ngô Bình mới mở cửa xe, nói: "Đám người này đập xe của tôi, khiêu khích gây sự, phá hoại tài sản cá nhân, mời các người đưa họ về điều tra".

"Ha ha, mày là cảnh sát đấy à? Mày nói đưa đi là phải đưa đi à?", tên đó đi tới định tát lên mặt Ngô Bình.

Nhưng Ngô Bình đã vỗ lên vai hắn ta, hắn ta kêu lên thảm thiết rồi mặt đập mạnh lên xe.

Lúc này Ngô Bình mới đưa thẻ chứng nhận ra, nói: "Tội thứ ba là hành hung nhân viên công vụ".

Mấy cảnh sát rất kinh ngạc, khi họ nhìn rõ thẻ chứng nhận của Ngô Bình liền vội nói: "Chào tổng đội trưởng!"

Đám người đập xe liền ngơ ngác, tổng đội trưởng gì cơ?

Ngô Bình nói: "Bắt những người này lại cho tôi, sau đó nói với sở trưởng của các người, làm việc xong thì gọi điện thoại cho tôi".

Một cảnh sát khoảng 30 tuổi do dự một lúc rồi đi đến trước mặt Ngô Bình, nói: "Tổng đội trưởng, chuyện này e là khó. Họ đều là người của Ma Đô. Ma Đô có thế lực rất lớn, còn có quan hệ với bên tỉnh, chúng tôi bắt hắn rất nhiều lần rồi nhưng lần nào cũng phải thả".

Ngô Bình cười lạnh: "Có quan hệ với bên tỉnh sao? Được, tôi muốn xem thử ai có thể bảo vệ được hắn! Thu thập bằng chứng đi, sau đó đưa tôi đến cục một chuyến!"

Nửa tiếng sau, tại Cục Trị an thành phố Vân Đỉnh, Ngô Bình và đám gây sự đều đã đến. Cục trưởng Cục Trị an là Hồ Hán Bân đã nhận được điện thoại từ sớm, thế nên đã đứng ở cổng xếp hàng tiếp đón.

"Hoan nghênh tổng đội trưởng Ngô!", ông ta nhiệt tình đi tới bắt tay với Ngô Bình, sau đó tự giới thiệu.

Ngô Bình nói: "Cục trưởng Hồ, ông có biết mấy người này không?"

Hồ Hán Bân nhìn họ rồi gật đầu: "Nhận ra, họ là khách quen của chỗ chúng tôi đấy. Tên này là Ma Hiểu Thông, là em họ của Ma Đô. Tôi bắt hắn rất nhiều lần rồi nhưng lần nào cũng nhận được điện thoại của cấp trên, bảo tôi phải thả người. Tôi không còn cách nào, lệnh cấp trên mà, thế nên tôi chỉ đành thả".

Nói rồi ông ta mời Ngô Bình vào phòng làm việc, sau đó tự mình châm trà.

Ngô Bình chẳng có tâm trạng mà uống trà, anh hỏi: "Ai gọi điện cho ông?"

Hồ Hán Bân nhìn xung quanh rồi khẽ giọng nói: "Thưa cậu Ngô, người đó là Sở phó Dư của Sở Trị an".

Ngô Bình híp mắt: "Người đó là chống lưng của Ma Đô sao?"

Hồ Hán Bân cười khổ: "Tất nhiên không chỉ có người đó, Ma Đô còn có quan hệ rất tốt với nhà họ Chương. Chính nhà họ Chương đã giới thiệu ông Dư cho Ma Đô".

Nhà họ Chương sao? Ngô Bình cười lạnh: "Thú vị đấy!"

Anh nói với Hồ Hán Bân: "Tôi sẽ ở thành phố Vân Đỉnh vài ngày, ông tự xử lý án này đi, có ai gọi điện thì ông chuyển cho tôi".

Hồ Hán Bân mừng rỡ, thầm nghĩ cuối cùng cũng có người dám trị Ma Đô, vội nói: "Cậu Ngô yên tâm, tôi sẽ xử lý nghiêm, xử lý ngay!"

Thực ra ông ta đã bất mãn với Ma Đô từ lâu rồi, đã hay gây sự lại còn không coi Cục Trị an ra gì, bây giờ cuối cùng cũng có thể xử lý, thế nên ông ta vô cùng dốc sức.

Trên đường Ma Hiểu Thông đã gọi điện, thế nên chẳng mấy chốc đã có cuộc gọi yêu cầu thả người. Khi thấy chuông điện thoại, Hồ Hán Bân vội nói với Ngô Bình: "Cậu Ngô, là Sở phó Dư".

Ngô Bình cầm điện thoại lên, trầm giọng hỏi: "Tìm ai?"

Đối phương nói: "Tôi là Dư Đắc Thắng, bảo cục trưởng Hồ của các người nghe máy".

"Ông ấy không ở đây, có chuyện gì nói với tôi cũng được", anh nói.

"Cậu là ai?", Dư Đắc Thắng rất bất mãn, lớn giọng chất vấn.

Ngô Bình nói: "Cảnh giám cấp hai của Bộ Trị an, Ngô Bình, đồng thời tôi còn đảm nhiệm tổng đội trưởng của tổng đội hình sự, có lẽ ông đã từng nghe nói đến tôi".

Dư Đắc Thắng kinh ngạc, ông ta che điện thoại lại suy nghĩ một lúc, sau đó cười nói: "Xin chào tổng đội trưởng Ngô!"

Dư Đắc Thắng là Cảnh giám cấp ba, thấp hơn Ngô Bình một bậc, vì thế nói chuyện rất khách khí.

Ngô Bình nói: "Người của Ma Đô phạm tội, tôi mong rằng ông có thể quý trọng thanh danh của mình, đừng có để những thế lực đen tối này biến thành chống lưng của chúng".

Dư Đắc Thắng vội nói: "Không không, tôi gọi điện là mong rằng cục trưởng Hồ có thể xử lý nghiêm minh, đập tan thói hung hăng của chúng, không phải để cầu cạnh gì đâu".

"Thế sao?", Ngô Bình cười lạnh: "Mong là ông không nói dối".

"Không đâu không đâu, tôi nói thật đấy". Dư Đắc Thắng vừa lau mồ hôi vừa nói. Ông ta đã từng nghe nói về Ngô Bình, không chỉ có quan hệ với nhân vật lớn trên tỉnh mà còn có chống lưng rất lớn, một kẻ như ông ta không thể nào đắc tội được.

Dư Đắc Thắng vừa cúp máy, chưa đầy nửa phút đã có người gọi tới. Ngô Bình nghe máy, bên trong vang lên một giọng nói vô cùng hống hách: "Hồ Hán Bân, có phải ông không muốn ngồi trên cái ghế sở trưởng nữa không?"

Ngô Bình nhíu mày, nói: "Ai đó?"

Đối phương tức giận nói: "Mày là đứa nào? Bảo Hồ Hán Bân nghe máy đi!"

Ngô Bình nói: "Thằng nào đấy? Dám nói với tao như thế à?"

Đối phương thấy Ngô Bình còn hung dữ hơn cả mình thì sững ra, nói: "Tôi là Vương Bảo Toàn, người của Sở giảm sát tại Bộ Trị an".

Ngô Bình chưa hề nghe nói đến Vương Bảo Toàn, anh nói: "Tôi là Ngô Bình, cảnh giám cấp hai của Bộ Trị an, tìm Hồ Văn Bân có chuyện gì?"

Vương Bảo Toàn cũng chưa từng nghe nói đến Ngô Bình, ông ta nhíu mày, nói: "Cậu thuộc bộ phận nào? Tại sao lại ở Vân Đỉnh?"

Ngô Bình nói: "Bí mật quốc gia, ông không có tư cách để biết".

Vương Bảo Toàn tức điên, nói: "Được, cậu không nói thì tôi tự tra!"
Chương 309: Cô bạn học cũ Tô Phi

Đối phương cúp máy xong lập tức điều tra Ngô Bình, thế nên tin tức chẳng mấy chốc đã truyền đến tai Triệu Chính Lệnh. Ông ấy là nhân vật tầm cỡ của Bộ Trị an, tin tức vô cùng nhanh nhạy.

Khi nghe thấy có người điều tra Ngô Bình, ông ấy rất tò mò, liền liên lạc với Ngô Bình ngay. Sau khi gọi ông ấy liền hỏi thăm tình hình, sau khi biết được có người bao che tội phạm liền tức giận vô cùng.

"Đám khốn kiếp này! Tiểu Ngô, cậu cứ yên tâm mà giải quyết, tôi sẽ làm hậu thuẫn cho cậu".

Ngô Bình nói: "Thủ tướng Triệu, chống lưng của người này khiến tôi kinh ngạc, đầu tiên là Sở Trị an, sau đó là Bộ Trị an, tôi thấy cần phải điều tra xem chống lưng thực sự của hắn là ai".

"Ừ, có lý đấy, tôi cho điều tra ngay".

Cúp máy xong, anh nói với Hồ Hán Bân: "Tôi đã nói chuyện với thủ tướng Triệu rồi, giờ ông ấy chính là hậu thuẫn cho ông xử lý án, nếu có người nào gọi điện nữa thì ông cứ nói tên ông ấy ra".

Hồ Hán Bân vô cùng chấn động, thầm kinh ngạc vô cùng! Đội trưởng Ngô còn quen biết cả thủ tướng Triệu, người này có thế lực mạnh cỡ nào chứ! Ông ta vội vàng đứng nghiêm: "Rõ!"

Ngô Bình không có thời gian để lãng phí ở đây, anh gọi Hoàng Tử Cường đi ra khỏi Cục Trị an.

Xe đã bị đập nát be bét, không thể nào lái được nữa, Hồ Hán Bân liền nhường xe của ông ta để Hoàng Tử Cường lái, còn đưa họ ra tận cổng.

Hoàng Tử Cường lái được một đoạn thì bị tắc đường, xe lúc dừng lúc đi. Ngô Bình liền mở cửa kính nhìn ra bên ngoài. Trong mười phút tắc đường này, anh phát hiện trong đám người bên trái quảng trường có một bóng dáng quen thuộc.

Anh sững ra rồi bảo Hoàng Tử Cường lái xe qua đó, sau đó xuống xe đuổi theo đối phương.

Đó là một cô gái mặc áo hoodie vàng nhạt, khoảng 21, 22 tuổi, da trắng nõn, rất xinh đẹp, đôi chân dài miên man, xinh đẹp không kém gì Bạch Băng.

"Tô Phi!", anh gọi lớn.

Tô Khi là bạn ở trường số 2 của anh, là một trong ba hoa khôi của trường cùng với Hà Hân Di và Liễu Khinh Mi. Nhiều năm không gặp, cô ấy còn xinh đẹp hơn cả hồi trước.

Thấy Ngô Bình, Tô Phi sững ra. Cô ấy còn không nhớ Ngô Bình, chỉ lễ phép gật đầu: "Xin chào, anh là ai?"

Ngô Bình cười nói: "Tôi là Ngô Bình lớp bên cạnh, có lẽ cậu không còn nhớ nữa".

"Ồ, hóa ra là bạn học Ngô, xin chào", cô ấy cười chào hỏi.

Tuy Tô Phi học ở trường số 2 nhưng nhà cô ấy ở thành phố Vân Đỉnh.

Ngô Bình nói: "Tô Phi, cậu làm việc ở thành phố Vân Đỉnh sao?"

"À, không phải đâu, tôi làm việc ở Hải Thành. Hôm nay là cuối tuần, tôi về thăm nhà".

"Hải Thành rất tốt", Ngô Bình nói: "Có tiện trao đổi số điện thoại không?"

Tô Phi gật đầu, liền lấy điện thoại ra trao đổi số điện thoại, mà lúc Ngô Bình đang lưu số cô ấy, cô ấy chợt cắn răng, nói: "Ngô Bình, cậu có thể giúp tôi một chuyện không?"

Ngô Bình cười nói: "Không vấn đề, cậu nói đi".

Tô Phi chỉ vào phố đi bộ cách đó không xa, nói: "Tôi mời cậu uống trà sữa, vừa uống vừa nói".

Ngô Bình bảo Hoàng Tử Cường tìm chỗ nào đó đợi, anh và Tô Phi tới quán trà sữa ở đầu đường. Sau khi mua hai cốc trà sữa, hai người vừa đi bộ vừa nói chuyện.

Cô ấy thở dài, nói: "Tôi bị mẹ lừa nên mới về, bà ấy sắp xếp cho tôi mười buổi xem mắt, hôm qua đã có sáu buổi, hôm nay còn bốn buổi nữa. Tôi sắp sụp đổ đến nơi rồi".

Ngô Bình cười nói: "Chắc bác gái cũng sốt ruột về việc hôn nhân của cậu, cậu cũng phải hiểu cho bác".

Tô Phi liền trợn tròn mắt: "Khi nào cậu xem mắt 100 lần xong thì cậu sẽ hiểu tôi đau khổ cỡ nào".

Ngô Bình kinh ngạc nói: "Trời đất, cậu đã xem mắt 100 lần rồi sao? Thế mà vẫn không gặp được ý trung nhân à?"

Tô Phi trầm mặc một lúc, nói: "Thực ra cũng có những chàng trai rất xuất sắc, nhưng tôi cảm thấy không phù hợp, người thì muốn tôi làm bà nội trợ, người thì muốn tôi sinh tận ba đứa, hoặc là nói chuyện không hợp, tam quan bất đồng".

"Tôi muốn phấn đấu ở Hải Thành, có sự nghiệp của riêng mình, như thế mới không uổng công tôi đã học bốn năm đại học", cô ấy vừa nói vừa siết chặt nắm tay, ánh mắt sánh lấp lánh.

Ngô Bình gật đầu: "Nói hay lắm, tôi ủng hộ cậu".

Tô Phi gật đầu: "Nhưng bố mẹ lại muốn tôi nhanh chóng kết hôn, cậu nói xem, kết hôn có gì tốt? Cứ như đang đánh bạc vậy, thắng thì có lẽ sẽ hạnh phúc. Nếu đặt cược nhầm vậy cuộc sống chẳng khác nào địa ngục, giống như bố mẹ tôi vậy". Tô Phi lắc đầu.

Ngô Bình giật mình: "Bố mẹ cậu làm sao vậy?"

"Họ đã ly hôn trước khi tôi thi đại học, nhưng cứ giấu tôi mãi. Mẹ tôi tái giá với một ông chú rất giàu. Bố tôi thì ngày nào cũng uống rượu, đánh bài, mới mấy năm mà đã già đi trông thấy".

Ngô Bình an ủi cô ấy: "Không phải lỗi của cậu".

Tô Phi nói: "Thế nên tôi phải mạnh mẽ, tự lập. Phụ nữ phải trở nên mạnh mẽ mới không bị tổn thương".

Ngô Bình gật đầu: "Có lý, vậy cậu muốn tôi giúp gì? Cùng cậu đi xem mắt, giúp cậu kiểm định sao?"

Tô Phi trợn trắng mắt: "Không phải, tôi muốn nhờ cậu đóng giả bạn trai tôi, còn phải tỏ ra rất giàu có. Như thế thì mẹ tôi mới không giục tôi đi xem mắt nữa, tôi có lẽ được tự do vài năm".

Ngô Bình sững ra: "Giả làm bạn trai cậu? Không ổn lắm nhỉ?"

Tô Phi quan sát anh một lượt: "Ổn, mẹ tôi không yêu cầu cao với bạn trai tôi đâu, chỉ cần gia đình khá giả là được".

Ngô Bình nói: "Vậy...có phải học thuộc lời thoại không?"

Tô Phi cười nói: "Không cần, cậu chỉ cần nói nhà cậu có mỏ là được, những cái khác không quan trọng".

Ngô Bình nghĩ một lát, nói: "Được, vậy tôi sẽ giúp cậu".

Tô Phi rất vui mừng, liền giơ tay ra đập tay với anh, nói: "Chúc cho chúng ta thành công!"

"Bốp!

Còn chưa uống xong trà sữa, mẹ Tô Phi đã gọi đến.

"Tiểu Phi, con trai nhà người ta đã đợi con cả nửa ngày rồi đấy, sao con vẫn chưa đến? Bất lịch sự quá, mẹ không biết ăn nói với dì Chu của con thế nào đây".

Tô Phi đã có khí thế hơn hẳn, cười nói: "Mẹ, bạn trai con đến rồi, con còn xem mắt làm gì".

"Cái gì? Bạn trai con? Con đào đâu ra bạn trai?". Mẹ Tô Phi kinh ngạc, nói: "Nói mau, có phải con tìm đại một người làm bạn trai giả không?"

Tô Phi nói: "Tất nhiên là thật, không tin con sẽ dẫn anh ấy đến gặp mẹ".

"Được, mẹ và dì Chu đang đợi con, con mau đến đây".

Bỏ điện thoại xuống, Tô Phi bất lực nhún vai: "Ảnh đế à, giờ trông cậy vào cậu đấy, cậu nhất định phải cố gắng!"

Ngô Bình cười nói: "Cứ tin tôi!"

Tô Phi vốn đang đi xem mắt, mẹ cô ấy ở cách đây không xa, hai người liền đi tới đó.

Địa điểm gặp mặt là tầng sáu của tòa nhà Vân Đỉnh. Tòa nhà Vân Đỉnh là một công trình tiêu biểu của thành phố này, có 68 tầng, tầng sáu là một nhà hàng xa hoa, tầng bảy đến tầng chín là khu mua sắm cao cấp, hàng trăm nhãn hiệu cao cấp trên thế giới đều có cửa hàng ở đây.

Ở đại sảnh tầng sáu, Ngô Bình và Tô Phi vừa xuất hiện đã thấy hai người phụ nữ trung niên trang điểm đậm, đeo trang sức đá quý ngồi đợi.

Thấy Tô Phi, người phụ nữ mặc áo trắng liền đi tới, nói: "Tiểu Phi, con làm mẹ tức chết mất, con xem giờ là mấy giờ rồi? Tiểu Lý nhà người ta là người có địa vị, không thể bất lịch sự như vậy".

Tô Phi cũng tức giận: "Mẹ, không phải con đã nó sẽ đưa bạn trai đến sao? Sao còn bắt con xem mắt?"

Mẹ Tô Phi nhìn Ngô Bình, ánh mắt tràn đầy ghét bỏ và chê bai, bà chỉ vào Ngô Bình, hỏi: "Là cậu ta sao?"

"Đúng vậy!", Tô Phi ôm lấy cánh tay Ngô Bình, cố ý dựa rất gần.

Ngô Bình cảm nhận được một bộ phận ấm áp mềm mại nào đó, trái tim khẽ loạn nhịp.

Mẹ Tô Phi lắc đầu: "Được rồi, trò xiếc này của con không lừa được mẹ đâu. Tên nhóc này là nửa đường con kéo tới để làm lá chắn chứ gì".

Tô Phi vẫn mạnh miệng: "Mẹ đừng có nói bậy, Ngô Bình là bạn trai của con thật, bọn con đã hẹn hò một tháng rồi".
Chương 310: Đóng giả cậu ấm nhà giàu

Sắc mặt cô Chu cũng rất khó coi, bà ta nói với mẹ Tô Phi: "Chị à, mấy người làm thế này là có ý gì vậy, chị coi em làm trò đùa đấy à? Có bạn trai rồi còn xem mắt làm gì, chị bảo em phải ăn nói với Tiểu Lý thế nào?"

Mẹ Tô Phi vội nói: "Em à, em đừng sốt ruột, tên này chỉ là giả mạo thôi, chị sẽ đuổi cậu ta đi ngay".

Sau đó sắc mặt bà ấy sầm xuống, nói với Ngô Bình: "Tên nhóc này, cậu cũng thấy rồi đấy, con gái tôi vừa có học thức, vừa xinh đẹp, nó còn biết đánh đàn piano, biết nhảy múa, cậu không xứng với nó đâu!"

Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Thưa cô, cháu đúng là bạn trai của Tiểu Phi, không lừa cô đâu ạ".

Mẹ Tô Phi tức giận, cười lạnh: "Cậu là bạn trai nó sao? Được, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, cậu không định tặng cho bề trên ít quà sao?"

Tô Phi kinh ngạc, thầm nghĩ thôi xong rồi, nơi đây toàn là những cửa hàng xa xỉ, mẹ mà bắt Ngô Bình mua đồ ở đây thì phải làm thế nào?

Cô ấy đang định thoái thác thì ai ngờ Ngô Bình nói: "Cô nói đúng ạ, vừa nãy cháu vừa nói với Tiểu Phi. Vừa hay chúng ta đi dạo khu mua sắm đi, cô thích cái gì cứ chọn tùy thích".

Tô Phi giật thót, điên cuồng ra hiệu bằng ánh mắt cho Ngô Bình, nhưng anh lại coi như không nhìn thấy, anh còn quay đầu ấn thang máy.

Cô ấy tức tới nỗi giậm chân, thầm nghĩ e là năm nay phải cạp đất mà ăn rồi!

Mẹ Tô Phi cười lạnh, liền kéo cô Chu đi vào thang máy, bà ấy muốn xem xem Ngô Bình có thể giả vờ đến bao giờ. Bà ấy rất quen thuộc với nơi này, thầm nghĩ chọn đại mấy cái túi là có thể dọa tên nhóc này!

Họ lên tầng tám của tòa nhà, ở đây có túi xách, có trang sức, có quần áo và đồng hồ hàng hiệu, vô cùng nhiều mẫu mã, tất nhiên giá cả cũng đắt đỏ.

Sắc mặt Tô Phi rất đau khổ, mẹ cô ấy thì lại cười lạnh, vừa ra khỏi thang máy đã đi đến cửa hàng Louis Vuitton. Tuy nhãn hàng này đâu đâu cũng có thể thấy hàng nhái chất lượng cao và hàng giả, nhưng giá của nó không hề bình dân.

Nhìn khắp cửa hàng, cái rẻ nhất cũng phải năm sáu nghìn tệ, chọn đại một cái cũng phải mười hai nghìn tệ, có mấy cái bản giới hạn thì một trăm nghìn tệ, mấy trăm nghìn tệ.

Mẹ Tô Phi vừa đi vào liền nhìn lướt qua, sau đó chỉ vào cái túi trị giá 58800 tệ, nói: "Tôi thấy cái này được đấy, cậu mua tặng cho tôi đi!"

Tô Phi vội nói: "Mẹ, cái này không đẹp, đổi cái khác đi mẹ".

58 nghìn tệ, đó là tiền lương nửa năm của cô ấy đấy, cô ấy không nỡ mua.

Ngô Bình cũng gật đầu, nói: "Tiểu Phi nó đúng, cô ạ, cháu thấy cái túi này không sang lắm, để cháu chọn cho cô nhé".

Anh tới trước quầy kính chuyên dụng, bên trong chỉ để một cái túi duy nhất, kiểu dáng vô cùng sang trọng, liền gọi nhân viên tới: "Lấy cái này ra cho tôi xem".

Nhân viên mỉm cười, nói: "Thưa anh, đây là túi bản giới hạn, cần đặt trước mới có thể mua".

Mẹ Tô Phi cứ nghĩ Ngô Bình không mua nổi, thế nên cố tình chọn chiếc thí giới hạn đó: "Vậy cũng được, cậu đưa tiền cọc đi, hôm khác tôi tới lấy".

Tô Phi nhìn giá, 189000 tệ, cô ấy suýt nữa ngất đi, liền nói: "Mẹ à, cái này kiểu dáng cũ quá, con thấy không đẹp".

Nhân viên vẫn mỉm cười: "Thưa cô, đây là thiếu kế mới của nhà thiết kế nổi tiếng, toàn cầu chỉ có ba trăm chiếc, nó kết hợp nguyên tố tự nhiên, nguyên liệu cũng là loại cao cấp nhất, tuyệt đối không cũ đâu ạ".

Ngô Bình nói: "Tôi lấy cái túi này, hãy giúp tôi gói lại", nói xong anh liền đưa thẻ VIP mà Đinh Vi đưa cho anh ra.

Nhãn hàng này vừa hay Đinh Vi lại là người đại diện, trong thẻ VIP của anh có mấy trăm nghìn tệ.

Nhân viên nữ đang định từ chối, thấy tấm thẻ này thì vô cùng kinh ngạc, vội nói: "Hóa ra là khách VIP, vừa nãy tôi đã thất lễ rồi, anh không cần đặt trước cũng có thể mua được túi này ạ, xin hãy đợi một chút".

Cô ấy đi quẹt thẻ, sau đó quản lý cửa hàng liền mang trà nước ra mời, vô cùng khách sáo với Ngô Bình: "Anh Ngô, cảm ơn anh đã ghé thăm cửa hàng của chúng tôi. Nếu chúng tôi phục vụ có chỗ nào chưa tận tình thì mong anh hãy bỏ qua cho".

Đợt trước, quản lý này đã nghe ngóng được một câu chuyện trong nhóm làm việc, có một vị khách cầm thẻ VIP đi mua hàng ở Vân Kinh, kết quả bị phục vụ chậm, thế nên cả vừa hàng bị trụ sở chính trách phạt nghiêm khắc, quản lý bị trừ lương giáng chức, nhân viên bị ngừng lương một năm.

Ngô Bình nói: "Không có gì không hài lòng cả, mọi người phục vụ rất tốt".

Quản lý khẽ thở phào, nói: "Thưa anh, thẻ VIP của anh rất quý giá, là ông chủ của chúng tôi tặng anh đúng không ạ?"

Ngô Bình nói: "Ý anh là Đinh Vi sao? Đúng là cô ấy đã tặng tôi, tôi cũng chẳng dùng mấy, đây là lần thứ hai tôi dùng".

Đinh Vi? Quản lý hít sâu một hơi, quả nhiên là bà chủ tặng! Cô ấy càng cung kính hơn, hỏi Ngô Bình còn cần những dịch vụ khác không.

Ngô Bình quay đầu hỏi mẹ Tô Phi: "Cô ơi, cô có thích chiếc túi nào khác không? Cô cứ chọn mấy cái nữa đi".

Tô Phi và cô Chu đã nhìn đến ngây người, chàng trai này có thẻ VIP, quản lý còn cung kính cậu ta như vậy, cậu ta rốt cuộc có địa vị như thế nào chứ?

Tô Phi cũng rất kinh ngạc, Ngô Bình lấy đâu ra thẻ VIP vậy? Nhưng lúc này cô ấy không tiện hỏi, vội nói: "Không cần đâu, một cái là được rồi".

Mẹ Tô Phi hoàn hồn lại, cũng nói: "Phải, mua nột cái là được rồi, cảm ơn cháu nhé Tiểu Ngô".

Sau đó bà ấy nhân lúc đang tính tiền liền kéo cô Chu đi vào nhà vệ sinh. Khi vào trong, bà ấy nói với vẻ hưng phấn: "Em à, không ngờ cậu ta lại giàu thế. Cái túi mấy trăm nghìn tệ mà mua không chớp mắt, xem ra chị đã hiểu nhầm cậu ta".

Cô Chu nhíu mày, nói: "Chị à, em thấy chị cần phải thử thêm. Không chừng cậu ta đi mượn cái thẻ đó, giả làm người giàu thôi. Chúng ta tìm một cửa hàng nào mà không thể dùng cái thẻ đó ấy, sau đó chọn một món đồ nào thật đắt. Nếu cậu ta vẫn mua được thì khả năng cao là thật".

Mẹ Tô Phi nghe cũng có lý, liền gật đầu; "Được, vậy để chị thử tiếp!"

Họ đi ra thì nhân viên đã đóng gói xong, Ngô Bình đang xách cái túi.

Mẹ Tô Phi cười nói: "Tiểu Ngô à, cảm ơn món quà của cháu. Cô vẫn luôn muốn mua một cái vòng tay phỉ thúy, cháu..."

Ngô Bình gật đầu: "Được, vậy chúng ta đi xem vòng ngọc phỉ thúy".

Ở tầng chín có một cửa hàng bán trang sức, anh nhìn biển hiệu tên "Cửa hàng trang sức Tam Sinh Duyên", thầm nghĩ thật là khéo. Cửa hàng này thuộc một công ti trang sức thuộc tập đoàn Đường Thị, quy mô không lớn lắm, chủ yếu kinh doanh vàng bạc trang sức, đồ ngọc đá quý, mỗi năm có doanh thu vài tỷ.

Họ đến quầy bán vòng ngọc, Ngô Bình nhắn được một chiếc vòng tay khắc đầy hoa, giá một triệu tám trăm nghìn tệ.

Anh bảo nhân viên lấy ra, nhìn lướt qua rồi nói: "Cô ơi, cái vòng ngọc này hơi bình thường, cô cứ đeo đã. Nếu cô thích phỉ thúy thì cháu sẽ bảo người làm cho cô một cái vòng Đế Vương Lục, cái đó mới đẹp".

Vòng ngọc này là bảo vật trấn tiệm ở đây, thế mà Ngô Bình lại nói nó "trông bình thường", thế nên nhân viên hơi không vui, liền nói: "Thưa anh, đây là ngọc Mãn Lục Băng Chủng, được làm từ nguyên liệu tốt nhất. Còn vòng tay Đế Vương Lục mà anh nói thì giá trị lên đến hàng chục triệu tệ".

Ngô Bình nói: "Đúng vậy, giờ rất khó mua được vòng tay Đế Vương Lục, thường chỉ được bán đấu giá".

Nhân viên ngớ người, thầm nghĩ người này cũng có chút am hiểu, liền hỏi: "Chẳng lẽ anh có nguyên liệu làm vòng Đế Vương Lục sao?"

Ngô Bình nói: "Tôi tích góp được một chút", sau đó anh liền cầm thẻ bảo nhân viên gói vòng tay lại.

Thấu Ngô Bình làm thế, Tô Phi suýt thì ngất đi. Cô ấy cắn răng, nói: "Mẹ, con nói thật nhé, con..."

Ngô Bình vội ngắt lời cô ấy, nói rất nghiêm túc: "Thưa cô, để cháu nói, thực ra cháu là con nhà giàu, nhà cháu có hàng chục tỷ. Tiểu Phi vẫn luôn giấu cô vì sợ cô không chấp nhận cháu. Xin cô hãy tin cháu, cháu nhất định sẽ đối xử tốt với Tiểu Phi!"

Tô Phi sững người, mẹ cô ấy thì cười tươi rạng rỡ, nói: "Được, được, con nhà giàu thì có gì không tốt? Đó là kết quả phấn đấu của cha ông cháu mà. Hơn nữa cháu cũng rất tốt, trung thực, tinh tế, hài hước, cô rất vừa lòng!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom