• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Thần Y Trở Lại (4 Viewers)

  • Chương 296-300

Chương 296: Em thích anh

Tắm xong, anh thay quần đùi và áo cộc tay, sau đó trở ra phòng khách.

Đào Như Tuyết đột nhiên tò mò tiến lại, nắn bóp tay anh rồi nói: “Da cậu đẹp thật!”

Ngô Bình cũng nhận ra da mình vừa mịn vừa sáng, còn đẹp hơn da Đào Như Tuyết. Anh ngẩn ra một hồi mới đáp: “Chắc là hiệu quả của linh khí. Biết vậy tôi đã đưa nửa ly còn lại cho cậu uống”.

Đào Như Tuyết vội xua tay: “Thể chất của tôi không bằng cậu, giờ vẫn chưa hấp thụ linh khí được đâu”.

Nghĩ cũng đúng, Ngô Bình bèn nói: “Chờ lần sau Tiểu Thần tích được linh tương, tu vi của cậu chắc cũng đủ rồi, tôi sẽ chỉ cậu cách dùng”.

Đào Như Tuyết vui lắm, gật đầu ngay: “Được!”

Rồi cô ấy hỏi: “Ngày mai Giáp Bà Bà sẽ đưa con gái đến đây. Cậu thật sự có thể trị khỏi thi độc cho cô ấy à?”

Ngô Bình trả lời: “Chuyện này không phức tạp, thiên thi độc mà tôi còn giải được, cái này không đáng là gì”.

Đào Như Tuyết kinh ngạc: “Thiên thi ư? Thế thì đáng sợ quá. Bố tôi kể, nhà họ Ngôn ở Tương Tây có cao thủ luyện thi. Họ luyện được kim thi, kim thi có thể giết Võ Thần. Thiên thi còn mạnh hơn cả kim thi!”

Ngô Bình cũng có biết chuyện luyện thi, bèn nói: “Có thể luyện thành kim thi à? Thế cũng khá lắm rồi”.

Đào Như Tuyết khẽ thở dài: “Cũng nhờ cậu có y thuật cao minh, nếu không Giáp Bà Bà đã mất cô con gái rồi”.

Chợt nghĩ đến một chuyện, Ngô Bình mới hỏi: “Như Tuyết này, ở Miêu Cương, cậu và Giáp Bà Bà có qua lại nhiều không?”

Đào Như Tuyết lắc đầu: “Ít lắm, Giáp Bà Bà sống ẩn dật, từ khi sinh Giáp Đoá Đoá thì rút khỏi giang hồ”.

Cả hai trò chuyện, ngồi rất gần nhau. Đào Như Tuyết toả ra mùi lan làm cõi lòng Ngô Bình xao động. Sợ mình không khống chế được, anh lên tiếng: “Như Tuyết à, cậu nghỉ ngơi trước đi”.

Đào Như Tuyết chớp mắt đáp: “Tôi chưa buồn ngủ. Ngô Bình à, động tác cậu làm ban nãy kỳ diệu quá, dạy tôi với được không?”

Ngô Bình cười bảo: “Đó là đoàn thể thuật. Thứ mà tôi học khá cao thâm, không hợp với cậu. Hay là vậy đi, tôi sẽ dạy cho cậu bộ đoàn thể thuật trung cấp, đơn giản hơn”.

Đào Như Tuyết gật đầu: “Được”.

Rồi anh bắt đầu chỉ dạy cho Đào Như Tuyết. Nhưng quá trình chỉ dạy khó tránh khỏi va chạm, lúc thì đỡ vai, khi thì đè eo.

Gần đây hoả khí của Ngô Bình rất lớn, anh bất ngờ chảy máu mũi.

Đào Như Tuyết khẽ kêu lên, vừa định đưa tay lau giúp Ngô Bình thì bị anh ôm vào lòng. Anh húng hắng: “Không cần lau. Không sao đâu”.

Gương mặt Đào Như Tuyết đỏ bừng. Cô ấy chậm rãi ghé môi lại gần.

Như củi khô gặp lửa lớn, lập tức bốc cháy, cả hai quấn lấy nhau suốt đêm khuya.

Bốn giờ sáng, Đào Như Tuyết nằm trong lòng anh, giọng dỗi hờn: “Anh lắm trò thật đấy”.

Ngô Bình vội nói: “Em đừng nói bậy mà, Như Tuyết. Anh học trên phim, chỉ có một tí kinh nghiệm thực tiễn thôi”.

Đào Như Tuyết cũng chẳng để tâm, bèn nói: “Em không để bụng đâu, lúc chúng ta ở bên nhau, đôi bên vui vẻ là được”.

Ngô Bình gãi má, nói: “Như Tuyết à, là anh không kiềm chế được”.

Đào Như Tuyết vùi mặt vào lòng anh, nhẹ nhàng rằng: “Anh không cần tự trách. Em thích anh, bằng lòng ở bên canh mà”.

Cả hai tán gẫu câu được câu chăng, rồi bỗng nhắc đến tập đoàn Miêu Dược. Đào Như Tuyết khẽ thở dài: “Gần đây em khá rầu rĩ. Tập đoàn Miêu Dược đang nghĩ cách để tiến vào thị trường Giang Nam. Nhà họ Thiệu là “gã khổng lồ” trong lĩnh vực y dược, nếu có họ hỗ trợ, mọi thứ sẽ đơn giản hơn nhiều”.

Ngô Bình nói: “Cái này dễ thôi. Ngày mai anh sẽ gọi cho Thiệu Tôn, em cho người đi bàn chuyện hợp tác với anh ta là được”.

Đào Như Tuyết cười hỏi: “Thật ư? Cảm ơn anh!”

Ngô Bình bóp người cô ấy một cái: “Đánh tiếng một câu là xong ngay ấy mà. À, anh và bạn có thành lập một công ty dược phẩm. Có cơ hội thì chúng ta có thể hợp tác”.

“Được thôi. Tập đoàn bọn em có dây chuyền sản xuất hoàn thiện, các kênh bán hàng ổn định và đầy đủ. Thuốc của các anh có thể bán qua kênh của bọn em”.

Mắt Ngô Bình sáng lên: “Thật sao? Vậy thì tốt quá. Sắp tới, loại thuốc mới của bọn anh sẽ tung ra thị trường với số lượng lớn. Thế này đi, anh sẽ giảm giá hai mươi phần trăm cho em, việc tiêu thụ sẽ giao cho tập đoàn Miêu Dược của em nhé. Em thấy được không?”

Đào Như Tuyết nghĩ ngợi: “Trước đây bọn em cũng từng hợp tác theo hình thức này. Nhưng anh giảm hai mươi phần trăm thì nhiều quá, em không thể để anh chịu thiệt. Mười phần trăm là được rồi”.

Ngô Bình nói: “Để hợp tác với nhà họ Thiệu thì cũng phải bỏ ra một phần lợi nhuận. Anh sẽ chia cho em thêm mười phần trăm. Em có thể chia một phần cho nhà họ Thiệu, như thế mọi người đều kiếm được tiền”.

Đào Như Tuyết gật đầu: “Cũng được. Thế em không khách sáo nữa nhé”.

Nói đoạn, cô ấy bỗng nhiên kêu lên: “Đáng ghét, sao lại nữa rồi…”

Sáu giờ sáng, khi Đào Như Tuyết còn đang ngủ say thì Ngô Bình đã thay đồ, ra phòng khách.

Quả nhiên, đến sáu giờ rưỡi, Giáp Bà Bà đã đến nhà. Bà ta ôm cô con gái trong lòng. Trông cô ấy chừng hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi, gương mặt rất thanh tú, nhưng lại thoi thóp như sắp chết.

Cô gái kia tất nhiên là Giáp Đoá Đoá. Anh bảo Giáp Bà Bà đặt Giáp Đoá Đoá lên xô pha, sau đó kiểm tra tình trạng của cô ấy.

Trong người Giáp Đoá Đoá có một con cổ trùng, chính là cổ Thần Thi. Vừa thấy cổ Thần Thi, anh liền có cảm giác Tiểu Thần vô cùng kích động, đại ý muốn bày tỏ: Muốn ăn nó, muốn ăn nó, muốn ăn nó.

Ngô Bình hắng giọng: “Giáp Bà Bà à, để cứu con gái bà, tôi buộc phải giết cổ Thần Thi. Có vấn đề gì không?”

Giáp Bà Bà khẽ thở dài: “Vì cứu người, thôi thì cứ giết đi. Cổ Thần Thi chết tiệt này hại Đoá Đoá nhà tôi đến thế, chết cũng đáng”.

Giờ thì Ngô Bình đã yên tâm, bèn thả Tiểu Thần ra, để nó chui vào mũi Giáp Đoá Đoá. Vừa trông thấy Tiểu Thần, Giáp Bà Bà đã sững sờ: “Đây là… cổ Thần Cơ?”

Ngô Bình đáp: “Mắt quan sát tốt đấy”.

Giáp Đoá Đoá thấy rất lạ: “Cổ Thần Cơ của nhà họ Đào kia mà?”

Ngô Bình nói: “Nhờ một cơ duyên, tôi và Đào Như Tuyết đều trở thành chủ của nó”.

Giáp Bà Bà gật đầu: “Thảo nào”.

Tiểu Thần vừa vào được cơ thể của Giáp Đoá Đoá là bắt đầu truy sát cổ Thần Thi ngay. Cổ Thần Thi cực kỳ ngu ngốc, chẳng mấy chốc đã bị Tiểu Thần giết chết và nuốt chửng.

Ăn cổ Thần Thi xong, Tiểu Thần dạo một vòng trong cơ thể Giáp Đoá Đoá, tiện thể giải trừ thi độc.

Đến khi Tiểu Thần trở ra, màu da của Giáp Đoá Đoá đã bình thường trở lại. Ngô Bình vỗ nhẹ lên mặt Giáp Đoá Đoá, cô ấy chầm chậm mở mắt ra.

Thấy con gái hồi phục nhanh như vậy, Giáp Bà Bà mừng rỡ vô cùng: “Cảm ơn thần y Ngô, cảm ơn cậu!”

Ngô Bình đáp: “Không có gì. Tôi sẽ kê đơn thuốc, bà về bốc thuốc cho cô ấy, uống ba ngày là giải hết độc”.

Anh viết đơn thuốc rồi đưa cho Giáp Bà Bà, thuận miệng hỏi: “Vạn Phùng Xuân đòi đến mười tỷ, rốt cuộc ông ta định dùng thuốc gì?”
Chương 297: Thần ý, huyễn thuật

Nhắc đến Vạn Phùng Xuân, Giáp Bà Bà giận dữ nói: “Y thuật của ông ta kém xa thần y Ngô mà dám đòi tôi mười tỷ, đúng là hạng lang băm vô lương tâm”.

Ngô Bình cười bảo: “Y thuật của ông ta cũng được mà, nhưng đúng là thu tiền khá cao”.

Giáp Bà Bà nói với vẻ ái ngại: “Thần y Ngô à, nhà tôi nghèo, không có nhiều tiền. Đây là năm mươi nghìn tệ - số tiền mà tôi đã tích cóp nhiều năm nay, mong anh nhận cho”.

Ngô Bình nhìn thẻ ngân hàng trong tay bà ta, đoạn lấy một tấm chi phiếu đưa cho đối phương: “Đây là chi phiếu năm triệu, bà cầm lấy mà dùng”.

Giáp Bà Bà kinh ngạc: “Tôi không thể nhận đâu, thần y Ngô!”

Ngô Bình nói: “Bà có thể quay đầu tỉnh ngộ, xem như nể mặt tôi, sau này gặp lại trên giang hồ thì chúng ta là bạn bè. Thuốc tôi kê khá đắt, năm triệu này đủ cho bà mua thuốc. Nếu còn dư thì bà hãy giữ lại chi tiêu. Hai mươi mấy năm qua, với năng lực của bà, kiếm tiền là chuyện rất dễ. Nhưng bà lại chọn cách sống thanh bần, tôi rất nể phục bà”.

Con mắt duy nhất của Giáp Bà Bà rơi lệ: “Thần y Ngô quả là có tấm lòng Bồ Tát. Giáp Tâm Vi này biết ơn cậu vô cùng!”, nói đoạn, bà ta cúi thấp người trước Ngô Bình rồi mới nhận chi phiếu.

Sau khi Giáp Đoá Đoá hiểu ra mọi chuyện, cũng cúi người cảm ơn Ngô Bình. Sau đó, hai mẹ con họ chào tạm biệt.

Trước khi đi, Giáp Bà Bà nói: “Thần y Ngô à, chờ con gái tôi khoẻ hẳn, tôi sẽ quay lại đây cảm ơn cậu lần nữa”.

Ngô Bình cười đáp: “Được”.

Tiễn hai mẹ con họ đi rồi, Đào Như Tuyết mới dụi mắt xuống nhà: “Giáp Bà Bà về rồi à?”

Ngô Bình trả lời: “Về rồi, độc đã được giải, uống thuốc vài hôm là bình phục thôi. Em đói chưa, Như Tuyết?”

Đào Như Tuyết gật đầu: “Đói rã rời, mệt cả đêm qua mà”.

Ngô Bình cười hì hì: “Chờ nhé, để anh bảo người ta chuẩn bị đồ ăn”.

Lúc ăn sáng, Ngô Bình gọi điện cho Thiệu Tôn, nhắc đến tập đoàn Miêu Dược. Thiệu Tôn đồng ý ngay.

Nghe được tin tốt, Đào Như Tuyết ăn qua loa vài miếng rồi chạy ngay đến công ty. Cô ấy muốn nhanh chóng ký hợp đồng với nhà họ Thiệu.

Nhìn dáng vẻ hấp tấp của Đào Như Tuyết, Ngô Bình chỉ lắc đầu.

Chẳng bao lâu sau, Diệp Huyền đã đến. Anh ta hỏi: “Tiền bối này, rốt cuộc cô gái ở quán bar hôm qua là ai vậy? Lợi hại quá”.

Ngô Bình đáp: “Hanami Tsukihime, tên Viêm Long là Lạc Mộng Trần, đại cổ đông của tập đoàn tài chính Sanyo, cháu cố của Lạc Trường Sinh”.

Diệp Huyền trợn mắt: “Oái, lai lịch ghê gớm thế? Cô ta đến đây làm gì?”

Ngô Bình trả lời: “Gả cho tôi để chuyển tài sản của nhà họ Lạc đến Viêm Long”.

Diệp Huyền kinh ngạc: “Có chuyện tốt đến vậy cơ à? Đệ tử hâm mộ tiền bối thật đấy”.

Ngô Bình nói: “Tôi chưa đồng ý”.

Diệp Huyền giật nảy mình: “Gì cơ? Chưa đồng ý?”

Ngô Bình giải thích: “Quá phiền phức, còn phải đến Đông Doanh để kết hôn. Tôi nào rảnh rỗi đến vậy, sau này hẵng tính”.

Rồi anh đổi chủ đề: “Diệp Huyền, khi nào anh rời Vân Kinh?”

Diệp Huyền cười đáp: “Đang định nói với tiền bối đây ạ. Đệ tử có một người bạn ở Vân Kinh bị kẻ khác gây khó dễ nên phải đến giúp đỡ”.

Ngô Bình hỏi: “‘Bạn nào đấy?”

Diệp Huyền trả lời: “Tên là Lục Tiểu Ất, hôm qua chưa đến, vẫn đang nằm viện. Bị đánh vào đầu, phụ nữ cũng bị kẻ khác cướp mất. Kẻ ra tay là người của Giang Bắc, tên Vạn Nộ Đào”.

Họ Vạn, còn ở Giang Bắc, Ngô Bình tò mò hỏi: “Chẳng lẽ là người nhà của Vạn Phùng Xuân?”

Diệp Huyền gật đầu: “Tiền bối đoán đúng rồi. Vạn Nộ Đào là con riêng của Vạn Phùng Xuân, cực kỳ hung hãn. Hắn lộng hành ở Giang Bắc đã đành, còn dám chạy đến Vân Kinh đánh anh em của đệ tử. Tiền bối nói xem, có phải nên xử lý hắn không?”

Ngô Bình cũng là thanh niên hai mươi mấy tuổi, bèn gật đầu: “Đúng là cần xử lý. Anh có kế hoạch gì?”

Diệp Huyền cười hề hề: “Thì đệ tử đang tính nhờ tiền bối giúp đỡ này. Vạn Nộ Đào cũng có bản lĩnh lắm, bên cạnh còn có hai cao thủ, không dễ đối phó”.

Ngô Bình gật đầu: “Được, khi nào ra tay thì gọi tôi”.

Diệp Huyền cả mừng: “Tốt quá rồi. Bảy giờ tối nay, Vạn Nộ Đào chắc chắn sẽ đến quán bar Sói Hoang. Hắn thích cô ca sĩ ở đó, đêm nào cũng đến”.

Diệp Huyền không rảnh rỗi nổi, nói được mấy câu lại ra ngoài. Ngô Bình cũng mặc kệ, ở nhà tu luyện thần thức.

Anh tu luyện Ý thức mấy hôm rồi, chẳng biết có phải do uống linh tương hay không mà hôm nay tu luyện vô cùng suôn sẻ. Trời còn chưa tối thì anh đã luyện thành Ý thức.

Ý thức là phần quan trọng nhất trong sáu thức. Một khi luyện thành, thôi miên, huyễn thuật này kia sẽ liên tiếp xuất hiện,

Nhân lúc trời chưa tối, anh đã luyện một loại huyễn thuật cực mạnh, lấy Ý thức làm nền tảng, với sự hỗ trợ của môi trường xung quanh, nó có thể nhanh chóng quấy nhiễu ý chí của một người.

Anh vừa luyện thành huyễn thuật thì Diệp Huyền lái xe đến, í ới gọi: “Tiền bối, chúng ta đi thôi”.

Cả hai lên xe, chạy đến quán bar Sói Hoang.

Quán bar Sói Hoang là một trong các quán bar nổi tiếng của Vân Kinh, thường có một nhóm người làm nhạc hẹn gặp mặt ở đây, vì vậy nơi này nổi tiếng vô cùng. Năm ngoái, quán bar này còn sản sinh ra một ca sĩ mạng, hiện giờ đã là ca sĩ hàng đầu.

Đã đặt bàn trước ở quán bar Sói Hoang, Ngô Bình vừa đến đã thấy Thiệu Tôn, Tô Vấn, và Ngưu Đống Đống. Mấy người này đều đã từng gặp nhau, nói được vài câu, Diệp Huyền mới bảo: “Tiền bối, tên ngồi bên kia chính là Vạn Nộ Đào”.

Ngô Bình nhìn sang, ở chiếc bàn cách đó không xa có ba người, một trong số họ chưa đầy ba mươi tuổi, để tóc húi cua, gương mặt toát ra vẻ hung ác. Tu vi người này không cao, luyện khí tiểu thành, nhưng sát khí toả ra đầy mình.

Đó chính là Vạn Nộ Đào. Mắt hắn dán chặt vào cô ca sĩ trên sân khấu. Cô ca sĩ ấy rất xinh, giọng hát lại trong trẻo êm tai, có thể xem là người đẹp hoàn hảo.

“Các anh định dạy dỗ hắn thế nào?”

Diệp Huyền cười hề hề: “Dĩ nhiên là phải khiến hắn hối hận vì đã đến Vân Kinh rồi”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ: “Chuyện này cứ giao cho tôi, các anh cứ chờ đi”.

Anh quét mắt sang, nhìn thấy một người đàn ông cường tráng, hơn ba mươi tuổi, mặt đầy mụn, nom hung hăng như sói như hổ, đang ngồi trong góc. Anh ta rõ ràng có khuynh hướng thích đàn ông.

Ngô Bình đứng dậy, đi về phía Vạn Nộ Đào, vừa vỗ vai hắn vừa cười bảo: “Người anh em, cô kia hát hay đấy nhỉ”.

Vạn Nộ Đào chau mày, vừa ngoái đầu lại đã thấy ánh sáng màu xanh lá loé lên trong mắt Ngô Bình, cùng lúc ấy, đầu óc hắn cũng trở nên mơ hồ. Hắn đã trúng huyễn thuật của Ngô Bình.

Hắn gật đầu: “Dĩ nhiên. Cô gái mà tôi thích làm sao mà kém được?”

Ngô Bình cười nói: “Người anh em định làm cách nào để có được cô ấy?”

Vạn Nộ Đào cười nham hiểm: “Tôi mua chuộc chủ quán rồi, tí nữa sẽ ra hậu trường cưỡng bức cô ấy”.

Ngô Bình nghĩ bụng, tên Vạn Nộ Đào này quả nhiên chẳng ra gì, bèn cười bảo: “Không cần ép buộc thế. Tôi có cách để cô ấy ngoan ngoãn theo anh”.

Hắn mừng rỡ: “Thật à?”

Ngô Bình đáp: “Đi theo tôi”.

Anh dẫn Vạn Nộ Đào đến trước mặt người đàn ông cường tráng như sói như hổ kia rồi cười nói: “Xem này”.

Lúc này, trong mắt Vạn Nộ Đào, người đàn ông cường tráng ấy đã biến thành cô ca sĩ trên sân khấu, đang nhìn hắn bằng ánh mắt đầy trìu mến.

Vạn Nộ Đào ngẩn ngơ, bèn đi đến ngồi cạnh người đàn ông kia, ôm eo anh ta rồi cười hỏi: “Rốt cuộc em cũng đồng ý rồi?”

Người đàn ông cường tráng nọ vốn đang tìm mục tiêu. Thấy Vạn Nộ Đào đột nhiên tiếp cận mình, vẻ ngoài cũng không tệ, quan trọng nhất là làn da rất đẹp, anh ta bèn cười rộ lên, vừa ôm eo hắn vừa thẳng thừng nói: “Chúng ta ra ngoài chơi nhé?”

Vạn Nộ Đào mở cờ trong bụng, vội đáp: “Được, ra ngoài chơi thôi!”

Thế là trong ánh mắt ngỡ ngàng của vệ sĩ, Vạn Nộ Đào và người đàn ông kia ôm eo nhau rời khỏi quán.

Ngô Bình vẫy tay một cái, mấy người kia liền cuống cuồng chạy sang.

Diệp Huyền kinh ngạc vô cùng.

“Ôi trời! Tiền bối đỉnh quá! Tiền bối đã dùng chiêu gì mà khiến hắn thích đàn ông ngay thế?”

Ngưu Đống Đống cười ha ha: “Vãi, kích thích quá, phải đi theo chụp mấy tấm ảnh mới được!”
Chương 298: Tình cờ gặp ở quán bar

Diệp Huyền, Ngưu Đống Đống và Tô Vấn đuổi theo ra ngoài, còn Ngô Bình và Thiệu Tôn thì chờ trong quán bar, Thiệu Tôn tỏ vẻ khâm phục hỏi: “Anh Ngô, sao anh làm được thế?”

Ngô Bình đáp: “Đó là một trò ảo thuật, Vạn Nộ Đào đang ở trong cảnh ảo, người đàn ông vạm vỡ kia đã biến thành người đẹp trong mắt anh ta”.

Thiệu Tôn nuốt nước miếng: “Thần kỳ quá! Anh Ngô, có khả năng ấy rồi là anh có thể điều khiển được người khác đúng không?”

Ngô Bình nhìn anh ta: “Tôi là tông sư cảnh giới Thần nên có thể giết người dễ dàng, nhưng anh đã thấy tôi giết người khắp nơi để chiếm đoạt tài sản chưa?”

Thiệu Tôn hiểu ra: “Tôi hiểu ý của anh Ngô rồi, dù ai có giỏi đến mấy cũng phải biết điểm dừng”.

Ngô Bình: “Đúng vậy, ví dụ như bà Giáp, bà ấy biết Cổ thuật, nhưng có hại người tuỳ tiện đâu. Nếu bà ấy muốn ra tay với nhà họ Thiệu của anh thì tôi có xuất hiện cũng không ngăn cản được”.

Trong lúc hai người trò chuyện, Ngô Bình chợt nhìn thấy một cô gái tóc ngắn đang ngồi uống rượu một mình trên quầy, mấy người đàn ông lại gần bắt chuyện nhưng đều bị cô ấy từ chối.

Ngô Bình chỉ nhìn được góc mặt nghiêng cùng dáng người hoàn hảo của cô ấy, nhưng khi nhìn chính diện thì anh ngẩn ra ngay, đây là Nhậm San San mà, cô ấy cũng đến quán bar uống rượu ư?

Anh nói với Tôn Thiệu: “Tôi ra đây một lát”.

Tôn Thiệu cười nói: “Anh Ngô, tôi biết cô ấy, khuyên anh đừng qua đó mà làm gì”.

Ngô Bình mỉm cười: “Không thử thì sao biết được?”

Anh cầm ly rượu lên rồi đi tới ngồi xuống cạnh Nhậm San San, cô ấy nhướn mày định bỏ đi, nhưng khi nhìn thấy là Ngô Bình thì không khỏi ngạc nhiên: “Là anh à?”

Ngô Bình: “Tôi không được đến đây à?”

Nhậm San San quay mặt đi, nhấp một ngụm rượu rồi nói: “Đại thần y cũng đến quán bar đàn đúm ư?”

Ngô Bình: “Thi thoảng thôi, nay tôi đến tìm người”.

Nhậm San San chợt thở dài một hơi.

Ngô Bình: “Cô gặp chuyện gì à?”

“Biết rồi còn hỏi”, cô ấy lạnh giọng nói: “Tôi đến tìm đàn ông, nhưng tìm bảy ngày rồi mà vẫn chưa ưng ai”.

Ngô Bình ngạc nhiên: “Trời đất! Tôi bảo cô đi tìm đàn ông thì cô tìm theo cách này à?”

Nhậm San San bực mình nói: “Không tìm kiểu này thì tìm kiểu gì?”

Ngô Bình chịu thua, anh thở dài rồi chỉ về phía Thiệu Tôn ở gần đó: “Người kia thế nào, vừa đẹp trai vừa giàu có”.

Nhậm San San liếc nhìn rồi tỏ vẻ chê bôi: “Cậu lớn nhà họ Thiệu, tôi chẳng ưa”.

Ngô Bình cười trừ: “Nếu đến Thiệu Tôn mà cô còn chê thì cô tìm bạn trai hơi bị khó đấy”.

Nhậm San San hừ một tiếng: “Tôi có yêu cầu cao đâu”.

Ngô Bình nổi hứng: “Cô thử nói cho tôi nghe mẫu bạn trai lý tưởng của cô đi”.

Nhậm San San: “Khiến tôi không ghét là được”.

Ngô Bình liếc nhìn cả đống đàn ông trong quán rồi nói: “Bao nhiêu người thế này mà cô không ưng nổi ai à?”

“Có một người”, Nhậm San San liếc nhìn Ngô Bình: “Tôi thấy anh rất được, hay anh làm bạn trai tôi đi?”

Ngô Bình cười lạnh: “Cô nghĩ hay quá nhỉ, tôi có bạn gái rồi”.

Nhậm San San cũng cười lạnh: “Thật ra tôi thấy anh là chướng mắt nhất đấy, cho nên anh đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ đùa thôi”.

Ngô Bình: “Cô đùa làm tôi sợ hết hồn đấy, à sao cô lại đến Vân Kinh?”

Nhậm San San: “Công ty ở Vân Kinh gặp chút trục trặc”.

“Cần tôi giúp gì không?”

Nhậm San San không nhịn được chế giễu anh: “Chuyện liên quan đến phong thuỷ, anh có giúp được không?”

Ngô Bình không hề giận dữ: “Cô thử nói đi xem nào”.

Nhậm San San: “Nhà tôi có một nhà máy điện tử, một tháng trở lại đây đã có ba người tự sát ở đó rồi. Giờ mọi người đang truyền nhau là nhà máy có ma, nhiều người sợ nên thi nhau xin nghỉ”.

Ngô Bình nói: “Nếu liên tục có người chết thì đúng là bất thường, cô đã điều tra chưa?”

Nhậm San San: “Rồi, ba người thiệt mạng kia đều có xu hướng bị trầm cảm, nhưng trước khi chết không có biểu hiện gì. Bố tôi còn mời thầy phong thuỷ đến mà cũng không ăn thua”.

Ngô Bình nói: “Tôi cũng biết một chút về phong thuỷ đấy, cô trả tiền đi rồi tôi đến xem cho”.

Nhậm San San ngạc nhiên: “Anh biết về phong thuỷ ư?”

Ngô Bình: “Ừ, không dám nhận là cao siêu, chứ chắc chắn hơn thầy phong thuỷ mà bố cô mời”.

Nhậm San San hừ nói: “Được rồi, chỉ cần anh giải quyết được vấn đề này cho tôi thì tôi trả anh 10 triệu”.

Mười triệu cũng không ít, Ngô Bình vui vẻ đồng ý ngay: “Được, mai tôi sẽ đến”.

Lúc này, Diệp Huyền, Tô Vấn và Ngưu Đống Đống đã quay lại, ai nấy đều có vẻ kỳ cục.

Ngô Bình nói với Nhậm San San: “Tôi có việc rồi, không ngồi với cô nữa, mai gặp”.

Anh đi về chỗ cũ rồi hỏi: “Sao rồi?”

Diệp Huyền nín cười nói: “Má ơi! Quá kích thích, hai người họ lên xe cái là vào việc ngay, xe rung lắc mạnh khiếp luôn”.

Nói rồi, anh ta lấy điện thoại ra rồi mở đoạn clip cho Ngô Bình xem. Anh nhìn qua một chút rồi bảo Diệp Huyền tắt đi: “Các anh em đã hả giận chưa?”

Thiệu Tôn dựng ngón tay cái: “Rồi, quá đã luôn, Tiểu Ất kiểu gì cũng cười bể bụng”.

Lúc này, mấy cậu ấm ở đây đều rất phục Ngô Bình.

Ngô Bình nhìn đồng hồ rồi nói: “Thôi mọi người chơi tiếp đi, tôi về trước đây”.

Diệp Huyền vội nói: “Đừng về vội tiền bối, Tiểu Tôn đã gọi một nhóm các em xinh tươi đến nhà, mình chiêm ngưỡng tí đã”.

Ngô Bình: “Thôi, tôi bận rồi”.

Diệp Huyền đành bó tay rồi tiễn Ngô Bình ra xe.

Vì đã uống rượu nên Ngô Bình định bắt taxi, khi anh đang chờ xe thì Nhậm San San đi tới nói: “Đi cùng tôi không?”, cô ấy vẫy tay, một chiếc xe đã đi tới.

Một người tài xế đi xuống mở cửa xe, Ngô Bình không khách sáo mà ngồi lên ghế sau cùng Nhậm San San luôn.

Chiếc xe lăn bánh, Nhậm San San châm một điếu thuốc rồi hỏi: “Anh ở đâu?”

Ngô Bình: “Sơn trang Thái Khang”.

Nhậm San San hỏi: “Còn phòng trống không?”

Ngô Bình cảnh giác: “Cô hỏi làm gì?”

Nhậm San San: “Tôi không muốn ở khách sạn, đến nhà anh ở vài ngày nhé?”

Ngô Bình nói ngay: “Không tiện đâu, có bạn gái tôi ở đấy”.

Nhậm San San cau mày: “Bạn gái anh ở đây thì làm sao, tôi có định cướp bạn trai của cô ấy đâu”.

Ngô Bình rất kiên quyết: “Không được, nếu cô không có chỗ ở thì đến sơn trang Vân Đỉnh ấy”.

Nhậm San San hừ lạnh nói: “Thôi, thế tôi về khách sạn cho xong”.

Chiếc xe đi tới sơn trang Thái Khang, Ngô Bình đi xuống rồi nói: “Cảm ơn”.

Nhậm San San: “Mai tôi sẽ đến đón anh”, dứt lời, cô ấy ra hiệu cho tài xế lái xe đi luôn.

Sau khi chiếc xe đi xa, Ngô Bình cũng chưa về nhà.

Hôm nay, Đào Như Tuyết không đến, nhà cửa trống không, anh vừa hay có thời gian để tu luyện Nhĩ thức.

Nhĩ thức có thể nghe thấy âm thanh từ phía xa, vì có Ý thức và Nhãn thức rồi nên lần tu luyện này của anh rất suôn sẻ, khi trời sáng thì anh đã luyện thành.

Có Nhĩ thức rồi, Ngô Bình có thể nghe xa mười mất mét, dù là tiếng động rất nhỏ. Thính lực của người bình thường chi có thể nghe được âm thanh có tần số nhất định, còn anh thì khác, anh có thể nghe được mọi tần số.

Đương nhiên, việc này cũng khá phiền, vì thế anh không thể tuỳ tiện khởi động Nhĩ thức, không thì sẽ không thể chịu nổi nhiều tiếng ồn.

Luyện thành Nhĩ thức xong, Ngô Bình thấy khá vui. Anh ăn sáng xong thì chờ Nhậm San San đã tới đón. Nhưng anh chờ mãi mà không thấy cô ấy đâu.

Bực mình, Ngô Bình lái xe đến công trường.
Chương 299: Vụ án ở núi Tiên Hạc

Lâu rồi không tới, ngôi biệt thự của Ngô Bình ở vịnh Bạch Long đã xây xong, đang tiến hành nốt những bước cuối cùng. Xung quanh cũng đã xây xong vài căn nhà rồi, hình dạng vốn có của dự án cũng dần hiện ra.

Anh đi vào biệt thự để Tiểu Thần hút linh khí ở đó, còn mình thì tu luyện cách hít thở.

Vèo cái đã ba tiếng trôi qua, Ngô Bình đang thấy đói thì Lý Kim Tượng gọi tới.

“Phó đường chủ Ngô, Lệ Cửu U đã nhận tội rồi, cậu lập công lớn rồi đấy”.

Ngô Bình: “Sao Lệ Cửu U muốn bày bố trận Quỷ mẹ con ở đấy?”

Lý Kim Tượng: “Lão ta định mượn trận pháp đó để luyện chế đèn Quỷ mẹ con, đó là một món tà khí rất đáng sợ. Ai dè lại bị cậu phá hỏng kế hoạch, mất toi luôn bao năm tâm huyết của lão”.

“Hừ, Lệ Cửu U này bị vậy cũng đáng đời”, Ngô Bình cười lạnh.

Lý Kim Tượng: “À, Lệ Cửu U ngày xưa đã giết nhiều người nên những người hận lão ta kể không hết. Sau khi biết lão ta bị xử tử hình, không ít người rất mừng, họ còn muốn gặp cậu”.

Ngô Bình: “Gặp tôi làm gì, nhớ thưởng cho tôi là được rồi”.

Tiền thưởng cho người bắt được các tội phạm truy nã cấp S rất cao, nhiều người còn giàu lên nhờ làm công việc này.

Lý Kim Tượng: “Cậu yên tâm, tiền thưởng của cậu cả mấy chục triệu đấy, người dân cũng góp tiền thưởng cho cậu cả trăm triệu kìa, phen này giàu to rồi”.

Ngô Bình kinh ngạc: “Nhiều thế cơ ạ?”

Lý Kim Tượng: “Ừm, rất nhiều muốn Lệ Cửu U chết, nhưng để bảo vệ cậu nên bọn tôi không công khai thân phận của cậu đâu”.

Ngô Bình gật đầu, thấy như vậy là tốt nhất rồi nói: “Nhiều tiền thế là ổn rồi”.

Lý Kim Tượng: “Phó đường chủ Ngô, còn một chuyện này nữa, cậu phải về huyện Minh Dương ngay”.

Ngô Bình: “Ở đó có chuyện gì thế?”

Lý Kim Tượng: “Hôm nay, có rất nhiều cao thủ tập trung về huyện Minh Dương, các cao thủ tà đạo lợi dụng cơ hội đó để làm loạn, không ít người dân bỏ mạng rồi”.

Ngô Bình cau mày: “Lũ khốn này, không thể biết điều một chút được sao?”

Lý Kim Tượng cũng thở dài: “Chịu thôi, cao thủ giang hồ nổi lên lớp lớp”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ: “Được rồi, hôm nay tôi sẽ về luôn”.

Ngắt máy xong, anh gọi cho Đường Tử Di và Đào Như Tuyết để thông báo, sau đó lái xe lên đường cao tốc.

Hai tiếng sau, anh đã có mặt ở huyện Minh Dương, anh vừa vào nhà thì nhận được điện thoại của Nhậm San San: “Thần y Ngô, chuyện ở nhà máy của tôi giải quyết xong rồi, không phiền đến anh nữa”.

Ngô Bình nói: “Thế hả? Mời được cao thủ rồi à?”

Nhậm San San: “Bố tôi đã mời được một đại sư ở Loan Đảo, ông ấy đã tìm ra nguồn cơn của sự việc rồi”.

Ngô Bình cũng không hỏi kỹ nữa: “Vậy thì chúc mừng cô”.

Nhậm San San: “Anh không muốn biết người đó là ai à?”

“Không”, Ngô Bình nói xong thì ngắt máy luôn.

Mấy hôm Ngô Bình không về nhà, giờ chỉ có ông bà ngoại anh ở đây, còn Trương Lệ và Ngô Mi đang vi vu trên tỉnh. Ăn tối với ông bà xong, Ngô Bình đã đến nhà cũ kiểm tra.

Căn nhà cũ của anh đã xây xong, vài hôm nữa đổ mái và tiến hành nốt các công đoạn cuối cùng là xong. Anh quan sát thấy rất hài lòng, sau đó đã đến địa điểm làm của đội Sấm Sét.

Cả ba thành viên đều đang ở đây, mấy ngày qua họ bận túi bụi, vì có nhiều nhân vật giang hồ lui tới núi Tiên Hạc, tiếp đến lại có nhiều vụ án mạng xảy ra, làm họ vắt chân lên cổ mà chạy cũng không kịp.

Thấy Ngô Bình về, cả ba đều như trút được gánh nặng, Tống Tiểu Lang nói: “Đội trưởng, chúng tôi vừa nhận được một vụ án, đang định đi xem đây”.

Ngô Bình: “Án gì thế?”

“Có bốn người chết ở khu du lịch nông nghiệp gần núi Tiên Hạc, cảnh sát khu vực đã đến đó rồi”.

Ngô Bình gật đầu: “Ừm, xuất phát thôi”.

Bốn người lên xe rồi đi tới khu du lịch nông nghiệp, khu này nằm trên con đường duy nhất dẫn lên núi, rộng hơn chục mẫu, chủ yếu bán đồ ăn và các món dân dã thôn quê, việc kinh doanh cũng khá tốt.

Khi họ tới nơi thì người của đội cảnh sát huyện đang kiểm tra hiện trường, ông bà chủ của nơi này cũng đang được tra hỏi.

Chu Nhược Tuyết và Hà Tất Sĩ cũng có mặt ở đây, Hà Tất Sĩ đã được thăng chức lên làm đại đội trưởng, còn Chu Nhược Tuyết cũng được thăng hàm vị.

Trông thấy Ngô Bình, Hà Tất Sĩ vội đi tới: “Đội trưởng Ngô, cậu đến rồi à”.

Ngô Bình gật đầu: “Ông Hà, có phát hiện gì chưa?”

Hà Tất Sĩ nói: “Nhược Tuyết, em nói đi”.

Chu Nhược Tuyết: “Bốn người này chết rất kỳ quái, họ đều bị ngạt thở, nhưng gần đây không có sông ngòi, trên người họ cũng không có dấu vết bị hành hung. Chúng tôi đã hỏi ông bà chủ của khu du lịch thì họ nói bốn người này trưa nay vẫn ăn uống vui chơi bình thường. Họ ngồi ăn đến năm giờ chiều thì chợt bất động, ông chủ thấy lạ nên đến đẩy người họ thì tất cả đều ngã xuống đất, bấy giờ ông ấy mới biết là họ đã chết. Ông chủ sợ quá nên báo cảnh sát ngay, hai mươi phút sau chúng tôi đã có mặt ở hiện trường ngay rồi”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Dẫn tôi tới xem hiện trường”.

Hiện trường ở dưới giàn nho, hiện có bốn người đang nằm trước một cái bàn, vẻ mặt họ bình yên như chỉ đang ngủ say giấc.

Ngô Bình liếc nhìn rồi biến sắc mặt nói: “Không cần điều tra nữa”.

Chu Nhược Tuyết hỏi: “Ngô Bình, anh có phát hiện gì ư?”

Ngô Bình: “Họ đã trúng tà thuật, ý thức bị thao túng nên tự nhịn thở đến chết”.

Chu Nhược Tuyết cả kinh: “Không thể nào, tự nhịn thở thì sao mà chịu được?”

Ngô Bình: “Nếu đã trúng tà thuật thì không gì là không thể”.

Ngô Bình ngập ngừng một lát rồi nói tiếp: “Giờ chúng tôi sẽ tiếp quản vụ này, mọi người về đi”.

Chu Nhược Tuyết bĩu môi: “Đội trưởng Ngô, anh không cần chúng tôi giúp nữa à?”

Ngô Bình lắc đầu: “Hung thủ là cao thủ cảnh giới Thần Thức, mọi người không có tu vi thì sẽ dễ bị thương. Nghe lệnh của tôi rồi lập tức rời khỏi đây”.

Hà Tất Sĩ đã trải đời nhiều nên đồng ý ngay: “Vâng, tôi giải tán anh em luôn đây”.

Chu Nhược Tuyết vẫn đứng im tại chỗ, sau đó thoáng do dự rồi nói: “Ngô Bình, tôi ở lại được không? Anh yên tâm, tôi không chạy lung tung đâu, tôi chỉ lái xe giúp mọi người thôi”.

Ngô Bình nhìn cô ấy rồi nói: “Được rồi, cô nhớ không được đi linh tinh đâu đấy”.

Chu Nhược Tuyết mừng rỡ rồi nói: “Tôi biết rồi”.

Đúng lúc này, một chiếc xe đã lái tới gần Ngô Bình, có mấy người bước xuống, đi đầu là một người thanh niên khoảng 30 tuổi, đi sau anh ta còn bốn người nữa.

Người thanh niên mặc áo khoác bò, miệng nhai kẹo cao su, đầu tóc bóng lộn. Anh ta đi tới hiện trường rồi giơ chứng nhận ra: “Thiên Long nhận án, tất cả về hết đi”.

Ngô Bình cau mày, còn Tống Tiểu Lương đã lạnh giọng nói: “Thiên Long? Núi Tiên Hạc thuộc phạm vi quản lý của Thần Võ Ti rồi, các người đến nhầm chỗ rồi hả?”

Một người đàn ông cao lớn đứng sau người thanh niên bước ra, người này phải cao hơn hai mét, da đen như than, gã lạnh lùng nói: “Đội trưởng bảo các người đi về thì nên nghe lời, không thì sẽ phải nếm thử quyền cước của tôi đấy”.

Uỳnh!

Người đàn ông cao lớn vừa nói dứt câu thì đã có người tung một cú đá như trời giáng đá bay gã. Một người nặng hơn trăm cân mà bị đá đi xa mười mấy mét, đến nỗi còn đụng gãy cả giàn nho, làm nho rơi hết xuống mặt gã.
Chương 300: Đội Sét Đánh

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, còn người thanh niên thì nổi giận rồi lớn giọng mắng nhiếc Ngô Bình: “Cậu có biết tôi là ai không?”

Ngô Bình lạnh lùng đáp: “Là thằng hâm!”

Người thanh niên tức suýt hộc máu, anh ta bật cười nói: “Được, giỏi lắm!”

“Các người cút ngay!”, Ngô Bình mất kiên nhẫn nói: “Đừng lấy Đoàn Long ra doạ tôi, không có tác dụng đâu”.

Nghe Ngô Bình nhắc đến Đoàn Long, người thanh niên ngẩn ra, sau đó quan sát anh rồi hỏi: “Cậu là ai?”

Ngô Bình: “Anh chưa đủ tư cách để biết, biến!”

Người thanh niên tức phát điên, nhưng người đánh đấm giỏi nhất trong đội của anh ta đã bị Ngô Bình hạ bằng một chiêu, nên anh ta không dám ra tay với Ngô Bình, vì thế đành cắn răng rồi ra hiệu cho các nhóm người của mình lên xe rồi đen mặt bỏ đi.

Chiếc xe vừa đi được một đoạn, người thanh niên đã gọi cho cấp trên: “Sếp, người của Thần Võ Ti tại huyện Minh Dương là ai thế ạ? Cậu ta ngông nghênh quá, dám đánh người của em… cái gì? Là người tên Ngô Bình, đã cứu anh Long ạ?”

Người thanh niên hít vào một hơi lạnh, sau đó đạp mạnh chân phanh rồi nói: “Vâng, em sẽ đi xin lỗi ngay”.

Chiếc xe phóng nhanh quay lại, người thanh niên nhảy xuống xe rồi ngập ngừng đi tới khom lưng trước mặt Ngô Bình: “Đội trưởng Ngô, tôi xin lỗi! Ban nãy là tôi thất lễ”.

Ngô Bình liếc nhìn anh ta: “Sao, biết tôi là ai rồi à?”

“Vâng, tôi biết rồi. Tôi là Tiêu Hà, tổ trưởng của đội Sét Đánh thuộc Thiên Long”, Tiêu Hà tự giới thiệu: “Tôi nhận lệnh đến hỗ trợ tổ chuyên án ở đây”.

Không phải Tiêu Hà thiếu khí phách, mà là không dám động tới Ngô Bình. Đoàn Long là một vị thần của Thiên Long, được gọi là anh Long, sao anh ta dám động tới người đã cứu Đoàn Long được?

Ngô Bình gật đầu: “Giờ mới giống nói tiếng người này, các anh đến cũng tốt, chúng tôi cũng đang thiếu người”.

Tiêu Hà vội nói: “Đội trưởng Ngô cứ giao việc, chúng tôi sẽ làm theo ngay”.

Thiên Long và Thần Võ Ti không thuộc một tổ chức, họ không cần thiết phải nghe lệnh Ngô Bình, nhưng vì Ngô Bình từng cứu Đoàn Long nên anh ta mới lấy lòng anh thôi.

Ngô Bình hỏi: “Chắc các người cũng biết tình hình ở đây rồi, nhiều người trong giới giang hồ tập trung một chỗ thì kiểu gì cũng xảy ra chuyện. Giờ chúng tôi đang điều tra một vụ án, có bốn người chết vì tà thuật”.

“Tà thuật?”, Tiêu Hà ngạc nhiên, anh ta cũng là người tu hành nên biết phải là cao thủ cảnh giới Thần Thức mới có thể thi triển tà thuật, nhưng với thực lực hiện giờ thì anh ta không thể đối phó được.

Ngô Bình: “Ừm, hung thú ít cũng là cao thủ cảnh giới Thần Thức rồi, hơn nữa có thể còn ở gần đây, các anh mau điều tra thân phận của nạn nhân đi”.

“Vâng”, Tiêu Hà đi đến gần thi thể nạn nhân rồi chụp ảnh gửi đi.

Vài phút sau, anh ta đã nhận được hồi âm, sau đó đưa máy tính bảng cho Ngô Bình rồi nói: “Đội trưởng Ngô, đã tra ra được rồi, bốn người n ày đều họ Mã, là người của nhà họ Mã ở Tây Bắc”.

Ngô Bình: “Nhà họ Mã ở Tây Bắc ư?”

Tiêu Hà: “Đây là một gia tộc tu hành rất mạnh, từng độc chiếm một phương vào thời quân phiệt. Tôi nhớ nhà họ có một món bảo bối là bàn Thiên Cơ, nó có thể phong toả những nơi như tiên phủ, tôi nghi hung thủ ra tay với họ để cướp bảo vật”.

Ngô Bình hiểu ra: “Ra là giết người cướp của”.

Tiêu Hà: “Đội trưởng Ngô, tôi nhận được tin người của Đường Môn cũng đã đến, hơn nữa còn rất đông, tôi sợ đây là trò ám sát do họ gây ra”.

Ngô Bình xua tay: “Chưa có chứng cứ thì không thể đoán bừa được”.

Anh vẫy tay gọi ông chủ rồi hỏi: “Ông chủ, lúc đó có bao nhiêu khách?”

Ông chủ là một người đàn ông thô kệch ngoài 40 tuổi, da đen, râu ria xồm xoàm, ông ấy suy nghĩ rồi nói: “Ngoài bàn của người chết ra thì còn mấy bàn nữa, nhưng họ ăn xong thì đi luôn, chỉ còn một người ngồi ở bàn bên cạnh”.

“Người đó trông như thế nào?”

Bà chủ đáp: “Ngoài năm mươi, đầu trọc, mắt to tròn, tái trái thiếu mất một nửa, đeo bịt tai bằng da màu đen”.

Tiêu Hà nghe xong thì ngẩn ra, anh ta ngẫm nghĩ rồi chột hoảng hốt nói: “Là Tinh Lý Quyển của Tang Môn!”

Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Những đặc điểm này khá giống với ông ta, nhưng anh nghĩ ông ta có dễ để lộ thân phận thế không?”

Ngô Bình nghệt mặt ra: “Ý của cậu là người đó cố tình nguỵ trang?”

Ngô Bình nhìn ông chủ rồi nói: “Nếu đúng là Tinh Lý Quyển thì ông ta không để lại nhân chứng sống thế này đâu”.

Ngập ngừng một lát, Ngô Bình nói tiếp: “Nhất định hung thủ am hiểu thuật cải trang, chúng ta có thể điều tra từ đây”.

Tiêu Hà gãi đầu: “Trong giang hồ có nhiều cao thủ biết thuật dịch dung lắm, chỉ e…”

“Vừa biết thuật dịch dung, vừa là cao thủ cảnh giới Thần Thức”, Ngô Bình nói.

Tiêu Hà gật đầu: “Nếu thì phạm vi điều tra được thu hẹp lại rồi, chắc chưa tới năm người”.

Ngô Bình lắc đầu: “Khỏi đoán già đoán non nữa, bắt luôn đi”.

Ngô Bình hỏi ông chủ: “Người đó rời đi khi nào? Đi về đâu?”

Ông chủ: “Ông ta trả tiền xong thì đi, ra cửa rẽ trái rồi xuống núi”.

Ngô Bình gật đầu rồi nói với Tiêu Hà: “Hung thu chưa xuống núi đâu, chắc chắn vẫn đang lởn vởn gần đây”.

Tiêu Hà: “Đội trưởng Ngô, thế giờ chúng ta làm gì? Tìm quanh núi à?”

Ngô Bình hỏi: “Bàn Tiên Cơ trông như thế nào?”

Tiêu Hà: “Tôi chỉ nhìn qua ảnh thôi, trông như cái la bàn ý, to cỡ bàn tay và màu đen, bên trên có các ô vuông và thần chú màu trắng đỏ”.

Ngô Bình gật đầu: “Đi thôi, chúng ta đi lên núi tìm người”

Anh dẫn mọi người đi lên núi, nửa tiếng sau, mọi người đã lên đến đỉnh. Có một tảng đá to ở đây, họ tìm hết mọi chỗ rồi ngồi xuống nghỉ ngơi.

Lúc này, trời đã tối, ngoài tiếng gió ra thì còn không âm thanh nào khác. Ngô Bình ra hiệu cho mọi người im lặng, sau đó anh nhắm mắt lại rồi dùng Nhĩ thức dò tìm âm thanh.

Trong đêm tối tịch mịch, anh có thể nghe thấy tiếng bước chân cách xa vài cây số, hay tiếng hít thở trong phạm vi một cây.

Anh vừa tập trung tinh thần thì đã nghe thấy tiếng bước chân ở một chỗ cách họ khoảng hai nghìn bước, Ngô Bình đứng bật dậy rồi chạy nhanh về phía đó.

Anh chạy được khoảng 1000 mét thì dừng lại rồi nghe tiếp, lần này tiếng bước chân đã biến mất, anh đành dùng khả năng nhìn xuyên thấu để dò tìm người đó.

Đêm tối, mắt anh có thể bắt được các tia hồng ngoại, chỉ cần là vật sống thì không thể thoát được. Chẳng mấy chốc, Ngô Bình đã nhìn thấy có người len lén đi xuống núi ở cách đó bảy trăm mét.

Người đó đang cõng một cái túi lớn trên lưng, bên trong cũng là một vật sống.

Ngô Bình lập tức đuổi theo mục tiêu, sau đó anh đã đứng sẵn trên đoạn đường mà mục tiêu phải đi qua để chờ sẵn.

Tiếng bước chân to dần, một phút sau một người đàn ông trung niên to béo đang cõng một cái túi trên lưng đã đi tới, ông ta bước đi thật khẽ, còn tránh được hết lá cây và bụi gai.

Đột nhiên ông ta dừng bước rồi nhìn quanh, sau đó nhìn về phía cái cây mà Ngô Bình đang trốn, nói: “Không cần trốn nữa đâu”.

Ngô Bình bước ra, sau đó nhìn ông ta, nói: “Thần Võ Ti phá án, mau khái bao họ tên và thân phận”.

Nghe thấy Ngô Bình nhắc đến Võ Thần Ti, người đàn ông hừ lạnh nói: “Tôi lên núi hóng gió thôi mà”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom