-
Chương 2981: Hoàng Đồ xuất hiện
Ngô Bình đi và một tòa nhà của Nguyên Thủy Sơn, bốn cô vợ nhận được tin đều đến.
Ngô Bình ở nhà với vài thê tử mới vài ngày, nhưng mỗi ngày cũng chẳng thể rãnh được.
Vào một ngày nọ, khi Ngô Bình đang truyền thụ cho Lý Thuần Như kiếm pháp, Giang Sơ Nhan vội vàng chạy đến. Hôm nay cô về Giang Tông một chuyến, mới quay về.
“Chuyện gì vội vàng vậy Sơ Nhan?”. Anh hỏi.
Giang Sơ Nhan thấy Ngô Bình, gằn từng chữ nói: “Hoàng Đồ xuất hiện rồi Huyền Bình!”
Ngô Bình giật mình, thế gian này có một trăm lẻ tám Vương Tọa, tám đại Hoàng Đồ. Nhưng Hoàng Đồ rất bí ẩn, chưa bao giờ được người khác luyện hóa qua, không ngờ bây giờ lại xuất hiện công khai như thế!
Anh hỏi: “Em biết tin này ở đâu?”
“Nguồn tin không có gì để nghi ngờ. Thiên Nhãn tộc tại Cực Tây Địa ở Thiên Giới đã phát hiện một vực sâu của Vô Tận Thâm Uyên có khí tức khủng khiếp bốc lên. Thiên Nhãn tộc nhờ Thiên Nhãn đã thấy được một bức Hoàng Đồ đang bị trấn giữ ở trong vực sâu đó!”
Ngô Bình: “Tin tức này đã truyền đi, chắc hẳn tất cả thế lực đều biết rồi, kể cả Dị tộc và sinh linh Hỗn Độn. Những kẻ này không dễ trêu chọc, dù Hoàng Đồ thật cũng khó cướp lấy tay”.
Lý Thuần Như cười nói: “Dù sao cũng là chuyện tốt! Chủ của Hoàng Đồ cũng xuất hiện, chứng minh cơ duyên đã đến. Huyền Bình phải đi thử một lần, nếu có thể lấy được Hoàng Đồ thì từ nay về sau đời sau của chúng ta là Hoàng tộc rồi!”
Ngô Bình gật đầu: “Đương nhiên, anh muốn đi. Không biết sư tôn bên kia tính toán sao thôi”.
Vừa nghĩ đến đây, giọng của Nguyên Thủy Đạo Tôn lập tức truyền từ không trung đến: “Huyền Bình nhanh đến chỗ của vi sư!”
Ngô Bình không nói hai lời, lập tức biến mất. Sau một giây, anh xuất hiện ở Nguyên Thủy Thiên Cung, vài vị đệ tử của Nguyên Thủy Đạo Tôn cũng đều ở đây. Tất cả mọi người đều mang vẻ mặt rất căng thẳng.
Vẻ mặt của Nguyên Thủy Đạo Tôn giữ một nét nghiêm túc chưa từng thấy, nói: “Huyền Bình đã biết chuyện Hoàng Đồ xuất hiện chưa?”
Ngô Bình gật đầu: “Còn vừa nghe nói xong. Vậy chúng ta sẽ hành động chứ sư tôn?”
Nguyên Thủy Đạo Tôn: “Hoàng Đồ này không phải chuyện đùa, nó đại diện cho số mệnh của Thiên Giới! Dù tộc nào tìm được Hoàng Đồ, thì tương lai đều có thành tựu thống trị! Ta nghe đồn, có vài con nối dùng của Hoàng giả Hỗn Độn đều đã có ý định ngấm nghé, không ít đệ tử Đạo Tôn của Nhân tộc cũng rất thích thú đến đó. Huyền Bình là đệ tử vi sư tâm đắc nhất, co phải dốc sức lấy được cơ duyên lần này!”
Ngô Bình: “Sư tôn không ra tay sao?”
Nguyên Thủy Đạo Tôn lắc đầu: “Vực sâu đó có Cấm Chế, chỉ có tu sĩ dưới Hỗn Độn Cảnh mới tiến vào được. Dù tu vi là Hoàng giả Hỗn Độn cũng không vào vực sâu đó được”.
“Nguồn gốc của vực sâu đó thế nào?”, Ngô Bình hỏi.
“Ta nghĩ chắc vực sâu này chỉ mới xuất hiện, có lẽ Hoàng Đồ vẫn luôn bị trấn giữ bên dưới nơi đó. Sau này Hoàng Đồ đánh nát đại địa, hình thành vực sâu. Vi sư đã nhìn sơ qua, bên dưới vực sâu có thứ rất thần kỳ”.
Ngô Bình cười nói: “Nếu như chỉ là Hoàng Đồ, thì một lão già như sư tôn đây không nên căng thẳng như thế nhỉ”.
Nguyên Thủy Đạo Tôn: “Hoàng Đồ xuất hiện đã đủ chấn động rồi! Chuyện này chứng minh Thiên Giới sắp sinh ra một cường giả Tề Thiên Cảnh, nhưng không biết cường giả đầu tiên đạt Tề Thiên Cảnh là người nào!”
Tề Thiên Cảnh là cảnh giới phía trên Hỗn Độn Cảnh, thọ của cường giả Tề Thiên Cảnh sánh ngang với đất trời! Nếu cường giả Tề Thiên xuất hiện, tất nhiên sẽ nhất thống thiên giới và cầm quyền binh Thiên Giới!
Ngô Bình nói: “Không chừng là sư tôn đấy”.
Nguyên Thủy Đạo Tôn lắc đầu: “Huyền Bình vẫn không biết. Trước khi đột phá Tề Thiên Cảnh phải đột phá một bức tường cản trước, bức tường này cản tất cả tu sĩ của Nhân tộc. Chỉ cần có một tu sĩ đột phá, người phía sau sẽ đột phá dễ hơn”.
Giang Đạo Sinh nói: “Nói cách khác, chỉ cần có một Nhân tộc đạt đến cường giả Tề Thiên, thì các vị sau này sẽ dễ dàng đột phá đến cấp đó hơn đấy sư đệ!”
Ngô Bình: “Có nghĩa là Dị tộc cũng thế sao? Chỉ cần có một Dị tộc đạt cường giả Tề Thiên, thì những đời sau sẽ đạt cường giả Tề Thiên dễ dàng hơn?”
Nguyên Thủy Đạo Tôn gật đầu: “Ừ, giống vậy đấy”.
Đột nhiên Ngô Bình thốt lên một câu hỏi: “Thế sinh linh Hỗn Độn không có cường giả Tề Thiên Cảnh sao sư tôn?”
Nguyên Thủy Đạo Tôn nói: “Có! Nhưng họ là cường giả Tề Thiên từ trong bụng mẹ rồi, nên không bị bức tường kia cản trở, mà tu sĩ Nhân tộc với Dị tộc lại nghịch thiên phát triển, nên cần có một cường giả đứng ra phá vỡ bức tường đó”.
Ngô Bình cảm thán: “Cường giả Tề Thiên từ khi sinh à! Chuyện này quá bất công rồi”.
Nguyên Thủy Đạo Tôn: “Thế gian này làm gì có công bằng. Cũng may, tuy sinh linh Hỗn Độn đạt đến Tề Thiên Cảnh nhưng tính tình lại rất dịu dàng, dễ tiếp cần chứ sẽ không hận thù như Nhân tộc và Dị tộc”.
Dứt lời, ông ấy lại nhìn Ngô Bình đầy dò xét cười nói: “Huyền Bình lại đang đột phá bên kia à?”
Ngô Bình gật đầu: “Đột phá lên Đại Thánh Cảnh, Đại Thánh Cảnh tương tự với Hỗn Độn Cảnh. Con không biết có bị vực sâu từ chối không?”
Nguyên Thủy Đạo Tôn: “Ta không biết. Hoàng Đò là gì đó của Thiên Giới với lại chẳng quan hệ gì với trật tự của Thánh Cổ Đại Lục. Dù con có là Thánh Vương cũng không sao”.
Ngô Bình cười nói: “Thế thì tốt. Tu vi Tiên Đạo của con là Hóa Thân Cảnh”.
Nguyên Thủy Đạo Tôn nói: “Chuyện này không nên để lâu, giờ vi sư tống con đến đó luôn!”
Dứt lời, hai thầy trò hóa thành một đường ánh sáng bay ra khỏi Ngọc Kinh Tiên Cung đến phía tây của Thiên Giới.
Thiên Giới vô cùng rộng lớn, dù dùng Độn Thuật của Nguyên Thủy Đạo Tôn cũng phải mất hơn một khắc mới đến nơi được.
Lúc hai người bay trên không trung, Ngô Bình thấy có một vực sâu khổng lồ vắt ngang qua cánh đồng hoang rộng vô tận. Bên cạnh vực sâu là đầy bóng người dày như kiến, có Nhân tộc và các tộc khác, còn cả sinh linh Hỗn Độn! Họ chia ra ở hai bên vực sâu, tu sĩ liên tục nhảy vào để thăm dò.
Nhưng đồng thời cũng có rất nhiều tu sĩ bay ra khỏi vực sâu, vẻ mặt bọn họ đầy thất vọng và hết cách. Chắc họ chẳng thu hoạch được gì rồi.
Nguyên Thủy Đạo Tôn nấp giữa không trung, Ngô Bình đổi thành hình dáng với gương mặt khí chất, rồi nhảy vào giữa tu sĩ Nhân tộc. Nơi này có quá nhiều Dị tộc, còn có sinh linh Hỗn Độn nên tu sĩ Nhân tộc cũng khá đoàn kết.
Ngô Bình đáp xuống nơi hỏi một tu sĩ áo xanh bên cạnh: “Huynh đài này, tình hình dưới vực ra sao rồi, có ai xuống dưới chưa?”
Tu sĩ áo xanh nhìn Ngô Bình nói: “Bên dưới có ba lớp năng lượng chắn lại, đa phần người ở đây đều không thể phá vỡ tầng thứ nhất. Hiện tại, chỉ có ba người phá được tầng thứ hai, nhưng không cách nào phá tầng thứ ba”.
Ngô Bình cúi đầu nhìn thoáng qua, đúng như hắn ta nói là có ba năng lượng khác màu chắn ở bên dưới. Trên lá chắn trên cùng, có rất nhiều tu sĩ đang cố gắng phá.
“Có ai đã phá được lá chắn thứ ba chưa?”
“Có bảy sinh linh Hỗn Độn, ba Dị tộc và một Nhân tộc. Họ đều là thiên tài của khắp nơi, vậy huynh đài là tu sĩ nơi nào vậy?”
Ngô Bình không trả lời, lập tức nhảy xuống, cơ thể anh vừa rơi xuống trên lớp tầng lá chắn màu vàng nhạt. Trên lá chắn lập lòe các ký hiệu dày đặc.
Anh cảm nhận, rồi đạp mạnh xuống, lá chắn lập tức vỡ ra. Anh lập tức rơi xuống dưới, nhưng vừa xuống, cái lỗ bị anh đạp vỡ đã trở lại nguyên vẹn như ban đầu.
Thoắt cái anh rơi xuống tầng lá chắn màu tím thứ hai, anh lại đạp một cái, lá chắn cũng vỡ nát, anh lại rơi xuống tầng lá chắn thứ ba.
Những tu sĩ Nhân tộc có mặt ở đây thấy Ngô Bình vừa giẫm đã rác hai tầng lá chắn đều giật mình hỏi: “Người nào vậy? Đồ đệ của ai thế? Thực lực hắn mạnh quá, hắn có thể trở thành tu sĩ thứ hai của Nhân tộc phá vỡ lá chắn màu lam đấy!”
Họ vừa cảm thán xong, Ngô Bình đã rơi vào tầng lá chắn màu lam, anh vươn tay ra sờ sờ nó rồi đấm xuống một quyền. Cả lá chắn đều rung lên, nơi anh đứng lập tức mềm ra, rồi anh lọt hẳn xuống dưới.
Phía dưới lá chắn màu lam là khung cảnh bên dưới của vực sâu. Bên trong có vụ khí đủ màu sắc.
Khi anh vừa rơi xuống đất, lập tức thấy một nhóm sinh linh Hỗn Độn còn có một tu sĩ Nhân tộc.
Lúc này, tu sĩ Nhân tộc kia đang bị một sinh linh Hỗn Độn giẫm dưới chân, đầu hắn ta đã bị giẫm bẹp nhưng tên kia vẫn đạp tiếp. Mà nhân tộc chỉ có thể kêu lên đau đớn và thê thảm.
Ngô Bình ở nhà với vài thê tử mới vài ngày, nhưng mỗi ngày cũng chẳng thể rãnh được.
Vào một ngày nọ, khi Ngô Bình đang truyền thụ cho Lý Thuần Như kiếm pháp, Giang Sơ Nhan vội vàng chạy đến. Hôm nay cô về Giang Tông một chuyến, mới quay về.
“Chuyện gì vội vàng vậy Sơ Nhan?”. Anh hỏi.
Giang Sơ Nhan thấy Ngô Bình, gằn từng chữ nói: “Hoàng Đồ xuất hiện rồi Huyền Bình!”
Ngô Bình giật mình, thế gian này có một trăm lẻ tám Vương Tọa, tám đại Hoàng Đồ. Nhưng Hoàng Đồ rất bí ẩn, chưa bao giờ được người khác luyện hóa qua, không ngờ bây giờ lại xuất hiện công khai như thế!
Anh hỏi: “Em biết tin này ở đâu?”
“Nguồn tin không có gì để nghi ngờ. Thiên Nhãn tộc tại Cực Tây Địa ở Thiên Giới đã phát hiện một vực sâu của Vô Tận Thâm Uyên có khí tức khủng khiếp bốc lên. Thiên Nhãn tộc nhờ Thiên Nhãn đã thấy được một bức Hoàng Đồ đang bị trấn giữ ở trong vực sâu đó!”
Ngô Bình: “Tin tức này đã truyền đi, chắc hẳn tất cả thế lực đều biết rồi, kể cả Dị tộc và sinh linh Hỗn Độn. Những kẻ này không dễ trêu chọc, dù Hoàng Đồ thật cũng khó cướp lấy tay”.
Lý Thuần Như cười nói: “Dù sao cũng là chuyện tốt! Chủ của Hoàng Đồ cũng xuất hiện, chứng minh cơ duyên đã đến. Huyền Bình phải đi thử một lần, nếu có thể lấy được Hoàng Đồ thì từ nay về sau đời sau của chúng ta là Hoàng tộc rồi!”
Ngô Bình gật đầu: “Đương nhiên, anh muốn đi. Không biết sư tôn bên kia tính toán sao thôi”.
Vừa nghĩ đến đây, giọng của Nguyên Thủy Đạo Tôn lập tức truyền từ không trung đến: “Huyền Bình nhanh đến chỗ của vi sư!”
Ngô Bình không nói hai lời, lập tức biến mất. Sau một giây, anh xuất hiện ở Nguyên Thủy Thiên Cung, vài vị đệ tử của Nguyên Thủy Đạo Tôn cũng đều ở đây. Tất cả mọi người đều mang vẻ mặt rất căng thẳng.
Vẻ mặt của Nguyên Thủy Đạo Tôn giữ một nét nghiêm túc chưa từng thấy, nói: “Huyền Bình đã biết chuyện Hoàng Đồ xuất hiện chưa?”
Ngô Bình gật đầu: “Còn vừa nghe nói xong. Vậy chúng ta sẽ hành động chứ sư tôn?”
Nguyên Thủy Đạo Tôn: “Hoàng Đồ này không phải chuyện đùa, nó đại diện cho số mệnh của Thiên Giới! Dù tộc nào tìm được Hoàng Đồ, thì tương lai đều có thành tựu thống trị! Ta nghe đồn, có vài con nối dùng của Hoàng giả Hỗn Độn đều đã có ý định ngấm nghé, không ít đệ tử Đạo Tôn của Nhân tộc cũng rất thích thú đến đó. Huyền Bình là đệ tử vi sư tâm đắc nhất, co phải dốc sức lấy được cơ duyên lần này!”
Ngô Bình: “Sư tôn không ra tay sao?”
Nguyên Thủy Đạo Tôn lắc đầu: “Vực sâu đó có Cấm Chế, chỉ có tu sĩ dưới Hỗn Độn Cảnh mới tiến vào được. Dù tu vi là Hoàng giả Hỗn Độn cũng không vào vực sâu đó được”.
“Nguồn gốc của vực sâu đó thế nào?”, Ngô Bình hỏi.
“Ta nghĩ chắc vực sâu này chỉ mới xuất hiện, có lẽ Hoàng Đồ vẫn luôn bị trấn giữ bên dưới nơi đó. Sau này Hoàng Đồ đánh nát đại địa, hình thành vực sâu. Vi sư đã nhìn sơ qua, bên dưới vực sâu có thứ rất thần kỳ”.
Ngô Bình cười nói: “Nếu như chỉ là Hoàng Đồ, thì một lão già như sư tôn đây không nên căng thẳng như thế nhỉ”.
Nguyên Thủy Đạo Tôn: “Hoàng Đồ xuất hiện đã đủ chấn động rồi! Chuyện này chứng minh Thiên Giới sắp sinh ra một cường giả Tề Thiên Cảnh, nhưng không biết cường giả đầu tiên đạt Tề Thiên Cảnh là người nào!”
Tề Thiên Cảnh là cảnh giới phía trên Hỗn Độn Cảnh, thọ của cường giả Tề Thiên Cảnh sánh ngang với đất trời! Nếu cường giả Tề Thiên xuất hiện, tất nhiên sẽ nhất thống thiên giới và cầm quyền binh Thiên Giới!
Ngô Bình nói: “Không chừng là sư tôn đấy”.
Nguyên Thủy Đạo Tôn lắc đầu: “Huyền Bình vẫn không biết. Trước khi đột phá Tề Thiên Cảnh phải đột phá một bức tường cản trước, bức tường này cản tất cả tu sĩ của Nhân tộc. Chỉ cần có một tu sĩ đột phá, người phía sau sẽ đột phá dễ hơn”.
Giang Đạo Sinh nói: “Nói cách khác, chỉ cần có một Nhân tộc đạt đến cường giả Tề Thiên, thì các vị sau này sẽ dễ dàng đột phá đến cấp đó hơn đấy sư đệ!”
Ngô Bình: “Có nghĩa là Dị tộc cũng thế sao? Chỉ cần có một Dị tộc đạt cường giả Tề Thiên, thì những đời sau sẽ đạt cường giả Tề Thiên dễ dàng hơn?”
Nguyên Thủy Đạo Tôn gật đầu: “Ừ, giống vậy đấy”.
Đột nhiên Ngô Bình thốt lên một câu hỏi: “Thế sinh linh Hỗn Độn không có cường giả Tề Thiên Cảnh sao sư tôn?”
Nguyên Thủy Đạo Tôn nói: “Có! Nhưng họ là cường giả Tề Thiên từ trong bụng mẹ rồi, nên không bị bức tường kia cản trở, mà tu sĩ Nhân tộc với Dị tộc lại nghịch thiên phát triển, nên cần có một cường giả đứng ra phá vỡ bức tường đó”.
Ngô Bình cảm thán: “Cường giả Tề Thiên từ khi sinh à! Chuyện này quá bất công rồi”.
Nguyên Thủy Đạo Tôn: “Thế gian này làm gì có công bằng. Cũng may, tuy sinh linh Hỗn Độn đạt đến Tề Thiên Cảnh nhưng tính tình lại rất dịu dàng, dễ tiếp cần chứ sẽ không hận thù như Nhân tộc và Dị tộc”.
Dứt lời, ông ấy lại nhìn Ngô Bình đầy dò xét cười nói: “Huyền Bình lại đang đột phá bên kia à?”
Ngô Bình gật đầu: “Đột phá lên Đại Thánh Cảnh, Đại Thánh Cảnh tương tự với Hỗn Độn Cảnh. Con không biết có bị vực sâu từ chối không?”
Nguyên Thủy Đạo Tôn: “Ta không biết. Hoàng Đò là gì đó của Thiên Giới với lại chẳng quan hệ gì với trật tự của Thánh Cổ Đại Lục. Dù con có là Thánh Vương cũng không sao”.
Ngô Bình cười nói: “Thế thì tốt. Tu vi Tiên Đạo của con là Hóa Thân Cảnh”.
Nguyên Thủy Đạo Tôn nói: “Chuyện này không nên để lâu, giờ vi sư tống con đến đó luôn!”
Dứt lời, hai thầy trò hóa thành một đường ánh sáng bay ra khỏi Ngọc Kinh Tiên Cung đến phía tây của Thiên Giới.
Thiên Giới vô cùng rộng lớn, dù dùng Độn Thuật của Nguyên Thủy Đạo Tôn cũng phải mất hơn một khắc mới đến nơi được.
Lúc hai người bay trên không trung, Ngô Bình thấy có một vực sâu khổng lồ vắt ngang qua cánh đồng hoang rộng vô tận. Bên cạnh vực sâu là đầy bóng người dày như kiến, có Nhân tộc và các tộc khác, còn cả sinh linh Hỗn Độn! Họ chia ra ở hai bên vực sâu, tu sĩ liên tục nhảy vào để thăm dò.
Nhưng đồng thời cũng có rất nhiều tu sĩ bay ra khỏi vực sâu, vẻ mặt bọn họ đầy thất vọng và hết cách. Chắc họ chẳng thu hoạch được gì rồi.
Nguyên Thủy Đạo Tôn nấp giữa không trung, Ngô Bình đổi thành hình dáng với gương mặt khí chất, rồi nhảy vào giữa tu sĩ Nhân tộc. Nơi này có quá nhiều Dị tộc, còn có sinh linh Hỗn Độn nên tu sĩ Nhân tộc cũng khá đoàn kết.
Ngô Bình đáp xuống nơi hỏi một tu sĩ áo xanh bên cạnh: “Huynh đài này, tình hình dưới vực ra sao rồi, có ai xuống dưới chưa?”
Tu sĩ áo xanh nhìn Ngô Bình nói: “Bên dưới có ba lớp năng lượng chắn lại, đa phần người ở đây đều không thể phá vỡ tầng thứ nhất. Hiện tại, chỉ có ba người phá được tầng thứ hai, nhưng không cách nào phá tầng thứ ba”.
Ngô Bình cúi đầu nhìn thoáng qua, đúng như hắn ta nói là có ba năng lượng khác màu chắn ở bên dưới. Trên lá chắn trên cùng, có rất nhiều tu sĩ đang cố gắng phá.
“Có ai đã phá được lá chắn thứ ba chưa?”
“Có bảy sinh linh Hỗn Độn, ba Dị tộc và một Nhân tộc. Họ đều là thiên tài của khắp nơi, vậy huynh đài là tu sĩ nơi nào vậy?”
Ngô Bình không trả lời, lập tức nhảy xuống, cơ thể anh vừa rơi xuống trên lớp tầng lá chắn màu vàng nhạt. Trên lá chắn lập lòe các ký hiệu dày đặc.
Anh cảm nhận, rồi đạp mạnh xuống, lá chắn lập tức vỡ ra. Anh lập tức rơi xuống dưới, nhưng vừa xuống, cái lỗ bị anh đạp vỡ đã trở lại nguyên vẹn như ban đầu.
Thoắt cái anh rơi xuống tầng lá chắn màu tím thứ hai, anh lại đạp một cái, lá chắn cũng vỡ nát, anh lại rơi xuống tầng lá chắn thứ ba.
Những tu sĩ Nhân tộc có mặt ở đây thấy Ngô Bình vừa giẫm đã rác hai tầng lá chắn đều giật mình hỏi: “Người nào vậy? Đồ đệ của ai thế? Thực lực hắn mạnh quá, hắn có thể trở thành tu sĩ thứ hai của Nhân tộc phá vỡ lá chắn màu lam đấy!”
Họ vừa cảm thán xong, Ngô Bình đã rơi vào tầng lá chắn màu lam, anh vươn tay ra sờ sờ nó rồi đấm xuống một quyền. Cả lá chắn đều rung lên, nơi anh đứng lập tức mềm ra, rồi anh lọt hẳn xuống dưới.
Phía dưới lá chắn màu lam là khung cảnh bên dưới của vực sâu. Bên trong có vụ khí đủ màu sắc.
Khi anh vừa rơi xuống đất, lập tức thấy một nhóm sinh linh Hỗn Độn còn có một tu sĩ Nhân tộc.
Lúc này, tu sĩ Nhân tộc kia đang bị một sinh linh Hỗn Độn giẫm dưới chân, đầu hắn ta đã bị giẫm bẹp nhưng tên kia vẫn đạp tiếp. Mà nhân tộc chỉ có thể kêu lên đau đớn và thê thảm.
Bình luận facebook