-
Chương 2983: Quyền hành Hoàng Đồ
Ngô Bình gật gù nói: “Tiên tử không cần đa lễ”.
Ngạo Nguyệt tiên tử đang định bước lên nói vài câu, Ngô Bình âm thầm giật mình, bởi vực sâu hơi rung lắc. Mặt đất bắt đầu vỡ ra một đường nứt, một màu sắc xanh trời lao ra từ bên trong sau đó màu xanh đó phóng lên thẳng không trung rồi từ từ xuất hiện bản đồ. Trong bản đồ này, có ba nghìn hình vẽ vừa giống chữ vừa giống bùa, liên tục thay đổi.
Mà bản đồ vừa xuất hiện, tất cả tu sĩ đều cử động, vô số khí tức lập tức tập trung vào Hoàng Đồ. Chỉ có mỗi Ngô Bình nhìn vào mặt đất, anh mở Con mắt duy độ ra rồi nhìn bản thể thật sự của Hoàng Đồ đang bị giấu trong khe nứt kia!
“Rầm!”
Tất cả cao thủ ra tay cùng một lúc, thần thông bắn tung tóe, quyền cước tăng mạng. Họ đang liều mạng để cướp cho bằng được cái bản đồ đó.
Ngô Bình lại đánh tan vết nứt, mặt đất xuất hiện một cái hố lớn, anh lập tức nhảy vào trong. Anh vừa chui vào cái hố lớn, miệng hố đã trở lại nguyên vẹn như lúc ban đầu, vết nứt cũng biến mất, bóng bản đồ trên không trung cũng biến mất theo.
Gia Cát Trường Lượng nhìn mặt đất mà ngẩn người nói: “Hắn vào rồi!”
Ngạo Nguyệt tiên tử nói: “Tấm bản đồ này mà được Nhân tộc chúng ta tìm được, cũng chẳng phải chuyện xấu gì”.
Lại nhắc về Ngô Bình, sau khi anh nhảy vào trong hố đã bị màu xanh da trời kia liên tục bao vây rồi đáp xuống đất. Cuối cùng, anh đến đến một đài cao có hình chiếc đĩa màu trắng khổng lồ, xung quanh nó là bóng tối.
Trên bầu trời, cao hơn một mét từ đài này tính lên có một bản đồ đang lơ lửng trên đó. Những hình ảnh trên bản đồ giống hệt với hình ảnh nó chiếu trên bầu trời vừa rồi, chỉ có điều các chữ viết trên đó thay đổi với tốc độ nhanh hơn.
Ngô Bình biết nó chính là Hoàng Đồ, anh nhìn nó chăm chú vài phút. Nhưng anh chỉ cảm thấy hoa mắt, chứ chưa biết bắt đầu từ đâu.
“Nhìn hình vẽ trên bản đồ này đại diện cho cái gì? Công pháp? Đại đạo? Ký hiệu?”, Ngô Bình phân vân không có lời giải đáp, dù anh đã là Đại Thánh Cảnh có được Chí Cao Cấm Kỵ cũng chẳng thể hiểu nổi.
Ngô Bình nhìn bản đồ một canh giờ, chỉ biết thở dài mà chẳng nhận được gì, anh đành vươn tay ra chạm vào đó. Khi tay anh vừa tiếp xúc với Hoàng Đồ, Chí Cao Cấm Kỵ trong cơ thể của anh lập tức kích hoạt.
Chí Tôn Cấm Kỵ run lên, Đạo Anh của anh lao ra khỏi cơ thể nhìn Hoàng Đồ rồi giúp Ngô Bình cảm giác được sự thèm muốn và đói khát dữ dội. Cảm giác này xuất phát từ tận sâu trong linh hồn, sự thèm muốn này dữ đội gấp trăm ngàn lần với việc đối khác của cơ thể, đến mức khiến Ngô Bình đau đớn ngàn vạn lần.
Sau một tiếng gầm, Đạo Anh đột ngột cầm Hoàng Đồ lên rồi há miệng cắn lấy nó.
Một tiếng “ực” vang lên, nó cắn xuống một miếng, không biết bản đồ và những hình vẽ trên bản đồ này có chất liệu gì nhưng đều nuốt hết vào trong bụng.
Ngô Bình không thể kiểm soát nổi Cấm Kỵ, đồng thời cũng âm thầm cảm thán rằng mình chỉ muốn tìm hiểu nó thôi, sao thành ăn luôn nó rồi? Đúng là trâu ăn mẫu đơn mà! Đốt đàn nấu hạc!
Nhưng ngay sau đó, Ngô Bình lập tức mở to mắt phát hiện sau khi Đạo Anh của anh nuốt hết Hoàng Đồ, trên cơ thể của nó dần xuất hiện đồ án. Nhưng tần suất biến ảo của nó lại thấp hơn một xíu.
Chỉ ngắn ngủn một phút đồng hồ, Đạo Anh đã nuốt sạch Hoàng Đồ, tất cả hình vẽ trên đó đều xuất hiện trên cơ thể Đạo Anh.
Sau đó Đạo Anh quay lại vị trí cũ của mình, Ngô Bình cũng chẳng cảm thấy gì đặc biệt nữa khiến anh nảy ra nghi ngờ.
Nhưng anh không vòng vo suy nghĩ nữa, mà thả người nhảy lên trên. Cơ thể phá mặt đất bay ra, rồi lại đáp trên mặt đất. Lúc này các tu sĩ còn lại đều ở đây, họ vừa thấy anh trở về, hai tên tu sĩ Dị tộc lập tức đánh về phía anh.
Hai tên Dị tộc này tấn công từ đằng sau và trước, với binh khí rất kỳ môn.
Ngô Bình không thèm nhìn bọn chúng lấy một cái, chỉ đưa tay lên, một chưởng ấn lập tức đập mạnh xuống đối phương. Thiên tài Dị tộc đằng trước cảm thấy một khí tức chết chóc đang ập đến mặt sau đó mắt tối sầm, mất luôn ý thức. Thật ra, cả cơ thể của hắn ta đã bị một chưởng này đập cho bẹp dí chỉ còn lại tấm da.
Dị tộc đằng sau anh vừa thấy thế, sợ đến mức hét lớn rồi lui về sau.
Ngô Bình không quan tâm hắn ta định làm khỉ gió gì, chỉ bình thản nói: “Nhị vị, cáo từ!”
Anh đã lấy được Hoàng Đồ, nên không muốn tiếp tục ở đây nữa, cơ thể lập tức hóa thành một đường ánh sáng bay thẳng lên trời. Anh vừa đến giữa không trung, lập tức tái mặt rồi vung một đấm đánh ra sau lưng.
“Ầm!”
Khí tức nổ tung, anh phải lui ra sau một khoảng khá xa.
Trong khi đó, có một nam tử không biết từ nơi nào chui ra sau lưng anh, khí tức rất quái dị vừa có khí tức của sinh linh Hỗn Độn, còn có khí tức của Cổ Thần, lại thêm khí tức Cấm Kỵ và khí tức Thánh Hoàng.
Ngô Bình lập tức nhớ đến, chẳng phải con quái vật lao ra khỏi hồ Thất Tử sao?
Trong đôi mắt của nam tu này hiện lên vẻ hung ác, sau khi liều mạng đánh một chiêu vừa rồi, hắn ta chị bị đẩy lui ra một khoảng cách rồi lại lao đến muốn giết Ngô Bình.
Ngô Bình lập tức sử dụng Chí Cao Cấm Kỵ, khí tức khủng khiếp lập tức đè xuống, một bàn tay đen tuyền đập từ trên trời xuống như diều hâu bắt gà con. Chỉ cần một tay, anh đã đè hắn ta lại.
Quái vật kia giãy giụa mạnh mẽ, Ngô Bình cũng không ép nó mà chỉ hừ lạnh rồi bay vút lên không trung. Quái vật kia lại thét lên điên đại, đuổi theo khí tức của Ngô Bình.
Gia Cát Trường Lượng với Ngạo Nguyệt tiên tử nhìn nhau, lập tức rời khỏi vực sâu rồi báo tin tức này cho sư trưởng.
Tin tức truyền ra, không ngờ Hoàng Đồ lại bị một tu sĩ của Nhân tộc lấy được. Tin tức lan ra khiến Thiên Giới rung chuyển!
Ngô Bình quay về Nguyên Thủy Tiên Cung, anh vừa đến Nguyên Thủy Đạo Tôn cũng đã về. Thầy trò hai người nhìn nhau cười, Nguyên Thủy Đạo Tôn hỏi: “Có phải con đang giữ Hoàng Đồ không Huyền Bắc?”
Ngô Bình gật đầu: “Có vài hình vẽ con không hiểu, nên ban đầu tưởng tìm hiểu như Kiếm Đạo Vương Tọa. Cuối cùng, Hoàng đồ này có ích gì vậy sư tôn?”
Nguyên Thủy Đạo Tôn cười nói: “Một loại Hoàng Đồ đại diện cho một loại Quyền hành! Quyền hành này giỏi hơn cả Thiên Đạo, không phải đồ chơi đâu! Nhưng nếu con muốn luyện hóa Hoàng Đồ cũng cần có cơ duyên thật khủng. Ít nhất thì tu vi của con phải đạt đến Thánh Hoàng Cảnh, hoặc cảnh giới của vi sư mới được”.
Ngô Bình gật đầu: “Quyền hành loại nào?”
Nguyên Thủy Đạo Tôn suy nghĩ một lúc rồi giải thích: “Giống như Quyền hành quản lý tất cả sinh linh trong Thiên Giới hóa yêu. Trong thiên hạ, bất cứ sinh linh nào muốn trở thành một yêu phải tìm được con sắc phong lên mới được. Đó chính là ý nghĩa của Quyền hành”.
Ngô Bình mở to mắt ngạc nhiên: “Quyền lực lớn thế à!”
Nguyên Thủy Đạo Tôn: “Phải rồi, nên tất cả các thế lực mới muốn tranh Hoàng Đồ đến thế. Nhưng mà ta lại không biết, Hoàng Đồ con đang giữ đại diện cho Quyền hành nào”.
Ngô Bình cười nói: “Nhưng dù là gì đi chăng nữa, trước khi con trở thành cường giả như vi sư thì không có tư cách có nó”.
Nguyên Thủy Đạo Tôn gật đầu: “Nhưng mà may mắn khi con có được nó, chuyện luyện hóa và hiểu nó cũng là chuyện gần thôi”.
Vừa dứt lời, sắc mặt của Nguyên Thủy Đạo Tôn lập tức thay đổi nói: “Con đã thăng chức đến Tề Thiên Cảnh rồi!”
Ngay sau đó, một luồng áp lực đầy uy nghiêm ập đến từ hướng đông, mà khi áp lực uy nghiêm đó đến trước mặt thì Chí Cao Cấm Kỵ của Ngô Bình lập túc co lại, giống như e dè nhân vật từ phía đông kia!
Ngô Bình nhíu mày: “Tên đó là kẻ nào đấy sư tôn?”
Nguyên Thủy Đạo Tôn nhắm mắt lại một lát rồi mở mắt ra nhẹ nhàng thở dài nói: “Đó là Thiên Quyền của Thiên gia! Ta không ngờ người cuối cùng đột phá lại là hắn ta! Hèn chi Thiên gia lại phải mở Thiên Đình, thì ra ngay từ đầu đã có kế hoạch này rồi!”
“Thiên Quyền là ai thưa sư tôn?”
“Thiên tài đầu tiên của Thiên gia, cũng là con thứ năm của lão tổ Thiên gia. Từ ba ngàn năm trước, hắn ta đã đạt đến Hỗn Độn Cảnh Đệ Bát Trọng. Sau này, hắn ta đột ngột biến mất nên tất cả mọi người dần lãng quên hắn ta đi. Nhưng không ai ngờ được sau ba ngàn năm, hắn ta lại thăng chức thẳng đến THiên Vị Cảnh”.
Ngô Bình: “Người này thăng chức liên quan gì đến Hoàng Đồ thưa sư tôn?”
Nguyên Thủy Đạo Tôn gật đầu nói: “Lúc Hoàng Đồ xuất hiện, thăng chức có lá chắn yếu ớt nhất nên hắn ta đã thành công”.
Nói đến đây, ông ấy lại dặn dò: “Vi sư phải nhanh chóng đột phá lên Thiên Vị Cảnh mới được. Lá chắn bị phá, việc thăng chức sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Trong đoạn thời gian này, Huyền Bắc hãy ở Ngọc Kinh Cung đi, ta sẽ để sư huynh của con đưa con vào các việc chính trong môn. Nếu gặp nguy hiểm, con có thể đến gặp vài vị trưởng bối như Thái Ất Đạo Tôn, Nguyên Cực Đạo Tôn, Long Điền Đạo Tôn.
Ngô Bình gật đầu cái rụp nói: “Rõ, đệ tử lĩnh mệnh!”
Nguyên Thủy Đạo Tôn: “Ta cho con ở đây lúc này cũng mong con tĩnh tâm, dốc lòng tu luyện một đoạn thời gian. Lúc ta không có ở đây, Nhân tộc sẽ nghênh đón một khoảng thời gian bùng nổ thăng chức lên Tề Thiên Cảnh. Nhất mạch Nguyên Thủy của ta phải giành giật từng giây để đột phá!”
Ngô Bình hiểu kẻ nào mạnh làm vua. Nếu người khác là Tề Thiên Cảnh, bản thân chỉ mới Hỗn Độn Cảnh thì khả năng bị diệt vong và chiếm đoạt sẽ cao hơn.
“Sư tôn đã vẽ đường cho con, thì con đã có ưu thế hơn những người khác. Con chắc chắn không bao lâu nữa, con sẽ đột phá thành công!”
Ngạo Nguyệt tiên tử đang định bước lên nói vài câu, Ngô Bình âm thầm giật mình, bởi vực sâu hơi rung lắc. Mặt đất bắt đầu vỡ ra một đường nứt, một màu sắc xanh trời lao ra từ bên trong sau đó màu xanh đó phóng lên thẳng không trung rồi từ từ xuất hiện bản đồ. Trong bản đồ này, có ba nghìn hình vẽ vừa giống chữ vừa giống bùa, liên tục thay đổi.
Mà bản đồ vừa xuất hiện, tất cả tu sĩ đều cử động, vô số khí tức lập tức tập trung vào Hoàng Đồ. Chỉ có mỗi Ngô Bình nhìn vào mặt đất, anh mở Con mắt duy độ ra rồi nhìn bản thể thật sự của Hoàng Đồ đang bị giấu trong khe nứt kia!
“Rầm!”
Tất cả cao thủ ra tay cùng một lúc, thần thông bắn tung tóe, quyền cước tăng mạng. Họ đang liều mạng để cướp cho bằng được cái bản đồ đó.
Ngô Bình lại đánh tan vết nứt, mặt đất xuất hiện một cái hố lớn, anh lập tức nhảy vào trong. Anh vừa chui vào cái hố lớn, miệng hố đã trở lại nguyên vẹn như lúc ban đầu, vết nứt cũng biến mất, bóng bản đồ trên không trung cũng biến mất theo.
Gia Cát Trường Lượng nhìn mặt đất mà ngẩn người nói: “Hắn vào rồi!”
Ngạo Nguyệt tiên tử nói: “Tấm bản đồ này mà được Nhân tộc chúng ta tìm được, cũng chẳng phải chuyện xấu gì”.
Lại nhắc về Ngô Bình, sau khi anh nhảy vào trong hố đã bị màu xanh da trời kia liên tục bao vây rồi đáp xuống đất. Cuối cùng, anh đến đến một đài cao có hình chiếc đĩa màu trắng khổng lồ, xung quanh nó là bóng tối.
Trên bầu trời, cao hơn một mét từ đài này tính lên có một bản đồ đang lơ lửng trên đó. Những hình ảnh trên bản đồ giống hệt với hình ảnh nó chiếu trên bầu trời vừa rồi, chỉ có điều các chữ viết trên đó thay đổi với tốc độ nhanh hơn.
Ngô Bình biết nó chính là Hoàng Đồ, anh nhìn nó chăm chú vài phút. Nhưng anh chỉ cảm thấy hoa mắt, chứ chưa biết bắt đầu từ đâu.
“Nhìn hình vẽ trên bản đồ này đại diện cho cái gì? Công pháp? Đại đạo? Ký hiệu?”, Ngô Bình phân vân không có lời giải đáp, dù anh đã là Đại Thánh Cảnh có được Chí Cao Cấm Kỵ cũng chẳng thể hiểu nổi.
Ngô Bình nhìn bản đồ một canh giờ, chỉ biết thở dài mà chẳng nhận được gì, anh đành vươn tay ra chạm vào đó. Khi tay anh vừa tiếp xúc với Hoàng Đồ, Chí Cao Cấm Kỵ trong cơ thể của anh lập tức kích hoạt.
Chí Tôn Cấm Kỵ run lên, Đạo Anh của anh lao ra khỏi cơ thể nhìn Hoàng Đồ rồi giúp Ngô Bình cảm giác được sự thèm muốn và đói khát dữ dội. Cảm giác này xuất phát từ tận sâu trong linh hồn, sự thèm muốn này dữ đội gấp trăm ngàn lần với việc đối khác của cơ thể, đến mức khiến Ngô Bình đau đớn ngàn vạn lần.
Sau một tiếng gầm, Đạo Anh đột ngột cầm Hoàng Đồ lên rồi há miệng cắn lấy nó.
Một tiếng “ực” vang lên, nó cắn xuống một miếng, không biết bản đồ và những hình vẽ trên bản đồ này có chất liệu gì nhưng đều nuốt hết vào trong bụng.
Ngô Bình không thể kiểm soát nổi Cấm Kỵ, đồng thời cũng âm thầm cảm thán rằng mình chỉ muốn tìm hiểu nó thôi, sao thành ăn luôn nó rồi? Đúng là trâu ăn mẫu đơn mà! Đốt đàn nấu hạc!
Nhưng ngay sau đó, Ngô Bình lập tức mở to mắt phát hiện sau khi Đạo Anh của anh nuốt hết Hoàng Đồ, trên cơ thể của nó dần xuất hiện đồ án. Nhưng tần suất biến ảo của nó lại thấp hơn một xíu.
Chỉ ngắn ngủn một phút đồng hồ, Đạo Anh đã nuốt sạch Hoàng Đồ, tất cả hình vẽ trên đó đều xuất hiện trên cơ thể Đạo Anh.
Sau đó Đạo Anh quay lại vị trí cũ của mình, Ngô Bình cũng chẳng cảm thấy gì đặc biệt nữa khiến anh nảy ra nghi ngờ.
Nhưng anh không vòng vo suy nghĩ nữa, mà thả người nhảy lên trên. Cơ thể phá mặt đất bay ra, rồi lại đáp trên mặt đất. Lúc này các tu sĩ còn lại đều ở đây, họ vừa thấy anh trở về, hai tên tu sĩ Dị tộc lập tức đánh về phía anh.
Hai tên Dị tộc này tấn công từ đằng sau và trước, với binh khí rất kỳ môn.
Ngô Bình không thèm nhìn bọn chúng lấy một cái, chỉ đưa tay lên, một chưởng ấn lập tức đập mạnh xuống đối phương. Thiên tài Dị tộc đằng trước cảm thấy một khí tức chết chóc đang ập đến mặt sau đó mắt tối sầm, mất luôn ý thức. Thật ra, cả cơ thể của hắn ta đã bị một chưởng này đập cho bẹp dí chỉ còn lại tấm da.
Dị tộc đằng sau anh vừa thấy thế, sợ đến mức hét lớn rồi lui về sau.
Ngô Bình không quan tâm hắn ta định làm khỉ gió gì, chỉ bình thản nói: “Nhị vị, cáo từ!”
Anh đã lấy được Hoàng Đồ, nên không muốn tiếp tục ở đây nữa, cơ thể lập tức hóa thành một đường ánh sáng bay thẳng lên trời. Anh vừa đến giữa không trung, lập tức tái mặt rồi vung một đấm đánh ra sau lưng.
“Ầm!”
Khí tức nổ tung, anh phải lui ra sau một khoảng khá xa.
Trong khi đó, có một nam tử không biết từ nơi nào chui ra sau lưng anh, khí tức rất quái dị vừa có khí tức của sinh linh Hỗn Độn, còn có khí tức của Cổ Thần, lại thêm khí tức Cấm Kỵ và khí tức Thánh Hoàng.
Ngô Bình lập tức nhớ đến, chẳng phải con quái vật lao ra khỏi hồ Thất Tử sao?
Trong đôi mắt của nam tu này hiện lên vẻ hung ác, sau khi liều mạng đánh một chiêu vừa rồi, hắn ta chị bị đẩy lui ra một khoảng cách rồi lại lao đến muốn giết Ngô Bình.
Ngô Bình lập tức sử dụng Chí Cao Cấm Kỵ, khí tức khủng khiếp lập tức đè xuống, một bàn tay đen tuyền đập từ trên trời xuống như diều hâu bắt gà con. Chỉ cần một tay, anh đã đè hắn ta lại.
Quái vật kia giãy giụa mạnh mẽ, Ngô Bình cũng không ép nó mà chỉ hừ lạnh rồi bay vút lên không trung. Quái vật kia lại thét lên điên đại, đuổi theo khí tức của Ngô Bình.
Gia Cát Trường Lượng với Ngạo Nguyệt tiên tử nhìn nhau, lập tức rời khỏi vực sâu rồi báo tin tức này cho sư trưởng.
Tin tức truyền ra, không ngờ Hoàng Đồ lại bị một tu sĩ của Nhân tộc lấy được. Tin tức lan ra khiến Thiên Giới rung chuyển!
Ngô Bình quay về Nguyên Thủy Tiên Cung, anh vừa đến Nguyên Thủy Đạo Tôn cũng đã về. Thầy trò hai người nhìn nhau cười, Nguyên Thủy Đạo Tôn hỏi: “Có phải con đang giữ Hoàng Đồ không Huyền Bắc?”
Ngô Bình gật đầu: “Có vài hình vẽ con không hiểu, nên ban đầu tưởng tìm hiểu như Kiếm Đạo Vương Tọa. Cuối cùng, Hoàng đồ này có ích gì vậy sư tôn?”
Nguyên Thủy Đạo Tôn cười nói: “Một loại Hoàng Đồ đại diện cho một loại Quyền hành! Quyền hành này giỏi hơn cả Thiên Đạo, không phải đồ chơi đâu! Nhưng nếu con muốn luyện hóa Hoàng Đồ cũng cần có cơ duyên thật khủng. Ít nhất thì tu vi của con phải đạt đến Thánh Hoàng Cảnh, hoặc cảnh giới của vi sư mới được”.
Ngô Bình gật đầu: “Quyền hành loại nào?”
Nguyên Thủy Đạo Tôn suy nghĩ một lúc rồi giải thích: “Giống như Quyền hành quản lý tất cả sinh linh trong Thiên Giới hóa yêu. Trong thiên hạ, bất cứ sinh linh nào muốn trở thành một yêu phải tìm được con sắc phong lên mới được. Đó chính là ý nghĩa của Quyền hành”.
Ngô Bình mở to mắt ngạc nhiên: “Quyền lực lớn thế à!”
Nguyên Thủy Đạo Tôn: “Phải rồi, nên tất cả các thế lực mới muốn tranh Hoàng Đồ đến thế. Nhưng mà ta lại không biết, Hoàng Đồ con đang giữ đại diện cho Quyền hành nào”.
Ngô Bình cười nói: “Nhưng dù là gì đi chăng nữa, trước khi con trở thành cường giả như vi sư thì không có tư cách có nó”.
Nguyên Thủy Đạo Tôn gật đầu: “Nhưng mà may mắn khi con có được nó, chuyện luyện hóa và hiểu nó cũng là chuyện gần thôi”.
Vừa dứt lời, sắc mặt của Nguyên Thủy Đạo Tôn lập tức thay đổi nói: “Con đã thăng chức đến Tề Thiên Cảnh rồi!”
Ngay sau đó, một luồng áp lực đầy uy nghiêm ập đến từ hướng đông, mà khi áp lực uy nghiêm đó đến trước mặt thì Chí Cao Cấm Kỵ của Ngô Bình lập túc co lại, giống như e dè nhân vật từ phía đông kia!
Ngô Bình nhíu mày: “Tên đó là kẻ nào đấy sư tôn?”
Nguyên Thủy Đạo Tôn nhắm mắt lại một lát rồi mở mắt ra nhẹ nhàng thở dài nói: “Đó là Thiên Quyền của Thiên gia! Ta không ngờ người cuối cùng đột phá lại là hắn ta! Hèn chi Thiên gia lại phải mở Thiên Đình, thì ra ngay từ đầu đã có kế hoạch này rồi!”
“Thiên Quyền là ai thưa sư tôn?”
“Thiên tài đầu tiên của Thiên gia, cũng là con thứ năm của lão tổ Thiên gia. Từ ba ngàn năm trước, hắn ta đã đạt đến Hỗn Độn Cảnh Đệ Bát Trọng. Sau này, hắn ta đột ngột biến mất nên tất cả mọi người dần lãng quên hắn ta đi. Nhưng không ai ngờ được sau ba ngàn năm, hắn ta lại thăng chức thẳng đến THiên Vị Cảnh”.
Ngô Bình: “Người này thăng chức liên quan gì đến Hoàng Đồ thưa sư tôn?”
Nguyên Thủy Đạo Tôn gật đầu nói: “Lúc Hoàng Đồ xuất hiện, thăng chức có lá chắn yếu ớt nhất nên hắn ta đã thành công”.
Nói đến đây, ông ấy lại dặn dò: “Vi sư phải nhanh chóng đột phá lên Thiên Vị Cảnh mới được. Lá chắn bị phá, việc thăng chức sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Trong đoạn thời gian này, Huyền Bắc hãy ở Ngọc Kinh Cung đi, ta sẽ để sư huynh của con đưa con vào các việc chính trong môn. Nếu gặp nguy hiểm, con có thể đến gặp vài vị trưởng bối như Thái Ất Đạo Tôn, Nguyên Cực Đạo Tôn, Long Điền Đạo Tôn.
Ngô Bình gật đầu cái rụp nói: “Rõ, đệ tử lĩnh mệnh!”
Nguyên Thủy Đạo Tôn: “Ta cho con ở đây lúc này cũng mong con tĩnh tâm, dốc lòng tu luyện một đoạn thời gian. Lúc ta không có ở đây, Nhân tộc sẽ nghênh đón một khoảng thời gian bùng nổ thăng chức lên Tề Thiên Cảnh. Nhất mạch Nguyên Thủy của ta phải giành giật từng giây để đột phá!”
Ngô Bình hiểu kẻ nào mạnh làm vua. Nếu người khác là Tề Thiên Cảnh, bản thân chỉ mới Hỗn Độn Cảnh thì khả năng bị diệt vong và chiếm đoạt sẽ cao hơn.
“Sư tôn đã vẽ đường cho con, thì con đã có ưu thế hơn những người khác. Con chắc chắn không bao lâu nữa, con sẽ đột phá thành công!”
Bình luận facebook