Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 346-350
Chương 346: Thể chất Thiên Mị
Trên đời này có một kiểu phụ nữ, họ có sức hút cực lớn đối với đàn ông, thậm chí có thể nói là điên đảo chúng sinh, ví dụ như trong lịch sử có Dương Ngọc Hoàn, Trần Viên Viên. Những người phụ nữ này có thể khiến đàn ông mất lý trí, không tiếc thứ gì, tình nguyện làm tất cả cho cô gái đó. Kiểu phụ nữ đó chính là người có thể chất Thiên Mị, những người như họ mỗi trăm năm chỉ có vài người, vô cùng hiếm gặp.
Thể chất Thiên Mị xuất hiện ở đâu là ở đó sẽ có một đám đàn ông tranh nhau thể hiện, ví dự như bây giờ đã có một đám đàn ông vây quanh Lý Mai, hơn nữa có rất nhiều người quá đà, hoàn toàn không màng hình tượng.
Lý Mai chán ghét nhìn họ, lạnh nhạt nói: "Xin lỗi, các anh hãy nhường đường cho tôi".
Đám đàn ông vội lùi ra, Lý Mai đi thẳng đến trước mặt Lý Vân Đẩu. Cô ấy nở nụ cười tươi tắn, nói với giọng làm nũng: "Ông nội, cháu xin lỗi, cháu đến muộn mất rồi".
Lý Vân Đẩu cười lớn: "Tiểu Mai à, cháu đến đúng lúc lắm, ông nội giới thiệu cho cháu một thanh niên vô cùng giỏi giang, đó là thần y Ngô".
Lý Mai ngẩn người, cô ấy nhìn Ngô Bình rồi gật đầu lễ phép, nói: "Xin chào thần y Ngô, tôi là Lý Mai".
Ngô Bình đưa tay ra: "Chào cô, tôi là Ngô Bình".
Lý Mai nhìn tay anh, bóng loáng tựa ngọc, làn da rất đẹp. Bình thường cô ấy không bắt tay với đàn ông, nhưng lúc này lại muốn sờ tay Ngô Bình, cảm nhận làn da trơn nhẵn của anh.
Hai người bắt tay, Ngô Bình cảm nhận được đôi bàn tay nhẵn mịn mà hơi lành lạnh của Lý Mai, vô cùng mềm mại.
Trong cảm nhận của Lý Mai, tay Ngô Bình to rộng và mạnh mẽ, cô ấy có thể cảm nhận được sức sống mạnh mẽ từ đôi bàn tay ấy và cả sự tự tin mãnh liệt, cảm giác kỳ diệu ấy khiến trái tim cô ấy khẽ run lên.
Cô ấy vẫn còn trẻ, nhưng đã gặp rất nhiều nhân vật tầm cỡ. Dù là nhân vật lớn ở tỉnh, ở thủ đô hay là tỷ phú hàng trăm tỷ cũng đều không có khí chất như của Ngô Bình.
Hai người đều chìm đắm vào cảm giác này, cái bắt tay này kéo dài suốt mấy giây, sau đó Ngô Bình thả tay ra trước.
Lý Mai hơi đỏ mặt, nói: "Thần y Ngô làm việc ở bệnh viện nào vậy?"
Ngô Bình nói: "Tôi hiện giờ không đi làm".
Những người đàn ông xung quanh đều phát điên, bởi Lý Mai chưa bao giờ bắt tay với họ, thế mà giờ lại bắt tay với một thằng nhãi không biết chui từ đâu ra suốt mấy giây, sao họ có thể chấp nhận được!
Một người đàn ông đeo kính trong số đó nghe thấy Ngô Bình là bác sĩ thì không khỏi nói: "Ha ha, một người tốt nghiệp xong còn chưa được vào làm ở bệnh viện mà dám tự xưng là thần y? Tôi nghe không rõ hay là có người đang giở trò lừa gạt vậy?"
Lý Đông Hưng liền đứng ra giải vây cho Ngô Bình: "Cậu Thang, thần y Ngô có y thuật vô cùng cao siêu, tôi có thể làm chứng".
Cậu Thang lạnh nhạt nói: "Tất nhiên ông Lý sẽ không nói dối, nhưng khó tránh khỏi bị người ta lừa. Tôi cũng học y, học lên thạc sĩ của Đại học Y Vân Đông, bây giờ tôi đang làm bác sĩ chủ nhiệm của bệnh viện bố tôi".
Trước đó Ngô Bình đã khám chữa cho mọi người, lúc đó cậu Thang này không có ở đây, nếu không tuyệt đối không dám nói như vậy. Bên cạnh có người đã biết y thuật của Ngô Bình liền vội nói: "Cậu Thang, y thuật của thần y Ngô đúng là vô cùng thần kỳ, nói gì cũng đúng".
Cậu Thang đâu có nghe. Anh ta tức giận, liền trừng Ngô Bình: "Có thể nói cho mọi người biết anh tốt nghiệp trường đại học Y nào không?"
Ngô Bình biết tất cả đều là vì thể chất Thiên Mị của Lý Mai khiến cậu Thang mất đi lý trí. Anh lạnh nhạt nói: "Đại học Hoa Thanh".
Mọi người liền im bặt, ở đây có rất nhiều cậu ấm cô chiêu cũng tốt nghiệp từ đại học danh tiếng, nhưng việc học của họ cũng ít nhiều có sự can thiệp của tiền. Nhưng chuyên ngành Y của đại học Hoa Thanh tuyệt đối không thể dùng tiền can thiệp được, bởi ai cũng biết học Y gian khổ cỡ nào.
Cậu Thang hừ một tiếng: "Ồ, tốt nghiệp đại học Hoa Thanh thì chắc là thi thạc sĩ từ trường ngoài vào đúng không".
Ngô Bình nói: "Cũng coi như thế, sau khi tôi thôi học ở một trường đại học khác thì quay lại đại học Hoa Thanh để thi và học cử nhân, thạc sĩ và cả tiến sĩ ở đó".
Thứ anh nói là những điều ghi trên lý lịch, tuy không đúng nhưng cũng không hoàn toàn là giả.
Cậu Thang liền kinh ngạc, học liên tiếp cả cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ sao? Người bình thường ít ai làm được điều này, chỉ riêng mười năm chia làm ba giai đoạn học hành khổ sở thì người bình thường đã khó mà chịu được rồi.
Anh ta hừ một tiếng, nói: "Nghề bác sĩ quan trọng nhất là thực tiễn. Dù có học vị cao nhưng không có kinh nghiệm thực tiễn thì vẫn chỉ là người mới mà thôi, không có tác dụng gì!"
Ngô Bình thì rất đồng ý với quan điểm này, nói: "Đúng vậy, muốn chữa bệnh cần rất nhiều kinh nghiệm thực tiễn, như vậy mới có thể luyện ra y thuật cao siêu".
Sau đó anh nhìn cậu Thang, nói: "Tôi đã từng khám cho rất nhiều bệnh nhân, thường không chẩn đoán sai. Ví dụ như cậu Thang đây chắc đã từng làm phẫu thuật tim, tôi nói đúng không?"
Cậu Thang kinh ngạc: "Sao anh biết?"
Anh ta làm phẫu thuật từ mười mấy năm trước, ngay cả bạn bè cũng không biết, một người mới gặp anh ta như Ngô Bình sao lại biết được? Chẳng lẽ Ngô Bình là thần y thật sao?
Sau một hồi biến sắc, cậu Thang vẫn cứng miệng: "Có rất nhiều người biết tôi làm phẫu thuật tim, chắc anh đã từng nghe ai đó nhắc đến".
Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Thế sao? Thế thì tôi sẽ nói về điều mà tất cả mọi người không biết nhê, ví dụ như khối u trên người anh chẳng hạn?"
Nhà họ Thang có bệnh viện, khối tài sản hàng chục tỷ, thế nên anh ta sống rất buông thả, thường đến các thể loại hộp đêm chơi bời. Đi đêm lắm có ngày gặp ma. Nửa năm trước anh ta bị trúng chiêu ngoài ý muốn, bị lây căn bệnh lây qua đường tình dục.
Nghe Ngô Bình nhắc đến chuyện này, cậu Thang giật bắn mình, lập tức bật cười: "Bác sĩ Ngô đúng là thần y, vừa nãy tôi chỉ thăm dò anh thôi. Anh đúng là có y thuật bất phàm, tôi khâm phục vô cùng!"
Sau khi cậu Thang làm loạn một hồi, Lý Mai càng có ấn tượng sâu sắc với Ngô Bình, cô ấy cười hỏi: "Bác sĩ Ngô, hình như anh không học Y học hiện đại mà là Y học cổ truyền?"
Nếu nói chính xác thì Ngô Bình không học Y học cổ truyền, cũng không học Y học hiện đại mà là Y học được truyền lại từ nền văn minh trước thời nguyên sử. Nhưng một phần lớn trong Y học cổ truyền cũng đến từ loại Y học mà anh học. Có thể nói Y học của anh còn cao cấp hơn cả Y học hiện đại và Y học cổ truyền.
Anh nghĩ một lát rồi nói: "Cả hai đều có".
Lý Mai nói: "Năm ngoái tôi đã từng gặp một vị thần y họ Mạt, bác sĩ Ngô có biết không?"
Ngô Bình gật đầu: "Từng có duyên gặp mặt một lần, ông ấy là thầy thuốc nổi tiếng ở vùng Ba Thục, y thuật rất cao siêu".
Thực ra Lý Mai chưa từng gặp Mạt Hưu, cô ấy chỉ từng nghe một vị tỷ phú nhắc đến. Vị tỷ phú đó vô cùng tôn sùng y thuật của Mạt Hưu, thế nên cô ấy mượn đó để thử Ngô Bình, không ngờ anh biết thật.
Lý Mai còn muốn hỏi thêm thì điện thoại của Ngô Bình vang lên. Anh nhìn màn hình, là Nhậm San San gọi đến, cô ấy tìm anh làm gì vậy?
Anh xin lỗi Lý Mai rồi tìm một chỗ vắng, vừa nghe máy đã nghe thấy tiếng khóc của Nhậm San San: "Ngô Bình, anh mau tới đây đi, bố tôi ngất đi rồi, bác sĩ cũng bó tay. Hu hu, làm sao bây giờ, đều tại tôi hết, tại tôi tin cái người đó..."
Ngô Bình nghe vậy thì biết đã xảy ra chuyện, anh trầm giọng nói: "Nhậm San San, đừng hoảng hốt, cô bình tĩnh nói cho tôi đã xảy ra chuyện gì".
Mãi một lúc sau Nhậm San San mới bình tĩnh, sau đó kể lại mọi chuyện cho Ngô Bình nghe.
Chương 347: Quỷ vực
Cách đây không lâu, một xưởng sản xuất đồ điện tử của nhà họ Nhậm xảy ra một chuỗi án mạng. Thực ra ban đầu Nhậm San San định mời Ngô Bình đến giúp, nhưng bố cô ấy là Nhậm Thiên Thắng lại mời một đại sư từ Loan đảo đến. Đại sư đó tên Hứa Văn Trung, chuyên về huyền học phong thủy, rất nổi tiếng ở Loan đảo và Cảng đảo.
Hứa Văn Trung tới xưởng điện tử chưa bao lâu thì đã tìm được nguyên nhân. Ông ta đào ra mười hai bộ xương trắng dưới đất sau đó thiêu hủy ngay tại chỗ. Từ sau đó là xưởng điện tử lại được yên bình.
Nhưng ngay hôm nay, khi Nhậm Thiên Thắng đến xưởng để kiểm tra thì bỗng sương mù bay khắp xưởng, Nhậm Thiên Thắng sùi bọt mép rồi ngất đi. Sau khi được đưa vào bệnh viện, ông ấy cứ hôm mê mãi, ngay cả nhịp thở và nhịp tim cũng ngày càng chậm.
Tình hình bên xưởng cũng rất kỳ dị, phần lớn công nhân đều hôn mê, triệu chứng y hệt Nhậm Thiên Thắng. Bây giờ phía cảnh sát đã phong tỏa hiện trường, phóng viên đứng đầy bên ngoài công xưởng, giờ tin tức đăng khắp nơi.
Nhưng ngay chính lúc này, em trai thứ hai của Nhậm Thiên Thắng lại nhân cơ hội đoạt quyền, cấu kết với mấy cổ đông lớn để khống chế sản nghiệp của gia tộc. Nhậm San San bị đuổi, mất đi quyền quản lý công ty. Nghiêm trọng hơn là Nhậm Thiên Thắng còn chưa chết mà vợ bé của ông ấy và hai đứa con đã đứng ra để tranh đoạt tài sản với Nhậm San San.
Bây giờ Nhậm San San đang bị đả kích nghiêm trọng, hoàn toàn không biết phải ứng phó thế nào. Cô ấy giờ đang ở bệnh viện, vô cùng tuyệt vọng. Lúc này cô ấy đột nhiên nhớ đến Ngô Bình, liền gọi điện cho anh.
Ngô Bình nghe cô ấy kể xong thì nói: "Giờ tôi đang ở Vân Đông, bay đến cũng phải mất 3-4 tiếng. Thế này nhé, tôi sẽ nhờ một người bạn đến xem thử, nếu người đó có thể tự giải quyết thì tốt, nếu không thể thì tôi sẽ đến đó".
Nhậm San San vội nói: "Được, vậy bạn của anh là ai vậy?"
Ngô Bình nói; "Bà ấy tên Giáp Tâm Vi, người ta gọi bà ấy là Giáp Bà Bà. Bà ấy không chỉ tinh thông cổ thuật mà còn có hiểu biết về phong thủy tà thuật nữa".
"Được, tôi đợi tin tức của anh".
Sau khi cúp máy, Ngô Bình liền gọi cho Giáp Tâm Vi. Mấy ngày trước bà ta từng gọi điện hỏi thăm anh, bà ta và con gái giờ vẫn đang ở trong căn nhà mua ở Vân Kinh.
Anh gọi điện cho Giáp Tâm Vi, nhờ bà ta đến hiện trường xem thử. Giáp Tâm Vi từng được anh giúp, đang lo vì không có cơ hội báo đáp, nghe thế liền đồng ý ngay.
Bây giờ Giáp Tâm Vi đã ăn mặc theo kiểu thành phố rồi, lúc rảnh rỗi thường đi ra ngoài múa ở quảng trường. Trước đó bà ta sống trong núi sâu, làm gì cũng không tiện, giờ vì con gái mà bà ta dần làm quen với môi trường sống mới.
Lúc này Nhậm San San đang túc trực ở bệnh viện, sau khi gọi điện cho Ngô Bình, khoảng hai mươi phút sau Giáp Tâm Vi đã đến phòng bệnh.
Bây giờ bên ngoài phòng bệnh vô cùng hỗn loạn, vợ bé của Nhậm Thiên Thắng dẫn con đến, còn có cả một số người phụ nữ không rõ lai lịch đang làm ồn ngoài cửa. Họ thấy Giáp Tâm Vi đến thì nghĩ là người Nhậm San San gọi đến liền không cho bà ta vào trong.
Giáp Tâm Vi mỉm cười, nói: "Các cô phải cẩn thận, tiết trời này dễ đau bụng lắm đấy".
Vừa dứt lời thì tất cả mọi người đều ôm bụng ngồi xổm xuống, đau tới nỗi không nói nên lời. Giáp Bà Bà cười lạnh, sau đó đây cửa đi vào.
Nhậm San San vội đứng dậy, nói: "Bà là Giáp Bà Bà sao?"
Giáp Bà Bà khẽ gật đầu, nói: "Tôi là bạn của cậu Ngô, cô là Nhậm San San đúng không?"
Nhậm San San vội gật đầu: "Là tôi đây! Giáp Bà Bà, bà mau xem bệnh cho bố tôi với".
Bà ta liền đi đến trước giường bệnh. Bà ta không chỉ tinh thông cổ thuật mà còn biết cả vu thuật, chuyên tiếp xúc với quỷ thần. Bà ta quan sát một lúc rồi giở mắt Nhậm Thiên Thắng ra, phát hiện trên mắt Nhậm Thiên Thắng đang bị bao phủ bởi một lớp như sáp ong.
Giáp Bà Bà gật đầu: "Ông ấy đã mất trí, chắc chắn là đã trúng tà rồi".
Nhậm San San vội hỏi: "Giáp Bà Bà, có thể chữa được không ạ?"
Bà ta nói: "Có thể. Nhưng chữa bệnh phải chữa từ gốc, tôi phải đến công xưởng xem thử".
"Được!", Nhậm San San liền đi trước dẫn đường.
Ở phía Vân Đông, Ngô Bình tuy đã nhờ người nhưng anh vẫn thấy hơi không yên tâm, liền gọi điện cho Lạc Trường Sinh. Bây giờ Lạc Trường Sinh đang ở huyện Minh Dương, cách Vân Kinh không xa nên có thể đến rất nhanh.
"Ông Lạc, ở Vân Kinh có một vụ án, nhờ ông đến xem giúp với", Ngô Bình nói.
Bây giờ Lạc Trường Sinh cũng được coi là một người trong đội Hắc Thạch của anh, thế nên anh có thể ra lệnh cho ông ta.
Lạc Trường Sinh nghe thế thì nói: "Được, tôi sẽ qua ngay".
Bên kia thì Giáp Bà Bà chẳng mấy chốc đã đến công xưởng. Khi đứng bên ngoài, bà ta liền kinh ngạc, bởi cả công xưởng bị một đám sương mù đen sì vây kín. Rất nhiều xe cảnh sát và một số người trong tỉnh đến cũng được điều động đến.
Giáp Bà Bà thở dài, nói: "Nơi đây đã biến thành quỷ vực, chỉ e là tôi không thể phá giải được!"
Nhậm San San ngẩn ra, hỏi: "Giáp Bà Bà, quỷ vực là gì?"
Giáp Bà Bà nói: "Là nơi âm linh hội tụ, nơi này không hề đơn giản!"
Lúc này Giáp Bà Bà nhận được một tin nhắn, đối phương nói là được Ngô Bình điều tới, hỏi bà ta đang ở đâu. Giáp Bà Bà trả lời ngay, sau đó đối phương nói rằng hai mươi phút sau sẽ đến nơi.
Sau đó Ngô Bình cũng nhắn tin, nói rằng đã phái một người tên Dương Kiệt tới để giúp đỡ bà ta. Giáp Bà Bà thấy rất lạ, thầm nghĩ rằng Dương Kiệt là ai vậy?
Chẳng mấy chốc một thiếu niên đã xuất hiện, cậu ta hỏi Giáp Bà Bà: "Bà là Giáp Tâm Vi sao?"
Giáp Tâm Vi hơi bực mình, thầm nghĩ chàng trai này thật là bất lịch sự, liền nói: "Là tôi đây, cậu Ngô phái cậu tới à?"
Người đến chính là Lạc Trường Sinh, nhưng ông ta vẫn đang dùng thân phận Dương Kiệt nên nhìn như một học sinh cấp 3.
Lạc Trường Sinh nói: "Tôi đây. Bà về đi, chỗ này có tôi rồi".
Giáp Tâm Vi cười lạnh: "Ồ? Ý cậu là cậu có thể phá giải quỷ vực sao?"
Lạc Trường Sinh không quan tâm đến bà ta mà đi thẳng vào trong. Giáp Tâm Vi định ngăn cản nhưng lại chợt nghĩ, hay là cứ để cậu ta chịu khổ, để biết sự việc khó khăn như thế nào.
Nhưng Lạc Trường Sinh đi vào chưa bao lâu thì một tiếng sấm đã vang lên, màn sương đen bao quanh công xưởng đã tan biến. Sau đó những người đang ngất trong công xưởng cũng dần tỉnh dậy.
Người Giáp Bà Bà run lên. Bà ta sững sờ nhìn Lạc Trường Sinh, hỏi: "Sao cậu làm được điều đó?"
Lạc Trường Sinh nói: "Nói ra bà cũng không hiểu đâu. Chuyện này đã được giải quyết rồi, tôi đi đây", nói xong Lạc Trường Sinh đi luôn, chỉ còn Giáp Bà Bà đứng đó sững sờ.
Mãi lâu sau, bà ta vội nói với Nhậm San San: "Cô Nhậm, có lẽ bố cô đã tỉnh rồi, cô về bệnh viện đi".
Nhậm San San rất mừng, cô ấy quay về bệnh viện thấy Nhậm Thiên Thắng quả nhiên đã tỉnh, chỉ là sức khỏe còn hơi yếu, phải tĩnh dưỡng thêm vài ngày.
Sau khi tin tức Nhậm Thiên Thắng tỉnh lại được truyền ra, đám phụ nữ ngoài cửa không làm ồn nữa mà tranh nhau vào chăm nom Nhậm Thiên Thắng.
Nhờ có Nhậm San San kể nên Nhậm Thiên Thắng đã biết được chuyện mấy ngày nay, sắc mặt vô cùng khó coi. Ông ấy đuổi tất cả người phụ nữ đi, sau đó kéo lê cơ thể yếu ớt quay về Hải Thành ngay trong đêm.
Chương 347: Cuộc gặp gỡ tình cờ trên máy bay
Lúc này bữa tiệc nhà họ Lý đã sắp kết thúc, Ngô Bình với thân phận là thần y lần đầu tiên xuất hiện ở giới thượng lưu Vân Đông. Sau khi buổi tiệc kết thúc, Lý Vân Đẩu bảo Lý Mai tiễn Ngô Bình.
Ngô Bình hiểu ông nội muốn ghép đôi anh với Lý Mai, nhưng nếu có một bạn gái có thể chất Thiên Mị thì đúng là một rắc rối lớn, thế nên anh quyết định giữ khoảng cách với Lý Mai.
Tất nhiên Lý Mai cũng hiểu ý Lý Vân Đẩu, nhưng cô ấy đã từng gặp rất nhiều người đàn ông ưu tú. Tuy Ngô Bình rất giỏi giang nhưng đối với cô ấy thì cũng chẳng là gì cả. Ngược lại, chính vì Lý Vân Đẩu cố ý ghép đôi mà cô ấy vô thức có ác cảm với Ngô Bình.
Thấy Ngô Bình và Trần Hiểu Đồng đã đi xa, Lý Mai khẽ hừ một tiếng, nói: "Không biết ông nội nghĩ gì mà lại muốn mình hẹn hò với anh ta", cô ấy lắc đầu, sau đó đi vào nhà.
Trần Hiểu Đồng lái xe, Ngô Bình ngồi ở ghế sau, anh ôm một con mèo đen lớn trong lòng. Lông con mèo trơn bóng như lụa, nó khép hờ mắt để mặc cho Ngô Bình sờ.
Trần Hiểu Đồng thấy rất lạ: "Anh Ngô, sao anh lại ôm con mèo đen về?"
Ngô Bình cười nói: "Anh thích mèo, định đưa về nuôi mấy ngày. Phải rồi, việc từ thiện đã đàm phán xong chưa?"
Trần Hiểu Đồng cười nói: "Xong rồi. Lý Đông Hưng bằng lòng quyên góp mười triệu tệ cho khu vui chơi của chúng ta. Ông ấy nói năm nào cũng sẽ quyên góp".
Ngô Bình nói: "Vậy thì tốt. Hiểu Đồng, đưa anh đến khách sạn đi, sáng sớm mai anh phải đi". Nửa tiếng trước, anh nhận được tin tức Đường Tử Di đã làm xong thủ tục, tiếp theo sẽ tiến hành đầu tư, tiến hành sản xuất và tiêu thụ lô thuốc chữa bệnh gan kia.
Là một trong số các cổ đông lớn, tất nhiên anh phải quay về. Ngoài ra anh còn cần phải bàn chuyện đầu tư với các bên như nhà họ Lý, nhà họ Dương và cả thành phố Vân Đỉnh và huyện Minh Dương của tỉnh K.
Ngoài ra đoàn sứ giả của Đông Doanh cũng sắp tới, anh là đại ca của Hắc Thạch nên cũng phải về sắp xếp công việc.
Nghe nói anh sắp đi, trái tim Trần Hiểu Đồng trống rỗng, nói: "Anh Ngô, anh sắp đi thật sao?"
Ngô Bình cười nói: "Trên đời này không có bữa tiệc nào không tàn, dù thế nào thì anh cũng phải đi. Sao thế, không nỡ để anh đi à?"
Trần Hiểu Đồng hừ một tiếng: "Anh nghĩ hay quá nhỉ, em chỉ lo lắng là không thể học võ với anh thôi".
Ngô Bình nói: "Không sao, em cứ ôn lại kỹ đi, chúng ta lúc nào cũng gọi điện được mà. Nếu em thực sự là nhân tài để luyện võ thì sau này anh sẽ tiếp tục dạy em thứ khác".
Trần Hiểu Đồng rất mừng: "Thật sao? Vậy em có phải bái sư không?"
Nghe nói đến bái sư Ngô Bình hơi do dự, anh cũng mới bái sư chưa bao lâu, không thích hợp để nhận đồ đệ. Hơn nữa việc nhận đồ đệ cũng không hề nhẹ nhàng, tốn rất nhiều sức lực, bây giờ anh chưa chắc đã có thời gian.
Nghĩ một lúc rồi anh nói: "Có nhận em làm đồ đệ hay không thì phải xem em biểu hiện thế nào đã, đến lúc đó tính tiếp".
Trần Hiểu Đồng lè lưỡi: "Yên tâm đi! Em nhất định sẽ cố gắng luyện tập!"
Sau khi đưa Ngô Bình tới khách sạn, Trần Hiểu Đồng đợi anh thuê phòng xong mới đi.
Khi đến phòng anh liền đặt vé máy bay đi sáng sớm mai. Trước đó do có việc gấp nên phải dùng đặc quyền, ngồi máy bay chuyên dụng đi Vân Đông. Bây giờ không có chuyện gì gấp nên anh tự mua vé máy bay, cứ thong thả đi về.
Con mèo đen nhảy xuống đất, nhả ra một làn khói đen. Ảnh liền xuất hiện, nói: "Cậu chủ".
Ngô Bình nói: "Ảnh, bây giờ tôi sẽ dạy cho anh ba đạo của quỷ tiên, anh muốn chọn con đường nào là tùy anh".
Anh liền nói khái quát về ba đạo của quỷ tiên mà anh đã nhìn thấy trong phiến ngọc cho Ảnh nghe. Mỗi đạo của quỷ tiên đều có đặc điểm riêng, sau khi nghe anh giới thiệu, Ảnh trầm tư một lúc rồi nói: "Thưa cậu chủ, tôi chọn thần đạo".
Thần đạo là một đạo trong ba đạo quỷ tiên, mượn sứ mạnh của tín ngưỡng và nhang khói để ngưng tụ thần lực, quỷ tiên sẽ hóa thành thần linh. Đây là con đường dễ nhất, mà cũng là con đường khó nhất.
Nói dễ là vì trong quá trình tu hành đạo này, nguy hiểm không lớn; nói nó khó vì muốn thu thập nhang khói của thế gian không phải việc dễ, dù sao trong xã hội hiện đại có rất ít người theo chủ nghĩa duy tâm mà thường theo chủ nghĩa duy vật nhiều hơn. Hơn nữa chính phủ cũng cấm người dân tự xây miếu thờ, vì thế thu thập nhang khói rất khó.
Nhưng trong thần đạo mà Ngô Bình nói có một cách rất hay.
Anh nói: "Nếu anh chọn thần đạo thì tôi sẽ truyền cho anh thần đạo, anh nghe kỹ đây!"
Anh liền nói kỹ về pháp môn thần đạo cho Ảnh, nói một mạch đến tận chập sáng. Khi anh nói xong đã là hơn bốn giờ sáng.
Ảnh vô cùng tâm đắc, liền cúi người thật sâu với Ngô Bình: "Cảm ơn thiếu chủ đã truyền dạy!". Hắn vô cùng cảm kích nên đã nhận Ngô Bình làm chủ nhân. Phải biết là dù là Lý Đông Hưng hắn cũng không gọi là thiếu chủ bao giờ.
Ngô Bình nói: "Anh hãy tu luyện tử tế, với thế lực của nhà họ Lý thì có thể giúp anh tìm được nhang khói dễ dàng thôi. Hơn nữa anh cũng có thể dùng cách mà tôi nói. Còn nữa, lúc tôi không ở Vân Đông thì anh hãy bảo vệ ông nội tôi".
Ảnh nói: "Thiếu chủ yên tâm, có tôi ở đây chủ nhân chắc chắn sẽ an toàn".
Ngô Bình gật đầu: "Anh về đi. Bảo với ông nội tôi rằng ngày mai cho người đến huyện Minh Dương để ký hợp đồng".
Sau khi Ảnh đi, anh tu luyện thêm một lúc rồi đến sân bay.
Một tiếng rưỡi sau, máy bay cất cánh.
Ngô Bình ngồi hạng thương gia, một người phụ nữ trẻ ngồi cạnh anh đang ôm đứa trẻ sơ sinh. Lúc tới cô ấy mang theo nhiều túi lỉnh kỉnh, vô cùng bối rối, Ngô Bình liền giúp cô ấy để hành lý vào khoang để đồ.
Sau khi máy bay cất cánh không lâu, đứa bé liền khóc lớn, hình như là bị đói. Cô gái mở cúc áo ra định cho bé bú sữa, nhưng Ngô Bình ở bên cạnh nên cô ấy hơi ngại. Mà trên máy bay lại không có phòng riêng cho mẹ và bé, thế nên cô ấy rất khó xử.
Ngô Bình nhận ra cô ấy đang bối rối nên liền gọi tiếp viên đến, hỏi: "Khoang hạng nhất có chỗ ngồi không?"
Cô tiếp viên trả lời: "Thưa anh, bây giờ chỉ có khoang hạng sang là có chỗ trống. Công ty hàng không chúng tôi vừa đưa khoang hạng sang với phục vụ cao cấp vào hoạt động, trên máy bay chỉ có một chỗ".
Ngô Bình nói: "Phiền cô giúp tôi chuyển cô gái này đến khoang đó".
Cô gái kia nghe thế vội nói: "Không cần đâu".
Ngô Bình cười nói: "Đừng khách sáo, khoang đó rộng, cô chăm trẻ cũng tiện hơn".
Cô gái thấy anh thật lòng giúp đỡ thì liền cảm ơn, sau đó chuyển lên khoang hạng sang. Ngô Bình giúp cô ấy chuyển hành lý, anh đang mang theo nhiều tiền mặt nên trả luôn tiền cho cô ấy.
Sau khi giảm giá thì hạng thương gia là hơn 800 tệ, còn khoang hạng sang là gần 3000 tệ, Ngô Bình bù thêm hơn 2000 tệ.
"Hừ, tỏ vẻ mình có tiền à?"
Anh vừa ngồi xuống ghế thì nghe thấy tiếng một phụ nữ vang lên từ đằng sau, tuy khá nhỏ nhưng anh vẫn nghe thấy.
Anh lặng lẽ lắc đầu, anh thật lòng giúp đỡ người ta cũng bị nói, một số người có suy nghĩ thật là lệch lạc.
Đột nhiên có một bà cô béo ở dãy ghế bên kia quay đầu trừng người vừa mới nói xấu, cười lạnh: "Người ta làm việc tốt mà cô cũng ghen ăn tức ở à? Chính cô là người khiến xã hội này trở nên xấu đi đấy!"
Bà cô đó khí thế rất mạnh mẽ, người kia không dám đáp lời. Bà cô hừ một tiếng, sau đó quay ra cười với Ngô Bình. Nụ cười ấy vô cùng ôn hòa tựa như gió xuân.
"Chàng trai trẻ à, đừng quan tâm đến những kẻ vớ vẩn này, cậu làm đúng lắm". Bà ấy cười híp mắt nhìn Ngô Bình, sau đó hỏi: "Tôi có thể ngồi cạnh cậu không?"
Ngô Bình thầm nghĩ, bà ngồi đây làm gì chứ? Nhưng anh không tiện từ chối, chỉ đành nói: "Có thể".
Bà cô liền đứng dậy ngồi vào ghế trống. Bà ấy khoảng 47, 48 tuổi, cũng tương tự tuổi của mẹ anh. Anh có thể nhận ra bà cô tuy béo nhưng thời trẻ có lẽ cũng là một cô gái xinh đẹp. Chỉ là bà ấy béo, tuổi cũng đã lớn nên khí chất không còn như xưa.
Bà cô cười hỏi: "Chàng trai à, cháu bao nhiêu tuổi?"
Chương 349: Nữ bác sĩ xinh đẹp
Vì bà cô vừa bênh vực anh nên ấn tượng của anh với bà ấy rất tốt, liền trả lời: "Cháu 23 tuổi ạ".
Bà cô bật cười, nói: "Mới 23 tuổi à, tốt lắm, trông sáng sủa nhiệt huyết lắm. Phải rồi, chuyến bay này bay đến Vân Kinh, cháu cũng là người Vân Kinh à?"
Ngô Bình vội nói: "Cô ơi, cháu không phải người Vân Kinh, nhưng cháu thường đến đó nên có nhà ở Vân Kinh".
Mắt bà cô sáng lên: "Thế ư? Cháu có nhà ở Vân Kinh à? Vậy cháu có bạn gái chưa?"
Ngô Bình liền bắt đầu cảnh giác, thầm nghĩ bà cô này đang định làm gì vậy? Anh nói: "Cô à, cháu có bạn gái rồi".
Ánh mắt bà cô liền tối hẳn, bà ấy ồ một tiếng: "Cũng phải, một chàng trai tốt như cháu có bạn gái cũng rất bình thường".
Bà ấy dường như đã chẳng còn hứng thú nói chuyện nữa, bắt đầu im lặng. Nhưng một lúc sau, bà ấy đột nhiên mỉm cười với Ngô Bình: "Chàng trai à, cháu làm nghề gì thế?"
Ngô Bình nói: "Cháu là bác sĩ".
Bà cô rất mừng: "Thế à? Cháu cũng là bác sĩ à? Con gái cô cũng là bác sĩ, nó làm việc ở bệnh viện Đại học Vân Kinh, nó học Y ở nước ngoài đấy, giỏi lắm".
Ngô Bình nói: "Thế ạ? Cô hạnh phúc quá, bệnh viện Đại học Vân Kinh là bệnh viện trong top 10 toàn quốc, bác sĩ ở đó đều rất giỏi".
Bà cô rất vui, cười nói: "Tất nhiên rồi. Hơn nữa vì mời con gái cô mà bệnh viện còn mua cho nó một căn nhà nữa".
Sau đó bà ấy hỏi anh: "Còn cháu học lực thế nào? Học đại học ở đâu?"
"Cháu là tiến sĩ ạ, cháu học đại học Hoa Thanh", Ngô Bình nói.
Bà cô càng cười tươi hơn, nói: "Giỏi lắm giỏi lắm, cháu cũng rất xuất sắc".
Dọc đường bà cô cứ hỏi thăm tình hình của anh, bất giác máy bay đã đến lúc hạ cánh.
Lúc xuống máy bay, bà cô nói: "Tiểu Ngô à, lát nữa con gái cô đến đón cô, cháu đi đây để cô bảo con gái chở cháu đi luôn?"
"Không cần đâu thưa cô, cháu bắt xe là được", Ngô Bình vội nói, bây giờ anh đã thấy sợ bà cô này rồi, tuyệt đối không dám ngồi lên xe của bà ấy.
Ai ngờ bà cô rất cố chấp, liền kéo ngay hành lý của anh, cười nói: "Cháu đừng khách sáo, chúng ta gặp nhau thế này là có duyên lắm, cùng đi nào".
Ngô Bình cười khổ, anh bị bà cô kéo nên không thể thoát được, chỉ có thể cùng đi ra cổng. Họ vừa đi ra đã có một cô gái xinh đẹp cao ráo mặc áo gió màu tím đi tới, chỉ nhìn ngoại hình thôi là Ngô Bình đã cho cô ấy 12 điểm, không hề thua kém Đường Tử Di chút nào, chỉ là khí chất và phong cách của hai người hoàn toàn khác nhau.
Cô gái xinh đẹp kéo chiếc vali của bà cô, nói: "Mẹ, chuyến vừa rồi đi chơi có vui không?"
Bà cô bật cười, nhìn con gái với ánh mắt cưng chiều: "Vui lắm! Con yêu à, mẹ tình cờ gặp một anh chàng đẹp trai trên máy bay, mẹ giới thiệu cho con nhé".
Cô gái xinh đẹp tốt nghiệp Đại học Y Hopkins, đã có bằng thạc sĩ Y học, đạt vô số học bổng, là người có thành tích chuyên ngành trong top 3 toàn trường. Đối với cô ấy, đàn ông là một tổ hợp hữu cơ, không đáng yêu chút nào. Cô ấy yêu chuyên ngành của mình hơn, ví dụ như làm phẫu thuật, vì cô ấy là một bác sĩ ngoại khoa về não.
Cô gái xinh đẹp giơ tay ra với Ngô Bình, nói: "Xin chào, tôi là Hạ Ninh".
"Xin chào, tôi là Ngô Bình".
Khi cô gái này đến gần, Ngô Bình thấy cô ấy ít nhất cao 1m72. Sau khi bắt tay, anh thấy tay cô ấy hơi lành lạnh, rất săn chắc, ngón tay thon dài mạnh mẽ.
Hạ Ninh cũng nhận ra làn da của Ngô Bình rất đẹp, cô ấy kinh ngạc hỏi: "Làn da của anh tốt quá, anh chăm sóc kiểu gì vậy?"
Ngô Bình cười nói: "Chắc là vì tôi bẩm sinh đã có làn da đẹp".
Bà cô vội nói: "Được rồi, chúng ta lên xe rồi nói tiếp".
Ba người đến bãi đỗ xe. Hạ Minh lái xe Coupé, cô ấy để hành lý lên xe rồi hỏi Ngô Bình: "Anh đi đâu?"
Ngô Bình nói: "Sông Hắc Mã".
"Sông Hắc Mã sao?", bà cô biến sắc, trông rất mất tự nhiên.
Ngô Bình hỏi: "Cô cũng sống ở đó sao?"
Hạ Ninh lạnh lùng nói: "Trước kia tôi và mẹ sống ở sông Hắc Mã, sau đó bị bố tôi đuổi đi".
Ngô Bình không ngờ họ phải trải qua chuyện như vậy, vội nói: "Xin lỗi, làm mọi người nhớ đến chuyện cũ".
"Không sao, tên đàn ông đó không xứng để chúng tôi đau lòng". Hạ Ninh nói, sau đó lái xe đến khu biệt thự Thái Khang ở bên sông Hắc Mã.
Bà cô chẳng mấy chốc đã bình tĩnh lại, bà ấy cười hỏi: "Tiểu Ngô, cháu nói cháu có nhà ở Vân Kinh, hóa ra là ở khu biệt thự Thái Khang à? Vậy nhà của cháu đắt lắm đúng không?"
Ngô Bình nói: "Cũng tàm tạm ạ, cháu mới mua nên cũng chưa ở nhiều".
Bà cô nói: "Cháu giỏi thật đấy, trẻ thế mà đã mua được biệt thự rồi. Nếu ai mà cưới cháu là có phúc lắm đấy".
Nói rồ bà ấy còn cố tình nhìn con gái, nhưng tiếc là Hạ Ninh hoàn toàn không nghĩ đến vấn đề này, cô ấy đang chuyên tâm lái xe. Bà cô thở dài, vẻ mặt sầu não.
Bà cô tên Hạ Minh Ngọc, thời trẻ cũng là một cô gái xinh đẹp. Bà ấy cưới một người giàu có, sinh ra con gái là Hạ Ninh. Nhưng cảnh vui chẳng kéo dài lâu, mấy năm sau chồng bà ấy đã dan díu với một người phụ nữ trẻ hơn, xinh đẹp hơn. Bà ấy liền làm ầm lên, trong cơn tức giận chồng đã đuổi bà ấy và con gái ra khỏi nhà.
Tối đó trong cơn gió lạnh, bà ấy và con gái không có chỗ về, không có một xu nào trên người, bà ấy lại không dám để người nhà biết, chỉ đành một mình chịu đựng. Đây là nỗi đau và nỗi nhục lớn nhất trong đời bà ấy, khi nhớ lại bà ấy chỉ thấy căm hận.
May mà bà ấy có óc kinh doanh, vừa nuôi con gái vừa phấn đấu, dần dần có sự nghiệp riêng của mình. Bà ấy bán quần áo, mở spa, sau đó nuôi con gái đi du học.
Điều khiến bà ấy tự hào nhất là con gái thông minh cầu tiến, hơn nữa còn xinh đẹp hơn bà ấy thời trẻ, thế nên con gái chính là trụ cột tinh thần của bà ấy để bà ấy có động lực nỗ lực phấn đấu.
Nhưng bà ấy rất lo lắng, con gái đã 26 tuổi rồi mà vẫn chưa từng hẹn hò, hơn nữa con bé hoàn toàn không có hứng thú với đàn ông. Nếu để một miếng thịt lợn và một người đàn ông ở cạnh nhau con gái của bà sẽ có hứng thú với thịt lợn hơn, bởi vì nó có thể ăn.
Nửa năm nay bà ấy không ngừng giới thiệu những chàng trai giỏi giang cho con gái, nhưng họ đều sợ con gái bà ấy quá mà chạy mất. Hôm nay Ngô Bình thăng hạng khoang cho một bà mẹ không quen biết khiến bà ấy rất cảm động. Bà ấy nghĩ rằng một người có thể tốt bụng với người xa lạ như thế thì sau này chắc chắn sẽ là một người chồng tốt. Hơn nữa người có thể thoải mái tiêu hơn 2000 tệ cho người khác thăng hạng khoang thì điều kiện kinh tế chắc chắn không tệ.
Khi xe đến cổng khu biệt thự Thái Khang, Ngô Bình nói: "Cô và Hạ Ninh có muốn vào nhà cháu ngồi chơi không ạ?"
Anh chỉ nói khách sáo thôi, nào ngờ Hạ Minh Ngọc nói ngay: "Được chứ, Tiểu Ngô à, vào nhà cháu uống nước nào".
Ngô Bình ngẩn ra, chỉ đành nói: "Được, vậy lái xe vào trong thôi".
Anh nói đôi câu với bảo vệ, người ta liền mở cửa khóa để Hạ Ninh lái xe vào. Đi thẳng vào trong chính là nhà Ngô Bình, một căn biệt thự xa hoa rộng hơn 4000 mét vuông.
Xe đã dừng, khi nhìn căn biệt thự này ngay cả Hạ Ninh cũng ngẩn ra, nói: "Căn nhà này lớn thật".
Hạ Minh Ngọc thì cười tươi như hoa, nói: "Căn nhà này đẹp thật".
Ba người vừa xuống xe thì đã có hai mẹ con đi ra từ căn biệt thự bên cạnh. Bà mẹ hơn 40 tuổi nhưng lại ăn mặc như 20 tuổi. Con gái thì rất giống mẹ, mặt V-line, trông rất xinh đẹp. Họ mặc hàng hiệu, đeo đá quý, trông rất giàu có.
Người phụ nữ đó thấy Hạ Minh Ngọc thì đứng khựng lại, vẻ mặt cứng đờ. Hạ Minh Ngọc cũng ngẩn ra, sau đó lạnh lùng nói: "Vương Văn, hóa ra các người sống ở đây!"
Chương 350: Oan gia ngõ hẹp
Người phụ nữ này chính là kẻ đã giật chồng bà ấy năm đó, tên là Vương Văn. Khi nhìn thấy kẻ thù, Hạ Minh Ngọc hận tới nỗi muốn nhào tới cắn bà ta để thỏa nỗi hận trong lòng.
Vương Văn liền tỏ vẻ khinh miệt, cười lạnh nói: "Sao hả, sống khổ sở quá nên tới tìm chúng tôi mượn tiền chứ gì?"
Hạ Minh Ngọc tức tới nỗi mặt trắng bệch, nói: "Mượn tiền sao? Bà đùa cái gì thế, bây giờ tôi nhiều tiền tới nỗi không biết tiêu gì đây này".
Sau đó bà ấy chỉ vào căn nhà sang trọng bên cạnh: "Nhìn thấy chưa, căn nhà đẹp nhất to nhất của khu này, căn biệt thự số một của Thái Khang chính là của nhà tôi! Nhìn lại cái căn nhà bé tí của bà đi, còn chưa to bằng một nửa nhà tôi".
Vương Văn kinh ngạc, nhưng chẳng mấy chốc đã cười lạnh, bà ta không tin. Bà ta đã cho người nghe ngóng rồi, tuy Hạ Minh Ngọc có cuộc sống khá tốt nhưng cùng lắm cũng chỉ có khoảng mười triệu tệ, tuyệt đối không mua nổi căn nhà hàng tỷ như thế này. Đừng nói là Hạ Minh Ngọc, ngay cả chồng bà ta cũng không có nhiều tiền để mua nhà thế này.
"Bà cho rằng đứng trước căn nhà là sẽ thành chủ căn nhà sao? Hạ Minh Ngọc, trời còn chưa tối mà bà đã bắt đầu nằm mơ rồi à?", Vương Văn châm chọc bà ấy.
Ngô Bình không biết người tên Vương Văn này, liền nói: "Chúng ta đi vào thôi".
Anh đi tới mở cửa ra khiến Vương Văn kinh ngạc. Bà ta đi tới cười hỏi: "Chàng trai, căn nhà này của cháu sao?"
Bà ta đã từng nghe người ta nói chủ nhân căn biệt thự số một này không hề đơn giản, không ngờ lại trẻ như thế.
Hạ Minh Ngọc cười lạnh: "Chàng trai cái gì, đó là con rể của tôi, bạn trai của Tiểu Ninh nhà tôi. Con rể tôi đã mua tặng căn nhà này cho Tiểu Ninh".
Hạ Ninh sững sờ, mà Ngô Bình cũng thế, nhưng anh hiểu ngay Hạ Minh Ngọc cố ý nói thế để lấn át người phụ nữ kia.
Vương Văn sửng sốt không thôi, chẳng lẽ là thật sao?
Ngô Bình không tiện nói trắng ra, chỉ đành bảo Hạ Ninh: "Chúng ta vào trước đi".
Hai người vào nhà trước, Hạ Minh Ngọc thì vẫn đứng ngoài cổng. Bà ấy không phải người phụ nữ ham hư vinh, nhưng nếu có thể chọc tức người phụ nữ chết tiệt này thì nói dối chẳng làm sao cả.
Vương Văn hừ lạnh: "Bạn trai cũng đâu phải là con rể, không chừng ngày mai lại chia tay ấy mà", nói xong bà ta nói với con gái: "Chúng ta đi".
Khi hai người đã đi xa, Hạ Minh Ngọc mới quay người đi vào nhà. Bà ấy rất ngại, nói: "Tiểu Ngô, vừa nãy cô chỉ muốn chọc tức Vương Văn thôi, cháu đừng để ý nhé. Năm đó bà ta cướp đi tất cả mọi thứ của cô, cô không thể cho bà ta biết giờ cuộc sống của cô không bằng bà ta".
Ngô Bình mỉm cười: "Cô ơi, không sao đâu ạ. Cháu không ngờ là trùng hợp đến thế, hóa ra họ cũng ở đây".
Hạ Minh Ngọc thở dài: "Đúng là oan gia ngõ hẹp mà".
Ngô Bình pha trà cho hai người rồi nói chuyện phiếm với Hạ Ninh. Hạ Ninh rất thẳng thắn và nghiêm túc, cô ấy chỉ toàn nghĩ về chuyên ngành, chẳng rành chuyện tình cảm, hoàn toàn không có hứng thú với yêu đương.
Thế nên một khi hai người nói đến chuyên ngành là hai mắt cô ấy sáng lên. Ngô Bình rất khâm phục lượng kiến thức chuyên ngành của cô ấy, rất thiết thực, suy nghĩ cũng rất rộng mở.
Hạ Minh Ngọc vốn còn đang lo lắng hai người sẽ không bắt chuyện được thì bà ấy đã tốn công vô ích. Nhưng bây giờ hai người lại nói rất hợp nhau, nhưng hai người nói gì bà ấy hoàn toàn không hiểu.
Sau khi Ngô Bình được truyền thừa y đạo thì đã đọc được rất nhiều các tác phẩm nổi tiếng về y học trong tù, nhờ vào năng lực đã đọc là không quên mà lượng tri thức của anh vô cùng rộng, khiến một người học giỏi như Hạ Ninh cũng phải thán phục.
Họ nói chuyện suốt một tiếng, Ngô Bình thấy có thiện cảm với Hạ Ninh, anh thấy cô rất có thành tự về mặt y học.
Lúc này Hạ Ninh đột nhiên hỏi: "Ngô Bình, anh không thường xuyên ở đây sao?"
Ngô Bình gật đầu: "Đúng vậy, đôi khi mới ở thôi, phần lớn thời gian chỗ này để trống".
Hạ Ninh nói: "Tôi muốn thuê căn nhà của anh có được không?"
Hạ Minh Ngọc sững sờ: "Tiểu Ninh, con nói muốn thuê chỗ này sao?"
Hạ Ninh gật đầu: "Nếu mẹ đã nói với người ta căn nhà này của bạn trai con thì không thể để người ta cười nhạo được. Dù con không mua được nhưng thuê thì vẫn đủ khả năng".
Thu nhập của Hạ Ninh không hề thấp, cô ấy còn hành nghề riêng, làm một cuộc phẫu thuật cũng kiếm được ít nhất 20 nghìn tệ, lại thêm cả trợ cấp cho nhân tài của bệnh viện, tiền thưởng cao nên mỗi năm cô ấy kiến được khoảng 4-5 triệu tệ.
Hạ Minh Ngọc không khỏi nhìn Ngô Bình, vội nói: "Tiểu Ngô, Tiểu Ninh nói đùa thôi, cô không thuê căn nhà này đâu".
Người mà ở căn biệt thự xa hoa này thường sẽ không cho người ngoài thuê, vì tiền thuê cao sẽ không ai thuê, mà tiền thuê thấp thì chẳng đáng vào đâu.
Ngô Bình cười nói: "Có thể thuê nhà, dù sao cháu cũng không hay ở, để trống cũng không tốt. Thế này nhé, cháu không thu tiền thuê, hai người chỉ cần đóng tiền phí dịch vụ và tiền điện nước là được, thường xuyên gọi người đến dọn dẹp căn nhà".
"Cái gì? Cháu không lấy tiền thuê sao?", Hạ Minh Ngọc rất kinh ngạc, vội phất tay: "Không được không được, bình thường với căn nhà này ít nhất cũng phải cho thuê mấy triệu tệ một năm, bọn cô không ở không được đâu".
Ngô Bình cười nói: "Thực ra cũng đâu phải là ở không. Vừa nãy cháu nói chuyện với Hạ Ninh nên biết cô ấy rất giỏi chuyên môn, mà cháu lại chưa thực tập, khi nào có cơ hội cháu muốn đến chỗ cô ấy thực tập".
Hạ Ninh cười nói: "Anh vẫn chưa thực tập sao? Được đấy, tôi sẽ bảo với viện trưởng để cho anh một suất".
Hạ Minh Ngọc nói: "Vậy cũng không được, cháu vẫn phải lấy tiền thuê chứ".
Ngô Bình nghĩ một lúc rồi nói: "Vậy thì một trăm nghìn tệ đi". Thực ra chỉ nguyên phí dịch vụ của căn nhà này một năm cũng hơn một trăm nghìn tệ rồi.
Tuy Hạ Minh Ngọc rất ngại nhưng thấy Ngô Bình cũng thật lòng nên bà ấy cuối cùng vẫn đồng ý. Ngô Bình cũng không ký hợp đồng với họ, bảo họ ngày mai chuyển tới.
Do có việc nên sau khi đưa chìa khóa cho Hạ Minh Ngọc anh liền lái xe đến gặp Đường Tử Di.
Tại khu biệt thự Vân Đỉnh, Đường Tử Di đã làm xong tất cả thủ tục, chọn địa điểm xưởng thuốc, việc mua thiết bị đều đang được tiến hành. Tiếp theo họ cần xác định tỷ lệ đầu tư cổ phần của các bên.
Trong căn biệt thự số một, trước mặt Đường Tử Di đang chất một đống thuốc, cô ấy đang xem xét thật kỹ. Ngô Bình đến, cô ấy liền nói: "Anh vừa nói trong điện thoại rằng nhà họ Lý ở Vân Đông cũng muốn tham gia cổ phần sao?"
Ngô Bình gật đầu, anh nói ra thân phận của mình. Đường Tử Di nghe xong đâu kinh ngạc: "Anh là cháu của Lý Vân Đẩu sao?"
Cô ấy kinh ngạc rất bình thường, xét về thực lực thì nhà họ Lý ở Vân Đông mạnh hơn nhà họ Đường nhiều.
Ngô Bình nói: "Thế nên anh quyết định đưa cho nhà họ Lý 25% cổ phần".
Đường Tử Di nói: "Thế thì em có thể nhường một ít cổ phần".
Ngô Bình phất tay: "Không cần. Em vẫn có 30% cổ phần, là cổ đông lớn nhất. Anh chiếm 15% cổ phần, như thế sẽ còn 30% cổ phần. 30% này sẽ đưa cho chính phủ một phần và cả nhà họ Dương, nhà họ Phương".
Đường Tử Di nói: "Thế thì không để cơ hội cho nhà họ Lý ở Nam Viện sao?"
Ngô Bình nói: "Hai bên như nước với lửa, không cần xét đến nữa. Phải rồi, trừ em và anh thì những người khác chỉ chia lợi nhuận, không được tham gia quản lý. Việc quản lý vẫn phải làm phiền em rồi".
Đường Tử Di nói: "Không thành vấn đề".
Ngô Bình nói: "Mỗi cổ phần giá 200 nghìn tệ. Nếu họ đồng ý thì để họ tham gia, không thì thôi".
Mỗi cổ phần ông nội định giá 200 nghìn tệ, anh không thể phân biệt đối xử, dù sao tiền của ông cũng không phải từ trên trời rơi xuống.
Đường Tử Di gật đầu: "Mai em sẽ đi tỉnh K để bàn bạc với bên chỉnh phủ".
Ngô Bình nói: "Ừ, em nói với Từ Bá Nhân và Chu Truyền Võ rằng công ty có thể xây dựng ở Thạch Thành. Bên phía huyện Minh Dương thì cứ để từ từ".
Trên đời này có một kiểu phụ nữ, họ có sức hút cực lớn đối với đàn ông, thậm chí có thể nói là điên đảo chúng sinh, ví dụ như trong lịch sử có Dương Ngọc Hoàn, Trần Viên Viên. Những người phụ nữ này có thể khiến đàn ông mất lý trí, không tiếc thứ gì, tình nguyện làm tất cả cho cô gái đó. Kiểu phụ nữ đó chính là người có thể chất Thiên Mị, những người như họ mỗi trăm năm chỉ có vài người, vô cùng hiếm gặp.
Thể chất Thiên Mị xuất hiện ở đâu là ở đó sẽ có một đám đàn ông tranh nhau thể hiện, ví dự như bây giờ đã có một đám đàn ông vây quanh Lý Mai, hơn nữa có rất nhiều người quá đà, hoàn toàn không màng hình tượng.
Lý Mai chán ghét nhìn họ, lạnh nhạt nói: "Xin lỗi, các anh hãy nhường đường cho tôi".
Đám đàn ông vội lùi ra, Lý Mai đi thẳng đến trước mặt Lý Vân Đẩu. Cô ấy nở nụ cười tươi tắn, nói với giọng làm nũng: "Ông nội, cháu xin lỗi, cháu đến muộn mất rồi".
Lý Vân Đẩu cười lớn: "Tiểu Mai à, cháu đến đúng lúc lắm, ông nội giới thiệu cho cháu một thanh niên vô cùng giỏi giang, đó là thần y Ngô".
Lý Mai ngẩn người, cô ấy nhìn Ngô Bình rồi gật đầu lễ phép, nói: "Xin chào thần y Ngô, tôi là Lý Mai".
Ngô Bình đưa tay ra: "Chào cô, tôi là Ngô Bình".
Lý Mai nhìn tay anh, bóng loáng tựa ngọc, làn da rất đẹp. Bình thường cô ấy không bắt tay với đàn ông, nhưng lúc này lại muốn sờ tay Ngô Bình, cảm nhận làn da trơn nhẵn của anh.
Hai người bắt tay, Ngô Bình cảm nhận được đôi bàn tay nhẵn mịn mà hơi lành lạnh của Lý Mai, vô cùng mềm mại.
Trong cảm nhận của Lý Mai, tay Ngô Bình to rộng và mạnh mẽ, cô ấy có thể cảm nhận được sức sống mạnh mẽ từ đôi bàn tay ấy và cả sự tự tin mãnh liệt, cảm giác kỳ diệu ấy khiến trái tim cô ấy khẽ run lên.
Cô ấy vẫn còn trẻ, nhưng đã gặp rất nhiều nhân vật tầm cỡ. Dù là nhân vật lớn ở tỉnh, ở thủ đô hay là tỷ phú hàng trăm tỷ cũng đều không có khí chất như của Ngô Bình.
Hai người đều chìm đắm vào cảm giác này, cái bắt tay này kéo dài suốt mấy giây, sau đó Ngô Bình thả tay ra trước.
Lý Mai hơi đỏ mặt, nói: "Thần y Ngô làm việc ở bệnh viện nào vậy?"
Ngô Bình nói: "Tôi hiện giờ không đi làm".
Những người đàn ông xung quanh đều phát điên, bởi Lý Mai chưa bao giờ bắt tay với họ, thế mà giờ lại bắt tay với một thằng nhãi không biết chui từ đâu ra suốt mấy giây, sao họ có thể chấp nhận được!
Một người đàn ông đeo kính trong số đó nghe thấy Ngô Bình là bác sĩ thì không khỏi nói: "Ha ha, một người tốt nghiệp xong còn chưa được vào làm ở bệnh viện mà dám tự xưng là thần y? Tôi nghe không rõ hay là có người đang giở trò lừa gạt vậy?"
Lý Đông Hưng liền đứng ra giải vây cho Ngô Bình: "Cậu Thang, thần y Ngô có y thuật vô cùng cao siêu, tôi có thể làm chứng".
Cậu Thang lạnh nhạt nói: "Tất nhiên ông Lý sẽ không nói dối, nhưng khó tránh khỏi bị người ta lừa. Tôi cũng học y, học lên thạc sĩ của Đại học Y Vân Đông, bây giờ tôi đang làm bác sĩ chủ nhiệm của bệnh viện bố tôi".
Trước đó Ngô Bình đã khám chữa cho mọi người, lúc đó cậu Thang này không có ở đây, nếu không tuyệt đối không dám nói như vậy. Bên cạnh có người đã biết y thuật của Ngô Bình liền vội nói: "Cậu Thang, y thuật của thần y Ngô đúng là vô cùng thần kỳ, nói gì cũng đúng".
Cậu Thang đâu có nghe. Anh ta tức giận, liền trừng Ngô Bình: "Có thể nói cho mọi người biết anh tốt nghiệp trường đại học Y nào không?"
Ngô Bình biết tất cả đều là vì thể chất Thiên Mị của Lý Mai khiến cậu Thang mất đi lý trí. Anh lạnh nhạt nói: "Đại học Hoa Thanh".
Mọi người liền im bặt, ở đây có rất nhiều cậu ấm cô chiêu cũng tốt nghiệp từ đại học danh tiếng, nhưng việc học của họ cũng ít nhiều có sự can thiệp của tiền. Nhưng chuyên ngành Y của đại học Hoa Thanh tuyệt đối không thể dùng tiền can thiệp được, bởi ai cũng biết học Y gian khổ cỡ nào.
Cậu Thang hừ một tiếng: "Ồ, tốt nghiệp đại học Hoa Thanh thì chắc là thi thạc sĩ từ trường ngoài vào đúng không".
Ngô Bình nói: "Cũng coi như thế, sau khi tôi thôi học ở một trường đại học khác thì quay lại đại học Hoa Thanh để thi và học cử nhân, thạc sĩ và cả tiến sĩ ở đó".
Thứ anh nói là những điều ghi trên lý lịch, tuy không đúng nhưng cũng không hoàn toàn là giả.
Cậu Thang liền kinh ngạc, học liên tiếp cả cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ sao? Người bình thường ít ai làm được điều này, chỉ riêng mười năm chia làm ba giai đoạn học hành khổ sở thì người bình thường đã khó mà chịu được rồi.
Anh ta hừ một tiếng, nói: "Nghề bác sĩ quan trọng nhất là thực tiễn. Dù có học vị cao nhưng không có kinh nghiệm thực tiễn thì vẫn chỉ là người mới mà thôi, không có tác dụng gì!"
Ngô Bình thì rất đồng ý với quan điểm này, nói: "Đúng vậy, muốn chữa bệnh cần rất nhiều kinh nghiệm thực tiễn, như vậy mới có thể luyện ra y thuật cao siêu".
Sau đó anh nhìn cậu Thang, nói: "Tôi đã từng khám cho rất nhiều bệnh nhân, thường không chẩn đoán sai. Ví dụ như cậu Thang đây chắc đã từng làm phẫu thuật tim, tôi nói đúng không?"
Cậu Thang kinh ngạc: "Sao anh biết?"
Anh ta làm phẫu thuật từ mười mấy năm trước, ngay cả bạn bè cũng không biết, một người mới gặp anh ta như Ngô Bình sao lại biết được? Chẳng lẽ Ngô Bình là thần y thật sao?
Sau một hồi biến sắc, cậu Thang vẫn cứng miệng: "Có rất nhiều người biết tôi làm phẫu thuật tim, chắc anh đã từng nghe ai đó nhắc đến".
Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Thế sao? Thế thì tôi sẽ nói về điều mà tất cả mọi người không biết nhê, ví dụ như khối u trên người anh chẳng hạn?"
Nhà họ Thang có bệnh viện, khối tài sản hàng chục tỷ, thế nên anh ta sống rất buông thả, thường đến các thể loại hộp đêm chơi bời. Đi đêm lắm có ngày gặp ma. Nửa năm trước anh ta bị trúng chiêu ngoài ý muốn, bị lây căn bệnh lây qua đường tình dục.
Nghe Ngô Bình nhắc đến chuyện này, cậu Thang giật bắn mình, lập tức bật cười: "Bác sĩ Ngô đúng là thần y, vừa nãy tôi chỉ thăm dò anh thôi. Anh đúng là có y thuật bất phàm, tôi khâm phục vô cùng!"
Sau khi cậu Thang làm loạn một hồi, Lý Mai càng có ấn tượng sâu sắc với Ngô Bình, cô ấy cười hỏi: "Bác sĩ Ngô, hình như anh không học Y học hiện đại mà là Y học cổ truyền?"
Nếu nói chính xác thì Ngô Bình không học Y học cổ truyền, cũng không học Y học hiện đại mà là Y học được truyền lại từ nền văn minh trước thời nguyên sử. Nhưng một phần lớn trong Y học cổ truyền cũng đến từ loại Y học mà anh học. Có thể nói Y học của anh còn cao cấp hơn cả Y học hiện đại và Y học cổ truyền.
Anh nghĩ một lát rồi nói: "Cả hai đều có".
Lý Mai nói: "Năm ngoái tôi đã từng gặp một vị thần y họ Mạt, bác sĩ Ngô có biết không?"
Ngô Bình gật đầu: "Từng có duyên gặp mặt một lần, ông ấy là thầy thuốc nổi tiếng ở vùng Ba Thục, y thuật rất cao siêu".
Thực ra Lý Mai chưa từng gặp Mạt Hưu, cô ấy chỉ từng nghe một vị tỷ phú nhắc đến. Vị tỷ phú đó vô cùng tôn sùng y thuật của Mạt Hưu, thế nên cô ấy mượn đó để thử Ngô Bình, không ngờ anh biết thật.
Lý Mai còn muốn hỏi thêm thì điện thoại của Ngô Bình vang lên. Anh nhìn màn hình, là Nhậm San San gọi đến, cô ấy tìm anh làm gì vậy?
Anh xin lỗi Lý Mai rồi tìm một chỗ vắng, vừa nghe máy đã nghe thấy tiếng khóc của Nhậm San San: "Ngô Bình, anh mau tới đây đi, bố tôi ngất đi rồi, bác sĩ cũng bó tay. Hu hu, làm sao bây giờ, đều tại tôi hết, tại tôi tin cái người đó..."
Ngô Bình nghe vậy thì biết đã xảy ra chuyện, anh trầm giọng nói: "Nhậm San San, đừng hoảng hốt, cô bình tĩnh nói cho tôi đã xảy ra chuyện gì".
Mãi một lúc sau Nhậm San San mới bình tĩnh, sau đó kể lại mọi chuyện cho Ngô Bình nghe.
Chương 347: Quỷ vực
Cách đây không lâu, một xưởng sản xuất đồ điện tử của nhà họ Nhậm xảy ra một chuỗi án mạng. Thực ra ban đầu Nhậm San San định mời Ngô Bình đến giúp, nhưng bố cô ấy là Nhậm Thiên Thắng lại mời một đại sư từ Loan đảo đến. Đại sư đó tên Hứa Văn Trung, chuyên về huyền học phong thủy, rất nổi tiếng ở Loan đảo và Cảng đảo.
Hứa Văn Trung tới xưởng điện tử chưa bao lâu thì đã tìm được nguyên nhân. Ông ta đào ra mười hai bộ xương trắng dưới đất sau đó thiêu hủy ngay tại chỗ. Từ sau đó là xưởng điện tử lại được yên bình.
Nhưng ngay hôm nay, khi Nhậm Thiên Thắng đến xưởng để kiểm tra thì bỗng sương mù bay khắp xưởng, Nhậm Thiên Thắng sùi bọt mép rồi ngất đi. Sau khi được đưa vào bệnh viện, ông ấy cứ hôm mê mãi, ngay cả nhịp thở và nhịp tim cũng ngày càng chậm.
Tình hình bên xưởng cũng rất kỳ dị, phần lớn công nhân đều hôn mê, triệu chứng y hệt Nhậm Thiên Thắng. Bây giờ phía cảnh sát đã phong tỏa hiện trường, phóng viên đứng đầy bên ngoài công xưởng, giờ tin tức đăng khắp nơi.
Nhưng ngay chính lúc này, em trai thứ hai của Nhậm Thiên Thắng lại nhân cơ hội đoạt quyền, cấu kết với mấy cổ đông lớn để khống chế sản nghiệp của gia tộc. Nhậm San San bị đuổi, mất đi quyền quản lý công ty. Nghiêm trọng hơn là Nhậm Thiên Thắng còn chưa chết mà vợ bé của ông ấy và hai đứa con đã đứng ra để tranh đoạt tài sản với Nhậm San San.
Bây giờ Nhậm San San đang bị đả kích nghiêm trọng, hoàn toàn không biết phải ứng phó thế nào. Cô ấy giờ đang ở bệnh viện, vô cùng tuyệt vọng. Lúc này cô ấy đột nhiên nhớ đến Ngô Bình, liền gọi điện cho anh.
Ngô Bình nghe cô ấy kể xong thì nói: "Giờ tôi đang ở Vân Đông, bay đến cũng phải mất 3-4 tiếng. Thế này nhé, tôi sẽ nhờ một người bạn đến xem thử, nếu người đó có thể tự giải quyết thì tốt, nếu không thể thì tôi sẽ đến đó".
Nhậm San San vội nói: "Được, vậy bạn của anh là ai vậy?"
Ngô Bình nói; "Bà ấy tên Giáp Tâm Vi, người ta gọi bà ấy là Giáp Bà Bà. Bà ấy không chỉ tinh thông cổ thuật mà còn có hiểu biết về phong thủy tà thuật nữa".
"Được, tôi đợi tin tức của anh".
Sau khi cúp máy, Ngô Bình liền gọi cho Giáp Tâm Vi. Mấy ngày trước bà ta từng gọi điện hỏi thăm anh, bà ta và con gái giờ vẫn đang ở trong căn nhà mua ở Vân Kinh.
Anh gọi điện cho Giáp Tâm Vi, nhờ bà ta đến hiện trường xem thử. Giáp Tâm Vi từng được anh giúp, đang lo vì không có cơ hội báo đáp, nghe thế liền đồng ý ngay.
Bây giờ Giáp Tâm Vi đã ăn mặc theo kiểu thành phố rồi, lúc rảnh rỗi thường đi ra ngoài múa ở quảng trường. Trước đó bà ta sống trong núi sâu, làm gì cũng không tiện, giờ vì con gái mà bà ta dần làm quen với môi trường sống mới.
Lúc này Nhậm San San đang túc trực ở bệnh viện, sau khi gọi điện cho Ngô Bình, khoảng hai mươi phút sau Giáp Tâm Vi đã đến phòng bệnh.
Bây giờ bên ngoài phòng bệnh vô cùng hỗn loạn, vợ bé của Nhậm Thiên Thắng dẫn con đến, còn có cả một số người phụ nữ không rõ lai lịch đang làm ồn ngoài cửa. Họ thấy Giáp Tâm Vi đến thì nghĩ là người Nhậm San San gọi đến liền không cho bà ta vào trong.
Giáp Tâm Vi mỉm cười, nói: "Các cô phải cẩn thận, tiết trời này dễ đau bụng lắm đấy".
Vừa dứt lời thì tất cả mọi người đều ôm bụng ngồi xổm xuống, đau tới nỗi không nói nên lời. Giáp Bà Bà cười lạnh, sau đó đây cửa đi vào.
Nhậm San San vội đứng dậy, nói: "Bà là Giáp Bà Bà sao?"
Giáp Bà Bà khẽ gật đầu, nói: "Tôi là bạn của cậu Ngô, cô là Nhậm San San đúng không?"
Nhậm San San vội gật đầu: "Là tôi đây! Giáp Bà Bà, bà mau xem bệnh cho bố tôi với".
Bà ta liền đi đến trước giường bệnh. Bà ta không chỉ tinh thông cổ thuật mà còn biết cả vu thuật, chuyên tiếp xúc với quỷ thần. Bà ta quan sát một lúc rồi giở mắt Nhậm Thiên Thắng ra, phát hiện trên mắt Nhậm Thiên Thắng đang bị bao phủ bởi một lớp như sáp ong.
Giáp Bà Bà gật đầu: "Ông ấy đã mất trí, chắc chắn là đã trúng tà rồi".
Nhậm San San vội hỏi: "Giáp Bà Bà, có thể chữa được không ạ?"
Bà ta nói: "Có thể. Nhưng chữa bệnh phải chữa từ gốc, tôi phải đến công xưởng xem thử".
"Được!", Nhậm San San liền đi trước dẫn đường.
Ở phía Vân Đông, Ngô Bình tuy đã nhờ người nhưng anh vẫn thấy hơi không yên tâm, liền gọi điện cho Lạc Trường Sinh. Bây giờ Lạc Trường Sinh đang ở huyện Minh Dương, cách Vân Kinh không xa nên có thể đến rất nhanh.
"Ông Lạc, ở Vân Kinh có một vụ án, nhờ ông đến xem giúp với", Ngô Bình nói.
Bây giờ Lạc Trường Sinh cũng được coi là một người trong đội Hắc Thạch của anh, thế nên anh có thể ra lệnh cho ông ta.
Lạc Trường Sinh nghe thế thì nói: "Được, tôi sẽ qua ngay".
Bên kia thì Giáp Bà Bà chẳng mấy chốc đã đến công xưởng. Khi đứng bên ngoài, bà ta liền kinh ngạc, bởi cả công xưởng bị một đám sương mù đen sì vây kín. Rất nhiều xe cảnh sát và một số người trong tỉnh đến cũng được điều động đến.
Giáp Bà Bà thở dài, nói: "Nơi đây đã biến thành quỷ vực, chỉ e là tôi không thể phá giải được!"
Nhậm San San ngẩn ra, hỏi: "Giáp Bà Bà, quỷ vực là gì?"
Giáp Bà Bà nói: "Là nơi âm linh hội tụ, nơi này không hề đơn giản!"
Lúc này Giáp Bà Bà nhận được một tin nhắn, đối phương nói là được Ngô Bình điều tới, hỏi bà ta đang ở đâu. Giáp Bà Bà trả lời ngay, sau đó đối phương nói rằng hai mươi phút sau sẽ đến nơi.
Sau đó Ngô Bình cũng nhắn tin, nói rằng đã phái một người tên Dương Kiệt tới để giúp đỡ bà ta. Giáp Bà Bà thấy rất lạ, thầm nghĩ rằng Dương Kiệt là ai vậy?
Chẳng mấy chốc một thiếu niên đã xuất hiện, cậu ta hỏi Giáp Bà Bà: "Bà là Giáp Tâm Vi sao?"
Giáp Tâm Vi hơi bực mình, thầm nghĩ chàng trai này thật là bất lịch sự, liền nói: "Là tôi đây, cậu Ngô phái cậu tới à?"
Người đến chính là Lạc Trường Sinh, nhưng ông ta vẫn đang dùng thân phận Dương Kiệt nên nhìn như một học sinh cấp 3.
Lạc Trường Sinh nói: "Tôi đây. Bà về đi, chỗ này có tôi rồi".
Giáp Tâm Vi cười lạnh: "Ồ? Ý cậu là cậu có thể phá giải quỷ vực sao?"
Lạc Trường Sinh không quan tâm đến bà ta mà đi thẳng vào trong. Giáp Tâm Vi định ngăn cản nhưng lại chợt nghĩ, hay là cứ để cậu ta chịu khổ, để biết sự việc khó khăn như thế nào.
Nhưng Lạc Trường Sinh đi vào chưa bao lâu thì một tiếng sấm đã vang lên, màn sương đen bao quanh công xưởng đã tan biến. Sau đó những người đang ngất trong công xưởng cũng dần tỉnh dậy.
Người Giáp Bà Bà run lên. Bà ta sững sờ nhìn Lạc Trường Sinh, hỏi: "Sao cậu làm được điều đó?"
Lạc Trường Sinh nói: "Nói ra bà cũng không hiểu đâu. Chuyện này đã được giải quyết rồi, tôi đi đây", nói xong Lạc Trường Sinh đi luôn, chỉ còn Giáp Bà Bà đứng đó sững sờ.
Mãi lâu sau, bà ta vội nói với Nhậm San San: "Cô Nhậm, có lẽ bố cô đã tỉnh rồi, cô về bệnh viện đi".
Nhậm San San rất mừng, cô ấy quay về bệnh viện thấy Nhậm Thiên Thắng quả nhiên đã tỉnh, chỉ là sức khỏe còn hơi yếu, phải tĩnh dưỡng thêm vài ngày.
Sau khi tin tức Nhậm Thiên Thắng tỉnh lại được truyền ra, đám phụ nữ ngoài cửa không làm ồn nữa mà tranh nhau vào chăm nom Nhậm Thiên Thắng.
Nhờ có Nhậm San San kể nên Nhậm Thiên Thắng đã biết được chuyện mấy ngày nay, sắc mặt vô cùng khó coi. Ông ấy đuổi tất cả người phụ nữ đi, sau đó kéo lê cơ thể yếu ớt quay về Hải Thành ngay trong đêm.
Chương 347: Cuộc gặp gỡ tình cờ trên máy bay
Lúc này bữa tiệc nhà họ Lý đã sắp kết thúc, Ngô Bình với thân phận là thần y lần đầu tiên xuất hiện ở giới thượng lưu Vân Đông. Sau khi buổi tiệc kết thúc, Lý Vân Đẩu bảo Lý Mai tiễn Ngô Bình.
Ngô Bình hiểu ông nội muốn ghép đôi anh với Lý Mai, nhưng nếu có một bạn gái có thể chất Thiên Mị thì đúng là một rắc rối lớn, thế nên anh quyết định giữ khoảng cách với Lý Mai.
Tất nhiên Lý Mai cũng hiểu ý Lý Vân Đẩu, nhưng cô ấy đã từng gặp rất nhiều người đàn ông ưu tú. Tuy Ngô Bình rất giỏi giang nhưng đối với cô ấy thì cũng chẳng là gì cả. Ngược lại, chính vì Lý Vân Đẩu cố ý ghép đôi mà cô ấy vô thức có ác cảm với Ngô Bình.
Thấy Ngô Bình và Trần Hiểu Đồng đã đi xa, Lý Mai khẽ hừ một tiếng, nói: "Không biết ông nội nghĩ gì mà lại muốn mình hẹn hò với anh ta", cô ấy lắc đầu, sau đó đi vào nhà.
Trần Hiểu Đồng lái xe, Ngô Bình ngồi ở ghế sau, anh ôm một con mèo đen lớn trong lòng. Lông con mèo trơn bóng như lụa, nó khép hờ mắt để mặc cho Ngô Bình sờ.
Trần Hiểu Đồng thấy rất lạ: "Anh Ngô, sao anh lại ôm con mèo đen về?"
Ngô Bình cười nói: "Anh thích mèo, định đưa về nuôi mấy ngày. Phải rồi, việc từ thiện đã đàm phán xong chưa?"
Trần Hiểu Đồng cười nói: "Xong rồi. Lý Đông Hưng bằng lòng quyên góp mười triệu tệ cho khu vui chơi của chúng ta. Ông ấy nói năm nào cũng sẽ quyên góp".
Ngô Bình nói: "Vậy thì tốt. Hiểu Đồng, đưa anh đến khách sạn đi, sáng sớm mai anh phải đi". Nửa tiếng trước, anh nhận được tin tức Đường Tử Di đã làm xong thủ tục, tiếp theo sẽ tiến hành đầu tư, tiến hành sản xuất và tiêu thụ lô thuốc chữa bệnh gan kia.
Là một trong số các cổ đông lớn, tất nhiên anh phải quay về. Ngoài ra anh còn cần phải bàn chuyện đầu tư với các bên như nhà họ Lý, nhà họ Dương và cả thành phố Vân Đỉnh và huyện Minh Dương của tỉnh K.
Ngoài ra đoàn sứ giả của Đông Doanh cũng sắp tới, anh là đại ca của Hắc Thạch nên cũng phải về sắp xếp công việc.
Nghe nói anh sắp đi, trái tim Trần Hiểu Đồng trống rỗng, nói: "Anh Ngô, anh sắp đi thật sao?"
Ngô Bình cười nói: "Trên đời này không có bữa tiệc nào không tàn, dù thế nào thì anh cũng phải đi. Sao thế, không nỡ để anh đi à?"
Trần Hiểu Đồng hừ một tiếng: "Anh nghĩ hay quá nhỉ, em chỉ lo lắng là không thể học võ với anh thôi".
Ngô Bình nói: "Không sao, em cứ ôn lại kỹ đi, chúng ta lúc nào cũng gọi điện được mà. Nếu em thực sự là nhân tài để luyện võ thì sau này anh sẽ tiếp tục dạy em thứ khác".
Trần Hiểu Đồng rất mừng: "Thật sao? Vậy em có phải bái sư không?"
Nghe nói đến bái sư Ngô Bình hơi do dự, anh cũng mới bái sư chưa bao lâu, không thích hợp để nhận đồ đệ. Hơn nữa việc nhận đồ đệ cũng không hề nhẹ nhàng, tốn rất nhiều sức lực, bây giờ anh chưa chắc đã có thời gian.
Nghĩ một lúc rồi anh nói: "Có nhận em làm đồ đệ hay không thì phải xem em biểu hiện thế nào đã, đến lúc đó tính tiếp".
Trần Hiểu Đồng lè lưỡi: "Yên tâm đi! Em nhất định sẽ cố gắng luyện tập!"
Sau khi đưa Ngô Bình tới khách sạn, Trần Hiểu Đồng đợi anh thuê phòng xong mới đi.
Khi đến phòng anh liền đặt vé máy bay đi sáng sớm mai. Trước đó do có việc gấp nên phải dùng đặc quyền, ngồi máy bay chuyên dụng đi Vân Đông. Bây giờ không có chuyện gì gấp nên anh tự mua vé máy bay, cứ thong thả đi về.
Con mèo đen nhảy xuống đất, nhả ra một làn khói đen. Ảnh liền xuất hiện, nói: "Cậu chủ".
Ngô Bình nói: "Ảnh, bây giờ tôi sẽ dạy cho anh ba đạo của quỷ tiên, anh muốn chọn con đường nào là tùy anh".
Anh liền nói khái quát về ba đạo của quỷ tiên mà anh đã nhìn thấy trong phiến ngọc cho Ảnh nghe. Mỗi đạo của quỷ tiên đều có đặc điểm riêng, sau khi nghe anh giới thiệu, Ảnh trầm tư một lúc rồi nói: "Thưa cậu chủ, tôi chọn thần đạo".
Thần đạo là một đạo trong ba đạo quỷ tiên, mượn sứ mạnh của tín ngưỡng và nhang khói để ngưng tụ thần lực, quỷ tiên sẽ hóa thành thần linh. Đây là con đường dễ nhất, mà cũng là con đường khó nhất.
Nói dễ là vì trong quá trình tu hành đạo này, nguy hiểm không lớn; nói nó khó vì muốn thu thập nhang khói của thế gian không phải việc dễ, dù sao trong xã hội hiện đại có rất ít người theo chủ nghĩa duy tâm mà thường theo chủ nghĩa duy vật nhiều hơn. Hơn nữa chính phủ cũng cấm người dân tự xây miếu thờ, vì thế thu thập nhang khói rất khó.
Nhưng trong thần đạo mà Ngô Bình nói có một cách rất hay.
Anh nói: "Nếu anh chọn thần đạo thì tôi sẽ truyền cho anh thần đạo, anh nghe kỹ đây!"
Anh liền nói kỹ về pháp môn thần đạo cho Ảnh, nói một mạch đến tận chập sáng. Khi anh nói xong đã là hơn bốn giờ sáng.
Ảnh vô cùng tâm đắc, liền cúi người thật sâu với Ngô Bình: "Cảm ơn thiếu chủ đã truyền dạy!". Hắn vô cùng cảm kích nên đã nhận Ngô Bình làm chủ nhân. Phải biết là dù là Lý Đông Hưng hắn cũng không gọi là thiếu chủ bao giờ.
Ngô Bình nói: "Anh hãy tu luyện tử tế, với thế lực của nhà họ Lý thì có thể giúp anh tìm được nhang khói dễ dàng thôi. Hơn nữa anh cũng có thể dùng cách mà tôi nói. Còn nữa, lúc tôi không ở Vân Đông thì anh hãy bảo vệ ông nội tôi".
Ảnh nói: "Thiếu chủ yên tâm, có tôi ở đây chủ nhân chắc chắn sẽ an toàn".
Ngô Bình gật đầu: "Anh về đi. Bảo với ông nội tôi rằng ngày mai cho người đến huyện Minh Dương để ký hợp đồng".
Sau khi Ảnh đi, anh tu luyện thêm một lúc rồi đến sân bay.
Một tiếng rưỡi sau, máy bay cất cánh.
Ngô Bình ngồi hạng thương gia, một người phụ nữ trẻ ngồi cạnh anh đang ôm đứa trẻ sơ sinh. Lúc tới cô ấy mang theo nhiều túi lỉnh kỉnh, vô cùng bối rối, Ngô Bình liền giúp cô ấy để hành lý vào khoang để đồ.
Sau khi máy bay cất cánh không lâu, đứa bé liền khóc lớn, hình như là bị đói. Cô gái mở cúc áo ra định cho bé bú sữa, nhưng Ngô Bình ở bên cạnh nên cô ấy hơi ngại. Mà trên máy bay lại không có phòng riêng cho mẹ và bé, thế nên cô ấy rất khó xử.
Ngô Bình nhận ra cô ấy đang bối rối nên liền gọi tiếp viên đến, hỏi: "Khoang hạng nhất có chỗ ngồi không?"
Cô tiếp viên trả lời: "Thưa anh, bây giờ chỉ có khoang hạng sang là có chỗ trống. Công ty hàng không chúng tôi vừa đưa khoang hạng sang với phục vụ cao cấp vào hoạt động, trên máy bay chỉ có một chỗ".
Ngô Bình nói: "Phiền cô giúp tôi chuyển cô gái này đến khoang đó".
Cô gái kia nghe thế vội nói: "Không cần đâu".
Ngô Bình cười nói: "Đừng khách sáo, khoang đó rộng, cô chăm trẻ cũng tiện hơn".
Cô gái thấy anh thật lòng giúp đỡ thì liền cảm ơn, sau đó chuyển lên khoang hạng sang. Ngô Bình giúp cô ấy chuyển hành lý, anh đang mang theo nhiều tiền mặt nên trả luôn tiền cho cô ấy.
Sau khi giảm giá thì hạng thương gia là hơn 800 tệ, còn khoang hạng sang là gần 3000 tệ, Ngô Bình bù thêm hơn 2000 tệ.
"Hừ, tỏ vẻ mình có tiền à?"
Anh vừa ngồi xuống ghế thì nghe thấy tiếng một phụ nữ vang lên từ đằng sau, tuy khá nhỏ nhưng anh vẫn nghe thấy.
Anh lặng lẽ lắc đầu, anh thật lòng giúp đỡ người ta cũng bị nói, một số người có suy nghĩ thật là lệch lạc.
Đột nhiên có một bà cô béo ở dãy ghế bên kia quay đầu trừng người vừa mới nói xấu, cười lạnh: "Người ta làm việc tốt mà cô cũng ghen ăn tức ở à? Chính cô là người khiến xã hội này trở nên xấu đi đấy!"
Bà cô đó khí thế rất mạnh mẽ, người kia không dám đáp lời. Bà cô hừ một tiếng, sau đó quay ra cười với Ngô Bình. Nụ cười ấy vô cùng ôn hòa tựa như gió xuân.
"Chàng trai trẻ à, đừng quan tâm đến những kẻ vớ vẩn này, cậu làm đúng lắm". Bà ấy cười híp mắt nhìn Ngô Bình, sau đó hỏi: "Tôi có thể ngồi cạnh cậu không?"
Ngô Bình thầm nghĩ, bà ngồi đây làm gì chứ? Nhưng anh không tiện từ chối, chỉ đành nói: "Có thể".
Bà cô liền đứng dậy ngồi vào ghế trống. Bà ấy khoảng 47, 48 tuổi, cũng tương tự tuổi của mẹ anh. Anh có thể nhận ra bà cô tuy béo nhưng thời trẻ có lẽ cũng là một cô gái xinh đẹp. Chỉ là bà ấy béo, tuổi cũng đã lớn nên khí chất không còn như xưa.
Bà cô cười hỏi: "Chàng trai à, cháu bao nhiêu tuổi?"
Chương 349: Nữ bác sĩ xinh đẹp
Vì bà cô vừa bênh vực anh nên ấn tượng của anh với bà ấy rất tốt, liền trả lời: "Cháu 23 tuổi ạ".
Bà cô bật cười, nói: "Mới 23 tuổi à, tốt lắm, trông sáng sủa nhiệt huyết lắm. Phải rồi, chuyến bay này bay đến Vân Kinh, cháu cũng là người Vân Kinh à?"
Ngô Bình vội nói: "Cô ơi, cháu không phải người Vân Kinh, nhưng cháu thường đến đó nên có nhà ở Vân Kinh".
Mắt bà cô sáng lên: "Thế ư? Cháu có nhà ở Vân Kinh à? Vậy cháu có bạn gái chưa?"
Ngô Bình liền bắt đầu cảnh giác, thầm nghĩ bà cô này đang định làm gì vậy? Anh nói: "Cô à, cháu có bạn gái rồi".
Ánh mắt bà cô liền tối hẳn, bà ấy ồ một tiếng: "Cũng phải, một chàng trai tốt như cháu có bạn gái cũng rất bình thường".
Bà ấy dường như đã chẳng còn hứng thú nói chuyện nữa, bắt đầu im lặng. Nhưng một lúc sau, bà ấy đột nhiên mỉm cười với Ngô Bình: "Chàng trai à, cháu làm nghề gì thế?"
Ngô Bình nói: "Cháu là bác sĩ".
Bà cô rất mừng: "Thế à? Cháu cũng là bác sĩ à? Con gái cô cũng là bác sĩ, nó làm việc ở bệnh viện Đại học Vân Kinh, nó học Y ở nước ngoài đấy, giỏi lắm".
Ngô Bình nói: "Thế ạ? Cô hạnh phúc quá, bệnh viện Đại học Vân Kinh là bệnh viện trong top 10 toàn quốc, bác sĩ ở đó đều rất giỏi".
Bà cô rất vui, cười nói: "Tất nhiên rồi. Hơn nữa vì mời con gái cô mà bệnh viện còn mua cho nó một căn nhà nữa".
Sau đó bà ấy hỏi anh: "Còn cháu học lực thế nào? Học đại học ở đâu?"
"Cháu là tiến sĩ ạ, cháu học đại học Hoa Thanh", Ngô Bình nói.
Bà cô càng cười tươi hơn, nói: "Giỏi lắm giỏi lắm, cháu cũng rất xuất sắc".
Dọc đường bà cô cứ hỏi thăm tình hình của anh, bất giác máy bay đã đến lúc hạ cánh.
Lúc xuống máy bay, bà cô nói: "Tiểu Ngô à, lát nữa con gái cô đến đón cô, cháu đi đây để cô bảo con gái chở cháu đi luôn?"
"Không cần đâu thưa cô, cháu bắt xe là được", Ngô Bình vội nói, bây giờ anh đã thấy sợ bà cô này rồi, tuyệt đối không dám ngồi lên xe của bà ấy.
Ai ngờ bà cô rất cố chấp, liền kéo ngay hành lý của anh, cười nói: "Cháu đừng khách sáo, chúng ta gặp nhau thế này là có duyên lắm, cùng đi nào".
Ngô Bình cười khổ, anh bị bà cô kéo nên không thể thoát được, chỉ có thể cùng đi ra cổng. Họ vừa đi ra đã có một cô gái xinh đẹp cao ráo mặc áo gió màu tím đi tới, chỉ nhìn ngoại hình thôi là Ngô Bình đã cho cô ấy 12 điểm, không hề thua kém Đường Tử Di chút nào, chỉ là khí chất và phong cách của hai người hoàn toàn khác nhau.
Cô gái xinh đẹp kéo chiếc vali của bà cô, nói: "Mẹ, chuyến vừa rồi đi chơi có vui không?"
Bà cô bật cười, nhìn con gái với ánh mắt cưng chiều: "Vui lắm! Con yêu à, mẹ tình cờ gặp một anh chàng đẹp trai trên máy bay, mẹ giới thiệu cho con nhé".
Cô gái xinh đẹp tốt nghiệp Đại học Y Hopkins, đã có bằng thạc sĩ Y học, đạt vô số học bổng, là người có thành tích chuyên ngành trong top 3 toàn trường. Đối với cô ấy, đàn ông là một tổ hợp hữu cơ, không đáng yêu chút nào. Cô ấy yêu chuyên ngành của mình hơn, ví dụ như làm phẫu thuật, vì cô ấy là một bác sĩ ngoại khoa về não.
Cô gái xinh đẹp giơ tay ra với Ngô Bình, nói: "Xin chào, tôi là Hạ Ninh".
"Xin chào, tôi là Ngô Bình".
Khi cô gái này đến gần, Ngô Bình thấy cô ấy ít nhất cao 1m72. Sau khi bắt tay, anh thấy tay cô ấy hơi lành lạnh, rất săn chắc, ngón tay thon dài mạnh mẽ.
Hạ Ninh cũng nhận ra làn da của Ngô Bình rất đẹp, cô ấy kinh ngạc hỏi: "Làn da của anh tốt quá, anh chăm sóc kiểu gì vậy?"
Ngô Bình cười nói: "Chắc là vì tôi bẩm sinh đã có làn da đẹp".
Bà cô vội nói: "Được rồi, chúng ta lên xe rồi nói tiếp".
Ba người đến bãi đỗ xe. Hạ Minh lái xe Coupé, cô ấy để hành lý lên xe rồi hỏi Ngô Bình: "Anh đi đâu?"
Ngô Bình nói: "Sông Hắc Mã".
"Sông Hắc Mã sao?", bà cô biến sắc, trông rất mất tự nhiên.
Ngô Bình hỏi: "Cô cũng sống ở đó sao?"
Hạ Ninh lạnh lùng nói: "Trước kia tôi và mẹ sống ở sông Hắc Mã, sau đó bị bố tôi đuổi đi".
Ngô Bình không ngờ họ phải trải qua chuyện như vậy, vội nói: "Xin lỗi, làm mọi người nhớ đến chuyện cũ".
"Không sao, tên đàn ông đó không xứng để chúng tôi đau lòng". Hạ Ninh nói, sau đó lái xe đến khu biệt thự Thái Khang ở bên sông Hắc Mã.
Bà cô chẳng mấy chốc đã bình tĩnh lại, bà ấy cười hỏi: "Tiểu Ngô, cháu nói cháu có nhà ở Vân Kinh, hóa ra là ở khu biệt thự Thái Khang à? Vậy nhà của cháu đắt lắm đúng không?"
Ngô Bình nói: "Cũng tàm tạm ạ, cháu mới mua nên cũng chưa ở nhiều".
Bà cô nói: "Cháu giỏi thật đấy, trẻ thế mà đã mua được biệt thự rồi. Nếu ai mà cưới cháu là có phúc lắm đấy".
Nói rồ bà ấy còn cố tình nhìn con gái, nhưng tiếc là Hạ Ninh hoàn toàn không nghĩ đến vấn đề này, cô ấy đang chuyên tâm lái xe. Bà cô thở dài, vẻ mặt sầu não.
Bà cô tên Hạ Minh Ngọc, thời trẻ cũng là một cô gái xinh đẹp. Bà ấy cưới một người giàu có, sinh ra con gái là Hạ Ninh. Nhưng cảnh vui chẳng kéo dài lâu, mấy năm sau chồng bà ấy đã dan díu với một người phụ nữ trẻ hơn, xinh đẹp hơn. Bà ấy liền làm ầm lên, trong cơn tức giận chồng đã đuổi bà ấy và con gái ra khỏi nhà.
Tối đó trong cơn gió lạnh, bà ấy và con gái không có chỗ về, không có một xu nào trên người, bà ấy lại không dám để người nhà biết, chỉ đành một mình chịu đựng. Đây là nỗi đau và nỗi nhục lớn nhất trong đời bà ấy, khi nhớ lại bà ấy chỉ thấy căm hận.
May mà bà ấy có óc kinh doanh, vừa nuôi con gái vừa phấn đấu, dần dần có sự nghiệp riêng của mình. Bà ấy bán quần áo, mở spa, sau đó nuôi con gái đi du học.
Điều khiến bà ấy tự hào nhất là con gái thông minh cầu tiến, hơn nữa còn xinh đẹp hơn bà ấy thời trẻ, thế nên con gái chính là trụ cột tinh thần của bà ấy để bà ấy có động lực nỗ lực phấn đấu.
Nhưng bà ấy rất lo lắng, con gái đã 26 tuổi rồi mà vẫn chưa từng hẹn hò, hơn nữa con bé hoàn toàn không có hứng thú với đàn ông. Nếu để một miếng thịt lợn và một người đàn ông ở cạnh nhau con gái của bà sẽ có hứng thú với thịt lợn hơn, bởi vì nó có thể ăn.
Nửa năm nay bà ấy không ngừng giới thiệu những chàng trai giỏi giang cho con gái, nhưng họ đều sợ con gái bà ấy quá mà chạy mất. Hôm nay Ngô Bình thăng hạng khoang cho một bà mẹ không quen biết khiến bà ấy rất cảm động. Bà ấy nghĩ rằng một người có thể tốt bụng với người xa lạ như thế thì sau này chắc chắn sẽ là một người chồng tốt. Hơn nữa người có thể thoải mái tiêu hơn 2000 tệ cho người khác thăng hạng khoang thì điều kiện kinh tế chắc chắn không tệ.
Khi xe đến cổng khu biệt thự Thái Khang, Ngô Bình nói: "Cô và Hạ Ninh có muốn vào nhà cháu ngồi chơi không ạ?"
Anh chỉ nói khách sáo thôi, nào ngờ Hạ Minh Ngọc nói ngay: "Được chứ, Tiểu Ngô à, vào nhà cháu uống nước nào".
Ngô Bình ngẩn ra, chỉ đành nói: "Được, vậy lái xe vào trong thôi".
Anh nói đôi câu với bảo vệ, người ta liền mở cửa khóa để Hạ Ninh lái xe vào. Đi thẳng vào trong chính là nhà Ngô Bình, một căn biệt thự xa hoa rộng hơn 4000 mét vuông.
Xe đã dừng, khi nhìn căn biệt thự này ngay cả Hạ Ninh cũng ngẩn ra, nói: "Căn nhà này lớn thật".
Hạ Minh Ngọc thì cười tươi như hoa, nói: "Căn nhà này đẹp thật".
Ba người vừa xuống xe thì đã có hai mẹ con đi ra từ căn biệt thự bên cạnh. Bà mẹ hơn 40 tuổi nhưng lại ăn mặc như 20 tuổi. Con gái thì rất giống mẹ, mặt V-line, trông rất xinh đẹp. Họ mặc hàng hiệu, đeo đá quý, trông rất giàu có.
Người phụ nữ đó thấy Hạ Minh Ngọc thì đứng khựng lại, vẻ mặt cứng đờ. Hạ Minh Ngọc cũng ngẩn ra, sau đó lạnh lùng nói: "Vương Văn, hóa ra các người sống ở đây!"
Chương 350: Oan gia ngõ hẹp
Người phụ nữ này chính là kẻ đã giật chồng bà ấy năm đó, tên là Vương Văn. Khi nhìn thấy kẻ thù, Hạ Minh Ngọc hận tới nỗi muốn nhào tới cắn bà ta để thỏa nỗi hận trong lòng.
Vương Văn liền tỏ vẻ khinh miệt, cười lạnh nói: "Sao hả, sống khổ sở quá nên tới tìm chúng tôi mượn tiền chứ gì?"
Hạ Minh Ngọc tức tới nỗi mặt trắng bệch, nói: "Mượn tiền sao? Bà đùa cái gì thế, bây giờ tôi nhiều tiền tới nỗi không biết tiêu gì đây này".
Sau đó bà ấy chỉ vào căn nhà sang trọng bên cạnh: "Nhìn thấy chưa, căn nhà đẹp nhất to nhất của khu này, căn biệt thự số một của Thái Khang chính là của nhà tôi! Nhìn lại cái căn nhà bé tí của bà đi, còn chưa to bằng một nửa nhà tôi".
Vương Văn kinh ngạc, nhưng chẳng mấy chốc đã cười lạnh, bà ta không tin. Bà ta đã cho người nghe ngóng rồi, tuy Hạ Minh Ngọc có cuộc sống khá tốt nhưng cùng lắm cũng chỉ có khoảng mười triệu tệ, tuyệt đối không mua nổi căn nhà hàng tỷ như thế này. Đừng nói là Hạ Minh Ngọc, ngay cả chồng bà ta cũng không có nhiều tiền để mua nhà thế này.
"Bà cho rằng đứng trước căn nhà là sẽ thành chủ căn nhà sao? Hạ Minh Ngọc, trời còn chưa tối mà bà đã bắt đầu nằm mơ rồi à?", Vương Văn châm chọc bà ấy.
Ngô Bình không biết người tên Vương Văn này, liền nói: "Chúng ta đi vào thôi".
Anh đi tới mở cửa ra khiến Vương Văn kinh ngạc. Bà ta đi tới cười hỏi: "Chàng trai, căn nhà này của cháu sao?"
Bà ta đã từng nghe người ta nói chủ nhân căn biệt thự số một này không hề đơn giản, không ngờ lại trẻ như thế.
Hạ Minh Ngọc cười lạnh: "Chàng trai cái gì, đó là con rể của tôi, bạn trai của Tiểu Ninh nhà tôi. Con rể tôi đã mua tặng căn nhà này cho Tiểu Ninh".
Hạ Ninh sững sờ, mà Ngô Bình cũng thế, nhưng anh hiểu ngay Hạ Minh Ngọc cố ý nói thế để lấn át người phụ nữ kia.
Vương Văn sửng sốt không thôi, chẳng lẽ là thật sao?
Ngô Bình không tiện nói trắng ra, chỉ đành bảo Hạ Ninh: "Chúng ta vào trước đi".
Hai người vào nhà trước, Hạ Minh Ngọc thì vẫn đứng ngoài cổng. Bà ấy không phải người phụ nữ ham hư vinh, nhưng nếu có thể chọc tức người phụ nữ chết tiệt này thì nói dối chẳng làm sao cả.
Vương Văn hừ lạnh: "Bạn trai cũng đâu phải là con rể, không chừng ngày mai lại chia tay ấy mà", nói xong bà ta nói với con gái: "Chúng ta đi".
Khi hai người đã đi xa, Hạ Minh Ngọc mới quay người đi vào nhà. Bà ấy rất ngại, nói: "Tiểu Ngô, vừa nãy cô chỉ muốn chọc tức Vương Văn thôi, cháu đừng để ý nhé. Năm đó bà ta cướp đi tất cả mọi thứ của cô, cô không thể cho bà ta biết giờ cuộc sống của cô không bằng bà ta".
Ngô Bình mỉm cười: "Cô ơi, không sao đâu ạ. Cháu không ngờ là trùng hợp đến thế, hóa ra họ cũng ở đây".
Hạ Minh Ngọc thở dài: "Đúng là oan gia ngõ hẹp mà".
Ngô Bình pha trà cho hai người rồi nói chuyện phiếm với Hạ Ninh. Hạ Ninh rất thẳng thắn và nghiêm túc, cô ấy chỉ toàn nghĩ về chuyên ngành, chẳng rành chuyện tình cảm, hoàn toàn không có hứng thú với yêu đương.
Thế nên một khi hai người nói đến chuyên ngành là hai mắt cô ấy sáng lên. Ngô Bình rất khâm phục lượng kiến thức chuyên ngành của cô ấy, rất thiết thực, suy nghĩ cũng rất rộng mở.
Hạ Minh Ngọc vốn còn đang lo lắng hai người sẽ không bắt chuyện được thì bà ấy đã tốn công vô ích. Nhưng bây giờ hai người lại nói rất hợp nhau, nhưng hai người nói gì bà ấy hoàn toàn không hiểu.
Sau khi Ngô Bình được truyền thừa y đạo thì đã đọc được rất nhiều các tác phẩm nổi tiếng về y học trong tù, nhờ vào năng lực đã đọc là không quên mà lượng tri thức của anh vô cùng rộng, khiến một người học giỏi như Hạ Ninh cũng phải thán phục.
Họ nói chuyện suốt một tiếng, Ngô Bình thấy có thiện cảm với Hạ Ninh, anh thấy cô rất có thành tự về mặt y học.
Lúc này Hạ Ninh đột nhiên hỏi: "Ngô Bình, anh không thường xuyên ở đây sao?"
Ngô Bình gật đầu: "Đúng vậy, đôi khi mới ở thôi, phần lớn thời gian chỗ này để trống".
Hạ Ninh nói: "Tôi muốn thuê căn nhà của anh có được không?"
Hạ Minh Ngọc sững sờ: "Tiểu Ninh, con nói muốn thuê chỗ này sao?"
Hạ Ninh gật đầu: "Nếu mẹ đã nói với người ta căn nhà này của bạn trai con thì không thể để người ta cười nhạo được. Dù con không mua được nhưng thuê thì vẫn đủ khả năng".
Thu nhập của Hạ Ninh không hề thấp, cô ấy còn hành nghề riêng, làm một cuộc phẫu thuật cũng kiếm được ít nhất 20 nghìn tệ, lại thêm cả trợ cấp cho nhân tài của bệnh viện, tiền thưởng cao nên mỗi năm cô ấy kiến được khoảng 4-5 triệu tệ.
Hạ Minh Ngọc không khỏi nhìn Ngô Bình, vội nói: "Tiểu Ngô, Tiểu Ninh nói đùa thôi, cô không thuê căn nhà này đâu".
Người mà ở căn biệt thự xa hoa này thường sẽ không cho người ngoài thuê, vì tiền thuê cao sẽ không ai thuê, mà tiền thuê thấp thì chẳng đáng vào đâu.
Ngô Bình cười nói: "Có thể thuê nhà, dù sao cháu cũng không hay ở, để trống cũng không tốt. Thế này nhé, cháu không thu tiền thuê, hai người chỉ cần đóng tiền phí dịch vụ và tiền điện nước là được, thường xuyên gọi người đến dọn dẹp căn nhà".
"Cái gì? Cháu không lấy tiền thuê sao?", Hạ Minh Ngọc rất kinh ngạc, vội phất tay: "Không được không được, bình thường với căn nhà này ít nhất cũng phải cho thuê mấy triệu tệ một năm, bọn cô không ở không được đâu".
Ngô Bình cười nói: "Thực ra cũng đâu phải là ở không. Vừa nãy cháu nói chuyện với Hạ Ninh nên biết cô ấy rất giỏi chuyên môn, mà cháu lại chưa thực tập, khi nào có cơ hội cháu muốn đến chỗ cô ấy thực tập".
Hạ Ninh cười nói: "Anh vẫn chưa thực tập sao? Được đấy, tôi sẽ bảo với viện trưởng để cho anh một suất".
Hạ Minh Ngọc nói: "Vậy cũng không được, cháu vẫn phải lấy tiền thuê chứ".
Ngô Bình nghĩ một lúc rồi nói: "Vậy thì một trăm nghìn tệ đi". Thực ra chỉ nguyên phí dịch vụ của căn nhà này một năm cũng hơn một trăm nghìn tệ rồi.
Tuy Hạ Minh Ngọc rất ngại nhưng thấy Ngô Bình cũng thật lòng nên bà ấy cuối cùng vẫn đồng ý. Ngô Bình cũng không ký hợp đồng với họ, bảo họ ngày mai chuyển tới.
Do có việc nên sau khi đưa chìa khóa cho Hạ Minh Ngọc anh liền lái xe đến gặp Đường Tử Di.
Tại khu biệt thự Vân Đỉnh, Đường Tử Di đã làm xong tất cả thủ tục, chọn địa điểm xưởng thuốc, việc mua thiết bị đều đang được tiến hành. Tiếp theo họ cần xác định tỷ lệ đầu tư cổ phần của các bên.
Trong căn biệt thự số một, trước mặt Đường Tử Di đang chất một đống thuốc, cô ấy đang xem xét thật kỹ. Ngô Bình đến, cô ấy liền nói: "Anh vừa nói trong điện thoại rằng nhà họ Lý ở Vân Đông cũng muốn tham gia cổ phần sao?"
Ngô Bình gật đầu, anh nói ra thân phận của mình. Đường Tử Di nghe xong đâu kinh ngạc: "Anh là cháu của Lý Vân Đẩu sao?"
Cô ấy kinh ngạc rất bình thường, xét về thực lực thì nhà họ Lý ở Vân Đông mạnh hơn nhà họ Đường nhiều.
Ngô Bình nói: "Thế nên anh quyết định đưa cho nhà họ Lý 25% cổ phần".
Đường Tử Di nói: "Thế thì em có thể nhường một ít cổ phần".
Ngô Bình phất tay: "Không cần. Em vẫn có 30% cổ phần, là cổ đông lớn nhất. Anh chiếm 15% cổ phần, như thế sẽ còn 30% cổ phần. 30% này sẽ đưa cho chính phủ một phần và cả nhà họ Dương, nhà họ Phương".
Đường Tử Di nói: "Thế thì không để cơ hội cho nhà họ Lý ở Nam Viện sao?"
Ngô Bình nói: "Hai bên như nước với lửa, không cần xét đến nữa. Phải rồi, trừ em và anh thì những người khác chỉ chia lợi nhuận, không được tham gia quản lý. Việc quản lý vẫn phải làm phiền em rồi".
Đường Tử Di nói: "Không thành vấn đề".
Ngô Bình nói: "Mỗi cổ phần giá 200 nghìn tệ. Nếu họ đồng ý thì để họ tham gia, không thì thôi".
Mỗi cổ phần ông nội định giá 200 nghìn tệ, anh không thể phân biệt đối xử, dù sao tiền của ông cũng không phải từ trên trời rơi xuống.
Đường Tử Di gật đầu: "Mai em sẽ đi tỉnh K để bàn bạc với bên chỉnh phủ".
Ngô Bình nói: "Ừ, em nói với Từ Bá Nhân và Chu Truyền Võ rằng công ty có thể xây dựng ở Thạch Thành. Bên phía huyện Minh Dương thì cứ để từ từ".
Bình luận facebook