• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Thần Y Trở Lại (3 Viewers)

  • Chương 351-355

Chương 351: Tiên Thiên Bão Đan

Một tiếng sau, người mà Lý Vân Đẩu phái đi đã tới Vân Kinh, ông đưa tới năm mươi tỷ để góp vốn, đổi lấy hai mươi lăm phần trăm cổ phần.

Sau khi ký hợp đồng xong, người nhà họ Lý rời khỏi đó, Đường Tử Di cũng có việc cần làm nên cũng rời đi vào buổi chiều.

Ngô Bình tới đảo Bạch Long một chuyến, biệt thự của anh đã xây xong, hiện đang tiến hành những công đoạn hoàn thiện cuối cùng, dự kiến đến tháng sau là có thể vào ở.

Ngô Bình ngồi trên tầng thượng căn biệt thự tu luyện, tinh thần vô cùng thoải mái, anh hít thở năng lượng xung quanh. Sau khi lột xác, Tiểu Thần mạnh hơn trước nhiều, linh khí hấp thụ được cũng nhanh và nhiều hơn trước.

Chẳng mấy chốc, một vòng xoáy linh khí đã xuất hiện bên cạnh anh. Thời gian gần đây, nơi này tích luỹ được không ít linh khí Tử Long, nguồn linh khí đó giờ đang đi vào cơ thể anh và bị Tiểu Thần của anh hấp thụ.

Đương nhiên, trong quá trình này, anh cũng nhận được rất nhiều lợi ích. Cơ thể anh được linh khí bao trùm cũng có nghĩa là được linh khí tinh luyện. Huống hồ, còn có một phần nhỏ linh khí đi vào cơ thể anh, bị cơ thể anh hấp thụ.

Ngô Bình say sưa luyện tập, hoàn toàn quên mất thời gian, chẳng mấy chốc trời đã tối. Đêm nay thời tiết mát mẻ, trăng tròn vành vạnh. Khi ánh trăng chiếu xuống cơ thể anh, anh giật mình nhận ra đây chính là thời điểm vô cùng thích hợp để đột phá cảnh giới Tiên Thiên.

Trong việc tu luyện, những thời cơ thường đến vào lúc mà người ta ít ngờ tới nhất. Nhưng một khi nó đã xuất hiện thì phải nhanh chóng nắm bắt. Ngô Bình biết mình không thể bỏ lỡ cơ hội này bởi một khi bỏ lỡ thì có thể sẽ phải chờ rất lâu mới có lần sau.

Vậy nên anh lập tức lấy ra một viên Tử Vi Luyện Hình Đan và một viên Ất Mộc Thần Đan rồi uống lần lượt. Sau khi uống hai viên đan, anh lập tức dồn sức hít thở. Lúc trước khi anh luyện Đoàn Thể Thuật, phương pháp hít thở đã có hiệu quả rõ rệt. Sau đó, anh dùng môn pháp từ thời tiền sử từng bước tiến vào cảnh giới mới.

Vài tiếng sau, Ngô Bình cảm giác thần khí xung quanh anh đã biến đổi, thuận lợi tạo ra Tiên Thiên thai tức trong cơ thể anh.

Tiên Thiên thai tức hay còn được gọi là Bão Đan, là một cảnh giới hết sức huyền diệu. Có được Tiên Thiên thai tức thì chẳng khác nào đã mở được cánh cửa tiến hóa từ người thành tiên.

Tiên là dạng tồn tại cao cấp hơn so với con người, nhưng tiên cũng do người tu luyện mà thành. Quá trình tu luyện chính là quá trình tiến hoá. Cái gốc của việc tu luyện chính là kích thích và kiểm soát chu trình tiến hoá, từ đó khiến con người mạnh hơn.

Hiện giờ Ngô Bình đã có Tiên Thiên thai tức, Bão Đan thành công và chính thức bước lên cảnh giới Tiên Thiên hay còn gọi là cảnh giới Trúc Cơ.

Cảnh giới Trúc Cơ là cảnh giới cuối cùng của cảnh giới Hoàng, là một giai đoạn quá độ cực kỳ quan trọng.

Trong giai đoạn này, cần xây dựng nền tảng thật vững để trở thành nhân tiên. Cảnh giới Trúc Cơ lại bao gồm năm cảnh giới nhỏ hơn, đầu tiên chính là Bão Đan. Giai đoạn này Ngô Bình đã hoàn thành rồi.

Tiếp theo, chính là giai đoạn Luyện Hình. Mục tiêu của giai đoạn này là khiến cơ thể thêm vững chắc, mạnh mẽ, nâng cao sức chịu đựng.

Trước đó Ngô Bình luyện Đoàn Thể Thuật tám cấp chính là một thủ thuật Luyện Hình. Cho nên, anh dự định sẽ tiếp tục luyện nhóm tám động tác thứ hai của Đoàn Thể Thuật tám cấp, hiện anh đang luyện động tác đầu tiên.

Sau khi đột phá lên cảnh giới Tiên Thiên, động tác đầu của nhóm động tác thứ hai Đoàn Thể Thuật cấp tám trở nên dễ hơn rất nhiều, chưa tới nửa tiếng anh đã luyện được rồi. Sau đó lần lượt, anh luyện tiếp động tác thứ hai, thứ ba.

Đến khi trời sáng, Ngô Bình đã luyện xong toàn bộ tám động tác của nhóm thứ hai! Sau cùng, anh nối liền các động tác với nhau, tập hoàn chỉnh mấy lượt.

Sau khi luyện vài lần, Ngô Bình thấy đã khá muộn nên nhẹ nhàng nhảy từ độ cao mười mấy mét đáp xuống mặt đất. Khi hai chân anh chạm đất, mặt đất chỉ khẽ rung lên một chút, tiếng động phát ra cũng rất nhỏ.

Lúc này, anh nhìn về phía khu nhà ở trên vịnh Bạch Long, chỉ thấy một tòa nhà cao tầng đã mọc lên ở đó. Dự kiến hết năm nay, tòa nhà cao tầng này sẽ được xây xong. Trùng hợp đúng lúc đó, Trác Khang lái xe tới. Hiện giờ, ông trùm thế giới ngầm Vân Kinh này đang vô cùng quan tâm đến dự án vịnh Bạch Long bởi một khi dự án hoàn công, ông ta sẽ kiếm được một núi tiền cỡ vài chục tỷ tệ từ đó!

Từ xa Trác Khang đã nhìn thấy Ngô Bình nên chạy bước nhỏ tới chỗ anh, cười nói: “Chú em, cậu...” Nhưng đang định nói, Trác Khang lại dừng lại, kinh ngạc dò xét Ngô Bình, sau đó thốt lên: “Cậu...hình như có gì đó lạ lắm”.

Ngô Bình quả thực không còn giống như trước. Đêm qua anh đã đột phá lên cảnh giới Tiên Thiên. Sự thay đổi này vô cùng kỳ diệu, chỉ có những người tu luyện mới nhận ra, ví dụ như Trác Khang chẳng hạn.

Ngô Bình cười đáp: Tôi vừa đột phá cảnh giới Tiên Thiên”.

Trác Khang mừng rỡ: “Cái gì? Cậu lên Tiên Thiên rồi sao?”

Ngô Bình gật đầu, bản thân anh cũng cảm thấy rất vui vì theo dự kiến ban đầu của anh, phải cần thêm một thời gian nữa mới lên được cảnh giới Tiên Thiên.

Trác Khang cười ha ha đáp: “Để tôi lập tức báo với sư phụ cho sư phụ mừng!”

Ngô Bình xua tay: “Không cần, để hôm sau tôi đích thân nói với anh ấy. Đúng rồi, hôm nay ông đến sớm như vậy là do có việc gì sao?”

Trác Khang cười đáp: “Các giấy tờ thủ tục nhà đất để sau này bán nhà chẳng phải đã có rồi sao? Hôm nay là ngày chính thức mở bán, tôi đương nhiên phải đến xem xét tình hình rồi”.

Ngô Bình không ngờ nhà đã được mở bán rồi nên hỏi: “Giá dự kiến là bao nhiêu?”

Trác Khang giơ bốn ngón tay lên đáp: “Bốn mươi nghìn tệ một mét vuông, nếu trả hết một lần sẽ có ưu đãi”.

Ngô Bình kinh ngạc: “Không phải trước đó thống nhất giá sẽ khoảng ba mươi nghìn tệ rồi sao? Sao lại tăng thêm mười nghìn tệ nữa rồi?”

Trác Khang cười hi hi chỉ về phía công trường đang thi công không xa, đáp: “Chú em, nhìn thấy chưa? Đó là địa chỉ mới của trường cấp ba số một Vân Kinh, ở bên cạnh đó cũng là trường tiểu học tốt nhất sắp xây ở đó, tổng đầu tư là một tỷ ba tệ. Mà khoản tiền này do chúng ta cung cấp, nhà trường không mất đồng nào.

Còn nữa, trường đại học Vân Kinh cũng sẽ chuyển xuống đây. Ngoài ra, chúng ta còn cần xây thêm một khu phố thương mại, cổng vào của ga đường sắt cũng sẽ xây ở đây. Cho nên, giá mở bán bốn mươi nghìn tệ cũng đâu có đắt.

Ngô Bình không khỏi bái phục tài tính toán của Trác Khang: “Ông bỏ nhiều tâm sức vào đây thật đấy!”

Trác Khang cười đáp: “Đương nhiên rồi, chúng ta bỏ ra vài tỷ nhưng sẽ thu lại bốn chục tỷ!”

Hai người vừa nói vừa đi dạo quanh công trường xây dựng đảo Bạch Long. Khi hai người họ quay lại khu nhà đang được mở bán thì phát hiện có một hàng dài người đang xếp hàng ở đó. Ít cũng cỡ chừng vài trăm người, đến nỗi phải có mấy chục nhân viên bảo vệ ở đó để duy trì trật tự.

Ngô Bình và Trác Khang phát hiện có rất nhiều người vừa tới đã giao luôn năm mươi nghìn tệ tiền cọc. Hoá ra, Trác Khang đã đưa ra điều kiện là phải đóng cọc trong khoảng từ năm mươi nghìn đến một trăm nghìn tệ, nên năm mươi nghìn tệ trông có vẻ đã là một cái giá hữu nghị hơn rất nhiều. Nhưng bởi vì chỉ có ba trăm suất nên nếu đến muộn thì sẽ không được hưởng ưu đãi này nữa.

Ngô Bình gọi giám đốc phụ trách chỗ đó ra. Giám đốc này cũng nhận ra anh, mặt tươi cười chào hỏi: “Giám đốc Ngô, giám đốc Trác”.

Ngô Bình ừm một tiếng rồi hỏi: “Đoàn người này không phải diễn viên quần chúng ông thuê về đấy chứ?”

Giám đốc kia vội vã xua tay đáp: “Giám đốc Ngô, chúng tôi không cần tìm diễn viên quần chúng. Với địa thế đất này, giá bán này, đường sắt ở ngay trước cửa nhà, lại còn đầy đủ bãi đỗ xe, thiết kế hợp lý, cảnh quan độc đáo, gần trường học và bệnh viện. Ở Vân Kinh không tìm được nơi thứ hai như thế này đâu, cho nên hàng của chúng ta đắt nhưng xắt ra miếng.

Trác Khang: “Những người này đặt cọc những căn có diện tích bao nhiêu?”

Giám đốc: “30% đặt căn hai ngủ, 50% đặt căn ba ngủ. Còn 20% còn lại là hộ gia đình lớn. Ở Vân Kinh nhiều người có tiền lắm, nhiều người chỉ muốn mua căn to. Đúng rồi, nhà của chúng ta hiện giờ đã được đặt cọc hết, bán quá chạy”.

Trác Khang cười đáp: “Không phải tôi bảo anh để lại cho tôi vài căn sao? Anh bán hết rồi sao?”

Giám đốc kia vội đáp: “Việc giám đốc Trác dặn dò tôi đương nhiên phải làm theo, tôi đã giữ lại vài căn theo yêu cầu của giám đốc. Trong đó có vài căn tốt nhất trên thị trường hiện nay”.

Lúc này, có một đám người xông vào đại sảnh, cũng không chịu xếp hàng mà lớn giọng hỏi: “Ai là giám đốc?”

Nhìn thấy đám người này, Ngô Bình sững lại. Sao lại là bọn họ kia chứ?
Chương 352: Gặp lại Lãnh Như Yên

Hoá ra, đám người này chính là người nhà chú Ba Ngô Chấn Đạt của Ngô Bình. Ngoài Ngô Chấn Đạt còn có Ngô Phong con trai ông ta, đằng sau còn cả vợ chồng Ngô Liên Thắng. Nhìn dáng vẻ của họ thì có vẻ là đến mua nhà.

Giám đốc phụ trách vội vã đi tới, hỏi: “Các vị, tôi là giám đốc phụ trách ở đây, mọi người có vấn đề gì sao?”

Ngô Chấn Đạt giơ cái túi trong tay lên cao rồi vỗ vỗ vào đó, nói: “Chúng tôi tới mua nhà, nhà ba phòng ngủ!”

Hoá ra là từ lúc Ngô Bình để lại hai triệu tệ tiền “báo đáp”, Ngô Chấn Đạt luôn tìm cách vòi tiền bố mẹ mình. Ông ta nói con trai mình có bạn gái, cô gái kia yêu cầu phải mua được nhà ở Vân Kinh thì mới đồng ý.

Vòi vĩnh bao nhiêu lâu, Ngô Liên Thắng mới đồng ý đưa cho ông ta một triệu tệ. Ngô Chấn Đạt mặc dù chưa hài lòng nhưng có thêm một triệu tệ cũng không tồi, cho nên mới gọi cả nhà đi tới Vân Kinh mua nhà.”

Giám đốc phụ trách cười đáp: “Cảm ơn cả nhà đã quan tâm đến dự án của chúng tôi, có điều hôm nay là ngày tới đặt cọc, nhưng số người tới quá đông, mời mọi người ra phía sau xếp hàng”.

Ngô Chấn Đạt lập tức thay đổi sắc mặt: “Xếp hàng? Chúng tôi từ xa xôi tới đây mua nhà mà ông bảo chúng tôi đi xếp hàng sao? Người phụ trách của các ông đâu? Gọi ra đây!”

Ngô Bình vốn không muốn qua đó nhưng Ngô Phong tinh mắt nên đã nhìn thấy anh trước. Nhìn thấy Ngô Bình, Ngô Phong lập tức nói: “Ông, nhìn kìa, là Ngô Bình!”, nói rồi chỉ về phía anh.

Ngô Liên Thắng nhìn về phía đó thì quả thực thấy Ngô Bình lúc này đang định quay đầu chuồn thẳng.

Ngô Liên Thắng giật mình, một triệu tệ này ông ta không muốn bỏ ra nữa. Lần trước Ngô Bình đến nhà ông ta đã để lộ ra việc anh có nhiều tiền nên ông ta vẫn luôn âm thầm nảy sinh ý đồ vòi tiền anh. Giờ ông ta lại đụng mặt Ngô Bình ở đây thì sao có thể bỏ qua cơ hội này. Ông ta lập tức gọi với theo: “Ngô Bình!”

Ngô Bình cảm thấy phiền muốn chết, anh quay lại hỏi: “Ngô Liên Thắng, ông có việc gì sao?”

Từ lần trước khi anh cho nhà đó hai triệu tệ, anh đã định sẵn sẽ không gọi ông già này là ông nữa rồi. Nếu đã đoạn tuyệt thì phải làm cho triệt để, không bao giờ qua lại với nhau nữa.

Ngô Liên Thắng nhanh chóng bước tới, cười đon đả nói: “Tiểu Bình, trùng hợp quá, sao cháu lại ở đây?”

Giám đốc phụ trách thấy ông già này quen biết Ngô Bình thì không khỏi kinh ngạc, trong lòng nghĩ thầm liệu có phải ban nãy thái độ của mình không tốt không? Có điều, khi ông ta thấy thái độ của Ngô Bình với người nhà này thì liền thở phào nhẹ nhõm, biết Ngô Bình cũng chẳng ưa gì người nhà này.

Ngô Bình: “Tôi qua bên kia xem nhà”.

Ngô Chấn Đạt kéo anh lại, nói: “Tiểu Bình à, chú Ba đang tìm cháu, có việc này muốn bàn với cháu”.

Ngô Bình nhìn ông ta, chú Ba này của anh còn từng tính kế chiếm đoạt tài sản bố anh để lại, đúng là không phải con người. Cho nên, anh cũng chẳng nể nang gì ông ta, lạnh lùng nói: “Chú muốn bàn chuyện gì với tôi? Chúng ta đâu có quan hệ gì?”

Ngô Phong vừa nghe Ngô Bình nói vậy thì khó chịu ra mặt, chõ miệng vào nói: “Ngô Bình, anh nói chuyện với bố tôi kiểu gì thế? Anh không được vong ơn phụ nghĩa”.

Ngô Bình lạnh lùng đáp: “Cái ơn nghĩa đó tôi đã trả bằng hai triệu tệ rồi. Tôi từng nói rồi, sau này hai nhà sẽ không nợ nần gì nhau nữa, các người có cố nhắc lại cũng vô ích thôi”.

Ngô Chấn Đạt vội nói: “Tiểu Bình, chú Ba nói thật với cháu. Tiểu Phong có bạn gái rồi, cô gái đó yêu cầu phải có nhà ở Vân Kinh. Chú nghe nói vịnh Bạch Long có phong thuỷ tốt, còn gần trường học. Nhưng nhà ở đây đắt quá, một căn phải bốn năm triệu tệ, cho nên, ha ha, cháu có thể mua giúp chú một căn, cho chú mượn chút tiền được không?”

“Không thể”, Ngô Bình trả lời không thể thẳng thắn hơn, anh đã quá thất vọng về người nhà này, không muốn liên quan gì đến bọn họ nữa.

Vừa nghe không mượn được tiền, người nhà kia trở mặt ngay. Ngô Liên Thắng giận dữ quát: “Ngô Bình, cậu có ý gì hả?”

Ngô Bình cũng chẳng hơi sức đâu mà đôi co với đám người này nên quay lưng đi thẳng. Nhưng đúng lúc này, vợ Ngô Liên Thắng ngồi bệt xuống đất, khóc rống lên: “Trời đánh! Loại vô lương tâm! Tao cực khổ nuôi bố mày lớn, thế mà chúng mày không biết đền đáp, hiện giờ một chút tiền cũng không cho mượn. Thằng mất dạy này, loại vô ơn trắng mắt…”

Thấy bà ta giờ trò này ra, nét mặt Ngô Bình cũng bắt đầu trở nên khó coi.

Trác Khang ở bên cạnh cũng là người tinh ý nên dặn dò một tiếng, bảo vệ lập tức lao tới đuổi cả nhà này ra ngoài.

Giám đốc phụ trách ban nãy đi tới, hỏi nhỏ: “Giám đốc Ngô, anh thấy…”

Ngô Bình mặt không cảm xúc, đáp: “Cứ theo lẽ thường mà làm, nếu bọn họ còn tới làm loạn thì cứ đuổi thẳng”.

“Vâng!”, giám đốc phụ trách đáp.

Trác Khang nói: “Chú em, cậu không cần tính toán với họ làm gì. Đúng rồi, tối nay có rảnh không, chúng ta ra ngoài uống vài ly”.

Ngô Bình: “Được, anh chọn địa điểm nhé”.

Trác Khang gật đầu: “Vậy hẹn cậu lúc sáu giờ nhé, vừa hay tôi có chuyện muốn nói”.

Hai người họ đang định đi ra ngoài thì chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Ngô Bình khựng lại, bởi người đó chẳng ai khác ngoài Lãnh Như Yên! Lần trước từ biệt xong, hai người họ đã không liên lạc một thời gian rồi, sao cô ấy lại ở đây?”

Sau lưng cô ấy còn có thêm vài người khác, có vẻ như là người nhà, họ đi thẳng vào bên trong.

Trác Khang cũng đã nhận ra Lãnh Như Yên, ông ta cười nói: “Chú em, người nhà họ Lãnh đã liên hệ tôi, nói muốn mua một căn biệt thự. Hi hi, tôi chưa chốt gì, chỉ bảo họ hôm nay tự tới xem tình hình”.

Ngô Bình hỏi: “Trong tay ông có mấy căn biệt thự”.

Trác Khang: “Chín căn, đều là những căn tốt nhất, tôi quyết định sẽ ngâm một thời gian rồi mới bán”.

“Không cần giữ nữa, tôi cần dùng”, Ngô Bình đáp.

Trác Khang cười đáp: “Được, cậu để lại cho tôi bốn căn, năm căn còn lại cậu muốn làm gì thì làm”.

Ngô Bình gật đầu, sau đó đi về phía Lãnh Như Yên.

Mấy người nhà Lãnh Như Yên đang đi tìm giám đốc phụ trách để hỏi xem Trác Khang đang ở đâu. Thấy Ngô Bình xuất hiện, Lãnh Như Yên vô cùng bất ngờ, cô hỏi: “Ngô Bình, anh cũng ở đây sao?”

Ngô Bình cười đáp: “Đúng vậy, anh tới xem nhà. Mọi người cũng tới xem nhà sao?”

“Như Yên, bạn con đó sao?”, một người phụ nữ chừng bốn mươi tuổi trông vô cùng sang trọng hỏi. Đó là mẹ kế của Lãnh Như Yên – Liễu Thị.

Lãnh Như Yên: “Vâng”.

Người phụ nữ trung niên này đưa mắt đánh giá Ngô Bình. Thấy anh không mặc đồ hiệu, trông không giống người có tiền thì người phụ nữ đó lập tức thể hiện thái độ khinh miệt, nói: “Như Yên, đây chính là người bạn trai mà con nói trước đây sao? Mắt nhìn của con tệ quá, sao lại tìm một người trông như kẻ đầu đường xó chợ thế này? Con nhìn bạn trai của Như Bình mà xem, là thiếu gia nhà giàu ở Vân Kinh, sẽ giúp ích cho gia đình ta”.

Ngô Bình sững sờ, sao chưa gì anh đã thành bạn trai Liễu Như Yên rồi?

Sau lưng Liễu Thị là một đôi nam nữ còn trẻ. Cô gái chỉ chừng hai mươi tuổi, người con trai cũng chỉ hơn hai mươi, chính là con gái ruột và con rể tương lai của bà ta.

Lãnh Như Yên hơi sa sầm mặt lại đáp: “Dì à, Ngô Bình là bạn con, dì hãy tôn trọng anh ấy”.

“Được rồi được rồi, chuyện của hai đứa dì không quản nổi, ra chỗ khác mà nói chuyện”, bà ta xua tay bỉ bôi.

Con gái ruột bà ta tên Lãnh Như Bình, trông cô ta cũng khá xinh đẹp nhưng phần nhiều là do biết cách trang điểm. Có một nhược điểm lộ rõ là đôi môi hơi mỏng, đây là tướng người đàn bà cong cớn. Cô ta từ nhỏ đã không vừa mắt Lãnh Như Yên nhưng Lãnh Như Yên biết võ nên cô ta không dám động vào, chỉ đành so bì tị nạnh những việc nhỏ nhặt trong cuộc sống.

Bố cũng thiên vị cô ta hơn, nên một khi hai chị em có tranh chấp thì Lãnh Như Bình thường được bố bênh còn Lãnh Như Yên sẽ bị trách mắng.

Cô ta cười giễu cợt: “Chị à, đây là bạn trai chị sao? Xem ra tiêu chuẩn chọn bạn trai của chị cũng thấp thật đấy!”
Chương 353: Ngồi không cũng dính đạn

Lãnh Như Yên không thừa nhận, cũng không phủ nhận, chỉ lạnh lùng đáp: “Như Bình, đây là việc của tôi, không liên quan đến cô. Hơn nữa việc chọn bạn trai giống như uống nước vậy, lạnh ấm thế nào chỉ người uống mới biết. Thứ mà cô cho là bảo bối với tôi chỉ là đống rác không hơn!”

Người thanh niên bên cạnh Như Bình tên là Hướng Hựu, là người nhà họ Hướng ở Vân Kinh. Nhà họ Hướng cũng là gia tộc giàu có hạng ba ở đây, về tài lực thì không thua gì nhà họ Lãnh. Hướng Hựu này bên ngoài thì sánh đôi với Như Bình, nhưng thực ra trong lòng lại để ý Lãnh Như Yên hơn bởi cô xinh đẹp hơn Như Bình nhiều, cả tính cách và năng lực cũng nổi trội hơn. Nhưng Lãnh Như Yên không có hứng thú với cậu ta nên theo đuổi mãi không thành, cho nên mới đành lựa chọn phương án hai là cô em Như Bình.

Giờ thấy bạn trai Lãnh Như Yên lộ diện, trong lòng cậu ta không khỏi thấy ấm ức nên lâp tức nói: “Như Yên, dù gì nhà họ Lãnh cũng là gia tộc có tiếng tăm, cô chọn bạn trai cũng nên cẩn trọng một chút! Nếu cô muốn thì tôi sẽ giới thiệu một số thiếu gia con nhà giàu cho cô”.

Lãnh Như Yên thấy Hướng Hựu này phiền muốn chết, lạnh lùng nói: “Không phiền anh nhọc công, tôi rất hài lòng về bạn trai mình”.

Lãnh Như Bình nghe vậy thì lửa giận bốc lên, nói: “Lãnh Như Yên, thái độ đó là sao vậy? Hướng Hựu là vì muốn tốt cho chị, chị nghĩ bọn tôi rảnh mà đi quản chuyện của chị sao?”

Ngô Bình hạn hán lời, chuyện gì thế này. Anh chỉ tới chào hỏi một câu mà lại đột nhiên trở thành tâm điểm công kích?

Anh đang định giải thích thì mặt Lãnh Như Yên đanh lại, đột nhiên khoác tay anh rồi lạnh lùng nói: “Không sai, đây chính là bạn trai tôi”.

Năm Lãnh Như Yên ba tuổi thì đã mất mẹ. Không lâu sau, Liễu Thị này trở thành mẹ kế của cô, ba tháng sau bà ta hạ sinh Lãnh Như Bình. Lúc đó cô đã biết bố mình ngoại tình từ trước cả khi mẹ cô mất.

Cho nên, ngay từ nhỏ cô đã ghét người mẹ kế này, thường xuyên chống đối bà ta. Đương nhiên, Liễu Thị cũng chẳng phải dạng vừa, thường xuyên mượn uy Lãnh Kình Phong để giáo huấn Lãnh Như Yên ra trò. Tình trạng đó kéo dài đến tận khi Lãnh Như Yên tốt nghiệp xong đại học.

Sau khi tốt nghiệp, cô bắt đầu tham gia vào việc làm ăn của gia đình. Nhưng sau đó, để tránh xa hai mẹ con Liễu Thị, cô đã dọn ra ngoài sống riêng. Nếu không phải hôm nay bố cô gọi về để đi xem nhà thì cô sẽ không xuất hiện ở đây.

Nếu bình thường bọn họ móc mỉa Lãnh Như Yên thì cô cũng nhắm mắt cho qua, nhưng hôm nay có cả Ngô Bình ở đây mà bọn họ vẫn như vậy khiến cô vô cùng giận dữ, không thể không lên tiếng phản công.

“Bạn trai tôi rất tài giỏi, các người không cần lo cho tôi”, Lãnh Như Yên đáp.

“Tài giỏi?”, Lãnh Như Bình cười ha hả nhìn Hướng Hựu: “Anh, anh nói xem loại người vứt trên đường cũng không ai thèm để mắt đến này thì tài giỏi ở chỗ nào?”

Hướng Hựu cười đáp: “Người đàn ông tài giỏi ít nhất phải có sự nghiệp của riêng mình, không khiến người phụ nữ của mình chịu thiệt thòi. Còn anh ta, chỉ sợ còn lâu mới đạt tới tiêu chuẩn đó”.

Ngô Bình có thể nhận ra, Lãnh Như Yên không hề có địa vị trong nhà. Anh nhỏ giọng hỏi cô: “Như Yên, chúng ta qua bên kia ngồi nhé?”

Lãnh Như Yên gật đầu, hai người họ đang định đi thì Hướng Hựu đột nhiên nói: “Anh đến đây có lẽ cũng là để đặt cọc nhà phải không?”

Ngô Bình: “Không sai, tôi đang định mua nhà tặng Như Yên”, lúc đó anh đã hơi tức giận nên nói chuyện không hề khách sáo.

Hơn nữa anh và Lãnh Như Yên đã gần gũi nhau, giờ cô bị người ta bắt nạt, anh đương nhiên phải đứng ra bảo vệ, giúp cô trả đũa!

Hướng Hựu cười ha ha, đáp: “Mua biệt thự sao? Trước khi bốc phét thì anh cũng nên điều tra một chút, biệt thự ở đây bán hết rồi, chúng tôi phải đi tìm ông chủ Trác mới có cơ hội được mua. Lại còn mua biệt thự, anh nghĩ anh là ai hả?”

Ngô Bình lạnh lùng đáp: “Tôi chẳng là ai cả, tôi tên Ngô Bình, là một trong những ông chủ đầu tư vào dự án vịnh Bạch Long này”.

Nói rồi, anh vẫy tay một cái, giám đốc phụ trách lập tức ba chân bốn cẳng chạy tới hỏi: “Giám đốc Ngô, anh có gì dặn dò sao?”

Ngô Bình: “Biệt thự tốt nhất ở đây là căn nào? Đưa tôi đi xem xem”.

Giám đốc cười đáp: “Được ạ!”, nói rồi vội vã đi trước dẫn đường.

Đám người kia kinh ngạc. Chuyện gì thế này? Tên họ Ngô kia là ông chủ thật sao? Không phải chứ?

Ngô Bình kéo Lãnh Như Yên đi theo giám đốc phụ trách về phía căn biệt thự. Đám người Lãnh Như Bình vừa kinh ngạc vừa tò mò nên do dự một lát rồi cũng theo sau.

Căn biệt thự tốt nhất cách đó không xa, đi vài phút là tới nơi. Căn biệt thự nằm trên khu đất rộng mười mẫu, mặt bằng xây dựng gần bảy nghìn mét vuông. Mặc dù vẫn chưa hoàn công nhưng khung nhà đã xây xong.

Đi nửa đường, Lãnh Như Yên lí nhí: “Xin lỗi, em không ngăn được họ, lại khiến anh gặp phiền phức rồi”.

Ngô Bình đáp: “Phiền gì đâu chứ. Lát nữa em xem thế nào, nếu thấy căn biệt thự phù hợp thì cứ giữ lại mà dùng”.

Lãnh Như Yên ngẩn người: “Không phải anh định tặng em biệt thự thật đấy chứ?”

Ngô Bình cười đáp: “Đã diễn thì phải diễn tới cùng. Hơn nữa căn này không tệ, anh bán cho em với giá gốc là được”.

Lãnh Như Yên: “Giá gốc sao? Là bao nhiêu tiền vậy?”

Ngô Bình: “Anh sẽ bán cho em với giá mười nghìn tệ một mét vuông, căn này rộng bảy nghìn mét vuông nên giá sẽ là bảy triệu tệ”.

Lãnh Như Yên cười khổ: “Em còn đang ở nhà thuê đây, đào đâu ra bảy triệu tệ kia chứ”.

Ngô Bình: “Không sao, em có thể trả góp, lần đầu trả một trăm nghìn tệ là được rồi”.

Lãnh Như Yên trợn mắt. Lần đầu chỉ cần trả một trăm nghìn tệ? Cô lập tức hiểu ra Ngô Bình chỉ đang tìm cách nói khéo để tặng cô căn biệt thự này. Cô vội vã xua tay: “Thôi bỏ đi, em sợ nhất là nợ nần”.

Hai người họ nói chuyện nhỏ tiếng, đám người Lãnh Như Bình đang đi về phía họ. Liễu Thị kinh ngạc thốt lên: “Căn biệt thự này thực sự rất rộng!”

Giám đốc phụ trách bắt đầu giới thiệu căn biệt thự cho Ngô Bình và Lãnh Như Yên. Đâu là vườn hoa, đâu là bãi đỗ xe đều nói rất tường tận.

Lãnh Như Bình mắt sáng lên, hỏi: “Giám đốc, căn này chúng tôi muốn mua. Ông ra giá đi”.

Hướng Hựu sợ hãi, trước khi tới đây đã nói trước rằng nhà sẽ do cậu ta mua. Nhưng căn biệt thự này quá lớn, ít nhất cũng phải mấy trăm triệu tệ! Mặc dù là cậu chủ nhà giàu nhưng cậu ta không muốn chịu khoản lỗ lớn như vậy nên vội vã nói: “Như Bình, anh thấy căn này chẳng ra sao, chúng ta đi xem căn khác đi”.

Giám đốc phụ trách đáp: “Xin lỗi các vị nhưng căn biệt thự này là tài sản cá nhân của giám đốc Ngô, không bán ra ngoài”.

Cái gì? Tài sản cá nhân? Hướng Hựu kinh ngạc nhìn sang Ngô Bình rồi hỏi: “Của anh ta sao?”

Giám đốc: “Đúng vậy”.

Lãnh Như Bình vừa ngạc nhiên vừa tức giận, nói với Hướng Hựu: “Em mặc kệ, căn này em muốn mua!”, cô ta không muốn thua Liễu Như Yên, như vậy quá mất mặt.

Hướng Hựu nặn ra một nụ cười: “Như Bình, người ta đã không bán thì thôi, chúng ta đi xem căn khác cũng được”.

Lãnh Như Bình giận dữ đáp: “Không được! Nếu bọn họ dám không bán thì em sẽ cho họ biết tay. Hựu, chẳng phải cậu anh làm ở Cục quản lý nhà đất sao? Gọi điện cho cậu bảo cậu tước giấy phép mở bán đất của họ đi!”

“Vậy sao? Có bản lĩnh đến vậy kia à?”, Trác Khang từ phía xa đi tới, sau lưng còn có một đám người.

Mấy người nhà họ Lãnh không biết Ngô Bình nhưng lại biết Trác Khang. Dù gì ông ta cũng là vua của thế giới ngầm Vân Kinh, làm gì có ai không biết kia chứ?

Lãnh Như Bình mặt trắng bệch ra, sợ đến nỗi không dám nói thêm câu nào. Đúng lúc này, từ phía sau có một người đàn ông trung niên vừa đi tới. Người này chừng năm mươi tuổi, lông mày rậm, mắt to nhìn rất phong độ. Người đó chính là Lãnh Kình Phong, bố của Lãnh Như Yên.

Lãnh Kình Phong vội vã bước thêm mấy bước, chào hỏi: “Anh Trác, lâu lắm không gặp anh”.

Trác Khang mỉm cười lấy lệ, đáp: “Anh Lãnh, ban nãy tôi nghe thấy có người đòi tước giấy phép kinh doanh nhà đất của chúng tôi?”

Lãnh Kình Phong vô cùng kinh ngạc, vội vã thanh minh: “Con gái tôi chỉ nói đùa mà thôi, xin anh Trác đừng tính toán với nó”.
Chương 354: Uy phong của một tông sư

Trác Khang cười hi hi đáp: “Anh Lãnh, để tôi giới thiệu một chút. Đây là tông sư Tiên Thiên Ngô Bình!”

Bốn chữ “tông sư Tiên Thiên” khiến Lãnh Kình Phong giật mình, vẻ mặt không thể ngờ tới. Ông ấy quay sang nhìn Ngô Bình, lập tức nhận ra ân nhân cứu mạng mình khi trước.

Lãnh Kình Phong vội vã đáp: “Hoá ra là Tiểu Ngô, cháu… giờ cháu đã là tông sư Tiên Thiên rồi sao?”

Ngô Bình cười đáp: “Bác trai, cháu vừa đột phá cảnh giới Tiên Thiên, chúng ta lại gặp nhau rồi”.

Lãnh Kình Phong vội vã tiến tới hành lễ: “Lãnh Kình Phong, tham kiến đại tông sư!”

Ngô Bình vội vã đáp lễ: “Không dám”.

Lãnh Như Yên trong lòng cảm thấy vô cùng tự hào, nói: “Bố, bố còn nhớ vị cao nhân con kể, người đã dạy lại cho con cách luyện Niêm Hoa Chỉ đúng không?”

Lãnh Kình Phong: “Lẽ nào chính là cậu ấy?”

Lãnh Như Yên gật đầu: “Không sai, chính là anh ấy”.

Lãnh Kình Phong nói với vẻ kính trọng: “Đa tạ cháu, Tiểu Ngô!”

Ngô Bình: “Chú khách sáo rồi”.

Mấy người nhà Liễu Thị đều sững sờ, bọn họ nhận ra sự kính trọng trong ánh mắt của Lãnh Kình Phong. Ngô Bình rốt cuộc là người thế nào mà khiến cả Lãnh Kình Phong kính nể như vậy?

Lãnh Kình Phong không chỉ kinh ngạc về tu vi của Ngô Bình mà còn sửng sốt vì một thanh niên trẻ như vậy mà đã là tông sư cảnh giới Tiên Thiên. Năm năm sau, mười năm sau thì anh sẽ còn tiến xa đến mức nào nữa?

Trác Khang cười nói: “Anh Lãnh, con gái anh trở thành bạn gái của cậu ấy thì anh phải thấy vô cùng vinh hạnh mới đúng”.

Lãnh Kình Phong cười đáp: “Đương nhiên đương nhiên, mong tông sư chăm sóc cho Như Yên. Mẹ nó mất sớm, chú sợ nó bị bắt nạt cho nên từ nhỏ đã dạy nó luyện võ. Điều đó khiến tính cách nó cương nghị, không ít lần gây hoạ cho chú. Nếu nó có thể đi theo tông sư thì đúng là phúc phần của nó”.

Lãnh Như Yên đỏ mặt: “Bố, bố nói gì vậy…”

“Tông sư cái gì cơ chứ, chẳng hiểu là cái gì”, Hướng Hựu lẩm bẩm.

“Im miệng!”, Trác Khang sẵng giọng quát khiến Hướng Hựu sợ đến phát run lên.

“Ranh con, nếu không phải do Ngô Bình tính tình rộng lượng thì giờ cậu không còn yên lành đứng đây được đâu! Nếu không biết tông sư là gì thì về hỏi bố cậu, để ông ta nói cho mà nghe”.

Hướng Hựu sợ đến nỗi không dám trả lời. Trước mặt Trác Khang thì nhà họ Hướng chẳng bằng cái đinh. Đừng có nói là cậu ta, dù bố cậu ta có đứng trước mặt Trác Khang thì cũng phải khom lưng uốn gối.

Trác Khang luôn miệng “tông sư” khiến Lãnh Kình Phong chợt nhớ ra một chuyện: “Tiểu Ngô, lẽ nào cháu đã ngưng tụ được quyền ý rồi sao?”

Ngô Bình: “Quyền ý cháu đã luyện thành nhưng chưa đạt đến mức hoàn hảo”.

Lãnh Kình Phong kinh ngạc: “Quá giỏi, được gặp cháu đúng là vinh dự của Lãnh Kình Phong này! Tối nay chú sẽ mở tiệc thật to, cháu nhất định phải tới nhé”.

Ngô Bình đáp: “Chú lại khách sáo rồi, cháu chắc chắn sẽ tới”.

Lãnh Kình Phong vui mừng: “Được được, chú sẽ đợi cháu tới”.

Sự khách sáo của Lãnh Kình Phong khiến mẹ con Liễu Thị đều sợ hãi, không dám hé răng nửa lời, chỉ sợ nói câu gì không vừa ý sẽ bị Lãnh Kình Phong mắng.

Ngô Bình đáp: “Ban nãy chú nói muốn mua một căn nhà sao?”

Lãnh Kình Phong vội đáp: “Đúng vậy, lại để cháu chê cười rồi”.

Ngô Bình cười đáp: “Cháu đang có mấy căn, giám đốc, anh đưa chú Lãnh đi xem vài căn nhà đi, giảm giá hai mươi phần trăm cho chú ấy nhé”.

Anh làm như vậy là để Lãnh Như Yên được nở mày nở mặt. Lãnh Như Yên hiểu tấm lòng của anh nên cảm động nhìn anh rồi gật đầu”.

Lãnh Kình Phong rất vui, cười nói: “Cảm ơn cháu Tiểu Ngô, vậy hai đứa nói chuyện nhé, chú qua đó xem sao”.

Người nhà họ Lãnh theo giám đốc kia đi xem căn biệt thự khác. Trên đường đi, Lãnh Như Bình cảm thấy không phục, hậm hực nói: “Bố, tông sư là cái gì mà ghê gớm thế? Giờ là thời đại nào rồi?”

Lãnh Kình Phong đột nhiên đứng lại, nhìn chằm chằm con gái mình rồi nói gằn từng chữ: “Như Bình, từ giờ trở đi, con phải tuyệt đối tôn trọng chị gái con, cố gắng để cứu vớt thiện cảm của nó với con. Nếu con làm được việc này thì tương lai sẽ vô cùng xán lạn. Có một người anh rể như Ngô Bình thì đừng nói là Vân Kinh, mà cả vùng Giang Tả này cũng không có ai dám động tới con. Đó là sức mạnh của một tông sư đấy, con đã hiểu chưa?”

Lãnh Như Bình rùng mình, hỏi lại: “Bố, tông sư lợi hại đến mức đó thật sao?”

Lãnh Kình Phong thở dài, hỏi: “Như Bình, vậy con nói xem Trác Khang có lợi hại không?”

Lãnh Như Bình gật đầu: “Đương nhiên rồi, vua của thế giới ngầm Vân Kinh, đến học sinh cấp hai cũng biết đến ông ta”.

Lãnh Kình Phong đáp: “Không sai, Trác Khang rất lợi hại. Nhưng bố nói cho con biết, Trác Khang chỉ nghe lời sư phụ ông ta. Sư phụ ông ta tên là Từ Quý Phi. Mà Từ Quý Phi này cũng không so được với Ngô Bình. Đúng rồi, anh rể tương lai của con sẽ càng ngày càng mạnh. Có thể một ngày nào đó cậu ấy sẽ trở thành một trong những người mạnh nhất trên thế giới này!”

Lãnh Như Bình giờ không còn dám hậm hực nữa, cô ta há miệng muốn khóc, trong lòng cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Liễu Thị cũng biết chồng mình không hề nói láo, cho nên lo lắng hỏi: “Chồng à, ông nói xem liệu Như Yên có hận tôi không? Từ bé đến lớn, quan hệ của tôi và nó đều không tốt”.

Lãnh Kình Phong đáp: “Tôi hiểu tính cách của Như Yên. Nó sẽ không hận bà, cùng lắm chỉ không muốn đếm xỉa đến bà thôi. Hơn nữa bà nghĩ tại sao tôi lại dạy nó học võ cơ chứ?”

Liễu Thị kinh ngạc: “Ông…ông sợ tôi làm hại nó sao?”

Lãnh Kình Phong: “Cũng một phần. Nhưng người luyện võ phải chịu muôn vàn khổ cực, nếu Như Yên đã trải qua cảm giác khổ sở đó rồi thì bà có đối xử không tốt với nó cũng đâu phải chuyện gì lớn lao? Hơn nữa có lẽ nó hiểu được nỗi lòng của tôi”.

Giám đốc phụ trách nghe họ nói chuyện thì cười nói: “Ông Lãnh, nghe ông nói tôi mới biết giám đốc Ngô lợi hại đến mức nào. Trước đó tôi chỉ nghĩ anh ấy là một tỷ phú siêu giàu mà thôi”.

Hướng Hựu ngẩn người: “Tỷ phú siêu giàu?”

“Đúng vậy, không phải tôi đã nói rồi sao? Anh ấy là đại cổ đông của dự án vịnh Bạch Long, anh ấy có hai mươi lăm phần trăm cổ phần”, giám đốc phụ trách đáp.

Hướng Hựu sững sờ, cả cái dự án này sẽ thu lại khoảng một trăm sáu mươi tỷ tệ. Hai mươi lăm phần trăm của con số đó, chính là bốn mươi tỷ tệ!

Cậu ta hít một hơi lạnh. Ở đất Vân Kinh, gia sản của những gia tộc giàu có nhất cũng chỉ đến vậy! Mà nhà họ Hướng còn chưa đủ tư cách để được đứng vào top những gia tộc đó!

Giám đốc tiếp tục nói: “Tôi từng nghe giám đốc Trác nói, giám đốc Ngô còn đầu tư vào thị trấn phỉ thuý, kiêm nhiệm chức giám đốc tập đoàn Đường Thị. Anh ấy là một tỷ phú siêu giàu, trong tay có tới hàng trăm tỷ tệ!”

Lãnh Như Bình và Liễu Thị ôm miệng, như thể sắp kêu lên vì kinh ngạc. Nghĩ lại lúc trước họ khinh miệt Ngô Bình thì mặt nóng ran lên, hận không có cái lỗ nẻ nào để chui xuống.

Lãnh Kình Phong thì không ngạc nhiên lắm, ông ấy biết địa vị trên giang hồ của một tông sư, kiếm tiền chỉ là chuyện đơn giản. Ông ấy hỏi: “Giờ đã hiểu tại sao tôi kính nể Ngô Bình chưa?”

Liễu Thị gật đầu như bổ củi: “Ông à, nếu sau này Như Yên lấy cậu ta thì nhà ta cũng sẽ được không ít lợi ích đúng không?”

Lãnh Kình Phong lăn lộn giang hồ và thương trường quá nửa đời người nên nhìn vấn đề từ những góc độ thâm sâu hơn so với người thường: “Thực ra dù cậu ấy không làm gì thì chúng ta cũng có thể mượn uy danh của cậu ấy để làm được vô số những việc trước đó không thể làm. Ví dụ trước đây nếu tôi gặp Từ Quý Phi phải cúi đầu thì hiện giờ tôi có thể gọi anh xưng em với ông ấy. Hoặc có rất nhiều mối làm ăn trước đây chúng ta muốn làm cũng không được thì giờ sẽ tự tìm đến tận cửa đòi hợp tác với chúng ta!”
Chương 355: Truyền kungfu

Lãnh Như Bình hỏi: "Bố, khả năng của một tông sư thực sự khủng khiếp như vậy sao?"

Lãnh Kình Phong gật đầu: "Đâu chỉ có vậy! Con phải biết, cả vùng Giang Tả trước kia chỉ có hai cao thủ Tiên Thiên. Một là Quân Vô Tướng, hai là Cao Trường Phong, gần đây có thêm Từ Quý Phi. Cả ba người này mà đem so với Ngô Bình thì đều thua xa. Cao thủ Tiên Thiên là lớp tinh hoa của nhân loại, cái gì mà quyền lực, vinh hoa phú quý từ đó cũng thi nhau kéo đến cả".

"Còn nữa, cậu ấy còn trẻ măng mà đã có gia sản trăm tỷ. Mọi người thấy người bình thường làm được chuyện đó sao?"

Lãnh Như Bình gật mạnh đầu: "Bố, con hiểu rồi. Sau này con sẽ đối tốt với chị!"

Lãnh Kình Phong: "Hiểu là tốt rồi".

Người nhà họ Lãnh đi chọn nhà, còn Ngô Bình đi cùng Lãnh Như Yên xem biệt thự tiếp. Nhưng Lãnh Như Yên nhìn quanh rồi nói: "Căn biệt thự này em không muốn".

Ngô Bình cảm thấy rất kỳ lạ: "Tại sao? Anh thấy căn này khá đẹp mà".

Lãnh Như Yên đáp: "Em cũng đâu phải là gì của anh, em không thể lợi dụng anh như vậy".

Ngô Bình ngạc nhiên, anh nhìn trái nhìn phải thì thấy Trác Khang đã lỉnh mất từ lúc nào. Anh nói: "Trước đó không phải anh cũng đã lợi dụng em rồi hay sao?"

Lãnh Như Yên xấu hổ vô cùng, cắn răng đáp: "Đừng nhắc nữa, em không nhớ gì hết!"

Ngô Bình cười hi hi đáp: "Hay là anh dẫn em tới xem căn biệt thự của anh nhé".

Nói rồi, anh kéo cô đi tới chỗ căn biệt thự xây riêng của mình. Căn biệt thự này dùng để trấn áp linh khí Tử Long, nó có diện tích lớn hơn và cũng xa hoa hơn nhiều.

Liễu Như Yên bước vào trong căn biệt thự, vừa vào bên trong đã cảm thấy vô cùng thoải mái. Cô thốt lên: "Nơi này mang đến một cảm giác vô cùng dễ chịu!"

Ngô Bình: "Cảm thấy dễ chịu là đúng rồi. Như Yên, anh thấy em vẫn chưa hoàn toàn được truyền thừa, anh có thể truyền cho em một môn pháp tu hành nữa. Em có muốn học không?"

Lãnh Như Yên vừa vui mừng vừa kinh ngạc, vội vã hỏi: "Môn pháp tu hành gì vậy?"

Ngô Bình: "Là một môn pháp do anh tự tạo ra, giờ anh có thể dạy em".

Lãnh Như Yên lập tức gật đầu: "Được!"

Sau đó, Ngô Bình truyền cho cô môn pháp tu luyện mới và Đoàn Thể Thuật đã được anh cải biên lại. Lãnh Như Yên đã có nền tảng để tu luyện từ trước nên học rất nhanh.

Lúc chỉ cho cô cách luyện, giữa hai người khó tránh khỏi những va chạm thể xác. Lãnh Như Yên nhớ lại cảm giác lúc trước, dần dần hơi thở trở nên hỗn loạn. Tim cô đập loạn lên, nhịp tim của Ngô Bình cũng không còn bình ổn như trước. Thấy xung quanh không có ai, anh liền ôm lấy cô từ phía sau, tay thì đi du lịch khắp nơi. Anh trầm giọng nói: "Anh đói rồi, cùng tới khách sạn thuê phòng, sau đó đi ăn chút gì đó được không?"

"Vâng", Lãnh Như Yên lí nhí, cũng không hỏi tại sao chưa ăn cơm mà đã đi thuê phòng trước.

Ngô Bình cười hi hi, kéo cô xuống tầng dưới rồi lái xe đến khách sạn gần nhất.

Sau khi lái xe qua tòa nhà lớn trên vịnh Bạch Long là đã nhìn thấy bản đồ Vân Kinh. Chỗ đó cách khách sạn Giang Đại rất gần.

Đến khách sạn xong Ngô Bình cũng không nói là đi ăn gì mà kéo Lãnh Như Yên vào trong một căn phòng. Sau khi hai người cởi sạch đồ thì họ bắt đầu làm những việc mà những người đi vào khách sạn hay làm. Ngô Bình lấy lý do là Đoàn Thể Thuật này muốn tu luyện thì phải cởi hết quần áo thì anh mới có thể chỉ tường tận cho cô.

Việc nam nữ này không thể làm một cách qua loa cẩu thả mà quên mất yếu tố cảm xúc. Ngô Bình và Lãnh Như Yên từng làm việc này một lần nên lần này bắt nhịp rất nhanh và vô cùng thuận lợi.

Hơn hai tiếng sau, Lãnh Như Yên ôm lấy cổ Ngô Bình, nằm trong lòng anh không muốn động đậy.

Cuộc mây mưa ban nãy tiêu hao không ít năng lượng nên Ngô Bình giờ đã thực sự đói bụng. Nhưng tối nay nhà họ Lãnh mở tiệc nên anh sẽ phải đến đó. Bàn tay anh vuốt ve làn da mềm mịn của Lãnh Như Yên, nói: "Như Yên, sau này em có thể truyền Đoàn Thể Thuật đó cho bố em, nhưng tuyệt đối không được nói cho người thứ ba biết chuyện".

Lãnh Như Yên gật đầu đáp: "Vâng, em hiểu rồi".

Một lúc sau, hai người họ ngồi dậy, sửa soạn lại rồi sánh vai đi ra khỏi khách sạn.

Khi ra đến cửa, Lãnh Như Yên cảm thấy mình đi đứng hơi khó khăn. Cô trưng ra gương mặt vừa ngại ngùng vừa giận dỗi, nhỏ tiếng mắng: "Trời ạ, nhức hết cả eo người ta rồi"

Ngô Bình hi hi cười đáp: "Lần sau anh sẽ không cử động mà để em tự vận động nhé".

Lãnh Như Yên xì một cái, vẻ ngượng ngùng hiện lên trên khuôn mặt.

Hai người họ vừa cười nói vừa lên xe, Ngô Bình lúc này chợt nhớ ra một chuyện. Anh hỏi cô: "Như Yên, anh nhớ em còn một người chú nhỉ? Tối nay chú ấy có đến không?"

Lãnh Như Yên lắc đầu: "Chú em bận lắm nên chắc không tới đâu".

Ngô Bình: "Vậy nhà em và chú thì bên nào có nhiều cổ phần hơn?"

Lãnh Như Yên đáp: "Trước đây là 50/50, nhưng bố em không chịu lo việc làm ăn nên sau đó đã chuyển thêm cho chú một số cổ phần. Giờ bố em chỉ có bốn mươi phần trăm, còn lại là của chú em".

Nói đến đây, cô thở dài: "Năm nay kinh doanh không tốt, mặt hàng nhôm điện phân lỗ nặng. Em đã xem báo cáo, chỉ sáu tháng đầu năm đã lỗ một tỷ năm trăm triệu tệ, sáu tháng cuối năm lỗ tiếp hai tỷ tệ".

Ngô Bình tò mò hỏi: "Sao lại lỗ nặng vậy?"

"Có rất nhiều nguyên nhân, chủ yếu là do cạnh tranh trên thị trường quá khốc liệt. Ngành nhôm điện phân này lại cần vốn rất lớn, đã có rất nhiều doanh nghiệp vừa và nhỏ phá sản rồi. Giờ chỉ có thể chờ xem ai trụ được đến cuối cùng mà thôi. Nhưng với tình hình trước mặt, tình hình của công ty gia đình em không hề khả quan. Số nợ bên ngoài và vốn vay ngân hàng cùng lắm cũng chỉ cầm cự được đến tháng một sang năm".

Ngô Bình ngạc nhiên: "Anh nhớ em từng nói nhà em mỗi năm lãi được hàng mấy tỷ tệ, tại sao giờ nguồn vốn lại đứt gãy trầm trọng như vậy?"

Lãnh Như Yên cười khổ: "Mấy năm trước làm ăn tốt, chú em thành lập một công ty bất động sản. Vì thành lập công ty đó, nên nguồn vốn dự phòng bị lạm dụng, nếu không thì em cũng đã không phải đau đầu thế này".

Ngô Bình: "Vậy chỉ cần trụ được qua thời kỳ khó khăn này là sẽ lại có lãi đúng không?"

Lãnh Như Yên gật đầu: "Khả năng cao là vậy. Nếu có đủ vốn em sẽ nhân cơ hội này thu mua và sát nhập các công ty nhỏ, mở rộng quy mô, hạ thấp giá thành sản phẩm".

Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Em cho rằng cần bao nhiêu vốn thì mới qua được giai đoạn này?"

Lãnh Như Yên: "Với quy mô hiện giờ thì cần hai chục tỷ tệ. Nhưng nếu muốn mở rộng quy mô, nâng cao sản lượng, ngược dòng đi lên thì ít nhất cần một trăm năm mươi tỷ tệ. Nếu có số tiền này thì đầu tiên em sẽ thu mua mỏ than đá, sau đó sẽ xây nhà máy phát điện. Vậy thì số than và điện thừa sẽ bán được ra bên ngoài. Hơn nữa, em có thể nâng lợi nhuận từ mỗi tấn nhôm điện phân lên ba nghìn tệ. Giả dụ sản lượng mỗi năm là mười triệu tấn, lợi nhuận sẽ không ít hơn ba mươi tỷ tệ".

Ngô Bình đáp: "Thu mua mỏ than sao?"

Lãnh Như Yên: "Thực ra còn một phương án tốt hơn. Em nhận được thông tin, tỉnh Hà Tây hiện đang đấu giá quyền thăm dò khóang sản một khu vực có diện tích ba trăm kilomet vuông, giá khởi điểm là ba mươi triệu tệ. Em đang định đấu giá rồi tự thăm dò".

Ngô Bình không hiểu lắm, hỏi lại: "Có quyền thăm dò khoáng sản rồi thì chỉ cần tìm thấy khoáng sản là có thể tùy ý khai thác sao?"

Lãnh Như Yên: "Đương nhiên là không được, nhưng chỉ người có quyền thăm dò khoáng sản mới được ưu tiên khi xét quyền khai thác. Cho dù không tự mình khai thác thì cũng có thể bán lại, như vậy cũng kiếm được không ít tiền. Ví dụ em đấu giá thành công quyền thăm dò khoáng sản ở khu vực đó, sau đó phát hiện trữ lượng than đá ở đó là một trăm triệu tấn thì quyền thăm dò khoáng sản của em sẽ trở nên đáng giá vô cùng, nếu sang nhượng lại sẽ kiếm được mấy tỷ tệ. Hoặc là em cũng có thể tự tiến hành khai thác, đương nhiên nếu tự khai thác sẽ phải làm thêm một số thủ tục và nộp một số chi phí khác".

Ngô Bình gật đầu: "Hóa ra còn có cả quyền thăm dò khoáng sản, kế hoạch hay đó. Hôm nào có thời gian thì chúng ta cùng đến khu đất đó, anh giúp em khảo sát".

Lãnh Như Yên đảo mắt đáp: "Anh khảo sát thì có tác dụng gì, anh có phải nhà địa chất học đâu".

Ngô Bình cười đáp: "Nhưng thị lực của anh rất tốt, vừa nhìn là biết dưới đất có gì".

Lãnh Như Yên đương nhiên không tin lời anh, cô chỉ cho là anh đang nói đùa. Nhưng sao cô có thể ngờ được là anh có đôi mắt thấu thị có thể thực sự nhìn thấy những thứ nằm sâu dưới lòng đất!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom