Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 386-390
Chương 386: Trưởng nhóm mới đã đến!
Lâm Bạch triệu tập tất cả thành viên đến phòng họp. Phòng họp rất lớn, có đầy đủ các trang thiết bị. Ngô Bình đứng trên bục dài mười mét, rộng tám mét, cao hơn một mét tám, ánh đèn xung quanh chiếu rọi vào người anh.
Nhìn những cấp dưới ở phía dưới bục, Ngô Bình mỉm cười: "Tôi xin tự giới thiệu, sau này tôi sẽ làm trưởng nhóm mới của Hắc Thạch. Tôi họ Ngô, tên Ngô Bình. Tôi đã gặp các thành viên chủ chốt của Hắc Thạch, nhưng hôm nay mới có dịp gặp mọi người lần đầu tiên".
Có người phía dưới huýt sáo, là một cô gái. Cô ấy hô to: "Trưởng nhóm, anh đẹp trai quá!"
Ngô Bình mỉm cười: "Cảm ơn".
"Tôi sẽ tạm thời không điều chỉnh Hắc Thạch dù là về nhân lực hay chế độ, mọi người có thể chuyên tâm vào công việc của mình. Còn về lương, tôi sẽ tăng lương cho mọi người..."
Anh hỏi Lâm Bạch: "Ai phụ trách tài vụ?"
Lâm Bạch nói: "Là ông Chu ạ".
Một người đàn ông trung niên trọc đầu khoảng 50 tuổi, đeo một cặp kính kiểu cũ giơ tay, nói: "Báo cáo trưởng nhóm, tôi là Chu Chuyên, người phụ trách tài vụ".
Ngô Bình hỏi: "Ông Chu, ông là người phụ trách đúng không, vậy mỗi năm nhóm Hắc Thạch chúng ta chi tiêu bao nhiêu? Khoản chi cho nhiên viên là bao nhiêu?"
Ông Chu nói: "Báo cáo trưởng nhóm, nhóm Hắc Thạch chúng ta chi tiêu dựa theo khoản cấp của bên trên. Bên trên cho bao nhiêu thì chúng ta sẽ dùng bấy nhiêu. Có khi nhận thêm việc cũng được phát một ít tiền thưởng. Năm nay được nhận ba tỉ, phát cho nhân viên 570 triệu tệ".
Ngô Bình hỏi một nhân viên nam: "Anh phụ trách mảng nào? Thu nhập bao nhiêu?"
Nhân viên nam đẩy kính, nói: "Báo cáo, tôi phụ trách phân tích tình báo, năm ngoái nhận được 370 nghìn tệ".
Khoản thu 370 nghìn tệ sau thuế cũng không hề ít, cũng được tính là khá giả ở đất nước phát triển.
Ngô Bình hỏi tiếp: "Một ngày anh làm bao nhiêu tiếng?"
Nhân viên nam cười nói: "Tôi không tính, nhưng hầu như là khoảng 2, 3 ngày về nhà một lần".
Ngô Bình gật đầu, sau đó lại hỏi mấy người khác. Thu nhập của những nhân viên văn phòng này khoảng từ 300 nghìn tệ đến 500 nghìn tệ. Lương của những người đi công tác bên ngoài sẽ cao hơn, một năm có thể kiếm được mấy triệu tệ, nhưng đây cũng là tiền liều mạng đổi lấy, hầu như lúc nào cũng gặp nguy hiểm.
Anh nói: "Vì đặc thù công việc mà mọi người đều rất vất vả. Tôi quyết định sẽ tăng lương gấp đôi cho mọi người, bắt đầu từ năm nay".
Ông Chu tài vụ rất sốt ruột: "Trưởng nhóm, nếu nhiều như thế thì phải bỏ ra thêm 570 triệu tệ, lấy đâu ra nhiều tiền như thế chứ?"
Ngô Bình nói: "Tất nhiên là xin từ bên trên rồi".
Anh lấy điện thoại ra rồi gọi cho Đoàn Long ngay tại đó.
Sau khi nối máy, anh lập tức than khổ: "Thủ trưởng Long, Hắc Thạch nghèo quá, phải đổi mới trang thiết bị, cũng phải tăng thêm nhân viên, ngân sách không đủ".
Đoàn Long nghe thế cũng bật cười: "Cậu đang đòi tiền đấy à? Nói đi, cần bao nhiêu?"
Ngô Bình nghiêm mặt nói: "Thủ trưởng Long, năm nay em định chơi lớn, thế nên ngân sách của Hắc Thạch cần phải tăng ít nhất là gấp đôi".
Đoàn Long cũng rất thoải mái: "Được, anh tăng gấp đôi cho cậu. Nhưng cậu phải tạo ra thành tích đấy. Trước mắt mọi người phải đến Cảng Thành một chuyến, người Đông Doanh đang muốn thâu tóm thế giới ngầm bên đó nên đã phái một nhóm cao thủ tới, nhiệm vụ của mọi người rất quan trọng".
Ngô Bình nói: "Thủ trưởng Long yên tâm, có em ở đây thì người Đông Doanh không làm gì được đâu!"
"Được! Mọi người hãy làm tốt công tác chuẩn bị, tuần sau sẽ xuất phát".
"Rõ!"
Sau khi anh cúp máy, mọi người đưa mắt nhìn nhau. Chỉ gọi một cuộc thôi đã xin được ngân sách gấp đôi, trưởng nhóm mới được nể nang đến thế sao?
Mấy người Lâm Bạch nhìn nhau cười, họ đã nghe nói rằng Ngô Bình có quan hệ rất tốt với thủ trưởng Long, nhưng không ngờ lại tốt đến vậy! Phải biết là trưởng nhóm trước vì để tăng ngân sách mà đã tốn hơn một năm, cuối cùng cũng chỉ tăng được khoảng 300 triệu tệ, chưa bao giờ được tăng lên gấp đôi.
Mọi người bên dưới liền vỗ tay nhiệt liệt.
Ngô Bình phất tay, bên dưới liền yên tĩnh. Anh nói: "Tôi mới đến nên vẫn chưa hiểu biết nhiều về tình hình của Hắc Thạch, mọi người có vấn đề gì có thể nói ra".
Vừa dứt lời đã có người hỏi: "Trưởng nhóm, chúng ta có báo mối thù nhóm trưởng tiền nhiệm bị giết không?"
Ngô Bình nhìn về phía người vừa nói, đó là một nhân viên chuyên tác nghiệp bên ngoài, khoảng 25, 26 tuổi, tu vi cảnh giới Khí. Anh nói: "Tôi vẫn chưa nắm bắt được tình hình của trưởng nhóm tiền nhiệm".
Người này liền kể lại chuyện về trưởng nhóm tiền nhiệm. Người đó tên Đỗ Quảng Uy, là người rất tốt. Nửa năm trước, người đó bị kẻ phản bội bán đứng khi đang làm nhiệm vụ ở Đông Doanh, bị một đám cao thủ Đông Doanh vây giết ở Công Hải. Sau đó Đông Doanh gửi đầu của Đỗ Quảng Uy cho Hắc Thạch. Hai mắt người đó bị khoét ra, đầu lưỡi bị cắt, trên mặt còn bị khắc dòng chữ "Kẻ tiếp theo chính là các người".
Ngô Bình nghe xong im lặng một lúc, sau đó nói: "Hung thủ là ai?"
"Gia tộc Sato, một trong những thế gia tu luyện ở Đông Doanh".
Ngô Bình trầm giọng nói: "Tất nhiên phải báo mối thù của trưởng nhóm tiền nhiệm! Phải ăn miếng trả miếng!"
Mọi người đều gào lên phẫn nộ, họ cùng vào sinh ra tử với Đỗ Quảng Uy, tình cảm rất sâu đậm, thế nên nghe Ngô Bình nói thế họ rất kích động.
Ngô Bình hỏi: "Kẻ phản bội là ai, đã điều tra được chưa?"
Lâm Bạch nói: "Trưởng nhóm, kẻ phản bội đã trốn tới Đông Doanh và được đám Đông Doanh bảo vệ, chúng tôi ám sát hai lần đều thất bại".
Ngô Bình nói: "Không phải vội, rồi sẽ có lúc chúng lơi lỏng".
Lúc này một nhân viên lại hỏi: "Trưởng nhóm, nghe nói anh là tông sư cảnh giới Tiên Thiên, có thể ngưng tụ quyền ý, có thể cho chúng tôi mở mang tầm mắt không?"
Ngô Bình thấy họ rất muốn xem quyền ý thì mỉm cười, nói: "Quyền ý là một loại khả năng chiến đấu, phối hợp với thần ý có thể đe dọa đối phương. Ai muốn thử thì đứng lên bục".
Mọi người vội vàng đi lên, ngay cả Vi Lạp cũng chạy tới hóng hớt. Tổng cộng có 12 người, đứng thành hai hàng.
Ngô Bình đứng đối diện đám người này, sau đó liền sử dụng quyền ý. 12 người liền cảm thấy Ngô Bình tựa như thiên thần hạ phàm, khí thế vô cùng khủng khiếp, họ cảm thấy một nỗi sợ trào lên. Cảm giác này tựa như chuột thấy mèo vậy, ngay giây sau sẽ bị vồ lấy.
Có năm người toàn thân cứng đờ, sau đó ngã xuống đất. Những người khác cũng thấy đầu mình trống không, hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu
Ngô Bình thu quyền ý lại, nửa phút sau họ mới hoàn hồn lại, họ thấy kinh hãi vô cùng, đây chính là quyền ý sao?
Có người tò mò hỏi: "Trưởng nhóm, nói như thế thì những cao thủ Tiên Thiên thông thường đều hoàn toàn không phải đối thủ của anh sao, ví dụ như đội trưởng Lâm?"
Ngô Bình nói: "Trong chiến đấu có vô vàn thể loại và cách thức, không có mạnh nhất, chỉ có mạnh hơn. Nhưng cao thủ Tiên Thiên thông thường quả thật không phải đối thủ của tôi".
Lâm Bạch bật cười: "Cái đám khốn kiếp các người, muốn thấy tôi bị trưởng nhóm hành hạ chứ gì? Tôi thỏa mãn các người".
Anh ta tới trước mặt Ngô Bình, chắp tay nói: "Trưởng nhóm, xin hãy dốc toàn lực, tôi thất bại càng thảm hại thì họ càng hưng phấn".
Ngô Bình cười hỏi: "Anh có chắc chắn muốn đánh không?"
Lâm Bạch đã bày thế võ: "Xin nhóm trưởng hãy chỉ giáo".
Mọi người đều trợn to mắt, hưng phấn nhìn hai người trên đài.
Cổ Lệ nói: "Tôi cược anh Lâm có thể đỡ được mười chiêu".
Thường Minh nói: "Không đến nỗi chỉ có mười chiêu chứ nhỉ? Anh Lâm có thực lực mạnh mà, ít nhất có thể kiên trì đến 20, 30 chiêu".
Dương Đoạn nói: "Các người thì biết cái gì! Đại tông sư chỉ cần tung vài chiêu là quyết định thắng bại rồi".
Mọi người đều kinh ngạc, chỉ có vài chiêu thôi sao?
Lúc này Lâm Bạch đã ra tay trước, anh ta tấn công vào cánh phải của Ngô Bình tựa như một bóng ma. Ngô Bình phất tay, tóm được cánh tay Lâm Bạch vô cùng chính xác. Anh điểm điện chỉ lên cánh tay anh ta.
Sau khi bị điểm lên cánh tay, anh ta như bị điện giật, động tác rất chậm chạp. Ngay sau đó, cánh tay Ngô Bình liền ấn lên ngực anh ta, chỉ cần dùng lực thêm một chút là anh ta chắc chắn phải chết.
Đồng tử Lâm Bạch co rụt lại, sau đó ôm quyền lui về sau.
Mọi người im như thóc, Dương Đoạn khẽ thở dài: "Chỉ dùng có nửa chiêu thôi!"
Mặt Lâm Bạch đỏ lên, anh ta nói: "Trưởng nhóm, chiêu vừa rồi của anh có lai lịch như thế nào?"
Ngô Bình nói: "Điện chỉ hóa thành từ Kinh Lôi quyết của chùa Đại Thiền".
Lâm Bạch kinh ngạc: "Hóa ra là tuyệt chiêu của chùa Đại Thiền, thảo nào lại mạnh như thế, tôi thua tâm phục khẩu phục!"
Chương 387: Quá khứ của chị Thanh
Sau khi gặp mặt với nhân viên xong, ai về vị trí của người nấy để tiếp tục làm việc.
Tôn Khải Nguyên và Niên Tả Đạo vội vàng đi tới, giờ họ đã trở thành thành viên của Hắc Thạch.
"Chào trưởng nhóm", hai người đều cúi người.
Ngô Bình ừ một tiếng: "Hai người có hài lòng với Hắc Thạch không?"
"Hài lòng, hài lòng chứ", hai người vội nói.
Ngô Bình cười nói: "Tôn Khải Nguyên là cao thủ đầu độc, Niên Tả Đạo lại am hiểu dùng ám khí và thuốc nổ. Sau này mọi người có nhu cầu liên quan thì có thể bảo họ làm".
Lâm Bạch nói: "Trưởng nhóm, quả thực rất hữu dụng, hay là để họ làm việc ở bộ phận hậu cần".
Ngô Bình gật đầu, nói: "Tôi khá bận, không thể ở đây thường xuyên. Lâm Bạch, lúc tôi không ở đây thì phải làm phiền anh rồi".
Lâm Bạch lập tức nói: "Rõ, đây là điều cấp dưới như tôi nên làm".
Sau đó anh lại hỏi một số chuyện về Cảng Thành, tuần sau là phải đi tới đó rồi, anh vẫn chưa hiểu nhiều về tình hình bên đó.
Lâm Bạch nói: "Trưởng nhóm, người Đông Doanh được rất nhiều lợi ích ở Cảng Thành, nhưng cũng không đến mức đột nhiên cho người khống chế thế giới ngầm ở Cảng Thành. Việc này nhất định có nguyên nhân gì đó, tôi đề nghị chúng ta hãy điều tra rõ ràng trước rồi mới ra tay".
Ngô Bình nói: "Bộ phận tình báo hãy làm việc hết sức, có tin tức thì báo ngay cho tôi".
Anh ở Hắc Thạch cả buổi chiều nên đã hiểu biết cơ bản về phương thức vận hành và quá trình làm việc của Hắc Thạch, cũng đã gặp hết các thành viên chủ chốt.
Sau sáu giờ, anh gọi mấy người Lâm Bạch đi uống rượu. Lúc đi, anh lấy của Niên Tả Đạo một mũi tên chuyên dùng giấu trong tay áo, rồi lại hỏi lấy của Tôn Khải Nguyên bốn loại thuốc cực độc để phòng có lúc cần dùng.
Họ ăn cơm ở quán ăn của chị Thanh. Thu Nhi và Tiểu Tân đều đang làm việc trong tiệm.
Chị Thanh rất nhiệt tình, vội mời họ vào phòng riêng rồi dặn đầu bếp nấu những món ăn ngon nhất. Chị ta thậm chí còn về tận nhà để lấy chai rượu quý giá đang cất kỹ ra để chiêu đãi nhóm Ngô Bình.
Tiểu Tân tự mình mang thức ăn lên, Thu Nhi đi tới rót rượu cho Ngô Bình, tâm trạng của họ có vẻ rất tốt.
Ngô Bình cười hỏi: "Thu Nhi, đã trả hết nợ chưa?"
Thu Nhi cười nói: "Anh Bình, bọn em đã trả hết nợ rồi. Bố em bán quán thu mua phế liệu đi rồi, bảo là muốn đi làm ăn".
Ngô Bình gật đầu: "Bố em cũng là một nhân tài, ông ấy sẽ thành công".
Thu Nhi nói: "Anh Bình, lát nữa bố em sẽ đến, ông ấy nói có chuyện muốn gặp anh".
Ngô Bình nói: "Được".
Không lâu sau chị Thanh cầm rượu tới, đó đều là rượu ngon được chị ta cất kỹ. Thấy số rượu này, Ngô Bình hơi kinh ngạc. Theo như anh biết thì nếu đem bán những chai rượu này trên thị trường cũng phải có giá ít nhất mấy chục nghìn tệ!
Anh cười nói: "Chị Thanh, không ngờ chị lại cất giấu nhiều rượu ngon như vậy đấy".
Chị Thanh nói: "Số rượu này đều là do chồng tôi để lại".
Ngô Bình không hỏi kỹ, chỉ nói: "Chị Thanh, đã đủ món rồi, chị ngồi xuống uống chút rượu đi".
Chị Thanh không coi Ngô Bình là người ngoài, nên liền lấy thêm một cái ghế rồi ngồi cạnh anh.
Sau khi uống vài chén rượu, chị Thanh liền bắt đầu câu chuyện, kể về quá khứ của mình. Năm nay chị Thanh 32 tuổi, chị ta kết hôn năm 18 tuổi, chồng chị ta tên Tào Dũng.
Tào Dũng làm việc cho một ông chủ lớn, mấy năm đầu rất thuận lợi, nhưng vài năm sau ông chủ đó chết, anh ta cũng bỏ mạng, cho đến bây giờ vẫn chưa tra ra tại sao lại chết. Số rượu này chính là số rượu ngày xưa ông chủ kia tặng cho Tào Dũng.
Sau khi Tào Dũng chết, một đám người xông vào nhà chị ta rồi lấy đi tất cả thứ đáng giá, tài khoản ngân hàng cũng bị đóng băng. Không lâu sau, nhà của chị ta bị ngân hàng thu hồi.
Mấy năm sau, chị ta cố gắng làm lụng rồi mở được quán ăn, sao đó sống nương tựa với em trai của mình là Tiểu Tân.
Ngô Bình nghe đến đây liền nói: "Chị Thanh, ông chủ lớn đó là ai vậy?"
Chị Thanh nói: "Chắc cậu đã từng nghe nói, ông ta tên Vạn Trung Lương".
Ngô Bình rất kinh ngạc: "Vạn Trung Lương? Là ông chủ của Giang Nam thành?"
Chị Thanh gật đầu: "Chính là ông ta. Nói ra thì con trai út của Vạn Trung Lương chính là chồng của cô tôi".
Ngô Bình giật mình: "Nói thế thì chị cũng biết Vạn Lộ Khả sao?"
Chị Thanh nói: "Lộ Khả là em họ tôi, tất nhiên là tôi biết. Giờ cô ấy đang ở Mễ Quốc, hàng năm đều về thăm tôi".
Ngô Bình rất tò mò về Giang Nam thành, rõ ràng năm đó nhà họ Vạn đã bị người ta hãm hại. Nhưng bây giờ anh không tiện nghe ngóng, chỉ đành chuyển chủ đề sang nói cái khác.
Chẳng mấy chốc Khương Đông Thăng đã đến, ông ấy mang theo một bản hợp đồng, nói: "Cậu Bình, tôi chuẩn bị kinh doanh. Đây là hợp đồng nhập cổ phần, tôi tặng cậu 40% cổ phần".
Ngô Bình rất kinh ngạc, cười hỏi: "Ông đưa tôi 40% cổ phần làm gì chứ?"
Khương Đông Thăng nghiêm mặt nói: "Cậu Bình, nếu không có cậu thì tôi đã tự sát từ lâu rồi. Không dám giấu cậu, lúc đó tôi đã mua bảo hiểm, định sau khi chết sẽ để lại cho con gái tôi làm của hồi môn. May mà cậu đã cứu tôi, công ơn to lớn của cậu tôi không biết nên lấy gì báo đáp! 40% cổ phần này là một chút tâm ý của tôi, xin cậu Bình hãy nhận lấy!"
Khương Đông Thăng không hề ngốc, ông ấy biết Ngô Bình có thế lực to lớn, thế nên ông ấy nhất định phải bám lấy chỗ dựa vững chắc này. Ông ấy nhận thấy, so với những gì Ngô Bình có thể cho ông ấy thì 40% cổ phần không đáng là gì!
Ngô Bình hỏi: "Vậy ông định kinh doanh cái gì?"
Khương Đông Thăng nói: "Tôi đã nghiên cứu rất nhiều, định đầu tư xe hơi sử dụng năng lượng mới. Trong 10 năm tới, trên thị trường sẽ có đến một nửa lượng xe là xe hơi năng lượng mới, ngành này có tiềm lực lớn".
Ngô Bình trợn to mắt: "Ông định sản xuất xe sao? Ông có biết sản xuất xe cần bao nhiêu tiền không?"
Khương Đông Thăng gật đầu: "Tôi biết, có thể sẽ tốn hàng chục tỷ, hàng trăm tỷ! Một trăm triệu tệ của tôi hoàn toàn chỉ như muối bỏ biển, không hề đủ dùng".
Ngô Bình nói: "Thế nên ông tính sao?"
Khương Đông Thăng nói: "Thế nên tôi sẽ dùng một trăm triệu tệ này để kiếm thêm thật nhiều tiền trước, khi nào tôi có đủ vốn thì tôi sẽ sản xuất xe hơi dùng năng lượng mới".
Phải biết là ông ta có số phát tài, Ngô Bình hoàn toàn không tin lời ông ấy nói. Anh suy nghĩ một lúc rồi bảo: "Được, tôi nhận lấy 40% này".
Anh liền ký hợp đồng ngay tại đó, trở thành một trong những cổ đông của "Công ty Đông Thăng" do Khương Đông Thăng thành lập.
Mọi người uống rượu xong thì đã hơn mười giờ tối, Thường Minh lái xe đưa Ngô Bình về đường Lệ Thủy.
Chu Thanh Nghiên quả nhiên vẫn chưa về, Ngô Bình tự pha cho mình một ấm trà rồi bật ti vi xem tin tức.
Tính ra cũng rất trùng hợp, trên ti vi đang chiếu bộ phim truyền hình mà Lâm Băng Tiên đóng. Cô ấy đóng vai nữ chính của bộ phim này. Tuy đây là bộ phim có những tình tiết đã cũ mèm, nhưng không thể không nói tạo hình cổ trang của Lâm Băng Tiên rất đẹp, trở thành điểm nhấn của cả bộ phim.
Xem một lúc thì chuông cửa vang lên, nghe vô cùng dồn dập. Anh vội mở cửa ra thì thấy Hạ Lam đứng ở cửa, nói với anh bằng giọng rất sốt ruột: "Ngô Bình, con trai tôi bị nghẹn cổ, xin anh mau đến xem cho nó với!"
Lúc này cô ấy mắt ngấn lệ, vẻ mặt hoảng hốt, trông rất bất lực.
Ngô Bình nhanh chóng chạy tới nhà cô ấy. Vì ở ngay bên cạnh nên đi vài bước là tới.
Cửa chính đang mở, trong phòng khách, một đứa bé trai khoảng 3 tuổi đang nằm sõng soài trên mặt đất, hai mắt trợn tròn, sắc mặt trắng bệch. Tình hình này thì gọi xe cứu hộ chắc chắn không kịp, thảo nào Hạ Lam lại gọi anh.
Thấy cậu bé như vậy, Hạ Lam che miệng khóc đau đớn, nước mắt rơi như mưa. Nếu con trai có mệnh hệ gì thì cô ấy không muốn sống nữa!
"Đừng khóc!", Ngô Bình trầm trọng nói: "Đứa trẻ sẽ không sao đâu!"
Anh đi tới giơ tay ấn lên ngực cậu bé, cậu bé liền phun ra một quả bóng nảy to bằng quả nho.
Cậu bé ngay lập tức được hít thở bình thường, sắc mặt cũng dần trở lại như cũ. Cậu bé chớp đôi mắt, nói: "Mẹ ơi".
Chương 388: Trục vớt lò luyện đan
Hạ Lam ôm chầm đứa bé vào lòng, khóc lớn: "Lạc Nhi, con trai ngoan của mẹ!"
Ngô Bình nói: "Không sao rồi, đừng làm đứa trẻ sợ".
Hạ Lam vội lau nước mắt đi, mỉm cười nới với cậu bé: "Lạc Nhi, sau này đừng có để đồ linh tinh vào trong miệng nữa được không?"
Lạc Nhi gật đầu: "Dạ thưa mẹ, con nhớ rồi ạ".
Sau khi dỗ dành con trai xong, Hạ Lam cúi người trước Ngô Bình: "Ngô Bình, cảm ơn anh!"
Ngô Bình mỉm cười: "Đừng khách sáo, cô hãy ở bên cạnh đứa trẻ đi, tôi về trước đây".
Hạ Lam tiễn anh ra ngoài cửa, sau đó nhìn theo mãi cho đến khi anh đi vào nhà.
Sau khi vào nhà không lâu, anh bắt đầu tu luyện phương pháp hít thở, nhưng chẳng bao lâu sau chuông cửa lại vang lên. Anh mở cửa ra, người bên ngoài lại là Hạ Lam. Cô ấy nói với vẻ ái ngại: "Ngô Bình, xin lỗi nhé, muộn thế này rồi còn tới làm phiền anh".
Ngô Bình nói: "Không sao, cô có việc gì không?"
Hạ Lam vén tóc mai, nói: "Lạc Nhi vừa ngủ rồi, tôi muốn sang cảm ơn anh".
Ngô Bình nói: "Chuyện nhỏ thôi mà, cô không cần bận tâm đâu. Muộn rồi, mau về nghỉ ngơi đi".
Đã tối muộn, anh không tiện mời một cô gái vừa quen không lâu vào nhà ngồi, thế nên liền mời cô ấy về.
Hạ Lam hơi ngại ngùng, vội nói: "Được, anh cũng nghỉ ngơi đi. Tôi tặng cái này cho anh". Nói rồi cô ấy đưa một cái hộp gỗ dài một thước cho Ngô Bình.
Ngô Bình còn chưa kịp hỏi thì Hạ Lam đã quay người rời đi, chạy nhanh về nhà.
Ngô Bình lắc đầu. Anh đóng cửa rồi mở hộp gỗ ra, bên trong có một chiếc quạt cổ. Sau khi mở quạt ra, bên trong là một bức tranh sơn thủy, chữ viết trên đó vô cùng kỳ lạ. Anh nhìn kỹ thì thấy hình như đây là biến thể của tiên văn, nhưng anh vẫn có thể nhận ra.
"Ồ, có cả loại quạt như thế này sao?". Anh vô cùng tò mò, thấy Đông Hoàng đã tỉnh từ lúc nào và đang đứng bên cạnh, anh cười hỏi: "Đông Hoàng, mày có biết cái quạt này không?"
Đông Hoàng nhìn lướt qua, sau đó ngửi thử rồi gật đầu.
Ngô Bình rất kinh ngạc: "Mày biết nó sao?"
Đông Hoàng lại gật đầu, nó dùng móng vuốt vỗ bàn sau đó chạy nhanh về ổ chó, cắn ra một chiếc nhẫn đồng mặt dẹt, để nó lên trên bàn.
Ngô Bình sững người, sau đó cầm nhẫn lên quan sát. Anh phát biện trên bề mặt chiếc nhẫn có khắc tiên văn, vừa nhìn đã biết là một món pháp khí. Mắt anh sáng lên, vội nói: "Đông Hoàng, mày muốn dùng nó để đổi quạt của tao à?"
Đông Hoàng gật đầu, cứ như đang nói: "Mau đổi đi, lần này anh hời to rồi đấy".
Ngô Bình nhếch môi: "Đông Hoàng, mày đừng có nghĩ tao không biết nhìn hàng. Chiếc quạt nảy không đơn giản đâu. Thế này nhé, mày còn đồ gì khác không, cầm ra cho tao xem".
Đông Hoàng nhìn chằm chằm Ngô Bình, sau đó quay đầu chạy vào ổ chó. Lần này nó ngậm ra một cái vòng tay. Vòng tay có màu tím đen, được xâu từ mười tám hạt ngọc khắc đầu quỷ.
Ngô Bình cầm vòng tay lên, hỏi: "Thứ này dùng để trấn tà sao?"
Đông Hoàng gật đầu như muốn nói: "Lần này anh hài lòng chưa?"
Ngô Bình cười nói: "Được, tao sẽ đổi quạt lấy nhẫn và vòng tay của mày".
Đông Hoàng lập tức ngậm lấy vòng tay và nhẫn, hiển nhiên nó không muốn đổi cả hai.
Ngô Bình khẽ ho một tiếng, nói: "Đông Hoàng, miếng ngọc trước đó tao đưa mày giúp ích rất nhiều cho mày đúng không?"
Đông Hoàng cúi đầu, đôi mắt nó xoay chuyển vài cái, sau đó nó nhả nhẫn và vòng tay để xuống mặt đất, rồi gật đầu với Ngô Bình.
Ngô Bình cười hì hì, sau đó cầm lấy nhẫn và vòng tay, và cũng vứt quạt xuống dưới đất, nói: "Đông Hoàng, bây giờ cuối cùng tao cũng hiểu người của thị trấn Hoa Thần tại sao lại tìm mày. Vì mày có rất nhiều bảo bối mà họ cần, đúng không?"
Đông Hoàng gật đầu, sau đó nó cắn lấy chiếc quạt chạy về ổ chó.
Ngô Bình rất tò mò, anh muốn tới ổ chó xem nhưng lại thôi. Đông Hoàng không phải chó bình thường, không nên chọc vào nó thì hơn.
Anh nghịch chiếc nhẫn và vòng tay. Theo như hiểu biết của anh về trận pháp thì chiếc nhẫn này hẳn là một pháp khí phòng ngự, nếu muốn dùng nó thì trước tiên phải có thần niệm. Vòng tay đầu quỷ là pháp khí trấn tà, cũng là một thứ tốt.
Sau khi nghiên cứu một lúc, anh liền chuyên tâm tu luyện mãi đến đêm khuya mới nghỉ ngơi. Người tu hành như anh khi đi ngủ sẽ không hề nằm mơ, đặt lưng xuống là sẽ ngủ say, khiến cơ thể và tinh thần được nghỉ ngơi đầy đủ.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Mới sáng ra anh đã gọi điện cho Đường Băng Vân. Đường Băng Vân đã đưa người và máy xúc đến huyện Thuần Nhiên. Anh liền vội vàng chuẩn bị một chút rồi lái xe đến đó.
Thạch Thành và huyện Thuần Nhiên chỉ cách nhau một con sông, qua cây cầu bắc qua sông, lái hơn một trăm cây số nữa là tới. Anh chỉ lái hơn một tiếng đồng hồ là đã tới nơi.
Khi đến thôn Hóa Long của huyện Thuần Nhiên, Ngô Bình thấy có một khu trục vớt đang được xây dựng cạnh đình nghỉ mát, nó giống như cần trục hình tháp, có mười mấy công nhân đang làm việc ở đó.
Xe Đường Băng Vân đỗ trong sân nhà họ Chu, anh thầm nghĩ, chẳng lẽ Chu Tiểu Lôi quay về rồi?
Anh liền lái xe vào trong sân, quả nhiên Đường Băng Vân và Chu Tiểu Lôi đi ra từ trong nhà.
Chu Tiểu Lôi rất vui, cô ấy cười nói: "Anh Ngô Bình, anh đến rồi!"
Ngô Bình nói: "Tiểu Lôi, hôm nay em không đi làm sao?"
Chu Tiểu Lôi nói: "Hôm nay em được nghỉ, em thấy chị Đường ở chỗ đình nghỉ mát nên mới qua hỏi, thế mới biết anh Ngô Bình là bạn của chị ấy, em liền mời chị Đường vào nhà ngồi".
Đường Băng Vân nói: "Tôi đã cho người lắp đặt máy móc theo vị trí mà anh nói, nếu không có điều gì ngoài ý muốn thì hôm nay có thể trực vớt".
Công việc trục vớt tốt nhất là nên tiến hành vào buổi đêm, nếu không một khi bị người dân của thôn Hóa Long thấy thì sẽ bị truyền ra ngoài. Hơn nữa lắp đặt và điều chỉnh máy móc cũng cần thời gian, hoàn thành xong thì cũng tầm đến tối.
Ba người đi vào trong nhà nói chuyện, Ngô Bình không giấu mà nói: "Tiểu Lôi, dưới đình nghỉ mát có chôn một cái lò luyện đan, tối nay anh định trục vớt nó lên, em đừng nói chuyện này cho người khác biết".
Chu Tiểu Lôi gật đầu: "Anh yên tâm, em sẽ không nói cho ai đâu".
Ngô Bình hỏi cô ấy: "Công việc giáo viên có nhẹ nhàng không?"
Chu Tiểu Lôi nói: "Rất tốt, học sinh nghỉ thì em cũng được nghỉ, em thường đi du lịch nữa. Học sinh của em đáng yêu lắm, dạy học khiến em có cảm giác thành tựu".
Ngô Bình nói: "Thế thì tốt, sau này có chuyện gì cứ gọi điện cho anh".
Nói chuyện một lúc, Chu Tiểu Lôi liền vào bếp chuẩn bị hoa quả và bánh ngọt.
Đường Băng Vân nói: "Hay đấy, nơi thâm sơn cùng cốc thế này mà cũng có một cô em gái đáng yêu. Nói đi, rốt cuộc anh có mấy cô em gái hả?"
"Đừng nói linh tinh, cô ấy là em gái của bạn tôi", Ngô Bình liền kể lại chuyện của Chu Phù Sinh.
Đường Băng Vân liền tỏ vẻ tán thưởng, nói: "Anh nghĩa khí thật đấy, mấy người kia chết đúng là quá hời cho chúng".
Ngô Bình không bàn đến chuyện này nữa mà hỏi: "Ông nội cô thế nào rồi?"
"Vẫn thế, mong rằng anh có thể chữa khỏi cho ông thì Đường môn mới có thể ổn định được", Đường Băng Vân nói: "Hai ngày nay ông nội cố tình xuất hiện vài lần, Đường môn mới được yên ổn".
"Đã tra ra được người định giết tôi lần trước chưa?", ý anh là vụ bom trên máy bay.
Ánh mắt Đường Băng Vân lạnh đi: "Đã có manh mối rồi, không lâu sau sẽ có kết quả, tôi chắc chắn sẽ không tha cho kẻ chủ mưu!"
Ngô Bình gật đầu: "Bây giờ cô là lệnh chủ của 'Thiên Sát', làm gì cũng phải cẩn thận. Có việc gì cần thì tôi sẽ giúp đỡ hết sức".
Đường Băng Vân thở dài: "Anh nói đúng, việc của Thiên Sát nhiều tới nỗi tôi phát điên. Trước kia tôi chỉ giúp đỡ quản lý Thiên Sát, giờ để tôi phụ trách hoàn toàn tôi mới biết nó khó thế nào".
Ngô Bình nói: "Ồ? Chẳng lẽ gặp rắc rối gì à?"
"Đúng, trụ sở chính của Thiên Sát ở Cảng Thành bị người ta chiếm mất, thành viên ở đó không rõ tung tích, tôi phải đi xử lý chuyện này".
Ngô Bình nghĩ một lúc rồi nói: "Tuần sau tôi đến Cảnh Thành, cùng nhau đi nhé?"
Chương 389: Xuống tìm lò luyện đan
Đường Băng Vân nói: "Được, chúng ta cùng đi".
Lúc này Chu Tiểu Lôi bê đĩa hoa quả ra, cười nói: "Đây là hoa quả mới mua hôm nay đấy, mọi người nếm thử xem".
Còn chưa ăn được bao nhiêu thì bên ngoài đã vang lên một loạt âm thanh hỗn tạp. Ngô Bình đẩy cửa ra xem thì thấy một đám dân làng đứng trước cửa nhà họ Chu. Dẫn đầu là một ông già, bên cạnh có một người đàn ông khoảng 30 tuổi.
Ông già cầm một hộp quà, gọi với vào trong nhà: "Tiểu Lôi, cháu ra đây đi, bác tới cầu hôn cho con trai bác".
Thấy thế, Ngô Bình tò mò hỏi: "Tiểu Lôi, đó là ai vậy?"
Chu Tiểu Lôi tức tới nỗi mặt trắng bệch: "Sao ông ta lại đến nữa vậy!"
Cô ấy liền kể mọi chuyện cho Ngô Bình, hóa ra ông già là người trong thôn, chỉ có một đứa con trai độc nhất, nhưng con trai ông ta hơi ngốc, đầu óc không minh mẫn, người ta gọi anh ta là "Đại ngốc", đến giờ vẫn chưa lấy được vợ.
Chu Tiểu Lôi mất anh, không có ai để nương tựa trong thôn, thế nên ông ta liền nhắm vào Chu Tiểu Lôi, nhiều lần bảo người đến khuyên nhủ cô ấy, thậm chí còn chạy tới trường học mà Chu Tiểu Lôi làm việc, mong cô ấy có thể cưới con trai mình.
Ngô Bình nghe xong liền cười lạnh: "Người nhà này đúng là vô lý".
Chu Tiểu Lôi thấy họ gọi không ngừng thì xông ra, nói: "Bác Lý, cháu không lấy Đại ngốc đâu, cháu không thích anh ta, mọi người hãy về đi".
Cạnh bác Lý còn có một bà già, bà ta gào lên: "Tiểu Lôi, cháu đừng có mà không biết điều. Nhà bác vừa mới xây nhà gạch, sau này hai bác mất thì tài sản đều là của cháu, cháu làm dâu nhà bác thì có gì mà không tốt?"
Chu Tiểu Lôi tức giận nói: "Cháu không thích con trai bác, thế được chưa? Mọi người mau đi đi!"
Bà già quát lớn: "Không thích con trai tôi à? Cô không nhìn lại mình đi, từng làm điếm ở quán bar, trừ con trai tôi ra thì ai thèm lấy cô chứ?"
Câu này đã đụng vào vết thương lòng của Chu Tiểu Lôi, làm cô ấy đau đớn không thôi. Cô ấy ôm mặt quay người đi vào nhà.
Ngô Bình lạnh lùng nhìn bà già, nói: "Bà này, bà ăn nói cho cẩn thận, nếu không cái miệng bà sẽ nát bấy đấy".
Bà già chửi to: "Đồ chó, mày từ đâu chui ra hả! Chuyện trong thôn của bọn tao mà cũng dám chõ mồm vào, có tin tao gọi người đánh chết mày không?"
Ngô Bình âm thầm búng tay, anh bắn ra một luồng khói độc lấy từ chỗ Tôn Khải Nguyên, nó rơi vào trong miệng bà già độc ác. Bà già đột nhiên thấy miệng rất ngứa, vội đưa tay lên gãi. Nhưng bà ta gãi khiến miệng xanh tím, sau đó đen sì, bắt đầu chảy nước.
Bà ta càng gãi càng ngứa, cuối cùng cào rách cả miệng. Những người xung quanh sợ tới nỗi hét lớn, vội vàng tránh xa bà ta, kể cả chồng và con trai bà ta.
Bà ta vô cùng kinh hãi, cúi đầu nhìn tay mình thì thấy trên đó toàn là máu, còn dính cả thịt trên miệng, bà ta sợ tới nỗi hét toáng lên.
Ngô Bình nói: "Ngay cả quỷ thần cũng thấy bà toàn nói lời độc địa, nên mới xé rách miệng bà đấy!"
Bà già vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, trợn tròn mắt rồi ngất đi.
Ngô Bình nhân cơ hội nói: "Chu Tiểu Lôi có quỷ hồn của anh trai Chu Phù Sinh bảo vệ, ai dám bắt nạt cô ấy thì đây chính là kết cục của người đó!"
Mọi người đều sợ mất mật, vội vàng tản đi.
Còn bà già độc miệng thì sau khi về nhà miệng bà ta thối rữa, sau này đi bệnh viện bác sĩ cũng bó tay, chỉ có thể loại bỏ phần môi. Bà ta liền lộ ra cả hai hàm răng, từ đó có thêm một biệt danh, đó là bà già miệng nát.
Sau khi đuổi đám người này đi, Ngô Bình đi vào an ủi Chu Tiểu Lôi, mãi mới khiến cảm xúc của cô ấy ổn định lại.
Buổi chiều Ngô Bình và Đường Băng Vân tới công trường thi công. Anh nhìn xuống dưới đình nghỉ mát, lò luyện đan vẫn còn đó, do bị chôn quá sâu mà muốn lấy nó lên cần cả một công trình lớn.
Lò luyện đan ở trong một cái huyệt rỗng, to bằng cả cái sân, cách mặt đất khoảng 7, 8 mét. Trừ lò luyện đan thì ở trong cái huyệt đó còn có thứ khác.
Anh nói: "Băng Vân, tôi xuống đó xem trước".
Đường Băng Vân gật đầu: "Cẩn thận đấy".
Anh cởi áo khoác, chỉ mặc một chiếc quần ngắn, sau đó cầm kiếm Sát chìm xuống dưới nước. Bên trên mặt nước toàn là bùn đất, dùng tay là có thể vạch ra, dòng nước càng thêm vẩn đục.
Lấy hơi thêm hai lần nữa, anh liền đào xuống được hơn ba mét. Khi đào đến tầng đất đáy, anh tiếp tục đào, thêm ba mét nữa là nhìn thấy lớp nham thạch màu đỏ trầm. Anh liền đào tiếp theo lớp nham thạch, sau khi đào thêm mấy mét là đến phần dưới của huyệt rỗng.
Anh lượn một vòng rồi xác định, huyệt rỗng này nằm trong một khối nham thạch màu đỏ to lớn.
Chẳng mấy chốc anh đã ngoi lên mặt nước, Đường Băng Vân đưa khăn cho anh rồi hỏi: "Sao rồi? Dễ đào không?"
Ngô Bình lau mặt rồi nói: "Huyệt rỗng nằm trong nham thạch. Khối nham thạch này quá lớn, không thể kéo tất cả lên được, chỉ có thể đâm xuyên qua nó. Việc này để tôi làm".
Nói xong anh liền hít sâu một hơi, lặn xuống nước.
Lần này anh bắt đầu đào từ phần đáy nham thạch, kiếm Sát vô cùng sắc bén, chẳng bao lâu đã có thể đào ra một cái lỗ có đường kính hơn một mét. Vì khí áp trong huyệt rỗng quá lớn nên nước bên ngoài không vào được, không khí bên trong lại tràn ra không ít.
Ngô Bình nhảy khỏi mặt nước, đi vào trong huyệt rỗng. Huyệt rỗng nằm trong nham thạch, xung quanh là vách nham thạch màu đỏ rực, diện tích bên trong hơn 200 mét vuông. Bên trong có một cái lò luyện đan, ngoài ra còn có rất nhiều hòm đồng. Anh mở ra hết, phát hiện bên trong có ba thứ đồ. Vừa nhìn là mắt anh đã sáng lên: "Là than!"
Ba thứ này không phải than bình thường, loại thứ nhất là than Tinh, loại thứ hai là than Long, loại thứ ba là than Xích Linh. Ba loại than này đều được dùng để luyện đan.
Luyện đan không dùng than thường, những thứ than như than Xích Linh, than Long, than Tinh đều là thứ than quý giá, cần phải có kỹ thuật bào chế rất phức tạp và nguyên liệu vô cùng đắt đỏ.
Trong đó thì số lượng nhiều nhất là than Xích Linh, có sáu hòm, mỗi hòm hơn 50 cân. Tiếp theo là than Long, có hai hòm, giá trị của nó vượt xa than Xích Linh. Cuối cùng là than Kim Tinh, chỉ có một hòm.
Bây giờ đan được mà anh luyện ra không được cao cấp cho lắm, dùng than Xích Linh là đủ. Cạnh hòm là một cái bàn đá, bên trên có mấy mảnh đá mỏng, trên đó khắc tiên văn.
Anh nhìn kỹ thì phát hiện trên mảnh đá có ghi các loại đơn thuốc luyện đan, tổng cộng có 13 loại. 13 đơn thuốc khắc trên 13 phiến đá.
Mắt anh sáng lên, liền ghi nhớ nội dung trên đó rồi thu vào nhẫn. Nghĩ một lúc, anh chỉ để lại hai hòm than Xích Linh, những hòm còn lại anh thu hết vào trong nhẫn.
Anh vẫn chưa thể dùng cái nhẫn này, sau khi có thần niệm mới có thể lấy đồ bên trong ra. Nhưng không sao cả, số than này đủ để anh sử dụng. Số than còn lại đợi sau khi có thần niệm thì anh lấy ra cũng không muộn.
Cạnh bàn đá còn có một cái giá, bên trên để rất nhiều hộp đá. Anh mở ra thì thấy bên trong toàn là bụi. Xem ra trong này từng để các vị thuốc, nhưng vì đã quá lâu nên những vị thuốc này đều đã hỏng hết.
Anh thầm tiếc nuối, tìm tiếp trên giá thì chẳng phát hiện ra điều gì. Nhưng những hộp ngọc để thuốc này có đủ loại to nhỏ, dùng để đựng "linh ngọc" của linh dược, anh liền thu hết cả cái giá, kể cả hơn trăm cái hộp lớn nhỏ trên đó vào trong nhẫn.
Sau đó anh liền nhìn vào cái lò luyện đan. Lò luyện đan bị phong ấn, bên trong có ánh sáng tản ra, đây chắc chắn là một đan dược quý giá. Nhưng chỉ không biết đã bao nhiêu tháng năm trôi qua, đan dược trong lò luyện đan còn có tác dụng không?
Chương 390: Vớt lò luyện đan
Ngô Bình đi quanh lò luyện đan một vòng thì thấy nắp lò có cơ quan, vì thế anh đã giơ tay rồi đập vào thân lò, một tiếng rắc vang lên, nắp lò văng ra, ba tia sáng mạnh bắn ra ngoài, cùng với đó là một thương ngào ngạt, Ngô Bình vừa ngửi đã thấy sảng khoái.
Ngô Bình không muốn lãng phí nên bò lên nắp lò rồi hít lấy hít để. Sau khi hít bảy hơi, toàn bộ ánh sáng trong lò đã bị anh hấp thu hết. Sau đó, anh lại đập vào lò luyện đan, một viên đan dược khá to bay ra rồi toả sáng.
Ngô Bình quan sát một lát rồi sáng mắt lên nói: “Chắc là Hoá Long Đan trong ghi chép của phiến ngọc rồi. Thuồng luồng uống vào sẽ hoá rồng”.
Trong vô vàn ghi chép của phiến ngọc có nhắc qua tới loại đan dược này, rồng không phải hình dạng cố định, mà phải tiến hoá hết xong mới thống nhất.
Điều này có nghĩa là người có thể sẽ thành rồng, mà cá cũng có thể thành rồng, hay rắn cũng vậy. Điểm khác biệt duy nhất là, khi đã hoá rồng rồi, hình dạng của từng vật thể sẽ khác nhau. Lúc này rồng không không còn là một sinh vật sống nào đó nữa, mà chỉ là cách gọi tến của một giai đoạn tiến hoá cấp cao thôi.
Ngô Bình mỉm cười rồi bỏ đan dược vào trong một chiếc bình đã chuẩn bị sẵn. Anh nhìn ngó xung quanh thì thấy da của một con đại xà lột xác, bộ da to như cái thùng nước đang cuộn tròn một chỗ trong góc.
Anh vừa nhìn thấy thì đã sáng mắt lên rồi hô: “Là da rồng!”
Đây là da của thuồng luồng lột xác, nếu để làm thuốc dẫn thì có thể luyện chế ra một loại dược liệu rất quý là Long Thoái Đan.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi hiểu ra: “Mình biết rồi, vào thời Tiên Tần, một con đại xad đã vào đây, sau đó hấp thu khí tức của đan dược toả ra trong lòng rồi dần trưởng thành, cuối cùng thì đã hoá rồng”.
“Xem ra tác dụng của Hoá Long Đan này rất tốt, chỉ có khí tức đan dược toả ra thôi mà cũng giúp thuồng luồng hoá rồng, lẽ nào đan dược còn có tác dụng thần kỳ hơn?”
Chờ khi Ngô Bình ngoi lên mặt nước thì mặt trời đã ngả Tây, anh nois với Đường Băng Vân: “Băng Vân, cô chuẩn bị một sợi xích sắt, tôi sẽ buộc nó vào lò luyện, chờ trời tối rồi mình vớt lò lên”.
Đường Băng Vân gật đầu: “Ok!”
Xong xuôi, Ngô Bình kéo theo một sợi xích rồi lại lặn xuống nước. Lần này, anh đã đào một lối đi theo thể tích của lò luyện đan để nó có thể chui qua.
Cuối cùng, anh buộc sợi xích cố định lên thần lò, sau đó lắc sợi xích để đầu bên trên bắt đầu kéo, còn anh sẽ đẩy từ bên dưới, hai phút sau lò luyện đã nổi lên mặt nước. Sau đó, anh lại kéo hai cái hòm khác lên.
Lúc này, trời đã tối đen, sau khi lò luyện được vớt lên bờ thì lại được cho ngay lên xe theo đúng yêu cầu của nnm sau đó đưa về căn biệt thư mới xây của anh. Giờ nhà anh đã trang hoàng xong, đồ gia dụng được Chu Thanh Nghiên chọn nên có thể ở luôn được rồi.
Vì thế, Ngô Bình chào tạm biệt Chu Nhược Tuyết rồi lái xe đưa Đường Băng Vân về huyện Minh Dương luôn.
“Ngô Bình, anh chuẩn bị dùng cái lò ấy để luyện đan dược gì?”, Đường Băng Vân rất quan tâm đến bệnh của ông nội mình.
Ngô Bình: “Ông cô bị thương đến nền móng khi đột phá cảnh giới, tôi cần luyện chế một lò Quy Nguyên Đan cho ông ấy uống. Uống xong, chắc ông ấy có thể khôi phục lại tu vi cảnh giới Địa Tiên của mình”.
Đường Băng Vân thở phào một hơi: “Thế thì tốt, nếu ông tôi không khoẻ lại thì Đường Môn loạn mất”.
Ngô Bình: “Lại có chuyện gì à?”
Đường Băng Vân: “Lúc anh lặn xuống dưới, tôi đã nhận được tin là đường chủ Đường Dị của Kim Ngọc Đường thuộc Đường Môn đã tự lập môn phái riêng. Hai nhóm mà tôi cử đi đều bị người của ông ấy đánh cho bị thương. Kim Ngọc Đường nắm trong tay một phần tư sản nghiệp của Đường Môn, giờ nơi này hoạt động riêng rẽ thì sẽ là đả kích chí mạng với Đường Môn đấy”.
Ngô Bình cau mày: “Ông cô đã lộ diện rồi mà ông ta vẫn dám làm thế à?”
Đường Băng Vân thở dài: “Đường Dị có cao nhân chống lưng, không thì còn lâu mới dám làm thế”.
Đường Băng Vân nhớ lại ngày trước, Đường Thiên Tuyệt bị tà ma chiếm mất cơ thể, Ngô Bình hỏi: “Chuyện lần này có liên quan đến tà ma không?”
Đường Băng Vân: “Tôi cũng không rõ, tôi bị cắt liên lạc với Đường Dị rồi. À, một nửa sản nghiệp của Đường Dị ở Cảng Thành, bao gồm ngân hàng, bất động sản, bệnh viện, tiệm vàng. Chắc Đường Dị đang ở đấy”.
Ngô Bình: “Lần này chúng ta đi Cảng Thành tiện thể điều tra Đường Dị này luôn”.
Đường Băng Vân khẽ thở dài một hơi: “Tôi có cảm giác hình như có một sức mạnh khủng khiếp nào đó đang nhắm vào Đường Môn, ít cũng phải 10 năm rồi”.
Ngô Bình: “Cũng có thể do cô lo nghĩ nhiều quá!”
Đường Băng Vân lắc đầu: “Không, trực giác của tôi luôn rất chuẩn”.
Sang sông xong là chiếc xe phóng lên đường cao tốc. Vì không vội về ngay nên Ngô Bình lái xe thong dong ở mức 120 km/h. Một lát sau, đột nhiên có hai chiếc xe container đi song song xuất hiện ở phía trước.
Dù đã tối, nhưng đường cao tốc vẫn có nhiều xe. Vì hai chiếc container quá bành chướng nên đã cản lối đi của nhiều xe đằng sau, họ nháy đèn, nhấn còi, nhưng hai chiếc container ấy vẫn mặc kệ.
Loáng cái, các xe khác đã lái sang làn đường khẩn cấp rồi vượt lên. Xe của Ngô Bình ở phía sau, anh nháy đèn mấy cái nhưng đối phương vẫn làm ngơ, anh nổi điên rồi thò một tay ra ngoài xửa xe, sau đó bắn một viên đạn thép về phía cửa sổ của một trong hai chiếc xe ấy.
Cốp.
Viên bi sắt đã bắn vào mặt của tài xế, một tiếng hét thê thảm vang lên, mặt gã chảy máu ròng ròng, sau đó phanh xe gấp.
Ngô Bình nhân đó phóng xe qua khe hở giữa hai xe trên. Song, đúng lúc anh phóng vụt lên thì người tài xế bị bắn đã bẻ lái đột ngột, ép đầu xe anh.
Phải biết rằng con đường cao tốc này bắc qua khe núi, từ cầu xuống khe núi là độ cao hơn 300 mét, rơi xuống cái là nát người ngay.
Ngô Bình nổi giận rồi cùng nhảy ra ngoài với Đường Băng Vân, sau đó nhảy lên mui của một trong hai chiếc xe lớn kia.
Uỳnh!
Chiếc xe của Ngô Bình va mạnh vào chiếc xe lớn rồi lật sang một bên vỡ nát, sau đó rơi xuống khe núi.
Anh chui từ cửa sổ vào ghế lại phụ của chiếc xe container, tài xế đang nhìn sang bên trái nên không chú ý tới anh, chỉ biết là có người vào nên ngạc nhiên thôi.
Chát!
Ngô Bình tát cho gã một cái, đồng thời thổi bột phấn vào mũi gã rồi lẩm bẩm thần chú. Tài xế mơ màng và đã bị anh khống chế.
“Ai sai anh làm việc này?”, Ngô Bình hỏi.
Tài xế vừa lái xe vừa đáp: “Là ông chủ bảo chúng tôi làm vậy”.
Lúc này, Đường Băng Vân cũng đã nhảy vào trong, không có chỗ ngồi nên đành ngồi tạm lên đùi Ngô Bình, cô ấy lạnh giọng nói: “Ông chủ anh là ai?”
“Đường An!”, tài xế đáp.
Đường Băng Vân: “Chiếc xe phía sau cũng là của bọn anh à?”
“Đúng, kế hoạch của chúng tôi là dùng xe container đâm xe các người rơi xuống núi. Nếu các người không trúng kế thì phía sau vẫn còn một chiếc xe khác đâm vào đuôi xe của các người, như vậy thì cũng chung số phận thôi”.
Ngô Bình hỏi: “Băng Vân, Đường An là ai?”
Đường Băng Vân: “Đường An là con của chú họ tôi, quản lý Thông Tin Đường, chuyên phụ trách thu tập tin tình báo nên quyền to lắm”.
Ngô Bình cau mày: “Đường cử thuộc hạ của mình xử lý chúng ta ư? Nếu anh ta không ngu thì chắc phải biết cách này không giết chúng ta được chứ?”
Đường Băng Vân gật gù: “Ý anh là có người cố ý vu vạ cho Đường An ư?”
Lâm Bạch triệu tập tất cả thành viên đến phòng họp. Phòng họp rất lớn, có đầy đủ các trang thiết bị. Ngô Bình đứng trên bục dài mười mét, rộng tám mét, cao hơn một mét tám, ánh đèn xung quanh chiếu rọi vào người anh.
Nhìn những cấp dưới ở phía dưới bục, Ngô Bình mỉm cười: "Tôi xin tự giới thiệu, sau này tôi sẽ làm trưởng nhóm mới của Hắc Thạch. Tôi họ Ngô, tên Ngô Bình. Tôi đã gặp các thành viên chủ chốt của Hắc Thạch, nhưng hôm nay mới có dịp gặp mọi người lần đầu tiên".
Có người phía dưới huýt sáo, là một cô gái. Cô ấy hô to: "Trưởng nhóm, anh đẹp trai quá!"
Ngô Bình mỉm cười: "Cảm ơn".
"Tôi sẽ tạm thời không điều chỉnh Hắc Thạch dù là về nhân lực hay chế độ, mọi người có thể chuyên tâm vào công việc của mình. Còn về lương, tôi sẽ tăng lương cho mọi người..."
Anh hỏi Lâm Bạch: "Ai phụ trách tài vụ?"
Lâm Bạch nói: "Là ông Chu ạ".
Một người đàn ông trung niên trọc đầu khoảng 50 tuổi, đeo một cặp kính kiểu cũ giơ tay, nói: "Báo cáo trưởng nhóm, tôi là Chu Chuyên, người phụ trách tài vụ".
Ngô Bình hỏi: "Ông Chu, ông là người phụ trách đúng không, vậy mỗi năm nhóm Hắc Thạch chúng ta chi tiêu bao nhiêu? Khoản chi cho nhiên viên là bao nhiêu?"
Ông Chu nói: "Báo cáo trưởng nhóm, nhóm Hắc Thạch chúng ta chi tiêu dựa theo khoản cấp của bên trên. Bên trên cho bao nhiêu thì chúng ta sẽ dùng bấy nhiêu. Có khi nhận thêm việc cũng được phát một ít tiền thưởng. Năm nay được nhận ba tỉ, phát cho nhân viên 570 triệu tệ".
Ngô Bình hỏi một nhân viên nam: "Anh phụ trách mảng nào? Thu nhập bao nhiêu?"
Nhân viên nam đẩy kính, nói: "Báo cáo, tôi phụ trách phân tích tình báo, năm ngoái nhận được 370 nghìn tệ".
Khoản thu 370 nghìn tệ sau thuế cũng không hề ít, cũng được tính là khá giả ở đất nước phát triển.
Ngô Bình hỏi tiếp: "Một ngày anh làm bao nhiêu tiếng?"
Nhân viên nam cười nói: "Tôi không tính, nhưng hầu như là khoảng 2, 3 ngày về nhà một lần".
Ngô Bình gật đầu, sau đó lại hỏi mấy người khác. Thu nhập của những nhân viên văn phòng này khoảng từ 300 nghìn tệ đến 500 nghìn tệ. Lương của những người đi công tác bên ngoài sẽ cao hơn, một năm có thể kiếm được mấy triệu tệ, nhưng đây cũng là tiền liều mạng đổi lấy, hầu như lúc nào cũng gặp nguy hiểm.
Anh nói: "Vì đặc thù công việc mà mọi người đều rất vất vả. Tôi quyết định sẽ tăng lương gấp đôi cho mọi người, bắt đầu từ năm nay".
Ông Chu tài vụ rất sốt ruột: "Trưởng nhóm, nếu nhiều như thế thì phải bỏ ra thêm 570 triệu tệ, lấy đâu ra nhiều tiền như thế chứ?"
Ngô Bình nói: "Tất nhiên là xin từ bên trên rồi".
Anh lấy điện thoại ra rồi gọi cho Đoàn Long ngay tại đó.
Sau khi nối máy, anh lập tức than khổ: "Thủ trưởng Long, Hắc Thạch nghèo quá, phải đổi mới trang thiết bị, cũng phải tăng thêm nhân viên, ngân sách không đủ".
Đoàn Long nghe thế cũng bật cười: "Cậu đang đòi tiền đấy à? Nói đi, cần bao nhiêu?"
Ngô Bình nghiêm mặt nói: "Thủ trưởng Long, năm nay em định chơi lớn, thế nên ngân sách của Hắc Thạch cần phải tăng ít nhất là gấp đôi".
Đoàn Long cũng rất thoải mái: "Được, anh tăng gấp đôi cho cậu. Nhưng cậu phải tạo ra thành tích đấy. Trước mắt mọi người phải đến Cảng Thành một chuyến, người Đông Doanh đang muốn thâu tóm thế giới ngầm bên đó nên đã phái một nhóm cao thủ tới, nhiệm vụ của mọi người rất quan trọng".
Ngô Bình nói: "Thủ trưởng Long yên tâm, có em ở đây thì người Đông Doanh không làm gì được đâu!"
"Được! Mọi người hãy làm tốt công tác chuẩn bị, tuần sau sẽ xuất phát".
"Rõ!"
Sau khi anh cúp máy, mọi người đưa mắt nhìn nhau. Chỉ gọi một cuộc thôi đã xin được ngân sách gấp đôi, trưởng nhóm mới được nể nang đến thế sao?
Mấy người Lâm Bạch nhìn nhau cười, họ đã nghe nói rằng Ngô Bình có quan hệ rất tốt với thủ trưởng Long, nhưng không ngờ lại tốt đến vậy! Phải biết là trưởng nhóm trước vì để tăng ngân sách mà đã tốn hơn một năm, cuối cùng cũng chỉ tăng được khoảng 300 triệu tệ, chưa bao giờ được tăng lên gấp đôi.
Mọi người bên dưới liền vỗ tay nhiệt liệt.
Ngô Bình phất tay, bên dưới liền yên tĩnh. Anh nói: "Tôi mới đến nên vẫn chưa hiểu biết nhiều về tình hình của Hắc Thạch, mọi người có vấn đề gì có thể nói ra".
Vừa dứt lời đã có người hỏi: "Trưởng nhóm, chúng ta có báo mối thù nhóm trưởng tiền nhiệm bị giết không?"
Ngô Bình nhìn về phía người vừa nói, đó là một nhân viên chuyên tác nghiệp bên ngoài, khoảng 25, 26 tuổi, tu vi cảnh giới Khí. Anh nói: "Tôi vẫn chưa nắm bắt được tình hình của trưởng nhóm tiền nhiệm".
Người này liền kể lại chuyện về trưởng nhóm tiền nhiệm. Người đó tên Đỗ Quảng Uy, là người rất tốt. Nửa năm trước, người đó bị kẻ phản bội bán đứng khi đang làm nhiệm vụ ở Đông Doanh, bị một đám cao thủ Đông Doanh vây giết ở Công Hải. Sau đó Đông Doanh gửi đầu của Đỗ Quảng Uy cho Hắc Thạch. Hai mắt người đó bị khoét ra, đầu lưỡi bị cắt, trên mặt còn bị khắc dòng chữ "Kẻ tiếp theo chính là các người".
Ngô Bình nghe xong im lặng một lúc, sau đó nói: "Hung thủ là ai?"
"Gia tộc Sato, một trong những thế gia tu luyện ở Đông Doanh".
Ngô Bình trầm giọng nói: "Tất nhiên phải báo mối thù của trưởng nhóm tiền nhiệm! Phải ăn miếng trả miếng!"
Mọi người đều gào lên phẫn nộ, họ cùng vào sinh ra tử với Đỗ Quảng Uy, tình cảm rất sâu đậm, thế nên nghe Ngô Bình nói thế họ rất kích động.
Ngô Bình hỏi: "Kẻ phản bội là ai, đã điều tra được chưa?"
Lâm Bạch nói: "Trưởng nhóm, kẻ phản bội đã trốn tới Đông Doanh và được đám Đông Doanh bảo vệ, chúng tôi ám sát hai lần đều thất bại".
Ngô Bình nói: "Không phải vội, rồi sẽ có lúc chúng lơi lỏng".
Lúc này một nhân viên lại hỏi: "Trưởng nhóm, nghe nói anh là tông sư cảnh giới Tiên Thiên, có thể ngưng tụ quyền ý, có thể cho chúng tôi mở mang tầm mắt không?"
Ngô Bình thấy họ rất muốn xem quyền ý thì mỉm cười, nói: "Quyền ý là một loại khả năng chiến đấu, phối hợp với thần ý có thể đe dọa đối phương. Ai muốn thử thì đứng lên bục".
Mọi người vội vàng đi lên, ngay cả Vi Lạp cũng chạy tới hóng hớt. Tổng cộng có 12 người, đứng thành hai hàng.
Ngô Bình đứng đối diện đám người này, sau đó liền sử dụng quyền ý. 12 người liền cảm thấy Ngô Bình tựa như thiên thần hạ phàm, khí thế vô cùng khủng khiếp, họ cảm thấy một nỗi sợ trào lên. Cảm giác này tựa như chuột thấy mèo vậy, ngay giây sau sẽ bị vồ lấy.
Có năm người toàn thân cứng đờ, sau đó ngã xuống đất. Những người khác cũng thấy đầu mình trống không, hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu
Ngô Bình thu quyền ý lại, nửa phút sau họ mới hoàn hồn lại, họ thấy kinh hãi vô cùng, đây chính là quyền ý sao?
Có người tò mò hỏi: "Trưởng nhóm, nói như thế thì những cao thủ Tiên Thiên thông thường đều hoàn toàn không phải đối thủ của anh sao, ví dụ như đội trưởng Lâm?"
Ngô Bình nói: "Trong chiến đấu có vô vàn thể loại và cách thức, không có mạnh nhất, chỉ có mạnh hơn. Nhưng cao thủ Tiên Thiên thông thường quả thật không phải đối thủ của tôi".
Lâm Bạch bật cười: "Cái đám khốn kiếp các người, muốn thấy tôi bị trưởng nhóm hành hạ chứ gì? Tôi thỏa mãn các người".
Anh ta tới trước mặt Ngô Bình, chắp tay nói: "Trưởng nhóm, xin hãy dốc toàn lực, tôi thất bại càng thảm hại thì họ càng hưng phấn".
Ngô Bình cười hỏi: "Anh có chắc chắn muốn đánh không?"
Lâm Bạch đã bày thế võ: "Xin nhóm trưởng hãy chỉ giáo".
Mọi người đều trợn to mắt, hưng phấn nhìn hai người trên đài.
Cổ Lệ nói: "Tôi cược anh Lâm có thể đỡ được mười chiêu".
Thường Minh nói: "Không đến nỗi chỉ có mười chiêu chứ nhỉ? Anh Lâm có thực lực mạnh mà, ít nhất có thể kiên trì đến 20, 30 chiêu".
Dương Đoạn nói: "Các người thì biết cái gì! Đại tông sư chỉ cần tung vài chiêu là quyết định thắng bại rồi".
Mọi người đều kinh ngạc, chỉ có vài chiêu thôi sao?
Lúc này Lâm Bạch đã ra tay trước, anh ta tấn công vào cánh phải của Ngô Bình tựa như một bóng ma. Ngô Bình phất tay, tóm được cánh tay Lâm Bạch vô cùng chính xác. Anh điểm điện chỉ lên cánh tay anh ta.
Sau khi bị điểm lên cánh tay, anh ta như bị điện giật, động tác rất chậm chạp. Ngay sau đó, cánh tay Ngô Bình liền ấn lên ngực anh ta, chỉ cần dùng lực thêm một chút là anh ta chắc chắn phải chết.
Đồng tử Lâm Bạch co rụt lại, sau đó ôm quyền lui về sau.
Mọi người im như thóc, Dương Đoạn khẽ thở dài: "Chỉ dùng có nửa chiêu thôi!"
Mặt Lâm Bạch đỏ lên, anh ta nói: "Trưởng nhóm, chiêu vừa rồi của anh có lai lịch như thế nào?"
Ngô Bình nói: "Điện chỉ hóa thành từ Kinh Lôi quyết của chùa Đại Thiền".
Lâm Bạch kinh ngạc: "Hóa ra là tuyệt chiêu của chùa Đại Thiền, thảo nào lại mạnh như thế, tôi thua tâm phục khẩu phục!"
Chương 387: Quá khứ của chị Thanh
Sau khi gặp mặt với nhân viên xong, ai về vị trí của người nấy để tiếp tục làm việc.
Tôn Khải Nguyên và Niên Tả Đạo vội vàng đi tới, giờ họ đã trở thành thành viên của Hắc Thạch.
"Chào trưởng nhóm", hai người đều cúi người.
Ngô Bình ừ một tiếng: "Hai người có hài lòng với Hắc Thạch không?"
"Hài lòng, hài lòng chứ", hai người vội nói.
Ngô Bình cười nói: "Tôn Khải Nguyên là cao thủ đầu độc, Niên Tả Đạo lại am hiểu dùng ám khí và thuốc nổ. Sau này mọi người có nhu cầu liên quan thì có thể bảo họ làm".
Lâm Bạch nói: "Trưởng nhóm, quả thực rất hữu dụng, hay là để họ làm việc ở bộ phận hậu cần".
Ngô Bình gật đầu, nói: "Tôi khá bận, không thể ở đây thường xuyên. Lâm Bạch, lúc tôi không ở đây thì phải làm phiền anh rồi".
Lâm Bạch lập tức nói: "Rõ, đây là điều cấp dưới như tôi nên làm".
Sau đó anh lại hỏi một số chuyện về Cảng Thành, tuần sau là phải đi tới đó rồi, anh vẫn chưa hiểu nhiều về tình hình bên đó.
Lâm Bạch nói: "Trưởng nhóm, người Đông Doanh được rất nhiều lợi ích ở Cảng Thành, nhưng cũng không đến mức đột nhiên cho người khống chế thế giới ngầm ở Cảng Thành. Việc này nhất định có nguyên nhân gì đó, tôi đề nghị chúng ta hãy điều tra rõ ràng trước rồi mới ra tay".
Ngô Bình nói: "Bộ phận tình báo hãy làm việc hết sức, có tin tức thì báo ngay cho tôi".
Anh ở Hắc Thạch cả buổi chiều nên đã hiểu biết cơ bản về phương thức vận hành và quá trình làm việc của Hắc Thạch, cũng đã gặp hết các thành viên chủ chốt.
Sau sáu giờ, anh gọi mấy người Lâm Bạch đi uống rượu. Lúc đi, anh lấy của Niên Tả Đạo một mũi tên chuyên dùng giấu trong tay áo, rồi lại hỏi lấy của Tôn Khải Nguyên bốn loại thuốc cực độc để phòng có lúc cần dùng.
Họ ăn cơm ở quán ăn của chị Thanh. Thu Nhi và Tiểu Tân đều đang làm việc trong tiệm.
Chị Thanh rất nhiệt tình, vội mời họ vào phòng riêng rồi dặn đầu bếp nấu những món ăn ngon nhất. Chị ta thậm chí còn về tận nhà để lấy chai rượu quý giá đang cất kỹ ra để chiêu đãi nhóm Ngô Bình.
Tiểu Tân tự mình mang thức ăn lên, Thu Nhi đi tới rót rượu cho Ngô Bình, tâm trạng của họ có vẻ rất tốt.
Ngô Bình cười hỏi: "Thu Nhi, đã trả hết nợ chưa?"
Thu Nhi cười nói: "Anh Bình, bọn em đã trả hết nợ rồi. Bố em bán quán thu mua phế liệu đi rồi, bảo là muốn đi làm ăn".
Ngô Bình gật đầu: "Bố em cũng là một nhân tài, ông ấy sẽ thành công".
Thu Nhi nói: "Anh Bình, lát nữa bố em sẽ đến, ông ấy nói có chuyện muốn gặp anh".
Ngô Bình nói: "Được".
Không lâu sau chị Thanh cầm rượu tới, đó đều là rượu ngon được chị ta cất kỹ. Thấy số rượu này, Ngô Bình hơi kinh ngạc. Theo như anh biết thì nếu đem bán những chai rượu này trên thị trường cũng phải có giá ít nhất mấy chục nghìn tệ!
Anh cười nói: "Chị Thanh, không ngờ chị lại cất giấu nhiều rượu ngon như vậy đấy".
Chị Thanh nói: "Số rượu này đều là do chồng tôi để lại".
Ngô Bình không hỏi kỹ, chỉ nói: "Chị Thanh, đã đủ món rồi, chị ngồi xuống uống chút rượu đi".
Chị Thanh không coi Ngô Bình là người ngoài, nên liền lấy thêm một cái ghế rồi ngồi cạnh anh.
Sau khi uống vài chén rượu, chị Thanh liền bắt đầu câu chuyện, kể về quá khứ của mình. Năm nay chị Thanh 32 tuổi, chị ta kết hôn năm 18 tuổi, chồng chị ta tên Tào Dũng.
Tào Dũng làm việc cho một ông chủ lớn, mấy năm đầu rất thuận lợi, nhưng vài năm sau ông chủ đó chết, anh ta cũng bỏ mạng, cho đến bây giờ vẫn chưa tra ra tại sao lại chết. Số rượu này chính là số rượu ngày xưa ông chủ kia tặng cho Tào Dũng.
Sau khi Tào Dũng chết, một đám người xông vào nhà chị ta rồi lấy đi tất cả thứ đáng giá, tài khoản ngân hàng cũng bị đóng băng. Không lâu sau, nhà của chị ta bị ngân hàng thu hồi.
Mấy năm sau, chị ta cố gắng làm lụng rồi mở được quán ăn, sao đó sống nương tựa với em trai của mình là Tiểu Tân.
Ngô Bình nghe đến đây liền nói: "Chị Thanh, ông chủ lớn đó là ai vậy?"
Chị Thanh nói: "Chắc cậu đã từng nghe nói, ông ta tên Vạn Trung Lương".
Ngô Bình rất kinh ngạc: "Vạn Trung Lương? Là ông chủ của Giang Nam thành?"
Chị Thanh gật đầu: "Chính là ông ta. Nói ra thì con trai út của Vạn Trung Lương chính là chồng của cô tôi".
Ngô Bình giật mình: "Nói thế thì chị cũng biết Vạn Lộ Khả sao?"
Chị Thanh nói: "Lộ Khả là em họ tôi, tất nhiên là tôi biết. Giờ cô ấy đang ở Mễ Quốc, hàng năm đều về thăm tôi".
Ngô Bình rất tò mò về Giang Nam thành, rõ ràng năm đó nhà họ Vạn đã bị người ta hãm hại. Nhưng bây giờ anh không tiện nghe ngóng, chỉ đành chuyển chủ đề sang nói cái khác.
Chẳng mấy chốc Khương Đông Thăng đã đến, ông ấy mang theo một bản hợp đồng, nói: "Cậu Bình, tôi chuẩn bị kinh doanh. Đây là hợp đồng nhập cổ phần, tôi tặng cậu 40% cổ phần".
Ngô Bình rất kinh ngạc, cười hỏi: "Ông đưa tôi 40% cổ phần làm gì chứ?"
Khương Đông Thăng nghiêm mặt nói: "Cậu Bình, nếu không có cậu thì tôi đã tự sát từ lâu rồi. Không dám giấu cậu, lúc đó tôi đã mua bảo hiểm, định sau khi chết sẽ để lại cho con gái tôi làm của hồi môn. May mà cậu đã cứu tôi, công ơn to lớn của cậu tôi không biết nên lấy gì báo đáp! 40% cổ phần này là một chút tâm ý của tôi, xin cậu Bình hãy nhận lấy!"
Khương Đông Thăng không hề ngốc, ông ấy biết Ngô Bình có thế lực to lớn, thế nên ông ấy nhất định phải bám lấy chỗ dựa vững chắc này. Ông ấy nhận thấy, so với những gì Ngô Bình có thể cho ông ấy thì 40% cổ phần không đáng là gì!
Ngô Bình hỏi: "Vậy ông định kinh doanh cái gì?"
Khương Đông Thăng nói: "Tôi đã nghiên cứu rất nhiều, định đầu tư xe hơi sử dụng năng lượng mới. Trong 10 năm tới, trên thị trường sẽ có đến một nửa lượng xe là xe hơi năng lượng mới, ngành này có tiềm lực lớn".
Ngô Bình trợn to mắt: "Ông định sản xuất xe sao? Ông có biết sản xuất xe cần bao nhiêu tiền không?"
Khương Đông Thăng gật đầu: "Tôi biết, có thể sẽ tốn hàng chục tỷ, hàng trăm tỷ! Một trăm triệu tệ của tôi hoàn toàn chỉ như muối bỏ biển, không hề đủ dùng".
Ngô Bình nói: "Thế nên ông tính sao?"
Khương Đông Thăng nói: "Thế nên tôi sẽ dùng một trăm triệu tệ này để kiếm thêm thật nhiều tiền trước, khi nào tôi có đủ vốn thì tôi sẽ sản xuất xe hơi dùng năng lượng mới".
Phải biết là ông ta có số phát tài, Ngô Bình hoàn toàn không tin lời ông ấy nói. Anh suy nghĩ một lúc rồi bảo: "Được, tôi nhận lấy 40% này".
Anh liền ký hợp đồng ngay tại đó, trở thành một trong những cổ đông của "Công ty Đông Thăng" do Khương Đông Thăng thành lập.
Mọi người uống rượu xong thì đã hơn mười giờ tối, Thường Minh lái xe đưa Ngô Bình về đường Lệ Thủy.
Chu Thanh Nghiên quả nhiên vẫn chưa về, Ngô Bình tự pha cho mình một ấm trà rồi bật ti vi xem tin tức.
Tính ra cũng rất trùng hợp, trên ti vi đang chiếu bộ phim truyền hình mà Lâm Băng Tiên đóng. Cô ấy đóng vai nữ chính của bộ phim này. Tuy đây là bộ phim có những tình tiết đã cũ mèm, nhưng không thể không nói tạo hình cổ trang của Lâm Băng Tiên rất đẹp, trở thành điểm nhấn của cả bộ phim.
Xem một lúc thì chuông cửa vang lên, nghe vô cùng dồn dập. Anh vội mở cửa ra thì thấy Hạ Lam đứng ở cửa, nói với anh bằng giọng rất sốt ruột: "Ngô Bình, con trai tôi bị nghẹn cổ, xin anh mau đến xem cho nó với!"
Lúc này cô ấy mắt ngấn lệ, vẻ mặt hoảng hốt, trông rất bất lực.
Ngô Bình nhanh chóng chạy tới nhà cô ấy. Vì ở ngay bên cạnh nên đi vài bước là tới.
Cửa chính đang mở, trong phòng khách, một đứa bé trai khoảng 3 tuổi đang nằm sõng soài trên mặt đất, hai mắt trợn tròn, sắc mặt trắng bệch. Tình hình này thì gọi xe cứu hộ chắc chắn không kịp, thảo nào Hạ Lam lại gọi anh.
Thấy cậu bé như vậy, Hạ Lam che miệng khóc đau đớn, nước mắt rơi như mưa. Nếu con trai có mệnh hệ gì thì cô ấy không muốn sống nữa!
"Đừng khóc!", Ngô Bình trầm trọng nói: "Đứa trẻ sẽ không sao đâu!"
Anh đi tới giơ tay ấn lên ngực cậu bé, cậu bé liền phun ra một quả bóng nảy to bằng quả nho.
Cậu bé ngay lập tức được hít thở bình thường, sắc mặt cũng dần trở lại như cũ. Cậu bé chớp đôi mắt, nói: "Mẹ ơi".
Chương 388: Trục vớt lò luyện đan
Hạ Lam ôm chầm đứa bé vào lòng, khóc lớn: "Lạc Nhi, con trai ngoan của mẹ!"
Ngô Bình nói: "Không sao rồi, đừng làm đứa trẻ sợ".
Hạ Lam vội lau nước mắt đi, mỉm cười nới với cậu bé: "Lạc Nhi, sau này đừng có để đồ linh tinh vào trong miệng nữa được không?"
Lạc Nhi gật đầu: "Dạ thưa mẹ, con nhớ rồi ạ".
Sau khi dỗ dành con trai xong, Hạ Lam cúi người trước Ngô Bình: "Ngô Bình, cảm ơn anh!"
Ngô Bình mỉm cười: "Đừng khách sáo, cô hãy ở bên cạnh đứa trẻ đi, tôi về trước đây".
Hạ Lam tiễn anh ra ngoài cửa, sau đó nhìn theo mãi cho đến khi anh đi vào nhà.
Sau khi vào nhà không lâu, anh bắt đầu tu luyện phương pháp hít thở, nhưng chẳng bao lâu sau chuông cửa lại vang lên. Anh mở cửa ra, người bên ngoài lại là Hạ Lam. Cô ấy nói với vẻ ái ngại: "Ngô Bình, xin lỗi nhé, muộn thế này rồi còn tới làm phiền anh".
Ngô Bình nói: "Không sao, cô có việc gì không?"
Hạ Lam vén tóc mai, nói: "Lạc Nhi vừa ngủ rồi, tôi muốn sang cảm ơn anh".
Ngô Bình nói: "Chuyện nhỏ thôi mà, cô không cần bận tâm đâu. Muộn rồi, mau về nghỉ ngơi đi".
Đã tối muộn, anh không tiện mời một cô gái vừa quen không lâu vào nhà ngồi, thế nên liền mời cô ấy về.
Hạ Lam hơi ngại ngùng, vội nói: "Được, anh cũng nghỉ ngơi đi. Tôi tặng cái này cho anh". Nói rồi cô ấy đưa một cái hộp gỗ dài một thước cho Ngô Bình.
Ngô Bình còn chưa kịp hỏi thì Hạ Lam đã quay người rời đi, chạy nhanh về nhà.
Ngô Bình lắc đầu. Anh đóng cửa rồi mở hộp gỗ ra, bên trong có một chiếc quạt cổ. Sau khi mở quạt ra, bên trong là một bức tranh sơn thủy, chữ viết trên đó vô cùng kỳ lạ. Anh nhìn kỹ thì thấy hình như đây là biến thể của tiên văn, nhưng anh vẫn có thể nhận ra.
"Ồ, có cả loại quạt như thế này sao?". Anh vô cùng tò mò, thấy Đông Hoàng đã tỉnh từ lúc nào và đang đứng bên cạnh, anh cười hỏi: "Đông Hoàng, mày có biết cái quạt này không?"
Đông Hoàng nhìn lướt qua, sau đó ngửi thử rồi gật đầu.
Ngô Bình rất kinh ngạc: "Mày biết nó sao?"
Đông Hoàng lại gật đầu, nó dùng móng vuốt vỗ bàn sau đó chạy nhanh về ổ chó, cắn ra một chiếc nhẫn đồng mặt dẹt, để nó lên trên bàn.
Ngô Bình sững người, sau đó cầm nhẫn lên quan sát. Anh phát biện trên bề mặt chiếc nhẫn có khắc tiên văn, vừa nhìn đã biết là một món pháp khí. Mắt anh sáng lên, vội nói: "Đông Hoàng, mày muốn dùng nó để đổi quạt của tao à?"
Đông Hoàng gật đầu, cứ như đang nói: "Mau đổi đi, lần này anh hời to rồi đấy".
Ngô Bình nhếch môi: "Đông Hoàng, mày đừng có nghĩ tao không biết nhìn hàng. Chiếc quạt nảy không đơn giản đâu. Thế này nhé, mày còn đồ gì khác không, cầm ra cho tao xem".
Đông Hoàng nhìn chằm chằm Ngô Bình, sau đó quay đầu chạy vào ổ chó. Lần này nó ngậm ra một cái vòng tay. Vòng tay có màu tím đen, được xâu từ mười tám hạt ngọc khắc đầu quỷ.
Ngô Bình cầm vòng tay lên, hỏi: "Thứ này dùng để trấn tà sao?"
Đông Hoàng gật đầu như muốn nói: "Lần này anh hài lòng chưa?"
Ngô Bình cười nói: "Được, tao sẽ đổi quạt lấy nhẫn và vòng tay của mày".
Đông Hoàng lập tức ngậm lấy vòng tay và nhẫn, hiển nhiên nó không muốn đổi cả hai.
Ngô Bình khẽ ho một tiếng, nói: "Đông Hoàng, miếng ngọc trước đó tao đưa mày giúp ích rất nhiều cho mày đúng không?"
Đông Hoàng cúi đầu, đôi mắt nó xoay chuyển vài cái, sau đó nó nhả nhẫn và vòng tay để xuống mặt đất, rồi gật đầu với Ngô Bình.
Ngô Bình cười hì hì, sau đó cầm lấy nhẫn và vòng tay, và cũng vứt quạt xuống dưới đất, nói: "Đông Hoàng, bây giờ cuối cùng tao cũng hiểu người của thị trấn Hoa Thần tại sao lại tìm mày. Vì mày có rất nhiều bảo bối mà họ cần, đúng không?"
Đông Hoàng gật đầu, sau đó nó cắn lấy chiếc quạt chạy về ổ chó.
Ngô Bình rất tò mò, anh muốn tới ổ chó xem nhưng lại thôi. Đông Hoàng không phải chó bình thường, không nên chọc vào nó thì hơn.
Anh nghịch chiếc nhẫn và vòng tay. Theo như hiểu biết của anh về trận pháp thì chiếc nhẫn này hẳn là một pháp khí phòng ngự, nếu muốn dùng nó thì trước tiên phải có thần niệm. Vòng tay đầu quỷ là pháp khí trấn tà, cũng là một thứ tốt.
Sau khi nghiên cứu một lúc, anh liền chuyên tâm tu luyện mãi đến đêm khuya mới nghỉ ngơi. Người tu hành như anh khi đi ngủ sẽ không hề nằm mơ, đặt lưng xuống là sẽ ngủ say, khiến cơ thể và tinh thần được nghỉ ngơi đầy đủ.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Mới sáng ra anh đã gọi điện cho Đường Băng Vân. Đường Băng Vân đã đưa người và máy xúc đến huyện Thuần Nhiên. Anh liền vội vàng chuẩn bị một chút rồi lái xe đến đó.
Thạch Thành và huyện Thuần Nhiên chỉ cách nhau một con sông, qua cây cầu bắc qua sông, lái hơn một trăm cây số nữa là tới. Anh chỉ lái hơn một tiếng đồng hồ là đã tới nơi.
Khi đến thôn Hóa Long của huyện Thuần Nhiên, Ngô Bình thấy có một khu trục vớt đang được xây dựng cạnh đình nghỉ mát, nó giống như cần trục hình tháp, có mười mấy công nhân đang làm việc ở đó.
Xe Đường Băng Vân đỗ trong sân nhà họ Chu, anh thầm nghĩ, chẳng lẽ Chu Tiểu Lôi quay về rồi?
Anh liền lái xe vào trong sân, quả nhiên Đường Băng Vân và Chu Tiểu Lôi đi ra từ trong nhà.
Chu Tiểu Lôi rất vui, cô ấy cười nói: "Anh Ngô Bình, anh đến rồi!"
Ngô Bình nói: "Tiểu Lôi, hôm nay em không đi làm sao?"
Chu Tiểu Lôi nói: "Hôm nay em được nghỉ, em thấy chị Đường ở chỗ đình nghỉ mát nên mới qua hỏi, thế mới biết anh Ngô Bình là bạn của chị ấy, em liền mời chị Đường vào nhà ngồi".
Đường Băng Vân nói: "Tôi đã cho người lắp đặt máy móc theo vị trí mà anh nói, nếu không có điều gì ngoài ý muốn thì hôm nay có thể trực vớt".
Công việc trục vớt tốt nhất là nên tiến hành vào buổi đêm, nếu không một khi bị người dân của thôn Hóa Long thấy thì sẽ bị truyền ra ngoài. Hơn nữa lắp đặt và điều chỉnh máy móc cũng cần thời gian, hoàn thành xong thì cũng tầm đến tối.
Ba người đi vào trong nhà nói chuyện, Ngô Bình không giấu mà nói: "Tiểu Lôi, dưới đình nghỉ mát có chôn một cái lò luyện đan, tối nay anh định trục vớt nó lên, em đừng nói chuyện này cho người khác biết".
Chu Tiểu Lôi gật đầu: "Anh yên tâm, em sẽ không nói cho ai đâu".
Ngô Bình hỏi cô ấy: "Công việc giáo viên có nhẹ nhàng không?"
Chu Tiểu Lôi nói: "Rất tốt, học sinh nghỉ thì em cũng được nghỉ, em thường đi du lịch nữa. Học sinh của em đáng yêu lắm, dạy học khiến em có cảm giác thành tựu".
Ngô Bình nói: "Thế thì tốt, sau này có chuyện gì cứ gọi điện cho anh".
Nói chuyện một lúc, Chu Tiểu Lôi liền vào bếp chuẩn bị hoa quả và bánh ngọt.
Đường Băng Vân nói: "Hay đấy, nơi thâm sơn cùng cốc thế này mà cũng có một cô em gái đáng yêu. Nói đi, rốt cuộc anh có mấy cô em gái hả?"
"Đừng nói linh tinh, cô ấy là em gái của bạn tôi", Ngô Bình liền kể lại chuyện của Chu Phù Sinh.
Đường Băng Vân liền tỏ vẻ tán thưởng, nói: "Anh nghĩa khí thật đấy, mấy người kia chết đúng là quá hời cho chúng".
Ngô Bình không bàn đến chuyện này nữa mà hỏi: "Ông nội cô thế nào rồi?"
"Vẫn thế, mong rằng anh có thể chữa khỏi cho ông thì Đường môn mới có thể ổn định được", Đường Băng Vân nói: "Hai ngày nay ông nội cố tình xuất hiện vài lần, Đường môn mới được yên ổn".
"Đã tra ra được người định giết tôi lần trước chưa?", ý anh là vụ bom trên máy bay.
Ánh mắt Đường Băng Vân lạnh đi: "Đã có manh mối rồi, không lâu sau sẽ có kết quả, tôi chắc chắn sẽ không tha cho kẻ chủ mưu!"
Ngô Bình gật đầu: "Bây giờ cô là lệnh chủ của 'Thiên Sát', làm gì cũng phải cẩn thận. Có việc gì cần thì tôi sẽ giúp đỡ hết sức".
Đường Băng Vân thở dài: "Anh nói đúng, việc của Thiên Sát nhiều tới nỗi tôi phát điên. Trước kia tôi chỉ giúp đỡ quản lý Thiên Sát, giờ để tôi phụ trách hoàn toàn tôi mới biết nó khó thế nào".
Ngô Bình nói: "Ồ? Chẳng lẽ gặp rắc rối gì à?"
"Đúng, trụ sở chính của Thiên Sát ở Cảng Thành bị người ta chiếm mất, thành viên ở đó không rõ tung tích, tôi phải đi xử lý chuyện này".
Ngô Bình nghĩ một lúc rồi nói: "Tuần sau tôi đến Cảnh Thành, cùng nhau đi nhé?"
Chương 389: Xuống tìm lò luyện đan
Đường Băng Vân nói: "Được, chúng ta cùng đi".
Lúc này Chu Tiểu Lôi bê đĩa hoa quả ra, cười nói: "Đây là hoa quả mới mua hôm nay đấy, mọi người nếm thử xem".
Còn chưa ăn được bao nhiêu thì bên ngoài đã vang lên một loạt âm thanh hỗn tạp. Ngô Bình đẩy cửa ra xem thì thấy một đám dân làng đứng trước cửa nhà họ Chu. Dẫn đầu là một ông già, bên cạnh có một người đàn ông khoảng 30 tuổi.
Ông già cầm một hộp quà, gọi với vào trong nhà: "Tiểu Lôi, cháu ra đây đi, bác tới cầu hôn cho con trai bác".
Thấy thế, Ngô Bình tò mò hỏi: "Tiểu Lôi, đó là ai vậy?"
Chu Tiểu Lôi tức tới nỗi mặt trắng bệch: "Sao ông ta lại đến nữa vậy!"
Cô ấy liền kể mọi chuyện cho Ngô Bình, hóa ra ông già là người trong thôn, chỉ có một đứa con trai độc nhất, nhưng con trai ông ta hơi ngốc, đầu óc không minh mẫn, người ta gọi anh ta là "Đại ngốc", đến giờ vẫn chưa lấy được vợ.
Chu Tiểu Lôi mất anh, không có ai để nương tựa trong thôn, thế nên ông ta liền nhắm vào Chu Tiểu Lôi, nhiều lần bảo người đến khuyên nhủ cô ấy, thậm chí còn chạy tới trường học mà Chu Tiểu Lôi làm việc, mong cô ấy có thể cưới con trai mình.
Ngô Bình nghe xong liền cười lạnh: "Người nhà này đúng là vô lý".
Chu Tiểu Lôi thấy họ gọi không ngừng thì xông ra, nói: "Bác Lý, cháu không lấy Đại ngốc đâu, cháu không thích anh ta, mọi người hãy về đi".
Cạnh bác Lý còn có một bà già, bà ta gào lên: "Tiểu Lôi, cháu đừng có mà không biết điều. Nhà bác vừa mới xây nhà gạch, sau này hai bác mất thì tài sản đều là của cháu, cháu làm dâu nhà bác thì có gì mà không tốt?"
Chu Tiểu Lôi tức giận nói: "Cháu không thích con trai bác, thế được chưa? Mọi người mau đi đi!"
Bà già quát lớn: "Không thích con trai tôi à? Cô không nhìn lại mình đi, từng làm điếm ở quán bar, trừ con trai tôi ra thì ai thèm lấy cô chứ?"
Câu này đã đụng vào vết thương lòng của Chu Tiểu Lôi, làm cô ấy đau đớn không thôi. Cô ấy ôm mặt quay người đi vào nhà.
Ngô Bình lạnh lùng nhìn bà già, nói: "Bà này, bà ăn nói cho cẩn thận, nếu không cái miệng bà sẽ nát bấy đấy".
Bà già chửi to: "Đồ chó, mày từ đâu chui ra hả! Chuyện trong thôn của bọn tao mà cũng dám chõ mồm vào, có tin tao gọi người đánh chết mày không?"
Ngô Bình âm thầm búng tay, anh bắn ra một luồng khói độc lấy từ chỗ Tôn Khải Nguyên, nó rơi vào trong miệng bà già độc ác. Bà già đột nhiên thấy miệng rất ngứa, vội đưa tay lên gãi. Nhưng bà ta gãi khiến miệng xanh tím, sau đó đen sì, bắt đầu chảy nước.
Bà ta càng gãi càng ngứa, cuối cùng cào rách cả miệng. Những người xung quanh sợ tới nỗi hét lớn, vội vàng tránh xa bà ta, kể cả chồng và con trai bà ta.
Bà ta vô cùng kinh hãi, cúi đầu nhìn tay mình thì thấy trên đó toàn là máu, còn dính cả thịt trên miệng, bà ta sợ tới nỗi hét toáng lên.
Ngô Bình nói: "Ngay cả quỷ thần cũng thấy bà toàn nói lời độc địa, nên mới xé rách miệng bà đấy!"
Bà già vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, trợn tròn mắt rồi ngất đi.
Ngô Bình nhân cơ hội nói: "Chu Tiểu Lôi có quỷ hồn của anh trai Chu Phù Sinh bảo vệ, ai dám bắt nạt cô ấy thì đây chính là kết cục của người đó!"
Mọi người đều sợ mất mật, vội vàng tản đi.
Còn bà già độc miệng thì sau khi về nhà miệng bà ta thối rữa, sau này đi bệnh viện bác sĩ cũng bó tay, chỉ có thể loại bỏ phần môi. Bà ta liền lộ ra cả hai hàm răng, từ đó có thêm một biệt danh, đó là bà già miệng nát.
Sau khi đuổi đám người này đi, Ngô Bình đi vào an ủi Chu Tiểu Lôi, mãi mới khiến cảm xúc của cô ấy ổn định lại.
Buổi chiều Ngô Bình và Đường Băng Vân tới công trường thi công. Anh nhìn xuống dưới đình nghỉ mát, lò luyện đan vẫn còn đó, do bị chôn quá sâu mà muốn lấy nó lên cần cả một công trình lớn.
Lò luyện đan ở trong một cái huyệt rỗng, to bằng cả cái sân, cách mặt đất khoảng 7, 8 mét. Trừ lò luyện đan thì ở trong cái huyệt đó còn có thứ khác.
Anh nói: "Băng Vân, tôi xuống đó xem trước".
Đường Băng Vân gật đầu: "Cẩn thận đấy".
Anh cởi áo khoác, chỉ mặc một chiếc quần ngắn, sau đó cầm kiếm Sát chìm xuống dưới nước. Bên trên mặt nước toàn là bùn đất, dùng tay là có thể vạch ra, dòng nước càng thêm vẩn đục.
Lấy hơi thêm hai lần nữa, anh liền đào xuống được hơn ba mét. Khi đào đến tầng đất đáy, anh tiếp tục đào, thêm ba mét nữa là nhìn thấy lớp nham thạch màu đỏ trầm. Anh liền đào tiếp theo lớp nham thạch, sau khi đào thêm mấy mét là đến phần dưới của huyệt rỗng.
Anh lượn một vòng rồi xác định, huyệt rỗng này nằm trong một khối nham thạch màu đỏ to lớn.
Chẳng mấy chốc anh đã ngoi lên mặt nước, Đường Băng Vân đưa khăn cho anh rồi hỏi: "Sao rồi? Dễ đào không?"
Ngô Bình lau mặt rồi nói: "Huyệt rỗng nằm trong nham thạch. Khối nham thạch này quá lớn, không thể kéo tất cả lên được, chỉ có thể đâm xuyên qua nó. Việc này để tôi làm".
Nói xong anh liền hít sâu một hơi, lặn xuống nước.
Lần này anh bắt đầu đào từ phần đáy nham thạch, kiếm Sát vô cùng sắc bén, chẳng bao lâu đã có thể đào ra một cái lỗ có đường kính hơn một mét. Vì khí áp trong huyệt rỗng quá lớn nên nước bên ngoài không vào được, không khí bên trong lại tràn ra không ít.
Ngô Bình nhảy khỏi mặt nước, đi vào trong huyệt rỗng. Huyệt rỗng nằm trong nham thạch, xung quanh là vách nham thạch màu đỏ rực, diện tích bên trong hơn 200 mét vuông. Bên trong có một cái lò luyện đan, ngoài ra còn có rất nhiều hòm đồng. Anh mở ra hết, phát hiện bên trong có ba thứ đồ. Vừa nhìn là mắt anh đã sáng lên: "Là than!"
Ba thứ này không phải than bình thường, loại thứ nhất là than Tinh, loại thứ hai là than Long, loại thứ ba là than Xích Linh. Ba loại than này đều được dùng để luyện đan.
Luyện đan không dùng than thường, những thứ than như than Xích Linh, than Long, than Tinh đều là thứ than quý giá, cần phải có kỹ thuật bào chế rất phức tạp và nguyên liệu vô cùng đắt đỏ.
Trong đó thì số lượng nhiều nhất là than Xích Linh, có sáu hòm, mỗi hòm hơn 50 cân. Tiếp theo là than Long, có hai hòm, giá trị của nó vượt xa than Xích Linh. Cuối cùng là than Kim Tinh, chỉ có một hòm.
Bây giờ đan được mà anh luyện ra không được cao cấp cho lắm, dùng than Xích Linh là đủ. Cạnh hòm là một cái bàn đá, bên trên có mấy mảnh đá mỏng, trên đó khắc tiên văn.
Anh nhìn kỹ thì phát hiện trên mảnh đá có ghi các loại đơn thuốc luyện đan, tổng cộng có 13 loại. 13 đơn thuốc khắc trên 13 phiến đá.
Mắt anh sáng lên, liền ghi nhớ nội dung trên đó rồi thu vào nhẫn. Nghĩ một lúc, anh chỉ để lại hai hòm than Xích Linh, những hòm còn lại anh thu hết vào trong nhẫn.
Anh vẫn chưa thể dùng cái nhẫn này, sau khi có thần niệm mới có thể lấy đồ bên trong ra. Nhưng không sao cả, số than này đủ để anh sử dụng. Số than còn lại đợi sau khi có thần niệm thì anh lấy ra cũng không muộn.
Cạnh bàn đá còn có một cái giá, bên trên để rất nhiều hộp đá. Anh mở ra thì thấy bên trong toàn là bụi. Xem ra trong này từng để các vị thuốc, nhưng vì đã quá lâu nên những vị thuốc này đều đã hỏng hết.
Anh thầm tiếc nuối, tìm tiếp trên giá thì chẳng phát hiện ra điều gì. Nhưng những hộp ngọc để thuốc này có đủ loại to nhỏ, dùng để đựng "linh ngọc" của linh dược, anh liền thu hết cả cái giá, kể cả hơn trăm cái hộp lớn nhỏ trên đó vào trong nhẫn.
Sau đó anh liền nhìn vào cái lò luyện đan. Lò luyện đan bị phong ấn, bên trong có ánh sáng tản ra, đây chắc chắn là một đan dược quý giá. Nhưng chỉ không biết đã bao nhiêu tháng năm trôi qua, đan dược trong lò luyện đan còn có tác dụng không?
Chương 390: Vớt lò luyện đan
Ngô Bình đi quanh lò luyện đan một vòng thì thấy nắp lò có cơ quan, vì thế anh đã giơ tay rồi đập vào thân lò, một tiếng rắc vang lên, nắp lò văng ra, ba tia sáng mạnh bắn ra ngoài, cùng với đó là một thương ngào ngạt, Ngô Bình vừa ngửi đã thấy sảng khoái.
Ngô Bình không muốn lãng phí nên bò lên nắp lò rồi hít lấy hít để. Sau khi hít bảy hơi, toàn bộ ánh sáng trong lò đã bị anh hấp thu hết. Sau đó, anh lại đập vào lò luyện đan, một viên đan dược khá to bay ra rồi toả sáng.
Ngô Bình quan sát một lát rồi sáng mắt lên nói: “Chắc là Hoá Long Đan trong ghi chép của phiến ngọc rồi. Thuồng luồng uống vào sẽ hoá rồng”.
Trong vô vàn ghi chép của phiến ngọc có nhắc qua tới loại đan dược này, rồng không phải hình dạng cố định, mà phải tiến hoá hết xong mới thống nhất.
Điều này có nghĩa là người có thể sẽ thành rồng, mà cá cũng có thể thành rồng, hay rắn cũng vậy. Điểm khác biệt duy nhất là, khi đã hoá rồng rồi, hình dạng của từng vật thể sẽ khác nhau. Lúc này rồng không không còn là một sinh vật sống nào đó nữa, mà chỉ là cách gọi tến của một giai đoạn tiến hoá cấp cao thôi.
Ngô Bình mỉm cười rồi bỏ đan dược vào trong một chiếc bình đã chuẩn bị sẵn. Anh nhìn ngó xung quanh thì thấy da của một con đại xà lột xác, bộ da to như cái thùng nước đang cuộn tròn một chỗ trong góc.
Anh vừa nhìn thấy thì đã sáng mắt lên rồi hô: “Là da rồng!”
Đây là da của thuồng luồng lột xác, nếu để làm thuốc dẫn thì có thể luyện chế ra một loại dược liệu rất quý là Long Thoái Đan.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi hiểu ra: “Mình biết rồi, vào thời Tiên Tần, một con đại xad đã vào đây, sau đó hấp thu khí tức của đan dược toả ra trong lòng rồi dần trưởng thành, cuối cùng thì đã hoá rồng”.
“Xem ra tác dụng của Hoá Long Đan này rất tốt, chỉ có khí tức đan dược toả ra thôi mà cũng giúp thuồng luồng hoá rồng, lẽ nào đan dược còn có tác dụng thần kỳ hơn?”
Chờ khi Ngô Bình ngoi lên mặt nước thì mặt trời đã ngả Tây, anh nois với Đường Băng Vân: “Băng Vân, cô chuẩn bị một sợi xích sắt, tôi sẽ buộc nó vào lò luyện, chờ trời tối rồi mình vớt lò lên”.
Đường Băng Vân gật đầu: “Ok!”
Xong xuôi, Ngô Bình kéo theo một sợi xích rồi lại lặn xuống nước. Lần này, anh đã đào một lối đi theo thể tích của lò luyện đan để nó có thể chui qua.
Cuối cùng, anh buộc sợi xích cố định lên thần lò, sau đó lắc sợi xích để đầu bên trên bắt đầu kéo, còn anh sẽ đẩy từ bên dưới, hai phút sau lò luyện đã nổi lên mặt nước. Sau đó, anh lại kéo hai cái hòm khác lên.
Lúc này, trời đã tối đen, sau khi lò luyện được vớt lên bờ thì lại được cho ngay lên xe theo đúng yêu cầu của nnm sau đó đưa về căn biệt thư mới xây của anh. Giờ nhà anh đã trang hoàng xong, đồ gia dụng được Chu Thanh Nghiên chọn nên có thể ở luôn được rồi.
Vì thế, Ngô Bình chào tạm biệt Chu Nhược Tuyết rồi lái xe đưa Đường Băng Vân về huyện Minh Dương luôn.
“Ngô Bình, anh chuẩn bị dùng cái lò ấy để luyện đan dược gì?”, Đường Băng Vân rất quan tâm đến bệnh của ông nội mình.
Ngô Bình: “Ông cô bị thương đến nền móng khi đột phá cảnh giới, tôi cần luyện chế một lò Quy Nguyên Đan cho ông ấy uống. Uống xong, chắc ông ấy có thể khôi phục lại tu vi cảnh giới Địa Tiên của mình”.
Đường Băng Vân thở phào một hơi: “Thế thì tốt, nếu ông tôi không khoẻ lại thì Đường Môn loạn mất”.
Ngô Bình: “Lại có chuyện gì à?”
Đường Băng Vân: “Lúc anh lặn xuống dưới, tôi đã nhận được tin là đường chủ Đường Dị của Kim Ngọc Đường thuộc Đường Môn đã tự lập môn phái riêng. Hai nhóm mà tôi cử đi đều bị người của ông ấy đánh cho bị thương. Kim Ngọc Đường nắm trong tay một phần tư sản nghiệp của Đường Môn, giờ nơi này hoạt động riêng rẽ thì sẽ là đả kích chí mạng với Đường Môn đấy”.
Ngô Bình cau mày: “Ông cô đã lộ diện rồi mà ông ta vẫn dám làm thế à?”
Đường Băng Vân thở dài: “Đường Dị có cao nhân chống lưng, không thì còn lâu mới dám làm thế”.
Đường Băng Vân nhớ lại ngày trước, Đường Thiên Tuyệt bị tà ma chiếm mất cơ thể, Ngô Bình hỏi: “Chuyện lần này có liên quan đến tà ma không?”
Đường Băng Vân: “Tôi cũng không rõ, tôi bị cắt liên lạc với Đường Dị rồi. À, một nửa sản nghiệp của Đường Dị ở Cảng Thành, bao gồm ngân hàng, bất động sản, bệnh viện, tiệm vàng. Chắc Đường Dị đang ở đấy”.
Ngô Bình: “Lần này chúng ta đi Cảng Thành tiện thể điều tra Đường Dị này luôn”.
Đường Băng Vân khẽ thở dài một hơi: “Tôi có cảm giác hình như có một sức mạnh khủng khiếp nào đó đang nhắm vào Đường Môn, ít cũng phải 10 năm rồi”.
Ngô Bình: “Cũng có thể do cô lo nghĩ nhiều quá!”
Đường Băng Vân lắc đầu: “Không, trực giác của tôi luôn rất chuẩn”.
Sang sông xong là chiếc xe phóng lên đường cao tốc. Vì không vội về ngay nên Ngô Bình lái xe thong dong ở mức 120 km/h. Một lát sau, đột nhiên có hai chiếc xe container đi song song xuất hiện ở phía trước.
Dù đã tối, nhưng đường cao tốc vẫn có nhiều xe. Vì hai chiếc container quá bành chướng nên đã cản lối đi của nhiều xe đằng sau, họ nháy đèn, nhấn còi, nhưng hai chiếc container ấy vẫn mặc kệ.
Loáng cái, các xe khác đã lái sang làn đường khẩn cấp rồi vượt lên. Xe của Ngô Bình ở phía sau, anh nháy đèn mấy cái nhưng đối phương vẫn làm ngơ, anh nổi điên rồi thò một tay ra ngoài xửa xe, sau đó bắn một viên đạn thép về phía cửa sổ của một trong hai chiếc xe ấy.
Cốp.
Viên bi sắt đã bắn vào mặt của tài xế, một tiếng hét thê thảm vang lên, mặt gã chảy máu ròng ròng, sau đó phanh xe gấp.
Ngô Bình nhân đó phóng xe qua khe hở giữa hai xe trên. Song, đúng lúc anh phóng vụt lên thì người tài xế bị bắn đã bẻ lái đột ngột, ép đầu xe anh.
Phải biết rằng con đường cao tốc này bắc qua khe núi, từ cầu xuống khe núi là độ cao hơn 300 mét, rơi xuống cái là nát người ngay.
Ngô Bình nổi giận rồi cùng nhảy ra ngoài với Đường Băng Vân, sau đó nhảy lên mui của một trong hai chiếc xe lớn kia.
Uỳnh!
Chiếc xe của Ngô Bình va mạnh vào chiếc xe lớn rồi lật sang một bên vỡ nát, sau đó rơi xuống khe núi.
Anh chui từ cửa sổ vào ghế lại phụ của chiếc xe container, tài xế đang nhìn sang bên trái nên không chú ý tới anh, chỉ biết là có người vào nên ngạc nhiên thôi.
Chát!
Ngô Bình tát cho gã một cái, đồng thời thổi bột phấn vào mũi gã rồi lẩm bẩm thần chú. Tài xế mơ màng và đã bị anh khống chế.
“Ai sai anh làm việc này?”, Ngô Bình hỏi.
Tài xế vừa lái xe vừa đáp: “Là ông chủ bảo chúng tôi làm vậy”.
Lúc này, Đường Băng Vân cũng đã nhảy vào trong, không có chỗ ngồi nên đành ngồi tạm lên đùi Ngô Bình, cô ấy lạnh giọng nói: “Ông chủ anh là ai?”
“Đường An!”, tài xế đáp.
Đường Băng Vân: “Chiếc xe phía sau cũng là của bọn anh à?”
“Đúng, kế hoạch của chúng tôi là dùng xe container đâm xe các người rơi xuống núi. Nếu các người không trúng kế thì phía sau vẫn còn một chiếc xe khác đâm vào đuôi xe của các người, như vậy thì cũng chung số phận thôi”.
Ngô Bình hỏi: “Băng Vân, Đường An là ai?”
Đường Băng Vân: “Đường An là con của chú họ tôi, quản lý Thông Tin Đường, chuyên phụ trách thu tập tin tình báo nên quyền to lắm”.
Ngô Bình cau mày: “Đường cử thuộc hạ của mình xử lý chúng ta ư? Nếu anh ta không ngu thì chắc phải biết cách này không giết chúng ta được chứ?”
Đường Băng Vân gật gù: “Ý anh là có người cố ý vu vạ cho Đường An ư?”
Bình luận facebook