• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Thần Y Trở Lại (8 Viewers)

  • Chương 391-395

Chương 391: Uy hiếp

Ngô Bình: “Cô điện luôn cho anh ta đi”.

Đường Băng Vân: “Dù là anh ta làm thì cũng không nhận đâu”.

Ngô Bình: “Thế thì càng phải nói. Nếu tôi là Đường An thì sẽ đứng ngồi không yên, sau đó ra sức điều tra chuyện này ngay”.

Đường Băng Vân chớp mắt, sau đó gọi video cho Đường An.

Điện thoại kết nối, một anh béo cười khà khà nặng ít nhất cũng trên trăm cân hiện lên màn hình.

“Băng Vân, gọi anh có việc gì thế? Mà em đang ở đâu? Trên xe à?”

Đường Băng Vân lạnh giọng nói: “Đường An, tại sao lại sai người giết em, anh định phản bội Đường Môn à?”

Đường An ngẩn ra rồi nghiêm túc nói: “Băng Vân, em nói linh tinh gì thế, chẳng lẽ em không hiểu tính cách của anh à, sao anh có thể phản bội Đường Môn được, và cũng không bao giờ sai người đi giết em. Em quên rồi à? Hồi nhỏ có người bắt nạt em, anh còn đứng ra bảo vệ em đấy”.

Đường Băng Vân bắt đầu trầm mặc khi Đường An nhắc đến chuyện xưa.

Cô chuyển hướng camera về phía người tài xế rồi nói: “Anh An, người này bảo anh là chủ của hắn”.

Đường An nhìn người tái xế rồi ngẩn ra, sau đó phẫn nộ: “Đường Tập! To gan lắm, dám ám sát cô chủ, chán sống rồi phải không?”

Đường Tập ngẩn người rồi nói: “Sếp, rõ ràng anh đã ra lệnh thế mà?”

Đường An nổi điên: “Khốn kiếp, tôi ra lệnh cho cậu lúc nào?”

Đường Tập lấy một phong thư ra, bên trên có con dấu, hắn mở phong thư ra rồi nói: “Sếp, đây là nhiệm vụ mà chúng tôi nhận được”.

Đường An sầm mặt nói: “Ngu dốt, có người vu vạ cho tôi mà cậu không nhận ra à?”

Đường Băng Vân lạnh lùng nói: “Anh An, cách giải thích của anh không đủ thuyết phục”.

Đường An hít vào một hơi lạnh rồi hung dữ nói: “Băng Vân, anh sẽ tra chuyện này rõ ràng, em cứ chờ tin đi”.

Đường Băng Vân: “Anh An, em tin anh”.

Ngô Bình cầm lấy điện thoại rồi nói: “Đường An, người của anh đã đâm nát xe tôi, anh định đền thế nào?”

Đường An ngẩn ra hỏi: “Ai thế Băng Vân?”

Đường Băng Vân đỏ mặt, vì cô ấy vẫn đang ngồi trên đùi của Ngô Bình: “Anh ấy là Ngô Bình, bạn của ông đấy”.

Nghe thấy thế, Đường An ngạc nhiên nói: “Bạn của ông , không thể nào…”

Ngô Bình: “Chiếc xe ấy của tôi đắt lắm đấy, anh nhớ phải đền cho tôi”.

Đường An đen mặt: “Biết rồi, tôi sẽ đền cho cậu hẳn hai cái”.

“Ok”, Ngô Bình cười nói.

Đường Băng Vân: “Anh An, nếu có người cố tình gây chia rẽ bọn mình thì chắc anh đang gặp nguy hiểm đấy”.

Đường An cười lạnh: “Người có thể giết được Đường An này còn chưa ra đời! Băng Vân, em cũng phải cẩn thận đấy, nhớ giữ liên lạc với anh”.

Đường An ngắt máy, Ngô Bình hỏi Đường Băng Vân: “Đường An này có thực lực ra sao?”

“Bảy năm trước, anh ấy đã tiến vào cảnh giới Tiên Thiên rồi, còn giờ thì tôi không biết”, Đường Băng Vân đáp.

Ngô Bình thở dài: “Xem ra tôi bị cuốn vào vòng xoáy tranh giành của nhà cô rồi”.

Nói rồi, anh tránh sang một bên cho Đường Băng Vân ngồi xuống hàng ghế đằng sau.

“Tôi sẽ cố nắm được Thiên Sát, chỉ cần làm được thì tôi có thể phản công lại”.

Ngô Bình: “Cô có thể lôi kéo thêm Đường An”.

Đường Băng Vân thở dài: “Giờ tôi không dám tin ai hết, Đường Môn đang tranh giành quyền lực dữ lắm, anh không thể tưởng tượng được đâu”.

Ngô Bình: “Ừm, vì thế dù ông cô có khôi phục tu vi thì chắc cũng không thay đổi được gì”.

Dứt lời, anh bảo Đường Tập tiếp tục lái xe, anh quyết định sẽ trưng dụng chiếc xe này luôn.

Ngô Bình nói: “Băng Vân, hành động của chúng ta rất bí mật, sao thuộc hạ của Đường An biết được vị trí của mình?”

Đường Băng Vân: “Trên người của đệ tử Đường Môn có định vị, tiện cho việc chỉ huy thống nhất nên anh ấy hoàn toàn có thể tìm thấy tôi”.

“Ai chỉ huy? Đường An à?”

Đường Băng Vân: “Không phải Đường An, là bộ phận quyền lực tối cao nhất có tên là viện Trưởng Lão, do chín trưởng lão thành lập”.

Ngô Bình nói: “Thế bảo sao mà chẳng loạn”.

Một lát sau, họ đã đến điểm nghỉ chân. Ở đây có xe mà Đường Băng Vân đã sắp xếp từ trước nên cả hai đã đổi sang xe này.

Một tiếng sau, chiếc xe đã về tới nhà Ngô Bình. Lò luyện đang đã được để ở cổng, Hoàng Tử Cường đang đứng canh.

“Cậu chủ”, thấy Ngô Bình đã về, anh ta vội ra chào hỏi: “Để đâu đây ạ?”

Ngô Bình: “Để tôi chuyển cho”.

Lò luyện rất nặng, một tay Ngô Bình cầm chân lò, tay còn lại ôm thân lò rồi hít thật sâu để nâng nó lên.

Hoàng Tử Cường giật bắn mình rồi khen: “Khoẻ quá!”

Đường Băng Vân cười nói: “Anh còn khoẻ hơn cả Bá Vương của thời cổ đấy”.

Ngô Bình khiêng lò luyện vào sân rồi chuyển nó vào nhà dưới.

Xong xuôi, anh dẫn Đường Băng Vân đi tham quan nhà, các thiết bị gia dụng đã được lắp đặt xong, đồ điện cũng đã được chuyển tới, giờ chỉ còn chờ chọn ngày đẹp rồi dọn vào ở thôi.

Đường Băng Vân: “Nhà đẹp đấy, sau này anh ở đây hả?”

Ngô Bình: “Ừ, cả người nhà của tôi nữa”.

Hoàng Tử Cường đi tới nói: “Cậu chủ, La Duy Khang đã tới tìm tôi ba lần rồi, để nghe ngóng xem bao giờ cậu về, xem ra có việc gì gấp lắm”.

“Thế à?”, Ngô Bình gật đầu: “Bảo là tôi đang ở nhà”.

“Vâng”, Hoàng Tử Cường đi ra ngoài gọi điện ngay.

Giờ đã hơn mười giờ tối, Hoàng Tử Cường nói vài câu trong điện thoại rồi chuyển máy cho Ngô Bình.

La Duy Khang lịch sự nói: “Cậu Ngô, nghe nói cậu về rồi, nếu tiện thì mai tôi đến chơi được không?”

Ngô Bình cười nói: “Có gì thì phó chủ tịch nói qua điện thoại luôn đi”.

La Duy Khang trầm mặc một lát rồi nói: “Dù tôi mới chỉ gặp cậu Ngô vài lần, nhưng luôn rất nể phục cậu. Giờ tôi đang gặp chút chuyện nên muốn nhờ cậu giúp”.

Ngô Bình: “Hả? Phó chủ tịch gặp chuyện gì thế?”

La Duy Khang: “Hàn Thiên Dũng có vấn đề nên đang bị cấp trên điều tra. Bao năm qua, tôi tận tuỵ với việc nước, tôn trọng pháp luật, công chính liêm minh, nhưng lần này chắc khó thoát khỏi liên luỵ. Hàn Thiên Dũng đã sai tôi làm nhều việc, tuy tôi không đồng tình, nhưng không thể thoái thác được”.

Ngô Bình có ấn tượng khá tốt với La Duy Khang nên cười nói: “Cây ngay không sợ chết đứng, ông sẽ không sao đâu”.

La Duy Khang mừng rỡ, biết Ngô Bình nói vậy là mình thoát nạn rồi.

Ông ấy nói tiếp: “Cảm ơn cậu Ngô, hôm khác tôi sẽ đến nhà cảm ơn cậu”.

Cùng lúc đó, điện thoại của Ngô Bình cũng đổ chuông nên anh nghe máy mình.

“Tốt nhất đừng dính vào chuyện của Đường Môn, không sẽ liên luỵ cả nhà đấy”, một giọng nói u ám vang lên trong điện thoại.

Ngô Bình nổi giận rồi gằn giọng: “Nhờ câu nói này là người đứng sau lưng mày sẽ bị tiêu diệt!”

“Ha ha, nếu cậu cứ cố chấp như vậy thì cứ chờ hốt xác người nhà đi”, dứt lời, bên đó đã ngắt máy.
Chương 392: Truy sát

Ngô Bình sa sầm mặt với vẻ hung dữ, tên đó dám lấy người nhà ra để đe doạ anh, điều này đã chạm tới giới hạn của anh rồi! Cuộc điện thoại ấy đã khiến anh bừng lửa giận.

“Anh Hàn, tra hộ em số điện thoại này, luôn nhé”, Ngô Bình lập tức gọi cho Hàn Bạch.

Đúng là Hàn Bạch có khác, chưa tới mười phút sau, Ngô Bình đã nhận được kết quả rồi. Số điện thoại ban nãy dùng sim rác để gọi cho anh, nhưng không làm khó được Hàn Bạch. Anh ta đã lệnh cho nhân viên đột nhập vào kho lưu trữ của nhà mạng, để lấy thông tin của người sử dụng, đồng thời mượn đó để lần ra định vị của tên đó. Kết quả cho thấy người này đang ở huyện Minh Dương!

Có được địa chỉ xong, Ngô Bình gọi Lạc Trường Sinh rồi nói: “Ông Lạc, tối nay hãy trông chừng ở nhà tôi”.

Lạc Trường Sinh: “Cậu cứ yên tâm”.

Ngô Bình nói với Đường Băng Vân: “Băng Vân, cô đi nghỉ đi, tôi đi rồi về ngay”.

Dứt lời, anh chạy đi ngay, cương khí hộ thể xé rách không khí, phát ra âm thanh như tiếng rồng ngâm. Ngô Bình đang thi triển một thuật di chuyển tên là Phi Long Bộ của Thiên Địa Huyền Hoàng Quyết, dùng cương khí xé rách không khí, làm giảm lực cản.

Một khi thi triển thuật này thì sẽ di chuyển rất nhanh, trọng tâm chỉ có một điểm nhỏ nên rất tiết kiệm sức. Ngô Bình chạy như một mũi tên trong đêm, nếu có người đi trên đường thì chắc chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng lao vụt qua, nhưng chớp mắt một cái đã không thấy đâu nữa.

Có ba người đàn ông đang ngồi vây quanh một cái bàn tròn trong phòng của một khách sạn ở huyện Minh Dương, một người có vết sẹo đỏ gần khoé miệng nói: “Thằng này không coi lời đe doạ của chúng ta ra gì, xem ra phải cho nó nếm mùi một chút rồi”.

Một tên khác mắt lác nói: “Tìm người nhà của nó rồi giết một đứa đi, đảm bảo sợ ngay”.

Tên có sẹo trên mép nói: “Lệnh của cấp trên là cho nó biết khó mà lui, nếu nó không biết điều thì trừ khử luôn”.

Lúc ba người đó đang nói chuyện, Ngô Bình đang tìm mục tiêu ở từng tầng khách sạn. Cuối cùng, anh đã tới cửa phòng của ba tên đó. Anh dễ dàng nhìn thấy mặt mũi của họ nhờ khả năng nhìn xuyên thấu, cả ba người này đều là cao thủ.

Kẽo kẹt!

Ngô Bình vặn nắm đấm cửa rồi lẻn vào.

Ba người kia giật mình rồi nhìn chằm chằm ra cửa, khi họ nhìn rõ Ngô Bình là ai thì đều tỏ vẻ khó tin.

“Là mày!”

Ngô Bình gằn giọng nói: “Là mày vừa uy hiếp tao đúng không?”

Tên có sẹo trên méo cười lạnh nói: “Đúng, mày có thể tìm thấy bọn tao nhanh như vậy chứng tỏ cũng giỏi đấy. Nhưng tao nói cho mày biết, mày không là gì với bọn tao đâu…”

Tên đó còn chưa nói hết câu thì đã bị Ngô Bình bóp cổ rồi đập mạnh xuống đất, căn phòng rung lên. Xương của tên kia đã gãy, hắn hộc máu rồi sợ hãi nhìn Ngô Bình: “Mày định làm gì?”

Ngô Bình lạnh giọng nói: “Dám lấy người nhà tao ra để đe doạ thì mày phải chết!”

Anh nhanh chóng điểm nhiều lần vào người tên đó rồi ném hắn xuống đất. Ngay sau đó, toàn thân hắn co quắp, xương tuỷ ngứa ngáy rồi la hét thất thanh. Nhưng hắn vừa kêu được một tiếng thì đã im bặt, sau đó chỉ há hốc miệng với vẻ đau đớn.

Ngô Bình nhìn sang hai tên còn lại rồi lạnh giọng nói: “Tốt nhất chúng mày đừng phản kháng, không sẽ chung kết cục với nó”.

Hai người kia đứng như trời trồng, vì tên có sẹo đang nằm co quắp như có một luồng sức mạnh vô hình nào đó đang buộc chặt người hắn.

Ngô Bình nhìn chằm chằm vào hai tên đó: “Giờ hãy trả lời câu hỏi của tao, chúng mày là ai? Ai sai chúng mày tới?”

Một trong hai tên đó run rẩy đáp: “Cậu bạn, cậu không biết chúng tôi mạnh thế nào đâu, tốt nhất cậu đừng dây vào, không thì…”

Uỳnh!

Ngô Bình đấm bay tên đó, làm gãy hết xương và lục phủ ngũ tạnh của hắn ta, người đó ngã xuống như bùn nhão rồi chết ngay.

“Đến mày, trả lời đúng câu hỏi”, anh lạnh lùng nói.

Người kia sợ quá quỳ luôn xuống đất: “Đừng giết tôi, tôi sẽ nói hết. Chúng tôi là người của hội Kim Long, là long chủ lệnh cho chúng tôi cảnh cáo cậu”.

“Hội Kim Long?”, Ngô Bình híp mắt nói: “Kể chi tiết ra xem nào”.

Người này chắc khá có địa vị trong bang hội nên hiểu rất rõ về tổ chức, gã lập tức kể hết cho Ngô Bình.

Hội Kim Long từng do bảy gia tộc tộc lâm rất mạnh cùng nhau xây dựng, mục đích họ thành lập bang hội này là để chống đối triều đình. Về sau, hội Kim Long dần phát triển thành một tổ chức lớn mạnh hơn.

Hội này có ở khắp các tỉnh, tổng bộ thì ở Hải Thành. Mấy người này đều là thành viên của hội ở tỉnh K, họ nhận được lệnh của long chủ là uy hiếp Ngô Bình.

Ngô Bình hỏi: “Làm thế nào để gặp được long chủ?”

Tên đó do dự rồi đáp: “Chúng tôi cũng không biết tung tích của long chủ, nhưng chắc đại ca thì biết”.

Ngô Bình: “Tốt, đại ca các người đang ở đâu, để tôi đi tìm”.
Chương 393: Trả thù không để qua đêm

Vẻ hoảng sợ loé lên trong mắt người này: “Anh muốn tìm Long Chủ thật ư?”

Ngô Bình cười khẩy: “Đây là chuyện của của tôi, anh chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi thôi!”

“Người đứng đầu của chúng tôi đang ở ‘hội quán Tụ Tài’ của Thạch Thành, tên là Trình Triệu Thông”.

Ngô Bình hỏi: “Có số điện thoại không?”

“Có, có”.

“Gọi đi”, Ngô Bình lạnh lùng nói.

Người này do dự một hồi, cuối cùng cũng phải gọi cho Trình Triệu Thông. Điện thoại vừa kết nối, bên kia đầu dây đã vang lên giọng nói ồm ồm: “Ranh con đó sợ rồi à?”

Người này nhìn Ngô Bình một cái, anh bèn giật lấy điện thoại: “Ý ông là tôi sao?”

Đối phương lặng im giây lát mới hỏi: “Cậu, chính là Ngô Bình?”

Ngô Bình đáp: “Là tôi đây. Người ra lệnh cho họ uy hiếp người nhà tôi chính là ông?”

“Cậu bạn à, chúng tôi đã điều tra về cậu rồi. Cậu là thần y. Nói thật lòng, chúng tôi muốn kết bạn với cậu hơn, bằng không thì đã chẳng dùng cách này để ép cậu tránh xa Đường Môn”.

Giọng của Ngô Bình lạnh như băng, phảng phất chút khinh bỉ: “Các người cho rằng một đại tông sư Tiên Thiên sẽ để các bọn rác rưởi như các người uy hiếp sao?”

Người nọ im lặng một lúc lâu mới lên tiếng: “Hoá ra cậu đã là đại tông sư. Xem ra tình báo của chúng tôi đã chậm trễ”.

Ngô Bình nói: “Rửa sạch cổ đi, tôi đến lấy đầu ông!”

Dứt lời, anh cúp máy.

Ở hội quán Tụ Tài của Thạch Thành, một người đàn ông trung niên gầy thấp vừa thở ra nặng nề. Ông ta đang ngồi trên ghế tựa, thân mình lắc lư, vẻ mặt nghiêm trọng.

Thông tin mà họ nhận được là vào một tháng trước. Trong tình huống bình thường, con người sẽ không thay đổi quá nhiều trong một tháng. Ai mà ngờ Ngô Bình có thể từ tông sư cảnh giới Thần tiến thẳng đến Tiên Thiên kia chứ?

Ông ta đang rất đau đầu. Với tư cách chi hội trưởng, ông ta cũng chỉ là cao thủ cảnh giới Thần. Nếu Ngô Bình tìm đến đây, ông ta thật sự không đọ nổi.

Ngập ngừng một lúc, ông ta nhấc chiếc điện thoại khác lên gọi điện.

Ông ta đột nhiên ngồi thẳng dậy, vẻ cung kính: “Long Chủ! Có biến, người kia là đại tông sư Tiên Thiên…”

Báo cáo xong, ông ta nói tiếp: “Long Chủ, rất có khả năng người này sẽ đến giết tôi… Sao ạ? Tả, hữu hộ pháp đang ở Thạch Thành ư? Tốt quá rồi! Có hai vị hộ pháp ở đây, tên kia chết chắc!”

“Vâng, vâng, tôi hiểu rồi ạ!”, Trình Triệu Thông vội vàng đáp, chờ một hồi lâu mới chậm rãi đặt điện thoại xuống.

Gương mặt ông ta thấp thoáng nụ cười, chuyện đáng lo đã được giải quyết. Tả, hữu hộ pháp của hội Kim Long đúng lúc đều đang làm việc ở Thạch Thành, một lúc nữa sẽ đến đây. Nếu Ngô Bình đến thì chẳng khác gì tự sa vào lưới, cách cái chết không còn xa nữa!

Ông ta tự tin như vậy vì tả và hữu hộ pháp đều là cao thủ cấp Võ Vương, cũng là Nhân Tiên! Nhân Tiên, tiên trong nhân đấy! Ứng biến, tốc độ, sức mạnh đều vượt xa người thường. Có họ ở đây, dù là một trăm Ngô Bình, ông ta cũng không sợ!

Tại huyện Minh Dương, khi Ngô Bình về nhà, Đường Băng Vân và Lạc Trường Sinh đều đã chờ anh trong viện.

“Ngô Bình, giải quyết rồi chứ?”, thấy Ngô Bình đi đến cửa, Đường Băng Vân hỏi.

Ngô Bình sải bước tiến đến, toàn thân bốc hơi nóng, trên bề mặt da có một lớp hơi nước, như vừa tắm nước nóng vào mùa đông vậy.

“Băng Vân, ông Lạc, chúng ta đến Thạch Thành giết người!”

Đường Băng Vân không hỏi nhiều, chỉ gật đầu: “Được”.

Lạc Trường Sinh cười bảo: “Giết người à, tôi thích”.

Lấy sát kiếm, đem theo ám tiễn. Chẳng bao lâu sau đã có một chiếc trực thăng bay đến trước viện. Cả ba nhảy lên máy bay để đến Thạch Thành.

Máy bay thuộc sở hữu của Thiên Long. Ngô Bình là trưởng nhóm Hắc Thạch, có quyền sử dụng bất cứ lúc nào.

Đây là máy bay trực thăng quân sự có tốc độ tối đa lên đến bốn trăm ki-lô-mét, bay từ huyện Minh Dương đến Thạch Thành chỉ mất chưa đến nửa giờ!

Nửa giờ sau, cả ba đã xuất hiện ở tầng thượng hội quán Tụ Tài. Đang là sáng sớm mà hội quán vẫn rất náo nhiệt, ồn ào tiếng nói cười.

Trên tầng sáu của hội quán, Trình Triệu Thông đang chờ tả, hữu hộ pháp đến. Ông ta cứ nghĩ rằng dù Ngô Bình muốn trả thù mình thì cũng phải chờ đến ngày mai. Nhưng ông ta đã sai. Ngô Bình đến rồi, mà còn đến cực kỳ nhanh.

Khi cánh cửa phía sau bị đẩy ra, Trình Triệu Thông cau mày: “Tôi đã dặn bao nhiêu lần rồi, trước khi vào đây phải gõ cửa!”

Ông ta vừa dứt lời đã thấy vai mình nặng trịch rồi trở nên đau nhức vô cùng, như bị kìm sắt kẹp chặt vậy. Trình Triệu Thông kêu lên đau đớn: “Ai đó?”

Một gương mặt chầm chậm xuất hiện trước mắt ông ta, là Ngô Bình.

“Cậu là Ngô Bình?”, Trình Triệu Thông bàng hoàng. Người này mới gọi điện cách đây nửa giờ mà giờ đã tìm đến tận cửa rồi ư?

Ngô Bình không trả lời. Anh ấy kim châm ra, đâm từng cây vào cơ thể đối phương, vừa đâm vừa hỏi: “Có một cách có thể khiến cơn đau của một người nhân lên gấp trăm lần. Số ông may mắn lắm, sắp được trải nghiệm hiệu quả của nó rồi đây”.

Sắc mặt Trình Triệu Thông đã trắng bệch như tờ giấy. Ông ta run rẩy: “Cậu Ngô à, xin đừng kích động. Trước đây giữa chúng ta chắc chắn đã có hiểu nhầm”.

Ngô Bình nâng tay trái của ông ta lên. Bị cắm mấy chục cây kim vào, ông ta không động đậy được, chỉ đành mặc anh giày vò.

“Ông là Trình Triệu Thông?”

“Phải, tôi là Trình Triệu Thông, chi hội trưởng tỉnh K của hội Kim Long”.

“Nói đi, hội Kim Long các người làm gì?

Trình Triệu Thông đáp: “Hội Kim Long do bảy đại gia tộc tu hành thành lập, mục đích là bảo vệ lợi ích của bảy gia tộc. Công việc của hội Kim Long chủ yếu là ám sát và tình báo, được tài trợ bởi bảy đại gia tộc”.

Ngô Bình hỏi: “Vì sao Kim Long lại đối phó tôi?”

Trình Triệu Thông cười khổ: “Tôi không rõ, tôi chỉ làm theo lệnh”.

“Rắc!”

Ngô Bình bẽ gãy một ngón tay của ông ta. Trình Triệu Thông đau đớn há hốc miệng, ngũ quan rúm ró, một lúc sau mới gào lên thảm thiết. Ngón tay nối liền với tim, không ai chịu nổi đau đớn khi chúng bị bẻ gãy. Sự đau đớn ấy nhân lên gấp trăm lần còn khủng khiếp hơn, vượt quá sức chịu đựng của con người.

Trình Triệu Thông phải mất mấy phút mới thấy đỡ hơn, mồ hôi lạnh túa khắp người. Vì căng thẳng quá mức nên các mao mạch dưới da bị vỡ ra, cả người đỏ bừng.

Ngô Bình nhẹ nhàng lên tiếng: “Tôi hỏi lại lần nữa, là ai đã ra lệnh cho Kim Long đối phó tôi?”

Không ngờ Trình Triệu Thông đã bật khóc: “Tôi không biết ạ. Nhưng tôi đoán chuyện này có thể có liên quan đến Đường Thiên Cơ của Đường Môn, vì người đó là anh em kết bái của Long Chủ chúng tôi”.

“Đường Thiên Cơ?”, Ngô Bình nhìn ông ta chằm chằm, “Gọi điện cho Long Chủ của ông đi”.

Trình Triệu Thông vội đáp: “Tôi không có tư cách này, trước giờ luôn là Long Chủ gọi cho chúng tôi”.

“Nghĩ cách”, Ngô Bình lạnh lùng nói, mắt dán chặt vào tay còn lại của ông ta.

Trình Triệu Thông rùng mình, đáp ngay: “Có cách ạ! Nếu gặp chuyện khẩn cấp, tôi có thể tìm cách liên hệ với cấp trên”, rồi nói ra cách sử dụng.

Ngô Bình lấy một món đồ hình chuông từ trong ngăn kéo và ấn vào nó. Thứ đó nhấp nháy vài lần rồi im bặt.

Nửa phút sau, chuông điện thoại reo lên. Ngô Bình nhấc ống nghe, bên kia truyền đến một giọng nói đầy mạnh mẽ: “Chuyện gì?”

“Ông là Long Chủ?”, Ngô Bình hỏi.
Chương 394: Bay đến đây dập đầu xin lỗi

Đối phương im lặng vài giây: “Cậu là ai?”

Ngô Bình đáp: “Lá gan của hội Kim Long các người cũng lớn lắm, dám tuyên chiến với Thiên Long! Tốt thôi, trong vòng mười ngày, tôi sẽ khiến hội Kim Long biến mất trên đời này!”

Đối phương nhận ra ngay: “Cậu là Ngô Bình?”

Ngô Bình cười khẩy: “Chuyển lời đến Đường Thiên Cơ là tôi sẽ không để yên đâu!”

Người kia nhẹ nhàng đáp: “Đây chỉ là suy đoán của cậu. Mọi chuyện không liên quan đến Đường Thiên Cơ. Người muốn giết cậu là người khác”.

“Là ai?”, Ngô Bình hỏi.

“Đây là chuyện làm ăn, tôi không thể nói”, đối phương đáp: “Có điều cậu có thể liên lạc với tôi nhanh đến vậy, tôi rất khâm phục năng lực của cậu đấy. Nhắc nhở cậu một điều, trong mắt tôi, Thiên Long cũng chẳng đáng là gì”.

“Thế à? Vậy thần tướng Trương thì sao? Cũng không đáng là gì?”

Người kia sững sờ, im lặng cả buổi mới hỏi lại: “Cậu quen biết thần tướng Trương?”

Ngô Bình nói: “Tôi cho các người một ngày để bay đến Thạch Thành dập đầu xin lỗi tôi! Nếu không thì tự chịu hậu quả!”

“Cậu Ngô à, chờ đã…”, Ngô Bình không cho đối phương cơ hội nói hết câu đã cúp máy.

Trình Triệu Thông rất đỗi kinh ngạc. Ngô Bình dám nói chuyện với Long Chủ như vậy ư, rốt cuộc anh là ai?

Tim đánh “thịch” một cái, ông ta nói: “Tả, hữu hộ pháp của chúng tôi sắp đến rồi…”

Lời vừa dứt, đã có hai bóng người bay vụt vào phòng như tờ giấy, mắt nhìn chằm chằm vào Ngô Bình.

“Đến nhanh đấy”, một người cất lời, “Còn làm Trình Triệu Thông bị thương”.

Người kia nói: “Không cần nhiều lời, giết thôi!”

Nhưng khi họ vừa định di chuyển thì đầu óc đột nhiên trở nên trống rỗng. Họ chưa kịp định thần lại thì một luồng ánh sáng kiếm đã rơi xuống, đầu và thân mình của họ đã văng ra hai nơi khác nhau.

Máu chảy đầy sàn. Mùi máu tanh nồng khiến Trình Triệu Thông buồn nôn. Ông ta không phải là thấy kinh tởm, mà là sợ hãi! Hai Võ Vương bị giết chết chỉ sau một nhát kiếm ư? Anh thật sự là đại tông sư?

Làm sao ông ta biết được, ấy là nhờ cao thủ như Lạc Trường Sinh âm thầm trợ giúp, bằng không Ngô Bình tuyệt đối không phải là đối thủ của hai Võ Vương kia.

Giết hai người liên tiếp, Lạc Trường Sinh hờ hững nói: “Hai kẻ vô dụng, một chút phản kháng cũng không có”.

Đường Băng Vân cau mày: “Mùi máu ở đây nồng quá. Qua nơi khác nói chuyện đi”.

Đi đến trước mặt Trình Triệu Thông, anh nói: “Ông không phải chủ mưu, tôi sẽ tha cho hạng rác rưởi như ông”. Dứt lời, anh rút châm trên người ông ta ra.

Châm vừa rút ra, Trình Triệu Thông đã trượt từ trên ghế xuống, ngã rạp xuống sàn.

Đổi sang phòng khác, Ngô Bình hỏi Đường Băng Vân: “Có khi nào là Đường Thiên Cơ không?”

Đường Băng Vân lắc đầu: “Đường Thiên Cơ phụ trách khai quật và bồi dưỡng người mới ở Đường Môn, là một trong những thân tín của ông nội”.

Ngô Bình nói: “Thế là kẻ khác”.

Lạc Trường Sinh hỏi: “Nếu tên Long Chủ ấy không đến, cậu định làm thế nào?”

“Tôi bảo rồi, diệt trừ hội Kim Long”, Ngô Bình nhẹ nhàng đáp, “Trương Thiên Hoành trọng dụng tôi, tuyệt đối sẽ không cho phép hội Kim Long đe doạ đến sự an toàn của tôi”.

Anh đang nói thì Đoàn Long gọi đến, hình như anh ta đã biết chuyện: “Hội Kim Long đúng là gan to bằng trời, dám động đến cậu”.

Ngô Bình khẽ hỏi: “Sao anh biết vậy, anh Long?”

Đoàn Long cười đáp: “Ông chủ của hội Kim Long gọi cho anh. Bọn anh có chút giao tình. Người này muốn nhờ anh hoà giải giúp”.

Ngô Bình nhíu mày: “Hoà giải? Bọn họ điều tra em, biết rõ em là người của Thiên Long mà còn dám ra tay với em. Đây là giao tình của các anh ư?”

Đoàn Long đáp: “Thật ra người này không biết cậu là người của Thiên Long, bằng không sẽ không dám hành động như thế. Cậu nể mặt anh, bỏ qua chuyện này. Anh sẽ tìm dịp để hẹn đôi bên ra gặp nhau rồi kết bạn nhé”.

Ngô Bình cười hề hề: “Tất nhiên là em sẽ nể mặt anh Long rồi. Nhưng anh phải yêu cầu người kia nói kẻ nào đã ra tay với em. Nếu không nói, dù có anh Long đứng ngay sau lưng em thì em cũng san bằng hội Kim Long đấy!”

Đoàn Long lặng im một hồi mới đáp: “Được, anh sẽ cho cậu câu trả lời”.

Lời dứt rồi, Ngô Bình chờ thêm chừng mười phút nữa, Đoàn Long gọi đến lần hai: “Người muốn đối phó cậu là Đường Thánh Khoa của viện trưởng lão Đường Môn. Người kia nhờ anh nhắc nhở cậu, Đường Môn là chốn thâm sâu khó lường, dù cậu có quen biết thần tướng vẫn sẽ gặp nguy hiểm”.

Ngô Bình nói: “Đây là chuyện của em. Anh hãy chuyển lời giúp em, bảo rằng em rất mong chờ được gặp mặt”.

Anh cúp máy xong, mắt Đường Băng Vân loé sáng: “Không ngờ là Đường Thánh Khoa!”

Ngô Bình hỏi: “Đường Thánh Khoa là người thế nào?”

“Một trong các trưởng lão của viện trưởng lão, bối phận còn cao hơn ông nội tôi. Đây là người rất khiêm tốn kín đáo, mấy chục năm nay không còn quản lý chuyện gì nữa, chỉ lộ diện vào những dịp quan trọng. Sao lại là Đường Thánh Khoa chứ?”

Ngô Bình: “Không thể nhìn mặt mà bắt hình dong. Chúng ta về thôi, Băng Vân, trị khỏi cho ông nội cô trước đã”.

Đường Băng Vân gật đầu. Cả ba ngồi trực thăng trở về.

Ở thủ đô, một thanh niên không rõ tuổi đang ngồi trước mặt Đoàn Long, khẽ thở dài: “Chú hai à, cấp dưới của chú hung hăng thật đấy, thẳng tay giết chết tả, hữu hộ pháp của cháu rồi. Cháu biết giải thích với bảy gia tộc thế nào bây giờ?”

Đoàn Long đáp: “Ai bảo cháu việc gì cũng nhận, trước khi nhận lại không tra rõ lai lịch của Ngô Bình? Người này là kỳ tài nghìn năm có một, chú còn chẳng dám mạo phạm, thế mà cháu dám động đến cậu ấy?”

Thanh niên kia hỏi: “Chú hai à, tên này quen biết Trương Thiên Hoành thật à?”

Đoàn Long trả lời: “Chuyện cơ mật, những gì chú biết rất hạn chế. Nhưng đúng là Ngô Bình và Trương Thiên Hoành từng nói chuyện điện thoại”.

“Mẹ nó!”. Thanh niên nọ chửi tục,: “Đúng là xui xẻo!”

“Đoàn Thuần, chuyện không vui giữa cháu và Ngô Bình phải được xoá bỏ, nên tìm cơ hội gặp nhau. Ngô Bình là người sống tình nghĩa, nếu cháu đối xử chân thành với Ngô Bình, cậu ấy nhất định sẽ không so đo chuyện cũ”.

Đoàn Thuần hơi đanh mặt: “Chú hai à, chú không cảm thấy người như vậy là một mối đe doạ sao?”

Đoàn Long ngây người, như sực nhớ đến gì đó bèn nói: “Ý cháu là đại hội Tiên Truyền?”

Đoàn Thuần gật đầu: “Trong lứa thanh niên, cháu tự thấy mình không kém ai, nhưng hình như còn kém tên Ngô Bình này một chút. Đại hội Tiên Truyền chỉ có ba vị trí. Sự xuất hiện của Ngô Bình đồng nghĩa với việc cơ hội được chọn của cháu giảm mất ba phần”.

Đoàn Long trầm ngâm: “Cháu định làm gì?”

Đoàn Thuần nhẹ nhàng đáp: “Dùng ‘khống tâm thuật’ của nhà họ Đoàn chúng ta để khống chế người này, tuỳ cháu sử dụng!”

Đoàn Long cau mày: “Khống tâm thuật của nhà họ Đoàn có vấn đề, dễ bị phản ứng ngược. Mà Ngô Bình là truyền nhân của Đông Phật tiên sinh. Đông Phật tiên sinh đã vào Địa Tiên Giới, không dễ đắc tội”.

Đoàn Thuần cười hề hề: “Chú hai à, cháu cá tên này chắc chắn có bí mật. Lẽ nào chú không muốn biết những gì Ngô Bình học được đến từ đâu ư?”

Đoàn Long im lặng, không trả lời.

Đoàn Thuần nói: “Chú hai à, Ngô Bình không biết quan hệ giữa chúng ta. Chuyện này cứ để cháu làm. Nếu thành công, chú cháu mình sẽ có lợi ích. Thất bại cũng chẳng sao, cùng lắm là chúng ta ở thế đối đầu thôi”.

Đoàn Long nói: “Chuyện này cần cân nhắc cẩn thận, bàn sau đi!”

Lúc này, ba người Ngô Bình đã về đến huyện Minh Dương, đang là ba giờ sáng.

Trong nhà cũ, Ngô Bình quan sát lò đan, đoạn hỏi: “Dược liệu mà tôi cần đã chuẩn bị xong chưa?”
Chương 395: Luyện đan

Đường Băng Vân gật đầu: “Chuẩn bị rồi, đều ở đây cả”.

Mọi thứ mà anh cần, bao gồm dược liệu quý hiếm như sâm núi hơn năm trăm tuổi, đều không dễ tìm, may mà đây không phải là chuyện khó khăn đối với Đường Môn.

Ngô Bình nói: “Đứng trông chừng ở ngoài nhé, đừng để ai quấy rầy”.

Bây giờ, anh chuẩn bị luyện chế một lò quy nguyên đan. Quy nguyên đan này có thể giúp Đường Thiên Tuyệt chầm chậm hồi phục tu vi và trở lại Địa Tiên. Nhưng đây là lần đầu luyện chế đan dược, anh không chắc chắn có luyện thành công lò đan đầu tiên hay không.

Luyện đan là thao tác cơ bản của người hành y. Trong ngọc bội có ghi chép liên quan, phiến ngọc cũng có truyền thừa đan đạo, nhưng dù sao cũng là lần đầu luyện chế, tất cả đều dựa vào khả năng lý giải và ngộ tính của anh.

Cấu tạo bên trong lò đan vô cùng tinh vi, quá trình luyện chế là những mắt xích liên kết nhau, phải dùng rất nhiều thủ pháp và bí quyết. Khó nhất là vấn đề hoả hậu. Ở điểm nút thắt, thời cơ đẹp nhất là một phần nghìn giây, nếu bỏ lỡ sẽ ảnh hưởng đến công hiệu của đan, thậm chí viên đan sẽ trở nên vô ích.

Trong quá trình luyện đan, mỗi khi đến thời điểm quan trọng, anh đều dùng năng lực nhìn thấu để quan sát tình trạng đan dược, từ đó nắm chuẩn xác từng bước một. Không phải thầy luyện đan nào cũng có năng lực này.

Cũng như các công cụ khác, trước khi sử dụng, lò đan cần tiến hành “hâm” và “rửa”, để than củi có thể cháy ở điều kiện tốt nhất. Nguyên liệu dùng để rửa chính là một cây sâm núi ba trăm tuổi.

Sau hàng loạt thao tác phức tạp, khi lửa trong lò đạt điều kiện, anh lần lượt cho các dược liệu vào lò luyện đan, chính thức luyện chế.

Bên ngoài, đám người Lạc Trường Sinh và Đường Băng Vân đều căng thẳng nhìn cửa phòng, rất muốn vào xem nhưng lại sợ quấy rầy Ngô Bình.

Lạc Trường Sinh nói: “Nếu cậu ấy luyện được đan dươc, chắc chắn sẽ nổi tiếng khắp nơi!”

Đường Băng Vân giật mình: “Ông Lạc, chuyện này nên tạm giấu kín. Trước khi có đủ năng lực, quá nổi tiếng không phải là chuyện tốt đối với Ngô Bình”.

Lạc Trường Sinh gật đầu: “Cô Đường nói cũng phải. Đến khi cậu ấy trở thành Võ Vương, Võ Thần rồi vang danh thiên hạ cũng không muôn”.

Đường Băng Vân cảm thán: “Không ngờ anh ấy còn là thầy luyện đan. Nếu không tận mắt nhìn thấy, có đánh chết, tôi cũng không tin”.

Lạc Trường Sinh cười nói: “Đúng đấy, thầy luyện đan chỉ có trong truyền thuyết. Cô Đường à, cô rất may mắn”.

Đường Băng Vân đỏ mặt: “May mắn gì chứ”.

Lạc Trường Sinh nói: “Cậu ấy rõ ràng rất thích cô Đường. Có cậu ấy tương trợ, cô Đường có triển vọng trở thành Địa Tiên”.

Đường Băng Vân hừ giọng: “Ai thèm anh ấy tương trợ chứ”.

Lạc Trường Sinh nghiêm túc nói: “Cô Đường, có lẽ cô hiểu giá trị của thầy luyện đan hơn tôi. Thời còn trẻ, tôi từng quen biết một vị thầy luyện đan. Vị ấy chỉ có thể luyện chế vài loại đan dược đơn giản, mà đã được cả đám Địa Tiên, Nhân Tiên và mọi người xung quanh tôn kính và nịnh nọt. Hầy, phong thái ấy chẳng khác gì bậc vua chúa!”

Đường Băng Vân chắc nịch: “Năng lực luyện chế của Ngô Bình sẽ không chỉ dừng ở vài loại đan dược”.

Lạc Trường Sinh đáp: “Vậy nên, sự lựa chọn ban đầu của tôi cũng rất sáng suốt”.

Lúc này, Lạc Mộng Trần đi đến, vừa đưa một ấm trà mới pha cho Lạc Trường Sinh vừa hỏi: “Ông ơi, anh Ngô Bình đang làm gì vậy ạ?”

Đường Băng Vân cau mày, cô gái này hình như có ý với Ngô Bình,.

Lạc Trường Sinh đáp: “Cậu ấy đang luyện đan”.

Rồi ông ta giới thiệu: “Cô Đường, đây là Lạc Mộng Trần, cháu cố của tôi, đại cổ đông của tập đoàn Sanyo. Tôi đã giao con bé cho cậu Ngô Bình rồi, mong cô không ghen”.

Đường Băng Vân cười khẩy: “Ông giao cô ấy cho Ngô Bình thì liên quan gì đến tôi?”

Lạc Trường Sinh nhẹ nhàng nói: “Cô Đường đừng giận. Trước khi cậu ấy trưởng thành, thật ra rất cần sự hỗ trợ của tôi. Chẳng bao lâu nữa, tôi sẽ hồi phục tu vi thời đỉnh cao. Đến khi ấy, tôi không dám chắc rằng mình sẽ tung hoành thiên hạ, song chí ít có thể bảo đảm cậu ấy không bị ai ức hiếp”.

Đường Băng Vân im lặng. Dĩ nhiên cô ấy biết, bây giờ Ngô Bình là miếng bánh thơm ngon, nếu hành động chậm chạp thì cô gái khác sẽ nhanh chân đến trước. Cô ấy chợt nghĩ, liệu có nên tìm cơ hội giành Ngô Bình trước để tránh đêm dài lắm mộng hay không?

Trong phòng đan, Ngô Bình hồi hộp nhìn chằm chằm vào lò đan. Thấy thời cơ đã chín muồi, anh bèn vươn tay vỗ lên lò đan. Ba luồng khí màu xanh trắng bay ra, anh vươn tay đón lấy. Khí ngưng tụ thành ba viên đan trong lòng bàn tay anh, to bằng viên bi anh chơi lúc bé, toả ra mùi thơm nhạt.

Anh nhìn một lúc, mắt sáng rỡ, lẩm bẩm nói: “Đan thành phẩm bậc ba, tốt lắm!”

Đan dược chia thành ba cấp: không thành phẩm, thành phẩm, thượng phẩm. Đan thành phẩm chia từ bậc một đến bậc năm, trong đó, bậc một có chất lượng tốt nhất. Lần đầu anh luyện đan mà luyện được đan bậc ba đã là rất tốt rồi.

Đường Băng Vân chuẩn bị nhiều dược liệu, anh bắt đầu luyện chế lò đan thứ hai. Có kinh nghiệm rồi nên lần này anh thạo hơn hẳn, đã lần lượt bù đắp những điểm còn thiếu sót trước đó.

Lần mở lò thứ hai có bốn viên đan, còn là đan thành phẩm bậc hai!

“Tuyệt, đan bậc hai đã là rất tốt rồi”, anh mỉm cười, cầm bảy viên đan rồi đẩy cửa bước ra.

Đường Băng Vân vội vàng chạy đến hỏi: “Sao rồi?”

“Luyện được hai lò, hiệu quả khá ổn”, nói đoạn, anh đưa lọ đan cho Đường Băng Vân: “Trong này có bảy viên quy nguyên đan, mau sai người đưa cho ông nội cô đi. Cách bảy ngày uống một viên, sau bốn mươi chín ngày, có lẽ ông nội cô sẽ phục hồi tu vi”.

Đường Băng Vân mừng rỡ đáp: “Tôi sẽ đích thân đi, anh ở đây đợi tôi nhé!”

Lúc này trời vừa hửng sáng, Đường Băng Vân ngồi trực thăng đến sân bay gần nhất. Cô ấy muốn về Thục càng nhanh càng tốt để tận tay đưa đan dược cho ông nội!

Sau khi tiễn Đường Băng Vân, Ngô Bình lập tức cảm thấy uể oải vô cùng. Luyện đan đúng là rất mệt, cả tinh thần và thể xác đều không chịu nổi.

“Anh Ngô Bình vất vả rồi, Mộng Trần có thể xoa bóp giúp anh, xua tan mệt mỏi”.

Ngô Bình cười bảo: “Được, tôi cũng phải nghỉ ngơi một lát”.

Vào nhà, Lạc Mộng Trần xoa bóp cho anh một lúc, anh đã ngủ say.

Sáu giờ rưỡi, Ngô Mi thức dậy, biết anh trai đã về nhà nên định đi gọi anh. Lạc Mộng Trần vội nói: “Tiểu Mi à, tối qua anh trai em không được nghỉ ngơi nhiều, để anh ấy ngủ thêm một lúc nhé”.

Ngô Mi lập tức ra vẻ “em hiểu mà”, đoan nói: “Chị Mộng Trần à, tối qua hai anh chị đều không ngủ ạ?”

Lạc Mộng Trần đỏ mặt nói: “Ngô Mi, em hiểu nhầm rồi…”

Ngô Mi cười hì hì: “Chị không cần giải thích, em đâu còn là trẻ con, em hiểu cả mà”.

Trương Lệ trừng mắt với con gái: “Con đừng nói lung tung”, rồi vừa nhìn Lạc Mộng Trần vừa cười ha ha, ánh mắt như thể nhìn con dâu vậy.

Lạc Mộng Trần càng thấy ngại hơn. Cô ta ở nhà Ngô Bình suốt khoảng thời gian này nên đã sớm thân thiết với Trương Lệ và Ngô Bình, đôi bên thân thiết như người một nhà.

Ngô Mi đã đến trường. Đến mười giờ, Ngô Bình mới thức dậy. Lạc Mộng Trần vội vàng xuống bếp chuẩn bị món ăn cho anh. Sau khi Ngô Bình tắm rửa xong, bàn ăn đã bày đủ loại món ăn phong phú.

Ngô Bình đúng là rất đói, bắt đầu thưởng thức món ngon một cách thoả thuê.

Anh vừa ăn vừa hỏi: “Hoshi và Miyo đâu rồi?”

“Dạo này họ vẫn luôn luyện đoàn thể thuật, tiến bộ rất nhiều. Hôm qua tôi vừa bảo họ làm nhiệm vụ rồi”.

Ngô Bình hỏi: “Nhiệm vụ gì thế?”

Lạc Mộng Trần đáp: “Về Đông Doanh, truyền lại ý của ông tôi, hệ thống người của chúng tôi giành lại quyền kiểm soát tập đoàn Sanyo”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom