Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 401-405
Chương 401: Nhiệm vụ luyện đan
Ngô Mi nói: "Anh, khi nào anh mới đưa em đi chơi đây?"
Ngô Bình cười đáp: "Em muốn đi chơi ở đâu?"
Ngô Mi than thở: "Em có nhiều nơi muốn đi lắm".
Ngô Bình đáp: "Được, hôm nào em được nghỉ lễ, anh đưa em đi du lịch".
Ngô Mi hai mắt phát sáng: "Thật sao? Vậy chúng ta có thể mua một chiếc xe lưu động để đi du lịch không?"
Ngô Bình cười đáp: "Được, có điều lái ô tô đi du lịch thì mất thời gian lắm. Trước khi đến Tết, hình như em không có kỳ nghỉ dài nào nhỉ?"
Ngô Mi cười đáp: "Có chứ, em sắp phải tham gia trại Toán học mùa đông, một thời gian nữa có thể chọn ở nhà ôn tập. Như vậy không phải sẽ có thời gian rồi sao?
Ngô Bình chỉ đành đồng ý, nếu không Ngô Mi chắc chắn sẽ không buông tha cho anh: "Được rồi, đợi em có thời gian, chúng ta sẽ tính chuyện đi du lịch ở đâu".
Ngô Mi rất ham chơi, đặc biệt là sau khi liên tiếp đứng đầu thì hứng thú với việc học bắt đầu giảm. Trong lúc đó, cô bé đã tự học sáu loại ngoại ngữ khác nhau, học bắn cung, bắt đầu sở thích sưu tầm. Hơn nữa, Ngô Mi đều là chuyên gia trong các lĩnh vực mình yêu thích.
Ngô Mi mừng rỡ: "Anh tôi quá tuyệt!"
Ngô Bình nghiêm mặt lại hỏi: "Tiểu Mi, những trường muốn tuyển thẳng em, em đã suy nghĩ kỹ chưa? Định tới học trường nào?"
Ngô Mi: "Anh, em muốn học đại học Thiên Kinh, chuyên ngành ngoại ngữ hoặc khảo cổ học".
Ngô Bình cảm thấy rất kỳ lạ: "Sao lại là khảo cổ?"
Ngô Mi cười đáp: "Tại vì em thích. Một thời gian trước, em tham gia một hoạt động trải nghiệm khảo cổ cho học sinh trung học, cảm thấy nó vô cùng thú vị. Từ những mảnh vỡ của thời gian lại tìm ra được sự thật lịch sử".
Ngô Bình mặc dù cảm thấy đây là một chuyên ngành chán ngắt nhưng vẫn tôn trọng lựa chọn của em gái: "Nếu em thích khảo cổ thì anh có một người bạn rất lợi hại, em có thể tới chỗ bạn anh theo học".
Người bạn mà anh nhắc đến đương nhiên không ai khác ngoài Đinh Mặc. Đinh Mặc mới thực sự là chuyên gia khảo cổ, các giáo sư ở trường đại học còn thua xa.
Ngô Mi vô cùng hào hứng: "Anh, anh còn có bạn nghiên cứu khảo cổ sao?"
Ngô Bình gật đầu: "Đúng vậy. Đó mới là một nhà khảo cổ học thực thụ, anh ấy nghiên cứu cả các nền văn minh từ thời tiền sử".
Vừa nghe tới nền văn minh thời tiền sử, Ngô Mi mắt sáng như đèn pha: "Anh, thời đó thực sự có một nền văn minh sao?"
Ngô Bình đáp: "Đương nhiên rồi, thời đó còn có những kỹ thuật phát triển hơn bây giờ ấy chứ".
Anh thừa biết bản tính tò mò của Ngô Mi nên không dám nói nhiều. Sợ cô bé lại truy hỏi đến cùng nên anh chỉ nói: "Em cứ học cho tốt, sau này trở thành một nhà khảo cổ học vĩ đại".
Buổi trưa, anh đưa Ngô Mi đi học. Trên đường về, Đường Băng Vân gọi điện tới nói Đường Thiên Tuyệt sau khi uống Quy Nguyên Đan thì hiệu quả vô cùng tốt, sau đó cô cảm ơn Ngô Bình. Chuyện này cũng đã nằm trong dự liệu của Ngô Bình, anh đáp: "Băng Vân, Đường Môn hiện giờ đã bị kẻ xấu nhắm tới, cô phải cẩn thận đấy nhé".
Đường Băng Vân: "Tôi đang trên đường đến tìm anh rồi. Sau khi gặp mặt, chúng ta đi gặp Đường An nhé".
Ngô Bình còn nhớ người này, anh ta là người đứng đầu bộ phận tình báo của Đường Môn - Thông Tin Đường. Thủ hạ của anh ta còn từng làm hỏng một chiếc xe của Ngô Bình. Anh lập tức nói: "Anh ta nói sẽ đền tôi hai chiếc xe, không phải nói khoác đấy chứ?"
Đường Băng Vân: "Chuyện này anh có thể hỏi thẳng anh ấy. Đúng rồi, Đường An là người mà anh có thể kết giao".
Ngô Bình: "Chúng ta tới gặp anh ta làm gì vậy?"
Đường Băng Vân: "Anh ấy điều tra ra một số manh mối nhưng không chịu nói qua điện thoại, cứ đòi gặp mặt trực tiếp rồi mới nói. Anh ấy nói sẽ tới huyện Minh Dương tìm chúng ta".
Gặp nhau ở huyện Minh Dương sao? Ngô Bình không khỏi có chút bất ngờ.
Đường Băng Vân: "Anh ấy trước nay hành động không theo logic của người thường nên không cần phải tò mò quá đâu. Đúng rồi, ngoài Quy Nguyên Đan ra, anh còn luyện được loại đan dược nào khác không?"
Ngô Bình ngạc nhiên: "Cô lại muốn luyện loại đan dược nào khác sao?"
Đường Băng Vân: "Ông nội tôi có một phương thức luyện đan cổ, hơn nữa đã đủ nguyên liệu rồi. Ông bảo tôi thử hỏi anh xem liệu anh có thể giúp luyện đan không?"
Ngô Bình hỏi: "Là loại đan dược gì vậy?"
"Long Hổ Luyện Hình Đan", Đường Băng Vân đáp.
Ngô Bình ngạc nhiên: "Long Hổ Luyện Hình Đan sao? Đó là một loại đan dược không tồi".
"Anh có luyện được không?", Đường Băng Vân hỏi.
Ngô Bình: "Được".
Đường Băng Vân: "Vậy thì tốt quá rồi! Ông tôi nói một viên đan một trăm triệu tệ, Đường Môn bỏ tiền mua dược liệu".
Ngô Bình cười đáp: "Cứ đến rồi bàn tiếp".
Về đến nhà, anh tiếp tục chỉ cho Lạc Mộng Trần cách luyện Đoàn Thể Thuật. Thời gian này, Lạc Mộng Trần đã học xong một bộ Đoàn Thể Thuật mà Ngô Bình truyền cho, hiện giờ đang luyện lại toàn bộ động tác thành một hệ thống. Mỗi khi luyện xong một lần, cô cảm thấy cơ thể mình được cải thiện rất nhiều.
Trời đã tối từ lúc nào, Đường Băng Vân cuối cùng cũng đến nơi. Cô ấy đến một mình, trong tay còn cầm một cái túi, bên trong toàn là dược liệu quý.
Cô đưa túi dược liệu cho Ngô Bình, hỏi: "Giờ có thể luyện đan luôn không?"
Ngô Bình tò mò hỏi: "Sao lại vội thế?"
Đường Băng Vân đáp: "Thiên Sát cần bồi dưỡng một đội quân ngay lập tức, cho nên mới vội vã luyện đan như vậy. Tôi sẽ cung cấp dược liệu, anh giúp luyện đan. Mỗi khi luyện xong một viên đan, Đường Môn sẽ trả công anh một trăm triệu tệ".
Ngô Bình cười đáp: "Không vấn đề gì, giờ có thể bắt đầu luôn".
Ngô Bình đi tới phòng luyện đan ở nhà cũ, lấy từ trong chiếc túi ban nãy ra mấy cái hộp, bên trong là các loại dược liệu khác nhau. Đó chính là dược liệu cần để luyện Long Hổ Luyện Hình Đan.
Loại đan dược này có tác dụng luyện hình, luyện thần. Uống loại đan dược này có thể tăng tu vi, tăng khả năng đột phá thành công cảnh giới Trúc Cơ. Bởi vậy, giá trị của nó cực kỳ cao, là thứ rất nhiều cao thủ trên giang hồ khao khát.
Ngô Bình nhìn chỗ dược liệu trong tay, đột nhiên hỏi: "Băng Vân, trên thị trường có ai từng bán Long Hổ Luyện Hình Đan chưa?"
Đường Băng Vân lắc đầu: "Tên ngốc nào lại đi bán loại linh dược này chứ?"
Ngô Bình: "Cho nên nếu bán thì giá sẽ rất cao".
Đường Băng Vân đáp: "Đương nhiên, cho dù có ra giá một tỷ tệ, mười tỷ tệ cũng sẽ có người mua".
Ngô Bình: "Vậy dược liệu luyện đan có khó tìm không?"
Đường Băng Vân: "Cực khó, Đường Môn bỏ ra nhiều năm như vậy cũng chỉ tìm được đủ dược liệu cho khoảng ba lần luyện đan".
Sau đó, cô nheo mắt lại, nói: "Tôi đã nói với ông nội rồi, lần luyện đan đầu tiên này chỉ luyện được khoảng hai viên thôi".
Ngô Bình cười đáp: "Ý cô là, số còn lại là của tôi hả?"
Đường Băng Vân: "Nếu không thì sao tôi có thể đồng ý chỉ trả một trăm triệu một viên chứ?"
Ngô Bình gật đầu: "Một lần luyện có thể được bốn đến năm viên".
Đường Băng Vân sáng mắt lên: "Mau luyện đi, tôi sắp không chờ được nữa rồi!"
Đường Băng Vân đi ra khỏi phòng luyện đan, Ngô Bình ở bên trong bắt đầu luyện Long Hổ Luyện Hình Đan. Đúng như anh dự đoán, hai tiếng sau, lần luyện đan đầu tiên được bốn viên đan tam phẩm. Lần thứ hai ra được năm viên đan nhị phẩm. Vậy sau hai lần luyện, thành phẩm cuối cùng được chín viên!
Nửa đêm, Ngô Bình bước ra khỏi phòng luyện đan với cả thảy chín viên đan trong tay. Đường Băng Vân cầm lấy viên đan trong tay, hít hà mùi thơm dễ chịu của nó. Đôi mắt xinh đẹp của cô như phát sáng, cô reo lên: "Thì ra đây chính là viên đan dược trong truyền thuyết!"
Chương 402: Long Hổ Luyện Hình Đan
Ngô Bình bỏ ba viên Long Hổ Luyện Hình Đan tam phẩm và hai viên nhị phầm vào trong chiếc bình rồi nói: “Đan dược đây, nhưng quên trả tôi tiền trà nước nhé”.
Đường Băng Vân gật đầu, sau đó cẩn thận cất chiếc bình ấy đi.
Ngô Bình lấy ba viên Long Hổ Luyện Hình Đan còn lại ra rồi bỏ vào trong một chiếc bình khác, sau đó nói: “Ba viên này tôi sẽ cho cô một viên”.
Đường Băng Vân cười nói: “Thế là đủ rồi”.
Loại đan dược này có tác dụng hỗ trợ võ giả đột phá lên cảnh giới Tiên Thiên, vì thế giá trị của nó không thể đo bằng tiền bạc được, dẫu sao cao thủ cảnh giới Tiên Thiên cũng rất hiếm trên đời.
Đường Băng Vân cầm lấy viên đan dược rồi đi ngay, xem ra cô ấy đang vội đi đưa đan dược.
Sau khi luyện chế hai lò đan dược xong, Ngô Bình mệt lử, anh ngồi xuống sofa nghỉ ngơi. Đêm khuya lạnh lẽo, Lạc Mộng Trần pha cho anh một ấm trà rồi lặng lẽ ngồi bên cạnh.
Ngô Bình nhấp mấy ngụm trà rồi thả lỏng người dựa vào ghế sofa, Lạc Mộng Trần lập tức đi tới bóp vai cho anh với lực vừa phải.
Ngô Bình hé mắt nói: “Mộng Trần, ai đặt cái tên Hoả Long cho cô thế?”
Lạc Mộng Trần cười nói: “Là ông tôi, sau khi tôi chào đời không lâu, ông đã qua đời vì quyết chiến với đối thủ”.
Ngô Bình thấy hơi bất ngờ: “Sao? Có người dám giết con trai của Lạc Trường Sinh ư?”
Lạc Mộng Trần thở dài một hơi: “Người giết ông tôi là thiên tài Nhẫn Đạo của Đông Doanh, thế lực chống lưng cho người đó đến cụ của tôi cũng không thể làm gì được”.
Ngô Bình gật đầu: “Không ngờ ông Lạc cũng có lúc phải bó tay”.
“Ban đầu, cụ định trả thù cho ông tôi, nhưng cuối cùng lại bị thương nặng, từ đó cụ không còn quan tâm tới chuyện trong giang hồ nữa”.
Ngô Bình: “Mộng Trần, mẹ tôi bảo sắp tới cô phải làm hết việc trong nhà tôi, cô nấu ăn ngon lắm, vậy phiền cô nhé”.
Lạc Mộng Trần mỉm cười: “Bác gái không ghét là Mộng Trần vui lắm rồi”.
Ngô Bình nói: “Cô vừa xinh vừa biết điều, ai mà ghét cho nổi?”
Anh lấy một viên Long Hổ Luyện Hình Đan ra đưa cho Lạc Mộng Trần rồi nói: “Cô hãy uống viên đan dược này rồi tiếp tục tu luyện vài luyện thể mà tôi truyền cho, đảm bảo sẽ đột phá lên cảnh giới Tiên Thiên trong một tuần”.
Lạc Mộng Trần kinh ngạc, sau đó nhận lấy viên đan dược rồi nói: “Anh Ngô Bình, viên đan dược này quý giá quá”.
“Đúng là quý thật”, Ngô Bình nói: “Nhưng ông Lạc đã là người của tôi rồi, còn cô tự nhận là người phụ nữ của tôi thì sao tôi bạc đãi cô được”.
Ngô Bình vô cùng cảm động, nước mắt lưng tròng, cô ấy cúi ngập người với Ngô Bình: “Cảm ơn anh”.
Lạc Mộng Trần nói: “Đây là Long Hổ Luyện Hình Đan, thật ra nó còn một tên khác nữa là Trúc Cơ Đan. Cô đã ở cảnh giới Thần đỉnh phong rồi, có thêm nó hỗ trợ cùng bài luyện thể của tôi thì đột phá lên Tiên Thiên rất dễ dàng”.
Lạc Mộng Trần định nói gì đó, nhưng Ngô Bình đã nói trước: “Ngày mai cô hãy uống nó, tôi sẽ giúp cô một tay”.
Lạc Mộng Trần mừng rỡ rồi gật đầu thật mạnh.
Ngô Bình nghỉ ngơi một lát đến 11 giờ thì điện thoại rung lên, anh nhận được một tin nhắn do Bạch Băng gửi tới.
Nhờ Ngô Bình giúp mà Bạch Băng đã nhận việc ở huyện, lương bõng cũng cao hơn trước nhiều.
“Ngô Bình, giờ em có rảnh không?”, Bạch Băng hỏi.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nhắn lại: “Cô Bạch, có chuyện gì vậy ạ?”
Một lát sau, Bạch Băng nhắn lại: “Dạo này có một người tên là Vương Hạo đang điên cuồng theo đuổi cô, điều ảnh làm ảnh hưởng nghiêm trọng tới cuộc sống và công việc của cô, nhà anh ta khá có quyền thế nên cô không dám đắc tội”.
Ngô Bình cau mày, có chuyện này nữa ư?
Bạch Băng: “Vương Hạo dẫn theo một đám người phục ở ngoài nên cô không dám đi đâu cả”.
Ngô Bình: “Cô Bạch, để em đón cô”.
Bạch Băng: “Phiền em rồi”.
“Không sao ạ, em đến trường rồi sẽ gọi cho cô”.
Ngô Bình cầm theo điện thoại rồi phóng xe điện đến trường học. Khi sắp tới cổng trưởng, anh đã nhắn tin cho Bạch Băng, vài phút sau đã có một bóng hình thước tha đi tới, đó chính là Bạch Băng.
Cô ấy vẫn luôn xinh đẹp như vậy, hôm nay Bạch Băng mặc áo khoác gió màu trắng, buộc tóc đuôi ngựa trông rất thoát tục, khiến ai nhìn rồi cũng khó dời mắt.
“Ngô Bình, cảm ơn em”, cô ấy nói.
Ngô Bình cười nói: “Cô Bạch đừng khách sáo”.
Bạch Băng: “Ký túc ở ngay khu phía trước, chúng ta đi thôi”.
Ngô Bình gật đầu, sau đó cùng sóng vai bước đi với Bạch Băng, anh hỏi: “Vương Hạo đó có lai lịch thế nào ạ?”
Bạch Băng: “Là con nhà giàu, bố anh ta hình như là hội trưởng hiệp hội võ thuật của huyện. Anh ta phiền phức lắm, cô sắp điên lên rồi”.
Ngô Bình: “Cô đừng lo, để em xử vụ này”.
Nói rồi, hai người đi qua hành người gần công viên. Lúc này, chợt có bảy người xông ra, họ bao vây Ngô Bình và Bạch Băng với vẻ hung dữ.
Bạch Băng xuống xe sau đó cau mày hỏi một người trong số đó: “Vương Hạo, anh định làm gì?”
Người thanh niên tên là Vương Hạo không cao lắm, để đầu đinh, dáng người hơi hập, anh ta mặc toàn hàng hiệu: “Làm gì ư? Bạch Băng, anh đã theo đuổi em một tuần là quá nể mặt em rồi, thế mà em vẫn chưa gật đầu đồng ý, đã thế còn từ chối anh đây trước mặt bao người! Giờ anh không chơi nữa, anh sẽ dùng cách trực tiếp nhất để có được em”.
Ngô Bình hỏi: “Anh coi tôi là không khí à?”
Vương Hạo nhướn mày: “Mày là thằng nào?”
Ngô Bình: “Tôi là bạn cô ấy”.
Vương Hạo hừ nói: “Đừng lo chuyện bao đồng, không đừng trách tao là ác”.
Ngô Bình: “Thế à?”
“Đúng! Tao nói cho mày biết, tao từng giết người rồi đấy, quý xuống mau!”
Ngô Bình sầm mặt, lũ khốn này đúng là coi trời bằng vung!
Anh nói: “Giết người là phạm pháp, anh không sợ ngồi tù à?”
“Xời, ngồi tù ư? Bố tao làm to thì ai dám tống tao vào tù nào? Ngày xưa, bọn tao giết con be kia cũng chỉ phải đền mấy chục nghìn thôi, ngần ấy bằng một tháng tiền tiêu vặt của tao chứ mấy”.
Bạch Băng bình thản nói: “Trên đời có tồn tại quả báo, chỉ là đôi khi nó tói hơi muộn thôi”.
Vương Hạo trợn mắt: “Lắm mồm vừa thôi, quỳ xuống…”
Bụp!
Anh ta còn chưa nói hết câu đã bị Ngô Bình đá cho ngã sõng soài, những người khác còn chưa kịp phản ứng gì cũng bị quật ngã hết, ai cũng kêu gào đau đớn.
Vương Hạo chỉ vào Ngô Bình rồi nói: “Mày dám đánh tao, bố tao là cao thủ võ lâm đấy, ông ấy sẽ giết mày”.
Ngô Bình nói với bb: “Cô Bạch, cô về trước đi, để em xử bọn này”.
Bạch Băng tái mặt rồi gật đầu: “Đừng làm ai bị thương nhé”.
“Vâng”, Ngô Bình xua tay.
Bạch Băng biết mình ở lại cũng vô dụng nên cắn răng về ký túc luôn.
Chờ cô ấy đi xa rồi, Ngô Bình mới đạp vào mặt Vương Hạo rồi cười hỏi: “Tên gì?”
Vương Hạo hậm hực nói: “Vương Hạo, bố tao là Vương Chiếm Lễ - một cao thủ võ lâm! Hội trưởng hiệp hội võ lâm!”
“Ờ, ra là gia đình võ thuật, đúng là lợi hại. Giờ anh hãy gọi cho bố mình bảo có người đang đánh anh. Nếu nửa tiếng nữa mà ông ta không tới, tôi sẽ đánh anh tiếp”, Ngô Bình hờ hững nói.
Vương Hạo có vẻ không sợ anh, anh ta lạnh giọng nói: “Được, mày cứ chờ đấy, tao sẽ gọi ngay”.
“Mình bố anh chẳng bõ cho tôi đánh, anh vừa nói mình có một đại ca đúng không, gọi tới luôn đi để tôi xử một thể”, Ngô Bình bổ sung.
Vương Hạo sáng mắt lên: “Mày nói đấy nhé, được, lát cho mày khóc ra tiếng Mán luôn”.
Chương 403: Giải quyết một thể
Vương Hạo lấy điện thoại ra rồi gọi cho bố mình trước, sau đó mới gọi cho đại ca kết nghĩa của mình tên là Thường Thiếu Dũng. Gọi điện xong, Vương Hạo nhìn chằm chằm vào Ngô Bình rồi cười lạnh, anh ta nghĩ bố và đại ca mình mà đến thì Ngô Bình chết chắc rồi.
Khoảng hơn chục phút sau, có một chiếc Audi A6 đỗ cách đó không xa, có hai người đàn ông trung niên bước xuống xe. Khi nhìn thấy Vương Hạo đang nằm dưới đất thì họ lập tức bước nhanh tới, một người trong số đó nổi giận nói: “Chuyện gì thế này? Ai đánh con thế hả?”
Vương Hạo vừa trông thấy hai người đó thì gào lớn: “Bố, chú Dương, hai người mau tới dạy cho thằng khốn này một bài học đi, nó đánh con!”
Hai người đàn ông đều phẫn nộ rồi đi về phía Ngô Bình. Khi chỉ còn cách anh hai mươi bước, họ chợt đi chậm dần và cảm thấy hơi kinh ngạc. Vì Ngô Bình chỉ đứng yên tại chỗ, nhưng lại cho người ta một cảm giác sừng sững như ngọn núi lớn, lẽ nào anh là cao thủ ư?
Khi chỉ còn cách Ngô Bình chục bước thì hai người đó dừng lại, sau đó tái mặt rồi toát mồ hôi lạnh, vì họ phát hiện không gian xung quanh Ngô Bình đang vặn vẹo, điều này chứng toe có một luồng sức mạnh bao phủ bên ngoài cơ thể anh.
Cao thủ!
Hai người đó hít vào một hơi lạnh, người bên trai chắp tay với Ngô Bình: “Xin hỏi tên của cậu?”
Ngô Bình thờ ơ đáp: “Ai là bố của Vương Hạo?”
Một người tiến lên đáp: “Là tôi, Hạo Nhi còn trẻ người nọn dạ, xin cậu bạn lượng thứ”.
Ngô Bình nói: “Con trai ông bảo bố mình là cao thủ võ lâm, tôi rất muốn xem gia đình võ thuật như thế nào mới có thể nuôi dạy ra một thứ cặn bã thế này”.
Người kia lập tức nhăn mặt, nhưng thấy Ngô Bình có thực lực mạnh thì không dám ra tay, mà chỉ nói: “Cậu bạn, là tôi dạy con không nghiêm, tôi xin lỗi cậu”.
“Xin lỗi mà có tác dụng thì cần tới pháp luật làm gì?”, Ngô Bình tỉnh bơ nói.
Vương Hạo hô lên: “Bố ơi, không phải phân bua với nó làm gì, bố đánh chết nó đi”.
“Khốn kiếp! Im ngay!”, người đàn ông nổi giận, chỉ muốn đạp cho thằng con ngông nghênh của mình một cái.
Ngô Bình nói: “Này, giờ bố anh cũng không bảo vệ được anh đâu”.
Vương Hạo ngẩn ra nhìn Ngô Bình, rồi lại nhìn bố mình đang lo sợ, anh ta chột dạ rồi nói: “Bố sao thế ạ? Bố sợ nó à?”
Ngô Bình: “Cừu mà gặp sư tử thì phải sợ thôi”.
Người đàn ồn nghiến răng rồi bước tới gần hơn, sau đó chắp tay nói: “Tôi là Vương Chiếm Lễ - truyền nhân của Thất Tinh Quyền, mong cậu giơ cao đánh khẽ, tha cho con trai tôi lần này”.
Ngô Bình nói: “Bình tĩnh, vẫn còn người chưa tới”.
Anh vừa nói dứt câu thì có hơn chục chiếc xe đi tới, một đám thanh niên bước xuống xe, đi đầu là một người đàn ông to béo khoảng ba mươi tuổi, hắn mặc một bộ vest màu tím, dáng người cao hơn mét chín.
“Mẹ kiếp! Ai dám bắt nạt anh em của tao thế hả?”, hắn gào lên với vẻ hung hăng, mắt thì liếc chòng chọc vào mọi người ở đây.
Nghe thấy giọng nói ấy, Vương Hạo sáng mắt lên rồi hô to: “Đại ca, anh mau tới cho thằng này một trận đi, nó bảo sẽ xử anh đấy”.
Người này chính là Thường Thiếu Dũng, anh em kết nghĩa với Vương Hạo, hắn hỏi: “Vương Hạo, ai đánh chú thế?”
“Nó ạ”, Vương Hạo chỉ vào Ngô Bình với vẻ hung hãn.
Thường Thiếu Dũng cười lạnh một tiếng rồi bẻ khớp ngón tay, hắn liếc Ngô Bình rồi nói: “To gan đấy, dám đánh em tao, hôm nay không đánh cho mày lăn lê bò toài thì tao không phải Thường Thiếu Dũng”.
Ngô Bình nói: “Thế thì anh nên nghĩ tên nào khác luôn đi”.
“Shit! Chán sống rồi mà”, Thường Thiếu Dũng nổi điên rồi tung một quyền về phía Ngô Bình.
Ngô Bình giơ tay lên rồi nắm lấy cổ tay của Thường Thiếu Dũng, hắn ra sức giãy giạu nhưng vô dụng, ngay sau đó đã cảm thấy đau đớn rồi gào lên khuỵ gối xuống đất, gân xanh trên trán nổi lên, nước mắt rơi lã chã.
Ngô Bình hỏi: “Sao thế? Đau à?”
“Đau đau…”, Thường Thiếu Dũng vội nói.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Vương Hạo bảo các anh từng giết người đúng không?”
“Không…”
Rắc!
Ngô Bình lập tức bóp nát cổ tay Thường Thiếu Dũng, hắn hét lên như con lợn bị chọc tiết, thậm chí còn suýt ngất xỉu.
“Có hay không?”, Ngô Bình hỏi lại.
“Có, chúng tôi từng giết người, hu hu, thả tôi ra…”, Thường Thiếu Dũng khóc lớn, sau đó vừa khóc vừa nhìn cổ tay biến dạng của mình.
Ngô Bình lấy điện thoại ra quay hình: “Nói đi, các người đã giết người vào lúc nào, ở đâu, có những ai tham gia, kể chi tiết vào”.
Thường Thiếu Dũng sợ bị Ngô Bình đánh tiếp nên không dám giấu giếm, nhanh chóng kể lại đầu đuôi câu chuyện, thậm chí còn kể thêm vài vụ đánh và giết người khác.
Nghe hắn kể xong, Ngô Bình mới nới lỏng tay, Thường Thiếu Dũng vội lùi lại rồi khiếp sợ nhìn anh. Đám đám em của hắn vẫn đứng im, không ai dám thở mạnh.
Ngô Bình nói: “Thường Thiếu Dũng, nghe nói bố anh làm ở thành phố, ông ta tên gì?”
Vừa nghe Ngô Bình nhắc đến bố mình, Thường Thiếu Dũng đã mừng thầm: “Bố tôi là Thường Vi Tân!”
Ngô Bình: “Tốt”, sau đó anh lưu video lại rồi gửi vào mail cho Từ Bá Nhân.
Tiếp đó, anh nhìn Thường Thiếu Dũng rồi nói: “Anh có thể gọi cho bố mình, biết đâu ông ta lại cứu được anh”.
Thường Thiếu Dũng sáng mắt lên rồi lấy điện thoại ra gọi cho bố mình ngay.
Vương Chiếm Lễ nghe xong chuyện mà Thường Thiếu Dũng kể, biết con trai mình cũng dính đến vụ án giết người, ông ta vừa tức vừa sợ, sau đó cảm thấy một dự cảm xấu. Giờ ông ta chỉ biết trông chờ vào Thường Thiếu Dũng, hi vọng người nhà của hắn có thể xử lý được Ngô Bình.
Thường Thiếu Dũng gọi điện xong thì như có thêm dũng khí, hắn nhìn Ngô Bình rồi cười lạnh nói: “Đội tuần tra và hình sự sẽ tới ngay, mày đánh tao thì cứ chờ mà ngồi tù đi”.
Ngô Bình châm một điếu thuốc rồi bình tĩnh nói: “Người nhà họ Thường cũng có quyền thế đấy nhỉ!”
Chục phút sau, đã có mấy chiếc xe cảnh sát đi tới, một nhóm cảnh sát bước xuống rồi xếp thành hai hàng, sau đó cất bước, đi đầu chính là phó đội tưởng Khuất Hành Nghĩa!
Khuất Hành Nghĩa vốn đang nổi giận, nhưng khi nhìn thấy Ngô Bình thì lập tức ngẩn người: “Đội trưởng Ngô, là cậu ư?”
Ngô Bình bình thản nói: “Sao, mang tiếng là đội hình sự mà sao ai gọi cũng đi thế hả?”
Khuất Hành Nghĩa đỏ mặt rồi vội nói: “Đội trưởng Ngô, chắc có hiểu lầm gì thôi, tôi và bố của Thường Thiếu Dũng kết nghĩa với nhau…”
Thường Thiếu Dũng ngẩn ra, chuyện gì thế này, hắn nói: “Chú Khuất, thằng này dám đánh cháu, chú phải đòi lại công bằng cho cháu”.
“Im ngay!”, Khuất Hành Nghĩa quát lớn, làm Thường Thiếu Dũng sợ rụt cổ.
Khuất Hành Nghĩa khom người đi tới cạnh Ngô Bình rồi cười nói: “Đội trưởng Ngô, thằng này đắc tội với cậu à?”
Ngô Bình: “Đắc tội với tôi thì không sao, nhưng anh ta đã giết người, tôi quay clip lại rồi gửi lên trên rồi, để xem tỉnh sẽ xử lý thế nào”.
Khuất Hành Nghĩa biến sắc mặt, bố của Thường Thiếu Dũng là anh em kết nghĩa với anh ta, nhưng nếu đắc tội với Ngô Bình thì coi như xong rồi.
Anh ta vội nói: “Đội trưởng Ngô, có thể tha cho cậu ấy lần này không?’
Ngô Bình cười lạnh: “Khuất Hành Nghĩa, anh gọi tôi là đội trưởng Ngô, đội cảnh sát hình sự của chúng ta chuyên xử lý các vụ án hình sự, anh ta đã giết người, mà anh lại bảo tôi tha à?”
Cái gì? Đội cảnh sát hình sự ư? Mọi người đều hít vào một hơi lạnh rồi biến sắc mặt.
Chương 404: Nghiêm trị không tha
Khuất Hành Nghĩa ngạc nhiên nói: “Cậu ấy đã giết người ư?”
Ngô Bình: “Không chỉ một người đâu”.
Khuất Hành Nghĩa thở dài một hơi, mạng người rất quan trọng, nếu Thường Thiếu Dũng đã giết người mà còn không biết giữ miệng thì xong thật rồi.
Lúc này, lại có thêm mấy chiếc xe cảnh sát đến, người bước xuống là Hà Tất Sĩ, bây giờ ông ấy đã là đại đội trưởng của đội cảnh sát, khi thấy cả Khuất Hành Nghĩa và Ngô Bình đều đang ở đây thì ông ấy ngẩn ra.
“Đội trưởng Ngô, có chuyện gì vậy?”
Mặt Ngô Bình xám xịt: “Hà Tất Sĩ, ông là đại đội trưởng mà cũng thành tay sai cho người khác rồi à? Ai bảo ông đến đây?”
Hà Tất Sĩ lúng túng rồi vội đáp: “Là cục trưởng Thường bảo tôi tới, ông ấy phụ trách việc phê duyệt đất đai ở đây, chúng tôi cũng có quen biết”.
Phê duyệt đất đai là một vị trí rất béo bở, đương nhiên sẽ có nhiều bạn bè.
Ngô Bình nói: “Cho nên chỉ cần ông ta gọi một cái là ông phải vâng lời ngay hả?”
Hiện giờ, Ngô Bình không còn nể nang gì Hà Tất Sĩ nữa, người của đội này cũng là quân của anh, vậy mà nhận được điện thoại của người khác một cái là cun cút xuất quân ngay.
Hà Tất Sĩ vã mồ hôi hột rồi vội thanh minh: “Đội trưởng, tôi sai rồi, bao giờ về tôi sẽ tự kiểm điểm”.
Ngô Bình lạnh giọng nói: “Tôi giao vụ án của Thường Thiếu Dũng cho ông đấy, đây là cơ hội để ông lập công chuộc tội. Nếu ông không làm tốt thì đừng làm chức vụ hiện giờ nữa”.
Hà Tất Sĩ run lên nói: “Vâng!”
Thường Thiếu Dũng bất lực ngồi tại chỗ, biết mình xong đời rồi, một khi án giết người của hắn bị phanh phui thì chắc hắn sẽ bị phán án tử.
Dưới sự hỗ trợ của Khuất Hành Nghĩa, cả đám đã bị tống lên xe, Hà Tất Sĩ đã thẩm vấn bọn họ xuyên đêm để điều tra rõ tội trạng, nhằm đòi lại công bằng cho người bị hại.
Sau khi bọn họ đi rồi, Vương Chiếm Lễ vẫn đứng tại chỗ, ông ta thở dài một hơi rồi trầm giọng nói: “Xin hỏi quý danh của đội trưởng Ngô”.
Ngô Bình thờ ơ đáp: “Tôi là Ngô Bình, nếu ông không biết thì chứng tỏ ông cũng không giao lưu nhiều trong giới giang hồ”.
Ngô Bình? Vương Chiếm Lễ ngẩn ra, đúng là ông ta không có ấn tườn gì. Tu vi của ông ta mới đang ở cảnh giới Lực, còn chưa tiến vào cảnh giới Khí nên đương nhiên không thể biết tới các nhân vật lớn cỡ Ngô Bình.
Ngô Bình: “Con trai ông đã làm nhiều việc xấu, anh ta không thoát tội được đâu”.
Vương Chiếm Lễ cắn răng nói: “Đội trưởng Ngô, con trai tôi còn non dại, cậu có thể cho nó một cơ hội không?”
Ngô Bình cười lạnh: “25 tuổi là còn lớn hơn tôi đấy, vậy thì non dại cái nỗi gì?”
Vương Chiếm Lễ đỏ mặt nói: “Đội trưởng Ngô, chỉ cần cậu tha cho con trai tôi thì cậu muốn gì cũng được”.
Ngô Bình tỉnh bơ: “Ông không phải nhiều lời nữa, Vương Hạo sẽ bị pháp luật trừng trị”.
Vương Chiếm Lễ lập tức kích động rồi hô lên: “Đội trưởng Ngô! Tôi chỉ có một đứa con trai là nó thôi, hi vọng cậu giơ cao đánh khẽ, không thì… nhà tôi chỉ còn cách liều mạng với cậu”.
Ngô Bình cười lạnh: “Liều với tôi ư?”
Vương Chiếm Lễ hít sâu một hơi rồi nói: “Em trai song sinh của tôi là một tông sư cảnh giới Thần! Nếu cậu quả quyết không tha cho con trai tôi, tôi sẽ nhờ chú ấy trả thù giúp”.
Ngô Bình bình thản nói: “Cao thủ cảnh giới Thần không nhiều, em trai song sinh của ông tu luyện khá tốt đấy, sao ông lại muốn ông ta đến nộp mạng?”
Dứt lời, anh tung một quyền ý về phía Vương Chiếm Lễ. Ông ta chợt thấy cảnh vật trước mắt thay đổi, một vực sâu thăm thẳm xuất hiện làm ông ta sợ hãi hét lên rồi lùi lại. Vì quá sợ hãi nên ông ta đã ngã xuông đất rồi toát mồ hôi lạnh.
“Cậu… cũng là tông sư cảnh giới Thần ư?”
Ngô Bình cười lạnh: “Tôi không rảnh để tiếp chuyện ông, nếu em trai ông muốn đến trả thù thì cứ việc”.
Dứt lời, anh mặc kệ Vương Chiếm Lễ rồi quay người bỏ đi. Chỉ còn Vương Chiếm Lễ ngơ ngác ở lại, càng nghĩ càng thấy sợ rồi lắp bắp nói: “Không lẽ tu vi của cậu ấy còn cao hơn cảnh giới Thần, là đại tông sư cảnh giới Tiên Thiên ư?”
Nghĩ tới đây, Vương Chiếm Lễ run lên rồi tái mặt.
Ngô Bình đi thêm một đoạn thì thấy Bạch Băng vẫn đang ở đây, cô ấy ngồi trên chiếc ghế đá cách đó không xa. Ban nãy, cô ấy đã nhìn thấy rõ mọi chuyện và thật sự không ngờ chuyện lại lớn đến vậy, cảnh sát còn nuối đuôi tới.
“Ngô Bình, ổn rồi chứ? Hay thôi bỏ qua đi”, Bạch Băng nói vậy vì sợ chuyện này ảnh hưởng đến Ngô Bình.
Ngô Bình cười nói: “Có phải chuyện lớn gì đâu nên cô yên tâm đi, sau này Vương Hạo sẽ không gây phiền phức cho cô nữa đâu”.
Bạch Băng thở phào một hơi: “Số cô đen thật đấy, đi đến đâu cũng gặp chuyện”.
Ngô Bình nói: “Bình thường mà cô, ai bảo cô xinh quá, đàn ông nhìn thấy là thèm khát. Cái câu hồng nhan hoạ thuỷ thật ra không phải lỗi lầm của phụ nữ, mà là sự tham lam của đàn ông”.
Bạch Băng lườm anh: “Em dám ví cô với hoạ thuỷ hả?”
Ngô Bình chối ngay: “Cô đừng hiểu lầm, em đang hình dung cô xinh đẹp cơ mà…”
Bạch Băng mím môi cười: “Xem em cuống lên kia, cô chỉ đùa thôi. À, sau này đừng gọi cô là cô Bạch nữa, cô lớn hơn em có mấy tuổi thôi, sau này gọi là chị đi”.
Ngô Bình cười nói: “Vâng thưa chị, mà giờ muộn rồi, để em đưa chị về ký túc”.
Bạch Băng hắng giọng nói: “Em không muốn nói chuyện với chị tiếp à?”
Ngô Bình cạn lời: “Em chỉ muốn chị về nghỉ sớm thôi”.
Bạch Băng lườm anh: “Không thích thì tôi, ai bảo chị là hoạ thuỷ cơ chứ”, nói rồi, Bạch Băng bực bội bỏ đi.
Ngô Bình thấy Bạch Băng giở mặt còn nhanh hơn giở trang sách, anh lắc đầu rồi đuổi theo.
Đi được một đoạn thì Bạch Băng nói: “Ngô Bình, tuần sau em giúp chị một việc được không?”
Ngô Bình cười hỏi: “Việc gì thế ạ?”
Bạch Băng: “Đi dự đám cưới bạn trai cũ cùng chị”.
Ngô Bình ngẩn ra, bạn trai cũ của Bạch Băng ư? Nhưng anh đã bình thường trở lại, Bạch Băng xinh thế này thì có bạn trai cũng đâu có gì là lạ.
“Đám cưới bạn trai cũ thì đi làm gì?”, Ngô Bình cười hỏi.
Bạch Băng hờ hững nói: “Phải đi chứ”.
Ngô Bình nhún vai: “Được, em sẽ đi với chị”.
Bạch Băng cười nói: “Cảm ơn em nhé, hôm đó chị sẽ mời em đi ăn rồi nói chuyện”.
“Vâng”.
Đưa Bạch Băng đến cổng ký túc xong thì Ngô Bình dừng bước: “Chị nghỉ sớm đi nhé”.
Bạch Băng nhìn anh thật lâu rồi nói: “Tạm biệt”, sau đó xua tay rồi quay người lên tầng.
Ngô Bình phóng con xe điện về nhà.
Một đêm lặng lẽ trôi qua, sáng ngày thứ hai, Đường Băng Vân đã xuất hiện, đi cùng còn có một tên béo trắng trẻo, lông mày rậm, khi cười mắt đúng như hai đường thẳng.
Vừa thấy người đó, Ngô Bình đã biết là Đường An. Không chờ anh giới thiệu, Đường An đã giơ tay ra rồi cười nói: “Cậu Ngô, tôi là Đường An, đường chủ Thông Tin Đường của Đường Môn”.
Ngô Bình bắt tay với anh ta, hai người vừa chạm tay vào nhau, anh đã cảm thấy một luồng sức mạnh lớn: “Không ngờ anh Đường đã ở cảnh giới Nhân Tiên rồi, bái phục!”
Chương 405: Đường An
Đường An cười lớn nói: “Chưa sánh với cậu Ngô được! Cậu còn trẻ thế này mà đã là đại tông sư cảnh giới Tiên Thiên rồi, thật khiến người ta bái phục, xưa nay đại tông sư rất ít, chắc chắn tiền đồ của cậu sẽ rộng mở”.
Ngô Bình bình thản nói: “Quá khen! Tôi đã chờ anh Đường từ lâu, tôi nghe Băng Vân nói anh đã điều tra ra manh mối rồi đúng không?”
Đường An gật đầu: “Cậu Ngô, chúng ta vào trong rồi nói chuyện nhé”.
Ngô Bình mời hai người vào phòng khách rồi đi pha trà, sau đó cả ba cùng trò chuyện.
Đường An nâng tách trà lên nhấp một ngụm rồi cười nói: “Trà ngon, cậu Ngô thật biết thưởng thức”.
Anh ta không nói ngay thì Ngô Bình cũng không vội, anh nói: “Một người bạn tặng cho tôi đấy, bình thường tôi không nỡ uống đâu, nay có anh Đường đến chơi nên tôi mới lấy ra tiếp đãi”.
Thật ra đây có phải trà ngon gì đâu, chỉ là hàng Ngô Mi đặt mua trên mạng thôi, giá rất rẻ.
Đường An cười phá lên nói: “Cậu Ngô, tôi nghe Băng Vân nói cậu rất giỏi y thuật đúng không?”
Ngô Bình: “Giỏi gì đâu, tôi chỉ biết chút ít thôi, anh Đường có gì muốn hỏi?”
Đường An thở dài một hơi: “Chắc cậu Ngô cũng nhìn ra tôi có bệnh trong người đúng không?”
Ngô Bình cười nói: “Anh Đường, đừng bảo anh đến chỉ để khám bệnh nhé?”
Đường An cười lớn nói: “Tôi chỉ tiện thể muốn nhờ cậu khám cho tôi, còn việc chính vẫn là về manh mối”.
Ngô Bình liếc nhìn anh ta rồi nói: “Đúng là anh có vấn đề thật, do tu luyện quá nhanh nên tiến vào cảnh giới Tiên Thiên không được vững chắc. Sau này tiến vào cảnh giới Võ Vương, chắc anh đã nhờ đan dược để đột phá, đúng không?”
Đường An ngạc nhiên rồi dựng thẳng ngón tay cái: “Cậu Ngô đúng là thần y! Đúng thế, năm xưa tôi gặp may nên đã mua được hai viên đan dược với giá cao. Một viên giúp tôi đột phá cảnh giới Tiên Thiên, viên kia thì giúp tôi lên cảnh giới Võ Vương. Nhưng đột phá xong, tôi luôn cảm thấy sức mình không bằng tu sĩ cùng cảnh giới. Nhiều năm qua, tôi thường xuyên thấy lo sợ, cảm giác kiểu gì cũng có chuyện”.
Ngô Bình: “Cảm giác của anh đúng đấy, đó là sự phán đoán về sự thay đổi của cơ thể. Nếu anh không có cách xử lý thì vài năm nữa sẽ tẩu hoả nhập ma”.
Nghe thấy thế, Đường An run lên rồi vội nói: “Cậu Ngô, cậu hãy giúp tôi”.
Ngô Bình trầm ngâm rồi nói: “Giúp anh thì được thôi, nhưng tôi sẽ tốn rất nhiều công sức và cả đống thiên tài địa bảo”.
Đường An cười nói: “Cậu Ngô, dù có phải tốn kém ra sao tôi cũng lo được hết! Còn về phần cậu, tôi cũng sẽ trả công cho cậu xứng đáng”.
Ngô Bình cười nói: “Thế thì tốt, à anh còn nợ tôi hai chiếc xe đấy”.
Đường An cười phá lên: “Cậu Ngô, tôi đã chuẩn bị xe xong rồi”.
Nói rồi, anh ta lấy một chiếc chìa khoá xe và một tờ chi phiếu.
Đường An nói: “Cậu Ngô, chuyện lần trước người của tôi đã khiến cậu sợ hãi, tấm chi phiếu này là chút lòng thành của tôi”.
Ngô Bình đương nhiên không khách sáo, anh nhận chiếc chìa khoá và tờ chi phiếu luôn rồi nói: “Được, lát tôi sẽ kê đơn cho anh. Anh hãy chuẩn bị đủ dược liệu, khi nào đủ rồi thì tôi sẽ điều trị cho”.
Đường An mừng rỡ: “Được, cảm ơn cậu Ngô”.
“Giờ nói đến chuyện manh mối đi”, Ngô Bình vào chuyện chính.
Đường An lập tức nghiêm túc nói: “Kẻ đứng sau chắc là một nhân vật lớn ở viện trưởng lão, thực lực không kém gì ông nội tôi đâu”.
Ngô Bình tò mò: “Là ai?”
Đường An nói rành mạch: “Đường Thiên Hạc”.
Đường Băng Vân kinh ngạc: “Cái gì? Là Đường Thiên Hạc ư?”
Thấy cô ấy phản ứng như vậy, Ngô Bình hỏi: “Băng Vân, ông ta có lai lịch thế nào?”
Đường Băng Vân thở dài: “Đường Thiên Hạc là em trai của ông nội tôi, tôi gọi là ông ba. Ông ấy kém ông tôi hai mươi tuổi, tu vi không kém ông tôi đâu. Từ xưa tới nay, ông ấy luôn là trợ thủ đắc lực của ông tôi, địa vị chắc chắn lắm”.
Đường An: “Chuyện này quá nghiêm trọng, môt mình tôi không quyết được, càng không dám báo cho ông nội, chỉ đành đến thương lượng với cậu”.
Đường Băng Vân cũng đắn đo: “Nếu ông ba phản bội ông nội thì Đường Môn xong rồi!”
Đường An cười khổ: “Còn hơn thế nữa ấy! Ông nội mình nắm vững Đường Môn là nhờ có ông ba hậu thuẫn, nếu ông ba mà trở thành kẻ thù của ông mình thì ông mất hết quyền lực là cái chắc”.
Ngô Bình cau mày: “Đường Thiên Hạc này có quyền hành lớn lắm à?”
Đường An: “Ông ấy là người thứ hai nắm quyền điều hành Đường Môn, hiện đang phụ trách nhiều việc. Nếu ông ấy trở mặt thì sẽ có một nửa người của Đường Môn đứng về phe của ông ấy”.
Ngô Bình: “Nhưng mọi người vẫn chưa chắc là Đường Thiên Tuyệt đã phản bội đúng không?”
Đường An gật đầu: “Vì thế mới cần nghĩ cách để xác nhận, tôi có một kế này, nhưng cần cậu Ngô giúp mới được”.
Ngô Bình chỉ vào mình: “Tôi ư?”
Đường An gật đầu: “Đúng, phải có cậu thì mới thành công được”.
Ngô Bình cười lạnh: “Tôi chỉ là người ngoài, anh bảo tôi tham gia vào vụ này là đùa hay thật thế?”
Đường An nghiêm túc nói: “Cậu Ngô, sao tôi dám lấy chuyện này ra đùa chứ?”
Ngô Bình: “Anh muốn tôi làm gì?”
Đường An: “Đường Thiên Hạc có quyền hành rất lớn, gần như không có khuyết điểm gì, nếu có thì là rất ham mê luyện đan”.
Ngô Bình giật mình, sau đó nhìn Đường Băng Vân, cô ấy nói: “Đường An là người mình mà, nên tôi mới kể”.
Đường An cười nói: “Anh Ngô đúng là nhân tài, vừa giỏi y thuật, lại biết luyện đan, tôi phục sát đất”.
Ngô Bình: “Anh muốn tôi mượn đó để tiếp cận Đường Thiên Hạc à?”
Đường An gật đầu: “Đúng, nếu ông ấy biết cậu giỏi luyện đan thì kiểu gì cũng lôi kéo anh về phe. Tháng sau là buổi tiệc thường niên của Đường Môn, đến lúc ấy, tất cả nhân vật lớn của Đường Môn đều sẽ đến. Sẽ có nhiều hoạt động lắm, Đường Thiên Hạc cũng sẽ tham gia”.
Ngô Bình: “Anh muốn tôi tham gia bữa tiệc hả? Nhưng tôi là người ngoài mà”.
Đường An: “Chuyện này đơn giản, cậu chỉ cần trở thành chồng sắp cưới của Đường Băng Vân là xong. Yên tâm không chỉ có mình anh là con rể tương lại của Đường Môn đâu, sẽ có khoảng hơn chục người nữa”.
Ngô Bình thoáng do dự, anh thật sự không muốn tham gia quá sâu vào vụ này.
Đường Băng Vân vội nói: “Ngô Bình, tôi biết anh khó xử nên không bắt anh phải đồng ý đâu”.
Đường An ho khan một tiếng: “Đương nhiên, chúng tôi không bắt cậu giúp không đâu”.
Ngô Bình nói: “Để tôi suy nghĩ thêm đã”.
Đường An cười nói: “Được, cậu cứ nghĩ đi, tôi chờ tin của cậu”.
Ngô Mi nói: "Anh, khi nào anh mới đưa em đi chơi đây?"
Ngô Bình cười đáp: "Em muốn đi chơi ở đâu?"
Ngô Mi than thở: "Em có nhiều nơi muốn đi lắm".
Ngô Bình đáp: "Được, hôm nào em được nghỉ lễ, anh đưa em đi du lịch".
Ngô Mi hai mắt phát sáng: "Thật sao? Vậy chúng ta có thể mua một chiếc xe lưu động để đi du lịch không?"
Ngô Bình cười đáp: "Được, có điều lái ô tô đi du lịch thì mất thời gian lắm. Trước khi đến Tết, hình như em không có kỳ nghỉ dài nào nhỉ?"
Ngô Mi cười đáp: "Có chứ, em sắp phải tham gia trại Toán học mùa đông, một thời gian nữa có thể chọn ở nhà ôn tập. Như vậy không phải sẽ có thời gian rồi sao?
Ngô Bình chỉ đành đồng ý, nếu không Ngô Mi chắc chắn sẽ không buông tha cho anh: "Được rồi, đợi em có thời gian, chúng ta sẽ tính chuyện đi du lịch ở đâu".
Ngô Mi rất ham chơi, đặc biệt là sau khi liên tiếp đứng đầu thì hứng thú với việc học bắt đầu giảm. Trong lúc đó, cô bé đã tự học sáu loại ngoại ngữ khác nhau, học bắn cung, bắt đầu sở thích sưu tầm. Hơn nữa, Ngô Mi đều là chuyên gia trong các lĩnh vực mình yêu thích.
Ngô Mi mừng rỡ: "Anh tôi quá tuyệt!"
Ngô Bình nghiêm mặt lại hỏi: "Tiểu Mi, những trường muốn tuyển thẳng em, em đã suy nghĩ kỹ chưa? Định tới học trường nào?"
Ngô Mi: "Anh, em muốn học đại học Thiên Kinh, chuyên ngành ngoại ngữ hoặc khảo cổ học".
Ngô Bình cảm thấy rất kỳ lạ: "Sao lại là khảo cổ?"
Ngô Mi cười đáp: "Tại vì em thích. Một thời gian trước, em tham gia một hoạt động trải nghiệm khảo cổ cho học sinh trung học, cảm thấy nó vô cùng thú vị. Từ những mảnh vỡ của thời gian lại tìm ra được sự thật lịch sử".
Ngô Bình mặc dù cảm thấy đây là một chuyên ngành chán ngắt nhưng vẫn tôn trọng lựa chọn của em gái: "Nếu em thích khảo cổ thì anh có một người bạn rất lợi hại, em có thể tới chỗ bạn anh theo học".
Người bạn mà anh nhắc đến đương nhiên không ai khác ngoài Đinh Mặc. Đinh Mặc mới thực sự là chuyên gia khảo cổ, các giáo sư ở trường đại học còn thua xa.
Ngô Mi vô cùng hào hứng: "Anh, anh còn có bạn nghiên cứu khảo cổ sao?"
Ngô Bình gật đầu: "Đúng vậy. Đó mới là một nhà khảo cổ học thực thụ, anh ấy nghiên cứu cả các nền văn minh từ thời tiền sử".
Vừa nghe tới nền văn minh thời tiền sử, Ngô Mi mắt sáng như đèn pha: "Anh, thời đó thực sự có một nền văn minh sao?"
Ngô Bình đáp: "Đương nhiên rồi, thời đó còn có những kỹ thuật phát triển hơn bây giờ ấy chứ".
Anh thừa biết bản tính tò mò của Ngô Mi nên không dám nói nhiều. Sợ cô bé lại truy hỏi đến cùng nên anh chỉ nói: "Em cứ học cho tốt, sau này trở thành một nhà khảo cổ học vĩ đại".
Buổi trưa, anh đưa Ngô Mi đi học. Trên đường về, Đường Băng Vân gọi điện tới nói Đường Thiên Tuyệt sau khi uống Quy Nguyên Đan thì hiệu quả vô cùng tốt, sau đó cô cảm ơn Ngô Bình. Chuyện này cũng đã nằm trong dự liệu của Ngô Bình, anh đáp: "Băng Vân, Đường Môn hiện giờ đã bị kẻ xấu nhắm tới, cô phải cẩn thận đấy nhé".
Đường Băng Vân: "Tôi đang trên đường đến tìm anh rồi. Sau khi gặp mặt, chúng ta đi gặp Đường An nhé".
Ngô Bình còn nhớ người này, anh ta là người đứng đầu bộ phận tình báo của Đường Môn - Thông Tin Đường. Thủ hạ của anh ta còn từng làm hỏng một chiếc xe của Ngô Bình. Anh lập tức nói: "Anh ta nói sẽ đền tôi hai chiếc xe, không phải nói khoác đấy chứ?"
Đường Băng Vân: "Chuyện này anh có thể hỏi thẳng anh ấy. Đúng rồi, Đường An là người mà anh có thể kết giao".
Ngô Bình: "Chúng ta tới gặp anh ta làm gì vậy?"
Đường Băng Vân: "Anh ấy điều tra ra một số manh mối nhưng không chịu nói qua điện thoại, cứ đòi gặp mặt trực tiếp rồi mới nói. Anh ấy nói sẽ tới huyện Minh Dương tìm chúng ta".
Gặp nhau ở huyện Minh Dương sao? Ngô Bình không khỏi có chút bất ngờ.
Đường Băng Vân: "Anh ấy trước nay hành động không theo logic của người thường nên không cần phải tò mò quá đâu. Đúng rồi, ngoài Quy Nguyên Đan ra, anh còn luyện được loại đan dược nào khác không?"
Ngô Bình ngạc nhiên: "Cô lại muốn luyện loại đan dược nào khác sao?"
Đường Băng Vân: "Ông nội tôi có một phương thức luyện đan cổ, hơn nữa đã đủ nguyên liệu rồi. Ông bảo tôi thử hỏi anh xem liệu anh có thể giúp luyện đan không?"
Ngô Bình hỏi: "Là loại đan dược gì vậy?"
"Long Hổ Luyện Hình Đan", Đường Băng Vân đáp.
Ngô Bình ngạc nhiên: "Long Hổ Luyện Hình Đan sao? Đó là một loại đan dược không tồi".
"Anh có luyện được không?", Đường Băng Vân hỏi.
Ngô Bình: "Được".
Đường Băng Vân: "Vậy thì tốt quá rồi! Ông tôi nói một viên đan một trăm triệu tệ, Đường Môn bỏ tiền mua dược liệu".
Ngô Bình cười đáp: "Cứ đến rồi bàn tiếp".
Về đến nhà, anh tiếp tục chỉ cho Lạc Mộng Trần cách luyện Đoàn Thể Thuật. Thời gian này, Lạc Mộng Trần đã học xong một bộ Đoàn Thể Thuật mà Ngô Bình truyền cho, hiện giờ đang luyện lại toàn bộ động tác thành một hệ thống. Mỗi khi luyện xong một lần, cô cảm thấy cơ thể mình được cải thiện rất nhiều.
Trời đã tối từ lúc nào, Đường Băng Vân cuối cùng cũng đến nơi. Cô ấy đến một mình, trong tay còn cầm một cái túi, bên trong toàn là dược liệu quý.
Cô đưa túi dược liệu cho Ngô Bình, hỏi: "Giờ có thể luyện đan luôn không?"
Ngô Bình tò mò hỏi: "Sao lại vội thế?"
Đường Băng Vân đáp: "Thiên Sát cần bồi dưỡng một đội quân ngay lập tức, cho nên mới vội vã luyện đan như vậy. Tôi sẽ cung cấp dược liệu, anh giúp luyện đan. Mỗi khi luyện xong một viên đan, Đường Môn sẽ trả công anh một trăm triệu tệ".
Ngô Bình cười đáp: "Không vấn đề gì, giờ có thể bắt đầu luôn".
Ngô Bình đi tới phòng luyện đan ở nhà cũ, lấy từ trong chiếc túi ban nãy ra mấy cái hộp, bên trong là các loại dược liệu khác nhau. Đó chính là dược liệu cần để luyện Long Hổ Luyện Hình Đan.
Loại đan dược này có tác dụng luyện hình, luyện thần. Uống loại đan dược này có thể tăng tu vi, tăng khả năng đột phá thành công cảnh giới Trúc Cơ. Bởi vậy, giá trị của nó cực kỳ cao, là thứ rất nhiều cao thủ trên giang hồ khao khát.
Ngô Bình nhìn chỗ dược liệu trong tay, đột nhiên hỏi: "Băng Vân, trên thị trường có ai từng bán Long Hổ Luyện Hình Đan chưa?"
Đường Băng Vân lắc đầu: "Tên ngốc nào lại đi bán loại linh dược này chứ?"
Ngô Bình: "Cho nên nếu bán thì giá sẽ rất cao".
Đường Băng Vân đáp: "Đương nhiên, cho dù có ra giá một tỷ tệ, mười tỷ tệ cũng sẽ có người mua".
Ngô Bình: "Vậy dược liệu luyện đan có khó tìm không?"
Đường Băng Vân: "Cực khó, Đường Môn bỏ ra nhiều năm như vậy cũng chỉ tìm được đủ dược liệu cho khoảng ba lần luyện đan".
Sau đó, cô nheo mắt lại, nói: "Tôi đã nói với ông nội rồi, lần luyện đan đầu tiên này chỉ luyện được khoảng hai viên thôi".
Ngô Bình cười đáp: "Ý cô là, số còn lại là của tôi hả?"
Đường Băng Vân: "Nếu không thì sao tôi có thể đồng ý chỉ trả một trăm triệu một viên chứ?"
Ngô Bình gật đầu: "Một lần luyện có thể được bốn đến năm viên".
Đường Băng Vân sáng mắt lên: "Mau luyện đi, tôi sắp không chờ được nữa rồi!"
Đường Băng Vân đi ra khỏi phòng luyện đan, Ngô Bình ở bên trong bắt đầu luyện Long Hổ Luyện Hình Đan. Đúng như anh dự đoán, hai tiếng sau, lần luyện đan đầu tiên được bốn viên đan tam phẩm. Lần thứ hai ra được năm viên đan nhị phẩm. Vậy sau hai lần luyện, thành phẩm cuối cùng được chín viên!
Nửa đêm, Ngô Bình bước ra khỏi phòng luyện đan với cả thảy chín viên đan trong tay. Đường Băng Vân cầm lấy viên đan trong tay, hít hà mùi thơm dễ chịu của nó. Đôi mắt xinh đẹp của cô như phát sáng, cô reo lên: "Thì ra đây chính là viên đan dược trong truyền thuyết!"
Chương 402: Long Hổ Luyện Hình Đan
Ngô Bình bỏ ba viên Long Hổ Luyện Hình Đan tam phẩm và hai viên nhị phầm vào trong chiếc bình rồi nói: “Đan dược đây, nhưng quên trả tôi tiền trà nước nhé”.
Đường Băng Vân gật đầu, sau đó cẩn thận cất chiếc bình ấy đi.
Ngô Bình lấy ba viên Long Hổ Luyện Hình Đan còn lại ra rồi bỏ vào trong một chiếc bình khác, sau đó nói: “Ba viên này tôi sẽ cho cô một viên”.
Đường Băng Vân cười nói: “Thế là đủ rồi”.
Loại đan dược này có tác dụng hỗ trợ võ giả đột phá lên cảnh giới Tiên Thiên, vì thế giá trị của nó không thể đo bằng tiền bạc được, dẫu sao cao thủ cảnh giới Tiên Thiên cũng rất hiếm trên đời.
Đường Băng Vân cầm lấy viên đan dược rồi đi ngay, xem ra cô ấy đang vội đi đưa đan dược.
Sau khi luyện chế hai lò đan dược xong, Ngô Bình mệt lử, anh ngồi xuống sofa nghỉ ngơi. Đêm khuya lạnh lẽo, Lạc Mộng Trần pha cho anh một ấm trà rồi lặng lẽ ngồi bên cạnh.
Ngô Bình nhấp mấy ngụm trà rồi thả lỏng người dựa vào ghế sofa, Lạc Mộng Trần lập tức đi tới bóp vai cho anh với lực vừa phải.
Ngô Bình hé mắt nói: “Mộng Trần, ai đặt cái tên Hoả Long cho cô thế?”
Lạc Mộng Trần cười nói: “Là ông tôi, sau khi tôi chào đời không lâu, ông đã qua đời vì quyết chiến với đối thủ”.
Ngô Bình thấy hơi bất ngờ: “Sao? Có người dám giết con trai của Lạc Trường Sinh ư?”
Lạc Mộng Trần thở dài một hơi: “Người giết ông tôi là thiên tài Nhẫn Đạo của Đông Doanh, thế lực chống lưng cho người đó đến cụ của tôi cũng không thể làm gì được”.
Ngô Bình gật đầu: “Không ngờ ông Lạc cũng có lúc phải bó tay”.
“Ban đầu, cụ định trả thù cho ông tôi, nhưng cuối cùng lại bị thương nặng, từ đó cụ không còn quan tâm tới chuyện trong giang hồ nữa”.
Ngô Bình: “Mộng Trần, mẹ tôi bảo sắp tới cô phải làm hết việc trong nhà tôi, cô nấu ăn ngon lắm, vậy phiền cô nhé”.
Lạc Mộng Trần mỉm cười: “Bác gái không ghét là Mộng Trần vui lắm rồi”.
Ngô Bình nói: “Cô vừa xinh vừa biết điều, ai mà ghét cho nổi?”
Anh lấy một viên Long Hổ Luyện Hình Đan ra đưa cho Lạc Mộng Trần rồi nói: “Cô hãy uống viên đan dược này rồi tiếp tục tu luyện vài luyện thể mà tôi truyền cho, đảm bảo sẽ đột phá lên cảnh giới Tiên Thiên trong một tuần”.
Lạc Mộng Trần kinh ngạc, sau đó nhận lấy viên đan dược rồi nói: “Anh Ngô Bình, viên đan dược này quý giá quá”.
“Đúng là quý thật”, Ngô Bình nói: “Nhưng ông Lạc đã là người của tôi rồi, còn cô tự nhận là người phụ nữ của tôi thì sao tôi bạc đãi cô được”.
Ngô Bình vô cùng cảm động, nước mắt lưng tròng, cô ấy cúi ngập người với Ngô Bình: “Cảm ơn anh”.
Lạc Mộng Trần nói: “Đây là Long Hổ Luyện Hình Đan, thật ra nó còn một tên khác nữa là Trúc Cơ Đan. Cô đã ở cảnh giới Thần đỉnh phong rồi, có thêm nó hỗ trợ cùng bài luyện thể của tôi thì đột phá lên Tiên Thiên rất dễ dàng”.
Lạc Mộng Trần định nói gì đó, nhưng Ngô Bình đã nói trước: “Ngày mai cô hãy uống nó, tôi sẽ giúp cô một tay”.
Lạc Mộng Trần mừng rỡ rồi gật đầu thật mạnh.
Ngô Bình nghỉ ngơi một lát đến 11 giờ thì điện thoại rung lên, anh nhận được một tin nhắn do Bạch Băng gửi tới.
Nhờ Ngô Bình giúp mà Bạch Băng đã nhận việc ở huyện, lương bõng cũng cao hơn trước nhiều.
“Ngô Bình, giờ em có rảnh không?”, Bạch Băng hỏi.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nhắn lại: “Cô Bạch, có chuyện gì vậy ạ?”
Một lát sau, Bạch Băng nhắn lại: “Dạo này có một người tên là Vương Hạo đang điên cuồng theo đuổi cô, điều ảnh làm ảnh hưởng nghiêm trọng tới cuộc sống và công việc của cô, nhà anh ta khá có quyền thế nên cô không dám đắc tội”.
Ngô Bình cau mày, có chuyện này nữa ư?
Bạch Băng: “Vương Hạo dẫn theo một đám người phục ở ngoài nên cô không dám đi đâu cả”.
Ngô Bình: “Cô Bạch, để em đón cô”.
Bạch Băng: “Phiền em rồi”.
“Không sao ạ, em đến trường rồi sẽ gọi cho cô”.
Ngô Bình cầm theo điện thoại rồi phóng xe điện đến trường học. Khi sắp tới cổng trưởng, anh đã nhắn tin cho Bạch Băng, vài phút sau đã có một bóng hình thước tha đi tới, đó chính là Bạch Băng.
Cô ấy vẫn luôn xinh đẹp như vậy, hôm nay Bạch Băng mặc áo khoác gió màu trắng, buộc tóc đuôi ngựa trông rất thoát tục, khiến ai nhìn rồi cũng khó dời mắt.
“Ngô Bình, cảm ơn em”, cô ấy nói.
Ngô Bình cười nói: “Cô Bạch đừng khách sáo”.
Bạch Băng: “Ký túc ở ngay khu phía trước, chúng ta đi thôi”.
Ngô Bình gật đầu, sau đó cùng sóng vai bước đi với Bạch Băng, anh hỏi: “Vương Hạo đó có lai lịch thế nào ạ?”
Bạch Băng: “Là con nhà giàu, bố anh ta hình như là hội trưởng hiệp hội võ thuật của huyện. Anh ta phiền phức lắm, cô sắp điên lên rồi”.
Ngô Bình: “Cô đừng lo, để em xử vụ này”.
Nói rồi, hai người đi qua hành người gần công viên. Lúc này, chợt có bảy người xông ra, họ bao vây Ngô Bình và Bạch Băng với vẻ hung dữ.
Bạch Băng xuống xe sau đó cau mày hỏi một người trong số đó: “Vương Hạo, anh định làm gì?”
Người thanh niên tên là Vương Hạo không cao lắm, để đầu đinh, dáng người hơi hập, anh ta mặc toàn hàng hiệu: “Làm gì ư? Bạch Băng, anh đã theo đuổi em một tuần là quá nể mặt em rồi, thế mà em vẫn chưa gật đầu đồng ý, đã thế còn từ chối anh đây trước mặt bao người! Giờ anh không chơi nữa, anh sẽ dùng cách trực tiếp nhất để có được em”.
Ngô Bình hỏi: “Anh coi tôi là không khí à?”
Vương Hạo nhướn mày: “Mày là thằng nào?”
Ngô Bình: “Tôi là bạn cô ấy”.
Vương Hạo hừ nói: “Đừng lo chuyện bao đồng, không đừng trách tao là ác”.
Ngô Bình: “Thế à?”
“Đúng! Tao nói cho mày biết, tao từng giết người rồi đấy, quý xuống mau!”
Ngô Bình sầm mặt, lũ khốn này đúng là coi trời bằng vung!
Anh nói: “Giết người là phạm pháp, anh không sợ ngồi tù à?”
“Xời, ngồi tù ư? Bố tao làm to thì ai dám tống tao vào tù nào? Ngày xưa, bọn tao giết con be kia cũng chỉ phải đền mấy chục nghìn thôi, ngần ấy bằng một tháng tiền tiêu vặt của tao chứ mấy”.
Bạch Băng bình thản nói: “Trên đời có tồn tại quả báo, chỉ là đôi khi nó tói hơi muộn thôi”.
Vương Hạo trợn mắt: “Lắm mồm vừa thôi, quỳ xuống…”
Bụp!
Anh ta còn chưa nói hết câu đã bị Ngô Bình đá cho ngã sõng soài, những người khác còn chưa kịp phản ứng gì cũng bị quật ngã hết, ai cũng kêu gào đau đớn.
Vương Hạo chỉ vào Ngô Bình rồi nói: “Mày dám đánh tao, bố tao là cao thủ võ lâm đấy, ông ấy sẽ giết mày”.
Ngô Bình nói với bb: “Cô Bạch, cô về trước đi, để em xử bọn này”.
Bạch Băng tái mặt rồi gật đầu: “Đừng làm ai bị thương nhé”.
“Vâng”, Ngô Bình xua tay.
Bạch Băng biết mình ở lại cũng vô dụng nên cắn răng về ký túc luôn.
Chờ cô ấy đi xa rồi, Ngô Bình mới đạp vào mặt Vương Hạo rồi cười hỏi: “Tên gì?”
Vương Hạo hậm hực nói: “Vương Hạo, bố tao là Vương Chiếm Lễ - một cao thủ võ lâm! Hội trưởng hiệp hội võ lâm!”
“Ờ, ra là gia đình võ thuật, đúng là lợi hại. Giờ anh hãy gọi cho bố mình bảo có người đang đánh anh. Nếu nửa tiếng nữa mà ông ta không tới, tôi sẽ đánh anh tiếp”, Ngô Bình hờ hững nói.
Vương Hạo có vẻ không sợ anh, anh ta lạnh giọng nói: “Được, mày cứ chờ đấy, tao sẽ gọi ngay”.
“Mình bố anh chẳng bõ cho tôi đánh, anh vừa nói mình có một đại ca đúng không, gọi tới luôn đi để tôi xử một thể”, Ngô Bình bổ sung.
Vương Hạo sáng mắt lên: “Mày nói đấy nhé, được, lát cho mày khóc ra tiếng Mán luôn”.
Chương 403: Giải quyết một thể
Vương Hạo lấy điện thoại ra rồi gọi cho bố mình trước, sau đó mới gọi cho đại ca kết nghĩa của mình tên là Thường Thiếu Dũng. Gọi điện xong, Vương Hạo nhìn chằm chằm vào Ngô Bình rồi cười lạnh, anh ta nghĩ bố và đại ca mình mà đến thì Ngô Bình chết chắc rồi.
Khoảng hơn chục phút sau, có một chiếc Audi A6 đỗ cách đó không xa, có hai người đàn ông trung niên bước xuống xe. Khi nhìn thấy Vương Hạo đang nằm dưới đất thì họ lập tức bước nhanh tới, một người trong số đó nổi giận nói: “Chuyện gì thế này? Ai đánh con thế hả?”
Vương Hạo vừa trông thấy hai người đó thì gào lớn: “Bố, chú Dương, hai người mau tới dạy cho thằng khốn này một bài học đi, nó đánh con!”
Hai người đàn ông đều phẫn nộ rồi đi về phía Ngô Bình. Khi chỉ còn cách anh hai mươi bước, họ chợt đi chậm dần và cảm thấy hơi kinh ngạc. Vì Ngô Bình chỉ đứng yên tại chỗ, nhưng lại cho người ta một cảm giác sừng sững như ngọn núi lớn, lẽ nào anh là cao thủ ư?
Khi chỉ còn cách Ngô Bình chục bước thì hai người đó dừng lại, sau đó tái mặt rồi toát mồ hôi lạnh, vì họ phát hiện không gian xung quanh Ngô Bình đang vặn vẹo, điều này chứng toe có một luồng sức mạnh bao phủ bên ngoài cơ thể anh.
Cao thủ!
Hai người đó hít vào một hơi lạnh, người bên trai chắp tay với Ngô Bình: “Xin hỏi tên của cậu?”
Ngô Bình thờ ơ đáp: “Ai là bố của Vương Hạo?”
Một người tiến lên đáp: “Là tôi, Hạo Nhi còn trẻ người nọn dạ, xin cậu bạn lượng thứ”.
Ngô Bình nói: “Con trai ông bảo bố mình là cao thủ võ lâm, tôi rất muốn xem gia đình võ thuật như thế nào mới có thể nuôi dạy ra một thứ cặn bã thế này”.
Người kia lập tức nhăn mặt, nhưng thấy Ngô Bình có thực lực mạnh thì không dám ra tay, mà chỉ nói: “Cậu bạn, là tôi dạy con không nghiêm, tôi xin lỗi cậu”.
“Xin lỗi mà có tác dụng thì cần tới pháp luật làm gì?”, Ngô Bình tỉnh bơ nói.
Vương Hạo hô lên: “Bố ơi, không phải phân bua với nó làm gì, bố đánh chết nó đi”.
“Khốn kiếp! Im ngay!”, người đàn ông nổi giận, chỉ muốn đạp cho thằng con ngông nghênh của mình một cái.
Ngô Bình nói: “Này, giờ bố anh cũng không bảo vệ được anh đâu”.
Vương Hạo ngẩn ra nhìn Ngô Bình, rồi lại nhìn bố mình đang lo sợ, anh ta chột dạ rồi nói: “Bố sao thế ạ? Bố sợ nó à?”
Ngô Bình: “Cừu mà gặp sư tử thì phải sợ thôi”.
Người đàn ồn nghiến răng rồi bước tới gần hơn, sau đó chắp tay nói: “Tôi là Vương Chiếm Lễ - truyền nhân của Thất Tinh Quyền, mong cậu giơ cao đánh khẽ, tha cho con trai tôi lần này”.
Ngô Bình nói: “Bình tĩnh, vẫn còn người chưa tới”.
Anh vừa nói dứt câu thì có hơn chục chiếc xe đi tới, một đám thanh niên bước xuống xe, đi đầu là một người đàn ông to béo khoảng ba mươi tuổi, hắn mặc một bộ vest màu tím, dáng người cao hơn mét chín.
“Mẹ kiếp! Ai dám bắt nạt anh em của tao thế hả?”, hắn gào lên với vẻ hung hăng, mắt thì liếc chòng chọc vào mọi người ở đây.
Nghe thấy giọng nói ấy, Vương Hạo sáng mắt lên rồi hô to: “Đại ca, anh mau tới cho thằng này một trận đi, nó bảo sẽ xử anh đấy”.
Người này chính là Thường Thiếu Dũng, anh em kết nghĩa với Vương Hạo, hắn hỏi: “Vương Hạo, ai đánh chú thế?”
“Nó ạ”, Vương Hạo chỉ vào Ngô Bình với vẻ hung hãn.
Thường Thiếu Dũng cười lạnh một tiếng rồi bẻ khớp ngón tay, hắn liếc Ngô Bình rồi nói: “To gan đấy, dám đánh em tao, hôm nay không đánh cho mày lăn lê bò toài thì tao không phải Thường Thiếu Dũng”.
Ngô Bình nói: “Thế thì anh nên nghĩ tên nào khác luôn đi”.
“Shit! Chán sống rồi mà”, Thường Thiếu Dũng nổi điên rồi tung một quyền về phía Ngô Bình.
Ngô Bình giơ tay lên rồi nắm lấy cổ tay của Thường Thiếu Dũng, hắn ra sức giãy giạu nhưng vô dụng, ngay sau đó đã cảm thấy đau đớn rồi gào lên khuỵ gối xuống đất, gân xanh trên trán nổi lên, nước mắt rơi lã chã.
Ngô Bình hỏi: “Sao thế? Đau à?”
“Đau đau…”, Thường Thiếu Dũng vội nói.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Vương Hạo bảo các anh từng giết người đúng không?”
“Không…”
Rắc!
Ngô Bình lập tức bóp nát cổ tay Thường Thiếu Dũng, hắn hét lên như con lợn bị chọc tiết, thậm chí còn suýt ngất xỉu.
“Có hay không?”, Ngô Bình hỏi lại.
“Có, chúng tôi từng giết người, hu hu, thả tôi ra…”, Thường Thiếu Dũng khóc lớn, sau đó vừa khóc vừa nhìn cổ tay biến dạng của mình.
Ngô Bình lấy điện thoại ra quay hình: “Nói đi, các người đã giết người vào lúc nào, ở đâu, có những ai tham gia, kể chi tiết vào”.
Thường Thiếu Dũng sợ bị Ngô Bình đánh tiếp nên không dám giấu giếm, nhanh chóng kể lại đầu đuôi câu chuyện, thậm chí còn kể thêm vài vụ đánh và giết người khác.
Nghe hắn kể xong, Ngô Bình mới nới lỏng tay, Thường Thiếu Dũng vội lùi lại rồi khiếp sợ nhìn anh. Đám đám em của hắn vẫn đứng im, không ai dám thở mạnh.
Ngô Bình nói: “Thường Thiếu Dũng, nghe nói bố anh làm ở thành phố, ông ta tên gì?”
Vừa nghe Ngô Bình nhắc đến bố mình, Thường Thiếu Dũng đã mừng thầm: “Bố tôi là Thường Vi Tân!”
Ngô Bình: “Tốt”, sau đó anh lưu video lại rồi gửi vào mail cho Từ Bá Nhân.
Tiếp đó, anh nhìn Thường Thiếu Dũng rồi nói: “Anh có thể gọi cho bố mình, biết đâu ông ta lại cứu được anh”.
Thường Thiếu Dũng sáng mắt lên rồi lấy điện thoại ra gọi cho bố mình ngay.
Vương Chiếm Lễ nghe xong chuyện mà Thường Thiếu Dũng kể, biết con trai mình cũng dính đến vụ án giết người, ông ta vừa tức vừa sợ, sau đó cảm thấy một dự cảm xấu. Giờ ông ta chỉ biết trông chờ vào Thường Thiếu Dũng, hi vọng người nhà của hắn có thể xử lý được Ngô Bình.
Thường Thiếu Dũng gọi điện xong thì như có thêm dũng khí, hắn nhìn Ngô Bình rồi cười lạnh nói: “Đội tuần tra và hình sự sẽ tới ngay, mày đánh tao thì cứ chờ mà ngồi tù đi”.
Ngô Bình châm một điếu thuốc rồi bình tĩnh nói: “Người nhà họ Thường cũng có quyền thế đấy nhỉ!”
Chục phút sau, đã có mấy chiếc xe cảnh sát đi tới, một nhóm cảnh sát bước xuống rồi xếp thành hai hàng, sau đó cất bước, đi đầu chính là phó đội tưởng Khuất Hành Nghĩa!
Khuất Hành Nghĩa vốn đang nổi giận, nhưng khi nhìn thấy Ngô Bình thì lập tức ngẩn người: “Đội trưởng Ngô, là cậu ư?”
Ngô Bình bình thản nói: “Sao, mang tiếng là đội hình sự mà sao ai gọi cũng đi thế hả?”
Khuất Hành Nghĩa đỏ mặt rồi vội nói: “Đội trưởng Ngô, chắc có hiểu lầm gì thôi, tôi và bố của Thường Thiếu Dũng kết nghĩa với nhau…”
Thường Thiếu Dũng ngẩn ra, chuyện gì thế này, hắn nói: “Chú Khuất, thằng này dám đánh cháu, chú phải đòi lại công bằng cho cháu”.
“Im ngay!”, Khuất Hành Nghĩa quát lớn, làm Thường Thiếu Dũng sợ rụt cổ.
Khuất Hành Nghĩa khom người đi tới cạnh Ngô Bình rồi cười nói: “Đội trưởng Ngô, thằng này đắc tội với cậu à?”
Ngô Bình: “Đắc tội với tôi thì không sao, nhưng anh ta đã giết người, tôi quay clip lại rồi gửi lên trên rồi, để xem tỉnh sẽ xử lý thế nào”.
Khuất Hành Nghĩa biến sắc mặt, bố của Thường Thiếu Dũng là anh em kết nghĩa với anh ta, nhưng nếu đắc tội với Ngô Bình thì coi như xong rồi.
Anh ta vội nói: “Đội trưởng Ngô, có thể tha cho cậu ấy lần này không?’
Ngô Bình cười lạnh: “Khuất Hành Nghĩa, anh gọi tôi là đội trưởng Ngô, đội cảnh sát hình sự của chúng ta chuyên xử lý các vụ án hình sự, anh ta đã giết người, mà anh lại bảo tôi tha à?”
Cái gì? Đội cảnh sát hình sự ư? Mọi người đều hít vào một hơi lạnh rồi biến sắc mặt.
Chương 404: Nghiêm trị không tha
Khuất Hành Nghĩa ngạc nhiên nói: “Cậu ấy đã giết người ư?”
Ngô Bình: “Không chỉ một người đâu”.
Khuất Hành Nghĩa thở dài một hơi, mạng người rất quan trọng, nếu Thường Thiếu Dũng đã giết người mà còn không biết giữ miệng thì xong thật rồi.
Lúc này, lại có thêm mấy chiếc xe cảnh sát đến, người bước xuống là Hà Tất Sĩ, bây giờ ông ấy đã là đại đội trưởng của đội cảnh sát, khi thấy cả Khuất Hành Nghĩa và Ngô Bình đều đang ở đây thì ông ấy ngẩn ra.
“Đội trưởng Ngô, có chuyện gì vậy?”
Mặt Ngô Bình xám xịt: “Hà Tất Sĩ, ông là đại đội trưởng mà cũng thành tay sai cho người khác rồi à? Ai bảo ông đến đây?”
Hà Tất Sĩ lúng túng rồi vội đáp: “Là cục trưởng Thường bảo tôi tới, ông ấy phụ trách việc phê duyệt đất đai ở đây, chúng tôi cũng có quen biết”.
Phê duyệt đất đai là một vị trí rất béo bở, đương nhiên sẽ có nhiều bạn bè.
Ngô Bình nói: “Cho nên chỉ cần ông ta gọi một cái là ông phải vâng lời ngay hả?”
Hiện giờ, Ngô Bình không còn nể nang gì Hà Tất Sĩ nữa, người của đội này cũng là quân của anh, vậy mà nhận được điện thoại của người khác một cái là cun cút xuất quân ngay.
Hà Tất Sĩ vã mồ hôi hột rồi vội thanh minh: “Đội trưởng, tôi sai rồi, bao giờ về tôi sẽ tự kiểm điểm”.
Ngô Bình lạnh giọng nói: “Tôi giao vụ án của Thường Thiếu Dũng cho ông đấy, đây là cơ hội để ông lập công chuộc tội. Nếu ông không làm tốt thì đừng làm chức vụ hiện giờ nữa”.
Hà Tất Sĩ run lên nói: “Vâng!”
Thường Thiếu Dũng bất lực ngồi tại chỗ, biết mình xong đời rồi, một khi án giết người của hắn bị phanh phui thì chắc hắn sẽ bị phán án tử.
Dưới sự hỗ trợ của Khuất Hành Nghĩa, cả đám đã bị tống lên xe, Hà Tất Sĩ đã thẩm vấn bọn họ xuyên đêm để điều tra rõ tội trạng, nhằm đòi lại công bằng cho người bị hại.
Sau khi bọn họ đi rồi, Vương Chiếm Lễ vẫn đứng tại chỗ, ông ta thở dài một hơi rồi trầm giọng nói: “Xin hỏi quý danh của đội trưởng Ngô”.
Ngô Bình thờ ơ đáp: “Tôi là Ngô Bình, nếu ông không biết thì chứng tỏ ông cũng không giao lưu nhiều trong giới giang hồ”.
Ngô Bình? Vương Chiếm Lễ ngẩn ra, đúng là ông ta không có ấn tườn gì. Tu vi của ông ta mới đang ở cảnh giới Lực, còn chưa tiến vào cảnh giới Khí nên đương nhiên không thể biết tới các nhân vật lớn cỡ Ngô Bình.
Ngô Bình: “Con trai ông đã làm nhiều việc xấu, anh ta không thoát tội được đâu”.
Vương Chiếm Lễ cắn răng nói: “Đội trưởng Ngô, con trai tôi còn non dại, cậu có thể cho nó một cơ hội không?”
Ngô Bình cười lạnh: “25 tuổi là còn lớn hơn tôi đấy, vậy thì non dại cái nỗi gì?”
Vương Chiếm Lễ đỏ mặt nói: “Đội trưởng Ngô, chỉ cần cậu tha cho con trai tôi thì cậu muốn gì cũng được”.
Ngô Bình tỉnh bơ: “Ông không phải nhiều lời nữa, Vương Hạo sẽ bị pháp luật trừng trị”.
Vương Chiếm Lễ lập tức kích động rồi hô lên: “Đội trưởng Ngô! Tôi chỉ có một đứa con trai là nó thôi, hi vọng cậu giơ cao đánh khẽ, không thì… nhà tôi chỉ còn cách liều mạng với cậu”.
Ngô Bình cười lạnh: “Liều với tôi ư?”
Vương Chiếm Lễ hít sâu một hơi rồi nói: “Em trai song sinh của tôi là một tông sư cảnh giới Thần! Nếu cậu quả quyết không tha cho con trai tôi, tôi sẽ nhờ chú ấy trả thù giúp”.
Ngô Bình bình thản nói: “Cao thủ cảnh giới Thần không nhiều, em trai song sinh của ông tu luyện khá tốt đấy, sao ông lại muốn ông ta đến nộp mạng?”
Dứt lời, anh tung một quyền ý về phía Vương Chiếm Lễ. Ông ta chợt thấy cảnh vật trước mắt thay đổi, một vực sâu thăm thẳm xuất hiện làm ông ta sợ hãi hét lên rồi lùi lại. Vì quá sợ hãi nên ông ta đã ngã xuông đất rồi toát mồ hôi lạnh.
“Cậu… cũng là tông sư cảnh giới Thần ư?”
Ngô Bình cười lạnh: “Tôi không rảnh để tiếp chuyện ông, nếu em trai ông muốn đến trả thù thì cứ việc”.
Dứt lời, anh mặc kệ Vương Chiếm Lễ rồi quay người bỏ đi. Chỉ còn Vương Chiếm Lễ ngơ ngác ở lại, càng nghĩ càng thấy sợ rồi lắp bắp nói: “Không lẽ tu vi của cậu ấy còn cao hơn cảnh giới Thần, là đại tông sư cảnh giới Tiên Thiên ư?”
Nghĩ tới đây, Vương Chiếm Lễ run lên rồi tái mặt.
Ngô Bình đi thêm một đoạn thì thấy Bạch Băng vẫn đang ở đây, cô ấy ngồi trên chiếc ghế đá cách đó không xa. Ban nãy, cô ấy đã nhìn thấy rõ mọi chuyện và thật sự không ngờ chuyện lại lớn đến vậy, cảnh sát còn nuối đuôi tới.
“Ngô Bình, ổn rồi chứ? Hay thôi bỏ qua đi”, Bạch Băng nói vậy vì sợ chuyện này ảnh hưởng đến Ngô Bình.
Ngô Bình cười nói: “Có phải chuyện lớn gì đâu nên cô yên tâm đi, sau này Vương Hạo sẽ không gây phiền phức cho cô nữa đâu”.
Bạch Băng thở phào một hơi: “Số cô đen thật đấy, đi đến đâu cũng gặp chuyện”.
Ngô Bình nói: “Bình thường mà cô, ai bảo cô xinh quá, đàn ông nhìn thấy là thèm khát. Cái câu hồng nhan hoạ thuỷ thật ra không phải lỗi lầm của phụ nữ, mà là sự tham lam của đàn ông”.
Bạch Băng lườm anh: “Em dám ví cô với hoạ thuỷ hả?”
Ngô Bình chối ngay: “Cô đừng hiểu lầm, em đang hình dung cô xinh đẹp cơ mà…”
Bạch Băng mím môi cười: “Xem em cuống lên kia, cô chỉ đùa thôi. À, sau này đừng gọi cô là cô Bạch nữa, cô lớn hơn em có mấy tuổi thôi, sau này gọi là chị đi”.
Ngô Bình cười nói: “Vâng thưa chị, mà giờ muộn rồi, để em đưa chị về ký túc”.
Bạch Băng hắng giọng nói: “Em không muốn nói chuyện với chị tiếp à?”
Ngô Bình cạn lời: “Em chỉ muốn chị về nghỉ sớm thôi”.
Bạch Băng lườm anh: “Không thích thì tôi, ai bảo chị là hoạ thuỷ cơ chứ”, nói rồi, Bạch Băng bực bội bỏ đi.
Ngô Bình thấy Bạch Băng giở mặt còn nhanh hơn giở trang sách, anh lắc đầu rồi đuổi theo.
Đi được một đoạn thì Bạch Băng nói: “Ngô Bình, tuần sau em giúp chị một việc được không?”
Ngô Bình cười hỏi: “Việc gì thế ạ?”
Bạch Băng: “Đi dự đám cưới bạn trai cũ cùng chị”.
Ngô Bình ngẩn ra, bạn trai cũ của Bạch Băng ư? Nhưng anh đã bình thường trở lại, Bạch Băng xinh thế này thì có bạn trai cũng đâu có gì là lạ.
“Đám cưới bạn trai cũ thì đi làm gì?”, Ngô Bình cười hỏi.
Bạch Băng hờ hững nói: “Phải đi chứ”.
Ngô Bình nhún vai: “Được, em sẽ đi với chị”.
Bạch Băng cười nói: “Cảm ơn em nhé, hôm đó chị sẽ mời em đi ăn rồi nói chuyện”.
“Vâng”.
Đưa Bạch Băng đến cổng ký túc xong thì Ngô Bình dừng bước: “Chị nghỉ sớm đi nhé”.
Bạch Băng nhìn anh thật lâu rồi nói: “Tạm biệt”, sau đó xua tay rồi quay người lên tầng.
Ngô Bình phóng con xe điện về nhà.
Một đêm lặng lẽ trôi qua, sáng ngày thứ hai, Đường Băng Vân đã xuất hiện, đi cùng còn có một tên béo trắng trẻo, lông mày rậm, khi cười mắt đúng như hai đường thẳng.
Vừa thấy người đó, Ngô Bình đã biết là Đường An. Không chờ anh giới thiệu, Đường An đã giơ tay ra rồi cười nói: “Cậu Ngô, tôi là Đường An, đường chủ Thông Tin Đường của Đường Môn”.
Ngô Bình bắt tay với anh ta, hai người vừa chạm tay vào nhau, anh đã cảm thấy một luồng sức mạnh lớn: “Không ngờ anh Đường đã ở cảnh giới Nhân Tiên rồi, bái phục!”
Chương 405: Đường An
Đường An cười lớn nói: “Chưa sánh với cậu Ngô được! Cậu còn trẻ thế này mà đã là đại tông sư cảnh giới Tiên Thiên rồi, thật khiến người ta bái phục, xưa nay đại tông sư rất ít, chắc chắn tiền đồ của cậu sẽ rộng mở”.
Ngô Bình bình thản nói: “Quá khen! Tôi đã chờ anh Đường từ lâu, tôi nghe Băng Vân nói anh đã điều tra ra manh mối rồi đúng không?”
Đường An gật đầu: “Cậu Ngô, chúng ta vào trong rồi nói chuyện nhé”.
Ngô Bình mời hai người vào phòng khách rồi đi pha trà, sau đó cả ba cùng trò chuyện.
Đường An nâng tách trà lên nhấp một ngụm rồi cười nói: “Trà ngon, cậu Ngô thật biết thưởng thức”.
Anh ta không nói ngay thì Ngô Bình cũng không vội, anh nói: “Một người bạn tặng cho tôi đấy, bình thường tôi không nỡ uống đâu, nay có anh Đường đến chơi nên tôi mới lấy ra tiếp đãi”.
Thật ra đây có phải trà ngon gì đâu, chỉ là hàng Ngô Mi đặt mua trên mạng thôi, giá rất rẻ.
Đường An cười phá lên nói: “Cậu Ngô, tôi nghe Băng Vân nói cậu rất giỏi y thuật đúng không?”
Ngô Bình: “Giỏi gì đâu, tôi chỉ biết chút ít thôi, anh Đường có gì muốn hỏi?”
Đường An thở dài một hơi: “Chắc cậu Ngô cũng nhìn ra tôi có bệnh trong người đúng không?”
Ngô Bình cười nói: “Anh Đường, đừng bảo anh đến chỉ để khám bệnh nhé?”
Đường An cười lớn nói: “Tôi chỉ tiện thể muốn nhờ cậu khám cho tôi, còn việc chính vẫn là về manh mối”.
Ngô Bình liếc nhìn anh ta rồi nói: “Đúng là anh có vấn đề thật, do tu luyện quá nhanh nên tiến vào cảnh giới Tiên Thiên không được vững chắc. Sau này tiến vào cảnh giới Võ Vương, chắc anh đã nhờ đan dược để đột phá, đúng không?”
Đường An ngạc nhiên rồi dựng thẳng ngón tay cái: “Cậu Ngô đúng là thần y! Đúng thế, năm xưa tôi gặp may nên đã mua được hai viên đan dược với giá cao. Một viên giúp tôi đột phá cảnh giới Tiên Thiên, viên kia thì giúp tôi lên cảnh giới Võ Vương. Nhưng đột phá xong, tôi luôn cảm thấy sức mình không bằng tu sĩ cùng cảnh giới. Nhiều năm qua, tôi thường xuyên thấy lo sợ, cảm giác kiểu gì cũng có chuyện”.
Ngô Bình: “Cảm giác của anh đúng đấy, đó là sự phán đoán về sự thay đổi của cơ thể. Nếu anh không có cách xử lý thì vài năm nữa sẽ tẩu hoả nhập ma”.
Nghe thấy thế, Đường An run lên rồi vội nói: “Cậu Ngô, cậu hãy giúp tôi”.
Ngô Bình trầm ngâm rồi nói: “Giúp anh thì được thôi, nhưng tôi sẽ tốn rất nhiều công sức và cả đống thiên tài địa bảo”.
Đường An cười nói: “Cậu Ngô, dù có phải tốn kém ra sao tôi cũng lo được hết! Còn về phần cậu, tôi cũng sẽ trả công cho cậu xứng đáng”.
Ngô Bình cười nói: “Thế thì tốt, à anh còn nợ tôi hai chiếc xe đấy”.
Đường An cười phá lên: “Cậu Ngô, tôi đã chuẩn bị xe xong rồi”.
Nói rồi, anh ta lấy một chiếc chìa khoá xe và một tờ chi phiếu.
Đường An nói: “Cậu Ngô, chuyện lần trước người của tôi đã khiến cậu sợ hãi, tấm chi phiếu này là chút lòng thành của tôi”.
Ngô Bình đương nhiên không khách sáo, anh nhận chiếc chìa khoá và tờ chi phiếu luôn rồi nói: “Được, lát tôi sẽ kê đơn cho anh. Anh hãy chuẩn bị đủ dược liệu, khi nào đủ rồi thì tôi sẽ điều trị cho”.
Đường An mừng rỡ: “Được, cảm ơn cậu Ngô”.
“Giờ nói đến chuyện manh mối đi”, Ngô Bình vào chuyện chính.
Đường An lập tức nghiêm túc nói: “Kẻ đứng sau chắc là một nhân vật lớn ở viện trưởng lão, thực lực không kém gì ông nội tôi đâu”.
Ngô Bình tò mò: “Là ai?”
Đường An nói rành mạch: “Đường Thiên Hạc”.
Đường Băng Vân kinh ngạc: “Cái gì? Là Đường Thiên Hạc ư?”
Thấy cô ấy phản ứng như vậy, Ngô Bình hỏi: “Băng Vân, ông ta có lai lịch thế nào?”
Đường Băng Vân thở dài: “Đường Thiên Hạc là em trai của ông nội tôi, tôi gọi là ông ba. Ông ấy kém ông tôi hai mươi tuổi, tu vi không kém ông tôi đâu. Từ xưa tới nay, ông ấy luôn là trợ thủ đắc lực của ông tôi, địa vị chắc chắn lắm”.
Đường An: “Chuyện này quá nghiêm trọng, môt mình tôi không quyết được, càng không dám báo cho ông nội, chỉ đành đến thương lượng với cậu”.
Đường Băng Vân cũng đắn đo: “Nếu ông ba phản bội ông nội thì Đường Môn xong rồi!”
Đường An cười khổ: “Còn hơn thế nữa ấy! Ông nội mình nắm vững Đường Môn là nhờ có ông ba hậu thuẫn, nếu ông ba mà trở thành kẻ thù của ông mình thì ông mất hết quyền lực là cái chắc”.
Ngô Bình cau mày: “Đường Thiên Hạc này có quyền hành lớn lắm à?”
Đường An: “Ông ấy là người thứ hai nắm quyền điều hành Đường Môn, hiện đang phụ trách nhiều việc. Nếu ông ấy trở mặt thì sẽ có một nửa người của Đường Môn đứng về phe của ông ấy”.
Ngô Bình: “Nhưng mọi người vẫn chưa chắc là Đường Thiên Tuyệt đã phản bội đúng không?”
Đường An gật đầu: “Vì thế mới cần nghĩ cách để xác nhận, tôi có một kế này, nhưng cần cậu Ngô giúp mới được”.
Ngô Bình chỉ vào mình: “Tôi ư?”
Đường An gật đầu: “Đúng, phải có cậu thì mới thành công được”.
Ngô Bình cười lạnh: “Tôi chỉ là người ngoài, anh bảo tôi tham gia vào vụ này là đùa hay thật thế?”
Đường An nghiêm túc nói: “Cậu Ngô, sao tôi dám lấy chuyện này ra đùa chứ?”
Ngô Bình: “Anh muốn tôi làm gì?”
Đường An: “Đường Thiên Hạc có quyền hành rất lớn, gần như không có khuyết điểm gì, nếu có thì là rất ham mê luyện đan”.
Ngô Bình giật mình, sau đó nhìn Đường Băng Vân, cô ấy nói: “Đường An là người mình mà, nên tôi mới kể”.
Đường An cười nói: “Anh Ngô đúng là nhân tài, vừa giỏi y thuật, lại biết luyện đan, tôi phục sát đất”.
Ngô Bình: “Anh muốn tôi mượn đó để tiếp cận Đường Thiên Hạc à?”
Đường An gật đầu: “Đúng, nếu ông ấy biết cậu giỏi luyện đan thì kiểu gì cũng lôi kéo anh về phe. Tháng sau là buổi tiệc thường niên của Đường Môn, đến lúc ấy, tất cả nhân vật lớn của Đường Môn đều sẽ đến. Sẽ có nhiều hoạt động lắm, Đường Thiên Hạc cũng sẽ tham gia”.
Ngô Bình: “Anh muốn tôi tham gia bữa tiệc hả? Nhưng tôi là người ngoài mà”.
Đường An: “Chuyện này đơn giản, cậu chỉ cần trở thành chồng sắp cưới của Đường Băng Vân là xong. Yên tâm không chỉ có mình anh là con rể tương lại của Đường Môn đâu, sẽ có khoảng hơn chục người nữa”.
Ngô Bình thoáng do dự, anh thật sự không muốn tham gia quá sâu vào vụ này.
Đường Băng Vân vội nói: “Ngô Bình, tôi biết anh khó xử nên không bắt anh phải đồng ý đâu”.
Đường An ho khan một tiếng: “Đương nhiên, chúng tôi không bắt cậu giúp không đâu”.
Ngô Bình nói: “Để tôi suy nghĩ thêm đã”.
Đường An cười nói: “Được, cậu cứ nghĩ đi, tôi chờ tin của cậu”.
Bình luận facebook