• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Thần Y Trở Lại (2 Viewers)

  • Chương 451-455

Chương 451: Trả thù ngay trong đêm

Trong phòng, Đường Băng Vân vẫn chưa nguôi giận, căm phẫn nói: “Đường Lăng ác thật đấy!”

Ngô Bình vỗ vai cô ấy: “Đừng giận. Sau này đối phó với hạng người này không được khách sáo nữa”.

Đường Băng Vân đỡ trán, vẻ mặt đầy bất lực: “Đây chính là lý do em thà ra nước ngoài để quản lý nhóm lính đánh thuê cũng không muốn ở lại Đường Môn làm việc. Bất kể anh làm gì đi nữa, cũng sẽ có kẻ gây sự với anh”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Băng Vân, tên Đường Lăng này quá hung hăng. Cho dù anh ta là con rể của Thanh Môn thì cũng không thể xem thường quyền uy của ông nội em chứ?”

Đường Băng Vân đáp: “Nếu là Đường Vô Cữu - bố của Đường Lăng thì đương nhiên không dám. Nhưng Đường Lăng là hậu bối. Anh ta mà cướp Đường Lâu từ tay em thì cũng có thể nói thành xung đột giữa lớp tiểu bối, ông nội không tiện làm gì anh ta, dù sao ngoài mặt vẫn phải giữ gìn đoàn kết”.

Ngô Bình bảo: “Nói vậy thì bất kể chuyện này có ầm ĩ thế nào thì Đường Vô Cữu cũng sẽ không lộ diện?”

Đường Băng Vân gật đầu: “Phải. Tiểu bối tranh đấu vốn là truyền thống của Đường Môn. Ai có bản lĩnh thì giành được miếng thịt ngon”.

Ngô Bình hơi hối hận: “Biết thế thì ban nãy anh đã tẩn Đường Lăng một trận để giúp em trút giận rồi”.

Đường Băng Vân lắc đầu: “Thế lực của Đường Vô Cữu rất lớn, nếu tình thế không bắt buộc thì đừng gây hấn trực diện. Việc anh đánh trọng thương hai cao thủ Tiên Thiên đã gây đả kích lớn với họ rồi”.

Ngô Bình xua tay đáp: “Ừm, không nhắc nữa. Anh đã xử lý được Vu Hoá Long rồi. Khương Phụng Tiên và Vu Hoá Long đều sẽ hỗ trợ Đường Lâu. Em có thể liên minh với họ”.

Mắt Đường Băng Vân sáng rỡ: “Tốt quá rồi! Chỉ cần xử lý được hai người này thì không cần lo nữa”.

Ngô Bình gật gù: “Có họ giúp đỡ, anh cũng yên tâm rồi. Anh dạy Diệp Thần tu luyện xong sẽ rời đi”.

Đường Băng Vân nói: “Tháng sau là Đường yến, chúng ta cùng tham dự nhé”.

Ngô Bình trả lời: “Yên tâm, nhất định anh sẽ đến. Tên Đường Lăng này vẫn chưa từ bỏ hẳn, anh sẽ giải quyết mối phiền phức này!”

Đường Băng Vân ra ngoài làm việc. Ngô Bình gọi Diệp Thần đến, truyền công pháp cho cậu ấy. Vì lúc mới bắt đầu tu luyện, anh đã truyền cho Diệp Thần bộ pháp đứng tấn, bảo cậu ấy đứng tấn mỗi ngày.

Đứng tấn thoạt nhìn đơn giản nhưng thực chất không dễ chút nào. Có điều, Diệp Thần không hổ là thiên tài. Ngô Bình mới dạy một lần, cậu ấy đã học được kha khá. Anh chỉ thêm hai lần nữa, động tác của cậu ấy đã vô cùng chuẩn xác.

Ngô Bình rất hài lòng, bảo Diệp Thần trở về đứng tấn, bao giờ cảm thấy đan điền như lửa đốt thì hẵng đến tìm anh.

Sau khi Diệp Thần đi khỏi, anh gọi điện cho Dương Mộ Bạch, hỏi ông có đang ở thủ đô không.

Lúc này Dương Mộ Bạch đang nghỉ ngơi. Nhận được cuộc gọi của Ngô Bình, ông vui lắm, bèn cười bảo: “Sư đệ, phía Đường Lâu thế nào rồi?”

Ngô Bình đáp: “Vẫn ổn ạ. Sư huynh, tối nay em sẽ đi đánh nhau, anh có thể giúp em không?”

Vừa nghe sư đệ nói vậy, Dương Mộ Bạch nói ngay: “Anh đang ở nhà. Cậu đến gặp anh rồi chúng ta bàn bạc”.

Trời không còn sớm nữa. Ngô Bình lái xe đến nơi ở của Dương Mộ Bạch. Ông đã chuẩn bị xong rượu thịt, chờ cậu ghé thăm.

Vừa vào cửa, Ngô Bình đã trông thấy rượu ngon, bèn cười ha ha: “Sư huynh quả là tri kỷ của em”.

Dương Mộ Bạch đáp: “Có chuyện gì thì vừa uống vừa kể nhé”.

Có vài món đồ nhắm đơn giản, hai người vui vẻ cụng ly. Đến khi uống được nửa vò rượu, Ngô Bình mới tóm tắt lại tình hình của Đường Lâu: “Sư huynh, tên Đường Lăng ấy rất ngạo mạn. Em chuẩn bị đi tẩn anh ta nhừ tử”.

Dương Mộ Bạch lăn lộn giang hồ nhiều năm, tất nhiên hiểu được ý định của Ngô Bình. Ông gật đầu: “Tẩn một trận cũng được. Phải để cậu ta biết Thiên Kinh là địa bàn của chúng ta. Hống hách ở địa bàn chúng ta thì phải trả giá”.

Ngô Bình mỉm cười: “Sư huynh cho người điều tra xem tên Đường Lăng này đang ở đâu nhé. Khoảng hai, ba giờ sáng, chúng ta sẽ đến tìm anh ta”.

Dương Mộ Bạch cười hề hề: “Sư đệ à, ai đắc tội cậu đúng là xui xẻo!”

Ngô Bình bật cười ha hả: “Do anh ta tự chuốc phiền phức, không thể trách em”.

Giờ vẫn còn sớm, hai người tiếp tục chè chén, uống cạn vò rượu thứ nhất thì mở tiếp vò thứ hai.

Ngô Bình thấy ông đã đột phá, bèn hỏi chuyện: “Sư huynh này, anh đã đạt đến cảnh giới Võ Thần được một thời gian rồi, gần đây việc tu hành vẫn suôn sẻ chứ ạ?”

Dương Mộ Bạch lắc đầu: “Không suôn sẻ lắm, có lẽ do tuổi đã cao nên anh luôn có cảm giác lực bất tòng tâm. Hầy, thật ra nên đột phá thì đã đột phá lâu rồi, nhưng anh đã từng tuổi này, cũng không dám mơ ước viển vông gì nữa”.

Ngô Bình cười bảo: “Sư huynh đừng nản lòng. Có em ở đây, anh chắc chắn sẽ trở thành Địa Tiên”.

Dương Mộ Bạch giật mình hỏi: “Sư đệ có cách gì ư?”

Ngô Bình ngẫm nghĩ một lúc mới lên tiếng: “Sư huynh à, trong công pháp mà sư phụ truyền cho anh, Nhân Tiên có mấy cảnh giới?”

Dương Mộ Bạch nói: “Trong công pháp mà sư phụ truyền dạy, Nhân Tiên chia thành bốn cảnh giới. Hai cảnh giới đầu là cảnh giới Vương, đến được bước này sẽ có danh xưng Võ Vương. Nhưng bình thường đến được cảnh giới thứ hai của Nhân Tiên đã xưng là Võ Thần. Cảnh giới thứ ba và thứ tư được gọi là cảnh giới Thánh. Cảnh giới này rất kỳ diệu, trên thế gian này rất hiếm ai có thể đạt đến. Hầu hết người ta sẽ từ giai đoạn Võ Thần tiến thẳng đến Địa Tiên”.

Ngô Bình tiếp lời: “Đúng vậy. Trong các Võ Thần mà em quen, hầu như không ai cân nhắc đến cảnh giới Thánh. Họ cảm thấy ở cảnh giới thứ hai của Nhân Tiên đã có thể thăng cấp thành Địa Tiên thì sao phải vào cảnh giới Thánh nữa. Suy cho cùng thì cảnh giới Thánh quá khó”.

Dương Mộ Bạch vừa nhìn anh vừa nói: “Sư đệ, ý cậu là cách nghĩ này đã sai?”

Ngô Bình gật đầu: “Không thể xem là sai. Chuyện này không thể trách giới tu chân trong thiên hạ. Thời đại thay đổi, hoàn cảnh bây giờ đã khác thời tiền sử, dẫn đến việc trình tự tu hành trước đây không còn phù hợp cho tu chân thời nay. Không tu cảnh giới Thánh mà đột phá lên thẳng, thật ra là một sự thay đổi chính xác”.

Dương Mộ Bạch thở dài: “Ừ. Cả đời anh cũng không còn cơ hội tiến vào cảnh giới Thánh nữa. Thậm chí anh cảm thấy đột phá cảnh giới Thánh còn khó hơn đột phá Địa Tiên”.

Ngô Bình cười bảo: “Sư huynh, như em vừa nói, tu chân bây giờ không dám vào cảnh giới Thánh vì hoàn cảnh đã thay đổi. Thật ra chỉ cần cung cấp môi trường phù hợp, đột phá cảnh giới Thánh sẽ không quá khó”.

Dương Mộ Bạch chấn động: “Lẽ nào sư đệ có cách ư?”

Ngô Bình gật đầu đáp: “Nếu sư huynh có thể tiến vào cảnh giới Thánh, dù cho tuổi tác đã cao thì vẫn có thể thăng thành Địa Tiên”.

Dương Mộ Bạch rất thích thú, vội hỏi: “Sư đệ làm anh nôn nóng quá. Rốt cuộc cậu có cách gì, mau nói đi”.

Ngô Bình cười nói: “Bốn cảnh giới Nhân Tiên mà sư huynh vừa nói đều có đặc điểm riêng. Cảnh giới thứ ba và bốn của Nhân Tiên rất khó, vì cần một vài bí quyết nhỏ và cách thức mới đột phá được cảnh giới Thánh”.

Có những chuyện, Ngô Bình không hề nói hết ra. Thật ra Nhân Tiên có sáu cảnh giới, nhưng tương truyền chỉ có cảnh giới ba và bốn mà thôi. Từ cảnh giới ba đến sáu, mỗi cảnh giới đều có bí quyết thăng cấp riêng. Những điều này có ghi chép trong phiến ngọc.

Dương Mộ Bạch dỏng tai, hỏi ngay: “Sư đệ à, là bí quyết gì vậy?”

Ngô Bình xua tay: “Sư huynh đừng vội. Chờ đánh Đường Lăng xong, em sẽ từ từ nói cho anh biết”.

Dương Mộ Bạch sốt ruột vò đầu bứt tai. Nhưng ông biết dù có sốt sắng mấy thì Ngô Bình cũng sẽ không tiết lộ bây giờ, đành nói: “Được, vậy chúng ta uống rượu tiếp!”
Chương 452: Đêm khuya ghé thăm nhà Đường Lăng

Uống hết một vò rượu nữa, chẳng biết có phải Dương Mộ Bạch vui quá hay không mà có vẻ đã ngà ngà say. Ông cười nói: “Sư đệ à, bây giờ anh càng ngày càng không thể nhìn thấu cậu rồi”.

Ngô Bình đáp: “Sư huynh, dù tương lai em có ra sao thì chúng ta vẫn là anh em”.

Dương Mộ Bạch cảm thán: “Ừ, chúng ta mãi mãi là anh em. Cạn nào!”

Hai người tán gẫu về mọi chuyện trên trời dưới biển. Chầu rượu này kéo dài đến tận hai giờ rưỡi sáng, vò rượu chất đầy bên cạnh bàn. Có vài tiểu bối ngồi ở xa xa không dám đi nghỉ ngơi, càng chẳng dám đến gần.

Thấy đã sắp đến giờ, Ngô Bình cười hì hì: “Sư huynh à, người của anh xác định được vị trí của Đường Lăng chưa?”

Dương Mộ Bạch đã gọi điện thoại, đáp lời: “Tìm được rồi. Đường Lăng đang ở cùng vợ. Họ có một căn nhà lớn ở Thiên Kinh”.

Ngô Bình hỏi: “Ồ, vợ anh ta là người của Thanh Môn nhỉ?”

Dương Mộ Bạch gật đầu: “Đúng vậy. Vợ Đường Lăng là Thái Kỳ, con gái của Thái Hưng - ông trùm Thanh Môn đấy”.

Ngô Bình nói: “Đến thẳng nhà để đánh anh ta có phải hơi thất đức không?”

Dương Mộ Bạch đảo mắt: “Đánh thì đánh thôi, lại còn quan tâm đến chuyện thất đức hay không”.

Ngô Bình gãi mũi: “Sư huynh nói cũng phải. Nếu đã đánh thì đánh cả anh ta và vợ đi”.

Dứt lời, anh bèn đưa tay lên nắn nắn gương mặt. Chẳng mấy chốc, anh đã sở hữu một gương mặt khác hẳn. Bây giờ Ngô Bình trông như ngoài bốn mươi tuổi, mắt tam giác, ánh mắt hung tợn, mặt dài, vừa nhìn đã biết chẳng phải hạng người lương thiện.

Dương Mộ Bạch nhấn lên mặt vài cái, biến thành người có ngoại hình tương tự Ngô Bình, cũng có mắt tam giác, ánh mắt hung dữ, mặt dài. Cả hai trông như anh em sinh đôi vậy.

Cả hai nhìn nhau rồi bật cười ha hả. Ngô Bình nói: “Sư huynh à, chúng ta lấy tên giả đi. Em là Trương Long, anh là Triệu Hổ”.

Dương Mộ Bạch gật đầu: “Hay lắm, anh em Trương Long. Nào, đi thôi!”

Trời đã muộn, cả hai lái xe đến một công viên. Sau khi xuống xe, họ đi đến cuối công viên, nhẹ nhàng tung người, trèo qua bức tường cao.

Sau bức tường ấy là một vườn hoa, đi thẳng về phía trước hơn một trăm mét nữa là một kiến trúc rộng lớn phủ kín giàn thanh đằng.

Lúc này, trong ngôi nhà ấy, Đường Lăng đã thay đồ mặc ở nhà và đang gọt táo cho vợ. Vợ Đường Lăng là Thái Kỳ. Cô ta không cao, khá béo, nặng khoảng hơn một trăm ký, mặc một chiếc váy ôm màu đen.

Có vẻ Đường Lăng rất cung kính người vợ này. Anh ta đút táo cho vợ, cười bảo: “Vợ ăn nhiều chút nhé. Mới mấy ngày không gặp nhau mà anh thấy em gầy đi rồi”.

Thái Kỳ trừng mắt với Đường Lăng: “Mấy hôm nay chồng không đi tìm người phụ nữ khác ở bên ngoài đấy chứ?”

Đường Lăng lập tức giơ tay lên thề: “Vợ à, sao em lại nghi ngờ anh nữa rồi? Em vẫn không hiểu được tình yêu mà anh dành cho em sao? Em cũng biết gần đây Đường Môn rất nhiều việc, nếu anh không cố gắng thì làm sao có thể gây dựng sự nghiệp để bố chúng ta vui lòng chứ?”

Lúc này, Ngô Bình đã vắt vẻo treo mình ở cửa sổ. Dương Mộ Bạch lên sân thượng, quan sát tình hình xung quanh để báo cho Ngô Bình biết. Một khi có tình huống nguy hiểm, ông sẽ ra tay đầu tiên.

Ngô Bình cảm thấy rất buồn cười trước vẻ hèn kém ấy của Đường Lăng. Anh nghĩ bụng, trước đó anh ta kiêu ngạo lắm cơ mà, sao trước mặt vợ lại ngoan hiền như con cừu non thế kia.

Nhưng ngẫm một hồi thì anh cũng hiểu. Bố của Thái Kỳ rất có quyền lực ở Thanh Môn, nếu sau này Đường Lăng muốn tạo dựng thành tích ở Đường Môn thì chắc chắn phải nhờ Thanh Môn hỗ trợ. Anh ta hoành hành ngang ngược ở Đường Môn và không để ai vào mắt cũng vì có sự giúp đỡ của nhà họ Thái.

Nhờ uống rượu trò chuyện với Dương Mộ Bạch nên Ngô Bình cũng đã có thêm thông tin về Thái Hưng. Đây là một trong những ông trùm lớn nhất của Thanh Môn. Công việc của Thanh Môn ở khu vực Đông Á đều do Thái Hưng quản lý.

Thanh Môn cực kỳ lớn mạnh, thế lực phân bố khắp nơi trên thế giới, thành viên lên đến mấy trăm nghìn người. Có thể nói thế lực của Thái Hưng không hề kém cạnh Đường Môn!

Lợi hại hơn nữa chính là chuyện Thái Hưng còn có một người vợ rất giỏi và bí ẩn. Nghe bảo vợ ông ta là Địa Tiên, quản lý một tổ chức bí mật rất ghê gớm. Tổ chức này thậm chí không hề thua kém Thiên Sát của Đường Môn!

Đường Lăng nịnh nọt nhà họ Thái như vậy hẳn cũng vì lẽ đó.

Nghĩ đến đây, anh bĩu môi nghĩ bụng: “Nếu Đường Lăng đã sợ vợ như thế thì phải để cô vợ trị anh ta thôi!”

Thái Kỳ ăn táo xong thì về phòng tắm rửa. Họ đã không gặp nhau mấy ngày rồi, đêm nay Đường Lăng phải “trả bài” theo lệ.

Không có vợ ở đây, Đường Lăng lập tức lộ vẻ chán ghét. Anh ta lấy điện thoại trong bộ quần áo bên cạnh rồi bắt đầu nhắn tin với ai đó.

Tất nhiên, chiếc điện thoại này được anh ta giấu riêng, bình thường không lấy ra để tránh bị vợ nhìn thấy.

Anh ta đang trò chuyện với một cô gái tên là “Bé cưng”.

“Anh yêu à, anh đang ở đâu thế? Sao ban nãy không trả lời tin nhắn của em?”, “Bé cưng” hỏi.

Đường Lăng hồi âm: “Bé cưng à, anh đang ở nhà, tí nữa phải hầu hạ mụ vợ béo chết tiệt. Hầy, vừa nghĩ đến chuyện ngủ với mụ béo ấy đã thấy khó chịu. So với bé cưng của anh thì mụ ta chỉ là một con lợn nái, nghĩ đến thôi đã buồn nôn”.

“Bé cưng” bảo: “Anh yêu à, thế anh còn ở bên cạnh mụ ấy làm gì? Anh ly hôn đi rồi cưới em. Em sinh con cho anh, chúng ta sẽ sống với nhau thật hạnh phúc”.

Đường Lăng nhắn lại: “Bé cưng à, em nghĩ anh không muốn sao? Nhưng bố của mụ béo chết giẫm ấy lợi hại lắm. Anh muốn mở rộng địa bàn ở Đường Môn, bố anh muốn có thêm tiếng nói ở Đường Môn, đều phải nhờ gia đình của mụ lợn béo ấy hỗ trợ. Nhưng em yên tâm, ngày mai anh sẽ tìm em. Lần này anh có thể ở bên em ba ngày đấy!”

“Bé cưng” bèn gửi cho anh ta một hình mặt cười: “Anh yêu tuyệt vời…”

Ngô Bình thầm bật cười trước những tin nhắn mùi mẫn ấy, đoạn nghĩ bụng, để rồi xem lát nữa anh ta chết thế nào đây!

Mười phút sau, Thái Kỳ đã tắm xong. Cô ta mặc chiếc áo choàng tắm cỡ lớn, mặt ửng hồng, bổ nhào về phía Đường Lăng.

Đường Lăng đã cất điện thoại đi, chỉnh điện thoại sang trạng thái im lặng. Chỉ cần không động vào quần áo của anh ta thì nó sẽ không bị phát hiện.

Thái Kỳ nhào về phía Đường Lăng, chuẩn bị cởi đồ anh ta. Ngô Bình âm thầm kích hoạt nhãn lực, tắt chế độ im lặng của điện thoại, dùng năng lực nhìn thấu vạn vật để nhập mật khẩu đã nhìn trộm lúc nãy, sau đó gọi điện thoại cho số của “Bé cưng”.

Ngay lập tức, tiếng “tính tinh tính tinh” vang lên. Thái Kỳ ngạc nhiên, ngẩng lên hỏi: “Tiếng gì vậy?”

Âm thanh này khiến Đường Lăng chết đứng. Đây là âm thanh gọi video từ chiếc điện thoại bí mật của anh ta cơ mà? Chuyện gì thế này, rõ ràng anh ta đã chỉnh im lặng, sao lại có tiếng? Mà lẽ ra bé cưng không nên bắt đầu video vào lúc này chứ!

Anh ta sợ đến mức tái cả mặt.

Đúng lúc này, Ngô Bình dùng nhãn lực di chuyển quần áo của Đường Lăng. Thái Kỳ lập tức chú ý đến nó, bèn cầm lên rồi lấy điện thoại ra.

Cô ta ngờ vực hỏi: “Chồng à, sao anh vẫn còn một chiếc điện thoại nữa vậy, ai tìm anh đấy? Ồ, ‘Bé cưng’...”

Nhiệt độ trong căn phòng lập tức giảm mạnh, mây đen phủ kín gương mặt Thái Kỳ. Đúng vào lúc này, “Bé cưng” đã nhận cuộc gọi video, giọng nói nũng nịu cất lên: “Anh yêu, chẳng phải anh đang hầu hạ mụ vợ béo kia à? Sao tự dưng lại gọi video cho em thế?”
Chương 453: Khối thần

Nghe thấy giọng nói ngọt ngào ấy, Thái Kỳ lập tức cứng người. Cô ta nhìn màn hình, thấy một cô gái chừng mười tám, mười chín tuổi, xinh đẹp ngây thơ, cười lúng liếng như hoa.

“Mày là ai?”, cô ta gầm lên như thú dữ.

Sau khi nhìn rõ mặt Thái Kỳ, cô gái ở màn hình bên kia cũng sợ hãi ré lên, cuống cuồng ngắt video.

“Vợ ơi, em nghe anh giải thích…”, gương mặt Đường Lăng thoắt cái đã trắng bệch, vội vã lên tiếng.

Nhưng Thái Kỳ không buồn nghe nữa. Cô ta mở điện thoại, xem tin nhắn của hai người họ. Vô số câu từ mùi mẫn tựa như kim đâm vào mắt cô ta. Thịt mỡ trên mặt cô ta không ngừng run lên, lửa giận bừng bừng trong ánh mắt.

“Chát!”

Cô ta đập mạnh chiếc điện thoại xuống sàn, sau đó giận dữ trừng mắt nhìn Đường Lăng. Hàng trăm nghìn suy nghĩ đang lướt qua đầu Đường Lăng lúc này. Nhưng vừa đối mặt với ánh mắt hung tợn của Thái Kỳ, anh ta chẳng còn nghĩ gì được nữa.

“Tiểu Kỳ à, em hiểu nhầm rồi. Cô ả đó do người khác sắp đặt, có kẻ muốn hại anh…”

“Câm mồm!”, Thái Kỳ trừng mắt với anh ta: “Anh thấy tôi giống kẻ ngu xuẩn lắm à?”

Đường Lăng nín bặt. Anh ta mấp máy môi, muốn nói gì đó để lấp liếm, nhưng rồi cảm thấy nói gì cũng vô ích.

Lúc này, Thái Kỳ hỏi bằng giọng bình tĩnh: “Đây không phải là lần đầu nhỉ?”

Đường Lăng vội vàng đáp: “Tiểu Kỳ à, tin anh đi, đây thật sự là lần đầu tiên. Anh bị ma ám, anh sai rồi”, dứt lời, anh ta bèn tự tát mạnh vào mặt mình.

Thái Kỳ ngồi xuống. Cô ta nhìn người chồng của mình ở trước mặt, đoạn hỏi: “Đường Lăng, anh còn nhớ ban đầu anh đã hứa với tôi thế nào không?”

Đường Lăng sững người, nghĩ một hồi sau mới chậm rãi trả lời: “Sau khi chúng ta kết hôn, anh không được dan díu với người phụ nữ khác”.

Thái Kỳ sầm mặt nói: “Khi ấy anh đã nói, nếu anh không làm được, tôi có thể giết anh!”

Anh ta nuốt nước bọt: “Vợ ơi, anh thật sự sai rồi. Xin em tha cho anh một lần”.

Thái Kỳ cười khẩy: “Hứa rồi nuốt lời. Anh nói xem, tôi có thể giết anh chưa?”

Đường Lăng rùng mình: “Vợ à, anh sai rồi, em đừng giết anh mà!”

Không ngờ Đường Lăng còn khóc nấc lên. Ngô Bình nhìn mà ngây người. Dù gì Đường Lăng cũng là tông sư cảnh giới Thần, có tu vi, sao lại sợ một người phụ nữ chứ? Lại còn sợ đến nỗi bật khóc?

Đúng lúc này, có một cái bóng màu xám rất nhạt xuất hiện ở phía sau Thái Kỳ. Một luồng khí tức lạnh lẽo bao trùm cả căn nhà. Khí tức này khiến Ngô Bình sởn tóc gáy. Anh nhìn chằm chằm vào cái bóng xám ấy, không dám thở mạnh.

Ngay cả Dương Mộ Bạch ở sân thượng cũng cứng còng người lại, không dám nhúc nhích.

Thái Kỳ nhìn Đường Lăng đã sợ đến mức quỵ xuống sàn, hờ hững nói: “Anh tự sát đi. Nếu Minh ra tay, anh sẽ chết thảm hơn đấy”.

Đường Lăng sợ hãi dập đầu “cồm cộp”, hét lên: “Đừng! Vợ ơi, em tha cho anh đi mà. Sau này anh không dám nữa!”

Thái Kỳ thờ ơ đáp: “Nếu tôi cần đàn ông khôi ngô thì chỉ cần ngoắc tay thôi đã có cả trăm nghìn kẻ chạy đến hầu hạ tôi rồi. Anh nghĩ anh quan trọng lắm sao?”

Đường Lăng cuống cuồng nói: “Tiểu Kỳ à, em không thể giết anh, anh có thế lực rất lớn ở Đường Môn, anh có ích cho em…”

Thái Kỳ hừ giọng: “Ngu ngốc! Anh tưởng Thanh Môn của tôi chỉ có một con cờ ở Đường Môn sao? Anh chết đi, chẳng ảnh hưởng gì đến đại cục”.

Đường Lăng sợ thật rồi: “Tiểu Kỳ à, anh không dám nữa, anh thật sự không dám nữa đâu!”

Thái Kỳ nhìn anh ta chằm chằm như đang đưa ra quyết định. Nửa phút sau, cô ta lên tiếng: “Được thôi, tôi cho anh thêm một cơ hội! Anh đưa cô ả kia đến đây, sau đó giết chết ả trước mặt tôi!”

Không hề do dự, Đường Lăng đáp: “Được, anh đi ngay!”

Anh ta bật dậy, thay đồ rồi đi ra ngoài, tựa như sợ Thái Kỳ sẽ đổi ý vậy.

Sau khi Đường Lăng đi khỏi, cái bóng xám kia đột nhiên nhìn ra cửa sổ, một đôi mắt đỏ nhạt nhìn vào mắt Ngô Bình.

Ngô Bình miễn cưỡng nặn ra nụ cười, vẫy tay về phía cái bóng ấy, sau đó đẩy cửa sổ, nhảy vào phòng.

Hiển nhiên Thái Kỳ không biết Ngô Bình ở bên ngoài. Cô ta ngẩn ra, giận dữ hỏi: “Anh là ai?”

Ngô Bình chớp mắt đáp: “Chào cô Thái, tôi là Ngô Bình”.

Thái Kỳ nhìn anh chăm chăm. Lòng bàn tay Ngô Bình đẫm mồ hôi lạnh. Anh âm thầm lấy sát sinh phù, chuẩn bị liều mạng bất kỳ lúc nào.

Cô ta cau mày: “Tôi không quen anh”.

Suy nghĩ của Ngô Bình đột ngột thay đổi. Anh biết thứ đó được người phụ nữ này nắm giữ, bèn nói: “Cô Thái, tôi đến đây để bàn chuyện làm ăn với cô”.

Thái Kỳ rất hiếu kỳ: “Làm ăn?”

Ngô Bình nghiêm túc gật đầu: “Tôi nghiên cứu ra được một loại thuốc. Nó không chỉ có công dụng giảm béo mà còn giúp người ta đẹp hơn”.

Mắt Thái Kỳ sáng rỡ. Chẳng ai muốn béo cả, Thái Kỳ cũng không ngoại lệ. Chẳng qua cô ta thích ăn uống, không kiềm chế được, lại không hay vận động, béo là chuyện khó tránh.

Nhưng ngay giây sau, cô ta đã lạnh giọng: “Thuốc giảm béo nào mà tôi chưa từng uống. Anh nghĩ anh lừa được tôi sao?”

Ngô Bình cười nói: “Cô Thái à, thuốc giảm béo mà cô uống trước kia đều là thuốc xoàng xĩnh. Còn thuốc của tôi có thể giúp cô giảm cân một cách lành mạnh mà không cần ăn kiêng, có ăn gì cũng không béo lên”.

Cõi lòng Thái Kỳ run lên. Có thứ thuốc như thế thật ư? Cô ta nhìn Ngô Bình với vẻ hoài nghi: “Thật sao?”

Ngô Bình gật đầu: “Tất nhiên. Có điều thuốc này hơi đắt, nếu không thì tôi cũng không đặc biệt đến tìm cô”.

Thái Kỳ ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Tốt lắm, đưa thuốc của anh ra đi”.

Trong người Ngô Bình làm gì có thuốc. Anh không biến sắc: “Cô Thái, tôi không mang thuốc theo. Nếu cô không ngại giá cả, ngày mai tôi sẽ giao thuốc cho cô”.

Thái Kỳ cười khẩy: “Anh đùa tôi?”

Ngô Bình nghiêm nghị đáp: “Nào dám. Nếu cô Thái không tin, bây giờ tôi sẽ về lấy thuốc ngay. Cô có thể bảo vị ‘Khối thần’ này đi cùng tôi”.

Thái Kỳ kinh ngạc: “Anh biết đây là Khối thần?”

Ngô Bình nói: “Tôi biết. Khối thần là tà linh phong ấn trong thẻ con rối, năng lực rất mạnh”.

Thái Kỳ gật gù: “Anh rất am hiểu. Đúng vậy, nó chính là Khối thần”.

Ngô Bình nói tiếp: “Cô Thái, chúng ta bàn giá cả trước đi. Thuốc của tôi có giá một triệu một liều”.

Thái Kỳ nhẹ nhàng bảo: “Đừng nói một triệu, dù có là một trăm tỷ, tôi cũng mua được. Cảnh cáo trước, nếu anh dám lừa tôi, tôi sẽ khiến anh chết rất khó coi!”

Ngô Bình trả lời: “Không dám. Thật ra tôi có mang theo một ít thuốc, cô có thể thử trước”.

Dứt lời, anh đưa một chiếc bình cho đối phương, bên trong chứa bột thuốc thôi miên.

Thái Kỳ nhận bình, ghé lại ngửi, thấy không có mùi lạ mới hỏi: “Thuốc này uống thế nào?”

Vừa dứt lời, cô ta bỗng thấy ý thức mơ hồ. Ngô Bình thừa cơ đọc một tràng thần chú. Cơ thể Thái Kỳ lắc lư, ánh mắt dần đờ đẫn, lập tức bị anh thôi miên.

Ngô Bình thở phào, đoạn vươn tay lấy tấm thẻ nhỏ ở thắt lưng Thái Kỳ. Đó là thẻ con rối. Lấy được nó rồi, anh lập tức nhỏ một giọt máu lên, đồng thời đọc một đoạn chú quái lạ. Mới đọc được một nửa, tấm thẻ đã bắt đầu phát ra ánh sáng xanh lam. Khi anh đọc xong, Khối thần bên ngoài bỗng hoá thành ánh sáng xám rồi quay trở vào tấm thẻ.

Mắt Ngô Bình sáng lên. Anh cầm tấm thẻ trên tay, cất lời: “Ra đây”.

Cái bóng xám xuất hiện trở lại, khí tức rất khủng khiếp. Có điều bây giờ nó không còn là sự uy hiếp của Ngô Bình nữa mà đã trở thành Khối thần bị anh điều khiển!
Chương 454: Đoạt thẻ con rối

“Quay về!”, anh ra lệnh. Khối thần quả nhiên quay trở lại thẻ con rối.

Ngô Bình nhặt lấy cái thẻ, nói với Thái Kỳ: “Lát nữa Đường Lăng đưa người phụ nữ đó tới, cô thả người phụ nữ đó đi rồi bảo Đường Lăng ở lại đây phục vụ cô một năm. Không được ra khỏi đây dù một bước!”

Thái Kỳ gật đầu: “Vâng, bảo anh ta ở đây hầu hạ tôi một năm, không được phép bước chân ra ngoài!”

Ngô Bình sau đó hỏi tiếp: “Thẻ con rối này ở đâu ra vậy?”

Thái Kỳ: “Là bố tôi tặng cho tôi”.

Ngô Bình: “Sao bố cô lại có thẻ con rối cơ chứ?”

Thái Kỳ: “Là bà chủ của bố tôi cho ông ấy”.

Ngô Bình sững người: “Bà chủ của Thái Hưng sao?”

“Đúng vậy, trên danh nghĩa thì bà ấy là vợ của bố tôi nhưng thực tế bố tôi chỉ là nô bộc của bà ấy. Khi nhắc tới, bố tôi hay gọi người đó là chủ nhân”.

Ngô Bình kinh ngạc, hỏi tiếp: “Bà ta là người như thế nào?”

“Tôi cũng không rõ, chỉ biết bà ấy rất lợi hại khiến bố tôi vừa nể vừa sợ”, Thái Kỳ đáp.

“Nói như vậy, bà ta không phải mẹ ruột cô, mẹ cô là người phụ nữ khác”.

“Đúng vậy”.

Ngô Bình gật đầu đáp: “Nhắm mắt lại đi, khi mở mắt ra cô sẽ quên hết mọi thứ về tôi”.

“Vâng”, Thái Kỳ từ từ nhắm mắt lại. Khi cô ta mở mắt ra lần nữa thì Ngô Bình đã biến mất.

Trên nóc nhà, khi Dương Mộ Bạch nhìn thấy Ngô Bình thì thở phào nhẹ nhõm, trong lòng vẫn còn hơi lo lắng: “Sư đệ, vừa nãy anh bị một ý niệm rất đáng sợ khoá chặt, cậu không sao chứ?”

Ngô Bình cười đáp: “Sư huynh, không sao rồi, chúng ta đi thôi”.

Dương Mộ Bạch: “Cứ vậy mà đi sao? Còn Đường Lăng thì sao?”

Ngô Bình gật đầu: “Đã giải quyết xong rồi. Chúng ta quay về đã rồi em sẽ nghĩ cách giúp anh đột phá được cảnh giới Thánh”.

Dương Mộ Bạch sáng mắt lên gật đầu lia lịa: “Được!”

Hai người họ đi khỏi không lâu thì Đường Lăng quay lại, đưa theo một cô gái khá xinh đẹp. Cô gái đó sợ hãi đến nỗi mặt trắng bệch ra.

Cô gái đó vốn tưởng rằng phen này chết chắc rồi nhưng khi Thái Kỳ nhìn thấy cô ấy thì lại lập tức nói: “Cô đi đi”.

Cô gái kia sững người sau đó co giò chạy mất, chỉ một thoáng sau là biến mất không tăm tích.

Đường Lăng rất ngạc nhiên hỏi: “Bà xã, em không giết cô ta nữa sao?”

Thái Kỳ đáp: “Không giết nữa. Từ giờ trở đi tôi không cho phép anh ra khỏi nơi này một bước. Nếu không tôi sẽ giết anh!”

Đường Lăng kinh ngạc: “Anh không được phép rời khỏi đây sao?”

Thái Kỳ: “Đúng vậy, hơn nữa anh phải luôn luôn ở cạnh tôi”, nói rồi lao về phía Đường Lăng…

Từ đó, cuộc sống bi thảm của Đường Lăng bắt đầu. Không chỉ bị nhốt trong nhà mà còn phải ngày ngày ở bên cạnh vợ, bị vợ mình “sử dụng” vô độ. Không lâu sau, Đường Lăng đã mắc chứng trầm cảm.

Trên đường về, Ngô Bình viết một đơn thuốc và một danh sách các loại nguyên liệu cần có rồi đưa cho Dương Mộ Bạch. Anh dặn ông ấy khi nào chuẩn bị đủ những thứ đó thì anh có thể giúp ông ấy đột phá cảnh giới Thánh.

"Sư huynh, chuẩn bị đầy đủ những thứ này rồi thì hãy báo với em", Ngô Bình nói.

Dương Mộ Bạch vẫn không dám tin, hỏi: "Sư đệ, tìm được những thứ này là thực sự có thể đột phá lên cảnh giới Thánh sao? Là thật sao?"

Ngô Bình cười đáp: "Bảy tám mươi phần trăm là sẽ được, sư huynh đừng quá lo lắng. Ngoài ra, chuyện này không thể tiết lộ cho người thứ ba".

Dương Mộ Bạch gật đầu: "Sư đệ, cứ yên tâm, anh hiểu rồi".

Hai người họ chia tay nhau, ai đi đường nấy.

Trong căn phòng Ngô Bình ở tại Đường Lâu, Đường Băng Vân đang cầm một bức thư rồi đứng sững ra như trời trồng. Thấy Ngô Bình về, cô lập tức đưa bức thư cho anh, nói: "Ngô Bình, là thư của ông nội".

Ngô Bình đọc thư, nội dung vô cùng ngắn gọn, đại ý là đột nhiên ông ấy có linh tính, cần nhân cơ hội này để đột phá cảnh giới thứ hai của Địa Tiên. Lần bế quan này nhanh thì ba tháng, chậm thì phải đến cả năm. Ông ấy hy vọng Ngô Bình có thể bình an và bảo vệ được cho Đường Băng Vân và Đường Lâu.

Đọc xong thư, Ngô Bình nói: "Ông nội em bế quan đúng là không đúng lúc".

Đường Băng Vân cười khổ: "Đúng vậy, giờ ông bế quan thì còn nhiều kẻ đàm tiếu rằng vết thương của ông chưa khỏi hẳn. Những việc trước đó đều là diễn kịch, sau đó bọn chúng sẽ bắt đầu không kiêng kỵ gì nữa".

Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi đáp: "Mặc kệ đi. Sau này em cứ quản lý Thiên Sát và Đường Lâu cho tốt, những chuyện khác tính sau đi".

Anh nói tiếp: "Báo cho em một tin mừng, Đường Lăng ít nhất trong một năm tới sẽ không gây rắc rối cho chúng ta".

Đường Băng ngạc nhiên hỏi: "Anh làm gì anh ta rồi?"

Ngô Bình thuật lại ngắn gọn một lượt, Đường Băng Vân nghe xong thì đỏ mặt, nói: "Không ngờ anh còn nghĩ được ra cả cách này".

Ngô Bình cười hi hi đáp: "Thứ gì cũng có thiên địch của nó. Thái Kỳ kia vốn là khắc tinh của Đường Lăng, anh đương nhiên phải lợi dụng triệt để điểm này".

Sáng hôm sau, Ngô Bình tới gặp Triệu Chính Lệnh. Người nhà họ Triệu đã có sự chuẩn bị từ trước, Triệu Trụ Quốc mời tới rất nhiều bạn bè, nhờ Ngô Bình xem bệnh giúp họ.

Ngô Bình cũng không từ chối. Anh ở đó xem bệnh kê đơn thuốc cho họ hơn nửa ngày. Y thuật của anh quá cao minh khiến mấy cụ già ở đó khen ngợi không ngớt lời.

Sau khi ra khỏi nhà họ Triệu đã là hơn bốn giờ chiều. Trên đường rời khỏi đó, anh tình cờ thấy màn hình lớn trên phố đang chiếu quảng cáo. Mà nữ chính trong quảng cáo đó là Lâm Băng Tiên.

"Xem ra sự nghiệp của Băng Tiên gần đây rất khởi sắc", nói rồi anh rút điện thoại gọi cho Lâm Băng Tiên.

Lâm Băng Tiên lúc này đang đi chăm sóc da mặt. Điện thoại reo lên, thấy người gọi là Ngô Bình, mắt cô sáng lên, vội vã bắt máy.

"Anh Ngô Bình!"

Ngô Bình mỉm cười hỏi: "Băng Tiên, dạo này thế nào rồi? Mọi việc vẫn thuận lợi chứ?"

Lâm Băng Tiên cười đáp: "Khá tốt, có điều ngày nào cũng bận muốn chết, mệt lắm anh à".

Ngô Bình đáp: "Mệt là đúng rồi, chứng tỏ em là ngôi sao đang vụt sáng đó".

Lâm Băng Tiên: "Em vẫn chỉ là tân binh, không thể coi là nổi tiếng. Có điều, độ nhận diện cũng khá ổn"

Ngô Bình: "Anh đến Thiên Kinh mấy hôm rồi, vẫn định gọi điện cho em mà lại sợ ảnh hưởng em làm việc. Tối nay có rảnh không? Anh mời đi ăn cơm nhé".

Lâm Băng Tiên vội vã gật đầu: "Có ạ, anh đang ở đâu, em tới chỗ anh".

Ngô Bình: "Không cần đâu, em cứ tới thẳng Đường Lâu đi. Hẹn em sáu giờ nhé, đến nơi thì gọi cho anh".

Lâm Băng Tiên: "Vâng ạ".

Đặt điện thoại xuống, Lâm Băng Tiên vô cùng vui vẻ. Cô nói: "A Á, mau lên, giúp tôi trang điểm một chút. Tôi cần đi gặp một người quan trọng".

A Á là thợ trang điểm của Lâm Băng Tiên. Cô ấy gật đầu rồi vào việc ngay.

Bên cạnh Lâm Băng Tiên là một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi. Từ lúc Lâm Băng Tiên nghe điện thoại, người phụ nữ này đã để ý quan sát. Nghe Lâm Băng Tiên nói vậy, người này nói: "Băng Tiên, tối nay chúng ta phải tham gia một bữa tiệc. Không có thời gian cho cô đi gặp bạn đâu".

Lâm Băng Tiên sững người: "Chị Linh, tiệc gì vậy?"

Chị Linh này tên đầy đủ là Liễu Linh, đã lăn lộn trong giới giải trí mười mấy năm nên mạng lưới quan hệ rất rộng, trong tay cũng nắm nhiều tài nguyên. Hiện tại chị ta là quản lý của Lâm Băng Tiên.

Liễu Linh: "Băng Tiên, hôm nay chúng ta phải gặp giám đốc An tiếng tăm lẫy lừng giới giải trí. Ông ấy là người của cậu chủ Diệp. Diệp Huyền là "cá mập" trong giới giải trí, nếu cậu ấy đồng ý giúp đỡ thì ngày thành sao hạng A của cô không còn xa đâu".

Lâm Băng Tiên lắc đầu: "Chị Linh, bất kể là ai tôi cũng không có thời gian đi gặp. Tôi phải đi gặp một người vô cùng quan trọng".

Chị Linh mặt biến sắc: "Băng Tiên, cô nghĩ cho kỹ vào, chúng ta không thể đắc tội với giám đốc An. Ông ấy điểm mặt chỉ tên là muốn gặp cô, nếu cô không tới thì không chừng hợp đồng của cô và giám đốc Vệ cũng sẽ có vấn đề".

Lâm Băng Tiên lúc này chẳng thèm nghĩ tới cái gì mà sự nghiệp hay tiền đồ, cô chỉ muốn gặp Ngô Bình. Cô đáp: "Chị Linh, tôi xin lỗi, tôi thực sự không có thời gian".

Chị Linh tức quặn cả ruột, lạnh lùng đáp: "Đi hay không thì tự nghĩ cho kỹ!", nói rồi đứng dậy đóng sầm cửa rời khỏi đó.

Lâm Băng Tiên cảm thấy hơi khó xử, nhưng sau cùng cũng mặc kệ. Khó khăn lắm mới hẹn gặp được Ngô Bình, cô không muốn cho anh leo cây. Thế nên cô thu xếp một chút rồi bảo tài xế đưa mình tới Đường Lâu.
Chương 455: Gây sự

Lâm Băng Tiên vừa đi khỏi thì Liễu Linh gọi một cuộc điện thoại: "Cậu chủ Tả, chỗ tôi có một ngôi sao nhỏ không hiểu chuyện, cậu giúp tôi dạy dỗ cô ta một chút. Được... cảm ơn cậu chủ Tả, lát nữa tôi sẽ gửi thông tin cho cậu".

Xe của Lâm Băng Tiên đi tới Đường Lâu. Ở bãi đỗ xe lớn đằng trước đã đỗ kín xe, những người tới đây tiêu tiền rất nhiều. Lâm Băng Tiên xuống xe trước cửa toà nhà, sau đó gọi cho Ngô Bình.

"Anh Ngô Bình, anh ở đâu vậy?", cô hỏi.

Ngô Bình lúc này đang ở tầng sáu, anh đã đặt bàn xong. Ngô Bình đáp: "Băng Tiên, em ở đại sảnh tầng một đợi anh, anh xuống đón em".

"Vâng", Lâm Băng Tiên cúp điện thoại rồi đi vào sảnh tầng một.

Trong đại sảnh rất đông người, Lâm Băng Tiên đi tới khu vực ngồi nghỉ, tìm một vị trí rồi ngồi xuống.

Nửa phút sau, có ba người đàn ông cũng xộc vào đó. Trong đó có một gã trông rất hung tợn, trên mặt có một vết sẹo. Hắn ta nhìn vào điện thoại, trong điện thoại là một bức ảnh của Lâm Băng Tiên.

Hắn nhìn bức ảnh, sau đó lại nhìn Lâm Băng Tiên đang ngồi ở phía xa rồi nói: "Chính là cô ta".

Tên đi bên trái là một thanh niên tóc vàng khè. Hắn cười hỏi: "Anh Sẹo, lát nữa chúng ta làm thế nào?"

Tên mặt sẹo cười thô bỉ, đáp: "Chúng ta cứ canh chừng đã, lát nữa cậu chủ Tả sẽ tới".

Lâm Băng Tiên vẫn chưa biết mình đã lọt vào tầm ngắm của kẻ khác, cô nhìn về hướng cửa thang máy ngóng chờ. Chưa tới hai phút sau, Ngô Bình bước ra khỏi thang máy, lia mắt tìm kiếm Lâm Băng Tiên rồi vẫy tay với cô.

Lâm Băng Tiên vội vã bước tới, ôm Ngô Bình một cái rồi gọi bằng giọng ngọt ngào: "Anh Ngô Bình!"

Ngô Bình cũng khá vui vẻ, anh vỗ vai cô, đáp: "Băng Tiên, anh đã đặt chỗ rồi, chúng ta lên trên thôi", nói rồi hai người họ đi vào thang máy để lên tầng sáu.

Từ tầng một đến tầng sáu của Đường Lâu đều là nhà hàng. Các tầng khác nhau có mức chi phí khác nhau. Khách phổ thông thường sẽ chọn từ tầng một đến tầng ba để dùng bữa. Chi phí ở đó trung bình khoảng ba bốn trăm tệ, chủ yếu là cung cấp dịch vụ tổ chức tiệc cho các hội nhóm tập thể.

Từ tầng bốn đến tầng năm là chi phí đã cao hơn hẳn, trung bình một người phải một đến hai nghìn tệ nhưng nhà hàng được thiết kế sang trọng, không gian rộng hơn. Nơi này chủ yếu tổ chức các bữa tiệc cao cấp cho cá nhân.

Còn xa hoa nhất là tầng sáu, muốn ăn ở đây phải đặt trước. Đầu bếp tại đây cũng là đầu bếp hàng đầu cả nước, nguyên liệu cũng là nguyên liệu thượng hạng và tươi ngon nhất. Một bữa tiệc ở đây giá phải lên tới mấy chục nghìn tệ, nếu dùng thêm rượu thì giá sẽ càng cao.

Ba kẻ côn đồ nhìn thấy Lâm Băng Tiên cùng một người đàn ông đi lên tầng sáu. Gã mặt sẹo cười nói: "Chúng ta có kịch hay xem rồi, cậu chủ Tả thích nhất là chà đạp kẻ khác".

Gã thanh niên tóc vàng cũng toét miệng cười đáp: "Anh Sẹo, cô ta cũng đẹp nhỉ. 80% cậu chủ Tả sẽ mê".

Tên mặt sẹo đáp: "Được lọt vào mắt xanh của cậu chủ là phúc phần của cô ta. Đi, chúng ta cũng lên đó".

Lúc này, Liễu Linh cũng lái xe tới Đường Lâu. Kể ra cũng trùng hợp, giám đốc An kia cũng hẹn chị ta ăn cơm ở đây. Người lái xe là trợ lý của Liễu Linh. Đó là một cô gái hơn hai mươi tuổi. Cô gái này nhìn Liễu Linh rồi hỏi: "Chị Linh, Băng Tiên đẹp như vậy, có khi nào cậu chủ Tả nảy sinh ý đồ với cô ấy không?"

“Chị Linh” này cười lạnh đáp: “Vừa nổi được một tý đã không chịu nghe lời. Nếu không dạy dỗ cô ta một lần thì sau này sao quản nổi? Còn cậu chủ Tả là cậu chủ của bang Long Xà. Nếu Lâm Băng Tiên lọt vào mắt xanh của cậu ấy thì là phúc phần của cô ta”.

Cô trợ lý sớm đã quen với cách làm việc của chị Linh nên đáp: “Chị Linh, quan hệ giữa Băng Tiên và giám đốc Vệ không tệ. Cô ấy còn là chị em của Trần Lăng Sương, nhỡ họ biết thì chúng ta phải ăn nói thế nào?”

Liễu Linh nhìn cô trợ lý, đáp: “Biết điều mà giữ cái miệng của cô. Còn về Đường Băng Lâm thì có cậu chủ Tả ở đó, có cho mười lá gan cô ta cũng không dám bép xép”.

Cô trợ lý không nói gì nữa. Cô ấy chỉ là chân chạy vặt của Liễu Linh, không có địa vị gì cả, nói nhiều chỉ dễ rước hoạ vào thân.

Ngô Bình và Lâm Băng Tiên đi vào một phòng ăn riêng trên tầng sáu. Sát vách chính là các đầu bếp hàng đầu Đường Lâu đang làm việc. Ngô Bình là đại cổ đông ở đây, địa vị không thua kém Đường Băng Vân khiến giám đốc khu ẩm thực sợ tiếp đón không chu toàn nên đã phái đầu bếp giỏi nhất tới phục vụ anh.

Đến cả nhân viên phục vụ cũng chọn những cô đẹp nhất, thái độ phục vụ tốt nhất. Tám cô phục vụ xinh đẹp mặc áo sườn xám đứng thành hàng đón tiếp.

“Cậu chủ Ngô”.

Ngô Bình khẽ gật đầu đáp: “Để hai người ở lại đây là được rồi”.

“Vâng”.

Bên cạnh bàn ăn là một cửa sổ sát sàn vô cùng lớn. Bên dưới khung cửa sổ, thành phố đã lên đèn, những đốm sáng lấp lánh như những vì sao.

“Băng Tiên, em muốn ăn gì? Đầu bếp ở đây là đỉnh nhất đấy”, anh nói rồi đẩy menu về phía Lâm Băng Tiên.

Lâm Băng Tiên mỉm cười đáp: “Em ăn gì cũng được”.

Ngô Bình mỉm cười, sau đó gọi mấy món nổi tiếng của nhà hàng. Anh đang gọi món thì có tiếng gõ cửa rồi vài kẻ bước vào. Đi đầu là một gã thanh niên chừng ngoài ba mươi tuổi, hắn đang nở nụ cười gian xảo. Đằng sau lưng hắn chính là ba kẻ ban nãy.

“Thưa anh, phòng này có khách đặt rồi, anh không thể vào”.

“Bốp!”

Gã thanh niên giơ tay tát luôn cô nhân viên phục vụ vừa ngăn cản mình. Sau đó hắn cười hi hi đi tới trước mặt Ngô Bình và Lâm Băng Tiên, tự tiện kéo ghế ngồi xuống.

“Hai vị, tôi không làm phiền chứ?”, hắn ta cười hỏi.

Lâm Băng Tiên không nói gì, Ngô Bình thì cau mày lại hỏi: “Anh là ai?”

Gã thanh niên cười hi hi đáp: “Tao đã cho mày nói chuyện chưa?”, nói rồi hắn giơ tay lên định tát Ngô Bình.

Thế nhưng, tay hắn mới vung lên được một nửa thì một cú đá như trời giáng đã giáng vào lồng ngực hắn.

“Rắc rắc!”

Gã thanh niên bay ra ngoài như đạn bắn, đập vào vách tường rồi rơi xuống.

Cú đá này Ngô Bình tung ra trong lúc giận dữ. Cú đá đó đã phế luôn kungfu của đối phương, ngoài ra anh còn dùng ám khí âm thầm để lại trên người hắn một mầm hoạ. Gã thanh niên tiếp đất, phun ra một ngụm máu.

Hắn sững sờ, nhìn Ngô Bình trân trân hỏi: “Mày là ai?”

Ngô Bình đứng dậy, dìu cô phục vụ vừa bị tát ban nãy dậy rồi mới đi tới chỗ gã thanh niên. Anh hỏi: “Nói đi, ai phái anh tới đây? Mục đích là gì?”

Gã thanh niên đột nhiên bật cười đáp: “Cháu trai, mày giỏi đánh đấm đấy! Nhưng mày đã biết tao là ai chưa?”

Ngô Bình: “Anh là ai?”

Gã thanh niên lau máu trên miệng đáp: “Tên của thiếu gia đây là Tả Lang! Bố tao chính là chủ nhân bang Long Xà Tả Vân Tinh!”

Tả Vân Tinh? Nghe hắn ta nói xong, Ngô Bình cười đáp: “Thì ra là ông ta. Lần trước tôi tha cho bố anh một lần, vậy mà giờ ông ta lại nhảy ra tìm đường chết. Hay lắm!”

Thấy Ngô Bình phản ứng như vậy, Tả Lang thấy hơi chột dạ hỏi: “Mày quen bố tao sao?”

Ngô Bình lạnh lùng đáp: “Lần trước có kẻ tên là Lục Kình Ba tới gây rối ở chỗ tôi, sau đó bị tôi xử lý. Ông ta chính là người của bang Long Xà. Lần này anh tới là vì ông ta sao?”

Vừa nghe nhắc tới Lục Kình Ba, gã thanh niên đã nhớ ra một chuyện khiến mặt hắn lập tức tái đi. Hắn kinh ngạc hỏi: “Cậu…cậu họ Ngô sao?”

Ngô Bình hi hi cười đáp: “Đúng vậy, tôi chính là Ngô Bình. Giờ anh có thể gọi cho bố mình, bảo ông ta bỏ ra mười tỷ mua lại cái mạng của anh”.

Mười tỷ? Tả Lang sắp khóc đến nơi. Hắn vội vã nói: “Cậu chủ Ngô, tôi xin lỗi. Tôi không biết là cậu, là một người tên Liễu Linh bảo tôi tới đây. Tôi sai rồi!”

Nghe đến cái tên Liễu Linh, Lâm Băng Tiên giật mình, nói: “Anh à, Liễu Linh là tên người quản lý của em”.

Ngô Bình cau mày: “Quản lý của em?”

Lâm Băng Tiên gật đầu, vẫn chưa hết kinh ngạc: “Trước khi tới đây em còn ngồi cùng chị ta. Không ngờ chị ta lại đi tìm người đối phó với em”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom