• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Thần Y Trở Lại (3 Viewers)

  • Chương 456-460

Chương 456: Mười tỷ tiền chuộc

Ngô Bình hỏi chi tiết, biết được nguyên nhân là do Lâm Băng Tiên từ chối đi dự tiệc để đi ăn cơm với anh khiến Liễu Linh kia tức giận. Ngô Bình lập tức hiểu ra vấn đề.

Anh cười lạnh nói: “Băng Tiên, người quản lý này ai giới thiệu cho em vậy?”

Lâm Băng Tiên: “Là một người bạn trong giới giải trí giới thiệu. Người đó nói chị Linh rất tốt. Bọn em ăn cơm với nhau hai lần, thấy nói chuyện khá hợp. Ban đầu giám đốc Vệ sắp xếp cho em quản lý khác, nhưng do quan hệ của em và người bạn kia rất tốt nên cuối cùng e đã làm theo lời người đó, chọn Liễu Linh làm quản lý cho mình”.

Ngô Bình đáp: “Em đổi quản lý đi nhé”.

Sau đó anh cười nói với Tả Lang: “Cậu chủ Tả, còn không gọi điện đi sao?”

Tả Lang sắp khóc đến nơi, nhưng giờ hối hận thế nào cũng không thể vãn hồi nữa. Hắn ta nói: “Cậu chủ Ngô, chuyện hôm nay chỉ là hiểu lầm. Xin hay thả tôi đi”.

Ngô Bình mặt đanh lại: “Anh đã trúng ám khí của tôi rồi, không sống được hết đêm nay đâu. Nếu không muốn chết thì gọi điện đi!”

Tả Lang biết chuyện này không thể giải quyết êm xuôi nên đành gọi điện cho bố.

Lúc này, Tả Vân Tinh đang luyện công. Là bang chủ bang Long Xà, ông ta luôn cẩn trọng từng ly. Nếu không phải trường hợp bất khả kháng thì tuyệt đối không tuỳ tiện động tay chân, cũng chính điều đó khiến việc ông ta tồn tại ở Thiên Kinh dễ dàng hơn. Đến cả những nhân vật tầm cỡ như Phong Tiên, Tiểu Vũ Hoàng cũng thường xuyên qua lại với ông ta.

Đột nhiên, điện thoại rung lên, Tả Vân Tinh rất bực mình. Ông ta nhận lấy chiếc điện thoại từ tay đệ tử rồi hỏi: “Lại chuyện gì nữa?”

Điện thoại vọng ra giọng Tả Lang như sắp khóc đến nơi: “Bố ơi, con đắc tội với cậu chủ Ngô. Cậu chủ Ngô nói nếu bố không muốn con chết thì cầm mười tỷ đến chuộc con”.

“Cái gì? Mười tỷ?”, Tả Vân Tinh nổi trận lôi đình hỏi: “Cậu chủ Ngô nào?”

“Cậu chủ Ngô lần trước dạy dỗ Lục Kình Ba đó”, Tả Lang đáp.

Tả Vân Tinh giật thót mình. Ông ta không thể ngờ cậu chủ Ngô đó lại là Ngô Bình! Lần trước, ông ta vốn định mượn tay Lâm Thiên Vương trừ khử Ngô Bình nhưng sau đó Lâm Thiên Vương lại bị Ngô Bình giết! Sau chuyện đó ông ta biết Ngô Bình là đối tượng không nên dây vào nên từ đó tới giờ vẫn luôn lẩn tránh không ra mặt cho Lục Kình Ba.

Thật không ngờ, hôm nay con trai ông ta lại chọc phải vị sát thần này!

Thời gian gần đây, Ngô Bình ngày càng nổi tiếng. Anh lại còn là một trong những chủ nhân của Đường Lâu. Nhân vật như vậy đến Tả Vân Tinh cũng không dám đụng.

Ông ta điên tiết: “Thằng khốn nạn, sao mày lại đi chọc vào tổ kiến lửa thế hả?”

Tả Lang nói như sắp khóc: “Con không nhận ra cậu chủ Ngô, đây là hiểu lầm”.

“Được rồi, bảo cậu chủ Ngô nghe điện thoại”, Tả Vân Tinh nói.

Tả Lang hai tay đưa điện thoại cho Ngô Bình, mặt lấm lét nói: “Cậu chủ Ngô, bố tôi muốn nói chuyện với cậu”.

Ngô Bình cầm lấy điện thoại, lạnh lùng hỏi: “Tả Vân Tinh?”

Tả Vân Tinh vội đáp: “Cậu chủ Ngô, tôi là Tả Vân Tinh. Chuyện của thằng con mất dạy của tôi, tôi thực lòng xin lỗi. Thằng khốn nạn đó nó không hiểu chuyện, xin cậu đừng chấp nó…”

Ngô Bình ngắt lời: “Tả Vân Tinh, thằng con khốn nạn của ông ban nãy đòi vả miệng tôi. Tôi cho ông một tiếng để đem mười tỷ đến cứu người. Nếu không thì hơn một tiếng nữa tới nhận xác nhé”, dứt lời anh cúp luôn điện thoại.

Vẻ mặt Tả Vân Tinh biến hoá không ngừng. Ông ta nghiến răng, sau đó gọi điện cho Tiểu Vũ Hoàng. Bang Long Xà đứng vững được ở Thiên Kinh là do có Tiểu Vũ Hoàng đứng sau chống lưng. Mỗi năm bang này phải nộp cho ông ta hai mươi phần trăm thu nhập. Giờ bang Long Xà gặp chuyện, ông ta đương nhiên sẽ tìm Tiểu Vũ Hoàng nhờ giải quyết.

Lúc nhận điện thoại, ban đầu Tiểu Vũ Hoàng vẫn không nghĩ đây là chuyện gì to tát. Nhưng sau khi nghe tin đối phương là Ngô Bình thì ông ta trở nên trầm ngâm hẳn. Trước đó ông ta chạm mặt Ngô Bình ở nhà Diệp Thần, Ngô Bình không hề nể mặt ông ta, đuổi ông ta ra khỏi đó. Hiện giờ nếu ông ta dùng biện pháp mạnh với Ngô Bình thì chỉ sợ cao thủ đằng sau anh sẽ ra mặt.

Trong điện thoại, đã nửa phút Tiểu Vũ Hoàng không đáp lời. Tả Vân Tinh lúc này ruột nóng như lửa đốt, nói: “Ông Trịnh, ông nhất định phải ra mặt giúp chúng tôi, nếu không tôi sẽ mất mười tỷ!”

Trịnh Luân cũng điên tiết: “Đồ ngu! Chọc vào ai không chọc lại đi chọc Ngô Bình”.

Tả Vân Tinh đã có dự cảm không lành, đáp: “Ông Trịnh, ông không định ra mặt giúp chúng tôi sao?”

Tiểu Vũ Hoàng lạnh lùng đáp: “Nếu là người khác thì tôi sẽ ra mặt giúp ông. Nhưng đây là Ngô Bình, cậu ta chắc chắn sẽ không nể mặt tôi. Hơn nữa cậu ta là con rể Đường Môn, xung quanh không thiếu cao thủ Địa Tiên. Dù tôi có giao đấu với cậu ta thì cũng không chiếm được thế thượng phong. Chuyện này ông tự giải quyết đi. Tiện nhắc nhở ông một câu, nếu chuyện này có thể dùng mười tỷ để giải quyết thì tốt nhất ông không nên do dự!”

Nói rồi Tiểu Vũ Hoàng cúp máy luôn. Tả Vân Tinh vừa ngạc nhiên vừa tức. Đến Tiểu Vũ Hoàng còn như vậy thì tìm người khác càng không có tác dụng.

Thời gian gấp gáp, ông ta giậm chân một cái rồi lập tức chuẩn bị chi phiếu rồi tới Đường Lâu.

Tại Đường Lâu, Tả Lang đang quỳ trên mặt đất, vết thương của hắn ta rất nặng, cứ thi thoảng lại thổ huyết.

Ngô Bình và Lâm Băng Tiên đã quay lại chỗ ngồi và bắt đầu dùng bữa. Đồ ăn rất ngon, Ngô Bình còn gọi thêm một chai rượu.

TảLang quỳ trong góc tường mà càng nghĩ càng tức. Nếu không phải vì mụ đàn bà Liễu Linh kia thì hắn ta đâu có chọc phải vị sát thần này? Hắn ta không khỏi bực tức rút điện thoại gọi cho Liễu Linh.

“Cậu chủ Tả, tôi tới Đường Lâu rồi. Cậu giải quyết chuyện kia xong chưa? Tôi nói không sai chứ, Lâm Băng Tiên này rất xinh đẹp”.

“Xinh, xinh lắm!”, Tả Lang nghiến răng đáp: “Chị đến đây đi, nhà hàng tầng sáu”.

Liễu Linh cười đáp: “Thôi tôi không lên nữa đâu, tôi đang tiếp giám đốc An. Đúng rồi, nếu Lâm Băng Tiên đồng ý thì cậu bảo cô ta qua chỗ giám đốc An đi”.

Nghe đến đây, Ngô Bình cau mày. Anh vẫy tay với Tả Lang. Tả Lang nén đau đứng dậy, lấm lét đi tới bên cạnh anh”.

Ngô Bình nói: “Hỏi chị ta đang ở đâu. Cứ nói rằng anh sẽ tới chỗ chị ta”.

Tả Lang vội vã gật đầu, nói vào điện thoại: “Chị đang ở đâu để tôi đưa Lâm Băng Tiên tới”.

Liễu Linh cười đáp: “Tôi ở Thượng Hoàng Các tầng năm”.

Cúp máy xong, Tả Lang nói: “Cậu chủ Ngô, có cần tôi đi dạy dỗ chị ta một trận không?”, trong lòng hắn hận Liễu Linh đến thấu gan, hận không thể tát chết chị ta.

Ngô Bình đáp: “Không cần, tôi sẽ tự xử lý, về chỗ quỳ tiếp đi”.

“Vâng”, Tả Lang vội vã quay lại góc tường quỳ tiếp.

Ngô Bình vừa ăn vừa hỏi: “Bang Long Xà của các người một năm có không ít dự án làm ăn nhỉ?”

Tả Lang cười khổ: “Cậu chủ Ngô, quả là có nhiều nhưng cậu cũng biết có rất nhiều vị Bồ Tát sống phải cung phụng mà. Chúng tôi giữ lại được hai mươi phần trăm thu nhập đã là tốt lắm rồi. Hơn nữa còn phải nuôi nhiều thuộc hạ như vậy. Ai mà chẳng phải kiếm miếng cơm manh áo, cho nên một năm cũng chẳng còn lại bao nhiêu”.

Ngô Bình hừ một tiếng đáp: “Kể nghèo kể khổ không ích gì đâu. Mười tỷ kia một xu cũng không được thiếu”.

Nói rồi, anh hỏi Lâm Băng Tiên: “Băng Tiên, giám đốc An đó là người thế nào?”

Lâm Băng Tiên: “Giám đốc An là giám đốc công ty đứng tên cậu chủ Diệp, tên đầy đủ là An Khải Địch. Liễu Linh từng nhắc tới một lần, mong em lấy lòng ông ta để có thể hợp tác với cậu chủ Diệp”.

“Em đang nhắc tới Diệp Huyền sao?”

Lâm Băng Tiên gật đầu: “Đúng vậy, có điều em không nói em quen cậu chủ Diệp”.

Ngô Bình vỡ lẽ, đáp: “Liễu Linh này muốn em đi lấy lòng giám đốc An kia sao? Thú vị đấy! Lát ăn xong anh đi gặp ông ta”.

Anh vừa ăn vừa nhắn tin cho Diệp Huyền: “Tôi đang ở tầng sáu Đường Lâu. ANh lập tức tới đây”.

Lúc này Diệp Huyền đang vui vẻ với một minh tinh hạng B. Nhận được tin nhắn, anh ta hất luôn cô gái trong lòng ra, mặc quần áo đi ra ngoài, vừa đi vừa gọi điện cho Ngô Bình.

Ngô Bình không nhận điện thoại khiến Diệp Huyền sợ tím mật. Anh ta nghĩ thầm tiểu tổ tông này đang giận gì mình sao? Gần đây anh ta đâu có gây chuyện gì?

Diệp Huyền bảo tài xế lái xe tới Đường Lâu bằng vận tốc nhanh nhất có thể. Chưa tới nửa tiếng sau, Diệp Huyền đã có mặt ở Đường Lâu.

Diệp Huyền vừa tới đã thấy Tả Lang đang quỳ trên mặt đất. Hai người đều thuộc giới công tử nhà giàu nên quen biết nhau. Diệp Huyền ngạc nhiên hỏi: “Mẹ kiếp, Tả Lang, anh dám chọc giận tiểu tổ tông của tôi sao?”

Tả Lang nhìn Diệp Huyền, vội vã nói: “Cậu chủ Diệp, xin cậu cầu xin giúp tôi, chỉ là hiểu lầm thôi!”

Cầu xin cái đầu anh!”, Diệp Huyền lườm hắn ta một cái rồi trưng ra nụ cười thảo mai đi tới chỗ Ngô Bình: “Tiền bối, tiền bối tìm đệ tử có chuyện gì sao?”

Ngô Bình đang ăn dở miếng móng giò, anh ném lại miếng móng giò vào đĩa rồi hỏi: “Công ty anh có một ông giám đốc tên là An Khải Địch phải không?”

Diệp Huyền bình thường chẳng bao giờ nhòm ngó đến công ty nên suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đúng vậy, ông ta là tổng giám đốc công ty của đệ tử. Tiền bối, có chuyện gì sao? Ông ta đắc tội với tiền bối sao?”

Ngô Bình bảo Diệp Huyền ngồi xuống rồi nói: “Lâm Băng Tiên là bạn tôi, lát nữa chúng tôi đi gặp ông ta. Nếu anh muốn biết chuyện gì thì đi cùng đi”.
Chương 457: Anh làm người quản lý

Diệp Huyền nhìn Lâm Băng Tiên, chớp chớp mắt rồi nói với Ngô Bình: “Tiền bối, đệ tử có quen cô Lâm vì trước đó có từng gặp giám đốc Vệ. An Khải Địch đó sao vậy?”

Ngô Bình: “Đi thôi, cứ đi rồi sẽ biết”.

Sau đó anh nói với Lâm Băng Tiên: “Băng Tiên, em đi trước đi, bọn anh sẽ theo sau”.

Diệp Huyền cười khổ, biết hôm nay vị tổ tông này tâm trạng không tốt nên vội nói: “Vậy cô Lâm đi trước nhé, bọn tôi sẽ đi sau”.

Lâm Băng Tiên gật đầu, cầm túi xách đi xuống nhà hàng Thượng Hoàng Các ở tầng năm. Đây là một trong những nhà hàng tốt nhất tầng năm, ở đó thường tổ chức các bữa tiệc làm ăn sang trọng. Lúc này ở Thượng Hoàng Các, Liễu Linh đang cười giả lả kính rượu giám đốc An.

Người được gọi là giám đốc An An Khải Địch là một lão già bụng phệ chừng hơn năm mươi tuổi, tóc hói giữa đầu. Ông ta đang cười tươi rói, xung quanh là hai nữ minh tinh hạng B. Những người này đều là do Liễu Linh sắp xếp. Vốn chị ta muốn đưa Lâm Băng Tiên tới nhưng sau đó cô từ chối khiến chị ta vô cùng tức giận.

An Khải Địch cười nói: “Liễu Linh, cô rất có tiếng tăm trong số những người quản lý nghệ sĩ, tôi nghe danh đã lâu. Đúng rồi, cô Lâm Băng Tiên có tới không? Chẳng phải cô đã đồng ý với tôi sẽ đưa cô ấy tới uống cùng tôi vài ly rồi sao?”

Liễu Linh cười đáp: "Giám đốc An, xin cứ yên tâm. Cô Băng Tiên gần đây bận quá nhưng tôi đã bảo cô ấy lập tức tới ngay. Giám đốc An đừng vội, để tôi kính ông vài ly trước".

An Khải Địch cười ha ha, đáp: "Liễu Linh, tôi phải nói trước. Nếu hôm nay cô Băng Tâm không đến thì việc làm ăn của chúng ta không thương lượng được đâu!"

Ông ta vừa dứt lời thì có tiếng gõ cửa. Nhân viên phục vụ ra mở cửa, Lâm Băng Tiên bước vào. Cô ấy gật đầu với Liễu Linh: "Chị Linh".

Nhìn thấy Lâm Băng Tiên, Liễu Linh cười đáp: "Giám đốc An, ông xem, không phải cô Băng Tiên đã tới rồi hay sao?"

Chị ta đứng dậy kéo Lâm Băng Tiên ngồi vào bàn, đẩy cô vào chiếc ghế bên cạnh giám đốc An. Trong tay chị Linh này có mấy chục nghệ sĩ, trong đó nửa già là nữ nghệ sĩ. Nhưng nếu xét về vẻ đẹp thì không ai qua được Lâm Băng Tiên. Hơn nữa Lâm Băng Tiên gần đây rất hot. Có lẽ chỉ một thời gian ngắn nữa là sẽ trở thành sao hạng A.

An Khải Địch mắt sáng lên, cười nói: "Cô Băng Tiên, tôi là fan trung thành của cô. Hôm nay cô tới đây khiến tôi rất vui".

Lâm Băng Tiên gật đầu: "Xin chào giám đốc An, gặp được ông tôi cũng rất vui".

An Khải Địch cười ha ha đáp: "Cô Băng Tiên, công ty điện ảnh Phi Tinh chúng tôi gần đây đang chuẩn bị khởi quay một số tác phẩm điện ảnh đình đám. Tôi cảm thấy cô vô cùng phù hợp với vai nữ chính, không biết cô có hứng thú không?"

Lâm Băng Tiên chẳng có vẻ gì là vui mừng, chỉ hờ hững đáp: "Cảm ơn giám đốc An cất nhắc".

"Ôi, sau này đều là bạn bè. Giữa bạn bè thì giúp đỡ nhau là bình thường", nói rồi ông ta trượt bàn tay thô bỉ lên đùi Lâm Băng Tiên.

Lâm Băng Tiên sợ hãi giật nảy mình, vội vã đẩy cái móng heo của ông ta ra rồi đỏ bừng mặt, nói: "Giám đốc An, ông không nên làm vậy".

An Khải Địch vẻ mặt càng lộ rõ sự thích thú. Phụ nữ càng từ chối ông ta, ông ta lại càng có hứng thú. Ông ta cười đáp: "Cô Băng Tiên, cô phải hiểu là ở trong giới này nếu không có mạng lưới quan hệ thì một bước đi thôi cũng khó khăn".

Nói rồi, ông ta lại thò tay về phía Lâm Băng Tiên, nhưng lần này hướng lên trên.

Lâm Băng Tiên vô cùng giận dữ, cô đẩy An Khải Địch ra, lạnh lùng nói: "Mong ông tự trọng!"

An Khải Địch sững người. Những việc như thế này ông ta đã làm cả trăm lần nhưng đây là lần đầu tiên bị một nữ nghệ sĩ từ chối thẳng thừng như vậy. An Khải Địch cảm thấy mất thể diện, giận dữ nói: "Cô là cái thá gì! Dám làm An Khải Địch này mất mặt, có tin giờ tôi h*ếp cô luôn không?"

"Ruỳnh!"

Diệp Huyền đang đứng ngoài cửa nghe câu này thì sợ hú hồn hú vía. Anh ta không nhịn được nữa mà một cước đạp bay cửa.

Diệp Huyền vừa đi vào, An Khải Địch như chết đứng. Ông ta lắp bắp: "Giám... giám đốc Diệp!"

"Bốp!"

Diệp Huyền thẳng tay tát ông ta một cái nổ đom đóm khiến ông ta phải lùi về sau mấy mét. Máu từ mũi chảy ra, An Khải Địch kêu lên thảm thiết: "Giám đốc Diệp, sao cậu lại đánh tôi?"

Diệp Huyền bước tới đạp hai đạp phế luôn chân An Khải Địch, sau đó còn đánh gãy hai tay ông ta, lạnh lùng nói: "Thứ không có mắt, đến cô Lâm cũng dám sàm sỡ. Ông chán sống rồi!""

An Khải Địch sợ run bần bật, đột nhiên hiểu ra mọi chuyện: "Giám đốc Diệp, tôi xin lỗi. Tôi không biết cô ấy là người phụ nữ của cậu..."

Diệp Huyền lại đạp cho ông ta một cái nữa khiến ông ta kêu rên thảm thiết.

"Láo toét! Cô Lâm là bạn của tiền bối tôi!"

Nói rồi anh ta quay lại cười với Lâm Băng Tiên, nói: "Cô Lâm, tôi dạy dỗ ông ta như vậy cô đã hài lòng chưa?"

Lâm Băng Tiên sợ hết hồn, trong lòng thầm nghĩ sao cậu chủ Diệp này lại bạo lực như thế cơ chứ?

Ngô Bình lên tiếng: "Diệp Huyền, sau này chuyện của Băng Tiên tôi giao lại cho anh. Anh đích thân làm người quản lý cho cô ấy đi".

Ngô Bình gọi Diệp Huyền tới chính là để sắp xếp việc này.

Diệp Huyền biết mình đã bị Ngô Bình gài. Anh ta trợn tròn mắt, chỉ vào mũi mình hỏi lại: "Đệ tử làm quản lý á?"

Ngô Bình cười lạnh: "Anh không muốn làm?"

Diệp Huyền vội vã gật đầu, cười thảo mai đáp: "Muốn chứ, muốn chứ! Cho dù tiền bối có bảo đệ tử làm cún cho người thì con cũng vui lòng".

Ngô Bình thấy rất buồn cười, đáp: "Nếu anh đã thực lòng muốn làm cún thế thì tôi cũng có thể suy xét".

Diệp Huyền hú hồn, vội vã đáp: "Tiền bối, đệ tử chỉ đùa thôi".

Ngô Bình lại nhìn về phía Liễu Linh, lạnh lùng hỏi: "Chị chính là Liễu Linh, quản lý của Băng Tiên?"

Liễu Linh giờ đã sợ mềm cả người. Chị ta lăn lộn giới giải trí đến giờ đã thành tinh rồi. Là kẻ thức thời, chị ta lập tức quỳ sụp xuống van xin: "Cậu chủ Diệp, cả cậu chủ ngoài kia nữa, tôi xin lỗi. Tôi không biết Băng Tiên có bệ đỡ vững chắc như vậy. Tôi..."

Diệp Huyền mặt đanh lại, nếu không phải tại bà cô chết tiệt này thì sao Ngô Bình lại nổi giận cơ chứ? Anh ta lạnh lùng nói: "Sáng sớm mai chị cút khỏi Thiên Kinh cho tôi, cả đời đừng quay lại nữa! Ngoài ra, sau này không được phép xuất hiện trong giới giải trí nữa. Nếu không tôi sẽ cho chị chết một cách rất khó coi cho mà xem!"

Liễu Linh run lẩy bẩy, không dám nhiều lời mà vội vã đáp: "Vâng vâng, ngày mai tôi sẽ đi, sau này không xuất hiện trong giới giải trí nữa".

Liễu Linh kia mặt như chó nhà có đám, sợ hãi chạy khỏi đó.

Ngô Bình gọi phục vụ dọn lên một bàn ăn mới để tiện bàn bạc việc của Lâm Băng Tiên với Diệp Huyền.

Diệp Huyền giờ đã là quản lý của Lâm Băng Tiên nên đương nhiên phải toàn lực hỗ trợ cô ấy. Anh ta gọi mấy cuộc điện thoại, gọi người phụ trách công ty Phi Tinh và trang web phim ảnh mình đã thu mua trước đó cũng như đại diện ba đài truyền hình tới.

Diệp Huyền trước mặt Ngô Bình đảm bảo sẽ cho Lâm Băng Tiên một con đường sự nghiệp xán lạn. Vệ Thanh Ảnh cũng tới, Lâm Băng Tiên sẽ trở thành nghệ sĩ ký hợp đồng với cả hai công ty và hai bên sẽ hợp lực bồi dưỡng cô.

Vệ Thanh Ảnh cảm thấy rất có lỗi về những chuyện vừa xảy ra nhưng đó không phải lỗi của ông ấy nên Ngô Bình cũng không để bụng.

Trời đã về khuya, Lâm Băng Tiên rời khỏi đó cùng Vệ Thanh Ảnh. Ngô Bình và Diệp Huyền vẫn còn ở lại bàn bạc một số chuyện với nhau nhưng họ đã về phòng riêng tại Đường Lâu của Ngô Bình.

Chuyện của Đường Lâu, Diệp Huyền cũng có nghe phong thanh. Có điều những cuộc đấu đá ở cấp này, anh ta không có tư cách can dự.

"Tiền bối, khi nào tu vi của con mạnh hơn sẽ đi hành tẩu giang hồ, như vậy mới đã!"

Ngô Bình nhìn anh ta, hỏi: "Những ngày gần đây có vận công không vậy?"

Diệp Huyền lập tức đáp: "Tiền bối, đệ tử đâu chỉ vận công mà mỗi ngày khổ luyện ít nhất tám tiếng. Không tin thì tiền bối nhìn xem".

Quả thực Diệp Huyền hiện tại ngày nào cũng tập Đoàn Thể Thuật mà Ngô Bình truyền dạy, con người sớm đã thay da đổi thịt.

Ngô Bình cười đáp: "Cũng được đấy, thế sư huynh có dạy anh tuyệt kỹ gì không?"

Diệp Huyền gãi đầu cười hi hi đáp: "Ông nội đệ tử nói mấy tuyệt kỹ của ông nội không có giá trị, phải để tiền bối dạy đệ tử cơ".

Ngô Bình hừ một cái, đáp: "Sư huynh đúng là keo kẹt, đây là đang muốn khai thác hết tuyệt kỹ của tôi đây mà".

Diệp Huyền cười đáp: "Ông nội đệ tử đúng là nhỏ mọn, đệ tử cũng không hy vọng học được gì từ ông ấy. Cho nên, đi theo tiền bối mới là tốt nhất".

Ngô Bình đảo mắt, Diệp Huyền này đúng là lưỡi không xương.

Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi nói: "Đoàn Thể Thuật anh luyện được kha khá rồi, hiện giờ đã có khí cảm. Giờ tôi sẽ truyền cho anh một phương pháp hít thở!"
Chương 458: Hạt mầm trong chiếc đỉnh bằng đá

Diệp Huyền giật mình, mặc dù anh ta tu luyện chẳng đến đâu nhưng cũng có hiểu biết nhất định, đủ để hiểu rõ phương pháp hít thở này quý giá thế nào. Anh ta nghiêm mặt lại đáp: "Tiền bối, ân tình của người đệ tử cả đời không trả hết được!"

Ngô Bình cười lạnh: "Tôi mà trông chờ anh trả ơn thì đã phá sản từ lâu rồi. Bớt phí lời đi, nghe cho kỹ đây!"

Diệp Huyền vội vã ngồi thẳng lưng, vểnh tai lên nghe.

Ngô Bình truyền cho anh ta một bộ phương pháp hít thở rất tốt nhưng cũng cực kỳ khó luyện. Nếu không phải Diệp Huyền vốn có tư chất hơn người thì anh cũng không thể truyền thụ phương pháp này.

Một người dạy tỷ mỉ, một người học chăm chỉ nên tới ba giờ sáng là Diệp Huyền đã nắm vững được phương pháp, hít thở đều đều.

Sau khi trời sáng, Diệp Huyền choàng mở mắt, cảm thấy cơ thể vô cùng thoải mái. Anh ta vui mừng nói: "Tiền bối, phương pháp hít thở này kỳ diệu thật đấy! Không biết phương pháp này có tốt bằng phương pháp của ông nội đệ tử không?"

Ngô Bình: "Có lẽ là cao cấp hơn đấy. Có điều tôi dạy anh nhưng anh không được kể với bất cứ ai khác".

Diệp Huyền vội vã gật đầu: "Tiền bối cứ yên tâm, cả ông nội đệ tử cũng sẽ không tiết lộ".

Ngô Bình gật đầu: "Tu luyện chăm chỉ vào. Một thời gian nữa tôi sẽ lại truyền cho một loại công pháp lợi hại".

Diệp Huyền mắt sáng như đèn pha: "Tiền bối, công pháp đó có lợi hại hơn của ông nội đệ tử không?"

Ngô Bình cười đáp: "Anh đang muốn vượt ông nội mình hả? Không vấn đề gì, chỉ cần vài năm nữa là anh có thể mạnh hơn sư huynh".

Diệp Huyền mừng rỡ: "Cảm ơn tiền bối!"

Không lâu sau, Đường Băng Vân tới tìm anh. Nhìn thấy Diệp Huyền, Đường Băng Vân cũng nhận ra anh ta rồi hỏi: "Cậu chủ Diệp, ngọn gió nào đưa anh tới đây vậy?"

Diệp Huyền vội vã đứng dậy đáp: "Cô chủ Đường, tôi tới tìm tiền bối tôi. Hai người nói chuyện đi, tôi không làm phiền nữa".

Diệp Huyền không muốn ở đó làm bóng đèn phá đám hai người họ nên vội vã cáo từ.

Diệp Huyền vừa đi khỏi, Đường Băng Vân hỏi: "Đường An đang hỏi khi nào anh có thể đưa đan dược cho anh ấy".

Ngô Bình: "Sáng anh về huyện Minh Dương, ngày mai có thể giao đan dược cho anh ấy".

Đường Băng Vân: "Vậy được, để em chuyển lời. Đường Lâu bên này đã không còn vấn đề gì đáng ngại, anh cứ yên tâm về đi".

Ngô Bình: "Được, có việc gì lập tức liên lạc với anh".

Đường Băng Vân: "Vậy để em tiễn anh ra sân bay".

Ngô Bình không từ chối, vừa tiện anh có một số chuyện cần bàn với Đường Băng Vân trên đường đi.

Ngô Bình thu xếp một chút, sau đó xách túi đồ cùng Đường Băng Vân ra sân bay. Trên đường đi, hai người họ bàn về kế hoạch tương lai. Đồng thời thống nhất sẽ về Đường Môn sớm một ngày để tham gia bữa tiệc.

Chỉ một lát sau, máy bay cất cánh bay về phía huyện Minh Dương. Ở huyện Minh Dương có một sân bay quân dụng nhỏ. Máy bay của Ngô Bình đáp xuống ở đó.

Cương Tử lái xe đến đón anh. Sau khi lên xe, anh hỏi: "Trong nhà mọi chuyện vẫn ổn chứ?"

Cương Tử: "Tất cả đều bình thường. Cậu chủ, tuần sau tôi kết hôn. Cậu chủ nhớ đến dự đấy nhé".

Ngô Bình cười đáp: "Tôi đương nhiên phải tới rồi. Hôm nay là thứ năm, vẫn còn ba ngày nữa. Cậu nhanh chóng về nhà chuẩn bị đi".

Cương Tử cười đáp: "Không cần đâu, bố mẹ tôi đã ở bên đó rồi, họ bảo tôi hôm sau về cũng được".

Ngô Bình gật đầu: "Cũng được. Cậu có đủ tiền tổ chức hôn lễ chưa?"

Cương Tử gãi đầu đáp: "Đủ rồi ạ, tiền cậu chủ cho tôi mới dùng một phần nhỏ".

Ngô Bình: "Người ta gả con gái cho cậu, cậu không được để người ta thiệt thòi. Cô ấy thích gì thì cứ mua cho cô ấy, tiền thiếu thì cứ tìm tôi".

Cương Tử cười ngốc nghếch đáp: "Cậu chủ, tôi và Tân Nguyệt đã bàn bạc rồi. Hôn lễ sẽ tổ chức ở hai nơi. Một cái tổ chức ở nhà cũ của tôi, một cái ở nhà mới. Hôn lễ ở nhà mới sẽ có cả họ hàng cô ấy tới dự".

Ngô Bình: "Tính toán vậy cũng tốt, thuận cả hai bên".

Sau khi về đến nhà, Ngô Bình mới biết Ngô Mi đã được ông nội phái người tới đón đi Vân Đông rồi. Nói là ở đó chơi hai hôm, tối mai mới về. Ngô Bình cũng không quản chuyện này, anh chào ông bà ngoại một tiếng rồi quay lại nhà kho của mình.

Có một số thứ anh còn đang nghiên cứu dang dở, giờ sẽ lấy ra xem kỹ. Anh bỏ cái đỉnh bằng đá ra xem. Từ bên trong cái đỉnh bằng đá này toả ra một chùm tia sáng bảy màu. Ngô Bình không biết bên trong là thứ gì, và cũng chưa từng dám mở ra.

Ngô Bình lật qua lật lại cái đỉnh bằng đá, có thể nhận ra ánh sáng này có liên quan gì đó đến vật ở bên trong.

Ngô Bình lẩm bẩm: "Thứ ở bên trong có lẽ từ rất lâu trước đây đã được chôn vào bên trong khối đá rồi. Sau này khối đá bị xẻ ra để làm thành cái đỉnh này, cho nên cái đỉnh này có lẽ cũng sẽ có hiệu quả nhất định giống như thứ ở bên trong".

Nói rồi, anh bứt một chiếc lá tươi trên cây, ném vào trong cái đỉnh. Đợi hơn mười phút sau, anh chợt thấy chiếc lá kia càng xanh và tươi hơn lúc đầu, như thể nó được tiếp thêm sinh khí.

"Thứ này có khả năng tăng cường sinh khí vô cùng kỳ diệu". Sau đó, Ngô Bình nhặt chiếc lá ra, đổ một cốc nước vào. Nước chảy vào bên trong rồi khoảng nửa tiếng sau có một lớp bọt trắng xuất hiện trên bề mặt.

Ngô Bình quan sát thật kỹ, phát hiện lớp bọt trắng này thực ra là tạp chất của nước. Tạp chất của nước đều bị đào thải dưới tác động của vật bên trong chiếc đỉnh, sau đó kết tủa lại trên bề mặt.

“Còn có tác dụng làm sạch sao?”, Ngô Bình mở to mắt, càng thêm tò mò về thứ ở bên trong cái đỉnh này.

“Kệ đi, lấy ra xem xem”, anh dùng kiếm chém xuống khiến một phần ba chiếc đỉnh đá vỡ ra. Còn có một lớp đá mỏng bao phủ lấy luồng sáng kia.

Ngô Bình cẩn trọng dùng một thanh gỗ gõ nhẹ vào lớp đá mỏng. Lớp đá mỏng vỡ vụn, một tia sáng lọt ra ngoài. Ngô Bình ghé mắt nhìn vào thì phát hiện ánh sáng kỳ diệu kia phát ra từ một hạt mầm.

Không sai, đó là một hạt mầm, to cỡ chừng bằng hạt gạo, có màu vàng nhạt, toả ra sinh khí rất mạnh.

“Hạt mầm này chắc chắn rất kỳ diệu”, Ngô Bình kinh ngạc, dùng nhíp từ từ gắp hạt mầm đó ra rồi đặt trong lòng bàn tay để quan sát.

Hạt mầm được đặt vào lòng bàn tay anh, dần dần mất đi ánh sáng. Ngô Bình đang thấy kỳ lạ thì đột nhiên hạt mầm kia chui luôn vào lòng bàn tay anh, biến mất tăm mất tích.

Ngô Bình hết hồn, chà xát lòng bàn tay thì phát hiện bàn tay không hề xước xát. Thế thì nó đi vào trong bằng cách nào. Anh vội vã nhìn vào trong cơ thể thì phát hiện hạt mầm đó đã theo mạch máu di chuyển dần xuống dưới, như thể nó đang tìm vị trí phù hợp để bám vào.

Ngô Bình tê hết cả da đầu. Anh không hiểu rõ đây là thứ gì. Trong phiến ngọc cũng không ghi lại. Nhỡ đâu nó có hại cho cơ thể thì có phải anh xong đời không?

Ngô Bình lo lắng quan sát đường đi của hạt mầm. Cũng may, hạt mầm này chỉ di chuyển trong cơ thể. Khoảng một tiếng sau, nó đến gần Đan Điền, có vẻ như khá thích ở đây nên cứ ở lại đó mà không di chuyển nữa.

Đan Điền là nơi mà chân khí của anh đi qua khi tu luyện. Sau đó một cảnh tượng thú vị xảy ra. Hạt mầm sau khi làm tổ ở đó thì bắt đầu nuốt chân khí của anh. Lượng chân khí bị nó hút mất không nhiều nhưng cũng chẳng ít.

Nếu Ngô Bình không tu luyện mà để mặc cho nó hút thì chỉ trong bảy ngày là chân khí trong cơ thể anh sẽ bị nó hút cạn.

Ngô Bình ỉu xìu, thứ dở hơi này ngày ngày hút mất chân khí của anh, vậy anh phải làm sao? Anh vội vã ngồi xếp bằng xuống luyện khí.

Nhưng có làm vậy cũng chỉ đủ để tạm thời duy trì sự cân bằng, giữ cho chân khí không tăng không giảm.

Đúng lúc này Đông Hoàng đi tới, vẫy đuôi. Nó đưa mắt nhìn tới nhìn lui như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.

Ngô Bình tâm trạng buồn bực hỏi: “Mày đang tìm gì đó?”

Đông Hoàng thè cái lưỡi ra như thể đang trả treo với anh: “Biết thừa rồi còn hỏi”.

Ngô Bình thở dài: “Ban nãy tao lấy được một hạt mầm rất kỳ lạ. Vốn chỉ định cầm lên xem thôi nhưng ai ngờ giờ nó chạy luôn vào trong người tao rồi”.

Đông Hoàng sững lại, nhìn Ngô Bình chăm chú như muốn bảo anh tiếp tục kể đi.

Vậy nên, Ngô Bình liền mô tả lại tình trạng của hạt mầm kia trong cơ thể mình. Đông Hoàng nghe xong mắt như mở to hơn, có vẻ như nó cũng vô cùng ngạc nhiên.

Nửa phút sau, nó đột nhiên chạy ra ngoài nhưng rất nhanh sau đó đã quay lại. Khi quay lại, nó đang tha một phiến ngọc, bên trên dày đặc những văn tự thời tiền sử!
Chương 459: Đạo chủng

Ngô Bình rất tò mò, anh liền cầm thẻ ngọc lên xem, bên trên là tiên văn viết cách ngưng luyện đạo chủng.

Thì ra khi tiên nhân thời thượng cổ đạt đến một cảnh giới nhất định thì sẽ ngộ ra được đại đạo của trời đất, có thể dùng những thứ bản thân lĩnh ngộ được và một phần sức mạnh để ngưng tụ thành một hạt giống, được gọi là đạo chủng.

Đạo chủng thường được các bậc đại năng dùng để bồi dưỡng các đệ tử ưu tú, không dễ dàng truyền lại. Một khi người đệ tử có được đạo chủng thì tu vi sẽ tăng vọt.

Xem xong thẻ ngọc, toàn thân Ngô Bình run lên, anh và Đông Hoàng đưa mắt nhìn nhau.

"Nó chính là đạo chủng sao?", anh hỏi.

Đông Hoàng gật đầu, sau đó nhìn Ngô Bình với ánh mắt bi phẫn như đang nói: Tại sao lại là anh mà không phải là tôi!

Ngô Bình thở ra một hơi, nghiêm mặt nói: "Đông Hoàng, mày tuyệt đối không được nói với người khác chuyện này, biết chưa?"

Đông Hoàng trợn to mắt như đang nói: Tôi còn chẳng thể nói tiếng người, anh yên tâm đi!

Ngô Bình vỗ đầu nó, nói: "Nếu nó là là đạo chủng thì không chừng sau này tao có cơ hội trở thành thiên tiên. Khi nào tao trở thành thiên tiên thì tao chắc chắn sẽ cho mày trở thành tiên cẩu!"

Đông Hoàng trợn mắt nhìn anh, sau đó đi sang một bên nằm bẹp xuống.

Ngô Bình không được hồi đáp liền nhún vai, sau đó lấy ra thanh kiếm ngọc có được cùng với vạc đá. Trong ngọc kiếm có một luồng năng lượng màu đen, lúc này anh trực tiếp bóp nát kiếm ngọc.

Một luồng khí sắc bén đột nhiên bay ra lao vào cơ thể anh. Nhưng luồng khí này vừa đi vào đã bị đạo chủng hấp thu, nhanh chóng chìm xuống đan điền, chẳng mấy chốc đã bị đạo chủng nuốt gọn.

"Hóa ra nó cũng có thể hấp thu được luồng năng lượng kỳ lạ này", anh chớp mắt, tiếp tục quan sát sự thay đổi của đạo chủng.

Sau khi hấp thu luồng khí màu đen, mười mấy phút sau đạo chủng liền phun ra một luồng sát khí sắc bén. Luồng sát khí này hòa vào trong chân khí của Ngô Bình, còn tinh khiết hơn cả luồng khí mà kiếm ngọc nhả ra, cũng dễ dàng hòa cùng chân khí hơn.

"Hả, luồng năng lượng kỳ lạ này được được tinh lọc rồi sao?". Ánh mắt anh sáng lên, xem ra đạo chủng không chỉ hấp thu được mà nó còn có tác dụng khác!

Anh nghiên cứu đạo chủng mải mê, bất giác đã đến tối. Trương Lệ gọi anh xuống tầng ăn cơm, anh lề mề mãi, cuối cùng Trương Lệ phải quát anh mới chịu đi xuống tầng.

Ông ngoại và bà ngoại đều đang ở đây, hai người dùng xong đậu hòe thì trông trẻ hơn rất nhiều, tóc trắng chuyển đen, nếp nhăn ít hẳn, trông chỉ mới tầm 50 tuổi.

Trương Lệ có sự thay đổi rất lớn, trông chỉ mới 37, 38 tuổi, hoàn toàn không giống người phụ nữ đã hơn 50 tuổi.

Đồ ăn rất thịnh soạn, bà ngoại liên tục gắp đồ cho anh, còn nói: "Tiểu Bình, cháu gầy quá, ăn thịt nhiều vào".

Ngô Bình để cho bà gắp, bà gắp bao nhiêu thì anh ăn bấy nhiêu, khiến bà ngoại vui tới nỗi cười không ngừng được.

Lạc Mộng Trần cười nói: "Cậu chủ, trông anh ăn cơm ngon mắt thật đấy".

Ngô Bình cạn lời: "Vậy các người đúng là quá rảnh nên mới thấy thế".

Ăn được nửa bữa thì đột nhiên có người gõ cửa. Cương Tử đi ra xem, sau đó nhanh chóng chạy vào nói: "Cậu chủ, Trương Khải Thần đến rồi!"

Trương Khải Thần?

Ngô Bình nhíu mày, không phải Trương Khải Thần đang chạy trốn vì trốn nợ sao, tại sao còn dám quay về?

Anh đứng dậy nói: "Để tôi đi xem".

Ông ngoại cũng định đi nhưng bị anh ngăn lại, anh cười nói: "Ông ngoại, mọi người cứ ăn cơm đi, để cháu xử lý".

Khi ra cổng, anh thấy bố con Trương Khải Thần và Trương Lập Quân đang đứng đó. Ánh mắt Trương Khải Thần rất hung ác, tay trái giấu trong áo. Vừa mở cửa ra là anh ta đã xông vào, nhưng bị Ngô Bình đẩy ra.

Trương Khải Thần ngã nhào xuống đất, sau đó một con dao găm sáng loáng rơi ra từ trong lòng anh ta!

Ngô Bình liền híp mắt: "Mang dao đến nhà tôi à? Trương Khải Thần, anh muốn làm gì?"

Trương Khải Thần nhặt con dao lên, sau đó hằn học nói với anh: "Ngô Bình, đưa cho tao mượn một triệu tệ, tao sẽ đi ngay!"

Ngô Bình cười lạnh: "Cho anh mượn một triệu tệ à? Tại sao tôi phải làm thế?"

Trương Khải Thần chỉ vào nhà Ngô Bình, nói: "Mày xây căn biệt thự này phải mất mấy chục triệu tệ đúng không? Mày giàu như thế thì cho tao mượn một triệu tệ cũng chẳng là gì với mày đúng không?"

Ngô Bình nhìn anh ta như nhìn một kẻ ngu, nói: "Tôi có tiền là phải đưa anh à? Vậy anh có thể đến ngân hàng, ngân hàng là nơi có nhiều tiền nhất".

Ánh mắt Trương Khải Thần vô cùng hung ác: "Ngô Bình, nếu mày không đưa tiền cho tao thì tao... hôm nay tao sẽ giết mày! Dù sao tao cũng rơi vào đường cùng rồi, so với bị bọn cho vay chém chết thì chi bằng kéo theo kẻ giàu có như mày chết cùng!"

Ngô Bình cười lạnh: "Nói thế thì tôi không đưa anh một triệu tệ anh sẽ giết tôi sao?"

Trương Khải Thần đanh giọng nói: "Đúng vậy!"

Ngô Bình khẽ thở dài, nói: "Trương Khải Thần, anh làm thế là đang ăn cướp đấy, anh có biết không?"

Trương Khải Thần cười lạnh: "Đã đến nước này rồi, tao không sợ gì đâu!"

"Anh không sợ thật sao?", Ngô Bình nhìn anh ta chằm chằm.

Trương Khải Thần chột dạ, nhưng anh ta ép mình phải bình tĩnh, hung ác nói: "Đúng vậy! Rốt cuộc mày có đưa hay không?"

"Không đưa", mặt Ngô Bình không biểu cảm.

"Mày...", Trương Khải Thần cắn răng, cầm dao găm đâm mạnh về phía Ngô Bình, định làm thế để dọa anh.

Ngô Bình tóm lấy cánh tay anh ta rồi bóp mạnh, Trương Khải Thần liền kêu lên thảm thiết, người anh ta khuỵu xuống: "Đau quá, mau thả tao ra..."

Ngô Bình nói: "Trương Khải Thần, anh đúng là chẳng được tích sự gì".

Trương Khải Thần gào lên: "Ngô Bình! Mày phải đưa tao một triệu tệ! Cho dù tao không đánh lại mày thì tao cũng có thể đánh được ông bà ngoại mày, đánh được em gái mày! Hôm nay tao đi thì mai tao sẽ quay lại! Tao sẽ khiến cho nhà mày không được yên thân!"

Ngô Bình gật đầu: "Rất tốt, anh đã khiến tôi phải coi trọng anh rồi đấy".

Nói xong anh vung tay, Trương Khải Thần liền nằm bẹp xuống không đứng dậy nổi, không thể nhúc nhích.

Trương Lập Quân vội chạy lại đỡ, nhưng đỡ thế nào con trai cũng không dậy nổi, toàn thân anh ta mềm oặt như bùn. Ông ta sửng sốt, nói: "Ngô Bình, mày làm gì Tiểu Thần hả? Sao nó không thể động đậy?"

Ngô Bình không quan tâm đến ông ta mà gọi điện, chẳng mấy chốc Chu Nhược Tuyết đã đưa một đám cảnh sát đến.

"Sếp Ngô, có chuyện gì vậy?", cô ấy hỏi.

Ngô Bình nói: "Người này tên là Trương Khải Thần, uy hiếp anh phải đưa anh ta một triệu tệ, nếu không anh ta sẽ lấy dao chém chết anh. Anh đã khống chế anh ta rồi, mọi người cứ làm theo đúng luật pháp, cần xử lý thế nào thì cứ xử lý thế ấy".

Nói xong anh liền bảo Cương Tử đi lấy video giám sát, camera ngoài cổng đã quay lại toàn bộ những gì xảy ra.

Trương Khải Thần rất kinh ngạc, anh ta há to miệng định gào lên nhưng tiếc là không thốt ra lời.

Chu Nhược Tuyết tức giận nói: "Anh to gan thật đấy, ngay cả sếp của chúng tôi mà cũng dám đến ăn cướp. Người đâu, còng anh ta lại!"

Chu Nhược Tuyết bảo người áp giải bố con Trương Khải Thần lên xe, sau đó cười nói: "Sếp à, lâu lắm không gặp".

Ngô Bình nói: "Vào trong nhà ngồi chứ?"

Chu Nhược Tuyết cười nói: "Em không vào ngồi đâu, lệnh từ tỉnh mới được đưa xuống, ngày mai em phải đến đội phòng chống ma túy trên tỉnh nhậm chức. Cảm ơn anh nhé, nếu không có anh thì em không thể đến đó".

Ngô Bình nói: "Đừng khách sáo. Đến đó thì hãy làm việc nghiêm túc, có gì cần cứ bảo anh".

Chu Nhược Tuyết gật đầu thật mạnh: "Rõ, thưa sếp".

Chu Nhược Tuyết đưa người đi, Ngô Bình thì lại đứng ở cửa trầm tư: Ngay cả một tên như Trương Khải Thần cũng dám tới đây gây chuyện, danh tiếng của anh ở huyện này không được vang dội lắm.

Anh đột nhiên nhận ra mình phải có danh tiếng nhất định, ít nhất không được để người khác bắt nạt người nhà anh!

Sau khi quay vào nhà ăn cơm xong, anh bắt đầu suy nghĩ, làm sao mới có thể tạo dựng danh tiếng ở huyện và thôn.

Lạc Mộng Trần thấy anh trầm tư thì hỏi: "Cậu chủ, anh đang nghĩ gì vậy?"

Ngô Bình nói: "Mộng Trần, anh muốn làm một số việc để người ở huyện và người ở thôn biết anh bản lĩnh thế nào, không dám chọc vào anh. Em thấy nên làm thế nào?"

Lạc Mộng Trần mỉm cười: "Việc này rất đơn giản, đó chính là bắt nạt kẻ mà họ sợ nhất".

Ngô Bình chớp mắt: "Ý em là đến tìm kẻ ghê gớm nhất trong huyện và dạy cho hắn ta một bài học?"
Chương 460: Trừ hại cho dân

Lạc Mộng Trần gật đầu: "Đúng thế, cứ làm như vậy".

Ngô Bình thấy cách này khá hay, liền gọi điện nghe ngóng xem ai là kẻ hung ác nổi danh nhất của huyện, sau đó nhanh chóng viết ra một danh sách, tổng cộng có ba người.

Ba người này đều là những đại diện nổi bật, một người là chủ doanh nghiệp thâu tóm cả hai giới hắc bạch, biệt hiệu Hồn Lưu, tên đầy đủ là Lưu Toàn Công. Hắn làm lũng đoạn tất cả công việc phá dỡ, cung cấp đất đá, cát xây dựng của huyện. Nghe nói hắn có chỗ dựa trên tỉnh, thế nên ngay cả lãnh đạo huyện cũng không dám làm gì hắn. Kẻ này sở hữu bảy công ty, mỗi năm có lợi nhuận hàng tỷ tệ, hắn còn bồi dưỡng hơn trăm đả thủ.

Hơn nữa tên Hồn Lưu này còn có mười mấy danh hiệu, nào là đại biểu của huyện, nắm chức vụ như chủ tịch hiệp hội doanh nghiệp của tỉnh K, hắn có sức ảnh hưởng cả ở giới kinh doanh và cả với chính quyền.

Mấy năm gần đây hắn càng ngày càng ngang ngược, thậm chí đã có bảy tên đàn em của hắn từng giết người, nhưng đều không bị phán tử hình mà chỉ ngồi tù mấy năm là được thả ra, tiếp tục hoành hành.

Người thứ hai là một tên ác bá ở khu phố này, tên là Tạ Phi, biệt hiệu Đại Phi. Đại Phi là một tên chuyên đâm thuê chém mướn, đã từng ngồi tù ba lần, sau khi ra tù vẫn vô cùng ngang ngược. Bây giờ gã đang cho vay nặng lãi và mở sòng bài, thường xuyên bày trò lừa người. Hàng trăm gia đình đã táng gia bại sản, vợ con ly tán, thậm chí gã còn bị kiện ra tòa vì tội giết người.

Người thứ ba là một người phụ nữ, người ta hay gọi ả ta là chị Hương, tên đầy đủ Vương Hương Muội. Ả ta 15 tuổi đã kết hôn, sinh con xong liền bỏ nhà đi, sau đó đi mại dâm ở tỉnh khác. Khi đã hơn 30 tuổi, ả ra về huyện mở club, sau đó mở rộng mối quan hệ, dần dần lũng đoạn các công trình đấu thầu ở huyện, còn nợ một đống tiền lương của công nhân. Có hàng trăm công nhân từng cùng nhau đòi nợ, kết quả bị ả ta gọi đám vệ sĩ đả thủ đến đánh cho mấy chục người bị thương, trong đó hai người do bị thương quá nặng mà qua đời. Xảy ra án mạng mà ả ta vẫn chẳng bị sao, ngược lại còn ngang ngược hơn. Ả ta ngang ngược như vậy là vì nghe nói sau lưng ả ta có một nhân vật lớn trên tỉnh chống lưng, nắm cả hai giới hắc bạch.

Ba kẻ này đều gây thù chuốc oán vô số kể, là những kẻ mà người dân trong huyện căm ghét nhất. Chúng đã chiếm đóng ở nơi này hơn mười năm, bám rễ rất sâu, không ai dám động vào.

Sau khi nghĩ một lúc, anh quyết định ra tay với Hồn Lưu đầu tiên.

Anh nhớ đến khi mình xây nhà Vương Hiến Sâm có nhắc đến cái tên Hồn Lưu này, anh liền gọi điện bảo Vương Hiến Sâm đến.

Nhờ có mối quan hệ của Ngô Bình mà gần đây Vương Hiến Sâm có rất nhiều mối làm ăn, bán vật liệu xây dựng kiếm bộn tiền, thế nên Ngô Bình chính là thần tài của ông ta. Ngô Bình vừa gọi là ông ta đã vội đến ngay, còn không quên mang theo quà đến.

Còn chưa tới 20 phút mà Vương Hiến Sâm đã đến, còn cầm theo mấy hộp quà, cười nói: "Cậu Ngô, tôi định đến thăm cậu từ lâu nhưng cậu cứ vắng nhà mãi. Tôi có mấy món đặc sản này, mong cậu đừng chê".

Ngô Bình bảo Cương Tử nhận lấy đồ rồi cười bảo: "Ông Vương, lần sau tới không cần mang đồ đâu".

Vương Hiến Sâm vào phòng khách ngồi xuống, Ngô Bình liền nói thẳng: "Lần trước khi xây nhà, việc phá dỡ, cung cấp đất đá, cát xây dựng đều là do Hồn Lưu phụ trách sao?"

Vương Hiến Sâm gật đầu: "Đúng vậy, mảng phá dỡ và di dời đã đã bị hắn độc quyền, người khác không dám nhận. Chúng ta còn đỡ, chứ một số đồ trang trí của các tiểu khu hay cát xây dựng cần dùng đều phải mua của bên hắn, nếu không thì không thể thi công được. Đặc biệt là cát xây dựng, ngay cả các cửa hàng địa phương cũng phải dùng của bên hắn, trong khi giá đắt gấp rưỡi bên ngoài".

Ngô Bình nói: "Lúc trước hắn lấy bao nhiêu tiền phí phá dỡ?"

Vương Hiến Sâm phụ trách cả công trình nên nắm rõ, nói: "Vốn là việc phá dỡ cũng chỉ mất phí 20 nghìn tệ, nhưng người của Hồn Lưu thu phí khá cao nên lấy 50 nghìn tệ, hơn nữa phải thu tiền trước rồi mới tiến hành".

"Đất đá và cát xây dựng thì sao?", anh hỏi tiếp.

"Dùng khá nhiều đất đá vì phải làm lại móng hoàn toàn, một xe thường là khoảng 500 tệ, Hồn Lưu lấy 2500 tệ một xe. Chúng ta dùng mười xe, tính ra là 25 nghìn tệ. Còn cát thì bên ngoài lấy 200 tệ/tấn, Hồn Lưu lại lấy tận 500 tệ, chúng ta cũng phải tốn một khoản khá lớn".

"Ba mục này cộng lại là cũng mất khoảng 100 nghìn tệ. May là chúng ta cũng có chút danh tiếng ở huyện này, nếu không thì hắn còn lấy nhiều hơn". Vương Hiến Sâm cũng rất tức giận: "Tôi chuyên về vật liệu xây dựng, biết rất nhiều người bạn làm kiến trúc, họ đều vô cùng căm ghét tên Hồn Lưu này".

Ngô Bình cười lạnh: "Dám lừa tiền của tôi à, hay lắm!"

Sau đó anh nói: "Ông Vương, ông đưa tôi đi gặp Hồn Lưu".

Vương Hiến Sâm rất kinh ngạc: "Cậu Ngô, cậu định làm gì?"

"Trừ hại cho dân", Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Ông chỉ cần dẫn đường thôi, những việc còn lại để tôi lo".

Vương Hiến Sâm cắn răng, sau đó gật đầu thật mạnh: "Được! Tôi đưa cậu đi gặp hắn!"

Tại thị trấn Lục Hà, huyện Minh Dương.

Trong thị trấn có một bãi cát xây dựng quy mô lớn. Nơi đây chất đầy cát, chiếm diện tích hơn 500 mẫu, có hàng chục triệu tấn cát, giá trị ước tính hàng trăm triệu tệ.

Một tòa nhà năm tầng được xây trước bãi cát, đó là nơi công nhân nghỉ ngơi, cũng là nơi mà Lưu Toàn Công ở. Trong một năm thì phần lớn thời gian hắn sẽ ở đây, vì số cát này là thứ giúp hắn kiếm được nhiều tiền nhất.

Lưu Toàn Công đang luyện công ở bãi đất trống trước tòa nhà. Từ nhỏ hắn đã tập võ, nhưng chẳng có thiên phú nên võ thuật cũng tầm thường. Sau khi hắn có tiền liền mời rất nhiều quyền sư đến dạy hắn.

Lúc này trong bãi đang có ba quyền sư dạy quyền pháp cho hắn. Lưu Toàn Công luyện tập rất nghiêm túc, đôi lúc lại hỏi ba quyền sư. Ở bên cạnh có một đám đả thủ đang không ngừng khen hay, cạnh chúng là những bộ bàn ghế để đầy những hạt dưa vừa đồ ăn vặt.

Đột nhiên một chiếc xe Sedan màu xanh ngọc lao tới, đó chính là chiếc M8 của Ngô Bình, xe lái thẳng đến bãi đất trống.

Lưu Toàn Công ngừng việc luyện công, hắn còn tưởng là bạn đến chơi. Nhưng chiếc xe mở ra, một thanh niên khoảng 20 tuổi trông lạ mặt bước xuống, người này mặc bộ đồ thoải mái, trông như sinh viên đại học vừa tốt nghiệp.

Một tên mắt xếch đằng sau Lưu Toàn Công hất cằm: "Đến đây làm gì?"

Ngô Bình nhìn xung quanh, hỏi: "Ai là Lưu Toàn Công?"

Lưu Toàn Công nhíu mày, kẻ này xưng thẳng tên hắn như thế là hoàn toàn không hề tôn trọng hắn. Hắn liền trầm giọng nói: "Là tôi đây, cậu tìm tôi có việc gì?"

Ngô Bình nhìn hắn, hỏi: "Nghe nói anh đã lũng đoạn quyền cung cấp đất cát và cả công tác phá dỡ của huyện?"

Lưu Toàn Công híp mắt, hắn cảm thấy Ngô Bình không có ý tốt, liền nói: "Cậu rốt cuộc là ai?"

Ngô Bình rất tức giận: "Khoảng thời gian trước tôi xây nhà, việc phá dỡ, cung cấp cát, vận chuyển đất đá đều là do bên anh phụ trách. Sau này tôi mới nghe ngóng thử thì hóa ra anh lấy phí cao hơn bên khác cả 100 nghìn tệ. Tôi bị hớ mất số tiền này nên tôi tới tìm anh để nói lý!"

Nghe Ngô Bình nói thế tất cả mọi người đều bật cười, ngay cả Lưu Toàn Công cũng tỏ vẻ bỡn cợt, nói: "Hóa ra là muốn hoàn tiền, vậy cậu muốn hoàn bao nhiêu?

Ngô Bình chớp mắt: "Anh có thể hoàn bao nhiêu?"

Lưu Toàn Công nhìn đám đả thủ của mình, cười nói: "Các anh em à, trên đời này đúng là thể loại gì cũng có. Mọi người nói xem tôi nên hoàn cho cậu ta bao nhiêu?"

Tên mắt xếch cười lạnh: "Muốn hoàn tiền cũng được, cậu hãy so chiêu với mấy vị quyền sư đi, nếu cậu thắng thì hoàn tiền cho cậu".

Ngô Bình nói: "Thắng mới được hoàn tiền à? Không hợp lý gì cả, các người nợ tiền tôi mà còn bắt tôi phải đánh nhau với người khác mới chịu trả à?"

Lưu Toàn Công cười lạnh: "Thằng nhóc kia, cậu muốn lý lẽ gì nữa hả?"

Ngô Bình chỉ vào hàng chục triệu tấn cát trước mặt, nói: "Tôi thắng thì số cát này sẽ thuộc về tôi hết".

Mặt Lưu Toàn Công lạnh đi: "Ăn nói lớn lối thật đấy! Vậy nếu cậu thua thì sao?"

Ngô Bình nhếch môi: "Thua sao?"

Anh chỉ vào xe của mình: "Giá lăn bánh của chiếc M8 của tôi là hơn hai triệu tệ, tôi thua thì chiếc xe thuộc về anh".
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom