Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 45: MỔ BỤNG LẤY CON
“Vương thúc tất nhiên chưa từng thấy qua. Đây là kết quả ta vẽ ra rồi bảo Lục Ngạn thay ta chạy tới cửa hàng rèn nhiều lần mới có được.
Cổ Thánh Y nhìn một đống nhíp, dao nhỏ lại hít sâu vài hơi, sau đó nói với Đoan Thân Vương: "Vương thúc, tiếp theo mong ngài chuẩn bị tâm lý thật tốt, ta muốn mổ bụng Vương thẩm lấy đứa trẻ ra."
Cổ Thánh Y nói xong, sắc mặt thản nhiên cầm một con dao nhỏ lên. Đoan Thân Vương và Mặc Nhiễm ngây người, dường như đã mất khả năng phản ứng.
Nhưng vào lúc này, thái y lại xông vào, hô to gọi nhỏ: "Không thể! Không thể được! Trấn Nam Vương phi làm vậy là muốn lấy mạng của Đoan Thân Vương phi đấy! Lão phu làm nghề y hơn mười năm, chưa từng nghe qua cách làm hoang đường như vậy! Mổ bụng lấy con rõ ràng là chuyện không có tính người. Hôm nay, chỉ cần lão phu còn một hơi thở, quyết không cho phép ngươi phá hỏng danh tiếng của người làm nghề y!"
Lão thái y giang hai cánh tay, chắn ở trước mặt Cổ Thánh Y , vô cùng quật cường và cố chấp. Cổ Thánh Y thở dài, trong đôi mắt đẹp mơ hồ đã hơi tức giận. Thấy kim mình gây tê cho Vương phi sắp hết tác dụng, cô dứt khoát đẩy lão thái y ra.
"Không biết biến báo! Mệt cho ngươi còn nói mình làm nghề y hơn mười năm. Hoa Đà còn nạo xương chữa thương, Trọng Cảnh cũng từng rạch da người dùng thuốc. Hôm nay, ta muốn mổ bụng của Vương thẩm lấy con ra cũng là đạo lý tương tự. Mạng người là lớn nhất, Vương thẩm bị ngươi làm chậm trễ thời gian quá lâu, nếu có gì sơ xuất, ngươi gánh vác được sao?"
Tuy lão thái y nói không lại Cổ Thánh Y nhưng vẫn quyết tâm không cho cô động vào Đoan Thân Vương phi. Nếu lão thái y mềm cứng đều không chịu, cô dứt khoát trừng mắt nói với Mặc Nhiễm: "Ngươi còn chờ gì nữa? Lẽ nào chờ Vương thẩm nguy hiểm đến tính mạng sao?"
Mặc Nhiễm ngầm hiểu, đi thẳng tới trước mặt lão thái y. Hắn cố ý nghiêng đầu qua chắn tầm mắt của lão thái y. Lão thái y vừa liếc mắt qua, hắn lại dùng sống dao đánh cho lão thái y bất tỉnh, nằm lăn xuống đất.
"Tiêu... Tiêu Nhi... Ngươi đang làm gì vậy?"
Cổ Thánh Y không để ý tới chuyện trấn an Đoan Thân Vương, nói luôn với Mặc Nhiễm: "Vương thúc, cảnh tượng tiếp theo... Nếu ngài ở đây thì sợ sẽ không chịu nổi! Mặc Nhiễm, ngươi đưa Vương thúc ra ngoài, cố gắng trấn an!"
Mặc Nhiễm thấy Cổ Thánh Y vẫn ung dung bình tĩnh, nói chuyện rất chắc chắn thì trong lòng cũng bớt bất an và nghi ngờ. Hắn nhìn cô không nói gì nhưng vẫn có ý hỏi thăm lần cuối.
Mặc dù Mặc Nhiễm không nói nhưng Cổ Thánh Y lại hiểu được lo lắng của hắn. Cô khẽ gật đầu, sau đó mỉm cười nói: "Yên tâm!"
Trong nháy mắt, Cổ Thánh Y đã bước vào trạng thái. Mặc dù cô đã không sờ vào dao giải phẫu mấy tháng, nhưng năng lực bác sĩ của cô vẫn không hề giảm xuống.
"Dao!" Cổ Thánh Y giống như ngày xưa, giơ tay ra truyền đạt mệnh lệnh. Nhưng cô chờ một lúc lâu mới nhớ bây giờ không phải ở hiện đại. Cô đang muốn rụt tay lại thì con dao phẫu thuật kia đã được đặt vào tay cô.
Cổ Thánh Y kinh ngạc nhìn theo cánh tay qua, hóa ra Vân Kiệt Thùy đã lặng lẽ đi tới sau lưng mình từ lúc nào.
"Không cần để ý tới ta, ngươi cứ làm chuyện ngươi muốn làm đi." Vân Kiệt Thùy cẩn thận quan sát Đoan Thân Vương phi, đồng thời để ý tới từng động tác của Cổ Thánh Y .
Tuy Vân Kiệt Thù chưa từng nhìn thấy cách chữa trị như vậy nhưng không nghi ngờ cô. Cho dù chỉ có duyên gặp mặt một lần nhưng hắn vẫn bị Cổ Thánh Y và y thuật của cô thuyết phục.
Có Vân Kiệt Thùy phối hợp, Cổ Thánh Y cuối cùng không còn lo lắng nữa. Cô giơ con dao sáng loáng trong tay, không hề do dự, thành thạo rạch một đường trên bụng của Đoan Thân Vương...
"Sao... sao có thể làm vậy được? Không được! Không được! Cách này của Thánh Y là không thể thực hiện được! Không thể thực hiện được!" Ngoài cửa, Đoan Thân Vương càng nghĩ vẫn cảm thấy cách mổ bụng lấy con của Cổ Thánh Y không đáng tin cậy. Ông suy nghĩ một lát lại xông về phía cửa.
Lúc này Mặc Nhiễm đứng chắn ở cửa, khuyên giải: "Vương thúc, ngài yên tâm đi. Nếu Thánh Y đã lấy đầu ra đảm bảo, ngài còn sợ gì chứ? Nếu nàng không hoàn toàn nắm chắc, sao dám nói mạnh miệng như vậy?"
"Nhưng... Nhưng?" Mặc dù Mặc Nhiễm nói rất có lý nhưng Đoan Thân Vương vừa nghĩ tới cách làm khiến trời đất quỷ thần phải khiếp sợ của Cổ Thánh Y thì càng hoảng hơn.
Chỉ nghe "bịch" một tiếng, Mặc Nhiễm cuối cùng lại quỳ xuống đất. Hắn nói vô cùng chân thành: "Vương thúc, tuy Mặc Nhiễm sinh ra ở Hoàng cung nhưng lại sống trong phủ Đoan Thân Vương. Trong lòng Mặc Nhiễm, người khác tuyệt đối không thể so sánh được với Vương thúc và Vương thẩm. Bây giờ Vương thẩm đang nguy hiểm sớm tối, thái y cũng không có cách nào. Vậy chúng ta không bằng cứ yên tâm để Thánh Y đi chữa trị cho Vương thẩm, có đôi khi chọn nước cờ hiểm mới có thể giành thắng lợi."
Đoan Thân Vương thở hắt ra một hơi, sau đó trầm ngâm một lát mới nói: "Tiêu Nhi, ngươi thật sự tin vào cách mổ bụng lấy con này à?"
"Thúc phụ, ta tin! Thánh Y nói nàng có thể làm được, vậy ta sẽ tin tưởng tuyệt đối."
Từ trong giọng nói Mặc Nhiễm có thể cảm nhận được hắn đặc biệt tin tưởng Cổ Thánh Y . Bởi vì cô nhìn hắn, dùng giọng nói tuyệt vời nhất thế gian bảo hắn yên tâm. Cô nhìn hắn với ánh mắt kiên định và chắc chắn, bảo hắn yên tâm, vậy hắn còn gì phải lo lắng nữa?
Đêm đã khuya, cả phủ Đoan Thân Vương đều chìm trong bóng tối giống như bị nhuộm mực. Rõ ràng đang giữa mùa hè nhưng tối nay ve và ếch ngoài ao lại im lặng một cách lạ thường, chỉ còn lại đêm hè nóng bức khiến người ta đang sốt ruột chờ đợi lại càng thêm phiền não.
"Oa... Oa..."
Tiếng khóc của đứa trẻ sơ sinh hoàn toàn phá tan sự yên tĩnh lúc nửa đêm. Mọi người đều vui mừng. A hoàn, bà tử lập tức loạn cả lên, giống như bầy ong vỡ tổ lao về phía phòng.
Trong mắt Đoan Thân Vương thoáng vui mừng. Nhưng lời lão thái y nói lại đột nhiên vang lên trong đầu ông. Ông nhớ lão thái y đã từng nói rõ ràng, Vương phi và đứa trẻ chỉ có thể bảo vệ được một người, lẽ nào con bé Thánh Y tự chủ trương, chọn đứa trẻ thay ông?
Cơ thể Đoan Thân Vương đột nhiên cứng đờ, máu trong người dường như lập tức đông cứng lại, mặt tái nhợt.
Bà đỡ vui mừng bế đứa trẻ đi ra, cười nói với các vị khách còn chưa rời đi và Đoan Thân Vương: "Chúc mừng, chúc mừng! Vương gia ! Vương phi nương nương đã sinh cho ngài một tiểu thế tử..."
Đoan Thân Vương nhìn gương mặt nhỏ nhắn đầy nếp nhăn của đứa nhỏ có phần tương tự với mặt của Vương phi, nhưng trên mặt chẳng hề vui vẻ gì, chỉ cúi người hỏi: "Vương phi? Vương phi bây giờ... thế nào?"
Mặc Nhiễm cũng giống như Đoan Thân Vương, vừa căng thẳng lại sợ hãi nhìn bà đỡ, rất sợ bà ta sẽ nói ra tin dữ làm người ta khó có thể chịu nổi
Cổ Thánh Y nhìn một đống nhíp, dao nhỏ lại hít sâu vài hơi, sau đó nói với Đoan Thân Vương: "Vương thúc, tiếp theo mong ngài chuẩn bị tâm lý thật tốt, ta muốn mổ bụng Vương thẩm lấy đứa trẻ ra."
Cổ Thánh Y nói xong, sắc mặt thản nhiên cầm một con dao nhỏ lên. Đoan Thân Vương và Mặc Nhiễm ngây người, dường như đã mất khả năng phản ứng.
Nhưng vào lúc này, thái y lại xông vào, hô to gọi nhỏ: "Không thể! Không thể được! Trấn Nam Vương phi làm vậy là muốn lấy mạng của Đoan Thân Vương phi đấy! Lão phu làm nghề y hơn mười năm, chưa từng nghe qua cách làm hoang đường như vậy! Mổ bụng lấy con rõ ràng là chuyện không có tính người. Hôm nay, chỉ cần lão phu còn một hơi thở, quyết không cho phép ngươi phá hỏng danh tiếng của người làm nghề y!"
Lão thái y giang hai cánh tay, chắn ở trước mặt Cổ Thánh Y , vô cùng quật cường và cố chấp. Cổ Thánh Y thở dài, trong đôi mắt đẹp mơ hồ đã hơi tức giận. Thấy kim mình gây tê cho Vương phi sắp hết tác dụng, cô dứt khoát đẩy lão thái y ra.
"Không biết biến báo! Mệt cho ngươi còn nói mình làm nghề y hơn mười năm. Hoa Đà còn nạo xương chữa thương, Trọng Cảnh cũng từng rạch da người dùng thuốc. Hôm nay, ta muốn mổ bụng của Vương thẩm lấy con ra cũng là đạo lý tương tự. Mạng người là lớn nhất, Vương thẩm bị ngươi làm chậm trễ thời gian quá lâu, nếu có gì sơ xuất, ngươi gánh vác được sao?"
Tuy lão thái y nói không lại Cổ Thánh Y nhưng vẫn quyết tâm không cho cô động vào Đoan Thân Vương phi. Nếu lão thái y mềm cứng đều không chịu, cô dứt khoát trừng mắt nói với Mặc Nhiễm: "Ngươi còn chờ gì nữa? Lẽ nào chờ Vương thẩm nguy hiểm đến tính mạng sao?"
Mặc Nhiễm ngầm hiểu, đi thẳng tới trước mặt lão thái y. Hắn cố ý nghiêng đầu qua chắn tầm mắt của lão thái y. Lão thái y vừa liếc mắt qua, hắn lại dùng sống dao đánh cho lão thái y bất tỉnh, nằm lăn xuống đất.
"Tiêu... Tiêu Nhi... Ngươi đang làm gì vậy?"
Cổ Thánh Y không để ý tới chuyện trấn an Đoan Thân Vương, nói luôn với Mặc Nhiễm: "Vương thúc, cảnh tượng tiếp theo... Nếu ngài ở đây thì sợ sẽ không chịu nổi! Mặc Nhiễm, ngươi đưa Vương thúc ra ngoài, cố gắng trấn an!"
Mặc Nhiễm thấy Cổ Thánh Y vẫn ung dung bình tĩnh, nói chuyện rất chắc chắn thì trong lòng cũng bớt bất an và nghi ngờ. Hắn nhìn cô không nói gì nhưng vẫn có ý hỏi thăm lần cuối.
Mặc dù Mặc Nhiễm không nói nhưng Cổ Thánh Y lại hiểu được lo lắng của hắn. Cô khẽ gật đầu, sau đó mỉm cười nói: "Yên tâm!"
Trong nháy mắt, Cổ Thánh Y đã bước vào trạng thái. Mặc dù cô đã không sờ vào dao giải phẫu mấy tháng, nhưng năng lực bác sĩ của cô vẫn không hề giảm xuống.
"Dao!" Cổ Thánh Y giống như ngày xưa, giơ tay ra truyền đạt mệnh lệnh. Nhưng cô chờ một lúc lâu mới nhớ bây giờ không phải ở hiện đại. Cô đang muốn rụt tay lại thì con dao phẫu thuật kia đã được đặt vào tay cô.
Cổ Thánh Y kinh ngạc nhìn theo cánh tay qua, hóa ra Vân Kiệt Thùy đã lặng lẽ đi tới sau lưng mình từ lúc nào.
"Không cần để ý tới ta, ngươi cứ làm chuyện ngươi muốn làm đi." Vân Kiệt Thùy cẩn thận quan sát Đoan Thân Vương phi, đồng thời để ý tới từng động tác của Cổ Thánh Y .
Tuy Vân Kiệt Thù chưa từng nhìn thấy cách chữa trị như vậy nhưng không nghi ngờ cô. Cho dù chỉ có duyên gặp mặt một lần nhưng hắn vẫn bị Cổ Thánh Y và y thuật của cô thuyết phục.
Có Vân Kiệt Thùy phối hợp, Cổ Thánh Y cuối cùng không còn lo lắng nữa. Cô giơ con dao sáng loáng trong tay, không hề do dự, thành thạo rạch một đường trên bụng của Đoan Thân Vương...
"Sao... sao có thể làm vậy được? Không được! Không được! Cách này của Thánh Y là không thể thực hiện được! Không thể thực hiện được!" Ngoài cửa, Đoan Thân Vương càng nghĩ vẫn cảm thấy cách mổ bụng lấy con của Cổ Thánh Y không đáng tin cậy. Ông suy nghĩ một lát lại xông về phía cửa.
Lúc này Mặc Nhiễm đứng chắn ở cửa, khuyên giải: "Vương thúc, ngài yên tâm đi. Nếu Thánh Y đã lấy đầu ra đảm bảo, ngài còn sợ gì chứ? Nếu nàng không hoàn toàn nắm chắc, sao dám nói mạnh miệng như vậy?"
"Nhưng... Nhưng?" Mặc dù Mặc Nhiễm nói rất có lý nhưng Đoan Thân Vương vừa nghĩ tới cách làm khiến trời đất quỷ thần phải khiếp sợ của Cổ Thánh Y thì càng hoảng hơn.
Chỉ nghe "bịch" một tiếng, Mặc Nhiễm cuối cùng lại quỳ xuống đất. Hắn nói vô cùng chân thành: "Vương thúc, tuy Mặc Nhiễm sinh ra ở Hoàng cung nhưng lại sống trong phủ Đoan Thân Vương. Trong lòng Mặc Nhiễm, người khác tuyệt đối không thể so sánh được với Vương thúc và Vương thẩm. Bây giờ Vương thẩm đang nguy hiểm sớm tối, thái y cũng không có cách nào. Vậy chúng ta không bằng cứ yên tâm để Thánh Y đi chữa trị cho Vương thẩm, có đôi khi chọn nước cờ hiểm mới có thể giành thắng lợi."
Đoan Thân Vương thở hắt ra một hơi, sau đó trầm ngâm một lát mới nói: "Tiêu Nhi, ngươi thật sự tin vào cách mổ bụng lấy con này à?"
"Thúc phụ, ta tin! Thánh Y nói nàng có thể làm được, vậy ta sẽ tin tưởng tuyệt đối."
Từ trong giọng nói Mặc Nhiễm có thể cảm nhận được hắn đặc biệt tin tưởng Cổ Thánh Y . Bởi vì cô nhìn hắn, dùng giọng nói tuyệt vời nhất thế gian bảo hắn yên tâm. Cô nhìn hắn với ánh mắt kiên định và chắc chắn, bảo hắn yên tâm, vậy hắn còn gì phải lo lắng nữa?
Đêm đã khuya, cả phủ Đoan Thân Vương đều chìm trong bóng tối giống như bị nhuộm mực. Rõ ràng đang giữa mùa hè nhưng tối nay ve và ếch ngoài ao lại im lặng một cách lạ thường, chỉ còn lại đêm hè nóng bức khiến người ta đang sốt ruột chờ đợi lại càng thêm phiền não.
"Oa... Oa..."
Tiếng khóc của đứa trẻ sơ sinh hoàn toàn phá tan sự yên tĩnh lúc nửa đêm. Mọi người đều vui mừng. A hoàn, bà tử lập tức loạn cả lên, giống như bầy ong vỡ tổ lao về phía phòng.
Trong mắt Đoan Thân Vương thoáng vui mừng. Nhưng lời lão thái y nói lại đột nhiên vang lên trong đầu ông. Ông nhớ lão thái y đã từng nói rõ ràng, Vương phi và đứa trẻ chỉ có thể bảo vệ được một người, lẽ nào con bé Thánh Y tự chủ trương, chọn đứa trẻ thay ông?
Cơ thể Đoan Thân Vương đột nhiên cứng đờ, máu trong người dường như lập tức đông cứng lại, mặt tái nhợt.
Bà đỡ vui mừng bế đứa trẻ đi ra, cười nói với các vị khách còn chưa rời đi và Đoan Thân Vương: "Chúc mừng, chúc mừng! Vương gia ! Vương phi nương nương đã sinh cho ngài một tiểu thế tử..."
Đoan Thân Vương nhìn gương mặt nhỏ nhắn đầy nếp nhăn của đứa nhỏ có phần tương tự với mặt của Vương phi, nhưng trên mặt chẳng hề vui vẻ gì, chỉ cúi người hỏi: "Vương phi? Vương phi bây giờ... thế nào?"
Mặc Nhiễm cũng giống như Đoan Thân Vương, vừa căng thẳng lại sợ hãi nhìn bà đỡ, rất sợ bà ta sẽ nói ra tin dữ làm người ta khó có thể chịu nổi
Bình luận facebook