Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 46: MẪU TỬ BÌNH AN
“Vương gia yên tâm, Vương phi nương nương rất khỏe, không những mẫu tử bình an, hơn nữa bây giờ máu đã ngừng chảy, mặt cũng khôi phục huyết sắc rồi.”
Người trả lời lần này không còn là bà đỡ nữa, mà là Vân Kiệt Thùy dùng giọng điệu thoải mái đáp lại mọi người.
Đoan thân vương lập tức trở nên vui sướng, hốc mắt cũng bất giác ươn ướt, ông ta kích động nói với Vân Kiệt Thùy: “Đa tạ Vân công tử, đa tạ Vân công tử. Ai cũng nói y thuật của truyền nhân Vân Kiệt Thùy của Thần Y Cốc xuất thần nhập hóa, hôm nay vừa gặp quả nhiên là thần y ở đời.”
Những người khác cũng lũ lượt thầm gật đầu, nhìn Vân Kiệt Thùy càng thêm vài phần khen ngợi và kinh thán, trong lòng nghĩ, Thần Y Cốc này quả thật là danh bất hư truyền.
Nhưng Vân Kiệt Thùy khẽ mỉm cười lắc đầu nói: “Vương gia quá khen rồi, hôm nay ta tới muộn, không có giúp được cái gì, vẫn là dựa vào Cổ cô nương nhiều, y thuật của nàng ấy mới là siêu cao thật sự, ta chẳng qua là đứng ở bên cạnh nàng ấy học tập mà thôi.”
Vân Kiệt Thùy nói rồi trong đầu lại xuất hiện bộ dạng chuyên tâm dốc sức của Cổ Thánh Y, cô không giống các cô nương bình thường nhìn thấy máu là bị dọa tới tái mét mặt mày, khí chất xuất trần trên người càng nổi bật vẻ băng thanh ngọc khiết, nhắc tới Cổ Thánh Y sắc mặt của hắn ta hơi thay đổi, trên mặt cũng treo nụ cười khẽ.
Mặc Nhiễm tự nhiên không có bỏ qua sự thay đổi vẻ mặt dù nhỏ xíu này của Vân Kiệt Thùy, Cổ cô nương? Lẽ nào hai người bọn họ đã quen biết từ trước rồi?
“Cái gì? Là nha đầu Thánh Y đó! Quả thật là nàng ta? Mặc Nhiễm, ngươi thật sự là lấy được một bảo bối rồi!” Đoan thân vương nói rồi thì càng kích động, vậy mà trực tiếp vỗ vai của Mặc Nhiễm rồi cười to thành tiếng.
Mọi người ở đây cũng vội vàng tỏ ra kinh ngạc và cảm thán nói: “Thì ra Trấn Nam Vương phi còn có bản lĩnh như vậy, thật là thâm tàng bất lộ!
“Trấn Nam Vương phi thật sự là thần y! Ngay cả Hà Thái y đều bó tay hết cách nói phải giữ lớn hoặc giữ nhỏ, nhưng Trấn Nam Vương phi lại khiến mẫu tử bình an, Trấn Nam Vương, người thật sự là lấy được thần y rồi!”
Mặc Nhiễm cũng không nhịn được mà mỉm cười gật đầu, chỉ là hắn vẫn giữ tâm tới tình cảm dao động của Vân Kiệt Thùy.
Quả nhiên, khi nghe thấy mấy chữ Trấn Nam Vương phi, sắc mặt của Vân Kiệt Thùy hơi thay đổi, thất vọng giống như một cơn gió lốc, trong nháy mắt cuốn lấy trái tim của hắn ta.
Hôm đó dưới gốc hoa lê, cánh hoa rơi lác đác, cô đưa mắt lại nhìn rồi mỉm cười, nói cô tên là Cổ Thánh Y.
Hắn ta sao lại ngốc như vậy, trong kinh thành này ngoài An Bình quận chúa Cổ Thánh Y của phủ Bình Vương, tìm đâu ra được Cổ Thánh Y thứ hai chứ.
Thấy vẻ thất vọng không che đậy được ở trên mặt Vân Kiệt Trì, trong lòng Mặc Nhiễm có hơi hơi đắc ý, lại cố ý tuyên bố chủ quyền mà nói: “Vân công tử, không biết Thánh Y bây giờ như thế nào? Sao còn...”
“Á? Ồ, Vương gia, Cổ cô nương đang khâu lại vết thương cho Đoan thân vương phi, may mắn Cổ cô nương y thuật cao siêu, vết thương không lớn, thiết nghĩ không lâu nữa cũng sẽ ra ngoài.”
Vân Kiệt Thùy nói rồi lại khắc phẩy chiếc quạt trong tay, tựa như hai người hoàn toàn khác với vẻ mất mát vừa rồi, lúc này nghiễm nhiên lại là dáng vẻ siêu thoát thế tục, phiêu phiêu công tử.
Không lâu sau, Cổ Thánh Y sau khi lau sạch tay bèn từ trong phòng đi ra, cô còn chưa kịp dặn dò cái gì, Đoan thân vương đã lên tiếng trước.
“Thánh Y, ngươi thật là... thật là thâm tàng bất lộ! Ta lại không biết Bình Vương nuôi dạy được một nữ nhi tốt như ngươi! Hôm nay thật là vất vả cho ngươi rồi!” Đoan thân vương cất cao giọng, cố ý nói cho mọi người nghe, trước kia ai ai cũng đồn thổi Trấn Nam Vương phi hữu danh vô thực, không tài không đức, hôm nay ông ta cũng phải khiến người khác nhìn cho rõ một nửa người con dâu này của ông ta xuất sắc cỡ nào.
“Vương thúc, người quá khen rồi.” Cổ Thánh Y vẫn như trước, mỉm cười nhàn nhạt, lời lẽ nhàn nhạt, sự thong dong và ưu nhã này lần nữa khuất phục mọi người.
Đoan thân vương mặt mày vui mừng, càng là nói thẳng: “Thánh Y, ngươi tuy là Bình An quận chúa ngự ban, nhưng ngươi nếu như không chê, bản vương nhận ngươi làm nghĩa nữ, như thế nào?”
Cổ Thánh Y bên này còn chưa mở miệng, Mặc Nhiễm đã trực tiếp cản ở trước người của cô, Mặc Nhiễm mấp máy khóa môi, có hơi bất lực nói: “Vương thúc, Thánh Y là Vương phi của ta, ta là cháu ruột của người, người lại muốn nhận nàng làm nghĩa nữ, há không phải là loạn bối phận sao?”
“Nhìn ta đi! Nhìn ta đi! Vui tới hồ đồ rồi phải không? Ha ha ha!” Đoan thân vương cất tiếng cười sảng khoái, quét hết vẻ u ám trước đó.
Cổ Thánh Y cũng vội nói: “Vương thúc, bây giờ người có thể vào trong xem Vương thẩm rồi, nhớ kỹ mấy ngày này Vương thẩm cần phải tịnh dưỡng, từ chối hết tất cả những ai tới phủ thăm viếng. Ngoài ra, về mặt đồ ăn cũng phải thanh đạm, tốt nhất là ăn đồ lỏng.”
“Ta vừa rồi mổ bụng lấy con cho Vương thẩm, tuy nói lúc này đã không còn gì đáng ngại, nhưng dù sao vẫn là tổn hại nguyên khí, giờ ta về phu phối mấy loại thuốc tốt cho Vương thẩm, cho nên hai phu thê chúng ta không ở lại nữa.”
Đoan thân vương ghi nhớ kỹ những lời dặn của Cổ Thánh Y vào trong lòng, đồng thời lại không khỏi cảm kích nói: “Ngươi yên tâm ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ làm theo lời ngươi nói! Thánh Y, ta không khách sáo nữa, việc nghỉ ngơi điều dưỡng của Vương thẩm ngươi ta nhờ cả vào ngươi rồi!”
Cổ Thánh Y khẽ gật đầu, một câu hàn huyên còn chưa kịp nói ra khỏi miệng thì thấy lão Thái y lại loạng choạng cơ thể giãy giụa bò từ trên đất dậy, ông ta vừa nhìn thấy Cổ Thánh Y thì tức tới mức không nói ra được một câu hoàn chỉnh.
Sau lại nhìn thấy những dụng cụ mà Lục Ngạn bê trong tay kia thì càng trợn to đôi mắt, lắp bắp nói: “Nha... nha đầu ngươi! Ngươi dùng kim chỉ để làm gì? Lẽ nào... lẽ nào... ngươi còn...?”
Lời của lão Thái y còn chưa nói hết, mắt khẽ đảo, lại ngất đi.
Mọi người vội vàng vây tới, Vân Kiệt Thùy mỉm cười mở miệng giải thích: “Không sao không sao, lão Thái y đây là huyết khí dâng trào, chỉ cần tịnh dưỡng một đêm là ổn.”
Đoan thân vương đầu tiên là sai người đưa lão Thái y về phủ, lại còn nói với mọi người chưa rời đi: “Hôm nay náo loạn một phen, ta không nán lại nữa, mấy ngày sau ta sẽ thiết yến một là chúc mừng cho con trai, hai là đa tạ bàn tay thần kỳ của Trấn Nam Vương phi và Vân công tử, tới lúc đó vẫn mong các vị nhất định phải tới chung vui, không say không về mới được.”
Đoan thân vương nói xong cũng không nói mấy lời khách sáo đó nữa, vô cùng nôn nóng, đầu cũng không quay lại mà chui vào trong phòng, mọi người bật cười to, cho dù đêm nay không có uống được một ngụm rượu, nhưng gặp được chuyện mừng như này thật sự vẫn là rất vui vẻ.
“Cổ cô nương, xin dừng bước.” Vân Kiệt Thùy thấy Cổ Thánh Y chuẩn bị rời đi thì vội nói.
Mặc Nhiễm ma xui quỷ kiến thế nào nắm lấy tay của Cổ Thánh Y, cùng cô dừng lại, Cổ Thánh Y hơi kinh ngạc trong lòng, nhưng ngại người qua người lại, chỉ có thể để mặc Mặc Nhiễm nắm như vậy, sau đó nói: “Sao vậy? Có chuyện gì sao?”
Vân Kiệt Thùy cố ý không nhìn hai bàn tay đang nắm chặt đó, mà nhìn gương mặt xinh đẹp của Cổ Thánh Y, nói: “Cổ cô nương, không ngờ hôm nay sẽ gặp được ngươi ở đây. Từ lần từ biệt trước, ta phát hiện thân thể của ngươi suy yếu lạnh lẽo, về trong cốc đặc biệt dùng Thiên Sơn Tuyết Liên phối chế được mấy viên dược hoàn, hôm nay ta ngươi gặp lại vừa hay tặng nó cho ngươi.”
“Cái này quý giá như vậy... ta sợ là không thể nhận được.”
“Ngươi ngày ngày mang theo trên người sao?”
Cổ Thánh Y và Mặc Nhiễm lên tiếng cùng lúc, nhưng điểm chú ý lại không giống nhau.
Người trả lời lần này không còn là bà đỡ nữa, mà là Vân Kiệt Thùy dùng giọng điệu thoải mái đáp lại mọi người.
Đoan thân vương lập tức trở nên vui sướng, hốc mắt cũng bất giác ươn ướt, ông ta kích động nói với Vân Kiệt Thùy: “Đa tạ Vân công tử, đa tạ Vân công tử. Ai cũng nói y thuật của truyền nhân Vân Kiệt Thùy của Thần Y Cốc xuất thần nhập hóa, hôm nay vừa gặp quả nhiên là thần y ở đời.”
Những người khác cũng lũ lượt thầm gật đầu, nhìn Vân Kiệt Thùy càng thêm vài phần khen ngợi và kinh thán, trong lòng nghĩ, Thần Y Cốc này quả thật là danh bất hư truyền.
Nhưng Vân Kiệt Thùy khẽ mỉm cười lắc đầu nói: “Vương gia quá khen rồi, hôm nay ta tới muộn, không có giúp được cái gì, vẫn là dựa vào Cổ cô nương nhiều, y thuật của nàng ấy mới là siêu cao thật sự, ta chẳng qua là đứng ở bên cạnh nàng ấy học tập mà thôi.”
Vân Kiệt Thùy nói rồi trong đầu lại xuất hiện bộ dạng chuyên tâm dốc sức của Cổ Thánh Y, cô không giống các cô nương bình thường nhìn thấy máu là bị dọa tới tái mét mặt mày, khí chất xuất trần trên người càng nổi bật vẻ băng thanh ngọc khiết, nhắc tới Cổ Thánh Y sắc mặt của hắn ta hơi thay đổi, trên mặt cũng treo nụ cười khẽ.
Mặc Nhiễm tự nhiên không có bỏ qua sự thay đổi vẻ mặt dù nhỏ xíu này của Vân Kiệt Thùy, Cổ cô nương? Lẽ nào hai người bọn họ đã quen biết từ trước rồi?
“Cái gì? Là nha đầu Thánh Y đó! Quả thật là nàng ta? Mặc Nhiễm, ngươi thật sự là lấy được một bảo bối rồi!” Đoan thân vương nói rồi thì càng kích động, vậy mà trực tiếp vỗ vai của Mặc Nhiễm rồi cười to thành tiếng.
Mọi người ở đây cũng vội vàng tỏ ra kinh ngạc và cảm thán nói: “Thì ra Trấn Nam Vương phi còn có bản lĩnh như vậy, thật là thâm tàng bất lộ!
“Trấn Nam Vương phi thật sự là thần y! Ngay cả Hà Thái y đều bó tay hết cách nói phải giữ lớn hoặc giữ nhỏ, nhưng Trấn Nam Vương phi lại khiến mẫu tử bình an, Trấn Nam Vương, người thật sự là lấy được thần y rồi!”
Mặc Nhiễm cũng không nhịn được mà mỉm cười gật đầu, chỉ là hắn vẫn giữ tâm tới tình cảm dao động của Vân Kiệt Thùy.
Quả nhiên, khi nghe thấy mấy chữ Trấn Nam Vương phi, sắc mặt của Vân Kiệt Thùy hơi thay đổi, thất vọng giống như một cơn gió lốc, trong nháy mắt cuốn lấy trái tim của hắn ta.
Hôm đó dưới gốc hoa lê, cánh hoa rơi lác đác, cô đưa mắt lại nhìn rồi mỉm cười, nói cô tên là Cổ Thánh Y.
Hắn ta sao lại ngốc như vậy, trong kinh thành này ngoài An Bình quận chúa Cổ Thánh Y của phủ Bình Vương, tìm đâu ra được Cổ Thánh Y thứ hai chứ.
Thấy vẻ thất vọng không che đậy được ở trên mặt Vân Kiệt Trì, trong lòng Mặc Nhiễm có hơi hơi đắc ý, lại cố ý tuyên bố chủ quyền mà nói: “Vân công tử, không biết Thánh Y bây giờ như thế nào? Sao còn...”
“Á? Ồ, Vương gia, Cổ cô nương đang khâu lại vết thương cho Đoan thân vương phi, may mắn Cổ cô nương y thuật cao siêu, vết thương không lớn, thiết nghĩ không lâu nữa cũng sẽ ra ngoài.”
Vân Kiệt Thùy nói rồi lại khắc phẩy chiếc quạt trong tay, tựa như hai người hoàn toàn khác với vẻ mất mát vừa rồi, lúc này nghiễm nhiên lại là dáng vẻ siêu thoát thế tục, phiêu phiêu công tử.
Không lâu sau, Cổ Thánh Y sau khi lau sạch tay bèn từ trong phòng đi ra, cô còn chưa kịp dặn dò cái gì, Đoan thân vương đã lên tiếng trước.
“Thánh Y, ngươi thật là... thật là thâm tàng bất lộ! Ta lại không biết Bình Vương nuôi dạy được một nữ nhi tốt như ngươi! Hôm nay thật là vất vả cho ngươi rồi!” Đoan thân vương cất cao giọng, cố ý nói cho mọi người nghe, trước kia ai ai cũng đồn thổi Trấn Nam Vương phi hữu danh vô thực, không tài không đức, hôm nay ông ta cũng phải khiến người khác nhìn cho rõ một nửa người con dâu này của ông ta xuất sắc cỡ nào.
“Vương thúc, người quá khen rồi.” Cổ Thánh Y vẫn như trước, mỉm cười nhàn nhạt, lời lẽ nhàn nhạt, sự thong dong và ưu nhã này lần nữa khuất phục mọi người.
Đoan thân vương mặt mày vui mừng, càng là nói thẳng: “Thánh Y, ngươi tuy là Bình An quận chúa ngự ban, nhưng ngươi nếu như không chê, bản vương nhận ngươi làm nghĩa nữ, như thế nào?”
Cổ Thánh Y bên này còn chưa mở miệng, Mặc Nhiễm đã trực tiếp cản ở trước người của cô, Mặc Nhiễm mấp máy khóa môi, có hơi bất lực nói: “Vương thúc, Thánh Y là Vương phi của ta, ta là cháu ruột của người, người lại muốn nhận nàng làm nghĩa nữ, há không phải là loạn bối phận sao?”
“Nhìn ta đi! Nhìn ta đi! Vui tới hồ đồ rồi phải không? Ha ha ha!” Đoan thân vương cất tiếng cười sảng khoái, quét hết vẻ u ám trước đó.
Cổ Thánh Y cũng vội nói: “Vương thúc, bây giờ người có thể vào trong xem Vương thẩm rồi, nhớ kỹ mấy ngày này Vương thẩm cần phải tịnh dưỡng, từ chối hết tất cả những ai tới phủ thăm viếng. Ngoài ra, về mặt đồ ăn cũng phải thanh đạm, tốt nhất là ăn đồ lỏng.”
“Ta vừa rồi mổ bụng lấy con cho Vương thẩm, tuy nói lúc này đã không còn gì đáng ngại, nhưng dù sao vẫn là tổn hại nguyên khí, giờ ta về phu phối mấy loại thuốc tốt cho Vương thẩm, cho nên hai phu thê chúng ta không ở lại nữa.”
Đoan thân vương ghi nhớ kỹ những lời dặn của Cổ Thánh Y vào trong lòng, đồng thời lại không khỏi cảm kích nói: “Ngươi yên tâm ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ làm theo lời ngươi nói! Thánh Y, ta không khách sáo nữa, việc nghỉ ngơi điều dưỡng của Vương thẩm ngươi ta nhờ cả vào ngươi rồi!”
Cổ Thánh Y khẽ gật đầu, một câu hàn huyên còn chưa kịp nói ra khỏi miệng thì thấy lão Thái y lại loạng choạng cơ thể giãy giụa bò từ trên đất dậy, ông ta vừa nhìn thấy Cổ Thánh Y thì tức tới mức không nói ra được một câu hoàn chỉnh.
Sau lại nhìn thấy những dụng cụ mà Lục Ngạn bê trong tay kia thì càng trợn to đôi mắt, lắp bắp nói: “Nha... nha đầu ngươi! Ngươi dùng kim chỉ để làm gì? Lẽ nào... lẽ nào... ngươi còn...?”
Lời của lão Thái y còn chưa nói hết, mắt khẽ đảo, lại ngất đi.
Mọi người vội vàng vây tới, Vân Kiệt Thùy mỉm cười mở miệng giải thích: “Không sao không sao, lão Thái y đây là huyết khí dâng trào, chỉ cần tịnh dưỡng một đêm là ổn.”
Đoan thân vương đầu tiên là sai người đưa lão Thái y về phủ, lại còn nói với mọi người chưa rời đi: “Hôm nay náo loạn một phen, ta không nán lại nữa, mấy ngày sau ta sẽ thiết yến một là chúc mừng cho con trai, hai là đa tạ bàn tay thần kỳ của Trấn Nam Vương phi và Vân công tử, tới lúc đó vẫn mong các vị nhất định phải tới chung vui, không say không về mới được.”
Đoan thân vương nói xong cũng không nói mấy lời khách sáo đó nữa, vô cùng nôn nóng, đầu cũng không quay lại mà chui vào trong phòng, mọi người bật cười to, cho dù đêm nay không có uống được một ngụm rượu, nhưng gặp được chuyện mừng như này thật sự vẫn là rất vui vẻ.
“Cổ cô nương, xin dừng bước.” Vân Kiệt Thùy thấy Cổ Thánh Y chuẩn bị rời đi thì vội nói.
Mặc Nhiễm ma xui quỷ kiến thế nào nắm lấy tay của Cổ Thánh Y, cùng cô dừng lại, Cổ Thánh Y hơi kinh ngạc trong lòng, nhưng ngại người qua người lại, chỉ có thể để mặc Mặc Nhiễm nắm như vậy, sau đó nói: “Sao vậy? Có chuyện gì sao?”
Vân Kiệt Thùy cố ý không nhìn hai bàn tay đang nắm chặt đó, mà nhìn gương mặt xinh đẹp của Cổ Thánh Y, nói: “Cổ cô nương, không ngờ hôm nay sẽ gặp được ngươi ở đây. Từ lần từ biệt trước, ta phát hiện thân thể của ngươi suy yếu lạnh lẽo, về trong cốc đặc biệt dùng Thiên Sơn Tuyết Liên phối chế được mấy viên dược hoàn, hôm nay ta ngươi gặp lại vừa hay tặng nó cho ngươi.”
“Cái này quý giá như vậy... ta sợ là không thể nhận được.”
“Ngươi ngày ngày mang theo trên người sao?”
Cổ Thánh Y và Mặc Nhiễm lên tiếng cùng lúc, nhưng điểm chú ý lại không giống nhau.
Bình luận facebook