Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 105
Tháng thứ nhất sau khi rời khỏi Lục Bách Nghiêu tôi và Lão Phật Gia mở một tiệm bán sách ở dưới lầu đặt tên là Phù Sinh.
Ngày khai trương Đồng Yến vác một cái bụng bự cùng Lưu Chi Dương tới chúc mừng, lúc tán gẫu cô ấy nói cho tôi biết mấy ngày trước Lục Bách Nghiêu đã được điều đến làm việc tại Tổng công ty.
Khi nghe lại cái tên này một lần nữa thì tôi cũng không biết nên hình dung tâm tình lúc này của mình như thế nào.
Một tháng trước tôi dùng hành động cắt cổ tay bằng lưỡi dao lam để buộc anh ta phải thả tôi đi.
Không lâu sau đó hôn lễ của chúng tôi đã bị hủy bỏ mà chúng tôi cũng không gặp lại nhau nữa.
Hơn một tháng nay tôi chưa từng gặp lại anh ta.
Tôi vốn định trả phòng mà Lão Phật Gia và ba Lưu đang ở hiện giờ lại cho anh ta nhưng bởi vì những ngày này bệnh viêm khớp của Lão Phật Gia có dấu hiệu tái phát cho nên cuối cùng vẫn là bỏ qua. Tôi chuyển toàn bộ tiền tiết kiệm của mình vào trong tài khoản của Lục Bách Nghiêu, số còn thiếu chỉ có thể dựa vào thu nhập hàng tháng để trả cho anh ta.
Nếu đã vạch rõ giới hạn thì tôi cũng không muốn thiếu nợ anh ta.
Tất cả đều thật sự kết thúc rồi sao?
Vậy tại sao thời điểm nghe đến cái tên đó lòng tôi vẫn đau đớn như bị xé rách vậy?
"Cậu xem chương trình "Đại Minh Tinh được yêu thích" ngày hôm qua chưa? MC nữ tên là Hoàng Vũ Vi đó thật là xinh đẹp!"
"Còn chưa có xem, khi nào về nhà sẽ xem thử một chút."
. . . . . .
Lúc ở quầy thu tiền thì tình cờ nghe được hai nữ sinh nói chuyện về Hoàng Vũ Vi, Không biết đây là lần thứ mấy tôi nghe được tên cô ta trong tháng này.
Bất luận là báo văn nghệ tổng hợp hay là các tập san khác đều tràn ngập tên tuổi của Hoàng Vũ Vi.
Cô ta đã trở lại còn dùng phương thức vô cùng quang vinh chói lọi trở thành MC nữ hot nhất Đài Truyền Hình.
Đợi sau khi hai nữ sinh kia rời đi thì tôi mới hỏi Đồng Yến: "Cậu nói cô ta có thể chủ động tới tìm mình không?"
Đồng yến khẽ mỉm cười, vỗ tay phát ra tiếng: "Tối mai."
Tối mai?
Tôi nghi ngờ nhìn Đồng Yến sau đó nghe cô ấy hỏi: "Hẳn là mấy ngày này cậu không biết tin tức về lớp trung học cũ đúng không?"
"Tin tức gì?" Mấy ngày nay tôi vội vàng xoay quanh chuyện khai trương cửa hàng làm gì có thời gian đọc tin tức.
Đồng Yến trả lời: "Lần này Hoàng Vũ Vi trở lại nói là muốn mời mọi người ăn một bữa cơm, trưởng lớp liền thuận thế nói nhất định sẽ bảo mọi người đi đầy đủ dù sao thì tất cả mọi người đều đã không gặp lâu như vậy, thời gian được quyết định là tối mai, ở quán bar. Lớp trưởng còn đặc biệt gọi điện thoại ình nói mình nhất định phải dẫn cậu đi cùng."
"Tại sao mình nhất định phải đi?"
"Mình cũng không biết, đoán chừng có thể là Hoàng Vũ Vi bảo trưởng lớp nói, người phụ nữ này nhất định không chịu buông tay.”
"Anh ta có đi không?"
"Người nào?" Đồng Yến hỏi, sau đó nhìn sắc mặt tối tăm ưu phiền của tôi nói: "Chắc là không đi, Tổng Công ty nằm ở tỉnh khác, không có khả năng vì họp mặt lớp mà anh phải đi một chuyến tới đây.Di e n da n le q uy d o n Người ta vốn là Thái tử gia, lúc trước di giá đến đây chẳng qua là ra oai lịch lãm mà thôi."
Đúng vậy, anh ta là Thái tử gia của tập đoàn lớn còn tôi chỉ là một nhân viên bình thường nhất trong những người bình thường mà thôi.
Đã từng là bạn học trung học, vị trí ngang hàng với nhau nhưng hiện giờ giữa hai người đã bị ngăn cách bởi một con sông lớn.
Tôi trầm mặc không nói gì, sau một lúc lâu mới nghe giọng nói lo lắng của Đồng Yến vang lên: "Mình thấy nếu cậu không muốn thì đừng đi, miễn cho Hoàng Vũ Vi kia lại phát điên kiếm chuyện đối phó với cậu."
Tôi cười khẽ một tiếng: "Sớm hay muộn đều phải đối mặt, không phải sao?"
Chẳng qua chỉ là vấn đề sớm muộn, sớm một chút hay muộn một chút thì có vấn đề gì đâu?
Đồng Yến vỗ vỗ vai tôi: "Vậy được rồi, yên tâm, tối mai mình sẽ bảo vệ cậu, không cho người phụ nữ kia tìm được cơ hội ra tay."
Tôi nhìn cô ấy đang cười si ngốc nói: "Được, Nữ kị sĩ của mình."
Trải qua nhiều chuyện như vậy, người tới rồi lại đi nhưng có một điều may mắn là Đồng Yến vẫn là bạn bè thân nhất luôn ở bên cạnh tôi.
Buổi chiều ngày hôm sau tôi giao hiệu sách cho nhân viên mới sau đó cùng Đồng Yến đi shopping, theo lời của cô ấy mà nói chính là muốn mua một chiến bào có thể hoàn toàn đè ép được Hoàng Vũ Vi, sau đó hùng dũng hiên ngang oai vệ khí phách mặc giáp ra trận, giết đối thủ trở tay không kịp.
Lúc Lưu Chi Dương đưa tôi và Đồng Yến tới quán bar cũng không tính là sớm nữa, sau khi chia tay với anh ta, tôi cùng Đồng Yến đi vào trong phòng bao.
Tôi đi ở phía trước Đồng Yến, nhìn theo số phòng để tìm nhưng không nghĩ tới lại đâm đầu vào một bức tường thịt, lập tức cái mũi cảm thấy đau đớn.
"Thật xin lỗi." Cái mũi bị tổn thương rất là thê thảm, đau đến mức tôi không nhìn thấy đường đi nữa.
"Lão tử lớn như vậy mà cô không nhìn thấy hả?" Bức tường thịt kia căm giận nói, tôi vừa ngẩng đầu liền thấy hắn ta cao khoảng 1m8, nặng khoảng 150kg lại thêm một cái bụng bia như có bầu ba tháng, đúng là bức tường thịt này rất lớn.
Đồng Yến trực tiếp xông lên, trút xuống từng trận chửi bậy với bức tường thịt: " Tần Tiểu Bàn, vừa mới gặp mặt cậu liền va chạm với bạn cũ, cậu thật giỏi ha? Tiểu Cận, cậu không sao chứ?"
"Không có việc gì, chỉ có cái mũi hơi đau thôi." Tôi lắc đầu.
"Đồng Yến? Hạ Cận?" Di e n da n le q uy d o nBỗng nhiên bức tường thịt kia phát ra tiếng, tiếp theo giống như là phản ứng kịp, vỗ đầu rống to: "Thật sự là mình không có mắt mà, vừa ra khỏi cửa đã đắc tội với hai đóa hoa rồi."
Tôi đánh giá bức tường thịt từ trên xuống dưới, đúng là Tần Uy có biệt danh Tiểu Bàn thời trung học, khó có thể tin nhìn cậu ta: "Không thể nào? Đã nhiều năm không gặp như vậy, làm thế nào mà cậu trực tiếp thăng cấp từ tiểu béo lên thành đại béo vậy?"
Thời trung học chỉ hơi mũm mĩm nhưng hiện tại đâu chỉ là béo thôi đâu.
"Haha, mấy năm nay ăn hơi nhiều." Tiểu Bàn sờ sờ bụng, liếm miệng cười: "Chẳng qua Hạ Cận, cậu nói rất đúng, vài ngày trước vợ mình vừa mới sinh thêm một tên tiểu tử, hiện tại con mình là tiểu béo thì không phải mình trở thành đại béo sao?"
"Đã sớm kết hôn sinh con rồi hả? Chúc mừng chúc mừng!" Đồng Yến vỗ vai Tiểu Bàn, thẳng thắn nói.
"Tất nhiên, cũng không có chậm chạp, tốn thời gian như mấy cậu." Vẻ mặt Tiểu Bàn tự hào, đắm chìm trong thế giới của mình, hoàn toàn bỏ qua Đồng Yến đã lập gia đình và đang mang thai.
Cho dù cùng lúc trước có chút khác biệt nhưng chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhận ra Tiểu Bàn, cảm giác quen thuộc liền ập đến: "Ai, tiểu tử cậu chưa đủ nghĩa khí rồi. Kết hôn sinh con cũng không thông báo với bạn cũ."
"Mẹ của con mình là người nước ngoài, mấy cụ bảo nhất định phải cử hành hôn lễ tại Canada, mình cũng không còn cách nào cả, trước hôm nay mấy ngày mới trở về, yên tâm, thôi nôi đứa bé nhất định sẽ mời mấy cậu, đến lúc đó rất hân hạnh được đón tiếp."
Cùng Tiểu Bàn đứng trên hành lang trò chuyện, đột nhiên cửa một căn phòng bao được mở ra, một cái đầu xuất hiện, là lớp trưởng rất lâu chưa gặp lại: "Mấy cậu đứng trên hành lang làm gì vậy? Vào nhanh đi chứ!"
Sau khi vào phòng bao, người đã tới không ít, có mấy người ngồi tại chỗ nói chuyện phiếm, lại có mấy người tới bục kara cầm micro hát, Di e n da n le q uy d o nnhìn mỗi gương mặt quen thuộc thì kí ức thời trung học giống như đang hiện ra rõ ràng ngay trước mắt, quen thuộc như thế lại có chút khắc cốt ghi tâm.
"Nhìn xem ai tới đây này? Tiểu Bàn mình hộ giá, long trọng cung nghênh hai đại mỹ nữ của lớp chúng ta! Mọi người vỗ tay!" Di e n da n le q uy d o nTiểu Bàn vừa vào phòng liền không khách khí gầm lên, cậu ta rống ầm ĩ, nhất thời hấp dẫn ánh mắt mọi người đến trên hai chúng tôi.
"Là Hạ Cận và Đồng Yến, đã nhiều năm không thấy mà hai người vẫn xinh đẹp như vậy!"
"Thật sự là đã lâu không thấy, nghe nói vài ngày trước Đồng Yến đã kết hôn rồi!"
"Là sao? Cô này cũng không quá nghĩa khí rồi, kết hôn cũng không thông báo một tiếng."
"Không phải là cậu ấy không thông báo mà là khi đó cậu đang còn ở Nghiêm Châu theo đuổi cô vợ nhỏ, hoàn toàn không có thời gian rãnh rỗi để đến tham dự hôn lễ!"Di e n da n le q uy d o n
...
Tính cách của Đồng Yến thích náo nhiệt lại thêm Tiểu Bàn thích huyên thuyên bên cạnh nên mỗi đề tài nói chuyện đều được rang xào nấu nướng nhiệt tình.
Tôi quét ra xung quanh một vòng, không thấy Lục Bách Nghiêu, cũng không thấy Hoàng Vũ Vi và Trương Húc, xem ra có khối người còn đến trễ hơn cả tôi và Đồng Yến.
"A, nữ nhân vật chính của chúng ta đến rồi!" Không biết người nào hô lên một tiếng nhưng mà mọi người đều nhìn về phía cửa.
Ngày khai trương Đồng Yến vác một cái bụng bự cùng Lưu Chi Dương tới chúc mừng, lúc tán gẫu cô ấy nói cho tôi biết mấy ngày trước Lục Bách Nghiêu đã được điều đến làm việc tại Tổng công ty.
Khi nghe lại cái tên này một lần nữa thì tôi cũng không biết nên hình dung tâm tình lúc này của mình như thế nào.
Một tháng trước tôi dùng hành động cắt cổ tay bằng lưỡi dao lam để buộc anh ta phải thả tôi đi.
Không lâu sau đó hôn lễ của chúng tôi đã bị hủy bỏ mà chúng tôi cũng không gặp lại nhau nữa.
Hơn một tháng nay tôi chưa từng gặp lại anh ta.
Tôi vốn định trả phòng mà Lão Phật Gia và ba Lưu đang ở hiện giờ lại cho anh ta nhưng bởi vì những ngày này bệnh viêm khớp của Lão Phật Gia có dấu hiệu tái phát cho nên cuối cùng vẫn là bỏ qua. Tôi chuyển toàn bộ tiền tiết kiệm của mình vào trong tài khoản của Lục Bách Nghiêu, số còn thiếu chỉ có thể dựa vào thu nhập hàng tháng để trả cho anh ta.
Nếu đã vạch rõ giới hạn thì tôi cũng không muốn thiếu nợ anh ta.
Tất cả đều thật sự kết thúc rồi sao?
Vậy tại sao thời điểm nghe đến cái tên đó lòng tôi vẫn đau đớn như bị xé rách vậy?
"Cậu xem chương trình "Đại Minh Tinh được yêu thích" ngày hôm qua chưa? MC nữ tên là Hoàng Vũ Vi đó thật là xinh đẹp!"
"Còn chưa có xem, khi nào về nhà sẽ xem thử một chút."
. . . . . .
Lúc ở quầy thu tiền thì tình cờ nghe được hai nữ sinh nói chuyện về Hoàng Vũ Vi, Không biết đây là lần thứ mấy tôi nghe được tên cô ta trong tháng này.
Bất luận là báo văn nghệ tổng hợp hay là các tập san khác đều tràn ngập tên tuổi của Hoàng Vũ Vi.
Cô ta đã trở lại còn dùng phương thức vô cùng quang vinh chói lọi trở thành MC nữ hot nhất Đài Truyền Hình.
Đợi sau khi hai nữ sinh kia rời đi thì tôi mới hỏi Đồng Yến: "Cậu nói cô ta có thể chủ động tới tìm mình không?"
Đồng yến khẽ mỉm cười, vỗ tay phát ra tiếng: "Tối mai."
Tối mai?
Tôi nghi ngờ nhìn Đồng Yến sau đó nghe cô ấy hỏi: "Hẳn là mấy ngày này cậu không biết tin tức về lớp trung học cũ đúng không?"
"Tin tức gì?" Mấy ngày nay tôi vội vàng xoay quanh chuyện khai trương cửa hàng làm gì có thời gian đọc tin tức.
Đồng Yến trả lời: "Lần này Hoàng Vũ Vi trở lại nói là muốn mời mọi người ăn một bữa cơm, trưởng lớp liền thuận thế nói nhất định sẽ bảo mọi người đi đầy đủ dù sao thì tất cả mọi người đều đã không gặp lâu như vậy, thời gian được quyết định là tối mai, ở quán bar. Lớp trưởng còn đặc biệt gọi điện thoại ình nói mình nhất định phải dẫn cậu đi cùng."
"Tại sao mình nhất định phải đi?"
"Mình cũng không biết, đoán chừng có thể là Hoàng Vũ Vi bảo trưởng lớp nói, người phụ nữ này nhất định không chịu buông tay.”
"Anh ta có đi không?"
"Người nào?" Đồng Yến hỏi, sau đó nhìn sắc mặt tối tăm ưu phiền của tôi nói: "Chắc là không đi, Tổng Công ty nằm ở tỉnh khác, không có khả năng vì họp mặt lớp mà anh phải đi một chuyến tới đây.Di e n da n le q uy d o n Người ta vốn là Thái tử gia, lúc trước di giá đến đây chẳng qua là ra oai lịch lãm mà thôi."
Đúng vậy, anh ta là Thái tử gia của tập đoàn lớn còn tôi chỉ là một nhân viên bình thường nhất trong những người bình thường mà thôi.
Đã từng là bạn học trung học, vị trí ngang hàng với nhau nhưng hiện giờ giữa hai người đã bị ngăn cách bởi một con sông lớn.
Tôi trầm mặc không nói gì, sau một lúc lâu mới nghe giọng nói lo lắng của Đồng Yến vang lên: "Mình thấy nếu cậu không muốn thì đừng đi, miễn cho Hoàng Vũ Vi kia lại phát điên kiếm chuyện đối phó với cậu."
Tôi cười khẽ một tiếng: "Sớm hay muộn đều phải đối mặt, không phải sao?"
Chẳng qua chỉ là vấn đề sớm muộn, sớm một chút hay muộn một chút thì có vấn đề gì đâu?
Đồng Yến vỗ vỗ vai tôi: "Vậy được rồi, yên tâm, tối mai mình sẽ bảo vệ cậu, không cho người phụ nữ kia tìm được cơ hội ra tay."
Tôi nhìn cô ấy đang cười si ngốc nói: "Được, Nữ kị sĩ của mình."
Trải qua nhiều chuyện như vậy, người tới rồi lại đi nhưng có một điều may mắn là Đồng Yến vẫn là bạn bè thân nhất luôn ở bên cạnh tôi.
Buổi chiều ngày hôm sau tôi giao hiệu sách cho nhân viên mới sau đó cùng Đồng Yến đi shopping, theo lời của cô ấy mà nói chính là muốn mua một chiến bào có thể hoàn toàn đè ép được Hoàng Vũ Vi, sau đó hùng dũng hiên ngang oai vệ khí phách mặc giáp ra trận, giết đối thủ trở tay không kịp.
Lúc Lưu Chi Dương đưa tôi và Đồng Yến tới quán bar cũng không tính là sớm nữa, sau khi chia tay với anh ta, tôi cùng Đồng Yến đi vào trong phòng bao.
Tôi đi ở phía trước Đồng Yến, nhìn theo số phòng để tìm nhưng không nghĩ tới lại đâm đầu vào một bức tường thịt, lập tức cái mũi cảm thấy đau đớn.
"Thật xin lỗi." Cái mũi bị tổn thương rất là thê thảm, đau đến mức tôi không nhìn thấy đường đi nữa.
"Lão tử lớn như vậy mà cô không nhìn thấy hả?" Bức tường thịt kia căm giận nói, tôi vừa ngẩng đầu liền thấy hắn ta cao khoảng 1m8, nặng khoảng 150kg lại thêm một cái bụng bia như có bầu ba tháng, đúng là bức tường thịt này rất lớn.
Đồng Yến trực tiếp xông lên, trút xuống từng trận chửi bậy với bức tường thịt: " Tần Tiểu Bàn, vừa mới gặp mặt cậu liền va chạm với bạn cũ, cậu thật giỏi ha? Tiểu Cận, cậu không sao chứ?"
"Không có việc gì, chỉ có cái mũi hơi đau thôi." Tôi lắc đầu.
"Đồng Yến? Hạ Cận?" Di e n da n le q uy d o nBỗng nhiên bức tường thịt kia phát ra tiếng, tiếp theo giống như là phản ứng kịp, vỗ đầu rống to: "Thật sự là mình không có mắt mà, vừa ra khỏi cửa đã đắc tội với hai đóa hoa rồi."
Tôi đánh giá bức tường thịt từ trên xuống dưới, đúng là Tần Uy có biệt danh Tiểu Bàn thời trung học, khó có thể tin nhìn cậu ta: "Không thể nào? Đã nhiều năm không gặp như vậy, làm thế nào mà cậu trực tiếp thăng cấp từ tiểu béo lên thành đại béo vậy?"
Thời trung học chỉ hơi mũm mĩm nhưng hiện tại đâu chỉ là béo thôi đâu.
"Haha, mấy năm nay ăn hơi nhiều." Tiểu Bàn sờ sờ bụng, liếm miệng cười: "Chẳng qua Hạ Cận, cậu nói rất đúng, vài ngày trước vợ mình vừa mới sinh thêm một tên tiểu tử, hiện tại con mình là tiểu béo thì không phải mình trở thành đại béo sao?"
"Đã sớm kết hôn sinh con rồi hả? Chúc mừng chúc mừng!" Đồng Yến vỗ vai Tiểu Bàn, thẳng thắn nói.
"Tất nhiên, cũng không có chậm chạp, tốn thời gian như mấy cậu." Vẻ mặt Tiểu Bàn tự hào, đắm chìm trong thế giới của mình, hoàn toàn bỏ qua Đồng Yến đã lập gia đình và đang mang thai.
Cho dù cùng lúc trước có chút khác biệt nhưng chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhận ra Tiểu Bàn, cảm giác quen thuộc liền ập đến: "Ai, tiểu tử cậu chưa đủ nghĩa khí rồi. Kết hôn sinh con cũng không thông báo với bạn cũ."
"Mẹ của con mình là người nước ngoài, mấy cụ bảo nhất định phải cử hành hôn lễ tại Canada, mình cũng không còn cách nào cả, trước hôm nay mấy ngày mới trở về, yên tâm, thôi nôi đứa bé nhất định sẽ mời mấy cậu, đến lúc đó rất hân hạnh được đón tiếp."
Cùng Tiểu Bàn đứng trên hành lang trò chuyện, đột nhiên cửa một căn phòng bao được mở ra, một cái đầu xuất hiện, là lớp trưởng rất lâu chưa gặp lại: "Mấy cậu đứng trên hành lang làm gì vậy? Vào nhanh đi chứ!"
Sau khi vào phòng bao, người đã tới không ít, có mấy người ngồi tại chỗ nói chuyện phiếm, lại có mấy người tới bục kara cầm micro hát, Di e n da n le q uy d o nnhìn mỗi gương mặt quen thuộc thì kí ức thời trung học giống như đang hiện ra rõ ràng ngay trước mắt, quen thuộc như thế lại có chút khắc cốt ghi tâm.
"Nhìn xem ai tới đây này? Tiểu Bàn mình hộ giá, long trọng cung nghênh hai đại mỹ nữ của lớp chúng ta! Mọi người vỗ tay!" Di e n da n le q uy d o nTiểu Bàn vừa vào phòng liền không khách khí gầm lên, cậu ta rống ầm ĩ, nhất thời hấp dẫn ánh mắt mọi người đến trên hai chúng tôi.
"Là Hạ Cận và Đồng Yến, đã nhiều năm không thấy mà hai người vẫn xinh đẹp như vậy!"
"Thật sự là đã lâu không thấy, nghe nói vài ngày trước Đồng Yến đã kết hôn rồi!"
"Là sao? Cô này cũng không quá nghĩa khí rồi, kết hôn cũng không thông báo một tiếng."
"Không phải là cậu ấy không thông báo mà là khi đó cậu đang còn ở Nghiêm Châu theo đuổi cô vợ nhỏ, hoàn toàn không có thời gian rãnh rỗi để đến tham dự hôn lễ!"Di e n da n le q uy d o n
...
Tính cách của Đồng Yến thích náo nhiệt lại thêm Tiểu Bàn thích huyên thuyên bên cạnh nên mỗi đề tài nói chuyện đều được rang xào nấu nướng nhiệt tình.
Tôi quét ra xung quanh một vòng, không thấy Lục Bách Nghiêu, cũng không thấy Hoàng Vũ Vi và Trương Húc, xem ra có khối người còn đến trễ hơn cả tôi và Đồng Yến.
"A, nữ nhân vật chính của chúng ta đến rồi!" Không biết người nào hô lên một tiếng nhưng mà mọi người đều nhìn về phía cửa.
Bình luận facebook