Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 130: Tiểu Tranh Tranh anh đâu rồi...
Khánh Chi sau bao lần giằng co giữa con tim và lý trí, cuối cùng cũng quyết định chấp nhận Trạch gia. Trạch Thanh Hy hôm trước được đưa tới Triệu gia, đối mặt với Triệu Hoàng Sinh. Mặc dù cậu khó có thể chấp nhận được cô ta, nhưng không thể phủ nhận rằng cô ta là em gái cậu. Triệu Vũ bị đày tù 5 năm, nhưng vì quyền lực của Lý gia và Trạch gia quá lớn, nên từ con số 5 đã lên tới con số 10, còn không kể tới việc có sự tiếp tay của Lý Ngộ Tranh nữa. Triệu Hoàng Sinh không hề nhúng tay giúp đỡ, bởi vì ông ta xứng đáng bị như vậy. Tất nhiên, quyền thừa kế của cậu không có lý do gì để có thể bác bỏ. Trạch Thanh Hy đáng lẽ ra cũng sẽ bị đi tù vì tội danh giết người không thành, nhưng vì nể tình bao nhiêu năm như thế, nên cô ta đã được cho vào quên lãng. Triệu Hoàng Sinh cũng không vô tâm tới mức bỏ mặc cô ta, dẫu sao với thân phận là con gái ruột của Trạch gia thì công bằng cô ta cũng sẽ được một phần tài sản. Vậy nên cậu đã quyết định sẽ cho cô ta một phần tư tài sản, nhưng không hề có phần trong công ty. Đâu ai có thể chắc rằng cô ta sẽ không lật mặt mà phản lại cậu, vẫn là nên loại trừ càng sớm càng tốt.
Hơn năm tháng trôi qua cùng với cái bụng vật vã, Đinh Khánh Lam giờ đây đến đi cũng đã không còn muốn đi nữa. Tính đúng ra đã hơn năm ngày so với ngày sinh dự kiến, vậy mà thằng bé vẫn lì lợm ở trong bụng cô mãi không chịu chui ra nữa. Lý Ngộ Tranh đã cương quyết ở nhà với Đinh Khánh Lam, nhưng cuối cùng vẫn bị cô thuyết phục. Bụng cô hơi to thật, nhưng chưa tới mức phải khiến anh bỏ công bỏ việc. Gần đây thằng bé rất hay đạp, cô đang ăn nó cũng đạp một cái khiến cô giật thót mình. Đạp nhẹ thì không nói, nhưng thằng này nó đạp mạnh lắm..
Tối nào về Lý Ngộ Tranh cũng dành thời gian nói chuyện một lúc với con, đã không còn tỏ ra vẻ không thích nữa rồi. Anh nói chuyện với con rất vui vẻ và ôn nhu, rất ra dáng một người cha tốt, thật không còn gì mãn nhãn hơn. Thi thoảng Lý Ngộ Tranh sẽ giúp cô đỡ lấy bụng, phụ nữ mang thai mà, mỗi lần được san sẻ sự nặng nề của cái bụng là cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Cứ như thể một mình vác một bao gạo suốt chặng đường dài, giữa đường thì có người tới giúp vậy...
Hôm nay anh có một công trình quan trọng ở khá xa, từ đó về nhà cũng phải mất gần một tiếng đồng hồ. Trước khi đi anh vô cùng luyến tiếc mà chào tạm biệt hai vợ con, còn dặn vô cùng kĩ lưỡng ba và mẹ rằng phải chú ý cô một chút. Thật ra là ngày nào cũng vậy thôi, luôn dặn dò vô cùng kĩ lưỡng, ông bà nghe đã quen lắm rồi.
"Có gì phải gọi cho con luôn nhé"
"Được rồi, con đi đi, dặn hoài một câu không mệt hả? Còn có ông bà Đinh lát qua trông trừng nữa mà con lo cái gì?" Quách Yến Trang cười khổ với cậu con trai của mình, khóc không được cười cũng không xong. Lý Ngộ Tranh nghe vậy cũng cảm thấy an tâm, thơm nhẹ vào má Đinh Khánh Lam một cái rồi xoay người rời đi.
Lý Ngộ Tranh vừa đi thì Đinh Lý và Mặc Tần Sênh cũng vừa tới, suốt một tháng cuối gần đây hai bên thông gia đều cùng nhau trông trừng Đinh Khánh Lam không rời con mắt, chỉ khi Lý Ngộ Tranh về rồi thì mắt mới được nghỉ ngơi. Gần một ngày trôi qua một cách chán ngắt, không còn gì nhạt nhẽo hơn. Đinh Khánh Lam cảm giác cứ như kiểu đang bị giám sát vậy ấy, cứ phải trốn vào nhà vệ sinh mới có cảm giác tự do được một tí. Ôi bất lực quá!
"A!" Đinh Khánh Lam vừa mới tắm xong, còn đang đứng thẫn thờ trong nhà tắm thì bụng dưới đột nhiên có cảm giác đau nhói, cô khẽ sờ vào bụng xoa xoa, chỉ cảm thấy càng ngày càng đau hơn. Cô mặc vội quần áo rồi nhanh tay vặn chốt mở cửa, miệng hét toáng lên: "Mẹ! Ba! Mẹ! Con đau bụng! Đau quá!"
"Sao? Sao vậy? Đau rồi sao?"
"Đau quá! Cứu con!!"
"Mau! Mau tới bệnh viện!! Gọi cho A Tranh đi!!" Quách Yến Trang một bên cùng Mặc Tần Sênh đỡ lấy Đinh Khánh Lam, một bên hướng tới Lý Ngộ Trình mà hối thúc. Giờ đây ai nấy đều cảm thấy lo lắng vô cùng tận, tay chân nhanh hết cỡ để dìu Đinh Khánh Lam ra tới xe.
"Á!!" Đinh Khánh Lam mặt mày càng ngày càng tái mét, cái cảm giác này có lẽ cả đời cô sẽ không quên được mất! Đau... đau lắm... đau không thở được... Cộng thêm cả cái bệnh say xe của cô nữa, cô không chịu nổi mất... "Cứu con, con đau lắm!!".
||||| Truyện đề cử:
Boss Là Nữ Phụ |||||
"Cố gắng chịu đi con" Mặc Tần Sênh vẻ mặt lo lắng ngồi một bên cầm khăn giấy thấm mồ hôi cho con gái, nhìn khuôn mặt tái xanh của cô mà tim đập nhanh dồn dập. Quách Yến Trang bên cạnh cũng không biết làm gì, nói thẳng ra là không ai có thể làm gì cả. Chỉ khi nào đứa bé được sinh ra rồi mới có thể yên tâm, những lúc như này chẳng khác gì là cá đang nằm trên thớt. Lý Ngộ Trình gọi tới lần thứ năm vẫn không có ai bắt máy, khiến cho ông sốt ruột không thôi. Đinh Lý là người cầm tay lái, Lý Ngộ Trình thì gọi cho Lý Ngộ Tranh. Mặc dù đã cố hết sức để gắng gượng, nhưng không tài nào cản được nước mắt chảy ra. Cô đau tới mức ứa cả nước mắt, cô muốn được anh ôm... Muốn được anh ôm...
"Đau quá, Tiểu Tranh Tranh anh đâu rồi, em đau lắm hức... Cứu em..."
Hơn năm tháng trôi qua cùng với cái bụng vật vã, Đinh Khánh Lam giờ đây đến đi cũng đã không còn muốn đi nữa. Tính đúng ra đã hơn năm ngày so với ngày sinh dự kiến, vậy mà thằng bé vẫn lì lợm ở trong bụng cô mãi không chịu chui ra nữa. Lý Ngộ Tranh đã cương quyết ở nhà với Đinh Khánh Lam, nhưng cuối cùng vẫn bị cô thuyết phục. Bụng cô hơi to thật, nhưng chưa tới mức phải khiến anh bỏ công bỏ việc. Gần đây thằng bé rất hay đạp, cô đang ăn nó cũng đạp một cái khiến cô giật thót mình. Đạp nhẹ thì không nói, nhưng thằng này nó đạp mạnh lắm..
Tối nào về Lý Ngộ Tranh cũng dành thời gian nói chuyện một lúc với con, đã không còn tỏ ra vẻ không thích nữa rồi. Anh nói chuyện với con rất vui vẻ và ôn nhu, rất ra dáng một người cha tốt, thật không còn gì mãn nhãn hơn. Thi thoảng Lý Ngộ Tranh sẽ giúp cô đỡ lấy bụng, phụ nữ mang thai mà, mỗi lần được san sẻ sự nặng nề của cái bụng là cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Cứ như thể một mình vác một bao gạo suốt chặng đường dài, giữa đường thì có người tới giúp vậy...
Hôm nay anh có một công trình quan trọng ở khá xa, từ đó về nhà cũng phải mất gần một tiếng đồng hồ. Trước khi đi anh vô cùng luyến tiếc mà chào tạm biệt hai vợ con, còn dặn vô cùng kĩ lưỡng ba và mẹ rằng phải chú ý cô một chút. Thật ra là ngày nào cũng vậy thôi, luôn dặn dò vô cùng kĩ lưỡng, ông bà nghe đã quen lắm rồi.
"Có gì phải gọi cho con luôn nhé"
"Được rồi, con đi đi, dặn hoài một câu không mệt hả? Còn có ông bà Đinh lát qua trông trừng nữa mà con lo cái gì?" Quách Yến Trang cười khổ với cậu con trai của mình, khóc không được cười cũng không xong. Lý Ngộ Tranh nghe vậy cũng cảm thấy an tâm, thơm nhẹ vào má Đinh Khánh Lam một cái rồi xoay người rời đi.
Lý Ngộ Tranh vừa đi thì Đinh Lý và Mặc Tần Sênh cũng vừa tới, suốt một tháng cuối gần đây hai bên thông gia đều cùng nhau trông trừng Đinh Khánh Lam không rời con mắt, chỉ khi Lý Ngộ Tranh về rồi thì mắt mới được nghỉ ngơi. Gần một ngày trôi qua một cách chán ngắt, không còn gì nhạt nhẽo hơn. Đinh Khánh Lam cảm giác cứ như kiểu đang bị giám sát vậy ấy, cứ phải trốn vào nhà vệ sinh mới có cảm giác tự do được một tí. Ôi bất lực quá!
"A!" Đinh Khánh Lam vừa mới tắm xong, còn đang đứng thẫn thờ trong nhà tắm thì bụng dưới đột nhiên có cảm giác đau nhói, cô khẽ sờ vào bụng xoa xoa, chỉ cảm thấy càng ngày càng đau hơn. Cô mặc vội quần áo rồi nhanh tay vặn chốt mở cửa, miệng hét toáng lên: "Mẹ! Ba! Mẹ! Con đau bụng! Đau quá!"
"Sao? Sao vậy? Đau rồi sao?"
"Đau quá! Cứu con!!"
"Mau! Mau tới bệnh viện!! Gọi cho A Tranh đi!!" Quách Yến Trang một bên cùng Mặc Tần Sênh đỡ lấy Đinh Khánh Lam, một bên hướng tới Lý Ngộ Trình mà hối thúc. Giờ đây ai nấy đều cảm thấy lo lắng vô cùng tận, tay chân nhanh hết cỡ để dìu Đinh Khánh Lam ra tới xe.
"Á!!" Đinh Khánh Lam mặt mày càng ngày càng tái mét, cái cảm giác này có lẽ cả đời cô sẽ không quên được mất! Đau... đau lắm... đau không thở được... Cộng thêm cả cái bệnh say xe của cô nữa, cô không chịu nổi mất... "Cứu con, con đau lắm!!".
||||| Truyện đề cử:
Boss Là Nữ Phụ |||||
"Cố gắng chịu đi con" Mặc Tần Sênh vẻ mặt lo lắng ngồi một bên cầm khăn giấy thấm mồ hôi cho con gái, nhìn khuôn mặt tái xanh của cô mà tim đập nhanh dồn dập. Quách Yến Trang bên cạnh cũng không biết làm gì, nói thẳng ra là không ai có thể làm gì cả. Chỉ khi nào đứa bé được sinh ra rồi mới có thể yên tâm, những lúc như này chẳng khác gì là cá đang nằm trên thớt. Lý Ngộ Trình gọi tới lần thứ năm vẫn không có ai bắt máy, khiến cho ông sốt ruột không thôi. Đinh Lý là người cầm tay lái, Lý Ngộ Trình thì gọi cho Lý Ngộ Tranh. Mặc dù đã cố hết sức để gắng gượng, nhưng không tài nào cản được nước mắt chảy ra. Cô đau tới mức ứa cả nước mắt, cô muốn được anh ôm... Muốn được anh ôm...
"Đau quá, Tiểu Tranh Tranh anh đâu rồi, em đau lắm hức... Cứu em..."
Bình luận facebook