Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15: Xem phim ma không?
Thấy đã đạt được kế hoạch, một giây sau Đinh Khánh Lam đã liền nín khóc. Cô đẩy ghế đứng dậy, vỗ vỗ vai Lý Ngộ Tranh cười khanh khách: "Tao biết mày rất thương tao mà, nhanh rồi lên phòng tao ôm đi ngủ nhé!"
Đầu Lý Ngộ Tranh bốc cháy hừng hực, cái con nhóc chết bầm!! Sẽ có ngày anh đây trả thù mày cho bằng được!!
~~~~~~~~~ Vạch ngăn cách ~~~~~~~~~~
Đinh Khánh Lam đang quấn chăn lướt Web, cánh cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra. Lý Ngộ Tranh đã rửa bát xong rồi! Anh hướng ánh mắt rực lửa về phía Đinh Khánh Lam, tiến lại giường cầm một chiếc gối xoay người bước đi.
"Mày đi đâu thế?" Đinh Khánh Lam vứt điện thoại sang một bên, vồ lấy người Lý Ngộ Tranh.
"Giận rồi!" Lý Ngộ Tranh không hề che giấu thái độ uất ức của mình, gạt thẳng tay Đinh Khánh Lam ra.
"Xin lỗi, xin lỗi mà." Đinh Khánh Lam dẹp cái chăn vướng víu sang một bên, nhảy xuống giường ôm chầm lấy Lý Ngộ Tranh. Cô ngước mắt lên nhìn anh, đầy vẻ hối lỗi.
"Đi ra!"
"Xin lỗi, xin lỗi!" Đinh Khánh Lam càng ôm chặt Lý Ngộ Tranh hơn "Lần sau sẽ rửa mà..."
"Đừng có xạo, đi ra!"
"Hứa, tao hứa mà huhu" Đinh Khánh Lam quàng tay ôm lấy cổ Lý Ngộ Tranh nhảy lên, hai chân quặp chặt lấy anh.
"Hứa bao nhiêu lần rồi hả!"
"Lần này hứa thật mà huhu, mày có biết hàng ngày tao ngủ một mình phải chiến đấu như thế nào không hả, sợ lắm huhu!!" Nghe Đinh Khánh Lam nói vậy, Lý Ngộ Tranh liền dịu xuống.
"Sợ, vậy sao cứ nhất quyết chuyển ra ngoài thế?"
"Ở nhà không thích gì cả, suốt ngày uống sữa, rồi ngủ đúng giờ, ăn đúng giờ... Tao ghét sữa lắm, ngày nào cũng phải lén đổ đi." Cô rúc đầu vào hõm cổ Lý Ngộ Tranh, nói khẽ. Lý Ngộ Tranh không nói gì, chỉ thở dài một tiếng. Anh giữ chặt lấy người đi đến giường, nằm xuống.
"Rồi rồi, lí do quá nhạt."
"Nói chung là tao thích ở riêng, giờ có mày nữa hết sợ rồi."
Lý Ngộ Tranh cúi xuống nhìn Đinh Khánh Lam, cái tính kì cục gì thế không biết! Người ta ở riêng bởi vì người ta có thể tự lập, lại chẳng sợ mấy cái thứ nhảm nhí như ma quỷ gì kia. Còn cái con này thì hoàn toàn ngược lại, cơm không biết nấu gì nhiều, chỉ biết mỗi cắm cơm với luộc trứng, còn lại chỉ toàn là mì gói. Như vậy thì thôi đi, lại còn có cái thói sợ toàn mấy thứ linh tinh. Trời đất không sợ, lại đi sợ mấy cái thứ vớ vẩn? Chẳng thể hiểu nổi, ngày thường không có anh, cô chống chọi kiểu gì thế không biết? Ba mẹ còn đáng sợ hơn cả ma hay sao? Lý Ngôn Tranh thấy bố mẹ Đinh Khánh Lam cũng đâu có nghiêm khắc đâu? Chỉ là hơi quan tâm quá đà, có lẽ vì vậy nên cũng hơi gò bó.
"Mới tám giờ thôi." Lý Ngộ Tranh liếc nhìn đồng hồ rồi bảo.
"Xem phim ma không?" Đinh Khánh Lam hai mắt sáng rực như hai cái đèn pha ô tô, nhổm người dậy nhìn anh. Lý Ngộ Tranh tối sầm mặt xuống, giơ ngón tay ấn nhẹ vào trán Đinh Khánh Lam: "Điên"
Đầu Lý Ngộ Tranh bốc cháy hừng hực, cái con nhóc chết bầm!! Sẽ có ngày anh đây trả thù mày cho bằng được!!
~~~~~~~~~ Vạch ngăn cách ~~~~~~~~~~
Đinh Khánh Lam đang quấn chăn lướt Web, cánh cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra. Lý Ngộ Tranh đã rửa bát xong rồi! Anh hướng ánh mắt rực lửa về phía Đinh Khánh Lam, tiến lại giường cầm một chiếc gối xoay người bước đi.
"Mày đi đâu thế?" Đinh Khánh Lam vứt điện thoại sang một bên, vồ lấy người Lý Ngộ Tranh.
"Giận rồi!" Lý Ngộ Tranh không hề che giấu thái độ uất ức của mình, gạt thẳng tay Đinh Khánh Lam ra.
"Xin lỗi, xin lỗi mà." Đinh Khánh Lam dẹp cái chăn vướng víu sang một bên, nhảy xuống giường ôm chầm lấy Lý Ngộ Tranh. Cô ngước mắt lên nhìn anh, đầy vẻ hối lỗi.
"Đi ra!"
"Xin lỗi, xin lỗi!" Đinh Khánh Lam càng ôm chặt Lý Ngộ Tranh hơn "Lần sau sẽ rửa mà..."
"Đừng có xạo, đi ra!"
"Hứa, tao hứa mà huhu" Đinh Khánh Lam quàng tay ôm lấy cổ Lý Ngộ Tranh nhảy lên, hai chân quặp chặt lấy anh.
"Hứa bao nhiêu lần rồi hả!"
"Lần này hứa thật mà huhu, mày có biết hàng ngày tao ngủ một mình phải chiến đấu như thế nào không hả, sợ lắm huhu!!" Nghe Đinh Khánh Lam nói vậy, Lý Ngộ Tranh liền dịu xuống.
"Sợ, vậy sao cứ nhất quyết chuyển ra ngoài thế?"
"Ở nhà không thích gì cả, suốt ngày uống sữa, rồi ngủ đúng giờ, ăn đúng giờ... Tao ghét sữa lắm, ngày nào cũng phải lén đổ đi." Cô rúc đầu vào hõm cổ Lý Ngộ Tranh, nói khẽ. Lý Ngộ Tranh không nói gì, chỉ thở dài một tiếng. Anh giữ chặt lấy người đi đến giường, nằm xuống.
"Rồi rồi, lí do quá nhạt."
"Nói chung là tao thích ở riêng, giờ có mày nữa hết sợ rồi."
Lý Ngộ Tranh cúi xuống nhìn Đinh Khánh Lam, cái tính kì cục gì thế không biết! Người ta ở riêng bởi vì người ta có thể tự lập, lại chẳng sợ mấy cái thứ nhảm nhí như ma quỷ gì kia. Còn cái con này thì hoàn toàn ngược lại, cơm không biết nấu gì nhiều, chỉ biết mỗi cắm cơm với luộc trứng, còn lại chỉ toàn là mì gói. Như vậy thì thôi đi, lại còn có cái thói sợ toàn mấy thứ linh tinh. Trời đất không sợ, lại đi sợ mấy cái thứ vớ vẩn? Chẳng thể hiểu nổi, ngày thường không có anh, cô chống chọi kiểu gì thế không biết? Ba mẹ còn đáng sợ hơn cả ma hay sao? Lý Ngôn Tranh thấy bố mẹ Đinh Khánh Lam cũng đâu có nghiêm khắc đâu? Chỉ là hơi quan tâm quá đà, có lẽ vì vậy nên cũng hơi gò bó.
"Mới tám giờ thôi." Lý Ngộ Tranh liếc nhìn đồng hồ rồi bảo.
"Xem phim ma không?" Đinh Khánh Lam hai mắt sáng rực như hai cái đèn pha ô tô, nhổm người dậy nhìn anh. Lý Ngộ Tranh tối sầm mặt xuống, giơ ngón tay ấn nhẹ vào trán Đinh Khánh Lam: "Điên"
Bình luận facebook