Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 77: Cưu mang
"Không được!" Lý Ngộ Tranh thẳng thừng cắt đứt cái hành động ngớ ngẩn sắp tới của Đinh Khánh Lam, cô nghe vậy mà không hiểu tại sao. Tại sao lại không cho cô hiến máu? Cô đang cứu người mà?
"Tại sao? Cô ấy cần."
"Cô ta cần còn con của em thì không cần đúng không?" Lý Ngộ Tranh thật sự tức giận, cô nghĩ cho người khác thì nhanh như thế, mà lại không nghĩ đến tình trạng của bản thân? Dù có tốt đến mấy cũng đừng như thế chứ?
"Vậy... phải làm sao?"
"Không biết" Lý Ngộ Tranh buông hai từ khiến Đinh Khánh Lam muốn lăn ra đất, thế này không được thế kia cũng không xong, chẳng lẽ lại bỏ mặc người ta như thế? "Em có quen ai cùng nhóm máu này không?"
"Không quen" Đinh Khánh Lam lắc đầu, đôi mắt rầu rĩ, cái bản tính thương người vốn không muốn tha cho cô rồi: "Em hiến được không?"
"Đừng có làm bậy"
Lý Ngộ Tranh vừa dứt lời, thì tiếng chuông điện thoại của Đinh Khánh Lam vang lên. Lại là Triệu Hoàng Sinh?
"Alo"
"Cậu có rả.."
"Triệu Hoàng Sinh, cậu nhóm máu gì?" Cậu còn chưa kịp nói hết câu, Đinh Khánh Lam đã vội vã chen lời.
"Gì? Cậu hỏi làm gì?" Triệu Hoàng Sinh đang yên lành lại bị hỏi một điều lãng nhách thì không khỏi khó hiểu.
"Nhanh lên!"
"AB-"
"AB-? Triệu Hoàng Sinh nhóm máu AB-" Đáy mắt Đinh Khánh Lam lộ rõ vẻ vui mừng, nhưng Lý Ngộ Tranh thì có vẻ không vui cho lắm. Dựa vào cái gì mà cậu ta lại cùng nhóm máu với người yêu anh chứ huhu? Anh ơi, giờ này không phải giờ ghen ạ.
Bác sĩ đứng cạnh mắt O mồm chữ A, vậy mà ông lại được gặp tới ba người có nhóm máu hiếm cùng một lúc? Có thần kì quá không? Nhóm máu này mỗi lần muốn tìm người hiến đều rất khó khăn, chưa bao giờ mà ông lại gặp được trường hợp dễ dàng như thế, đây quả là lần đầu tiên...
"Có gì không?" Triệu Hoàng Sinh hoang mang hỏi, lại nghe Đinh Khánh Lam nói với giọng gấp rút.
"Tôi gửi địa chỉ cho cậu, cậu tới nhanh nhé. Cúp đây." Đinh Khánh Lam nhanh tay gửi địa chỉ cho Triệu Hoàng Sinh, dù cậu không hiểu gì nhưng cũng lục đục đi tới. Vừa tới đã bị Đinh Khánh Lam kéo vào trước phòng thử máu, tới đây cô mới chợt nhớ ra rằng mình còn chưa hỏi ý kiến cậu.
"Bạn tôi đang mất rất nhiều máu, cô ấy cùng nhóm máu với cậu, cậu có thể..."
"Sao cũng được"
Sau khi đã xác định được nhóm máu là hoàn toàn phù hợp, không chần chừ liền giúp cậu tiến hành hiến máu. Đinh Khánh Lam đứng ở ngoài chờ cùng Lý Ngộ Tranh, ruột gan cứ nóng hết cả lên, thật sự cũng chẳng hiểu sao cô lại vô cùng lo lắng. Khi đã xác định rằng quá trình hiến máu thành công, Đinh Khánh Lam mới thở phào nhẹ nhõm.
"Cảm ơn cậu"
"Không có gì thì tôi về" Triệu Hoàng Sinh nhìn Lý Ngộ Tranh một giây, rồi xoay người bước đi.
"Nhưng lúc nãy cậu định nói gì?" Đinh Khánh Lam giờ mới chợt nhớ ra rằng khi nãy Triệu Hoàng Sinh đang muốn nói gì đó nhưng bị cô cắt lời.
"Thôi, không có gì nữa rồi." Cậu có khựng lại vài giây, nhưng rồi cũng tiếp tục bước đi. Chính cậu cũng không còn muốn nhìn thấy Lý Ngộ Tranh đứng bên cô nữa, khó chịu lắm rồi.
Đinh Khánh Lam cứ nhất quyết đòi ở lại cho đến khi Khánh Chi tỉnh dậy, Lý Ngộ Tranh cũng bất lực nghe theo. Khánh Chi vừa mở mắt đã thấy Đinh Khánh Lam đang ngồi nhìn mình, bị bắt gặp khiến cho Đinh Khánh Lam cô trở nên bối rối.
"À à, tôi đợi cô tỉnh mới dám về.."
"Cảm ơn"
"Cô bao nhiêu tuổi rồi?"
"Mười tám".
"M... Mười tám tuổi?" Đinh Khánh Lam nghe thấy con số này mà không khỏi bàng hoàng, nhìn cái mặt cũng ngang tuổi cô vậy mà lại chỉ có mười tám tuổi? Đùa cô chắc? Do cô trẻ hay do con bé nó già taaa? Chắc chắn là vế thứ nhất rồi hihi.
"Vậy còn..."
"Chị gần hai mươi tuổi rồi nhóc" Đinh Khánh Lam nở một nụ cười tươi rói, Khánh Chi liền cảm thấy người trước mắt vô cùng dễ gần, mà còn là rất gần gũi. "Thế em có nhớ số người thân hay không? Để chị gọi cho".
"Không có người thân"
Đinh Khánh Lam nghe câu trả lời mà mà muốn tự cắn lưỡi, huhu nhưng mà cô không cố ý nha!!
"Vậy nhà em ở đâu??"
"Không có nhà, tôi mới rời khỏi cô nhi viện"
Ặc, mày nên cắn lưỡi thật đi Đinh Khánh Lam. Nhưng mà em ơi, chị thật sự không cố ý!!
"Vậy sau khi xuất viện em định đi đâu?"
"Không biết"
"Có muốn ở cùng chị không?" Đinh Khánh Lam dịu dàng đề xuất khiến cho Khánh Chi không khỏi ngỡ ngàng. Cô là đang... muốn cưu mang nó sao?
"Thật... sao?"
"Nhưng mà còn có anh chàng lúc nãy nữa, em có thoải mái không?"
"Người yêu chị à?"
"Đúng rồi, có đẹp trai không?" Đinh Khánh Lam vênh mặt, tay không chịu được mà vỗ ngực đầy tự hào. Khánh Chi nhìn bà chị trước mắt mà bỗng nhiên cười, cười mà không hề hay biết.
"Rất đẹp, chị cũng đẹp. Hai người đẹp đôi lắm!"
"Tại sao? Cô ấy cần."
"Cô ta cần còn con của em thì không cần đúng không?" Lý Ngộ Tranh thật sự tức giận, cô nghĩ cho người khác thì nhanh như thế, mà lại không nghĩ đến tình trạng của bản thân? Dù có tốt đến mấy cũng đừng như thế chứ?
"Vậy... phải làm sao?"
"Không biết" Lý Ngộ Tranh buông hai từ khiến Đinh Khánh Lam muốn lăn ra đất, thế này không được thế kia cũng không xong, chẳng lẽ lại bỏ mặc người ta như thế? "Em có quen ai cùng nhóm máu này không?"
"Không quen" Đinh Khánh Lam lắc đầu, đôi mắt rầu rĩ, cái bản tính thương người vốn không muốn tha cho cô rồi: "Em hiến được không?"
"Đừng có làm bậy"
Lý Ngộ Tranh vừa dứt lời, thì tiếng chuông điện thoại của Đinh Khánh Lam vang lên. Lại là Triệu Hoàng Sinh?
"Alo"
"Cậu có rả.."
"Triệu Hoàng Sinh, cậu nhóm máu gì?" Cậu còn chưa kịp nói hết câu, Đinh Khánh Lam đã vội vã chen lời.
"Gì? Cậu hỏi làm gì?" Triệu Hoàng Sinh đang yên lành lại bị hỏi một điều lãng nhách thì không khỏi khó hiểu.
"Nhanh lên!"
"AB-"
"AB-? Triệu Hoàng Sinh nhóm máu AB-" Đáy mắt Đinh Khánh Lam lộ rõ vẻ vui mừng, nhưng Lý Ngộ Tranh thì có vẻ không vui cho lắm. Dựa vào cái gì mà cậu ta lại cùng nhóm máu với người yêu anh chứ huhu? Anh ơi, giờ này không phải giờ ghen ạ.
Bác sĩ đứng cạnh mắt O mồm chữ A, vậy mà ông lại được gặp tới ba người có nhóm máu hiếm cùng một lúc? Có thần kì quá không? Nhóm máu này mỗi lần muốn tìm người hiến đều rất khó khăn, chưa bao giờ mà ông lại gặp được trường hợp dễ dàng như thế, đây quả là lần đầu tiên...
"Có gì không?" Triệu Hoàng Sinh hoang mang hỏi, lại nghe Đinh Khánh Lam nói với giọng gấp rút.
"Tôi gửi địa chỉ cho cậu, cậu tới nhanh nhé. Cúp đây." Đinh Khánh Lam nhanh tay gửi địa chỉ cho Triệu Hoàng Sinh, dù cậu không hiểu gì nhưng cũng lục đục đi tới. Vừa tới đã bị Đinh Khánh Lam kéo vào trước phòng thử máu, tới đây cô mới chợt nhớ ra rằng mình còn chưa hỏi ý kiến cậu.
"Bạn tôi đang mất rất nhiều máu, cô ấy cùng nhóm máu với cậu, cậu có thể..."
"Sao cũng được"
Sau khi đã xác định được nhóm máu là hoàn toàn phù hợp, không chần chừ liền giúp cậu tiến hành hiến máu. Đinh Khánh Lam đứng ở ngoài chờ cùng Lý Ngộ Tranh, ruột gan cứ nóng hết cả lên, thật sự cũng chẳng hiểu sao cô lại vô cùng lo lắng. Khi đã xác định rằng quá trình hiến máu thành công, Đinh Khánh Lam mới thở phào nhẹ nhõm.
"Cảm ơn cậu"
"Không có gì thì tôi về" Triệu Hoàng Sinh nhìn Lý Ngộ Tranh một giây, rồi xoay người bước đi.
"Nhưng lúc nãy cậu định nói gì?" Đinh Khánh Lam giờ mới chợt nhớ ra rằng khi nãy Triệu Hoàng Sinh đang muốn nói gì đó nhưng bị cô cắt lời.
"Thôi, không có gì nữa rồi." Cậu có khựng lại vài giây, nhưng rồi cũng tiếp tục bước đi. Chính cậu cũng không còn muốn nhìn thấy Lý Ngộ Tranh đứng bên cô nữa, khó chịu lắm rồi.
Đinh Khánh Lam cứ nhất quyết đòi ở lại cho đến khi Khánh Chi tỉnh dậy, Lý Ngộ Tranh cũng bất lực nghe theo. Khánh Chi vừa mở mắt đã thấy Đinh Khánh Lam đang ngồi nhìn mình, bị bắt gặp khiến cho Đinh Khánh Lam cô trở nên bối rối.
"À à, tôi đợi cô tỉnh mới dám về.."
"Cảm ơn"
"Cô bao nhiêu tuổi rồi?"
"Mười tám".
"M... Mười tám tuổi?" Đinh Khánh Lam nghe thấy con số này mà không khỏi bàng hoàng, nhìn cái mặt cũng ngang tuổi cô vậy mà lại chỉ có mười tám tuổi? Đùa cô chắc? Do cô trẻ hay do con bé nó già taaa? Chắc chắn là vế thứ nhất rồi hihi.
"Vậy còn..."
"Chị gần hai mươi tuổi rồi nhóc" Đinh Khánh Lam nở một nụ cười tươi rói, Khánh Chi liền cảm thấy người trước mắt vô cùng dễ gần, mà còn là rất gần gũi. "Thế em có nhớ số người thân hay không? Để chị gọi cho".
"Không có người thân"
Đinh Khánh Lam nghe câu trả lời mà mà muốn tự cắn lưỡi, huhu nhưng mà cô không cố ý nha!!
"Vậy nhà em ở đâu??"
"Không có nhà, tôi mới rời khỏi cô nhi viện"
Ặc, mày nên cắn lưỡi thật đi Đinh Khánh Lam. Nhưng mà em ơi, chị thật sự không cố ý!!
"Vậy sau khi xuất viện em định đi đâu?"
"Không biết"
"Có muốn ở cùng chị không?" Đinh Khánh Lam dịu dàng đề xuất khiến cho Khánh Chi không khỏi ngỡ ngàng. Cô là đang... muốn cưu mang nó sao?
"Thật... sao?"
"Nhưng mà còn có anh chàng lúc nãy nữa, em có thoải mái không?"
"Người yêu chị à?"
"Đúng rồi, có đẹp trai không?" Đinh Khánh Lam vênh mặt, tay không chịu được mà vỗ ngực đầy tự hào. Khánh Chi nhìn bà chị trước mắt mà bỗng nhiên cười, cười mà không hề hay biết.
"Rất đẹp, chị cũng đẹp. Hai người đẹp đôi lắm!"
Bình luận facebook