Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 84
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
“Sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên của cuộc sống, không ai trong chúng ta có thể thay đổi được, em hãy nghĩ thoáng hơn.”
“Em biết.”
Hoắc Miên nói xong, lại nói thêm: “Sao muộn rồi mà anh chưa ngủ?”
“Anh vừa đi công tác về.”
“Muộn thế?”
“Ừ.”
“Vậy chắc là anh mệt lắm, anh đi nghỉ sớm đi.” Hoắc Miên nói khẽ.
Nào ngờ Tần Sở không hề có ý định nghỉ ngơi, anh nói: “Cứ để điện thoại vậy đi, anh thức cùng với em.”
Có lẽ sợ Hoắc Miên từ chối nên Tần Sở lại nói thêm một câu nữa: “Anh trực bên linh cữu cùng em.”
Đối với ý tốt của Tần Sở, Hoắc Miên thật sự không có lý do gì để từ chối, mà cô cũng hiểu rất rõ tính cách của anh.
Không biết là do thức khuya hay như thế nào, cô lại cảm thấy mắt mình hơi cay.
“Vâng.”
Im lặng một lúc lâu, Hoắc Miên chỉ đáp lại một chữ, sau đó đặt điện thoại xuống, trên màn hình hiển thị cuộc trò chuyện đang tiếp tục.
Chỉ là hai người không nói gì mà thôi.
Ở bên cạnh nhau như thế này thật sự rất đặc biệt, mặc dù không hề có ý nghĩa thực chất, nhưng Hoắc Miên lại cảm thấy trong màn đêm bi thương này, cô không còn cô đơn một mình nữa.
Hoắc Miên yên lặng đốt vàng mã cho bà nội, cho đến hừng đông vẫn không hề buồn ngủ.
Năm giờ rưỡi sáng, ngày mới bắt đầu.
Hoắc Tư Khiêm mặc áo sơ mi đen, quần tây đen, cầm một chiếc khăn quàng LV kiểu cũ đi tới.
Không đợi Hoắc Miên nói chuyện, anh ta đã choàng khăn lên người cô.
“Tôi không cần.”
“Khoác đi, đây là di vật của bà nội khi còn sống, trừ khi em ghét bỏ nó.”
Nghe Hoắc Tư Khiêm nói vậy, Hoắc Miên cũng ngại từ chối, bằng không thì có vẻ như cô ghét đồ của bà nội.
Hoắc Tư Khiêm quan sát Hoắc Miên từ trên xuống dưới: “Tiểu Miên, cái váy trên người em có giá không rẻ.”
“Anh nhìn nhầm rồi, hàng nhái đấy.”
“À, phải không? Anh đã nói mà, tiền lương của y tá sẽ không cao đến vậy. Có điều, nói đi thì phải nói lại, công việc bây giờ của em vừa ít tiền vừa mệt mỏi, em có nghĩ đến chuyện quay lại Hoắc Thị giúp anh không?”
“Xin lỗi, tôi không có hứng thú với Hoắc Thị.”
Hoắc Miên quyết đoán từ chối.
Hình như Hoắc Tư Khiêm đã đoán trước được Hoắc Miên sẽ nói như vậy. Anh ta mỉm cười, nói: “Em có thù oán gì với tiền à?”
“Không, tôi có thù oán với các người.”
Hoắc Tư Khiêm cực kì vô tội giang tay ra: “Tiểu Miên, anh vẫn luôn có ý tốt với em mà, em đừng đối xử với anh như thế.”
Hoắc Miên không nói gì. Lúc này, một thầy tướng số phụ trách việc mai táng đi đến: “Đã đến giờ túc trực bên linh cữu, hai người đi chuẩn bị, đến bảy giờ chúng ta sẽ ra khỏi thành phố để hạ táng.”
Hoắc Miên từ từ đứng dậy, phát hiện ra chân cô đã tê dại vì quỳ quá lâu, mới vừa đứng lên thì chân đã mềm oặt ngã xuống đất.
Hoắc Tư Khiêm theo bản năng định đỡ Hoắc Miên, nhưng bị cô né ra, sau đó cô ngã xuống đất.
“Em cần gì… anh có ăn thịt em đâu.” Hoắc Tư Khiêm bất đắc dĩ nói.
Hoắc Miên không nói gì, vịn vào một cây cột sắt chắc chắn ở rạp linh cữu để đứng lên, sau đó đi về phía khu nghỉ ngơi gần đó.
Nhìn Hoắc Miên bướng bỉnh như thế, nụ cười Hoắc Tư Khiêm lại càng sâu hơn.
Hoắc Miên vừa tìm được một chỗ yên tĩnh để ngồi, thì đột nhiên nhớ ra điện thoại vẫn còn đang bật.
Cuộc gọi với Tần Sở vẫn đang còn, vậy là vừa nãy… anh nghe hết cuộc trò chuyện giữa cô và Hoắc Tư Khiêm?
Lấy điện thoại ra xem, quả nhiên cuộc gọi vẫn còn đang tiếp tục.
Cô không biết Tần Sở đã ngủ hay chưa, cho nên cẩn thận kề sát loa thăm dò: “Tần Sở, anh ngủ chưa?”
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
“Em biết.”
Hoắc Miên nói xong, lại nói thêm: “Sao muộn rồi mà anh chưa ngủ?”
“Anh vừa đi công tác về.”
“Muộn thế?”
“Ừ.”
“Vậy chắc là anh mệt lắm, anh đi nghỉ sớm đi.” Hoắc Miên nói khẽ.
Nào ngờ Tần Sở không hề có ý định nghỉ ngơi, anh nói: “Cứ để điện thoại vậy đi, anh thức cùng với em.”
Có lẽ sợ Hoắc Miên từ chối nên Tần Sở lại nói thêm một câu nữa: “Anh trực bên linh cữu cùng em.”
Đối với ý tốt của Tần Sở, Hoắc Miên thật sự không có lý do gì để từ chối, mà cô cũng hiểu rất rõ tính cách của anh.
Không biết là do thức khuya hay như thế nào, cô lại cảm thấy mắt mình hơi cay.
“Vâng.”
Im lặng một lúc lâu, Hoắc Miên chỉ đáp lại một chữ, sau đó đặt điện thoại xuống, trên màn hình hiển thị cuộc trò chuyện đang tiếp tục.
Chỉ là hai người không nói gì mà thôi.
Ở bên cạnh nhau như thế này thật sự rất đặc biệt, mặc dù không hề có ý nghĩa thực chất, nhưng Hoắc Miên lại cảm thấy trong màn đêm bi thương này, cô không còn cô đơn một mình nữa.
Hoắc Miên yên lặng đốt vàng mã cho bà nội, cho đến hừng đông vẫn không hề buồn ngủ.
Năm giờ rưỡi sáng, ngày mới bắt đầu.
Hoắc Tư Khiêm mặc áo sơ mi đen, quần tây đen, cầm một chiếc khăn quàng LV kiểu cũ đi tới.
Không đợi Hoắc Miên nói chuyện, anh ta đã choàng khăn lên người cô.
“Tôi không cần.”
“Khoác đi, đây là di vật của bà nội khi còn sống, trừ khi em ghét bỏ nó.”
Nghe Hoắc Tư Khiêm nói vậy, Hoắc Miên cũng ngại từ chối, bằng không thì có vẻ như cô ghét đồ của bà nội.
Hoắc Tư Khiêm quan sát Hoắc Miên từ trên xuống dưới: “Tiểu Miên, cái váy trên người em có giá không rẻ.”
“Anh nhìn nhầm rồi, hàng nhái đấy.”
“À, phải không? Anh đã nói mà, tiền lương của y tá sẽ không cao đến vậy. Có điều, nói đi thì phải nói lại, công việc bây giờ của em vừa ít tiền vừa mệt mỏi, em có nghĩ đến chuyện quay lại Hoắc Thị giúp anh không?”
“Xin lỗi, tôi không có hứng thú với Hoắc Thị.”
Hoắc Miên quyết đoán từ chối.
Hình như Hoắc Tư Khiêm đã đoán trước được Hoắc Miên sẽ nói như vậy. Anh ta mỉm cười, nói: “Em có thù oán gì với tiền à?”
“Không, tôi có thù oán với các người.”
Hoắc Tư Khiêm cực kì vô tội giang tay ra: “Tiểu Miên, anh vẫn luôn có ý tốt với em mà, em đừng đối xử với anh như thế.”
Hoắc Miên không nói gì. Lúc này, một thầy tướng số phụ trách việc mai táng đi đến: “Đã đến giờ túc trực bên linh cữu, hai người đi chuẩn bị, đến bảy giờ chúng ta sẽ ra khỏi thành phố để hạ táng.”
Hoắc Miên từ từ đứng dậy, phát hiện ra chân cô đã tê dại vì quỳ quá lâu, mới vừa đứng lên thì chân đã mềm oặt ngã xuống đất.
Hoắc Tư Khiêm theo bản năng định đỡ Hoắc Miên, nhưng bị cô né ra, sau đó cô ngã xuống đất.
“Em cần gì… anh có ăn thịt em đâu.” Hoắc Tư Khiêm bất đắc dĩ nói.
Hoắc Miên không nói gì, vịn vào một cây cột sắt chắc chắn ở rạp linh cữu để đứng lên, sau đó đi về phía khu nghỉ ngơi gần đó.
Nhìn Hoắc Miên bướng bỉnh như thế, nụ cười Hoắc Tư Khiêm lại càng sâu hơn.
Hoắc Miên vừa tìm được một chỗ yên tĩnh để ngồi, thì đột nhiên nhớ ra điện thoại vẫn còn đang bật.
Cuộc gọi với Tần Sở vẫn đang còn, vậy là vừa nãy… anh nghe hết cuộc trò chuyện giữa cô và Hoắc Tư Khiêm?
Lấy điện thoại ra xem, quả nhiên cuộc gọi vẫn còn đang tiếp tục.
Cô không biết Tần Sở đã ngủ hay chưa, cho nên cẩn thận kề sát loa thăm dò: “Tần Sở, anh ngủ chưa?”
Bình luận facebook