Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 86
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Nhà họ Hoắc mua hơn hai nghìn mét vuông xây dựng mộ viên của nhà họ Hoắc.
Hoắc Miên đeo kính râm, đứng ở sát rìa nghĩa trang, không nói lời nào.
Lúc này, Hoắc Tư Dật đột nhiên đi đến bên cạnh Hoắc Miên, nói: “Nhìn cái gì? Hâm mộ à? Đây là đất mộ cha mua, chuyên dành cho nhà họ Hoắc chúng tôi sử dụng, đứa con hoang như cô không có tư cách được chôn cất vào đây, cô đừng có mơ mộng hão huyền.”
Hoắc Miên không thèm nhìn Hoắc Tư Dật, trả lời: “Để dành chỗ tốt này các người đi, tôi ở không nổi.”
“Tất nhiên rồi.” Hoắc Tư Dật đắc ý nói.
“Cho nên, tôi chúc anh sớm được chôn vào đây.” Hoắc Miên nói thêm.
“Đồ chết bầm, mày nói cái gì?” Hoắc Tư Dật tức giận giơ tay lên đánh Hoắc Miên.
Lại nghe Hoắc Miên nhẹ nhàng nhắc nhở: “Cậu hai nhà họ Hoắc, đừng xúc động, ở đây đều có truyền thông nhìn, bọn họ chỉ chờ quay được hình ảnh thu hút người xem, nếu anh muốn lên trang đầu thì dù có bị anh đánh, tôi cũng sẽ phối hợp.”
“Mày coi chừng tao đấy…” Nghe Hoắc Miên nói vậy, Hoắc Tư Dật lập tức thả tay xuống, sau đó nhìn xung quanh một vòng, cũng may là truyền thông chưa bắt được cảnh này. Cuối cùng, anh ta tức giận mắng một câu, quay người đi.
Hoắc Tư Dật cũng giống Hoắc Nghiên Nghiên, đều được chiều chuộng mà trở nên kiêu căng.
Cuộc tranh đoạt giữa Hoắc Tư Dật trẻ tuổi nóng tính và Hoắc Tư Khiêm cáo già dần dần gay gắt. Hoắc Tư Dật chỉ ỷ vào sự yêu chiều của cha và sự giúp đỡ của mẹ mà càng ngày càng tỏ ra mình là chủ nhân tương lai nhà họ Hoắc.
Có điều, Hoắc Miên nghĩ lại, Hoắc Tư Khiêm muốn đối phó một thằng nhóc không có đầu óc cũng chỉ là chuyện trong vài phút mà thôi.
Sở dĩ Hoắc Tư Khiêm vẫn không ra tay, là vì bà mẹ minh tinh của Hoắc Tư Dật có vẻ khó chơi.
Hoắc Miên hoàn toàn không có hứng thú với việc tranh đấu trong nhà họ Hoắc.
Ai thua ai thắng đều không quan hệ gì với cô.
Sau khi đám ma kết thúc, đoàn xe lục tục quay lại nhà họ Hoắc. Nghe nói Hoắc Chính Hải đã đặt sáu mươi bàn tiệc rượu ở khách sạn năm sao để cảm ơn những người đã đến phúng viếng.
Đương nhiên là Hoắc Miên không đi, những gì nên làm cô đều làm rồi, bà nội đã được an táng, cô cũng nên đi về.
Chờ truyền thông và người nhà họ Hoắc đi hết, Hoắc Miên mới từ từ đi ra.
Lúc ra đến cổng nghĩa trang thì trời đổ mưa, Hoắc Miên đang đứng đó băn khoăn suy nghĩ nên đi vào cửa hàng trong nghĩa trang mua dù, hay là đội mưa chạy ra bến xe buýt, thì có một chiếc Maybach 62S từ từ dừng lại trước cổng nghĩa trang.
Nghe nói chiếc xe này có giá hơn mười một triệu tệ, được sản xuất tại Đức, trong nước có rất nhiều đại gia tranh nhau đặt hàng, nhưng lượng bán ở Châu Á có hạn, cuối cùng cả nước chỉ có sáu chiếc xe được nhập về.
Lúc đó, tin tức này gây xôn xao rất lớn, Hoắc Miên biết là do nghe các y tá ở khoa sản bàn tán.
Cho nên, khi thấy chiếc xe này, Hoắc Miên nhìn thêm vài lần.
Chỉ là người bước xuống từ trên xe… chờ đã, sao người đó lại quen quen?
Tần Sở mặc âu phục màu đen, ngực cài hoa màu trắng, nhìn rất hợp với không khí của nghĩa trang.
Sau khi bước xuống xe, anh từ từ mở chiếc dù màu đen ra.
Sau đó, anh đi về phía Hoắc Miên.
“Anh…” Nhìn thấy bộ đồ này của Tần Sở, Hoắc Miên không biết phải nói gì cho phải, cô biết anh mặc như vậy để tỏ lòng tôn kính với bà nội.
“Nếu anh không đến đón em thì em tính đội mưa về à?” Tần Sở hỏi Hoắc Miên.
“Anh tới rồi còn gì.” Im lặng một lát, Hoắc Miên chậm rãi trả lời.
Tần Sở hơi bất đắc dĩ, lấy một chiếc khăn tay màu trắng từ trong túi ra lau nước mưa trên trán Hoắc Miên.
“Lên xe đi.”
Hoắc Miên ngồi trong chiếc “ông hoàng” Maybach, nhìn người đàn ông vô cùng đẹp trai đang làm tài xế cho mình.
Giờ phút này, cô cảm thấy người kiếp trước đã cứu hệ ngân hà không phải là Hoắc Nghiên Nghiên…
Mà là cô!
“Tần Sở… khụ…. Chiếc xe này của anh… có phải là quá khoe khoang rồi không?” Hoắc Miên nhịn một lúc lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi anh.
“Ông hoàng” Maybach đầu tiên của thành phố C rêu rao chạy trên đường, chắc chắn lát nữa sẽ trở thành tin hot. Anh cứ thu hút sự chú ý như vậy có ổn không?
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Hoắc Miên đeo kính râm, đứng ở sát rìa nghĩa trang, không nói lời nào.
Lúc này, Hoắc Tư Dật đột nhiên đi đến bên cạnh Hoắc Miên, nói: “Nhìn cái gì? Hâm mộ à? Đây là đất mộ cha mua, chuyên dành cho nhà họ Hoắc chúng tôi sử dụng, đứa con hoang như cô không có tư cách được chôn cất vào đây, cô đừng có mơ mộng hão huyền.”
Hoắc Miên không thèm nhìn Hoắc Tư Dật, trả lời: “Để dành chỗ tốt này các người đi, tôi ở không nổi.”
“Tất nhiên rồi.” Hoắc Tư Dật đắc ý nói.
“Cho nên, tôi chúc anh sớm được chôn vào đây.” Hoắc Miên nói thêm.
“Đồ chết bầm, mày nói cái gì?” Hoắc Tư Dật tức giận giơ tay lên đánh Hoắc Miên.
Lại nghe Hoắc Miên nhẹ nhàng nhắc nhở: “Cậu hai nhà họ Hoắc, đừng xúc động, ở đây đều có truyền thông nhìn, bọn họ chỉ chờ quay được hình ảnh thu hút người xem, nếu anh muốn lên trang đầu thì dù có bị anh đánh, tôi cũng sẽ phối hợp.”
“Mày coi chừng tao đấy…” Nghe Hoắc Miên nói vậy, Hoắc Tư Dật lập tức thả tay xuống, sau đó nhìn xung quanh một vòng, cũng may là truyền thông chưa bắt được cảnh này. Cuối cùng, anh ta tức giận mắng một câu, quay người đi.
Hoắc Tư Dật cũng giống Hoắc Nghiên Nghiên, đều được chiều chuộng mà trở nên kiêu căng.
Cuộc tranh đoạt giữa Hoắc Tư Dật trẻ tuổi nóng tính và Hoắc Tư Khiêm cáo già dần dần gay gắt. Hoắc Tư Dật chỉ ỷ vào sự yêu chiều của cha và sự giúp đỡ của mẹ mà càng ngày càng tỏ ra mình là chủ nhân tương lai nhà họ Hoắc.
Có điều, Hoắc Miên nghĩ lại, Hoắc Tư Khiêm muốn đối phó một thằng nhóc không có đầu óc cũng chỉ là chuyện trong vài phút mà thôi.
Sở dĩ Hoắc Tư Khiêm vẫn không ra tay, là vì bà mẹ minh tinh của Hoắc Tư Dật có vẻ khó chơi.
Hoắc Miên hoàn toàn không có hứng thú với việc tranh đấu trong nhà họ Hoắc.
Ai thua ai thắng đều không quan hệ gì với cô.
Sau khi đám ma kết thúc, đoàn xe lục tục quay lại nhà họ Hoắc. Nghe nói Hoắc Chính Hải đã đặt sáu mươi bàn tiệc rượu ở khách sạn năm sao để cảm ơn những người đã đến phúng viếng.
Đương nhiên là Hoắc Miên không đi, những gì nên làm cô đều làm rồi, bà nội đã được an táng, cô cũng nên đi về.
Chờ truyền thông và người nhà họ Hoắc đi hết, Hoắc Miên mới từ từ đi ra.
Lúc ra đến cổng nghĩa trang thì trời đổ mưa, Hoắc Miên đang đứng đó băn khoăn suy nghĩ nên đi vào cửa hàng trong nghĩa trang mua dù, hay là đội mưa chạy ra bến xe buýt, thì có một chiếc Maybach 62S từ từ dừng lại trước cổng nghĩa trang.
Nghe nói chiếc xe này có giá hơn mười một triệu tệ, được sản xuất tại Đức, trong nước có rất nhiều đại gia tranh nhau đặt hàng, nhưng lượng bán ở Châu Á có hạn, cuối cùng cả nước chỉ có sáu chiếc xe được nhập về.
Lúc đó, tin tức này gây xôn xao rất lớn, Hoắc Miên biết là do nghe các y tá ở khoa sản bàn tán.
Cho nên, khi thấy chiếc xe này, Hoắc Miên nhìn thêm vài lần.
Chỉ là người bước xuống từ trên xe… chờ đã, sao người đó lại quen quen?
Tần Sở mặc âu phục màu đen, ngực cài hoa màu trắng, nhìn rất hợp với không khí của nghĩa trang.
Sau khi bước xuống xe, anh từ từ mở chiếc dù màu đen ra.
Sau đó, anh đi về phía Hoắc Miên.
“Anh…” Nhìn thấy bộ đồ này của Tần Sở, Hoắc Miên không biết phải nói gì cho phải, cô biết anh mặc như vậy để tỏ lòng tôn kính với bà nội.
“Nếu anh không đến đón em thì em tính đội mưa về à?” Tần Sở hỏi Hoắc Miên.
“Anh tới rồi còn gì.” Im lặng một lát, Hoắc Miên chậm rãi trả lời.
Tần Sở hơi bất đắc dĩ, lấy một chiếc khăn tay màu trắng từ trong túi ra lau nước mưa trên trán Hoắc Miên.
“Lên xe đi.”
Hoắc Miên ngồi trong chiếc “ông hoàng” Maybach, nhìn người đàn ông vô cùng đẹp trai đang làm tài xế cho mình.
Giờ phút này, cô cảm thấy người kiếp trước đã cứu hệ ngân hà không phải là Hoắc Nghiên Nghiên…
Mà là cô!
“Tần Sở… khụ…. Chiếc xe này của anh… có phải là quá khoe khoang rồi không?” Hoắc Miên nhịn một lúc lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi anh.
“Ông hoàng” Maybach đầu tiên của thành phố C rêu rao chạy trên đường, chắc chắn lát nữa sẽ trở thành tin hot. Anh cứ thu hút sự chú ý như vậy có ổn không?
Bình luận facebook