Đông Đông
Tác giả VW
-
Chương 28
“Có tôi ở đây, đừng sợ...”
8h tối, tôi bắt xe đến địa điểm sinh nhật đã được thông báo từ trước. Không như mong đợi, dọc con đường lớn xe cộ kín kẽ, mỗi phút nhích một chút, mỗi lần vượt lên lại bị xe khác chặn ngang, đèn đỏ liên tục.
Tôi hết kiên nhẫn, sốt ruột nhìn điện thoại rồi giục bác tài: “Chú ơi, còn bao lâu nữa mới tới ạ? Có thể nhanh hơn một chút không?”
Chú tài xế có vẻ giận, giọng hậm hực: “Cô nhìn đi, đường xá như thế này tôi cũng hết cách”
Bữa tiệc sắp bắt đầu, tôi không muốn đến muộn trong lần gặp này chút nào. Tôi trả tiền rồi dứt khoát xuống xe, thật sự nóng lòng.
Đôi cao gót biến tướng đi của tôi trở nên siêu vẹo, độ rộng không vừa chân thi thoảng nhấc gót. Phía dưới lòng đường tràn ngập sự vội vã, còi xe réo lên đinh tai nhức óc, các xe vẫn nối tiếp nhau. Tôi đã bỏ xa chú tài xế ban nãy và rẽ vào ngõ, cách chỗ Tuấn Phong không xa nữa.
“Tuấn Phong”. Tôi nhận cuộc gọi của cậu.
“Mọi người đến đủ rồi. Đợi hai người thôi đó”
“Sắp rồi. Tôi...”. Điện thoại bị hất xuống đất.
Tôi đụng phải hai tên say khướt, mắt chúng lảo đảo trừng trừng nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống: “Cô em không có mắt phải không?”
Trên người bọn chúng toả ra thứ mùi “không tử tế”, cả hai tên thay nhau chao đảo.
”Xin lỗi...xin lỗi. Tôi đang gấp...”
“Gấp cái gì chứ. Xin lỗi là xong chuyện à, con ranh?”. Chúng tiến lên chặn “lối thoát” của tôi.
Xung quanh vắng vẻ, chỉ có tiếng xe cộ tấp nập phía đằng xa. Chúng có hai người, tôi thì chỉ có một lá gan thỏ đế, không thể quay lại cũng không thể đi tiếp.
Chiếc điện thoại nằm ngay dưới chân tôi, nhưng dường như chỉ một hành động nhỏ diễn ra tôi cũng bị chúng bắt gặp.
“Các người muốn gì?”. Tôi hỏi đánh lạc hướng bọn chúng vừa chậm rãi cúi xuống.
Mùi cồn nồng nặc bay bổng, dáng vẻ sợ sệt của tôi lại vô tình khiến chúng thích thú, hai gã đàn ông cười dả lả nháy mắt với nhau.
“Muốn kết bạn với em có được không? Ranh con cũng xinh xắn ra phết đấy”
Bọn chúng nhằm vào tôi, khoảng cách đã rút ngắn không ít. Tôi cũng thành công rút ngắn khoảng cách với chiếc điện thoại của mình nhưng không kịp...
“Con ranh, đừng có khôn lỏi với tao”. Bàn chân to trước mặt đá văng chiếc điện thoại đang nhấp nháy màn hình, nhìn điện thoại của mình văng ra xa mà tuyệt vọng.
Tôi nuốt nước bọt, không dám nhúc nhích.
“Các người còn tiến lại gần tôi sẽ kêu lên đấy”
Chúng như hai kẻ mất trí cười lớn: “Thế à, mày kêu lên đi. Kêu đi”. Tên đứng trước nắm vai tôi xô mạnh một cái, tiếp đất đau đớn càng làm tôi sợ hãi. Hai lòng bàn tay ráp đầy sỏi cát.
“Không lên tiếng được phải không?”. Tôi càng lùi lại chúng càng tiến đến, thân thể đứng không vững đưa đẩy trước mắt tôi lờ mờ.
Tôi rất sợ hãi, rất bối rối. Không nghĩ được con đường thoát thân nào. Không ai quan tâm đến tôi, cả con đường yên tĩnh rợn ngợp. Tiếng cười điên dại của chúng làm tôi nổi da gà, những câu chữ chửi thề ghê rợn liên tục phát ra.
“Đừng chạm vào tôi. Đừng...”. Mọi sức lực gần như bằng không. Tiếng giày cao gót lộp cộp nện xuống mặt đường nhẵn, cuộc vận lộn giữa con mồi và kẻ săn mồi bao giờ cũng chỉ đổi được một kết quả.
Tôi bị kẹp lại, cánh tay chắc nịch ghì vai tôi kéo đi. Không nghĩ được gì, tôi cắn mạnh một cái vào cổ tay hắn.
“Khốn kiếp!”
Tôi lại nằm dưới đất, từng đường mạch máu trên mặt, trong mắt và cả trên cánh tay hai gã đàn ông gân lên đáng sợ. Tôi thật sự không kháng cự nổi nữa, rất mệt cũng rất đau: “Đừng tới đây...”. Nước mắt trực trào, hai lòng bàn tay đã rớm máu.
Cảm giác rơi xuống đáy vực sẽ thực sự tới...
“Kiến Văn”. Tôi thấy chiếc bóng cao, bộ đồ đen, cảm nhận được cả chút mùi thoang thoảng. Mắt tôi đỏ hoe, khoé mắt ngấn nước: “Là cậu phải không?”
Thật sự là hắn!
Tôi không còn muốn suy nghĩ về bất kì điều gì ngoài sự an toàn, an tâm khi được nấc lên trong lòng hắn. Thật may, cánh cửa may mắn còn chào đón tôi.
Tiếng đánh đấm vang thình thịch cách tôi vài bước, tôi chỉ biết ngồi thụp dưới đất.
“Hạ Ân, không sao rồi. Đừng lo lắng”. Hắn đỡ tôi tựa vào lòng mình. Từng cử chỉ vuốt ve trấn an sự run rẩy.
Tôi nhớ lại cái lần một mình chạy ra từ khu biệt thự cao cấp sau cơn mưa lớn. Tôi gặp Tuấn Phong, tôi bắt gặp cả một vài xúc cảm trùng lặp, bắt gặp cả một bản thân trùng lặp. Phải chăng những con đường tăm tối mà tôi từng đi qua, không chỉ có một ngọn đèn sáng là cậu.
Bờ ngực rộng của Kiến Văn hình như vừa đủ lớn để bao dung và vỗ về tôi, cũng đủ rộng để xua đi từng cơn từng cơn hãi hùng trước hiện thực. Tôi vùi mặt, không giấu được nước mắt.
Lần đầu tiên trong cái nét hời hợt, ngông nghênh kia nét dịu dàng dành thế thượng phong. Tôi cảm nhận được hắn phát điên lên khi nhìn gã đàn ông kia chạm vào mình, có một chút cay nghiệt pha lẫn một chút ghen?
Thứ cảm xúc lạ lùng đó đột nhiên xuất hiện sao nhãng Tuấn Phong...
Chỉ có hắn, một mặt dửng dưng mặt kia lại vô cùng ấm áp... Dư vị ấm áp ấy cứ hanh hao tồn tại như những tia nắng xuyên qua đêm tối.
“Vị cứu tinh” cõng tôi trên lưng, Kiến Văn thở rất nhẹ. Tôi gần như không cảm nhận được hơi thở của hắn, khẽ nhón người một cái cũng bị hắn phát hiện.
“Đau ở đâu à?”
Tôi lắc đầu, không biết hắn có cảm nhận được hay không. Sau đó thì cùng im lặng.
Đi được thêm một quãng, hắn lại hỏi: “Cậu đói không?”. Tôi chỉ gật nhẹ, không nói.
Tôi chạm chân trần xuống nền gạch lát bên trong cửa hàng tiện lợi, bộ dạng lấm lem không tránh được người ta tò mò. Kiến Văn kéo tay tôi dúi xuống ghế: “Ngồi ở đây, đừng chạy lung tung”
Hắn quay lại sau vài phút, trên tay là cốc mì đang bốc khói nghi ngút đặt xuống trước mặt tôi. Dạ dày không kìm được mà kêu lên, tôi quả thực chưa có gì lót dạ suốt buổi tối.
“Cậu thì sao?”. Giọng tôi có hơi lạc tông, cổ họng nghẹn lại.
“Ăn đi. Tôi không ăn đồ ăn nhanh”
Tôi gật đầu, cắm cúi ăn phần của mình.
“Ăn xong rồi?”
“Xong rồi”. Hộp mì ban nãy chỉ còn lại nước dùng ở đáy hộp.
“Đưa tay đây”
Tôi chớp mắt không hiểu chuyện gì, hai tay vẫn giơ ra theo mệnh lệnh của người kia. Lòng bàn tay trầy xước chi chít, chẳng hiểu sao đến tận lúc này tôi mới cảm nhận được cơn đau. Chỉ co nhẹ một cái cũng rất khó chịu.
Hắn bắt đầu sát khuẩn vết thương, động tác nhanh nhẹn, gọn gàng. Tôi chăm chú nhìn, thi thoảng co mày vì rát.
Chúng tôi rất hời hợt, người này đối với người kia chỉ là một người hỏi một người nói, một người nói rồi một người làm theo. Không có chi tiết dư thừa nào!
“Kiến Văn, cảm ơn cậu!”. Tôi lí nhí, chỉ có thể nói “cảm ơn” bằng cách thức đơn giản nhất.
“Cậu sợ không?”
“Sợ!”. Chân tôi vẫn còn run cơ mà.
Hắn tiếp tục thoa thuốc, lại hỏi: “Bây giờ thì sao?”
Bây giờ?
“Bây giờ...có gì đáng để sợ chứ!”
Hắn nhoẻn miệng, môi cong lên một đường nhạt: “Họ đều nhìn cậu, tò mò bộ dạng lấm lem của cậu. Không đáng sợ sao?”
“Không đáng sợ”
“Phải”. Kiến Văn bước vào giai đoạn cuối cùng, băng vết thương lại, hắn bỗng dưng ngẩng đầu: “Bởi vì có tôi ở đây cậu không cần sợ bất kỳ điều gì cả”
Ánh mắt chúng tôi giao nhau thành một đường thẳng, màu xám tro bên trong mắt lắng dịu, trầm ổn và kiêu ngạo. Giống như muốn khẳng định lại rằng, chỉ có có hắn ở bên cạnh, tôi không cần sợ bất kỳ điều gì.
Tôi tin... Nhưng tôi không có quyền tin...
Tôi thoát ánh nhìn ra khỏi đường thẳng ấy: “Cảm ơn”. Không đơn thuần chỉ là sự cảm kích, hơn thế tôi biết ơn vị thần may mắn đã mang Kiến Văn đến. Để hắn trở thành người kéo tôi đứng dậy.
Kiến Văn là cái tên, cũng là con người mà tôi không tài nào khám phá ra được. Sự cao ngạo luôn hiện hữu trong đôi mắt hắn là bức tường cao nhất bao phủ mọi tính cách của con người này. Dường như là thế mà lại không phải thế, dường như hắn rất vô tình, rất lạnh lùng nhưng hắn cũng từng là ấm áp.
Hắn không có lý do để bảo vệ tôi, tôi cũng không cho mình cái quyền được ỷ lại vào người con trai này. “Cảm ơn vì hôm nay cậu đã xuất hiện. Nhưng cậu không cần phải bảo vệ tôi, giữa chúng ta không tồn tại nghĩa vụ nào cả”
Khả năng nghe của hắn bài trừ câu ấy, Kiến Văn tỏ ra rất bình thường chuyển hướng sang một câu chuyện khác.
“Tôi nghĩ chiếc váy này không hợp với cậu”. Hắn nhìn xuống: “Còn cả đôi cao gót này nữa. Tại sao phải tự làm khổ mình như vậy?”
“Cậu không hiểu...”
Đời người dài như thế, có những thứ không cách nào thuộc về tôi là thật!
Ví dụ như bộ váy này, đôi giày đẹp đẽ này mà cũng có thể như một người nào đó. Tôi không thể thích nghi, không thể ép mình hoà hợp...
Tôi thật ngốc!
8h tối, tôi bắt xe đến địa điểm sinh nhật đã được thông báo từ trước. Không như mong đợi, dọc con đường lớn xe cộ kín kẽ, mỗi phút nhích một chút, mỗi lần vượt lên lại bị xe khác chặn ngang, đèn đỏ liên tục.
Tôi hết kiên nhẫn, sốt ruột nhìn điện thoại rồi giục bác tài: “Chú ơi, còn bao lâu nữa mới tới ạ? Có thể nhanh hơn một chút không?”
Chú tài xế có vẻ giận, giọng hậm hực: “Cô nhìn đi, đường xá như thế này tôi cũng hết cách”
Bữa tiệc sắp bắt đầu, tôi không muốn đến muộn trong lần gặp này chút nào. Tôi trả tiền rồi dứt khoát xuống xe, thật sự nóng lòng.
Đôi cao gót biến tướng đi của tôi trở nên siêu vẹo, độ rộng không vừa chân thi thoảng nhấc gót. Phía dưới lòng đường tràn ngập sự vội vã, còi xe réo lên đinh tai nhức óc, các xe vẫn nối tiếp nhau. Tôi đã bỏ xa chú tài xế ban nãy và rẽ vào ngõ, cách chỗ Tuấn Phong không xa nữa.
“Tuấn Phong”. Tôi nhận cuộc gọi của cậu.
“Mọi người đến đủ rồi. Đợi hai người thôi đó”
“Sắp rồi. Tôi...”. Điện thoại bị hất xuống đất.
Tôi đụng phải hai tên say khướt, mắt chúng lảo đảo trừng trừng nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống: “Cô em không có mắt phải không?”
Trên người bọn chúng toả ra thứ mùi “không tử tế”, cả hai tên thay nhau chao đảo.
”Xin lỗi...xin lỗi. Tôi đang gấp...”
“Gấp cái gì chứ. Xin lỗi là xong chuyện à, con ranh?”. Chúng tiến lên chặn “lối thoát” của tôi.
Xung quanh vắng vẻ, chỉ có tiếng xe cộ tấp nập phía đằng xa. Chúng có hai người, tôi thì chỉ có một lá gan thỏ đế, không thể quay lại cũng không thể đi tiếp.
Chiếc điện thoại nằm ngay dưới chân tôi, nhưng dường như chỉ một hành động nhỏ diễn ra tôi cũng bị chúng bắt gặp.
“Các người muốn gì?”. Tôi hỏi đánh lạc hướng bọn chúng vừa chậm rãi cúi xuống.
Mùi cồn nồng nặc bay bổng, dáng vẻ sợ sệt của tôi lại vô tình khiến chúng thích thú, hai gã đàn ông cười dả lả nháy mắt với nhau.
“Muốn kết bạn với em có được không? Ranh con cũng xinh xắn ra phết đấy”
Bọn chúng nhằm vào tôi, khoảng cách đã rút ngắn không ít. Tôi cũng thành công rút ngắn khoảng cách với chiếc điện thoại của mình nhưng không kịp...
“Con ranh, đừng có khôn lỏi với tao”. Bàn chân to trước mặt đá văng chiếc điện thoại đang nhấp nháy màn hình, nhìn điện thoại của mình văng ra xa mà tuyệt vọng.
Tôi nuốt nước bọt, không dám nhúc nhích.
“Các người còn tiến lại gần tôi sẽ kêu lên đấy”
Chúng như hai kẻ mất trí cười lớn: “Thế à, mày kêu lên đi. Kêu đi”. Tên đứng trước nắm vai tôi xô mạnh một cái, tiếp đất đau đớn càng làm tôi sợ hãi. Hai lòng bàn tay ráp đầy sỏi cát.
“Không lên tiếng được phải không?”. Tôi càng lùi lại chúng càng tiến đến, thân thể đứng không vững đưa đẩy trước mắt tôi lờ mờ.
Tôi rất sợ hãi, rất bối rối. Không nghĩ được con đường thoát thân nào. Không ai quan tâm đến tôi, cả con đường yên tĩnh rợn ngợp. Tiếng cười điên dại của chúng làm tôi nổi da gà, những câu chữ chửi thề ghê rợn liên tục phát ra.
“Đừng chạm vào tôi. Đừng...”. Mọi sức lực gần như bằng không. Tiếng giày cao gót lộp cộp nện xuống mặt đường nhẵn, cuộc vận lộn giữa con mồi và kẻ săn mồi bao giờ cũng chỉ đổi được một kết quả.
Tôi bị kẹp lại, cánh tay chắc nịch ghì vai tôi kéo đi. Không nghĩ được gì, tôi cắn mạnh một cái vào cổ tay hắn.
“Khốn kiếp!”
Tôi lại nằm dưới đất, từng đường mạch máu trên mặt, trong mắt và cả trên cánh tay hai gã đàn ông gân lên đáng sợ. Tôi thật sự không kháng cự nổi nữa, rất mệt cũng rất đau: “Đừng tới đây...”. Nước mắt trực trào, hai lòng bàn tay đã rớm máu.
Cảm giác rơi xuống đáy vực sẽ thực sự tới...
“Kiến Văn”. Tôi thấy chiếc bóng cao, bộ đồ đen, cảm nhận được cả chút mùi thoang thoảng. Mắt tôi đỏ hoe, khoé mắt ngấn nước: “Là cậu phải không?”
Thật sự là hắn!
Tôi không còn muốn suy nghĩ về bất kì điều gì ngoài sự an toàn, an tâm khi được nấc lên trong lòng hắn. Thật may, cánh cửa may mắn còn chào đón tôi.
Tiếng đánh đấm vang thình thịch cách tôi vài bước, tôi chỉ biết ngồi thụp dưới đất.
“Hạ Ân, không sao rồi. Đừng lo lắng”. Hắn đỡ tôi tựa vào lòng mình. Từng cử chỉ vuốt ve trấn an sự run rẩy.
Tôi nhớ lại cái lần một mình chạy ra từ khu biệt thự cao cấp sau cơn mưa lớn. Tôi gặp Tuấn Phong, tôi bắt gặp cả một vài xúc cảm trùng lặp, bắt gặp cả một bản thân trùng lặp. Phải chăng những con đường tăm tối mà tôi từng đi qua, không chỉ có một ngọn đèn sáng là cậu.
Bờ ngực rộng của Kiến Văn hình như vừa đủ lớn để bao dung và vỗ về tôi, cũng đủ rộng để xua đi từng cơn từng cơn hãi hùng trước hiện thực. Tôi vùi mặt, không giấu được nước mắt.
Lần đầu tiên trong cái nét hời hợt, ngông nghênh kia nét dịu dàng dành thế thượng phong. Tôi cảm nhận được hắn phát điên lên khi nhìn gã đàn ông kia chạm vào mình, có một chút cay nghiệt pha lẫn một chút ghen?
Thứ cảm xúc lạ lùng đó đột nhiên xuất hiện sao nhãng Tuấn Phong...
Chỉ có hắn, một mặt dửng dưng mặt kia lại vô cùng ấm áp... Dư vị ấm áp ấy cứ hanh hao tồn tại như những tia nắng xuyên qua đêm tối.
“Vị cứu tinh” cõng tôi trên lưng, Kiến Văn thở rất nhẹ. Tôi gần như không cảm nhận được hơi thở của hắn, khẽ nhón người một cái cũng bị hắn phát hiện.
“Đau ở đâu à?”
Tôi lắc đầu, không biết hắn có cảm nhận được hay không. Sau đó thì cùng im lặng.
Đi được thêm một quãng, hắn lại hỏi: “Cậu đói không?”. Tôi chỉ gật nhẹ, không nói.
Tôi chạm chân trần xuống nền gạch lát bên trong cửa hàng tiện lợi, bộ dạng lấm lem không tránh được người ta tò mò. Kiến Văn kéo tay tôi dúi xuống ghế: “Ngồi ở đây, đừng chạy lung tung”
Hắn quay lại sau vài phút, trên tay là cốc mì đang bốc khói nghi ngút đặt xuống trước mặt tôi. Dạ dày không kìm được mà kêu lên, tôi quả thực chưa có gì lót dạ suốt buổi tối.
“Cậu thì sao?”. Giọng tôi có hơi lạc tông, cổ họng nghẹn lại.
“Ăn đi. Tôi không ăn đồ ăn nhanh”
Tôi gật đầu, cắm cúi ăn phần của mình.
“Ăn xong rồi?”
“Xong rồi”. Hộp mì ban nãy chỉ còn lại nước dùng ở đáy hộp.
“Đưa tay đây”
Tôi chớp mắt không hiểu chuyện gì, hai tay vẫn giơ ra theo mệnh lệnh của người kia. Lòng bàn tay trầy xước chi chít, chẳng hiểu sao đến tận lúc này tôi mới cảm nhận được cơn đau. Chỉ co nhẹ một cái cũng rất khó chịu.
Hắn bắt đầu sát khuẩn vết thương, động tác nhanh nhẹn, gọn gàng. Tôi chăm chú nhìn, thi thoảng co mày vì rát.
Chúng tôi rất hời hợt, người này đối với người kia chỉ là một người hỏi một người nói, một người nói rồi một người làm theo. Không có chi tiết dư thừa nào!
“Kiến Văn, cảm ơn cậu!”. Tôi lí nhí, chỉ có thể nói “cảm ơn” bằng cách thức đơn giản nhất.
“Cậu sợ không?”
“Sợ!”. Chân tôi vẫn còn run cơ mà.
Hắn tiếp tục thoa thuốc, lại hỏi: “Bây giờ thì sao?”
Bây giờ?
“Bây giờ...có gì đáng để sợ chứ!”
Hắn nhoẻn miệng, môi cong lên một đường nhạt: “Họ đều nhìn cậu, tò mò bộ dạng lấm lem của cậu. Không đáng sợ sao?”
“Không đáng sợ”
“Phải”. Kiến Văn bước vào giai đoạn cuối cùng, băng vết thương lại, hắn bỗng dưng ngẩng đầu: “Bởi vì có tôi ở đây cậu không cần sợ bất kỳ điều gì cả”
Ánh mắt chúng tôi giao nhau thành một đường thẳng, màu xám tro bên trong mắt lắng dịu, trầm ổn và kiêu ngạo. Giống như muốn khẳng định lại rằng, chỉ có có hắn ở bên cạnh, tôi không cần sợ bất kỳ điều gì.
Tôi tin... Nhưng tôi không có quyền tin...
Tôi thoát ánh nhìn ra khỏi đường thẳng ấy: “Cảm ơn”. Không đơn thuần chỉ là sự cảm kích, hơn thế tôi biết ơn vị thần may mắn đã mang Kiến Văn đến. Để hắn trở thành người kéo tôi đứng dậy.
Kiến Văn là cái tên, cũng là con người mà tôi không tài nào khám phá ra được. Sự cao ngạo luôn hiện hữu trong đôi mắt hắn là bức tường cao nhất bao phủ mọi tính cách của con người này. Dường như là thế mà lại không phải thế, dường như hắn rất vô tình, rất lạnh lùng nhưng hắn cũng từng là ấm áp.
Hắn không có lý do để bảo vệ tôi, tôi cũng không cho mình cái quyền được ỷ lại vào người con trai này. “Cảm ơn vì hôm nay cậu đã xuất hiện. Nhưng cậu không cần phải bảo vệ tôi, giữa chúng ta không tồn tại nghĩa vụ nào cả”
Khả năng nghe của hắn bài trừ câu ấy, Kiến Văn tỏ ra rất bình thường chuyển hướng sang một câu chuyện khác.
“Tôi nghĩ chiếc váy này không hợp với cậu”. Hắn nhìn xuống: “Còn cả đôi cao gót này nữa. Tại sao phải tự làm khổ mình như vậy?”
“Cậu không hiểu...”
Đời người dài như thế, có những thứ không cách nào thuộc về tôi là thật!
Ví dụ như bộ váy này, đôi giày đẹp đẽ này mà cũng có thể như một người nào đó. Tôi không thể thích nghi, không thể ép mình hoà hợp...
Tôi thật ngốc!
Bình luận facebook