Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ngoại truyện 2
Thanh Xuân Của Em Là Anh
Ngoại truyện 2
Ngày cưới của chúng tôi…
Em trong bộ váy cưới rất xinh đẹp, khoác tay ba Thiên tiến vào lễ đường. Tôi mặc dù đã cố kìm nén lắm rồi, nhưng trái tim vẫn không thôi đập điên cuồng trong lồng ngực.
Từ hôm nay trở đi, em là vợ của tôi, Thanh Xuân.
Tôi chẳng có nhẫn để trao em như người ta vẫn thường làm gì cả. Đến cả một nụ hôn giả vờ tôi cũng không làm. Lễ thành hôn chỉ có duy nhất lời thề nguyện trước mặt cha xứ, cũng là lời thề trọn đời của tôi dành cho em. Tôi hy vọng, khi mình không làm những chuyện đó, sau này em có thể dễ dàng đến với người đàn ông mà em thật sự yêu.
Thật lòng mà nói, tôi rất muốn được cùng em đeo chung một cặp nhẫn, Thanh Xuân.
Chẳng biết tại sao Tố Anh lại biết được đám cưới của tôi. Trong suốt mấy năm theo tôi từ Mỹ trở về Việt Nam, mặc dù tôi đã từ chối rất nhiều lần nhưng chưa một lần thấy cô ấy nản lòng. Nhìn thấy đáy mắt cô ấy bi thương như vậy, quả thực tôi cũng có vài phần áy náy.
***
Đêm tân hôn, tôi chẳng biết nên làm gì cho phải, cứ ngồi yên lặng trong phòng em rất lâu, sau cùng đành lê thân xác đến quán Bar ngồi uống rượu. Tôi sợ nếu chung chăn gối với em, sẽ không kiềm chế nổi bản thân mà làm bẩn em. Lần đầu tiên của em, phải dành cho người đàn ông em yêu. Cạn một ly, lại thêm một ly….
Sáng hôm sau, tôi trở về nhà từ rất sớm, vì không muốn tiếng xe của mình làm em thức giấc cho nên đành vứt chiếc Porsche ở ngoài cổng, đi bộ vào tắm rửa qua loa đôi chút rồi chờ em tỉnh dậy. Cảm giác được cùng em trở về nhà ăn chung một bữa cơm thật giống hệt như khi chúng tôi còn nhỏ. Chỉ có điều vị trí trong lòng nhau đều đã khác mà thôi.
Tôi yêu em, còn em thì không yêu tôi!!!
***
Từ khi còn rất nhỏ, ba đã dạy tôi thường xuyên ghi lại lịch trình mỗi ngày của mình. Tôi tự chuẩn bị 2 cuốn sổ, 1 ghi công việc mỗi ngày, 1 ghi về em. Sau này khi có laptop, trong máy tính lúc nào cũng có riêng 1 File cho em – Quách Thanh Xuân.
Thanh Xuân của tôi khi mười tám tuổi đã là một cô bé rất xinh đẹp, dù ăn mặc có hơi phá cách một chút nhưng tôi không thể phủ nhận một điều rằng, dù em có thế nào, tôi cũng đều bị em hấp dẫn.
Tính cách của em từ nhỏ đã rất giống ba Thiên. Vừa ngông cuồng, vừa bất chấp, cũng rất cứng đầu. Tôi chẳng thể nào nói nổi cho nên lúc nào cũng bất đắc dĩ trở thành người đi giải quyết hậu quả giùm em.
Tôi không rõ bản thân đã bắt đầu yêu em từ khi nào, chỉ biết mình luôn coi sự có mặt của em là lẽ đương nhiên trong đời. Từ khi tôi 13 tuổi, em đã là sắc màu rực rỡ xuất hiện trong cuộc sống của tôi, cho đến tận bây giờ cũng vẫn vậy.
Tôi yêu em, Thanh Xuân!!!
***
Ngày…tháng…năm – Ngày đầu tiên em đến công ty làm việc, tôi kiên nhẫn ngồi quan sát qua CCTV suốt mấy tiếng cũng vẫn không thấy bóng dáng em rời khỏi phòng đi ăn trưa. Sau cùng tôi nhịn không được, đành gọi điện cho cửa hàng đồ ăn bên kia đường, kêu người mang cơm đến cho em.
Ngày…tháng…năm – Em có vẻ đã thân thiết với một bạn nữ cùng phòng, hai người thường xuyên đi ăn cùng nhau. Tôi cũng không phải lo lắng về bữa trưa của em nữa.
Ngày…tháng…năm – Công việc của tôi rất bận, ngoài 10 tiếng làm việc ở công ty còn phải xã giao với người này người kia. Sau những mệt mỏi mỗi ngày, được trở về nhà nhìn ngắm em say ngủ chính là niềm vui duy nhất của tôi.
Ngày…tháng…năm – Hôm nay là sinh nhật em, tôi vốn không quên mà còn mua sẵn cho em một món quà nho nhỏ, dự định hết giờ làm sẽ trở về ăn chung với em một bữa cơm. Có điều khi tôi xong việc đã là 11 giờ đêm, em cũng đã ngủ rồi.
Đêm đó em sốt rất cao, mồ hôi chảy ướt đẫm hết người. Tôi sợ em bị cảm lạnh cho nên đành miễn cưỡng dùng khăn ấm lau người em một lượt. Chẳng hiểu sao khi nhìn thấy từng đường nét đã hoàn chỉnh trên cơ thể em, tôi lại thấy rất khó chịu.
Chúc mừng sinh nhật em – Thanh Xuân.
Ngày…tháng…năm – Khi tôi trở về nhà đã thấy em chuẩn bị một mâm cơm rất tươm tất. Em nói tay bị đứt ba miếng do làm cá, mà tôi thì chẳng thấy trong bữa ăn ấy có bất kỳ món cá nào. Tôi biết chiến dịch bếp núc của em thất bại rồi.
Ngày…tháng…năm – Hôm nay bồng em trở về phòng. Không hiểu sao em níu tay tôi lại, nói “anh đừng đi”. Thật sự, nếu tôi ở lại đó thêm nửa phút thôi, có lẽ sẽ không kiềm chế được mà làm bẩn em mất.
Ngày…tháng…năm – Tôi thấy tâm trạng của em không tốt cho nên lái xe đưa em đến bờ sông lúc nhỏ chúng tôi thường lui tới. Đã rất lâu rồi, em không dựa vào tôi như vậy, trái tim của tôi khi ở cạnh em vẫn trở nên loạn nhịp như ngày nào…Xin lỗi, Thanh Xuân.
Ngày…tháng…năm – Ba tôi dọn đến ở cùng, còn cố tình làm khó tôi, ép tôi phải ngủ chung giường với em. Tôi không biết mình còn có thể kiềm chế được bao nhiêu lâu nữa. Dù có thế nào, đêm hôm ấy tôi cũng ngủ rất ngon.
Ngày…tháng…năm – Sáng hôm nay tôi tỉnh dậy từ rất sớm, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt chính là khuôn mặt của em vẫn say ngủ gối trên lồng ngực, thật tình, tôi cảm thấy rất hạnh phúc. Chỉ là nước dãi của em vẫn còn rớt trên áo tôi….
Ngày…tháng…năm – Suốt một đêm tôi không ngủ nổi. Em dùng loại nước hoa gì vậy?
Ngày…tháng..năm – Hôm nay tôi đi xã giao bên ngoài, chẳng biết là do ai đã bỏ thuốc kích dục vào ly rượu của tôi. Sau khi tôi vừa uống xong một ngụm thì cơ thể đã phản ứng dữ dội. Tôi cố gắng dùng chút lý trí cuối cùng còn sót lại để lái xe trở về nhà. Quả thực, trong đầu lúc đó chỉ còn một suy nghĩ duy nhất….tôi muốn em, Thanh Xuân.
Ngày…tháng…năm – Rút cục thì tôi vẫn không kiềm chế nổi bản thân mình mà làm bẩn em mất rồi. Dù muốn hay không muốn, tôi cũng phải chấp nhận một sự thật rằng: Em đã là người đàn bà của tôi. Lần đầu tiên của em, cũng là lần đầu tiên của tôi.Một nửa thấy hạnh phúc, một nửa lại thấy rất xót xa.
Ngày…tháng…năm – Tôi ngồi ngoài xe lặng lẽ chờ em uống rượu trong quán Bar suốt mấy tiếng đồng hồ. Sau cùng còn đánh nhau với người ta một trận vì mấy thằng đó dám trêu chọc em. Mặc dù bây giờ tôi không còn bị thương như ngày còn nhỏ nữa, nhưng khi nghe hai tiếng Bảo Bảo phát ra từ miệng em, tôi còn thấy đau đớn hơn cả việc chính mình bị người ta đánh.
Ngày…tháng…năm – Em làm mất một số tài liệu quan trọng của công ty, lại chẳng có cách nào thanh minh cho việc làm của mình. Tôi đành thức trắng cả một đêm để khôi phục dữ liệu lại giúp em. Sáng sớm mới trở về phòng chợp mắt đôi chút, khi tỉnh dậy đã thấy em nằm bên cạnh.
Ngày…tháng…năm – Hôm nay là ngày đáng nhớ nhất trong đời, em có thai con của tôi. Bác sĩ nói thai đã được 5 tuần. Tôi một phần thấy hạnh phúc, phần còn lại cũng rất lo sợ. Tôi sợ em sẽ cảm thấy ràng buộc mà muốn bỏ đứa con này đi, tuy nhiên khi nhìn em khóc rất thương tâm trong xe, rút cục tôi vẫn không đành lòng mà đồng ý chiều theo mọi điều em muốn. Em đang mang thai, em muốn thế nào, tôi cũng bằng lòng.
Ngày…tháng…năm – Em đang có thai được hai tháng, bỗng dưng lại muốn làm chuyện đó với tôi. Tôi rất yêu em, cho nên muốn kiềm chế cũng không kiềm chế nổi.
Ngày…tháng…năm – Tôi lên đường sang Mỹ, cùng ba tìm bệnh viện tốt nhất để chữa trị, chỉ hy vọng ba có thể khỏe mạnh nhìn con của chúng tôi khôn lớn. Lần này phải xa cách một thời gian, tôi không đơn thuần là chỉ là nhớ em nữa, cảm giác làm chồng, làm cha đã hoàn toàn khác hẳn cảm giác lúc một mình chạy trốn sang Mỹ 6 năm về trước.
Ngày…tháng…năm – Tôi rất nhớ em và con.
Ngày…tháng…năm – Em gọi điện thoại sang, nói về chuyện Tố Anh. Tôi không muốn em suy nghĩ nhiều cho nên đành để cô ấy về nước, một mình ôm thêm một núi việc. Sức khỏe của em là quan trọng nhất.
Ngày…tháng…năm – Ba em gọi điện thoại sang, nói rằng em bị ngã. Tôi chẳng còn bất kỳ lý trí gì, đành bỏ dở cả hợp đồng quan trọng để quay trở về. Lúc ở trong bệnh viện, em nói “Anh Bảo đã trở về”, còn nói “muốn ly hôn với tôi”. Lần đầu tiên tôi giận em, tại sao em thà chạy theo người đàn ông khác chứ nhất định không sinh con cho tôi. Tôi có điều gì không tốt với em, Thanh Xuân? Tại sao em lại đối xử với tôi như vậy?
Ngày…tháng…năm – Những ngày này tôi rất bận rộn cho việc chuẩn bị đại hội cổ đông. Tôi không tìm em, cũng không liên lạc với em. Quả thực, những lúc mệt mỏi thế này, tôi rất thèm được em pha cho tôi một ly cafe nóng. Trước kia niềm vui duy nhất mỗi ngày của tôi chỉ là được trở về nhà nhìn em ngủ, bây giờ niềm vui nhỏ nhoi đó cũng đã trở nên quá xa vời. Tôi không muốn ly hôn, cũng sẽ không ly hôn.
Ngày…tháng…năm – Hôm nay là ngày mở Đại hội cổ đông. Tôi thiếu đúng một phiếu để tiếp tục làm tổng giám đốc của Vương Phong, đúng vào giờ phút quan trọng nhất, ba em xuất hiện. Nhét lá phiếu cuối cùng cho tôi.
Tôi biết, lá phiếu đó là của em, Thanh Xuân.
Ngày…tháng…năm – Ba ngày rồi tôi không ngủ, chỉ có vùi đầu vào làm việc, không để cho đầu óc thảnh thơi bất kỳ một giây phút nào, tôi mới có thể tạm quên em. Em ở đâu, Thanh Xuân?
Ngày…tháng…năm – Tôi phải nhập viện. Bác sĩ nói tôi bị suy nhược cơ thể trầm trọng. Tôi biết mình chẳng có vấn đề gì cả, chỉ là nhớ thương em quá mà thôi.
Ngày…tháng…năm – Đã một năm trôi qua, em thế nào, Thanh Xuân?
Ngày…tháng…năm – Tôi nhận ra một điều rất chua xót rằng: trong tim có em thì dù bản thân có cố gắng quên em cách mấy cũng hoàn toàn vô ích. Tôi nhớ em, Thanh Xuân.
Ngày…tháng…năm – Thanh Xuân, Thanh Xuân, Thanh Xuân….
Ngày…tháng…năm – Sau 427 ngày không gặp, hôm nay em trở về, không phải là để gặp mặt tôi, em tới là để đòi lại Thiên Ngọc. Ý niệm muốn ly hôn của em, sau một năm lại càng thêm mãnh liệt. Tôi ngoài mặt tuy nói rằng sẽ không ly hôn, nhưng trong lòng cũng đã dám chắc đến vài phần: cuộc hôn nhân này tôi muốn giữ cũng sắp không thể giữ được nữa.
Ngày…tháng…năm – Tôi vốn cho rằng mình có thể mạnh mẽ chịu đựng tất cả mọi chuyện, tuy nhiên hôm nay mới chỉ nhìn thấy em ôm người đàn ông khác, tôi đã không chịu nổi. Tôi đồng ý ly hôn, không phải vì tôi hết yêu em. Chỉ là đến tận bây giờ tôi rút cục cũng phải chấp nhận một sự thật rằng: em yêu người đàn ông tên Bảo Bảo kia, vĩnh viễn không yêu tôi. Nếu việc đó có thể khiến cho em hạnh phúc, tôi đồng ý buông tay.
Ngày…tháng…năm – Rút cục sau mười bảy năm, tôi cũng chờ được đến ngày em nói yêu tôi. Bất kể trước đây thế nào, sau này ra sao, tôi cũng không quan tâm đến nữa. Chỉ cần em chịu ở bên tôi, thế là đã đủ lắm rồi.
Ngày…tháng…năm – Tôi không biết một năm trước, em đã một mình sang Paris sống những ngày tháng thế nào? Chỉ nghĩ đến cảnh em mang thai và sinh con một mình, trái tim tôi đã đau xót đến độ không thở được. Xin lỗi em rất nhiều, Thanh Xuân.
Ngày…tháng…năm – Con trai của tôi tên là tiểu Phong. Thằng bé rất giống tôi.Tôi hy vọng sau này có thể sinh thêm một bé gái thật xinh đẹp giống em.
Ngày…tháng…năm – Sau này tôi sẽ không viết Nhật ký nữa. Bởi vì từ bây giờ trở về sau, chúng tôi sẽ vĩnh viễn không chia xa nữa. Trải qua bao nhiêu chuyện, rút cục sóng to gió lớn cũng đã vượt qua được cả rồi.
Quách Thanh Xuân – Tôi yêu em!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!
Bình luận facebook