• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Thanh xuân vội vã! (2 Viewers)

  • Chương 7

Những lời giáo sư nói khiến cho Lâm không khỏi nuôi hy vọng rằng An sẽ tới thăm anh.
Giáo sư vui vẻ trước mặt cậu vậy thôi chứ trong lòng như lửa đốt, bệnh tình của Lâm ông cũng không nói cho anh biết. Ngoài ra ông cũng rất tò mò về cô gái đã khiến cho Lâm từ cháu gái mình.
An và ba mẹ Lâm vừa ra khỏi thang máy thì có một nhóm nữ sinh đi ngang, lúc đi qua cô còn nghe loáng thoáng có mấy nữ sinh chạo nhau
- Oa nam thần của tui đúng là gầy đi nhiều, nhưng vẫn rất đẹp trai
- Còn phải nói sao, ước gì được về chung một nhà với ảnh
- Thôi ngay đi mấy nàng, Lâm đại thần hoản hảo như vậy làm gì đến lượt chúng ta, ngắm anh từ xa là may mắn lắm rồi.
- Ước mơ không đánh thuế nhé, đã ước là phải ước lớn vào, không biết Lâm đại thần có múi không nhỉ...Muốn nhìn trộm quá đi
- Lau máu mũi đi kìa
...................
Chỉ nghe được vậy thôi, An nghĩ chắc chỉ là trùng tên thôi nhưng khi nhìn thấy bộ đồng phục đại học Seoul nhóm nữ sinh đó đang mặc cô đã thay đổi ý nghĩ, người đó chính là Lâm rồi. Không ngờ được mới 2 năm thôi mà cô đã có nhiều tình địch như vậy.
Bước vào phòng số 25, một khung cảnh thật yên tĩnh trên giường bệnh một chàng trai khôi ngô tuấn tú, khuôn mặt gầy đi nhiều, xanh xao thiếu sức sống, đôi môi khô nhợt nhạt, cô nhìn mà xót xa. Gương mặt này đã 2 năm rồi nhưng không gặp thay đổi là bao, bây giờ đã có râu rồi, có lẽ bị bệnh nên không cạo được. Bây giờ anh đang ngủ, khuôn mặt không thanh thản một chút nào, thỉnh thoảng còn nhìu mày chắc anh đau lắm, mọi người lặng lẽ ngắm kĩ khuôn mặt ấy rồi quay lại sopha nghỉ ngơi chờ anh dậy.
An nhìn đồng hồ, đã 18h25 trời cũng đã tối cô quay sang nói với ba mẹ Lâm
- Hai bác ngồi ở đây nha, cháu đi mua bữa tối về cho hai người chắc hai người đã đói rồi.
- Cảm ơn, cháu vất vả nhiều rồi.
- Dạ không có gì, hai bác muốn ăn gì để cháu mua
- Mua cho hai bác 2 bát cháo là được rồi.
- Vâng hai bác đợi một lát
An đi ra khỏi phòng, xuống căn tin của bệnh viện mua cháo, sau khi mua 3 phần cháo cô cũng không quên mua thêm cho anh một phần cháo đậu đỏ.
Vì mắc việc đột suất nên giáo sư phải quay lại trường. Lúc đi ông không quên gọi điện cho Lâm nói
- Thầy hiệu trưởng gọi thầy về trường, không mua được cháo cho em rồi, cố gắng đợi tôi một lát giải quyết xong việc tôi mua cháo đến cho em sau
- Vâng em cũng ổn rồi nên thầy không cần lo cho em đâu.
- Tôi cúp máy đây, tạm biệt
- Vâng
Một lát sau thấy buồn ngủ nên anh thiếp đi, không ngờ ba mẹ anh lại đến nhanh vậy, anh tỉnh dậy cũng vì đói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom