Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 114: Xem ai hơn ai
Người xưa nói cấm có sai: ‘Ớt nào là ớt chẳng cay, gái nào là gái chẳng hay ghen chồng'. Không dám khẳng định nhưng thật sự, hình như tôi đang ghen rồi. Nồng độ giấm trong máu bỗng nhiên tăng cao khiến tôi nóng hết cả mặt. Mặc dù vẫn cố lẩm bẩm trong đầu khuyên nhủ bản thân rằng, anh giáo chỉ là đang giúp người...giúp người...giúp người thôi. Nhưng, việc mọi người xung quanh cứ cật lực đẩy thuyền chị Trúc tươi xinh kia với chồng mình ngay trước mặt mình. Quả thật, cái cảm giác nó 'ố dề' lắm luôn. Phải đến khi đám bạn hối đi, lúc này tôi mới chấn chỉnh lại bản thân, ráng tỏ vẻ mình rất ổn mà lết chân theo tụi nó tới thang máy để xuống dưới tầng trệt của trường.
- Phương nó sắp có thím đến nơi mà sao trông mặt nó kì vậy ta?
Tức, tức, tức... giận muốn tím tái hết cả người. Giờ chẳng lẽ giờ phải gào lên với bọn nó rằng: “Chồng tao sắp có nhí đến nơi rồi! Tụi mày bảo tao bình thường có nổi không?”
Thế là nguyên tiết học buổi chiều nay, tôi thề là tôi bức rức, bực bội trong người vô cùng. Vì hình ảnh chồng tôi ẵm chị Trúc kia đã xuất hiện ì xèo trên không gian mạng. Đa phần, mọi người đều cảm thán về sự xứng đôi vừa lứa, trông chị Trúc với anh giáo cứ như trời sinh một cặp vậy. Nhịn không nổi, tôi phải lấy điện thoại ra tra vào tận trang cá nhân của chị Trúc, để xem bức ảnh mà tụi sinh viên lúc trưa kêu nghi ngờ đó là chồng tôi nhằm muốn xác thực thử.
Thôi, dù người đàn ông đã bị che nửa mặt trên bằng trái tim màu hường đáng ghét. Nhưng nội chỉ cần nhìn cái mỏ thôi là tôi đủ nhận ra chồng của tôi luôn rồi, chứ còn ai vô đây nữa đâu. Chiếc áo sơ mi màu xanh của bầu trời, chiếc bút máy cao cấp Montblanc mạ vàng gần 200 'củ' mà người đàn ông đang cầm, và cả chiếc đồng hồ Thuỵ Sĩ trên tay của anh ta nữa. Những món này nó rất quen thuộc với tôi, vì nó vốn là của chồng tôi mà. Chiếc bút ấy, tôi vẫn lấy của ổng để tập ký tên rồi viết tào lao mía lau. Chiếc đồng hồ ấy, tôi vẫn cầm lấy tay ổng lên để xem giờ. Và chiếc áo sơ mi mang màu mà tôi thích nhất, từng chiếc cúc cũng do chính tay tôi cài cho ổng luôn. Coi như là 100 phần trăm luôn rồi, chẳng còn gì để cãi đó không phải là ổng nữa.
Nhưng niềm tin của tôi được vớt vát, vì bức ảnh này giống như là bị chụp lén, do khuôn mặt của thầy đang là ở góc nghiêng. Chị Trúc - người chụp ảnh thì ngồi cạnh thầy, và đối diện thầy là 1 sinh viên khác đang được thầy thảo luận về bài vở, đã bị cho hiệu ứng làm mờ đi rồi. Chỉ để lại thầy và chị Trúc là 2 nhân vật chính trông rõ nhất thôi. Thấy cay chưa? Chồng ơi là chồng, nghe nói kỹ tính lắm mà để gái chụp lén kìa thấy chưa?
Kéo xuống để xem thêm vài tin nữa ở trang mạng của chị. Tôi phát hiện hình như gần đây chị đang yêu thì phải? Vì các dòng trạng thái có ý rắc thính ngập trời, mà kí hiệu Th.V được nhắc đến khá là nhiều. Nào là:
- “ Sự lạnh lùng của Th.V lại khiến con tim em lấp lánh.”
- “ Không biết Th.V có người yêu chưa nhỉ? Cho em được làm người tri kỉ có được không?”
- “Nếu trái tim Th là một nhà ngục. Em tình nguyện bị kết án tù chung thân.”
Ối dời, kinh phết. Nhưng xin lỗi bà chị chứ! Nhà tù này em dọn vào ở cả năm nay rồi, và chị đã bít cửa. Tắt luôn cái điện thoại và bỏ vào trong bao lô. Bởi cứ càng đọc, máu trong người tôi nó lại càng sôi réo thêm. Dẫu biết là chồng mình có tướng số đào hoa, ăn ở không cũng có ong bướm bám. Cũng dẫu biết bộ mã gen nhà ổng yêu ai là chung thuỷ cho tới chết. Nhưng khi thấy chồng mình được 1 cô nàng 'hot girl' chân dài, tài sắc có đủ hăm he thế này, tôi vẫn cứ cảm thấy buồn bực lẫn khó chịu trong lòng sao sao í. Rồi không biết ông nội này có bao giờ đổi gu không ta? Có ngán ốc đồng mà thèm cao lương mỹ vị không ta? Rồi cả học kỳ này ổng hướng dẫn bà chị Trúc đó nữa, lỡ chị ấy có tình ý rồi bày tỏ với thầy thật. Có bao giờ 2 người sẽ nảy sinh tình cảm với nhau không nhỉ? Thế là những nỗi trằn trọc ấy nó đeo bám khiến tôi tưởng tượng vớ vẩn trong đầu cả 1 buổi chiều, cho đến khi xe thầy đến trước cổng rước tôi về nhà thì nó lại càng dâng cao.
Tôi đứng ở vỉa hè bên đường, lên tiếng chào anh Minh 1 tiếng, khi anh xuống mở cửa xe để cho tôi ngồi vào hàng ghế sau cùng với sếp của anh. Dạo này chồng tôi bận bịu nhiều việc nên toàn nhờ các anh cầm lái dùm, để có chút thời gian nghỉ khoẻ sẵn tiện được xà nẹo với tôi ở trên xe. Nhưng bữa nay tôi thấy ngộ à nha! Tôi leo lên ngồi cạnh rồi mà ổng vẫn chăm chú vào xấp tài liệu đang cầm trên tay, ứ thèm o bế tôi như thường ngày nữa, cứ như thể tôi không có mặt ở đây vậy đó. Rồi, thế là hết thương tôi thật rồi! Chắc ổng mê ghệ mới nên chán chê tôi rồi!
Thường ngày được yêu thương chiều chuộng đã quen, bữa nay cảm nhận được sự khác lạ của thầy, đã khiến cho những suy nghĩ và tưởng tượng của cả buổi chiều trong trí óc tôi có cơ sở để buộc tội ổng đã ngoại tình. Nên tôi chợt cảm thấy tủi, thấy giận, thấy hờn ổng thật luôn. Vì thế mà tôi cũng chọn cách im lặng theo, bắt đầu lại nghĩ tới việc nếu ổng bỏ tôi thì tôi nên đi đâu và làm gì đây?
Đưa bản mặt ấm ức của mình liếc nhìn anh giáo già khó ưa bội bạc 1 cái, sau đó tôi ngó ra ngoài cửa sổ xe để ngắm đường phố với 1 mớ những trái ngang ở trong lòng. Tự nhiên sao muốn khóc quá, cơ mà không được. Không thể để ổng biết mình bị thất sủng nên mới đau buồn như thế này được.
Bỗng 'chụt'!!! Và cả cơ thể tôi được người nào đó vây lấy.
- Gì dợ? Sao mặt mày cục cưng bữa nay trông thảm vậy hả? Ai đã làm gì vợ tui nói nghe coi?
Đang lẫy tự nhiên được ổng ôm eo hôn má cho 1 cái, lại còn được hỏi thăm như thế này. May, vậy là vẫn còn yêu nhỉ? Thế là làm phí công tôi ngồi nghĩ tầm phào nãy giờ. Nhưng tôi vẫn phải làm giá chứ, ráng đu lên kèo trên cho bằng chồng bằng con.
- Em có bị gì đâu?
Đáp lại anh giáo già bằng vẻ mặt lạnh như tiền của mình, tôi hờ hững vẫn đưa mắt trông ra ngoài cửa sổ không thèm đoái hoài gì tới ổng. Thế là càng bị thầy quấn lấy chặt hơn.
- Lại giận gì nữa rồi?
Anh giáo dùng 1 tay bóp 2 má kéo mặt tôi xoay lại đối diện với ổng. Cái má phụng phịu của tôi vì thế mà bị ép lại nên đưa cái mỏ chu ra. Vậy là quá dễ dàng để anh giáo già cắn yêu rồi hôn 'chóc chóc' vài cái. Nhưng tôi liền đẩy thầy ra cự tuyệt không chịu tiếp nhận:
- Anh đừng đụng vào em mà!
Cái mặt tôi liền nổi quạu, và anh giáo hình như đã gắn máy nghe lén trong lòng tôi từ lâu. Nên mặc tôi có cọc cằn giận dỗi ra sao, ổng vẫn xấn tới ôm chặt lấy tôi không buông tha, lại còn lên giọng bắt thóp tôi rằng:
- Tục ngữ Nga có câu: “Lòng ghen tuông biến con người thành thú dữ”. Chà, Phương ốc tiêu của anh bữa nay tiến hoá thành ốc sên sát thủ luôn rồi hả? Biết ghen luôn ta!
- Em ghen hồi nào?
Tôi cong miệng đáp lại và nhận được chứng cứ từ ổng:
- Không ghen mà lúc tôi ẵm người ta, cái mặt em đứng xị ra 1 đống ở trong kẹt nhìn theo tôi trông thấy tội luôn. Đừng có dối lòng nữa bé ơi!
Eo ơi coi kìa! Hình như cái việc tôi ghen khiến ổng cảm thấy hạnh phúc lắm hay sao í, nên trông ổng cứ toét miệng cười khoái chí ghẹo tôi hoài luôn. Tức dễ sợ tức!
- Ủa? Anh bế ai thì kệ anh chứ, liên quan gì đến em đâu. Lúc đó tại em mới học xong nên mệt mới đứng vậy thôi. Anh đừng có tưởng bở, ai mà thèm ghen với anh.
Thấy tôi còn cố cãi, lão sói điếm thúi liền đổi chiến thuật để buộc tôi phải tức điên lên cho đã cái nư lão. Đang ôm chặt không cho tôi giãy giụa, bất chợt lão buông hẳn tôi ra. Rồi ngoảnh mặt làm ngơ cố tình nói bâng quơ chọc ngoáy tôi rằng:
- Em không ghen vậy thôi! Từ ngày mai, mỗi ngày tôi bồng 1 cô trên tay cho sướng tấm thân vậy!
Thề luôn ức, ức dễ sợ ức. Ừa, ổng muốn bồng ai thì bồng đi, từ giờ tôi đây ứ thèm quan tâm tới nữa. Khuôn mặt vì bị ghẹo bởi thế nóng bừng lên, khiến tôi bặm môi cố nén lại cơn giận dỗi đang bùng lên ở trong lòng mình. Phải kiềm lại, ráng mà kiềm chế để không cho ổng hả dạ được. Bao nhiêu sự bướng bỉnh lẫn lì lợm quyết vận dụng hết vào lúc này, xem coi ai hơn ai nè lão trâu già đáng ghét kia!
- Vâng, vậy từ giờ trở đi, em xin nhường giường cho anh ẵm cô nào anh thích lên đó ngủ với anh á! Mỗi ngày 1 cô cho vừa ý anh. Em dọn đồ sang phòng khác ngủ không dám làm phiền tới anh nữa.
Cả gan đối đáp lại ổng, chỉ nói như thế thôi mà tôi đã đủ chọc ổng nóng máu lên rồi. Há há, quá đã.
- Chắc em dám!!!
- Rất dám!!!
Ngang tàng đáp trả lại khuôn mặt đang muốn đàn áp tôi của thầy, trong lòng tôi không ngừng thách thức: 'Nè, chỗ này nhiều máu nè, ngon nhào vô'.
- Em có tin không?
Lên giọng cảnh cáo 1 lần nữa để tôi biết thân biết phận mà rút lại những lời mình vừa nói. Hứ! Nhưng tôi ứ thèm sợ ổng nữa đâu. Chơi hù hả? Mỗi ngày ẵm 1 cô hả? Ổng dám ẵm tôi cùi xúc cái móng giò. Đồng chí Phương, lên mặt!!!
- Em đang tới kì rụng dâu đó, anh đòi làm gì em? Anh mà làm gì bậy ngay lúc em đang tới ngày, em bị viêm nhiễm rồi ung thư cổ tử cung 1 cái, là em chết cho anh đi lấy vợ mới luôn đó! Anh muốn như vậy có phải không?
- Phương nó sắp có thím đến nơi mà sao trông mặt nó kì vậy ta?
Tức, tức, tức... giận muốn tím tái hết cả người. Giờ chẳng lẽ giờ phải gào lên với bọn nó rằng: “Chồng tao sắp có nhí đến nơi rồi! Tụi mày bảo tao bình thường có nổi không?”
Thế là nguyên tiết học buổi chiều nay, tôi thề là tôi bức rức, bực bội trong người vô cùng. Vì hình ảnh chồng tôi ẵm chị Trúc kia đã xuất hiện ì xèo trên không gian mạng. Đa phần, mọi người đều cảm thán về sự xứng đôi vừa lứa, trông chị Trúc với anh giáo cứ như trời sinh một cặp vậy. Nhịn không nổi, tôi phải lấy điện thoại ra tra vào tận trang cá nhân của chị Trúc, để xem bức ảnh mà tụi sinh viên lúc trưa kêu nghi ngờ đó là chồng tôi nhằm muốn xác thực thử.
Thôi, dù người đàn ông đã bị che nửa mặt trên bằng trái tim màu hường đáng ghét. Nhưng nội chỉ cần nhìn cái mỏ thôi là tôi đủ nhận ra chồng của tôi luôn rồi, chứ còn ai vô đây nữa đâu. Chiếc áo sơ mi màu xanh của bầu trời, chiếc bút máy cao cấp Montblanc mạ vàng gần 200 'củ' mà người đàn ông đang cầm, và cả chiếc đồng hồ Thuỵ Sĩ trên tay của anh ta nữa. Những món này nó rất quen thuộc với tôi, vì nó vốn là của chồng tôi mà. Chiếc bút ấy, tôi vẫn lấy của ổng để tập ký tên rồi viết tào lao mía lau. Chiếc đồng hồ ấy, tôi vẫn cầm lấy tay ổng lên để xem giờ. Và chiếc áo sơ mi mang màu mà tôi thích nhất, từng chiếc cúc cũng do chính tay tôi cài cho ổng luôn. Coi như là 100 phần trăm luôn rồi, chẳng còn gì để cãi đó không phải là ổng nữa.
Nhưng niềm tin của tôi được vớt vát, vì bức ảnh này giống như là bị chụp lén, do khuôn mặt của thầy đang là ở góc nghiêng. Chị Trúc - người chụp ảnh thì ngồi cạnh thầy, và đối diện thầy là 1 sinh viên khác đang được thầy thảo luận về bài vở, đã bị cho hiệu ứng làm mờ đi rồi. Chỉ để lại thầy và chị Trúc là 2 nhân vật chính trông rõ nhất thôi. Thấy cay chưa? Chồng ơi là chồng, nghe nói kỹ tính lắm mà để gái chụp lén kìa thấy chưa?
Kéo xuống để xem thêm vài tin nữa ở trang mạng của chị. Tôi phát hiện hình như gần đây chị đang yêu thì phải? Vì các dòng trạng thái có ý rắc thính ngập trời, mà kí hiệu Th.V được nhắc đến khá là nhiều. Nào là:
- “ Sự lạnh lùng của Th.V lại khiến con tim em lấp lánh.”
- “ Không biết Th.V có người yêu chưa nhỉ? Cho em được làm người tri kỉ có được không?”
- “Nếu trái tim Th là một nhà ngục. Em tình nguyện bị kết án tù chung thân.”
Ối dời, kinh phết. Nhưng xin lỗi bà chị chứ! Nhà tù này em dọn vào ở cả năm nay rồi, và chị đã bít cửa. Tắt luôn cái điện thoại và bỏ vào trong bao lô. Bởi cứ càng đọc, máu trong người tôi nó lại càng sôi réo thêm. Dẫu biết là chồng mình có tướng số đào hoa, ăn ở không cũng có ong bướm bám. Cũng dẫu biết bộ mã gen nhà ổng yêu ai là chung thuỷ cho tới chết. Nhưng khi thấy chồng mình được 1 cô nàng 'hot girl' chân dài, tài sắc có đủ hăm he thế này, tôi vẫn cứ cảm thấy buồn bực lẫn khó chịu trong lòng sao sao í. Rồi không biết ông nội này có bao giờ đổi gu không ta? Có ngán ốc đồng mà thèm cao lương mỹ vị không ta? Rồi cả học kỳ này ổng hướng dẫn bà chị Trúc đó nữa, lỡ chị ấy có tình ý rồi bày tỏ với thầy thật. Có bao giờ 2 người sẽ nảy sinh tình cảm với nhau không nhỉ? Thế là những nỗi trằn trọc ấy nó đeo bám khiến tôi tưởng tượng vớ vẩn trong đầu cả 1 buổi chiều, cho đến khi xe thầy đến trước cổng rước tôi về nhà thì nó lại càng dâng cao.
Tôi đứng ở vỉa hè bên đường, lên tiếng chào anh Minh 1 tiếng, khi anh xuống mở cửa xe để cho tôi ngồi vào hàng ghế sau cùng với sếp của anh. Dạo này chồng tôi bận bịu nhiều việc nên toàn nhờ các anh cầm lái dùm, để có chút thời gian nghỉ khoẻ sẵn tiện được xà nẹo với tôi ở trên xe. Nhưng bữa nay tôi thấy ngộ à nha! Tôi leo lên ngồi cạnh rồi mà ổng vẫn chăm chú vào xấp tài liệu đang cầm trên tay, ứ thèm o bế tôi như thường ngày nữa, cứ như thể tôi không có mặt ở đây vậy đó. Rồi, thế là hết thương tôi thật rồi! Chắc ổng mê ghệ mới nên chán chê tôi rồi!
Thường ngày được yêu thương chiều chuộng đã quen, bữa nay cảm nhận được sự khác lạ của thầy, đã khiến cho những suy nghĩ và tưởng tượng của cả buổi chiều trong trí óc tôi có cơ sở để buộc tội ổng đã ngoại tình. Nên tôi chợt cảm thấy tủi, thấy giận, thấy hờn ổng thật luôn. Vì thế mà tôi cũng chọn cách im lặng theo, bắt đầu lại nghĩ tới việc nếu ổng bỏ tôi thì tôi nên đi đâu và làm gì đây?
Đưa bản mặt ấm ức của mình liếc nhìn anh giáo già khó ưa bội bạc 1 cái, sau đó tôi ngó ra ngoài cửa sổ xe để ngắm đường phố với 1 mớ những trái ngang ở trong lòng. Tự nhiên sao muốn khóc quá, cơ mà không được. Không thể để ổng biết mình bị thất sủng nên mới đau buồn như thế này được.
Bỗng 'chụt'!!! Và cả cơ thể tôi được người nào đó vây lấy.
- Gì dợ? Sao mặt mày cục cưng bữa nay trông thảm vậy hả? Ai đã làm gì vợ tui nói nghe coi?
Đang lẫy tự nhiên được ổng ôm eo hôn má cho 1 cái, lại còn được hỏi thăm như thế này. May, vậy là vẫn còn yêu nhỉ? Thế là làm phí công tôi ngồi nghĩ tầm phào nãy giờ. Nhưng tôi vẫn phải làm giá chứ, ráng đu lên kèo trên cho bằng chồng bằng con.
- Em có bị gì đâu?
Đáp lại anh giáo già bằng vẻ mặt lạnh như tiền của mình, tôi hờ hững vẫn đưa mắt trông ra ngoài cửa sổ không thèm đoái hoài gì tới ổng. Thế là càng bị thầy quấn lấy chặt hơn.
- Lại giận gì nữa rồi?
Anh giáo dùng 1 tay bóp 2 má kéo mặt tôi xoay lại đối diện với ổng. Cái má phụng phịu của tôi vì thế mà bị ép lại nên đưa cái mỏ chu ra. Vậy là quá dễ dàng để anh giáo già cắn yêu rồi hôn 'chóc chóc' vài cái. Nhưng tôi liền đẩy thầy ra cự tuyệt không chịu tiếp nhận:
- Anh đừng đụng vào em mà!
Cái mặt tôi liền nổi quạu, và anh giáo hình như đã gắn máy nghe lén trong lòng tôi từ lâu. Nên mặc tôi có cọc cằn giận dỗi ra sao, ổng vẫn xấn tới ôm chặt lấy tôi không buông tha, lại còn lên giọng bắt thóp tôi rằng:
- Tục ngữ Nga có câu: “Lòng ghen tuông biến con người thành thú dữ”. Chà, Phương ốc tiêu của anh bữa nay tiến hoá thành ốc sên sát thủ luôn rồi hả? Biết ghen luôn ta!
- Em ghen hồi nào?
Tôi cong miệng đáp lại và nhận được chứng cứ từ ổng:
- Không ghen mà lúc tôi ẵm người ta, cái mặt em đứng xị ra 1 đống ở trong kẹt nhìn theo tôi trông thấy tội luôn. Đừng có dối lòng nữa bé ơi!
Eo ơi coi kìa! Hình như cái việc tôi ghen khiến ổng cảm thấy hạnh phúc lắm hay sao í, nên trông ổng cứ toét miệng cười khoái chí ghẹo tôi hoài luôn. Tức dễ sợ tức!
- Ủa? Anh bế ai thì kệ anh chứ, liên quan gì đến em đâu. Lúc đó tại em mới học xong nên mệt mới đứng vậy thôi. Anh đừng có tưởng bở, ai mà thèm ghen với anh.
Thấy tôi còn cố cãi, lão sói điếm thúi liền đổi chiến thuật để buộc tôi phải tức điên lên cho đã cái nư lão. Đang ôm chặt không cho tôi giãy giụa, bất chợt lão buông hẳn tôi ra. Rồi ngoảnh mặt làm ngơ cố tình nói bâng quơ chọc ngoáy tôi rằng:
- Em không ghen vậy thôi! Từ ngày mai, mỗi ngày tôi bồng 1 cô trên tay cho sướng tấm thân vậy!
Thề luôn ức, ức dễ sợ ức. Ừa, ổng muốn bồng ai thì bồng đi, từ giờ tôi đây ứ thèm quan tâm tới nữa. Khuôn mặt vì bị ghẹo bởi thế nóng bừng lên, khiến tôi bặm môi cố nén lại cơn giận dỗi đang bùng lên ở trong lòng mình. Phải kiềm lại, ráng mà kiềm chế để không cho ổng hả dạ được. Bao nhiêu sự bướng bỉnh lẫn lì lợm quyết vận dụng hết vào lúc này, xem coi ai hơn ai nè lão trâu già đáng ghét kia!
- Vâng, vậy từ giờ trở đi, em xin nhường giường cho anh ẵm cô nào anh thích lên đó ngủ với anh á! Mỗi ngày 1 cô cho vừa ý anh. Em dọn đồ sang phòng khác ngủ không dám làm phiền tới anh nữa.
Cả gan đối đáp lại ổng, chỉ nói như thế thôi mà tôi đã đủ chọc ổng nóng máu lên rồi. Há há, quá đã.
- Chắc em dám!!!
- Rất dám!!!
Ngang tàng đáp trả lại khuôn mặt đang muốn đàn áp tôi của thầy, trong lòng tôi không ngừng thách thức: 'Nè, chỗ này nhiều máu nè, ngon nhào vô'.
- Em có tin không?
Lên giọng cảnh cáo 1 lần nữa để tôi biết thân biết phận mà rút lại những lời mình vừa nói. Hứ! Nhưng tôi ứ thèm sợ ổng nữa đâu. Chơi hù hả? Mỗi ngày ẵm 1 cô hả? Ổng dám ẵm tôi cùi xúc cái móng giò. Đồng chí Phương, lên mặt!!!
- Em đang tới kì rụng dâu đó, anh đòi làm gì em? Anh mà làm gì bậy ngay lúc em đang tới ngày, em bị viêm nhiễm rồi ung thư cổ tử cung 1 cái, là em chết cho anh đi lấy vợ mới luôn đó! Anh muốn như vậy có phải không?
Bình luận facebook