• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Thầy À ! Sao Lại Đòi Làm Chồng Em ? (H+) (5 Viewers)

  • Chương 20: Sáng dạy chữ, tối dạy hư

Lão sói 1 tư thế, 1 nét mặt nhìn tôi, trên tay vẫn cầm bức tranh, trông lão giống như là đã hoá tượng rồi vậy. Tôi lại phải tiếp tục trải qua những giây phút căng thẳng tột độ, cứ ở cạnh ổng kiểu này, tôi sợ chưa cầm được tấm bằng tốt nghiệp, mà nội tôi đã phải đi làm giấy chứng tử cho tôi luôn quá! Cầm cây bút run run, tôi ấp úng:



- Có...có chuyện gì nữa sao thầy? Em làm gì sai nữa sao?



Tôi thấy thầy đặt bức tranh xuống, mím môi 1 cái rồi hỏi tôi 1 câu ngoài lề, không hề liên quan đến cái vụ qua nhà ổng làm:



- Cái anh chàng đã tặng em bức vẽ này, trông như thế nào?



Ngộ nghĩnh nhỉ? Tự nhiên thầy lại muốn hỏi về anh Khải, chắc là muốn biết thêm về bạn bè của tôi thôi, nên tôi mau mắn trả lời:



- Ảnh hiền với dễ thương lắm luôn thầy, hát cực kì hay luôn. Trưa nào em chẳng ngồi nghe ảnh hát.



“Roẹt roẹt”, không biết tôi có nhìn nhầm là mắt thầy đang bắn ra tia lửa điện không ta? Thầy vẫn y khuôn 1 mặt nãy giờ không chút thay đổi, lên tiếng hỏi dò tôi thêm 1 câu nữa:



- Thế em có thích chàng trai đó không?



Tôi cảm giác tôi mà nói “có”, chắc thể nào cũng có chuyện cho xem. Í, có bao giờ ông giáo già đang ghen không ta? Nhưng chuyện này có đáng để thầy phải ghen đâu chứ? Nên tôi gãi đầu nhỏ giọng hỏi lại thầy:



- Sao tự nhiên thầy lại hỏi em về chuyện này vậy?



Nghe tôi ấp a ấp úng, khuôn mặt của thầy lúc này mới có chút thay đổi. Thầy nhướn nhẹ chân mày của mình lên và nhấn mạnh giọng:



- Có thích không?



- Không có mà, tại ảnh là đàn anh khoá trên nên em chào hỏi lịch sự thôi, thầy đừng đoán bậy bạ mà tội em à.



Tôi dẩu mỏ trả lời thành thật, lo học với lo làm thấy bà, thời gian đâu mà tôi thấy thích với yêu đương gì ai cơ chứ. Chỉ có ông giáo đây là rất rảnh rỗi, tối ngày bám theo tôi đòi dệt mộng uyên ương hoài. Thầy đúng tào lao!



- Còn tôi thì sao? Em đối với tôi là như thế nào?



Ca này khó à nha. Thật sự là tôi còn đang phân vân tình cảm của mình dành cho thầy. Nên nghe thầy hỏi, tôi chỉ biết đáp lại rằng:



- Em...cũng không biết nữa!



- Em có hay nhớ đến tôi không?



Tôi ngước mắt lên nhìn thầy, chỉ thấy đám mây u ám đã xua tan đi bớt được phần nào rồi. Giờ phải trả lời sao ta? Nhưng trong lòng tôi biết, là thật sự tôi cũng hay nhớ đến ổng lắm. Ai kêu do ổng hay làm ba cái chuyện oái ăm nên tôi mới nhớ đến ấy chứ. Nhe răng cười 1 cái khó xử, tôi trả lời thầy:



- Dạ...cũng có chút chút.



Thầy nhìn tôi, đôi mắt lại nảy lên vài tia gì đó tôi không rõ, chỉ thấy thầy vươn mình tới chỗ tôi. Khiến tôi vô thức ngả người về phía sau vì muốn phòng vệ. Rồi thầy lấn tới, cái tôi né tôi nhích xuống cuối ghế luôn. Mặc dù không còn hoảng sợ như mấy lần đầu, nhưng tôi vẫn chưa thích ứng lắm:



- Thầy...lại định hôn em nữa sao? Hic...sao thầy muốn hôn em hoài vậy?



Tôi nhíu người lên tiếng hỏi lão sói đã ép tôi sát ghế. Tay lão đưa lên vuốt ve bờ má đang run rẩy của tôi. Lão không cười như trước, lại nghiêm túc nói với tôi rằng:



- Ngoài anh ra, em đừng tiếp nhận ai khác nữa có được không?



Tôi giương đôi mắt đang bối rối của mình lên, nhìn thẳng vào đôi mắt hẹp dài, đang chất chứa quá nhiều tình yêu thương dành cho tôi của thầy. Khẽ gật đầu và tôi nói:



- Em sẽ cố gắng!



- Ngoan lắm!



Lúc này ông giáo già mới chịu nhoẻn miệng cười, sau nãy giờ đã làm mặt ngầu với tôi. Tôi cũng cố gắng nở 1 nụ cười nhẹ với thầy để đáp trả lại. Và thế là thầy lại hôn tôi, tối nay lại cứ thế hôn tôi vào lúc trời đã gần khuya như thế này. Oải thiệt chứ, ngày nào cũng vậy!!!



———————-



Sáng hôm sau, tôi thì mặt mày trông xám xịt vì lại thiếu ngủ, còn ông giáo Vinh. Thôi, cái mặt ổng hớn hở vô cùng kìa!



Mở cửa nhà và bước ra ngoài, tôi nhìn thầy mà trong lòng đầy oán hận. Trời ơi cái nụ hôn kiểu Pháp mà ổng nói, nó gây cho tôi ám ảnh cực độ, mà “ Ziệt Nam” mình kêu là “ăn cháo lưỡi“ á! Con bé mới bay lớn, hôn kiểu Peck “chụt chụt” cho nhanh lẹ, hay hôn kiểu “Eskimo” hai mũi chạm nhau, hoặc như tối hôm nọ cao lắm là nhấp môi vậy thôi là được rồi. À mà đừng hiểu lầm, mấy cái này ông giáo dạy tôi cách gọi tên hết á! Chứ tôi ngây thơ có biết mịa gì đâu. Thầy kêu ổng cô đơn 34 năm nay, đến giờ phút này tôi không muốn tin 1 chút nào hết. Bởi ổng cứ như là chuyên gia tư vấn tình yêu tình báo í. Này mà vỗ ngực xưng “FA” bao nhiêu lâu nay cái nỗi gì.



Hic, nhớ đến buổi tối muộn hôm qua, ổng đè tôi nằm hẳn xuống ghế salon nhà ổng để mà xơi tái tôi, sự lưu manh ngày càng lên “level” đến không thể chấp nhận được. Lúc ấy cả cơ thể tôi khắp nơi nóng bừng bừng, vì bị 1 người đàn ông quá đỗi to lớn phủ lấp hoàn toàn mình ở bên dưới. Nhưng thầy lại chống tay để cho tôi không bị đè bẹp đến ngạt thở. Tôi sợ hãi nên run lẩy bẩy tay chân, hai tay vịn trên vai thầy khàn giọng hỏi:



- Bữa nay, thầy lại định làm gì em nữa đây?



Ông giáo nhếch miệng cười, đưa tay vuốt ve dái tay của tôi khiến tôi muốn quắn quéo hết cả người. Tôi muốn dùng lực đè ổng dậy thì thầy thì thào rằng:



- Tối nay, tôi sẽ dạy em cách hôn kiểu Pháp!



Nghe Pháp thấy Paris cái là khoái khoái rồi đó, mà bà mẹ, ai biết nó kinh hoàng vậy đâu chứ, đến nỗi tôi muốn tụt canxi ngay lúc đó luôn. Trùi ui! Sao ông thầy riết càng ngày càng biến thái ghê luôn á, sáng trên trường dạy chữ, chứ tối về là dạy hư tôi không à. Giờ nghĩ lại mà tôi muốn rùng hết cả người.



Ban đầu thầy nhẹ nhàng lắm, hôn trán trước cho lãng mạn đồ ha, rồi hôn lên chóp mũi tôi, lẫn đưa chóp mũi cao vút của mình quẹt qua quẹt lại mũi tôi nữa chứ! Ok, con bé cảm xúc bắt đầu dâng trào, và đôi môi nhỏ nhắn của tôi sẵn sàng tiếp nhận đôi môi mỏng của ổng.



Lần này 1 tay tôi thầy đã ghì xuống ghế salon ngay bên cạnh mặt, tay còn lại tôi bám lên vai thầy như cái cách mỗi lần thầy gần gũi và hôn tôi vậy. Nhưng sau đó, lực hôn ngày càng mạnh bạo mà nó không có đau, không hề đau chút nào như hôm trước luôn, tôi nghĩ mình đã nương theo chiều gió luôn rồi. Trải qua cảm giác bị thầy cưỡng hôn vài lần, dần dà cảm xúc trong tôi đã mở cửa và nới lỏng ra rất nhiều với thầy.



Chỉ khi tôi hơi hé miệng vì bị môi thầy kích thích dữ quá. Rồi...rồi ổng đưa luôn cái đầu lưỡi của ổng vô hẳn mà sục sạo trong miệng tôi luôn. Chiếc lưỡi ướt át nóng bỏng ấy, một lần nữa lại khiến thế giới cảm xúc trong tôi được khai phá và mở mang thêm 1 vùng đất mới. Tiếp nhận một sự va chạm mới nên tôi lại có thêm 1 thứ xúc giác mới.



Mẹ ơi, tôi trợn to mắt kinh hãi nhìn thầy sát kề mặt mình, đang phiêu diêu chìm vào trong nụ hôn sâu ngút ngàn này với tôi. Cơ miệng tôi nó cứng đơ, tay vô thức bấu vào thầy mạnh hơn cả tối hôm trước. Lưỡi tôi cứ thế để yên cho chiếc lưỡi linh hoạt của thầy quấn lấy, có thể phân biệt được rõ đâu là thụ đâu là chủ. Vì toàn thân tôi đã cứng ngắc rồi, như trong phim kiếm hiệp mà bị điểm huyệt mà nằm bất động luôn đó.



Chỉ khi thầy rời 1 bàn tay xuống dưới eo tôi và xoa nắn nó nhè nhẹ, nhưng khi ổng có ý muốn luồn tay vào trong áo, là tôi hoảng hồn đẩy mạnh thầy lên và hét toáng:



- Thầy....em còn nhỏ nha!!!



Lúc này thầy mới chịu mở mắt và lương tâm bị tôi gọi cho thức tỉnh. Tôi thấy thầy lại hít vào 1 hơi khó khăn, mang theo nhiều sự đè nén và bức bối vào người lại. Thấy tôi đang hoang mang nằm dưới thân mình. Vài giây sau, thầy mới lấy lại được sự bình tĩnh và chịu nhoẻn miệng với tôi nhưng là cười khổ:



- Suýt nữa thì tôi quên! Cứ như vầy hoài chắc tôi chết vì bị nghẹn ứ quá ốc tiêu à. Phải làm sao bây giờ?



Hứ, thầy quên khôn quá ha! Thầy bị nghẹn kệ thầy chứ. Tự nhiên đè em ra làm ẩu cái giờ than. Nhưng tôi lại ngứa miệng, tròn mắt hỏi thầy 1 câu rất ngây thơ nhưng lại vô số tội:



- Ủa, mà thầy bị ứ cái gì vậy?



Có lẽ đây là câu hỏi rất, phải nói là rất ngu xuẩn của tôi. Ông giáo không biết nên khóc hay nên cười, mặt mày lộ rõ sự khổ sở. Giờ chả lẽ nói toẹt ra chắc tôi chạy không thấy Tổ Quốc luôn. Nên thầy quyết định sẽ dạy dỗ tôi từ từ cho khỏi bỡ ngõ vậy.



Ông giáo rút người ngồi lên đàng hoàng và kéo tôi ngồi dậy theo. Kêu tôi hãy ngồi đó chờ chút xíu, rồi thầy cầm ra cái thẻ mở cửa nhà và 1 cái thẻ ngân hàng đưa đến trước mặt tôi và nói:



- Mỗi chiều đi học về, em ghé qua nhà tôi xem thấy có việc gì cần dọn thì dọn, không thì lôi sách vở qua đây ngồi học canh nhà chờ tôi về. Rảnh rỗi thì xuống siêu thị bên dưới lầu đi chợ mua đồ, rồi vào bếp nhà tôi nấu cho tôi ăn cơm chiều luôn. Nhiều bài vở quá thì khỏi nấu nướng gì cho cực, tôi về rồi chở em ra ngoài ăn cho nhanh. Cái thẻ ngân hàng này, em thích cà bao nhiêu thì quẹt. Thấy thiếu thốn hay muốn mua sắm gì đó cứ tự nhiên mà rút thoải mái. Bù lại, yêu cầu của tôi khá khắt khe, là kết thúc cái học kỳ này, mức tổng điểm của em phải trên 3.0/4.0. Ngay cả môn thể dục cũng phải xếp hạng A. Học như vậy mới gọi là học, học giỏi tôi sẽ thưởng thêm còn nếu không đạt thì bị phạt. Chứ tôi thấy em bỏ quá nhiều thời gian và công sức vào cái tiệm cà phê, mà tiền lương họ trả em không bõ cái công em đi bộ về. Trong khi đó, việc học đối với em đang là quan trọng nhất. Không phải là tôi muốn ép em, mà là tôi đang muốn mua thời gian làm thêm của em, để cho em có thể tập trung dành toàn bộ thời gian và sức lực của mình cho việc học. Một là nghỉ luôn, đừng học cho phí tiền nếu cái kiểu học cà rởn cho qua môn thôi. Hai là phải học cho thật tốt và thật đáng, để cái bằng mình nhận lấy khi ra trường có giá trị thật cao, lúc đó mới có nhiều cánh cửa tốt cho em lựa chọn. Chứ học kiểu gì mà tốt nghiệp ra trường, lương còn thua mấy bà bán bún riêu ngoài chợ, thì học làm gì cho phí công sức, thời gian lẫn cả tiền bạc. Tôi nói có đúng không? Em có muốn ý kiến gì không?



Dám ý kiến gì nữa trời, tôi còn đang tính đứng dậy vỗ tay rần rần vì bữa nay thầy giảng bài hay quá! Thầy nói đúng, cái quán cà phê nó bào mòn sức lực và thời gian của tôi quá nhiều. Tại tôi ham mấy cái đồng lương bèo bọt để có tiền tiêu vặt, nên mới ráng cực công như thế. Tôi đi làm như vậy, về đến nhà cũng đã hơn 10 rưỡi tối rồi. Cầm cuốn sách lên học mà muốn ngáp “up” ngáp “down”, mà lượng kiến thức trên trường ngày 1 nặng. Cứ như thế này chắc tôi gục lúc nào cũng không hay. Nếu thầy đã có ý tốt muốn giúp đỡ tôi như thế, vậy thôi tôi nên dẹp bỏ sĩ diện của mình qua 1 bên, mỗi ngày qua dọn dẹp nhà cửa và cơm nước cho thầy để kiếm lương vậy. Nhưng tôi lại muốn phát biểu ý kiến như thế này:



- Vậy thôi thầy trả lương bằng tiền mặt cho em đi! Chứ em cầm thẻ của thầy, em thấy nặng tay quá!



- Tiền lương của em tôi cho em tự định đoạt, em thích rút bao nhiêu thì rút tuỳ ý em, tập cà thẻ đi cho quen. Vì đối với tôi, tiền bạc tôi đang làm ra bây giờ, ngoài lo cho ba mẹ và các tổ chức thiện nguyện. Đã có thêm mục tiêu mới là lo cho em.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom