Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67: Nhiều chuyện kì lạ đã xảy ra
( Trước khi vào truyện, xin cho tg nói vài lời. Sự ác độc mà nhân vật Thư đang đem tới cho Phương là hoàn toàn phù hợp với tính cách và hoàn cảnh của nhân vật. Ba của mình đi ngoại tình đẻ ra đứa con tình địch của mẹ. Đến lớn lại bị chính đứa trẻ ấy câu mất người mình thương thầm trộm nhớ bao nhiêu năm. Nên nỗi cay nghiệt và oán ghét bà Thư giành cho bé Phương là vô cùng lớn, và nó đã xuất phát ngay từ bé, đến khi gặp thầy Vinh là bị đẩy lên tới cao độ. Nhưng bé Phương lại được bảo vệ chặt chẽ quá, nên việc nghĩ tới dùng bùa chú để trả thù là hoàn toàn có cơ sở. Nên vì thế xin đừng nói tôi ác quá đà. Vì tôi nghĩ tôi đang lột tả đúng với tâm trạng và tình cảnh của nhân vật thôi.
Cũng xin nhắc lại, mọi tình tiết dù có tham khảo chị gg, nhưng vẫn là sản phẩm của trí tưởng tượng và 1 chút xíu xịu xiu trải nghiệm thực tế khi bị bóng đè từ nhỏ của tôi đến giờ. Biết là các đọc giả có lẽ rất sợ. Nhưng với chủ trương viết là viết cho tới và tả cho đúng vấn đề. Nên thông cảm dùm tg tui nhé!!!)
———————————————-
Lúc này đã gần 3 giờ đêm và anh giáo cho bật sáng đèn khắp phòng. Sau đó thầy ngồi bên cạnh và nhấc 2 cổ chân của tôi lên. Vì ổng muốn nhìn cho rõ 2 vết bầm đen như 2 cái còng, đang bao vòng quanh 2 cổ nhân nhỏ nhắn của tôi. Giấu không nổi những sự lo lắng ở trong lòng, thầy bèn lên tiếng thắc mắc hỏi tôi với giọng bồn chồn:
- Em có bị té hay va vào đâu không mà lại bị như thế này hả Phương?
- Em không có, nhưng....
- Nhưng sao?
Tôi cố ngồi dậy với thầy và bắt đầu kể lại cơn ác mộng của mình cho thầy nghe, vừa kể vừa nhớ lại làm tôi muốn sởn hết cả gai ốc. Chỉ thấy thầy trầm ngâm nhìn khuôn mặt sợ hãi đến thất thần của tôi và cũng không biết phải nói làm sao nữa. Nhẹ giọng hỏi tôi có đau không và tôi trả lời thầy thật lòng, là mình thấy nhức mỏi thôi chứ không có đau đớn gì.
Thầy Vinh ân cần đi kiếm chai dầu xoa bóp, và thoa lên những vết bầm của tôi để mong nó tan máu. Xong chuyện, thầy ôm tôi vào lòng mình, và quyết định để sáng đèn rồi thức trắng để dỗ tôi ngủ. Nói chứ mới trải qua sự kinh hoàng, nên tôi cứ bấu chặt lấy thầy và cũng có dám ngủ đâu. Nhưng vẫn ráng khuyên thầy ngủ cùng tôi luôn vì ngày mai thầy còn đi làm mà.
Phải rất rất lâu sau đó, được thầy vỗ về và trấn an rằng: 'anh vẫn luôn ở đây với em mà'. Tôi mới thiêm thiếp và chợp mắt được, và cũng may là lần này không gặp lại cơn ác mộng ấy nữa. Nhưng giấc ngủ lại chập chờn và không được sâu, khi tôi cứ nghe thấy tiếng ai đó nói rì rào đều đều bên tai, nhưng không biết là đang nói về điều gì. Y như là giọng của người Miên í.
Nhưng sang sáng ngày hôm sau, khi tỉnh dậy, đầu tôi lại nhức như búa bổ. Cơn đau tê rần hơn hôm qua rất nhiều, nó khiến tôi không thể bước xuống giường được. Cứ mở mắt là trần nhà xoay vòng vòng chóng hết cả mặt, nên tôi phải nằm lại và nhắm chặt 2 mắt để nghỉ ngơi thêm chốc lát.
Chỉ trải qua 1 đêm kinh hoàng, mà mặt mày tôi bữa nay trông xanh xao và hốc hắc hẳn. Quầng mắt thâm đen bao quanh 2 con ngươi mệt mỏi và không còn trong trẻo nữa. Toàn thân rệu rả và mỏi nhừ chả tha thiết làm bất cứ sự gì. Chỉ nằm 1 chỗ ôm lấy đầu mình mà muốn khóc tới nơi vì đau quá, gần như sắp quá sức chịu đựng của tôi rồi. Hai lỗ tai tôi cứ nghe lùng bùng rồi 'uuuuu', khiến cho cơn đau đầu càng hành hạ tôi thêm mãnh liệt. Lòng bàn tay lẫn bàn chân của tôi thì lạnh ngắt và muốn tê tái hết mấy đầu ngón. Nên nó co quắp và càng làm cho tôi thêm nhiều phần mệt mỏi.
Anh giáo trông tôi vật vờ đến khổ sở, nên quyết định nghỉ làm để chở tôi đến bệnh viện liền khám cho ra bệnh. Thầy bưng chén súp để lên tủ đầu giường, sau đó leo lên nằm cạnh vuốt ve tóc tai tôi qua cho gọn và thủ thỉ:
- Ốc tiêu, em ráng ăn vài muỗng lót dạ đi rồi anh chở em đi khám bệnh. Ngoan đi em!
Tôi nằm trong chăn, 2 tay ôm đầu và nhõng nhẽo rên rỉ với thầy:
- Em đau quá anh ơi! Huhu...không biết em bị gì nữa...
Bế hết cả người tôi lên cho ngồi vào lòng mình. Thầy dựa lưng lên thành giường và bắt đầu xem xét lại tôi có sốt hay có dấu tích trên người gì nữa không. Lại 1 phen giật mình, khi thầy thấy trên 2 cánh tay của tôi xuất hiện thêm vài vết bầm nho nhỏ kì lạ, tương phản rõ rệt trên nền da nhợt nhạt thiếu sức sống của tôi. Nhanh tay kéo tà đầm ngủ của tôi lên cao để có thể xem xét khắp cơ thể. Hàng chân mày của thầy càng cau co hơn nữa, khi trên 2 bắp đùi, trên bụng và ngay cả sau lưng của tôi. Những vết bầm đen y chang trên 2 cánh tay xuất hiện mỗi nơi 1 chỗ rải rác khắp người. Nhưng những vết thâm tím này nó kì lắm, tím đen thui không giống với những vết bầm bình thường, cứ trông nó quái quái khác lạ sao sao đó. Tôi đang mệt mỏi đưa mắt nhìn xuống thân thể mình mà cũng muốn thót người mà cảm thấy hoang mang lo lắng vô cùng.
Kéo tà đầm che thân thể của tôi lại, thầy gấp gáp hối thúc và động viên tôi:
- Anh đút cho em ăn nha. Ráng ăn vài muỗng rồi anh đưa em đi khám liền.
Tôi gật đầu đồng ý với thầy, vì tôi cũng muốn biết mình đang mắc bệnh gì mà sao lại cảm thấy mệt mỏi như thế này đây. Anh giáo bưng tô súp còn nóng hổi nghi ngút khói đưa tới trước mặt, tôi toan ngồi thẳng dậy hợp tác với thầy, nhưng vừa nghe thấy mùi của tô súp bốc lên thì 'oẹ'.
Ôm lấy miệng mình, tôi quay đi và muốn nôn thốc nôn tháo, bởi không hiểu vì sao tô súp thầy vừa nấu cho tôi có mùi hôi như bị thiu vậy đó. Thầy ngẩn người nhìn tôi đang xanh lè mặt mày và tay ra hiệu từ chối không muốn ăn tô súp kì cục này:
- Sao...sao hôi dữ vậy anh? Anh cho gì vào đó vậy?
Nhìn tô súp còn nóng hổi toả ra hương thơm của rau củ và thịt gà, thầy đưa lên mũi để dùng chính thính giác của mình kiểm tra lại và khó hiểu nhìn tôi:
- Ủa? Anh thấy ngon mà, có mùi hôi gì đâu em? Không tin em ăn thử coi.
Tôi lắc đầu và rụt người lại nằm trong chăn, khói của tô súp bốc lên 1 lần nữa khiến tôi muốn nôn mửa và cáu kỉnh với thầy:
- Anh đem đi ra ngoài đi, nó hôi quá em chịu không có nổi mà! Em không muốn ăn gì đâu.
Trông thấy tôi bị chén súp này làm cho thêm mệt mỏi, thầy không nói gì với tôi cả cũng không lên tiếng trách mắng 1 câu, mà lẳng lặng bưng chén súp đi ra ngoài. Sau đó thầy trở lại phòng, tận tay chuẩn bị quần áo mang ra giường để sẵn, muốn mang tôi đi khám bệnh liền không muốn chần chờ thêm nữa.
- Em dậy nổi không? Để anh bế em vào phòng tắm vệ sinh cá nhân nha.
- Em tự đi được mà!
Tôi cố gắng ngồi dậy và lảo đảo đứng lên, nhưng dẫu tôi nói như thế thì thầy vẫn dìu tôi đi từng bước vào nhà vệ sinh để lo lắng cho tôi dùm. Gắn đầu vào thân bàn chải điện và lấy kem, thầy kêu tôi há miệng để ổng đánh răng hộ và còn lau mặt giúp tôi nữa. Tất cả hành động của mình, thầy đều không giấu được sự quan tâm lo lắng và có thứ gì đó đang rất bất an ở trong lòng thầy.
Sau khi làm tất cả các xét nghiệm và khám tổng quát toàn bộ cơ thể, ngạc nhiên là bác sĩ kết luận cơ thể tôi hoàn toàn khoẻ mạnh và bình thường không có vấn đề gì cả. Phỏng đoán rằng có lẽ tôi bị stress nên dẫn đến tình trạng này thôi. Và bác chỉ kê cho tôi thuốc bổ và vài viên an thần để tối ngủ cho ngon giấc. Nếu cảm thấy bất thường thì hãy quay trở lại tái khám.
Thầy có hỏi thêm vài điều với bác sĩ rồi dẫn tôi ra khỏi bệnh viện. Mặc dù ngoài mặt vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, cốt để cho tôi cảm thấy ổng vẫn luôn là chỗ dựa cứng cáp của tôi. Nhưng tôi đâu biết, trong lòng thầy đang vô cùng thương xót và lo nghĩ về tôi rất nhiều.
Cơn đau đầu của tôi đã đỡ hơn chút xíu và trên thân thể, các vết bầm tự nhiên biến mất trước khi vào gặp bác sĩ lúc nào tôi không hay luôn. Và điều này khiến tôi, cả thầy và đến bác sĩ cũng không thể lý giải được.
Do ban sáng chưa ăn gì và còn bị lấy mấy ống máu đem đi xét nghiệm, nên tôi cảm thấy hơi lả người nhưng bụng cảm thấy chướng chưa buồn đói lắm. Tôi chợp mắt ngồi trên xe bên ghế phụ chờ thầy chở đến 1 quán ăn để cho tôi có cái bỏ vào bụng, lấy sức mà chống chọi lại bệnh tật.
Có lẽ đêm qua bị mất ngủ nên tâm trí tôi bắt đầu lơ mơ và muốn nằm nghỉ chốc lát. Ngay khi tôi vừa chợp mắt, tôi lại nghe thấy tiếng ai đó đang niệm chú rù rì ở bên tai, y chang tình cảnh vào ngày hôm qua và cũng vào tầm giờ này. Liên kết tất cả các sự việc, tôi thều thào quay sang thầy - 1 người theo chủ nghĩa vô thần với câu hỏi hết sức mê tín dị đoán:
- Anh...có bao giờ...em bị thư ếm hay bỏ bùa bỏ ngải gì không?
Thầy đang trầm ngâm lái xe nãy giờ, nghe tôi thắc mắc như thế nên chân mày hơi cau lại nhưng cũng rất nhanh giãn ra. Sau đó với 1 tay xoa lấy đầu tôi trấn an:
- Thời đại nào rồi mà còn bùa ngải gì hả? Chắc đúng như bác sĩ nói là em bị stress thôi, nên hãy thư giãn đầu óc ra đi và đừng suy nghĩ gì nhiều nữa. Không sao đâu, vài ba bữa nó hết bây giờ mà.
Dẫu thầy có nói như vậy nhưng tôi vẫn còn cảm thấy bồn chồn và không yên ổn. Nhớ lại những lời hăm doạ của chị Thư trước khi chị ấy biến mất. Trực giác của tôi mách bảo rằng, những chuyện mà tôi đang gặp phải là do những nỗi oán hận của chị muốn đáp trả lại tôi. Nếu điều đó là sự thật thì Trời Phật ơi! Con phải làm sao bây giờ?
Cố ăn vài ba món mà thầy đã gọi ra và thật may, tôi không nghe thấy mùi ôi thiu của thức ăn như ban sáng nữa nên cũng ráng nuốt để lấy lại sức. Sau khi dùng bữa xong, thầy chở tôi về nhà và nghỉ làm nguyên ngày để dòm chừng và chăm sóc tôi.
Anh giáo ngồi ở bàn làm việc và điều hành công việc từ xa bằng các phương tiện liên lạc. Còn tôi vẫn nằm dài trên giường và co ro trong chăn vì chỉ muốn ngủ mà thôi. Trong phút chốc tôi thiếp đi và chẳng biết hồn mình đang trôi về nơi nào rồi.
................
- PHƯƠNGGG!!!! Em vừa nói cái gì vậy hả?
'Bùng', tiếng gầm của ai đó khiến tôi chợt bừng tỉnh. Và rồi muốn hết hồn vì sao thầy lại đang đứng trước mặt tôi với biểu cảm hết sức giận dữ ở trong nhà tắm. Còn tôi thì lại ướt sũng người từ trên xuống dưới và còn đang mặc đồ. Tôi ngơ ngác nhìn thầy và khó hiểu:
- Em đang ngủ mà, sao anh lại đưa em đi tắm???
Thầy Vinh đang hừng hực vì tức giận, bỗng mở to con ngươi với tôi như không thể tin nổi vào mắt mình mà nhíu mày hỏi:
- Em vừa nói cái gì em có nhớ không?
Hả? Ủa tôi vừa nói gì với thầy? Mới mở mắt ra thì tôi thấy mình đứng lù lù dưới vòi sen trong nhà tắm và cả người ướt đẫm. Tôi mới là người phải hỏi lại là thầy đang làm gì tôi mới đúng chứ.
- Em đã nói gì? Em hỏi anh là em còn đang ngủ, tự dưng anh bế em vào nhà tắm làm chi nè?
Thầy trố mắt ra nhìn, rồi ngay lập tức với lấy khăn bông lau khô đầu tôi. Sau đó lột sạch sẽ lớp quần áo ướt sũng của tôi ra ném vào sọt đồ dơ và ẵm tôi trở lại giường ngủ. Tôi khó hiểu đến ngu người và mặc thầy muốn làm gì thì làm.
Khi đặt tôi nằm lại trên giường, thầy nhìn thật sâu vào đôi mắt của tôi như muốn nhìn thấu điều gì đó. Nhưng rồi lại cúi xuống đặt môi hôn lên trán tôi và nói tôi hãy nằm nghỉ ngơi tiếp đi, cũng bất ngờ dịu dàng an ủi tôi rằng:
- Dù em có như thế nào, anh vẫn sẽ mãi ở bên cạnh em.
Tôi lại 1 phen ngớ người và bắt đầu cảm thấy thầy xuất hiện nhiều điều kỳ cục. Nhưng tôi đâu biết, chính tôi mới là người đang gặp vấn đề rất trầm trọng. Bởi có lẽ tôi không hay, khi thầy đang tập trung làm việc, vô tình đảo mắt qua bỗng thấy tôi đang nằm trên giường ngồi dậy rồi xỏ dép đi vào toilet. Nghĩ bụng chắc tôi đi vệ sinh hay gì đó nên thầy cũng không quan tâm lắm. Nhưng mãi 1 lúc rất lâu sau chưa thấy tôi trở ra. Thầy Vinh lo lắng vội chạy vào nhà tắm tìm tôi, thì thấy tôi đang đứng dưới vòi sen đứng và xả nước ào ào từ đầu xuống chân trong trạng thái vẫn còn mặc đồ.
Nhanh chân lao đến tắt vòi nước, thầy nắm lấy bả vai tôi và lay tôi đang nhắm mắt mà mắng mỏ:
- Em bị cái gì vậy hả? Sao tự nhiên lại đứng xả nước lên người như thế này?
Ấy thế mà 1 bé Phương nào khác chứ không phải tôi, lại lạnh mặt và trả lời thầy với giọng hỗn hào:
- Đang muốn đi chết.
Anh giáo lại lay mạnh vai tôi và vỗ má cho tôi tỉnh táo, sợ mình nghe nhầm nên lại tiếp tục hỏi:
- Em nói cái gì? Em bị sao nói anh nghe coi?
Và bé Phương phiên bản tâm linh của tôi lại nhìn thầy bằng đôi mắt sắc lẹm. Sau đó gằn cổ nói với giọng rất lạ lẫm mà răng nghiến vào nhau nghe kẽo kẹt:
- Tao nói là tao đang muốn chết, mày đéo nghe thấy sao?
Thầy bị tôi làm cho giật mình, vì không thể tưởng tượng nổi là tôi có thể xưng hô và ăn nói kiểu mất dạy đó với ổng. Và thế rồi giận dữ quát tôi 1 cái và đã thành công giúp cho tôi bừng tỉnh. Không biết chuyện gì đang xảy ra, nên khi tôi lấy lại được lý trí của mình, bèn ngệt mặt hỏi thầy là tôi đang ngủ mà, sao thầy lại mang tôi đi tắm vậy.
Cảm nhận khuôn mặt vốn hiền lành và nhân ái của tôi đã quay trở lại. Thầy muốn nói thêm điều gì đó nhưng sợ tôi đang bất ổn lại càng thêm hoang mang, nên ổng mới lặng lẽ bế tôi trở lại giường và không nói thêm về chuyện vừa xảy ra nữa.Nhiều khi quởn quởn ngồi nghĩ lại biến cố này đã diễn ra trong cuộc đời mình, tôi vẫn còn cảm thấy kinh hãi tột độ.
Chiều tối ấy, có 1 chuyên gia tâm lý được thầy đặt lịch, để đến tận nhà xem xét rằng tôi có đang bị các vấn đề về tâm lý không. Khi tôi đang xuất hiện nhiều hoang tưởng và nghe thấy các ảo thanh, lại phát sinh ra 1 tính cách mới khác. Nên anh giáo không loại trừ khả năng tôi có dấu hiệu của chứng tâm thần phân liệt. Và nếu tôi được chuyên gia đánh giá không có dấu hiệu của bệnh tật, lúc ấy thầy mới nghĩ tới chuyện tôi đang vướng vào 1 lời nguyền chết chóc nào đấy. Điều mà khoa học luôn tranh cãi bấy lâu nay mà không có lời giải đáp.
Cũng xin nhắc lại, mọi tình tiết dù có tham khảo chị gg, nhưng vẫn là sản phẩm của trí tưởng tượng và 1 chút xíu xịu xiu trải nghiệm thực tế khi bị bóng đè từ nhỏ của tôi đến giờ. Biết là các đọc giả có lẽ rất sợ. Nhưng với chủ trương viết là viết cho tới và tả cho đúng vấn đề. Nên thông cảm dùm tg tui nhé!!!)
———————————————-
Lúc này đã gần 3 giờ đêm và anh giáo cho bật sáng đèn khắp phòng. Sau đó thầy ngồi bên cạnh và nhấc 2 cổ chân của tôi lên. Vì ổng muốn nhìn cho rõ 2 vết bầm đen như 2 cái còng, đang bao vòng quanh 2 cổ nhân nhỏ nhắn của tôi. Giấu không nổi những sự lo lắng ở trong lòng, thầy bèn lên tiếng thắc mắc hỏi tôi với giọng bồn chồn:
- Em có bị té hay va vào đâu không mà lại bị như thế này hả Phương?
- Em không có, nhưng....
- Nhưng sao?
Tôi cố ngồi dậy với thầy và bắt đầu kể lại cơn ác mộng của mình cho thầy nghe, vừa kể vừa nhớ lại làm tôi muốn sởn hết cả gai ốc. Chỉ thấy thầy trầm ngâm nhìn khuôn mặt sợ hãi đến thất thần của tôi và cũng không biết phải nói làm sao nữa. Nhẹ giọng hỏi tôi có đau không và tôi trả lời thầy thật lòng, là mình thấy nhức mỏi thôi chứ không có đau đớn gì.
Thầy Vinh ân cần đi kiếm chai dầu xoa bóp, và thoa lên những vết bầm của tôi để mong nó tan máu. Xong chuyện, thầy ôm tôi vào lòng mình, và quyết định để sáng đèn rồi thức trắng để dỗ tôi ngủ. Nói chứ mới trải qua sự kinh hoàng, nên tôi cứ bấu chặt lấy thầy và cũng có dám ngủ đâu. Nhưng vẫn ráng khuyên thầy ngủ cùng tôi luôn vì ngày mai thầy còn đi làm mà.
Phải rất rất lâu sau đó, được thầy vỗ về và trấn an rằng: 'anh vẫn luôn ở đây với em mà'. Tôi mới thiêm thiếp và chợp mắt được, và cũng may là lần này không gặp lại cơn ác mộng ấy nữa. Nhưng giấc ngủ lại chập chờn và không được sâu, khi tôi cứ nghe thấy tiếng ai đó nói rì rào đều đều bên tai, nhưng không biết là đang nói về điều gì. Y như là giọng của người Miên í.
Nhưng sang sáng ngày hôm sau, khi tỉnh dậy, đầu tôi lại nhức như búa bổ. Cơn đau tê rần hơn hôm qua rất nhiều, nó khiến tôi không thể bước xuống giường được. Cứ mở mắt là trần nhà xoay vòng vòng chóng hết cả mặt, nên tôi phải nằm lại và nhắm chặt 2 mắt để nghỉ ngơi thêm chốc lát.
Chỉ trải qua 1 đêm kinh hoàng, mà mặt mày tôi bữa nay trông xanh xao và hốc hắc hẳn. Quầng mắt thâm đen bao quanh 2 con ngươi mệt mỏi và không còn trong trẻo nữa. Toàn thân rệu rả và mỏi nhừ chả tha thiết làm bất cứ sự gì. Chỉ nằm 1 chỗ ôm lấy đầu mình mà muốn khóc tới nơi vì đau quá, gần như sắp quá sức chịu đựng của tôi rồi. Hai lỗ tai tôi cứ nghe lùng bùng rồi 'uuuuu', khiến cho cơn đau đầu càng hành hạ tôi thêm mãnh liệt. Lòng bàn tay lẫn bàn chân của tôi thì lạnh ngắt và muốn tê tái hết mấy đầu ngón. Nên nó co quắp và càng làm cho tôi thêm nhiều phần mệt mỏi.
Anh giáo trông tôi vật vờ đến khổ sở, nên quyết định nghỉ làm để chở tôi đến bệnh viện liền khám cho ra bệnh. Thầy bưng chén súp để lên tủ đầu giường, sau đó leo lên nằm cạnh vuốt ve tóc tai tôi qua cho gọn và thủ thỉ:
- Ốc tiêu, em ráng ăn vài muỗng lót dạ đi rồi anh chở em đi khám bệnh. Ngoan đi em!
Tôi nằm trong chăn, 2 tay ôm đầu và nhõng nhẽo rên rỉ với thầy:
- Em đau quá anh ơi! Huhu...không biết em bị gì nữa...
Bế hết cả người tôi lên cho ngồi vào lòng mình. Thầy dựa lưng lên thành giường và bắt đầu xem xét lại tôi có sốt hay có dấu tích trên người gì nữa không. Lại 1 phen giật mình, khi thầy thấy trên 2 cánh tay của tôi xuất hiện thêm vài vết bầm nho nhỏ kì lạ, tương phản rõ rệt trên nền da nhợt nhạt thiếu sức sống của tôi. Nhanh tay kéo tà đầm ngủ của tôi lên cao để có thể xem xét khắp cơ thể. Hàng chân mày của thầy càng cau co hơn nữa, khi trên 2 bắp đùi, trên bụng và ngay cả sau lưng của tôi. Những vết bầm đen y chang trên 2 cánh tay xuất hiện mỗi nơi 1 chỗ rải rác khắp người. Nhưng những vết thâm tím này nó kì lắm, tím đen thui không giống với những vết bầm bình thường, cứ trông nó quái quái khác lạ sao sao đó. Tôi đang mệt mỏi đưa mắt nhìn xuống thân thể mình mà cũng muốn thót người mà cảm thấy hoang mang lo lắng vô cùng.
Kéo tà đầm che thân thể của tôi lại, thầy gấp gáp hối thúc và động viên tôi:
- Anh đút cho em ăn nha. Ráng ăn vài muỗng rồi anh đưa em đi khám liền.
Tôi gật đầu đồng ý với thầy, vì tôi cũng muốn biết mình đang mắc bệnh gì mà sao lại cảm thấy mệt mỏi như thế này đây. Anh giáo bưng tô súp còn nóng hổi nghi ngút khói đưa tới trước mặt, tôi toan ngồi thẳng dậy hợp tác với thầy, nhưng vừa nghe thấy mùi của tô súp bốc lên thì 'oẹ'.
Ôm lấy miệng mình, tôi quay đi và muốn nôn thốc nôn tháo, bởi không hiểu vì sao tô súp thầy vừa nấu cho tôi có mùi hôi như bị thiu vậy đó. Thầy ngẩn người nhìn tôi đang xanh lè mặt mày và tay ra hiệu từ chối không muốn ăn tô súp kì cục này:
- Sao...sao hôi dữ vậy anh? Anh cho gì vào đó vậy?
Nhìn tô súp còn nóng hổi toả ra hương thơm của rau củ và thịt gà, thầy đưa lên mũi để dùng chính thính giác của mình kiểm tra lại và khó hiểu nhìn tôi:
- Ủa? Anh thấy ngon mà, có mùi hôi gì đâu em? Không tin em ăn thử coi.
Tôi lắc đầu và rụt người lại nằm trong chăn, khói của tô súp bốc lên 1 lần nữa khiến tôi muốn nôn mửa và cáu kỉnh với thầy:
- Anh đem đi ra ngoài đi, nó hôi quá em chịu không có nổi mà! Em không muốn ăn gì đâu.
Trông thấy tôi bị chén súp này làm cho thêm mệt mỏi, thầy không nói gì với tôi cả cũng không lên tiếng trách mắng 1 câu, mà lẳng lặng bưng chén súp đi ra ngoài. Sau đó thầy trở lại phòng, tận tay chuẩn bị quần áo mang ra giường để sẵn, muốn mang tôi đi khám bệnh liền không muốn chần chờ thêm nữa.
- Em dậy nổi không? Để anh bế em vào phòng tắm vệ sinh cá nhân nha.
- Em tự đi được mà!
Tôi cố gắng ngồi dậy và lảo đảo đứng lên, nhưng dẫu tôi nói như thế thì thầy vẫn dìu tôi đi từng bước vào nhà vệ sinh để lo lắng cho tôi dùm. Gắn đầu vào thân bàn chải điện và lấy kem, thầy kêu tôi há miệng để ổng đánh răng hộ và còn lau mặt giúp tôi nữa. Tất cả hành động của mình, thầy đều không giấu được sự quan tâm lo lắng và có thứ gì đó đang rất bất an ở trong lòng thầy.
Sau khi làm tất cả các xét nghiệm và khám tổng quát toàn bộ cơ thể, ngạc nhiên là bác sĩ kết luận cơ thể tôi hoàn toàn khoẻ mạnh và bình thường không có vấn đề gì cả. Phỏng đoán rằng có lẽ tôi bị stress nên dẫn đến tình trạng này thôi. Và bác chỉ kê cho tôi thuốc bổ và vài viên an thần để tối ngủ cho ngon giấc. Nếu cảm thấy bất thường thì hãy quay trở lại tái khám.
Thầy có hỏi thêm vài điều với bác sĩ rồi dẫn tôi ra khỏi bệnh viện. Mặc dù ngoài mặt vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, cốt để cho tôi cảm thấy ổng vẫn luôn là chỗ dựa cứng cáp của tôi. Nhưng tôi đâu biết, trong lòng thầy đang vô cùng thương xót và lo nghĩ về tôi rất nhiều.
Cơn đau đầu của tôi đã đỡ hơn chút xíu và trên thân thể, các vết bầm tự nhiên biến mất trước khi vào gặp bác sĩ lúc nào tôi không hay luôn. Và điều này khiến tôi, cả thầy và đến bác sĩ cũng không thể lý giải được.
Do ban sáng chưa ăn gì và còn bị lấy mấy ống máu đem đi xét nghiệm, nên tôi cảm thấy hơi lả người nhưng bụng cảm thấy chướng chưa buồn đói lắm. Tôi chợp mắt ngồi trên xe bên ghế phụ chờ thầy chở đến 1 quán ăn để cho tôi có cái bỏ vào bụng, lấy sức mà chống chọi lại bệnh tật.
Có lẽ đêm qua bị mất ngủ nên tâm trí tôi bắt đầu lơ mơ và muốn nằm nghỉ chốc lát. Ngay khi tôi vừa chợp mắt, tôi lại nghe thấy tiếng ai đó đang niệm chú rù rì ở bên tai, y chang tình cảnh vào ngày hôm qua và cũng vào tầm giờ này. Liên kết tất cả các sự việc, tôi thều thào quay sang thầy - 1 người theo chủ nghĩa vô thần với câu hỏi hết sức mê tín dị đoán:
- Anh...có bao giờ...em bị thư ếm hay bỏ bùa bỏ ngải gì không?
Thầy đang trầm ngâm lái xe nãy giờ, nghe tôi thắc mắc như thế nên chân mày hơi cau lại nhưng cũng rất nhanh giãn ra. Sau đó với 1 tay xoa lấy đầu tôi trấn an:
- Thời đại nào rồi mà còn bùa ngải gì hả? Chắc đúng như bác sĩ nói là em bị stress thôi, nên hãy thư giãn đầu óc ra đi và đừng suy nghĩ gì nhiều nữa. Không sao đâu, vài ba bữa nó hết bây giờ mà.
Dẫu thầy có nói như vậy nhưng tôi vẫn còn cảm thấy bồn chồn và không yên ổn. Nhớ lại những lời hăm doạ của chị Thư trước khi chị ấy biến mất. Trực giác của tôi mách bảo rằng, những chuyện mà tôi đang gặp phải là do những nỗi oán hận của chị muốn đáp trả lại tôi. Nếu điều đó là sự thật thì Trời Phật ơi! Con phải làm sao bây giờ?
Cố ăn vài ba món mà thầy đã gọi ra và thật may, tôi không nghe thấy mùi ôi thiu của thức ăn như ban sáng nữa nên cũng ráng nuốt để lấy lại sức. Sau khi dùng bữa xong, thầy chở tôi về nhà và nghỉ làm nguyên ngày để dòm chừng và chăm sóc tôi.
Anh giáo ngồi ở bàn làm việc và điều hành công việc từ xa bằng các phương tiện liên lạc. Còn tôi vẫn nằm dài trên giường và co ro trong chăn vì chỉ muốn ngủ mà thôi. Trong phút chốc tôi thiếp đi và chẳng biết hồn mình đang trôi về nơi nào rồi.
................
- PHƯƠNGGG!!!! Em vừa nói cái gì vậy hả?
'Bùng', tiếng gầm của ai đó khiến tôi chợt bừng tỉnh. Và rồi muốn hết hồn vì sao thầy lại đang đứng trước mặt tôi với biểu cảm hết sức giận dữ ở trong nhà tắm. Còn tôi thì lại ướt sũng người từ trên xuống dưới và còn đang mặc đồ. Tôi ngơ ngác nhìn thầy và khó hiểu:
- Em đang ngủ mà, sao anh lại đưa em đi tắm???
Thầy Vinh đang hừng hực vì tức giận, bỗng mở to con ngươi với tôi như không thể tin nổi vào mắt mình mà nhíu mày hỏi:
- Em vừa nói cái gì em có nhớ không?
Hả? Ủa tôi vừa nói gì với thầy? Mới mở mắt ra thì tôi thấy mình đứng lù lù dưới vòi sen trong nhà tắm và cả người ướt đẫm. Tôi mới là người phải hỏi lại là thầy đang làm gì tôi mới đúng chứ.
- Em đã nói gì? Em hỏi anh là em còn đang ngủ, tự dưng anh bế em vào nhà tắm làm chi nè?
Thầy trố mắt ra nhìn, rồi ngay lập tức với lấy khăn bông lau khô đầu tôi. Sau đó lột sạch sẽ lớp quần áo ướt sũng của tôi ra ném vào sọt đồ dơ và ẵm tôi trở lại giường ngủ. Tôi khó hiểu đến ngu người và mặc thầy muốn làm gì thì làm.
Khi đặt tôi nằm lại trên giường, thầy nhìn thật sâu vào đôi mắt của tôi như muốn nhìn thấu điều gì đó. Nhưng rồi lại cúi xuống đặt môi hôn lên trán tôi và nói tôi hãy nằm nghỉ ngơi tiếp đi, cũng bất ngờ dịu dàng an ủi tôi rằng:
- Dù em có như thế nào, anh vẫn sẽ mãi ở bên cạnh em.
Tôi lại 1 phen ngớ người và bắt đầu cảm thấy thầy xuất hiện nhiều điều kỳ cục. Nhưng tôi đâu biết, chính tôi mới là người đang gặp vấn đề rất trầm trọng. Bởi có lẽ tôi không hay, khi thầy đang tập trung làm việc, vô tình đảo mắt qua bỗng thấy tôi đang nằm trên giường ngồi dậy rồi xỏ dép đi vào toilet. Nghĩ bụng chắc tôi đi vệ sinh hay gì đó nên thầy cũng không quan tâm lắm. Nhưng mãi 1 lúc rất lâu sau chưa thấy tôi trở ra. Thầy Vinh lo lắng vội chạy vào nhà tắm tìm tôi, thì thấy tôi đang đứng dưới vòi sen đứng và xả nước ào ào từ đầu xuống chân trong trạng thái vẫn còn mặc đồ.
Nhanh chân lao đến tắt vòi nước, thầy nắm lấy bả vai tôi và lay tôi đang nhắm mắt mà mắng mỏ:
- Em bị cái gì vậy hả? Sao tự nhiên lại đứng xả nước lên người như thế này?
Ấy thế mà 1 bé Phương nào khác chứ không phải tôi, lại lạnh mặt và trả lời thầy với giọng hỗn hào:
- Đang muốn đi chết.
Anh giáo lại lay mạnh vai tôi và vỗ má cho tôi tỉnh táo, sợ mình nghe nhầm nên lại tiếp tục hỏi:
- Em nói cái gì? Em bị sao nói anh nghe coi?
Và bé Phương phiên bản tâm linh của tôi lại nhìn thầy bằng đôi mắt sắc lẹm. Sau đó gằn cổ nói với giọng rất lạ lẫm mà răng nghiến vào nhau nghe kẽo kẹt:
- Tao nói là tao đang muốn chết, mày đéo nghe thấy sao?
Thầy bị tôi làm cho giật mình, vì không thể tưởng tượng nổi là tôi có thể xưng hô và ăn nói kiểu mất dạy đó với ổng. Và thế rồi giận dữ quát tôi 1 cái và đã thành công giúp cho tôi bừng tỉnh. Không biết chuyện gì đang xảy ra, nên khi tôi lấy lại được lý trí của mình, bèn ngệt mặt hỏi thầy là tôi đang ngủ mà, sao thầy lại mang tôi đi tắm vậy.
Cảm nhận khuôn mặt vốn hiền lành và nhân ái của tôi đã quay trở lại. Thầy muốn nói thêm điều gì đó nhưng sợ tôi đang bất ổn lại càng thêm hoang mang, nên ổng mới lặng lẽ bế tôi trở lại giường và không nói thêm về chuyện vừa xảy ra nữa.Nhiều khi quởn quởn ngồi nghĩ lại biến cố này đã diễn ra trong cuộc đời mình, tôi vẫn còn cảm thấy kinh hãi tột độ.
Chiều tối ấy, có 1 chuyên gia tâm lý được thầy đặt lịch, để đến tận nhà xem xét rằng tôi có đang bị các vấn đề về tâm lý không. Khi tôi đang xuất hiện nhiều hoang tưởng và nghe thấy các ảo thanh, lại phát sinh ra 1 tính cách mới khác. Nên anh giáo không loại trừ khả năng tôi có dấu hiệu của chứng tâm thần phân liệt. Và nếu tôi được chuyên gia đánh giá không có dấu hiệu của bệnh tật, lúc ấy thầy mới nghĩ tới chuyện tôi đang vướng vào 1 lời nguyền chết chóc nào đấy. Điều mà khoa học luôn tranh cãi bấy lâu nay mà không có lời giải đáp.
Bình luận facebook