Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 69: Thầy là hoạ mà cũng là phúc
Khi tôi khẽ cử động và hé mở đôi mắt mới trải qua quá nhiều nỗi kinh sợ nhìn mọi vật xung quanh. Giọng của anh giáo già liền vang lên bên tai gọi tôi rằng:
- Ốc tiêu!
Tôi quay sang nơi thầy đang ngồi canh tôi suốt đêm qua tới giờ, mà không dám chợp mắt 1 giây phút nào cả. Bàn tay thầy vuốt ve đầu tôi tràn đầy sự lo lắng và quan tâm mãnh liệt. Đôi mắt tôi còn mờ do vẫn đang lơ mơ, nhưng tôi có thể nhìn thấy đáy mắt của thầy hơi đỏ hoe. Dụi mặt thật kỹ để cho tỉnh táo, tôi ngước lên thầy và liền thều thào thắc mắc:
- Sao em lại ở đây hả anh?
Thầy mệt mỏi vội nằm xuống bên cạnh, vòng tay ôm tôi thật chặt như muốn giấu tôi vào cõi lòng của người đàn ông chưa từng sợ bất kỳ điều gì. Nhưng đêm qua lại khiến cho anh ấy muốn xụi lơ hết cả thân xác lẫn tinh thần. Bởi chỉ cần chậm 1 chút, 1 chút xíu thôi là tôi sẽ không nằm trong vòng tay êm ả này của thầy đâu. Mà đã chết tức tưởi với cái xác nhầy nhụa be bét ở trong quan tài rồi.
Tôi cũng vòng tay ôm lấy thầy, đợi thầy hôn lên trán tôi vài cái và sau đó trả lời tôi bằng giọng vừa vui nhưng cũng chưa hết lo lắng:
- Anh đưa em về đây từ đêm qua, em thấy trong người sao rồi? Có đau chỗ nào không?
Tôi đau chứ, toàn thân nhức mỏi và cảm giác rát khắp người. Vì trên thân thể tôi có nhiều vết cào lắm. Nhưng tôi không muốn than vãn hay nhõng nhẽo vì sợ làm thầy lo lắng thêm.
- Em không sao mà. Có chuyện gì đã xảy ra với em sao?
Thầy xoa lưng tôi và dỗ dành, không muốn làm cho tôi kinh sợ nên chỉ trả lời đại khái:
- Anh thấy em không ổn nên dẫn em về đây với ba mẹ vài ngày cho em khuây khoả thôi. Em cứ giữ đầu óc mình cho thư thái và nghỉ ngơi lấy lại sức nhé. Gia đình luôn ở bên em.
Đặt môi hôn lên đỉnh đầu tôi động viên, nhưng thật ra là thầy đang nói dối tôi đó. Sau này tôi được kể lại mà không tin là mình cùng anh giáo đã trải qua những giây phút kinh hoàng ấy.
Chiều tối qua, sau khi tôi cố tìm cách cãi vã với thầy nhưng không thành công rồi bị mê man bất tỉnh. Thầy đã đưa tôi đi cấp cứu trong 1 bệnh viện tư nhân để có gì sơ cứu kịp thời. Bác sĩ nói là do tôi bị suy nhược nên mới ngất xỉu như vậy thôi, và khuyên thầy đừng quá lo lắng. Tôi được nằm lại bệnh viện để truyền dịch và theo dõi thêm, và chờ sáng mai bác sĩ sẽ đánh giá tổng quát lại.
Thầy có nhờ người đem đến 1 phiến đá Thạch Anh Tím nhỏ đến bệnh viện và để trên đầu giường bệnh của tôi. Nhằm giúp tôi an thần có 1 giấc ngủ ngon. Cũng như để tôi có thể hấp thụ những năng lượng tốt và đào thải những năng lượng xấu.
(Ngay từ thời xa xưa, đá thạch anh tím đã được tôn sùng đặc biệt. Loại đá được xem như là một biểu tượng linh thiêng, trừ tà, chữa bệnh, khả năng giải độc…. Bảo vệ bản thân tránh khỏi những năng lượng, tác động xấu từ môi trường bên ngoài, đem lại cảm giác bình yên và an tâm. Đá thạch anh tím không những trừ tà mà còn giải phóng nguồn năng lượng xấu, cân bằng điều hòa, thu hút may mắn, tiền tài. Mọi điều trong cuộc sống cũng như các mối quan hệ tình cảm đều được suôn sẻ, thuận lợi.)
Nhưng dù có vậy, tà khí đang vây xung quanh tôi rất đậm đặc và nguy hiểm. Năng lượng cao từ phiến đá này phát ra, cũng chẳng thể ngăn chặn được thứ ma thuật nào đó đang tấn công tôi dồn dập. Vì nơi đây là bệnh viện, 1 trong những nơi có tà khí rất mạnh, nó càng củng cố cho những âm binh làm hại tôi dễ dàng hơn.
Đến khoảng hơn 12 giờ đêm, thầy vừa làm việc xong ở bàn ghế salon trong phòng bệnh của tôi, thấy tôi vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ sâu và chưa tỉnh mộng. Vì vậy thầy để lại bóng đèn vàng cho phòng ốc được sáng sủa, và ngồi ở đầu giường canh chừng tôi vì sợ tôi lại gặp cơn ác mộng, lỡ có ú ớ còn có người gọi tôi dậy thoát khỏi nó. Kim truyền nước biển đã được y tá rút ra và dán băng cá nhân lên mu bàn tay tôi. Mọi thứ bắt đầu chìm trong màn đêm tĩnh mịch đầy âm u.
Phòng bệnh của tôi nằm ở lầu 5 và cũng có ban công ở bên ngoài giống phòng ngủ của tôi ở nhà. Trời đã quá khuya và anh giáo cũng thấm mệt. Đêm qua đã không được ngủ trọn giấc và nguyên ngày hôm nay vừa làm việc lại vừa chăm nom tôi, nên ít nhiều cũng bị mất sức.
Khi đồng hồ treo trên tường đã điểm 1 giờ thiếu 15. Mắt thầy mờ dần và khép xuống trong tư thế ngồi và đầu dựa trên tường ở đầu giường. Chẳng hiểu vì sao thầy lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ rất nhanh và sâu. Đến nỗi lúc này tôi đang ú ớ và toàn thân bắt đầu xuất hiện những vết cào mà thầy cũng không hay biết. Sau đó như bị mộng du, tôi đột nhiên ngồi dậy mà đôi mắt vẫn còn nhắm chặt. Lẳng lặng từng bước tiến đến cửa phía ngoài ban công của phòng bệnh trong trạng thái vẫn còn ngủ, y như có ma đưa lối quỷ dẫn đường vậy.
Khoảnh khắc tôi nắm lấy thành lan can thì đột nhiên phiến đá thạch anh tím ở trên đầu giường của tôi rớt xuống đất và nứt ra làm đôi. Và nó đã thành công đánh thức thầy và để thầy phát hiện ra tôi đang làm điều dại dột. Thầy gầm lên gọi tôi rồi chạy nhanh ra ban công và níu người tôi đang cố chồm ra ngoài.
Tôi vẫn cứ nhắm mắt và chưa tỉnh lại dù cho có nhiều tiếng động lớn xảy ra. Vội bế thốc tôi trở về giường nằm, thầy cảm nhận thân thể tôi đang lạnh ngắt nhưng thật may là còn hô hấp nhưng khá yếu ớt. Định bụng nhấn chuống gọi hộ lý trực đêm lên phòng để xem xét tình hình của tôi. Thì lúc này điện thoại của thầy vang lên như 1 chiếc tàu cứu hộ trong đêm tối, muốn cứu vớt chúng tôi đang bị chìm thuyền, vì đó là cuộc gọi từ mẹ thầy. Bà liền nhấn mạnh là thầy đừng giấu bà chuyện gì nữa, và hỏi có phải trên đó đang xảy ra chuyện gì tồi tệ phải không? Vì cả 2 ngày hôm nay, lòng dạ bà cứ lộp chộp không yên. Cứ có cảm giác người thân của mình đang gặp chuyện không hay. Nên cứ gọi điện thoại cho ba đứa con của mình để hỏi chuyện. Nhưng chúng nó lại kêu là mọi thứ vẫn bình thường không có gì xảy ra cả. Tại thầy sợ ba mẹ đã lớn tuổi, nói ra tình trạng của tôi lại sợ ông bà lo nghĩ mà đâm ra đổ bệnh. Nên thầy đã giấu mẹ chuyện của tôi và trấn an bà rằng mọi thứ vẫn ổn. Rồi tự mình sắp xếp và âm thầm giải quyết.
Mẹ thầy 2 ngày nay sống trong bất an, nên cứ ra vô khấn vái ông bà tổ tiên phù hộ độ trì cho con cháu, nếu như có điều gì không hay đang xảy ra với gia đình. Và Tổ Tiên đã đáp lời, khi vừa nãy bà vừa nằm ôm chồng mình và thiu thiu vô giấc. Bỗng giọng nói của mẹ chồng bà đã mất cả mấy chục năm nay văng vẳng bên tai hối thúc bà rằng:
- Con mau kêu người lấy xe, và để mấy cành dâu tằm ở đằng trước mà đi rước vợ thằng Vinh đang ở trong bệnh viện về đây liền đi!!! Nhanh đi con, kẻo không kịp!!!
Bà chợt bừng tỉnh khỏi giấc mộng và kiếm điện thoại gọi cho anh giáo - con trai trưởng của mình liền. Và đúng như lời nói của mẹ chồng trong mơ, vợ chồng 2 Vinh đang ở trong bệnh viện thật.
Thầy nói sơ tình hình với mẹ mình và chờ tài xế ở dưới nhà Tổ đến rước. Còn tôi vẫn đang trong tình trạng mê man và toàn thân trầy trụa nhiều vết xước. Mồ hôi chảy ra đầm đìa nhưng thân thể lại lạnh toát. Y tá đến nơi đo thân nhiệt và nhìn thấy các vết xước trên người tôi có hỏi là tự tôi gây ra hay sao. Và thầy đành gật đầu để tránh làm cho người ta hoang mang.
Nhìn tôi nằm đó bất động, phiến đá phong thuỷ lại nứt làm đôi. Đèn trên trần nhà lúc mờ lúc tỏ từ khi y tá bước ra khỏi phòng. Vòi nước trong toilet lúc tắt lúc mở nghe rõ tiếng nước chảy mồn một. Cửa phòng đôi lúc có tiếng gõ nhưng thầy đảm bảo chẳng có ai ở ngoài. Vẫn rất bình tĩnh chẳng 1 chút sợ sệt, thầy ngồi xuống ghế và nắm lấy tay tôi đang nằm trên giường. Khuôn mặt anh giáo tỉnh táo đến kiên định, và không dám dựa lưng hay chợp mắt nữa. Vì lo sợ tôi lại xảy ra bất trắc mà phản ứng không kịp. Sau đó liền tự hỏi: Tất cả những chuyện đang diễn ra có liên quan đến tà thuật ư?
Nhớ lại lần gặp cuối cùng với chị Thư trước khi không thấy bóng dáng của chị xuất hiện nữa. Thầy nhớ rõ là buổi chiều ấy, chị Thư đã đứng dưới hầm gửi xe của chung cư để canh thầy đi làm về. Thầy vừa xuống xe là chị liền chạy đến níu lấy cánh tay thầy, giọng vừa buồn vừa cố chấp:
- Thầy nhất định phải ở bên cạnh con nhỏ đó sao?
- Đúng thế.
Chị nhìn lên thầy với đôi mắt yêu trong thù hận, bàn tay bị thầy lạnh lùng gạt ra nên căm phẫn đáp trả:
- Vậy thì nó sẽ phải trả giá!
Nhưng thầy liền lên giọng đe doạ chị lại:
- Nếu như em làm gì ảnh hưởng đến sự an nguy của bé Phương. Cái giá em phải trả rất đắt đó. Hãy nghĩ đến tương lai của mình và đừng nên làm những chuyện ngu ngốc.
Bắt đầu liên kết tất cả các sự kiện, và khi tôi đặt ra câu hỏi 'em có bị thư ếm hay bỏ bùa bỏ ngải gì không?'. Mặc dù chưa bao giờ tin tưởng vào thế giới tâm linh cho lắm vì nó phản khoa học. Nhưng lý trí của thầy lại bị chuyện này làm cho lay động rồi. Và khi nghe chuyên gia tâm lý phân tích, để cấu thành chứng tâm thần phân liệt. Người bệnh phải trải qua 1 tháng đánh giá, và thường đi từ cấp độ nhẹ đến ảo tưởng nặng mà sinh ra tính cách khác. Chứ không phải đùng 1 cái mới có 2 hôm mà trổ ra bệnh lý về tâm thần nặng như tôi đâu.
Bà cũng nói rằng, trước đây bà cũng tiếp nhận trị liệu 1 vài trường hợp giống tôi. Điều kì lạ là khi đến với Tây Y và chữa trị bằng các phương pháp can thiện tâm lý trị liệu, bệnh tình của họ lại càng trở nên trầm trọng hơn. Có người đột nhiên đêm hôm nhảy lầu, hoặc nhảy sông nhảy suối, hay lao đầu ra đường cho xe cán chết. Cũng có người khỏi bệnh là nhờ kịp thời tìm đến các thầy bùa chú cao tay. Mặc dù bà cũng không tin vào chuyện mấy chuyện tâm linh này, nhưng cũng phải thừa nhận 1 điều, rằng có 1 thế giới nào đó có thể tác động đến lý trí và nhận thức của con người. Khiến họ đang khoẻ mạnh bình thường bỗng bị bế tắc, tinh thần lẫn sức khoẻ suy sụp và ám ảnh đến điên loạn. Kèm theo các chứng bệnh mà đến bác sĩ và y học tân tiến cũng không thể tìm ra cách chữa trị. Và cuối cùng là chết dần chết mòn hoặc bị 1 tai nạn thảm khốc nào đó không thể lý giải được.
Và thật ra trước khi nói chuyện với chuyên gia tâm lý, thầy cũng đã liên lạc với 1 chuyên gia giải mã bùa ngải nổi tiếng bên Trung Quốc. Hiện người này cũng đang công tác trong Viện nghiên cứu Tôn Giáo và Tín Ngưỡng ở Bắc Kinh, là 1 người quen mặt với giới làm ăn của thầy. Vì đã giúp nhiều doanh nhân Việt Nam thoát khỏi bùa Lỗ Ban huỷ hoạ tài sản.
Sau khi trình bày sơ lược về tình hình của tôi và đề ra mức giá rất cao để có thể mời ông ta về nước xem xét tôi ngay và liền. Ông ấy đã xin tên tuổi, ngày tháng năm sinh âm lịch lẫn xin ảnh bàn tay phải của tôi để đọc lá tử vi, do muốn nắm sơ thông tin của người bị hại để chuẩn bị mọi thứ, trước khi đáp máy bay sang Việt Nam liền.
Ông đã trao đổi với thầy qua điện thoại bằng tiếng Trung giản thể, cốt là để thầy có thể yên tâm phần nào, và dịch ra tiếng Việt như sau:
Tôi được sinh ra mang trên mình rất nhiều hận thù và ganh ghét của mọi người xung quanh. Ba mẹ tôi nghiệp chướng quá nhiều, nên đời con cháu sẽ phải trả giá và có kết cục không tốt đẹp. Nhưng rất may cho tôi, vì tôi có tâm tính hướng thiện và hưởng phúc phần từ 1 bà lão mới qua đời không bao lâu. Và ông chắc chắn tôi sẽ tai qua nạn khỏi vì có quý nhân phù trợ. Sự đào hoa của thầy, chính là khởi nguồn cho những hiểm hoạ của tôi. Nhưng cũng chính thầy là người sẽ giúp tôi vượt qua được những hiểm hoạ ấy.
- Ốc tiêu!
Tôi quay sang nơi thầy đang ngồi canh tôi suốt đêm qua tới giờ, mà không dám chợp mắt 1 giây phút nào cả. Bàn tay thầy vuốt ve đầu tôi tràn đầy sự lo lắng và quan tâm mãnh liệt. Đôi mắt tôi còn mờ do vẫn đang lơ mơ, nhưng tôi có thể nhìn thấy đáy mắt của thầy hơi đỏ hoe. Dụi mặt thật kỹ để cho tỉnh táo, tôi ngước lên thầy và liền thều thào thắc mắc:
- Sao em lại ở đây hả anh?
Thầy mệt mỏi vội nằm xuống bên cạnh, vòng tay ôm tôi thật chặt như muốn giấu tôi vào cõi lòng của người đàn ông chưa từng sợ bất kỳ điều gì. Nhưng đêm qua lại khiến cho anh ấy muốn xụi lơ hết cả thân xác lẫn tinh thần. Bởi chỉ cần chậm 1 chút, 1 chút xíu thôi là tôi sẽ không nằm trong vòng tay êm ả này của thầy đâu. Mà đã chết tức tưởi với cái xác nhầy nhụa be bét ở trong quan tài rồi.
Tôi cũng vòng tay ôm lấy thầy, đợi thầy hôn lên trán tôi vài cái và sau đó trả lời tôi bằng giọng vừa vui nhưng cũng chưa hết lo lắng:
- Anh đưa em về đây từ đêm qua, em thấy trong người sao rồi? Có đau chỗ nào không?
Tôi đau chứ, toàn thân nhức mỏi và cảm giác rát khắp người. Vì trên thân thể tôi có nhiều vết cào lắm. Nhưng tôi không muốn than vãn hay nhõng nhẽo vì sợ làm thầy lo lắng thêm.
- Em không sao mà. Có chuyện gì đã xảy ra với em sao?
Thầy xoa lưng tôi và dỗ dành, không muốn làm cho tôi kinh sợ nên chỉ trả lời đại khái:
- Anh thấy em không ổn nên dẫn em về đây với ba mẹ vài ngày cho em khuây khoả thôi. Em cứ giữ đầu óc mình cho thư thái và nghỉ ngơi lấy lại sức nhé. Gia đình luôn ở bên em.
Đặt môi hôn lên đỉnh đầu tôi động viên, nhưng thật ra là thầy đang nói dối tôi đó. Sau này tôi được kể lại mà không tin là mình cùng anh giáo đã trải qua những giây phút kinh hoàng ấy.
Chiều tối qua, sau khi tôi cố tìm cách cãi vã với thầy nhưng không thành công rồi bị mê man bất tỉnh. Thầy đã đưa tôi đi cấp cứu trong 1 bệnh viện tư nhân để có gì sơ cứu kịp thời. Bác sĩ nói là do tôi bị suy nhược nên mới ngất xỉu như vậy thôi, và khuyên thầy đừng quá lo lắng. Tôi được nằm lại bệnh viện để truyền dịch và theo dõi thêm, và chờ sáng mai bác sĩ sẽ đánh giá tổng quát lại.
Thầy có nhờ người đem đến 1 phiến đá Thạch Anh Tím nhỏ đến bệnh viện và để trên đầu giường bệnh của tôi. Nhằm giúp tôi an thần có 1 giấc ngủ ngon. Cũng như để tôi có thể hấp thụ những năng lượng tốt và đào thải những năng lượng xấu.
(Ngay từ thời xa xưa, đá thạch anh tím đã được tôn sùng đặc biệt. Loại đá được xem như là một biểu tượng linh thiêng, trừ tà, chữa bệnh, khả năng giải độc…. Bảo vệ bản thân tránh khỏi những năng lượng, tác động xấu từ môi trường bên ngoài, đem lại cảm giác bình yên và an tâm. Đá thạch anh tím không những trừ tà mà còn giải phóng nguồn năng lượng xấu, cân bằng điều hòa, thu hút may mắn, tiền tài. Mọi điều trong cuộc sống cũng như các mối quan hệ tình cảm đều được suôn sẻ, thuận lợi.)
Nhưng dù có vậy, tà khí đang vây xung quanh tôi rất đậm đặc và nguy hiểm. Năng lượng cao từ phiến đá này phát ra, cũng chẳng thể ngăn chặn được thứ ma thuật nào đó đang tấn công tôi dồn dập. Vì nơi đây là bệnh viện, 1 trong những nơi có tà khí rất mạnh, nó càng củng cố cho những âm binh làm hại tôi dễ dàng hơn.
Đến khoảng hơn 12 giờ đêm, thầy vừa làm việc xong ở bàn ghế salon trong phòng bệnh của tôi, thấy tôi vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ sâu và chưa tỉnh mộng. Vì vậy thầy để lại bóng đèn vàng cho phòng ốc được sáng sủa, và ngồi ở đầu giường canh chừng tôi vì sợ tôi lại gặp cơn ác mộng, lỡ có ú ớ còn có người gọi tôi dậy thoát khỏi nó. Kim truyền nước biển đã được y tá rút ra và dán băng cá nhân lên mu bàn tay tôi. Mọi thứ bắt đầu chìm trong màn đêm tĩnh mịch đầy âm u.
Phòng bệnh của tôi nằm ở lầu 5 và cũng có ban công ở bên ngoài giống phòng ngủ của tôi ở nhà. Trời đã quá khuya và anh giáo cũng thấm mệt. Đêm qua đã không được ngủ trọn giấc và nguyên ngày hôm nay vừa làm việc lại vừa chăm nom tôi, nên ít nhiều cũng bị mất sức.
Khi đồng hồ treo trên tường đã điểm 1 giờ thiếu 15. Mắt thầy mờ dần và khép xuống trong tư thế ngồi và đầu dựa trên tường ở đầu giường. Chẳng hiểu vì sao thầy lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ rất nhanh và sâu. Đến nỗi lúc này tôi đang ú ớ và toàn thân bắt đầu xuất hiện những vết cào mà thầy cũng không hay biết. Sau đó như bị mộng du, tôi đột nhiên ngồi dậy mà đôi mắt vẫn còn nhắm chặt. Lẳng lặng từng bước tiến đến cửa phía ngoài ban công của phòng bệnh trong trạng thái vẫn còn ngủ, y như có ma đưa lối quỷ dẫn đường vậy.
Khoảnh khắc tôi nắm lấy thành lan can thì đột nhiên phiến đá thạch anh tím ở trên đầu giường của tôi rớt xuống đất và nứt ra làm đôi. Và nó đã thành công đánh thức thầy và để thầy phát hiện ra tôi đang làm điều dại dột. Thầy gầm lên gọi tôi rồi chạy nhanh ra ban công và níu người tôi đang cố chồm ra ngoài.
Tôi vẫn cứ nhắm mắt và chưa tỉnh lại dù cho có nhiều tiếng động lớn xảy ra. Vội bế thốc tôi trở về giường nằm, thầy cảm nhận thân thể tôi đang lạnh ngắt nhưng thật may là còn hô hấp nhưng khá yếu ớt. Định bụng nhấn chuống gọi hộ lý trực đêm lên phòng để xem xét tình hình của tôi. Thì lúc này điện thoại của thầy vang lên như 1 chiếc tàu cứu hộ trong đêm tối, muốn cứu vớt chúng tôi đang bị chìm thuyền, vì đó là cuộc gọi từ mẹ thầy. Bà liền nhấn mạnh là thầy đừng giấu bà chuyện gì nữa, và hỏi có phải trên đó đang xảy ra chuyện gì tồi tệ phải không? Vì cả 2 ngày hôm nay, lòng dạ bà cứ lộp chộp không yên. Cứ có cảm giác người thân của mình đang gặp chuyện không hay. Nên cứ gọi điện thoại cho ba đứa con của mình để hỏi chuyện. Nhưng chúng nó lại kêu là mọi thứ vẫn bình thường không có gì xảy ra cả. Tại thầy sợ ba mẹ đã lớn tuổi, nói ra tình trạng của tôi lại sợ ông bà lo nghĩ mà đâm ra đổ bệnh. Nên thầy đã giấu mẹ chuyện của tôi và trấn an bà rằng mọi thứ vẫn ổn. Rồi tự mình sắp xếp và âm thầm giải quyết.
Mẹ thầy 2 ngày nay sống trong bất an, nên cứ ra vô khấn vái ông bà tổ tiên phù hộ độ trì cho con cháu, nếu như có điều gì không hay đang xảy ra với gia đình. Và Tổ Tiên đã đáp lời, khi vừa nãy bà vừa nằm ôm chồng mình và thiu thiu vô giấc. Bỗng giọng nói của mẹ chồng bà đã mất cả mấy chục năm nay văng vẳng bên tai hối thúc bà rằng:
- Con mau kêu người lấy xe, và để mấy cành dâu tằm ở đằng trước mà đi rước vợ thằng Vinh đang ở trong bệnh viện về đây liền đi!!! Nhanh đi con, kẻo không kịp!!!
Bà chợt bừng tỉnh khỏi giấc mộng và kiếm điện thoại gọi cho anh giáo - con trai trưởng của mình liền. Và đúng như lời nói của mẹ chồng trong mơ, vợ chồng 2 Vinh đang ở trong bệnh viện thật.
Thầy nói sơ tình hình với mẹ mình và chờ tài xế ở dưới nhà Tổ đến rước. Còn tôi vẫn đang trong tình trạng mê man và toàn thân trầy trụa nhiều vết xước. Mồ hôi chảy ra đầm đìa nhưng thân thể lại lạnh toát. Y tá đến nơi đo thân nhiệt và nhìn thấy các vết xước trên người tôi có hỏi là tự tôi gây ra hay sao. Và thầy đành gật đầu để tránh làm cho người ta hoang mang.
Nhìn tôi nằm đó bất động, phiến đá phong thuỷ lại nứt làm đôi. Đèn trên trần nhà lúc mờ lúc tỏ từ khi y tá bước ra khỏi phòng. Vòi nước trong toilet lúc tắt lúc mở nghe rõ tiếng nước chảy mồn một. Cửa phòng đôi lúc có tiếng gõ nhưng thầy đảm bảo chẳng có ai ở ngoài. Vẫn rất bình tĩnh chẳng 1 chút sợ sệt, thầy ngồi xuống ghế và nắm lấy tay tôi đang nằm trên giường. Khuôn mặt anh giáo tỉnh táo đến kiên định, và không dám dựa lưng hay chợp mắt nữa. Vì lo sợ tôi lại xảy ra bất trắc mà phản ứng không kịp. Sau đó liền tự hỏi: Tất cả những chuyện đang diễn ra có liên quan đến tà thuật ư?
Nhớ lại lần gặp cuối cùng với chị Thư trước khi không thấy bóng dáng của chị xuất hiện nữa. Thầy nhớ rõ là buổi chiều ấy, chị Thư đã đứng dưới hầm gửi xe của chung cư để canh thầy đi làm về. Thầy vừa xuống xe là chị liền chạy đến níu lấy cánh tay thầy, giọng vừa buồn vừa cố chấp:
- Thầy nhất định phải ở bên cạnh con nhỏ đó sao?
- Đúng thế.
Chị nhìn lên thầy với đôi mắt yêu trong thù hận, bàn tay bị thầy lạnh lùng gạt ra nên căm phẫn đáp trả:
- Vậy thì nó sẽ phải trả giá!
Nhưng thầy liền lên giọng đe doạ chị lại:
- Nếu như em làm gì ảnh hưởng đến sự an nguy của bé Phương. Cái giá em phải trả rất đắt đó. Hãy nghĩ đến tương lai của mình và đừng nên làm những chuyện ngu ngốc.
Bắt đầu liên kết tất cả các sự kiện, và khi tôi đặt ra câu hỏi 'em có bị thư ếm hay bỏ bùa bỏ ngải gì không?'. Mặc dù chưa bao giờ tin tưởng vào thế giới tâm linh cho lắm vì nó phản khoa học. Nhưng lý trí của thầy lại bị chuyện này làm cho lay động rồi. Và khi nghe chuyên gia tâm lý phân tích, để cấu thành chứng tâm thần phân liệt. Người bệnh phải trải qua 1 tháng đánh giá, và thường đi từ cấp độ nhẹ đến ảo tưởng nặng mà sinh ra tính cách khác. Chứ không phải đùng 1 cái mới có 2 hôm mà trổ ra bệnh lý về tâm thần nặng như tôi đâu.
Bà cũng nói rằng, trước đây bà cũng tiếp nhận trị liệu 1 vài trường hợp giống tôi. Điều kì lạ là khi đến với Tây Y và chữa trị bằng các phương pháp can thiện tâm lý trị liệu, bệnh tình của họ lại càng trở nên trầm trọng hơn. Có người đột nhiên đêm hôm nhảy lầu, hoặc nhảy sông nhảy suối, hay lao đầu ra đường cho xe cán chết. Cũng có người khỏi bệnh là nhờ kịp thời tìm đến các thầy bùa chú cao tay. Mặc dù bà cũng không tin vào chuyện mấy chuyện tâm linh này, nhưng cũng phải thừa nhận 1 điều, rằng có 1 thế giới nào đó có thể tác động đến lý trí và nhận thức của con người. Khiến họ đang khoẻ mạnh bình thường bỗng bị bế tắc, tinh thần lẫn sức khoẻ suy sụp và ám ảnh đến điên loạn. Kèm theo các chứng bệnh mà đến bác sĩ và y học tân tiến cũng không thể tìm ra cách chữa trị. Và cuối cùng là chết dần chết mòn hoặc bị 1 tai nạn thảm khốc nào đó không thể lý giải được.
Và thật ra trước khi nói chuyện với chuyên gia tâm lý, thầy cũng đã liên lạc với 1 chuyên gia giải mã bùa ngải nổi tiếng bên Trung Quốc. Hiện người này cũng đang công tác trong Viện nghiên cứu Tôn Giáo và Tín Ngưỡng ở Bắc Kinh, là 1 người quen mặt với giới làm ăn của thầy. Vì đã giúp nhiều doanh nhân Việt Nam thoát khỏi bùa Lỗ Ban huỷ hoạ tài sản.
Sau khi trình bày sơ lược về tình hình của tôi và đề ra mức giá rất cao để có thể mời ông ta về nước xem xét tôi ngay và liền. Ông ấy đã xin tên tuổi, ngày tháng năm sinh âm lịch lẫn xin ảnh bàn tay phải của tôi để đọc lá tử vi, do muốn nắm sơ thông tin của người bị hại để chuẩn bị mọi thứ, trước khi đáp máy bay sang Việt Nam liền.
Ông đã trao đổi với thầy qua điện thoại bằng tiếng Trung giản thể, cốt là để thầy có thể yên tâm phần nào, và dịch ra tiếng Việt như sau:
Tôi được sinh ra mang trên mình rất nhiều hận thù và ganh ghét của mọi người xung quanh. Ba mẹ tôi nghiệp chướng quá nhiều, nên đời con cháu sẽ phải trả giá và có kết cục không tốt đẹp. Nhưng rất may cho tôi, vì tôi có tâm tính hướng thiện và hưởng phúc phần từ 1 bà lão mới qua đời không bao lâu. Và ông chắc chắn tôi sẽ tai qua nạn khỏi vì có quý nhân phù trợ. Sự đào hoa của thầy, chính là khởi nguồn cho những hiểm hoạ của tôi. Nhưng cũng chính thầy là người sẽ giúp tôi vượt qua được những hiểm hoạ ấy.