Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 93: Thầy bảo kê tôi
Nói chứ cãi thì cãi, đi vẫn phải đi thôi. Mặc dù được chuyên viên trang điểm đến tận nhà hoạ cho cái mặt kiêu sa đến không nhận ra mình. Ngay cả thầy cũng phải ngơ mặt nhìn tôi và nói tôi trông giống như 1 bé dâu tây đỏ mọng, nhìn chỉ muốn cắn ngay nhưng tôi vẫn run và hồi hộp lắm. Lòng bàn tay cứ lạnh ngắt suốt từ lúc ở nhà cho đến khi lên xe và được tài xế chở đến công ty dự tiệc. Anh giáo biết tôi lo lắng lẫn hồi hộp nên cũng rất tâm lý, ngồi bên cạnh dỗ dành an ủi tôi không ngừng:
- Không sao đâu mà, em đừng căng thẳng quá. Có chồng em ở đây vì thế em phải tự tin và bản lĩnh lên chứ.
Tại ổng hết đó, con nhỏ xin ở nhà thì không cho, lôi đầu nó theo giờ bắt người ta phải bản lĩnh lên. Chỉ cần nghĩ tới thôi mà tôi ức muốn trào máu họng. Suốt quãng thời gian ngồi trên xe, tôi chỉ biết ngồi đúng 1 tư thế trong sự bồn chồn và căng thẳng. Mặc cho lão thầy già nãy giờ gác chân khoan thai, tay nắm lấy tay tôi và xoay đầu ngắm tôi nãy giờ.
- Làm gì mà anh nhìn em hoài vậy? Người ta đang sợ muốn chết đây.
Tôi nhăn mặt hỏi và nhận được câu trả lời đầy châm chọc từ ổng:
- Em mà cũng biết sợ sao? Ở nhà mỗi lần tôi nói gì là miệng mồm cãi nhanh lắm mà. Có biết trên dưới là gì đâu mà giờ la sợ. Hả?
Vừa nói thầy vừa đưa tay bẹo nhẹ miệng tôi, thế nên tôi liền đáp trả:
- Em cãi anh hồi nào? Tại anh tối ngày la mắng rồi đe doạ em đủ thứ chứ bộ. Mà anh đừng có đụng vào cái mỏ của em coi, mất công trôi son bây giờ.
Nghe tôi dẩu mỏ trách cứ, thầy hơi chau mày nhìn tôi và bắt bẻ:
- Nghe con bé trang điểm nó quảng cáo son nó đánh cho em bao ăn với bao hôn mà. Để tôi 'check'.
Dứt lời, thầy vươn tay xoay mặt tôi qua và rồi phủ lên môi tôi 1 nụ hôn chạm nhẹ trong vài giây nhưng đủ khiến tôi ngơ ngẩn. Ánh mắt anh giáo nhìn tôi tràn đầy vẻ si mê và cách khuôn mặt tôi ở cự li rất gần, gần đến nỗi 2 đầu mũi của chúng tôi đang chạm vào nhau và rồi thầy khẽ thì thầm vào tai tôi:
- Phương, em thật sự đẹp lắm! Anh không thể nào rời mắt khỏi em được.
Mặc dù có lớp phấn ở trên mặt, nhưng tôi vẫn không giấu được đôi gò má đang đỏ ửng của mình lúc này trước thầy. Chúng tôi là vậy đấy, giây trước có thể hạnh hoẹ đâm chọc nhau, nhưng giây sau chuyển sang phân cảnh tình tứ bao 'fast and furious'. Mà thầy cũng mắc cười lắm, cái miệng ổng hay la la vậy chứ, nổi hứng lên nói tình cảm với tôi là sến rện muốn nổi óc o luôn. Thế nên tôi thẹn thùng nói với thầy rằng:
- Anh nói xạo!
Một tay vòng lấy eo tôi, tay còn lại thầy bợ 1 bên má của tôi không ngừng vuốt ve nhè nhẹ làn da có phủ lớp phấn mịn. Mắt ổng vẫn nhìn tôi say đắm:
- Ai thèm xạo với em. Anh nói đẹp là đẹp!
....................
Khi xe dừng ở dưới sảnh công ty, tôi hồi hộp theo thầy bước ra khỏi cửa và tiến vào trong, rồi sợ sệt nép mình sau cánh tay của ổng như 1 đứa trẻ trốn sau lưng phụ huynh của mình. Vì nơi này hiện tại đang đông đúc lẫn hào nhoáng quá. Và mọi ánh nhìn đang đổ dồn về tôi, người phụ nữ đầu tiên xuất hiện bên vị chủ tịch đạo mạo, lịch lãm nhưng lại có tiếng trước nay không hề hứng thú với phụ nữ.
Gỡ tay tôi ra khỏi cánh tay mình, thầy bám eo đẩy tôi lên phía trước bên cạnh ổng và nhấn mạnh vài lời đủ cho mình tôi nghe:
- Em là vợ của Khổng Thành Vinh, nên tuyệt đối không được phép nhút nhát và yếu thế. Vì anh sẽ luôn luôn đứng ở phía sau lưng em cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì.
Mấy câu đầu nghe có vẻ ngôn tình học thức đồ. Nhưng câu cuối cùng sau đây, máu giang hồ núp lùm đâu đó trong tâm hồn của thầy mà chỉ mình tôi, người vô cùng diễm phúc được lĩnh giáo bộ mặt 'đàn anh' ấy của ổng:
- Hãy cứ nhớ rằng, kẻ to gan nào mà dám đụng vào em....anh chém!!!
Haha, nghe ổng tuyên bố muốn bảo kê tôi thấy ghê chưa? Lúc này tôi bó tay, chỉ biết cười nhăn nhó với ổng chứ không dám bô bô cái miệng như ở nhà. Vì trước khi 2 chúng tôi xuống xe, anh thầy đã dằn mặt tôi trước:
- Ở nhà tôi là chồng em, nhưng trước mặt mọi người tôi là 1 người lãnh đạo. Bởi thế em làm ơn đừng có chọc ngoáy sự gì khiến cho tôi ngứa miệng cằn nhằn em trước mặt mọi người nghe chưa? Em mà trót dại làm bể nát hình tượng của tôi thì đừng hỏi tại sao mình chết yểu nhé!
Eww, lão chồng biến thái hay kiếm chuyện la mắng, rồi còn đòi xử chết tôi nhiều lần. Bữa nay lại sợ bị mất hình tượng nam thần lạnh lùng, soái ca chất ngầu của mình sao? Phì, tôi muốn cười vào mặt ổng. Những cô gái trước nay có tư tình với ổng mà biết vị Tổng tài băng lãnh khó tính, lại cực kỳ kiệm lời này thực chất rất trắc nết, ham muốn 'xỏ lỗ' vô độ. Khoái la mắng vợ y như mẹ mắng con, lại có máu thích bạo hành tinh thần lẫn thể xác của trẻ nhỏ. Liệu mọi người có bị vỡ mộng không nhỉ?
May là tôi mặc 1 chiếc đầm ngắn qua đầu gối và đi trên đôi giày cao gót 5 phân vì sợ té trẹo cẳng, nên mới có thể bước đi vững vàng cạnh thầy. Thật sự tôi đang run và sợ quá, khi mà ai ai cũng đang xì xầm thắc mắc về danh phận của tôi với thầy. Nhưng tôi vẫn ráng giữ bình tĩnh và sánh bước bên cạnh, để thầy vịn eo mình và dẫn vào hội trường dự tiệc chào hỏi làm quen với mọi người. Trong hoàn cảnh bấy giờ, tôi không biết làm gì hơn là gặp ai thì chào người nấy, còn nói năng thì để lão chồng tôi lo.
Trong bữa tiệc này, tôi được hội ngộ và biết thêm rất nhiều người thân quen của gia đình thầy. Như dì Mỹ với chú Nam, bạn của mẹ Vy Anh và trợ lý khi xưa của ba Vũ, cũng là ba mẹ của anh Luân. Hai chú dì có mỗi mình anh ấy là con trai thôi vì nghe nói dì Mỹ khi xưa rất khó sanh nở. Lại còn có dì Thanh và chú Khoa, cũng là bạn Đại Học khi xưa của mẹ chồng tôi nữa.
Chú dì Khoa, Thanh có 2 người con trai và 1 người con gái út tên Vy. Năm nay chị ấy 23 tuổi và là sinh viên Đại Học năm cuối. Chị ấy thích anh Luân con của chú Nam từ thời còn tấm bé. Nghe đâu anh Luân ban đầu không chấp nhận tình cảm của chị. Vì khi chị Vy bắt đầu theo đuổi anh là lúc đó chị mới là cô bé nữ sinh trung học phổ thông thôi. Anh sợ chị ấy vì mình mà sa sút chuyện học hành, nên mới tìm cớ ra nước ngoài du học để tránh né chuyện tình cảm này. Đến khi trở về nước là lúc chị Vy đã là sinh viên Đại Học năm 2 rồi. Ai ngờ đâu khi gặp lại chị, anh ấy thấy chị từ cô bé mới lớn ngày nào, nay đã phổng phao và trổ mã xinh đẹp ra dáng 1 cô thiếu nữ, nên đem lòng yêu thương và muốn kết duyên cùng chị. Thế mà oái oăm thay, chị Vy giờ đây lại quăng cho anh 1 cục lơ to tướng, chỉ cười giả lả với anh như người quen rồi mất bóng không thèm đếm xỉa gì. Vì chị còn thù anh khi xưa dám chê chị là con nít nên ai thèm yêu. Lại còn bỏ đi mấy năm trời không thèm liên lạc với chị. Nên mặc dù vẫn còn thích anh sau từng ấy năm không gặp mặt, nhưng chị dặn lòng mình đừng bận tâm đến anh nữa. Nên đã cố tình chấp nhận lời hẹn hò của người con trai khác để cắt đứt với anh và cho anh bít cửa. Nhưng phi vụ bất thành vì không nghĩ anh Luân vốn nhu mì lại nổi cơn ghen lồng lộn đến vậy. Ảnh lôi đầu chị từ quán ăn trước mặt anh chàng kia rồi tống chị ra xe mình. Sau đó đè hôn chị cho nát cái mỏ, lại còn ngang ngược bắt chị làm người yêu của anh cấm được từ chối. Chị Vy uất ức nhìn anh và khơi lại mối thù năm xưa. Nhưng anh Luân đã biện hộ rằng: “Hồi xưa do em còn quá nhỏ, anh sợ bị đi tù bóc lịch nên phải đánh bài chuồn. Giờ em đã lớn lại đủ lông đủ cánh rồi, anh quay về để hốt em ráo nạo không chừa miếng thịt nào đây.” Nhìn 2 anh chị đứng kề cạnh trông cân xứng với nhau thật ấy, chứ ai như tôi với anh thầy già đang cầm ly rượu nói chuyện với khách kia. Người thì như cây đa cây đề, kẻ thì lùn tịt như cây nấm thế này. Đúng tủi mà!
Bữa nay tôi còn được gặp ba mẹ của chị Nina, cô chú Phát, Mi. Nghe danh đã lâu nay mới được diện kiến thật không hổ lời đồn. Nhìn cô Mi như thế này, tôi đoán thời còn trẻ, cô chính xác là 1 tuyệt thế giai nhân, có khi còn đẹp hơn cả chị Na nữa. Còn chú Phát có tiếng sợ vợ công nhận nhìn vô là biết liền luôn. Mặc dù cả 2 đã bước sang tuổi xế chiều, nhưng tôi vẫn thấy chú cứ kè kè bên cô Mi và chăm sóc cho cô từng chút một, trông không khác gì 1 cặp tình nhân còn trẻ tuổi vậy.
Còn cậu quý tử, bản sao của chú Phát, anh chàng Tony nổi tiếng đào hoa hơn cha mình khi xưa lại đang ung dung ôm eo cô nàng diễn viên kiêm ca sĩ trẻ tuổi. Cô ấy hiện đang đầu quân cho công ty giải trí của chú Jill nhà tôi. Người chị này tuy có hoàn cảnh gia đình khá khó khăn, nhưng trời phú cho giọng hát rất nội lực và đặc biệt kỹ năng diễn xuất rất tốt. Nể ở chỗ là đời tư của cô ấy vô cùng sạch sẽ, lại làm nghệ thuật vì chính đam mê chân chính của mình. Cô ấy được chú Jill nhắm đến khi chỉ được đóng vai quần chúng nhỏ trong 1 bộ phim truyền hình. Nhìn thấy được tài năng tiềm ẩn của cô, chú Jill quyết định thu nạp để nâng đỡ và bồi dưỡng giúp cô toả sáng. Nên hiện giờ tên tuổi của cô đang rất 'hot' với lịch trình quay phim và chạy 'show' hát sự kiện dày đặc. Nhưng hiện giờ, cô lại bị anh chàng Tony chiếu tướng vì cả 2 xảy ra vài lần va chạm nhau như có duyên nợ. Anh Tony thì bày trò cưa cẩm còn cô thì 1 mực né tránh. Chẳng biết hôm nay anh đã dùng sức ép gì mà khiến cô, người vốn rất không ưa anh phải đi dự tiệc cùng. Chị Nina, vì tội nghiệp cô diễn viên trẻ của công ty mình, nên 5 lần 7 lượt la mắng ông Ny tha cho 'gà cưng' của mình dùm đi. Dẫu vậy ông Ny vẫn nhất quyết muốn cưa đổ bông hoa quỳnh trong trắng này. Nhưng, Thượng Đế vốn rất thích trêu người, lại đang không biết chị Quỳnh ấy đổ hay anh Tony đổ trước chị ấy đây?
Chú Jill và cô Na là 2 nhân vật không thể thiếu trong bữa tiệc tối nay vì 2 cô chú cũng có cổ phần trong tập đoàn mà. Tin giật gân là bà Na đang bầu đứa thứ 4 nữa đó, nghe muốn bật ngửa chưa? Thai nhi mới được vài tuần tuổi thôi nên chưa biết là trai hay gái. Nhưng cái tin này chính tôi là kẻ phải sợ nhất, vì tiêu chí của lão chồng nhà tôi nhất định phải 'double kill' chú Jill mà. Má ơi, từ giờ trọng trách lớn của tôi được ổng giao phó lại là phải cho nở 8 trứng, chắc tét cha cái tử cung của tôi luôn quá trời.
Bữa tiệc hôm nay lại không có sự tham dự của ba mẹ chồng tôi, vì 2 ông bà đang ở bên Anh thăm cô Ái mới sanh được vài ngày rồi. Nghe kể cô Ái đau đẻ bả không khóc, mà anh Louis lại ôm vợ khóc khụt khịt mới hề hước ấy chứ. Thằng nhóc được sinh ra trông như 1 tiểu hoàng tử, nó có màu mắt giống ba và má lúm đồng tiền của mẹ. Kể sương sương vậy thôi là đủ hiểu thằng nhỏ chính là cực, cực, cực phẩm rồi nhỉ?
Sự xuất hiện của tôi đã khiến cho mấy bà chị trong công ty thầy náo loạn. Bởi giờ đây, họ không còn soi mói nói xấu với nhau rằng nhỏ kia mặc đầm nhìn phèn, trang điểm đậm hay đôi giày trông lạc quẻ với bộ đồ. Mà tất cả họ, trong buổi tối ngày hôm nay lại chuyển chung 1 chủ đề bàn tán. Là tại sao vị Chủ tịch nổi tiếng đẹp như diễn viên người mẫu đang đứng phát biểu trên bục kia, lại phải lòng cái con nhỏ có chút éc như tôi cơ chứ? Ờ, xin lỗi chứ, chính tôi đây còn không biết tại sao nên mọi người khỏi cần thắc mắc. Muốn biết hãy đi mà hỏi trực tiếp ổng để biết thêm câu trả lời nhé!
Suốt buổi tiệc, tôi ngồi cùng bàn với những người thân quen của tôi và bên cạnh thầy. Khi thầy còn bận cầm ly rượu đi chào hỏi các vị đối tác ở các bàn bên cạnh, không quên dặn tôi ngồi tại chỗ ăn uống cho đàng hoàng tử tế. Lúc này tôi lại mắc vệ sinh nên bèn ngồi dậy nói với chị Na rằng tôi vào toilet chốc lát.
Được nhân viên phục vụ hướng dẫn nên tôi mới biết nhà vệ sinh ở khu vực nào. Nhiều khi nghĩ cũng nản tôi thiệt chớ. Mang tiếng công ty của chồng mình mà méo biết khu vực tiểu tiện nằm ở đâu. Hỏi sao anh chồng già tối ngày la tôi hoài cũng đúng chứ chẳng hề oan uổng miếng nào.
Khi tôi vào trong 1 phòng trống và đóng cửa lại, lúc này tôi vô tình nghe được cuộc nói chuyện của 1 số nhân viên nữ trong công ty. Họ đang bàn tán với nhau như sau:
- Ê bà, chắc bà Tiên phòng thiết kế đang cay cú lắm luôn đó. Từ hồi tôi mới vào làm công ty cách đây mấy năm là thấy bả theo đuổi Sếp như keo dính rồi. Đùng cái Sếp có vợ, đến tôi còn sảng hồn huống hồ gì bả.
- Ừa chứ sao, bà không nhìn thấy cái mặt bả trông thấy Sếp với vợ ổng mà biểu hiện muốn ghét ra mặt luôn hả? Mà tui kể cho bà nghe, tụi nhân viên dưới trướng trong phòng bả, bữa tụi nó đi nhậu với tụi tui kể lại, là bà Tiên nhìn vậy chứ thâm lắm á. Kiểu khẩu Phật nhưng tâm xà đó nói cho bà nghe. Trước mặt Sếp, con mẹ đó thảo mai ra vẻ tiểu thư đài các, dịu dàng ngoan hiền vậy, chứ thật ra lòng dạ hiểm 'vê lờ' luôn.
- Không sao đâu mà, em đừng căng thẳng quá. Có chồng em ở đây vì thế em phải tự tin và bản lĩnh lên chứ.
Tại ổng hết đó, con nhỏ xin ở nhà thì không cho, lôi đầu nó theo giờ bắt người ta phải bản lĩnh lên. Chỉ cần nghĩ tới thôi mà tôi ức muốn trào máu họng. Suốt quãng thời gian ngồi trên xe, tôi chỉ biết ngồi đúng 1 tư thế trong sự bồn chồn và căng thẳng. Mặc cho lão thầy già nãy giờ gác chân khoan thai, tay nắm lấy tay tôi và xoay đầu ngắm tôi nãy giờ.
- Làm gì mà anh nhìn em hoài vậy? Người ta đang sợ muốn chết đây.
Tôi nhăn mặt hỏi và nhận được câu trả lời đầy châm chọc từ ổng:
- Em mà cũng biết sợ sao? Ở nhà mỗi lần tôi nói gì là miệng mồm cãi nhanh lắm mà. Có biết trên dưới là gì đâu mà giờ la sợ. Hả?
Vừa nói thầy vừa đưa tay bẹo nhẹ miệng tôi, thế nên tôi liền đáp trả:
- Em cãi anh hồi nào? Tại anh tối ngày la mắng rồi đe doạ em đủ thứ chứ bộ. Mà anh đừng có đụng vào cái mỏ của em coi, mất công trôi son bây giờ.
Nghe tôi dẩu mỏ trách cứ, thầy hơi chau mày nhìn tôi và bắt bẻ:
- Nghe con bé trang điểm nó quảng cáo son nó đánh cho em bao ăn với bao hôn mà. Để tôi 'check'.
Dứt lời, thầy vươn tay xoay mặt tôi qua và rồi phủ lên môi tôi 1 nụ hôn chạm nhẹ trong vài giây nhưng đủ khiến tôi ngơ ngẩn. Ánh mắt anh giáo nhìn tôi tràn đầy vẻ si mê và cách khuôn mặt tôi ở cự li rất gần, gần đến nỗi 2 đầu mũi của chúng tôi đang chạm vào nhau và rồi thầy khẽ thì thầm vào tai tôi:
- Phương, em thật sự đẹp lắm! Anh không thể nào rời mắt khỏi em được.
Mặc dù có lớp phấn ở trên mặt, nhưng tôi vẫn không giấu được đôi gò má đang đỏ ửng của mình lúc này trước thầy. Chúng tôi là vậy đấy, giây trước có thể hạnh hoẹ đâm chọc nhau, nhưng giây sau chuyển sang phân cảnh tình tứ bao 'fast and furious'. Mà thầy cũng mắc cười lắm, cái miệng ổng hay la la vậy chứ, nổi hứng lên nói tình cảm với tôi là sến rện muốn nổi óc o luôn. Thế nên tôi thẹn thùng nói với thầy rằng:
- Anh nói xạo!
Một tay vòng lấy eo tôi, tay còn lại thầy bợ 1 bên má của tôi không ngừng vuốt ve nhè nhẹ làn da có phủ lớp phấn mịn. Mắt ổng vẫn nhìn tôi say đắm:
- Ai thèm xạo với em. Anh nói đẹp là đẹp!
....................
Khi xe dừng ở dưới sảnh công ty, tôi hồi hộp theo thầy bước ra khỏi cửa và tiến vào trong, rồi sợ sệt nép mình sau cánh tay của ổng như 1 đứa trẻ trốn sau lưng phụ huynh của mình. Vì nơi này hiện tại đang đông đúc lẫn hào nhoáng quá. Và mọi ánh nhìn đang đổ dồn về tôi, người phụ nữ đầu tiên xuất hiện bên vị chủ tịch đạo mạo, lịch lãm nhưng lại có tiếng trước nay không hề hứng thú với phụ nữ.
Gỡ tay tôi ra khỏi cánh tay mình, thầy bám eo đẩy tôi lên phía trước bên cạnh ổng và nhấn mạnh vài lời đủ cho mình tôi nghe:
- Em là vợ của Khổng Thành Vinh, nên tuyệt đối không được phép nhút nhát và yếu thế. Vì anh sẽ luôn luôn đứng ở phía sau lưng em cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì.
Mấy câu đầu nghe có vẻ ngôn tình học thức đồ. Nhưng câu cuối cùng sau đây, máu giang hồ núp lùm đâu đó trong tâm hồn của thầy mà chỉ mình tôi, người vô cùng diễm phúc được lĩnh giáo bộ mặt 'đàn anh' ấy của ổng:
- Hãy cứ nhớ rằng, kẻ to gan nào mà dám đụng vào em....anh chém!!!
Haha, nghe ổng tuyên bố muốn bảo kê tôi thấy ghê chưa? Lúc này tôi bó tay, chỉ biết cười nhăn nhó với ổng chứ không dám bô bô cái miệng như ở nhà. Vì trước khi 2 chúng tôi xuống xe, anh thầy đã dằn mặt tôi trước:
- Ở nhà tôi là chồng em, nhưng trước mặt mọi người tôi là 1 người lãnh đạo. Bởi thế em làm ơn đừng có chọc ngoáy sự gì khiến cho tôi ngứa miệng cằn nhằn em trước mặt mọi người nghe chưa? Em mà trót dại làm bể nát hình tượng của tôi thì đừng hỏi tại sao mình chết yểu nhé!
Eww, lão chồng biến thái hay kiếm chuyện la mắng, rồi còn đòi xử chết tôi nhiều lần. Bữa nay lại sợ bị mất hình tượng nam thần lạnh lùng, soái ca chất ngầu của mình sao? Phì, tôi muốn cười vào mặt ổng. Những cô gái trước nay có tư tình với ổng mà biết vị Tổng tài băng lãnh khó tính, lại cực kỳ kiệm lời này thực chất rất trắc nết, ham muốn 'xỏ lỗ' vô độ. Khoái la mắng vợ y như mẹ mắng con, lại có máu thích bạo hành tinh thần lẫn thể xác của trẻ nhỏ. Liệu mọi người có bị vỡ mộng không nhỉ?
May là tôi mặc 1 chiếc đầm ngắn qua đầu gối và đi trên đôi giày cao gót 5 phân vì sợ té trẹo cẳng, nên mới có thể bước đi vững vàng cạnh thầy. Thật sự tôi đang run và sợ quá, khi mà ai ai cũng đang xì xầm thắc mắc về danh phận của tôi với thầy. Nhưng tôi vẫn ráng giữ bình tĩnh và sánh bước bên cạnh, để thầy vịn eo mình và dẫn vào hội trường dự tiệc chào hỏi làm quen với mọi người. Trong hoàn cảnh bấy giờ, tôi không biết làm gì hơn là gặp ai thì chào người nấy, còn nói năng thì để lão chồng tôi lo.
Trong bữa tiệc này, tôi được hội ngộ và biết thêm rất nhiều người thân quen của gia đình thầy. Như dì Mỹ với chú Nam, bạn của mẹ Vy Anh và trợ lý khi xưa của ba Vũ, cũng là ba mẹ của anh Luân. Hai chú dì có mỗi mình anh ấy là con trai thôi vì nghe nói dì Mỹ khi xưa rất khó sanh nở. Lại còn có dì Thanh và chú Khoa, cũng là bạn Đại Học khi xưa của mẹ chồng tôi nữa.
Chú dì Khoa, Thanh có 2 người con trai và 1 người con gái út tên Vy. Năm nay chị ấy 23 tuổi và là sinh viên Đại Học năm cuối. Chị ấy thích anh Luân con của chú Nam từ thời còn tấm bé. Nghe đâu anh Luân ban đầu không chấp nhận tình cảm của chị. Vì khi chị Vy bắt đầu theo đuổi anh là lúc đó chị mới là cô bé nữ sinh trung học phổ thông thôi. Anh sợ chị ấy vì mình mà sa sút chuyện học hành, nên mới tìm cớ ra nước ngoài du học để tránh né chuyện tình cảm này. Đến khi trở về nước là lúc chị Vy đã là sinh viên Đại Học năm 2 rồi. Ai ngờ đâu khi gặp lại chị, anh ấy thấy chị từ cô bé mới lớn ngày nào, nay đã phổng phao và trổ mã xinh đẹp ra dáng 1 cô thiếu nữ, nên đem lòng yêu thương và muốn kết duyên cùng chị. Thế mà oái oăm thay, chị Vy giờ đây lại quăng cho anh 1 cục lơ to tướng, chỉ cười giả lả với anh như người quen rồi mất bóng không thèm đếm xỉa gì. Vì chị còn thù anh khi xưa dám chê chị là con nít nên ai thèm yêu. Lại còn bỏ đi mấy năm trời không thèm liên lạc với chị. Nên mặc dù vẫn còn thích anh sau từng ấy năm không gặp mặt, nhưng chị dặn lòng mình đừng bận tâm đến anh nữa. Nên đã cố tình chấp nhận lời hẹn hò của người con trai khác để cắt đứt với anh và cho anh bít cửa. Nhưng phi vụ bất thành vì không nghĩ anh Luân vốn nhu mì lại nổi cơn ghen lồng lộn đến vậy. Ảnh lôi đầu chị từ quán ăn trước mặt anh chàng kia rồi tống chị ra xe mình. Sau đó đè hôn chị cho nát cái mỏ, lại còn ngang ngược bắt chị làm người yêu của anh cấm được từ chối. Chị Vy uất ức nhìn anh và khơi lại mối thù năm xưa. Nhưng anh Luân đã biện hộ rằng: “Hồi xưa do em còn quá nhỏ, anh sợ bị đi tù bóc lịch nên phải đánh bài chuồn. Giờ em đã lớn lại đủ lông đủ cánh rồi, anh quay về để hốt em ráo nạo không chừa miếng thịt nào đây.” Nhìn 2 anh chị đứng kề cạnh trông cân xứng với nhau thật ấy, chứ ai như tôi với anh thầy già đang cầm ly rượu nói chuyện với khách kia. Người thì như cây đa cây đề, kẻ thì lùn tịt như cây nấm thế này. Đúng tủi mà!
Bữa nay tôi còn được gặp ba mẹ của chị Nina, cô chú Phát, Mi. Nghe danh đã lâu nay mới được diện kiến thật không hổ lời đồn. Nhìn cô Mi như thế này, tôi đoán thời còn trẻ, cô chính xác là 1 tuyệt thế giai nhân, có khi còn đẹp hơn cả chị Na nữa. Còn chú Phát có tiếng sợ vợ công nhận nhìn vô là biết liền luôn. Mặc dù cả 2 đã bước sang tuổi xế chiều, nhưng tôi vẫn thấy chú cứ kè kè bên cô Mi và chăm sóc cho cô từng chút một, trông không khác gì 1 cặp tình nhân còn trẻ tuổi vậy.
Còn cậu quý tử, bản sao của chú Phát, anh chàng Tony nổi tiếng đào hoa hơn cha mình khi xưa lại đang ung dung ôm eo cô nàng diễn viên kiêm ca sĩ trẻ tuổi. Cô ấy hiện đang đầu quân cho công ty giải trí của chú Jill nhà tôi. Người chị này tuy có hoàn cảnh gia đình khá khó khăn, nhưng trời phú cho giọng hát rất nội lực và đặc biệt kỹ năng diễn xuất rất tốt. Nể ở chỗ là đời tư của cô ấy vô cùng sạch sẽ, lại làm nghệ thuật vì chính đam mê chân chính của mình. Cô ấy được chú Jill nhắm đến khi chỉ được đóng vai quần chúng nhỏ trong 1 bộ phim truyền hình. Nhìn thấy được tài năng tiềm ẩn của cô, chú Jill quyết định thu nạp để nâng đỡ và bồi dưỡng giúp cô toả sáng. Nên hiện giờ tên tuổi của cô đang rất 'hot' với lịch trình quay phim và chạy 'show' hát sự kiện dày đặc. Nhưng hiện giờ, cô lại bị anh chàng Tony chiếu tướng vì cả 2 xảy ra vài lần va chạm nhau như có duyên nợ. Anh Tony thì bày trò cưa cẩm còn cô thì 1 mực né tránh. Chẳng biết hôm nay anh đã dùng sức ép gì mà khiến cô, người vốn rất không ưa anh phải đi dự tiệc cùng. Chị Nina, vì tội nghiệp cô diễn viên trẻ của công ty mình, nên 5 lần 7 lượt la mắng ông Ny tha cho 'gà cưng' của mình dùm đi. Dẫu vậy ông Ny vẫn nhất quyết muốn cưa đổ bông hoa quỳnh trong trắng này. Nhưng, Thượng Đế vốn rất thích trêu người, lại đang không biết chị Quỳnh ấy đổ hay anh Tony đổ trước chị ấy đây?
Chú Jill và cô Na là 2 nhân vật không thể thiếu trong bữa tiệc tối nay vì 2 cô chú cũng có cổ phần trong tập đoàn mà. Tin giật gân là bà Na đang bầu đứa thứ 4 nữa đó, nghe muốn bật ngửa chưa? Thai nhi mới được vài tuần tuổi thôi nên chưa biết là trai hay gái. Nhưng cái tin này chính tôi là kẻ phải sợ nhất, vì tiêu chí của lão chồng nhà tôi nhất định phải 'double kill' chú Jill mà. Má ơi, từ giờ trọng trách lớn của tôi được ổng giao phó lại là phải cho nở 8 trứng, chắc tét cha cái tử cung của tôi luôn quá trời.
Bữa tiệc hôm nay lại không có sự tham dự của ba mẹ chồng tôi, vì 2 ông bà đang ở bên Anh thăm cô Ái mới sanh được vài ngày rồi. Nghe kể cô Ái đau đẻ bả không khóc, mà anh Louis lại ôm vợ khóc khụt khịt mới hề hước ấy chứ. Thằng nhóc được sinh ra trông như 1 tiểu hoàng tử, nó có màu mắt giống ba và má lúm đồng tiền của mẹ. Kể sương sương vậy thôi là đủ hiểu thằng nhỏ chính là cực, cực, cực phẩm rồi nhỉ?
Sự xuất hiện của tôi đã khiến cho mấy bà chị trong công ty thầy náo loạn. Bởi giờ đây, họ không còn soi mói nói xấu với nhau rằng nhỏ kia mặc đầm nhìn phèn, trang điểm đậm hay đôi giày trông lạc quẻ với bộ đồ. Mà tất cả họ, trong buổi tối ngày hôm nay lại chuyển chung 1 chủ đề bàn tán. Là tại sao vị Chủ tịch nổi tiếng đẹp như diễn viên người mẫu đang đứng phát biểu trên bục kia, lại phải lòng cái con nhỏ có chút éc như tôi cơ chứ? Ờ, xin lỗi chứ, chính tôi đây còn không biết tại sao nên mọi người khỏi cần thắc mắc. Muốn biết hãy đi mà hỏi trực tiếp ổng để biết thêm câu trả lời nhé!
Suốt buổi tiệc, tôi ngồi cùng bàn với những người thân quen của tôi và bên cạnh thầy. Khi thầy còn bận cầm ly rượu đi chào hỏi các vị đối tác ở các bàn bên cạnh, không quên dặn tôi ngồi tại chỗ ăn uống cho đàng hoàng tử tế. Lúc này tôi lại mắc vệ sinh nên bèn ngồi dậy nói với chị Na rằng tôi vào toilet chốc lát.
Được nhân viên phục vụ hướng dẫn nên tôi mới biết nhà vệ sinh ở khu vực nào. Nhiều khi nghĩ cũng nản tôi thiệt chớ. Mang tiếng công ty của chồng mình mà méo biết khu vực tiểu tiện nằm ở đâu. Hỏi sao anh chồng già tối ngày la tôi hoài cũng đúng chứ chẳng hề oan uổng miếng nào.
Khi tôi vào trong 1 phòng trống và đóng cửa lại, lúc này tôi vô tình nghe được cuộc nói chuyện của 1 số nhân viên nữ trong công ty. Họ đang bàn tán với nhau như sau:
- Ê bà, chắc bà Tiên phòng thiết kế đang cay cú lắm luôn đó. Từ hồi tôi mới vào làm công ty cách đây mấy năm là thấy bả theo đuổi Sếp như keo dính rồi. Đùng cái Sếp có vợ, đến tôi còn sảng hồn huống hồ gì bả.
- Ừa chứ sao, bà không nhìn thấy cái mặt bả trông thấy Sếp với vợ ổng mà biểu hiện muốn ghét ra mặt luôn hả? Mà tui kể cho bà nghe, tụi nhân viên dưới trướng trong phòng bả, bữa tụi nó đi nhậu với tụi tui kể lại, là bà Tiên nhìn vậy chứ thâm lắm á. Kiểu khẩu Phật nhưng tâm xà đó nói cho bà nghe. Trước mặt Sếp, con mẹ đó thảo mai ra vẻ tiểu thư đài các, dịu dàng ngoan hiền vậy, chứ thật ra lòng dạ hiểm 'vê lờ' luôn.
Bình luận facebook