Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10
Đôi mắt mờ đục nhìn chằm chằm vào cơ th* của cô đ*y th*m kh*t. Nếu nói nàng là nữ nhân đẹp nhất của trường trung học Đại Châu này thì cũng không hẳn là nói quá, sắc đẹp thanh thuần của mùa xuân đẹp đến nỗi khiến hắn chỉ muốn ra sức yêu chiều sủng nịnh, thật sự phải ép cô bằng thứ t* l*n của mình đúng là khiến hắn có chút không nỡ
"Đừng mà, đừng mà… aasaa buông ra, tha cho tôi. Hức hức"
Hắn tháo bung v*t che đ*y cuối cùng của mình, đem cự v*t to lớn màu t*m đ*m kia bày ra trước mặt hắn, bàn tay to lớn vẫn nắm chặt lấy mái tóc mềm mại của nữ nhân mà ra sức nắm chặt ép cô phải đối diện với dị v*t đã ng*c đ*u lên. Cô liên tục lắc đầu xin tha, thật sự không dám nghĩ đến lại đối diện với thứ t* lớn kinh người như vậy
Hắn biết rõ bản thân d*c vọ*g hơn người, thứ t* lớn kia chắc chắn là quá kh* đối với cô, đáy lòng hắn bất giác nhộn nhạo, bên dư*i đã c*ng c*ng cần phải gi*i phóng ra bên ngoài ngay tức khắc nhưng bên dư*i mị huy*t của cô lại vô cùng ch*t h*p, đảm bảo nếu đưa vào sẽ khiến cô rất đ*u đớn
"Tha cho tôi đi, làm ơn… hức hức"
Nhìn gương mặt Bảo Ngọc đã hơi s*ng, hai hốc mắt đã đỏ ửng lờ đờ không còn sức lực. Cứ run rẩy miệng lưỡi cầu xin, hắn nuốt nước bọt, quy đ*u trơn b*ng hướng đến đ*i môi ướt át của cô nhẹ giọng
"Ngoan nào, ngậm lấy" .
Cô m*m ch*t môi quay sang nơi khác thật không dám nghĩ đến thứ t* l*n hơn người kia sẽ ch*a đầy trong kho*ng miệng của mình
"Không… không"
"Có muốn hay là không em nghĩ bản thân có quyền quyết định hay sao, muốn thứ này cứ thế mà đ*m v*o người em. Bảo Ngọc, em n*n nóng như vậy sao"
Cô nghiến răng nghiến lợi há mi*ng ng*m lấy dị v*t như một que k*o m*t ngọt lành, quy đ*u vào được một phần ba liền bị mắc kẹt. Đầu óc hắn đã m* m* đến mức muốn n* tung thật không dám nghĩ đến cái miệng nhỏ của cô lại có thể kh*t kh*o và ấm nóng tới như vậy. Hai tay hắn nắm chặt tóc cô như gương mặt đầy sự th*a m*n, dị v*t chỉ muốn đ*m thật sâu vào ***ng họng
"Ưm… đúng rồi, đúng rồi. Chính xác là như vậy đó"
"Hảo, thoải mái… thoải mái lắm. Ưm, chính là ở bên dưới là hai kh*i c*u ưm,"
Hắn đặt tay cô lên hai kh*i c*u, bàn tay mát rượi có phần lúng túng khiến hắn lại tăng thêm bội phần thoải mái. Hai cặp bánh bao mềm mại liền l*c l* lên xuống theo mỗi c* thúc kích thích thị giác lên đến đỉnh điểm, Diêu Minh cấu vào h*t đ*u đã c**ng cứ*g rồi đến n*n th*t bên dưới giữa hai đ*i n*n nhấn nhá nhẹ nhàng
"Ưm… ư" cô ngẩng mặt lên nhìn hắn lắc đầu nguây nguẩy, bên dưới đột nhiên bóp chặt lấy hai ngón tay hắn mật di*h tiết ra mỗi lúc một nhiều. Tư thế qu* bò của cô khiến Diêu Minh chỉ muốn hu*g hăng mà tổn thương cái mi*ng nhỏ của cô. Động tác ngày một nhanh dần rồi dừng hẳn, qu* đ*u vào s*u tận trong ***ng họng khiến Bảo Ngọc chỉ muốn n*n ra ngay lập tức. Hắn gầm gừ một tiếng rồi ph*ng hết ti*h h*a vào khoang miệng Bảo Ngọc. Rút dị v*t ra khỏi cuố*g họng, nước bọt cùng dị*h nhờn dính lại dọc phân th*n vô cùng k*ch thí*h, khoang miệng cô đầy những di*h nh*n có m*i t*nh hơi ng*i khiến cô rất khó chịu chỉ muốn nh* ra ngay lập tức. Nhưng miệng ngay lập tức bị bụm chặt lại, ánh mắt của Diêu Minh đã đen kịt
"Em phải nuốt xuống hết cho tôi, không được lãng phí ti*h h*a. Có biết chưa"
Bảo Ngọc nhắm mắt nuốt xuống bụng, hắn hài lòng gật đầu. Với tay lên đầu giường lấy chiếc khăn lau sơ qua ph*n th*n rồi chồm lấy người cô, miết nhẹ ngón tay vào khóe môi Bảo Ngọc nỉ non
"Bảo Ngọc, em khiến tôi rất đau lòng"
Thật không dám nghĩ đến chỉ cần có bất kì một nam nhân nào khác dám tơ tưởng đ*m vào nơi ti*u hồn của cô, hay ép cô dùng mi*ng để th*a m*n chỉ cần nghĩ đến điều đó bản thân hắn đã sục sôi m*u nóng, cự v*t vừa mới mềm xuống được một chút liền ng*c đầu dậy ch*a thẳng về phía cô, chạm vào giữa hai đùi n*n khiến Bảo Ngọc bất giác r*n rẩy
"Tha cho em, em không muốn đâu… hức"
"Là do em khiến tôi tức giận, em thử nói xem có xứng đáng được tôi tha cho hay không hả"
Hắn đặt mị hu**t ngay giữa hai bắp đ*i non của cô, từ từ chạm vào từng v*ch thịt mẫn cảm ở bên trong cô gái nhỏ. Nơi ấm n*ng kh*t kh*o đang từ từ cố gắng c*n nu*t cái thứ dị v*t to lớn muốn tiến vào bên trong. Bên dưới mị huy*t như được lấp đầy, cảm nhận bên dưới phải c*ng dãn để chứa đựng dị v*t khiến cô phải nhăn mặt
"Hức… đau quá, chậm chút, chậm một chút…. "
"Ngoan nào…"
Cho dù có tức giận với cô tới cỡ nào đi chăng nữa nhưng mỗi lần cùng cô gi*o ho*n hắn vẫn là không nỡ làm tổn thương nữ nhân trong ng*c, vẫn muốn yêu chiều và sợ cô đau đớn. Nam c*n vẫn không ngừng ra vào, khuấy động bên trong mị th*t, mỗi cú th*c đều như chạm vào điểm G của nữ nhân
Mái tóc dài đến thắt lưng của cô bay tứ tung, đôi mắt đen láy nhuốm đầy d*c t**h, bầu ng*c phập phồng cùng tiếng r*n rỉ kìm nén của cô lại càng khiến cho hắn thêm phát điên, như muốn hung hăng dùng sức mà th*o hỏng. Hắn cúi đầu tìm đến chiếc miệng hung hăng kia mà cậy mở
"Ưm.. Ư… a, buông ra… thật bẩn"
Nghe tiếng mắng ch*i như tiếng muỗi đốt của cô, dường như cơn giận của hắn cũng dường như biến mất mà thay vào đó chỉ toàn là những lời dụ dỗ yêu chiều và đầy sủng hạng
"Được rồi, được rồi, Bảo Ngọc nói cho tôi biết…. Em có sướng không hả, có cảm thấy thoải mái không"
"Ưm,... Khốn nạn, đốn mạt mà… ưm.., thật b**, mau cút đi. Hức hức"
"Bảo Ngọc, tất cả tôi đều nghe em hết,.. Tôi khốn nạn, đốn mạt được chưa. Nhưng mà, có điều tôi có thể dám chắc với em ngoài tôi ra không có bất kì tên nào đủ khả năng làm em lên đỉ*h thoải mái giống tôi đâu"
Cô tủi thân đến mức bật khóc, giây trước còn dám mắng chửi đánh cô thậm tệ giây sau liền buông lời dụ dỗ yêu chiều. Đúng là khiến cô phải tức chết mà, Bạc Diêu Minh vươn lưỡi liế* đi những giọt nước mắt của cô đầy ủy khuất chỉ không thể kìm chế được hạ thân lại muốn nàng một cách điên cuồng
"Bảo Ngọc, mau gọi tên tôi, nhanh lên. Tôi muốn nghe chính miệng của em gọi tên tôi. Tôi ghét em gọi tôi bằng thầy giáo thật khô khan"
"Ưm, hức hức … không, không thích"
Ánh mắt hắn mờ đục đi trông thấy, từ đằng sau dùng hung th*n hung hăng c*m từ đằng sau vào cơ thể của nàng, ở chỗ hột l* lại dùng tay tr*u chọc kích thích. Báo hại cô cắn ch*t răng run rẩy đến mức bật cả máu. Cô đã gần như bị hắn vắt đến cạn kiệt sức lực rồi không, hơi thở nam tính cùng động tác bá đạo ngông cuồng khiến cô phải run rẩy cầu xin
"Diêu Minh, Bạc Diêu Minh…. Aaa, ưm tha cho em… tha cho em hức"
Không biết qua bao lâu, thân thể nàng đã quá mệt mỏi liền thiếp đi, hắn vẫn không chịu dừng lại hung hăng dùng h*ng thần muốn nghi*n nát thân thể nàng ra trăm mảnh nhỏ. Run rẩy ở nơi tận cùng của hoa t*m mà phun trào mạnh mẽ. Chỉ biết cô run rẩy một hồi liền thiếp hẳn. Tiếng thở yếu ớt cùng gương mặt đỏ hồng kí*h thí*h của cô thật chỉ khiến hắn muốn đè cô xuống tiếp tục mà hung hăng giày vò. Không phải hắn không biết sức nàng vốn không thể chịu được và so bì với hắn, chỉ là khi ở bên trong cơ thể của nữ nhân hắn lại không thể kìm chế được d*c vọ*g và ham muốn mạnh mẽ của mình. Nhìn cô nằm ngoan trong lòng ngủ say hắn hài lòng nhếch môi cười ôm lấy cục bột nhỏ trong lòng
"Đừng mà, đừng mà… aasaa buông ra, tha cho tôi. Hức hức"
Hắn tháo bung v*t che đ*y cuối cùng của mình, đem cự v*t to lớn màu t*m đ*m kia bày ra trước mặt hắn, bàn tay to lớn vẫn nắm chặt lấy mái tóc mềm mại của nữ nhân mà ra sức nắm chặt ép cô phải đối diện với dị v*t đã ng*c đ*u lên. Cô liên tục lắc đầu xin tha, thật sự không dám nghĩ đến lại đối diện với thứ t* lớn kinh người như vậy
Hắn biết rõ bản thân d*c vọ*g hơn người, thứ t* lớn kia chắc chắn là quá kh* đối với cô, đáy lòng hắn bất giác nhộn nhạo, bên dư*i đã c*ng c*ng cần phải gi*i phóng ra bên ngoài ngay tức khắc nhưng bên dư*i mị huy*t của cô lại vô cùng ch*t h*p, đảm bảo nếu đưa vào sẽ khiến cô rất đ*u đớn
"Tha cho tôi đi, làm ơn… hức hức"
Nhìn gương mặt Bảo Ngọc đã hơi s*ng, hai hốc mắt đã đỏ ửng lờ đờ không còn sức lực. Cứ run rẩy miệng lưỡi cầu xin, hắn nuốt nước bọt, quy đ*u trơn b*ng hướng đến đ*i môi ướt át của cô nhẹ giọng
"Ngoan nào, ngậm lấy" .
Cô m*m ch*t môi quay sang nơi khác thật không dám nghĩ đến thứ t* l*n hơn người kia sẽ ch*a đầy trong kho*ng miệng của mình
"Không… không"
"Có muốn hay là không em nghĩ bản thân có quyền quyết định hay sao, muốn thứ này cứ thế mà đ*m v*o người em. Bảo Ngọc, em n*n nóng như vậy sao"
Cô nghiến răng nghiến lợi há mi*ng ng*m lấy dị v*t như một que k*o m*t ngọt lành, quy đ*u vào được một phần ba liền bị mắc kẹt. Đầu óc hắn đã m* m* đến mức muốn n* tung thật không dám nghĩ đến cái miệng nhỏ của cô lại có thể kh*t kh*o và ấm nóng tới như vậy. Hai tay hắn nắm chặt tóc cô như gương mặt đầy sự th*a m*n, dị v*t chỉ muốn đ*m thật sâu vào ***ng họng
"Ưm… đúng rồi, đúng rồi. Chính xác là như vậy đó"
"Hảo, thoải mái… thoải mái lắm. Ưm, chính là ở bên dưới là hai kh*i c*u ưm,"
Hắn đặt tay cô lên hai kh*i c*u, bàn tay mát rượi có phần lúng túng khiến hắn lại tăng thêm bội phần thoải mái. Hai cặp bánh bao mềm mại liền l*c l* lên xuống theo mỗi c* thúc kích thích thị giác lên đến đỉnh điểm, Diêu Minh cấu vào h*t đ*u đã c**ng cứ*g rồi đến n*n th*t bên dưới giữa hai đ*i n*n nhấn nhá nhẹ nhàng
"Ưm… ư" cô ngẩng mặt lên nhìn hắn lắc đầu nguây nguẩy, bên dưới đột nhiên bóp chặt lấy hai ngón tay hắn mật di*h tiết ra mỗi lúc một nhiều. Tư thế qu* bò của cô khiến Diêu Minh chỉ muốn hu*g hăng mà tổn thương cái mi*ng nhỏ của cô. Động tác ngày một nhanh dần rồi dừng hẳn, qu* đ*u vào s*u tận trong ***ng họng khiến Bảo Ngọc chỉ muốn n*n ra ngay lập tức. Hắn gầm gừ một tiếng rồi ph*ng hết ti*h h*a vào khoang miệng Bảo Ngọc. Rút dị v*t ra khỏi cuố*g họng, nước bọt cùng dị*h nhờn dính lại dọc phân th*n vô cùng k*ch thí*h, khoang miệng cô đầy những di*h nh*n có m*i t*nh hơi ng*i khiến cô rất khó chịu chỉ muốn nh* ra ngay lập tức. Nhưng miệng ngay lập tức bị bụm chặt lại, ánh mắt của Diêu Minh đã đen kịt
"Em phải nuốt xuống hết cho tôi, không được lãng phí ti*h h*a. Có biết chưa"
Bảo Ngọc nhắm mắt nuốt xuống bụng, hắn hài lòng gật đầu. Với tay lên đầu giường lấy chiếc khăn lau sơ qua ph*n th*n rồi chồm lấy người cô, miết nhẹ ngón tay vào khóe môi Bảo Ngọc nỉ non
"Bảo Ngọc, em khiến tôi rất đau lòng"
Thật không dám nghĩ đến chỉ cần có bất kì một nam nhân nào khác dám tơ tưởng đ*m vào nơi ti*u hồn của cô, hay ép cô dùng mi*ng để th*a m*n chỉ cần nghĩ đến điều đó bản thân hắn đã sục sôi m*u nóng, cự v*t vừa mới mềm xuống được một chút liền ng*c đầu dậy ch*a thẳng về phía cô, chạm vào giữa hai đùi n*n khiến Bảo Ngọc bất giác r*n rẩy
"Tha cho em, em không muốn đâu… hức"
"Là do em khiến tôi tức giận, em thử nói xem có xứng đáng được tôi tha cho hay không hả"
Hắn đặt mị hu**t ngay giữa hai bắp đ*i non của cô, từ từ chạm vào từng v*ch thịt mẫn cảm ở bên trong cô gái nhỏ. Nơi ấm n*ng kh*t kh*o đang từ từ cố gắng c*n nu*t cái thứ dị v*t to lớn muốn tiến vào bên trong. Bên dưới mị huy*t như được lấp đầy, cảm nhận bên dưới phải c*ng dãn để chứa đựng dị v*t khiến cô phải nhăn mặt
"Hức… đau quá, chậm chút, chậm một chút…. "
"Ngoan nào…"
Cho dù có tức giận với cô tới cỡ nào đi chăng nữa nhưng mỗi lần cùng cô gi*o ho*n hắn vẫn là không nỡ làm tổn thương nữ nhân trong ng*c, vẫn muốn yêu chiều và sợ cô đau đớn. Nam c*n vẫn không ngừng ra vào, khuấy động bên trong mị th*t, mỗi cú th*c đều như chạm vào điểm G của nữ nhân
Mái tóc dài đến thắt lưng của cô bay tứ tung, đôi mắt đen láy nhuốm đầy d*c t**h, bầu ng*c phập phồng cùng tiếng r*n rỉ kìm nén của cô lại càng khiến cho hắn thêm phát điên, như muốn hung hăng dùng sức mà th*o hỏng. Hắn cúi đầu tìm đến chiếc miệng hung hăng kia mà cậy mở
"Ưm.. Ư… a, buông ra… thật bẩn"
Nghe tiếng mắng ch*i như tiếng muỗi đốt của cô, dường như cơn giận của hắn cũng dường như biến mất mà thay vào đó chỉ toàn là những lời dụ dỗ yêu chiều và đầy sủng hạng
"Được rồi, được rồi, Bảo Ngọc nói cho tôi biết…. Em có sướng không hả, có cảm thấy thoải mái không"
"Ưm,... Khốn nạn, đốn mạt mà… ưm.., thật b**, mau cút đi. Hức hức"
"Bảo Ngọc, tất cả tôi đều nghe em hết,.. Tôi khốn nạn, đốn mạt được chưa. Nhưng mà, có điều tôi có thể dám chắc với em ngoài tôi ra không có bất kì tên nào đủ khả năng làm em lên đỉ*h thoải mái giống tôi đâu"
Cô tủi thân đến mức bật khóc, giây trước còn dám mắng chửi đánh cô thậm tệ giây sau liền buông lời dụ dỗ yêu chiều. Đúng là khiến cô phải tức chết mà, Bạc Diêu Minh vươn lưỡi liế* đi những giọt nước mắt của cô đầy ủy khuất chỉ không thể kìm chế được hạ thân lại muốn nàng một cách điên cuồng
"Bảo Ngọc, mau gọi tên tôi, nhanh lên. Tôi muốn nghe chính miệng của em gọi tên tôi. Tôi ghét em gọi tôi bằng thầy giáo thật khô khan"
"Ưm, hức hức … không, không thích"
Ánh mắt hắn mờ đục đi trông thấy, từ đằng sau dùng hung th*n hung hăng c*m từ đằng sau vào cơ thể của nàng, ở chỗ hột l* lại dùng tay tr*u chọc kích thích. Báo hại cô cắn ch*t răng run rẩy đến mức bật cả máu. Cô đã gần như bị hắn vắt đến cạn kiệt sức lực rồi không, hơi thở nam tính cùng động tác bá đạo ngông cuồng khiến cô phải run rẩy cầu xin
"Diêu Minh, Bạc Diêu Minh…. Aaa, ưm tha cho em… tha cho em hức"
Không biết qua bao lâu, thân thể nàng đã quá mệt mỏi liền thiếp đi, hắn vẫn không chịu dừng lại hung hăng dùng h*ng thần muốn nghi*n nát thân thể nàng ra trăm mảnh nhỏ. Run rẩy ở nơi tận cùng của hoa t*m mà phun trào mạnh mẽ. Chỉ biết cô run rẩy một hồi liền thiếp hẳn. Tiếng thở yếu ớt cùng gương mặt đỏ hồng kí*h thí*h của cô thật chỉ khiến hắn muốn đè cô xuống tiếp tục mà hung hăng giày vò. Không phải hắn không biết sức nàng vốn không thể chịu được và so bì với hắn, chỉ là khi ở bên trong cơ thể của nữ nhân hắn lại không thể kìm chế được d*c vọ*g và ham muốn mạnh mẽ của mình. Nhìn cô nằm ngoan trong lòng ngủ say hắn hài lòng nhếch môi cười ôm lấy cục bột nhỏ trong lòng
Bình luận facebook