Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30
Sau cơn hôn mê kéo dài Bảo Ngọc yếu ớt tỉnh lại, mùi thuốc khử trùng xộc lên tận óc khiến cô ý thức được rằng mình vẫn chưa chết, còn đang nằm ở một nơi rất êm ái nữa
"Trình Du, Trình Du anh xem cô gái này cuối cùng cũng tỉnh lại rồi"
"Ôi trời đất ơi, nhìn xem rất xinh đẹp"
"A Lữ ngươi thật là"
Mĩ thiếu niên tên Trình Du vẫn còn rất trẻ lại rất đẹp trai, người này cô chưa từng nhìn qua cũng không biết anh là ai
"Anh là ai"
"Tôi chỉ là người tình cờ thấy cô bị nạn nên cứu giúp thôi. Tôi tên là Trình Du, cô gái cô tên là gì"
Cô muốn nhớ thứ gì đó nhưng đầu óc lại rất đau không thể nhớ được gì, nhìn bản thân mình trong gương, cô gái với dung mạo xinh đẹp, ngây thơ nhưng Bảo Ngọc căn bản không thể nhớ ra được cũng chẳng biết mình là ai
"Tôi… tôi là ai vậy"
"Hả, cô gái này không nhớ mình là ai luôn sao" .
"Trình Du à, hay là mình đưa cô gái này đến đồn cảnh sát có được không"
Nhắc đến đồn cảnh sát cô lại vô cùng sợ hãi liền lắc đầu, những trận đánh đập và tiếng hét mờ nhạt cứ quẩn quanh trong đầu khiến cô hét lên vội vàng túm lấy tay anh
"Đừng mà, tôi không muốn đến đồn cảnh sát đâu. Tôi sợ lắm, anh gì ơi đừng bắt tôi đến đồn cảnh sát có được không"
"À…à được rồi được rồi, nếu như cô không nhớ mình là ai thì tạm thời tôi gọi cô là Mễ Chi có được không"
A Lữ đứng bên cạnh nghe cái tên liền vỗ tay "Mễ Chi, Mễ Chi tên hay thật đó"
….5 năm sau
Bạc gia
"Ông chủ, ông chủ không hay rồi người nhà Hứa gia lại kéo đến trước cổng Bạc gia rồi"
*choang* chiếc ly thủy tinh trên tay hắn liền bị ném xuống đất phát ra tiếng chói tai
"Bà mẹ nó, đã năm năm rồi đám người này còn muốn cái gì nữa đây"
"Dạ… bây giờ có cho họ vào không ạ"
"Bảo với đám người kia canh chừng con nhỏ đó cho cẩn thận vào đừng để nó chạy lung tung"
"Dạ"
Điếu xì gà trên tay hắn liền dập tắt làn khói trong không khí bay xung quanh hắn không một chút chân thực, đã năm năm trôi qua trái tim người đàn ông này đã hoàn toàn nguội lạnh, nhưng không một giây phút nào hắn thôi nhớ nhung và tìm kiếm bóng dáng của Bảo Ngọc
Thời gian trôi qua năm năm đã bào mòn một kẻ sống buông thả trở nên khát máu lạnh lùng và tàn nhẫn hơn bao giờ hết, một mình hắn sống trong Bạc gia làm những việc trái với lương tâm đ*o đức, buôn lậu và mại dâm đã dần ăn ngấm vào trong xương máu hắn
Nhìn người nhà họ Hứa bước vào vô cùng trang nghiêm và uy quyền hắn càng nhìn lại càng cảm thấy gai mắt, tự nhủ một ngày không xa khi nắm trong tay quyền lực của Châu Âu chắc chắn kẻ hắn tiêu diệt đầu tiên không ai khác chính là người nhà họ Hứa
"Xin chào Hứa phu nhân Hứa lão gia"
Đã năm năm trôi qua nhưng Bạc gia đã thay đổi quá nhiều, Hứa phu nhân và Hứa lão gia mới chỉ quay lại đây lần thứ hai nhưng nhìn hắn lần nào cũng vô cùng ma mị và khó hiểu khiến ông bà Hứa phải khó hiểu dè chừng
"Dạo này việc làm ăn của Bạc gia vẫn ổn cả chứ"
"Ổn"
"Không biết Bạc phu nhân và Bạc lão gia.."
Còn chưa kịp để Hứa lão gia nói hết hắn liền cắt ngang "Tôi cho bọn họ đi nghỉ dưỡng rồi, hình như sướng quá nên cũng chẳng muốn về. Dù sao họ cũng già rồi không nên quá lao lực trong công việc chính trị"
"Hah…cậu nói rất đúng, nói đúng lắm"
Hắn nhếch môi, thấy hắn không có ý giữ mình ở lại ông bà Hứa cũng liền chào tạm biệt rồi ra về. Nụ cười mỉm trên khóe môi hắn ngày càng đậm, bọn họ chắc không thể ngờ được rằng đứa con gái mình cất công tìm kiếm năm năm chẳng đâu xa vời mà chính tại căn biệt thự Bạc gia này, kẻ mà bọn họ lại không thể ngờ đã đối xử với con gái mình ra nông nỗi như thế nào lại chính là hắn
Phía sau biệt thự Bạc gia nhìn cô gái ăn mặc quần áo xộc xệch trên người đầy những vết thương vừa nhìn thấy bóng dáng Hứa gia liền nở nụ cười tươi
"Ba, mẹ…"
Hứa Tình định chạy đến phía nhà chính, muốn gọi mẹ Hứa nhưng ngay sau đó một bàn tay to lớn liền bịt chặt miệng ả lại lôi về phía sau, tiếp theo là những trận đánh đến thừa sống thiếu chết. Năm năm rồi Hứa Tình đã biến thành con người không còn được bình thường khi hắn đã nhẫn tâm giết chết hai đứa con của ả khi chúng còn chưa kịp thành hình trong bụng
"Tại sao chứ, tại sao lại đối xử với tôi như vậy. Aaa….tôi muốn chết, tôi muốn chết"
"*chát*chat* muốn chết sao, năm năm rồi chẳng lẽ mày còn không biết cái chết là một điều xa xỉ"
Đứng từ trên nhìn xuống thông qua ô cửa sổ cho dù cho có hành hạ Hứa Tình bao nhiêu đi chăng nữa nhưng trong lòng hắn vẫn không khỏi nguôi ngoai đi cơn giận và sự nhớ nhung day dứt trong lòng
"Ông chủ"
"Cái gì"
"Hàng lần này về toàn là hàng đẹp hết á ông chủ. Đảm bảo sẽ đem về nguồn lợi khổng lồ"
Hắn cong môi, không biết bản thân đã sa đọa đến chừng nào Bạc gia đã không còn làm ăn trong sạch chân chính nữa thay vào đó là kinh doanh hàng cấm, văn hóa đen và mại dâm
Nhìn một lượt những cô nữ sinh còn vô cùng trẻ trung và xinh đẹp lần lượt bị đem đến nhà chứa để chăm sóc coi như những sugar baby để mang về cho hắn nguồn lợi khổng lồ cũng thông qua đó hắn liền tìm những đầu mối lớn để tiêu thụ heroin ra thị trường
"Trình Du, Trình Du anh xem cô gái này cuối cùng cũng tỉnh lại rồi"
"Ôi trời đất ơi, nhìn xem rất xinh đẹp"
"A Lữ ngươi thật là"
Mĩ thiếu niên tên Trình Du vẫn còn rất trẻ lại rất đẹp trai, người này cô chưa từng nhìn qua cũng không biết anh là ai
"Anh là ai"
"Tôi chỉ là người tình cờ thấy cô bị nạn nên cứu giúp thôi. Tôi tên là Trình Du, cô gái cô tên là gì"
Cô muốn nhớ thứ gì đó nhưng đầu óc lại rất đau không thể nhớ được gì, nhìn bản thân mình trong gương, cô gái với dung mạo xinh đẹp, ngây thơ nhưng Bảo Ngọc căn bản không thể nhớ ra được cũng chẳng biết mình là ai
"Tôi… tôi là ai vậy"
"Hả, cô gái này không nhớ mình là ai luôn sao" .
"Trình Du à, hay là mình đưa cô gái này đến đồn cảnh sát có được không"
Nhắc đến đồn cảnh sát cô lại vô cùng sợ hãi liền lắc đầu, những trận đánh đập và tiếng hét mờ nhạt cứ quẩn quanh trong đầu khiến cô hét lên vội vàng túm lấy tay anh
"Đừng mà, tôi không muốn đến đồn cảnh sát đâu. Tôi sợ lắm, anh gì ơi đừng bắt tôi đến đồn cảnh sát có được không"
"À…à được rồi được rồi, nếu như cô không nhớ mình là ai thì tạm thời tôi gọi cô là Mễ Chi có được không"
A Lữ đứng bên cạnh nghe cái tên liền vỗ tay "Mễ Chi, Mễ Chi tên hay thật đó"
….5 năm sau
Bạc gia
"Ông chủ, ông chủ không hay rồi người nhà Hứa gia lại kéo đến trước cổng Bạc gia rồi"
*choang* chiếc ly thủy tinh trên tay hắn liền bị ném xuống đất phát ra tiếng chói tai
"Bà mẹ nó, đã năm năm rồi đám người này còn muốn cái gì nữa đây"
"Dạ… bây giờ có cho họ vào không ạ"
"Bảo với đám người kia canh chừng con nhỏ đó cho cẩn thận vào đừng để nó chạy lung tung"
"Dạ"
Điếu xì gà trên tay hắn liền dập tắt làn khói trong không khí bay xung quanh hắn không một chút chân thực, đã năm năm trôi qua trái tim người đàn ông này đã hoàn toàn nguội lạnh, nhưng không một giây phút nào hắn thôi nhớ nhung và tìm kiếm bóng dáng của Bảo Ngọc
Thời gian trôi qua năm năm đã bào mòn một kẻ sống buông thả trở nên khát máu lạnh lùng và tàn nhẫn hơn bao giờ hết, một mình hắn sống trong Bạc gia làm những việc trái với lương tâm đ*o đức, buôn lậu và mại dâm đã dần ăn ngấm vào trong xương máu hắn
Nhìn người nhà họ Hứa bước vào vô cùng trang nghiêm và uy quyền hắn càng nhìn lại càng cảm thấy gai mắt, tự nhủ một ngày không xa khi nắm trong tay quyền lực của Châu Âu chắc chắn kẻ hắn tiêu diệt đầu tiên không ai khác chính là người nhà họ Hứa
"Xin chào Hứa phu nhân Hứa lão gia"
Đã năm năm trôi qua nhưng Bạc gia đã thay đổi quá nhiều, Hứa phu nhân và Hứa lão gia mới chỉ quay lại đây lần thứ hai nhưng nhìn hắn lần nào cũng vô cùng ma mị và khó hiểu khiến ông bà Hứa phải khó hiểu dè chừng
"Dạo này việc làm ăn của Bạc gia vẫn ổn cả chứ"
"Ổn"
"Không biết Bạc phu nhân và Bạc lão gia.."
Còn chưa kịp để Hứa lão gia nói hết hắn liền cắt ngang "Tôi cho bọn họ đi nghỉ dưỡng rồi, hình như sướng quá nên cũng chẳng muốn về. Dù sao họ cũng già rồi không nên quá lao lực trong công việc chính trị"
"Hah…cậu nói rất đúng, nói đúng lắm"
Hắn nhếch môi, thấy hắn không có ý giữ mình ở lại ông bà Hứa cũng liền chào tạm biệt rồi ra về. Nụ cười mỉm trên khóe môi hắn ngày càng đậm, bọn họ chắc không thể ngờ được rằng đứa con gái mình cất công tìm kiếm năm năm chẳng đâu xa vời mà chính tại căn biệt thự Bạc gia này, kẻ mà bọn họ lại không thể ngờ đã đối xử với con gái mình ra nông nỗi như thế nào lại chính là hắn
Phía sau biệt thự Bạc gia nhìn cô gái ăn mặc quần áo xộc xệch trên người đầy những vết thương vừa nhìn thấy bóng dáng Hứa gia liền nở nụ cười tươi
"Ba, mẹ…"
Hứa Tình định chạy đến phía nhà chính, muốn gọi mẹ Hứa nhưng ngay sau đó một bàn tay to lớn liền bịt chặt miệng ả lại lôi về phía sau, tiếp theo là những trận đánh đến thừa sống thiếu chết. Năm năm rồi Hứa Tình đã biến thành con người không còn được bình thường khi hắn đã nhẫn tâm giết chết hai đứa con của ả khi chúng còn chưa kịp thành hình trong bụng
"Tại sao chứ, tại sao lại đối xử với tôi như vậy. Aaa….tôi muốn chết, tôi muốn chết"
"*chát*chat* muốn chết sao, năm năm rồi chẳng lẽ mày còn không biết cái chết là một điều xa xỉ"
Đứng từ trên nhìn xuống thông qua ô cửa sổ cho dù cho có hành hạ Hứa Tình bao nhiêu đi chăng nữa nhưng trong lòng hắn vẫn không khỏi nguôi ngoai đi cơn giận và sự nhớ nhung day dứt trong lòng
"Ông chủ"
"Cái gì"
"Hàng lần này về toàn là hàng đẹp hết á ông chủ. Đảm bảo sẽ đem về nguồn lợi khổng lồ"
Hắn cong môi, không biết bản thân đã sa đọa đến chừng nào Bạc gia đã không còn làm ăn trong sạch chân chính nữa thay vào đó là kinh doanh hàng cấm, văn hóa đen và mại dâm
Nhìn một lượt những cô nữ sinh còn vô cùng trẻ trung và xinh đẹp lần lượt bị đem đến nhà chứa để chăm sóc coi như những sugar baby để mang về cho hắn nguồn lợi khổng lồ cũng thông qua đó hắn liền tìm những đầu mối lớn để tiêu thụ heroin ra thị trường
Bình luận facebook