Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3
Kỳ thi khảo sát đánh giá năng lực cho học sinh sắp sửa diễn ra rồi, cô đã vắt hết sức lực để ôn luyện, kiến thức trọng tâm gần như nắm trong lòng bàn tay rất tự tin cho kì thi sắp tới nhưng khi kết quả cô nhận được lại khiến Bảo Ngọc vô cùng bất lực, bị cô giáo phê bình trước lớp, bị mời phụ huynh lên làm việc. Với ba mẹ cô thì việc kỵ húy nhất là bị làm xấu mặt, bị bôi nhọ trước toàn thể lớp ông bà Lưu đã không kiềm chế được bản thân liền dáng cho cô hai bạt tai
"Hai bác à, có gì từ từ nói. Chắc là có sự sai sót. Bảo Ngọc là học sinh ưu tú học rất giỏi làm gì có chuyện điểm thi luôn xếp top cuối như vậy được cơ chứ. Cô giáo à, hay là cô phúc khảo lại cho Bảo Ngọc có được không ạ"
Mẹ Lưu lại có vẻ không được bình tĩnh liền nắm tóc của cô giật lại đằng sau dùng những lời nói cay độc "Phúc khảo cái gì chứ, lần trước cũng như vậy, lần này cũng thế. Mày muốn làm xấu mặt tao có đúng không hả"
Giáo viên chủ nhiệm khi thấy ba mẹ Lưu quyết tuyệt liền vội vàng can ngăn "Phụ huynh em Bảo Ngọc lưu ý, đây là nhà trường. Nếu muốn dạy dỗ con thì mời hai bác về nhà có thể dạy dỗ sau"
"Mẹ à, không phải đâu. Con đã rất cố gắng, nhưng…. Nhưng"
Cô muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng, ánh mắt nhìn về phía cửa lớp lại thấy nụ cười nửa miệng của hắn vô cùng đắc thắng. Khẩu hình miệng còn nói rất rõ ràng từng câu từng chữ một "Em có thể nói cho ba mẹ em biết, nói cho chủ nhiệm biết. Thầy không có cản em, để xem người tổn thương và chịu sự sỉ nhục cuối cùng mới là ai"
"Mẹ"
"Mẹ à, hay là chúng ta chuyển sang trường khác có được không, con sẽ lại học tốt mà"
"Không, mày khiến tao rất xấu hổ"
Ba Lưu đã không thể bình tĩnh hơn được liền lôi hết sách vở của cô kéo Bảo Ngọc rời đi "Xin phép cô giáo"
"Đừng mà, ba à…"
"Xin phép cô cho hai vợ chồng tôi về dạy dỗ lại con bé Bảo Ngọc, xin hứa với cô giáo đây sẽ là lần cuối cùng con bé để ảnh hưởng đến điểm thi đua của cả lớp"
"Bảo Ngọc Bảo Ngọc" Đình Đình nói vọng theo khi tiếng khóc của cô vẫn còn vang vọng theo
Tất cả học sinh trong lớp ai cũng nín lặng không dám tin vào những gì mình chứng kiến. Nhìn Lưu Bảo Ngọc họ cứ nghĩ cô là con gái cưng được ông bà Lưu hết sức yêu chiều yêu thương nhìn cái cách họ thẳng tay đánh đập cô trước mặt cả lớp đã khiến ai cũng nín lặng
…
Không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy cô đã nghỉ học hai ngày liên tiếp, đến ngày thứ ba mang tâm trạng hoảng loạn và tinh thần không ổn định đến trường, tuy nhiên lại không vào lớp mà lại vào thẳng phòng làm việc của phó hiệu trưởng Bạc Diêu Minh, ngồi xụp xuống ghế sô pha nằm ngửa ra đằng sau. Hai mắt đã sưng húp, trên tay và phần đùi có vết tím, khóe miệng có chút máu đông. Bạc Diêu Minh lại chẳng hề mảy may suy nghĩ đến việc cô đã làm sao, trải qua những gì. Hắn chỉ cần đạt được mục đích và nguyện vọng của mình đó là chiếm được cô gái trước mắt
"Lưu Bảo Ngọc, em đã suy nghĩ thật kĩ chưa"
Cô ngửa đầu ra phía sau, khẽ gật gật rồi nhắm nghiền mắt. Nước mắt nóng bỏng rơi xuống gò má vô cùng đau đớn và uất hận
Bạc Diêu Minh hài lòng khi mục đích của mình đã thực hiện được, liền ngồi xuống bên cạnh vuốt ve tấm thân trắng trẻo ngọc ngà và mát rượi của Bảo Ngọc nà suýt xoa
"Cực phẩm của tạo hóa, ngoan ngoãn một chút thì em sẽ không bị bạc đãi"
Bạc Diêu Minh ranh mãnh luồn tay vào bên trong gấu váy của cô, lần đầu bị cơ thể nam nhân thân mật tiếp xúc khiến cô có chút gượng gạo không tránh khỏi giật mình muốn tránh xa. Hắn giữ chặt ót cô, bàn tay thô bạo hơn là luồn vào ấn nhẹ vào chiếc quần lót bên ngoài cười giả lả
"Nói cho tôi biết, bao nhiêu thằng động vào cơ thể này của em rồi"
Tiếng thút thít xin tha của Bảo Ngọc vang vọng, từng tiếng nức nở phập phồng khiến bộ ngực đẫy đà ẩn hiện sau lớp áo lót mỏng lên xuống kích thích ánh mắt của hắn như tóe ra lửa tình, chỉ muốn dùng hai bàn tay mà nhào nặn xoa bóp dùng miệng đay nghiến. Nhưng nghĩ đến cô gái lại không có một chút kinh nghiệm, tỏ vẻ sợ sệt và rụt rè hắn lại nổi hứng thú muốn trêu đùa
"Mau nói, bao nhiêu thằng động vào cơ thể này của em rồi"
"Bao nhiêu thì có liên quan gì đến thầy chứ, thầy chỉ cần biết thầy không phải là người đầu tiên. Như vậy là được rồi"
Bảo Ngọc cũng không hề kiêng nể, dùng ánh mắt đầy thách thức nhìn lại Bạc Diêu Minh. Mặc dù chỉ là trao đổi để đạt cực khoái của thân xác nhưng khi thấy cô nói như vậy đáy lòng hắn không khỏi cay nghiệt. Vốn dĩ còn muốn trêu đùa cho cô có màn dạo đầu thật tốt nhưng ý nghĩ đó liền bay biến ra khỏi đầu hắn ngay lập tức, liền đè cô xuống dưới nệm trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó chính là phát tiết lên người cô gái này
"Hai bác à, có gì từ từ nói. Chắc là có sự sai sót. Bảo Ngọc là học sinh ưu tú học rất giỏi làm gì có chuyện điểm thi luôn xếp top cuối như vậy được cơ chứ. Cô giáo à, hay là cô phúc khảo lại cho Bảo Ngọc có được không ạ"
Mẹ Lưu lại có vẻ không được bình tĩnh liền nắm tóc của cô giật lại đằng sau dùng những lời nói cay độc "Phúc khảo cái gì chứ, lần trước cũng như vậy, lần này cũng thế. Mày muốn làm xấu mặt tao có đúng không hả"
Giáo viên chủ nhiệm khi thấy ba mẹ Lưu quyết tuyệt liền vội vàng can ngăn "Phụ huynh em Bảo Ngọc lưu ý, đây là nhà trường. Nếu muốn dạy dỗ con thì mời hai bác về nhà có thể dạy dỗ sau"
"Mẹ à, không phải đâu. Con đã rất cố gắng, nhưng…. Nhưng"
Cô muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng, ánh mắt nhìn về phía cửa lớp lại thấy nụ cười nửa miệng của hắn vô cùng đắc thắng. Khẩu hình miệng còn nói rất rõ ràng từng câu từng chữ một "Em có thể nói cho ba mẹ em biết, nói cho chủ nhiệm biết. Thầy không có cản em, để xem người tổn thương và chịu sự sỉ nhục cuối cùng mới là ai"
"Mẹ"
"Mẹ à, hay là chúng ta chuyển sang trường khác có được không, con sẽ lại học tốt mà"
"Không, mày khiến tao rất xấu hổ"
Ba Lưu đã không thể bình tĩnh hơn được liền lôi hết sách vở của cô kéo Bảo Ngọc rời đi "Xin phép cô giáo"
"Đừng mà, ba à…"
"Xin phép cô cho hai vợ chồng tôi về dạy dỗ lại con bé Bảo Ngọc, xin hứa với cô giáo đây sẽ là lần cuối cùng con bé để ảnh hưởng đến điểm thi đua của cả lớp"
"Bảo Ngọc Bảo Ngọc" Đình Đình nói vọng theo khi tiếng khóc của cô vẫn còn vang vọng theo
Tất cả học sinh trong lớp ai cũng nín lặng không dám tin vào những gì mình chứng kiến. Nhìn Lưu Bảo Ngọc họ cứ nghĩ cô là con gái cưng được ông bà Lưu hết sức yêu chiều yêu thương nhìn cái cách họ thẳng tay đánh đập cô trước mặt cả lớp đã khiến ai cũng nín lặng
…
Không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy cô đã nghỉ học hai ngày liên tiếp, đến ngày thứ ba mang tâm trạng hoảng loạn và tinh thần không ổn định đến trường, tuy nhiên lại không vào lớp mà lại vào thẳng phòng làm việc của phó hiệu trưởng Bạc Diêu Minh, ngồi xụp xuống ghế sô pha nằm ngửa ra đằng sau. Hai mắt đã sưng húp, trên tay và phần đùi có vết tím, khóe miệng có chút máu đông. Bạc Diêu Minh lại chẳng hề mảy may suy nghĩ đến việc cô đã làm sao, trải qua những gì. Hắn chỉ cần đạt được mục đích và nguyện vọng của mình đó là chiếm được cô gái trước mắt
"Lưu Bảo Ngọc, em đã suy nghĩ thật kĩ chưa"
Cô ngửa đầu ra phía sau, khẽ gật gật rồi nhắm nghiền mắt. Nước mắt nóng bỏng rơi xuống gò má vô cùng đau đớn và uất hận
Bạc Diêu Minh hài lòng khi mục đích của mình đã thực hiện được, liền ngồi xuống bên cạnh vuốt ve tấm thân trắng trẻo ngọc ngà và mát rượi của Bảo Ngọc nà suýt xoa
"Cực phẩm của tạo hóa, ngoan ngoãn một chút thì em sẽ không bị bạc đãi"
Bạc Diêu Minh ranh mãnh luồn tay vào bên trong gấu váy của cô, lần đầu bị cơ thể nam nhân thân mật tiếp xúc khiến cô có chút gượng gạo không tránh khỏi giật mình muốn tránh xa. Hắn giữ chặt ót cô, bàn tay thô bạo hơn là luồn vào ấn nhẹ vào chiếc quần lót bên ngoài cười giả lả
"Nói cho tôi biết, bao nhiêu thằng động vào cơ thể này của em rồi"
Tiếng thút thít xin tha của Bảo Ngọc vang vọng, từng tiếng nức nở phập phồng khiến bộ ngực đẫy đà ẩn hiện sau lớp áo lót mỏng lên xuống kích thích ánh mắt của hắn như tóe ra lửa tình, chỉ muốn dùng hai bàn tay mà nhào nặn xoa bóp dùng miệng đay nghiến. Nhưng nghĩ đến cô gái lại không có một chút kinh nghiệm, tỏ vẻ sợ sệt và rụt rè hắn lại nổi hứng thú muốn trêu đùa
"Mau nói, bao nhiêu thằng động vào cơ thể này của em rồi"
"Bao nhiêu thì có liên quan gì đến thầy chứ, thầy chỉ cần biết thầy không phải là người đầu tiên. Như vậy là được rồi"
Bảo Ngọc cũng không hề kiêng nể, dùng ánh mắt đầy thách thức nhìn lại Bạc Diêu Minh. Mặc dù chỉ là trao đổi để đạt cực khoái của thân xác nhưng khi thấy cô nói như vậy đáy lòng hắn không khỏi cay nghiệt. Vốn dĩ còn muốn trêu đùa cho cô có màn dạo đầu thật tốt nhưng ý nghĩ đó liền bay biến ra khỏi đầu hắn ngay lập tức, liền đè cô xuống dưới nệm trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó chính là phát tiết lên người cô gái này
Bình luận facebook