Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 70: Chương 70
Edit: Cá
Sau khi Vu Đồng quay lại, rõ ràng là Phương Thành tươi tắn hơn rất nhiều,ngày ba bữa có quy luật,giờ giấc ngủ cố định, quan trọng nhất là tâm trạng vui vẻ.
Ánh nắng hắt vào từ ngoài cửa sổ, chiếu vào khiến lòng người ta thấy ấm áp.
Phương Thành đang thong thả chuẩn bị bữa sáng, Vu Đồng đã bật máy tính bắt đầu làm việc ở phòng khách.
"Bổ trong truyện cổ tích ơi..." Cừu Vui Vẻ cười hì hì chạy về phía Phương Thành rồi ôm chân anh.
Cu cậu ngửa đầu lên, đôi mắt đen láy sáng ngời nhìn anh.
Phương Thành hơi nghi hoặc, Cừu Vui Vẻ lúc thì gọi anh là bố, lúc thì lại gọi anh là bố trong truyện cổ tích.Tại sao vậy?
Anh tắt bếp rồi ngồi xuống ngang tầm mắt Cừu Vui Vẻ, dịu dàng hỏi: “Thả Nhàn, tại sao bố lại là bố trong truyện cổ tích."
Cừu Vui Vẻ nắm hai ngón tay của anh kéo anh đi, bi bộ nói: “Bố...!đi theo con..."
Phương Thành cúi người để mặc cậu nhóc dắt đi, để xem cậu dẫn anh đi đâu.
Cừu Vui Vẻ dắt Phương Thành đi tới phòng khách.
Cu cậu nhìn quanh một lượt, sau đó đi đến trước tủ quần áo, mở cửa tủ ra rồi chỉ vào chiếc vali nhỏ nhất ở ngăn trên cùng: “Bố, cái đó, cái đó..."
Phương Thành nhìn cậu nhóc một cái rồi vươn tay lấy vali đặt xuống đất.
Cừu Vui Vẻ hơi vụng về mở khóa kéo rồi mở vali ra,bên trong toàn là truyện cổ tích: “Bố, đây là truyện của Cừu Vui Vẻ hết đấy ạ..."
Phương Thành dở khóc dở cười: “Con gọi bố tới đây là để xem đống truyện của con sao?"
Cừu Vui Vẻ cười tít mắt, lanh lợi cầm một cuốn,sau đó mở ra: “Bố, bố ở đây nè." Phương Thành cụp mắt nhìn về phía Cừu Vui Vẻ chỉ.
Anh ngây ra, là hình của anh.
Phương Thành cầm cuốn truyện lên lật từng tờ một,gần như cứ cách vài trang lại được dán một tấm hình của anh, là ảnh mà phòng làm việc của anh dùng để tuyên truyền ở trên website, trong bức hình, anh còn đang mặc áo khoác trắng.
Cừu Vui Vẻ nhếch miệng cười nói: “Mẹ nói bố là chuyên gia phục chế văn vật.
Mặc dù Cừu Vui Vẻ không biết phục chế văn vật là gì nhưng con biết chính là sửa lại đồ bị hỏng."
Phương Thành nói với vẻ không thể tin nổi: “Những bức hình này do mẹ con dán sao?"
Cừu Vui Vẻ gật đầu: “Vâng.Có lúc mẹ còn lén lút ngắm ảnh bố rồi khóc đó.Nhưng lúc con hỏi, mẹ còn nói là mẹ không khóc."
Phương Thành thì thầm: “Mẹ con còn lén khóc sao...?"
Cừu Vui Vẻ lại chỉ vào mấy cuốn truyện khác: “Cuốn nào ở đây cũng có hình của bố."
Phương Thành đặt cuốn truyện trong tay xuống,sau đó mở mấy cuốn còn lại bên trong vali, giống hệt với lời Cừu Vui Vẻ nói,mỗi một cuốn đều dán hình của anh.
Cừu Vui Vẻ đi vòng tới bên cạnh Phương Thành rồi ôm lấy cổ anh: “Bố ơ...!Mẹ luôn nói bố là bố trong truyện cổ tích, con còn tưởng bố là giả đó..."
Phương Thành bỏ cuốn truyện xuống, ôm cậu nhóc, mắt anh hơi đỏ: “Bố là thật,sao lại là giả được."
"Vậy tại sao bố không đi tìm Cừu Vui Vẻ và mẹ ạ?"
"ừm...!Bởi vì bố bị lạc đường..."
Lúc Phương Thành bế Cừu Vui Vẻ đi ra, Vu Đồng quay sang nhìn hai người: “Hai bố con vừa làm gì sau lưng em đấy?"
Phương Thành đặt Cừu Vui Vẻ lên ghế sô pha, bật ti vi cho cậu nhóc xem.
Anh sờ đầu cậu rồi nói: “Cừu Vui Vẻ ngồi ngoan ở đây xem phim nhé,bố có chuyện muốn nói với mẹ."
"Vâng..."
Vu Đồng chớp mắt.Chuyện gì vậy?Cô không có chuyện gì muốn nói với anh đâu.
Phương Thành nắm cổ tay Vu Đồng, dắt cô đi vào phòng sách.
Cô quay sang Cừu Vui Vẻ, mắt trợn lên trợn xuống.
Vu Đồng: Cừu Vui Vẻ! Con vừa nói gì với bố vậy?
Cừu Vui Vẻ: Con không nói gì hết đâu ~ ^o^
Phương Thành đóng cửa lại, Vu Đồng chỉ ra bên ngoài, nói chậm lì rì: “Không ăn...!sáng ạ?"
Phương Thành bỗng ôm chầm lấy cô, dọa cô giật nảy mình: “Vu Đồng..."
Vu Đồng ngơ ngác vỗ lưng anh: “Anh sao vậy?"
Phương Thành rầu rĩ nói: “Nếu em nhớ anh,tại sao không quay về sớm hơn?"
Vu Đồng mím môi, rốt cuộc Cừu Vui Vẻ đã nói gì với anh vậy...
Vu Đồng mỉm cười: “Không phải bây giờ em đã quay về rồi hay sao..." Cô vẫn tránh nặng tìm nhẹ như trước kia.
Phương Thành buông cô ra, nhìn thẳng vào cô: “Cừu Vui Vẻ nói em luôn nhìn hình của anh mà khóc.
Có chuyện này không?"
Vu Đồng: →_→ Cừu Vui Vẻ,con xong đời rồi...
Vu Đồng cười ngây ngô: “Hì hì...!Đấy là bởi vì hình...!hình của anh!Làm! Cay! Mắt!"
Phương Thành: “..."
Phương Thành đến gần cô, môi khẽ chạm lên khóe môi cô: “Được rồi, ra ngoài thôi."
Vu Đồng cắn môi, mắt cong cong khẽ cười.Cô ôm cổ anh nói nhỏ: “Cừu Vui Vẻ có thể xem ti vi cực kì lâu..."
Phương Thành cười khẽ: “Em muốn làm gì?"
Vu Đồng nói với vẻ lưu manh: “Một khắc buổi sáng đáng giá ngàn vàng đấy..."
"Như vậy được không?"
"Anh không muốn hả?"
...
Lúc Vu Đồng đi ra,đôi mắt đen láy của cô sáng lấp lánh,môi hơi sưng đỏ, trêu ghẹo không thành còn bị trêu ghẹo lại.
Đến cô cũng không nhớ đây là lần thứ bao nhiêu cô bị ngã ngựa rồi.
Phương Thành mặt mày tỉnh bơ bế Cừu Vui Vẻ lên,bế cậu nhóc đến bàn ăn: “Ăn sáng với bố nào!"
"Bố ơi, bố mẹ làm gì ở bên trong vậy ạ?"
Phương Thành cúi xuống nhìn cậu nhóc, thản nhiên nói: “Dạy kèm tại nhà."
Tại ngôi biệt thự giữa hồ của nhà họ Phương.
Ôn Tú Nhã đang nghe hí kịch được phát từ chiếc máy stereo kiểu cũ,gương mặt đầy những nếp nhăn toát lên vẻ hài lòng.
Tay bà hơi nhấc lên, chậm rãi khua tay theo giai điệu, miệng ngâm nga không rõ lời.
Từ Kiến đi tới gõ cửa, Ôn Tú Nhã hơi mở mắt ra.
Từ Kiến gật đầu,Ôn Tú Nhã xua tay nói với giúp việc: “Mọi người đi ra ngoài trước đi."
Đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người, Ôn Tú Nhã ấn ngón tay tắt loa stereo đi, không nhanh không chậm ngẩng đầu nhìn ông: “Nói đi."
"Lão phu nhân,Vu Đồng quay lại rồi."
Ôn Tú Nhã mở to hai mắt,giọng trở nên cao vút: “Quay lại rồi sao?" Cảm thấy mình hơi thất thố,bà bình tĩnh lại, thở phào: "Quay lại là tốt rồi, quay lại là tốt rồi..."
Từ Kiến nói tiếp: “Vu Đồng còn mang theo con quay lại."
Ôn Tú Nhã khó đè nén được vẻ mừng rỡ: "Con?"
"Đúng vậy."
Ôn Tú Nhã nói thầm: “Nhưng không phải là ba năm trước,con của nó đã..."
"Chắc là lừa A Thành thôi.
Thằng bé giống A Thành hồi nhỏ y đúc."
Ôn Tú Nhã mỉm cười: “Thật sao...!Rất tốt, rất tốt rất tốt."
Ngón tay Ôn Tú Nhã gõ lên tay vịn của chiếc ghế gỗ như đang suy tư gì đó.
Bất chợt, bà đứng lên hỏi: “Bây giờ Vu Đồng đang ở đâu?"
"Ở nhà A Thành."
Ôn Tú Nhã không thể chờ đợi được nữa: “Từ Kiến, mau đưa tôi đi."
Từ Kiến gật đầu: “Vâng."
...
Phương Thành đi làm, Vu Đồng ở nhà bán hàng qua mạng,Cừu Vui Vẻ tự ngồi chơi mấy trò chơi rèn luyện trí tuệ.
Vu Đồng vừa mới giải quyết xong vấn đề địa chỉ của một khách hàng thì chuông cửa bỗng vang lên.
Vu Đồng buông con chuột trong tay xuống, đứng lên đi tới cửa, là Phương Thành quên mang đồ sao?
Cô hờ hững ấn màn hình camera lên.
Cừu Vui Vẻ thấymẹ đứng ngây ra thì chạy lon ton đến bên cạnh cô,tay cầm con khủng long nhỏ nhìn người trong màn hình.
Cu cậu kéo ống quần
Vu Đồng hỏi: “Mẹ ơi,bà ấy là ai vậy ạ?"
Lòng bàn tay Vu Đồng đổ mồ hôi.
Cô ngồi xuống, nhếch miệng cười ra hiệu “xuyt" với Cừu Vui Vẻ,tỏ ý cậu nhóc đừng lên tiếng.
Cô nói thầm: “Cừu Vui Vẻ,mẹ con mình chơi trốn tìm,giả vờ như đang không ở nhà nhé."
Cừu Vui Vẻ gật đầu.
Vu Đồng ôm Cừu Vui Vẻ,cẩn thận ngồi xuống sàn nhà.Cô không biết rằng hiệu quả cách âm của căn nhà rất tốt, bên ngoài hoàn toàn không nghe được âm thanh bên trong.
"Kính coong." Tiếng chuông cửa lại vang lên.
Vu Đồng liếc sang nhìn hai người đang đứng ngoài cửa, nước mắt sắp chảy cả ra, chỉ mong bọn họ mau mau rời đi.
Ôn Tú Nhã đứng ngoài cửa nói: “Bọn nó không ở nhà sao?"
Từ Kiến bĩnh tĩnh nói: “Có thể là ra ngoài rồi."
Ôn Tú Nhã thở dài,đợi thêm một lát mà thấy vẫn không có ai ra mở cửa.
Lúc này bà mới bước vào thang máy rời đi.
Khi Vu Đồng ngầng đầu lên thì đã không còn ai đứng ở ngoài cửa nữa.
Cô như trút được gánh nặng, Cừu Vui Vẻ được cô ôm trong lòng hỏi:
"Mẹ ơi, mẹ ôm con sắp nghẹt thở rồi."
Vu Đồng buông cậu nhóc ra: “Được rồi, con đi chơi một mình đi."
Cừu Vui Vẻ chu môi,vươn bàn tay mập mạp ra lau nước mắt cho cô: “Mẹ ơi, sao mẹ lại khóc ạ?"
Vu Đồng sửng sốt sờ mặt.Vậy mà cô lại khóc.
Sợ Cừu Vui Vẻ bị dọa, cô vội vàng dùng tay áo lau nước mắt, cười nói: “Không, mẹ không khóc, mắt mẹ bị cay thôi."
Cừu Vui Vẻ làm nũng: “Mắt mẹ bị cay ạ...!Vậy mẹ nghỉ ngơi một lát đi ạ...!Để Cừu Vui Vẻ hôn mẹ nà..."
Cừu Vui Vẻ hôn lên mắt Vu Đồng.
Cô khẽ bẹo cái má núng nính của cu cậu: “Ừm,Cừu Vui Vẻ ngoan lắm."
Quay lại xe ô tô, Ôn Tú Nhã không hề có ý rời đi luôn mà còn nán lại ở dưới khi chung cư của Phương Thành một hồi lâu.
Từ Kiến ngồi trên ghế lái không nhịn được hỏi: “Lão phu nhân,về nhà chứ ạ?"
Ôn Tú Nhã khoát tay,nhíu mày: “Vu Đồng không ở nhà thật? Hay là..."
Từ Kiến nhanh chóng gạt bỏ sự nghi ngờ của bà: "Chắc là không ở nhà.
Nếu không thì con bé đã không không ra mở cửa."
Ôn Tú Nhã bỏ đi vẻ mặt hiền vẫn luôn thường trực: “Vậy sao..."
Bà gõ "cộc CỘc cộc" lên chiếc túi da đang đeo trên cổ tay.
Nếu lúc trước Vu Đồng rời đi không phải vì đã mất con thì chắc chắc là Hứa Tuệ Tâm đã nói gì đó với cô,khiến cô không chịu đựng được nên mới rời đi.
Nên là,rốt cuộc Hứa Tuệ Tâm đã nói gì với cô đây...
Ôn Tú Nhã nhìn thẳng về phía trước,nói với vẻ nghiêm nghị: “Từ Kiến, đưa tôi đến một nơi."
Nơi Ôn Tú Nhã muốn đến không phải đâu khác mà chính là nhà tù giam giữ Hứa Tuệ Tâm.
Lúc Hứa Tuệ Tâm đeo còng số tám đi ra từ bên trong, người ngợm bà ta bẩn thỉu, mặt có thêm mấy vết sẹo, một mắt mở to,mắt kia thì bởi vì sưng húp tím tái mà nhắm tịt lại.
Trên tay,trên cổ chằng chịt vết thương đã liền hoặc vừa mới có.Bà ta vốn luôn vênh váo mà bây giờ nhìn vôcùng đáng thương, thảm hại.
Hứa Tuệ Tâm ngồi đối diện với Ôn Tú Nhã.
Bên mắt vẫn mở to được của bà ta trợn trừng nhìn Ôn Tú Nhã, khiến người ta sởn hết cả gai ốc.
Ôn Tú Nhã vẫn mặt không đổi sắc: “Xem ra cô sống trong đấy cũng không tốt lắm."
Hứa Tuệ Tâm lạnh lùng cười to: "Ha ha ha.Những thứ này không phải kết cục mà bà và Phương Thành muốn nhìn thấy hay sao? Trông thấy dáng vẻ người không ra người, ma không ra ma của tôi, các người sung sướng lắm nhỉ?"
Ôn Tú Nhã lạnh lùng gọi bà ta,muốn để bà ta tỉnh táo lại: “Hứa Tuệ Tâm."
Hứa Tuệ Tâm vén mái tóc rối tung rối mù lên,hất cằm, nhếch môi hỏi: “Sao?Lão bất tử,có chuyện gì cầu xin tôi à? Nếu không thì sao bà có thể tốt bụng tới thăm tôi chứ? Hơn nữa đã ba năm rồi mà bà mới lần đầu tiên hạ cố đến nơi chim chẳng thèm ỉa này gặp tôi.
Thật là làm phiền bà quá, phải hạ mình như thế." Từng câu từng chữ của Hứa Tuệ Tâm đều toát lên vẻ châm chọc.
Ôn Tú Nhã vẫn hờ hững: “Tôi có chuyện muốn hỏi cô."
Hứa Tuệ Tâm hừ lạnh: “Vậy thì có rắm mau thả đi!"
Ôn Tú Nhã hỏi không nhanh không chậm: “Ba năm trước,lúc cô nhốt Vu Đồng trong ngôi ấy, cô đã nói gì với nó?"
Hứa Tuệ Tâm bật cười đầy âm u.
Muốn biết sao? Bà ta cứ không nói đấy: “Tôi chẳng nói gì với nó hết.
Hình như tôi đã làm nó mất con.
Ha ha ha, bà nói xem có thể thảm không?"
Ôn Tú Nhã nhíu mày: “Hứa Tuệ Tâm, cô không sợ gặp báo ứng sao?"
Hứa Tuệ Tâm cúi đầu nghịch bàn tay không còn ngón tay nào lành lặn của mình.Bà ta đã như thế này rồi thì còn sợ gặp báo ứng nữa sao?Lúc trước khi bà ta ép Vu Đồng sờ xương bà già đáng chết này,bà ta cũng không nghĩ đến chuyện mình sẽ được chết tử tế.
Nhưng làm thế thì bà ta được thỏa nguyện, thực sự thỏa nguyện.
Bà ta không muốn Phương Thành sống dễ chịu, không muốn nhà họ Phương được yên bình.
Hứa Tuệ Tâm cười đắc ý: “Bà già, tôi cho bà biết.Tôi muốn nhà họ Phương các người nhà tan cửa nát! Tôi muốn bà chết không tử tế!Tất cả tài sản của các người đều là của con tôi!Tất cả!"
"Vậy Phương Dương thì sao? Cô yêu nó như vậy.Lúc trước cô ép Đường Dung rời khỏi nó,rồi gả vào nhà họ Phương.Nhưng tất cả những chuyện mà cô làm ra,cô đã từng nghĩ cho Phương Dương chưa? Lúc nào cô cũng chỉ nhắc tới con côn, con cô! Khụ khu..."
Ôn Tú Nhã lấy khăn tay che miệng.
Bà nổi giận thở dốc, không chịu đựng nổi.
Hứa Tuệ Tâm cười ha hả.
Bà ta mở to đôi mắt ngân ngấn lệ: "Đứa con trai của bà,đứa con trai Phương Dương của bà là đồ đê tiện! Đứng núi này trông núi nọ, sau khi li hôn với Đường Dung thì không có ngày nào là không nhớ bà ta.
Ông ta còn nói nếu lúc trước không phải tôi quyến rũ ông ta thì ông ta đã không li hôn với Đường Dung.
Ha ha ha."
"Bà già,bà nhìn thằng con con ngoan của bà đi.Còn muốn sửa lại lỗi lầm.Kết hôn với tôi chưa được mấy ngày đã chia phòng ngủ.Đâu phải là bà không biết đâu.
Sao? Ông ta cưới tôi vào nhà, đối xử bất nhân bất nghĩa với tôi, chẳng lẽ còn muốn tôi lấy đức báo oán sao? Tôi nhổ vào!
Nghĩ hay thật!"
Ôn Tú Nhã sa sầm mặt mày,nhìn lăm lăm Hứa Tuệ Tâm với vẻ hung ác.
Hứa Tuệ Tâm nói tiếp: “Có điều ông ta vẫn còn đối tốt với tôi,cho tôi một đứa con.
Hơn nữa, ông ta cũng thương Phương Quân, nên tôi cũng không hận ông ta nữa."
Ôn Tú Nhã nghiến răng: “Hứa Tuệ Tâm, rốt cuộc cô muốn gì?"
Hứa Tuệ Tâm xích lại gần vách kính: “Tôi muốn gì à?"
Bà ta đạp mạnh lên mặt kính: "Tôi muốn tất cảnhững thứ bà bảo vệ, bà càng muốn bảo vệ thì tôi càng phải cướp lấy! Bà dựa vào đâu mà lại đối xử thiên vị! Sựa vào đâu mà lại thiên vị Phương Thành! Con trai tôi có chỗ nào không tốt! Có chỗ nào không tốt chứ!"
Ôn Tú Nhã đứng lên định rời đi.Bà vốn không nên tới đây.Bà không có gì để nói chuyện với hạng người như Hứa Tuệ Tâm.
Bà hờ hững nói: “Có không có chỗ nào không tốt cả, chỉ có điều, nó lại có bà mẹ là cô nên tôi sẽ vĩnh viễn không thích nó!"
Dứt lời, Ôn Tú Nhã xoay người rời đi.
Hứa Tuệ Tâm ra sức đập vào vách ngăn bằng kính: “Bà già! Bà không được đi!Bà già đáng chết!"
Ôn Tú Nhã khuất bóng ở cửa ra vào,Hứa Tuệ Tâm vô lực lùi lại.
Bà ta thất thểu ngồi trên ghế, vừa cười vừa lẩm bẩm nói với vẻ đáng sợ: “Bà già, bà cho rằng chuyện bà làm không có sơ hở gì sao...!Nếu để Phương Thành biết...bà hãy xem nó sẽ như thế nào...!Bà là người bà mà nó yêu kính nhất đó...!Ha ha ha..."
Vu Đồng hồn vía lên mây đến tận buổi chiều,từ lúc Ôn Tú Nhã đến là cô liền bắt đầu hốt hoảng.
Lúc Phương Thành tan tầm về nhà, Cừu Vui Vẻ hào hứng chạy ra cửa ôm chân anh: “Bốô.."
"Hây - "
Phương Thành đặt cặp xuống để bế Cừu Vui Vẻ.
Anh hôn cu cậu một cái rồi quay sang nhìn Vu Đồng đang ôm đầu ngồi ngần người nhìn máy tính.
Anh đi tới, hỏi Cừu Vui Vẻ: “Cừu Vui Vẻ, mẹ con sao vậy?"
Vu Đồng hoàn hồn, đứng dậy lắc đầu: “Em không sao, hơi mệt thôi."
"Đói không?"
Vu Đồng cười gật đầu: “Có."
Phương Thành bỏ Cừu Vui Vẻ xuống, cởi áo khoác ra, xắn ống tay áo lên rồi đi vào phòng bếp,mặc tạp dề bắt đầu nấu cơm.
Vu Đồng vẫn đứng nguyên tại chỗ ngắm nhìn anh nấu cơm.
Trên bàn cơm,Phương Thành gắp thức ăn cho Vu Đồng, cô chỉ lặng lẽ ăn, ai cũng nhìn ra cô đang có tâm sự nặng nề.
Phương Thành quay sang nói với Cừu Vui Vẻ: “Cừu Vui Vẻ, tối nay con tự ngủ một mình nhé, được không?Mấy hôm trước bố đã chắn giường ở phòng của con rồi.Con sẽ không rơi xuống đất đâu."
Cừu Vui Vẻ lắc đầu: “Con không muốn đâu-"
Phương Thành chỉ Vu Đồng: “Cừu Vui Vẻ,con nhìn dáng vẻ vô cùng mệt mỏi của mẹ con đi.Tối nay chắc mẹ con lại ngồi ngây ra một mình đó."
Cừu Vui Vẻ chớp đôi mắt to tròn, nhìn Vu Đồng đang ngẩng người ra với vẻ vô cùng đáng thương.Cu cậu chu môi, rồi lại liếc sang Phương Thành:
"Vâng.."
"Ngoan
Giây lát sau, Vu Đồng hoàn hồn: “Hả?"
Cừu Vui Vẻ cười hì hì: “Mẹ ơi, hôm nay Cừu Vui Vẻ sẽ ngủ một mình..."
"Không phải con muốn ngủ cùng mẹ sao?"
Cừu Vui Vẻ lắc đầu: “Cừu Vui Vẻ lớn rồi, có thể ngủ một mình được rồi ạ..."
Vu Đồng: Hả? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong lúc cô ngẩn người vậy?
Vu Đồng nhìn Phương Thành.Anh chỉ gắp thức ăn cho cô mà không nói gì.
Cô có giác như mình đã bỏ lỡ một trăm triệu...
Đến tối, Vu Đồng dỗ Cừu Vui Vẻ ngủ xong liền bưng cốc trà đến phòng sách.
Sau khi trở về,cô phát hiện tối nào Phương Thành cũng ở trong phòng sách rất lâu.
Cô đoán chắc là có liên quan đến chuyện của tập đoàn Phương thị.
Cô gõ cửa rồi mở cửa bước vào, sau đó lại đóng cửa lại.
Phương Thành dừng việc đang làm dở lại,bỏ kính xuống,nhìn cô khẽ cười: “Cừu Vui Vẻ ngủ rồi à?"
Vu Đồng đáp “Ừm" rồi đặt cốc trà bên cạnh anh.Cô ngượng ngùng nói: “Em pha đó, chắc là không ngon đâu.Anh uống thử đi."
Phương Thành vẫy tay với cô.
Vu Đồng đi vòng sang cạnh anh.
Phương Thành ôm cô,để cô ngồi lên đùi mình: “Sao không thấy em có thêm chút thịt nào nhỉ?"
Vu Đồng nhướng mày: “Có mà..."
"Không nhìn ra đó.."
Vu Đồng nói với vẻ lưu manh: "Em biến từ A thành B rồi đó..." (bạn ấy đang nói về size áo ngực)
Phương Thành che miệng bật cười thành tiếng: "Ừm...!Vậy sao..."
Anh khẽ vuốt ve mái tóc dài của cô: “Hôm nay có tâm sự à?"
Vu Đồng hơi run lên: “Không.
Em bán hàng qua mạng,có khách phản hồi không tốt nên em cãi qua lại vài câu thôi."
Phương Thành biết cô đang nói dối nhưng cũng không hề vạch trần cô.
Vu Đồng liếc nhìn màn hình máy tính của Phương Thành, kiếm chủ đề: “Phương Thành, có phải hôm Tiểu Tuyết anh đã đến chùa Nam An không?”
Phương Thành ngạc nhiên: “Sao em biết?”Vu Đồng lấy điện thoại từ trong áo ngủ ra, bật cho anh xem bức ảnh: “Có dân mạng chụp được này.”
Phương Thành liếc qua bức ảnh, thản nhiên nói: “Anh muốn đi thăm ông, cũng muốn thử vận may, đoán xem liệu có thể gặp được em ở đó hay không?”
Vu Đồng quay mặt sang nhìn thẳng vào mắt anh: “Hôm ấy em cũng ở đó.”
Phương Thành chợt nhớ ra đoạn sau anh có nghe thấy giọng nói của trẻ con và giọng nói của con gái.
Có lẽ đó thật sự là Vu Đồng.“Em và Cừu Vui Vẻ đến ăn mì đúng không?”
“Đúng rồi, sao anh biết?”Trán Phương Thành chạm vào chán cô.
Rõ ràng là hôm đó anh đã để vuột mất cô.
Anh nắm chặt tay cô, lấy điện thoại từ trong tay cô ra đặt trên bàn máy tính, tay kia đặt lên phần gáy của cô, kéo cô về phía anh rồi hôn cô.
Vu Đồng hơi thẹn thùng: “Anh đột ngột như thế là muốn làm gì…”
Chóp mũi anh cọ lên cổ cô: “Làm chuyện buổi sáng chưa làm xong…”
Thật ra hồi sáng hai người vẫn chưa hề làm gì hết… thì đã dừng rồi…
Vu Đồng lắp bắp: “Ở, ở đây á?”
“Không phải hồi sáng cũng ở đây hay sao?”
“Nhưng… ưm…” Vu Đồng còn định nói gì đã nhưng đã không còn nói được nữa.
Bởi vì tối nào Cừu Vui Vẻ cũng ngủ cùng cô nên từ lúc cô quay lại đến giờ, bọn họ vẫn chưa có lần nào.
Nhưng… Lần đầu tiên cửu biệt trùng phùng lại ở nơi này sao?
“Đổi… Đổi… chỗ khác… đi… ưm”
Vu Đồng: Đúng là hoàn toàn chẳng thèm để lời cô nói vào tai mà! (>﹏.
Sau khi Vu Đồng quay lại, rõ ràng là Phương Thành tươi tắn hơn rất nhiều,ngày ba bữa có quy luật,giờ giấc ngủ cố định, quan trọng nhất là tâm trạng vui vẻ.
Ánh nắng hắt vào từ ngoài cửa sổ, chiếu vào khiến lòng người ta thấy ấm áp.
Phương Thành đang thong thả chuẩn bị bữa sáng, Vu Đồng đã bật máy tính bắt đầu làm việc ở phòng khách.
"Bổ trong truyện cổ tích ơi..." Cừu Vui Vẻ cười hì hì chạy về phía Phương Thành rồi ôm chân anh.
Cu cậu ngửa đầu lên, đôi mắt đen láy sáng ngời nhìn anh.
Phương Thành hơi nghi hoặc, Cừu Vui Vẻ lúc thì gọi anh là bố, lúc thì lại gọi anh là bố trong truyện cổ tích.Tại sao vậy?
Anh tắt bếp rồi ngồi xuống ngang tầm mắt Cừu Vui Vẻ, dịu dàng hỏi: “Thả Nhàn, tại sao bố lại là bố trong truyện cổ tích."
Cừu Vui Vẻ nắm hai ngón tay của anh kéo anh đi, bi bộ nói: “Bố...!đi theo con..."
Phương Thành cúi người để mặc cậu nhóc dắt đi, để xem cậu dẫn anh đi đâu.
Cừu Vui Vẻ dắt Phương Thành đi tới phòng khách.
Cu cậu nhìn quanh một lượt, sau đó đi đến trước tủ quần áo, mở cửa tủ ra rồi chỉ vào chiếc vali nhỏ nhất ở ngăn trên cùng: “Bố, cái đó, cái đó..."
Phương Thành nhìn cậu nhóc một cái rồi vươn tay lấy vali đặt xuống đất.
Cừu Vui Vẻ hơi vụng về mở khóa kéo rồi mở vali ra,bên trong toàn là truyện cổ tích: “Bố, đây là truyện của Cừu Vui Vẻ hết đấy ạ..."
Phương Thành dở khóc dở cười: “Con gọi bố tới đây là để xem đống truyện của con sao?"
Cừu Vui Vẻ cười tít mắt, lanh lợi cầm một cuốn,sau đó mở ra: “Bố, bố ở đây nè." Phương Thành cụp mắt nhìn về phía Cừu Vui Vẻ chỉ.
Anh ngây ra, là hình của anh.
Phương Thành cầm cuốn truyện lên lật từng tờ một,gần như cứ cách vài trang lại được dán một tấm hình của anh, là ảnh mà phòng làm việc của anh dùng để tuyên truyền ở trên website, trong bức hình, anh còn đang mặc áo khoác trắng.
Cừu Vui Vẻ nhếch miệng cười nói: “Mẹ nói bố là chuyên gia phục chế văn vật.
Mặc dù Cừu Vui Vẻ không biết phục chế văn vật là gì nhưng con biết chính là sửa lại đồ bị hỏng."
Phương Thành nói với vẻ không thể tin nổi: “Những bức hình này do mẹ con dán sao?"
Cừu Vui Vẻ gật đầu: “Vâng.Có lúc mẹ còn lén lút ngắm ảnh bố rồi khóc đó.Nhưng lúc con hỏi, mẹ còn nói là mẹ không khóc."
Phương Thành thì thầm: “Mẹ con còn lén khóc sao...?"
Cừu Vui Vẻ lại chỉ vào mấy cuốn truyện khác: “Cuốn nào ở đây cũng có hình của bố."
Phương Thành đặt cuốn truyện trong tay xuống,sau đó mở mấy cuốn còn lại bên trong vali, giống hệt với lời Cừu Vui Vẻ nói,mỗi một cuốn đều dán hình của anh.
Cừu Vui Vẻ đi vòng tới bên cạnh Phương Thành rồi ôm lấy cổ anh: “Bố ơ...!Mẹ luôn nói bố là bố trong truyện cổ tích, con còn tưởng bố là giả đó..."
Phương Thành bỏ cuốn truyện xuống, ôm cậu nhóc, mắt anh hơi đỏ: “Bố là thật,sao lại là giả được."
"Vậy tại sao bố không đi tìm Cừu Vui Vẻ và mẹ ạ?"
"ừm...!Bởi vì bố bị lạc đường..."
Lúc Phương Thành bế Cừu Vui Vẻ đi ra, Vu Đồng quay sang nhìn hai người: “Hai bố con vừa làm gì sau lưng em đấy?"
Phương Thành đặt Cừu Vui Vẻ lên ghế sô pha, bật ti vi cho cậu nhóc xem.
Anh sờ đầu cậu rồi nói: “Cừu Vui Vẻ ngồi ngoan ở đây xem phim nhé,bố có chuyện muốn nói với mẹ."
"Vâng..."
Vu Đồng chớp mắt.Chuyện gì vậy?Cô không có chuyện gì muốn nói với anh đâu.
Phương Thành nắm cổ tay Vu Đồng, dắt cô đi vào phòng sách.
Cô quay sang Cừu Vui Vẻ, mắt trợn lên trợn xuống.
Vu Đồng: Cừu Vui Vẻ! Con vừa nói gì với bố vậy?
Cừu Vui Vẻ: Con không nói gì hết đâu ~ ^o^
Phương Thành đóng cửa lại, Vu Đồng chỉ ra bên ngoài, nói chậm lì rì: “Không ăn...!sáng ạ?"
Phương Thành bỗng ôm chầm lấy cô, dọa cô giật nảy mình: “Vu Đồng..."
Vu Đồng ngơ ngác vỗ lưng anh: “Anh sao vậy?"
Phương Thành rầu rĩ nói: “Nếu em nhớ anh,tại sao không quay về sớm hơn?"
Vu Đồng mím môi, rốt cuộc Cừu Vui Vẻ đã nói gì với anh vậy...
Vu Đồng mỉm cười: “Không phải bây giờ em đã quay về rồi hay sao..." Cô vẫn tránh nặng tìm nhẹ như trước kia.
Phương Thành buông cô ra, nhìn thẳng vào cô: “Cừu Vui Vẻ nói em luôn nhìn hình của anh mà khóc.
Có chuyện này không?"
Vu Đồng: →_→ Cừu Vui Vẻ,con xong đời rồi...
Vu Đồng cười ngây ngô: “Hì hì...!Đấy là bởi vì hình...!hình của anh!Làm! Cay! Mắt!"
Phương Thành: “..."
Phương Thành đến gần cô, môi khẽ chạm lên khóe môi cô: “Được rồi, ra ngoài thôi."
Vu Đồng cắn môi, mắt cong cong khẽ cười.Cô ôm cổ anh nói nhỏ: “Cừu Vui Vẻ có thể xem ti vi cực kì lâu..."
Phương Thành cười khẽ: “Em muốn làm gì?"
Vu Đồng nói với vẻ lưu manh: “Một khắc buổi sáng đáng giá ngàn vàng đấy..."
"Như vậy được không?"
"Anh không muốn hả?"
...
Lúc Vu Đồng đi ra,đôi mắt đen láy của cô sáng lấp lánh,môi hơi sưng đỏ, trêu ghẹo không thành còn bị trêu ghẹo lại.
Đến cô cũng không nhớ đây là lần thứ bao nhiêu cô bị ngã ngựa rồi.
Phương Thành mặt mày tỉnh bơ bế Cừu Vui Vẻ lên,bế cậu nhóc đến bàn ăn: “Ăn sáng với bố nào!"
"Bố ơi, bố mẹ làm gì ở bên trong vậy ạ?"
Phương Thành cúi xuống nhìn cậu nhóc, thản nhiên nói: “Dạy kèm tại nhà."
Tại ngôi biệt thự giữa hồ của nhà họ Phương.
Ôn Tú Nhã đang nghe hí kịch được phát từ chiếc máy stereo kiểu cũ,gương mặt đầy những nếp nhăn toát lên vẻ hài lòng.
Tay bà hơi nhấc lên, chậm rãi khua tay theo giai điệu, miệng ngâm nga không rõ lời.
Từ Kiến đi tới gõ cửa, Ôn Tú Nhã hơi mở mắt ra.
Từ Kiến gật đầu,Ôn Tú Nhã xua tay nói với giúp việc: “Mọi người đi ra ngoài trước đi."
Đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người, Ôn Tú Nhã ấn ngón tay tắt loa stereo đi, không nhanh không chậm ngẩng đầu nhìn ông: “Nói đi."
"Lão phu nhân,Vu Đồng quay lại rồi."
Ôn Tú Nhã mở to hai mắt,giọng trở nên cao vút: “Quay lại rồi sao?" Cảm thấy mình hơi thất thố,bà bình tĩnh lại, thở phào: "Quay lại là tốt rồi, quay lại là tốt rồi..."
Từ Kiến nói tiếp: “Vu Đồng còn mang theo con quay lại."
Ôn Tú Nhã khó đè nén được vẻ mừng rỡ: "Con?"
"Đúng vậy."
Ôn Tú Nhã nói thầm: “Nhưng không phải là ba năm trước,con của nó đã..."
"Chắc là lừa A Thành thôi.
Thằng bé giống A Thành hồi nhỏ y đúc."
Ôn Tú Nhã mỉm cười: “Thật sao...!Rất tốt, rất tốt rất tốt."
Ngón tay Ôn Tú Nhã gõ lên tay vịn của chiếc ghế gỗ như đang suy tư gì đó.
Bất chợt, bà đứng lên hỏi: “Bây giờ Vu Đồng đang ở đâu?"
"Ở nhà A Thành."
Ôn Tú Nhã không thể chờ đợi được nữa: “Từ Kiến, mau đưa tôi đi."
Từ Kiến gật đầu: “Vâng."
...
Phương Thành đi làm, Vu Đồng ở nhà bán hàng qua mạng,Cừu Vui Vẻ tự ngồi chơi mấy trò chơi rèn luyện trí tuệ.
Vu Đồng vừa mới giải quyết xong vấn đề địa chỉ của một khách hàng thì chuông cửa bỗng vang lên.
Vu Đồng buông con chuột trong tay xuống, đứng lên đi tới cửa, là Phương Thành quên mang đồ sao?
Cô hờ hững ấn màn hình camera lên.
Cừu Vui Vẻ thấymẹ đứng ngây ra thì chạy lon ton đến bên cạnh cô,tay cầm con khủng long nhỏ nhìn người trong màn hình.
Cu cậu kéo ống quần
Vu Đồng hỏi: “Mẹ ơi,bà ấy là ai vậy ạ?"
Lòng bàn tay Vu Đồng đổ mồ hôi.
Cô ngồi xuống, nhếch miệng cười ra hiệu “xuyt" với Cừu Vui Vẻ,tỏ ý cậu nhóc đừng lên tiếng.
Cô nói thầm: “Cừu Vui Vẻ,mẹ con mình chơi trốn tìm,giả vờ như đang không ở nhà nhé."
Cừu Vui Vẻ gật đầu.
Vu Đồng ôm Cừu Vui Vẻ,cẩn thận ngồi xuống sàn nhà.Cô không biết rằng hiệu quả cách âm của căn nhà rất tốt, bên ngoài hoàn toàn không nghe được âm thanh bên trong.
"Kính coong." Tiếng chuông cửa lại vang lên.
Vu Đồng liếc sang nhìn hai người đang đứng ngoài cửa, nước mắt sắp chảy cả ra, chỉ mong bọn họ mau mau rời đi.
Ôn Tú Nhã đứng ngoài cửa nói: “Bọn nó không ở nhà sao?"
Từ Kiến bĩnh tĩnh nói: “Có thể là ra ngoài rồi."
Ôn Tú Nhã thở dài,đợi thêm một lát mà thấy vẫn không có ai ra mở cửa.
Lúc này bà mới bước vào thang máy rời đi.
Khi Vu Đồng ngầng đầu lên thì đã không còn ai đứng ở ngoài cửa nữa.
Cô như trút được gánh nặng, Cừu Vui Vẻ được cô ôm trong lòng hỏi:
"Mẹ ơi, mẹ ôm con sắp nghẹt thở rồi."
Vu Đồng buông cậu nhóc ra: “Được rồi, con đi chơi một mình đi."
Cừu Vui Vẻ chu môi,vươn bàn tay mập mạp ra lau nước mắt cho cô: “Mẹ ơi, sao mẹ lại khóc ạ?"
Vu Đồng sửng sốt sờ mặt.Vậy mà cô lại khóc.
Sợ Cừu Vui Vẻ bị dọa, cô vội vàng dùng tay áo lau nước mắt, cười nói: “Không, mẹ không khóc, mắt mẹ bị cay thôi."
Cừu Vui Vẻ làm nũng: “Mắt mẹ bị cay ạ...!Vậy mẹ nghỉ ngơi một lát đi ạ...!Để Cừu Vui Vẻ hôn mẹ nà..."
Cừu Vui Vẻ hôn lên mắt Vu Đồng.
Cô khẽ bẹo cái má núng nính của cu cậu: “Ừm,Cừu Vui Vẻ ngoan lắm."
Quay lại xe ô tô, Ôn Tú Nhã không hề có ý rời đi luôn mà còn nán lại ở dưới khi chung cư của Phương Thành một hồi lâu.
Từ Kiến ngồi trên ghế lái không nhịn được hỏi: “Lão phu nhân,về nhà chứ ạ?"
Ôn Tú Nhã khoát tay,nhíu mày: “Vu Đồng không ở nhà thật? Hay là..."
Từ Kiến nhanh chóng gạt bỏ sự nghi ngờ của bà: "Chắc là không ở nhà.
Nếu không thì con bé đã không không ra mở cửa."
Ôn Tú Nhã bỏ đi vẻ mặt hiền vẫn luôn thường trực: “Vậy sao..."
Bà gõ "cộc CỘc cộc" lên chiếc túi da đang đeo trên cổ tay.
Nếu lúc trước Vu Đồng rời đi không phải vì đã mất con thì chắc chắc là Hứa Tuệ Tâm đã nói gì đó với cô,khiến cô không chịu đựng được nên mới rời đi.
Nên là,rốt cuộc Hứa Tuệ Tâm đã nói gì với cô đây...
Ôn Tú Nhã nhìn thẳng về phía trước,nói với vẻ nghiêm nghị: “Từ Kiến, đưa tôi đến một nơi."
Nơi Ôn Tú Nhã muốn đến không phải đâu khác mà chính là nhà tù giam giữ Hứa Tuệ Tâm.
Lúc Hứa Tuệ Tâm đeo còng số tám đi ra từ bên trong, người ngợm bà ta bẩn thỉu, mặt có thêm mấy vết sẹo, một mắt mở to,mắt kia thì bởi vì sưng húp tím tái mà nhắm tịt lại.
Trên tay,trên cổ chằng chịt vết thương đã liền hoặc vừa mới có.Bà ta vốn luôn vênh váo mà bây giờ nhìn vôcùng đáng thương, thảm hại.
Hứa Tuệ Tâm ngồi đối diện với Ôn Tú Nhã.
Bên mắt vẫn mở to được của bà ta trợn trừng nhìn Ôn Tú Nhã, khiến người ta sởn hết cả gai ốc.
Ôn Tú Nhã vẫn mặt không đổi sắc: “Xem ra cô sống trong đấy cũng không tốt lắm."
Hứa Tuệ Tâm lạnh lùng cười to: "Ha ha ha.Những thứ này không phải kết cục mà bà và Phương Thành muốn nhìn thấy hay sao? Trông thấy dáng vẻ người không ra người, ma không ra ma của tôi, các người sung sướng lắm nhỉ?"
Ôn Tú Nhã lạnh lùng gọi bà ta,muốn để bà ta tỉnh táo lại: “Hứa Tuệ Tâm."
Hứa Tuệ Tâm vén mái tóc rối tung rối mù lên,hất cằm, nhếch môi hỏi: “Sao?Lão bất tử,có chuyện gì cầu xin tôi à? Nếu không thì sao bà có thể tốt bụng tới thăm tôi chứ? Hơn nữa đã ba năm rồi mà bà mới lần đầu tiên hạ cố đến nơi chim chẳng thèm ỉa này gặp tôi.
Thật là làm phiền bà quá, phải hạ mình như thế." Từng câu từng chữ của Hứa Tuệ Tâm đều toát lên vẻ châm chọc.
Ôn Tú Nhã vẫn hờ hững: “Tôi có chuyện muốn hỏi cô."
Hứa Tuệ Tâm hừ lạnh: “Vậy thì có rắm mau thả đi!"
Ôn Tú Nhã hỏi không nhanh không chậm: “Ba năm trước,lúc cô nhốt Vu Đồng trong ngôi ấy, cô đã nói gì với nó?"
Hứa Tuệ Tâm bật cười đầy âm u.
Muốn biết sao? Bà ta cứ không nói đấy: “Tôi chẳng nói gì với nó hết.
Hình như tôi đã làm nó mất con.
Ha ha ha, bà nói xem có thể thảm không?"
Ôn Tú Nhã nhíu mày: “Hứa Tuệ Tâm, cô không sợ gặp báo ứng sao?"
Hứa Tuệ Tâm cúi đầu nghịch bàn tay không còn ngón tay nào lành lặn của mình.Bà ta đã như thế này rồi thì còn sợ gặp báo ứng nữa sao?Lúc trước khi bà ta ép Vu Đồng sờ xương bà già đáng chết này,bà ta cũng không nghĩ đến chuyện mình sẽ được chết tử tế.
Nhưng làm thế thì bà ta được thỏa nguyện, thực sự thỏa nguyện.
Bà ta không muốn Phương Thành sống dễ chịu, không muốn nhà họ Phương được yên bình.
Hứa Tuệ Tâm cười đắc ý: “Bà già, tôi cho bà biết.Tôi muốn nhà họ Phương các người nhà tan cửa nát! Tôi muốn bà chết không tử tế!Tất cả tài sản của các người đều là của con tôi!Tất cả!"
"Vậy Phương Dương thì sao? Cô yêu nó như vậy.Lúc trước cô ép Đường Dung rời khỏi nó,rồi gả vào nhà họ Phương.Nhưng tất cả những chuyện mà cô làm ra,cô đã từng nghĩ cho Phương Dương chưa? Lúc nào cô cũng chỉ nhắc tới con côn, con cô! Khụ khu..."
Ôn Tú Nhã lấy khăn tay che miệng.
Bà nổi giận thở dốc, không chịu đựng nổi.
Hứa Tuệ Tâm cười ha hả.
Bà ta mở to đôi mắt ngân ngấn lệ: "Đứa con trai của bà,đứa con trai Phương Dương của bà là đồ đê tiện! Đứng núi này trông núi nọ, sau khi li hôn với Đường Dung thì không có ngày nào là không nhớ bà ta.
Ông ta còn nói nếu lúc trước không phải tôi quyến rũ ông ta thì ông ta đã không li hôn với Đường Dung.
Ha ha ha."
"Bà già,bà nhìn thằng con con ngoan của bà đi.Còn muốn sửa lại lỗi lầm.Kết hôn với tôi chưa được mấy ngày đã chia phòng ngủ.Đâu phải là bà không biết đâu.
Sao? Ông ta cưới tôi vào nhà, đối xử bất nhân bất nghĩa với tôi, chẳng lẽ còn muốn tôi lấy đức báo oán sao? Tôi nhổ vào!
Nghĩ hay thật!"
Ôn Tú Nhã sa sầm mặt mày,nhìn lăm lăm Hứa Tuệ Tâm với vẻ hung ác.
Hứa Tuệ Tâm nói tiếp: “Có điều ông ta vẫn còn đối tốt với tôi,cho tôi một đứa con.
Hơn nữa, ông ta cũng thương Phương Quân, nên tôi cũng không hận ông ta nữa."
Ôn Tú Nhã nghiến răng: “Hứa Tuệ Tâm, rốt cuộc cô muốn gì?"
Hứa Tuệ Tâm xích lại gần vách kính: “Tôi muốn gì à?"
Bà ta đạp mạnh lên mặt kính: "Tôi muốn tất cảnhững thứ bà bảo vệ, bà càng muốn bảo vệ thì tôi càng phải cướp lấy! Bà dựa vào đâu mà lại đối xử thiên vị! Sựa vào đâu mà lại thiên vị Phương Thành! Con trai tôi có chỗ nào không tốt! Có chỗ nào không tốt chứ!"
Ôn Tú Nhã đứng lên định rời đi.Bà vốn không nên tới đây.Bà không có gì để nói chuyện với hạng người như Hứa Tuệ Tâm.
Bà hờ hững nói: “Có không có chỗ nào không tốt cả, chỉ có điều, nó lại có bà mẹ là cô nên tôi sẽ vĩnh viễn không thích nó!"
Dứt lời, Ôn Tú Nhã xoay người rời đi.
Hứa Tuệ Tâm ra sức đập vào vách ngăn bằng kính: “Bà già! Bà không được đi!Bà già đáng chết!"
Ôn Tú Nhã khuất bóng ở cửa ra vào,Hứa Tuệ Tâm vô lực lùi lại.
Bà ta thất thểu ngồi trên ghế, vừa cười vừa lẩm bẩm nói với vẻ đáng sợ: “Bà già, bà cho rằng chuyện bà làm không có sơ hở gì sao...!Nếu để Phương Thành biết...bà hãy xem nó sẽ như thế nào...!Bà là người bà mà nó yêu kính nhất đó...!Ha ha ha..."
Vu Đồng hồn vía lên mây đến tận buổi chiều,từ lúc Ôn Tú Nhã đến là cô liền bắt đầu hốt hoảng.
Lúc Phương Thành tan tầm về nhà, Cừu Vui Vẻ hào hứng chạy ra cửa ôm chân anh: “Bốô.."
"Hây - "
Phương Thành đặt cặp xuống để bế Cừu Vui Vẻ.
Anh hôn cu cậu một cái rồi quay sang nhìn Vu Đồng đang ôm đầu ngồi ngần người nhìn máy tính.
Anh đi tới, hỏi Cừu Vui Vẻ: “Cừu Vui Vẻ, mẹ con sao vậy?"
Vu Đồng hoàn hồn, đứng dậy lắc đầu: “Em không sao, hơi mệt thôi."
"Đói không?"
Vu Đồng cười gật đầu: “Có."
Phương Thành bỏ Cừu Vui Vẻ xuống, cởi áo khoác ra, xắn ống tay áo lên rồi đi vào phòng bếp,mặc tạp dề bắt đầu nấu cơm.
Vu Đồng vẫn đứng nguyên tại chỗ ngắm nhìn anh nấu cơm.
Trên bàn cơm,Phương Thành gắp thức ăn cho Vu Đồng, cô chỉ lặng lẽ ăn, ai cũng nhìn ra cô đang có tâm sự nặng nề.
Phương Thành quay sang nói với Cừu Vui Vẻ: “Cừu Vui Vẻ, tối nay con tự ngủ một mình nhé, được không?Mấy hôm trước bố đã chắn giường ở phòng của con rồi.Con sẽ không rơi xuống đất đâu."
Cừu Vui Vẻ lắc đầu: “Con không muốn đâu-"
Phương Thành chỉ Vu Đồng: “Cừu Vui Vẻ,con nhìn dáng vẻ vô cùng mệt mỏi của mẹ con đi.Tối nay chắc mẹ con lại ngồi ngây ra một mình đó."
Cừu Vui Vẻ chớp đôi mắt to tròn, nhìn Vu Đồng đang ngẩng người ra với vẻ vô cùng đáng thương.Cu cậu chu môi, rồi lại liếc sang Phương Thành:
"Vâng.."
"Ngoan
Giây lát sau, Vu Đồng hoàn hồn: “Hả?"
Cừu Vui Vẻ cười hì hì: “Mẹ ơi, hôm nay Cừu Vui Vẻ sẽ ngủ một mình..."
"Không phải con muốn ngủ cùng mẹ sao?"
Cừu Vui Vẻ lắc đầu: “Cừu Vui Vẻ lớn rồi, có thể ngủ một mình được rồi ạ..."
Vu Đồng: Hả? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong lúc cô ngẩn người vậy?
Vu Đồng nhìn Phương Thành.Anh chỉ gắp thức ăn cho cô mà không nói gì.
Cô có giác như mình đã bỏ lỡ một trăm triệu...
Đến tối, Vu Đồng dỗ Cừu Vui Vẻ ngủ xong liền bưng cốc trà đến phòng sách.
Sau khi trở về,cô phát hiện tối nào Phương Thành cũng ở trong phòng sách rất lâu.
Cô đoán chắc là có liên quan đến chuyện của tập đoàn Phương thị.
Cô gõ cửa rồi mở cửa bước vào, sau đó lại đóng cửa lại.
Phương Thành dừng việc đang làm dở lại,bỏ kính xuống,nhìn cô khẽ cười: “Cừu Vui Vẻ ngủ rồi à?"
Vu Đồng đáp “Ừm" rồi đặt cốc trà bên cạnh anh.Cô ngượng ngùng nói: “Em pha đó, chắc là không ngon đâu.Anh uống thử đi."
Phương Thành vẫy tay với cô.
Vu Đồng đi vòng sang cạnh anh.
Phương Thành ôm cô,để cô ngồi lên đùi mình: “Sao không thấy em có thêm chút thịt nào nhỉ?"
Vu Đồng nhướng mày: “Có mà..."
"Không nhìn ra đó.."
Vu Đồng nói với vẻ lưu manh: "Em biến từ A thành B rồi đó..." (bạn ấy đang nói về size áo ngực)
Phương Thành che miệng bật cười thành tiếng: "Ừm...!Vậy sao..."
Anh khẽ vuốt ve mái tóc dài của cô: “Hôm nay có tâm sự à?"
Vu Đồng hơi run lên: “Không.
Em bán hàng qua mạng,có khách phản hồi không tốt nên em cãi qua lại vài câu thôi."
Phương Thành biết cô đang nói dối nhưng cũng không hề vạch trần cô.
Vu Đồng liếc nhìn màn hình máy tính của Phương Thành, kiếm chủ đề: “Phương Thành, có phải hôm Tiểu Tuyết anh đã đến chùa Nam An không?”
Phương Thành ngạc nhiên: “Sao em biết?”Vu Đồng lấy điện thoại từ trong áo ngủ ra, bật cho anh xem bức ảnh: “Có dân mạng chụp được này.”
Phương Thành liếc qua bức ảnh, thản nhiên nói: “Anh muốn đi thăm ông, cũng muốn thử vận may, đoán xem liệu có thể gặp được em ở đó hay không?”
Vu Đồng quay mặt sang nhìn thẳng vào mắt anh: “Hôm ấy em cũng ở đó.”
Phương Thành chợt nhớ ra đoạn sau anh có nghe thấy giọng nói của trẻ con và giọng nói của con gái.
Có lẽ đó thật sự là Vu Đồng.“Em và Cừu Vui Vẻ đến ăn mì đúng không?”
“Đúng rồi, sao anh biết?”Trán Phương Thành chạm vào chán cô.
Rõ ràng là hôm đó anh đã để vuột mất cô.
Anh nắm chặt tay cô, lấy điện thoại từ trong tay cô ra đặt trên bàn máy tính, tay kia đặt lên phần gáy của cô, kéo cô về phía anh rồi hôn cô.
Vu Đồng hơi thẹn thùng: “Anh đột ngột như thế là muốn làm gì…”
Chóp mũi anh cọ lên cổ cô: “Làm chuyện buổi sáng chưa làm xong…”
Thật ra hồi sáng hai người vẫn chưa hề làm gì hết… thì đã dừng rồi…
Vu Đồng lắp bắp: “Ở, ở đây á?”
“Không phải hồi sáng cũng ở đây hay sao?”
“Nhưng… ưm…” Vu Đồng còn định nói gì đã nhưng đã không còn nói được nữa.
Bởi vì tối nào Cừu Vui Vẻ cũng ngủ cùng cô nên từ lúc cô quay lại đến giờ, bọn họ vẫn chưa có lần nào.
Nhưng… Lần đầu tiên cửu biệt trùng phùng lại ở nơi này sao?
“Đổi… Đổi… chỗ khác… đi… ưm”
Vu Đồng: Đúng là hoàn toàn chẳng thèm để lời cô nói vào tai mà! (>﹏.
Bình luận facebook