Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 73: Chương 73
Edit: Cá
Vu Đồng kéo Phương Thành đang mất hồn mất vía ra khỏi nhà họ Phương.
Hai người đứng trên bậc thềm, Vu Đồng quay sang nhìn sườn mặt của anh, cổ họng căng lên, ngoài việc tăng lực siết chặt tay anh hơn, cô cũng không biết nên làm gì.
Vu Đồng liếc nhìn tay trái của anh vẫn đang chảy máu, cô lấy khăn tay thường dùng cho Cừu Vui Vẻ ở trong túi ra, đè chặt miệng vết thương của anh.
Chiếc khăn tay nhanh chóng bị nhuộm đỏ, cô nhìn máu tươi trên tay, ngửi thấy mùi máu tươi gay mũi, nước mắt bỗng dâng trào.
Vu Đồng nghẹn ngào: “Phương Thành...!Anh phải đến bệnh viện...!Nhưng em không biết lái xe...!Làm sao đây..."
Với dáng vẻ này của Phương Thành thì chắc chắc cũng không thể lái xe.
"Cô Vu,để tôi lái xe đi."
Từ Kiến đi ra từ bên trong,tới nói với Vu Đồng.
Ông đã nghe được ít nhiều chuyện vừa xảy ra.Ông đã làm quản gia nhà họ Phương nhiều năm như vậy,cũng không thể nào hoàn toàn không biết gì.
Vu Đồng mím môi gật đầu.
Sau khiTừ Kiến đưa Vu Đồng và Phương Thành đến bệnh viện, Vu Đồng liền để ông rời đi,cô dẫn anh đi khâu vết thương.
Phương Thành không nói một lời, hai mắt vô hồn.
Thỉnh thoảng anh mới nghiêng mặt qua nhìn Vu Đồng,nhưng khi Vu Đồng vừa nhìn thẳng vào anh thì anh lại lập tức quay đi.
Vu Đồng thấy rõ trong mắt Phương Thành chất chứa vẻ áy náy, trốn tránh,tự trách và bất an.
Chuyện cô lo lắng nhất vẫn xảy ra.Cô đã tốn mất ba năm mới có can đảm quay về bên anh.
Vậy thì anh phải mất bao lâu mới có thể chịu đựng được sự thật tàn khốc này đây.
Tay phải Phương Thành vẫn luôn nắm chặt tay cô,dù cô muốn đổi tư thế nhưng anh vẫn chưa từng thả lỏng ra.
Dường như chỉ cầnvừa thả lỏng ra là cô gái trước mặt sẽ chạy mất luôn, cũng sẽ không trở lại nữa.
Vu Đồng nhỏ nhẹ trấn an anh: “Phương Thành,em không đi,không đi..."
Phương Thành gật đầu,tay vẫn không có dẫu hiệu muốn thả lỏng ra.
Khâu vết thương xong, hai người về nhà.
Vu Đồng dẫn Phương Thành đi đến nhà vệ sinh,cởi quần áo dính máu trên người anh ra rồi lại đến phòng ngủ lấy quần áo sạch thay cho anh.Sau đó, cô cẩn thận dùng khăn mặt lau vết máu trên đầu ngón tay cho anh.
Làm xong tất cả những việc này, hai tay Vu Đồng xoa lên mặt anh, khiến anh nhìn thẳng vào cô: “Phương Thành,em rất ổn,em không sao hết.
Tấtcả mọi chuyện này không liên quan gì tới anh cả.
Không phải lỗi của anh,anh hiểu chứ?"
Đôi mắt đỏ hoe của Phương Thành hơi nheo lại nhìn cô.Anh dùng tay phải nâng mặt cô lên.
Anh cúi người xuống,đụng trán vào trán cô,
Phương Thành chưa từng khóc trước mặt cô, đây là lần đầu tiên.
Anh khóc thút thít mà vô cùng bi ai, anh nuốt tất cả sự nghẹn ngào vào bụng.
Vu Đồng có thể cảm nhận được sự run rẩy của anh, cả người anh không thể kiềm chế mà run lên.
Vu Đồng đỡ anh,vòng tay ôm eo anh.
Cô chỉ cảm thấy làm như vậy có thể tiếp cho anh chút sức mạnh, dù sao thì có chút xíu gì đó vẫn hơn tứ cố vô thân.
Không biết qua bao lâu, Phương Thành mới đứng thẳng dậy, khàn giọng nói: “Vu Đồng...!anh muốn ở một mình"
"Phương Thành..."
"Chỉ một lúc thôi...!Em yên tâm..."
Vu Đồng nhìn anh.Anh cười dịu dàng với cô,cuối cùng cô khẽ gật đầu.
Phương Thành buông tay xoay người, lết cơ thể mệt mỏi tiến từng bước về phía phòng sách.
Vu Đồng lặng lẽ đứng trong nhà vệ sinh, nghethấy tiếng đóng cửa, cuối cùng cô cũng không gắng gượng được nữa mà dựa vào bồn rửa tay mà òa khóc.
Hơn tám giờ tối, căn phòng tối mờ mịt,Vu Đồng ngây ngốc ngồi một mình trong phòng khách.
Cô không bật điện, cũng không bật ti vi.
Phương
Thành thì vẫn ở trong phòng sách,từ sau khi đi vào đó hồi chiều, anh vẫn chưa từng đi ra.
Bốn bề toát lên vẻ âm u,yên lặng đến đáng sợ.
"Kính coong..." Chuông cửa vang lên.
Vu Đồng hoàn hồn, đứng dậy lần mò đi ra mở cửa.Cô bật đèn lên, căn phòng sáng bừng.
Cô giơ tay che ánh sáng chói mắt, chỉ một lát mắt đã quen với ánh sáng, cô liếc nhìn người tới rồi mới mở cửa ra.
Hàn Húc ôm Cừu Vui Vẻ đang ngủ say đứng ngoài cửa nhà Phương Thành.
Anh khẽ hỏi: “Sao lại để thằng bé ở triển lãm mà về một mình vậy?"
Đến khi nhìn thấy sắc mặt hơi trắng bệch của Vu Đồng, anh hơi nhíu mày hỏi: “Sao vậy?"
Vu Đồng đón Cừu Vui Vẻ từ lòng anh: “Anh, anh ngồi trước đi."
Hàn Húc gật đầu đi vào nhà.
trước cánh cửa đã đóng lại.
Cô đi đến trước mặt anh, đưa tay ôm
Sau khi thu xếp cho Cừu Vui Vẻ xong, Vu Đồng đi ra,Hàn Húc vẫn đang đứi anh,khẽ nhỏ giọng thút thít: “Anh,Phương Thành biết rồi, biết hết rồi..."
Hàn Húc vỗ lưng cô,hỏi với vẻ ngờ vực: “Biết cái gì rồi?"
Vu Đồng nói thầm: “Biết những chuyện mà anh và ông muốn giấu em..."
Bàn tay Hàn Húc đang vỗ lưng cô dừng lại, anh sững sờ: “Vu Đồng, em..." Anh tỉnh ra, thảo nào lúc Cừu Vui Vẻ ra đời, cô lại không hề nhìn giới tính của đứa trẻ mà vừa liếc mắt đã xác định Cừu Vui Vẻ là bé trai.
"Biết lúc nào?"
Vu Đồng gật đầu: “Ba năm trước, lúcrời khỏi Phương Thành..."
Lúc đó có thể cô không biết đầy đủ, nhưng hôm qua sau khi xem xong hai cuốn sau của “Sách xương người", tất cả những điểm nghi hoặc còn lại của cô đều đã được giải đáp.
Hàn Húc liếc xung quanh rồi hỏi: “Phương Thành đâu rồi?"
Vu Đồng lắc đầu: "Ở phòng sách..."
Hàn Húc lặng thinh.
Trước kia,anh vẫn luôn chướng mắt Phương Thành bởi vì Phương Thành là người nhà họ Phương, mà tấnbi kịch này đều do một tay nhà họ Phương gây nên.Cho dù Phương Thành không biết gì, cho dù Phương Thành vô tội nhưng anh vẫn không chào đón Phương Thành.
Nhưng hôm nay, anh đã thay đổi cách nghĩ, người đau khổ không chỉ có bọn họ.
Phương Thành yêu Vu Đồng,nỗi đau hiện tại của anh so với bọn họ chỉ hơn chứ không có kém.
Hàn Húc xoa lưng Vu Đồng,dịu dàng nói: “Còn gì muốn biết không? Anh sẽ nói hết cho em, lúc này em sẽ không giấu em điều gì nữa."
Vu Đồng khịt mũi, gật đầu ở trong lòng anh.
Hai người đi đến ngồi xuống ghế số pha.Vu Đồng cúi đầu vặn ngón tay hỏi: “Anh,nếu say này em lại có con, có phải em và Phương Thành...!cũng sẽ bệnh tật đến chết như bố mẹ không..."
Hàn Húc nhìn chằm chằm chiếc nhẫn ngọc trên cổ Vu Đồng: “Không đâu, bắt đầu từ em là sẽ không như vậy nữa."
Vu Đồng ngẩng đầu nhìn anh, nương theo ánh mắtcủa anh mà nhìn chiếc nhẫn trên cổ mình: “Là bởi vì chiếc nhẫn ."
"ừm." Hàn Húc gật đầu.
Anh thở dài nói tiếp: "Chiếc nhẫn ấy,đại khái là vật duy nhất có thể kết thúc số mệnh của thầy sờ cốt, đứa trẻ sinh ra sẽ không còn là thầy sờ cốt nữa.
Em và Phương Thành cũng có thể bình an khỏe mạnh sống tiếp."
Vu Đồng vuốt ve chiếc nhẫn, cắn môi hỏi: “Vậy mẹ thì sao...!Tại sao mẹ lại không dùng..."
Hàn Húc cụp mắt,khẽ nói nhỏ: “Mẹ không kịp dùng nữa, phải đeo chiếc nhẫn ấy trước khi mang thai thì mới có tác dụng.
Lúc bố tìm được chiếc nhẫn thì đã muộn rồi..."
Vu Đồng nhắm mắt lại, khẽ thì thầm: “Mẹ..."
Hàn Húc kể lại từ đầu đến cuối sự việc cho Vu Đồng hiểu rõ.
Sau khi Vu Thiên Thành dốc hết sức để tìm được chiếc nhẫn thì lại phát hiện Kỷ Vân đã không còn cần đến nữa.
Nếu Vu Thiên Thành và Kỷ Vân đã quyết định sinh Vu Đồng ra thì đã chuẩn bị tất cả để chịu chết.
Trước khi chết, ông đã giấu chiếc nhẫn nhẫn vì sợ kẻ xấu tìm được, tiêu hủy món đồ cuối cùng có thể kết thúc số mệnh của thầy sờ cốt.
Vu Thiên Thành là kỳ tài sờ xương của nhà họ Vu.
Ông có thể xem được kiếp trước kiếp sau của người khác, đồng thời việc sờ xương của những người khác nhau, ông bắt đầu học được bí thuật sỜ xương, không thầy mà tự thông tỏ.
Ông đã tính toán xong tất cả mọi thứ, mỗi một chi tiết nhỏ, mỗi một cảnh tượng, bao gồm cả chuyện để lại tin tức cho ông cụ tìm được chiếc nhẫn, chỉ cách cho ông cụ mượn tuổi thọ của kiếp sau.
Mà tất cả những điều này đều là vì để thay đổi vận mệnh của Vu Đồng, kết thúc số mệnh bị người ta mưu hại, cuốn vào âm mưu phân tranh của thầy sờ cốt.
Có lẽ đây chính là ký tích mà một người sắp chết làm được bởi không bỏ được người còn sống.
Vu Đồng lặng thinh lắng nghe tất cả những điều này.
Cô nheo mắt nhìn Hàn Húc mà hỏi: “Anh, vậy còn anh?”
Hàn Húc cười bất lực: “Mẹ đưa anh về nhà họ Hàn chính là kết cục tốt nhất rồi.”“Lúc mẹ mang thai anh vẫn chưa có chiếc nhẫn này, vậy trùng cốt…”
Hàn Húc gật đầu: “Anh có người trùng cốt.”
“Là chị Tôn ạ?”
Hàn Húc gật đầu: “Ừm, Hàm Uyển.”
Tôn Hàm Uyển và anh đã chia xa không ít lần nhưng anh chưa từng chảy máu mũi, có thể thấy được anh yêu Tôn Hàm Uyển rất sâu sắc, yêu đến mức không thể tùy tiện nói ra miệng.
Lúc trước vẫn còn không ít điều cản trở, bây giờ đã giải quyết xong chuyện của Vu Đồng, anh cũng nên sống vì bản thân một lần.
“Vu Đồng, anh không biết sờ xương, nhưng trùng cốt vẫn sẽ truyền lại cho đời sau.”
“Anh…”
“Nên… Anh không có ý định sinh con.” Anh không muốn để lại bất kì mầm họa nào.
“Vậy còn chị Tôn thì sao…”
Hàn Húc lắc đầu, anh vẫn chưa từng nói với cô ấy.
Vu Đồng kéo Phương Thành đang mất hồn mất vía ra khỏi nhà họ Phương.
Hai người đứng trên bậc thềm, Vu Đồng quay sang nhìn sườn mặt của anh, cổ họng căng lên, ngoài việc tăng lực siết chặt tay anh hơn, cô cũng không biết nên làm gì.
Vu Đồng liếc nhìn tay trái của anh vẫn đang chảy máu, cô lấy khăn tay thường dùng cho Cừu Vui Vẻ ở trong túi ra, đè chặt miệng vết thương của anh.
Chiếc khăn tay nhanh chóng bị nhuộm đỏ, cô nhìn máu tươi trên tay, ngửi thấy mùi máu tươi gay mũi, nước mắt bỗng dâng trào.
Vu Đồng nghẹn ngào: “Phương Thành...!Anh phải đến bệnh viện...!Nhưng em không biết lái xe...!Làm sao đây..."
Với dáng vẻ này của Phương Thành thì chắc chắc cũng không thể lái xe.
"Cô Vu,để tôi lái xe đi."
Từ Kiến đi ra từ bên trong,tới nói với Vu Đồng.
Ông đã nghe được ít nhiều chuyện vừa xảy ra.Ông đã làm quản gia nhà họ Phương nhiều năm như vậy,cũng không thể nào hoàn toàn không biết gì.
Vu Đồng mím môi gật đầu.
Sau khiTừ Kiến đưa Vu Đồng và Phương Thành đến bệnh viện, Vu Đồng liền để ông rời đi,cô dẫn anh đi khâu vết thương.
Phương Thành không nói một lời, hai mắt vô hồn.
Thỉnh thoảng anh mới nghiêng mặt qua nhìn Vu Đồng,nhưng khi Vu Đồng vừa nhìn thẳng vào anh thì anh lại lập tức quay đi.
Vu Đồng thấy rõ trong mắt Phương Thành chất chứa vẻ áy náy, trốn tránh,tự trách và bất an.
Chuyện cô lo lắng nhất vẫn xảy ra.Cô đã tốn mất ba năm mới có can đảm quay về bên anh.
Vậy thì anh phải mất bao lâu mới có thể chịu đựng được sự thật tàn khốc này đây.
Tay phải Phương Thành vẫn luôn nắm chặt tay cô,dù cô muốn đổi tư thế nhưng anh vẫn chưa từng thả lỏng ra.
Dường như chỉ cầnvừa thả lỏng ra là cô gái trước mặt sẽ chạy mất luôn, cũng sẽ không trở lại nữa.
Vu Đồng nhỏ nhẹ trấn an anh: “Phương Thành,em không đi,không đi..."
Phương Thành gật đầu,tay vẫn không có dẫu hiệu muốn thả lỏng ra.
Khâu vết thương xong, hai người về nhà.
Vu Đồng dẫn Phương Thành đi đến nhà vệ sinh,cởi quần áo dính máu trên người anh ra rồi lại đến phòng ngủ lấy quần áo sạch thay cho anh.Sau đó, cô cẩn thận dùng khăn mặt lau vết máu trên đầu ngón tay cho anh.
Làm xong tất cả những việc này, hai tay Vu Đồng xoa lên mặt anh, khiến anh nhìn thẳng vào cô: “Phương Thành,em rất ổn,em không sao hết.
Tấtcả mọi chuyện này không liên quan gì tới anh cả.
Không phải lỗi của anh,anh hiểu chứ?"
Đôi mắt đỏ hoe của Phương Thành hơi nheo lại nhìn cô.Anh dùng tay phải nâng mặt cô lên.
Anh cúi người xuống,đụng trán vào trán cô,
Phương Thành chưa từng khóc trước mặt cô, đây là lần đầu tiên.
Anh khóc thút thít mà vô cùng bi ai, anh nuốt tất cả sự nghẹn ngào vào bụng.
Vu Đồng có thể cảm nhận được sự run rẩy của anh, cả người anh không thể kiềm chế mà run lên.
Vu Đồng đỡ anh,vòng tay ôm eo anh.
Cô chỉ cảm thấy làm như vậy có thể tiếp cho anh chút sức mạnh, dù sao thì có chút xíu gì đó vẫn hơn tứ cố vô thân.
Không biết qua bao lâu, Phương Thành mới đứng thẳng dậy, khàn giọng nói: “Vu Đồng...!anh muốn ở một mình"
"Phương Thành..."
"Chỉ một lúc thôi...!Em yên tâm..."
Vu Đồng nhìn anh.Anh cười dịu dàng với cô,cuối cùng cô khẽ gật đầu.
Phương Thành buông tay xoay người, lết cơ thể mệt mỏi tiến từng bước về phía phòng sách.
Vu Đồng lặng lẽ đứng trong nhà vệ sinh, nghethấy tiếng đóng cửa, cuối cùng cô cũng không gắng gượng được nữa mà dựa vào bồn rửa tay mà òa khóc.
Hơn tám giờ tối, căn phòng tối mờ mịt,Vu Đồng ngây ngốc ngồi một mình trong phòng khách.
Cô không bật điện, cũng không bật ti vi.
Phương
Thành thì vẫn ở trong phòng sách,từ sau khi đi vào đó hồi chiều, anh vẫn chưa từng đi ra.
Bốn bề toát lên vẻ âm u,yên lặng đến đáng sợ.
"Kính coong..." Chuông cửa vang lên.
Vu Đồng hoàn hồn, đứng dậy lần mò đi ra mở cửa.Cô bật đèn lên, căn phòng sáng bừng.
Cô giơ tay che ánh sáng chói mắt, chỉ một lát mắt đã quen với ánh sáng, cô liếc nhìn người tới rồi mới mở cửa ra.
Hàn Húc ôm Cừu Vui Vẻ đang ngủ say đứng ngoài cửa nhà Phương Thành.
Anh khẽ hỏi: “Sao lại để thằng bé ở triển lãm mà về một mình vậy?"
Đến khi nhìn thấy sắc mặt hơi trắng bệch của Vu Đồng, anh hơi nhíu mày hỏi: “Sao vậy?"
Vu Đồng đón Cừu Vui Vẻ từ lòng anh: “Anh, anh ngồi trước đi."
Hàn Húc gật đầu đi vào nhà.
trước cánh cửa đã đóng lại.
Cô đi đến trước mặt anh, đưa tay ôm
Sau khi thu xếp cho Cừu Vui Vẻ xong, Vu Đồng đi ra,Hàn Húc vẫn đang đứi anh,khẽ nhỏ giọng thút thít: “Anh,Phương Thành biết rồi, biết hết rồi..."
Hàn Húc vỗ lưng cô,hỏi với vẻ ngờ vực: “Biết cái gì rồi?"
Vu Đồng nói thầm: “Biết những chuyện mà anh và ông muốn giấu em..."
Bàn tay Hàn Húc đang vỗ lưng cô dừng lại, anh sững sờ: “Vu Đồng, em..." Anh tỉnh ra, thảo nào lúc Cừu Vui Vẻ ra đời, cô lại không hề nhìn giới tính của đứa trẻ mà vừa liếc mắt đã xác định Cừu Vui Vẻ là bé trai.
"Biết lúc nào?"
Vu Đồng gật đầu: “Ba năm trước, lúcrời khỏi Phương Thành..."
Lúc đó có thể cô không biết đầy đủ, nhưng hôm qua sau khi xem xong hai cuốn sau của “Sách xương người", tất cả những điểm nghi hoặc còn lại của cô đều đã được giải đáp.
Hàn Húc liếc xung quanh rồi hỏi: “Phương Thành đâu rồi?"
Vu Đồng lắc đầu: "Ở phòng sách..."
Hàn Húc lặng thinh.
Trước kia,anh vẫn luôn chướng mắt Phương Thành bởi vì Phương Thành là người nhà họ Phương, mà tấnbi kịch này đều do một tay nhà họ Phương gây nên.Cho dù Phương Thành không biết gì, cho dù Phương Thành vô tội nhưng anh vẫn không chào đón Phương Thành.
Nhưng hôm nay, anh đã thay đổi cách nghĩ, người đau khổ không chỉ có bọn họ.
Phương Thành yêu Vu Đồng,nỗi đau hiện tại của anh so với bọn họ chỉ hơn chứ không có kém.
Hàn Húc xoa lưng Vu Đồng,dịu dàng nói: “Còn gì muốn biết không? Anh sẽ nói hết cho em, lúc này em sẽ không giấu em điều gì nữa."
Vu Đồng khịt mũi, gật đầu ở trong lòng anh.
Hai người đi đến ngồi xuống ghế số pha.Vu Đồng cúi đầu vặn ngón tay hỏi: “Anh,nếu say này em lại có con, có phải em và Phương Thành...!cũng sẽ bệnh tật đến chết như bố mẹ không..."
Hàn Húc nhìn chằm chằm chiếc nhẫn ngọc trên cổ Vu Đồng: “Không đâu, bắt đầu từ em là sẽ không như vậy nữa."
Vu Đồng ngẩng đầu nhìn anh, nương theo ánh mắtcủa anh mà nhìn chiếc nhẫn trên cổ mình: “Là bởi vì chiếc nhẫn ."
"ừm." Hàn Húc gật đầu.
Anh thở dài nói tiếp: "Chiếc nhẫn ấy,đại khái là vật duy nhất có thể kết thúc số mệnh của thầy sờ cốt, đứa trẻ sinh ra sẽ không còn là thầy sờ cốt nữa.
Em và Phương Thành cũng có thể bình an khỏe mạnh sống tiếp."
Vu Đồng vuốt ve chiếc nhẫn, cắn môi hỏi: “Vậy mẹ thì sao...!Tại sao mẹ lại không dùng..."
Hàn Húc cụp mắt,khẽ nói nhỏ: “Mẹ không kịp dùng nữa, phải đeo chiếc nhẫn ấy trước khi mang thai thì mới có tác dụng.
Lúc bố tìm được chiếc nhẫn thì đã muộn rồi..."
Vu Đồng nhắm mắt lại, khẽ thì thầm: “Mẹ..."
Hàn Húc kể lại từ đầu đến cuối sự việc cho Vu Đồng hiểu rõ.
Sau khi Vu Thiên Thành dốc hết sức để tìm được chiếc nhẫn thì lại phát hiện Kỷ Vân đã không còn cần đến nữa.
Nếu Vu Thiên Thành và Kỷ Vân đã quyết định sinh Vu Đồng ra thì đã chuẩn bị tất cả để chịu chết.
Trước khi chết, ông đã giấu chiếc nhẫn nhẫn vì sợ kẻ xấu tìm được, tiêu hủy món đồ cuối cùng có thể kết thúc số mệnh của thầy sờ cốt.
Vu Thiên Thành là kỳ tài sờ xương của nhà họ Vu.
Ông có thể xem được kiếp trước kiếp sau của người khác, đồng thời việc sờ xương của những người khác nhau, ông bắt đầu học được bí thuật sỜ xương, không thầy mà tự thông tỏ.
Ông đã tính toán xong tất cả mọi thứ, mỗi một chi tiết nhỏ, mỗi một cảnh tượng, bao gồm cả chuyện để lại tin tức cho ông cụ tìm được chiếc nhẫn, chỉ cách cho ông cụ mượn tuổi thọ của kiếp sau.
Mà tất cả những điều này đều là vì để thay đổi vận mệnh của Vu Đồng, kết thúc số mệnh bị người ta mưu hại, cuốn vào âm mưu phân tranh của thầy sờ cốt.
Có lẽ đây chính là ký tích mà một người sắp chết làm được bởi không bỏ được người còn sống.
Vu Đồng lặng thinh lắng nghe tất cả những điều này.
Cô nheo mắt nhìn Hàn Húc mà hỏi: “Anh, vậy còn anh?”
Hàn Húc cười bất lực: “Mẹ đưa anh về nhà họ Hàn chính là kết cục tốt nhất rồi.”“Lúc mẹ mang thai anh vẫn chưa có chiếc nhẫn này, vậy trùng cốt…”
Hàn Húc gật đầu: “Anh có người trùng cốt.”
“Là chị Tôn ạ?”
Hàn Húc gật đầu: “Ừm, Hàm Uyển.”
Tôn Hàm Uyển và anh đã chia xa không ít lần nhưng anh chưa từng chảy máu mũi, có thể thấy được anh yêu Tôn Hàm Uyển rất sâu sắc, yêu đến mức không thể tùy tiện nói ra miệng.
Lúc trước vẫn còn không ít điều cản trở, bây giờ đã giải quyết xong chuyện của Vu Đồng, anh cũng nên sống vì bản thân một lần.
“Vu Đồng, anh không biết sờ xương, nhưng trùng cốt vẫn sẽ truyền lại cho đời sau.”
“Anh…”
“Nên… Anh không có ý định sinh con.” Anh không muốn để lại bất kì mầm họa nào.
“Vậy còn chị Tôn thì sao…”
Hàn Húc lắc đầu, anh vẫn chưa từng nói với cô ấy.
Bình luận facebook