Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-28
Chương 28: Quá khứ lặp lại
- "đồ ngu"
nhả hai chữ dàng tặng cô Vũ phu nhân kiêu ngạo lên xe ra khỏi địa phận Mạc gia.
thất thần ngẩn ngơ vào nhà cô mới nhận ra cô đúng là đứa ngu đần quá tin người..anh đã cố ý từ chối rồi mà cô còn khăng khăng bắt ép anh.
- "phu nhân từ nay đừng qua lại với người đàn bà đó nhé"
- "sao thế ạ??"
- "phu nhân không thấy sao.. khi ông chủ vừa đi bà ta đã lập tức rũ bỏ mặt lạ giả tạo mẹ con đấy thôi..người đàn bà đó rất gian trá phu nhân nhớ lời tôi nhé"
ngây người suy nghĩ về lời nói của bác quản gia cô cố nhớ lại vẻ mặt của người đàn bà đó liền rùng mình sởn da gà.
bác quản gia thở dài ngồi xuống nhìn cô khuyên bảo..ngồi một lúc sau cuối cùng cô cũng thấu được những lời khuyên.
vâng vâng dạ dạ nhưng bác quản gia biết bản tính hiền lành cả tin đã ăn vào máu của cô..nếu muốn cô thực sự thay đổi thì cô phải nếm thử một cú sốc lớn mới có thể tự nhận biết được mọi thứ là ảo hay thật.
tối muộn anh về nhà cô đã ngồi sẵn trong nhà ăn đợi anh về cùng ăn tối nhưng trái lại anh không gặp cô mà đi thẳng lên phòng.
cả bữa tối anh không hề xuống nhà, ngậm ngùi đoán ra anh đang giận cô về chuyện hồi sáng..lòng nặng cô bỏ bữa ra ngoài vườn ngồi vì muốn thư thả đầu óc cô không muốn nghĩ nhiều vì càng nghĩ về nó thì lòng cô càng khó chịu hơn.
đêm muộn sương lạnh thấu bờ vai cô mới chịu vào nhà..lên phòng anh đã ngủ, ánh đèn ngủ huyền ảo chiếu mờ khuôn mặt nam tính cuốn hút của anh..ngồi nhìn anh thật lâu rồi cô cũng tự nói ra hết những suy nghĩ trong lòng...."anh giận em lắm à?? em không biết anh hận bà ấy nhiều như thế?? nhưng cũng đừng cố tỏ ra mạnh mẽ cứng rắn nữa khi ở cùng em hãy là chính anh được không, em không muốn anh coi em như một người lạ chứ không phải người vợ chung chăn gối với anh...và cũng đừng giận em nữa anh xa lánh em thế này có biết em đau lắm không?? em biết mình còn quá ngây ngơ để đối trọi với những thứ khắc nghiệt trong cuộc sống của anh nhưng hãy tin em sẽ vì anh thay đổi cố gắng trở lên mạnh mẽ trưởng thành hơn..vì anh em sẽ làm được em hứa...em yêu anh"...cố nén cảm xúc cô chui vào lòng anh cố gắng hít lấy hít để mùi hương cơ thể anh..
khoé miệng anh cong lên và anh hoàn toàn chưa ngủ..vờ cựa quậy ôm cô vào lòng siết chặt..cứ vậy cô cũng thiết đi trong lòng anh bên hơi thở ấm áp của anh.
sớm hôm sau không khí căng thẳng trong nhà như đã được hoá giải khắp nơi đều tràn ngập niềm vui hạnh phúc.
anh đến công ty cô cũng ngoan ngoãn ở nhà kiểm tra tình hình công ty bên Pháp suốt thời gian qua được anh ra tay giúp đỡ.
ngạc nhiên tột độ cô không tin được thực sự không tin được công ty cô đã phát triển rất tốt hơn nữa còn được công nhận là công ty bất động sản uy tín chất lượng trong đất nước tình yêu nữa chứ.
cầm chiếp laptop chạy xuống nhà cô đi khoe với bác quản gia ngay lập tức..không giấu được sự vui mừng cô cười như khóc..nước mắt dàn dụa đến kinh.
thay đồ chuẩn bị xe cô muốn về ngoại báo tin mừng...xe chạy được một đoạn ra khỏi khu nhà cao cấp xe cô liền bị chặn bởi một người...
- "con dâu yêu quý của ta"
đúng vậy không ai khác chính là mẹ ruột của anh cựu Vũ phu nhân...cô vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi vì trong tay bà ta có cầm gậy chích điện..
- "bà..bà muốn gì??"
- "ta chỉ muốn nói chuyện với con thôi mà..chỉ muốn hiểu thêm về con dâu của mình thôi..đi cùng ta nhé con dâu nhỏ"
- "xin lỗi...tôi có chút việc rồi"
- "con nhìn xem đến cả tài xế cũng đã lịm liệu còn ai có thể lái xe được.."
cô quay lên đúng như bà ta nói bác tài xế đã bị người của bà ta chíc điện ngất lịm..chân tay cô run bần bật nhưng cô lại cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi vì đã hứa với anh và cũng đã nghe bác quản gia nói sơ qua về người đàn bà đáng sợ trước mặt.
- "bà...rốt cuộc bà muốn gì??"
- "đi cùng ta nào con dâu"
- "tôi không đi..nếu bà muốn nói gì thì nói luôn đi đừng vòng vo nữa"
- "được...đây là con nói đấy nhé"
- "ựm..ựm"
từ phía sau cô bị bịt miệng hít phải thứ gì đó rồi cũng lịm dần trong tay người phía sau..
xe lăn bánh cô được đưa đến một hàng hoang..sau hai tiếng ngủ mê cô cũng tỉnh dậy..mọi thứ mơ hồ cảnh tượng nhà hoang tay chân bị chói miệng bịt khăn một lần nữa xảy ra với cô, nhớ lại lần trước cô vẫn sợ hãi nhưng lần này khác vì trước mắt cô có rất nhiều dụng cụ dùng để tra tấn tù nhân như trên phim ảnh..
mặt cô tái xanh hai tay cố gắng cựa quậy di chuyển để nới lỏng sợi dây nhưng vô dụng vì sợi dây được thắt quá chặt..
*cạch cạch cạch.....* tiếng giày cao gót mỗi lúc một rõ..nhớ lại người đàn bà đáng sợ kia cô càng sợ hãi hơn..bóng người đã hiện rõ không ai khác chính là Vũ phu nhân..
- "tỉnh rồi hả cừu non"
- "rốt cuộc bà muốn gì?? tại sao lại bắt tôi??"
- "ta muốn gì à?? phải nói sao nhỉ?? tóm gọn là ta muốn dùng con để tóm được thằng con của ta vậy thôi"
- "người mẹ độc ác trong truyền thuyết đúng là có thật"
- "quá khen"
- "rồi bà sẽ không được như bà mong muốn đâu"
- "để rồi xem..muốn cá cược với ta không?? thử xem sao nhé"
*xoạc...* chiếc áo phông mỏng của cô bị xé không thương tiếc..chiếc áo lót màu đỏ lộ ra, cắn chặt môi xấu hổ và tức giận cô cắn chặt tới mức môi rách rỉ máu..
*tách* bộ dạng loang loã đáng thương của cô bị bà ta chụp lại, dơ chiếc điện thoại ra trước mặt cô cô thất kinh cầu xin bà ta ngay hối hả vì người bà ta chuẩn bị gửi bức ảnh đó là anh..hình ảnh bẩn thỉu này có chết cô cũng không thể để anh thấy được..nếu anh thấy thì đồng nghĩa với việc cô sẽ không dám đối diện với anh suốt phần đời còn lại.
__còn__
- "đồ ngu"
nhả hai chữ dàng tặng cô Vũ phu nhân kiêu ngạo lên xe ra khỏi địa phận Mạc gia.
thất thần ngẩn ngơ vào nhà cô mới nhận ra cô đúng là đứa ngu đần quá tin người..anh đã cố ý từ chối rồi mà cô còn khăng khăng bắt ép anh.
- "phu nhân từ nay đừng qua lại với người đàn bà đó nhé"
- "sao thế ạ??"
- "phu nhân không thấy sao.. khi ông chủ vừa đi bà ta đã lập tức rũ bỏ mặt lạ giả tạo mẹ con đấy thôi..người đàn bà đó rất gian trá phu nhân nhớ lời tôi nhé"
ngây người suy nghĩ về lời nói của bác quản gia cô cố nhớ lại vẻ mặt của người đàn bà đó liền rùng mình sởn da gà.
bác quản gia thở dài ngồi xuống nhìn cô khuyên bảo..ngồi một lúc sau cuối cùng cô cũng thấu được những lời khuyên.
vâng vâng dạ dạ nhưng bác quản gia biết bản tính hiền lành cả tin đã ăn vào máu của cô..nếu muốn cô thực sự thay đổi thì cô phải nếm thử một cú sốc lớn mới có thể tự nhận biết được mọi thứ là ảo hay thật.
tối muộn anh về nhà cô đã ngồi sẵn trong nhà ăn đợi anh về cùng ăn tối nhưng trái lại anh không gặp cô mà đi thẳng lên phòng.
cả bữa tối anh không hề xuống nhà, ngậm ngùi đoán ra anh đang giận cô về chuyện hồi sáng..lòng nặng cô bỏ bữa ra ngoài vườn ngồi vì muốn thư thả đầu óc cô không muốn nghĩ nhiều vì càng nghĩ về nó thì lòng cô càng khó chịu hơn.
đêm muộn sương lạnh thấu bờ vai cô mới chịu vào nhà..lên phòng anh đã ngủ, ánh đèn ngủ huyền ảo chiếu mờ khuôn mặt nam tính cuốn hút của anh..ngồi nhìn anh thật lâu rồi cô cũng tự nói ra hết những suy nghĩ trong lòng...."anh giận em lắm à?? em không biết anh hận bà ấy nhiều như thế?? nhưng cũng đừng cố tỏ ra mạnh mẽ cứng rắn nữa khi ở cùng em hãy là chính anh được không, em không muốn anh coi em như một người lạ chứ không phải người vợ chung chăn gối với anh...và cũng đừng giận em nữa anh xa lánh em thế này có biết em đau lắm không?? em biết mình còn quá ngây ngơ để đối trọi với những thứ khắc nghiệt trong cuộc sống của anh nhưng hãy tin em sẽ vì anh thay đổi cố gắng trở lên mạnh mẽ trưởng thành hơn..vì anh em sẽ làm được em hứa...em yêu anh"...cố nén cảm xúc cô chui vào lòng anh cố gắng hít lấy hít để mùi hương cơ thể anh..
khoé miệng anh cong lên và anh hoàn toàn chưa ngủ..vờ cựa quậy ôm cô vào lòng siết chặt..cứ vậy cô cũng thiết đi trong lòng anh bên hơi thở ấm áp của anh.
sớm hôm sau không khí căng thẳng trong nhà như đã được hoá giải khắp nơi đều tràn ngập niềm vui hạnh phúc.
anh đến công ty cô cũng ngoan ngoãn ở nhà kiểm tra tình hình công ty bên Pháp suốt thời gian qua được anh ra tay giúp đỡ.
ngạc nhiên tột độ cô không tin được thực sự không tin được công ty cô đã phát triển rất tốt hơn nữa còn được công nhận là công ty bất động sản uy tín chất lượng trong đất nước tình yêu nữa chứ.
cầm chiếp laptop chạy xuống nhà cô đi khoe với bác quản gia ngay lập tức..không giấu được sự vui mừng cô cười như khóc..nước mắt dàn dụa đến kinh.
thay đồ chuẩn bị xe cô muốn về ngoại báo tin mừng...xe chạy được một đoạn ra khỏi khu nhà cao cấp xe cô liền bị chặn bởi một người...
- "con dâu yêu quý của ta"
đúng vậy không ai khác chính là mẹ ruột của anh cựu Vũ phu nhân...cô vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi vì trong tay bà ta có cầm gậy chích điện..
- "bà..bà muốn gì??"
- "ta chỉ muốn nói chuyện với con thôi mà..chỉ muốn hiểu thêm về con dâu của mình thôi..đi cùng ta nhé con dâu nhỏ"
- "xin lỗi...tôi có chút việc rồi"
- "con nhìn xem đến cả tài xế cũng đã lịm liệu còn ai có thể lái xe được.."
cô quay lên đúng như bà ta nói bác tài xế đã bị người của bà ta chíc điện ngất lịm..chân tay cô run bần bật nhưng cô lại cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi vì đã hứa với anh và cũng đã nghe bác quản gia nói sơ qua về người đàn bà đáng sợ trước mặt.
- "bà...rốt cuộc bà muốn gì??"
- "đi cùng ta nào con dâu"
- "tôi không đi..nếu bà muốn nói gì thì nói luôn đi đừng vòng vo nữa"
- "được...đây là con nói đấy nhé"
- "ựm..ựm"
từ phía sau cô bị bịt miệng hít phải thứ gì đó rồi cũng lịm dần trong tay người phía sau..
xe lăn bánh cô được đưa đến một hàng hoang..sau hai tiếng ngủ mê cô cũng tỉnh dậy..mọi thứ mơ hồ cảnh tượng nhà hoang tay chân bị chói miệng bịt khăn một lần nữa xảy ra với cô, nhớ lại lần trước cô vẫn sợ hãi nhưng lần này khác vì trước mắt cô có rất nhiều dụng cụ dùng để tra tấn tù nhân như trên phim ảnh..
mặt cô tái xanh hai tay cố gắng cựa quậy di chuyển để nới lỏng sợi dây nhưng vô dụng vì sợi dây được thắt quá chặt..
*cạch cạch cạch.....* tiếng giày cao gót mỗi lúc một rõ..nhớ lại người đàn bà đáng sợ kia cô càng sợ hãi hơn..bóng người đã hiện rõ không ai khác chính là Vũ phu nhân..
- "tỉnh rồi hả cừu non"
- "rốt cuộc bà muốn gì?? tại sao lại bắt tôi??"
- "ta muốn gì à?? phải nói sao nhỉ?? tóm gọn là ta muốn dùng con để tóm được thằng con của ta vậy thôi"
- "người mẹ độc ác trong truyền thuyết đúng là có thật"
- "quá khen"
- "rồi bà sẽ không được như bà mong muốn đâu"
- "để rồi xem..muốn cá cược với ta không?? thử xem sao nhé"
*xoạc...* chiếc áo phông mỏng của cô bị xé không thương tiếc..chiếc áo lót màu đỏ lộ ra, cắn chặt môi xấu hổ và tức giận cô cắn chặt tới mức môi rách rỉ máu..
*tách* bộ dạng loang loã đáng thương của cô bị bà ta chụp lại, dơ chiếc điện thoại ra trước mặt cô cô thất kinh cầu xin bà ta ngay hối hả vì người bà ta chuẩn bị gửi bức ảnh đó là anh..hình ảnh bẩn thỉu này có chết cô cũng không thể để anh thấy được..nếu anh thấy thì đồng nghĩa với việc cô sẽ không dám đối diện với anh suốt phần đời còn lại.
__còn__
Bình luận facebook