• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Thế Giới Thu Nhỏ Của Tổng Tài Ác Ma (1 Viewer)

  • chap-36

Chương 36: Diện mạo mới




vui vẻ chờ đợi ngày được tháo băng..mỗi ngày được thay băng mới cô đều hồi hộp nhưng lại chẳng được thấy chính mình trong gương..

"bao giờ em mới được nhìn gương mặt mới đây Ái Lâm?? em nôn quá rồi" Tú Băng nôn nóng hai tay múa bung lên hồi hộp mong chờ.

"chờ đợi là hạnh phúc cô bé à"

"em nôn nóng lắm rồi"

"từ từ em sẽ được thấy thôi" Ái Lâm thay băng cho cô nhưng vẫn không quên việc chọc ghẹo Tú Băng.

mỗi lần thay băng cô đều được Tuấn Phương đưa đón đến nơi đến chốn nhưng lần này cô lại đi cùng Tuệ Nhi vì anh phải đi công tác bên Mỹ.

đứng xoa bụng mỉm cười nhìn Tú Băng tạy băng Tuệ Nhi cũng vui mừng vì được nhìn thấy một phần nào đó khuôn mặt kia..

"một tuần nữa quay lại để tháo băng tiểu Băng nhé"

"thật ạ?? kết thúc rồi ạ??" Tú Băng nhảy cẫng lên vui sướng ôm chầm lấy Ái Lâm quấn quýt mãi không rời..

"ch chị đã dối em câu nào chưa nào..nhớ nhé" Ái Lâm vì cái ôm quá chặt của cô gây tắc nghẽn cổ họng đẩy mãi cô mới chịu buông tha cho Ái Lâm.

đối diện với Ái Lâm và Tuệ Nhi cô ngân ngấn nước mắt, khoé mắt rưng rưng hàng mi cong ướt nước vón nhẹ vào nhau...hai người nhìn cô đều nhăn mặt vì thấy mắt cô sắp trào nước..

"ấy ấy chị mà khóc là hỏng hết công sức của chị Ái Lâm đấy..khoan hãy khóc..đợi đến khi hoàn toàn tạm biệt những lớp băng trên mặt và đối diện với chính mình trong gương thì hãy khóc cũng chưa muộn đâu"

"Tuệ Nhi nói đúng đấy em đừng phá hoại công sức của chị dễ dàng như thế chứ"

"nhưng em vui quá..em sắp được thấy chính mình rồi"

"thôi chị lấy tư cách vợ yêu của bạn thân của Mạc chủ tịch ra lệnh cho em không được khóc và chuẩn bị đi tập thể dục thư dãn cùng chị và Tuệ Nhi"

"đúng đó em cũng cần đi bộ thư giãn để còn dễ sinh"

"được vậy em nghe hai người"

"tốt lắm đi thôi"

ba người dìu dắt nhau ra khu vườn phía sau viện đi bộ hít thở khí trời trong lành xung quanh những khóm hoa thơm ngát.

một tuần sau..ngày quan trọng dấu ấn mãi không quên trong đời cô đã đến..bình minh vừa lên cao cô đã tức tốc chuẩn bị thật ăn diện đến viện thẩm mỹ của Ái Lâm nói lời tạm biệt với những mảnh băng cuối cùng..

chờ Ái Lâm cô cố gắng hít thở đều đặn đi đi lại lại nhằm xoa dịu sự căng thẳng hồi hộp trong cô.

ngồi nhìn Tú Băng đứng ngồi không yên anh bất giác mỉm cười..

"bé con em có thể dừng lại được không em làm anh hoa mắt chóng mặt vì em mất"

"nhưng em không chịu được, anh có biết em đã chờ đợi ngày này lâu lắm rồi không?? nếu là em thì em tim chắc anh cũng sẽ như em lúc này thôi chồng của em à"

"chồng của em..." Tuấn Phương nở nụ cười tươi chói hàm răng trắng sáng đều như bắp lộ ra.

không nói gì nữa cô vẫn tiếp tục đi đi lại lại mấy chục vòng..thi thoảng còn đi ra cửa ngó xem Ái Lâm đâu nữa..

đợi mãi cuối cùng vị cứu tinh của cô cũng đã đến..từ xa Ái Lâm thấy cô ngó ra ngoài đã thẤy buồn cười với cô bé này rồi..

vào phòng Ái Lâm giả vờ lạnh lùng không quan tâm đến Tú Băng mà chỉ mải nói chuyện với Tuấn Phương để chọc ghẹo cô, đúng như Ái Lâm nghĩ..thấy cảnh Ái Lâm bỉ mặc cô đắm chìm với Tuấn Phương cô đã bực bội có chút ghen trong đó..

"chị Ái Lâm em mới là bệnh nhân của chị chứ không phải Tuấn Phương, anh ấy là chồng em không phải bệnh nhân của chị"

Ái Lâm cười phá lên coi như thoả mãn màn chọc ghẹo cô..Tuấn Phương mặt vẫn không chút cảm xúc như chẳng hề biết chuyện gì càng khiến cô bực bội nhưng không giấu được sự đáng yêu.

"chị mới chọc em tý thôi mà sao em phải như con nhím xù gai lên ghen tuông thế hả tiểu Băng"

"người ta dỗi rồi đừng nói chuyện với người ta nữa..chị mau tháo băng cho em đi không thì người ta sẽ ghét bỏ chị đấy nhé"

"rồi rồi chị làm ngay đây..em mà ghét bỏ chị thì lão đại ca nhà chị phải làm sao đây"

bắt đầu tháo bỏ những mảnh băng cuối cùng dần lộ ra những mảng da thịt trắng hồng mịn màng..

ngồi yên cố gắng chờ đợi cô căng thẳng hồi hộp mong chờ đến mức dáng ngồi thật buồn cười..khoanh chân ngồi thẳng lưng hai tay đan chặt bấu lấy nhau mắt mở to tròn nhìn về tấm gương lớn trước mắt.

những lớp băng cuối cùng được tháo xuống..nhắm mắt điềm tĩnh hít thở lấy hơi chuẩn bị tinh thần ngắm nhìn đối diện với một Lưu Tú Băng mới..

hàng mi dài cong vút khẽ động từ từ mở ra đôi mắt đen nâu to tròn..nhìn rõ được bản thân trong gương cô dừng hình chết lặng...đứng dậy đến gần tấm gương, bàn tay bé nhỏ đưa lên sờ khuôn mặt mới....

hai bên má bị tàn phá của cô đã được tu sửa tái tạo mịn màng trắng hồng xinh xắn như ban đầu..chiếc mũi thon dài bị bỏng nhẹ đã được chỉnh lại hoàn toàn mới thành chiếc mũi cao thẳng cánh mũi nhỏ nhắn..đôi môi mỏng đỏ hồng cũng được tại thành một đôi môi trái tim nhỏ nhắn xinh xắn phù hợp với tổng thể khuôn mặt mang vẻ đẹp sắc sảo thanh khiết khiến cho người nhìn có cảm giác cô rất cuốn hút khó mà cưỡng lại được vẻ đẹp ấy.

"Tuấn Phương"

"anh đây"

"em..thật sự...đây là em thật sao??..có đúng là em không anh?? là em thật sao??" Tú Băng sờ sờ nắn nắn khắp khuôn mặt..cô không tin nổi một khuôn mặt bị tàn phá nặng nề kinh khủng như vậy mà cũng có thể biến hoá thành một khuôn mặt hoàn toàn mới..

"cô gái xinh đẹp trong gương chính là em Tú Băng"

"em xinh đẹp vậy sao?? em có nhìn lầm không anh??"

"vốn dĩ ngay từ đầu em đã đẹp rồi bé con của anh à" bước đến khoác tay lên vai cô một tay chỉ vào hình ảnh phản chiếu của cô trong gương anh cất giọng nhẹ nhàng..

"Ái Lâm cảm ơn chị..thật sự cảm ơn chị..chị giỏi thật đấy Ái Lâm từ tận đáy lòng em cảm ơn chị"

"em hài lòng là chị mừng lắm rồi cô bé"

"cảm ơn chị nhiều lắm..Ái Lâm cảm ơn chị"

"thôi đừng nói cảm ơn nữa em cứ tự ngắm mình thoải mái đi chị ra ngoài trả lại không gian riêng tư cho vợ chồng em"

"vâng..cảm ơn chị nhiều lắm..Tuấn Phương cảm ơn anh"

Ái Lâm quay gót bước ra ngoài trên môi vẫn còn đó nụ cười vui vẻ...

rưng rưng giọt nước mắt hạnh phúc cô ôm chầm lấy anh thật chặt..vòng tay bé nhỏ ôm lấy người mình yêu cùng với mọi thứ đã thật hoàn hảo tốt đẹp lúc này cô tràn ngập trong hạnh phúc trọn vẹn.....

"chúng ta sẽ đi Châu Âu như mong ước của em"

"anh nói thật chứ?? anh phải giữ lời đấy nhé"

"đêm nay sẽ khởi hành anh sẽ không để em phải chờ đợi"

"yêu anh chết mất"

một diện mạo mới, một tin vui mới cô và anh quấn quýt ôm lấy nhau không rời mặc cho những suy nghĩ tiêu cực, mặc cho những điều vô nghĩ vì điều quan trọng nhất lúc này là họ đang bơi trong bể tình.......

____còn_____
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom